Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 270: Sao lại không thể là tôi?”


“Tôi…”, Tần Tuyết không còn lời nào để nói nữa.

Mở đầu đại hội thể dục thể thao của trường, thầy hiệu trưởng đã nói rằng thứ hạng không quan trọng, tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất.

Tần Tuyết không quên.

Nếu hỏi giáo viên thể dục, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?

Cô ấy không ngốc nên sẽ không hỏi.

“Hừ! Tôi lười nói chuyện với cậu! Kiệt Tử cố lên!”

Tần Tuyết hò hét cổ vũ Tần Kiệt.

“Tần Kiệt, hữu nghị là trên hết!”, Ôn Thanh Thanh hô to.

“Cố lên!”

“Hữu nghị là trên hết!”



Tần Tuyết và Ôn Thanh Thanh bắt đầu giằng co.

Thấy vậy giáo viên thể dục chỉ biết lắc đầu.

Nhưng cũng không thể tránh được.

Không thể đắc tội phụ nữ và tiểu nhân.

Ông ấy không muốn đắc tội với đám sinh viên nữ.

Vì vậy liền giả bộ không nhìn và không nghe thấy gì cả.

Chỉ cần để ý đến hiện trường thi đấu là được.

Vào lúc này, đã đến những giây phút cuối cùng của vòng ba.

Trương Thành và bạn học về nhất đang đuổi theo nhau, tiêu hao rất nhiều sức lực.

Tốc độ theo đó từ từ chậm lại.

Khi bước vào vòng thứ tư và cũng chính là vòng đua cuối cùng.

Tần Kiệt đột nhiên tăng tốc.

Đúng vậy, anh đang tăng tốc.

Mặc dù tốc độ không nhanh hơn là bao nhiêu.

Nhưng anh đã thực sự tăng tốc.

Ngay sau đó liền vượt qua một người.

Hai người.

Ba người.

Bốn người.

Năm người.

Sau đó còn sót lại Trương Thành và bạn học về nhất.

Bịch~

Bạn học về nhất bỗng nhiên ngã xuống đất.

Không dậy được.

Cậu ta thở hổn hà hổn hển.

Rõ ràng là đã quá đuối sức khi thi đấu với Trương Thành.

Còn Trương Thành thì sao, mặc dù không ngã xuống đất.

Nhưng cậu ta chạy càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm.

Mồ hôi chảy đầm đìa .

Người ướt sũng như vừa bị mắc mưa vậy.

Cậu ta ướt như một con chuột lột.

Thần kỳ hơn nữa là cậu ta vẫn còn mặc áo khoác.

Từ đầu đến cuối không chịu cởi ra.

Quả thực là khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, Tần Kiệt đã vượt qua bạn học về nhất đang nằm dưới đất.

Một lát sau, cậu ta liền bị bỏ lại phía sau.

Sau đó anh lại đuổi kịp Trương Thành.

“Ê, hello bạn học Trương Thành!”

“A, cậu... sao, có, có thể là cậu chứ?”

Tần Kiệt nhếch miệng cười: “Sao lại không thể là tôi?”

“Không thể nào! Không phải cậu bị tụt lại một vòng à? Sao có thể đuổi kịp tôi? À, tôi biết rồi, giờ cậu vẫn đang ở vòng thứ ba đúng không?”, Trương Thành nói.

“Haiz, thật là đứa nhỏ đáng thương, đáng thương quá đi mất! Thôi được rồi, không nói với cậu nữa!”, Tần Kiệt lắc đầu, tập trung chạy.

“Cậu có ý gì hả?”, Trương Thành không hiểu: “Nói rõ ra đi!”

“Vẫn không hiểu à? Được, tôi sẽ nói sự thật cho cậu biết!”, Tần Kiệt nói: “Sự thật là tôi đang chạy vòng thứ tư, chứ không phải thứ ba, giờ cậu đã hiểu rồi chứ?”

“Cậu chạy vòng thứ tư? Không thể nào! Tôi không tin!”, Trương Thành lắc đầu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 271: Chỉ còn có 30 mét.


“Ha ha! Tin hay không thì tùy cậu! Dù sao tôi cũng không rảnh để đùa với cậu, tôi phải chạy nước rút đây! Cậu cứ từ từ chạy đi nha! Tạm biệt!”

Dứt lời, Tần Kiệt liền tăng tốc, thoáng cái đã vượt qua Trương Thành.

Trương Thành ngơ ngác.

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời mà Tần Kiệt vừa nói.

Chẳng lẽ sự thật đúng như Tần Kiệt nói?

Không thể nào!

Rõ ràng là cậu ta bị tụt lại một vòng.

Sao có thể chạy nhanh như vậy được?

Chắc chắn là cậu ta đang nói dối!

“Còn có 150 mét nữa thôi! Cố lên!

“Kiệt Tử sắp đến đích rồi, thắng lợi đã nằm trong tầm tay!”

“Tần Kiệt, quán quân!”

“Tần Kiệt, quán quân!”



Ngay lúc này, đội nữ cổ động của Tần Kiệt đột nhiên hô lên.

Trương Thành nghệch mặt ra.

“Gì chứ? Hóa ra là thật à? Má ơi! Tên kia gian lận hả ? Tụt lại một vòng mà vẫn đuổi kịp? Không được, nếu cậu ta đang ở vòng thứ tư thì chẳng khác nào…”

Nghĩ đến đây, Trương Thành đã không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Cậu ta muốn giành hạng nhất, sao có thể bại bởi Tần Kiệt được.

Tần Kiệt chỉ còn 150 mét nữa thôi, trong khi cậu ta còn tận 180 mét.

Khoảng cách giữa bọn họ chênh lệch 30 mét.

Không được, hạng nhất phải thuộc về tôi.

Tuyệt đối không thể để tên đáng ghét Tần Kiệt kia giành lấy.

Mình phải là số một.

Trương Thành tự động viên mình.

Ngay lập tức, cậu ta dồn hết sức đuổi theo Tần Kiệt.

Lại nói, Trương Thành thật sự rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh.

Nhưng cậu ta phát hiện, chỉ mới đuổi được 50 mét, thể lực của cậu ta đã không chịu nổi.

Toàn thân dường như bị một luồng hơi nóng bao vây, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung, khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

Cậu ta không chỉ đổ rất nhiều mồ hôi, mà còn có biểu hiện mất nước, mắt hoa cả lên.

Chết tiệt, áo khoác của mình quá dày, phải cởi xuống mới được, bằng không sẽ không chịu nổi.

Làm cách nào đây?

Trương Thành lo lắng.

Nhìn về phía trước, thấy Tần Kiệt đang chạy như bay, cậu ta vô cùng tức giận.

Không được, mình quá gầy.

Mục đích của việc mặc áo khoác và áo len là để cơ thể trông đầy đặn hơn, đến khi chạy nước rút có thể chạm vào vạch đỏ trước tiên, tránh lặp lại tình huống tương tự như cuộc thi chạy cự ly 100 mét.

Cho nên cậu ta không thể cởi áo khoác và áo len ra, nhất định phải mặc.

Nhưng không cởi cũng không được.

Phải làm sao đây?

Hiện tại, khoảng cách đã kéo giãn thêm 10 mét! Không thể kéo dài được nữa, chỉ có thể cố sức chống đỡ mà thôi!

Dù có bệnh, cậu cũng phải cố gắng đến cùng. Vì hạng nhất mà bất chấp tất cả.

Trương Thành như phát điên, cậu ta điên cuồng tăng tốc.

Vốn đã sắp gục ngã, lúc này đây, cậu ta hệt như đánh máu gà, trong chớp mắt trở nên trâu bò hơn.

Càng chạy càng nhanh, không bao lâu sau, Trương Thành đã sắp đuổi kịp Tần Kiệt.

Còn kém 35 mét nữa.

Cố gắng thêm một chút!

Chỉ còn có 30 mét.

Ha ha, khoảng cách đã thu hẹp lại.

Chỉ cần cố gắng thêm một chút.

Còn 25 mét nữa.

Ha ha, mình đúng là mạnh thật đấy!

Cố gắng chút nữa thôi!

Còn 20 mét.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 272: Cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.


Ha ha, sắp đến, sắp đến rồi, nhanh lên nào, tiếp tục chạy nước rút đến đích.

Chỉ còn 15 mét nữa thôi.

Ha ha, tụt lại một vòng mà vẫn đuổi kịp thì đã sao?

Vẫn không lợi hại bằng tôi!

Còn 15 mét thôi, chỉ có 15 mét, là cậu có thể đuổi kịp Tần Kiệt rồi.

Kiên trì.

Dựa vào việc mặc áo khoác và áo len, chắc chắn cậu có thể chạm đến đích trước Tần Kiệt.

Chắc chắn sẽ được, vị trí số một sẽ thuộc về Trương Thành, chứ không phải Tần Kiệt.

Trương Thành điên cuồng đuổi theo.

Chỉ còn 10 mét.

Cậu lại tới gần thêm chút nữa.

Ha ha, các bạn nữ à, có thấy không hả, các cậu cổ vũ cho Tần Kiệt thì thế nào, cậu ta bất lực chính là bất lực.

Ánh mắt của các cậu thật kém, vậy mà lại đi xem trọng cậu ta.

Sao có thể bằng một thớt ngựa quý như tôi chứ.

Các cậu đúng là bất hạnh, thớt ngựa quý tôi đây sẽ lập tức vượt qua Tần Kiệt, đến lúc đó, các cậu nhất định sẽ kinh ngạc cho coi.

Ha ha, vị trí số một sẽ thuộc về Trương Thành này.

Tần Kiệt, cậu cút xuống hạng nhì cho tôi.

Vèo.

Trương Thành dùng hết sức, rốt cuộc, cậu ta cũng chạy song song với Tần Kiệt.

“Xin chào, bạn học Tần Kiệt!”

Lúc nói ra những lời này, cậu ta rất vui vẻ.

Bởi vì mới đây thôi, lúc Tần Kiệt đuổi kịp cậu ta, anh cũng đã dùng giọng điệu như vậy để chào hỏi cậu ta.

Hiện tại, cậu ta trả lại những lời này cho Tần Kiệt.

Điều này khiến Trương Thành cảm thấy rất thoải mái.

“Ừm, vậy mà cậu cũng bắt kịp? Cả người ướt đẫm mồ hôi mà còn mặc áo khoác với áo len, cậu không sợ nóng chết à?”, Tần Kiệt nói, anh cũng không quá kinh ngạc khi thấy Trương Thành đuổi kịp, trái lại, anh rất bình tĩnh.

“Ha ha, tôi tình nguyện đó, không được hả? Tần Kiệt, đừng tưởng rằng cậu có đội cổ động viên hùng hậu làm chỗ dựa là có thể thắng được tôi! Tôi cho cậu biết, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về Trương Thành! Cậu mãi mãi chỉ có thể đứng hạng nhì mà thôi! Ha ha~”, Trương Thành nở nụ cười, cứ như đang nhìn thấy chính mình chạm vào dải vạch đích.

“Đồ ngốc!”, Tần Kiệt lắc đầu, không thèm để ý.

“Cậu có ý gì hả?”, Trương Thành chất vấn.

“Tôi nói cậu là một tên ngốc! Ngốc hết chỗ nói! Dùng hết sức đuổi kịp tôi là có thể thắng được tôi à?”, Tần Kiệt nói.

“Còn không phải à?”, Trương Thành hỏi.

“Đương nhiên là không phải!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Cậu thật sự nghĩ cậu đuổi kịp tôi à? Tôi nói cho cậu biết, cậu lầm rồi! Là tôi cố ý chạy chậm lại để chờ cậu đuổi kịp đấy!”

“Cái gì? Cậu nói dối!”, Trương Thành không tin.

“Cậu vẫn không tin à?”, Tần Kiệt nói: “Nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại cậu đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào, sở dĩ vẫn có thể chạy tiếp chỉ là do quán tính mà thôi! Quá lắm cậu chỉ chạy được 10 mét nữa, sau đó sẽ ngã xuống!”

“Thế nhưng chúng ta còn cách vạch đích đến 80 mét! Cho nên người chiến thắng cuối cùng chính là tôi, chứ không phải cậu!”

“Nói xem, có phải cậu ngốc lắm đúng không?”, Tần Kiệt nói.

“Nói láo! Tôi không tin lời nói nhảm của cậu! Tôi không tin!”, Trương Thành tức giận.

“Ha ha, không tin thì cậu tăng tốc thử xem! Xem có thể kiên trì được 10 mét nữa hay không?”, nói xong, Tần Kiệt cũng lười quan tâm đến Trương Thành, đột nhiên anh tăng tốc, vọt về phía trước.

Cái gì?

Vượt qua rồi à?

Trương Thành nóng nảy.

Cậu ta cuống quýt tăng tốc đuổi theo.

Rầm~

Đột nhiên, hai chân cậu ta tê rần, té nhào xuống.

Ngay thời điểm té xuống, vẻ mặt Trương Thành tràn đầy hoảng sợ, hai mắt mờ đi.

Sao có thể như thế?

Mình còn muốn giành hạng nhất, sao có thể ngã xuống được.

Phải đứng lên!

Đứng lên!

Cậu ta cố sức giãy dụa, muốn đứng lên chạy tiếp.

Nhưng cậu ta đã thật sự kiệt sức, không thể nào đứng dậy được nữa.

Sao có thể biến thành thế này?

Rõ ràng thắng lợi đã nằm trong tầm tay, chỉ còn kém một bước nữa thôi, vậy mà lại ngã xuống vào lúc này.

Vì sao chứ?

Không!

Trương Thành khóc không ra nước mắt.

Cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.

“Này, xin chào, bạn học Trương Thành!”

Bỗng nhiên, một tuyển thủ từ phía sau vượt qua, lên tiếng chào hỏi.

Gì chứ?

Lại có một người đuổi kịp mình?

Sao lại thế này?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 273: “Có cần tôi giúp cậu một tay không?”


Thấy những người phía sau đã sắp đuổi kịp, Trương Thành cuống cả lên.

Không bao lâu sau.

“Xin chào, Trương Thành! Ơ, sao cậu lại nằm trên đất vậy? Tôi thấy cậu chạy được lắm mà? Cuộc thi chạy 1000 mét mà còn mặc áo khoác với áo len, cậu đúng là có bản lĩnh thật đấy! Đừng có nằm đấy, đứng dậy chạy đi!”

Lại có thêm một tuyển thủ vượt qua bên người Trương Thành.

Khác với người vừa nãy, tuyển thủ này lên tiếng chế giễu một cách thẳng thừng.

Không vì cái gì, chỉ bởi biểu hiện lúc trước của Trương Thành rất đáng kinh ngạc, có thể nói là quá mức nổi bật, khiến người khác không khỏi hâm mộ.

Ai ngờ kết quả lại chết yểu.

Lúc này, đương nhiên bọn họ muốn bỏ đá xuống giếng rồi.

“Cậu…”

“Ấy, đừng có nóng giận! Đứng lên đuổi theo tôi đi! Tôi chờ cậu ở phía trước! Cố lên nha!”

Dứt lời, cậu ta vượt qua bên cạnh Trương Thành.

Trương Thành vô cùng tức giận, cố sức giãy dụa, muốn đứng dậy đuổi theo, thế nhưng cậu ta phát hiện mình làm không được, cậu ta đã hoàn toàn đuối sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạy về vạch đích.

“Ủa, không phải Trương Thành đây sao? Không phải cậu chạy rất được à? Vượt qua rất nhiều người, đứng trong tốp đầu cơ mà, sao giờ lại nằm trên đất vậy? Mau đứng dậy! Cùng tôi chạy về đích nè! Nhanh lên!”

Một lát sau, lại có một tuyển thủ chạy ngang qua, lên tiếng chế giễu Trương Thành.

Trương Thành cảm thấy rất khó chịu, cậu ta hận không thể bay lên đạp cho lên này một đạp.

Nếu như tôi chạy được thì mắc gì phải nằm đây.

Rõ ràng là tên kia cố ý chế giễu cậu ta mà.

Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Đồ khốn kiếp!

Toàn là bọn xấu xa!

Vèo~

Lại có thêm một người nữa vượt qua Trương Thành.

Lần lượt từng người một.

Tất cả đều là những tuyển thủ bị cậu ta bỏ lại phía sau.

Trương Thành vô cùng tức giận, cuối cùng chết lặng.

Một câu cũng không nói được.

“Oh yeah! Kiệt Tử về nhất rồi!”

“Tần Kiệt đúng là lợi hại, lại giành được quán quân rồi!”

“Hai giải quán quân đó nha! Trâu thật!”



Đột nhiên, đám nữ sinh của đội cổ động viên reo hò ầm ĩ, lập tức thu hút sự chú ý của Trương Thành, cậu ta vội nhìn sang.

Trương Thành trông thấy Tần Kiệt là người đầu tiên chạm vào vạch đỏ.

Cậu ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Đáng lẽ người đó phải là cậu ta.

Chứ sao lại là Tần Kiệt?

Vì sao chứ?

Chết tiệt.

Cậu ta không thắng được dù chỉ một trận, vậy chẳng phải uổng công gây khó dễ cho Tần Kiệt rồi sao?

Có khác nào công dã tràng đâu chứ?

Đát đát đát ~

Đột nhiên, Trương Thành nhìn thấy Tần Kiệt đi về phía mình.

Tên này đến đây làm gì?

Để khoe khoang à?

Hay là để ra oai?

Không được, cậu ta không thể để tên đáng ghét này khoe khoang trước mặt mình được.

Trương Thành cố gượng dậy.

“Có cần tôi giúp cậu một tay không?”

Lúc này, Tần Kiệt đã bước đến bên cạnh cậu ta.

“Không cần!”, Trương Thành quát lên.

“À, không cần à, cũng được thôi! Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai câu!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Trương Thành ngẩn người.

Không phải tên này đến để khoe khoang à?

Sao giờ lại muốn đặt câu hỏi?

Có ý gì chứ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 274: Đúng thật!


“Thứ nhất, tôi và cậu không có thù oán, sao cậu lại cố ý báo cáo tôi? Có người bảo cậu làm vậy à?”, Tần Kiệt hỏi.

“…”

Trương Thành vô cùng kinh ngạc, cậu ta không ngờ Tần Kiệt lại có thể đoán ra được.

Tuy nhiên cậu ta đã đồng ý với người ta rằng sẽ giữ bí mật, thế nên cậu ta nhất quyết không nói.

“Cậu không nói tôi cũng biết, là Đường Ba đúng không?”, Tần Kiệt nói.

“Hừ!”, Trương Thành không thừa nhận.

“Tôi biết rồi! Chính là cậu ta!”, Tần Kiệt xem như Trương Thành đã thừa nhận, anh hỏi: “Chuyện thứ hai, cự ly 1000 mét rất dài, mọi người đều cởi bỏ áo khoác cùng áo len, vì sao cậu không cởi? Còn liều mạng chịu đựng đến bây giờ? Cậu có biết tại sao mình thua không? Đó là vì cậu mặc quá nhiều áo, khiến cho thể lực bị tiêu hao nhanh chóng!”

Trương Thành: “…”

Thật sự là vậy ư?

Cậu ta ngơ ngác, ngẫm nghĩ một hồi, hình như là vậy thật.

Bởi vì mặc áo khoác và áo len, nên cậu ta luôn đổ mồ hôi, đã vậy còn liều mạng chạy.

Nếu không phải do cậu ta chạy cự ly dài đã nhiều năm, có thể chất tốt, thì e là đã sớm không chịu nổi.

Giờ ngẫm lại, đúng thật là như vậy.

Tức thật!

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Cậu ta đúng là đồ ngu mà!

Sao có thể không nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?

Chết tiệt!

Trương Thành khóc không ra nước mắt.

Sớm biết như vậy, cậu ta đã không mặc.

“Cậu không định nói cho tôi biết thật à? Không sao, thật ra tôi đã biết đáp án!”, Tần Kiệt nói.

“Cậu biết?”, Trương Thành không hiểu, cậu ta vẫn chưa nói, sao Tần Kiệt có thể biết được.

“Không thể nào! Tôi chưa từng nói bí mật này với ai, sao cậu biết được?”, Trương Thành không tin.

“Cậu không tin à?”, Tần Kiệt cười cười: “Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ trong đầu cậu! Cậu không cởi là vì…”

“Được rồi! Đừng nói nữa! Tôi thừa nhận vì thất bại ở cuộc đua 100 mét, chịu đủ thiệt thòi, nên tôi mới mặc nhiều như vậy, là vì muốn chạm vào vạch đỏ trước cậu một bước, được chưa hả? Dù sao tôi cũng thua rồi, nói cho cậu biết cũng không sao cả!”

Trương Thành ngắt lời Tần Kiệt, nói toạc ra mọi chuyện.

Phốc~

Thiếu chút nữa Tần Kiệt đã phun nước ra.

Mẹ kiếp!

Cậu ta mặc áo khoác với áo len chỉ vì muốn chạm đích sớm hơn anh thôi sao?

Đúng là hiếm thấy!

“Cậu rất trâu bò! Tôi phục cậu rồi đấy! Nhưng mà, ai đánh mà cậu khai vậy?”, Tần Kiệt giơ ngón cái.

“…”

Trương Thành cảm thấy khó hiểu: “Cậu có ý gì?”

“Thật ra tôi cũng không biết vì sao cậu lại mặc áo khoác với áo lông! Tôi chỉ định hỏi dò cậu thôi! Không ngờ cậu lại thật sự nói ra! Vậy đó!”, Tần Kiệt giải thích.

“Cậu… Lừa tôi hả?”

Trương Thành hiểu ra, sắc mặt cậu ta thoáng cái xanh mét.

Đúng là mất mặt mà!

Không đánh đã khai.

“Này, cần gì nói khó nghe vậy chứ! Tôi nói rồi, tôi chỉ hỏi dò thôi! Là do chính cậu không đánh mà khai đấy chứ!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

“Ông đánh…”

“Ấy, đừng có làm bậy nha! Lỡ có bị thương thì đừng trách tôi không nói trước đó!”, Tần Kiệt nghiêm túc cảnh cáo.

Trương Thành: “…”

Đúng thật!

Bản thân cậu ta đã đuối sức, có xông lên cũng không phải đối thủ của Tần Kiệt.

Hơn nữa, Tần Kiệt còn có một đội cổ động viên làm hậu thuẫn kia kìa, tất cả bọn họ đều là con gái.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 275: Làm rất tốt.


Nếu thật sự xảy ra tranh chấp, nói không chừng mấy cô nàng kia sẽ giúp Tần Kiệt đánh cậu ta đấy.

Móng tay phụ nữ rất dài, đến lúc đó, chỉ cần tiện tay cào một phát, chẳng phải cậu ta nát mặt à?

Thôi, bỏ qua đi!

Nhịn một chút cho yên chuyện.

Trương Thành thu tay lại.

Tần Kiệt nở nụ cười, anh biết chắc Trương Thành không dám ra tay.

“Đồ nhát gan!”, Tần Kiệt lắc đầu, đứng dậy.

“Má nó, cậu nói gì hả?”, Trương Thành phẫn nộ.

Cậu ta đã bỏ qua rồi mà Tần Kiệt còn dám nói cậu ta là đồ nhát gan.

Đúng là khinh người mà!

“Tôi nói cậu chết nhát, chẳng lẽ không đúng à?”, Tần Kiệt nói.

Trương Thành liền vung tay đấm một đấm.

“Trương Thành, em làm gì đó?”, đúng lúc này, giáo viên thể dục bước tới.

Ông ta thấy Trương Thành cứ mãi nằm trên đất, lo lắng cậu ta gặp chuyện không may, nếu quả thật là vậy, ông ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm, cho nên mới vội chạy tới.

Vừa tới thì thấy Trương Thành đang vung nắm đấm về phía Tần Kiệt, thầy thể dục cảm thấy không hài lòng.

“Dạ, thầy, cậu ta, cậu ta…”, còn chưa nói hết câu, Trương Thành đã thấy đội cổ động viên của Tần Kiệt vây quanh mình.

Mấy chục người lận đó!

Có nữ sinh, cũng có nam sinh.

Nhất là Lâu béo, tên mập này đang híp mắt nhìn cậu ta, khiến Trương Thành càng thêm hoảng sợ, vội vàng nuốt những lời còn lại vào bụng.

Cậu ta sợ Lâu béo sẽ dùng thịt đè người.

Được rồi.

Nhịn một chút cho yên chuyện, tốt nhất là ngậm miệng.

"Không, không sao!", Trương Thành trả lời dối với lòng.

"Thật sự không sao à?", giáo viên thể dục nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Trương Thành, có chút không tin.

Lúc này Trương Thành mới phản ứng lại, cậu ta ngoài miệng nói không sao cả nhưng nắm đấm vẫn chưa buông lỏng, không giống với dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Điều này quá rõ ràng.

Cậu ta vội vàng nới lỏng nắm đấm, cười ha hả: "Thầy giáo, em không sao, em thực sự không sao mà!"

"Ừ. Không sao là tốt rồi! Các em đều là bạn học, có chuyện gì thì nói chuyện với nhau cho ổn thỏa! Hiểu không?", giáo viên thể dục cảnh cáo nhắc nhở.

Ý tứ rất rõ ràng, không được gây sự trước mặt ông ấy.

Trương Thành làm sao dám?

Đương nhiên cậu ta còn kèm theo một khuôn mặt tươi cười.

Nhưng ai cũng có thể thấy được vẻ mặt tươi cười của Trương Thành rất chua sót.

Một lát sau, giáo viên thể dục tuyên bố người vô địch cự ly 1000 m là Tần Kiệt.

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu hoan hô reo hò.

Khí thế sôi trào.

Không khí vui mừng, hân hoan.

Tần Kiệt tham gia hai hạng mục thể thao đại diện cho các chàng trai đến từ khoa kinh tế.

Hơn nữa còn là đại diện nam duy nhất.

Lại ôm hết giải quán quân của hai hạng mục.

Đây là một kỳ tích và cũng là niềm vinh dự.

Ở khoa kinh tế, Tần Kiệt là người duy nhất trong số các đại diện nam tham gia cuộc thi.

Đương nhiên là mọi người đều cảm thấy sôi trào rồi.

Còn Trương Thành lại lẻ loi hiu quạnh đứng ở một bên, nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm sao được.

Ai kêu cậu ta là dân FA.

Ai kêu cậu ta là người thua cuộc.

Ai kêu cậu ta chống lại Tần Kiệt.

Có kết cục thê thảm là đáng đời.

Đây là bức chân dung trong lòng của đám người béo.

Không lâu sau, giấy chứng nhận quán quân của hai hạng mục đã đến tay Tần Kiệt.

Khi Tần Kiệt lên sân khấu nhận giải.

Lãnh đạo nhà trường và chủ nhiệm Lưu phòng giáo vụ đều cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt.

Ở trường Tần Kiệt không có tiếng tăm gì nổi trội.

Học kỳ trước đột nhiên nộp đơn xin làm dự án thu gom phế liệu trong khuôn viên trường.

Làm rất tốt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 276: Cậu ta không có cái gì cả.


Học kỳ này, lại nộp đơn xin trở thành đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông.

Nghe nói còn hợp nhất với trường đại học Công nghệ nam Hoa Hạ và Hoa Nông ở bên cạnh lại, thành lập khối liên minh, độc quyền đại lý của chuyển phát nhanh Thần Thông trong phạm vi ba trường.

Tần Kiệt đã giải quyết những vấn đề nan giải kéo dài nhiều năm của trường trong việc xử lý, sắp xếp đối với các sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.

Có thể nói là rất xuất sắc.

Tuy nhiên, hiệu trưởng và chủ nhiệm Lưu không ngờ rằng Tần Kiệt còn có khả năng giành chức vô địch hai nội dung chạy nam 100 mét và 1000 mét.

Đây chính là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ và hình thể.

Không dễ để đại học công nghiệp Hồ ươm mầm ra một sinh viên như vậy.

Điều đó đáng được ghi nhận và phát huy.

Cho nên tại lễ trao thưởng, thầy hiệu trưởng đã đặc biệt giới thiệu Tần Kiệt qua một lượt.

Ông ấy kể về quá trình khởi nghiệp của Tần Kiệt.

Khi tất cả thầy và trò trong trường biết rằng Tần Kiệt đã thực hiện hai dự án trong năm ba đại học, tất cả đều trầm trồ ồ lên.

Nhất là các bạn sinh viên lớp bốn khoa Kinh tế.

Bọn họ không ngờ rằng Tần Kiệt vẫn luôn im hơi lặng tiếng, vậy mà lại trở thành ông chủ của hai dự án.

Nó quá huyền thoại.

Dưới sự tuyên truyền và lăng xê của thầy hiệu trưởng, Tần Kiệt bỗng chốc trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường đại học công nghiệp Hồ.

Anh trở thành thần tượng của rất nhiều sinh viên đại học.

Tách tách~

Có rất nhiều bạn sinh viên chụp ảnh điên cuồng dưới khán đài.

Họ lưu ảnh Tần Kiệt trong điện thoại làm mục tiêu phấn đấu.

Tần Tuyết, Ôn Thanh Thanh và các bạn nữ khác sau khi nghe hiệu trưởng tường thuật lại.

Bọn họ đều rất kinh ngạc.

Không ngờ rằng Tần Kiệt còn làm nhiều việc như vậy.

Trước đây họ chỉ nghe nói rằng Tần Kiệt đang tham gia một dự án thu gom phế liệu.

Cũng không biết Tần Kiệt đã đầu tư bao nhiêu công sức vào dự án này.

Bây giờ nghĩ lại, Tần Kiệt giấu bọn họ vất vả thật đấy.

Nhưng bạn trai của mình giỏi giang như vậy.

Tần Tuyết đương nhiên cảm thấy rất tự hào và hãnh diện.

Về phần Ôn Thanh Thanh, cố ấy càng xác định rằng phải theo đuổi Tần Kiệt.

Cô ấy thề sẽ cướp Tần Kiệt từ tay Tần Tuyết.

Nhất định là như vậy.

Tong đám người, Trương Thành trở thành nhân vật làm nền.

Sự thê thảm của cậu ta chỉ ra sự trỗi dậy của Tần Kiệt.

Có thể nói, cậu ta đã trở thành bàn đạp cho sự đi lên của Tần Kiệt.

Đương nhiên, trong đám người còn có một người nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Người đó chính là Đường Ba.

Đường Ba đã trở về sau cuộc khảo sát với bố mình.

Bọn họ đã chọn xong nơi mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún, bắt đầu vào công tác sửa sang.

Chỉ đợi tu sửa xong là có thể chính thức khai trương.

Hôm nay là đại hội thể thao của trường.

Cậu ta cũng tham gia.

Chỉ là không giành được chức vô địch.

Vì vậy, cậu ta chỉ có thể đóng vai trò là người làm nền ở dưới khán đài.

Thấy bộ dạng cao ngạo của Tần Kiệt ở trên khán đài, Đường Ba vô cùng tức giận.

Đáng ghét~

Buồn nôn~

Tại sao lại là cậu ta chứ?

Quán quân kép.

Được đích thân hiệu trưởng đề cử và giới thiệu.

Trở thành khách mời của lãnh đạo nhà trường.

Là thần tượng của sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ.

Từng vầng hào quang phủ lên đầu Tần Kiệt.

Nhìn lại Đường Ba.

Cậu ta không có cái gì cả.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 277: Cô ấy đã đưa ra một quyết định.


Nhớ lại ban đầu, lúc cậu ta uy h**p Tần Kiệt, Tần Kiệt vẫn là một kẻ nghèo hèn.

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, danh tiếng và năng lực của Tần Kiệt đã vượt qua cậu ta.

Cậu ta không phục.

Cậu ta dù thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Nhất là khi cậu ta bắt gặp ánh mắt Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt, trìu mến và thâm tình biết làm sao.

Cậu ta càng không mấy vui vẻ.

Tên đểu cáng.

Cậu đợi đó cho tôi.

Mặc dù Trương Thành không đạp đổ được cậu.

Nhưng tiếp theo, tôi sẽ đánh bại cậu.

Tôi muốn cho thầy cô giáo và các bạn sinh viên của trường biết rằng.

So với Đường Ba tôi.

Tần Kiệt cậu chỉ là tên nghèo kiết xác chân lấm tay bùn, kẻ quê mùa mãi mãi chỉ là kẻ quê mùa mà thôi.

Không đi được xa đâu.

Hừ.

Con mẹ nó cậu đợi đó cho tôi.

Đường Ba phát ra tham vọng muốn tiêu diệt Tần Kiệt.

Tần Kiệt không biết.

Anh nói mấy lời cảm ơn ở trên bục nhận thưởng.

Chẳng hạn như cảm ơn giáo viên chủ nhiệm lớp, cảm ơn các bạn trong lớp đã ủng hộ, cảm ơn các bạn sinh viên khoa kinh tế đã hỗ trợ...

Sau đó, dưới tràng pháo tay của các bạn sinh viên, anh bước xuống bục nhận thưởng.

Anh đã trở thành niềm tự hào của tập thể lớp bốn khoa kinh tế.

Khi lễ trao giải kết thúc.

Lớp bốn khoa kinh tế tổ chức họp lớp.

Tại cuộc họp, giáo viên chủ nhiệm đã khen ngợi Tần Kiệt trước mặt tất cả các sinh viên.

Thầy giáo yêu cầu các bạn cùng lớp phải noi gương Tần Kiệt, không ngừng cố gắng, phát huy tinh thần phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ.

Ra sức kế thừa và phát huy tinh thần của lớp bốn.

Xây dựng tập thể lớp bốn vững mạnh, đoàn kết.

Làm cho lớp bốn trở thành lớp mạnh nhất trong khoa Kinh tế.

Bốp bốp~

Câu nói của giáo viên chủ nhiệm đã giành được những tràng vỗ tay của các bạn học.

Sau đó đến lượt Tần Kiệt phát biểu.

Tiếp theo, Lâu béo và những người khác đã kể về câu chuyện bọn họ tham gia dự án thu gom phế liệu với Tần Kiệt.

Khi Lâu béo nói đến trận chiến giữa Tần Kiệt và Đào Kỳ phía Hoa Nông, cậu ta kể một cách vô cùng đặc sắc.

Đương nhiên, Lâu béo không biết rõ quá trình cụ thể và rất nhiều chi tiết trong đó là hư cấu.

Tuy nhiên, đối với cuộc chiến với ông chủ Tiêu khu đô thị mới Nam Hồ.

Hầu hết những gì Lâu béo nói đều là sự thật.

Đặc biệt là lúc ông chủ Tiêu dẫn Đào Kỳ đến trước cổng trường đại học công nghiệp Hồ muốn gặp Tần Kiệt.

Câu chuyện Tần Kiệt dùng mánh khóe hù dọa ông chủ Tiêu đã được Lâu béo miêu tả rất sinh động.

Giành được tràng pháo tay của cả lớp.

Nghe vậy Tần Tuyết trợn mắt há hốc mồm ra.

Cô không ngờ rằng sáu tháng qua Tần Kiệt lại gặp phải nhiều thăng trầm như vậy.

Tần Tuyết có chút áy náy.

Là bạn gái của Tần Kiệt, vậy mà cô ấy mà lại không biết gì cả.

Thật sự quá có lỗi.

Cô ấy cảm thấy mình nợ Tần Kiệt rất nhiều.

Khi những cô gái khác là bạn gái, bọn họ đều hết sức quan tâm đến nhất cử nhất động của bạn trai.

Thăm hỏi ân cần, cùng nhau chung sống.

Còn cô ấy thì sao?

Chẳng làm gì cả.

Tất cả đều do một mình Tần Kiệt nỗ lực và cố gắng.

Ánh mắt Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt tràn đầy cảm kích cùng nỗi tự trách.

Cô ấy đã đưa ra một quyết định.

Nói chuyện với Tần Kiệt sau khi kết thúc cuộc họp.

Chẳng mấy chốc, Lâu béo đã kể xong.

Sau đó đến lượt thành viên ban tổ chức- Triệu Phần.

Những câu chuyện mà Triệu Phần kể lại, đầu tiên là chuyện Tần Kiệt đề cử Lâu béo làm đại diện ca hát của bữa tiệc chúc mừng năm mới...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 278: "Chúng ta chuyển ra ngoài ở đi!"


Nửa giờ đồng hồ sau.

Tần Tuyết nắm tay Tần Kiệt đi dạo trong khuôn viên trường.

Hai người bọn họ đến rừng hoa đào.

Hoa đào vẫn chưa nở.

Những chiếc lá đang nhú mầm.

Một chiếc hai chiếc ba chiếc...

Cũng không biết có bao nhiêu chiếc.

Những chiếc lá đào rất non, rất xanh, thoạt nhìn tràn trề sức sống. Nhưng Tần Tuyết vẫn không nói gì.

Cô ấy nắm tay Tần Kiệt cứ đi mãi, đi mãi.

Tần Kiệt rất tò mò.

Rốt cuộc hôm nay Tần Tuyết bị làm sao vậy?

Tại sao từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói một lời?

Anh không lên tiếng, Tần Tuyết cũng không lên tiếng.

Hai người không ngừng đi dạo trong vườn hoa đào.

Không ngừng vòng quanh những gốc cây đào.

Cuối cùng, Tần Kiệt thực sự nhịn không được nữa.

"Tuyết Nhi, em sao vậy? Làm gì mà cứ đi lòng vòng thế hả?"

"Cuối cùng anh cũng lên tiếng rồi!", Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: "..."

Được lắm hóa ra là thực sự đợi anh mở miệng trước.

Nếu anh không lên tiếng nói chuyện, chẳng phải là sẽ im lặng mãi mãi sao.

Làm cái trò quái quỷ gì vậy?

"Ha ha, Tuyết Nhi, rốt cuộc em bị làm sao vậy?", Tần Kiệt cười ha hả.

"Đừng cười!"

Tần Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tần Kiệt: "..."

Được thôi.

Không cho cười thì không cười nữa.

Có chuyện gì to tát chứ.

"Nhìn em! Không được nhúc nhích!", Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt chỉ có thể bất động nhìn chằm chằm vào Tần Tuyết.

Nhưng trong lòng anh vẫn luôn băn khoăn không biết rốt cuộc Tần Tuyết muốn làm cái gì.

Cô ấy sẽ không phải là xúc động sau khi nghe về lịch sử khởi nghiệp huy hoàng của anh chứ?

"Em hỏi anh một câu, anh nhất định phải thẳng thắn thành thật trả lời, không được nói dối bịa đặt! Nếu không, anh không xong với em đâu!", Tần Tuyết nghiêm mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Thấy vậy Tần Kiệt có chút chột dạ.

Tình huống gì vậy?

Tần Tuyết sẽ không bị kích động bởi cái gì đó chứ?

Chẳng lẽ bị Ôn Thanh Thanh chọc tức trong lúc anh thi đấu, muốn tìm anh báo thù sao?

Nếu là vậy.

Bản thân sắp gặp xui xẻo rồi.

Tần Kiệt cảm thấy rằng mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng.

Anh có chút lo lắng.

Nhưng mà----

"Chúng ta chuyển ra ngoài ở đi!"

Tần Kiệt: "..."

Cả người anh choáng váng.

Tình huống gì vậy?

Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện dọn ra ngoài sống chứ.

Không phải đã nói đợi đến khi anh kiếm được 10 triệu tệ, bày ra trước mặt Tần Tuyết rồi mới nói chuyện sao.

"Tuyết Nhi, em nhắc đến việc này để làm gì?", Tần Kiệt cảm thấy Tần Tuyết chắc là đang thăm dò anh. Sau đó anh cố ý giả vờ như không hiểu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 279: Anh đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.


"Anh không thành thật! Chuyện em hỏi là chúng ta dọn ra ngoài ở! Anh trực tiếp trả lời em, được hay là không được!", Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Kiệt vậy, không cho Tần Kiệt có cơ hội nói dối.

Tần Kiệt lúc này mới hiểu ra, Tần Tuyết không phải đang nói đùa mà là thật.

Dấu hỏi chấm trong bụng anh lại nhân lên gấp đôi.

Tần Tuyết đột nhiên nhắc tới chuyện dọn ra ngoài sống, rốt cuộc có ý gì?

Anh nên trả lời được hay là không được đây.

Trong lúc nhất thời, Tần Kiệt khó mà lựa chọn.

“Sao anh vẫn chưa trả lời em?”, Tần Tuyết thúc giục.

“…”

Vội vàng như vậy?

Hiển nhiên là ngoài khả năng mà.

Được.

Nói thì nói.

Chết người được sao?

“Không được!”, Tần Kiệt lắc đầu.

Tần Tuyết: “…”

Cô ấy sửng sốt.

Trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

“Tại sao? Em đã nói rồi, em muốn dọn ra ngoài ở! Tại sao anh lại nói không được cơ chứ? Không phải lúc nào anh muốn ngủ cùng em và tận hưởng thế giới hai người sao?”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: “…”

Ăn nói kiểu gì vậy?

Nghe qua, bản thân anh đã trở thành một kẻ lưu manh.

Dường như anh ở bên em, lúc nào cũng thèm muốn cơ thể của em vậy.

Thật đúng là.

Sao lại nói trắng ra như vậy?

Không cho anh chút thể diện nào cả.

Khụ khụ ~

Tần Kiệt ho khan vài tiếng.

“Tuyết Nhi! Anh đã hứa với em nếu không kiếm được 10 triệu thì sẽ không dọn ra ngoài ở. Anh nói được phải làm được, nếu không, anh chỉ là một kẻ lật lọng, nói một đằng làm một nẻo mà thôi! Loại đàn ông như vậy, em có thể tin tưởng sao?”

Bộ dạng của Tần Kiệt vô cùng nghiêm túc, chính trực.

Nghe xong Tần Tuyết có chút cảm động.

Cô ấy ôm chằm lấy Tần Kiệt.

“Sao vậy?”, Tần Kiệt nói.

“Nếu anh muốn, em sẽ cho anh là được rồi! Anh nói cảm động như vậy để làm gì chứ!”, Tần Tuyết khóc thút thít.

Tần Kiệt: “…”

Là thật sao?

Nói như vậy, anh vừa mới bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.

Xong rồi.

Nếu anh sớm biết Tần Tuyết không phải là đang thăm dò mà là thật thì anh đã trực tiếp đồng ý.

Đáng chết.

Tần Kiệt khóc không ra nước mắt.

Nhưng nói thì cũng đã nói rồi, anh không thể rút lại.

Anh chỉ có thể giả vờ như mọi chuyện đã kết thúc.

“Tuyết Nhi, anh là một người đàn ông ngay thẳng, không phải là tiểu nhân, đương nhiên phải giữ chữ tín rồi!”, nói xong lời này, Tần Kiệt muốn tát anh mấy bạt tai.

Vì để bảo toàn danh nghĩa của một người đàn ông ngay thẳng, anh thế mà lại nói ra lời trái với lòng như vậy.

Anh đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.

Tần Kiệt rất phiền muộn.

“Ừm. Em biết anh là một người đàn ông ngay thẳng mà!”, Tần Tuyết đột nhiên mỉm cười nói.
 
Back
Top Bottom