Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 280: Còn có quà nữa à?


Cô ấy rời khỏi người Tần Kiệt, sau đó nhìn vào anh nói: “Kiệt Tử, khi nào anh có thể kiếm được 10 triệu tệ?”

“Cái này…”, Tần Kiệt gãi gãi đầu: “Khó mà nói được! Làm kinh doanh ấy mà, có lúc nhiều, có lúc ít! Không xác định!”

“Em nghe Lâu béo nói, một tháng anh thu gom phế liệu, có thể kiếm được ít nhất 60 ngàn tệ đúng không?”, Tần Tuyết hỏi.

Tần Kiệt: “…”

Tên béo chết tiệt này, cậu ta thật sự đã nói hết ra.

Nói ít một chút không được hả?

Việc gì mà phải nói là 60 ngàn tệ.

“Ha ha, đúng vậy! Thu nhập trung bình là 60 ngàn tệ không thành vấn đề. Lúc nào làm ăn tốt hơn chút có thể kiếm được 70-80 ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.

“Một tháng 60 ngàn tệ, một năm là 720 ngàn tệ! Anh còn đang làm dự án chuyển phát nhanh Thần Thông! Nghe Lâu béo nói, đợi khi các anh bắt đầu, một tháng có thể kiếm được 100 ngàn tệ là chuyện đơn giản! Một năm là 1,2 triệu tệ! Cộng tổng vào một năm anh kiếm được 1,92 triệu tệ, 10 triệu tệ phải đợi 10 năm!”

“Vậy chẳng phải là nói muốn em đợi anh 10 năm sao? Đến lúc đó, em cũng đã gần 30, thành gái già rồi!”

“Miệng em nói cái gì không nói, tại sao lại muốn nói 10 triệu tệ hả! Nói ít thêm chút cũng được mà!”

Tần Tuyết lại khóc.

Lần này cô ấy khóc rất thật.

Những giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi xuống.

Ngay lập tức khóc ướt áo của Tần Kiệt.

Thấy vậy, Tần Kiệt vô cùng bất đắc dĩ.

“Cô gái ngốc, trong kinh doanh, lấy đâu ra cái kiểu tính toán của em cơ chứ?”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Không nên tính như vậy thì nên tính như thế nào?”, Tần Tuyết ngừng khóc hỏi.

“Những gì em tính là tình hình chung, trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ kiếm được không ít! Làm gì mà mất tận 10 năm nhiều như vậy!”, Tần Kiệt vuốt mũi Tần Tuyết.

“Cho dù là anh nói đúng, nhưng cũng không ít được hơn mấy năm!”, Tần Tuyết bĩu môi.

“Em ấy, ai nói với em là anh sẽ luôn làm hai dự án này!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Đợi tiết kiệm được một khoản, anh có thể đầu tư vào các dự án khác sinh lời cao hơn! Ví dụ như mua nhà! Mua một bán một! Bán lại là có thể kiếm được hàng trăm ngàn tệ!”

“Đến lúc đó tốc độ kiếm được 10 triệu tệ sẽ càng lúc càng nhanh! Không phải sao?”

Tần Kiệt nói.

“Bán nhà?”, Tần Tuyết sửng sốt, hai mắt sáng ngời.

“Đúng vậy! Bất động sản gần đây rất hot! Chỉ là quá đắt! Ừm, đây là một con đường khá đúng đắn! Anh phải nhanh lên mới được! Em không muốn trở thành gái già đâu! Đến lúc đó…”

Vừa nói Tần Tuyết vừa cúi đầu xuống.

“Đến lúc đó làm sao nữa? Sao em không nói tiếp?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đến lúc đó…”, Tần Tuyết cắn môi: “Em sinh con sẽ rất khó khăn!”

Nói xong, mặt Tần Tuyết đỏ bừng lên.

Còn chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi, không ngờ tư tưởng của Tần Tuyết lại tiến bộ đến vậy.

Tần Kiệt không thể không bội phục.

“Sao anh không nói gì hết vậy? Hay là anh cảm thấy em nói sai rồi?”, Tần Tuyết có hơi ngượng ngùng.

“Khụ khụ~”, Tần Kiệt ho khan vài tiếng: “Không, không phải! Chuyện sinh con còn xa quá, chúng ta…”

Chụt~

Không đợi Tần Kiệt nói xong, đôi môi mỏng của Tần Tuyết đã dán lên bờ bôi dày dặn của Tần Kiệt.

Tần Kiệt ngơ ngác.

Còn có quà nữa à?

Tốt quá!

Không biết là có thêm món quà nào to bự hơn nữa không?

“Ơ, này…”

“Anh đừng lên tiếng! Cứ im lặng như vậy, có được không?”, Tần Tuyết ôm lấy Tần Kiệt, khẽ nói.

“À, được rồi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 281: Có người mắng công ty bọn họ âm hiểm.


Tần Kiệt đành phải ôm lấy cô, không nói thêm gì nữa, để cô muốn làm gì thì làm.

Nhưng anh đợi một lúc lâu, lại không thấy cô có hành động gì khác, chỉ hôn một cái rồi thôi. Chẳng lẽ đó là món quà lớn nhất rồi sao?

Tần Kiệt cảm thấy có hơi thất vọng.

Haiz.

Đến khi nào anh mới có thể thoải mái như Lâu béo đây.

Thật sự là khó chịu quá đi mất!

Bọn họ cứ duy trì tư thế như vậy, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, Tần Tuyết cũng buông lỏng tay ra.

Cô nắm lấy tay Tần Kiệt, đi dạo quanh rừng hoa đào, hệt như một con chim yến nhỏ vậy, trông rất đáng yêu.

Thời gian dần trôi qua, hai người bọn họ không chỉ dạo quanh rừng hoa đào, mà toàn bộ Đại học Công Nghiệp Hồ cũng có dấu chân của bọn họ.

Khi trở lại công viên Dâu Tây, trời đã sụp tối.

Sau một cái ôm ấm áp, Tần Kiệt vẫy tay chào tạm biệt Tần Tuyết, rồi quay về ký túc xá.

Reng reng reng~

Còn chưa về đến ký túc xá, chuông điện thoại của Tần Kiệt đã reo vang.

Anh lấy ra xem thì thấy là Châu Phàm gọi đến.

“Giám đốc Châu, có chuyện gì à?”

“Giám đốc Tần, đã xảy ra chuyện lớn rồi”, trong điện thoại, giọng của Châu Phàm rất lo lắng.

“Có chuyện gì lớn? Đừng gấp, từ từ nói cho tôi nghe!”, Tần Kiệt trấn an Châu Phàm, bảo anh ta không nên hoảng hốt.

“Trên baidu xuất hiện một bài viết nhắm vào công ty chúng ta, tạo thành ảnh hưởng không tốt!”, Châu Phàm nói.

“Bài viết gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tố cáo chúng ta gian lận trong các hoạt động thi đấu tuyển chọn theo chủ đề Olympic, bọn họ nói rằng số lượng người chiến thắng đã được xác định từ trước. Hiện tại, đã có đến 300 nghìn lượt thảo luận và chia sẻ về vấn đề này!”

“Chuyện này khiến việc làm ăn của chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn! Những vị khách quý được mời đến đã rất tức giận sau khi biết chuyện! Vừa nãy bọn họ còn gọi điện cho tôi, nói rằng không muốn hợp tác nữa!”

“Giám đốc Tần, anh xem nên xử lý chuyện này như thế nào? Nếu khách mời không đến, hoạt động ngày mai sao có thể tiếp tục được?”, trong điện thoại, Châu Phàm thực sự rất sốt ruột.

“Anh đã giải thích với những vị khách mời kia chưa?", Tần Kiệt rất bình tĩnh, những lúc như thế này, anh càng phải tỉnh táo hơn nữa.

“Đã giải thích rồi, nhưng bọn họ nói trừ phi chúng ta xử lý bài viết kia, nếu không, bọn họ sẽ không tới!”

“Không thể thương lượng được à?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Không thể! Tôi đã nhờ Tôn Triêu Dương đi thuyết phục rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì!”, Châu Phàm nói.

“Được, tôi biết rồi! Tôi sắp về đến ký túc xá rồi, đợi tôi đăng nhập vào baidu xem kỹ đã rồi nói tiếp!”, Tần Kiệt nói.

“Được, tôi chờ tin của anh!”

Tút tút~

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt nhanh chóng chạy về ký túc xá.

Thời điểm năm 2008, lượt chia sẻ cùng bình luận đạt đến 300 nghìn cũng không phải là một con số nhỏ.

Anh cần phải xử lý một cách thận trọng.

Về đến ký túc xá, Tần Kiệt lập tức bật máy tính, mở trang web, đăng nhập vào baidu.

Quả nhiên bài viết về việc siêu thị Kiệt Tuyết gian lận trong các hoạt động thi đấu tuyển chọn theo chủ đề Olympic đã trở thành bài viết có độ hot đứng thứ năm trên bảng xếp hạng.

Tần Kiệt nhấn vào xem thì thấy bình luận vẫn đang tăng một cách nhanh chóng.

Có người mắng công ty bọn họ âm hiểm.

Có người nói siêu thị Kiệt Tuyết bán rất nhiều hàng giả.

Còn có người nói ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết là một lão già, chuyên lừa gạt những cô gái nhẹ dạ cả tin.

Thậm chí còn có người nói nội bộ siêu thị Kiệt Tuyết đã sớm mục nát, nợ nhà cung cấp rất nhiều tiền hàng,.v.v..

Tóm lại, không có một câu nào là tốt đẹp.

Tất cả đều là những lời mắng chửi khó nghe dành cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Vừa nhìn liền biết có người đứng sau lưng chuyện này, điều khiển đội ngũ thủy quân hòng bôi nhọ danh dự siêu thị Kiệt Tuyết.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 282: Đúng thật là chuyện lạ!


Vậy mà lại thuê thủy quân?

Sẽ là ai?

Tần Kiệt cau mày, ngón tay gõ xuống mặt bàn. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâu béo.

“Kiệt Tử, chẳng phải cậu đang vui vẻ với Tần Tuyết à? Gọi điện cho tôi làm gì?”, Lâu béo trêu chọc.

“Bớt nói nhảm đi! Tôi hỏi cậu việc này, cậu có biết trong đám bạn học của chúng ta, có ai rành về máy tính không?”

“Rành về máy tính?”, Lâu béo ngẩn ra: “Kiệt Tử, cậu nói rành ở đây là ý chỉ phần mềm hay là về mạng Internet?”

“Về bài viết trên mạng!”, Tần Kiệt nói.

“À, cái này phải đợi tôi hỏi lại đã! Có gấp lắm không?”, Lâu béo nói.

“Rất gấp!”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi, tôi biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt vừa ngồi xem bình luận, vừa chờ cuộc gọi từ Lâu béo.

Bình luận vẫn còn đang tăng một cách chóng mặt.

Ngẫu nhiên cũng có vài bình luận có lợi cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn đã bị thủy quân mắng cho sấp mặt, không ngóc đầu lên được.

Tần Kiệt càng xác định chắc chắn có người đứng sau khống chế mọi chuyện.

Rốt cuộc đó là ai?

Hắn ta làm như vậy là vì lợi ích của ai?

Chẳng lẽ là…

Trong đầu Tần Kiệt đột nhiên hiện lên một cái tên.

Đường Ba.

Hiện tại, siêu thị họ Đường đang cạnh tranh khốc liệt với như siêu thị Kiệt Tuyết, đều đang tổ chức thi đấu.

Chủ đề của sự kiện cũng đều liên quan đến Olympic, và đều là thi đấu tuyển chọn.

Vào thời điểm này, đột nhiên xuất hiện một bài viết bôi nhọ danh tiếng của siêu thị Kiệt Tuyết, thế nhưng lại không nhắc gì đến siêu thị họ Đường.

Từ đó có thể thấy, rõ ràng là chuyện này có liên quan đến siêu thị họ Đường.

Bởi vì kẻ được hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này chính là siêu thị họ Đường.

Ngoại trừ Đường Ba, Tần Kiệt tạm thời không nghĩ ra ai có động cơ gây ra chuyện này.

Không phải anh không nghĩ đến Đào Kỳ và ông chủ Tiêu, nhưng có thể loại trừ Đào Kỳ, vì cậu ta không biết anh mở siêu thị.

Về phần ông chủ Tiêu, từ sau lần đó, ông ta đã không xuất hiện nữa rồi, càng không cần phải đề cập đến.

Vậy thì chỉ còn lại Đường Ba là có khả năng lớn nhất.

Đường Ba, cậu giỏi lắm! Dám mua chuộc nhân viên tài vụ của công ty tôi làm nội gián cho cậu, đặt thiết bị nghe lén trong phòng làm việc của tôi, những việc này tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Vậy mà giờ cậu còn dám thuê người bôi nhọ danh tiếng của siêu thị Kiệt Tuyết trên mạng.

Cậu giỏi lắm!

Làm mấy trò mờ ám thì hay lắm!

Được!

Cậu muốn chơi đúng không, tôi chơi với cậu.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh vang lên.

Tần Kiệt liếc nhìn, là mẹ anh gọi đến.

Anh có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bấm nghe.

“Kiệt Tử, con đang ở đâu?”, trong điện thoại, giọng của mẹ Tần rất là sốt ruột.

“Con đang ở ký túc xá, sao vậy mẹ?”, Tần Kiệt nói.

“Sao vậy hả? Lửa đã cháy đến mông rồi mà con còn hỏi! Thằng nhóc kia, chuyện lớn như vậy sao con không nói với bố mẹ một tiếng?”, đầu dây bên kia, giọng mẹ Tần vô cùng tức giận.

“Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại giận đến như vậy?”, Tần Kiệt thờ ơ nói.

“Còn sao nữa? Còn sao được nữa? Con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc bài viết trên mạng là sao?”, mẹ Tần chất vấn.

“Hở?”, Tần Kiệt không ngờ là mẹ đã biết chuyện.

Mẹ lớn tuổi rồi mà cũng chơi baidu à?

Không ngờ nha!

Đúng thật là chuyện lạ!

“Mẹ, sao mẹ biết?”

“Đương nhiên là dì Tưởng ở chợ nói cho mẹ biết! Con gái dì ấy nhìn thấy trên baidu!”

“Lại là dì Tưởng, đúng là chuyện gì cũng nói được!”, Tần Kiệt nhíu mày: “Mẹ à, chỉ là một bài đăng nhỏ mà thôi, không làm khó được con trai của mẹ đâu!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 283: "Thế còn tạm được!"


"Thật hay giả vậy? Thằng bé này không lừa mẹ chứ?", mẹ Tần nghe qua có chút khó tin.

"Mẹ, con trai của mẹ là ai? Quán quân kép của trường! Đến cả hiệu trưởng cũng đích thân khen ngợi con, nếu không giải quyết được vấn đề cỏn con này, con còn được coi là một quán quân kép sao!", Tần Kiệt bắt đầu khoe khoang.

"Quán quân kép?", quả nhiên, mẹ Tần vừa nghe xong liền cảm thấy tò mò: "Ý con là gì? Con không phải là vận động viên, liên quan gì đến quán quân cơ chứ?"

"Mẹ, mẹ đợi một chút, con sẽ chụp rồi gửi cho mẹ mấy tấm ảnh!"

"Còn có ảnh sao? Được, mẹ thật muốn xem con có thể giở trò gì! Con đừng hòng lừa mẹ!"

"Mẹ yên tâm đi!"

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt chụp vài tấm ảnh cùng bằng khen.

Anh còn chọn ra vài bức ảnh từ trong album mà bạn anh đã chụp lúc hiệu trưởng trao thưởng cho anh.

Anh gửi qua cho mẹ Tần.

"Trời ơi, đây là cái gì vậy?"

Mẹ Tần thốt lên sau khi nhấp vào tin nhắn MMS.

Không thể tin được.

"Bố thằng nhỏ, ông mau qua đây xem con trai của ông này!"

"Con trai tôi lại làm sao vậy?"

Bố Tần lắc đầu bước tới.

Ông vươn đầu ra nhìn, hai mắt trợn tròn.

"Đây là... Kiệt Tử sao?"

"Đúng vậy. Kì diệu nhỉ!", mẹ Tần gật đầu nói.

"Thật hay giả vậy? Cho tôi nhìn kỹ xem nào!", bố Tần đón lấy điện thoại, đeo kính viễn thị, cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Trên bằng khen ghi rằng Tần Kiệt đã giành chức vô địch giải chạy ngắn 100 mét và chạy dài 1000 mét được tổ chức hàng năm của trường đại học công nghiệp Hồ, phía dưới còn có đóng dấu đỏ của đại học công nghiệp Hồ.

"Bằng khen là thật, sẽ không có giả đâu!", bố Tần gật đầu, ông lại nhìn ảnh chụp giải thưởng.

Vì để nhìn rõ, bố Tần đặc biệt mang theo kính lúp từ phòng làm việc để phóng to ảnh chụp giải thưởng.

Người trên ảnh đúng là Tần Kiệt.

Quả thật còn có hiệu trưởng.

Bối cảnh dựng sân khấu trên ảnh cũng là đại học công nghiệp Hồ.

Bằng khen mà Tần Kiệt cầm trên tay giống hệt với những gì mà ông vừa nhìn thấy.

Tất cả đều là thật.

Không giả mạo.

"Ha ha, thật không ngờ nhà họ Tần tôi lại có thể bồi đắp ra một quán quân kép! Giỏi, giỏi lắm, có tiền đồ đó, ha ha~", bố Tần cười nói.

"Hừ! Không có cái bụng của tôi! Nhà họ Tần có thể sinh ra một quán quân kép như Tần Kiệt sao?", mẹ Tần không hài lòng hừ lạnh một tiếng.

"Khụ khụ ~", bố Tần ho khan: "Ha ha, công lao của bà lớn nhất!"

"Thế còn tạm được!", mẹ Tần trừng mắt nhìn bố Tần.

"Nhưng Kiệt Tử gửi những thứ này có liên quan gì đến bài đăng không?"

Mẹ Tần không tài nào đoán ra được.

"Bà ấy, đến thế này rồi mà vẫn chưa hiểu à?", bố Tần lắc đầu.

"Sao vậy? Ông hiểu ý của Kiệt Tử hả?", mẹ Tần hỏi.

"Thằng bé muốn thông qua chuyện này để nói với bà rằng, nó có thể giành chức quán quân kép giữa hàng chục ngàn sinh viên đại học, được hiệu trưởng khen ngợi thì sẽ có năng lực xử lý các bài đăng trên mạng, kêu bà không cần phải lo lắng! Bà đã hiểu chưa?”, bố Tần nói.

"Hừ! Thằng nhóc thối tha này, cứ nói thẳng ra không phải là xong sao! Quanh co lòng vòng như vậy để làm gì chứ, thật không biết nó học theo ai!", mẹ Tần có chút bất mãn.

"Khụ khụ, tôi nói này mẹ thằng nhỏ, xã hội này rất tàn khốc. Con trai bà học cách so đo tính toán một chút không tốt sao? Bà có muốn sau này ra ngoài xã hội nó sẽ làm một người thành thật, bị người khác bắt nạt không?", bố Tần hỏi.

"Đương nhiên là không!", mẹ Tần hừ lạnh: "Tôi chỉ không thích thằng bé tính toán thiệt hơn với tôi mà thôi!"

"Được rồi, con nó lớn rồi, nó có cách nghĩ và cuộc sống riêng của mình, bà còn lo lắng điều gì nữa? Nhanh chóng nhắn lại cho nó, bảo nó bố mẹ đi ngủ đây!", bố Tần thúc giục.

"Cái ông già này, đừng động vào tôi! Già đầu rồi, lúc nào cũng chỉ biết ngủ! Tránh ra!"

Bố Tần: "..."
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 284: Thật hay giả vậy?


Trong lòng ông thầm nghĩ mẹ Tần lại đang thần kinh cái gì vậy?

Trời đã tối rồi, không ngủ làm cái gì?

Lẽ nào thức để nói chuyện yêu đương sao?

Thật không còn lời nào để nói nữa mà!

Bố Tần lắc đầu, một mình đi vào phòng ngủ.

Mẹ Tần nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy bố Tần nói đúng.

Con trai bà lớn rồi, có những suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình, lo lắng để làm cái gì.

Vẫn là nên gửi tin nhắn cho Tần Kiệt đi.

Con trai, mẹ tin con, cố gắng nhé, đừng để nhà họ Tần chúng ta phải xấu hổ.

Gửi xong, mẹ Tần bất giác mỉm cười.

Bỗng nhiên, bà lại cau mày.

Không đúng.

Con trai chui ra từ bụng bà, sao lại nhắn là nhà họ Tần.

Thật đúng là.

Không được, con trai đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, mai này nhà cửa sẽ trống vắng hiu quanh, bà biết phải làm sao?

Mẹ Tần cau mày bước vào phòng ngủ.

"Bố thằng nhỏ!"

"Gì?"

"Ông vẫn chưa ngủ sao?"

"Tôi vốn sắp vào giấc rồi, đây không phải bị bà đánh thức sao?"

"Bố Kiệt Tử này, chúng ta thương lượng một chuyện được không?"

"Chuyện gì mà bắt buộc phải thương lượng bây giờ hả? Để mai nói không được sao?"

"Không được, nhất định phải nói ngay bây giờ, ông ngồi dậy cho tôi, nghe thấy không?"

"Bà lại làm cái trò quái quỷ gì vậy!", bố Tần bất đắc dĩ ngồi dậy, đeo kính lão vào.

"Ông nói xem con trai chúng ta đã lớn như vậy rồi, có cuộc sống và suy nghĩ riêng! Sau này nhà chúng ta chắc chắn sẽ rất lạnh lẽo trống vắng, có phải là nên thêm người không!”, mẹ Tần dựa vào vai bố Tần nói.

“Thêm người? Thêm kiểu gì? Con nó còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc kết hôn sinh con! Bây giờ bà sẽ không muốn ép nó tìm một đứa con dâu và sinh một đứa cháu đích tôn cho bà chứ? Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không đồng ý đâu. Là một người đàn ông, khi còn trẻ phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu!”

Bố Tần nghiêm túc nhắc nhở mẹ Tần.

“Tôi có nói về con trai chúng ta đâu, ông gấp cái gì chứ, thật đúng là!”, mẹ Tần khinh thường nhìn bố Tần.

“Bà không nói về con trai, vậy thì bà nói ai chứ?”, bố Tần có chút khó hiểu.

“Ông là người từng trải mà còn không hiểu chuyện này sao?”, mẹ Tần chớp chớp mắt: “Tôi đang nói về chúng ta!”

“Chúng ta?”, bố Tần sửng sốt: “Bà có ý gì?”

“Ông còn giả vờ sao? Bớt lại đi! Tâm tư của đám đàn ông các ông, tôi hiểu rõ nhất! Tôi muốn sinh thêm một đứa con gái!”, mẹ Tần nói.

“Cái gì?”, bố Tần mông lung.

Sinh con gái?

Thật hay giả vậy?

Già đầu cả rồi, còn sinh con, chẳng phải là muốn mệt chết sao?

Làm cái trò quái quỷ gì vậy?

“Ôi, tôi chóng mặt!”

Sau đó bố Tần trực tiếp ngủ thiếp đi.

Tiếng ngáy không ngừng phập phồng lên xuống.

“Giả vờ cái rắm ấy! Ông dậy cho tôi!”

“Còn giả bộ đúng không? Được, bà đây để cho ông ngủ ở dưới đất!”

Bịch~

Mẹ Tần đạp bố Tần xuống.

“Ôi chao, cái eo của tôi! Bà bị điên rồi sao?”

“Ông có eo sao?”, mẹ Tần chất vấn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 285: "Ok! Mai gặp!"


“Không có sao? Eo tôi dày như vậy, bà không nhìn thấy à?”, bố Tần nói.

“Ông có eo, tại sao còn giả bộ bất tỉnh? Lên đây, tôi muốn sinh một cô công chúa nhỏ!”, mẹ Tần quát tháo.

Bố Tần: “…”

Ông trực tiếp ngất đi.

Mẹ Tần: “…”

Ông già họ Tần này, đã nghiện lại còn ngại!

Xem bà đây xử lý ông như thế nào.

Reng reng reng~

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của bố Tần.

Mẹ Tần chộp lấy, là Tần Kiệt gọi đến.

Mẹ Tần bắt máy.

“Kiệt Tử, có chuyện gì không gọi cho mẹ mà lại gọi cho bố con?”

“Con gọi cho mẹ, mẹ tắt máy mà!”

“Vậy sao? Để mẹ xem, ừ nhỉ, máy mẹ hết pin rồi! Con nói đi, có chuyện gì?”

“Kiệt Tử, mau ngăn mẹ con lại, bà ấy điên rồi, bà ấy đang muốn sinh cho con một đứa em gái đó!”

“Ông im miệng cho tôi!”

Sau đó tiếng kêu thảm thiết của bố Tần vang lên từ trong điện thoại.

Tần Kiệt: “…”

Sinh cho anh một đứa em gái nhỏ?

f*ck!

Có cần phải sung sức như vậy không hả bố của con!

Tần Kiệt cứng họng.

Mẹ anh đang muốn hồi xuân à?

Biết cách ăn chơi đó.

Haizz.

Tâm tư của người lớn, trẻ nhỏ đừng có mà đoán bừa.

Càng đoán càng loạn.

Mặc kệ bọn họ đi.

Tần Kiệt lắc lắc đầu.

Reng reng reng~

Anh vừa mới cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên.

Anh liếc nhìn người gọi đến.

Là Lâu béo.

Anh lập tức bắt máy.

"Lâu béo, có ứng viên phù hợp chưa?", Tần Kiệt hỏi.

"Có. Là người quen! Rất rất quen!", Lâu béo thừa nước đục thả câu.

"Ai vậy? Nói thẳng ra xem nào!", Tần Kiệt thúc giục.

"Tinh Tử!", Lâu béo nói.

"Ai cơ? Tinh Tử? Tôi vẫn chưa từng nghe qua cậu ta thông thạo máy tính mà nhỉ?", Tần Kiệt cho rằng Lâu béo đã lầm.

"Cậu ta không biết, nhưng cậu ta mở được một quán net đó! Mấy người chơi ở quán net đều rất tinh anh!", Lâu béo nói.

"Đúng vậy! Tinh Tử mở quán net mà nhỉ! Tìm mấy người có thể tạo bài đăng, không phải là dễ như trở bàn tay sao? Được, tôi biết rồi, để tôi gọi cho cậu ta!"

"Ok!"

Ấn nút tắt máy, Tần Kiệt gọi cho Vương Tinh.

"Kiệt Tử à, đúng lúc tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu thì cậu đã gọi trước rồi! Chuyện cậu muốn tìm bậc thầy về internet, chỗ tôi có ứng viên thích hợp, khi nào cậu cần?", Vương Tinh hỏi qua điện thoại.

"11 giờ trưa ngày mai, tôi sẽ đến quán net tìm cậu!", Tần Kiệt hẹn giờ.

"Ok! Mai gặp!"

"Ừm, mai gặp nhé!"

Sau khi cúp máy, Tần Kiệt suy tư hồi lâu.

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đường Ba.

Anh không thể chỉ đăng bài trên mạng để phản kích.

Trong cuộc sống thực, còn phải làm ra một số chiêu trò mánh khóe mới được.

Nhưng nên chơi như thế nào đây?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 286: Cho nên anh lựa chọn tin tưởng cậu ta.


Đột nhiên, anh nghĩ đến cách Uông Sảng chỉnh đốn Đào Kỳ.

Đúng, hãy bắt đầu từ những người bên cạnh Đường Ba.

Thời đại này, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Để đối phó với kẻ thù, chúng ta thường bắt đầu từ bên trong.

Đợi ngày mai sau khi anh gặp bậc thầy về internet, anh sẽ đi tìm bạn cùng phòng kí túc xá của Đường Ba.

Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, Tần Kiệt tiếp tục chú ý đến các bài đăng trên Baidu.

Trên đó lại xuất hiện mấy bài đăng đính chính cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Nhưng vẫn giống như trước, nó bị thủy quân nuốt chửng trong tích tắc.

*“Thủy quân” trong Cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).

Từ đây có thể thấy, trong đám thủy quân đặc biệt có người trông chừng chú ý vào những bình luận kiểu như vậy.

Chỉ cần vừa xuất hiện, bọn họ sẽ sử dụng tốc độ nhanh nhất và số lượng lớn nhất để áp đảo tất cả các bình luận sửa sai cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Tuyệt đối không cho phép những bình luận ủng hộ siêu thị Kiệt Tuyết xuất hiện.

Có thể thấy, dã tâm của kẻ thao túng thực sự rất ngoan độc và hung ác.

Cái tên Đường Ba này nhiều chiêu trò thủ đoạn thật.

Tần Kiệt theo dõi đến tận nửa đêm, thực sự không chống được nữa đành phải lên giường đi ngủ.

Một đêm tĩnh lặng trôi qua.

Sau khi kết thúc ca học sáng ngày hôm sau, Tần Kiệt tìm lí do từ chối Tần Tuyết, đi thẳng đến quán net của Vương Tinh.

Hôm nay, Cung Thiến Thiến đang trực.

Thấy Vương Tinh và Tần Kiệt bước vào, cô ấy chủ động chào hỏi.

Cung Thiến Thiến đưa cho Tần Kiệt một chai Fanta.

Vương Tinh kêu Tần Kiệt đợi một lát.

Cậu ta đi liên lạc người.

Một lát sau, có ba người bước vào quán net.

Người nào người nấy đều có khí chất tiêu chuẩn của lập trình viên.

Tần Kiệt đột nhiên biết được rằng Vương Tinh đã tìm được ai.

Chắc chắn là sinh viên chuyên ngành máy tính trường Hoa Nông.

Quả nhiên.

Vương Tinh đưa ba người đó đến trước mặt Tần Kiệt, giới thiệu: “Kiệt Tử, giới thiệu với cậu một chút, ba người bọn họ chính là cao thủ mà tôi đã tìm được cho cậu, họ đều là sinh viên giỏi chuyên ngành máy tính khóa 06 của Hoa Nông!”

“Cậu ta tên là Vương Đào, cậu ta là Ngô Khải, cậu ta là Thiệu Nhất Trì!”

“Chào mọi người!”, Tần Kiệt lần lượt bắt tay ba người.

“Trước khi bắt đầu làm việc, tôi muốn biết rõ sở trường của mọi người! Có thể nói cho tôi biết được không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Được!”

Vương Đào là người đầu tiên giới thiệu bản thân.

“Thứ tôi am hiểu nhất là biên dịch code, trong trường tôi được gắn mác là biên dịch viên code giỏi nhất, tôi có thể tấn công trang web của đối phương thông qua mã code! Ở Hoa Nông, nếu tôi không nói đứng thứ nhất, không có ai dám nói đứng thứ hai!”

“Biên tập viên? Tấn công trang web? Con mẹ nó cậu là tuyển thủ hacker!”, mắt Tần Kiệt sáng lên.

Mặc dù anh không biết liệu có sự khuếch đại, thổi phồng trong đó hay không.

Tuy nhiên, anh tin rằng Vương Tinh làm việc sẽ không qua loa đại khái.

Cho nên anh lựa chọn tin tưởng cậu ta.

Anh nhìn về phía hai người còn lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 287: Nhân tài photoshop!


“Tôi tên là Ngô Khải, tôi am hiểu rất nhiều điều, thứ nhất, tôi hiểu rất rõ đám thủy quân, không có gì là tôi không biết, ở trong nhóm không có ai có thể thắng được tôi. Thứ hai, sở trường của tôi là trà trộn vào các bài đăng, chẳng hạn như World of Warcraft, Li Yi… chỉ cần là một bài đăng lớn và vừa nổi tiếng ở trong nước thì đều sót lại dấu vết của tôi!”

“Cho nên, tôi biết rất nhiều cao thủ Tieba!”

“Xuất sắc vậy sao?”, mắt Tần Kiệt sáng hơn khi nghe được lời này.

10 năm sau, đám thủy quân này đã có tên gọi riêng.

Long Vương.

Có hai loại bug.

Một là hô mưa gọi gió, hai là diệt khuẩn 84 độ.

Có thể nói rằng đây là một kĩ năng tuyệt vời.

Không ngờ, sau khi anh trùng sinh lại gặp được một anh hùng có tiềm năng của Long Vương ở gần Hoa Nông.

“Còn cậu thì sao!”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

“Tôi tên là Thiệu Nhất Trì! Sở trường là photoshop! Làm đồ họa máy tính! Tôi có thể làm được đến mức khó phân biệt được thật giả!”

“Photoshop? Khó phân biệt được thật giả?”

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt liền cảm thấy hứng thú.

“Cậu có thể photoshop cho tôi xem qua một chút được không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cậu muốn photoshop cái gì?”, Thiệu Nhất Trì hỏi.

“Để tôi nghĩ đã!”, Tần Kiệt vuốt cằm: “Như thế này đi, cậu tùy ý chọn ra hai người nổi tiếng, photoshop bọn họ cho tôi, xem là tôi có thể nhận ra không!”

“Ok không thành vấn đề!”

Chẳng mấy chốc, Thiệu Nhất Trì đã dùng một chiếc máy tính ở quán net Vương Tinh.

Cậu ta tải về một phần mềm biên tập phiên bản tiếng Anh của nước ngoài.

Sau đó cậu ta tìm ra một vài người nổi tiếng trên Internet, có cả nam lẫn nữ.

Cuối cùng, cậu ta đã chọn ra một người.

Lúc Tần Kiệt nhìn thấy người này, anh suýt chút nữa phun nước ra ngoài.

Bởi vì người Thiệu Nhất Trì chọn là anh Tây tiếng tăm lừng lẫy.

Anh Tây là một người đàn ông đến từ Đặc Ngưu Tất ở phía Nam.

Trong trí nhớ ở kiếp trước, anh ấy chính là thần tượng trong lòng của đám con trai.

Có thể nói rằng đã có rất nhiều người dân trong nước phải ghen tỵ với anh ấy.

Không ngờ rằng Thiệu Nhất Trì lại có tình cảm đặc biệt với anh Tây.

Là một người có tài.

Thực sự là một người đàn ông có khí chất.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại không thể phun nước ra ngoài được nữa.

Bởi vì Thiệu Nhất Trì lại chọn một bộ phim khác.

Bộ phim cũng rất nổi tiếng.

Nhục bồ đoàn.

Vào thời điểm đó, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng vang của bộ phim này.

Hễ là đám con trai sinh viên đại học chưa ai là chưa từng xem qua.

Tần Kiệt không ngờ rằng Thiệu Nhất Trì lại chọn bộ phim này.

Giỏi thật đó.

Chẳng bao lâu sau, cậu ta di chuyển bức ảnh của anh Tây vào tệp mới được tạo.

Sau đó lại chuyển ảnh của nam chính từ phim sang tệp mới tạo.

Tiếp theo, cậu ta chậm rãi di chuyển đầu anh Tây đến không gian trống trong tệp mới.

Sau đó lại di chuyển thân hình nam chính sang đó.

Tiếp theo, cậu ta bắt đầu sửa chữa những chi tiết nhỏ.

Chỉ thấy cậu ta liên tục nhấp chuột, sửa chữa, tô màu, thay đổi hình dạng…

Một lát sau, tác phẩm đã được hoàn thành.

Khi Tần Kiệt nhìn rõ ảnh trên tệp mới, cả người anh như ngây dại.

Bởi vì anh phát hiện ra rằng những hình ảnh trên tệp mới được tạo, cơ thể của anh Tây và nam chính hoàn toàn tương thích.

Nhìn bằng mắt thường sẽ không nhận ra một chút dấu vết nào cả.

Có thể nói đây là một bản sửa chữa hoàn mỹ.

Kỹ thuật này.

Đỉnh cao thật đó!

Khó trách vẻ mặt của Thiệu Nhất Trì lại tự tin như vậy.

Nhân tài.

Nhân tài photoshop!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 288: Dựa theo yêu cầu của Tần Kiệt mà hành động.


"Một lập trình viên và cao thủ hacker, một người có thể hô mưa gọi gió, bậc thầy về chỉnh ảnh Photoshop, quá hấp dẫn rồi!”

Tần Kiệt nở nụ cười.

“Tinh Tử, tiệm nét của cậu hiện tổng cộng có bao nhiêu máy!”, Tần Kiệt hỏi.

“Hai quán tổng cộng có 350 máy!”, Vương Tinh trả lời.

“Nhiều vậy sao?”, Tần Kiệt nghe Vương Tinh nói quy mô lớn như vậy khiến anh rất hài lòng.

Anh tìm thấy một bài viết trên Baidu.

Chính là bài vu khống siêu thị Kiệt Tuyết.

“Cậu đã xem bài viết đó chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Rồi!”

“Việc tôi cần các cậu làm bây giờ là giúp tôi xử lí người đã đăng bài viết đó, ai dám tung tin bịa đặt làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của siêu thị , tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!”

“Chuyện này đơn giản, chúng ta nhiều người như vậy kiểu gì cũng tìm ra được thôi!”, Ngô Khải rất tự tin nói.

“À! Tinh Tử, bắt đầu từ hôm nay cậu tạm thời đóng cửa tiệm nét, 350 máy của cậu cho tôi mượn đi, tôi sẽ trả phí!”, Tần Kiệt rất quả quyết nói.

“Anh em với nhau sao phải nói chuyện tiền bạc, cho cậu dùng miễn phí”, Vương Tinh không đồng ý đáp.

“Không được! Đã là kinh doanh thì dù anh em ruột thịt cũng phải tính toán sòng phẳng, cậu nhất định phải nhận! Nếu không tôi không dám dùng của cậu đâu!”, Tần Kiệt nói.

“Cái này….thôi được rồi! Cậu bảo như nào thì làm vậy đi!”, Vương Tinh đành miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy mới phải chứ! Đã làm ăn thì phải rõ ràng!”, Tần Kiệt vui vẻ nói: “Bước tiếp theo, Thiệu Nhất Trì, cậu giúp tôi phụ trách mảng chỉnh ảnh, phải làm cho thật nổi bật, những chủ đề khác cũng được, làm thật nhất có thể. Sau khi làm xong thì gửi cho Thiệu Nhất Trì để cậu ấy đăng bài, làm ầm ĩ lên để thu hút sự chú ý của “thủy quân” (người tạo ra những đề tài hot trên mạng và dắt mũi người đọc vào mục đích riêng của mình), càng ầm ĩ càng tốt!"

“Còn vấn đề gì nữa không?”

“Không có!”, Thiệu Nhất Trì nói.

“Được! Bước thứ 3, dù là bài đăng bê bối hay nhằm công kích người đã đăng bài viết bôi nhọ siêu thị Kiệt Tuyết thì mọi bình luận và thao tác đều sẽ nhờ Vương Đào ẩn đi. Cái này không yêu cầu quá cao chỉ cần không ai tra ra được địa chỉ IP và ID là được! Tất cả để là thân phận khách du lịch nước ngoài!"

“Để là thân phận người nước ngoài cũng được nhưng phải đảm bảo không ai điều tra ra được! Còn vấn đề gì nữa không?”

Tần Kiệt hỏi.

Vương Đào nói: “Mấy việc như này tôi làm nhiều rồi, không vấn đề gì đâu!”

“Không có vấn đề gì thì tốt rồi!”, Tần Kiệt nói xong thì lấy điện thoại ra tìm ảnh của Đường Ba gửi cho Thiệu Nhất Trì.

Tần Kiệt dặn dò: “Giúp tôi chỉnh sửa cái này, đăng lên mấy tấm ảnh không đứng đắn hoặc những thông tin không hay về cậu ta”.

“Được!”, Thiệu Nhất Trì nhận nhiệm vụ.

“Được rồi!”, Tần Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Tạ Quan Lâm.

Sau khi nhận được cuộc gọi Tạ Quan Lâm lập tức dẫn theo người đến.

Sau khi được Tần Kiệt giao cho làm một số chuyện, Tạ Quan Lâm nhanh chóng triệu tập nhân viên đến.

Hai tiệm nét của Vương Tinh tổng cộng có 350 máy, toàn bộ đều đã kín.

Dựa theo yêu cầu của Tần Kiệt mà hành động.

Chỉ trong thời gian ngắn đã có rất nhiều bình luận lên tiếng bác bỏ bài viết công kích siêu thị Kiệt Tuyết được đăng trên Baidu trước đó.

Trong đó có người bình luận như sau: “Mấy người nói siêu thị Kiệt Tuyết bị lũng đoạn, mấy người có chứng cứ không? Không có bằng chứng thì đừng có bịa đặt coi chừng gặp báo ứng đó”.

“Mấy người nói các tuyển thủ đã được chọn từ trước, vậy có thể cho biết danh sách đó gồm những ai không?”

“Nếu không phải thật thì mấy người đúng là con rùa rụt cổ, e là thiên hạ này lại bình yên quá”.

“Mấy bạn luôn cho mình là đúng, chắc mấy bạn không phải người mà siêu thị Đường Thị phái đến chứ, nếu vậy thì hãy xuất hiện một cách đường đường chính chính, đừng như con rùa rụt cổ".

“Lại còn có mấy thể loại cứ thích làm quá lên, nếu không dám thì biết điều an phận đi”.

Đương nhiên là cũng có mấy “thủy quân” cũng để lại bình luận.

Mấy người nói xấu siêu thị Kiệt Tuyết như vậy, Đường Thị đã cho mấy người lợi lộc gì.

Thông tin trực tiếp đưa siêu thị Đường Thị lên diễn đàn.

Nhưng Tần Kiệt không quan tâm. Dù sao thì đã có một cao thủ hacker là Vương Đào rồi nên sẽ không sợ ai tra ra địa chỉ.

Có “thủy quân” bình luận như sau:

“Mấy người giúp siêu thị Đường Thị công kích siêu thị Kiệt Tuyết, mấy người không sợ nghiệp quật hay sao?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 289: Không phải là cậu ta thì là ai?


Còn có bình luận như này:

“Một lũ cào phím. Làm ăn thất đức như vậy không sợ bị vợ cắm sừng sao?”

Hơn thế nữa.

“Toàn mấy đứa rảnh rỗi sinh nông nổi, bản thân còn chưa bằng ai mà cứ đặt điều cho người khác? Làm vậy mấy người sẽ giàu lên à? Để mị nói cho mà nghe, nếu còn có lần sau thì coi chừng bà đào mả mấy người lên đấy!”

Như vậy vẫn chưa hết.

“Các anh hùng cào phím, mẹ gọi về nhà ăn cơm kìa!”

“Hỡi các con giời, bạn gái mấy đứa đang bảo nếu còn đi bình luận dạo nữa là tối nó ngủ với anh hàng xóm đấy!”

“Mấy đứa có quan hệ bí mật gì với ông chủ của siêu thị Đường Thị hả?”

“Con của mấy đứa với ông chủ Đường Thị năm nay bao tuổi rồi?”,vv...

Hết bình luận này lại đến bình luận nọ.

Không có câu nào là tốt đẹp cả.

Chỉ trong một thời gian rất ngắn các thông tin của bài viết đã bao phủ khắp các diễn đàn.

Giống như một cơn bão dâng lên, toàn bộ những bài viết bốc phốt siêu thị Kiệt Tuyết trước kia đều bị đào lên.

Thay vào đó, mọi người nghi ngờ những bình luận của siêu thị Đường Thị.

Khắp các trang mạng đều liên tục đưa tin.

Bài đăng lên Baidu trước đó nhanh chóng được lọt top tìm kiếm nhiều nhất.

Nhưng như vậy vẫn chưa xong.

Khi những lời công kích siêu thị Kiệt Tuyết bị gỡ xuống.

Trên Baidu lại xuất hiện bài đăng mới.

Trên bài đăng có một bức ảnh.

Bức ảnh là một chiếc xe đang rung lắc. Nếu nhìn kỹ thì bàn chân rất giống với một người.

Đường Ba.

Đúng, chính là Đường Ba.

Sau đó, có một số cư dan mạng giả vờ quen biết Đường Ba nên đã bắt đầu thêu dệt nên mọi chuyện.

Đây chẳng phải là học sinh của trường mình sao. Đỉnh thực sự mà.

Anh zai được đấy, sao không dẫn theo em, thế mà bảo là bạn bè.

Còn có người nói:

“Khốn nạn thực sự, dám đi vụng trộm, tôi sẽ mách bạn gái của anh”.

Cũng có người nói:

"Trước chỉ đọc mấy vụ kiểu này trên mạng, không ngờ giờ nó xảy ra ngay gần mình”.

Lại còn thế này:

“Đường Ba ơi là Đường Ba chơi như vậy nhỡ sau này không đẻ được nữa thì sao”.

“Thằng khốn, nguyền rủa cho mày vô sinh luôn”.

“Đậu má! Cô gái cạnh mày trông quen quá, hình như gặp ở đâu rồi”.

Các thể loại bình luận gì cũng có.

Cả một buổi tối đã đưa bài đăng đó lên top tìm kiếm

Hôm sau nó đã vượt mặt bài viết công kích siêu thị Kiệt Tuyết đã có.

Xếp thứ 2 trong top tìm kiếm.

Chỉ xếp sau chủ đề Olympic.

Cái tên Đường Ba chỉ trong nháy mắt đã trở nên nổi tiếng.

Độ hot đã đã lan rộng khắp khu vực Nam Hồ, cộng đồng mạng, và tất nhiên là cả phạm vi trường học.

Trở thành chủ đề bàn tán của các học sinh.

Các nam sinh đều đang mắng chửi.

Còn các bạn nữ thì chửi rùa Đường Ba là loại vô liêm sỉ, chi bằng chết đi cho xong.

Tốt nhất đừng tìm được bạn gái.

Cuối cùng do có thông tin có sức ảnh hưởng quá lớn nên Đường Ba đã bị chủ nhiệm gọi đến nói chuyện riêng.

Đến cả lãnh đạo nhà trường cũng đưa ra quyết định cuối cùng với Đường Ba.

Hạn trong ba ngày, phải giảm sức ảnh hưởng của chuyện này xuống.

Nếu không Đường Ba sẽ bị buộc thôi học.

Không còn cách nào khác.

Đường Ba đã khiến câu chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

Trước mắt đã làm tổn hại đến danh dự của nhà trường.

Đối với những học sinh như vậy nhà trường phải đưa ra hình phạt thích đáng.

Nếu không, những vụ việc như vậy sẽ tiếp tục tái diễn.

Đường Ba đã bị bức đến phát điên rồi.

Chắc chắn là do tên khốn Tần Kiệt giở trò.

Không phải là cậu ta thì là ai?
 
Back
Top Bottom