Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 140: Mặc dù nhà bác hai rất đáng ghét.


Bác hai lại đứng trên cương vị là một người anh, anh trai dạy dỗ em, bố chỉ có thể nghe.

Bố không muốn làm ra chuyện gì quá giới hạn. Để tránh làm cho tình cảm anh em sứt mẻ không thể cứu vãn.

Mặc dù bố anh đã cố gắng chịu đựng.

Nhưng Tần Kiệt biết rằng trong lòng bố vẫn rất tức giận.

Chỉ là không nói rõ ra mà thôi.

Nhất là mẹ Tần.

Càng cảm thấy không hài lòng về nhà bác hai.

Đặc biệt là anh họ hai Tần Hạo.

Một đứa cháu vậy mà dám quát tháo một người chú là bố Tần.

Không có một chút phép tắc bào cả.

Cục tức này, mẹ anh nín nhịn cũng rất khổ cực.

Nếu không phải là vì nể mặt bác cả thì chắc họ đã phát điên lên từ lâu rồi.

Bọn họ ngấm ngầm chịu đựng cho đến khi về nhà.

Bây giờ anh nói ra mình đã kiếm được tiền.

Còn mở được một siêu thị.

Một năm có thể kiếm được hơn 10 triệu tệ.

Mặc dù không công khai trước mặt bác hai và anh họ hai.

Nhưng sau khi bố Tần và mẹ Tần biết được, họ vẫn rất vui mừng.

Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, đời này, bố mẹ có thể yên tâm được rồi.

Vọng tử thành long là điều mà các bậc làm cha làm mẹ ở Hoa Hạ đều mong mỏi.

*Vọng tử thành long: Hy vọng con trai mình thành tài.

Anh đã làm được rồi.

Bố mẹ đương nhiên rất vui.

“Bố, mẹ, kiếp trước con không để cho hai người có một cuộc sống tốt đẹp. Kiếp này, con nhất định sẽ không lặp lại sai lầm, hai người yên tâm, 10 triệu tệ chỉ là con số khởi điểm mà thôi! Không qua bao lâu nữa đâu, con trai hai người sẽ kiếm được 100 triệu! 200 triệu, 1 tỷ, thậm chí nhiều hơn nữa!”

“Đến lúc đó, con sẽ khiến cho hai người trở thành ông bố bà mẹ hạnh phúc nhất thế giới, đưa hai người chu du khắp thế giới!”

Cuối cùng, sau khi nhìn bố mẹ ngủ say, Tần Kiệt nhẹ nhàng trở về phòng của mình.

Đóng cửa lại.

Anh bắt đầu lên mạng.

Anh phát hiện ra rằng bạn học cấp ba Trình Tư Nhã đang online.

“Cậu cũng đang online à?”, Trình Tư Nhã gửi một tin nhắn qua.

“Ừm, tôi mới từ quê lên. Còn cậu thì sao? Đang ở đâu vậy?”, Tần Kiệt rep lại.

“Tôi ấy à, cậu đoán xem?”, Trình Tư Nhã không có trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại.

“Tôi không đoán ra!”

“Được rồi, lần nào cậu cũng không đoán được. Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi không đi đâu cả! Tôi đang ở nhà một mình!”, Trình Tư Nhã nói.

“Hả? Tại sao vậy???”, Tần Kiệt cố ý thêm ba dấu chấm hỏi.

“Tôi không thân với đám họ hàng ở quê, bình thường không qua lại với nhau, gặp nhau cũng không biết nói gì. Vẫn là không đi thì hơn! Một mình ở nhà yên tĩnh tốt biết bao!”, Trình Tư Nhã đáp lại.

“Ồ, như vậy sao?”, Tần Kiệt đã hiểu ra.

Thế hệ của bọn họ, sinh ra và lớn lên ở thành phố.

Đại đa số đều là con một.

Bọn họ cơ bản rất ít khi tiếp xúc và qua lại với con cái của anh chị em bố mẹ.

Khi ở gần nhau, quả thực là có rất ít đề tài chung.

Gặp nhau cũng không biết nên nói cái gì mới hợp lý.

Dẫn đến tình cảnh khó xử.

Nếu là đặt ở kiếp trước, Tần Kiệt có lẽ sẽ giống Trình Tư Nhã, cũng không muốn gặp mặt anh chị em.

Nhưng kiếp này, anh đã thay đổi cách suy nghĩ.

Mặc dù nhà bác hai rất đáng ghét.

Nhưng hai người con trai nhà bác cả là Tần Thiên và Tần Phong cũng khá ổn.

Đáng để qua lại.

Còn con gái nhà chú tư, anh chưa bao giờ được tiếp xúc.

Tạm thời không biết.

Trong tương lai, khi công việc kinh doanh phát triển, anh vẫn cần còn có người thân đến giúp đỡ.

Doanh nghiệp dòng họ ấy mà, người nhà mới là chỗ đáng tin cậy nhất!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 141: “Offline đây, bai bai!”


“Cậu đang làm gì thế? Sao không nói chuyện với tôi nữa?”

Đột nhiên, Trình Tư Nhã gửi thêm một tin nhắn tới.

“À, tôi đang nghĩ, nếu có cơ hội thì phải tụ tập một bữa với các anh em ở dưới quê!”, Tần Kiệt trả lời cô ấy.

“Hả? Tại sao thế?”, Trình Tư Nhã cảm thấy không hiểu nổi.

“Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà, tuy rằng bình thường không qua lại, nhưng người một nhà với nhau cả, qua lại thêm vài lần là quen ngay!”, Tần Kiệt nói.

“Tôi không làm nổi! Xem ra suy nghĩ của con trai các cậu khác với con gái bọn tôi lắm!”, Trình Tư Nhã đáp.

Tần Kiệt: “…”

“Cậu gửi dấu ba chấm cho tôi làm gì? Có ý gì thế?”, Trình Tư Nhã thấy không hiểu lắm.

“Có ý gì đâu, chỉ muốn nói rằng con gái với con trai khác nhau từ giới tính khác đi thì suy nghĩ đương nhiên cũng không giống nhau rồi!”

“Hờ hờ, coi như cậu thắng! Ngày mai định đi đâu không?”, Trình Tư Nhã cảm thấy háo hức.

Tần Kiệt trả lời: “Ở nhà thôi”.

Trình Tư Nhã gửi một cái mặt cười rồi gửi thêm một câu: “Có cần bổn công chúa qua chơi với cậu không?”

Mình là người có bạn gái rồi mà, năm hết Tết đến, nếu để Trình Tư Nhã chạy tới đây mà bố mẹ anh nhìn thấy được chắc sẽ hiểu lầm, đến lúc ấy gặp phải Tần Tuyết thì rắc rối lắm.

Đương nhiên Tần Kiệt không muốn thế!

Anh bèn trả lời:

“Không cần đâu, năm hết Tết đến rồi, cậu nên ở bên cạnh bố mẹ nhiều hơn, sau khi vào học lại phải rời xa gia đình, bố mẹ cậu muốn gặp cậu cũng phải đợi rất lâu!”

Trình Tư Nhã im lặng trong thoáng chốc, cảm thấy cũng hợp lý.

“Ừm, cũng phải nhỉ, được rồi, không qua tìm cậu nữa, tôi ở nhà với bố mẹ!”

Tần Kiệt vốn không định nói chuyện thêm, cứ nói tiếp, không biết sẽ nói ra chuyện gì đây.

“Ừm, tôi offline đây, phải đi tắm rồi!”

“Được rồi, cậu cứ từ từ mà tắm, tôi không nhìn cậu nữa!”, Trình Tư Nhã trả lời trong chớp nhoáng.

Tần Kiệt: “…”

Cô gái này có ý gì thế nhỉ.

Có video call đâu, làm sao cậu nhìn thấy tôi được.

Con gái phải khép nép ý tứ một tí, đừng hở ra là thăm dò đàn ông.

Sẽ gặp rắc rối đấy.

“Ừ, cậu cũng tắm rửa rồi ngủ sớm đi, bai bai!”

Sau khi gửi đi, Tần Kiệt cảm thấy không ổn lắm, vội vàng thu hồi.

“Cậu thu hồi cũng vô dụng thôi, tôi nhìn thấy rồi!”, Trình Nhã Tư đáp lại anh, đồng thời còn gửi thêm emoji cười tủm tỉm.

Tần Kiệt: “…”

Hơi bị lúng túng nha.

“Ờm, không có ý gì khác, tôi chỉ nói là…”, Tần Kiệt muốn giải thích đôi câu để Trình Tư Nhã đừng hiểu lầm!

Nhưng anh còn chưa kịp gõ xong, Trình Tư Nhã đã gửi tiếp một tin nhắn khác.

“Nếu cậu muốn nhìn tôi tắm thì làm bạn trai tôi đi, ngày nào tôi cũng tắm cho cậu xem!”

Tần Kiệt: “…”

Không thể nào nói chuyện tiếp được nữa.

Càng nói càng thiếu đứng đắn.

“Offline đây, bai bai!”

Hình đại diện QQ đổi sang màu đen.

Nhưng Trình Tư Nhã bật cười.

Cô ấy thầm nghĩ, đùa với tôi á, chuyện vặt.

Đừng tưởng tôi là con gái mà tôi sợ cậu nhé.

Đấu võ mồm, ai sợ ai cơ.

Xí!


 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 142: Không còn đùa giỡn nữa.


Sáu ngày tiếp theo, Tần Kiệt vẫn luôn ở nhà cùng bố mẹ.

Ban ngày thì dạo chơi ở các khu danh thắng nổi tiếng trong thành phố Hán.

Buổi tối thì ngồi nhà xem ti vi, trò chuyện.

Ngày tháng trôi qua rất đủ đầy.

Ở kiếp trước, sau khi bước chân ra ngoài xã hội, anh vẫn luôn bôn ba vì cuộc sống.

Chưa từng có lúc nào ở bên cạnh bố mẹ thật trọn vẹn, nói chuyện cùng họ, du ngoạn cùng họ.

Lần này, sống lại một kiếp, Tần Kiệt làm được điều đó rồi.

Người ta thường bảo, đến một độ tuổi nhất định, khao khát lớn nhất của con người sẽ là được con cái bầu bạn bên cạnh.

Bây giờ Tần Kiệt thực sự hiểu rồi.

Trong sáu ngày này, anh nghĩ đủ mọi cách để bầu bạn cùng bố mẹ, để họ thấy phấn khởi.

Ngày tháng ấm áp và vui vẻ.

Chỉ chớp mắt đã tới ngày mùng Tám tết.

Đến ngày đi làm theo quy định của pháp luật rồi.

Tần Kiệt bảo bố mẹ báo cáo đơn vị xin nghỉ thêm một ngày.

Anh dẫn bố mẹ tới siêu thị Kiệt Tuyết.

“Giám đốc Tần!”

“Chúc mừng năm mới giám đốc Tần!”

Khi Tần Kiệt dẫn bố mẹ xuất hiện tại siêu thị, các nhân viên liên tục lên tiếng chào hỏi bắt chuyện với anh.

Nghe thấy những điều này, bố Tần kinh ngạc đến mức không khép được miệng lại.

Trước kia ở đơn vị, lúc nào cũng là ông gọi người khác giám đốc này giám đốc kia, bây giờ nghe người ta gọi con trai mình là giám đốc Tần, tuy không phải chào hỏi ông, nhưng con trai ông cũng họ Tần chứ, nghe rất sung sướng.

Người khác gọi con trai ông là tổng giám đốc Tần.

Người làm bố như ông chính là bố của giám đốc, oai phong hết sức.

Suốt dọc đường, bố Tần cười tươi như hoa.

Mẹ Tần cũng không kém gì.

Con trai mình mới hai mươi hai tuổi.

Thế mà đã được một đám người nhiều tuổi hơn thằng bé, thậm chí nhiều hơn cả một giáp, gọi là giám đốc Tần.

Bà nghe xong cũng thấy tự hào chứ.

Được người khác gọi như thế chứng tỏ con trai của bà có tiền đồ lắm.

Cảm giác này đúng là rất thoải mái.

Suốt dọc đường, nụ cười luôn thường trực trên môi của mẹ Tần, bà gần như không khép nổi miệng.

Thế nhưng, đôi lúc hai người vẫn thấy hơi căng thẳng.

Dù sao thì suốt đời làm lụng cũng phải khom lưng cúi đầu với người khác, bây giờ đảo lại chỉ trong chớp mắt, nói thật lòng, vẫn thấy không quen.

“Bố, mẹ, cứ thả lỏng đi ạ. Ông chủ của siêu thị này là con, con trai của bố mẹ, thế nên con là ông chủ thì bố mẹ phải là ông bà chủ của ông chủ!”

“Nói nhăng nói cuội, cái gì mà ông bà chủ của ông chủ!”, mẹ Tần liếc anh một cái.

“Ha ha ~ Bố ơi, bố nhìn kìa, mẹ con còn giả bộ không vui nữa chứ!”

“Ai nói với con là mẹ giả bộ hả? Đúng thật là!”, mẹ Tần trừng mắt lườm Tần Kiệt thêm lần nữa.

Bố Tần cũng phải bật cười.

“Được rồi, đừng đùa nữa, người ta đang nhìn gia đình ta kia kìa. Con trai bà bây giờ là ông chủ rồi, bà phải bảo vệ hình tượng ông chủ của con trai chứ. Nếu để con trai bà mất hết uy nghiêm của ông chủ thì sau này quản lý nhân viên kiểu gì?”, bố Tần khẽ nhắc nhở vợ.

“Đúng nhỉ, bố thằng bé suy nghĩ chu đáo hơn tôi, phải bảo vệ hình tượng ông chủ của Kiệt Tử, không thể mất hết uy nghiêm được!”, mẹ Tần lập tức đứng thẳng người lên.

Không còn đùa giỡn nữa.

Tần Kiệt lắc lắc đầu, không để tâm nữa.

Anh tiếp tục đi dạo quanh siêu thị cùng bố mẹ.

Hôm nay là mồng Tám đầu năm, cũng là ngày đầu tiên làm việc trở lại sau đợt nghỉ dài ngày nhưng vẫn rất nhiều người chưa quay lại thành phố Hán.

Lượng khách ghé qua siêu thị ít hơn đôi chút so với hồi trước Tết.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 143: Sao lại là cô ấy nhỉ?


Nhưng siêu thị này được trang hoàng đẹp mắt và cũng rất to.

Bố Tần và mẹ Tần trước kia mới chỉ xem qua diện tích kinh doanh trên giấy phép, bây giờ đích thân quan sát thực tế mới biết ba tầng siêu thị với hơn hai nghìn mét vuông to đến mức nào.

Quá chấn động luôn!

Dạo hết tầng một và tầng hai là tới tầng ba.

Bố Tần và mẹ Tần thấy phần lớn tầng ba được vây quanh bởi tường bao, chưa khai thác hết.

Có vẻ hơi lạ.

“Kiệt Tử, bên trong có gì thế?”, bố Tần hỏi.

“Đây là bí mật kinh doanh, bây giờ chưa tiện nói ra đâu. Miệng lưỡi thế gian phức tạp, nói lộ hết ra ngoài thì không kiếm được tiền nữa!”, Tần Kiệt ghé tới nói nhỏ với ông.

“Bí mật kinh doanh hả?”, bố Tần không phải kẻ ngốc, nghe tới bốn chữ này, ông lập tức hiểu ra dụng ý của con trai: “Ừm, không nhắc đến nữa, không thể để đối thủ cạnh tranh lấy được bí mật của mình! Không hỏi nữa, chúng ta ra ngoài thôi!”

“Đúng rồi, câu kia nói thế nào nhỉ, biết người biết ta…”

“Mẹ ơi, câu sau là trăm trận trăm thắng!”, Tần Kiệt bổ sung thêm.

“Đúng, đúng, đúng là trăm trận trăm thắng! Không nói mới tốt, không nói mới tốt! Suýt nữa làm hỏng việc lớn của Kiệt Tử rồi!”, mẹ Tần nói.

“Mẹ ơi, thực ra cũng không nghiêm trọng đến thế đâu!”, Tần Kiệt lắc đầu cười.

“Cứ phải cẩn thận chứ!”, mẹ Tần lại đảo mắt nhìn anh.

“Được, con nhớ kỹ rồi! Lối ra ở đằng trước, chúng ta ra ngoài thôi!”, Tần Kiệt nói.

“Ừm!”

Gia đình Tần Kiệt nhanh chóng ra khỏi siêu thị.

Xuống đến dưới tầng.

Nhìn tòa nhà Thái Tử và môi trường xung quanh.

Bố Tần và mẹ Tần càng nhìn càng thấy kích động.

Ba tầng lầu nay do con trai mình mở ra đấy.

Nếu không được tận mắt chứng kiến chuyện này thì nói thế nào họ cũng không dám tin.

Con trai mình có tiền đồ rồi.

Nhà họ Tần có người kế tục rồi!

Bố Tần và mẹ Tần cùng cười.

Ngày mồng Tám đầu năm, cả ba người trong gia đình Tần Kiệt đều rất vui vẻ.

Nhất là bố mẹ của anh, suốt cả ngày, họ vẫn mải mê đắm chìm trong niềm vui sướng khi biết con trai mình là ông chủ.

Phấn khởi tới tận mười giờ tối, họ mới không chịu nổi cơn buồn ngủ, đành phải tiến vào mộng đẹp.

Sau khi thấy bố mẹ đi ngủ, Tần Kiệt cũng thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay đánh dấu khởi đầu mới của gia đình họ.

Kể từ ngày hôm nay, lịch sử của nhà họ Tần chính thức bắt đầu thay đổi.

Thấy bố mẹ ngủ say, Tần Kiệt tắm qua một cái, chui vào ổ chăn, chuẩn bị đi ngủ.

Reng reng reng ~

Tiếng chuông điện thoại của anh đột ngột vang lên.

Nửa đêm nửa hôm rồi, ai còn gọi điện thoại vào giờ này nhỉ.

Liệu là ai nhỉ?

Chẳng lẽ là Tần Tuyết?

Ừm, chắc là thế rồi.

Cô nhóc này, nửa đêm nửa hôm, chắc lại tơ tưởng tương tư rồi.

Khà khà~

Tần Kiệt bò dậy, quơ lấy điện thoại.

Anh chẳng buồn nhìn dãy số hiển thị đã bắt máy: “Tuyết Nhi, muộn thế này rồi, chưa ngủ à?”

“Giám đốc Tần, Tuyết Nhi là ai thế?”

Một giọng nữ khác đột nhiên vang lên trong điện thoại, nhưng không phải Tần Tuyết.

Tần Kiệt sững người, nhấc điện thoại ra nhìn lại, người gọi không phải Tần Tuyết, mà là Tô Nhuệ.

Trưởng phòng chăm sóc khách hàng của trung tâm chứng khoán Hán Xương khi ấy.

Sao lại là cô ấy nhỉ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 144: Thư ký ngự dụng tháp tùng?


Nửa đêm nửa hôm rồi, có chuyện gì chăng?

“Ồ, hóa ra là trưởng phòng Tô à? Không biết muộn thế này mà trưởng phòng Tô vẫn chưa đi nghỉ có vì chuyện gì không?”

“Giám đốc Tần cũng chưa ngủ đấy thôi!”

“Khà khà, vừa chui vào ổ chăn, vẫn bị trưởng phòng Tô đánh thức đấy thôi!”

“Thế hả? Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Hay là tôi qua đó làm ấm ổ chăn giúp giám đốc Tần nha?”, Tô Nhuệ nói qua điện thoại.

Tần Kiệt: “…”

Ơ cái cô này.

Đêm hôm khuya khoắt mà nói những câu này là dụ dỗ người ta phạm tội một cách lộ liễu đấy nhé.

“Khụ khụ~”

Tần Kiệt ho khan vài cái: “Đừng đùa nữa. Trưởng phòng Tô, có gì cứ nói thẳng đi, ngày mai tôi còn công việc mà.”

“Đùa với anh thôi, giám đốc Tần đừng để bụng nhé!”, Tô Nhuệ cười, sau đó nghiêm túc hơn: “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng về chuyện mà giám đốc Tần nói hôm qua rồi, tôi quyết định từ chức!”

“Ồ, thế hả? Được đó nha, chúc mừng trưởng phòng Tô!”, giọng điệu của Tần Kiệt có vẻ hờ hững, chẳng hề thấy bất ngờ.

Bây giờ đã là năm 2008 rồi, kể từ năm 2007, thị trường chứng khoán bắt đầu lao dốc thẳng một đường, không nhìn thấy tận cùng.

Không ai biết những ngày tháng ấy bao giờ mới kết thúc.

Là một trưởng phòng chăm sóc khách hàng, Tô Nhuệ rất chú trọng tới doanh số.

Không có doanh số, cô ấy không được trích phần trăm.

Không có hoa hồng thì ngày tháng của cô ấy khó sống lắm!

“Giám đốc Tần, đây là đề xuất mà anh đưa ra cho tôi lúc trước, bây giờ tôi từ chức rồi, sao anh không có phản ứng nào thế?”, trong điện thoại, Tô Nhuệ có vẻ oán trách.

“Hờ hờ, trưởng phòng Tô à, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã đề nghị với cô từ tận ba tháng trước cơ. Bây giờ đã sang năm 2008 rồi cô mới xin từ chức, nguyên nhân là gì, không cần tôi phải nói, chắc cô cũng hiểu. Oán trách tôi làm gì? Cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo chi nữa!”

Tần Kiệt nói thẳng thừng.

“Chẳng có chuyện gì giấu được giám đốc Tần mà! Được rồi, là thế này, tôi nói thẳng nhé!”

Tô Nhuệ ngừng lại trong thoáng chốc: “Tôi quyết định rồi, ngày mai sẽ đầu quân cho giám đốc Tần! Chỉ cần anh chấp nhận tôi, để tôi làm thư ký ngự dụng tháp tùng hoặc sắp xếp tôi hầu hạ riêng cho một mình anh đều được, chỉ cần cho tôi đi theo anh là được, giám đốc Tần, anh thấy thế nào?”

Phụt~

Thư ký ngự dụng tháp tùng?

Hầu hạ riêng mình tôi?

Nghĩ tới vóc dáng nóng bỏng của Tô Nhuệ, không thể không thừa nhận, thực sự rất mê hoặc!

Nhất là khi cô ấy đi đường cứ lắc qua lắc lại, khiến người ta hâm mộ vô cùng.

Thằng đàn ông bình thường nào cũng muốn đớp một miếng.

Nhưng Tần Kiệt có Tần Tuyết rồi mà.

Không thể ăn thêm được nữa, nếu không sẽ bị chướng bụng mất.

“Khụ khụ~”

Tần Kiệt ho khan thêm vài cái: “Trưởng phòng Tô biết đùa thật đấy, tôi mở siêu thị cơ mà! Cô là người làm chứng khoán, cô theo tới chỗ tôi, khác gì lấy dao mổ trâu giết gà?”

“Không sao đâu, tôi coi trọng tương lai của giám đốc Tần!”, Tô Nhuệ vẫn không chịu buông tha, không chịu bỏ cuộc.

Tần Kiệt im lặng.

Nói thật lòng, bây giờ siêu thị Kiệt Tuyết đã đi vào quỹ đạo, hiện lại là năm 2008 rồi.

Trong năm nay, rất nhiều sự kiện lớn sẽ diễn ra.

Ví dụ như lễ tuyển chọn người rước đuốc và lễ truyền lửa đuốc cho Olympic.

Ví dụ như lễ khai mạc thế vận hội Olympic vào tháng 8.

Sau thế vận hội, khủng hoảng kinh tế tài chính toàn cầu sẽ lan tới trong nước. Đến lúc đó, rất nhiều doanh nghiệp quốc nội sẽ phá sản.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 145: Còn chơi tới tận khách sạn.


Nền kinh tế thị trường ảm đạm.

Mà đến lúc đó, chắc chắn bản thân anh sẽ mở rộng quy mô sự nghiệp.

Nhất định sẽ đầu tư vào đủ ngành nghề.

Nếu muốn đầu tư, cần có nhân tài.

Nhân tài ở dạng đầu tư sẽ không giống như đám người Châu Phàm đâu.

Họ hoàn toàn là nhân tài ở hai hệ thống khác biệt.

Mà Tô Nhuệ quanh năm làm quản lý chăm sóc khách hàng trong ngành chứng khoán.

Rất am hiểu về đầu tư.

Là nhân tài không thể đòi hỏi nhiều đấy.

Nếu tuyển dụng cô ấy, coi như chuẩn bị nhân tài trước cho tương lai vậy.

“Giám đốc Tần, nửa đêm nửa hôm, trời còn lạnh nữa, anh nỡ lòng nào để một cô gái phải đợi lâu à? Lúc này đây, tôi thực sự cần một chút hơi ấm từ anh đấy! Cầu xin anh, cho tôi một chút ấm áp đi, chăn gối của tôi lạnh lắm, không có tí hơi ấm nào! Cầu xin anh đấy!”

Giọng nói của Tô Nhuệ trong điện thoại càng lúc càng nũng nịu.

Tần Kiệt nghe xong mà nổi hết da gà.

“Ngưng ngay, ngưng ngay!”, Tần Kiệt sợ rồi, anh vội vàng yêu cầu Tô Nhuệ ngừng lại: “Được rồi, tôi đồng ý với cô! Chín giờ sáng mai cô tới siêu thị Kiệt Tuyết tìm tôi!”

“Thật hả?”, Tô Nhuệ kinh ngạc hô lên.

Tần Kiệt: “…”

Anh thực sự muốn nói, gái à, nửa đêm nửa hôm, cô đừng hô lên như vậy, ai nghe được sẽ hiểu lầm đấy.

Con gái con lứa, khép nép một tí được không?

“Ừm, ngày mai tới tìm tôi, muộn quá rồi, tôi phải ngủ đây! Ngủ ngon!”

“Cảm ơn giám đốc Tần, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh! Moah~ Ngủ ngon~”

Tần Kiệt: “…”

Thôi xong.

Nửa đêm rồi còn bị hôn gió.

Phen này thì ngủ làm sao được.

Chiêu mộ cô gái Tô Nhuệ này, không biết là phúc hay họa đây.

Haizz~

Ai biết chứ.

Nếu thực sự không được thì ai cần biết cô ấy có phải cỏ gần hang hay không, cứ ăn là xong!

Cùng lắm thì mua một căn nhà, kim ốc tàng kiều cũng được.

Đàn ông mà, không được phép nói không.

Cũng không thể sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt lăn ra ngủ thật.

Trong mơ, anh mơ thấy Tần Tuyết.

Tần Tuyết khoác cánh tay anh, chạy nhảy nô đùa trong trời tuyết.

Hai người đùa giỡn, chơi ném cầu tuyết, rất vui vẻ.

Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.

Anh mơ thấy Ôn Thanh Thanh.

Ôn Thanh Thanh cưỡng ép lôi anh đi, đòi anh dạo bộ cùng cô ấy.

Anh muốn từ chối, nào ngờ Ôn Thanh Thanh nhảy lên, đu trên người anh như con koala, không chịu buông tay.

Anh rất bất lực, đành phải đồng ý, nắm tay Ôn Thanh Thanh đi dạo phố.

Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.

Anh mơ thấy Trình Tư Nhã.

Trình Tư Nhã đột nhiên từ thủ đô tới thành phố Hán.

Làm anh trở tay không kịp.

Đòi anh đi chơi cùng cô.

Để không khiến bà tổ cô này gây sự, anh đành phải chiều theo.

Thế mà chơi một lần hết ba ngày.

Còn chơi tới tận khách sạn.

Suýt nữa làm Tần Kiệt mỏi đến gãy cả lưng.

Vất vả lắm mới tiễn được Trình Tư Nhã thì Tô Nhuệ xuất hiện.

Cô ấy tìm anh chỉ có một mục đích.

Tuy nói là thảo luận về dự án đầu tư.

Trên thực tế là thả dây dài để câu cá lớn, sinh cho Tần Kiệt một thằng c* mập mạp…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 146: "Đừng cảm ơn sớm quá!",


Mùng 9 Tết năm Hợi.

Lúc Tần Kiệt đến siêu thị Kiệt Tuyết, Châu Phàm đã đứng sẵn đón anh.

"Giám đốc Châu, sao vậy? Nhìn vẻ mặt của anh có chút căng thẳng nhỉ?", Tần Kiệt hỏi thăm.

"Giám đốc Tần, có một người phụ nữ rất xinh đẹp đã đợi ở phòng làm việc của anh gần một giờ đồng hồ rồi! Mùi nước hoa trên người cô ấy rất nồng, tôi mà ngửi thêm chút nữa thì sẽ phạm tội đó! Anh vào xem thử đi!", Châu Phàm thấp giọng nói.

"Cô ấy có nói mình là ai không?", Tần Kiệt hỏi.

"Tô Nhuệ!", Châu Phàm nói.

"Cô ấy? Sớm như vậy sao?", Tần Kiệt nhìn thời gian: "Không phải tôi bảo cô ấy 9 giờ đến sao? Bây giờ mới có 8 giờ 40 thôi mà! Cũng không cần sốt ruột đến mức như vậy chứ?"

"Sốt ruột?", Châu Phàm kéo Tần Kiệt sang một bên: "Giám đốc Tần, anh sẽ không cùng cô ấy..."

Châu Phàm nói xong, anh ta giơ hai ngón tay cái lên ấn vào nhau, ý là đang nói có phải Tần Kiệt và Tô Nhuệ có quan hệ yêu đương hay không.

"Khụ khụ ~ "

Tần Kiệt không còn lời nào để nói nữa, Châu Phàm đang nghĩ cái gì vậy.

"Giám đốc Châu, anh nghĩ nhiều quá rồi! Cô ấy là giám đốc bộ phận đầu tư do tôi mời đến! Đi thôi, vào gặp cô ấy với tôi!"

"Bộ phận đầu tư?", Châu Phàm sửng sốt: "Đợi đã! Giám đốc Tần, anh muốn thiết lập bộ phận đầu tư sao?"

"Ừm!"

"Kinh doanh siêu thị, thiết lập bộ phận đầu tư để làm cái gì?", Châu Phàm có chút khó hiểu.

"Tại sao câu lạc bộ lò xo bạt nhún trên tầng 3 của chúng ta vẫn chưa được khai trương, anh có biết không?", Tần Kiệt hỏi.

"Không phải giám đốc Tần nói là muốn tạo ra sự hồi hộp để tuyên truyền cho Kiệt Tuyết sao?", Châu Phàm nói.

"Không, đây mới chỉ là lý do thứ nhất. Còn có lý do thứ hai! Chúng ta còn thiếu một cổ đông đặc biệt!", Tần Kiệt nói.

"Thiếu cổ đông?", Châu Phàm có chút không hiểu: "Cổ đông đặc biệt gì?"

"Đừng vội, đi cùng tôi vào gặp Tô Nhuệ, anh sẽ sớm biết thôi!", Tần Kiệt không nói hết ra.

Quả nhiên.

Tần Kiệt đã khơi dậy sự hiếu kỳ của Châu Phàm, anh ta đi theo Tần Kiệt vào phòng làm việc của giám đốc.

"Giám đốc Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi! Người ta đợi anh hơn một giờ đồng hồ rồi đó", Tô Nhuệ đứng dậy, giọng điệu có chút oán trách.

"Khụ khụ ~"

Tần Kiệt ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn Châu Phàm, Tô Nhuệ lập tức hiểu ý của Tần Kiệt.

"Giám đốc Châu, ngồi đi!"

Tần Kiệt đóng cửa lại, ngồi đối diện Tô Nhuệ.

"Giới thiệu qua một chút, vị này là cô Tô Nhuệ- giám đốc khách hàng trung tâm chứng khoán Hán Xương".

"Chào cô Tô!"

"Vị này là anh Châu- giám đốc siêu thị chúng tôi!”

"Chào giám đốc Châu!"

"Hiện tại mọi người cũng biết nhau cả rồi! Tôi nói ngắn gọn nhé!", Tần Kiệt nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thành lập bộ phận đầu tư trong công ty! Giám đốc bộ phận chính là Tô Nhuệ!"

"Cảm ơn giám đốc Tần đã chiếu cố tôi! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!", Tô Nhuệ mỉm cười nói.

"Đừng cảm ơn sớm quá!", Tần Kiệt xua tay: "Con người tôi ấy mà, công tư phân minh. Cô có thể đến chỗ tôi làm việc, tôi rất hoan nghênh! Nhưng cô cũng biết rằng, cô vừa mới tới, nếu không tạo ra được chút thành tích thì nhân viên trong siêu thị sẽ không phục cô, điểm này, không cần tôi nói, giám đốc Tô chắc cũng đã hiểu rõ!"

"Ừm, tôi hiểu! Giám đốc Tần cứ nói thẳng ra đi, anh muốn tôi làm cái gì?", Tô Nhuệ cũng không phải là một người phụ nữ ngốc ngếch, đương nhiên cô ấy hiểu được quy tắc ở nơi làm việc.

Không thể tạo ra giá trị thì ai sẽ tôn trọng bạn chứ.

"Siêu thị chúng ta tổng cộng có ba tầng, còn có một tầng vẫn chưa hoàn toàn được mở ra, tôi nghĩ giám đốc Tô chắc cũng đã nghe qua rồi!", Tần Kiệt nói.

"Ừm, tôi đã khảo sát qua, chỗ đó vẫn luôn đóng chặt, rất bí ẩn! Không biết giám đốc Tần định làm gì? Có thật sự liên quan đến thể thao giống như tin đồn không?", Tô Nhuệ hỏi.

"Đúng vậy, có liên quan đến thể thao!", Tần Kiệt không giấu giếm: "Nhưng mà tôi không phải là người của giới thể thao, cũng không biết đến những kiến thức liên quan! Trước đây giám đốc Tô làm giám đốc khách hàng ở trung tâm chứng khoán Hán Xương, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn cô đã tiếp xúc với rất nhiều người! Trong đó chắc cũng có người ở trong giới thể thao đúng không?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 147: "Câu lạc bộ lò xo bạt nhún!"


"Hóa ra giám đốc Tần vẫn luôn chú ý đến điểm này!", cuối cùng Tô Nhuệ cũng hiểu ra, nói: "Không sai, trong tay tôi quả thực nắm giữ rất nhiều các mối quan hệ liên quan! Không biết giám đốc Tần muốn dùng như thế nào?"

“Cái nào tốt nhất ấy! Đỡ cho tôi phải bắt cô tìm từ đầu!”

Tần Kiệt nói như vậy, Châu Phàm càng cảm thấy tò mò. Trong lòng anh ta đang nghĩ xem rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm cái gì.

Anh ta rất thông minh, vẫn luôn im lặng không nói gì, lẳng lặng nghe Tần Kiệt và Tô Nhuệ nói chuyện.

Tần Kiệt nói: "Năm nay đất nước chúng ta có một sự kiện lớn! Không cần tôi phải nói, mọi người đều đã biết!"

"Thế vận hội Olympic!"

Tô Nhuệ và Châu Phàm không hẹn mà cùng nói ra.

"Đúng vậy, chính là thế vận hội Olympic!", Tần Kiệt gật đầu nói: "Thế vận hội là kết quả nỗ lực nhiều năm của đất nước chúng ta để trở thành nơi đăng cai, là lần đầu tiên kể từ khi đất nước chúng ta tham gia vào hệ thống kinh tế toàn cầu, nó thực sự đã thể hiện sức mạnh của đất nước chúng ta với người dân trên toàn thế giới!"

"Đến lúc đó, các vận động viên Olympic của đất nước chúng ta sẽ ở ngay trên sân nhà của họ, dũng cảm phấn đấu, chiến đấu vì danh dự của quê hương tổ quốc. Còn việc của giám đốc Tô là tìm một người thông thạo trong giới thể thao, mời anh ta gia nhập vào đội của chúng ta!"

"Tuyển dụng người ở trong giới thể thao sao?", Châu Phàm nghe xong có chút mơ hồ.

Thể thao và siêu thị, là hai ngành nghề hoàn toàn khác nhau, mời về đây làm cái gì.

"Tôi có thể hỏi một câu không?", Châu Phàm nói.

"Có thể!", Tần Kiệt gật đầu.

"Mời người ngành khác gia nhập vào, có phải là làm chuyện thừa thãi hay không?", câu hỏi của Châu Phàm rất thẳng thắn.

Tần Kiệt mỉm cười khua khua tay: "Không, không thể nào!"

"Lý do?", Châu Phàm lại hỏi.

"Có hai lý do!"

Tần Kiệt chìa ngón tay đầu tiên ra: "Thứ nhất, sau tết nguyên tiêu, thành phố Hán của chúng ta lập tức sẽ mở ra cuộc tuyển chọn người cầm đuốc Thế vận hội. Tôi muốn đại diện cho siêu thị chúng ta trở thành người cầm đuốc Thế vận hội ở khu vực Nam Hồ!"

"Cái gì?"

Châu Phàm và Tô Nhuệ đồng thời kêu lên.

"Giám đốc Tần, anh muốn làm người cầm đuốc cho Thế vận hội sao?"

Một lúc lâu sau Châu Phàm mới định thần lại.

"Đúng vậy, tôi muốn làm người cầm đuốc Thế vận hội!", Tần Kiệt mỉm cười gật đầu.

"Đây là một ý kiến hay!", Tô Nhuệ nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt khâm phục và kính trọng: "Một khi trúng tuyển, giám đốc Tần sẽ đại diện cho siêu thị chúng ta với tư cách là người cầm đuốc Thế vận hội. Đến lúc đó, khi máy quay chiếu đến anh, thì tương tương với việc anh đã tuyên truyền quảng cáo mặt tích cực cho siêu thị chúng ta rồi!”

"Hãy để hình ảnh doanh nghiệp của siêu thị chúng ta nâng lên một tầm cao mới! Tiếp tục phối hợp với các chương trình thể thao, đến lúc đó, siêu thị chúng ta sẽ thu hút một làn sóng chú ý khác! Tiếng tăm của siêu thị nhất định sẽ bay cao bay xa!"

Nghe xong ý kiến của Tô Nhuệ, cuối cùng Châu Phàm cũng thật sự hiểu được cách làm của Tần Kiệt.

Anh ta cũng rất ngạc nhiên.

Không ngờ rằng Tần Kiệt lại có thể nghĩ đến việc nhân cơ hội làm người cầm đuốc Thế vận hội để khơi dậy một làn sóng mới.

Một khi trúng tuyển, ban đầu tên tuổi của Tần Kiệt chỉ giới hạn ở khu vực Nam Hồ- Hán Xương trong nháy mắt liền lan đến khắp thành phố Hán thậm chí toàn tỉnh.

"Không sai, đây là một nước cờ hay! Giám đốc Tần, vẫn là anh nhìn xa trông rộng! Chuyện này, tôi không có ý kiến nào khác! Nhưng cụ thể, phải làm như thế nào?", Châu Phàm hỏi dò.

"Cái này phải nhờ người trong ngành giúp đỡ!", Tần Kiệt mỉm cười nhìn Tô Nhuệ: "Chuyện này để cho giám đốc Tô phụ trách đi, cô nhất định phải mời được một người trong giới thể thao cùng chung chí hướng với chúng ta tham gia đấy nhé!"

"Không yêu cầu cao, thứ nhất, đồng ý với triết lý kinh doanh của siêu thị chúng ta, thứ hai, thông thạo chuyện sắp xếp nhân sự trong giới thể thao, thứ ba, có thể kiên định một lòng gây dựng siêu thị thể thao với chúng ta!"

"Giám đốc Tần, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng tìm một người như vậy về cho anh!", Tô Nhuệ nhận nhiệm vụ: "Nhưng rốt cuộc tầng ba làm cái gì, có phải là anh nên nói cho tôi biết rồi đúng không?"

"Câu lạc bộ lò xo bạt nhún!"

"Câu lạc bộ lò xo bạt nhún ư?", Tô Nhuệ sửng sốt, sàng lọc một lượt trong đầu, một lúc lâu sau mới nghĩ ra: "Đây chẳng phải là một hạng mục thi đấu trong Olympic sao?"

"Đúng vậy! Chính là một hạng mục thi đấu trong Olympic!", Tần Kiệt gật đầu nói.

"Giám đốc Tần, theo tôi biết thì trước mắt ở thành phố Hán chúng ta vẫn chưa có câu lạc bộ lò xo bạt nhún đúng không? Cái này, c*̃ng có thể có thị trường ư?", Tô Nhuệ nghi ngờ nói.

"Tin tôi đi, nhất định sẽ có! Bây giờ điều cô cần làm là nhanh chóng hoàn thành tốt việc tôi giao. Nhất định phải xong hết trước khi người cầm đuốc tới!", Tần Kiệt nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 148: Giám đốc Châu thấy sao?


"Được, tôi tin tưởng vào mắt nhìn c*̉a giám đốc Tần! Anh cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Không biết anh còn điều gì khác muốn dặn không?"

"Ừm..."

Cốc cốc cốc~

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngắt lời Tần Kiệt.

"Mời vào!"

Cạch~

Cửa mở.

Uông Gia Tân vội vàng bước vào.

Nhìn bộ mặt có vẻ hơi kích động.

"Chuyện gì mà kích động như vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Giám đốc Tần, giám đốc Châu..."

Uông Gia Tân thấy Tô Nhuệ lạ hoắc nên không biết gọi như thế nào.

"Ồ, vị này là giám đốc đầu tư mới tới c*̉a công ty chúng ta, cô Tô Nhuệ!", Tần Kiệt giới thiệu xong bèn nói: "Giám đốc Tô, còn đây là Uông Gia Tân!"

"Chào giám đốc Tô!"

"Chào anh!"

"Được rồi, nói chuyện chính đi!", Tần Kiệt nói.

"Giám đốc Tần, giám đốc Châu, giám đốc Tô, chuyện là như này, siêu thị khu Đông Nam đã bị mua rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên nó khai trương, tổ chức giảm giá mạnh nên lượng khách c*̉a chúng ta đã bị hút đi một phần ba!"

"Siêu thị khu Đông Nam bị mua rồi ư?", Tần Kiệt ngẩn ra, nhìn sang Châu Phàm hỏi: "Giám đốc Châu có biết chuyện này không?"

"Tôi c*̃ng không biết!", Châu Phàm lắc đầu, nhìn Uông Gia Tân nói: "Lúc nào thế? Sao chẳng nghe nói gì hết vậy?"

"Tôi c*̃ng chịu. Nửa tiếng trước, có anh đồng nghiệp biết tin, cố ý đi qua xem thì mới biết tin ấy đúng là thật. Tôi mới đến báo cho mọi người nè!", Uông Gia Tân giải thích.

"Bọn họ giảm bao nhiêu phần trăm? Giảm mấy ngày?", Tần Kiệt hỏi tiếp.

"Giảm giá 50% toàn bộ sản phẩm, nghe nói đến tận nguyên tiêu!", Uông Gia Tân nói.

"Hôm nay mới mùng 9, nói cách khác, bọn họ tính giảm cả một tuần! Có vẻ dài đó, bọn họ chống nổi hả?", Tần Kiệt nghi ngờ nói.

"Giám đốc Tần, giám đốc Châu, giám đốc Tô, hay là tôi bảo người đi hỏi thăm nhé?", Uông Gia Tân đề nghị.

"Ừm, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Bảo người qua đó nhìn xem trước đi! Có tin tức thì lập tức báo cáo với tôi!", Tần Kiệt đồng ý với đề nghị c*̉a anh ta.

"Vâng, tôi lập tức sắp xếp ngay!"

Cạch~

Cửa cạch cái đóng lại.

"Giám đốc Châu thấy sao?", Tần Kiệt hỏi.

"Chuyện đó tôi và anh đều không biết. Có thể thấy được bên mua với ông chủ siêu thị c*̃ đã ngầm liên lạc nhau trong tết, còn thỏa thuận trước!", Châu Phàm nói.

"Ừm, chắc là thế rồi!", Tần Kiệt gật đầu: "Nếu thế, bên mua đã có sự chuẩn bị! Có điều không biết là ai nhỉ?"

"Giám đốc Tần, kẻ đến không có ý tốt! Chúng ta không thể sơ suất được!", Châu Phàm nhắc nhở.

"Ừ, quả thật không thể sơ suất được! Năm ngoái sau khi khai trương, siêu thị ta vẫn phát triển rất thuận lợi! Chưa trải qua khó khăn gì. Lần này, sự việc diễn ra bất ngờ, là lúc thử thách tinh thần chiến đấu c*̉a chúng ta!"

Tần Kiệt nói xong bèn xoay bút.

Anh mới xoay mấy vòng đã bảo người ta gọi điện cho phòng hành chính.

"Giám đốc Tần, anh có chuyện gì cần bảo ạ?"

"Tiểu Trương, cậu tới đây!"

"Vâng!"

Một lúc sau, tiểu Trương bên phòng hành chính đi đến.

"Tiểu Trương, vị này là cô Tô Nhuệ - giám đốc phòng đầu tư mới thành lập c*̉a công ty chúng ta. Cậu dẫn cô ấy đi làm quen rồi nhanh chóng dọn một văn phòng làm việc cho giám đốc Tô!", Tần Kiệt dặn.

"Vâng! Giám đốc Tô, mời đi theo tôi!", Tiểu Trương phòng hành chính cười nói.

"Ừm! Giám đốc Tần, giám đốc Châu, hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây!", Tô Nhuệ đứng lên nói.

"Ừm, sau khi làm quen xong thì tới đây ngồi một chút!", Tần Kiệt nói.

"Vâng!"

Trong văn phòng nhanh chóng còn lại có Tần Kiệt và Châu Phàm.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 149: Tôi là một nhân viên chuyên nghiệp.


"Giám đốc Tần có gì muốn nói riêng với tôi không?", Châu Phàm hỏi.

"Giám đốc Châu, anh cảm thấy Tô Nhuệ thế nào?"

"Nhìn có vẻ ok, phong thái c*̃ng rất được!"

"Có tính cua không?"

"Hả?", Châu Phàm ngẩn người, nhìn Tần Kiệt, nghĩ mình nghe nhầm.

"Giám đốc Tần, anh chọc tôi đó à?"

"Ha ha, tôi đâu có chọc anh đâu. Tôi nói thật đó, Tô Nhuệ rất được đấy chứ. Dù là phong thái hay tài năng, vẻ ngoài đều thuộc loại đứng đầu. Anh cứ suy nghĩ đi", Tần Kiệt lại đề nghị.

"Giám đốc Tần có ý gì, cứ nói thẳng đi!", Châu Phàm nhận ra ẩn ý bên trong lời nói c*̉a Tần Kiệt.

"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Giờ giám đốc Châu đang độc thân thì mau cua Tô Nhuệ đi, mất công sau này có người ngoài dùng giá cao cuỗm cô ấy đi đó!", Tần Kiệt nói ra suy nghĩ c*̉a mình.

Châu Phàm: "..."

Mãi sau, anh ta mới nói: "Giám đốc Tần, anh nói thật hả?"

"Chứ anh nghĩ sao?", Tần Kiệt hỏi ngược lại.

Châu Phàm: "..."

"Giám đốc Tần, chuyện tình cảm, không phải trò đùa, để tôi suy nghĩ một chút đi!"

"c*̃ng đúng, chuyện này không vội được. Phải ninh từ từ mới ok, không vội!"

Chỉ cần Châu Phàm không từ chối thì anh yên tâm rồi.

Reng reng reng~

Lúc này, điện thoại di động c*̉a Châu Phàm vang lên.

"Là phòng hậu cần", Châu Phàm nhận điện thoại hỏi: "Chuyện gì?"

"Giám đốc Châu, phòng hành chính vừa gọi điện tới nói có một giám đốc đầu tư mới đến, bảo chúng ta nhanh chóng mua văn phòng phẩm. Tôi muốn xác nhận với anh có đúng hay không?"

"Ừm, là thật. Làm theo lời phòng hành chính đi!"

"Vâng, tôi biết rồi!"

Tắt máy, Châu Phàm báo lại chuyện c*̉a phòng hậu cần với Tần Kiệt.

Tần Kiệt hiểu cách làm ấy c*̉a Châu Phàm.

Phòng hành chính gọi điện cho phòng hậu cần bảo họ mua đồ.

Phòng hậu cần lại phải xin ý kiến c*̉a Châu Phàm.

Chứng minh Châu Phàm có ảnh hưởng rất lớn trong siêu thị.

Có thể nói là nắm quyền to, vô c*̀ng có tiếng nói.

Phòng hậu cần đều nghe lời Châu Phàm.

Nhưng Châu Phàm lại tự báo cáo với Tần Kiệt.

Ý là ám chỉ với Tần Kiệt rằng Châu Phàm tôi có quyền đến mấy c*̃ng không bằng giám đốc Tần anh.

Tôi là một nhân viên chuyên nghiệp.

Để cho Tần Kiệt không cần phải nghi ngờ Châu Phàm anh.

Tần Kiệt vừa nghe đã hiểu, đương nhiên c*̃ng sẽ không để ý.

Dù sao quyền tài chính vẫn nằm trong tay anh, bất kể Châu Phàm có quyền cao đến mấy đi chăng nữa, không có tiền thì c*̃ng chẳng làm được gì.

Anh và Châu Phàm ngồi nói chuyện với nhau.

Thấm thoát đã đến 12 giờ!

Cốc cốc cốc~

"Vào đi!"

Tô Nhuệ và Uông Gia Tân bước vào.

Đương nhiên là Tô Nhuệ đi trước, Uông Gia Tân theo sau.

Có thể thấy Uông Gia Tân vẫn hiểu được quy tắc lớn nhỏ.

Tuy Tô Nhuệ mới tới, nhưng chức vụ đặt ngay đó.

Uông Gia Tân vẫn rất biết điều.

Tần Kiệt chỉ nhìn thoáng qua đã vô c*̀ng tán thưởng điều ấy ở anh ta.

Công nhân thông minh mới là người mà anh muốn.

Đóng cửa lại, Tô Nhuệ ngồi xuống.

Uông Gia Tân thì đứng ở trước mặt ba người.

"Có tin tức rồi à?", Tần Kiệt hỏi.

"Vâng!", Uông Gia Tân lấy điện thoại ra, mở ghi chú, nhìn vào rồi báo cáo: "Bên mua là một công ty thực phẩm tên Ăn Là Tất Cả! Tôi lên mạng tìm kiếm thì người đứng đầu tên là Đường Hồng! c*̃ng có chút tiếng tăm trong giới nhà hàng ăn uống c*̉a thành phố Hán!"

"Trong tết thì bắt đầu liên lạc với ông chủ siêu thị c*̃, bàn bạc ba ngày thì thỏa thuận xong chuyện mua lại! Tôi không rõ giá chính xác! Có điều, sau khi mua, ban lãnh đạo c*̉a siêu thị vẫn giữ nguyên! Công tác bảo mật được làm rất tốt!"

"Đường Hồng?", đây là lần đầu tiên Tần Kiệt nghe thấy cái tên này, anh hỏi: "Có lai lịch gì không?"
 
Back
Top Bottom