Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 90: Hôm qua anh mới bị mất 80 ngàn tệ.


“Ừm!”, tên béo gật gật đầu, nháy mắt tỏ ý ra hiệu với Mã Dương và Quách Bùi: “Nói cho Kiệt Tử biết, lần này chúng ta được thanh toán bao nhiêu tiền?”

Mã Dương và Quách Bùi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cười nói: “Béo, vẫn là cậu nói đi thì hơn!”

“Đúng vậy, tên béo cậu là anh cả, cậu nói là hợp lí nhất!”, Quách Bùi gật gật đầu.

“Cắt! Ban nãy là ai ồn ào muốn nói trước mặt Kiệt Tử, bây giờ lại sợ rồi hả? Đúng thật là!”

Tên béo đảo cặp mắt trắng dã, quở trách Mã Dương và Quách Bùi.

Hai người kia cười ha hả, như là không nghe thấy gì vậy.

Nhưng tên béo lại khơi gợi lên lòng hiếu kì của Tần Kiệt.

Kể từ sau khi giao chiến với ông chủ Tiêu ở Nam Hồ, tính toán một chút, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa quyết toán xong.

Lần này rốt cuộc được bao nhiêu, Tần Kiệt rất khó để ước lượng.

“Tên béo chết tiệt, đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu?”

“Ngần này!”, tên béo duỗi hai ngón tay ra.

“200 ngàn tệ?”

“Kiệt Tử, mắt cậu có vấn đề sao? Không thấy tay tôi vẫn còn đếm được sao!”, tên béo duỗi thêm năm ngón tay từ bàn tay trái của mình ra.

“Một bên hai, một bên năm? Ê béo, rốt cuộc là bao nhiêu?”, Tần Kiệt cau mày, anh không muốn đoán già đoán non.

“250 ngàn tệ!”

“Cái gì?”, Tần Kiệt ngây người.

Đầu tháng 11, thời tiết còn hơi nóng, nhưng từ giữa tháng trở đi, nhiệt độ từ từ giảm trời trở nên lạnh hơn.

Tính cả tháng 12 thời tiết ngày nào cũng mát mẻ, so với mùa hè, có lẽ sẽ giảm rất nhiều.

Nhưng tên béo nói là cậu ta kiếm được 250 ngàn tệ.

Kiếm tiền kiểu ngược sao?

“Sao có thể nhiều như vậy chứ?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đây chính là công lao của cậu đó!”, tên béo cười nói.

“Đúng vậy, anh Kiệt, nếu không phải ban đầu là anh quyết định dứt khoát cắt đứt liên lạc với người họ Tiêu đó, trực tiếp đi tìm công ty môi trường thì lợi nhuận sẽ không được cao như vậy đâu!”, Mã Dương nói.

“Không sai. Đầu năm nhiệt độ lên cao, đoán chừng chúng ta kiếm được càng nhiều!”, Quách Bùi vui mừng nói.

Tần Kiệt bừng tỉnh hiểu ra.

Thành thật mà nói, hôm nay ngoại trừ việc ôn bài thì anh còn lo lắng về chuyện của siêu thị Kiệt Tuyết.

Bây giờ đầu óc anh vẫn đang hơi rối, máu lên não chậm là chuyện bình thường!

Sau khi biết nguyên nhân, Tần Kiệt liền nở một nụ cười.

“Được rồi, nên chia thế nào thì chia thế đó, mọi người chia xong rồi thì đưa cho tôi phần còn lại là được! Mai thi rồi, tôi phải về tắm rửa nghỉ ngơi đây!”

“Kiệt Tử, ba người chúng tôi chia xong từ lâu rồi, phần của cậu, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi!”, tên béo lấy ra một gói đồ bọc giấy báo từ trong ngực, nhét vào tay Tần Kiệt.

“Bao nhiêu đây?”

“120 ngàn tệ!”

“Được, tôi biết rồi! Mai thi rồi, mọi người giải tán đi!”

“Đi!”

Tần Kiệt và tên béo về kí túc xá.

Anh mở gói giấy báo ra đếm qua một lượt, bên trong thật sự có 12 bó tiền.

Kiếm được nhiều hơn 20 ngàn tệ so với lúc trước.

Đây là một con số ngoài mong đợi của anh.

Hôm qua anh mới bị mất 80 ngàn tệ.

Hôm nay ngoài dự kiến kiếm thêm được 20 ngàn tệ.

Thì anh vẫn bị mất 60 ngàn tệ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 91: Xuất hiện ra bao nhiêu phản ứng phụ.


Trái tim tổn thương của Tần Kiệt cuối cùng cũng được xoa dịu một chút.

Cất tiền xong, anh bắt đầu đi tắm.

Lúc anh vừa tắm xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh vội vàng cầm lên rồi nhìn vào màn hình hiển thị.

Là Tần Tuyết gọi tới.

Tần Kiệt có chút thất vọng. Lúc này, thứ mà anh mong chờ chính là cuộc gọi từ Châu Phàm.

Nhưng Tần Tuyết gọi đến anh không thể không nghe.

“Tuyết Nhi, em vẫn chưa ngủ sao?”

“Vẫn chưa, em đang chuẩn bị đi tắm, anh thì sao?”

“Anh ấy à… cũng chưa tắm. Trời lạnh như vậy, hay là chúng ta đến nhà tắm công cộng ở phố Đọa Lạc để ngâm nước nóng nhỉ?”, Tần Kiệt đề nghị.

“Cút! Mở miệng ra là xấu xa! Anh mà còn nói bậy nói bạ thì em không thèm để ý đến anh nữa đâu!”

“Tuyết Nhi, anh thật sự rất muốn… với em”.

Lạch cạch~

Vẫn chưa đợi Tần Kiệt nói xong, Tần Tuyết đã cúp máy.

Tần Kiệt: “…”

Tình huống gì vậy?

Anh vẫn chưa nói xong mà đã cúp máy rồi???

Có nên đùa như vậy hay không?

Anh lập tức gọi lại.

Nhưng bên tai anh lại vang lên câu nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phục vụ, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Còn không nằm trong vùng phục vụ nữa chứ.

Được lắm Tần Tuyết, dám block anh à?

Xem mai anh xử lý em như thế nào.

Tần Kiệt nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng anh cũng không biết làm thế nào.

Chẳng lẽ anh lại chạy đến vườn dâu, lớn tiếng ồn ào trước khu kí túc xá nữ sao?

Tần Tuyết, anh có thể rủ em đến nhà tắm công cộng trên phố Đọa Lạc để ngâm bồn không?

Nếu anh thật sự làm như vậy, Tần Tuyết nhất định sẽ chia tay với anh.

Mất mặt quá đi.

Quên đi, anh chỉ có thể cùng Tần Tuyết ở trong mộng mà thôi.

Lắc lắc đầu, Tần Kiệt trèo lên giường, lại nhìn vào 12 ngàn tệ nóng hôi hổi vừa mới lấy được.

Lúc này, tâm tình anh mới tốt lên một chút.

Có tiền trong tay vẫn là thoải mái và yên tâm nhất.

Ôi.

Đáng tiếc vẫn không có gái đẹp ở trong ngực.

Đó là một nỗi tiếc nuối nhất của cuộc đời.

Anh có chút bấc đắc dĩ.

Tần Kiệt nhắm mắt lại, từ từ tiến vào giấc ngủ.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại anh lại reo lên.

Tần Kiệt giật mình một cái, anh trở mình lấy điện thoại.

Vừa nhìn màn hình hiển thị, anh thấy người gọi đến là Châu Phàm.

Đợi bao lâu rồi cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi từ Châu Phàm.

Tần Kiệt vô cùng kích động.

Nhưng cũng có chút khẩn trương hồi hộp.

Biện pháp đối phó tối qua của anh, nghe qua có vẻ hiệu quả.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ý tưởng, áp dụng vào trong thực tiễn thì vẫn chưa biết có hiệu quả như thế nào.

Xuất hiện ra bao nhiêu phản ứng phụ.

Nói thật, trong lòng Tần Kiệt cũng không có một lời giải thích rõ ràng và chi tiết.

Lúc anh cầm điện thoại lên thấy tên của Châu Phàm, anh hít một hơi thật sâu.

Sau đó anh xuống giường, đi ra ngoài kí túc xá.

Thấy xung quanh không có ai, anh mới nghe điện thoại.

“A lô, giám đốc Châu, là tôi!”

“Giám đốc Tần, mới có mấy giờ mà đã ngủ rồi sao?”

“Mai tôi thi nên hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, nạp năng lượng để ngày mai ra trận đạt kết quả tốt!”, Tần Kiệt giải thích một chút rồi mới đi vào chủ đề chính: “Tình huống hôm nay sao rồi? Cách hôm qua có tác dụng gì không? Nếu có thì được bao nhiêu phần trăm?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 92: Hôm nay sao lại như vậy chứ?


"Giám đốc Tần, tôi biết ngay câu đầu tiên anh hỏi tôi là về chuyện này mà!", Châu Phàm cười nói trong điện thoại: "Anh đoán đúng rồi!"

"Tại sao lại nói tôi đoán đúng rồi? Rốt cuộc hiệu quả đạt được như thế nào?", Tần Kiệt bắt đầu thúc giục.

"2,2 triệu tệ!", Châu Phàm nói, anh ta lặp lại một lần nữa: "Tăng thêm khoảng 300 ngàn tệ, tổng cộng đã tiêu thụ được 2,2 triệu tệ!"

“Yeah!”

Tần Kiệt kích động búng ngón tay cái.

Quả thực hiệu nghiệm.

Tăng thêm 300 ngàn tệ so với ngày hôm qua.

Mặc dù so với ngày khai trương đầu tiên vẫn ít hơn 1 triệu tệ.

Nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Tần kiệt vô cùng hài lòng.

"Giám đốc Tần, tôi sẽ để ý tới chuyện của siêu thị. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ báo cho anh trước tiên, anh ấy mà, ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai đi!", trong điện thoại, Châu Phàm có thể thấy được tâm trạng kích động của Tần Kiệt, anh ta nói một câu trấn an Tần Kiệt.

Tần kiệt hiểu được ý của Châu Phàm.

Trầm mặc hồi lâu.

"Cảm ơn. Giám đốc Châu vất vả rồi!"

"Vất vả gì đâu chứ. Siêu thị bán chạy, không phải tôi cũng được hưởng lợi từ đó sao? Giám đốc Tần nghỉ ngơi sớm đi, tôi không quấy rầy anh nữa!"

"Ừm!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trái tim Tần Kiệt vốn đang căng thẳng, giờ phút này cuối cùng cũng được dãn ra một chút.

Sau một ngày, cuối cùng hạt bụi cũng đã lắng xuống.

Anh có thể yên tâm được rồi.

Đêm nay anh ngủ rất ngon.

Ngày 4 tháng 1 năm 2008.

Siêu thị Kiệt Tuyết bước vào ngày khai trương thứ tư.

Tần Kiệt cũng chính thức bước vào môn thi cuối kì đầu tiên của năm 3 đại học.

Có lẽ anh được khích lệ, động viên từ cuộc điện thoại tối qua của Châu Phàm.

Cho nên Tần Kiệt đã thể hiện xuất sắc trong kì thi ngày hôm nay.

Anh là người nộp bài thi trước khi hết giờ.

Hơn nữa anh cũng là người nộp đầu tiên trong phòng thi.

Điều đó thu hút sự chú ý và ngạc nhiên của tất cả các bạn sinh viên.

Đặc biệt là Tần Tuyết, cô càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Cô không ngờ Tần Kiệt lại nộp bài sớm hơn một sinh viên ba tốt như cô.

Tên béo, bốn mắt và Vương Tinh cũng không ngoại lệ.

Nhất là tên béo, lúc cậu ta thấy Tần Kiệt là người đầu tiên nộp bài, cậu ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tình huống gì đây?

Nộp bài trước dường như không giống với phong cách thường ngày của Kiệt Tử.

Hôm nay sao lại như vậy chứ?

Có chút không bình thường ở đây.

Đám người bọn họ nghĩ như thế nào, Tần Kiệt căn bản không biết được.

Sau khi anh nộp bài kiểm tra, anh liền đi thẳng đến siêu thị Kiệt Tuyết.

Lúc anh đến, anh thấy dòng người đông nghịt đang đổ xô vào siêu thị.

Chiếc xe hơi treo thưởng vẫn còn ở đó.

Người phụ trách bốc thăm trúng thưởng đang đứng trước đầu xe, chụp ảnh cùng với một số khách hàng.

Bên cạnh cô ta còn có một vài người thanh niên trông giống như phóng viên.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 93: Mọi thứ đều rất vừa vặn.


Sau khi người bốc thăm trúng thưởng chụp ảnh xong liền bắt đầu phỏng vấn.

Cách cư xử của người phụ trách bốc thăm trúng thưởng rất đúng mực.

Thỉnh thoảng, cô ta còn kéo Uông Gia Tân vào nói chuyện với đám phóng viên.

Hai người kẻ tung người hứng, chẳng mấy chốc dòng người đổ xô về phía chiếc xe trúng thưởng.

Thấy vậy Tần Kiệt có chút ngưỡng mộ.

"Uông Gia Tân này làm rất tốt!"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Tần Kiệt.

Nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra người đang nói chuyện là Châu Phàm.

"Sao anh biết tôi ở đây?", Tần Kiệt hỏi.

"Giám đốc Tần, siêu thị chúng ta có camera mà, vị trí mà anh đứng vừa vặn ở trong phạm vi màn hình camera!", Châu Phàm cười nói.

Tần Kiệt nhìn xung quanh, ôi, anh thật sự đang đứng trong phạm vi giám sát của camera.

Anh có chút bất đắc dĩ, nở một nụ cười.

“Chuyện phóng viên phỏng vấn, là anh sắp xếp hay là Uông Gia Tân vậy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Là Uông Gia Tân tự mình đề xuất!”, Châu Phàm giải thích: “Hôm qua sau khi đi tuần tra, Uông Gia Tân liền chủ động đề nghị, yêu cầu liên hệ với tòa soạn ở trong khu kêu bọn họ đến đây phỏng vấn một chút! Nói là muốn mở rộng danh tiếng của Kiệt Tuyết trên các trang báo!”

“Tôi cảm thấy khá ổn nên đã phê duyệt. Sáng sớm hôm nay liền có hai tên phóng viên của tòa soạn Hán Xương đến đây. À không phải, chính là ba người bọn họ!”

Châu Phàm vừa nói vừa chỉ tay về phía đám phóng viên đang phỏng vấn ở bên cạnh chiếc xe.

“Ừm. Xem ra Uông Gia Tân làm việc được đấy! Anh thật có con mắt nhìn người!”, Tần Kiệt đưa ra một lời bình.

Châu Phàm rất được lợi.

Uông Gia Tân đã được đích thân anh ta tuyển dụng vào siêu thị Kiệt Tuyết.

Có thể nói Uông Gia Tân là người có liên đới tới anh ta.

Ngày khai trương hôm đó, anh ta nghe thấy Tần Kiệt nghi ngờ Uông Gia Tân giở trò trong trò chơi bốc thăm trúng thưởng, trong lòng anh ta vẫn luôn có vướng mắc không tài nào gỡ ra được.

Ngày khai trương đầu tiên đã có nhân viên do anh ta tuyển dụng đến khiến Tần Kiệt nghi ngờ.

Trong lòng Tần Kiệt hẳn là có chút không hài lòng.

Chỉ là vì Tần Kiệt nể mặt nhau nên không có nói ra.

Sau đó, anh ta nghe nói Tần Kiệt đến bộ phận vận hành, sau khi phát hiện chuyện đó không có liên quan đến Uông Gia Tân thì lúc đó anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may mà không liên quan gì đến Uông Gia Tân.

Đã rửa sạch mối hiềm nghi.

Cuối cùng anh ta cũng yên tâm hơn được một chút và có một lời giải thích rõ ràng với Tần Kiệt.

Nhưng nếu muốn Tần Kiệt thực sự có ấn tượng tốt thì Uông Gia Tân phải làm cái gì đó.

Hôm qua, lúc Uông Gia Tân ngỏ ý muốn tìm phóng viên của tòa soạn để phỏng vấn, Châu Phàm cảm thấy điều đó khá là khả thi nên đã trực tiếp phê duyệt.

Không ngờ rằng, hôm nay Tần Kiệt lại tình cờ đến đây, hơn nữa còn đúng lúc phóng viên đang phỏng vấn.

Mọi thứ đều rất vừa vặn.

Điều đó khiến cho ấn tượng của Tần Kiệt về Uông Gia Tân một lần nữa thay đổi rất nhiều.

Cứ như vậy, Châu Phàm mới thực sự yên tâm được.

Tâm tình đương nhiên rất tốt rồi.

“Giám đốc Tần, chuyện bên ngoài, để bọn họ xử lý đi. Chúng ta vào trong đi dạo một vòng nhé!”, Châu Phàm đề nghị.

“Ừm! Vào trong xem qua cũng được!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 94: “Là người của đối thủ phái đến


Gật đầu, Tần Kiệt và Châu Phàm đi vào trong siêu thị Kiệt Tuyết.

Sau khi đi dạo một vòng trong siêu thị, anh phát hiện trong siêu thị dòng người đang nối đuôi nhau đi mua sắm, lưu lượng khách đông nghìn nghịt.

Tần Kiệt chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.

Bỗng nhiên, anh dường như phát hiện ra điều gì đó.

“Hứ?”, Tần Kiệt nhíu mày.

“Sao vậy?”, Châu Phàm cũng nhận thấy vẻ mặt không bình thường của Tần Kiệt.

“Giám đốc Châu, anh có thấy một người đàn ông mặc áo khoác xanh và một người phụ nữ mặc áo dạ hướng 11 giờ không?”, Tần Kiệt thấp giọng nói.

“Ừm, thấy rồi!”, Châu Phàm đã rất già đời, anh ta đã làm việc ở Walmart nhiều năm, có nhãn lực quan sát rất tốt.

Anh ta chỉ cần liếc nhìn theo hướng Tần Kiệt chỉ là có thể hiểu ra.

“Là đối thủ cùng ngành!”, Châu Phàm nói nhỏ bên tai Tần Kiệt: “Chắc là đến đây thăm dò tình hình!”

“Xem ra đối thủ của chúng ta cảm thấy rất áp lực đó!”, Tần Kiệt nhíu mày nói.

“Chắc là vậy. Giám đốc Tần, anh nói xem có cần…”, Châu Phàm làm ra động tác quay đầu xe.

“Không cần! Bọn họ muốn nghe ngóng tình hình thì cứ để bọn họ làm đi. Chúng ta chỉ cần chú ý đến bọn họ một chút là được!”, Tần Kiệt ngăn Châu Phàm lại: “Đương nhiên, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Đối phương phái người đến đây, chúng ta cũng không thể không có động thái gì!”

“Ý của giám đốc Tần là chúng ta cũng kêu người qua đó thăm dò sao?”, Châu Phàm hiểu được dụng ý của Tần Kiệt.

“Ừm!”, Tần Kiệt gật gật đầu.

“Giám đốc Tần nói rất đúng, có qua có lại, bọn họ đến đây thì chúng ta cũng phải đáp lễ lại!”, Châu Phàm cười nói.

“Không sai, có qua có lại! Câu này rất hay!”, Tần Kiệt liếc nhìn thám tử phía đối thủ cạnh tranh một lần nữa rồi mới cùng Châu Phàm lặng lẽ rời đi.

Anh không có kinh động đến hai người đó, để tránh rút dây động rừng.

Một lát sau, hai người đến phòng giám sát.

“Giám đốc Tần, giám đốc Châu!”

Nhân viên trong phòng giám sát thấy hai người bọn họ đột nhiên đi vào, họ lần lượt đứng dậy chào hỏi.

“Ngồi xuống hết cả đi”, Tần Kiệt khua khua tay, anh và Châu Phàm bước đến trước màn hình giám sát lớn.

Anh đã nhìn thấy hai tên thám tử một nam một nữ.

“Hai người này, mọi người đã nhìn rõ chưa?”, Châu Phàm lần lượt chỉ vào hai tên thám tử.

“Ừm, chúng tôi nhìn rõ rồi!”, nhân viên trong phòng giám sát gật đầu.

“Là người của đối thủ phái đến”, Châu Phàm nói.

“Hả?”

“Giám đốc Tần, giám đốc Châu, chúng tôi sẽ lập tức đuổi bọn họ đi ngay!”

“Không cần!”, Châu Phàm ngăn lại: “Giám đốc Tần đã nói rồi, cứ để bọn họ do thám, chúng ta biết là được!”

“Hả?”, người trong phòng giám sát hoang mang nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu gì cả.

“Bảo xem thì cứ xem đi, còn những việc khác, nếu không có sự cho phép c*̉a tôi hay giám đốc Tần thì không được tự ý hành động!”, Châu Phàm ra lệnh.

“Rõ, thưa giám đốc Tần, giám đốc Châu!”

“Ừm, mọi người làm việc đi, tôi và giám đốc Tần còn có việc!”

“Vâng!”

Tần Kiệt và Châu Phàm đi ra khỏi phòng giám sát.

“Về giám đốc Lưu, anh thấy thế nào?”, Tần Kiệt đột nhiên hỏi.

“Giám đốc Lưu?”, Châu Phàm hơi sững ra một chút: “À, rất được đấy! Rất chuyên nghiệp và xuất sắc. Xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, không uổng là nhân tài từ công ty lớn đi ra! Tất cả đều nhờ mắt nhìn người của giám đốc Tần quá siêu, vừa nhìn đã nhắm trúng ngay Lưu Tuấn Mai, lôi kéo nhân tài hiếm có về cho siêu thị chúng ta!”
“Được thì tốt rồi!”, Tần Kiệt cũng vui vẻ yên tâm.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 95: Cũng không phải không vui.


Siêu thị Kiệt Tuyết lớn như vậy, thế mà anh chỉ tự mình tuyển dụng có một người.

Chính là Lưu Tuấn Mai, giám đốc tài vụ.

Cũng là mẹ của Vương Tinh.

Ban đầu khi anh chọn Lưu Tuấn Mai, trong lòng cũng ôm rất nhiều kỳ vọng.

Nghe Châu Phàm nói như thế, anh cũng yên tâm.

Bao nhiêu quyền hạn trong siêu thị anh đều giao hết cho Châu Phàm, chỉ có duy nhất quyền nắm tài vụ là không.

Cho nên Lưu Tuấn Mai làm được việc hay không, rất quan trọng đối với anh.

Sau đó, anh cùng Châu Phàm lại quan sát khắp mọi ngóc ngách trong siêu thị.

Cuối cùng lia máy quay đến một khu vực còn trống chưa thiết kế thành khu vui chơi thể thao.

Khi Tần Kiệt nhìn đến, anh có hơi ngạc nhiên.

Bởi vì anh nhìn thấy ở khu vực đó có rất nhiều khách đang chụp ảnh.

Tần Kiệt cố ý rời khỏi vị trí, anh ung dung đi vào, trà trộn vào đám người như một vị khách bình thường, làm quen với một khách tham quan đang chụp ảnh ở đó.

Sau đó anh thu được một tin tức tình báo rất có giá trị.

Qua ba ngày chuẩn bị, khu vui chơi thể thao rốt cuộc có cái gì đây?

Sự bí ẩn này đã khơi gợi trí tò mò của những vị khách một cách triệt để.

Anh biết hiệu quả mà anh cần đã đạt được rồi.

Có điều Tần Kiệt cảm thấy còn chưa đủ.

Anh còn phải tiếp tục duy trì sự bí ẩn này.

Cho đến mùa xuân, sẽ căn cứ vào tình hình để quyết định sau.

Rời khỏi đám khách, Tần Kiệt trở về gặp Châu Phàm.

Lúc này, giám đốc tài vụ Lưu Tuấn Mai gọi điện thoại đến.

“Giám đốc Lưu, có chuyện gì thế?”, Châu Phàm nhận điện thoại.

“Giám đốc Châu, tôi vừa thống kê xong thành tích kinh doanh của một giờ trước!”

“A, thật sao? Được bao nhiêu?”, Châu Phàm gật đầu với Tần Kiệt.

“150.000 tệ!”

“150.000?”, Châu Phàm đứng hình: “Được, tôi biết rồi!”

Kết thúc cuộc gọi, Châu Phàm nhìn Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, anh nghe rồi đấy, chỉ mới một giờ trước đã bán được 150.000. Thành tích này, so với ngày chúng ta khai trương chỉ chênh lệch có 50.000 thôi! Có thể thấy việc tổ chức tham quan có hiệu quả rất tốt. Chắc cũng có liên quan đến chuyện phóng viên đến đây phỏng vấn đấy! Cứ tiếp tục thế này, hôm nay lúc tổng kết cuối ngày có thể vượt quá 2.300.000 không biết chừng!”

“Ừ, có thể đạt mức đó thì quá tuyệt! Còn nếu không cũng không cần phải lo lắng!”, Tần Kiệt gật đầu, còn định nói thêm gì nữa, nhưng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên .

“Chờ một chút, tôi nghe điện thoại đã!”

“Được!”

Tần Kiệt nhìn thấy tên người gọi đến hiện lên màn hình, là Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, có chuyện gì thế?”

“Hôm nay anh nộp bài thi sớm thế, sớm nhất luôn ấy!”

“Ha ha ha, thì cũng phải có lúc về nhất chứ nhỉ, sao thế em? Không vui khi anh về trước à?”

“Cũng không phải không vui. Chỉ là anh có thể bảo đảm là anh sẽ đứng nhất không?”, Tần Tuyết chất vấn trong điện thoại.

“Khụ khụ~”, Tần Kiệt ho khan: “Kỳ thi ấy hả, anh có đứng nhất hay không thì có làm sao đâu, quan trọng là Tuyết Nhi nhà anh đứng nhất là được rồi!”

Phụt~

Châu Phàm đứng một bên nghe thấy không nhịn được cười.

“Hả, Kiệt Tử, ai cười kế bên anh thế?”, Tần Tuyết đã nghe thấy tiếng của Châu Phàm.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 96: Nhưng mà, bà là mẹ của Vương Tinh.


Châu Phàm vội vàng bịt miệng lại, chỉ chỉ ra đằng trước, ý bảo anh sẽ tránh mặt đi.

Tần Kiệt gật gật đầu, nói: “Ở bên ngoài người ta cười thôi!”

“Anh đi ra ngoài làm gì thế?”

“Làm vài việc ấy mà!”

“Kiệt Tử à, em cảm thấy anh hôm nay lạ lắm nha. Nộp bài sớm nhất này, chiều nay vẫn còn phải thi, vậy mà anh còn có tâm trạng chạy ra ngoài chơi à? Mau khai thật cho em, có phải anh nuôi gái ở bên ngoài không hả?”

Tần Tuyết như hét lên trong điện thoại.

“Thánh thần thiên địa ơi!”, Tần Kiệt chỉ tay lên trời thề: “Trong lòng anh chỉ có duy nhất mình Tuyết Nhi thôi! Anh đi làm việc thật mà!”

“Vậy anh nói đi, anh đang làm gì?”, Tần Tuyết chất vấn.

“Cái này tạm thời anh không nói được, anh muốn cho em một bất ngờ!”, Tần Kiệt lại nhử Tần Tuyết.

“Haiizzz, nhìn không ra luôn, ngay cả em mà anh còn khách sáo vậy à? Được rồi, anh khôn hồn…”

“Giám đốc Tần, anh đến rồi ạ!”

Ngay lúc đó, chợt có giọng phụ nữ vang lên.

Cả người Tần Kiệt ngây ra như phỗng.

Anh vừa mới nói với Tần Tuyết mình không hề nuôi gái bên ngoài, vậy mà lại có phụ nữ xuất hiện, đã vậy còn chào hỏi anh nữa.

Tần Tuyết mà biết được, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.

Đúng vậy thật.

“Tần Kiệt, không phải anh nói là ra ngoài làm việc sao? Sao bên cạnh anh lại có tiếng phụ nữ hả?”

Tần Tuyết gào thét trong trong điện thoại.

Vừa nghe một cái lập tức nổi giận.

Tần Kiệt vội vàng giải thích: “Tuyết Nhi, không phải anh nói rồi sao, anh đang làm việc mà!”

“Em biết rồi, nhưng tiếng phụ nữ vừa rồi nghĩa là gì?”, Tần Tuyết lạnh lùng chất vấn.

“Haiizzz, Tuyết Nhi à, làm việc ở bên ngoài có tiếng phụ nữ nói chuyện không phải là rất bình thường sao?”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh làm việc ở đâu? Rồi anh làm việc gì?”, Tần Tuyết lại truy hỏi sâu hơn.

“Haiiizzz…”, Tần Kiệt sờ mũi, nói: “Được rồi, em đã nói đến thế thì anh cũng không úp mở với em nữa. Thật ra anh đang đi mua trang sức cho em!”

“Mua trang sức cho em?”, Tần Tuyết trầm mặc.

Tần Kiệt biết Tần Tuyết chắc chắn sẽ ngạc nhiên, ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên.

Tần Tuyết cuống quýt.

“Anh nói thật đấy chứ?”

“Chuyện này làm sao mà đùa được? Nếu em không tin, chờ anh trở về đeo lên tay em là em biết anh nói thật hay không ngay chứ gì!”

“Hứ! Lần này bổn cô nương tạm tin anh!”

“Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng về tìm em!”

“Hứ, anh khôn hồn thì đừng có gạt em, nếu không ấy hả, hừ hừ, em cắt!”

Cạch~

Điện thoại bị ngắt.

Rốt cuộc Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn về phía người phụ nữ vừa chào hỏi mình.

Đang định quở trách vài câu.

Nhưng một giây sau, lời vừa ra đến miệng lập tức nuốt trở vào.

Bởi vì người phụ nữ vừa chào hỏi anh không phải ai khác, mà chính là mẹ của Vương Tinh, Lưu Tuấn Mai.

Lưu Tuấn Mai tuy là nhân viên của anh.

Nhưng mà, bà là mẹ của Vương Tinh.

Xét vai vế, bà cũng ngang với mẹ anh.

Anh làm sao mà nổi giận được, cũng không thể mặt nặng mày nhẹ với người lớn.

Thế là anh cười gượng một cái: “Là giám đốc Lưu à, sao dì biết tôi ở đây?”

“Vừa rồi tôi gặp giám đốc Châu, cậu ấy nói cậu ở đây!”, Lưu Tuấn Mai trả lời.

“À, ra vậy sao? Dì tìm tôi có chuyện gì thế?”, Tần Kiệt biết Lưu Tuấn Mai sẽ không bỏ bê công việc mà chạy đến đây.

“Có việc phải chờ giám đốc Tần quyết định mới được!”, Lưu Tuấn Mai nói.

“Hả, chuyện gì cơ?”, biểu cảm của Lưu Tuấn Mai rất nghiêm túc, khiến Tần Kiệt không thể không nghiêm túc theo bà.

“Giám đốc Tần, siêu thị chúng ta chỉ mới khai trương được bốn ngày, nhưng có một vấn đề lớn mà tôi nghĩ chúng ta buộc phải giải quyết!”

Lưu Tuấn Mai vừa nói vừa rút ra một tập hồ sơ, đưa cho Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 97: Bà đã làm đúng và đủ chức trách của mình.


“Vấn đề lớn?”, Tần Kiệt hơi sững ra một chút: “Là vấn đề lớn gì?”

Hôm nay anh đã đặc biệt đi thanh tra, nhưng không phát hiện có vấn đề gì lớn.

Lưu Tuấn Mai đột nhiên lại nói xuất hiện vấn đề lớn, tất nhiên khiến cho anh vô cùng kinh ngạc.

Anh rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, mà anh không thể nhìn ra được.

“Từ hôm khai trương đến giờ, có 50 người hoàn toàn không làm gì cả! Mỗi ngày đều đến siêu thị nhưng nếu không xem bản đồ thì cũng nghịch điện thoại. Những người này chỉ ăn không ngồi rồi thôi. Tôi đã hỏi giám đốc Châu, rốt cuộc tuyển họ vào đây với mục đích gì!”

“Nhưng giám đốc Châu chỉ lấp lửng không nói. Trong lúc người khác bận thở không ra hơi thì 50 người này hết ăn lại uống, đã vậy vẫn lãnh lương đều đều!”

“Đây có khác gì sâu mọt đâu? Về viêc này, tôi kiên quyết yêu cầu giám đốc Châu giải thích, nếu như thật sự không dùng được, tôi đề nghị sa thải, mặc kệ những người đó lai lịch thế nào. Bởi vì chúng ta là doanh nghiệp làm ăn, chứ không phải cơ sở từ thiện, không nuôi nổi người lười biếng đâu!”

“Giám đốc Tần, cậu nói gì đi?”

Tần Kiệt: “…”

Ồn ào nửa ngày, thì ra là chuyện của 50 shipper này.

Tần Kiệt còn tưởng siêu thị thực sự tồn tại vấn đề nhức nhối nào đó cơ.

Giật cả mình.

Vừa nãy, anh còn cho rằng có phải vì siêu thị biết anh đi thanh tra nên mới cố ý lấp l**m vấn đề hòng qua mặt anh hay không.

Nếu quả thật như vậy, thì Châu Phàm đã lừa gạt anh, ở sau lưng anh làm rất nhiều việc mà anh không biết.

Điều đó anh tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Còn bây giờ, nghe được đầu đuôi, thì ra chỉ là chuyện của 50 shipper thôi, anh rốt cuộc cũng thở phào một tiếng.

“Giám đốc Tần, cậu nói vài câu đi chứ, chuyện này phải xử lý như thế nào?”, Lưu Tuấn Mai sốt ruột thúc giục.

“Ha ha… Giám đốc Lưu à, chuyện của 50 shipper đó là thế này…”, Tần Kiệt suy nghĩ một chút: “Là tôi bảo giám đốc Châu tuyển vào để sơ cua ấy mà!”

“Sơ cua?”, Lưu Tuấn Mai có vẻ vẫn chưa hiểu rõ cho lắm: “Giám đốc Tần, cậu tuyển tôi vào quản lý tài vụ cho cậu, tôi phải có trách nhiệm. Mỗi khi chi tiêu cho bất cứ mục nào, đều phải có lý do hợp lý! Nếu không, sau này xảy ra vấn đề gì, người chịu trách nhiệm sẽ là tôi. 50 người bọn họ rốt cuộc tuyển vào để làm gì, cậu không thể tiết lộ cho tôi biết một chút được sao?”

“À…”, Tần Kiệt thật sự không ngờ Lưu Tuấn Mai lại có trách nhiệm và mẫn cán đến thế.

Mục đích thật sự khi anh bảo Châu Phàm tuyển nhiều người như vậy, trước mắt chỉ có anh và Châu Phàm biết mà thôi.

Để dùng họ như lưỡi gươm sắc vào những thời điểm mấu chốt.

Không ngờ lại khiến cho Lưu Tuấn Mai đặt vấn đề.

“Uhm, giám đốc Lưu này, chuyện này ấy, tôi có thể bảo đảm với dì, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ sự cố nào hết. Cho dù là có, cũng sẽ không bắt dì phải chịu trách nhiệm, mọi việc cứ để tôi và Châu Phàm gánh vác. Dì chỉ cần phát lương cho họ đầy đủ là được rồi. Những thứ khác, tạm thời dì đừng lo lắng, có được không?”

“Nhưng mà…”, Lưu Tuấn Mai vẫn còn chưa hiểu rõ ý tứ của Tần Kiệt, bà vẫn còn muốn truy tận gốc rễ.

Nhưng đều bị Tần Kiệt năm lần bảy lượt cắt ngang: “Giám đốc Lưu à, có một số việc là tuyệt mật của công ty, tạm thời chưa tiện tiết lộ. Dì ấy, chỉ cần biết 50 người đó không phải người ăn không ngồi rồi là được. Về phần lương lậu không được thiếu họ một đồng nào đâu đấy”.

“Giám đốc Tần, cậu…”

Lưu Tuấn Mai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Tần Kiệt cố ý lảng tránh, bà hiểu dù có cố hỏi tới đi nữa, cũng chẳng giải quyết được gì.

Nghĩ kỹ một chút, bà quyết định mặc kệ.

Dù sao bà cũng đã báo cáo ngọn ngành sự việc.

Tần Kiệt cũng đã bảo đảm với bà.

Bà đã làm đúng và đủ chức trách của mình.

Đến lúc đó nếu có rắc rối xảy ra, cũng chẳng liên quan đến bà.

“Được rồi, nếu giám đốc Tần đã nói thế, tôi cũng sẽ làm theo ý giám đốc Tần. Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, cậu nhất định phải thận trọng. Trong chuyện làm ăn, tuyệt đối không được nuôi không kẻ lười, dao phải luôn được mài sắc mới được, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Vâng, tôi hiểu, giám đốc Lưu làm việc tiếp đi!”

“Vâng!”

Tần Kiệt mỉm cười nhìn bóng lưng Lưu Tuấn Mai đi xa dần.

Lưu Tuấn Mai là người mà anh đã tự mình tuyển dụng ngay từ đâu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 98: Sang năm tới sẽ chính thức là thành viên của hội.


Cũng là người duy nhất mà anh tuyển dụng về cho siêu thị này.

Bà có thể tận chức tận trách như thế, chứng tỏ mắt nhìn người của anh không hề tệ.

Anh rất vui.

Lưu Tuấn Mai vừa đi khỏi, Châu Phàm đã bước tới.

“Giám đốc Tần, tôi thoáng thấy giám đốc Lưu thì phải, bà ấy tìm anh à?”

“Ừ! Bà ấy tìm tôi, bà ấy yêu cầu tôi xử lý chuyện 50 shipper kia! Bà ấy cho rằng bọn họ ăn không ngồi rồi không chịu làm việc, không thể chấp nhận được!”

“Hả?”, Châu Phàm ngây người, một giây sau anh bật cười.

“Giám đốc Tần này, không thể không nói mắt nhìn người của anh quả thật quá siêu luôn đó. Ban đầu tôi lăn lộn ở trung tâm việc làm mấy ngày mà chẳng tuyển được ai thích hợp cả!”

“Anh vừa đi một cái đã hốt được ngay! Không những vậy còn rất trung thành, lại tận chức tận trách! Có bà ấy, siêu thị của chúng ta nhất định sẽ làm ăn phát đạt!”

Châu Phàm là người rất thông minh.

Anh ta biết rõ từng nhân viên trong siêu thị, ngoại trừ Lưu Tuấn Mai, những người khác đều do anh ta tuyển dụng.

Lúc này Tần Kiệt nhắc đến chuyện Lưu Tuấn Mai và 50 shipper kia, rõ ràng là đáng ám chỉ cái gì đó.

Anh ta đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, tâng bốc một phen, khen Tần Kiệt có mắt nhìn người rất lợi hại.

Để cho Tần Kiệt nhận thức được con người Chu Phàm thật lòng thật dạ đến Kiệt Tuyết làm việc để gây dựng cơ nghiệp.

Chứ không phải đến để tranh quyền đoạt lợi gì hết.

Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai ai làm việc nấy, không ai đụng chạm đến ai.

Mỗi người đều thực hiện đúng và đủ chức trách của mình.

Ở Kiệt Tuyết, Tần Kiệt mới là ông chủ thật sự.

Đúng là như vậy.

Tần Kiệt nghe xong mỉm cười.

Anh khoát tay với Châu Phàm, không nói gì.

Anh cùng Châu Phàm rảo quanh siêu thị thêm vài lượt nữa, đến khi tan ca, anh đến gian hàng bán trang sức ở tầng một, chọn một món trang sức bằng bạc rất xinh đẹp tinh xảo.

Anh vốn muốn mua một sợi dây chuyền vàng cơ.

Nhưng suy nghĩ một chút, vào thời điểm năm 2007, lương công chức nhà nước mới có 2000 tệ, nếu như anh đột ngột mua một sợi dây chuyền vàng giá đến mấy ngàn tệ cho Tần Tuyết, chắc chắc cô sẽ giật mình hoảng hốt.

Nói không chừng sẽ chối đây đẩy không nhận.

Suy đi nghĩ lại, không bằng mua một món trang sức bằng bạc là thích hợp nhất.

Không đắt, mà lại có thể bày tỏ tâm ý của mình.

Chọn lựa, đóng gói và thanh toán xong, anh cầm sợi dây chuyền bạc trở về trường.

Vừa về đến, anh nhận được tin nhắn của Uông Sảng bên đại học nông nghiệp Hoa Trung.

Tần Kiệt thoáng bất ngờ.

Kể từ khi kết thúc kỳ thi tiếng Anh cấp 6, đuổi Đào Kỳ ra khỏi trường lần trước.

Anh chưa hề liên lạc lại với Uông Sảng.

Lúc này, Uông Sảng đột nhiên nhắn tin, không biết là có chuyện gì.

Anh mở tin nhắn trong tò mò.

Xem xong, Tần Kiệt bật cười.

Thì ra Uông Sảng gửi tin nhắn cảm ơn anh.

Cái cậu này…

Vì chuyện của Đào Kỳ mà Uông Sảng và Tạ Quan Lâm trở thành bạn với nhau.

Gần đây Tạ Quan Lâm còn đăng ký cho Uông Sảng gia nhập hội sinh viên nữa.

Sang năm tới sẽ chính thức là thành viên của hội.

Điều này cũng gián tiếp giúp đỡ cho Tần Kiệt rất nhiều.

Nếu như không phải đồng lòng đối phó với Đào Kỳ, Uông Sảng cũng sẽ không được xét duyệt gia nhập hội sinh viên nhanh như vậy.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 99: Tần Kiệt vỗ mạnh một cái.


Tần Kiệt nhắn tin hồi âm.

Chúc mừng Uông Sảng.

Cuối cùng, đợi ngày khác có thời gian sẽ hẹn gặp Uông Sảng và Tạ Quan Lâm, cùng nhau ăn uống một chầu.

Uông Sảng nhanh chóng gửi tin nhắn đồng ý.

Tần Kiệt đóng ứng dụng nhắn tin, rảo bước về phía rừng đào.

Tiện thể gọi điện thoại cho Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, em đang ở đâu thế?”

“Em đang trong phòng ký túc xá! Sao thế? Anh về rồi à?”

“Ừ, anh đang ở rừng đào nè, em xuống đây một chút đi!”

“Bây giờ đã bảy giờ rồi, trời tối lắm, lại lạnh nữa, đến rừng đào làm gì? Anh có việc gì thế, đến vườn dâu không được sao?”

“Không được, ngay bây giờ, ở rừng đào là thích hợp nhất!”

“Chuyện gì mà phải đến tận vườn đào thế?”

“Em đoán xem?”

“Em đoán không ra! Anh cứ nói thẳng đi!”

“Anh mua quà cho em! Em mà không đến, anh tặng cho người khác đó nha!”

“Hả? Không được tặng, em đi xuống ngay đây!”

“Anh đang chờ em đó!”

Tần Kiệt cúp máy, mỉm cười.

Ha ha ha

Cô bé này, tối nay xem em chạy đi đâu!

Nhưng mà---

Giây tiếp theo, chuông điện thoại Tần Kiệt đột nhiên vang lên.

Là Tần Tuyết gọi tới.

"Tuyết Nhi à, em đến chưa?"

"Kiệt Tử, em suýt chữa quên mất, em... đến rồi, không đi nữa. Đồ trang sức, mai anh đi thi thì đưa cho em nhé. Yêu anh. Ngủ ngon!"

Lạch cạch~

Tần Tuyết đã cúp điện thoại.

Tần Kiệt vẫn chưa kịp nói một lời nào mà cô ấy đã cúp máy rồi.

Cả người anh mông lung mịt mờ.

Không phải đã nói là đến rừng hoa đào rồi sao?

Nếu đến rồi, có thể chim chuột, ngắm trăng với nhau.

Nhầm, không đúng, hôm nay không có trăng sáng.

Thôi thì không có trăng sáng, nhưng em hứa với anh là sẽ đến, sao lại nuốt lời rồi?

Cố ý nhử anh hả?

Ôi~

Tần Kiệt thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua, anh bất đắc dĩ đi về kí túc xá.

Cả đêm nay, anh nằm trên giường nghe nhạc cả buổi tối.

Kinh đô Onenigten.

Vừa nằm vừa nghe, anh dần dần tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ, trước ánh trăng sáng, anh và Tần Tuyết muốn làm gì thì làm cái đó.

Cuộc sống thật tươi đẹp và hạnh phúc.

Bỗng nhiên, anh thấy có một con muỗi bay qua.

Giữa mùa đông rồi, sao còn có muỗi chứ?

Không phải chứ.

Trong lúc do dự, con muỗi chích một phát lên cổ anh.

Ui chao, ngứa quá đi.

Con muỗi đáng chết này.

Tần Kiệt vỗ mạnh một cái.

Bốp~

Úi, đau quá đi!

Lời vừa buông xuống, anh trở mình trèo xuống giường.

"Ha ha~"

Lúc này, anh nghe thấy tiếng cười lớn.
 
Back
Top Bottom