Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 130: Bà vội đi đến.


Ngày hôm sau, mùng một năm mới, ba người nhà Tần Kiệt mượn xe của bạn, vội vã về quê.

Mồng một Tết năm Hợi 2008, thôn nhà họ Tần huyện Cánh.

Thôn nhà họ Tần là một thôn rất nhỏ thuộc thị trấn Tạo Giáp, cả thôn chỉ có hơn 1400 người.

Cả thôn chỉ có một cái chợ rất nhỏ.

Hôm nay, việc bố mẹ và Tần Kiệt lái chiếc xe mượn về quê khiến mọi người chấn động.

Vào thời điểm năm 2008 này, người có khả năng lái xe thường khá có điều kiện.

Mặc dù Tần Kiệt chỉ lái chiếc Santana thôi nhưng ở thời này, nó đã là xe xịn rồi.

Xe đỗ ở nhà bác cả.

Người dân ở gần đấy đều đến xem thứ hiếm có này và hóng hớt một chút.

Khách đến nhà bác cả khá nhiều.

Mọi người đều về quê để cúng bái tổ tiên.

Bác gái đang tiếp khách.

Bác cả và bố Tần đang nói chuyện với nhau.

Tần Kiệt và hai đứa con trai của bác cả đang tụ lại tán gẫu.

“Chú ba, Kiệt Tử nhà chú có tương lai xán lạn đấy. Không hổ là sinh viên duy nhất của nhà họ Tần chúng ta! Sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà đã có xe lái rồi à?”

“Anh cả, anh hiểu lầm rồi, xe này là do nhà em mượn đấy!”

“Dù là mượn hay mua thì Kiệt Tử nhà chú mới hai mươi hai tuổi mà biết lái xe rồi. Hai đứa nhóc nhà tôi có thể lái máy kéo đã tốt lắm rồi! Đây chính là khoảng cách! Tốt hơn hết nên đi học! Chú ba, sau này chú có phúc hưởng rồi!”

“Hưởng phúc gì chứ, em chỉ mong sau khi tốt nghiệp nó tìm được một công việc ổn định là được rồi, không cầu mong những thứ khác nhiều!”

“Chú đó, vẫn giống lúc còn trẻ! Mấy năm không về, hiếm có được một lần trở về. Đợi lát nữa, hai anh em chúng ta phải muốn vài ly mới được!”

“Được, nhiều năm rồi chưa uống cùng anh cả. Hôm nay em sẵn sàng uống cùng anh!”

“Ha ha, được được!”

Bác cả và bố Tần nói chuyện rất hòa thuận.

Tần Kiệt và hai anh họ Tần Thiên và Tần Phong nói chuyện cũng khá là hợp cạ.

Mặc dù Tần Thiên và Tần Phong làm nông ở quê nhưng họ cũng rất thật thà.

Tần Kiệt không hề xem thường hai người họ.

Ngược lại, anh nói chuyện khá vui vẻ với hai người.

Thấy cảnh này, mẹ Tần mới yên tâm.

“Ủa? Tần Kiệt, sao cháu lại ở đây?”

Tần Kiệt ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt.

Mẹ Tần quay đầu lại nhìn, mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bà vội đi đến.

“Là anh hai, chị hai à! Hai người cũng đến chúc tết anh cả à?”, mẹ Tần miễn cưỡng cười nói hai người.

Bác hai bảo bác hai gái mang quà vào, híp mắt nói: “Nói thừa, đây là nhà anh cả của tôi, tôi không thể đến sao? Ngược lại là thím đấy, còn Tần Kiệt nữa, hai người đến đây làm gì?”

“Em…”

Tần Kiệt thật sự không muốn thấy cái bản mặt kỳ khôi của bác hai mặc dù người này là anh của bố mình.

Lúc này, thấy mẹ mình do dự không biết nên nói gì, Tần Kiệt bèn bảo: “Nhà cháu đến đây tất nhiên là để chúc tết bác cả và bác cả gái rồi!”

Sắc mặt bác hai bỗng trầm xuống nhìn Tần Kiệt với ánh mắt bất thiện.

Thấy vậy, Tần Thiên và Tần Phong lo lắng bác hai sẽ nổi điên nên vội chạy đến: “Kiệt Tử, đây là bác hai, sao em lại nói chuyện như vậy, mau xin lỗi bác hai đi!”

Nói rồi hai người còn kéo cánh tay Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 131: Là con trai Tần Hạo của tôi”.


Ý muốn bảo Tần Kiệt đừng làm loạn ngay lúc này, dù sao cũng là người lớn, lại đang lúc Tết nhất, xảy ra chuyện rồi bị truyền ra ngoài, người ngoài sẽ cười vào mặt.

“Tần Thiên, Tần Phong, hai cháu đừng xen vào chuyện của bác và Tần Kiệt!”

Bác hai quát chỉ vào mẹ Tần: “Thím thật biết cách dạy con, chú ba đâu rồi? Gọi chú ấy ra đây! Tôi muốn xem hôm nay chú ấy giải thích thế nào với tôi đây!”

Bị người vai vế dưới mình cứng rắn cãi lại thẳng mặt mình, sắc mặt bác hai lập tức rất u ám, không vui.

Nhưng đánh thẳng mặt con cháu cũng chỉ thêm mất mặt ông ta.

Nên ông ta la hét lên gọi bố Tần ra.

Tiếng cãi vã bên ngoài rất lớn, bác hai và bố Tần nghe thấy thì bước ra ngoài.

“Ồ, anh hai đến rồi! Em và anh cả đang nói đợi lát nữa anh và thằng tư đến, bốn anh em chúng ta cùng uống rượu. Vừa nhắc thì anh đến!”, bố Tần mỉm cười đi đến chào.

“Uống gì mà uống? Ai muốn uống với chú?”, bác hai tức giận nói.

“Chú hai, chú nói vớ vẩn gì vậy?”, bác cả bất mãn.

“Anh cả, lần trước em đã nói với anh thế nào, mới có nửa năm mà anh đã quên rồi à?”, bác hai không buông tha chỉ vào Tần Kiệt: “Thằng nhóc thối này là vai vế con cháu trong nhà mà chẳng biết phép tắc gì cả!”

“Lần trước em và bác hai gái của nó đến tỉnh lỵ tìm chú ba nói chuyện, thằng nhóc này lại đuổi bọn em ra ngoài!”

“Anh cả, anh nói xem nào có ai làm con cháu như vậy? Nào có ai làm vậy với họ hàng như nó chứ? Em là bác hai ruột mà thằng nhóc chẳng nể mặt chút nào!”

“Còn nói con trai em bán đa cấp! Anh xem đứa cháu không có lương tâm, không biết phép tắc như vậy thì có tư cách gì về đây chúc tết?”

“Theo em thấy cứ đuổi thẳng cổ nó ra ngoài! Không bao giờ cho phép nó bước một bước vào cổng nhà họ Tần chúng ta nữa!”

Ông ta nói vậy, khách của nhà bác cả đều im phăng phắc.

Bác hai nói chuyện rất quá đáng.

Sắp sang năm mới, nói thế này rất xui xẻo

Quả nhiên.

Bác cả tỏ ra không vui.

“Chú hai, tôi không biết nửa năm trước Kiệt Tử đã nói và làm gì với chú! Hôm nay là mồng Một tết, cả nhà họ từ tỉnh thành xa xôi vội vã về đây chúc tết, thắp nhang cho tổ tiên thì chứng tỏ cả nhà họ vẫn không quên cội nguồn!”

“Lúc này mà chú hung dữ với họ quả thật quá đáng lắm! Mau bắt tay làm hòa với chú ba đi, như vậy tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!”

“Anh cả, em đã nói nhiều vậy rồi mà anh không nghe lọt một câu sao?”, bác hai hét lên với bên ngoài: “Tần Hạo, con đỗ xe xong chưa? Đỗ xong rồi thì mau lăn vào đây!”

“Vâng bố!”

Chẳng bao lâu, một thanh niên trạc tuổi Tần Kiệt chạy vào.

Lúc nhìn thấy Tần Kiệt và bố mẹ Tần, sắc mặt gã ta trở nên xám xịt.

“Sao các người lại đến đây?”

“Tần Hạo, sao anh nói chuyện với bố mẹ tôi như vậy? Xin lỗi ngay!”, Tần Kiệt không vui nói.

“Tôi nói vậy đấy thì sao?”, Tần Hạo quát.

“Ông đây…”

“Kiệt Tử!”, mẹ Tần vội kéo Tần Kiệt lại, cười nói với Tần Hạo: “Tiểu Hạo, em cháu không hiểu chuyện, cháu đừng so đo với nó!”

“Nó nhỏ hơn tôi có bốn tuổi mà còn nhỏ nhắn gì?”, Tần Hạo không hề nể mặt chút nào.

“Dám quát mẹ tôi à, tôi đánh chết…”

“Kiệt Tử, con im miệng lại cho mẹ được không?”, mẹ Tần trợn mắt nhắc nhở Tần Kiệt, nơi này là nhà bác cả, đừng gây chuyện!

Tần Kiệt hung dữ trợn mắt nhìn Tần Hạo, cố nén cơn giận.

“Tiểu Hạo, sao cháu lại nói chuyện với thím ba như vậy?”, bác cả quở trách.

“Bác cả, sao bác không hỏi Tần Kiệt nó đối xử thế nào với bố mẹ cháu trước đây?”, Tần Hạo hỏi ngược lại.

“Chú hai, đây là thái độ của chú sao?”, bác cả không đáp lời Tần Hạo mà nhìn bác hai.

“Phải! Đây chính là thái độ của tôi!”, bác hai đứng bên Tần Hạo chỉ vào trong nhà bác cả nói: “Mấy năm nay nhà anh gặp khó khăn là ai đã vươn tay giúp đỡ?”

“Là tôi!”

“Năm trước chị dâu bị bệnh, ai là người trả tiền? Là con trai Tần Hạo của tôi”.

“Năm ngoái, con trai Tần Phong của anh bị người ta đánh, ai giúp anh đánh trả lại? Cũng là con trai tôi!”

“Tháng trước, con dâu lớn của anh khó sinh, ai đã giúp các anh tìm bác sĩ? Cũng là con trai tôi!”

“Mấy năm nay, chuyện lớn nhỏ gì trong nhà các anh đều là nhà bọn tôi giúp đỡ!”

“Tôi cũng không mong nhà anh có thể trả ơn gì”.

“Nhưng các anh lại hay lắm! Không trả ơn còn mà cấu kết với nhà chú ba nhiều năm không về nhà đuổi bọn tôi ra ngoài, đứng về phía họ để tranh cãi với nhà chúng tôi?”

“Anh cả, anh tự hỏi lương tâm của mình xem thử có còn đó không?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 132: Cả hai đều là em trai mình.


"Anh...", bác cả tức giận nói không nên lời.

"Bố, bố không sao chứ!", Tần Thiên và Tần Phong vội vàng bước tới.

"Còn nữa!", bác hai chỉ vào Tần Kiệt nói: "Lúc trước mày nói xấu Hạo Tử nhà tao bán hàng đa cấp hả? Nếu mà giống như lời mày thì giờ Hạo Tử đã sớm đi ngồi tù rồi!"

"Nhưng sự thật thì sao? Sự thật chính là Hạo Tử nhà tao vẫn tốt, chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nó còn làm ăn với bạn bè lời được ít tiền! Tháng trước mới mua được một chiếc Guangqi Honda đó!"

"Nhìn thấy không, chính là chiếc Guangqi Honda kia kìa, mất hơn ba trăm tám mươi ngàn tệ đấy, c*̃ng chẳng rẻ đâu. Ây dô, chiếc xe kia là c*̉a ai thế?"

"Nhìn ảnh thì là loại A, từ tỉnh chạy về. Nếu tôi không đoán sai thì mấy người mới lái về đúng không. Có điều, trông bề ngoài thì chiếc xe kia kém hơn con Guangqi Honda c*̉a nhà chúng tôi hơi bị nhiều đấy! Hạo Tử, bố con không rành về xe, con nói xem nhà chú ba chạy loại xe gì vậy?"

"Santana 2000! Mấy chục ngàn tệ là mua được một con rồi!", trong mắt Tần Hạo tràn đầy vẻ khinh thường nói.

"Ồ, hóa ra chỉ có mấy chục ngàn tệ thôi à. Chú ba này, không phải là anh nói gì chú, nhưng nhà chú ở thành phố mà lái gì không lái, lái con Santana rẻ tiền ấy về, có thấy mất mặt không!"

"Bác nói lại lần nữa xem!", Tần Kiệt nổi giận nói.

"Con mẹ nó! Cậu mà hét lên với bố tôi lần nữa, có tin tôi đánh cậu không!", Tần Hạo giơ nắm đấm lên.

"Chẳng lẽ tôi lại sợ anh chắc?", Tần Kiệt c*̃ng giơ tay lên tính đấm lại.

"Dừng tay!"

Bố Tần vội vàng ngăn cản Tần Kiệt, quát: "Mới đầu năm, đánh cái gì mà đánh? Cậu ta là anh họ con đó, bố nó là bác hai con. Con có thái độ gì đấy? Còn không mau xin lỗi bác hai và anh họ!"

"Hừ! Có đánh chết con c*̃ng không nói!"

Đời trước bởi vì nhà bác hai mà hại nhà mình trải qua những ngày tháng cực khổ.

Tần Kiệt đã sớm hận nhà bác hai tận xương tủy.

Muốn anh xin lỗi á? Có đánh chết anh c*̃ng không nói.

"Tên nhóc thúi nhà con!", bố Tần tức ná thở, nhưng đầu năm nên ông c*̃ng không muốn ra tay bèn vội vàng cười nói: "Anh hai, Tiểu Hạo, Kiệt Tử không hiểu chuyện, em thay nó xin..."

"Ai thèm lời xin lỗi c*̉a chú?", Tần Hạo chẳng thèm nể nang gì nói.

"Mẹ mày, dám chửi bố tao à, tao đánh chết mày!", Tần Kiệt giãy dụa muốn đánh, nhưng lại bị Tần Phong và Tần Thiên giữ chặt.

Chát~

Bố Tần giơ tay lên tát một phát.

"Đầu năm mẹ con nói cái gì mà con quên rồi à? Câm miệng lại cho bố!", bố Tần tức giận quát, sau đó xoay người cười nói: "Anh hai, Tiểu Hạo, hai người thấy đó, Kiệt Tử không hiểu chuyện nên em đã dạy dỗ nó rồi. Hôm nay dù gì c*̃ng là mùng một mà!"

"Chúng ta không bàn ân oán, nói chuyện vui thôi được không?"

"Ai muốn nói chuyện với nhà chú?", Tần Hạo vẫn chẳng nể nang gì, nói tiếp: "Bác cả, nhà cháu và nhà họ như nước với lửa! Muốn làm thế nào thì bác xem mà làm đi!"

"Anh cả, anh nghe chưa? Hạo Tử nhà em nói rất đúng. Đầu năm mới, một là nhà bọn họ c*́t, hai là nhà bọn em đi! Anh nhìn mà làm!", bác hai trừng mắt nhìn bác cả lớn tiếng nói.

Bác cả tức tới mức xanh mặt.

Bố Tần là em, chú hai c*̃ng là em.

Cả hai đều là em trai mình.

Ông là anh cả, không thể nghiêng về phía bên nào hết.

"Anh hai, không đến mức phải làm lớn như vậy chứ hả?", bố Tần nhíu mày nói.

"Ai nói không đến mức?", bác hai vẫn không nể mặt nói: "Anh cả, anh đưa ra câu trả lời đi, rốt cuộc anh chọn ai?"

"Chú hai, chú..."

"Anh cả, anh không cần phải khó xử! Chúng em đi là được! Bên phía bố mẹ thì chúng em đã đi rồi. Quà c*̉a anh em c*̃ng đưa. Còn nhà chú Tư thì đặt ở kia, chờ chú ấy đến anh giúp em đưa cho chú ấy là được!", bố Tần nói xong bèn kéo mẹ Tần và Tần Kiệt đi về phía chiếc Santana 2000.

"Chú ba, mọi người...", bác cả đuổi theo tính giữ lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói nên lời.

"Anh cả, em biết anh rất khó xử. Em không trách anh! Hôm nay không thể uống rượu với anh. Hôm nào anh vào thành phố, hai em chúng ta lại uống một trận cho đã nhé! Chúc mừng năm mới!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 133: Tần Kiệt cũng cảm thấy có chút không thích hợp.


Cạch~

Cửa xe mở ra.

Bố Tần và mẹ Tần c*̀ng ngồi vào trong.

"Bác cả, cháu đi đây!"

Tần Kiệt c*̃ng ngồi vào, khởi động xe lái ra ngoài.

Vừa lái ra ngoài thì gặp được nhà chú Tư tới.

"Ơ? Đây không phải là nhà anh ba à?"

"Hình như là thế á!"

"Sao đi sớm vậy nhỉ?"

"Không biết nữa!"

"Anh cả, nhà anh ba...", chú Tư còn chưa nói xong, bác hai đã đi ra gắt: "Hỏi cái gì mà hỏi? Loại không lương tâm như bọn họ, đi rồi mới tốt! Không cần để ý đến nhà đó! Mau vào đi!"

...

Bên này, Tần Kiệt lái xe chậm rãi chạy trên con đường nhỏ ở nông thôn.

Năm 2008, quốc gia vẫn chưa phê duyệt chính sách làm đường nhựa cho nông thôn, nên ở đây đều là đường đất. Có rất nhiều ổ gà, vì thế không thể chạy nhanh được.

Tần Kiệt chăm chú lái xe, nhưng sắc mặt c*̉a anh vẫn vô c*̀ng khó coi.

"Bố, tại sao ban nãy phải..."

"Kiệt Tử, bố biết con muốn nói gì!", bố Tần ngắt lời Tần Kiệt: "Vẫn là câu kia, hôm nay là mùng một. Đầu năm, có khó chịu đến mấy c*̃ng phải nhịn! Làm to chuyện lên thì truyền ra sẽ khiến cho người ta chê cười!"

"Nói thì nói vậy. Nhưng mà lúc nãy bác hai và Tần Hạo thật sự hơi quá đáng rồi đấy. Nhất là Tần Hạo, phận cháu mà chẳng nể mặt ông tý nào! Tôi đều sắp không nhịn nổi! Loại họ hàng như bọn họ, không cần c*̃ng được!"

"Mẹ nói đúng đó bố, dù sao quanh năm suốt tháng c*̃ng chẳng mấy khi gặp, không cần c*̃ng thế! Dù sao, con sẽ không coi bọn họ là họ hàng đâu!"

"Hai mẹ con bà... Haiz...", bố Tần bất đắc dĩ nói.

Ông khác Tần Kiệt.

Bốn anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, ít nhiều gì c*̃ng có tình cảm với nhau.

Giờ tình anh em cứ thế mà rạn nứt.

Nói như thế nào thì trong lòng bố Tần vẫn cảm thấy khó chịu.

Có điều, ông c*̃ng thấy tình cảnh ban nãy.

Nếu như anh hai nói ông, ông còn có thể chịu được.

Thế nhưng, Tần Hạo là phận cháu mà hoàn toàn không coi ông ra gì, chẳng xem ông như chú ba thì lại khó mà nói nổi rồi.

Bố Tần nghĩ lại c*̃ng rất tức giận.

Trong xe lập tức im lặng.

Bố Tần không nói gì là vì buồn bực và thất vọng.

Mẹ Tần không nói là vì khó chịu với cả nhà bác hai.

Còn Tần Kiệt thì lại đang nén giận.

Ban nãy, nếu không phải bố mẹ và Tần Thiên, Tần Phong cản thì anh đã ra tay rồi.

Mày đó, dám lớn lối với bố tao, muốn ăn đòn à.

Một nhà ba người ai c*̃ng không nói chuyện.

Tần Kiệt chậm rãi lái xe.

Chiếc xe nhanh chóng vào đường lên tỉnh, tốc độ xe dần tăng, phóng về thành phố Hán.

Mãi đến khi lên cao tốc bố Tần mới mở miệng nói: "Lúc nãy, nghe bác hai nói mấy năm nay hoàn cảnh nhà bác cả không được tốt, đều là nhà họ giúp đỡ! Trông phản ứng c*̉a bác cả con thì hẳn là thật! Thôi thì đừng nhắc đến nữa!"

"Nhưng bác hai con nói Tần Hạo làm ăn lời, còn mua được một chiếc Santana 2000 ba trăm tám mươi ngàn tệ. Chuyện này đâu có giống với lời Kiệt Tử nói lúc trước đâu!"

"Bố, bố muốn hỏi anh ta có bán hàng đa cấp không chứ gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Ừ! Nếu nó bán hàng đa cấp, chắc hẳn đã phải bị bắt từ sớm rồi chứ!", bố Tần khó hiểu nói.

Tần Kiệt c*̃ng cảm thấy có chút không thích hợp.

Dựa theo đời trước thì Tần Hạo làm bán hàng đa cấp mà, hơn nữa còn lún sâu vào.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 134: Cái gì mà thần bí vậy?


Hôm nay xem ra lại không giống lắm.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Lẽ nào lúc trước mình ngăn cản nhà bác hai vay tiền nên đã thay đổi vận mệnh cuộc đời Tần Hạo ư?

Bất luận có phải hay không thì cũng không liên quan gì đến anh.

"Bố, mẹ, sự thật vẫn luôn được che giấu. Ban đầu lúc bác hai trai bác hai gái đến nhà chúng ta vay tiền, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đã rõ. Rốt cuộc là Tần Hạo thực sự kiếm được tiền hay là không kiếm được tiền, chỉ có nhà bọn họ là rõ nhất! Những thứ này đều không liên quan đến chúng ta!"

"Kiệt Tử nói đúng! Không liên quan đến chúng ta! Ông ấy, đừng có nghĩ nữa! Tuy nhiên nhà bọn họ mua được một chiếc xe liền chế giễu chê bai chiếc xe mà nhà chúng ta đi, điểm này, nghĩ đến tôi liền tức giận. Không phải chỉ là kiếm được vài đồng bạc thôi sao, có cái gì to tát chứ!", mẹ Tần không vui nói.

"Bố, mẹ, con trai hai người là sinh viên đại học, chỉ là một chiếc xe Guangben mà thôi, sau này con mua một chiếc, đến lúc đó, ngày ngày để cho hai người ngồi trên Guangben hưởng phúc nhé!"

"Được, lời này, nghe vào rất êm tai! Bố thích!", cuối cùng bố Tần cũng mỉm cười.

Hôm nay chuyện xảy ra ở quê thực sự quá tồi tệ.

Ông đã bị chính anh em ruột của mình chế giễu và đuổi ra khỏi quê hương.

Ông thực sự rất đau lòng.

Bây giờ nghe thấy con trai có ý chí, đương nhiên là ông vui không để đâu cho hết được.

"Kiệt Tử, con có tham vọng là chuyện tốt, nhưng làm theo khả năng là được rồi, đừng có phô trương quá biết không?", mẹ Tần có chút lo lắng Tần Kiệt vì để thực hiện lời hứa của mình mà làm việc quá sức.

"Bố, mẹ, hai người cứ yên tâm, con trai hai người không có yếu đuối như vậy đâu! Bằng không, bao nhiêu năm đèn sách chẳng phải là tốn công vô ích sao?"

"Nghe thấy chưa? Con trai tôi đó, đây mới là lời mà sinh viên đại học nên nói! Có câu nói này, những chuyện xảy ra với gia đình chúng ta hôm nay chẳng là gì cả!", nụ cười trên mặt bố Tần càng trở nên rạng rỡ.

Chuyện đời trước, nếu đã không có cách nào lý giải, ông chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào thế hệ tiếp theo.

Mẹ Tần nhìn con trai đang nghiêm túc lái xe, bà cũng nở nụ cười.

Sau hơn 20 năm nuôi dưỡng, cuối cùng con trai bà cũng hiểu chuyện, biết nói mấy lời của người lớn rồi.

Nỗi khó khăn nhọc nhằn cả một đời không phải là vô ích, bà đương nhiên rất vui mừng.

Tiếp theo, chỉ cần đợi con trai tốt nghiệp tìm được một công việc tốt, từng bước thực hiện ước mơ của mình.

Nhưng bố Tần và mẹ Tần lại không biết là Tần Kiệt đã đưa ra quyết định rồi.

Anh không chỉ muốn cho bố Tần và mẹ Tần một tia hy vọng.

Anh càng muốn ở trong một khoảng thời gian ngắn, có thể làm cho trái tim buồn đau của bố Tần mẹ Tần hoàn toàn lành lặn.

Không phải chỉ là mua được một chiếc xe Guangben 380 ngàn tệ thôi sao?

Có gì mà oai chứ?

Hiện nay là nhân vật nổi tiếng trong giới siêu thị mỗi tháng kiếm được hàng triệu tệ.

Nếu không phải là thời cơ chưa chín, chắc anh đã trực tiếp nói ra khi ở quê.

Mà để làm được điều này, anh chỉ có thể nhanh chóng về nhà mới có thể làm được!

Một giờ đồng hồ sau, chiếc xe chạy vào tiểu khu.

Vừa vào cửa, Tần Kiệt đã kéo bố Tần và mẹ Tần ngồi xuống ghế sô pha.

“Thằng bé này, làm cái gì vậy?”, bố Tần cảm thấy khó hiểu.

“Kiệt Tử, sao thế con? Cái gì mà thần bí vậy?”, mẹ Tần tò mò hỏi.

“Bố, mẹ. Hai người có biết tại sao trên đường về nhà, con lại tự tin nói với hai người rằng con có thể mua được xe Guangben không?”, Tần Kiệt nghiêm túc nhìn vào bố mẹ.

“Tại sao?”, bố Tần mẹ Tần hỏi.

“Bố mẹ còn nhớ hè năm ngoái con đã từng đề cập với hai người về chuyện làm thêm không?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 135: “Vô ích cái gì chứ?


“Nhớ chứ, sao vậy?”, bố Tần không hiểu rốt cuộc Tần Kiệt muốn nói gì.

“Kiệt Tử, rốt cuộc con muốn nói cái gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa”, mẹ Tần bắt đầu sốt ruột hỏi.

Tần Kiệt nói: “Con làm thêm nửa năm, kiếm được tiền rồi!”

“Cắt! Bố còn cho rằng con sẽ nói cái gì chứ? Hóa ra là nói về chuyện này. Làm thêm thì kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ? Cùng lắm thì kiếm được mấy ngàn tệ! Con thần bí như vậy để làm gì chứ?”, bố Tần nói.

“Bố. Số tiền con kiếm được không phải chỉ là mấy ngàn tệ đâu! Nửa năm qua, tiền con kiếm được có thể mua được hàng chục chiếc xe Guangben đó!”

Phốc~

Bố Tần đưa cho anh vài viên hạt dẻ, nghiêm túc nhắc nhở: “Kiệt Tử, bố biết con muốn làm cho bố và mẹ con vui, có tấm lòng như vậy là tốt, nhưng, làm người phải thành thật, không được ba hoa khoác lác. Một chiếc xe Guangben 380 ngàn tệ, mấy chục chiếc, chắc cũng hơn 10 triệu tệ, con nghĩ bố sẽ tin sao? Được rồi, đừng có mà chém gió nữa, làm người phải…”

“Bố, bố nói như vậy, là không tin con đúng không?”

Tần Kiệt thấy thế, anh càng không muốn giấu giếm nữa.

Hôm nay nhất định phải ngả bài, để tâm trạng của bố mẹ hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.

Bằng không, nếu bố mẹ anh không vui thì dù anh có kiếm được bao nhiêu tiền cũng có tác dụng gì chứ?

Con trai kiếm tiền chẳng phải là vì để cho bố mẹ, cho người nhà vui lòng hay sao.

“Bố, những lời con vừa nói không phải là ba hoa khoác lác, tất cả đều là sự thật!”, Tần Kiệt nhìn về phía mẹ Tần: “Mẹ, lần trước mẹ nói muốn đến siêu thị Kiệt Tuyết Nam Hồ làm việc đúng không?”

“Đúng, sao vậy?”, mẹ Tần có chút không hiểu, đang yên đang lành, sao lại nhắc đến siêu thị Kiệt Tuyết chứ.

“Bố, mẹ, hai người cảm thấy cần có bao nhiêu tiền mới mở được siêu thị đó?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cái này…”, bố Tần và mẹ Tần lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Ít nhất cần 4 triệu tệ! Đây mới chỉ là phần siêu thị và nhập hàng, chưa tính ba tầng nhà! Nếu tính cả vào, ít nhất cũng phải 15 triệu tệ!”

“15 triệu tệ?”, bố Tần và mẹ Tần đều giật mình, có chút mông lung, hồi lâu sau, bố Tần mới lấy lại tinh thần hỏi: “Nhiều như vậy sao?”

“Vâng, nhất định phải cần nhiều như vậy!”, Tần Kiệt gật gật đầu: “Bố mẹ có biết ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết mới khai trương được một tháng kiếm được bao nhiêu không?”

“Bố cũng không phải là ông chủ siêu thị, làm sao mà biết được chứ?”, bố Tần lắc đầu nói.

“Hơn 1,7 triệu tệ!”, Tần Kiệt nói.

“Một tháng kiếm được hơn 1,7 triệu tệ, một năm có thể kiếm được ít nhất 15 triệu tệ. Nếu giảm giá, một năm kiếm được 8 triệu tệ tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Cái gì! Một siêu thị nhỏ mà một năm có thể kiếm được 8 triệu đến 10 triệu tệ, nhiều như vậy sao?”

Bố Tần và mẹ Tần đều rất kinh ngạc.

Nhất là bố Tần, ông chỉ là một công nhân làm trong xí nghiệp nhà nước, tiền lương một tháng chỉ có hơn 2 ngàn tệ, 8 triệu tệ, cũng không biết ông nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nữa.

Dọa người quá đi.

“Mẹ thằng nhỏ này, thu nhập năm ngoái của chúng ta là bao nhiêu ấy nhỉ?”

“Hơn 50 ngàn tệ!”

“Mới có hơn 50 ngàn tệ sao? So với 8 triệu tệ nhà người ta, còn kém xa…”, bố Tần và mẹ Tần nhìn nhau, có chút phiền muộn!

Khác biệt quá lớn.

Tần Kiệt lại có chút không vui.

Anh nói nhiều như vậy là để làm cho bố mẹ vui vẻ hơn chút, không phải là để khiến cho bố mẹ trở nên buồn rầu.

“Bố, mẹ, vẻ mặt của hai người là như thế nào vậy? Ban nãy những gì con nói đều là vô ích sao?", Tần Kiệt nói.

“Vô ích cái gì chứ? Thằng bé này lảm nhảm cả buổi, rốt cuộc có ý gì? Đừng úp mở nữa, nói thẳng ra xem nào!”, bố Tần nhíu mày nói.

“Bố, mẹ, hai người nghe cho kĩ, lát nữa đừng có mà shock quá đấy nhé!”, Tần Kiệt dừng một chút.

Bố Tần và mẹ Tần nhìn nhau, ông nhìn bà, bà nhìn ông, lông mày dựng đứng lên hết cả rồi, bọn họ không hiểu hôm nay rốt cuộc Tần Kiệt chạm đến vị thần tiên nào, sao mà nói chuyện khó hiểu thế.

So với ngày thường giống như là hai người khác nhau vậy.

Bố Tần và mẹ Tần có chút lo lắng.

Bọn họ đang muốn nói cái gì đó.

Tần Kiệt lại giành lên trước.

Anh nói: “Bố, mẹ, thật ra ban nãy con nói nhiều như vậy, đều là đang nói về chính con!”

“Chính con? Có ý gì?”

“Ý con là, ông chủ siêu thị Kiệt tuyết chính là con. Con đã kiếm được hơn 1,7 triệu tệ trong vòng một tháng!”

Bố Tần: “…”

Mẹ Tần: “…”

Sau đó, sắc mặt hai người chợt thay đổi, đứng lên một cách đột ngột!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 136: "Vào rồi hai người sẽ biết!"


Mẹ Tần nhanh nhất, vượt lên trước một bước, sờ vào trán Tần Kiệt, cau mày nói: "Không sốt mà nhỉ, sao ăn nói hàm hồ thế?”

"Kiệt Tử, con không sao chứ?", bố Tần cũng rất lo lắng.

Kiệt Tử lắc đầu, anh biết có nói tiếp cũng vô dụng: "Hai người đợi con một lát!"

Nói xong, anh chạy nhanh về phòng.

"Đều trách anh hai của ông đó, thật quá đáng. Nếu con trai tôi mà xảy ra chuyện bất trắc gì, bọn họ sẽ không xong với tôi đâu!"

"Bà gấp cái gì chứ? Vừa rồi sờ trán nó, không phải là không sốt sao? Đợi một chút rồi hãy nói!", nói thì nói như vậy, nhưng bố Tần còn cảm thấy lo lắng hơn mẹ Tần.

Dù sao Tần Kiệt cũng là con trai ruột của ông.

Mở miệng ra nói mê nói sảng, hoàn toàn không bình thường.

Nếu thật sự có chuyện, vậy thì hơn 20 năm nuôi dạy con cái đổ xuống sông xuống biển rồi.

Trong lúc hai người đang sốt suột, Tần Kiệt xách một chiếc túi bước ra khỏi phòng.

Anh đưa túi cho bố Tần: "Bố, mẹ, hai người mở ra xem đi, xem bên trong có cái gì?"

"Cái gì?", bố Tần và mẹ Tần đều nghi ngờ, liếc mắt nhìn Tần Kiệt, bọn họ thấy Tần Kiệt không có vẻ như là đang nói đùa.

Chậm rãi mở ra.

Đột nhiên cả hai đều ngây người ra.

Giấy phép kinh doanh?

Siêu thị Kiệt Tuyết?

Người đại diện pháp luật----Tần Kiệt?

Nhìn thấy tất cả những thứ ghi trên giấy phép kinh doanh, bố Tần và mẹ Tần trong nháy mắt ngớ người ra.

Một lát sau, mẹ Tần mới sực tỉnh lại, chỉ vào giấy phép kinh doanh, bà hơi run rẩy nói: "Kiệt, Kiệt Tử, đây, đây là, là thật sao?"

"Kiệt Tử, con sẽ không sớm đoán trước được về quê nhà bác hai con sẽ làm khó dễ nhà chúng ta, cho nên con đã chuẩn bị kĩ càng, dùng nó để an ủi bố và mẹ con chứ?"

Tần Kiệt: "..."

Anh không còn lời nào để nói nữa.

Giấy phép kinh doanh cũng đã lấy ra rồi, thế mà bố mẹ vẫn không muốn tin.

Cũng may anh chỉ mới lấy ra giấy phép kinh doanh.

Nếu như anh lấy ra sổ đỏ ba tầng tòa nhà Thái Tử, bố mẹ chẳng phải là sợ tới mức ngất xỉu sao?

Tần Kiệt có chút vui mừng vì quyết định mà anh đưa ra rất đúng đắn.

Anh chỉ lấy ra giấy phép kinh doanh.

"Bố, mẹ, sao có thể là giả chứ? Hai người không tin thì đi theo con!"

"Đi đâu?", mẹ Tần hỏi.

"Phòng con!"

"Vào phòng con làm cái gì chứ?", mẹ Tần khó hiểu.

"Vào rồi hai người sẽ biết!"

Vài giây sau, bọn họ đến phòng Tần Kiệt, Tần Kiệt mở máy tính lên.

Anh lên mạng, vào trang mạng công nghiệp và thương mại quốc gia, sau đó tìm cửa sổ điều tra.

Anh đối chiếu với mã tổ chức trên giấy phép kinh doanh rồi nhập vào.

Xoẹt~

Trang web nhấp nháy hiện ra.

Tần Kiệt chỉ vào một dòng chữ trên trang mạng: "Bố, mẹ, hai người nhìn thấy chưa? Người đại diện pháp luật trên trang web chính thức có phải là tên của con không?"

"Cái này... đúng là thế thật!", mẹ Tần nuốt nước bọt, dụi dụi mắt rồi lại nhìn thêm một lần, vẫn như cũ.

"Kiệt, Kiệt Tử, rốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Siêu thị một tháng có thể kiếm được hơn 1 triệu tệ, sao bố và mẹ con lại không biết chứ?", bố Tần sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng sực tỉnh lại.

Ông muốn biết tất cả mọi chuyện.

"Năm ngoái trước khi thị trường chứng khoán rớt giá, con và bạn con đã kinh doanh cổ phiếu, mua trúng cổ phiếu quái vật, kiếm được một khoản kha khá! Sau đó con tìm một người bạn để hợp tác và cùng nhau mở siêu thị! Người đại diện theo pháp luật của siêu thị là con, nhưng trong đó vẫn còn có cổ phần của bạn con!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 137: Đáng sợ quá đi.


*Thị trường chứng khoán thường gọi những cổ phiếu có giá cổ phiếu kỳ lạ và quái đản là “cổ phiếu quái vật”.

Tần Kiệt không dám nói tất ra, anh lo lắng bố mẹ sẽ tức giận khi biết anh thế chấp bất động sản lấy cổ phiếu.

Vì vậy anh biên soạn nên một câu chuyện nửa thật nửa giả.

"Thật sao?", mẹ Tần có chút kinh ngạc.

"Ừm!"

“Ok, miễn là tiền của con đi đúng hướng là được!", mẹ Tần cảm thấy yên tâm rồi.

"Đợi đã!", bố Tần lại thận trọng hơn, suy nghĩ bao quát hơn mẹ Tần, ông nói: "Con lấy đâu ra tiền mua cổ phiếu?"

"Ư...", Tần Kiệt xoa đầu nói: "Được rồi, con nói thật với hai người nhé! Tiền con mua cổ phiếu, có hai phần!"

"Hai phần?", bố Tần và mẹ Tần liếc mắt nhìn nhau, hai người nghe không hiểu.

"Con làm thêm, nhưng thật ra những gì con làm là một dự án thu gom phế liệu trong khuôn viên trường!"

"Thu gom phế liệu sao?", mẹ Tần xụ mặt xuống, nhéo lấy Tần Kiệt: "Con được lắm, một sinh viên đại học, không học hành cho tử tế lại học người ta đi nhặt rác rưởi! Gan con lớn thật đó!"

"Mẹ, mẹ buông con ra, đau quá đi!"

"Đừng ẫm ĩ nữa, để cho con nó nói!", bố Tần kéo mẹ Tần ra.

"Kiệt Tử, con nói tiếp đi!"

"Con đã kí một bản thỏa thuận khởi nghiệp trong khuôn viên trường với nhà trường, dự án là thu gom phế liệu trong toàn trường. Yêu cầu từ phía nhà trường là có thể giúp bọn họ giải quyết một số vấn đề về cuộc sống của các sinh viên nghèo, dành cho bọn họ một số vị trí nhất định!"

"Với điều kiện này, con đã tiếp quản dự án này. Tiếp quản toàn bộ công việc thu gom phế liệu của ba cơ sở trường đại học công nghiệp Hồ!"

"Một tháng sau khi trừ các khoản chi phí khác nhau, con có thể thu về được 60 ngàn tệ!"

"Cái gì? 60, 60 ngàn tệ sao?", mẹ Tần tưởng mình nghe nhầm.

"Ừm, một tháng được 60 ngàn tệ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi đó!", Tần Kiệt gật gật đầu.

"Bố thằng nhỏ này, tôi không nghe nhầm đúng chứ? Từ khi nào mà thu gom phế liệu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhỉ?", mẹ Tần cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ.

"Trường Kiệt Tử đã có hơn 30 ngàn người, ba cơ sở ít nhất cũng có 50 ngàn người! Một tháng được 60 ngàn tệ, hợp tình hợp lý! Kiệt Tử, con nói tiếp đi!", bố Tần nói.

"Hả? Ông tin thật sao?", mẹ Tần rất bất ngờ.

"Ừm!", bố Tần nói.

"Một tháng con kiếm được 60 ngàn tệ, lại vay bạn cùng phòng kí túc xá 50 ngàn tệ, thêm 10 ngàn tệ tiền học phí, tổng cộng có 120 ngàn tệ, con tìm đến một vài bạn học có điều kiện gia đình khá giả, góp được một khoản tiền mua chung cổ phiếu! Sau đó chọn trúng cổ phiếu quái vật!”

"Lúc bọn bán tống cổ phiếu, hai người có biết bọn con kiếm được tất cả bao nhiêu tiền không?"

"Kiếm được bao nhiêu?", bố Tần và mẹ Tần hỏi.

Thị trường chứng khoán năm 2007 nổi tiếng trong cả nước.

Người dân ở các thành phố lớn đều biết đến nó.

Cổ phiếu không còn là thiểu số nữa.

Tuy rằng bố Tần và mẹ Tần không chơi cổ phiếu nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Bọn họ không có quá nhiều nghi ngờ.

Bọn họ chỉ muốn nghe một câu trả lời.

"Hơn 13 triệu tệ!"

"Hả? 13, hơn 13 triệu tệ sao?", bố Tần và mẹ Tần nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt kinh hãi.

Đầu tư vào cổ phiếu liền có thể kiếm được hơn 13 triệu tệ.

Điều này...

Đáng sợ quá đi.

Tiền ở trong xã hội, sao có thể kiếm như vậy chứ?

Hai người bọn họ nghĩ mãi cũng không ra.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 138: Trán anh hiện đầy vạch đen.


"Bọn con tất cả có 3 người, con lấy nhiều nhất, được chia hơn 4 triệu tệ, hai người kia mỗi người được hơn 3 triệu tệ!”

“Có tiền rồi, con cũng không dám nói thẳng ra vì sợ dọa đến hai người, sau đó con đặc biệt đến khảo sát khu vực Nam Hồ rồi cùng bạn bè mở một siêu thị, chính là siêu thị Kiệt Tuyết!”

“Cái này…”

Bố Tần và mẹ Tần nghe xong đều trầm mặc không nói gì.

Hai người nhìn nhau, ông nhìn bà, bà nhìn ông.

Trong lòng nổi lên những gợn sóng lớn.

Hai người bọn họ bận rộn suốt cả một năm, tằn tiện nhịn ăn nhịn tiêu cũng chỉ kiếm được hơn 50 ngàn tệ.

Nhưng con trai của bọn họ lại kiếm được hơn 4 triệu tệ từ việc chơi cổ phiếu.

Hơn 4 triệu tệ đó!

Bọn họ phải nhịn ăn nhịn mặc, làm việc chăm chỉ 80 năm thì mới có thể kiếm được ngần ấy tiền.

Nhưng con trai bọn họ lại kiếm được một cách dễ dàng.

Điều này…

Quả thực là khó mà tin được.

Trước đây, hai người họ còn không dám nghĩ đến số tiền đó.

“Ha ha, được rồi, được rồi! Mẹ thằng nhỏ, đây chính là sự khác biệt giữa việc học và không học đó! Bà và tôi không được học nhiều, làm việc cả một đời cũng không gom góp được bao nhiêu, nhưng con trai của chúng ta, bởi vì thằng bé đi học đại học, đầu tư vào cổ phiếu liền kiếm được số tiền mà hai chúng ta phải mất 80 năm mới có thể kiếm được!”

“Tổ tiên nhà họ Tần tôi phù hộ rồi! Ha ha~ Tốt lắm, đi học quả thật có tác dụng!

Tần Kiệt: “…”

Sao nói đi nói lại, lại nói đến mồ mả tổ tiên chứ.

Nhưng nói thật, lúc nào có thời gian rảnh, anh cũng phải đến tạ mộ ông bà nội mới được!

"Đúng vậy, đi học có tác dụng thật, con đầu tư vào cổ phiếu, làm cả một đời, cháu trai mẹ không cần phải phấn đấu nữa!", mẹ Tần vui vẻ cười nói.

"Tần Kiệt: "..."

Con chỉ mới nói là kiếm được 4 triệu tệ mà thôi, mẹ liền nói cháu trai hai người, con trai con không cần phải cố gắng nữa.

Vào thời điểm năm 2008, 4 triệu tệ là một con số khá lớn, nhưng 10 năm sau thì với số tiền này cũng chỉ mua được một căn nhà ở khu vực tốt hơn thôi, sao lại không cần phấn đấu nữa chứ?

"Nhắc đến cháu trai mới nhớ, Kiệt Tử này, bây giờ con có tiền rồi thì nên nhanh chóng tìm một cô bạn gái đi chứ, đừng đợi tốt nghiệp xong mới tìm, lúc đó không tìm được bạn gái tốt đâu!", bố Tần nói.

"Đúng vậy, Kiệt Tử à, tốt nhất là tốt nghiệp xong thì kết hôn ngay, một năm ôm hai đứa, bố con và mẹ mỗi người ôm một đứa chơi đùa! Thú vị biết bao!", mẹ Tần hùa theo.

Tần Kiệt: "..."

Trán anh hiện đầy vạch đen.

Hay thật hai người muốn con tìm bạn gái, sinh con, là để cho hai người chơi sao.

Thật đúng là.

Con nít sinh ra là để nối dõi tông đường, sao có thể chơi đùa chứ?

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ôm em bé ở trong tay, quả thực là khá thú vị.

"Kiệt Tử, những gì mẹ nói với con, con đã nhớ chưa?", mẹ Tần thúc giục.

"Ừm, con nhớ rồi! Mau chóng tìm bạn gái, tốt nghiệp xong kết hôn, một năm ôm hai đứa!", Tần Kiệt nói.

"Đúng, ý mẹ là như vậy!", mẹ Tần mỉm cười.

"Bố, mẹ, hai người làm gì thì làm đi nhé, con lái xe hơi mệt, phải đi nghỉ chút đây!"

"Ừ, đi nghỉ đi! Trong mơ, cũng đừng quên tìm bạn gái nhé!", bố Tần nói.

Ầm~

Tần Kiệt thiếu chút nữa ngã ngửa ra.

Lời này của bố hiển nhiên đã bóc trần bản tính thời còn trẻ của ông.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 139: Là anh em ruột của bố.


Lúc bố anh còn trẻ, chắc chắn rất đào hoa.

Nhất định là vậy.

Quả nhiên.

Mẹ Tần nghe thấy mùi vị khác.

Bà véo lấy vành tai của bố Tần: "Dạy con nằm mơ cũng mơ đến gái, lúc ông nằm mơ có phải là cũng thường mơ đến gái không?"

"Mẹ thằng nhỏ, đừng véo nữa được không? Đau quá!"

"Không véo cũng được nhưng ông thành thật khai báo mau, mơ thấy ai?"

"Tôi, thật sự là tôi đã mơ thấy phụ nữ!"

"Hả? Ông thật sự mơ thấy gái à, ông là người vô lương tâm, trời ơi cái thân tôi…"

"Nhưng người tôi mơ thấy là bà đó!"

“Cái gì?”, mẹ Tần chưa kịp nuốt nước bọt xuống liền sững sờ, buông tay ra, nhìn vào bố Tần: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

“Vậy còn tạm được! Nhớ kĩ vào, sau này chỉ cho phép mơ thấy tôi thôi đó!”, mẹ Tần cảnh cáo bố Tần.

“Ừm, chỉ mơ thấy mình bà!”, bố Tần còn giơ tay lên.

Phụt~

Tần Kiệt không khỏi bật cười.

Bố mẹ đều là vợ chồng già rồi mà vẫn còn chơi trò này, thật buồn cười.

“Thằng nhóc con này không phải là đã đi nghỉ rồi sao? Dám nghe lén hả?”

Bố Tần tức giận, lấy đệm ghế sô pha đập vào người Tần Kiệt.

Bịch~

Tần Kiệt co cẳng chạy trốn, vèo cái liền không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng là anh đã chạy về phòng rồi.

“Thằng nhóc con này, chạy nhanh đó!”, bố Tần càm ràm một câu, lại phát hiện ra rằng mẹ Tần đang nhìn chằm chằm vào ông.

“Mẹ thằng nhỏ, bà sao vậy?”

“Ông nói sao chứ? Đều tại ông, nếu không phải là ông, sao thằng bé có thể nghe thấy chứ?”, mẹ Tần trừng mắt nhìn bố Tần.

“Ha ha, con nó lớn rồi, không sao! Chúng ta tiếp tục xem giấy phép kinh doanh của thằng bé đi!”, bố Tần chuyển chủ đề.

“Ừ nhỉ. Thằng bé là người đại diện pháp luật của siêu thị. Một tháng có hơn 1 triệu tệ, một năm có hơn 10 triệu tệ! Mười năm có …”

“100 triệu tệ!”, bố Tần nói.

“Cái gì?100 triệu tệ? Nhiều, nhiều như vậy sao?”, mẹ Tần kinh sợ đứng dậy.

“Xuỵt ~”, bố Tần vội vàng kéo mẹ Tần ngồi xuống: “Nói nhỏ chút được không? Bà không sợ hàng xóm nghe thấy sao?”

“Ừ nhỉ, ông nói đúng. Không thể để lộ tiền ra ngoài, không thể để lộ tiền ra ngoài!”

Mẹ Tần hiểu ra, vội vàng hạ giọng.

Hai người bọn họ trò chuyện về khối tài sản đang có của Tần Kiệt, cũng nói về sự ra đời, quá trình lớn lên và sau khi đi học của Tần Kiệt.

Nói mãi nói mãi, cả bố Tần và mẹ Tần đều ngủ thiếp đi.

Tần Kiệt nhẹ nhàng đi tới, lấy chăn đắp lên người bố mẹ.

Nhìn bố mẹ đang ngủ say, khi ngủ cũng mang theo nụ cười.

Tần Kiệt liền biết rằng quyết định của anh hôm nay là hoàn toàn đúng đắn.

Ở nhà bác cả, nhà bọn họ bị nhà bác hai và anh họ Tần Hạo chế giễu một hồi.

Bố mẹ chắc cũng không được vui cho lắm, trong lòng ngột ngạt, khó chịu. Dù sao người đó cũng là bác hai.

Là anh em ruột của bố.

Thế hệ của bố, trong nhà có những mấy anh em.

Cùng nhau lớn lên, dù thế nào cũng có tình cảm.
 
Back
Top Bottom