Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 120: Ai kêu Tần Kiệt là người phát tiền chứ.


"Ban nãy tôi đã nói về tổng doanh thu, tiếp theo tôi sẽ nói qua một chút về lợi nhuận của siêu thị chúng ta. Tôi và các đồng nghiệp trong bộ phận tài vụ đã thống kê rằng sau khi trừ các loại chi phí khác nhau, lợi nhuận của siêu thị chúng ta trong vòng một tháng qua là hơn 6 triệu tệ!"

"Woa? 6 triệu tệ? Nhiều như vậy sao?"

"Trời ơi, một tháng lãi 6 triệu, một năm chẳng phải là..."

"Kinh người quá đi!"

...

Không riêng gì đám nhân viên mà Tần Kiệt nghe xong cũng sửng sốt.

Một tháng lãi 6 triệu tệ, mở siêu thị kiếm được tiền như vậy sao?

Sao trước đây anh không biết nhỉ?

"Nhưng mọi người đừng nên vui mừng quá sớm!", đột nhiên, Lưu Tuấn Mai dội một gáo nước lạnh xuống.

"Lợi nhuận là hơn 6 triệu tệ, nhưng nếu trừ tiền thuế cũng chỉ còn khoảng 3 triệu!"

"f*ck!"

Tần Kiệt trực tiếp văng ra một câu chửi thề.

Mẹ nó chứ!

Ông đây vất vả khổ sở kiếm được hơn 6 triệu tệ, thế mà một nửa trong số đó phải sung vào của công.

Độc ác quá đi!

"Khụ khụ~"

Lưu Tuấn Mai ho khan vài tiếng nhắc nhở Tần Kiệt.

"Ừm....", Tần Kiệt nhận ra được mình hơi thiếu lịch sự, vội vàng nói: "Giám đốc tài vụ Lưu nói tiếp đi, không cần để ý đến tôi!"

Mặc dù là nói như vậy, nhưng anh vẫn rất đau lòng.

Một khoản thuế hơn 3 triệu tệ đó!

Vác nó lên trên người, ai mà chẳng đau chứ!

Anh rất muốn văng thêm một câu chửi thề.

Nhưng suy nghĩ một chút, anh vẫn cố kìm lại.

Lưu Tuấn Mai tiếp tục nói: "Lãi ròng là hơn 3 triệu tệ. Con số này cũng đã rất xuất sắc trong giới cùng ngành rồi! Giám đốc Tần phải vui mới đúng chứ!"

"Ha ha~"

Tần Kiệt có chút ngại ngùng.

Đương nhiên anh hiểu được ý tứ của Lưu Tuấn Mai.

"Tiếp theo, mời giám đốc Tần lên phát biểu!", Lưu Tuấn Mai nói.

"Được! Cho tôi nói vài câu nhé!", Tần Kiệt tiếp đề tài.

"Lần trước tôi đã nói qua, cuối năm phải phát tiền thưởng cho tất cả mọi người! Tiếp theo, chính là thời khắc phát thưởng!"

Bốp bốp~

Đám nhân viên bắt đầu trở nên sôi sục, nhốn nháo ầm ĩ.

Làm việc cả một tháng không phải chỉ là chờ đợi đến lúc phát thưởng sao.

Sắp đến Tết rồi.

Lấy được tiền thưởng cuối năm thỏa mái biết bao.

Lúc này, mọi người lập tức trở nên yên lặng.

Ai cũng vểnh tai lên, nín thở chờ Tần Kiệt tuyên bố số tiền thưởng.

Tần Kiệt thì sao, lúc này anh là người đang kích động nhất.

Kiếp trước, anh luôn là người được lĩnh lương.

Mỗi lần lĩnh lương, thấy ông chủ ngồi ở đó, hai chân bắt chéo, bộ dáng như đại gia giàu có, rất tiêu sái.

Anh cũng rất muốn trải nghiệm qua loại cảm giác đó.

Nhưng cho đến cuối kiếp trước, anh không có được cái mệnh đó.

Trùng sinh một kiếp, anh đã trở thành ông chủ.

Hôm nay là lần đầu tiên anh phát lương.

Mặc dù phải rút ra một khoản lớn từ trong 3 triệu tệ.

Nó chẳng khác nào bị người ta cắt thịt vậy.

Nhưng so với việc đóng thuế, anh có thể trải nghiệm cảm giác làm ông chủ sẽ oai phong như thế nào thì số tiền này bỏ ra rất đáng.

Làm ông chủ ấy mà, lúc này mới là lúc thể hiện rõ nhất thân phận và địa vị của mình.

Thường ngày Châu Phàm được người khác kính trọng.

Nhưng giờ phút này, anh ta cũng không có được sự uy phong bằng một ông chủ như Tần Kiệt.

Cho dù là Châu Phàm, đến lúc này cũng phải nịnh bợ Tần Kiệt.

Ai kêu Tần Kiệt là người phát tiền chứ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 121: Đáng được như vậy!"


"Tôi nói, giám đốc Châu ghi nhé!"

"Ok giám đốc Tần!", Châu Phàm lấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

"Giám đốc tài vụ Lưu, tiền thưởng 30 ngàn tệ!"

"Woa? 30 ngàn tệ? Nhiều vậy?"

"Một tháng giám đốc tài vụ Lưu được 5 ngàn tệ, 30 ngàn tương đương với nửa năm tiền lương rồi!"

"Đúng vậy, làm trong nhà nước bây giờ một tháng mới được có hơn 2 ngàn tệ, cuối năm nhận được 14 tháng lương cũng không theo kịp giám đốc tài vụ Lưu!"

"Ngưỡng mộ quá đi!"

"Ngưỡng mộ thì anh càng phải cố gắng hơn nữa đó!"

"Ừ! Tôi phải chăm chỉ nỗ lực hơn mới được!"

"Tôi cũng vậy!"

...

Nghe thấy tiếng xì xào của đám nhân viên, Tần Kiệt rất hài lòng.

Tục ngữ nói không sai, không muốn làm quân sĩ chiến thần thì không phải là quân sĩ tốt.

Anh làm như vậy chính là muốn kích động ý chí chiến đấu của nhân viên.

Sang năm, mọi người càng cố gắng ra sức hơn.

So với việc ra sức làm việc, bỏ ra 30 ngàn tệ là rất xứng đáng.

"30 ngàn tệ?", Lưu Tuấn Mai không ngờ rằng mình sẽ được nhiều như vậy, bà ấy vội vàng xua tay: "Giám đốc Tần, nhiều quá. Tôi không thể nhận!"

"Giám đốc tài vụ Lưu, đây là thứ dì đáng được nhận, dì không thể từ chối!", Tần Kiệt vô cùng nghiêm túc.

"Giám đốc Tần nói đúng đó, giám đốc tài vụ Lưu, thứ gì nên nhận thì dì cứ nhận đi, nếu dì không nhận, những người khác sao dám nhận chứ, mọi người nói xem có đúng không?", Châu Phàm nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền.

"Đúng vậy, giám đốc tài vụ Lưu, đừng từ chối nữa!"

"Nhận đi!"

"Không sai, nhận đi!"

Lưu Tuấn Mai bất đắc dĩ đành phải gật đầu chấp nhận.

Không thể trái ý dân, bà ấy không muốn trở thành tội phạm.

"Lương Hồng, chủ nhiệm kho, tiền thưởng 20 ngàn tệ!"

"Woa. Chủ nhiệm Lương được tận 20 ngàn tệ!"

"Ngưỡng mộ thật đó!"

"Đúng vậy!"

...

"Uông Gia Tân, trưởng bộ phận vận hành, tiền thưởng 20 ngàn tệ!"

"Woa~"

"Triệu Thanh Thanh, trưởng bộ phận thu ngân, tiền thưởng 20 ngàn tệ!"

"Woa~"

...

"Trương Đào, bảo vệ, 6 ngàn tệ!"

"Giỏi thật đó!"

"Bảo vệ cũng được tận 6 ngàn tệ, ha ha, về nhà tha hồ ăn Tết rồi!"

"Nói đúng lắm! Ha ha~"

"Trương Tiểu Yên, nhân viên thu ngân, 8 ngàn tệ!"

"Nhân viên thu ngân vất vả hơn chút, 8 ngàn tệ, hợp lý!"

"Không sai! Đáng được như vậy!"

"Dương Đào, shipper, 10 ngàn tệ!"

"Mấy ngày tuyết rơi lớn, shipper chịu không ít khổ cực, hợp lý!"

"Không sai! Đáng được như vậy!"

...

Cứ như vậy, Tần Kiệt điểm danh phát tiền thưởng cho từng người một.

Hơn 70 nhân viên.

Ngoại trừ Châu Phàm ra, vừa vặn là 75 người.

Giám đốc tài vụ một người, chủ nhiệm kho, trưởng bộ phận vận hành, trưởng bộ phận thu ngân, đội trưởng đội bảo vệ, ngoại trừ giám đốc tài vụ được 30 ngàn tệ ra, trưởng mỗi bộ phận được 20 ngàn trệ, tổng cộng là 110 ngàn tệ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 122: “Lời này nghĩa là gì?”


Shipper 50 người, mỗi người được 10 ngàn tệ, tổng cộng là 500 ngàn tệ.

Bảo vệ 6 người, mỗi người được 6 ngàn tệ, tổng cộng là 36 ngàn tệ.

Nhân viên thu ngân có 7 người, mỗi người được 8 ngàn tệ, tổng cộng là 56 ngàn tệ.

Có 7 nhân viên sale và quản lí kho, mỗi người được 5 ngàn tệ, tổng cộng là 35 ngàn tệ.

75 nhân viên cộng lại, tổng cộng Tần Kiệt đã chi ra 730 ngàn tệ để phát tiền thưởng.

Trên khoản ghi trong sổ sách vẫn còn hơn 2 triệu tệ.

Khi thấy số liệu còn lại ghi trong sổ, nói thật, Tần Kiệt rất đau lòng.

Nhưng đây đều là những mục phải chi.

Bởi vì anh muốn thông qua chuyện này để nói cho toàn thành phố Hán và toàn bộ ngành nghề biết rằng, mức lương của nhân viên ở siêu thị Kiệt Tuyết là đứng hàng đầu trong toàn thành phố.

Chỉ cần bạn có tài, dám đến siêu thị Kiệt Tuyết làm việc, lao động, chăm chỉ thật thà bày mưu tính kế cho sự phát triển của Kiệt Tuyết thì Kiệt Tuyết tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bạn.

Cho nên 730 ngàn tệ, mặc dù giống như bị xẻo một miếng thịt lớn nhưng đối với Tần Kiệt mà nói, miếng thịt này bỏ ra rất đáng.

Tiếp theo, hơn 2 triệu tệ còn lại, Tần Kiệt đưa cho Châu Phàm 50 ngàn tệ.

Đương nhiên, đây là chuyện sau khi tan họp.

Dẫu sau Châu Phàm cũng là đồng bọn hợp tác, không có lương.

Anh ta chỉ được chia lãi và hoa hồng.

Tất cả những thứ này để sau hãy bàn.

Sau khi Tần Kiệt tuyên bố tiền thưởng của mỗi một người, cả phòng họp to như vậy tràn ngập tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ vui sướng.

Bây giờ mới chỉ là năm 2007, mức lương một tháng của công nhân viên làm ở các doanh nghiệp nhà nước mới chỉ được hơn 2 ngàn tệ, cuối năm có người được lương tháng 13, có người được được lương tháng 14.

Nhưng dù là thêm một tháng hay hai tháng thì cũng không theo kịp lương của nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết.

Chỉ nhìn vào điểm này cũng đã đủ để chứng minh sức mạnh của siêu thị Kiệt Tuyết và hoạt động kinh doanh tốt như thế nào.

Cuộc họp diễn ra một cách sôi nổi.

Vô cùng tốt đẹp.

Sau khi tan họp, Khương Lỗi cố ý để Châu Phàm lại một mình.

“Giám đốc Tần, mức lương anh đưa ra cao quá!”, Châu Phàm cau mày: “Tôi kinh doanh siêu thị đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ dám phát tiền thưởng kiểu vậy đó! Sau này, lòng tham của bọn họ càng lớn hơn nữa rồi!”

Tần Kiệt mỉm cười: “Tôi không sợ lòng tham của bọn họ không lớn. Ngược lại, bọn họ không có lòng tham, tôi còn lo lắng là đằng khác!”

“Lời này nghĩa là gì?”, Châu Phàm không hiểu ý của Tần Kiệt cho lắm.

“Có lòng tham lớn, bọn họ mới sẵn lòng ra sức làm việc. Bọn họ ra sức làm việc thì việc kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta mới tốt được! Đây là một chuỗi phản ứng dây chuyền!”, Tần Kiệt giải thích.

“Nhưng cho dù là vậy, cũng không cần thưởng nhiều như vậy chứ! Người thấp nhất đã được 5 ngàn tệ rồi!”, Châu Phàm tiếp tục nhắc nhở.

“5 ngàn tệ thì sao? Theo tôi con số này không tính là nhiều!”, Tần Kiệt nhìn vào Châu Phàm: “Giám đốc Châu, anh nhớ kĩ một điều. Bất luận là làm người hay là làm kinh doanh, điều đầu tiên chính là phải phóng khoáng! Chỉ cần anh phóng khoáng thì anh mới có thể thu hút được nhiều nhân tài đến với mình!”

“Sắp tới tôi sẽ mở một chuỗi các cửa hàng. Nếu không phóng khoáng, tôi việc gì phải ngu như vậy? Chỉ cần phóng khoáng, để cho đám nhân viên làm công tác quảng cáo tuyên truyền miễn phí cho chúng ta, người nọ truyền tai người kia! Sẽ không lâu đâu, các đối thủ cạnh tranh cùng ngành ở cả thành phố Hán đều sẽ biết Kiệt Tuyết đối xử với nhân viên tốt như thế nào!”

“Quảng cáo tuôn ra, danh tiếng cũng có, thực lực lại càng lớn thì lo gì sau này không có nhân tài đến gia nhập chứ?”

“Giám đốc Châu, tầm nhìn xa hơn một chút. Trong tương lai sau khi siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta mở rộng ra khắp tỉnh, đến lúc đó, thành tích của anh sẽ sánh ngang với Walmart! Đến lúc đó, anh oai phong như thế nào, không cần tôi phải nói, anh cũng đã tưởng tượng ra rồi chứ!”

“Cái này…”

Châu Phàm không ngờ rằng tầm nhìn của Tần Kiệt lại lâu dài như vậy.

Siêu thị đầu tiên mới khai trương được một tháng liền bắt đầu nghĩ đến việc mở một chuỗi các cửa hàng rồi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 123: “Tìm siêu thị Kiệt Tuyết ấy!”


Ông chủ đúng thật là ông chủ.

Suy nghĩ mọi chuyện quả thực khác với nhân viên.

Giờ phút này, Châu Phàm hiểu rõ hơn một chút về tầm nhìn và tác phong làm việc của Tần Kiệt, đương nhiên anh ta càng kính trọng và khâm phục Tần Kiệt hơn

“Anh ghi tạc ở trong lòng là được rồi! Tiếp theo, tôi với anh sẽ tính toán tiền nong giữa hai chúng ta! Theo như thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa cho anh 50 ngàn tệ, như thế nào?”

“50 ngàn tệ? Nhiều vậy sao?”, Châu Phàm có chút bất ngờ.

“Không nhiều, anh đáng được như vậy. Cứ quyết thế nhé! Đợi lát nữa, tôi sẽ kêu giám đốc tài vụ Lưu chuyển khoản cho anh, nhưng anh phải bảo mật, không được để lộ ra ngoài, anh hiểu ý của tôi chứ?”, Tần Kiệt nhìn vào Châu Phàm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Cái này…”, Châu Phàm do dự một lát, tâm động rồi.

Tiền ấy mà, có ai chê nhiều chứ?

“Được rồi, tôi nhận! Cảm ơn giám đốc Tần!”

“Chúng ta là người cùng hợp tác làm ăn với nhau, nói cảm ơn xa cách quá đi. Siêu thị Kiệt Tuyết, về sau còn phải nhờ anh quản lí nhiều đó!”

“Ha ha, giám đốc Tần nói cũng phải! Chúng ta là người cùng làm ăn!”

“Đúng, đồng bọn hợp tác làm ăn!”

Giống y như lời Tần Kiệt nói, bảy mươi lăm công nhận nhận được tiền xong về nhà thì vô c*̀ng vui vẻ. Họ khen lấy khen để đãi ngộ c*̉a siêu thị Kiệt Tuyết tốt như thế nào trước mặt bạn bè và người thân.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền ngàn, chỉ chưa tới ba ngày đã truyền khắp giới kinh doanh siêu thị trong thành phố Hán. Ngay cả một số người không phải trong ngành c*̃ng nghe nói siêu thị Kiệt Tuyết phát tiền thưởng rất nhiều.

Siêu thị Kiệt Tuyết lập tức hot lên. Tiếng tăm lại lan rộng hơn nữa. Nó tiếp tục trở thành đề tài sốt dẻo c*̉a người dân c*̉a cả vùng Nam Hồ và Hán Xương, thậm chí là toàn bộ thành phố Hán.

Hôm nay là ba mươi âm lịch. Sáng sớm, mẹ Tần đã đi khu chợ gần nhà mua hết số đồ tết cuối c*̀ng. Vừa vào cửa, bà bèn càm ràm.

“Lão Tần, ông biết gì chưa, nghe nói bên phía Nam Hồ mới mở một cái siêu thị, tiền thưởng cuối năm thấp nhất c*̃ng năm ngàn đó!”

“Bao nhiêu?”, bố Tần đang đọc sách nên tưởng mình nghe nhầm bèn hỏi lại.

“Năm ngàn! Còn nhiều hơn của ông đấy!”, mẹ Tần vươn năm ngón tay ra cố ý nhấn mạnh nói.

“Cái gì? Năm... Năm ngàn á? Nhiều vậy hả?”, bố Tần giật mình kinh ngạc, một lúc sau, ông mới bĩnh tĩnh lại nói: "Không thể nào, một cái siêu thị mà phát tiền thưởng cuối năm nhiều hơn trong cơ quan nhà nước ư? Nhất định là giả!"

“Giả cái gì mà giả? Tôi nghe dì Tưởng trong chợ nói đó! Bà ấy là chỗ quen biết lâu năm với chúng ta, còn có thể lừa tôi à?”, mẹ Tần nói.

“Bà ấy nghe từ đâu vậy?”, bố Tần bình tĩnh hỏi tiếp.

“Nghe nói em họ c*̉a bà ấy đang làm nhân viên sale trong siêu thị Kiệt Tuyết đó đấy!”, mẹ Tần nói.

“Nếu nói như vậy thì có thể là thật đó!”, bố Tần có chút suy tư nói.

Két~

Cửa mở.

Tần Kiệt và bạn thời trung học chơi bóng xong bước vào.

“Kiệt Tử, con về rồi à! Mẹ có chuyện muốn nói với con”, mẹ Tần vẫy tay với Tần Kiệt bảo.

“Chuyện gì mà phải tự mình nói với con vậy ạ?”, Tần Kiệt đổi dép lê bước tới.

“Con lên mạng tìm kiếm siêu thị Kiệt Tuyết đi!”

“Tìm cái gì ạ?”, Tần Kiệt ngẩn ngưởi hỏi.

“Tìm siêu thị Kiệt Tuyết ấy!”, mẹ Tần lặp lại lần nữa mà không chú ý tới vẻ mặt c*̉a Tần Kiệt.

“Ơ? Tìm, tìm siêu thị Kiệt Tuyết làm gì ạ?”, Tần Kiệt hơi bất ngờ, thuận tay cầm cái ly rót một ly nước uống.

“Mẹ nghe dì Tưởng trong chợ nói tiền thưởng cuối năm c*̉a chỗ đó thấp nhất c*̃ng năm ngàn. Tiền lương bình thường còn hơn ba ngàn. Mẹ muốn tìm hiểu để nếu có thể thì năm sau đến siêu thị Kiệt Tuyết đi làm!”

Phụt~

Mẹ Tần vừa nói xong, Tần Kiệt lập tức phun hết ngụm nước mới uống ra ngoài.

Mẹ muốn đi làm trong siêu thị Kiệt Tuyết á?

Vậy chẳng phải là làm việc cho anh à?

Ặc, nhưng anh chính là con trai c*̉a bà đó.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 124: Không thích hợp để đi làm.


Sao có thể để mẹ đi làm công cho con trai được. Chuyện này cực kỳ tổn thọ. Sao mà được.

"Kiệt Tử, con sao thế? Phun cái gì? Mẹ nói sai à?", mẹ Tần không hiểu.

"Đúng vậy, tên nhóc nhà con nay hơi khác thường đó! Sao thế? Không phải là chơi bóng thua rồi chứ?”, bố Tần nhìn chằm chằm Tần Kiệt hỏi.

“Không, không phải. Con trai bố mẹ chơi bóng giỏi như thế nào, hai người c*̃ng không phải không biết. Sao có thể thua được!”, Tần Kiệt vội vàng xua tay phủ nhận.

“Vậy con phun cái gì? Xém phun cả lên người c*̉a mẹ, cái thằng này, hơn hai mươi tuổi đầu rồi, sao còn không chịu lớn vậy? Thật là!”, mẹ Tần liếc Tần Kiệt nói.

Tần Kiệt c*̃ng vô c*̀ng bất đắc dĩ.

“Bố, mẹ, là do con uống nhanh quá thôi! Lẽ nào điều này c*̃ng sai à?”

“À, uống nhanh quá hả, không nói sớm, thật là! Hại mẹ còn tưởng con bị ốm chứ!”, mẹ Tần trợn mắt nói.

Tần Kiệt: "..."

Mẹ là mẹ con đó, lời đó y như là ước gì con bị ốm vậy.

Phủi phui cái mồm.

Làm sao mà mẹ có ý thế được. Đừng có nghĩ lung tung.

“Được rồi, uống xong chưa? Xong thì mau đi tìm thử, nếu giống như lời dì Tưởng, năm sau mẹ sẽ đi đến đó làm!”

“Không được!”, Tần Kiệt lập tức phản đối.

Để mẹ đi làm công cho mình, như thế mà được à? Người ta biết sẽ nói mình bất hiếu. Dù thế nào cũng không được.

“Tại sao không được?”, mẹ Tần không hiểu.

“Đúng vậy, giờ mẹ con đi làm, một tháng mới được khoảng một ngàn tệ! Đến siêu thị Kiệt Tuyết thì gần như gấp đôi, còn nhiều hơn bố con đấy, sao lại không thể đi?”, bố Tần c*̃ng hỏi.

“Ặc... Ai da, tóm lại là không thể đi!”, Tần Kiệt nói.

“Chuyện này không bàn cãi nữa! Trừ khi con đưa ra một cái lý do thuyết phục được mẹ con! Không thì, công việc này, năm sau chắc chắn sẽ làm!”, bố Tần dứt khoát quyết định nói.

“Đúng thế, năm sau đi luôn! Con còn một năm nữa là tốt nghiệp, mẹ muốn góp ít tiền để tương lai con dùng để lấy vợ!”, mẹ Tần gật đầu nói.

“Ơ?”, Tần Kiệt nghe vậy thì vô c*̀ng cảm động.

Ở trong nước, bố mẹ cả đời đều lo lắng cho con cái. Lo từ lúc sinh ra đến khi lớn lên tới trường, trưởng thành, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Quá trình nào c*̃ng có bàn tay c*̉a bố mẹ. Có thể nói là nhọc nhằn cả đời. Có câu thương thay cho lòng bố mẹ chính là như vậy. Nó khác hoàn toàn với nước ngoài.

Tần Kiệt đã cảm nhận được điều ấy một cách sâu sắc nhất qua hai đời làm người.

Giờ phút này, nghe thấy lời mẹ nói, lòng anh lại xúc động.

Anh nghĩ một lát, nói: "Bố, mẹ, nhà c*̉a chúng ta ở đâu?"

“Hỏi thừa, đương nhiên ở thành phố Hán!”, bố Tần nói.

“c*̣ thể là ở chỗ nào?”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

“Ở Thanh Sơn. Con hỏi cái này làm gì? Có vấn đề gì sao?”, bố Tần không hiểu.

“Bố, mẹ, hai người còn biết nhà chúng ta ở Thanh Sơn à. Con c*̃ng có nghe người ta nhắc tới siêu thị Kiệt Tuyết, nó ở vùng Nam Hồ. Mà Nam Hồ ở đâu, chắc hai người c*̃ng biết chứ nhỉ?”, Tần Kiệt nói.

“Biết, ở phía nam, sao?”, bố Tần lại hỏi,

“Bố, mẹ à, nay vùng Nam Hồ chỉ có mấy cái đường hầm nối liền với Hán Xương thôi, muốn đi qua thì giao thông không được tiện cho lắm. Nhà chúng ta lại ở vùng Thanh Sơn, một cái ở phía Bắc, một cái ở phía Nam đó!”

“Hai nơi cách nhau gần năm mươi cây số nếu theo đường chim bay. Đến nay vẫn chưa có xe buýt đi thẳng đến đó. Mẹ muốn đi làm ở siêu thị Kiệt Tuyết thì mỗi ngày phải ngồi 2 chuyến xe mới tới nơi, cộng lại mất hơn hai tiếng đồng hồ!”

“Mỗi ngày cứ đi tới đi lui như vậy thì mệt muốn chết. Mẹ c*̃ng lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi đâu, con không đồng ý!”

“Cái này...”

Bố Tần và mẹ Tần nghe xong thì quay mặt nhìn nhau. Nghĩ kỹ lại thì thấy lời Tần Kiệt nói c*̃ng có lý. Khoảng cách đường chim bay đã gần năm mươi cây số, nhưng trong thành phố Hán có rất nhiều hồ, đường phố không phải là đường thẳng, toàn quanh co khúc khuỷu. Ngồi xe cả đi cả về c*̃ng mất gần bốn tiếng.

Ngồi trên xe quá lâu, ai c*̃ng mệt mỏi, sao còn có tinh thần mà đi làm được. Nếu tính thế thì quả thật không hợp lý. Không thích hợp để đi làm.

“Ừ, Kiệt Tử nói có lý đó, thôi bà đừng đi! Cứ làm ở chỗ đang làm đi!”, bố Tần gật đầu đồng ý với đề nghị c*̉a Tần Kiệt.

“Được rồi, bố con đã nói thế, mẹ còn có thể nói gì nữa, không đi thì thôi. Có điều, năm sau con phải tranh thủ tính chuyện tìm bạn gái đi!"

“Chắc chắn rồi ạ!", Tần Kiệt thở phào một hơi, nói: "Bố mẹ, con đi tắm đây! Hai người làm gì làm đi!"

"Ừ!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 125: Khiến cho gia đình mình thay đổi số phận.


Ba tiếng sau.

Bố Tần đốt hai cây nến đặt dưới bài vị thờ tổ tiên ở phía Bắc c*̉a phòng khách.

Rồi ông lại thắp ba nén hương vái hai vái, khấn mấy câu với tổ tiên, sau đó cắm chúng vào trong bát hương.

Xong xuôi mọi việc, gia đình ba người bắt đầu ăn bữa cơm mừng năm mới.

Có rất nhiều món ăn, chắc phải hơn hai mươi bát.

Bình thường rất hiếm khi thấy thịt, giờ phút này lại gần như chiếm hơn nửa cái bàn.

Đương nhiên còn có cả các món cá và trứng.

Bố Tần giơ chén rượu lên, mẹ Tần và Tần Kiệt c*̃ng vội giơ theo.

“Hôm nay là ba mươi tết, là ngày cuối c*̀ng c*̉a năm Tuất. Qua hôm nay, sẽ đến năm Hợi, Kiệt Tử c*̃ng bước sang tuổi hai mươi hai”.

“Tục ngữ nói, con heo đứng đầu sáu con giáp mang ý nghĩa mọi điều đều thuận lợi. Bố hy vọng trong năm mới, con có thể cố gắng hơn nữa, tranh thủ sang năm tốt nghiệp kiếm được một công việc thật tốt!”

“Không cầu con hơn bố, nhưng ít nhất c*̃ng không thể kém hơn bố được!”

“Bố con nói đúng đó. Cả đời bố mẹ chẳng có bản lĩnh gì, không cho con giàu sang phú quý được. Chỉ mong nhìn thấy con thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt, cưới vợ sinh con, cả đời bình an là rốt rồi! Nào, chúng ta c*̀ng uống cạn ly rượu này!”

Tần Kiệt vô c*̀ng cảm động.

Đời trước, sau khi nhà bọn họ bị bác hai lừa thì chẳng mấy suôn sẻ gì.

Về sau, anh nhảy lên làm giám đốc tài vụ, vốn nghĩ rằng ngày lành đã đến, có thể hiếu kính bố mẹ.

Ai ngờ anh uống rượu vào cái mất hết.

Bây giờ, anh sống lại một đời.

Cả đời này, bởi vì anh kịp thời bóc mẽ được âm mưu nhà bác hai mới tránh thoát được bi kịch.

Khiến cho gia đình mình thay đổi số phận.

Bản thân c*̃ng dựa vào việc biết trước tương lai trở thành kẻ có tiền, mua được một cửa hàng ba tầng và mở siêu thị.

Tương lai sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn.

Những điều đó, Tần Kiệt vẫn chưa nói cho bố mẹ biết.

Bởi vì anh không muốn họ lo lắng.

Anh tính đợi tốt nghiệp xong rồi tìm một cơ hội nói cho bọn họ.

Lúc này, anh nghe thấy lời nói c*̉a bố mẹ thì bỗng có một xúc động muốn nói chuyện mua cửa hàng mở siêu thị ra.

Nhưng nghĩ lại thì anh vẫn nhịn xuống.

Cả đời bố mẹ cực khổ nhọc nhằn, chỉ là người bình thường.

Nói cho bọn họ biết rồi, Tần Kiệt lo họ sẽ bị dọa, không chấp nhận được.

Dù sao anh vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp ra trường.

Bỗng im hơi lặng tiếng trở thành kẻ có tiền, bố mẹ chắc chắn sẽ không tin.

Vả lại, hôm nay c*̃ng là ba mươi tết, vẫn nên yên bình nhẹ nhàng thì tốt hơn.

Anh bưng ly rượu lên nói: "Con cảm ơn bố mẹ. Hai người yên tâm, con sẽ không phụ sự mong đợi c*̉a bố mẹ! c*̣ng ly!"

“Được! c*̣ng ly!”

“c*̣ng ly!”

“Ực!”

“Ha ha~”

...

Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa cơm gia đình cuối năm Tuất.

Khi mở cửa ra thì bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa nổ vang.

Tần Kiệt nhìn sang.

Trời còn chưa tối mà trên đường đã có rất nhiều trẻ con bắt đầu chơi pháo bông.

Đùng đùng đùng!

Pháo bông bắn lên trời.

Ở trên bầu trời biến thành đủ mọi hình dáng và màu sắc khác nhau trông vô c*̀ng đẹp mắt.

Khiến cho thành phố lớn này thấm đượm không khí và sức sống c*̉a dân gian.

Điều này làm Tần Kiệt nhớ tới câu chuyện c*̉a các con giáp.

Lúc này, anh bỗng cảm thấy vô c*̀ng hứng thú.

Đời trước, sau khi phát triển xã hội, anh đã không còn muốn chơi pháo bông nữa.

Nhưng đời này, sau khi sống lại ngay tuổi thanh xuân, anh bỗng nhiên muốn chơi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 126: “Phụ nữ chỉ tổ rách việc!”


“Bố, mẹ, con đi chơi đây!”

“Đừng đi quá trễ, về sớm một chút nhé!”

“Con biết rồi!”

Tần Kiệt chạy ra ngoài, mua một cây pháo bông và hộp quẹt ở cửa hàng tạp hóa.

Anh vừa xoay người lại đã thấy một gương mặt quen thuộc.

Người đó không phải ai khác chính là Trình Tư Nhã - bạn học thời cấp ba gặp ở buổi họp lớn hôm trước.

“Sao cậu lại ở đây?”, Tần Kiệt có chút bất ngờ hỏi.

“Sao tôi không thể ở đây cơ chứ?”, Trình Tư Nhã cười hỏi ngược lại.

“Nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như nhà cậu ở bên bờ sông, cách cả một con sông đó. Cậu không ở nhà ăn cơm tất niên, chạy tới phía đông làm gì?”, Tần Kiệt nhíu mày hỏi.

“Ai quy định ba mươi tết không thể đi ra ngoài? Chẳng phải cậu c*̃ng đi ra hay sao?”, Trình Tư Nhã nhìn chằm chằm Tần Kiệt hỏi.

“Nhà tôi ở gần đây nên không tính, cậu mới tính!”

“Không, đều tính hết!”

“Nhưng mà...”

“Không được tranh cãi với con gái!”

Tần Kiệt: "..."

Được, không cãi thì không cãi, làm gì thấy ghê.

Chắc chắn là cậu uống lộn thuốc rồi.

“Cậu sao đấy? Tôi xuất hiện trước mặt cậu mà cậu không tỏ vẻ gì hết hả?”, Trình Tư Nhã c*́i đầu, ngúng nguẩy nói.

“Cậu muốn tôi tỏ vẻ gì?”

“Ặc...”, Trình Tư Nhã ngẩng đầu suy nghĩ, nói: "Hay là, chúng ta đến bờ sống đốt pháo đi?"

“Đến bờ sông đốt?”, Tần Kiệt nhướng mày, nói: "Bờ sông gió lớn lắm, có vẻ không hợp lắm đâu".

“Có gì mà không hợp, đi!”

Trình Tư Nhã kéo Tần Kiệt chạy về phía bờ sông dưới chân cầu.

Lúc này, khác với đời sau, hai cây cầu trên sông Trường Giang vẫn chưa được sửa lại.

Đâu đâu c*̃ng là bờ cát và cỏ dại. Chẳng khác gì vùng quê.

Đừng nói người, ngay cả bóng một con ma c*̃ng không thấy nữa là.

Hơn nữa, hôm nay còn là ba mươi tết.

Trên bờ sông c*̃ng chẳng có con thuyền nào.

Xung quanh vô c*̀ng yên tĩnh.

“Im lặng như này, chỉ có hai chúng ta thì có gì mà vui?”, Tần Kiệt cau mày hỏi.

“Cậu thật là không thú vị. Một đứa con gái như tôi từ xa bên bờ sông Trường Giang đến tìm cậu mà còn nói không vui? Cậu nói thử coi, như thế nào mới vui?”, Trình Tư Nhã hỏi ngược lại.

“Ặc...”, Tần Kiệt bị hỏi cứng họng, anh xoa xoa mũi nói: "Được rồi, được rồi, cậu nói gì c*̃ng đúng hết! Chúng ta đừng cãi nữa, chơi pháo bông đi!"

“Nói sớm có phải xong rồi không, thật là!”

Trình Tư Nhã trợn trắng mắt, vươn tay cướp lấy một cây pháo bông trong tay Tần Kiệt, giơ lên, nói: "Đốt đi!"

“Đây là tôi mua đó, không phải do tôi cầm phóng hả?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cái đồ keo kiệt, tôi chơi với cậu mà cậu còn không vui nữa hả? Thật là, mau đốt đi!”, Trình Tư Nhã bĩu môi nói.

“Rồi, rồi, cậu thắng! Cậu gì c*̃ng đúng hết! Cậu có lý được chưa!”

Tần Kiệt bất đắc dĩ đành phải cầm hộp quẹt đốt ngòi nổ.

Đùng~

Sau khi đốt ngòi nổ, cháy tới bên trong pháo bông thì một tia sáng phóng thẳng lên cao, đầu ống pháo nổ mạnh, dọa Trình Tư Nhã hét á một tiếng, ngã vào trong lòng ngực Tần Kiệt.

Đùng~

Tia sáng bay lên trời rồi nổ tung.

Thật đẹp.

Đùng~

Ngay sau đó, lại có một tia sáng phóng ra khỏi ống pháo.

Lần này, Trình Tư Nhã chỉa nó ra.

Tia sáng lập tức bay về phía bờ sông trước mặt.

Men theo sức gió trên sông phóng đi. Cuối c*̀ng nổ tung trên mặt sông.

Đùng~

Tiếp đó lại có một tia sáng khác phóng ra.

Lần này, Trình Tư Nhã rút kinh nghiệm, bỗng nhiên giơ ống pháo lên thật cao. Nhưng bởi vì cô ấy giơ lên quá nhanh nên cánh tay đụng phải cằm Tần Kiệt.

"Ui da~"

Tần Kiệt bị đụng đau, nói: "Cậu làm gì thế? Có biết chơi không đó!"

“Ngại quá, tôi, tôi không có cố ý đâu!”

“Đừng, đừng, mau, mau ném đi...”

“Cái gì? Cậu nói gì cơ?”

“Phụ nữ chỉ tổ rách việc!”

Tần Kiệt giơ chân đá một cái...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 127: “Cậu, yêu tôi không?”


Không thể không nói rằng “Công phu đá” của Tần Kiệt không tệ.

Một cước này đã thật sự đá bay pháo hoa trên tay Trình Tư Nhã.

Nhưng vì anh dùng sức quá mạnh.

Mà Trình Tư Nhã chỉ là một cô gái.

Bị anh đá như vậy, cô ấy không đứng vững, cơ thể đột nhiên ngã sang một bên.

“Cẩn thận!”

Trên mặt đất là cỏ dại.

Nếu như bị ngã xuống, trầy mặt thì làm sao đây?

Trong tình huống cấp bách ấy, Tần Kiệt vội vươn tay ra đỡ lấy.

May mà anh phản ứng nhanh.

Kịp thời đỡ được Trình Tư Nhã.

Nhưng anh cũng quá dùng sức khi đỡ

Sức quá mạnh thì nghiêng qua một bên

Một chân của Tần Kiệt không thể đứng vững, cơ thể cũng ngã sang một bên.

“A~”

Trình Tư Nhã sợ hãi hét lên.

Bịch~

Sau đó, cả hai người cùng ngã xuống bãi cỏ.

Không hề giống với tư thế nam trên nữ dưới trên TV chút nào.

Lúc này, Trình Tư Nhã ở trên, còn Tần Kiệt thì ở dưới.

Hai người dính sát vào nhau, mặt đối mặt

Nếu không phải vì Trình Tư Nhã thấp hơn Tần Kiệt.

Thì lúc này, môi của Trình Tư Nhã đã dính vào môi của Tần Kiệt.

Mọi thứ như dừng lại trong chốc lát.

Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Giống như đang si mê đến mất lí trí, ngẩn người ra nhìn nhau.

Một hồi lâu.

Tần Kiệt thấy mặt Trình Tư Nhã đỏ lên.

Hai má đỏ ửng trông giống như được thoa son lên vậy.

Một màu đỏ rất gợi cảm.

Đột nhiên, Trình Tư Nhã như cảm thấy điều gì đó.

Cổ cô ấy cũng đỏ lên rồi.

“Cậu... đồ khốn nạn!”

“Tôi khốn nạn chỗ nào? Tôi là người bị hại đó biết chưa?”

“Không biết xấu hổ! Tôi đánh chết cậu!”

Nắm tay trắng nõn không ngừng rơi trên ngực Tần Kiệt giống như những hạt mưa.

Lúc đầu, Tần Kiệt còn ngăn cản.

Nhưng dần dần, anh từ bỏ.

Bởi vì anh nhận ra nắm tay trắng nõn của Trình Tư Nhã đánh vào trên người anh mà không hề đau chút nào.

Ngược lại còn rất thoải mái.

Giống như đối phương đang xoa bóp cho anh vậy

Tần Kiệt liền mặc cho Trình Tư Nhã tra tấn mình.

Trình Tư Nhã đấm lấy đấm để, dần dần cô ấy trở nên mệt mỏi.

Sau đó cô gái nằm lên người Tần Kiệt nghỉ ngơi.

“Cậu, yêu tôi không?”

Trình Tư Nhã hỏi.

“Không yêu!”, Tần Kiệt nói thẳng.

“Nhưng tôi thích cậu! Từ hồi cấp ba, tôi vẫn luôn thích cậu!”, Trình Tư Nhã nói.

“Khi đó, sao cậu không tỏ tình với tôi? Bây giờ thì muộn rồi!”, Tần Kiệt đáp.

“Cậu... có bạn gái rồi sao?”, Trình Tư Nhã hỏi.

“Đúng!”

“Cô ấy tên là gì?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 128: Chỉ có thể nói một lời xin lỗi thôi.


“Tôi không nói cho cậu biết!”

“Nhỏ mọn như vậy à? Hay là cậu sợ sau khi tôi biết thì sẽ đến làm phiền cô ấy?”

“Tôi cứ không nói cho cậu đấy!”

“...”

Trình Tư Nhã dùng sức véo Tần Kiệt.

“Ối, không phải cậu đánh sao, sao lại véo rồi? Đau lắm đó!”

“Hừ, tôi muốn cậu đau cho nhớ đó!” ,Trình Tư Nhã đứng dậy từ trên người Tần Kiệt.

“Tôi phải về rồi! Cậu có thể tiễn tôi không?”

Trình Tư Nhã nhìn cầu Trường Giang 2 trên đỉnh đầu.

Kéo dài từ sông Trường Giang, nối liền quận Giang Ngạn và quận Thanh Sơn.

“Đương nhiên có thể rồi!”, trời đã gần tối, một mình Trình Tư Nhã là con gái tự về nhà, Tần Kiệt hơi lo lắng.

“Cảm ơn!” Trình Tư Nhã cười, kéo tay Tần Kiệt, chạy lên cầu.

“Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu nữa, sao còn kéo tay tôi? Bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu!”

“Cậu không thích tôi là chuyện của cậu, nhưng tôi thích cậu mà”.

“Có gì khác biệt không?”

“Đương nhiên là có rồi. Cậu có quyền tự do yêu người khác, tôi có quyền tự do theo đuổi cậu, không phải sao?”

“Cũng khá có lý đấy!”

“Đương nhiên rồi!”

...

Dọc theo cầu Trường Giang số 2, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Họ nói về thời cấp ba, nói về thời đại học.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Trình Tư Nhã tự kể câu chuyện của mình.

Còn Tần Kiệt đóng vai người nghe.

Trong vô thức, Tần Kiệt và Trình Tư Nhã đã đi qua cầu, đến bên bờ Giang Ngạn.

“Tôi có thể ôm cậu trước khi chia tay không?”, Trình Tư Nhã dang hai tay ra.

“Không cần đâu. Không phải vừa rồi cậu ôm rồi sao?”, Tần Kiệt không đồng ý.

“Đến đây đi! Cậu đúng là nhỏ mọn!”

Trình Tư Nhã không thèm quan tâm Tần Kiệt có đồng ý hay không, lập tức ôm lấy Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “...”

Con gái kiểu gì thế này!

Chủ động quá rồi đó!

Tần Kiệt đột nhiên nhớ tới Ôn Thanh Thanh.

Ngày trước khi chia tay, cũng như thế này.

Không ngờ Trình Tư Nhã cũng giống với Ôn Thanh Thanh, cũng là một cô gái dũng cảm.

“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà! Lần sau đến thủ đô, nhớ tìm tôi nhé! Bye bye~”

“Tạm biệt~”

Tần Kiệt vẫy tay, nhìn Trình Tư Nhã đi vào tiểu khu.

Kết cục khác với Ôn Thanh Thanh lúc đó.

Sau khi Ôn Thanh Thanh ôm anh, người này còn hôn anh nữa.

Nhưng Trình Tư Nhã chỉ đơn giản ôm lấy anh thôi.

Rõ ràng cô gái này vẫn hơi rụt rè.

Nếu như không theo đuổi được Tần Tuyết, có lẽ anh sẽ cân nhắc tới cô gái này.

Chỉ đáng tiếc anh đã có Tần Tuyết rồi.

Chỉ có thể nói một lời xin lỗi thôi.

Reng reng reng~

Khi Tần Kiệt bước lên cầu, điện thoại di động của anh vang lên.

Tần Kiệt nhìn, đó là cuộc gọi của Tần Tuyết.

“Tuyết à, sao gọi cho anh sớm thế?”

“Hừ! Em còn đang đợi anh gọi đây, anh đúng là người không có lương tâm, chả bao giờ gọi, lúc nào cũng là em chủ động!”

Tần Kiệt: “...”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 129: Nói về chuyện gia đình.


Tần Kiệt sờ mũi, nói: “Vừa rồi anh tiễn một người bạn về nhà, bây giờ đang trên đường về!”

“Tiễn bạn?”, Tần Tuyết trong điện thoại dừng lại: “Nam, hay là nữ?”

“Anh nói là nữ, em có tin không?”, Tần Kiệt nói.

Tần Tuyết im lặng, sau đó cô ấy xì xuồi một tiếng

“Đồ xấu trai như anh, trừ người con gái xinh đẹp là em thì còn có ai để ý đến anh nữa! Đừng có tưởng mình đẹp trai lắm”.

“Ha ha, thế mà cũng không lừa được em, em thật là lợi hại!”, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh định nói là nam, nhưng sau khi nghĩ lại, nói là nữ thì tốt hơn.

Binh pháp có nói, ảo ảo thật thật mới là tốt nhất.

Quả nhiên Tần Tuyết đã bị lừa.

Nếu như sau này Tần Tuyết biết chuyện, Tần Kiệt cũng có thể lí do để phản bác lại.

Đến lúc đó sẽ nói là anh đã nói với em là con gái rồi, em không tin, còn có thể trách anh sao.

Đây chính là mưu kế của Tần Kiệt.

“Hừ! Em còn có thể không nhìn ra ý đồ của anh sao. Đúng thật là!”, Tần Tuyết đắc ý nói: “Tối nay anh định làm gì?”

“Ôi, còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ở một mình phòng không gối chiếc rồi! Sao thế? Em muốn tiếp xúc thân mật với anh sao?”, Tần Kiệt nói.

“Biến đi! Anh lại định giở trò lưu manh đúng không! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Ai giở trò chứ? Không phải là em chủ động hỏi sao?”

“Xì. Đừng có đùa nữa!”

“Được rồi, anh sai rồi. Hay là, để anh gặp em chút nhé?”

“Gặp kiểu gì?”

“Đơn giản thôi, không phải phương Bắc bọn em có hệ thống sưởi sao? Anh nghe nói có hệ thống sưởi ở trong nhà thì không khác gì mùa hè. Em mặc quần áo mùa hè, mặc mát mẻ chút, chụp vài tấm, gửi cho anh xem!”

“Vô liêm sỉ! Bỉ ổi! Cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ đen tối! Không thèm để ý anh nữa! Hừ!”

“Đừng mà, cùng lắm thì em mặc nhiều thêm một chút!”

“Không chụp, không chụp, em không chụp! Không nói chuyện với anh nữa, chúc tên b**n th** nhà anh đêm nay ngủ mơ thấy ác mộng!”

“Được rồi, anh mơ thấy ác mộng, cũng phải kéo theo em!”

“Biến đi~”

Cạch~

Điện thoại bị cúp.

Tần Kiệt lắc đầu cười.

Anh bước về phía trước.

Sau đó, anh lại nhận được cuộc gọi của Trương Lâu Béo, Bốn Mắt, Mã Dương, Quách Bùi, Dương Liễu, Thẩm Giai Giai, chủ nhiệm Lưu, hiệu trưởng, Tạ Quan Lâm, Uông Sảng.

Đương nhiên cũng có lời chúc của toàn thể nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết.

Dọc đường không ngừng nghe điện thoại rồi gọi điện thoại, Tần Kiệt nhanh chóng về đến nhà.

Anh nhớ ra Ôn Thanh Thanh vẫn chưa gọi.

Cuối cùng anh lại gọi tới số của cô ấy.

Kết quả là số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng.

Không còn cách nào khác, Tần Kiệt chỉ có thể gửi tin nhắn.

Sau khi về nhà, bố mẹ vẫn đang xem TV.

Tần Kiệt bắt đầu ríu rít với bố mẹ.

Nói về chuyện gia đình.

Cả nhà vui vẻ cùng nhau đón giao thừa.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
 
Back
Top Bottom