Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 110: “Cậu chắc chắn chưa?


“Tôi...”, Tận Kiệt tính từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy chờ mong c*̉a Ôn Thanh Thanh thì cuối c*̀ng lại đồng ý, anh nói: "Thôi được, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi?"

“Hay là vào Kungfu ngồi một chút ha!”

“Được!”, Tần Kiệt đồng ý nói.

“Ặc... Tôi còn phải về để ôn bài chuẩn bị thi lại nên không đi với hai người, hai người cứ từ từ nói chuyện đi!”, Lâu béo nói xong bèn chuồn lẹ.

Ôn Thanh Thanh chính là hoa khôi trong khoa đó, vả lại còn thích Tần Kiệt. Thế nhưng, Tần Kiệt lại thích hoa khôi c*̉a lớp là Tần Tuyết nên vẫn luôn thờ ơ với cô ấy.

Giờ Tần Tuyết vừa mới vào ga, Ôn Thanh Thanh đã xuất hiện ở trước mặt Tần Kiệt. Ngay cả thằng ngu c*̃ng nhận ra Ôn Thanh Thanh cố ý chờ Tần Tuyết đi mới xuất hiện. Mục đích chính là tìm một cơ hội tâm sự với Tần Kiệt.

Thế thì tại sao cậu ta có thể làm bóng đèn được cơ chứ, đương nhiên là phải vọt lẹ rồi.

Lâu béo chuồn mất, Tần Kiệt c*̃ng hiểu.

Anh cười cười đi đến cửa hàng đồ ăn nhanh Kungfu với Ôn Thanh Thanh.

Sau đó, Tần Kiệt hỏi Ôn Thanh Thanh muốn ăn gì, gọi món xong, hai người đều im lặng.

Anh không nói lời nào, cô c*̃ng chẳng nói gì, im lặng nhìn nhau.

Mãi đến khi nhân viên bưng đồ ăn lên, Ôn Thanh Thanh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Cậu có đọc bài đăng không?”

“Bài đăng nào?”

“Cậu không biết hả?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì!”

“Có phải ngày hôm qua cậu bế Tần Tuyết chạy đúng không?”

“Làm sao cậu biết?”

“Trên mạng c*̉a trường có người đăng một bài viết, có ảnh chụp cậu bế cô ấy chạy. Hiệu trưởng còn tự mình bình luận đó!”

“Hả? Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật. Sao tôi có thể lừa cậu được? Cậu về thì lên mạng xem sẽ biết!”

“Ồ, hiệu trưởng bình luận cái gì?”

“Khi mình còn trẻ, có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ mong không phụ thanh xuân, cuộc đời này c*̃ng chẳng nuối tiếc!”

Tần Kiệt: "..."

Anh không ngờ hiệu trưởng lại bình luận như thế. Ông ấy sợ chuyện này chưa đủ lớn à, thật tình!

“Cậu có biết sau khi tôi đọc được bình luận c*̉a hiệu trưởng thì nghĩ gì không?”

“Không biết!”, Tần Kiệt lắc đầu nói.

“Tôi nghĩ, tôi muốn theo đuổi cậu! Làm bạn gái c*̉a cậu!”, Ôn Thanh Thanh nhìn Tần Kiệt, nói từng chữ một.

Tần Kiệt đang ăn thì bị sặc, suýt chút nữa phun cả cơm ra.

“Cậu không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy, ăn từ từ thôi! Sặc chết giờ!”

Tần Kiệt: "..."

Tôi sặc còn không phải là tại cậu nói muốn theo đuổi tôi à.

“Tôi đã có Tần Tuyết!”, một lúc lâu sau, Tần Kiệt nói.

“Tôi biết!”

“Vậy mà cậu còn muốn theo đuổi tôi hả?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.

“Cậu thích Tần Tuyết là chuyện c*̉a cậu, tôi theo đuổi cậu là chuyện c*̉a tôi. Chỉ cần hai người chưa kết hôn thì tôi vẫn có quyền theo đuổi cậu, không phải sao?”, Ôn Thanh Thanh nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt dạt dào tình cảm, nói.

Tần Kiệt nhất thời không biết nên nói gì.

Một hoa khôi c*̉a khoa như Ôn Thanh Thanh mà lại muốn theo đuổi mình.

Con gái theo đuổi con trai ư?

Nếu sau năm 2015 thì có lẽ không phải là chuyện đáng kinh ngạc, có điều, bây giờ vẫn đang là năm 2007 đó. Thời đại này, con trai theo đuổi con gái mới là chính.

“Cậu chắc chắn chưa?”, Tần Kiệt hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Rồi!”, Ôn Thanh Thanh gật đầu, nói: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì. Chẳng qua, nếu tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ không từ bỏ, nhất định kiên trì đến c*̀ng. Bởi vì, tôi không muốn phụ thanh xuân, tương lai về già nhớ lại thời đại học sẽ không nuối tiếc!"

“Nhưng rất có khả năng cậu sẽ làm điều vô ích! Đến lúc đó, cậu sẽ bị tổn thương!”, Tần Kiệt lại nhắc nhở lần nữa.

“Không sao. Tôi không sợ. Chỉ cần tôi có cố gắng là được. Mặc dù cậu có chấp nhận hay là không!”, Ôn Thanh Thanh chẳng quan tâm nói.

Khiến Tần Kiệt không biết nên đáp như thế nào.

“Ngoài ra, hôm nay tôi còn có chuyện muốn nói với cậu!”

“Còn có việc hả?”, Tần Kiệt không biết còn có chuyện gì quan trọng hơn việc Ôn Thanh Thanh muốn theo đuổi mình, anh hỏi: "Chuyện gì thế?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 111: "Đương nhiên là có!"


Chẹp chẹp~

Khi Tần Kiệt đang nghi ngờ và chờ đợi thì Ôn Thanh Thanh lại đột nhiên đánh lén.

Cô ấy đặt một nụ hôn lên trán Tần Kiệt.

Tần Kiệt cứng đơ như tượng sáp.

Anh lập tức dừng hình.

Trong nhà hàng lớn như vậy, những khách hàng đang dùng bữa đều có chút kinh ngạc.

Thấy cảnh tượng Ôn Thanh Thanh chủ động hôn Tần Kiệt bọn họ đều ngẩn người ra.

Nhất là Tần Kiệt, anh hoàn toàn không ngờ rằng Ôn Thanh Thanh sẽ làm như vậy.

Quá đột ngột.

Đột ngột đến nỗi anh không có bất kì sự phòng bị nào cả.

Bốp bốp~

Bỗng nhiên, có người trong nhà hàng vỗ tay.

Có người dẫn đầu, đương nhiên cũng có người phụ họa, theo sau.

Từng tràng vỗ tay liên tiếp vang lên, trong nhà hàng rộng lớn lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay.

Tần Kiệt nghe thấy tiếng vỗ tay, anh có chút phiền não.

Tần Tuyết chân trước vừa mới đi, chân sau, anh liền bị Ôn Thanh Thanh hôn.

Trong lòng anh cảm thấy có lỗi với Tần Tuyết.

"Tại sao lại là tôi?"

Thật lâu sau Tần kiệt mới hỏi một câu.

Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.

Cô ấy không có trả lời ngay lập tức.

Trái lại, cô ấy chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Cho đến khi rơi xuống bên tai Tần Kiệt.

Một hơi thở ấm áp phả ra từ miệng Ôn Thanh Thanh.

Lay động bên tai và trên mặt Tần Kiệt.

Ngứa ngứa, nóng nóng, ấm ấm, thơm thơm, khiến cho trái tim Tần Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên.

Anh bắt đầu có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.

"Từ trước đến này chưa có một bạn nam nào từ chối tôi. Cậu, là người đầu tiên".

Hồi lâu sau, Tần Kiệt mới nghe được câu trả lời của Ôn Thanh Thanh.

"Chỉ bởi vì cái này thôi sao?", Tần Kiệt cảm thấy khó tin.

Nếu là như vậy thì cẩu huyết quá đi.

Kiếp trước anh làm việc vất vả, mệt nhọc, nhưng Tần Kiệt cũng không ít lần đọc tiểu thuyết đô thị ở trên mạng.

Có nhiều nữ chính ở trong truyện tiểu thuyết đều rất xinh đẹp và có xuất thân khá giả.

Được mọi người tâng bốc, tán tụng.

Nhưng lại bị nam chính trực tiếp xem nhẹ, bỏ qua.

Nữ chính không cam tâm, bắt đầu tiếp cận nam chính, dần dần nữ chính trở thành người phụ nữ của nam chính.

Trước đây mỗi lần thấy tình tiết tương tự như thế này thì là một lần Tần Kiệt than phiền, oán giận.

Không ngờ rằng trùng sinh một kiếp, tình tuyết cẩu huyết tương tự lại xảy ra với anh.

Lẽ nào, đây là phúc lợi của tất cả những người trùng sinh sao?

"Đương nhiên không phải!", một lúc lâu sau, Ôn Thanh Thanh mới nói: "Từ sau lần cậu giúp tôi, tôi phát hiện ra trong lòng tôi có vị trí của cậu, tôi không thể quên được cậu!"

"Còn có gì nữa không?", Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là có!"

Tần Kiệt: "..."

Anh chỉ thuận miệng đề cập đến.

Không ngờ rằng vẫn còn thật.

"Còn có cái gì nữa?"

"Còn một điều nữa chính là tôi không muốn thua Tần Tuyết!", Ôn Thanh Thanh nói: "Đều là con gái, bàn về nhan sắc, cậu ta kém tôi, bàn về thành tích, hai người chúng tôi sàn sàn nhau, không phân được thắng bại, nhưng cậu lại chọn cậu ta mà không chọn tôi. Tôi không cam tâm! Cho nên tôi phải cướp lại!"

"Cậu nghĩ hay quá nhỉ. Đời này tôi chỉ yêu Tuyết Nhi, những cố gắng của cậu đều là vô ích mà thôi!", Tần Kiệt thận trọng nhắc nhở.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 112: “À được, tôi sơ ý quá!”


"Không sao. Chuyện tương lai để sau này hãy nói. Từ hôm nay trở đi, điều tôi cần làm là sống hết mình theo năm tháng, hết mình theo đuổi cậu! Tôi tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu bị tôi cảm hóa, trở thành người đàn ông của tôi!"

Ôn Thanh Thanh mỉm cười.

Cô ấy ngồi trở lại ghế.

"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Hôm nay tôi mời!", Ôn Thanh Thanh nói.

Bốp bốp~

Trong nhà hàng một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay.

Tất cả đều đang cổ vũ, reo hò.

Rất nhiều người còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng Ôn Thanh Thanh.

Còn có người ủng hộ Ôn Thanh Thanh.

Tần Kiệt có chút hoang mang bối rối.

Hiện tại ít nhất có hơn 30 người đang dùng bữa trong nhà hàng.

Nếu tính mỗi người một bát theo tiêu chuẩn tối thiểu là 20 tệ thì tổng cộng cũng là 600 tệ.

Ôn Thanh Thanh bao hết.

Xem ra điều kiện nhà Ôn Thanh Thanh rất tốt, là một cô gái con nhà khá giả.

Vậy tại sao trước đó Ôn Thanh Thanh lại đến Tiểu Tứ Xuyên làm thuê chứ?

Trải nghiệm cuộc sống sao?

Tần Kiệt có chút tò mò về gia thế bối cảnh của Ôn Thanh Thanh.

Anh vốn định hỏi, nhưng trước mặt cô ấy, anh vẫn không dám nói ra.

"Cậu rất có tiền!"

"Muốn bắt sói thì đừng tiếc giày. Người ta đã vỗ tay ủng hộ tôi như thế rồi, chút tiền này, có đáng là bao!", Ôn Thanh Thanh nói.

Tần Kiệt: "..."

Lời này, nói ra một cách rất khí thế và kiêu ngạo.

Rất có đầu óc kinh doanh.

Anh không thể không chìa ngón tay cái ra.

"Lợi hại đó! Tôi phục!"

Tần Kiệt tán thưởng.

"Cảm ơn!", Ôn Thanh Thanh khẽ mỉm cười, vươn tay ra.

"Làm gì vậy?", Tần Kiệt có chút không hiểu cho lắm.

"Đưa điện của cậu cho tôi! Mau lên!"

"Cậu...", Tần Kiệt đã hiểu ý của Ôn Thanh Thanh, do dự một lúc nhưng cuối cùng anh vẫn lấy ra.

Ôn Thanh Thanh lách cách gõ bàn phím, sau đó trả điện thoại lại cho Tần Kiệt: "Số này là số riêng của tôi. Cả trường đại học công nghiệp Hồ chỉ có mình cậu biết thôi đó. Cậu không được phép nói cho ai biết. Sau này liên lạc với tôi cứ dùng số này đi! Nhất định phải nhớ kỹ, đừng nói với bất kì người nào số này là của tôi!"

Tần Kiệt liếc nhìn dãy số trên điện thoại, dãy số rất bình thường.

Nhưng tên lưu trong danh bạ lại không phải là Ôn Thanh Thanh.

Mà là Bạch quả.

"Sao lại là Bạch quả?", Tần Kiệt khó hiểu.

"Bởi vì tôi thích!", Ôn Thanh Thanh cười nói.

Cô ấy đứng dậy, đi về phía quầy thu ngân thanh toán hóa đơn.

"Đi thôi!"

"Vẫn chưa ăn no mà!"

"Đừng ăn nữa, tôi sắp lên tàu rồi, tiễn tôi một đoạn!"

"Không phải cậu nói còn có 2 giờ đồng hồ nữa sao?"

"Nếu mà tôi không nói như vậy, cậu sẽ tới đây ngồi cùng tôi sao?", Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt hỏi ngược lại.

Tần Kiệt: "..."

Được lắm.

Sinh viên ưu tú quả thật là sinh viên ưu tú.

Trêu đùa anh cả một quãng đường.

“Được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó!”

Tần Kiệt không tình nguyện đứng dậy đi theo.

“Tôi là con gái, cậu không thể giúp tôi xách hành lí một chút sao?”, Ôn Thanh Thanh nhìn vào tay kéo vali ở trong tay.

“À được, tôi sơ ý quá!”

Tần Kiệt bất đắc dĩ nhận lấy tay kéo vali, cùng với Ôn Thanh Thanh đi đến lối vào cửa trên tầng hai.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 113: "Cậu... có chút quá đáng rồi đó!"


Lúc đi thang máy, hai người một trước một sau.

Ôn Thanh Thanh ở phía trước, Tần Kiệt ở phía sau.

Hai người bọn họ trông giống như là một cặp tình nhân sắp đi chơi xa vậy.

Rất ấm áp và ngọt ngào.

Một lát sau, hai người trở về cửa soát vé.

“Tôi sắp lên tàu rồi, cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”, Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt.

“Ừ…”, Tần Kiệt khẽ mở miệng nói: “Đi đường bình an nhé!”

“Chỉ có thế thôi sao?”, Ôn Thanh Thanh hiển nhiên có chút bất mãn.

“Chưa đủ sao?”, Tần Kiệt do dự nói: “Kì nghỉ đông vui vẻ!”

“Hết rồi sao?”, Ôn Thanh Thanh vẫn chưa hài lòng, bĩu môi nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.

Dường như cô ấy muốn ăn tươi nuốt sống Tần Kiệt vậy.

Tần Kiệt bị Ôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.

“Được, cậu nói đi, cậu muốn nghe điều gì?”, Tần Kiệt bất đắc dĩ đành chịu thua.

“Lúc tiễn biệt ấy mà, đương nhiên phải có dáng vẻ của tiễn biệt chứ. Ôm tôi!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Hả?”

Tần Kiệt ngây ngẩn cả người.

“Ôm, ôm cậu?”

“Đúng vậy, ôm lấy tôi. Nếu cậu không ôm tôi, tôi sẽ nói cho tên béo biết chuyện tôi hôn cậu đó!”

Tần Kiệt: “…”

Tiêu rồi.

Anh đã lọt vào hố quá sâu, không có cách nào thoát ra được rồi.

Ngay từ đầu Ôn Thanh Thanh đã gài bẫy với anh.

Anh còn cho rằng bản thân rất thông minh nữa chứ.

Bữa đậu phụ này anh ăn hơi quá rồi.

“Tàu sắp chạy rồi, mau mau ôm tôi đi!”, Ôn Thanh Thanh thúc giục.

“Được thôi, ôm thì ôm! Bản thân và một thằng đàn ông, sợ cái gì chứ!”

Tần Kiệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.

Anh ôm lấy Ôn Thanh Thanh.

Nhất thời, anh có một loại cảm giác khác thường.

Rất đặc biệt rất đặc biệt.

Sự đặc biệt đó đến từ trên người Ôn Thanh Thanh.

Tim Tần Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên, muốn tách ra.

Nhưng lại anh phát hiện ra Ôn Thanh Thanh ôm anh rất chặt, khiến anh không thể tách ra.

Anh hiểu rằng mình đã hoàn toàn lún vào trong hố sâu rồi.

Chiêu này của Ôn Thanh Thanh thực sự quá xuất sắc!

xChụt chụt~

Đột nhiên, Ôn Thanh Thanh lại có một đòn tấn công bất ngờ.

Lần này không phải là hôn trộm lên trán Tần Kiệt.

Mà là hôn lên miệng Tần Kiệt.

Giờ phút này, toàn thân Tần Kiệt trở nên tê dại.

Anh không giống như tượng sáp nữa.

Hôn trán và hôn môi, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ôn Thanh Thanh đánh lén như vậy.

Nếu nó bị một người có dụng ý xấu chụp ảnh lại và tung lên mạng thì dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội lỗi.

Anh dùng sức đẩy Ôn Thanh Thanh ra.

"Cậu... có chút quá đáng rồi đó!"

"Cậu sợ rồi sao?", Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt.

"Không có lần sau nữa đâu đấy. Cậu mau vào đi!", Tần Kiệt không muốn nói quá nhiều lời với Ôn Thanh Thanh.

"Cậu sợ thật rồi!", Ôn Thanh Thanh lặp lại một lần, đột nhiên mỉm cười.

"Còn cười nữa hả? Mau chóng vào đi! Nếu không thì tôi về trước đây!", Tần Kiệt thúc giục.

"Có được nụ hôn của cậu, hôm nay tôi rất hài lòng! Hẹn gặp cậu ở kì học sau!", Ôn Thanh Thanh khẽ cười, kéo vali đi về phía cửa soát vé.

Thấy bóng lưng của Ôn Thanh Thanh, Tần Kiệt sững sờ một lúc rồi mới xoay người chuẩn bị rời đi.

Phù~

Nhưng đúng lúc này, có người đột nhiên bổ nhào tới.

Ôm anh từ phía sau.

Anh giật nẩy mình.

Quay đầu nhìn lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 114: Anh tiếc đứt ruột.


Không ngờ người đang ôm anh lại chính là Ôn Thanh Thanh.

"Cậu... không phải cậu đi rồi sao? Sao lại quay lại?", Tần Kiệt cảm thấy hơi đau đầu.

"Tôi chỉ muốn ngửi mùi nam tính trên người cậu một lần nữa trước khi lên tàu thôi!", Ôn Thanh Thanh nói.

Tần Kiệt: "..."

Tần Kiệt không còn lời nào để nói nữa.

Bởi vì lúc này anh nhớ tới một bài hát.

Nước hoa có độc.

Có một câu hát rằng.

Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy.

Nhưng lúc này, lại đổi thành cô ấy ngửi được mùi nam tính ở trên người anh.

Đây tính là chuyện gì chứ?

"Được rồi, đừng có mà đùa giỡn nữa, mau chóng lên tàu đi!"

Tần Kiệt giãy giụa thoát ra.

"Tạm biệt!"

Ôn Thanh Thanh khua khua tay, kéo vali quay trở về phía cửa soát vé.

Lần này, Tần Kiệt khôn ra rồi.

Sau khi anh tận mắt thấy Ôn Thanh Thanh lên tàu thì anh mới xoay người rời đi.

Reng reng reng~

Đột nhiên, chuông điện thoại anh vang lên.

Anh lấy ra nhìn vào màn hình hiển thị, là tin nhắn Bạch quả gửi đến.

Bạch quả chính là biệt hiệu của Ôn Thanh Thanh.

Anh định không đọc.

Nhưng không biết vì sao, Tần Kiệt lại nhấp vào xem đoạn tin nhắn đó.

Chỉ có bốn chữ, yêu cậu- Bạch quả.

Tần Kiệt: "..."

Ngoảnh đầu lại nhìn nhà ga ở sau lưng, sau đó anh quay người rời đi.

Vừa bước ra khỏi nhà ga, anh liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là tên béo.

Tần Kiệt khẽ nhíu mày, trong lòng chợt nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Không phải tên béo chết tiệt này đã đi rồi sao?

Sao vẫn còn ở đây chứ?

Trong khi anh đang suy nghĩ thì tên béo đã đi tới.

Cậu ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.

Dường như muốn nhìn thấu Tần Kiệt vậy.

"Cậu nhìn chằm chằm vào tôi để làm gì?", Tần Kiệt nói.

"Cậu giấu giỏi đó!", tên béo lắc lư chỉ vào Tần Kiệt.

"Tôi giấu cái gì chứ?" Cậu đừng có nói vớ vẩn nữa!", Tần Kiệt hiểu ý của tên béo, chắc chắn tên béo đã nhìn thấy cảnh tượng ban nãy rồi.

"Còn giả vờ hả?" Có muốn tôi gọi điện thoại nói chuyện với Tần Tuyết không?", tên béo rút điện thoại ra.

Tần Kiệt vội vàng ngăn lại: "Cậu nói đi, cậu muốn gì?"

"Đưa tôi 1000 tệ! Tôi sẽ coi như chưa nhìn thấy cái gì cả!", tên béo chìa tay ra, mỉm cười.

"Hành động của cậu là đang uy h**p, tống tiền đó tôi cậu có biết không? Là phạm pháp đó!", Tần Kiệt cảnh cáo tên béo.

"Được, tôi đành phải nói cho Tần Tuyết biết vậy!"

"Đừng, đừng mà. Không phải chúng ta là anh em tốt với nhau sao?", Tần Kiệt cuống quít ngăn tên béo lại.

"Đương nhiên chúng ta là anh em tốt rồi! Nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ ràng đâu ra đó mà, cậu nói có đúng không?", tên béo nói.

Ý tứ rất rõ ràng, mau đưa tiền, nếu không đưa tôi sẽ nói cho Tần Tuyết biết.

"Được rồi, cậu được lắm! Nhưng đưa tiền cho cậu rồi, cậu không được nói cho Tần Tuyết đâu đó! Chuyện ban nãy, cậu nuốt hết vào trong bụng cho tôi!", Tần Kiệt dặn đi dặn lại.

"Yên tâm đi. Tôi lấy được tiền rồi, bảo đảm sẽ không nhớ cái gì nữa!", tên béo nói.

"Được, cậu thật nhẫn tâm!"

Bất đắc dĩ, Tần Kiệt chỉ có thể rút mười tờ giấy bạc màu xanh ra nhét vào tay tên béo.

Anh tiếc đứt ruột.
Mặc dù bây giờ anh không thiếu tiền.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 115: Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.


Nhưng 1000 tệ bỗng dưng không có cánh mà bay, anh vẫn có chút đau lòng.

"Ha ha, cậu đúng là anh em tốt của tôi, chúng ta đi chơi net thâu đêm đi, tôi mời!", tên béo kéo Tần Kiệt chuẩn bị trở lại trường.

"Đợi đã!", Tần Kiệt mặc kệ tên béo: "Ngày kia cậu phải thi lại, cậu không ôn bài mà còn đi chơi net hả? Cậu không muốn thi lại đúng không?"

"Thi lại ấy mà, không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao? Sợ gì chứ? Đi thôi, đi chơi net xuyên đêm đi! Tôi bao, cậu còn không vui hay sao?", tên béo kéo Tần Kiệt về.

"Dừng lại, cậu dừng lại cho tôi!", Tần Kiệt hất tên béo ra: "Tiền trong tay cậu là tiền của tôi. Còn nói là bao tôi nữa chứ? Bao cái rắm. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không muốn bị Dương Liễu biết thì nhanh chóng về ôn bài đi!"

"Kiệt Tử, không cần thiết phải như vậy chứ? Nghỉ lễ rồi, tôi không thể thư giãn một chút hay sao?", tên béo cười ha hả.

"Không được! Trở về ôn bài, về nhanh đi, nếu không tôi gọi điện thoại cho Dương Liễu đó!"

"Được rồi, cậu thắng rồi!"

Tên béo buộc lòng phải nhận thua.

Sau khi trở lại trường, tên béo ngồi ôn bài, còn Tần Kiệt lại đi ra khỏi trường đến siêu thị Kiệt Tuyết một chuyến.

Anh đi tuần tra một vòng.

Sau khi biết được siêu thị trở nên nổi tiếng hơn sau những ngày tuyết rơi dày đặc thì siêu thị của anh có thể được coi là đã có một chỗ đứng vững chắc ở khu vực Nam Hồ.

Mặc dù lưu lượng khách hàng ngày có đôi chút chênh lệch so với những ngày mới khai trương.

Tuy nhiên, so với các siêu thị đối thủ trong khu vực Nam Hồ, doanh thu của Kiệt Tuyết là cao nhất.

Sau khi hỏi thăm nghe ngóng, Tần Kiệt và Châu Phàm, còn có Lưu Tuấn Mai và các bộ phận ban ngành trong siêu thị đã tổ chức một cuộc họp lâm thời.

Thông qua cuộc họp đã quyết định ngày làm việc cuối cùng của năm cũ.

Thời gian nghỉ lễ bắt đầu từ ngày 28 tháng Chạp cho đến ngày mùng 8 tháng Giêng.

Tất cả đều mang theo con số 8 để thể hiện sự may mắn, tốt lành.

Trước khi nghỉ lễ, Tần Kiệt sẽ đích thân đến phát tiền thưởng và giải quyết các công việc liên quan.

Ngoài những điều này, Tần Kiệt còn đề xuất năm tới sẽ xây dựng lại các phòng ban.

Bộ phận hậu cần.

Qua kinh nghiệm tích lũy được sau những ngày tuyết rơi lớn, anh thấy rằng có được hệ thống hậu cần của riêng mình là điều cần thiết.

Có thể bớt rất nhiều chuyện.

Tuy nhiên siêu thị Kiệt Tuyết vừa mới được thành lập.

Việc thành lập hệ thống hậu cần không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Sau khi Tần Kiệt đề xuất, khiến cho Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai và các nhân sự cấp cao liền biết được mình nên làm cái gì.

Đó chính là làm tốt công tác chuẩn bị.

Đợi thời cơ chín muồi, bộ phận hậu cần sẽ chính thức được thành lập.

Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai vô cùng ủng hộ đề xuất này.

Châu Phàm thì không cần phải nói, anh ta là người đã đích thân huấn luyện shipper.

Nếu thành lập hệ thống hậu cần, đến lúc đó phát sinh ra bao nhiêu phản ứng phụ, anh ta là người rõ nhất.

Về phần Lưu Tuấn Mai.

Ban đầu biết được 50 tên shipper vô công rồi nghề, lãng phí tài nguyên, bà ấy còn đặc biệt tìm đến Tần Kiệt.

Sau đó trải qua chuyện tuyết rơi dày đặc, cuối cùng bà ấy cũng hiểu được nỗi khổ tâm và dụng ý của Tần Kiệt.

Đương nhiên cũng có tầm nhìn xa trông rộng rồi.

Cho nên sau khi Tần Kiệt đưa ra ý kiến này, bà ấy cũng không có phản đối.

Nhưng để làm tốt công tác hậu cần, không chỉ đơn thuần là việc bồi dưỡng, huấn luyện mấy tay shipper.

Đây là một công trình có tính hệ thống.

Phải thận trọng nhưng cũng phải đầu tư nhiều tiền của và nhân lực vào đó.

Lưu Tuấn Mai đã đưa ra một số kiến nghị.

Chủ yếu là tình hình trước mắt của siêu thị.

Mong rằng bước đi của Tần Kiệt sẽ không quá lớn.

Từng bước từng bước một.

Tần Kiệt tiếp nhận ý kiến của Lưu Tuấn Mai.

Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi kết thúc, Tần Kiệt nhận được cuộc điện thoại từ mẹ anh.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Kiệt Tử, mấy đứa được nghỉ lễ chưa?", trong điện thoại, nghe qua giọng nói của mẹ Tần có chút sốt ruột.

"Con được nghỉ rồi! Sao vậy mẹ?"

"Được nghỉ rồi sao vẫn chưa về nhà hả? Mau về đi, mẹ và bố con có chuyện muốn bàn bạc với con!"

"Được rồi, con về ngay đây!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 116: Nhà anh rất lớn sao?"


Khi Tần Kiệt về đến nhà, bố Tần và mẹ Tần đang xem TV.

"Bố, mẹ, gọi con về gấp như vậy có chuyện gì sao?", Tần Kiệt đóng cửa lại, cởi giày rồi bước tới.

"Kiệt Tử, tính toán ngày tháng, nhà chúng ta đã 3 năm không về quê rồi. Tết năm nay, nhà chúng ta về quê một chuyến nhé, thứ nhất để thắp cho ông bà nội con một nén hương, thứ hai nhân tiện chúc tết cô dì chú bác con! Con thấy thế nào?"

Bố Tần nghiêm túc nhìn vào Tần Kiệt.

Kể từ lần trước, bác hai trai và bác hai gái đến nhà anh vay tiền, bị Tần Kiệt vạch trần âm mưu, sau đó đuổi đi, nhà bọn họ đã không qua lại với nhà bác hai nữa.

Sau đó, còn nghe nói rằng sau khi bác hai trai bác hai gái về quê nói xấu nhà Tần Kiệt.

Nói cái gì mà có chút tiền liền quên mất người thân, là cái đồ vô lương tâm bla bla.

Tóm lại, có lời gì khó nghe thì nói cái đó.

Bố Tần đã rất tức giận trong một thời gian dài.

Hôm nay bố Tần chủ động nhắc đến chuyện này, Tần Kiệt biết rằng bố Tần hẳn là còn đang canh cánh trong lòng về chuyện nhà bác hai.

Nếu chuyện này không được giải quyết êm đẹp, bố Tần sẽ luôn có một nút thắt trong lòng không thể gỡ ra được.

Tần Kiệt trùng sinh một kiếp, đương nhiên có thể hiểu được đạo lý này.

"Con không có vấn đề gì! Bố định khi nào về?", Tần Kiệt hỏi.

"Nếu đã là đi chúc tết, đương nhiên là mùng 1 Tết rồi!", bố Tần nói.

"Được, mùng 1 Tết, con cùng hai người về!", Tần Kiệt liền đồng ý.

"Được, đây mới là con trai của Tần Chính tôi chứ! Ha ha~", bố Tần mỉm cười.

Sau khi vỗ vỗ vào vai Tần Kiệt mấy cái, bố Tần hài lòng đứng dậy đi vào phòng sách.

"Mẹ, bố con ông ấy..."

"Bố con ấy à, cả đời này ông ấy coi trọng tình cảm anh em nhất. Sau sự việc lần trước, ông ấy vẫn luôn không được vui cho lắm. Có khúc mắc trong lòng. Con đồng ý về với ông ấy là đúng. Lần này sau khi về quê, con phải nhớ kĩ, bất kể bác hai trai bác hai gái có quở trách con như thế nào, con đều phải nhịn cho mẹ!"

"Ừm, được, con biết rồi. Mẹ còn chuyện gì muốn dặn dò con nữa không?", Tần Kiệt hỏi.

"Ừ...", mẹ Tần dừng một chút: "Kiệt Tử, mẹ nghe nói rằng sau khi ra ngoài xã hội, bạn gái rất khó tìm. Bây giờ con vẫn chưa tốt nghiệp, phải tranh thủ tìm dần đi! Thiếu tiền, con cứ nói với bố mẹ một tiếng! Bố mẹ cho con!"

Tần Kiệt: "..."

Gọi anh về, bàn chuyện bạn gái, e rằng mới là mục đích chính của bố mẹ.

"Kiệt Tử, con ngây ngốc cái gì vậy? Lời mẹ nói, con có nghe vào không?"

"Ừm, con, con nghe rõ rồi. Để đi học lại rồi nói nhé!”

"Đúng đó, con gái ở đại học đều rất đơn thuần! Sau khi bước vào xã hội, suy nghĩ sâu xa hơn nhiều!"

"Mẹ, con biết rồi. Đến lúc đó, con nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm một đứa con dâu cho mẹ!"

"Mẹ đợi tin tốt từ con đó! Đi nghỉ đi, mẹ đi nấu cơm!"

"Để con nấu cho?"

"Một đứa trẻ như con, biết nấu cơm gì chứ? Nghỉ ngơi đi!"

Tần Kiệt: "..."

Anh vô cùng bất lực.

Ban nãy mới nói muốn anh nhanh chóng tìm bạn gái, chớp mắt một cái lại nói anh là đứa trẻ.

Anh còn bé bỏng ở đâu chứ?

Cúi đầu xuống, không nhỏ mà.

Haizz.

Bỏ đi, nếu mẹ đã muốn đích thân xuống bếp thì thôi vậy, đúng lúc anh đang muốn nghỉ ngơi một lát.

Tần Kiệt bước vào phòng, bắt đầu lên mạng.

Reng reng reng!

Đột nhiên, chuông điện thoại anh vang lên.

Anh lấy ra điện thoại nhìn màn hình hiển thị, là Tần Tuyết.

"Em đến thành phố Tùy rồi, sắp ra khỏi tỉnh Sở rồi, có nhớ em không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi. Một ngày không gặp như xa cách ngàn thu vậy. Hay là em đừng về quê nữa, năm nay đến nhà anh ăn Tết đi!"

"Đến nhà anh? Nhà anh rất lớn sao?"

"Không lớn. Hai phòng ngủ một phòng khách!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 117: Tần Kiệt vẫn không phục.


"Chỉ có hai gian phòng, anh muốn em đến ở nhà của anh, buổi tối ngủ ở đâu chứ?"

"Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ngủ chung một chỗ với chồng em rồi!"

"Đồ lưu manh ! Anh lại bắt đầu xấu xa rồi đó!"

"Anh đâu có đâu. Tuyết Nhi à, em không biết đâu, khoảnh khắc thấy em biến mất trong nhà ga, anh đột nhiên cảm thấy cả thế giới này trở nên tăm tối, cuộc sống này không còn một tia ánh sáng nào nữa đó!"

"Dẻo miệng vừa thôi. Anh đã dụ dỗ bao nhiêu cô gái bằng những lời tương tự như vậy chứ?"

"Đâu có. Trong lòng anh chỉ có mình em!"

"Thế còn được. Không nói chuyện với anh nữa, em phải ngủ một lát đây!"

"Có thể nói thêm lúc nữa được không?"

"Không được!"

"Được rồi, nếu em đã muốn ngủ thì anh cũng không quấy rầy em nữa, nhưng có phải là em nên bày tỏ chút gì đó không?"

"Bày tỏ cái gì chứ?"

"Em còn giả bộ nữa hả?"

"Em giả bộ cái gì chứ?"

"Em mà không làm, anh sẽ bay đến cùng một chỗ với em đó!"

"Vô liêm sỉ! Không nói chuyện với anh nữa!"

"Đừng như thế nữa được không! Chỉ một nụ hôn gió thôi, được chứ?"

"Không cho không cho, chính là không cho đó! Bye bye!"

Cô cúp máy rồi.

Tần Kiệt có chút bất đắc dĩ.

Không phải chỉ là một nụ hôn gió thôi sao, có cần thiết phải như vậy không?

Thật nhỏ mọn.

Lắc lắc đầu, Tần Kiệt đăng nhập vào QQ.

Vừa login thì đã có một người nhắn tin cho anh.

Nhìn vào ảnh đại diện, đó là một bạn nữ học chung cấp 3 với anh.

Cô ấy tên là Trình Tư Nhã.

"Bạn học Tần Kiệt, nghỉ lễ chưa?"

"Tôi được nghỉ rồi, còn cậu thì sao?"

"Tôi vẫn chưa, còn hai ngày nữa mới được nghỉ. Sau khi nghỉ lễ, tôi đến rủ cậu đi chơi nhé!”

"Khi nào?"

"Sao vậy? Tìm cậu đi chơi cùng, còn phải hẹn trước sao?"

"Cái này.... Năm nay tôi rất bận, cậu nói một thời gian cụ thể đi, tôi thật sự còn không biết đến lúc đó có đến gặp cậu được hay không!"

"Được rồi. Cậu là người bận rộn. Đến lúc đó tôi nhắn sau nhé! Bye bye!"

Logout rồi.

Lại là như vậy.

Con gái ấy mà, thay đổi nhanh thực sự.

Tần Kiệt trực tiếp ẩn chế độ đang online.

Anh bắt đầu chơi QQ Huyễn Vũ Mobile.

Vào thời điểm năm 2007, QQ Huyền Vũ rất thịnh hành.

Hầu hết đám con trai trong kí túc xá nam ai cũng có một tài khoản.

Bình thường lúc rảnh rỗi, bọn họ đều sẽ lên mạng so tài.

Kiếp trước Tần Kiệt chơi không ít.

Từ khi trùng sinh đến kiếp này, anh mải mê kiếm tiền, yêu đương và học hành nên không có chơi bời gì nhiều.

Hôm nay, là lần đầu tiên anh chơi kể từ sau khi trùng sinh.

Có lẽ là do lâu rồi anh không chơi nên tốc độ của anh rất chán.

Mới chơi chưa được hai phút đã bị treo rồi.

Anh không chịu thua, tiếp tục chơi.

Lần này chưa được 3 phút đã bị treo rồi.

Tần Kiệt vẫn không phục.

Anh chơi lại.

20 phút sau, anh trở thành đối tượng bị chế giễu ở trong vòng bạn bè.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 118: Thấy anh như là thấy ngôi sao lớn vậy.


Tôi nói này người anh em, tình huống của cậu là như thế nào vậy? Không phải chơi nhiều quá lú lẫn rồi chứ?

Ha ha, chắc chắn là vậy, trước đây cậu ta là Vũ Vương đó, bây giờ biến thành quân tử hư vô rồi.

Người bạn này, cố lên, đàn ông con trai không thể không được.

Anh bạn, sao sức chiến đấu của cậu ngày càng kém vậy? Sẽ không phải là chơi gái chơi đến nỗi ngu ngốc rồi chứ?

...

Cư dân mạng lũ lượt đến chế nhạo anh.

Anh tức giận đập vào máy tính.

Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.

Việc nhỏ không nhịn được thì chắc chắn sẽ làm lỡ việc lớn.

Anh vẫn chưa chịu khuất phục.

Lần này, anh trực tiếp xuất ra 200 tệ.

Bắt đầu chạy nước rút.

Chẳng được mấy chốc, anh lại thua.

Nhưng anh vẫn không tin.

Anh lại kích ra 1000 tệ.

Anh dùng tiền để mở đường, phát triển nhanh chóng trong thất bại.

Lúc mẹ Tần gọi anh ra ăn cơm, cuối cùng Tần Kiệt cũng thắng được một lần.

Cuối cùng anh cũng được nở mày nở mặt.

Không phải là thằng đàn ông vô tích sự nữa rồi.

“Ha ha, chơi với các cậu, tôi không thắng nổi! Bye bye!”

Tần Kiệt để lại một dòng tin nhắn rồi bước ra khỏi phòng.

Sau đó cư dân mạng không ngừng rep lại.

Tôi khinh! Tưởng có tiền là oai lắm hả.

Đúng vậy, dựa vào tiền để tích lũy kinh nghiệm, vô liêm sỉ.

Không phải là người mà.

Thật không biết xấu hổ.



Các comment khác nhau liên tiếp xuất hiện.

Lúc Tần Kiệt trở lại, anh thấy có ít nhất hơn 100 dòng comment mà vẫn chưa thấy hồi kết.

Anh lại nạp thêm 5000 tệ.

Rồi để lại comment: “Tôi mới nạp thêm 5000 tệ, ai dám khiêu chiến với tôi!”

Lời vừa nói ra, cư dân mạng đồng loạt thoát ra.

Trò đùa gì vậy, gặp phải một tên công tử nhà giàu rồi.

Dùng tiền để mở đường và tích lũy kinh nghiệm, ai còn dám chơi cùng cậu nữa chứ?

Nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu à?

Những ngày sau đó, ngày nào Tần Kiệt cũng đi sớm về muộn.

Bố mẹ hỏi anh làm cái gì.

Anh nói lý do là đi gặp gỡ đám bạn cấp 1, cấp 2.

Tần Kiệt đã là người trưởng thành, đương nhiên bố mẹ cũng không can thiệp vào nữa.

Nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian Tần Kiệt đều đi làm ở siêu thị Kiệt Tuyết.

Lúc còn ở trường thì anh phải đi học, do vậy anh không thể thể bỏ được, vì vậy anh đã giao mọi việc cho Châu Phàm giải quyết và xử lý.

Anh chỉ kiểm soát tài chính.

Bây giờ đang trong kì nghỉ lễ, đương nhiên anh phải đi làm và thích nghi với cảm giác làm ông chủ thật sự rồi.

Mỗi ngày đều có một lượng khách hàng lớn đổ xô vào siêu thị.

Đều nhờ vào chiến lược mà anh đã áp dụng vào mấy ngày trước.

Do đó, dù còn trẻ nhưng tất cả các nhân viên trong siêu thị đều vô cùng kính trọng anh.

Thấy anh như là thấy ngôi sao lớn vậy.

Kiếp trước anh chưa từng được hưởng thụ loại cảm giác này.

Nhưng kiếp này, anh có được rồi.

Anh thề rằng bản thân sẽ cố gắng giữ được loại cảm giác này, cho đến ngày nào đó trời long đất lở.

Ngày tháng cứ trôi qua một cách bình yên như vậy.

Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã gặp qua một vài người bạn khá thân thời cấp 3.

Trong đó có cô bạn gái Trình Tư Nhã đã trò chuyện trên QQ lần trước.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 119: "Nhiều như vậy sao?"


Hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn bận rộn với công việc.

Nháy mắt một cái đã đến ngày 28 tháng Chạp.

Theo như quyết định của ban giám đốc ở cuộc họp lần trước.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của siêu thị Kiệt Tuyết.

Bận rộn đến 5 giờ chiều, siêu thị đúng giờ đóng cửa.

Tất cả công nhân viên đều đã tập trung trong phòng họp của ban giám đốc.

Tần Kiệt quét mắt nhìn qua một lượt, tổng cộng có hơn 70 người.

Trong đó có 50 tên shipper.

Đội ngũ khổng lồ.

Nhiều người như vậy, ở trong một siêu thị tư nhân, nó có thể được coi như là một siêu thị cỡ lớn rồi.

Nhưng anh vẫn chưa hài lòng.

Anh muốn tiếp tục mở rộng quy mô.

Trong tương lai anh sẽ mở một chuỗi siêu thị.

Trong lúc anh trầm tư suy nghĩ, giám đốc Châu đã lên tiếng.

"Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của siêu thị chúng ta! Mọi người đều tập trung ở đây để tổng kết cuối năm! Ngay lúc này đây, xin mời giám đốc Tần- ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta lên có đôi lời!"

Bốp bốp~

Tiếng vỗ tay vang lên.

Tần Kiệt nở một nụ cười.

Anh khua khua tay để ra hiệu cho các nhân viên yên tĩnh lại.

Anh nói: "Trong hơn một tháng kể từ khi siêu thị chúng ta bắt đầu đi vào hoạt động, kết quả như thế nào thì mọi người cũng đã quá rõ ràng. Đặc biệt là trong nửa tháng tuyết rơi, tôi đã tận mắt thấy được sự cố gắng của mọi người! Ai cũng rất nỗ lực! Mọi người làm rất tốt!"

"Nhờ sự cố gắng chăm chỉ của mọi người, siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta từ một siêu thị nhỏ ít người biết đến đã trở thành siêu thị nổi tiếng nhất ở khu vực Hán Xương!"

"Những thứ này đều là công lao của mọi người. Đương nhiên cũng có những đóng góp của giám đốc Châu và giám đốc tài vụ Lưu! Mọi người đều là những người có đóng góp rất nhiều cho siêu thị Kiệt Tuyết! Vì vậy, hôm nay tôi ở đây muốn nói một câu, cảm ơn mọi người!"

Bốp bốp~

Tiếng vỗ tay ủng hộ vang lên.

Tần Kiệt cười cười nói tiếp: "Còn có hai ngày nữa là Tết Nguyên Đán rồi. Lúc này có rất nhiều công ty đã được nghỉ lễ. Tôi lại giữ mọi người làm việc đến hôm nay, nói thật, tôi có chút áy náy!"

"Vì vậy, tôi muốn nói lời cảm ơn một lần nữa!"

Bốp bốp~

Nghe thấy tiếng vỗ tay của toàn bộ nhân viên, Tần Kiệt nói: "Người xưa nói rồi, cảm ơn không thể chỉ nói bằng miệng mà phải đưa ra một số kết quả thực tế mới được. Do vậy, tiếp theo, xin mời giám đốc tài vụ Lưu của chúng ta lên phát biểu, nói qua về tình hình kinh doanh của siêu thị trong vòng một tháng vừa qua! Xin mời!"

Bốp bốp~

Lưu Tuấn Mai kêu mọi người yên tĩnh lại rồi nói: "Siêu thị của chúng ta khai trương vào ngày tết Dương lịch, từ ngày mùng 1 đến hôm nay, tổng doanh thu là 18,7 triệu tệ, chỉ còn thiếu 300 ngàn tệ nữa là tròn 19 triệu tệ!"

"Woa~"

"Nhiều như vậy sao?"

"Khó tin thật!"

...

Đám nhân viên nhao nhao thì thầm, bàn tán với nhau.

Lưu Tuấn Mai nói tiếp: "Thông thường mà nói, một siêu thị có quy mô như chúng ta, mở được một tháng mà đã được 10 triệu tệ là rất tốt rồi! Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo tài tình của hai vị CEO là giám đốc Tần và giám đốc Châu, siêu thị chúng ta đã lập ra kỉ lục là 18,7 triệu tệ, có thể được coi là đã tạo nên kì tích trong số các siêu thị có cùng quy mô!"

"Thành tích này không dễ đạt được ngay cả trong một siêu thị cỡ lớn gấp đôi diện tích của chúng ta. Nhưng chúng ta đã làm được. Điều này cho thấy tương lai phía trước của siêu thị chúng ta là vô hạn!"

"Cho thấy rằng, giám đốc Tần và giám đốc Châu lãnh đạo rất tốt. Do vậy, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay cho hai vị CEO!"

Bốp bốp~

"Được rồi, mọi người đừng vỗ tay nữa, để cho giám đốc tài vụ Lưu nói tiếp đi!", Tần Kiệt cười nói.
 
Back
Top Bottom