Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 300: “Có biết trên tờ giấy viết gì không?”


“Cái gì, ghi âm cái gì? Có ý gì?”, Đường Ba.

Trương Lâu không trả lời Đường Ba mà trực tiếp lấy dây thừng trói cậu ta lại, trói rất chặt, làm xong mới cười và nói: “Kiệt Tử, mở cho cậu ta nghe!”

“Được thôi!”

Tần Kiệt cười một cái, lập tức mở một đoạn băng ghi âm lên.

Bản ghi âm được phát lên, chính là lời thề của Đường Ba lúc nãy.

Đường Ba biến sắc.

“Cậu, các cậu ghi âm cái này làm gì?”, Đường Ba gấp gáp, luôn cảm thấy có gì không ổn.

“Haha, không ghi âm lại, sau này cậu nuốt lời, nói chúng tôi bắt cóc cậu thì phải làm sao?”, chúng tôi cũng phải có lưu lại chút bằng chứng chứ, đúng không?”, Tần Kiệt cười nói.

“Đúng thế, phải có bằng chứng chứ!”, Trương Lâu nói.

“Cậu… các cậu…”.

Đường Ba chợt nhận ra mình đã bị lừa, tức giận mà không có chỗ phát tác, cảm giác như rơi xuống vực sâu.

Lúc trước, Tần Kiệt bắt cóc là việc phạm pháp, bây giờ lại biến thành hợp tình hợp lý, cho dù có phạm pháp thì cũng có lý, không phải là thủ phạm.

Bản chất của sự việc bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.

Bản thân cậu ta chủ động khẩn cầu để bị bắt cóc, không liên quan đến Tần Kiệt.

Mấy người quá thâm độc rồi.

Kế hoạch thâm độc như vậy mà cũng nghĩ ra được?

Trong phút chốc, cậu ta hiểu ra tất cả.

Trương Lâu cố tình làm ra vẻ muốn đánh người nhưng trên thực tế không hề định đánh, chỉ muốn dọa cậu ta thôi.

Mục đích là để cho cậu ta dính bẫy, thề độc, chủ động yêu cầu bị bắt cóc.

Một cái bẫy khổng lồ, vậy mà cậu ta lại tin là thật, đúng là ngu ngốc.

Đường Ba vô cùng đau khổ.

“Khụ khụ ~”

Tần Kiệt tắt ghi âm, đi tới.

“Đường Ba, sau đây hãy để tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu!”, Tần Kiệt nói.

“Hừ, các cậu thật sự xem tôi là đồ ngốc à? Tôi đã bị lừa một lần lại còn để bị lừa lần nữa hay sao? Nói chuyện với tôi, đừng có mơ!”

Đường Ba từ chối dứt khoát.

Nhưng Tần Kiệt cũng không để ý, lấy ra mấy tờ giấy, lắc lắc trước mặt Đường Ba.

“Có biết trên tờ giấy viết gì không?”, Tần Kiệt bình tĩnh hỏi.

“Biết chết liền!”, Đường Ba hừ một tiếng.

“Không biết cũng không sao, tôi cho cậu xem thì cậu sẽ biết thôi”.

Tần Kiệt không tức giận, đưa trang đầu tiên đến trước mắt Đường Ba.

“Nhìn thấy không? Bài đăng trên tờ giấy này, còn có tên nhà mạng, địa chỉ IP, ID sở hữu nó, của ai đây?”

Tần Kiệt cười hỏi.

Mặt Đường Ba biến sắc.

Bài viết đó chính là bài mà cậu ta đã đăng trên Baidu và Weibo.

Đó là bài bôi nhọ Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh, còn có bài viết Tần Kiệt bao nuôi một cô gái làng chơi.

Lúc đó, cậu ta chỉ lo bôi nhọ danh tiếng của Tần Kiệt và làm giảm đi ảnh hưởng xấu của cậu ta ở trên mạng, căn bản chưa suy nghĩ chu đáo, trực tiếp dùng tài khoản cá nhân đăng bài, cộng với việc uống rượu nên không kịp sửa đổi, sau đó lại quên mất chuyện này, không ngờ lại bị Tần Kiệt tóm được nhanh vậy, thậm chí còn mò được tài khoản của cậu ta.

“Sao lại không nói gì vậy?”

Tần Kiệt cười nhẹ: “Có phải rất quen không? Tất nhiên rồi, đây là tài khoản cá nhân của cậu mà, sao lại không quen được. Đường Ba, cậu nói có phải không?”

“Tôi, tôi không biết cậu đang nói gì. Cậu đừng có nói bừa!”, Đường Ba biết nhưng lại giả vờ bối rối, không thừa nhận.

“Ồ, cậu không thừa nhận đúng không? Không sao, xem đến tờ thứ hai sẽ biết thôi”.

Tần Kiệt lại lật trang thứ hai, bên trên có mấy tấm ảnh và một số thông tin cá nhân cơ bản.

“Chắc cậu nhận ra người trong ảnh chứ? Còn những thông tin cá nhân này, cậu chắc chắn cậu cũng nhớ chứ? Cậu đừng nói với tôi là người trong ảnh không phải cậu, có người mạo danh cậu hay là bố cậu có con riêng ở bên ngoài”.

“Đương nhiên, cậu cũng đừng nói thông tin cá nhân, tất cả là giả mạo. Tất cả đều được tải về từ Weibo và Baidu đó”.

Tần Kiệt nhìn Đường Ba, cười và nói.

Mặt Đường Ba biến sắc, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Trong lòng cậu ta hốt hoảng, thật là đáng chết, sao có thể quên việc này được nhỉ.

Trên weibo của cậu ta có đăng một số bức ảnh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 301: Có ý gì đây?


“Có cần tôi lật đến trang thứ ba nữa không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Hừ! Tôi không biết cậu đang nói gì. Người trong ảnh chắc chắn là do cậu nhờ người dùng máy photoshop ra, hòng hãm hại tôi! Sao tôi phải tin chứ?”, Đường Ba vẫn không chịu thừa nhận.

“Hừ, cậu thật sự không thừa nhận đúng không?”, Tần Kiệt nói.

“Đúng, không phải là tôi, sao tôi phải thừa nhận?”, Đường Ba hừ lạnh: “Cậu tưởng tôi ngu à? Để cậu lừa một lần rồi còn để cậu lừa thêm lần thứ hai à?”

“À, hóa ra là cậu nghĩ như vậy! Được, tôi hiểu ý cậu rồi!”, Tần Kiệt chợt tỉnh ngộ, anh đưa tay ra: “Lâu béo, mang thứ đó đến đây!”

“Thứ đó?”

Tim Đường Ba bất giác nảy lên: “Cậu còn định lấy gì nữa?”

“Đừng căng thẳng! Không có gì đâu!”

Tần Kiệt mỉm cười, nụ cười này của anh rất tươi.

Nhưng vào tai Đường Ba lại khiến cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Không bao lâu sau, Lâu béo mang đến một cái hộp, một đôi găng tay và một cái búa.

Lúc nhìn thấy cái búa, Đường Ba luống cuống.

“Cậu, cậu cầm búa làm gì?”, Đường Ba vội hỏi.

“Đừng gấp! Tôi không làm cậu bị thương đâu!”

Tần Kiệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tim Đường Ba đập liên hồi.

Cậu ta nghĩ mãi vẫn không đoán được rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm gì?

Lúc này, Tần Kiệt bắt đầu đeo găng tay vào.

Đó là một đôi găng tay màu trắng tinh tươm, không dính một hạt bụi.

Vừa nhìn liền biết là vừa mới mua, còn chưa dùng qua lần nào.

Tần Kiệt cẩn thận đeo găng tay, động tác của anh rất nghiêm túc, cũng rất tỉ mỉ, trông cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, sợ rằng mình đeo lệch hoặc đeo sai, nói tóm lại là vô cùng cẩn thận.

Chính vì vậy càng khiến Đường Ba thấp thỏm không yên.

Chẳng phải chỉ mang một đôi găng tay thôi sao, sao Tần Kiệt lại cẩn thận từng ly từng tý như vậy?

Có ý gì đây?

Đường Ba càng lúc càng cảm thấy bất an.

Dấu chấm hỏi trong đầu cậu ta ngày càng to ra.

Hơn mười lăm giây sau, Tần Kiệt mới bắt đầu mang cái găng tay thứ hai.

Hệt như lúc mang cái thứ nhất, anh vô cùng cẩn thận, nghiêm túc và tỉ mỉ.

Tần Kiệt tập trung cao độ, khiến Đường Ba không khỏi nhíu chặt mày.

Cảm giác khủng hoảng trong lòng cậu ta mỗi lúc một lớn hơn.

Hai mươi giây trôi qua một cách nặng nề, rốt cuộc Tần Kiệt cũng mang xong cái găng tay thứ hai.

Anh đứng trước mặt Đường Ba, lắc lắc tay.

“Ừm, rất vừa, không lớn không nhỏ, vừa y luôn!”, nói xong, Tần Kiệt mở cái hộp ra, để lộ vật bên trong.

Vừa thấy, sắc mặt Đường Ba lập tức thay đổi.

“Cậu, cậu lấy đinh ra làm gì? Cậu định làm gì? Lại còn có búa nữa! Cậu, cậu đừng có làm bậy nha!”

“Suỵt!”, Tần Kiệt ra hiệu chớ lên tiếng.

“Đừng có la hét làm ồn, lỡ tay tôi run lên, không cẩn thận đóng bị thương cậu thì không tốt đâu!”, Tần Kiệt nói.

Nghe vậy, Tần Ba hoảng sợ.

Rốt cuộc cậu ta cũng biết Tần Kiệt muốn làm gì, tên này lấy búa với đinh đến là muốn đóng lên người cậu ta.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 302: Chắc chắn là cố ý!


Sao Tần Kiệt dám làm như thế?

Mấy trò này là của dân giang hồ mà, Tần Kiệt cũng giống với cậu ta, cùng lắm chỉ là một sinh viên mà thôi, sao lại dám làm như vậy?

Đường Ba nghĩ mãi vẫn không ra vì sao Tần Kiệt lại làm vậy.

Trong mắt cậu ta, cùng là sinh viên, quá lắm là giành người yêu với nhau trong tiệm Internet hoặc trong trường, làm chút gì đó mờ ám trên thương trường, không việc gì phải dùng đến bạo lực.

Nhưng Tần Kiệt lại dùng.

Không thể nào!

Không bao lâu sau, Tần Kiệt cầm cây đinh lên, cố ý lắc lư trước mặt Đường Ba, lại còn nhìn cậu ta một lượt từ dưới lên trên.

“Ừm, cây đinh này cũng không tệ, nhọn thật đấy, nếu mà đóng xuống, đảm bảo rất phù hợp!”

Mấy lời này chẳng khác nào như một cái gai đâm thẳng vào tim Đường Ba, khiến cậu ta càng thêm khủng hoảng.

Tần Kiệt nói vậy rõ ràng là muốn ám chỉ rằng anh sẽ lập tức ra tay.

Nghĩ đến cảnh tượng bị đinh đóng vào người, chắc chắn là rất máu me, rất đau đớn, hẳn là khi đó rất khổ sở.

Càng nghĩ, Đường Ba càng hoảng sợ.

Lúc này, trong mắt cậu ta, Tần Kiệt không chỉ hung ác, mà còn là một tên ma quỷ!

Mà lúc này, Tần Kiệt đã cầm đinh và búa, bước từng bước đến gần Đường Ba.

Từng bước một, càng lúc càng gần, mỗi khi anh bước thêm một bước, tim Đường Ba liền nảy lên một cái.

Cậu ta phát lạnh, có cảm giác lạnh buốt cả người.

Đến khi Tần Kiệt dừng lại trước mặt Đường Ba, hai người chỉ cách nhau khoảng một cm, lúc này, toàn thân Đường Ba đã ướt đẫm.

“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Nói thẳng không được à? Đừng có giỡn nữa!”

“Tôi không muốn làm gì cả? Tôi chỉ cảm thấy cái ghế cậu đang ngồi bị lỏng, nên muốn dùng đinh để cố định nó lại mà thôi! Không được à?”, Tần Kiệt nói.

“Đóng, đóng cái ghế?”, Đường Ba cho rằng mình nghe lầm.

“Đúng rồi, tôi định đóng cái ghế! Sao hả? Cậu nghĩ tôi định làm gì?”, Tần Kiệt nói.

“Tôi…”, Đường Ba ôm một bụng ấm ức.

Ầm ĩ cả buổi, hóa ra là do cậu ta suy nghĩ nhiều.

Đường Ba oán thầm, cái tên Tần Kiệt này, đóng cái ghế thôi mà, nói thẳng ra không được à, bày ra cái bộ dạng đó làm gì? Không biết là làm vậy sẽ dọa chết người hay sao hả?

Đúng là không ra gì!

Mà lúc này, cái đinh trong tay Tần Kiệt đã đặt sát chân trái của Đường Ba.

Kế đó, cái búa trong tay anh gõ xuống.

Coong~

Tiếng búa gõ rơi vào tai Đường Ba, nghe có chút dọa người.

Lại một búa gõ xuống.

Âm thanh cây đinh đâm xuyên qua ghế gỗ khiến Đường Ba không khỏi tưởng tượng. Trong đầu cậu ta xuất hiện một cảnh tượng có chút máu me.

Coong~

“Á, chân của tôi, đau quá, cậu làm gì vậy? Không phải nói sửa ghế hả?”, Đường Ba trông thấy cái búa bị lệch, gõ vào chân mình.

Đau đến mức cậu ta nhắm chặt mắt lại.

Đây là cố ý!

Chắc chắn là cố ý!

Nếu không sao lại để cây đinh sát chân cậu ta như vậy.

“Ơ, ngại quá, gõ lệch! Lỡ tay, lỡ tay thôi mà!”, Tần Kiệt nói xin lỗi, sau đó lại giơ búa lên.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 303: Cần gì phải như này chứ?”


Coong~

Một búa gõ xuống, cái đinh bị lệch ra, búa lại lần nữa gõ lên đùi Đường Ba.

“Á, Tần Kiệt, cậu cố ý đúng không, chắc chắn là cậu cố ý, rốt cuộc cậu định chơi trò gì hả?”, Đường Ba tức giận khó có thể nhịn được.

“Không phải tôi nói rồi à? Cái ghế bị lỏng, nên tôi muốn sửa nó thôi!”, Tần Kiệt nói.

“Sửa thì sửa, có ai sửa ghế như cậu không hả?”, Đường Ba gào lên.

“À, hóa ra tôi sửa ghế làm cậu sợ?”, Tần Kiệt nói.

“Tôi…”, Đường Ba nói không nên lời.

Nếu thừa nhận thì chẳng khác nào chứng minh cậu ta đang sợ.

Lúc này, sao cậu ta có thể thừa nhận được cơ chứ?

“Được rồi, tôi biết rất đáng sợ, tôi đổi cách khác vậy, không cần búa nữa!”, Tần Kiệt thật sự ném cái búa sang một bên.

Đường Ba thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Kiệt không cầm búa là được rồi.

Nói thật, cậu ta cũng có hơi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta thật sự cảm thấy rất lo.

Nhưng ngay sau đó.

“Tôi cảm thấy chân cậu cứ nhích tới nhích lui vậy là không được! Rất bất tiện đối với việc sửa ghế của tôi, vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách!”, Tần Kiệt nhíu mày, lẩm bẩm.

“Cậu có ý gì?”, Đường Ba nhận ra có gì đó không đúng trong câu nói kia.

“Ý của tôi rất đơn giản! Tôi muốn cố định chân của cậu lại, để cậu không lộn xộn nữa, sau đó tôi mới có thể yên tâm mà sửa ghế! Cậu yên tâm, không đau đâu! Tôi chỉ đóng vài cây đinh lên đùi cậu mà thôi, chờ sau khi tôi sửa ghế xong, tôi sẽ giúp cậu nhổ nó ra!”, Tần Kiệt bổ sung.

“Cái gì? Đóng, đóng đinh lên đùi tôi?”, Đường Ba ngây người.

Nếu nói vậy, chẳng phải muốn…

“Đúng vậy, đóng vài cây đinh trên đùi cậu, yên tâm đi, tay nghề của tôi không tệ đâu, đã luyện được một tiếng rồi đấy, đảm bảo sẽ không làm đau cậu, nhắm mắt lại đi, một lát là xong ngay! Đừng sợ nha!”, Tần Kiệt đặt đinh lên đùi Đường Ba.

Thời khắc cảm giác mũi đinh ấn vào chân mình, Đường Ba không còn giữ nổi bình tĩnh.

Cậu ta sợ hãi.

Cậu ta hoảng hốt.

Tên này nói nghe nhẹ nhàng thật, đã luyện được một tiếng, đảm bảo sẽ không làm đau mình.

Mẹ kiếp.

Bị đinh đóng vào người, kiểu gì mà không đau.

Lại còn tay nghề không tệ?

Không tệ cái con khỉ!

“Đừng, đừng đùa, cậu muốn tôi nói gì, tôi sẽ nói hết, được chưa hả? Đừng có đùa nữa được không?”, Đường Ba thật sự bị dọa.

Nói đùa, đóng đinh lên người mà kêu không đau, không đau thì cậu tự mà thử đi.

Dù sao tôi cũng không dám.

Dứt lời, quả nhiên Tần Kiệt dừng tay.

Tuy nhiên, đinh và búa trên tay anh vẫn không xê dịch vị trí, đinh vẫn đặt trên đùi Đường Ba như cũ, còn búa thì nằm trên đinh.

Chỉ cần Tần Kiệt dùng lực gõ một cái, cây đinh kia sẽ lập tức lún xuống. Đến lúc đó, đảm bảo sẽ thấy máu.

Thấy vậy, Đường Ba cũng không dám tùy tiện nhúc nhích.

“Nói sớm thì có phải xong rồi không? Cần gì phải như này chứ?”

Tần Kiệt lắc đầu, nói: “Vấn đề đầu tiên, chuyện cậu đăng bài, đã nói với Tần Tuyết chưa?”

“Chưa!”, Đường Ba lắc đầu.

“Vấn đề thứ hai, Tần Tuyết có biết chuyện tôi mở siêu thị Kiệt Tuyết không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 304: “Dương Quảng!”


“Sao tôi biết được cô ấy biết hay không? Vấn đề này chẳng phải cậu nên tự hỏi cô ấy à?”, Đường Ba nói.

“Cậu còn nói dối?”, Tần Kiệt quát lên một tiếng.

“Không, không, tôi không nói dối! Tôi nói thật mà, cậu, cậu nhất định phải tin lời tôi!”, Đường Ba giải thích.

“Được, tôi tin cậu một lần. Nói đi, cậu đã nói với Tần Tuyết chuyện tôi mở siêu thị chưa?”, Tần Kiệt đổi một cách nói khác.

Anh lo lắng nhất chính là việc Tần Tuyết biết được ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết chính là anh.

Cho nên anh phải tra cho rõ chuyện này.

“Chưa nói!”

“Vì sao? Không phải cậu nhằm vào tôi, muốn hạ gục tôi để theo đuổi Tuyết Nhi à?”, Tần Kiệt khó hiểu.

“Đúng vậy, tôi muốn hạ gục cậu, nhưng nếu tôi nói cho cô ấy biết thì tin cô ấy sẽ càng hướng về cậu mà thôi!”, Đường Ba giải thích.

“Sao lại nói như vậy?”, Tần Kiệt vẫn không hiểu.

“Gia cảnh của cậu không tốt, cậu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn tôi chỉ là một công tử nhà giàu, vốn dĩ tôi đã thua một bậc, nếu như lại để cô ấy biết cậu mở siêu thị, lại dùng tên cô ấy đặt cho nó, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động, đến lúc đó, tôi muốn theo đuổi cô ấy chẳng phải càng khó hơn sao! Cho nên…”

“Cho nên cậu không nói cho cô ấy biết!”

“Ừm!”

“Ái chà, nhìn không ra nha, tên nhóc nhà cậu cũng mưu mô lắm đấy, ngay cả việc đó mà cũng nghĩ đến, vậy sao cậu lại không ẩn ID với IP của blog và baidu hả?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Tôi, tôi quên!”, Đường Ba cúi đầu, có hơi xấu hổ.

“Quên? Tôi thấy là vì cậu quá đắc ý thì có!”, Tần Kiệt liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Đường Ba.

Quả nhiên, Đường Ba không có cách nào phản bác, trông càng thêm ngượng ngùng.

Xấu hổ quá đi mất!

“Vấn đề thứ hai! Ai giúp cậu photoshop ảnh?”, Tần Kiệt hỏi.

“Một người bạn!”

“Hử? Tên gì?”

“Dương Quảng!”

“Má nó! Cậu tưởng tôi dễ bị lừa lắm hả? Dương Quảng là danh nhân lịch sử mà!”, Tần Kiệt tức giận, cái búa trong tay lại lần nữa giơ lên, mắt thấy đã sắp gõ xuống.

“Đừng, đừng gõ, tôi nói thật mà, cậu ta thật sự tên là Dương Quảng! Cậu không tin thì đến tiệm Internet mà tìm! Ngày nào cậu ta cũng ở đó!”, Đường Ba vội nói thêm một câu.

“Ồ, thế à?”, Tần Kiệt ngoắc tay với Lâu béo.

“Kiệt Tử!”

“Kêu người đến tiệm Internet xem thử, có phải có một người tên Dương Quảng đúng không? Nếu có thì cứ theo dõi hắn thôi! Đừng đụng đến hắn!”, Tần Kiệt căn dặn.

“Đã hiểu!”, Lâu béo gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Tần Kiệt lại tiếp tục hỏi.

“Cậu có biết là chuyện cậu làm không đáng mặt đàn ông chút nào không hả?”, Tần Kiệt híp mắt nói: “Cậu thích Tuyết Nhi thì cứ mạnh dạn theo đuổi cô ấy, tôi sẽ không ngăn cản. Còn nếu cậu muốn đánh gục tôi, vậy thì cứ trực tiếp nhằm vào tôi là được! Tôi sẽ chơi với cậu đến cùng!”

“Nhưng cậu không nên, trăm ngàn lần không nên kéo Ôn Thanh Thanh xuống nước. Cô ấy và cậu không có thù oán, cậu lại đụng đến cô ấy, bôi nhọ danh dự của cô ấy, cậu có biết cô ấy sẽ bị ảnh hưởng ghê gớm như thế nào không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi…”

“Xem ra cậu đã chịu thừa nhận là mình sai! Nhưng tất cả đều đã muộn! Những ảnh hưởng tiêu cực mà chuyện này mang lại đã gây ra thương tổn rất lớn đối với Ôn Thanh Thanh! Cậu nói xem, nên giải quyết thế nào đây?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 305: Sao Tần Kiệt lại biết chứ?


“Tôi, tôi không biết!”

Coong~

Tần Kiệt giơ búa lên, gõ mạnh xuống.

Ngay lập tức, cây đinh xuyên thủng quần, cắm xuống dưới.

Máu tươi trào ra.

“Á~”, Đường Ba hét thảm.

Cậu ta thật sự không ngờ là Tần Kiệt lại gõ búa một cách bất thình lình như thế.

“Đồ khốn! Cậu không biết à? Cậu có biết hủy hoại danh dự của một cô gái chính là hủy hoại cả cuộc đời cô ấy không hả? Vậy mà cậu còn dám nói không biết! Hôm nay tôi không đóng đinh tên khốn nhà cậu, tôi sẽ không mang họ Tần!”

Coong~

“Á, đau quá~”, Đường Ba lại gào lên.

Hai mắt cậu ta nhắm chặt.

“Cậu cũng biết đau à? Nhưng cậu chỉ đau ở thể xác mà thôi, còn Ôn Thanh Thanh thì sao hả? Cô ấy đau ở tâm hồn, cậu nói thử xem, cậu có đau bằng cô ấy không? Mẹ kiếp, hôm nay tôi…”

“Đừng, đừng đóng nữa, tôi, tôi van xin cậu, cậu, cậu nói đi, cậu muốn thế nào cũng được!”, Đường Ba hoảng sợ, vội xin tha.

Hai mắt cậu ta vốn nhắm chặt, giờ lại lần nữa mở ra, trong mắt tràn đầy đau khổ cùng van xin.

Lúc này, Tần Kiệt mới ném cái búa sang một bên, lấy điện thoại ra, bật video.

“Tự cậu nói xin lỗi với Ôn Thanh Thanh, nói tất cả những gì cậu đã làm! Nói với mọi người rằng ảnh chụp là do cậu photoshop ra, nếu không, hôm nay tôi đóng gãy xương cậu!”

“Hả, cậu, cậu muốn quay phim?”, Đường Ba giật mình.

“Đúng, tôi muốn thu hình lại, nếu không thu hình, sao tôi biết cậu thật lòng hối cải chứ? Sao hả? Cậu không muốn à? Được, không sao, bây giờ tôi sẽ…”

“Đừng, đừng, tôi nói, tôi nói là được chứ gì?”, Đường Ba thật sự sợ hãi, cậu ta cũng không muốn tiếp tục chịu đau đớn.

Đường Ba cuống quýt làm theo lời Tần Kiệt.

“Ôn Thanh Thanh, tôi là Đường Ba, tôi đăng bài trên mạng chỉ vì muốn trả thù Tần Kiệt. Tôi đã nhờ người photoshop ảnh chụp, đó không phải ảnh thật, chuyện này đã gây ra những ảnh hưởng không tốt cho cậu, lúc này đây, tôi giải thích với cậu, đồng thời cũng làm sáng tỏ…”, Đường Ba nhanh chóng nói xong.

Tần Kiệt cũng đã quay lại hết.

Anh phát lại lần nữa, cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Tôi, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết, cậu có thể…”

“Ai nói với cậu là cậu đã nói hết? Còn một đống vấn đề tôi muốn hỏi cậu đây này!”, Tần Kiệt ngắt lời.

“Hả?”

Đường Ba dại ra.

Xem ra là vẫn chưa kết thúc.

“Vấn đề thứ ba, cậu bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc nhân viên tài vụ của tôi?”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào Đường Ba.

“Hả?”

Sắc mặt Đường Ba thay đổi.

Việc này chỉ có cậu ta và người nhân viên kia biết.

Ngoài ra không có người thứ ba biết được.

Sao Tần Kiệt lại biết chứ?

Chẳng lẽ tên nhân viên tài vụ kia bán đứng cậu ta?

Không thể nào.

Nếu hắn ta bán đứng cậu ta thì sao còn có thể tiếp tục làm việc ở siêu thị Kiệt Tuyết?

“Cậu, cậu đang nói gì vậy? Tôi, tôi nghe không hiểu!”, Đường Ba không muốn thừa nhận.

“À, cậu nghe không hiểu à? Không sao cả, bất quá tôi gõ thêm một búa là được! Dù sao cũng là cậu đau, không liên quan gì đến tôi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 306: "Thật là lắm chuyện! Bắt đầu đi!"


"Đừng, đừng đóng đinh, tôi đau lắm rồi!"

Đường Ba sợ hãi đến cực điểm, lại van xin.

"Vậy cậu còn không nói đi”, Tần Kiệt quát.

"Tôi nói, tôi nói ngay đây!", Đường Ba không còn cách nào khác, đành phải thành thật thú nhận: "20 ngàn tệ!"

"20 ngàn tệ?", Tần Kiệt nhướng mày.

"Ừ, 20 ngàn tệ, rất nhiều có đúng không, tôi đã bỏ ra rất nhiều vốn đúng chứ!", Đường Ba hỏi.

"Nhiều cái rắm ấy!", Tần Kiệt nổi trận lôi đình.

Mẹ nó chứ.

20 ngàn tệ mà đã bị mua chuộc rồi.

Mức lương khởi điểm của siêu thị Kiệt Tuyết là 3 ngàn tệ.

Nếu làm tốt còn có tiền thưởng và hoa hồng.

Một năm kiếm được 60 ngàn tệ là chuyện bình thường.

Kết quả Đường Ba chỉ dùng 20 ngàn tệ đã mua chuộc được người của anh.

Đồ khốn nạn.

Thật đúng là không ra cái đồ gì mà.

Cần chút tiền cỏn con này sao?

Đùa tôi đúng không?

Anh nhất định phải khai trừ cái trò mèo này mới được.

Nhưng Đường Ba lại sững sờ.

Tình huống gì vậy?

20 ngàn tệ còn không nhiều à?

Cậu ta còn chưa chi đủ sao?

Anh cả của tôi ơi, mấy năm gần đây, nhân viên doanh nhiệp nhà nước một tháng mới chỉ được hơn 2 ngàn tệ, 20 ngàn tệ đủ để họ làm việc tận 10 tháng đó.

Trong các doanh nghiệp tư nhân, trung bình một nhân viên được hơn 1 ngàn tệ.

20 ngàn tệ đủ để họ làm việc trong vòng một năm.

Thế mà cậu lại nói với tôi là không nhiều sao?

Cậu ba hoa khoác lác quá rồi đó?

"Nhìn gì mà nhìn? Nhìn tiếp, tôi đóng đinh cậu đó!", Tần Kiệt trừng mắt nhìn Đường Ba.

Đường Ba vội vàng thu hồi tầm mắt, giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Tần Kiệt tức giận hồi lâu mới bình tĩnh lại.

"Câu hỏi thứ tư!"

Tần Kiệt hỏi: "Cậu có biết cô gái làng chơi là ai không?"

"Cô gái làng chơi?", Đường Ba sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Cậu đang nói về người phụ nữ trên bài đăng đúng không!"

"Đúng, chính là cô ta!"

"Tôi không biết, tôi chỉ mới nhấp vào một trang web mà đàn ông thích xem rồi tìm thấy một video trong đó, sau đó tôi cắt ảnh, tìm Bayou tạo ra mấy bài đăng xảo trá, sao tôi biết cô ta là ai cơ chứ?", Đường Ba nói.

"Ồ, hóa ra là như vậy! Được, tôi biết rồi!", nói xong, Tần Kiệt bất giác mỉm cười.

Nhưng Đường ba lại cảm thấy có chút bất thường.

"Cậu cười cái gì?"

"Đây là bí mật, sau này cậu sẽ biết!"

Tần Kiệt lại mỉm cười.

Đường Ba cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.

Nhưng Tần Kiệt không nói, cậu ta cũng không có cách.

"Việc cuối cùng, nói trước máy quay, bài tấn công siêu thị Kiệt Tuyết là do một tay cậu làm ra!"

"Cái gì? Còn, còn phải nói cái này sao?"

"Sao, không muốn nói đúng không? Được, không thành vấn đề, dù sao người đau cũng không phải là tôi!"

Nói xong, Tần Kiệt giơ búa lên.

"Đừng, tôi nói, tôi nói, đừng động tay động chân có được không?", Đường Ba vội vàng cầu xin.

"Thật là lắm chuyện! Bắt đầu đi!"

Tần Kiệt mở chế độ quay video.

Đường Ba nói một đoạn dựa theo ý của Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 307: "Cô ta, là do cậu tìm về đây đúng không?"


Nội dung đại khái nói đến những bài đăng trên mạng tấn công siêu thị Kiệt Tuyết mấy ngày trước, tất cả đều là do siêu thị Đường Thị muốn gây rắc rối cho siêu thị Kiệt Tuyết nên đã ngấm ngầm thuê đám thủy quân đến bịa đặt, tung tin đồn nhảm...

Sau khi ghi lại, Tần Kiệt xem qua một lượt từ đầu đến cuối, không có vấn đề gì, anh rất hài lòng.

"Bây, bây giờ, cậu có thể thả tôi ra được chưa?", Đường Ba khẽ hỏi.

"Còn một chuyện nữa vẫn chưa làm mà, cậu vội gì chứ?", Tần Kiệt nói.

"Còn hả? Không phải đã nói xong rồi sao? Sao vẫn còn? Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện nữa hả!", Đường Ba muốn khóc.

Mãi vẫn chưa kết thúc.

Cậu ta rất buồn bực.

"Đừng nóng vội, chuyện cuối cùng có ích cho cậu!", Tần Kiệt cười nói.

"Có ích cho tôi?", Đường Ba cau mày, rõ ràng là không tin.

Cái tên Tần Kiệt đểu cáng này, còn có thể làm chuyện tốt cho cậu ta sao?

Nghe có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.

Bốp bốp~

"Vào đi!"

Ngay sau đó, Tần Kiệt vỗ vỗ tay, có một người từ bên ngoài đi vào.

Là một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc rất ít.

Lúc đi lại, cô ta ưỡn ẹo nũng nịu.

Rất gợi cảm.

Xa xa, trên người cô ta tỏa ra một hương thơm rất riêng, gợi lên d*c v*ng h*m m**n của con người.

Ngửi một lần liền muốn đến gần hơn nữa.

Đường Ba cũng không ngoại lệ.

Cậu ta dán mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đi tới.

Mới đầu ánh sáng sáng hơi mạnh, cậu ta không nhìn rõ mặt.

Dần dần cậu ta đã nhìn rõ.

Cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp và vô cùng quyến rũ.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, cô ta còn mang theo vẻ s*x*, gợi cảm.

Đường Ba đã bị mê hoặc ngay lập tức.

Nhưng giây tiếp theo cả người cậu ta lại trở nên choáng váng.

Bởi vì cậu ta biết người phụ nữ này.

Không, chính xác mà nói, cậu ta không phải là biết người phụ nữ này, mà là đã từng gặp qua cô ta.

Hơn nữa cậu ta còn lợi dụng người phụ nữ này.

Bởi vì người phụ nữ này chính là cô gái làng chơi mà cậu ta đã lấy ảnh trên mạng sau đó cắt ghép rồi thuê Bayou về tạo bài đăng giả vu oan cho Tần Kiệt.

"Là, là cô!"

Sau khi Đường Ba nhớ ra liền kinh ngạc.

Cậu ta có làm sao cũng không ngờ rằng, cậu ta chỉ ngẫu nhiên cắt ghép ảnh cô gái, lợi dụng cô ta để viết một bài báo.

Không ngờ, cô gái làng chơi đó thực sự xuất hiện trước mặt cậu ta.

Thật là trùng hợp.

Đột nhiên, cậu ta nhận ra điều gì đó rồi nhìn về phía Tần Kiệt.

"Cô ta, là do cậu tìm về đây đúng không?"

"Ha ha, đúng vậy, là tôi tìm về đây đó! Sao? Thích không?", Tần Kiệt cười hỏi.

"Cậu, cậu tìm cô ta về đây để làm gì?", Đường Ba khó hiểu.

"Cậu cứ nói thích hay là không thích ra xem nào?", Tần Kiệt hỏi.

"Người thì khá đẹp đó, nhưng tiếc rằng cô ta không phải là phụ nữ đứng đắn, nghiêm túc!", Đường Ba nói.

"Ồ, hóa ra cậu coi thường cô ta!", Tần Kiệt nhún nhún vai: "Vậy tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn!"

"Chúc tôi may mắn? Cậu có ý gì?", trực giác mách bảo Đường Ba rằng, câu nói của Tần Kiệt còn có hàm ý khác.

"Ha ha, cậu lợi dụng cô ta, cậu nói xem tôi có ý gì?", Tần Kiệt nói.

"Tôi không hiểu, cậu..."

Bịch~

Cô gái làng chơi đấm một quyền lên người cậu ta.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 308: Anh đá Lâu béo.


Đường Ba chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu lắc lư sau đó ngất đi.

“Vậy mà đã ngất rồi sao? Đúng là đồ vô dụng!”, cô gái làng chơi vỗ vỗ tay tràn đầy thất vọng.

“Chuyện tiếp theo tùy anh đó!”, cô gái làng chơi nhìn về phía Tần Kiệt.

“Cô nghĩ ổn thỏa rồi chứ! Chuyện này liên quan đến thanh danh của cô! Đến lúc đó, đừng nói tôi ép cô!”, Tần Kiệt nhắc nhở cô gái làng chơi, hy vọng cô ta nghĩ lại, đừng có mà hối hận.

“Tôi đã từng nổi tiếng một lần rồi nên không ngại một lần nữa đâu, hơn nữa thân thể của tôi sớm đã không thuộc về tôi nữa rồi, không sao cả! Bắt đầu thôi!”

Cô gái làng chơi vô cùng cương quyết.

“Được, nếu cô khăng khăng muốn như vậy, tôi sẽ ủng hộ!”, Tần Kiệt cởi trói cho Đường Ba, kéo cậu ta đến bên giường gỗ nhỏ.

Anh kéo quần áo của Đường Ba ra.

Cô gái làng chơi nằm bên cạnh Đường Ba, c** q**n áo của mình ra…

Sau đó----

Tách tách~

Khi cô gái làng chơi ôm Đường Ba, Tần Kiệt nhấn nút chụp ảnh.

Khi cô ta nằm trong lòng Đường Ba, anh ấn nút chụp ảnh.

Khi cô ta hôn Đường Ba, Tần Kiệt vẫn chụp ảnh.



Tóm lại, cô gái làng chơi và Đường Ba chơi rất nhiều tư thế, lần nào Tần Kiệt cũng chụp ảnh lại.

Ước chừng anh chụp được 108 bức.

Vừa hay con số trùng với 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc.

Lúc cô gái làng chơi trở lại trạng thái ban đầu, cô ta xem qua các bức ảnh sau đó bất giác mỉm cười.

“Chụp đẹp đó! Tiếp theo, tung ảnh lên mạng! Tôi muốn thằng khốn này mất hết danh dự, trở thành chuột chạy qua đường, người người mắng chửi!”

Trong mắt cô gái làng chơi hiện lên vẻ tàn khốc.

Rõ ràng là không hài lòng về Đường Ba.

Tràn ngập thù hận.

Thấy vậy, tim Tần Kiệt bỗng nhảy lên.

Phụ nữ ấy mà, thật độc ác.

Đắc tội với ai cũng không được đắc tội với phụ nữ.

Nếu không chết không có chỗ chôn!

"Yên tâm đi! Tôi hứa sẽ để cho tên khốn này sống bằng chết!", Tần Kiệt hứa hẹn.

"Ừm, cảm ơn, sau này cần gì thì cứ tìm tôi! Anh gọi là tôi đến! Yêu anh!"

Cô gái làng chơi chớp chớp mắt, một đường ánh sáng điện chiếu thẳng vào Tần Kiệt.

Cần gì thì cứ tìm cô ta?

Cô thỉ là một cô gái làng chơi mà thôi, tôi có việc gì cần tìm đến cô cơ chứ?

Lẽ nào...

f*ck!

Có cần phải thẳng thắn như vậy không?

Tôi vẫn chưa kết hôn mà.

Không được đâu.

Tần Kiệt rùng mình, hoàn hồn.

"Kiệt Tử!"

Đúng lúc này thì Lâu béo đi tới.

"Cậu về rồi à?", Tần Kiệt nói.

"Ừ, vừa về. Tôi có thể nhìn thằng cha kia một chút được không?", Lâu béo nói.

"Đường Ba không có ở đây sao? Không nhìn thấy à? Hừ, không đúng, cậu ta là đàn ông, có cái gì đẹp đẽ mà đòi nhìn chứ?", Tần Kiệt cảm thấy không đúng cho lắm.

"Ha ha~", Lâu béo chỉ vào máy ảnh DSLR trong tay Tần Kiệt: "Tôi muốn xem mấy bức ảnh bên trong, muốn học hỏi thêm!"

Tần Kiệt: "..."

"Cút!"

Anh đá Lâu béo.

Cậu ta liền bỏ chạy.

Ha ha~

Đám người Tạ Quan Lâm không nhịn được cười.

Lâu béo vô cùng xấu hổ.
Nhưng cậu ta lại đến gần.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 309: Sau khi đoạn video được đăng tải.


"Để tôi học hỏi chút đi mà, dạo này rất buồn tẻ nhàm chán!", Lâu béo nói.

“Nếu cậu không muốn quỳ xuống mà khóc thì cứ nhìn đi!”, Tần Kiệt vui vẻ đưa DSLR qua.

“Cái gì?”

Lâu béo không dám cầm.

Quỳ xuống mà khóc.

Cậu ta hiểu rồi.

Tần Kiệt muốn nói với Dương Liễu về chuyện cậu ta muốn học hỏi chuyên sâu hơn.

Quên đi.

Không học thì không học.

Có gì to tát đâu cơ chứ.

“Sao không cầm? Cậu cầm lấy đi? Không phải cậu muốn tìm hiểu chuyên sâu hơn à?”, Tần Kiệt ồn ào.

“Ha ha, tôi đùa thôi, đùa thôi mà. Tôi chỉ cảm thấy cô gái đó rất đẹp!”, Lâu béo nói.

“Có đẹp hơn nữa thì cũng có đẹp bằng bọn Trương Bá Chi không? Cậu mà om sòm lắm chuyện nữa, tôi nói cho Dương Liễu biết thật đấy!”, Tần Kiệt nói.

“Trương Bá Chi à?”, Lâu béo l**m lưỡi: “Có vẻ khá là đẹp!”

“Ha ha~”

Vào đầu năm 2008, một bức ảnh bê bối xuất phát từ một thành phố nào đó ở phía Nam đã lan truyền khắp cả nước chỉ trong một đêm.

Nó đã trở thành chủ đề để cho đám đàn ông bàn tán, thảo luận.

Đã hơn một tháng trôi qua.

Chủ đề này, vẫn chưa đến hồi kết.

Trong số đó, anh Tây đã trở thành thần tượng trong lòng cánh mày râu.

Một số người nói rằng, để làm một người đàn ông phải học theo anh Tây.

Trong khuôn viên trường, nhiều bạn nam noi theo anh Tây như một hình mẫu.

Trong ký túc xá, mọi người đều biết chuyện này.

Lâu béo và Tần Kiệt cũng không ngoại lệ.

Một lát sau.

“Xử lý Đường Ba như thế nào!”, Lâu béo hỏi.

“Dẫn về trường!”, Tần Kiệt do dự một lúc, nói.

“Hả? Dẫn về trường sao?”, Lâu béo sửng sốt: “Kiệt Tử, làm vậy có thích hợp không?”

“Có cái gì không thích hợp chứ? Cậu ta dám bôi nhọ danh dự của tôi, tôi sẽ khiến cho cậu ta không bao giờ đứng lên được! Dẫn cậu ta về trường!”, thái độ của Tần Kiệt rất kiên định.

“Được rồi! Cậu nói làm thế nào thì làm thế đó đi!”

Tối ngày hôm đó.

Trên mạng xuất hiện một đoạn video.

Trong video, trước mặt tất cả cư dân mạng, Đường Ba đã nói rằng mình đã dùng những lời lẽ công kích Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh, còn có chuyện cô gái làng chơi.

Cậu ta thừa nhận rằng tất cả mọi chuyện là do mình gây nên.

Chỉ có một mục đích.

Đó chính là vì muốn trả thù.

Lý do trả thù là cậu ta và Tần Kiệt cùng lúc yêu một cô gái.

Nhưng cô gái đó lại trở thành bạn gái của Tần Kiệt.

Do vậy, Đường Ba ôm mối hận ở trong lòng nên mới đưa ra kế sách bẩn thỉu này.

Sau khi đoạn video được đăng tải.

Ngay lập tức bùng nổ cả hệ thống mạng.

Có rất nhiều cư dân mạng bắt đầu lôi hai bài đăng trên blog và Tieba ra xem.

Bọn họ nhao nhao để lại bình luận trên bảng tin.

Đại đa số đều mắng Đường Ba không phải là người.

Là súc sinh.

Cầm thú...

Đương nhiên, đoạn video cũng được share rất nhanh chóng.

Số lượt xem tăng vọt lên 10 triệu chỉ sau một đêm.

Trở thành video phổ biến hot nhất đêm hôm đó.
 
Back
Top Bottom