Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 290: Đúng thế, chính là vị đắng chát.


Sau khi Đường Ba đi từ phòng giáo viên đi ra, dọc đường vẫn luôn nghĩ đến Tần Kiệt.

Siêu thị của bố cậu ta đang cạnh tranh với siêu thị Kiệt Tuyết.

Làm cho siêu thị của Tần Kiệt bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.

Cậu ta cứ tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để đánh bại siêu thị Kiệt Tuyết, nhưng không ngờ rằng đột nhiên xuất hiện một đám thủy quân làm chìm bài đăng của cậu ta xuống, lại còn xuất hiện một bài đăng mới mà nhân vật chính là cậu ta.

Càng kinh khủng hơn là mọi người thường bàn luận về chuyện gì ở trong xe.

Làm cho cậu ta cũng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.

Bỗng chốc sự việc cực kì rõ ràng.

Siêu thị Kiệt Tuyết bị người khác công kích, siêu thị của Đường Ba cũng bị người khác công kích.

Người tinh ý sẽ nhìn ra, đôi bên đang đấu đá nhau.

Chỉ đành xem ai sẽ là người đứng ra giải quyết.

Về việc này, Đường Ba rất tức giận.

Đồ khốn nạn, dám hủy hoại danh dự của tôi.

Được, tôi sẽ chơi với cậu một vố ra trò.

Cậu thuê một đội thủy quân, chả nhẽ tôi cũng chỉ có một đội thôi sao?

Tôi muốn lấy số lượng áp đảo cậu, làm cho cậu cũng phải trải qua cảm giác bị tai tiếng là như thế nào.

Nói là làm, Đường Ba giận dữ rời đi.

Vào lúc này, bên ngoài tiệm Internet trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Tần Kiệt và Vương Tinh mỗi người một chai bia Tuyết Hoa, vừa nhìn đám đông đi qua đi lại, vừa uống bia.

“Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi à?”, Vương Tinh bỗng nhiên nói.

“Ờ…”, Tần Kiệt do dự: “Ý cậu là chuyện của mẹ cậu à?”

“Ừ!”, Vương Tinh xác nhận.

“Từ lúc xuất hiện hai chữ Tần Kiệt trên Weibo, sau đó là bài đăng có liên quan đến siêu thị Kiệt Tuyết, cậu ta liền hiểu.

Bởi vì mẹ cậu ta, Lưu Tuấn Mai đang làm việc tại siêu thị của Tần Kiệt, còn là giám đốc tài vụ.

Cậu ta chỉ biết mẹ làm việc tại siêu thị Kiệt Tuyết, nhưng không hề nghĩ siêu thị này là của Tần Kiệt.

Cậu ta cuối cùng cũng hiểu tại sao lại gọi là siêu thị Kiệt Tuyết.

Ghép chữ Kiệt trong Tần Kiệt, Tuyết trong Tần Tuyết lại thành Kiệt Tuyết.

Đó là minh chứng của tình yêu.

Anh không thể không khâm phục cách làm này của Tần Kiệt.

Nhưng lúc đó Tần Kiệt mới kinh doanh, không tiện nói chuyện này ra, bây giờ mọi thứ đã “vào guồng”, Vương Tinh đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

“Thực ra lúc tôi tuyển dụng, không hề biết đó là mẹ cậu”, Tần Kiệt không giấu diếm nói.

“Cậu biết từ lúc nào?”, Vương Tinh hỏi.

“Năm ngoái, cậu vắng mặt một tháng, sau khi trở lại, cậu nói gia đình cậu gặp biến cố, nhắc đến chuyện của mẹ cậu. Lúc đó, tôi mới biết mẹ cậu là Lưu Tuấn Mai”.

“Lúc đó tôi đã định nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tình hình nhà cậu lúc đó không tốt lắm, tâm trạng của cậu lại không ổn định. Nếu tôi nói ra thì chắc chắn cậu sẽ không cho mẹ cậu đi làm tại siêu thị của tôi”.

“Vì vậy tôi mới không nói”.

Tần Kiệt thành thật nói.

Lời vừa dứt, Vương Tinh trở nên trầm mặc.

Tần Kiệt cũng im lặng.

Hai người đều im lặng uống bia, cùng nhìn ngắm đám đông đi qua đi lại trên đường ở trường đại học, chẳng ai nói câu nào.

Tần Kiệt biết Vương Tinh đang suy nghĩ, không tiện làm phiền, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

Tuyết Hoa, Tuyết Hoa, như tuyết trong phim “Tâm trạng khi yêu”, ngon tuyệt.

Nhưng lúc này trong miệng Tần Kiệt lại có một vị khác, hơi đắng.

Đúng thế, chính là vị đắng chát.

Vương Tinh trầm mặc càng lúc càng lâu, uống từng ngụm từng ngụm, không lâu sau đã uống hết sáu lon.

Nhìn bộ dạng của Vương Tinh không có ý dừng lại, Tần Kiệt không biết tâm trạng của cậu ta có ổn định hay chưa.

Anh cũng không chắc Vương Tinh có bắt Lưu Tuấn Mai nghỉ việc hay không, càng không rõ Vương Tinh còn muốn làm bạn với mình không?

Dù sao thì mẹ Vương Tinh là nhân viên của anh, mà anh vừa là bạn học, vừa là bạn cùng phòng của cậu ta.

Hai người vốn là quan hệ bình đẳng mà bởi vì Lưu Tuấn Mai lại trở thành có chút không tương đồng nữa.

Thời gian cứ trôi đi, Tần Kiệt không rõ Vương Tinh có thể chấp nhận chuyện này không.

Bia Tuyết Hoa ở trong miệng anh cứ đảo đi đảo lại, không nuốt xuống được.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 291: “Lấy gì giải sầu?


Tần Kiệt cũng đang lo lắng, có chút hối hận vì đã thẳng thắn thừa nhận, nếu không thừa nhận thì Vương Tinh chắc sẽ không như vậy.

Tần Kiệt không muốn mất đi một người bạn như Vương Tinh, sống lại một lần nữa, ngoài việc muốn hướng đến cuộc sống tốt đẹp, anh còn muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, cố gắng không vướng vào những mối quan hệ bất bình đẳng.

Nếu không thì anh sống lại còn có ý nghĩa gì nữa.

Bây giờ, chuyện của Vương Tinh là một tấm màn, nếu chọc thủng tấm màn đó thì sẽ là bi kịch đầu tiên của anh từ sau khi sống lại.

Anh chỉ mong ông trời không quá nhẫn tâm mà lưu lại cho anh một chút may mắn.

Một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Cho đến phút thứ bảy.

Vương Tinh mở miệng.

“Cảm ơn cậu!”

“Hả?”

Lời nói ngắn gọn, Tần Kiệt sững sờ.

“Cảm ơn cậu!”, Vương Tinh nói lại một lần nữa.

“Ừ, ừ, không có gì”.

Tần Kiệt cuối cùng cũng hiểu được ý của Vương Tinh.

Hai chữ “Cảm ơn” cũng đủ để nói lên tất cả, là cảm ơn tất cả những gì Tần Kiệt đã làm cho Vương Tinh.

Bạn bè với nhau, không cần nói quá nhiều, cũng không cần giải thích quá nhiều.

Hai tiếng “Cảm ơn” là đủ rồi.

Keng~

Vương Tinh chủ động cụng ly với Tần Kiệt.

Keng~

Tần Kiệt cụng ly lại.

Ực~

Hai người cùng uống một ngụm lớn.

Mùi vị của bia Tuyết Hoa trong miệng Tần Kiệt đã thay đổi, không còn đắng nữa, mà là vị ngọt, rất ngon.

Giữ được tình bạn nên mùi vị của bia cũng khác rồi.

Tần Kiệt cười.

Một lon bia Tuyết Hoa bị anh uống cạn một hơi, lon bia trở nên trống rỗng.

“Hả? Hết bia rồi, tôi đi mua thêm vài lon”, Tần Kiệt nói.

“Cậu ngồi đó, tôi đi!”

“Để tôi đi cho!”, Tần Kiệt xung phong.

“Không được, để tôi! Cậu đừng quên, chỗ này là địa bàn của tôi, tôi là chủ, phải nghe tôi!”, Vương Tinh dường như có chút say rồi.

Lời nói rất bá đạo.

Tần Kiệt cười.

Rượu vào lời ra.

Coi như anh được chứng kiến rồi.

Quả đúng như vậy.

Vương Tinh cười.

Một lúc sau, trên tay cậu ta có thêm một thùng bia Tuyết Hoa.

Thùng được mở ra, cậu một lon, tôi một lon, lại cụng ly.

“Uống rượu hát ca

Đời người bao lâu

Giống như sương sớm

Ngày qua khổ đau

Nghĩ tới ngậm ngùi

Ưu sầu khó quên”.

Keng~

Tần Kiệt dốc cạn.

“Lấy gì giải sầu?

Chỉ rượu mà thôi

Xanh xanh áo ai

Lòng ta bồi hồi

Chỉ vì ai đó

Trầm ngâm đến nay”.

Vừa ngâm thơ, Vương Tinh vừa dốc cạn bia.

Keng~

Hai người, cậu một câu, tôi một câu, cậu một lon, tôi một lon, dần dần bia trong thùng cũng hết, cho đến khi lon cuối cùng trong thùng được uống cạn thì hai người cũng say mềm rồi.

Cung Thiến Thiến nhìn mà lắc đầu bất lực, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại có chút vui mừng.

Đời người ngắn ngủi, có được một người bạn như vậy, còn mong gì hơn?

Như thế này mới đúng là bạn bè, ngàn vàng khó mua.

Hai người cùng nhau uống rượu, Cung Thiến Thiến vui mừng cho bọn họ, nhờ hai người khác dìu Tần Kiệt và Vương Tinh vào trong tiệm Internet nghỉ ngơi.

Mà vào lúc này, rất nhiều thủy quân thức khuya chiến đấu cũng đang gục trên bàn máy tính nghỉ ngơi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 292: Trong bài viết cũng có kèm ảnh.


Không biết đã trôi qua bao lâu.

Bỗng nhiên.

“Hả? Đây là…”

Trong tiệm Internet, có người phát hiện gì đó, lập tức hô lên.

Giọng người kia rất lớn, thoáng cái đánh thức tất cả thủy quân còn đang nghỉ ngơi.

“Chuyện gì vậy?”

“Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

“Chẳng lẽ bài viết về Đường Ba lọt top tìm kiếm à?”

“Chắc chắn là vậy!”

“Dạo gần đây, tên này ngày càng nổi tiếng!”

“Ha ha!”



Cả đám cười ầm lên.

Thế nhưng.

“Không, không phải Đường Ba. Mà là Tần Kiệt cùng một nữ sinh tên Ôn Thanh Thanh!”, thủy quân vừa hô lên nói.

“Cái gì? Là Tần Kiệt à?”

“Để tôi xem!”

Thoáng cái, rất nhiều thủy quân tập trung vào baidu và weibo.

Quả nhiên, trên weibo xuất hiện bài viết của một người tên là “Phượng Hoàng giương cánh”.

Kèm theo bài viết là ảnh chụp một đôi tình nhân đang thân mật.

Nhân vật nam chính là Tần Kiệt, còn nữ chính là Ôn Thanh Thanh.

Hai người đang đứng dưới một cây cầu bắc qua sông Trường Giang.

Bọn họ vô cùng thân mật.

Trong hình, tay Tần Kiệt còn đặt lung tung.

Nội cung cái tít phía trên rất là giựt gân.

Tên họ Tần trăng hoa bắt cá hai tay, lừa dối bạn gái, lén lút qua lại với một ả tên Thanh! Nam cặn bã hợp với nữ lẳng lơ!!!

Kết câu còn cố ý tăng thêm ba dấu chấm than.

Lời nói rất đơn giản, nhưng lượng tin tức lại rất lớn.

Lúc nhóm thủy quân phát hiện, lượt tìm kiếm đã lên đến 200 nghìn lượt.

Đủ loại bình luận xuất hiện.

Có người mắng nhân vật nam chính.

Cũng có người mắng nhân vật nữ chính.

Một số người thì giữ thái độ trung lập.

Nhưng hầu hết đều là bình luận không tốt.

Còn có người thông qua các công cụ tìm kiếm trên mạng, muốn tra ra thân phận của hai người trong ảnh.

Bọn họ trực tiếp viết ra tên của nhân vật nam chính là Tần Kiệt, nhân vật nữ chính là Ôn Thanh Thanh.

Nói toạc ra thân phận của hai người họ, chẳng khác nào đào tận gốc rồi.

Nhưng như vậy thôi vẫn chưa đủ.

Trên baidu lại xuất hiện một bài viết.

Trong bài viết cũng có kèm ảnh.

Đó là ảnh chụp nam chính Tần Kiệt đang ôm một cô gái chạy dọc bờ hồ.

Tần Kiệt ở trần, còn cô gái kia thì mặc đồ tắm, hai người đều đeo kính râm.

Tuy nhiên, khác với ảnh chụp trên weibo, cô gái trong tấm ảnh này là một người khác.

Nội dung kèm theo ảnh là: Tên đàn ông cặn bã không chỉ bắt cá hai tay, lại còn dính đến gái. Thật sự là một tên khốn, cảm thấy tiếc thay cho hai cô bé kia, không đáng phải như vậy!

Bài viết này vừa được đăng trên baidu, lập tức có rất nhiều thủy quân ùa vào.

Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, bài viết đã nhảy lên top.

Có rất nhiều bình luận nói rằng đã tìm ra một con cá khác lọt lưới của tên cặn bã Tần Kiệt kia, chính là một cô gái tên Ôn Thanh Thanh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 293: “Để tôi thử xem!”


Có người nói tên khốn kia cực kỳ phóng túng, là cặn bã trong đám đàn ông.

Thậm chí có người nói chắc chắn tên cặn bã này đã mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm nào đó, ví dụ như giang mai.

Hơn thế nữa, còn có người bình luận rằng: Cầu cho tên cặn bã Tần Kiệt rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh, v.v..

Có thể nói là tất cả đều công kích Tần Kiệt, bôi nhọ Tần Kiệt.

Ngoài ra, cũng có người chỉ ra cô nàng làm gái kia là ai.

Một số người còn tìm ra ảnh cô ta không đeo kính, địa chỉ nhà cùng với địa chỉ công ty của cô ta.

Thoáng cái, baidu bùng nổ.

Mọi người ào ào bình luận.

Rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận mong có một cuộc hẹn với cô gái kia.

Đương nhiên, bọn họ vẫn không ngừng công kích và bôi nhọ Tần Kiệt.

Thoáng cái, cái tên Tần Kiệt thay thế Đường Ba, trở từ khóa hot trên mạng.

Mà lúc này, bài viết công kích siêu thị Kiệt Tuyết cũng không biết vì sao bị xóa mất.

Không chỉ bị xóa, có rất nhiều cư dân mạng phát hiện rất nhiều bài đăng lại cũng bị chặn, không cách nào vào xem được.

Trong phút chốc, tiêu điểm trên mạng tập trung vào Tần Kiệt, Ôn Thanh Thanh cùng cô nàng làm gái kia.

Danh tiếng tên đàn ông cặn bã của Tần Kiệt lan nhanh.

Rầm~

“Đáng ghét! Chắc chắn là do người của Đường Ba làm!”

Vương Tinh bị đánh thức, xem xong bài viết trên baidu cùng weibo, cậu ta vô cùng tức giận.

“Kiệt Tử, nói đi, cậu muốn xử lý tên khốn Đường Ba này thế nào?”

“Đừng vội!”, Tần Kiệt không mất đi lý trí, trái lại, lúc này anh rất tỉnh táo: “Vương Đào, cậu am hiểu về lập trình, vượt tường lửa, phòng ngự và tấn công mạng, cậu có thể tra ra được IP và ID nơi đã đăng hai bài viết này không?”

“Có thể lưu lại à?”, Vương Đào có hơi hoài nghi.

Dù sao, lúc phản kích Đường Ba, bọn họ làm việc rất kín đáo, không ai có thể tra ra được.

Đường Ba quá mức kiêu ngạo, cùng một lúc đăng hai bài viết, chẳng lẽ cậu ta lại ngu xuẩn đến mức không biết ẩn địa chỉ à?

“Mặc kệ cậu ta có lưu hay không, cứ thử xem đi!”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi! Hi vọng vận may thuộc về chúng ta!”

Nếu Tần Kiệt đã kiên trì muốn tra, vậy thì Vương Đào cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Cậu ta bắt đầu trình diễn kỹ thuật của mình.

Chỉ thấy ngón tay Vương Đào lướt nhanh trên bàn phím, không bao lâu sau, cậu ta búng tay.

“Bingo~! Tần Kiệt, đúng như cậu đoán, đối phương thật sự không ẩn địa chỉ!”, Vương Đào kích động.

“Thật à? Ở đâu?”, Tần Kiệt cũng kích động.

Anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ là chó ngáp phải ruồi.

Chuyện này thật tốt quá!

“Ngay bên trong Đại học Công Nghiệp Hồ!”, Vương Đào nói.

“Hai bài viết này đều được đăng trong khuôn viên Đại học Công Nghiệp Hồ à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừm, đúng vậy! Tên này cũng tự tin quá đi thôi! Hai bài viết đều được đăng từ cùng một nơi, lại còn không biết ẩn địa chỉ IP!”, Vương Đào nói.

“Ha ha, Đường Ba ơi là Đường Ba, cậu đúng là thông minh quá bị thông minh hại mà!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

“Có thể tra ra địa chỉ của thủy quân không?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Để tôi thử xem!”, Vương Đào bắt đầu gõ phím.

Một tiếng sau, cậu ta mỉm cười.

“Có kết quả rồi!”, Vương Đào nói.

“Là ở đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Có rất nhiều địa chỉ IP từ Đại học Công Nghiệp Hồ, hẳn là từ một tiệm Internet! Tôi đoán có khoảng 100 người!”, Vương Đào nói.

“Xem ra Đường Ba cũng giống chúng ta. Tên này rất thông minh!”, Tần Kiệt nở nụ cười.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 294: Đường Ba thề phải chơi chết Tần Kiệt.


“Kiệt Tử, kế tiếp nên làm thế nào?”, Vương Đào đã trong tư thế sẵn sàng.

Đường Ba liều lĩnh đụng đến Tần Kiệt, món nợ này, với tư cách là anh em, bọn họ nhất định phải đòi lại.

“Không cần gấp! Vương Đào, trước tiên cậu chụp lại tất cả tài khoản khả nghi cùng địa chỉ IP cho tôi đi! Sắp xếp và lưu vào một file! Sau đó giao cho tôi!”, Tần Kiệt căn dặn.

“Được, việc này đơn giản! Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Vương Đào cam đoan.

“Mặt khác, cũng chụp lại hai bài viết kia, lưu vào một file!”, Tần Kiệt suy nghĩ một lúc, sau đó nhấn mạnh.

“Được, không thành vấn đề!”, Vương Đào ra hiệu OK, sau đó dựa theo ý Tần Kiệt mà làm.

Nhưng Vương Tinh lại không đoán ra được Tần Kiệt muốn làm gì?

“Kiệt Tử, cậu định xử lý tên Đường Ba kia như thế nào?”

“Đương nhiên là chơi chết cậu ta rồi!”, Tần Kiệt cười lạnh.

“Khi nào?”, Vương Tinh rất muốn thử.

“Không gấp! Đợi Vương Đào sắp xếp xong chứng cứ, chúng ta sẽ từ từ chơi với Đường Ba! Lần này tôi không chỉ khiến cậu ta cút khỏi Đại học Công Nghiệp Hồ, mà tôi còn muốn siêu thị họ Đường vĩnh viễn biến mất khỏi khu đô thị mới Nam Hồ! Mãi mãi không xuất hiện trong tầm mắt tôi!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

Vương Tinh đã hiểu, đồng thời cậu ta cũng cảm thấy đáng thương thay cho Đường Ba.

Ai bảo cậu ta giấu đầu lòi đuôi.

Cậu ta bị xui xẻo cũng đáng.

Ngu như vậy còn dám chọc vào Tần Kiệt!

Đúng là muốn chết mà!

Đường Ba rất hả hê, quả thật là không hả hê không được.

Vì sao ư?

Không vì sao cả, chỉ vì cậu ta đã thuê được một nhóm người trong tiệm Internet làm thủy quân cho mình, đám người này không ngừng gửi bài viết bôi nhọ Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh, không những vậy, còn lôi một ả làm gái vào việc này.

Ảnh chụp trên bài viết là do Đường Ba bỏ ra một cái giá rất cao để thuê một người trên mạng giúp đỡ.

Tuy là có hơi thô một chút, nhưng đã đạt được mục đích.

Sau khi nhìn thấy ảnh, cậu ta rất hài lòng, lập tức thanh toán tiền, tiếp đó tự tạo tài khoản, thông qua baidu và weibo để phát tán ảnh ra ngoài, đồng thời thuê thủy quân điên cuồng công kích Tần Kiệt, thế như chẻ tre.

Quả nhiên, độ hot của chủ đề này tăng vọt, nhanh chóng leo lên đứng hạng thứ hai trên bảng tìm kiếm, gần với chủ đề về Olympic.

Vậy mà phía Tần Kiệt lại không có một chút phản ứng nào.

Cậu ta nở nụ cười.

Cậu ta nghĩ, chắc là lúc này Tần Kiệt đang rất tức giận, tức đến mức xù lông lên, nhưng lại không có cách nào khác.

Cậu ta cảm thấy rất vui vẻ.

Ai bảo Tần Kiệt giành Tần Tuyết với cậu ta làm gì.

Lần thứ nhất tìm đến Tần Kiệt, cậu ta đã đề cập đến chuyện này, cảnh cáo Tần Kiệt không được đến gần Tần Tuyết.

Không ngờ Tần Kiệt không những không từ bỏ, mà còn có thái độ khinh thường cậu ta.

Chuyện này khiến cậu ta tức mà không có chỗ phát.

Từ ngày đó, Đường Ba đã cực kỳ căm hận Tần Kiệt.

Nhất là khi trông thấy Tần Tuyết và Tần Kiệt sóng vai bên nhau, ngọt ngào, thân mật, cậu ta càng thêm phẫn nộ.

Đường Ba thề phải chơi chết Tần Kiệt.

Nhưng khổ nỗi, cậu ta tìm mãi vẫn không có cơ hội thích hợp.

Vì thế, cậu ta vẫn luôn núp trong tối quan sát từng hành động của Tần Kiệt.

Sau khi biết được Tần Kiệt đang thực hiện dự án thu mua phế liệu tại trường, Đường Ba vốn định thông qua việc này để gây rắc rối cho Tần Kiệt.

Thế nhưng nghĩ lại, thu mua phế liệu tại trường là dự án hợp tác cùng nhà trường, nếu như không đánh gục được Tần Kiệt, lại để trường học phát hiện cậu ta đứng sau tất cả mọi chuyện, chắc chắn việc học của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng, nên Đường Ba đành phải từ bỏ ý định này.

Từ đó về sau, cậu ta vẫn luôn núp trong bóng tối, lẳng lặng quan sát Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 295: Đường Ba bí quá hóa liều.


Mãi về sau, cậu ta phát hiện Tần Kiệt lén lút mở một cái siêu thị ở khu đô thị mới Nam Hồ, đặt tên là siêu thị Kiệt Tuyết.

Vừa nhìn thấy cái tên Kiệt Tuyết này, Đường Ba đã tức giận.

Tuy nhiên, cậu ta cũng không mất đi lý trí.

Đã có thể mở siêu thị, vậy có nghĩa là trong tay Tần Kiệt cũng có chút vốn liếng, nếu không thể hoàn toàn hạ gục đối phương trong khoảng thời gian ngắn, Đường Ba sẽ không ra tay.

Cho nên Đường Ba lại tiếp tục ẩn núp, chờ đợi cơ hội.

Rốt cuộc, trước tết âm lịch năm ngoái, cậu ta cũng tìm được một cơ hội.

Đường Ba lén lút thu mua một siêu thị nằm trong khu đô thị mới Nam Hồ.

Vừa ra Tết, cậu ta lập tức khai ngòi trận chiến về giá, muốn đánh sụp siêu thị của Tần Kiệt.

Nhưng cậu ta không ngờ là Tần Kiệt chẳng chút để tâm, mà còn vượt qua một cách dễ dàng.

Trái lại, nhà họ Đường của cậu ta phải chịu tổn thất không nhỏ.

Bố Đường Ba giận điên người, mắng cậu ta vì một người phụ nữ mà phá hỏng gia nghiệp.

Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ không thể không duy trì.

Lúc đó, Đường Ba càng thêm căm hận Tần Kiệt.

Không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ta nảy sinh ý định mua chuộc nhân viên của siêu thị Kiệt Tuyết.

Quả nhiên, Đường Ba tìm ra một bước đột phá.

Cậu ta mua chuộc được một nhân viên tài vụ trong siêu thị, thông qua người này lắp đặt máy nghe lén trong phòng Tần Kiệt.

Đường Ba muốn biết tất cả hành động của Tần Kiệt.

Ông bà ta vẫn thường nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

Chỉ có nắm rõ hướng đi của Tần Kiệt, cậu ta mới có thể vạch ra kế hoạch đánh gục Tần Kiệt.

Đến lúc đó, cậu ta sẽ giẫm lên Tần Kiệt, sau đó cướp lấy Tần Tuyết từ trong tay Tần Kiệt.

Có như vậy, cậu ta mới cảm thấy thỏa mãn.

Quả nhiên, nhân viên tài vụ kia không làm Đường Ba thất vọng.

Nhờ người này, cậu ta thật sự nghe trộm được kế hoạch phát triển của Tần Kiệt.

Đường Ba lập tức nói tất cả cho bố mình nghe, nghe xong, bố cậu ta cũng rất kích động.

Có thể biết được kế hoạch phát triển của Tần Kiệt, Đường Ba đã có thể báo được thù.

Từ đó về sau, tất cả các kế hoạch của bọn họ đều có mục tiêu rõ ràng.

Một khoảng thời gian sau đó, Đường Ba lại thuê người đăng bài viết vu khống các hoạt động của siêu thị Kiệt Tuyết.

Cậu ta muốn nhân cơ hội này phá hỏng danh tiếng của siêu thị Kiệt Tuyết.

Có như vậy, siêu thị họ Đường của bọn họ mới giành được thắng lợi.

Nhưng cậu ta không ngờ chỉ trong vòng một đêm, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài viết nhấn chìm bài viết của cậu ta, hơn thế nữa, cậu ta cũng bị kéo vào vòng xoáy, nhanh chóng trở thành một kẻ đầy tai tiếng trên mạng.

Cuối cùng, bài viết mà cậu ta đăng cũng bị xóa mất.

Không cần phải nói, chắc chắn là có người dùng tiền mua chuộc quản trị viên để xóa bỏ bài viết kia.

Đường Ba vô cùng tức giận.

Cậu ta biết chắc chuyện này có liên quan đến Tần Kiệt.

Thêm vào đó, trường học đã cảnh cáo cậu ta lần cuối, muốn cậu ta loại bỏ tất cả những ảnh hưởng tiêu cực trong vòng ba ngày, nếu không sẽ bị đuổi học.

Vì thế, Đường Ba bí quá hóa liều.

Cậu ta dùng máy tại tiệm Internet, đăng bài viết giật gân về chuyện Tần Kiệt bắt cá hai tay, còn có ảnh chụp Tần Kiệt ôm ấp gái bên bờ hồ,v.v.. khiến Tần Kiệt phút chốc trở nên nổi tiếng, so với cậu ta còn nổi tiếng hơn.

Tần Kiệt đã trở thành tên cặn bã trong những tên cặn bã.

Còn cậu ta thì tạm thời rớt xuống hạng hai, ít có người chú ý đến.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 296: “Đây mới gọi là quân tử!”


Không bao lâu sau, mọi người sẽ quên mất cậu ta.

Còn Tần Kiệt thì thay thế cậu ta trở thành chủ đề hot trên mạng.

Đến lúc đó, thử hỏi siêu thị Kiệt Tuyết và Tần Kiệt còn có thể trụ vững được nữa không?

Ha ha~

Nghĩ đến cảnh tượng siêu thị Kiệt Tuyết phá sản, Đường Ba vô cùng kích động.

Cậu ta thật sự hi vọng ngày đó sớm đến.

Chỉ có điều, đáng thương thay cho cô bé Ôn Thanh Thanh kia.

Thích ai không thích, cô ta lại đi thích Tần Kiệt, chẳng khác nào đụng vào nòng súng, bị lợi dụng làm vật hi sinh là đúng rồi.

Đường Ba lắc đầu, cảm thán một chút, sau đó cậu ta cũng không để tâm đến chuyện này.

Bận bịu suốt một ngày, Đường Ba thật sự rất mệt mỏi, cậu ta nằm nhoài trước máy tính, thiếp đi.

Nhưng lúc này, tin tức trong Đại học Công Nghiệp Hồ có những thay đổi rất lớn.

Đủ loại tin đồn xuất hiện.

Trong đó, Ôn Thanh Thanh là người chịu tổn thất nặng nề nhất, đến mức cô không dám rời khỏi ký túc xá.

Ôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào bài viết trên baidu và weibo, cô vô cùng tức giận.

“Đáng giận, rốt cuộc là ai làm! Đúng là đồ thất đức!”

“Đúng vậy, Thanh Thanh với Tần Kiệt còn chưa nói gì với nhau, rõ ràng là tên này vu khống, muốn bôi nhọ danh dự của Thanh Thanh, báo cảnh sát đi!”

“Thanh Thanh, báo cảnh sát đi, nhất định không thể để kẻ phạm pháp làm càn!”



Trong ký túc xá, những chị em thân thiết của Ôn Thanh Thanh đều lên tiếng khuyên nhủ.

Bọn họ cực kỳ chán ghét đối với kẻ đã đăng bài bôi nhọ Ôn Thanh Thanh.

Reng reng reng~

Đột nhiên, chuông điện thoại của Ôn Thanh Thanh reo vang, là Tần Kiệt gọi đến.

Việc này khiến Ôn Thanh Thanh có hơi bất ngờ.

Nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì đáng để bất ngờ, chắc chắn Tần Kiệt đã biết chuyện về bài đăng trên mạng, anh gọi đến hẳn là có liên quan đến việc này.

Cô ấn nghe, đồng thời mở loa.

“Alo~”

“Ôn Thanh Thanh à, tôi là Tần Kiệt đây”.

“Tôi biết là cậu! Cậu gọi đến làm gì?”

“Cậu biết chuyện bài đăng trên mạng chứ?”

“Ừ, tôi đang xem đây!”

“Tôi gọi cho cậu là muốn nói với cậu một tiếng, tạm thời, cậu đừng để ý đến bài đăng kia, hiện tại tôi và cảnh sát đang điều tra chuyện này, cậu cứ an tâm đợi kết quả là được! Chớ biến khéo thành vụng!”

“Hả? Cậu báo cảnh sát rồi sao?”

“Ừm! Nhớ đó, đừng lo lắng! Khi nào có kết quả, tôi sẽ nói cho cậu biết! Hiện tại tôi đang nói chuyện với cảnh sát, cúp máy nhé!”

Tút tút~

Điện thoại đã cúp.

Ôn Thanh Thanh ngẩn người.

Đám chị em của cô cũng sửng sốt.

Bốp bốp~

Sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.

“Đây mới gọi là quân tử!”

“Đúng, có can đảm chống lại tội phạm! Là một người đàn ông tốt!”

“Phải sớm bắt lấy tên khốn kia mới được!”

“Chỉ có điều không biết hắn ta là ai?”

“Không phải Tần Kiệt đã nói rồi à, cảnh sát đang điều tra, chắc là sẽ sớm có tin tức thôi!”

“Đến lúc đó, xem tôi xử lý hắn thế nào! Đúng là đáng giận mà!”

“Còn phải nói!”


 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 297: “Anh còn muốn nói gì nữa không?”


Tần Tuyết rất buồn phiền, cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính ở trong kí túc xá, đặc biệt là tấm ảnh thân mật của Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh, còn có tấm ảnh anh ôm cô gái làng chơi.

Sắc mặt của cô không tốt lắm.

“Tuyết Nhi, ảnh đó chắc chắn là ảnh ghép, cậu cũng tin à?”, Dương Liễu khuyên nhủ.

“Chắc chắn là ai đó đã photoshop ra!”, Thẩm Giai Giai nói.

“Đúng đấy, người này thật đáng ghét! Chuyện như thế này mà cũng làm ra được, nhất định sẽ bị quả báo!”



Đám con gái ngồi rất đông trong phòng kí túc xá, đều đang bênh vực Tần Kiệt.

Tần Tuyết vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không biết đang suy nghĩ gì.

Reng reng reng~

Điện thoại di động của cô ấy đột nhiên đổ chuông.

“Là Tần Kiệt!”, Dưỡng Liễu liếc thấy.

“Tuyết Nhi, Tần Kiệt gọi đó, nghe đi!”, Thẩm Giai Giai thúc giục.

“Nghe đi, Tuyết Nhi, có lẽ là định nói chuyện này đấy!”

“Đúng đấy, nghe đi!”



Dưới sự thuyết phục của các chị em, Tần Tuyết cuối cùng cũng nghe điện thoại.

“Anh gọi đến làm gì?”, giọng điệu của Tần Tuyết rất nặng nề.

“Ôi, ai chọc giận nữ vương bệ hạ của anh đấy, nói cho anh biết để anh xử lý kẻ đó!”

Phốc~

Đám người Dương Liễu phì cười.

“Tần Kiệt, cậu thật hài hước!”

“Tuyết Nhi là nữ vương của cậu cơ đấy!”

“Cậu nên xưng là nô tài nha!”

“Hay đó!”



Ký túc xá tràn đầy tiếng cười.

Tân Kiệt im lặng một lát rồi nói: “Các cậu đều ở đó à?”

“Nói đi, cậu gọi điện cho Tuyết Nhi để nhận tội à?”, Dương Liễu hỏi.

“Tần Kiệt, tôi thật không ngờ, cậu bắt cá hai tay ở trường học, bên ngoài còn bao nuôi gái làng chơi, cậu nhiều tiền thật đấy”.

“Oan quá, thật sự là oan uổng cho tôi quá, làm gì có chuyện đấy”, Tần Kiệt kêu oan trong điện thoại.

“Nói suông không tính, phải có bằng chứng xác thực, cậu phải chứng minh cho nữ vương của cậu thấy cậu thật sự vô tội”, Dương Liễu nháy mắt với các chị em khác.

Quả nhiên.

Tần Tuyết vừa nghe đến câu này thì phục hồi lại tinh thần, muốn nghe xem Tần Kiệt giải thích thế nào.

“Yên tâm đi, trong vòng hai ngày nữa, kẻ đứng sau chuyện này sẽ bị lôi ra ánh sáng”, Tần Kiệt nói: “Tôi đã biết được là kẻ nào làm, chỉ là tôi cần phải điều tra một số chi tiết cụ thể, sau đó mới giao nộp cho cảnh sát”.

“Đến lúc đó, kẻ đó hãy ở trong tù mà sám hối, sau này có dám giở trò nữa không?”

“Thật không?”, Dương Liễu kêu lên: “Cậu biết là kẻ nào làm rồi sao?”

“Ừ!”

“Là ai?”, Thẩm Giai Giai hỏi.

“Tạm thời bí mật, hai ngày nữa sẽ tuyên bố, các cậu hãy thay tôi chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, đợi tôi thắng lợi trở về sẽ có thưởng cho các cậu”, Tần Kiệt nói.

“Xì! Nghe cứ như anh là hoàng thượng vậy!”

“Anh còn muốn nói gì nữa không?”

“Tuyết Nhi, anh biết là tâm trạng em không tốt lắm, nhưng mà loại chuyện kiểu này là bình thường, vì đây là xã hội, rất nhiều chuyện đen tối, em gặp nhiều rồi sẽ dần quen thôi. Lần này coi như đó là một bài học, đừng để việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của em”.

“Em phải tin anh, hai ngày sau anh sẽ cho em biết rốt cuộc là ai đã hại anh, là ai đã âm thầm bôi nhọ danh tiếng của anh, cả Ôn Thanh Thanh và cô gái kia nữa”.

“Hừ, hai ngày sau hãy tính!”, Tần Tuyết nói rồi tắt điện thoại.

Nhưng trong giây phút ấy, cô đã mỉm cười.

“Tuyết Nhi, cậu cười rồi!”

“Sao lại không cười? Cậu ấy vốn đang đợi điện thoại của Tần Kiệt mà!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 298: Sao Tần Kiệt lại to gan vậy?


“Ừ, Tần Kiệt đúng là hiểu tâm tư của Tuyết Nhi nha!”

“Thế nên bọn họ mới là trời sinh một đôi”.

“Mà này, hai người bọn cậu đã làm chuyện đó chưa?”

“Vẫn chưa à? Thế thì không được, cậu phải mau lên, đừng kéo dài nữa, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn chưa làm chuyện đó, cậu không theo kịp thời đại rồi”.



Tần Kiệt không hề hay biết hội chị em của Tần Tuyết đang nói những gì, bây giờ bên cạnh anh đang có thêm mấy người.

Vương Tinh, Khương Tiểu Nha, Trương Lâu, Tạ Quan Lâm, Tào Bác, Vương Đào, Thiệu Nhất Trì.

Lúc này, bọn họ không ở tiệm Internet của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, mà đến tiệm Internet đã bị khóa kín ở trường Đại học Công Nghiệp Hồ.

Tần Kiệt nhờ hai người lạ mặt là Vương Đào và Thiệu Nhất Trì đi tìm Đường Ba.

Quả nhiên.

Bọn họ thật sự tìm được Đường Ba khi cậu ta đang ngủ.

Vương Đào và Thiệu Nhất Trì nhanh chóng rời đi, thông báo cho Tần Kiệt về tin tức của Đường Ba.

Sau khi Tần Kiệt biết được thì dẫn theo mọi người nhanh chóng tản ra xung quanh.

Cho đến bảy giờ tối.

Đường Ba mới đi ra khỏi tiệm Internet, vươn vai, vẻ mặt cậu ta rất thoải mái, đi vào phố Đọa Lạc giữa đại học Công Nghiệp Hồ và Đại học Công Nghệ Hoa Nam mua một ít đồ ăn để lấp đầy bụng, sau đó đi về nhà trọ.

Căn nhà Đường Ba thuê không phải ở Mã Hồ mà là một khu dân cư gần Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương.

Môi trường xung quanh khu dân cư rất tốt.

Đây là khu dân cư duy nhất gần khuôn viên Đại học Công Nghệ Hoa Nam.

Hôm nay cậu ta rất vui, đã uống một chút rượu, lắc lắc chùm chìa khóa, miệng ngân nga một bài hát và bước vào khu dân cư.

Bỗng nhiên, có một chiếc xe ô tô dừng cạnh cậu ta.

Kẹt~

Cửa xe được mở ra.

Một vài người bịt mặt bước ra khỏi xe.

Đường Ba bị dọa sợ.

“Các người muốn làm gì?”, Đường Ba lập tức tỉnh rượu, có chút lo sợ.

Ngay sau đó, cậu ta bị hai người giữ chặt rồi ném vào thùng xe, định kêu lên nhưng miệng đã bị bịt chặt, định vùng vẫy nhưng lại bị đấm cho một phát đến choáng váng.

Người đó đeo găng tay trắng, rất mới, rõ ràng là vừa mới mua và có sự chuẩn bị từ trước.

Lúc Đường Ba ngất đi, trong đầu vẫn còn nghĩ là ai làm chuyện này, lại dám bắt cóc cậu ta.

Lúc cậu ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một ngôi nhà cấp bốn dột nát, bị trói trên một chiếc ghế, không thể thoát ra được, mà trước mặt cậu ta lại xuất hiện năm, sáu người, không biết bên ngoài có còn ai nữa không.

“Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!”

Bỗng nhiên một người đang quay lưng lại với cậu ta cất tiếng nói.

Người này vừa cất tiếng thì Đường Ba đã nhận ra.

“Là mày, Tần Kiệt!”

Đường Ba kinh ngạc.

Cậu ta không thể ngờ được là Tần Kiệt sẽ bắt cóc mình.

Thường thì chỉ có bọn bắt cóc mới làm loại chuyện này thôi mà?

Tần Kiệt chỉ là sinh viên như cậu ta, còn chưa tốt nghiệp, lại dám làm cái việc bắt cóc người khác.

Không thể nào.

“Cậu thông minh đấy!”

Tần Kiệt cũng không định giấu diếm, quay người lại.

“Có phải cậu rất tò mò tại sao tôi lại lộ mặt?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừ!”, Đường Ba rất tò mò.

Kẻ bắt cóc nên để lộ mặt.

Sao Tần Kiệt lại to gan vậy?

Anh không sợ Đường Ba báo cảnh sát hay sao?

Đường Ba đầy bụng nghi vấn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 299: “Đừng đánh, tôi tình nguyện bị trói!”


“Haha, cậu không cần lo lắng thật ra bọn tôi chỉ mời cậu đến nói chuyện đàng hoàng, không phải bắt cóc cậu!”, Tần Kiệt cười.

“Nói chuyện đàng hoàng, thế tại sao mày lại dùng dây trói tao? Còn đánh ngất tao lúc ở gần nhà, có kiểu nói chuyện vậy sao?”, Đường Ba hỏi.

“Haha, nói chuyện đương nhiên phải vui một chút mới thú vị, nếu không thì chán quá phải không?”, Tần Kiệt lại gần.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại cậu, tôi cũng không phải là bọn bắt cóc thật sự, tôi không có hứng thú”, Tần Kiệt nói.

“Đừng nói nhảm! Muốn nói chuyện thì trước tiên phải cởi trói cho tao, không thì đừng hòng!" Đường Bân hét lên.

“Mẹ kiếp! Cậu vẫn còn vênh mặt lên được hả? Cậu có tin tôi xử lý cậu không?”, Trương Lâu bước tới, trừng mắt.

“Cậu, cậu định làm gì? Đừng có dại dột! Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu!”, Đường Ba hoảng sợ.

“Ôi, đồ con rùa, cậu còn cứng miệng đúng không? Được, cậu không sợ tôi đúng không, vậy hôm nay tôi sẽ chơi với cậu!”

Trương Lâu xắn tay áo, chỉnh lại quần, cuộn chặt nắm đấm, từng bước đi tới.

Tần Kiệt xem như không thấy, im lặng đứng một bên quan sát.

Đường Ba hoảng hốt.

“Cậu có giỏi thì cởi trói đi, tôi đấu với cậu!”

“Trời ơi, cậu cũng to gan lắm, được, tôi cởi trói cho cậu”.

Quả nhiên.

Trương Lâu nói là làm.

Cậu ta một chút cũng không để ý đến việc Đường Ba có thể chạy thoát.

Bên ngoài vẫn còn có người canh chừng.

Điện thoại và mọi thứ trên người Đường Ba đều bị soát, muốn gọi điện cũng không gọi được, đừng nói đến việc chạy trốn.

Đường Ba sững sờ, không ngờ Trương Lâu lại cởi trói cho mình.

Thật sự cởi trói luôn à?

Có cần như vậy không?

Trương Lâu cởi trói xong, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Ba: “Đứng lên đi!”

“Tôi…”

Đường Ba sợ hãi nhìn thân hình to lớn của Trương Lâu.

Trương Lâu nặng hơn 100 cân đấy, nếu đánh nhau thật thì cậu ta không phải là đối thủ, bị xé ra thành từng mảnh mất.

Thời khắc này, cậu ta hối hận rồi.

“Cậu mau đứng dậy đi, nghe không hiểu à? Mau lên!”, Trương Lâu giục dã.

Đường Ba run rẩy đứng lên.

Trương Lâu đánh một quyền, cậu ta không đỡ được, không đứng dậy nổi, lời là do cậu ta nói, đồng nghĩa với việc cậu ta tự vả mặt mình, có nên đứng dậy không đây?

Tiến thoái lưỡng nan.

“Khốn kiếp, cậu coi tôi là trò đùa à? Cậu bảo tôi cởi trói, tôi cũng cởi rồi, cậu lại ngồi lỳ ở ghế không động đậy. Tôi đánh chết cậu!”

Nói rồi Trương Lâu vung ra một quyền.

Tay của Trương Lâu toàn là thịt, mắt thường cũng nhìn thấy to hơn tay của Đường Ba, tay to như vậy sẽ đánh chết Đường Ba mất.

Đường Ba bị dọa đến nỗi trên trán đổ mồ hôi lạnh.

“Đừng đánh, tôi tình nguyện bị trói!”

Vừa dứt lời, nắm đấm của Trương Lâu dừng lại trước mắt Đường Ba có nửa cm.

Trái tim đang lo lắng của Đường Ba cuối cùng cũng đập trở lại bình thường, cũng may cậu ta nói ra kịp thời, nếu không thì cậu ta thật sự sẽ bị đánh vỡ mặt, đến lúc đó thì không hay rồi.

“Nhưng cậu là người chủ động yêu cầu bị bắt cóc đấy nhé, không phải là chúng tôi”, Trương Lâu nói.

“Ừ, là tôi yêu cầu bị bắt cóc, không liên quan đến các cậu!”, Đường Ba gật đầu nói.

“Không được, cậu phải thề đi, nếu không bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói là chúng tôi chủ động bắt cóc cậu”, Trương Lâu nói.

“Được, tôi xin thề. Tôi, Đường Ba chủ động yêu cầu bọn họ bắt cóc tôi, không liên quan gì đến người khác. Nếu nói sai thì sẽ bị sét đánh, ra đường bị xe đâm chết, ăn cơm bị nghẹn chết, có bạn gái thì bị chơi đùa đến chết, chơi điện tử thì bị đột tử, như thế đã được chưa? Tôi thật sự chủ động yêu cầu bị bắt cóc! Tôi cầu xin cậu đấy, được chưa?”

Đường Ba thật sự sợ rồi, không thề không được

Cậu ta không muốn bị Trương Lâu đánh cho tan nát, lợi bất cập hại, chỉ là thề thôi mà, có gì ghê gớm đâu, thời đại này rồi, ai còn tin vào quỷ thần chứ, thề thì thề, chẳng làm sao.

“Kiệt tử, ghi âm lại chưa?”, Trương Lâu hỏi.

“Ừ, xong rồi!”, Tần Kiệt nói.
 
Back
Top Bottom