Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 160: "Đại học Công nghiệp Hồ!"


"Vâng!", Tần Kiệt gật đầu đáp.

"Có việc gì không?"

"Muốn bàn với ông về chuyện nhượng quyền đại lý!", Tần Kiệt nói.

"Nhìn hai cậu, chắc còn chưa đến 23 tuổi à?", người trung niên hỏi.

"Đúng vậy! Sao thế? Chẳng lẽ làm đại lý cũng phải xem tuổi tác sao?", Tần Kiệt nói.

"Cũng không hẳn phải xem tuổi tác! Nếu như các cậu có năng lực thì chúng ta vẫn có thể bàn bạc. Nhưng nhìn bề ngoài các cậu nhã nhặn lịch sự, không giống kiểu quản lý làm ăn?", người trung niên nói.

"Ồ, thế à? Được rồi, không làm phiền nữa! Lâu béo, chúng ta về thôi!", Tần Kiệt đứng lên đi một mạch ra cửa.

"Ơ?", Lâu béo sững sốt.

Cậu ta không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Tần Kiệt.

Đi một chuyến xa như vậy, không phải đến bàn về việc đại lý sao?

Mới nói có mấy câu đã xong rồi, vậy là đi à?

Thế chẳng phải uổng công lặn lội sao?

"Kiệt Tử..."

"Đi thôi! Bớt nói lại đi!", Tần Kiệt không thèm để ý tới Lâu béo, bước nhanh ra cửa.

Lâu béo không biết phải làm sao, nhìn người trung niên cười ngượng rồi vội vã đuổi theo.

"Chờ đã!", nhìn thấy Tần Kiệt sắp ra khỏi phòng, người trung niên mở miệng.

Nhưng Tần Kiệt cũng không dừng lại mà tiếp tục đi.

"Ơ? Thằng nhóc này? Làm sao thế hả?"

Khuôn mặt người trung niên mang vẻ hoang mang.

Hễ là người đến tìm ông ta bàn chuyện đại lý, người nào lại không hạ giọng nhún nhường, lời ngon ý ngọt, hết lời cầu xin ông ta.

Người sinh viên trước mặt này lại vô cùng kiêu ngạo, cơ bản chẳng đặt ông ta vào mắt.

Cũng vênh váo quá đi!

"Cậu em, đừng đi vội, có gì thì ngồi xuống bàn bạc đã?", cuối cùng thì người trung niên cũng ngỏ ý.

"Bàn bạc sao?", Tần Kiệt cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn người trung niên: "Không phải ông bảo bọn tôi nhãn nhặn lịch sự không giống kiểu người quản lý làm ăn sao? Thế còn gì để nói chứ?"

"Ơ..."

Người trung niên cảm thấy rất thú vị.

Cậu sinh viên đứng trước mặt này không chỉ vênh váo mà còn rất biết lôi kéo, ngoài mặt thì hùng hổ, nhưng lại rất chín chắn, không giống cách nói chuyện của sinh viên đại học còn non nớt!

Cậu thanh niên này, có chút thú vị.

Người trung niên rời khỏi chỗ ngồi.

Đích thân bước đến cạnh máy nước uống, rót hai ly nước rồi đi đến gần cửa, đưa cho Tần Kiệt và Lâu béo mỗi người một ly.

"Cậu em hiểu lầm rồi, có gì từ từ nói, được không?"

"Đương nhiên rồi!"

Đã xuống giọng đến mức này rồi, dĩ nhiên Tần Kiệt sẽ không đi, quay lại chỗ ngồi trong phòng làm việc.

Lâu béo có chút sững sờ, nhưng mà trong tiềm thức mách bảo cậu ta nên ngậm miệng lại, đi theo Tần Kiệt là được rồi.

Cậu ta cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Kiệt.

"Cậu em, cậu muốn làm đại lý ở khu vực nào? Có kế hoạch gì chưa?"

"Đại học Công nghiệp Hồ!", Tần Kiệt nói.

"Đại học Công nghiệp Hồ?", đôi mày người trung niên nhướng lên.

"Sao thế? Không được sao?", Tần Kiệt hỏi.

"Không phải là không được!", người trung niên có chút tiếc nuối nói: "Nếu các cậu tới đây sớm một chút, tôi có thể đồng ý với các cậu rồi! Tiếc là hôm qua có người ở trường các cậu đã đến đây, tôi đã giao quyền đại lý cho cậu ta rồi!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 161: Không vì lý do gì khác.


"Đã có người giành trước một bước sao?", Tần Kiệt và Lâu béo nhìn nhau có chút bất ngờ.

"Đúng vậy, đã có người đến sớm hơn các cậu một bước! Tôi đã giao cho cậu ta, theo quy tắc thì không thể giao cho cậu được nữa! Mỗi khu vực chỉ có một đại lý mà thôi!", người trung niên nói.

"Không thể thay đổi sao?", Tần Kiệt vẫn chưa bỏ cuộc.

Lúc anh đưa Tần Tuyết về Đại học Công nghiệp Hồ, đã nhìn thấy tờ quảng cáo tuyển đại lý trong khuôn viên trường học của chuyển phát nhanh Thần Thông dán trên cột điện.

Anh nhớ lại vị trí của chuyển phát nhanh vào 10 năm sau.

Nếu như có thể nắm bắt được quyền đại lý khu vực, tương lai sẽ có nhiều triển vọng!

Ngoài ra, sau này anh còn muốn thành lập một đội ngũ Logistics.

Nhân cơ hội này có thể rèn giũa trước, tìm ra đường lối mới!

Xem như là tập trước thôi.

Nếu như nắm bắt được cơ hội này, sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc làm ăn sau này của anh.

Dĩ nhiên anh sẽ không từ bỏ cơ hội này một cách dễ dàng như vậy.

"Cậu thật sự muốn làm sao?", người trung niên do dự hỏi.

"Đúng vậy, tôi rất có hứng thú! Có thể châm chước được không?", Tần Kiệt gật đầu hỏi lại.

"Nếu cậu thật sự muốn làm, cũng không phải không có cách!", người trung niên nâng càm: "Nhưng mà điều kiện có chút khó khăn!"

"Khó như thế nào?"

"Người hôm qua tới đây xin nhượng quyền đại lý cũng là một cậu sinh viên, tên là Trương Uy! Tôi đã đặt ra điều kiện với cậu ta trong một tuần phải có được 80 đơn chuyển phát nhanh, nếu như không đạt được thì sẽ đổi người! Nếu như cậu muốn thay cậu ta, trừ khi cậu đạt được con số cao hơn!"

"Trong một tuần 80 đơn hàng sao?", Tần Kiệt lắc đầu, xem thường nói: "Số lượng ít vậy à, vậy mà các ông lại còn đồng ý để cậu ta làm đại lý sao? Tiêu chuẩn quá thấp rồi!"

"Hở?", người trung niên càng thêm hứng thú.

"Sao thế? Ý cậu em là trong một tuần cậu có thể tìm được nhiều đơn hàng hơn cậu ta sao?"

"Không, không phải một tuần! Mà là một ngày!", Tần Kiệt vươn một ngón tay ra.

Phụt~

Người đàn ông trung niên suýt chút nữa thì phun hết nước trong miệng ra.

Ông ta nhìn Tần Kiệt như nhìn một thằng ngốc, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu nhóc, cậu không nói giỡn đó chứ, một ngày có thể giao được 80 kiện hàng? Tôi nắm rất rõ tình hình hiện giờ của các trường đại học, không thì chính tôi đã làm rồi!"

Lúc này, đa số trường đại học ở thành phố Hán còn chưa phát triển ngành chuyển phát nhanh.

Chỉ có mỗi bưu điện, chứ các công ty chuyển phát nhanh khác vẫn đang trong thời kỳ phát triển.

Công ty chuyển phát nhanh Thần Thông xây dựng chi nhánh ở trung tâm thành phố Hán, công ty chỗ người đàn ông trung niên đang làm trên đường Lạc Sư lại là một trong những công ty con c*̉a nó.

Gồm khu Đông Hồ và cả Nam Hồ.

Còn phía bên trường đại học thì lại không chú trọng phát triển.

Không vì lý do gì khác.

Tại vì đại học là một khu vực khép kín tách biệt với xã hội.

Nhân viên chuyển phát nhanh đi ra đi vào lung tung, trường học lo lắng sẽ xảy ra vấn đề nên ngày thường rất cẩn thận, không để cho người ngoài tùy tiện kinh doanh dịch vụ trong trường.

Có thể nói trường đại học chính là một khu vực để phát triển lớn nhất và c*̃ng là nơi đầy tiềm năng chờ khai phá.

Không có năng lực nhất định thì không dễ gì mà phát triển được bên trong đó.

Không thì người đàn ông trung niên đã tự mình làm từ lâu rồi, đâu đến nỗi phải mở quán trong trường.

Bây giờ, Tần Kiệt mở miệng cái là nói một ngày có thể giao 80 kiện hàng mà chỉ cần tốn chút sức người và sức c*̉a.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 162: Nên có rất nhiều khoản chi.


Người đàn ông trung niên không cho rằng sinh viên trong trường có thể làm được.

Nhưng mà.

"Không, ông hiểu sai rồi! Tôi không phải nói một ngày 80 kiện hàng!", Tần Kiệt lắc lắc ngón tay: "Tôi nói, một ngày có thể giao được từ 200 kiện hàng trở lên!"

"Cái gì?", ông ta nghe vậy thì sửng sốt.

Ông ta không yêu cầu gì nhiều với trường đại học, bởi vì một là không có sức để tự mình phát triển, hai là ông ta vẫn chưa có tầm ảnh hưởng trong trường, ba là vì ông ta đang đưa tên gọi c*̉a chuyển phát nhanh Thần Thông vào trường để nó xâm nhập vào giới sinh viên trước, tương lai mới chậm rãi tính toán tiếp được.

Thế nhưng, ông ta chẳng thể ngờ cậu sinh viên trước mặt lại nói một ngày có thể giao được ít nhất 200 kiện hàng.

Mong muốn c*̉a ông ta chỉ mới 80 kiện một tuần thôi đó.

Số liệu c*̃ng chênh lệch lớn quá rồi.

"Cậu nhóc, cậu xác định không có nói giỡn với tôi đó chứ?", người đàn ông trung niên không tin hỏi.

"Tất nhiên là không rồi!", mặt mày Tần Kiệt tràn đầy tự tin nói: "Nếu một ngày tôi có thể giao được 200 kiện hàng thì tôi có thể nắm quyền đại lý không?"

"Được!", lúc này, ông ta không chút do dự đã đồng ý.

Nói đùa à.

Ông ta chỉ cầu một tuần có 80 kiện hàng để gây dựng tiếng tăm cho chuyển phát nhanh Thần Thông trước.

Giờ có người nói với ông ta một ngày sẽ có ít nhất 200 kiện, số lượng lớn như thế, đương nhiên là cầu còn không được.

Còn suy nghĩ cái gì nữa, đương nhiên đồng ý rồi!

"Chỉ cần cậu có thể làm được một ngày giao 200 kiện, ngày mai tôi sẽ gọi Trương Uy tới trực tiếp hủy bỏ quyền đại lý c*̉a cậu ta! Cùng lắm thì đền chút tiền hợp đồng!", người đàn ông trung niên nói.

"Không! Cứ để Trương Uy nắm quyền đại lý ở đại học công nghiệp Hồ đi!", Tần Kiệt xua tay, không đồng ý với đề nghị c*̉a ông ta.

"Ý cậu là sao?", người đàn ông khó hiểu hỏi. Trương Uy có được quyền đại lý ở đại học công nghiệp Hồ, chàng trai trước mặt lại là sinh viên trường, nếu không lấy quyền thì sao mà làm?

"Ý c*̉a tôi là quyền đại lý đại học công nghiệp Hồ, đại học công nghệ nam Hoa Hạ, đại học nông nghiệp Hoa Trung và khu vực quanh ba trường đại học đều do tôi quản lý!", Tần Kiệt nói.

"Hả?"

Người đàn ông trung niên hết sức kinh ngạc.

Ông ta nhìn chằm chằm Tần Kiệt một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Sinh viên còn có bài vở, làm đại lý một trường đã chẳng dễ dàng gì.

Đằng này muốn có quyền đại lý c*̉a ba trường và cả khu vực quanh đó, vậy phải tốn biết bao nhiêu thời gian.

Cậu sinh viên trước mặt có thể quản lý hết sao?

Hơn nữa, nếu lấy được quyền đại lý c*̉a ba trường thì phải xây dựng trụ sở.

Điều này chẳng khác gì một công ty con.

Nếu là một công ty con, vậy thì vấn đề tới rồi.

Cần phải thuê mặt bằng, thế nhưng nên chọn mặt bằng ở đâu?

Ai giao tiền thuê?

Tiền trả cho công nhân đâu?

Còn phải mua xe chở hàng, mua máy tính...

Cộng lại c*̃ng không phải một khoản chi nhỏ.

Công ty c*̉a ông ta vừa thành lập, chỉ mới bước chân vào hình thức ban đầu.

Nhiệm vụ trước mắt là tập trung phát triển trong thành phố.

Nên có rất nhiều khoản chi.

Làm sao còn có sức người sức c*̉a để gánh vác chi tiêu c*̉a ba trường đại học.

Người đàn ông trung niên nhíu mày.

Sắc mặt biến đổi không ngừng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 163: Phải tăng con số này lên mới được.


"Có vấn đề gì hả? Có thì nói thẳng ra, chúng ta có thể trao đổi!", Tần Kiệt nói.

"Được! Tôi nói!"

Ông ta lập tức kể hết mọi lo lắng c*̉a mình ra.

Vốn dĩ ông ta tưởng mình nói xong, Tần Kiệt sẽ bỏ cuộc nửa chừng.

Nhưng ông ta không ngờ Tần Kiệt lại bật cười.

"Cậu cười cái gì? Công ty c*̉a tôi c*̃ng mới thành lập, tài chính, sức người đều dùng để phát triển trong thành phố. Tôi thực sự không thể ủng hộ chuyện ba trường đại học mà cậu nói đâu!"

Người đàn ông trung niên nói.

"Không, tôi đang cười ông suy nghĩ nhiều rồi!", Tần Kiệt giải thích.

"Tôi suy nghĩ nhiều?", ông ta không hiểu: "Sao lại suy nghĩ nhiều?"

"Nếu tôi đã nói muốn quyền quản lý c*̉a ba trường đại học thì vấn đề mà ông nói c*̃ng không coi là chuyện gì to tát. Chẳng qua, có một việc tôi cần ông giúp tôi giải quyết!", Tần Kiệt nói: "Về xe cộ, tôi không cần tốt, chỉ cần có thể chở hàng là được! Mấy thứ khác như tiền thuê, thiết bị, công nhân thì tôi sẽ tự giải quyết!"

"Ông cảm thấy thế được không?"

"Hả?", ông ta lại tiếp tục kinh ngạc.

Cảm thấy có chút không thực tế.

Nhưng ông ta rất tò mò, muốn biết Tần Kiệt tính làm như thế nào.

"Cậu có thể tiết lộ cho tôi biết một chút được không?", người đàn ông trung niên hỏi.

"Đương nhiên là được!", Tần Kiệt c*̃ng không giấu: "Tôi có mối quan hệ rất rộng trong ba trường đại học nên tôi có thể giải quyết chuyện mặt bằng và công nhân! Tôi nói vậy, ông hiểu chưa?"

"Thì ra là thế!"

Ông ta chợt cảm thấy đầu óc được đả thông.

Hóa ra chàng sinh viên trước mặt là một công tử nhà giàu hay con nhà ông lớn nào đó.

Nếu thế thì để cậu ta làm đại lý c*̉a ba trường đại học c*̃ng không phải không thể được!

Có điều, ba trường đại học mà mỗi ngày chỉ có 200 kiện hàng thì không khỏi hơi bị ít.

Phải tăng con số này lên mới được.

"Thế nào? Được không?", Tần Kiệt hối.

"Đương nhiên là được! Nhưng sao tôi biết điều cậu nói là thật hay giả?", ông ta lặn lộn trong xã hội rất lâu rồi nên tất nhiên sẽ không tin tưởng lời nói c*̉a Tần Kiệt một cách dễ dàng được: "Trong vòng một tuần, cậu phải chứng minh cho tôi thấy ba trường đại học cho phép cậu kinh doanh!"

"Chuyện chọn mặt tiền và sắp xếp nhân viên đều chuẩn bị tốt hết thì tôi sẽ ký hợp đồng với cậu! Nếu cậu không làm được, ngại quá, tôi chỉ có thể nói xin lỗi!"

"Được, nói rồi đó!", Tần Kiệt đứng lên, vươn bàn tay ra.

Người đàn ông trung niên bắt tay anh: "Đàn ông đã nói là sẽ giữ lời! Tôi hứa!"

"Được! Ông đợi tin tức c*̉a tôi đi! Hẹn gặp lại vào tuần sau!"

"Được, tôi chờ tin tức tốt từ cậu!"

Người đàn ông tự mình đưa Tần Kiệt và Lâu béo ra công ty.

Mãi đến khi thấy Tần Kiệt và Lâu béo đi vào thang máy, ông ta mới trở về văn phòng.

"Giám đốc, cái tên kia nói chuyện ngông ghê, ông còn bàn chuyện với cậu ta làm gì?", Một nhân viên chuyển phát nhanh c*̉a công ty Thần Thông khó chịu nói.

"Người có bản lĩnh đều ngông. Nếu cậu có bản lĩnh, cậu c*̃ng có thể ngông với tôi!", người đàn ông trung niên nói.

"Ha ha, tôi nào dám chứ!"

"Cho nên chỉ có tôi mới ngông với cậu được, còn cậu thì không! Đi làm việc đi!"

"Vâng thưa giám đốc!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 164: Chiêu này gọi là mượn gà đẻ trứng!”


“Kiệt Tử, tại sao cậu lại nói với ông ta rằng chúng ta sẽ chi trả hết toàn bộ lương của nhân viên ở cửa hàng? Đó là một khoản tiền lớn đó!”, Trương Lâu không hiểu.

“Cậu ngốc quá!”, Tần Kiệt lắc đầu.

“Tôi ngốc chỗ nào? Cậu nói cho rõ được không?”, Trương Lâu nói.

“Cậu tưởng rằng tôi giành được quyền đại lý của ba trường để làm việc cho họ sao?”, Tần Kiệt xua xua ngón tay: “NO, không phải!”

“Hả? Không phải?”, Trương Lâu gãi gãi đầu: “Ý cậu là sao? Tôi nghe chẳng hiểu gì. Cậu giành được quyền đại lý, bọn họ sao lại bắt cậu làm việc?”

“Vì thế tôi mới nói là tiền lương của nhân viên trong cửa hàng không cần bọn họ lo nữa!”

Ting!

Cửa thang máy mở ra.

Tần Kiệt ngừng nói.

Tần Kiệt nhìn về phía Trương Lâu, Trương Lâu hiểu được tần Kiệt đang nhắc nhở cậu ta rằng ở đây đông người, không thích hợp để nói chuyện.

Cậu ta cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cho đến khi đã đi ra khỏi thang máy và đi xa khỏi tòa nhà.

Tần Kiệt nói: “Nếu tôi để công ty chuyển phát nhanh Trần Thông chịu chi phí mặt bằng và lương nhân viên thì cậu cho rằng họ có để cho chúng ta nắm quyền đại lý không?”

“Giám đốc đã nói là không được!”, Trương Lâu lắc đầu.

“Đúng, không thể! Đây là cái thứ nhất!”

Tần Kiệt nói tiếp: “Thứ hai, cho dù công ty chuyển phát nhanh Trần Thông đồng ý rồi, sau khi chúng ta nắm quyền đại lý thì chúng ta sẽ trở thành công ty con của công ty chuyển phát nhanh Trần Thông chi nhánh đường Lạc Sư”.

“Đã là công ty con thì phải nghe theo họ tất cả, không có một tý quyền tự chủ nào. Chúng ta chỉ là người làm thuê. Đến khi chúng ta giúp họ mở rộng thị trường, công ty chuyển phát nhanh Trần Thông đã quen mặt với người dân, lỡ như họ muốn hất cẳng chúng ta rồi tìm người khác thay vào thì phải làm sao?”

“Cái này…”, Trương Lâu bắt đầu do dự.

“Đến lúc đó, tất cả mọi việc chúng ta làm đều là làm không công cho công ty chuyển phát nhanh Trần Thông. Cậu có muốn vậy không?”, Tần Kiêt lại hỏi.

“Không, không muốn! Tại sao nền móng chúng ta gây dựng được lại phải biếu không cho bọn họ? Tôi không làm!”, Trương Lâu lắc đầu.

“Cậu cũng biết cơ đấy!”, Tần Kiệt liếc mắt nhìn xung quanh, không có người khả nghi, nói: “Chúng ta nắm quyền đại lý, tự mình thuê cửa hàng, tự mình thuê nhân viên, thanh toán lương nhân viên, mọi việc đều do chính mình làm!”

“Sau đó tận dụng thời cơ gây dựng thương hiệu của chính mình, làm cho giảng viên và sinh viên ba trường đều biết đến thương hiệu của chúng ta mà không phải là chuyển phát nhanh Trần Thông, hiểu không?”

“Cái gì?” Trương Lâu sửng sốt: “Ý cậu là sau khi chúng ta nắm quyền đại lý thì không dùng tên tuổi chuyển phát nhanh Trần Thông mà xây dựng thương hiệu của chính chúng ta?”

“Cuối cùng cậu cũng hiểu rồi! Chính xác, tôi định làm như vậy!”, Tần Kiệt cười: “Chiêu này gọi là mượn gà đẻ trứng!”

“Kiệt Tử, làm như vậy có được không? Nếu bị bọn họ phát hiện thì phải làm sao?”, Trương Lâu hỏi.

“Cậu yên tâm, trong hợp đồng tôi sẽ đề cập đến một chút, bọn họ không được can thiệp vào tất cả các công việc của chúng ta, nếu không thì bọn họ sẽ phải chịu chi phí thuê mặt bằng, lương nhân viên và họ phải tự điều hành hết mọi việc!”

“Nhưng lúc nãy cậu cũng nghe rồi đấy, cũng nhìn thấy rồi đấy. Công ty của họ cũng là công ty nhượng quyền, không phải là công ty kinh doanh trực tiếp nên mỗi năm họ cũng phải trả một khoản tiền lớn cho công ty mẹ!”

“Nếu kinh doanh không tốt thì bọn họ sẽ bị lỗ. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có thể đem lại lợi nhuận cho bọn họ. Cậu nghĩ mà xem, Đại học Công Nghiệp Hồ có tất cả ba trường thành viên, tổng cộng có hơn năm mươi ngàn giảng viên và sinh viên!”

“Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung có hơn sáu mươi ngàn, Đại Học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương có hơn ba mươi ngàn, tổng cộng có hơn một trăm sáu mươi ngàn giảng viên và sinh viên. Một trăm sáu mươi ngàn người đó, một con số to lớn nhường nào! Còn chưa tính những người dân sống xung quanh ba trường đại học”.

“Số lượng người dân lớn như vậy, cậu nói xem có thể đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho bọn họ? Cậu cho rằng họ sẽ bỏ qua đống tiền à?”

“Sẽ không!”, Trương Lâu gật đầu.

“Thế thì đúng rồi! Bọn họ không có quan hệ trong trường đại học, lại cũng không thể nhúng tay vào việc kinh doanh trong trường, còn chúng ta là sinh viên, chúng ta có thể. Chúng ta chỉ cần đưa họ số tiền theo hợp đồng, bọn họ có tiền là được rồi!”

“Mắt nhắm mắt mở là chuyện hết sức bình thường! Vì vậy, đó chính là lý do vì sao tôi phải đứng ra nói phí mặt bằng và lương nhân viên sẽ do chúng ta chi trả, còn việc xe cộ bọn họ phải tự lo mới là mục đích chính. Bây giờ cậu đã hiểu hết chưa?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 165: Là nghĩa xấu sao?


Tần Kiệt vỗ vào vai Trương Lâu ba cái.

Trương Lâu giơ ngón tay cái lên.

“Kiệt Tử, cậu giỏi thật. Chiêu này của cậu cao siêu quá! Tôi không phục không được! Được, làm theo lời cậu nói đi! Haha~”

Trương Lâu cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của Tần Kiệt.

“Hiểu được là tốt! Cậu không được nói những lời tôi vừa nói với cậu cho bất cứ ai, kể cả bạn gái cậu, Dương Liễu”, Tần Kiệt nhắc nhở Trương Lâu.

“Cậu yên tâm, tôi vẫn biết, chuyện nào ra chuyện đấy!”, Trương Lâu khẳng định.

“Ừ, cậu hiểu được là tốt! Đi thôi, về trường học!”

“Tuân lệnh!”

Lúc Tần Kiệt và Trương Lâu về tới trường học thì đã gần tối.

Đã một tháng kể từ ngày đầu tiên đi học, căn phòng mà Trương Lâu và Khương Tiểu Nha thuê bên ngoài rất bừa bộn, vẫn chưa dọn dẹp nên cậu ta về kí túc xá cùng với Tần Kiệt.

Đúng như dự đoán.

Khương Tiểu Nha cũng đang ở kí túc xá.

Đang dọn dẹp vệ sinh.

“Ôi chao, Khương Tiểu Nha, được đó, biết chăm chỉ rồi à? Có phải là ở bên ngoài lâu nên bị Thẩm Giai Giai nhà cậu thuần phục rồi à?”, Trương Lâu trêu trọc mấy câu.

“Cút! Vừa mới khai giảng, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi!”, Khương Tiểu Nha cầm chổi lên chực đánh Trương Lâu.

Trương Lâu nhanh chóng né được.

Thế là đập vào cửa.

Rầm!

Cửa bị đẩy ra.

Trương Lâu bước thêm vài bước.

Trong tầm mắt xuất hiện một gương măt rất thanh tú.

Là một cô gái.

Cô gái trông rất xinh.

Nhìn có vẻ rất trong sáng.

Có chút giống cô em hàng xóm.

Đôi mắt long lanh có thần.

Cười lên thì thấy hai má lúm đồng tiền nhỏ.

Trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ, mỉm cười với Trương Lâu: “Xin chào, anh là Trương Lâu phải không? Em tên là Cung Thiến Thiến, bạn gái của Vương Tinh!”

“Hả?” Trương Lâu sửng sốt, quay đầu nhìn Tần Kiệt rồi lại nhìn Khương Tiểu Nha, có chút đơ ra.

Vương Tinh có bạn gái từ bao giờ thế.

Chưa nghe nói bao giờ.

“Tên mập chết tiệt, cậu còn đứng chặn cửa làm gì? Còn không mau mời người ta vào đây! Thật là! Như con lợn béo ấy, ngu chết đi được!”

Khương Tiểu Nha vội vàng kéo Trương Lâu sang một bên và cười với Cung Thiến Thiến: “Chào em, anh tên là…”

“Khương Tiểu Nha đúng không ạ? Em có nghe nói về anh, nghe nói anh là trùm học giỏi ở trong lớp của Vương Tinh, em rất vui khi gặp anh!”

Khương Tiểu Nha: “…”

Lời nói sao nghe điêu điêu vậy.

Trùm học giỏi?

Là nghĩa xấu sao?

Phốc~

Trương Lâu và Tần Kiệt cũng cảm thấy có chút điêu điêu. Không nhịn được cười.

Haha~

Hai người cười to.

Khương Tiểu Nha cạn lời.

Cung Thiến Thiến cũng hơi bối rối.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 166: Mặt tôi nở hoa hả?


“Em nói sai gì à?”, Cung Thiến Thiến bộ dạng ngây thơ.

Ngược lại làm cho Tần Kiêt và Trương Lâu cảm thấy hơi ngại, ngay lập tức ngừng cười.

“Ờ, em là Cung Thiến Thiến đúng không? Bọn anh đang dọn dẹp ký túc xá, hay là em đợi một lát rồi hãy vào?”, Tần Kiệt giải thích.

“Dọn vệ sinh à? Không sao đâu, đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà, để em làm cho, các anh nghỉ đi!”

Cung Thiến Thiến nói xong thì bước vào, lấy chổi và gầu hót rác trong tay Khương Tiểu Nha, bắt đầu quét dọn.

Tần Kiệt: “…”

Khương Tiểu Nha: “…”

Trương Lâu: “…”

Trời đất!

Đã ngây thơ trong sáng thì thôi đi.

Lại còn chăm chỉ, thích làm việc nhà nữa.

Thật là một cô gái hiếm có.

Thời buổi này tìm được một cô bạn gái như thế này còn khó hơn trúng sổ số.

Vương Tinh tìm bạn gái ở đâu vậy?

“Không cần, không cần đâu! Bọn anh có thể tự dọn!”, Tần Kiệt nghĩ chỗ này chẳng lẽ lại để một cô gái quét dọn vệ sinh, vội vàng ngăn lại.

“Để cô ấy quét dọn đi!”

Chỉ là, anh còn chưa kịp ngăn cản, Vương Tinh đã xuất hiện.

“Con gái làm chút việc cũng là điều nên thôi!”, Vương Tinh nói.

“Tinh Tinh nói rất đúng, quét dọn vệ sinh là việc mấy người con gái chúng em nên làm, cứ để cho em dọn đi!”, Cung Thiến Thiến nhận lấy cây chổi và gàu hốt rác, bắt đầu lau dọn.

Tần Kiệt: “...”

Lâu béo: “...”

Khương Tiểu Nha: “...”

Ba người họ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đồng thời nhún nhún vai, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trong thời đại này, lại còn có bảo vật quý hiếm như vậy sao.

Ồ!

Bảo vật quốc gia.

Tên Vương Tinh này, trước kia cũng không thấy cậu ta tìm bạn gái, còn tưởng rằng cậu ta sẽ không tìm luôn.

Không nghĩ tới đã không tìm thì thôi, một khi tìm, lại tìm ra trân bảo quý hiếm đến vậy.

Hiền lương thục đức điển hình, lại thêm phần đáng yêu.

Tuyệt.

Kiểu con gái như vậy hiện tại cũng sắp tuyệt chủng rồi.

Tần Kiệt, Lâu béo và Khương Tiểu Nha ba người đồng thời nhìn về phía Vương Tinh.

Nhìn chằm chằm vào Vương Tinh không động đậy.

“Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Mặt tôi nở hoa hả?”, Vương Tinh sờ lên mũi, cười cười.

“Lâu béo, bốn mắt, đi thôi!”, Tần Kiệt trừng mắt nhìn.

Lâu béo và Khương Tiểu Nha hiểu ý Tần Kiệt, dẫn theo Vương Tinh đi ra ngoài.

“Bạn học Thiến Thiến, bọn anh ra ngoài nói chuyện một chút!”, Tần Kiệt nói.

“Vâng! Được rồi! Các anh đi đi!”

Bên tai truyền đến tiếng Thiến Thiến đáp lại.

“Các cậu làm gì đấy?”, Vương Tinh bị ba người Tần Kiệt lôi đi, không hiểu có chuyện gì.

“Bớt nói nhảm, ra ngoài này nói tiếp!”, Lâu béo không thèm để ý đến Vương Tinh có muốn hay không, cùng Tần Kiệt còn có Khương Tiểu Nha lôi cậu ta ra vườn hoa ngoài kí túc.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 167: Chúng ta là ai chứ?”


Ba người cùng vây Vương Tinh lại.

Tựa như nhìn động vật trong vườn thú, nhìn đến nỗi Vương Tinh toàn thân run rẩy.

“Các cậu có chuyện gì sao? Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy? Tôi là người có bạn gái đấy!”, Vương Tinh co người lại.

“Đánh cậu ta!”, Tần Kiệt là người đầu tiên lên tiếng.

“Đồ khốn này, nói nhảm cái gì đấy! Đánh cậu ta đi!”, Lâu béo cũng động thủ.

“Đánh!”, Khương Tiểu Nha cũng theo lên.

Ba người liên tiếp xuống tay.

Vương Tinh trong chốc lát liền bại trận.

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua, đã được chưa hả?”

“Như này cũng tạm được rồi!”, Tần Kiệt vỗ vỗ tay.

“Nói đi, cô gái kia ở đâu ra?”, Lâu béo hỏi.

“Đúng đấy. Là học sinh trường chúng ta sao?”, Khương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Vương Tinh.

Khụ khụ ~

Vương Tinh ho khan mấy cái.

“Có thể không nói được không?”

“Đương nhiên không được, phải nói!”, Tần Kiệt trực tiếp từ chối.

“Đúng, hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong vào trong!”, Lâu béo cũng nói theo.

“Thành thật khai báo đi! Chuyện là như thế nào?”, Khương Tiểu Nha cũng trừng mắt.

“Haha, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Đúng là phục các cậu rồi!”, Vương Tinh bất lực, chỉ đành thành thật khai báo.

“Cô ấy, là bạn học của em họ tôi!”, Vương Tinh giải thích: “Mấy năm này ở cùng với em họ tôi, nó cũng đến đây. Kể từ đó hai người bọn tôi thích đối phương! Trùng hợp ở chỗ em ấy là sinh năm nhất trường đại học Công nghệ Nam Hoa Hạ bên cạnh!”

“Chúng tôi thấy rất có duyên với nhau, nên đến luôn thôi!”

“Hết chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Quá ít ỏi rồi đấy?”, Lâu béo nói thêm.

“Không có chút kịch liệt cao trào gì cả!”, Khương Tiểu Nha không hài lòng lắm.

“Chỉ vậy thôi! Còn muốn thế nào nữa? Có điều chúng tôi quen biết chỉ mới được nửa tháng thôi! Thời gian yêu đương chỉ mới mười ba ngày!”, Vương Tinh gật đầu, bổ sung thêm.

“Được rồi, chúng tôi tin cậu! Nhưng phải thành thật khai báo, cậu, làm gì cô ấy chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đúng đấy, làm gì chưa?”, Lâu béo cũng hùa theo.

“Đừng có lươn lẹo đấy, nói thật đi!”, Khương Tiểu Nha nở nụ cười xấu xa.

“Ài, loại chuyện này nói ra cũng không hay lắm!”, Vương Tinh gãi gãi đầu dáng vẻ cũng có chút thẹn thùng.

“Cái thằng này. Chúng ta là ai chứ?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo và Khương Tiểu Nha: “Nói cho cậu ta biết!”

“Là anh em!”, Lâu béo nói.

“Đã là anh em thì có gì không thể nói chứ!”, Khương Tiểu Nha lại tiếp lời.

“Nghe thấy chưa? Mọi người đều đang đợi đấy, thằng này đừng lấp lửng nữa, nói nhanh đi!”, Tần Kiệt giục.

“Hừm...”, Vương Tinh gãi gãi đầu nói: “Cũng tạm đi!”

“Cái gì mà cũng tạm đi? Có thì là có, không là không!”, Lâu béo không hài lòng với đáp án này lắm.

“Đúng đấy, nói rõ hơn chút đi, làm rồi hay chưa làm, bọn tôi không cần cái tạm được đấy!”, Khương Tiểu Nha cũng gật đầu phụ họa.

“Hừm...”, Vương Tinh bất lực, xích lại gần chút nói: “Làm rồi, có điều không phải tôi làm gì cô ấy mà cô ấy xử tôi!”

Tần Kiệt: “...”

Lâu béo: “...”
Khương Tử Nha: “...”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 168: Quá nhanh rồi.


Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, từ trong riêng ánh mắt mỗi người lại lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi.

Sửng sốt một lúc lâu.

Trực tiếp bổ nhào xuống.

Lại một trận đánh lộn.

“Các cậu sao lại đánh tôi nữa hả?”

“Cái thằng này, không cần mặt mũi nữa mà!”, Tần Kiệt mắng.

“Cầm thú mà!”, Lâu béo hành hung.

“Vô sỉ, lưu manh!”, Khương Tiểu Nha cũng ban thưởng cho vài cú đánh.

Tóm lại, ba người mỗi người một cách, các hiển thần thông.

Vương Tinh chỉ có thể dùng hai tay ngăn cản.

“Đã nói con thỏ không ăn cỏ gần hang. Cậu ăn rồi cũng thôi đi, lại còn...còn...được lắm nhỉ!”

“Đúng vậy. Nhớ khi đó, tôi, tôi tôi...ài, không nói nữa! Nói ra lại muốn ch** n**c mắt đấy!”, Lâu béo gãi gãi đầu.

“Tôi cũng vậy nữa! Cmn, cậu được lắm nhỉ, một bước lên mây rồi!”, Bốn mắt lại đá một cước.

Ba người cậu một câu, tôi một câu, mắng một hồi lâu.

Đột nhiên------

“Các anh làm gì đấy? Tinh Tinh đâu?”

Dứt lời, Tần Kiệt, Lâu béo, Khương Tiểu Nha, còn có Vương Tinh đều ngừng lại.

Cung Thiến Thiến từ đâu ra vậy?

Không phải nói ở trong phòng dọn dẹp sao?

“Cậu ta, cậu ta ở đây!”, Tần Kiệt ngơ ngác chút, tay chỉ vào Vương Tinh.

“Ồ, Tinh Tinh anh đây rồi!”, Cung Thiến Thiến đi lên phía trước, Tần Kiệt, Lâu béo và Khương Tiểu Nha đều chủ động nhường đường.

Vương Tinh vội vàng buông cánh tay ra, thẳng sống lưng.

“Thiến Thiến, sao em lại ra đây?”

“Tinh Tinh, em quét dọn xong rồi!”

“Xong rồi sao?”, Tần Kiệt, Lâu béo và Khương Tiểu Nha lại nhìn nhau có chút không tin được.

Mới được có một lúc mà đã dọn xong rồi sao.

Thật hay đùa vậy?

“Thật sự là dọn xong rồi, các anh đi xem thử đi!”, Cung Thiến Thiến nở nụ cười ngọt ngào.

Tần Kiệt, Lâu béo và Khương Tiểu Nha cùng nhìn nhau rồi đi về hướng ký túc xá.

Két két ~

Khi bọn họ đẩy cửa ra.

Trong nháy mắt, tất cả đều nhìn trợn mắt hốc mồm.

Bởi vì bọn họ phát hiện kí túc xá không chỉ có được quét dọn sạch sẽ.

Mà chăn mền trên giường mỗi người cũng đã được gấp lại gọn gàng rồi.

Cái này cũng không nói làm gì.

Những thứ linh tinh lộn xộn trên bàn học cũng đã được xếp gọn lại.

Nhìn thì tựa như một cái phòng mới.

Không nhuốm bụi trần, ngay ngắn trật tự.

Sạch sẽ ngăn nắp.

Người nào không biết còn tưởng là kí túc xá mới nữa.

Cùng với lúc trước có thể nói là hoàn toàn khác biệt, cách biệt một trời một vực.

“Đây....”

Ba người Tần Kiệt nhìn nhau đều nuốt nước miếng một cái.

Không thể tưởng tượng nổi.

Quá nhanh rồi.

Lại còn làm rất sạch nữa.

Một cô gái chịu khó, ôn nhu, khéo léo hiểu lòng người như vậy, tại sao lại rơi vào tay tên Vương Tinh kia chứ.

Lại còn chủ động làm Vương Tinh.

Cái thằng này.

Tên Vương Tinh này thời đến rồi đấy à.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 169: Đồ uống cũng đã có.


Trong mắt ba người Tần Kiệt, Lâu béo, Bốn Mắt lấp lánh ánh sáng, cảm thấy rất hâm mộ.

Có vợ hiền như vậy, thì tương lai lo gì gặp phải mẹ xấu.

Cái tên đầu gỗ Vương Tinh kia kiếm được lợi lớn rồi.

“Em nói không sai chứ?”, Cung Thiến Thiến mỉm cười ngọt ngào.

Chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy vui tai vui mắt.

Tần Kiệt, Lâu béo, cùng Bốn Mắt rất hâm mộ, muốn một lần nữa đè Vương Tinh xuống đất giày xéo thêm một trận.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn nể mặt Cung Thiến Thiến.

Bỗng nhiên, Tần Kiệt có một suy nghĩ.

“Nhân dịp bạn học Cung Thiến Thiến có mặt ở đây hôm nay, hay là chúng ta tổ chức một buổi họp mặt đi, mọi người thấy thế nào?”, Tần Kiệt đề nghị.

“Được, tôi tán thành!”, Lâu béo đã giơ tay lên.

“Tôi cũng tán thành!”, Bốn mắt cũng ủng hộ.

“Được rồi! Gọi cho Tần Tuyết, Dương Liễu, cùng Thẩm Giai Giai, chúng ta họp mặt!”, Vương Tinh gật đầu.

“Được! Tuy nhiên phải nói trước, tiền sẽ do tôi thanh toán, hôm nay không ai được giành với tôi đâu đấy, nếu không, tôi sẽ nổi nóng!”, Tần Kiệt nói trước.

“Ha ha, Kiệt Tử, cậu có tiền thì cậu cứ thanh toán, đương nhiên tôi sẽ không phản đối!”, Lâu béo cười gian, không phải cậu ta thanh toán, đương nhiên là tốt rồi.

“Chuyện này được nha!”, Bốn Mắt cũng không phản đối.

“Thiến Thiến mới đến, lẽ ra…”

“Tinh Tử, cậu muốn tính tiền thì để lần sau đi, lần này để tôi! Không ai được giành với tôi!”, Tần Kiệt ngắt lời Vương Tinh.

“Được rồi, lần sau đến tôi!”

“Được! Bắt đầu gọi điện!”, nói xong, Tần Kiệt gọi cho Tần Tuyết đầu tiên.

“Có chuyện gì à? Em đang dọn giường đây này!”, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tần Tuyết.

“Đừng có làm nữa, Tinh Tử có bạn gái, mau đến ký túc xá của bọn anh, chúng ta họp mặt!”

“Vương Tinh có bạn gái à? Được, em lập tức qua đó”.

Cùng lúc đó, Dương Liễu và Thẩm Giai Giai cũng nhận được điện thoại.

Ba cô gái nắm tay nhau, nhanh chóng đi đến ký túc xá của mấy người Tần Kiệt.

Lúc các cô đến nơi, từ xa đã trông thấy mấy người họ đứng đợi được một lúc lâu.

“Để anh giới thiệu!”, Tần Kiệt kéo Tần Tuyết vào lòng: “Cô ấy là Tần Tuyết, bạn gái của anh. Tuyết Nhi, cô ấy là Cung Thiến Thiến, bạn gái của Tinh Tử. học ở Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương sát bên chỗ chúng ta”.

“Xin chào!”

“Xin chào!”

“Bạn học Cung Thiến Thiến, cô ấy là Dương Liễu, bạn gái của anh!”

“Xin chào!”

“Xin chào!”

“Bạn gái của anh, Thẩm Giai Giai!”

“Xin chào!”

“Xin chào!”

Một lát sau, mấy người Tần Kiệt đi đến Sở Hương Các, chọn một căn phòng.

Bắt đầu lần họp mặt đầu tiên sau ngày khai giảng của học kỳ hai - đại học năm thứ ba.

Không bao lâu sau, món ăn đã được bưng lên.

Đồ uống cũng đã có.

Tần Kiệt giơ ly lên, đứng dậy: “Ly thứ nhất, chào mừng bạn học Cung Thiến Thiến gia nhập đại gia đình ký túc xá 115 của chúng ta! Cạn ly!”

“Cheer!”
 
Back
Top Bottom