Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 70: Tôi lại nói gì sai nữa sao?


Lúc Lâu béo, Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đến thì đã bị biển người trước cửa siêu thị Kiệt Tuyết làm cho hết hồn.

Cả khu đô thị Nam Hồ cũng chỉ mới có khoảng hơn năm mươi nghìn người mà thôi.

Thế mà trên khắp đường phố gần siêu thị Kiệt Tuyết đều chen chúc lại người.

Còn chưa tính những người đã vào bên trong.

Thế này không biết có bao nhiêu người đến nữa.

Cứ cho như là không phải tất cả đều đến mua sắm, nhưng chỉ dựa vào đám đông không chen nổi này thì ít nhất cũng khiến cho không khí ở siêu thị Kiệt Tuyết vô cùng tấp nập.

Bốn người xếp hàng ở bên ngoài phải đến hơn một tiếng đồng hồ mới vào được bên trong siêu thị.

So sánh với siêu thị lớn ở khu trung tâm Hán Xương thì siêu thị Kiệt Tuyết cũng không to lắm.

Mới mở cửa hoạt động hơn hai tầng, tổng cộng cũng được một nghìn sáu trăm mét vuông.

Bảo vệ bên trong và bên ngoài đang chật vật toát mồ hôi để duy trì trật tự đám đông, đề phòng xảy ra việc người đè lên người.

Nhưng số lượng người quá đông, giọng nói của đám bảo vệ dù có lớn thế nào, dù có cầm cả loa phóng thanh thì cũng nháy mắt chìm nghỉm trong biển người này, một chút dư âm cũng không thấy đâu.

Tình trạng này Tần Kiệt cũng đã phát hiện ra trong lúc đi tuần tra siêu thị, anh cũng lo lắng.

Siêu thị là một nơi có tính khép kín.

Một khi xảy ra sự cố giẫm đạp thì trách nhiệm sẽ trở nên rất lớn, anh đương nhiên không muốn có sự lộn xộn nào.

Đích thân ra trận, điều động nhân sự, cố gắng để duy trì trật tự đến trạng thái tốt nhất, nhất định phải bảo đảm ngày khai trương trôi qua thuận lợi.

Bỗng nhiên.

"Hả? Đó không phải là Kiệt Tử sao?", Lâu béo nhìn thấy Tần Kiệt liền thốt lên hỏi.

"Ừm, là Kiệt Tử. Không phải cậu ấy nói gia đình có việc nên đã về rồi sao? Sao cũng đến đây vậy? Lẽ nào cùng đến với Tần Tuyết?", vẻ mặt Khương Tiểu Nha hồ nghi nói.

"Có nhìn thấy Tần Tuyết đâu? Hình như chỉ có một mình cậu ấy!", Dương Liễu nhìn nhìn rồi nói.

"Đi, đến gặp cậu ấy!", Khương Tiểu Nha nói rồi kéo đám Lâu béo đi về phía Tần Kiệt.

Bốp~

Bốn mắt Khương Tiểu Nha vỗ vào lưng Tần Kiệt một cái.

"Ai vậy?", Tần Kiệt giật mình, còn tưởng có chuyện gì, suýt chút nữa là ngã.

"Kiệt Tử, cậu sao thế? Sao bị dọa đến mức vậy? Là tôi đây!", Khương Tiểu Nha nói.

"Là các cậu à. Tôi còn tưởng là ai nữa? Suýt chút nữa là dọa chết tôi rồi!", Tần Kiệt hoàn hồn, thở phào một hơi lấy lại bình tĩnh nói tiếp: "Sao các cậu cũng đến đây vậy?"

"Quảng cáo của siêu thị Kiệt Tuyết đã gửi đến trường rồi, vừa hay hôm nay là tết dương lịch, được nghỉ một ngày, cũng rảnh rỗi nên đến xem sao!", Khương Tiểu Nha giải thích.

"Ồ? Lâu béo, cậu có biểu cảm gì vậy? Hình như tôi không có chọc giận cậu nha? Nhìn chằm chăm tôi làm gì thế?", Tần Kiệt nhận thấy thái độ có gì đó sai sai của Lâu béo nên thuận miệng hỏi luôn.

Phù Phù~

Tần Kiệt vừa hỏi xong, cả Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đều không nhịn được cười.

Cười đến nỗi khiến Lâu béo vô cùng ngại ngùng.

Cũng khiến cả Tần Kiệt có chút mơ hồ không hiểu gì.

"Sao vậy?", Tần Kiệt có hơi hoang mang hỏi.

"Ha ha! Kiệt Tử, có phải cậu rất muốn biết Lâu béo bị sao không?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"Đúng vậy, rốt cuộc Lâu béo sao vậy?", Tần Kiệt càng nghe càng tò mò.

"Muốn biết à, được thôi, mua ít đồ cho bọn này đã rồi bọn này sẽ nói cho cậu biết!", Thẩm Giai Giai hùa theo Khương Tiểu Nha nói.

"Được thôi, hai vợ chồng các cậu được lắm, người tung kẻ hứng đúng không?", Tần Kiệt chỉ vào đôi Khương Tiểu Nha nói.

"Cắt! bớt dài dòng, cậu nói đi có mua hay không?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"Được, mua, tôi mua!"

"Thế còn đợi cái gì nữa? Mau lên. Nghe nói hôm nay có rất nhiều đồ đang giảm giá, còn không mau lên thì hết mất!", vừa dứt lời Khương Tiểu Nha liền kéo Tần Kiệt vội đi lựa đồ.

Năm người xông vào biển người, Lâu béo và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai chia thành hai nhóm, nhìn thấy gì liền lấy cái đó, không chút khách sáo với Tần Kiệt.

Tần Kiệt còn lờ mờ nghe thấy có người hét lên: "Cái gì! Tivi bốn mươi inh mà giảm giá ba mươi phần trăm hết rồi sao? Tôi cũng muốn mua mà!"

"Đừng chen nữa được không? Nồi cơm điện là tôi lấy được trước mà, bên trong vẫn còn, nếu các người muốn mau thì đợi tôi đi rồi vào lấy không được sao?"

"Tôi nói này giám đốc, các anh làm ăn kiểu gì thế? Gạo Kim Sơn Kiều mỗi người chỉ được giới hạn mua ba túi thôi hả? Tôi muốn mua hai trăm túi, thế nào?"

Tần Kiệt đúng là chỉ biết câm nín.

Bạn chết tiệt.

Không giới hạn mua thì sao tôi đảm bảo phục vụ được cho những người mua khác nữa, cậu tưởng đây là siêu thị của tôi, mở ra cho mình cậu mua sắm sao.

Đang rối bời trong lòng, Tần Kiệt nghe thấy giọng của Khương Tiểu Nha: "Tần Kiệt, mau lên, giúp tôi lấy thêm bịch băng vệ sinh Sophie nữa, một mình tôi không cướp nổi! Nhanh qua đây, mau lên không hết mất!"

Tần Kiệt: "..."

Thật muốn đạp cho cái.

Bạn chết tiệt.

Băng vệ sinh Sophie là để cho nữ dùng mà.

Cậu muốn tôi đàn ông con trai đi tranh nhau cùng cậu sao?

Thế mà cũng nghe được sao?

Tần Kiệt cố ý nhìn bốn phía, giả vờ như không nghe thấy gì.

Khương Tiểu Nha trơ mắt tiếc nuối.

Chỉ đành nhìn bị người khác điên cuồng cướp đi.

Bốn mươi phút sau, năm người Tần Kiệt mồ hôi nhễ nhại chen được đến quầy thanh toán của siêu thị.

Lúc vào là mười giờ sáng, lúc ra đã mười một giờ trưa.

Theo lẽ mà nói thì đã đến giờ cơm trưa, nên đi ăn cơm rồi.

Nhưng sau khi ra ngoài, mấy người Tần Kiệt mới phát hiện ra người bên ngoài vẫn còn rất đông, còn xếp hàng dài đợi vào trong.

Tần Kiệt phát hiện ra trong số đó có rất nhiều sinh viên.

Nhìn Lâu béo và Khương Tiểu Nha đẩy xe đẩy, Tần Kiệt chóng cả mặt.

Bởi vì anh phát hiện ra đa số đồ trong xe đẩy đều là cho nữ dùng.

Nào là đồ ăn vặt, kem ly, băng vệ sinh, q**n l*t đủ thứ linh tinh cả...

Chỉ có một ít đồ là dành cho nam.

Tần Kiệt coi như phục sát đất Khương Tiểu Nha và Lâu béo.

Dẫn theo bạn gái đến mà không bỏ tiền ra lại bắt anh ấy phải tiêu tiền.

Ở đâu ra kiểu tán gái giống như hai người này chứ.

Đúng là thứ tà môn mà.

Tần Kiệt có chút tiếc nuối.

Đồ trong hai chiếc xe đẩy đều là tiền túi của anh ấy, còn phải để mua đồ dùng cho chính mình nữa.

Làm ăn giống như anh đúng là từ cổ chí kim chưa từng thấy.

Sau khi thanh toán xong, đám người Tần Kiệt ra khỏi siêu thị.

Tần Kiệt tìm một nơi hít thở.

Khương Tiểu Nha nói: "Kiệt Tử, đồ của siêu thị Kiệt Tuyết đúng là giống với quảng cáo, rẻ thật đấy. Hai nhà chúng tôi gộp lại cũng chưa đến một nghìn tệ! Hời quá!"

Tần Kiệt: "..."

Miệng anh sắp méo đến nơi rồi.

Bạn chết tiệt.

Tiền đều là do tôi bỏ ra đó.

Các người một cắc cũng không bỏ ra, đương nhiên cảm thấy rẻ rồi.

Còn kêu hời nữa sao?

Tôi lỗ vốn rồi đó biết chưa.

Có hiểu không hả.

Tần Kiệt đột nhiên có cảm giác như tự mua dây buộc mình.

Tờ rơi không phát ở đâu mà lại phát đúng đến chỗ Đại Học công nghiệp Hồ chứ.

Thôi phát thì cũng đã phát rồi.

Nhưng sao lại phát đúng tới tay bạn gái của Lâu béo và Khương Tiểu Nha chứ.

Vận may kiểu quái gì đây.

Tần Kiệt có chút dở khóc dở cười.

Không biết khóc vì tự mình làm khổ mình hay là cười vì việc làm ăn của bản thân nữa.

Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó.

Nhìn Khương Tiểu Nha nói: "Mua đồ xong rồi, bây giờ không phải nên nói cho tôi biết vì sao vừa nãy Lâu Béo lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm chứ?"

Phù phù~

Vừa nhắc đến chuyện này, đôi Khương Tiểu Nha và Dương Liễu lại không nhịn nổi cười.

Sắc mặt của tên béo Trương Lâu lại càng không có thiện cảm.

Tần Kiệt lại càng không hiểu gì.

Chuyện quái gì chứ?

Tôi lại nói gì sai nữa sao?

Hình như không có mà?

"Đừng cười nữa, rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau, đừng thừa nước đục thả câu nữa!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 71: Lá gan cũng to gớm.


"Không được nói!", Lâu béo nghiêm mặt quát.

Nhưng cậu ta càng thế thì Tần Kiệt càng tò mò, càng muốn biết hơn.

Giục Khương Tiểu Nha mau nói.

Khương Tiểu nha vội vàng đem chuyện Lâu béo tập luyện, rồi sau khi biểu diễn khiến toàn trường 'kinh sợ' nói ra.

Theo những gì Khương Tiểu Nha nói, Lâu béo vừa cất giọng đã khiến nam nữ toàn trường muốn ngất xỉu.

Còn suýt chút nữa thì bị giọng ca của Lâu béo dọa cho ngã rạp xuống đất.

Nghe vậy Tần Kiệt ôm bụng cười bò.

Tay chỉ Lâu béo như vừa phát hiện ra một lục địa mới, cười sấp cười ngửa.

Tưởng tượng lúc Lâu béo đang tập luyện, nữ sinh thì mong chờ, nam sinh thì đợi Lâu béo sẽ mang về vinh quang cho đám sinh viên nam.

Kết quả Lâu béo vừa cất giọng đã khó nghe hơn cả tiếng heo kêu, giống như tiếng nước cống chảy bên dưới thành phố vậy, làm ô nhiễm hết cả tai mắt của mọi người.

Cảnh tưởng đó chắc chắn rất thảm.

Thảm đến nỗi làm cho mọi người đều phát ói.

Chẳng trách Lâu béo vừa nhìn thấy mình đã trợn trừng mắt, biểu cảm như đang trách anh vì sao lại tiến cử cậu ta đại diện cho nam sinh tham gia biểu diễn.

Tần Kiệt sau khi biết ngọn nguồn sự việc thì bỗng nhiên cảm giác rất đáng khi đã bỏ ra một nghìn tệ.

"Không được cười, nghe rõ chưa!", Lâu béo hét lên.

"Không được, thật sự rất mắc cười, cho tôi cười thêm chút nữa đi!", Tần Kiệt vẫn không nhịn nổi.

"Cậu còn cười nữa, tôi sẽ khiến cậu mất máu thêm lần nữa đó!"

Vừa dứt lời, Tần Kiệt quả nhiên ngậm chặt miệng.

Đùa gì chứ, anh mở siêu thị là để kiếm tiền chứ không phải dùng để bản thân suốt ngày móc tiền túi ra bù.

Không cười thì không cười nữa vậy.

Dù sao thì cũng không đọ được với tiền.

Hơn nữa cũng cười đủ rồi.

"Mau nghe xem, bắt đầu rút thăm trúng thưởng rồi! Chúng ta qua xem sao đi!", Thẩm Giai Giai hào hứng kéo Khương Tiểu Nha đến khu rút thăm trúng thưởng.

“Lâu béo, chúng ta cũng qua đó đi!”, Dương Liễu lôi Lâu béo lao đi như bay.

Tần Kiệt bất đắc dĩ đành đi theo.

Lúc đến nơi, khu rút thăm trúng thưởng đã bị quây chật như nêm, Tần Kiệt thấy vậy, không muốn tốn sức nữa nên chỉ đứng bên ngoài đợi.

Một lát sau, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đi ra trông có vẻ vô cùng hưng phấn.

"Kiệt Tử, tôi quyết định rồi, tất cả các ngày lễ sau này đều đến siêu thị Kiệt Tuyết mua sắm!"

"Tại sao?", Tần Kiệt không hiểu lắm.

"Mua đồ giá rẻ thôi đã đành, lại còn mua đủ năm trăm tệ sẽ được rút thưởng một lần! Tôi vừa thấy có một bà dì rút được một cái nồi cơm điện đó!"

Tần Kiệt bĩu môi, cảm thấy Khương Tiểu Nha có chút ngây thơ quá.

Người ta hay nói phụ nữ khi yêu thì chỉ số thông minh thường thẳng tắp như mặt phẳng, Khương Tiểu Nha thân là đàn ông mà cũng sụt giảm như vậy.

Không nên mà.

Hoạt động rút thăm trúng thưởng của siêu thị, phàm là những người sỏi đời một chút đều biết tỉ lệ trúng thưởng rất thấp.

Đều là cả trăm người mới có một người trúng.

Mục đích chỉ là k*ch th*ch lòng tham của người tiêu dùng thôi.

Để họ cảm thấy mua được đồ rẻ lại còn được trúng thưởng, sẽ tình nguyện đến mua tiếp.

Nhỡ đâu lại trúng thưởng thì sao.

Chẳng phải là trúng mánh rồi sao?

Nhưng những gì bọn họ nghĩ thì cũng chẳng có thương nhân nào là không tính đến cả.

Tỉ lệ trúng thưởng đều đã được định sẵn trước rồi.

Rút trúng được đều là do may mắn.

Có điều nói thì như vậy, nhưng hoạt động rút thăm trúng thưởng này đúng là vẫn rất thu hút người tiêu dùng.

Đôi Khương Tiểu Nha đã ra ngoài được cả nửa tiếng rồi mà đôi Lâu béo vẫn chưa thấy đâu.

Trong hoạt động này, người trong khu vực trúng thưởng liên tục thay đổi, rất được mọi người yêu thích.

Có thể thấy đôi Khương Tiểu Nha rất mong đợi!

"Không được, chúng ta vào xem sao đi, tên Lâu béo đó chắc chắn có gì đó!", Khương Tiểu Nha lại kéo Thẩm Giai Giai chen chúc vào trong.

Tần Kiệt lắc đầu chán nản chẳng buồn để ý nữa.

Vẫy tay với đội trưởng đội bảo vệ Uông Gia Bân ở bên ngoài.

Uông Gia Tân sớm đã nhìn thấy Tần Kiệt rồi nhưng thấy Tần Kiệt đang mua sắm cùng bạn bè nên anh ta cũng không tiện làm phiền.

Lúc anh ta thấy Tần Kiệt đang vẫy tay với mình liền vội vàng chạy tới nói: "Giám đốc Tần, có gì cần dặn dò ạ?"

Tần Kiệt hỏi: "Tất cả nhân viên vẫn đang tập trung chứ?"

"Lúc đầu thì có hơi chưa quen, đông khách quá, nhưng bây giờ đã quen rồi đều đang làm việc rất tốt ạ!", Uông Gia Tân nói rồi đánh mắt nhìn về khu vực rút thăm trúng thưởng, cẩn thận hỏi: "Giám đốc Tần, có cần điều thêm người không ạ?"

Tần Kiệt quét mắt một cái rồi nói: "Khá đông người, hay là như vậy đi, lát nữa anh nói với giám đốc Châu một tiếng, mở khu vực Spike, tản bớt người ra! Đừng để quá đông người tập trung ở một chỗ, nhỡ xảy ra chuyện thì khó xử lý!"

"Còn gì nữa không ạ?", Uông Gia Tân hỏi.

"Còn gì nữa?"

"Ví dụ như chuyện bạn của anh rút thăm trúng thưởng, có phải..."

Nghe Uông Gia Bân nói vậy, Tần Kiệt đã hiểu anh ta định nói gì.

Là muốn âm thầm tác động để đám Lâu béo và Khương Tiểu Nha trúng thưởng, lấy lòng Tần Kiệt một chút.

Nếu như là chuyện khác thì có thể Tần Kiệt sẽ đồng ý thật.

Nhưng chuyện âm thầm tác động quả nhiên Tần Kiệt không phê duyệt.

Một khi làm vậy thì không khí ở siêu thị về sau sẽ càng ngày càng kém.

Tương lai sẽ không dễ xử lý.

Cuối cùng cũng vẫn là tổn hại đến lợi ích căn bản của Tần Kiệt.

Chính vì vậy mà Tần Kiệt cũng không thể dễ dàng làm bừa được.

"Không được. Chuyện này tuyệt đối không được làm bừa! Anh nhớ kỹ cho tôi đó. Đừng có giở chiêu trò gì. Như nào thì cứ để thế. Nếu không anh cứ liệu hồn!", Tần Kiệt thận trọng cảnh cáo Uông Gia Tân.

Uông Gia Tân toát mồ hôi hột.

Vốn dĩ anh ta muốn xu nịnh Tần Kiệt, lấy lòng Tần Kiệt, ai ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què.

Ngược lại còn khiến Tần Kiệt tức giận.

"Giám đốc Tần, tôi sai rồi, anh yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi! Tuyệt đối không làm bừa ạ!"

"Nhớ kỹ thì tốt, mau đi làm việc của anh đi!", nói rồi Tần Kiệt xua tay.

"Vâng giám đốc Tần!"

Uông Gia Tân kính cẩn thận trọng.

Vừa nãy đối mặt với Tần Kiệt, nói thật lòng là anh ta rất lo lắng Tần Kiệt mà tức giận thì sẽ đuổi việc anh ta.

Hôm nay lại còn là ngày khai trương nữa chứ.

Nếu như bị Tần Kiệt đuổi việc.

Thì sau này anh ta còn lăn lộn được thế nào nữa đây?

Hơn nữa, tiền lương mà Tần Kiệt trả còn nhiều hơn một ngàn tệ so với các siêu thị khác, có đốt đèn lồng tìm cũng khó mà tìm được chỗ thứ hai như vậy.

Nếu như bị đuổi việc.

Thì anh ta cũng muốn tự tẩn cho chính mình một trận.

Vẫn may Tần Kiệt không trách tội anh ta, chỉ cảnh cáo anh ta một chút.

Lần cảnh cáo này đã khiến anh ta hiểu ra sau này tuyệt đối không được giở mánh khóe trước mặt Tần Kiệt, nếu không chỉ có mình anh ta chết thôi.

Nhìn theo bóng lưng của Uông Gia Tân, Tần Kiệt nhíu chặt mày.

Ngày khai trương đã xảy ra chuyện như vậy.

Xem ra thu lượm phế phẩm ở trường học và nơi làm việc khác biệt không hề nhỏ.

Tâm tư của người trong xã hội và sinh viên đúng là khác biệt quá lớn rồi.

Sau này bản thân phải đề phòng hơn một chút, chú ý hơn mới được.

Lắc lắc đầu, Tần Kiệt đi tìm Lâu béo và Khương Tiểu Nha.

Đột nhiên, tiếng phát thanh vang lên.

"Chúc mừng anh Trương Lâu và cô Dương Liễu đã trúng được một chiếc điện thoại di động Motorola!"

Tần Kiệt: "..."

Vừa mới răn đe Uông Gia Tân một trận được bao lâu chứ?

Lâu béo và Dương Liễu đã trúng thưởng?

Còn là một chiếc Motorola nữa chứ?

Mặc dù anh có tiền, cũng không để bụng một chiếc điện thoại di động.

Nhưng anh vừa cảnh cáo trước mặt thế mà vẫn giở trò mờ ám, rõ ràng không coi lời nói của anh ra gì, coi như gió thoảng qua tai.

Tên Uông Gia Tân này, chắc là trí nhớ không tốt à?

Lá gan cũng to gớm.

Không được.

Phải nghiêm khắc phạt.

Việc này mà căng lên thì sau này siêu thị sẽ loạn mất.

Đến lúc đó, muốn nắm lòng người trong tay còn khó hơn lên trời!

Tần Kiệt tức giận đi tìm Uông Gia Tân!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 72: Giỏi thực sự!


“Haizz, tôi tìm thấy giám đốc Tần rồi, hóa ra anh ở bên ngoài! Làm tôi tìm anh mệt muốn chết đi được!”, đúng lúc này Châu Phàm mồ hôi đầy người chạy đến.

Trông anh ta có vẻ rất nôn nóng.

“Sao vậy?”

“Giám đốc Tần, xảy ra chuyện rồi!”, Châu Phàm thở không ra hơi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, trong lòng Tần Kiệt nhảy dựng lên: “Sẽ không… xảy ra hiện tượng giẫm đạp lên nhau chứ?

Nhắc đến hai chữ giẫm đạp, Tần Kiệt liền hoảng sợ.

Mở siêu thị, sợ nhất là xảy ra tình trạng giẫm đạp khi có quá nhiều người.

Điều đó khiến cho các nhân viên thực thi pháp luật nhúng tay vào, đến lúc đó danh tiếng siêu thị sẽ bị tiêu tan.

“Không, không phải, không phải là tình trạng giẫm đạp!”, Châu Phàm hít một hơi thật sâu, dừng một hồi lâu, rồi mới nói: “Là, là bán hết hàng rồi!”

“Cái gì?”, Tần Kiệt sững sờ hồi lâu, khó khăn lắm anh mới hoàn hồn lại: “Hả? Bán hết rồi? Hàng hóa mua hơn 3 triệu tệ, trị giá 4 triệu tệ, chưa được bao lâu mà đã bán hết sạch rồi sao?”

Nói xong, trên mặt Tần Kiệt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Mới khai trương chưa được 3 giờ đồng hồ, số hàng hóa trị giá 4 triệu tệ đã được bán hết sạch, trò đùa gì vậy.

Nhanh thật đấy.

“Không, không phải giám đốc Tần. Trái lại tôi còn hy vọng bán hết sạch cơ!”, Châu Phàm thở hổn hển, tiếp tục giải thích: “Là một số món hàng giảm giá đã được bán hết sạch!”

“Hàng giảm giá đúng không? Giám đốc Châu, anh suýt chút nữa dọa tôi sợ chết khiếp đấy! Tôi nói sao chưa đầy 3 giờ đồng hồ mà đã bán hết sạch rồi chứ!”, Tần Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc xéo Châu Phàm.

Anh ta có thể nói rõ hơn một chút được không?

Có biết như vậy sẽ dọa người ta sợ chết khiếp không?

Nếu số hàng hóa trị giá hơn 4 triệu tệ được bán hết trong vòng chưa đầy 3 giờ đồng hồ, chẳng phải là sẽ kinh động đến giới cùng ngành ở thành phố Hán sao?

Nó sẽ trở thành thần thoại trong giới kinh doanh siêu thị ở thành phố Hán.

Tần Kiệt cũng không muốn nhanh như vậy đã trở thành ngôi sao trong giới siêu thị.

Nếu trở thành ngôi sao trong giới siêu thị và xuất đầu lộ diện quá sớm, nó có thể khơi dậy sự cảnh giác của giới cùng ngành.

Trước mắt anh chỉ có một mục tiêu.

Đó chính là có một chỗ đứng nhất định trong giới siêu thị.

Đầu tiên anh phải giành được chỗ đứng vững ở khu đô thị mới Nam Hồ, sau đó từ từ tìm kiếm thêm không gian để phát triển.

Tuyệt đối không thể để quá nhiều người chú ý trước khi nền móng vẫn chưa vững.

“Chớ hoảng sợ, chỉ là hàng giảm giá được bán hết mà thôi. Anh nhờ người ở bộ phận truyền thông đưa ra một lời giải thích. Sau đó, nhanh chóng liên hệ với nhà cung cấp hàng hóa, nói rõ qua tình hình để họ có thể giao hàng trong thời gian sớm nhất! Tôi nghĩ rằng qua ngày khai trương đầu tiên thì tình thế sẽ chuyển biến tốt hơn!”

Châu Phàm nghe xong liền bình tĩnh lại.

Tần Kiệt nói không sai, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, thông thường, mới khai trương đều sẽ thu hút một đám người đến mua sắm, chung vui.

Người đông, tranh cướp hàng hóa là chuyện thường tình.

Ban nãy, anh ta chỉ là bị cảnh tượng mua sắm điên cuồng trong siêu thi dọa cho sợ.

Trong lòng có chút rối loạn.

Anh ta không có suy nghĩ đến phương diện này.

Hiện tại xem ra, tâm tính của Tần Kiệt mạnh mẽ hơn anh ta rất nhiều.

Không hổ danh là ông chủ.

“Được, tôi liên hệ ngay đây!”, Châu Phàm nói xong liền đi giải quyết công chuyện.

“Đợi một chút!”, Tần Kiệt ngăn Châu Phàm lại: “Có nhiều sản phẩm giảm giá như vậy, lại có rất nhiều người tranh đoạt cướp giật mua hàng, công tác thống kê bên đó, có ra số liệu cụ thể không?”

“Có, đương nhiên có rồi. Theo như quy định, một giờ đồng hồ thống kê một lần!”, nhắc đến số liệu, vẻ mặt Châu Phàm liền dãn ra, nói: “Nói ra, chắc chắn giám đốc Tần sẽ không tin!”

“Ồ, nghe giọng điệu của giám đốc Châu, chắc là bán được khá nhiều đó nhỉ?”, Tần Kiệt hứng thú nói.

Nếu như bảng số liệu “đẹp” thì đồng nghĩa với việc anh kiếm được rất nhiều tiền.

Đương nhiên anh rất hào hứng và thích thú.

“Nói xem, bán được bao nhiêu rồi?”

“Hai lần thống kê, trong lần thống kê thứ nhất bán được 200 ngàn tệ, còn lần thứ hai bán được 300 ngàn tệ, tổng cộng hai lần thống kê bán được 500 ngàn tệ, bán được nhiều hơn so với ngày đầu tiên khai trương Walmart Lăng Thị mà tôi đã từng làm”.

“Cái gì? Hai giờ đồng hồ bán được 500 ngàn tệ sao?”, Tần Kiệt bị Châu Phàm làm cho chấn động.

Con số này dọa người quá đi.

Hiện tại mới chưa đầy 3 giờ đồng hồ, cứ theo tốc độ như thế này, nếu kinh doanh đến 9 giờ tối mới đóng cửa thì ít nhất có thể tiêu thụ được gần 2 triệu sao?

Đây…

Tần Kiệt không dám tưởng tượng ra.

Phải biết rằng hiện tại vẫn là năm 2007.

Vào thời điểm này, khu đô thị mới Nam Hồ vừa mới thành lập, dân số cũng chỉ có khoảng 50 ngàn người.

Trước mắt diện tích kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết chưa đến 1700 mét vuông, làm đến mức này, có thể nói là đã lập được kì tích.

Khủng khiếp.

Đây mới chỉ là siêu thị đầu tiên do Tần Kiệt mở ra.

Tương lai anh sẽ mở ra nhiều chi nhánh hơn.

Đến lúc đó anh gom góp tích lũy lại, con số này không biết lên đến mấy chữ số 0.

Ừng ực~

Tần Kiệt càng nghĩ càng phấn khích.

Đối với anh mà nói, kiếm tiền là một việc có ý nghĩa và khiến cho anh có cảm giác thành công nhất.

Không có gì ngạc nhiên khi trước đây lúc Vương Tinh nghe rằng anh sẽ bắt đầu một dự án thu gom phế liệu, cậu ta không có một chút hứng thú nào.

Hiện tại xem ra Vương Tinh nói rất có lý.

Dù cho thu gom phế liệu như thế nào thì khối lượng cũng chỉ có một chỗ đó.

Kinh doanh siêu thị thì lại không giống như vậy.

Anh có thể mở ra nhiều chi nhánh khác nhau.

Quả thật đây là bàn đạp tốt cho sự nghiệp thăng tiến của anh.

Giờ phút này, Tần Kiệt không thể không tán thành, đồng ý với cách nói của Vương Tinh.

Muốn làm ăn lớn, không thể chỉ xoay quanh việc thu gom phế liệu.

Đương nhiên, tạo ra được kỳ tích như ngày hôm nay không thể không nhắc tới sự cố gắng, chăm chỉ thường ngày của Châu Phàm.

Theo Tần Kiệt được biết, Châu Phàm cũng không chỉ đặt mục tiêu vào 50 ngàn dân của khu đô thị mới Nam Hồ trong chiến dịch tuyên truyền, quảng bá siêu thị của mình.

Mà anh ta nhắm vào toàn bộ phân khu Nam Hồ.

Anh ta sai người đi phát tờ rơi ở các thôn làng phía dưới khu đô thị mới.

Anh ta cũng tuyên truyền, phát tờ rơi đến các trường đại học như đại học công nghiệp Hồ, Hoa Nông, đại học Công nghệ Hoa Nam…

Vừa hay trùng với kỳ nghỉ tết Dương lịch, sinh viên các trường được nghỉ học.

Ba tổ lực lượng chính bao gồm nhân viên siêu thị, sinh viên và dân làng đã tụ hợp lại mới có thể tạo nên kỳ tích của ngày hôm nay.

Với doanh số 500 ngàn tệ trong 2 giờ đồng hồ, Tần Kiệt ước tính rằng trong vòng 5 năm tới, với tốc độ thần kì như vậy, hiếm có siêu thị nào có thể làm được.

Giỏi thực sự!

Anh phải khâm phục khả năng điều hành của Châu Phàm.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, khen ngợi thì khen ngợi, Tần Kiệt cũng không hề tự cao tự mãn bởi thành tích thần kỳ của mình.

Trái lại, anh tỏ ra rất bình tĩnh.

“Vẫn là câu nói đó, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương và cũng là ngày nghỉ lễ, nhiều người đến mua hàng là điều bình thường. Từ ngày mai trở đi, tôi đoán chừng lượng mua sẽ từ từ giảm xuống. Việc chúng ta cần làm bây giờ là duy trì lượng mua càng nhiều càng tốt, duy trì lượng hàng hóa được bán ra ổn định. Giám đốc Châu, bây giờ anh giải quyết chuyện này nhé!”

“Giám đốc Tần yên tâm. Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức! Tôi sẽ tranh thủ thời gian tan ca hôm nay để quảng bá tên tuổi của Kiệt Tuyết ra khắp khu đô thị mới Nam Hồ, để cho người dân nơi đây đều biết Kiệt Tuyết là một siêu thị như thế nào, đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển trong tương lai của Kiệt Tuyết!”

“Giám đốc Châu có lòng tin là tốt, anh mau chóng đi giải quyết chuyện hàng hóa đi. Tôi phải đến bộ phận vận hành một chuyến, tìm bọn họ hỏi xem tại sao bạn học của tôi lại trúng thưởng điện thoại Motorola, bên trong có mánh khóe chiêu trò gì không!”

“Hả?”, Châu Phàm sửng sốt: “Bạn giám đốc Tần trúng thưởng sao? Đây là chuyện tốt mà!”

“Tốt cái gì mà tốt? 3 phút trước, tôi vừa nói chuyện với Uông Gia Tân, anh ta nói bóng gió với tôi rằng có nên chiếu cố bạn tôi một chút hay không, tôi cảnh cáo anh ta đừng có mà làm loạn. Kết quả chân trước anh ta vừa mới đi, chân sau bạn tôi đã trúng thưởng, lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy chứ? Chuyện này, tôi nhất định phải điều tra rõ ràng!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 73: Anh lấy kẹo cao su ra.


Không bao lâu sau, Tần Kiệt đã đến bộ phận vận hành siêu thị.

“Chào giám đốc Tần!”

Thấy Tần Kiệt đột nhiên xuất hiện, đám người trong bộ phận vận hành ào ào đứng dậy.

Tần Kiệt quét mắt nhìn đám người, nhưng anh không nhìn thấy Uông Gia Tân.

Anh chỉ vào người phụ trách bộ phận vận hành: “Vừa rồi chuyện trúng thăm điện thoại Motorola là như thế nào?”

“Điện thoại Motorola?”, người phụ trách bộ phận vận hành không hiểu ý của Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, không có chuyện gì cả. Chỉ là bốc thăm trúng thưởng mà thôi. Sao vậy? Không thể để cho khách hàng bốc thăm sao? Nếu như vậy, tôi lập tức thông báo máy rút thăm trúng thưởng xảy ra vấn đề!”

Người phụ trách bộ phận vận hành hiểu lầm ý của Tần Kiệt, nói xong anh ta thực sự cầm bộ đàm lên, chuẩn bị phân phó, dặn dò.

Nhưng cuối cùng lại bị Tần Kiệt ngăn lại.

“Giám đốc Tần, anh đây là…”, không chỉ có người phụ trách bộ phận vận hành mà những người khác cũng không hiểu rốt cuộc Tần Kiệt có ý gì.

Mọi người không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Ban nãy Uông Gia Tân có đến đây không?”, Tần Kiệt đành phải trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Không có!”

“Thật sự không có đến sao?”, Tần Kiệt lặp lại một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ trách bộ phận vận hành, dường như anh muốn nhìn thấu tâm tư của người phụ trách, chỉ cần người phụ trách nói dối bịa chuyện, anh liền có thể nhìn ra.

“Thật sự không có! Nếu anh không tin, có thể kiểm tra camera!”, người phụ trách nói.

“Ồ, vậy sao?”, Tần Kiệt nhíu mày liếc nhìn màn hình theo dõi camera, lúc này anh mới ý thức được rằng mình đã quên không chú ý đến điểm này, nói: “Người trúng điện thoại Motorola, lúc bốc thăm, không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Không có, tất cả đều tuân thủ theo quy định”, người phụ trách trả lời.

“Vậy sao? Được rồi, tôi biết rồi! Không có chuyện gì nữa, mọi người làm việc tiếp đi!”

“Vâng, giám đốc Tần!”

Sau khi xác định không có liên quan gì đến Uông Gia Tân, cuối cùng Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Uông Gia Tân không đến can dự.

Nếu không, anh thực sự sẽ rất tức giận.

Ngày khai trương đầu tiên, đã có nhân viên treo đầu dê bán thịt chó, lừa lọc giở trò ở ngay trước mặt anh thì về sau bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa.

Tuyệt đối không thể để cho thói quen làm việc này ngày một lớn dần.

Chỉ cần có một chút đầu đuôi manh mối, thì anh nhất định phải giết chúng từ trong nôi.

Uông Gia Tân không đến can dự khiến cho Tần Kiệt cảm thấy rất yên tâm.

Điều đó chứng tỏ Uông Gia Tân vẫn là một người trung thành và đáng tin cậy.

Qua sự việc này càng làm cho Tần Kiệt có ấn tượng tốt về Uông Gia Tân hơn.

Đương nhiên, những điều này, về sau Uông Gia Tân cũng mới biết được.

Lúc này, anh đang chào hỏi những người duy trì an ninh trật tự trong siêu thị.

Anh ta căn bản không biết vì chuyện Lâu Béo trúng thưởng mà Tần Kiệt đặc biệt chạy đến bộ phận vận hành một chuyến.

Sau khi bước ra khỏi bộ phận vận hành, Tần Kiệt vẫn đang suy nghĩ một chuyện.

Chuyện anh nghi ngờ Uông Gia Tân, khiến anh sinh ra một cảnh giác.

Có nên thành lập một hệ thống giám sát Yamen tương tự như ở Hương Giang hay không?

Đó cũng chính là hệ thống giám sát trong sạch hóa bộ máy giám sát.

Đặc biệt chịu trách nhiệm giám sát nhân viên nội bộ của siêu thị.

Tuyệt đối không thể để những tác phong không tốt xuất hiện ở Kiệt Tuyết.

Nhưng trước mắt vừa mới khai trương, nếu bây giờ thành lập hệ thống giám sát thì không hay cho lắm, nhân viên siêu thị sẽ không yên tâm làm việc.

Tần Kiệt suy tư hồi lâu, anh cảm thấy tạm thời không cần xây dựng hệ thống giám sát, phải đợi một thời gian nữa, đợi siêu thị đi vào quỹ đạo ổn định trước khi đưa vấn đề này vào cuộc họp chính thức.

Reng reng reng~

Đang xuống lầu, điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Anh lấy ra xem, là bốn mắt gọi đến.

Tần Kiệt lập tức bắt máy.

“Bốn mắt, có chuyện gì?”

“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy? Nháy mắt cái đã không thấy bóng dáng cậu đâu rồi?”

“Ồ, tôi đang đi mus ít kẹo cao su! Tôi ra ngay đây!”

“Ồ, nhanh lên nhé! Mọi người đang đứng đợi cậu đó!”

“Ok!”

Chuyện Tần Kiệt là ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết, anh không nói với bất kì bạn học nào, ngay đến cả bố mẹ anh cũng không biết.

Không phải anh không muốn nói, mà là anh thật sự không muốn dựa vào chuyện anh làm ông chủ để gây dựng quan hệ với các bạn học.

Trùng sinh một kiếp, anh không đòi hỏi cao về các mối quan hệ bạn bè.

Anh cố gắng duy trì mối quan hệ bạn học bình đẳng và trong sáng nhất có thể.

Mặc dù là anh với tên béo làm chung công việc thu gom phế liệu, nhưng anh luôn coi cậu ta là đồng bọn làm ăn chứ không phải là nhân viên làm thuê.

Để tránh cho bốn mắt và tên béo nghi ngờ, anh vào siêu thị qua một lối đi riêng dành cho nhân viên, mua hai hộp kẹo cao su rồi đi thang máy đến quầy thanh toán trên tầng 3.

Trên tầng 3 chỉ hoạt động trên phạm vi 50 mét vuông.

Phần còn lại được bịt kín bằng những bức tường nghệ thuật.

Khách hàng không thể nhìn thấy những gì bên trong bức tường vây.

Nhưng những bức tranh nghệ thuật dán trên tường vây đều liên quan đến thể thao.

Để cho mỗi một vị khách sau khi thanh toán đều cảm thấy hứng thú không biết bên trong tường vây rốt cuộc có cái gì.

Hỏi nhân viên trong siêu thị Kiệt Tuyết, mọi người đều nói đó là bí mật, tạm thời không thể nói ra.

Cứ như vậy, ngày càng khơi dậy lòng hiếu kì và sự tò mò của khách hàng.

Mọi người đều muốn biết rốt cuộc bên trong bức tường vây có cái gì.

Mãi cho đến khi một số vị khách phát hiện ra một chiếc băng rôn trên đó ghi “Tưng bừng khai trương, vô vàn ưu đãi” xếp ở góc tường thì bọn họ mới ý thức được rằng, bên trong tường vây chắc chắn phải có thứ gì khác.

Nhưng trên bức tường vây không cho biết bên trong có cái gì.

Cảm giác thần bí ập đến. Có rất nhiều khách hàng đều đang đoán xem rốt cuộc bên trong bức tường vây sắp kinh doanh cái gì.

Một số người đoán rằng các bức tranh nghệ thuật trên tường có liên quan đến thể thao, có lẽ sẽ kinh doanh cái gì đó liên quan đến thể thao.

Có một số người khác đoán rằng là khu vui chơi trẻ em, bởi vì sẽ có một khu vực đặc biệt dành để làm khu vui chơi cho trẻ em trong các siêu thị cỡ lớn ở trung tâm thành phố.

Cũng có người cho rằng đó có thể là một cửa hàng bán đồ thể thao.

Tóm lại mỗi người có một ý khiến khác nhau.

Tần Kiệt chen chúc giữa dòng người đông đúc, nghe thấy tiếng bàn tán thảo luận của khách hàng, anh chợt mỉm cười.

Ban đầu anh vốn định mở cùng một lúc câu lạc bộ lò xo bạt nhún và siêu thị.

Nhưng anh nghĩ lại mùa đông lạnh giá năm 2008 sắp đến rồi, tuyết rơi dày đặc, gây bất lợi cho việc đi lại của người dân.

Lúc này mà mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún thì không thích hợp cho lắm.

Ngay sau đó anh liền thương lượng với Châu Phàm, tạm hoãn việc mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Anh nhờ người vẽ một số bức tranh nghệ thuật với chủ đề thể thao rồi dán lên bức tường gỗ, bao quanh câu lạc bộ lò xo bạt nhún, không có chút khe hở nào.

Điều này khiến cho mỗi một vị khách hàng sau khi thanh toán xong nhìn thấy, họ đều cảm thấy tò mò không biết bên trong có gì.

Tăng thêm cảm giác thần bí cho mỗi một vị khách.

Để cho cảm giác thần bí này mang theo một sứ mệnh, gieo những hạt giống âm thầm và lặng lẽ trong trái tim của tất cả những vị khách đã từng đến đây.

Chờ đợi thời gian trưởng thành, từ từ lớn lên rồi đơm hoa kết trái.

Khi thời cơ chín muồi, anh sẽ tung ra một cách hoành tráng.

Nhất định sẽ thành công.

Hiện tại có vẻ như kế hoạch của anh và Châu Phàm đã thành công một nửa.

Bước tiếp theo chính là không ngừng tạo ra cảm giác bí ẩn.

Hãy để hạt giống này lan truyền rộng rãi nhất có thể.

Để cho nhiều người biết rằng vẫn còn một nơi bí ẩn trong siêu thị Kiệt Tuyết.

Nghe mọi người bàn tán một lúc rồi anh đi ra khỏi siêu thị.

Khi anh bước ra khỏi siêu thị, Trương Lâu béo và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha bốn mắt và Thẩm Giai Giai đã vô cùng sốt ruột.

Người nào người ấy đều không ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.

Một lúc sau, Tần Kiệt đi đến trước mặt bọn Trương Lâu béo.

Anh lấy kẹo cao su ra.

“Có muốn ăn không?”, Tần Kiệt cười nói.

“Kiệt Tử, cậu đi mua kẹo cao su thật sao? Hại bọn tôi đợi cậu lâu lắm rồi đó!”, bốn mắt oán trách một câu.

“Cắt. Không phải Kiệt Tử đã nói rồi sao? Cậu ta đi mua kẹo cao su, đây không phải là kẹo cao su mua cho cậu ăn sao? Có đồ ăn rồi cậu vẫn không ngậm được miệng? Thật đúng là!”, tên béo cướp lấy hộp kẹo cao su, đưa cho Dương Liễu vài viên.

Sau đó cậu ta lại lén lút đưa cho bốn mắt và Thẩm Giai Giai mấy viên.

Cuối cùng, cậu ta mới nhìn vào Tần Kiệt, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Kiệt Tử, tôi trúng thưởng rồi! Cậu đoán xem tôi trúng cái gì?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 74: Chỉ có tiền thôi.


“Trúng cái gì thế? Thấy cậu hứng khởi đến vậy, chẳng lẽ rút thăm trúng giải to à?”, Tần Kiệt giả bộ như không hề biết gì.

Trương Lâu béo đánh mắt ra hiệu với Dương Liễu, Dương Liễu bèn giơ tay ra, tên béo chộp lấy chiếc hộp trong tay Dương Liễu, cố tình lắc qua lắc lại trước mặt Tần Kiệt, cười đến mức không khép được miệng vào: “Nhìn thấy chưa? Đích thân tôi rút thăm, giải ba nhé, một chiếc điện thoại di động Motorola, giá hơn bốn ngàn tệ nhé!”

Tâm trạng của tên béo đang rất vui vẻ.

Không còn dáng vẻ hậm hực như khi nhìn thấy Tần Kiệt, dường như chuyện cậu ta bị Tần Kiệt chơi một vố, xấu mặt khi làm đại diện cho con trai trong lớp lên hát đã tiêu tan hoàn toàn, chẳng khác nào mây mù khi mặt trời ló rạng, không còn dấu vết.

Cậu ta không ngừng lắc lư chiếc điện thoại Motorola trước mặt Tần Kiệt, chỉ muốn dí luôn cái điện thoại trước mặt Tần Kiệt thôi.

Tuy rằng nhắc đến chiếc điện thoại hơn bốn ngàn tệ cũng hơi xót xa, nhưng thấy gương mặt rạng rỡ của tên béo, Tần Kiệt cũng thấy không sao hết, xứng đáng mà.

Ngàn vàng cũng khó mua được lúc vui vẻ.

Chỉ cần tên béo này vui, với tư cách là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, Tần Kiệt không để tâm.

Chỉ là hơn bốn ngàn tệ thôi mà.

Hết rồi thì kiếm lại là được.

Tiền có giá chứ tình nghĩa vô giá.

“Ừm, khá lắm khá lắm, đúng là mất cái này được cái khác”, Tần Kiệt gật gật đầu, chòng ghẹo: “Tôi thấy cậu béo thế này cũng không phí cơm phí gạo!”

“Kiệt Tử, tôi không thích nghe cậu nói như thế đâu nhé. Tôi béo thì sao chứ? Chứng minh tôi ăn được uống được, sức khỏe tốt!”, Trương Lâu béo không đồng ý với quan điểm của Tần Kiệt.

“Ờm, béo à, cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi!”

“Chứ cậu có ý gì?”

“Tôi đang nói là cậu béo tốt, lắm phúc nhiều lộc mới rút được giải ba, có sai gì không?”, Tần Kiệt bổ sung.

Tên béo: “…”

Nghe cũng có vẻ hợp lý đấy nhỉ.

Người ta thường bảo béo một tí mới vượng mà.

Phụt~

Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai phì cười.

“Được rồi, Kiệt Tử, nhìn vẻ mặt chua lòm lòm của cậu kìa, ghen tị thì cứ nhận là ghen tị, còn nói như đúng rồi nữa. Béo à, đừng để tâm tới cậu ấy, cứ để cậu ấy ghen tị đi”, Bốn Mắt nói.

“Đúng nhỉ, Bốn Mắt nói đúng đấy. Kiệt Tử, chắc chắn cậu thấy tôi trúng giải to còn cậu không trúng nên ghen tị phải không, ha ha, sướng quá, sướng thật! Chuyện sung sướng hơn còn ở phía sau kìa”, tên béo sung sướng cười ầm lên, nhìn thấy Tần Kiệt ghen tị nên đương nhiên cậu ta sẽ vui.

“Còn chuyện gì vui hơn à?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.

“Đúng thế, chẳng lẽ cậu còn chuyện gì chưa nói với chúng tôi à?”, Bốn Mắt ghé tới gần.

Trương Lâu béo nhét hộp đựng điện thoại vào tay Dương Liễu, sau đó tuyên bố rất đường hoàng: “Nghe cho kỹ đây, chiếc điện thoại này, tôi tặng cho Dương Liễu rồi”.

“Oa~”

Tần Kiệt, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai hô lên đầy ngạc nhiên.

Ở thời điểm năm 2007, đối với học sinh sinh viên, điện thoại Motorola được coi như hàng xa xỉ.

Giá trị hơn bốn ngàn tệ, tương đương với hai tháng lương của một nhân viên doanh nghiệp nhà nước rồi.

Tên béo này nói rằng tặng cho Dương Liễu.

Cho thấy cậu ta đối xử thật lòng với Dương Liễu.

Quả nhiên.

Sau khi nghe xong, Dương Liễu mỉm cười, gò má ửng hồng.

Cô ta ôm lấy Trương Lâu, thơm “chụt” một cái lên trán tên béo.

“Wow~”

Tần Kiệt và Bốn Mắt kinh ngạc hô lên lần nữa.

“Vợ à, anh cũng muốn thơm một cái, được không em?”, Bốn Mắt nhìn về phía Thẩm Giai Giai.

“Đủ rồi đấy nha, hai người đủ rồi nha! Coi tôi như không khí chứ gì?”, Tần Kiệt không thể nhìn nổi nữa.

Hai thằng này chưa chịu thôi à.

Đứng trước mặt mình mà chúng nó thay phiên nhau ân ân ái ái.

Còn ra cái gì?

“Ha ha~”, Trương Lâu béo lại bật cười: “Tôi muốn thông báo thêm một chuyện nữa”.

“Còn chuyện gì nữa?”, Tần Kiệt và Bốn Mắt lại hỏi.

Tên béo ôm Dương Liễu vào lòng, ôm rất chặt: “Tôi quyết định chuyển ra ngoài sống cùng Dương Liễu!”

Tần Kiệt: “…”

Bốn Mắt: “…”

Thẩm Giai Giai: “…”

Ba người này tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi rồi đồng loạt nhìn về phía tên béo và Dương Liễu.

Họ nhìn chằm chằm vào hai người một lúc rồi không hẹn mà cùng hỏi: “Hai người định tới với nhau thật à?”

“Thừa thãi!”, Trương Lâu béo hôn “chụt” một cái lên trán Dương Liễu: “Tôi bằng lòng tặng cả Motorola cho Dương Liễu rồi, còn không thật nữa à?”

Bốn Mắt nghe xong tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ.

Cậu ta kéo kéo Thẩm Giai Giai: “Hay là, chúng mình cũng…”

“Mơ cũng đừng hòng!”

Không đợi Bốn Mắt nói ra, Thẩm Giai Giai đã từ chối thẳng thừng.

“Tại sao chứ?”, Bốn Mắt không cam tâm.

“Trừ phi… anh cũng bốc thăm trúng một chiếc Motorola!”, Thẩm Giai Giai nói.

“Hả?”, Bốn Mắt sững sờ.

Cái trò bốc thăm trúng thưởng này phải dựa vào vận may chứ, đâu thể đòi trúng là trúng được.

“Đổi điều kiện khác được không?”, Bốn Mắt lắc lắc cánh tay Thẩm Giai Giai.

“Đương nhiên là được!”

“Là gì thế?”, Bốn Mắt nóng lòng muốn biết đáp án.

“Anh mua cho em một chiếc cũng được", Thẩm Giai Giai đáp.

“Hả? Mua… một chiếc?”, Bốn Mắt đờ đẫn.

Hơn bốn ngàn tệ một chiếc đấy.

Mua kiểu gì được?

“Còn lựa chọn nào khác không?”, Bốn Mắt vẫn thấy không cam tâm.

“Có đó!”, Thẩm Giai Giai trả lời.

“Thật hả? Là gì thế?”, hai mắt của tên cận sáng ngời, cậu ta cảm thấy hi vọng lại tới.

“Anh đừng hòng ra ngoài thuê nhà!”, Thẩm Giai Giai đáp.

“…”

Bốn Mắt nghẹn lời.

Xem ra muốn “kim ốc tàng kiều” ở bên ngoài như tên béo này thì phải chịu chơi rồi.

“Có phải anh mua cho em một chiếc Motorola, em sẽ đồng ý với anh không?”, Bốn Mắt do dự trong chốc lát, chuẩn bị hạ quyết tâm.

“Đúng vậy, chỉ cần anh mua cho em một chút, em sẽ thỏa mãn anh!”, Thẩm Giai Giai mỉm cười.

“Được, em nói rồi đấy nhé. Vì tương lai của chúng mình, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cố gắng kiếm tiền”, Bốn Mắt nói.

“Anh nói thật chứ?”, Thẩm Giai Giai tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Đương nhiên là thật rồi. Anh là đàn ông, sao có thể nói dối được. Em cứ đợi anh mua Motorola cho em đi!”

“Được thôi, em đợi anh”, Thẩm Giai Giai bật cười.

Sở dĩ cô ấy nói như vậy là vì muốn khích lệ Bốn Mắt thôi.

Đương nhiên cũng có cả tâm lý so bì tị nạnh nữa.

Con gái ấy mà, thấy cô gái khác sống tốt hơn mình thì ít nhiều gì cũng thấy vướng mắc trong lòng.

Bây giờ, Bốn Mắt đồng ý với cô ấy rồi.

Còn sục sôi ý chí chiến đấu nữa.

Cô ấy cảm thấy có hi vọng.

Đương nhiên cũng thấy vui vẻ rồi.

Tần Kiệt vốn định nói với Bốn Mắt rằng: Chỉ là một chiếc điện thoại Motorola thôi mà, tôi mua giúp cậu là xong chuyện!

Nhưng nghĩ lại, anh vẫn thấy không ổn.

Nếu anh nói vậy trước mặt Thẩm Giai Giai sẽ càng khiến cô ấy coi thường Bốn Mắt, bèn bỏ ngay ý định này đi.

Nhưng Bốn Mắt có quyết tâm kiếm tiền, cũng coi như một chuyện tốt.

Ở thời buổi những năm 2007, đa số học sinh ở trường Đại học Công nghiệp Hồ toàn sống tạm bợ qua ngày.

Chẳng được mấy người quyết tâm kiếm tiền.

Bốn Mắt có thể nghĩ đến chuyện kiếm tiền, chí ít cũng cho thấy cậu ta đang tiến bộ.

Đàn ông mà, sự tự tin to nhất cả cuộc đời này cũng chẳng nằm ngoài điều gì khác.

Chỉ có tiền thôi.

Chỉ cần có tiền, quỷ thần cũng tưởng rằng bạn đang xay lúa.

Reng reng reng~

Điện thoại của Tần Kiệt đột nhiên đổ chuông.

Anh lấy điện thoại ra, hóa ra Tần Tuyết gọi tới.

“Xuỵt~”

Tần Kiệt ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng rồi bước ra một chỗ, nhận cuộc gọi.

“Tuyết đấy hả, lúc này đáng ra em nên nghỉ ngơi nhỉ?”

“Nghỉ ngơi gì chứ? Đang tập luyện đây này! Anh thì sao, đang làm gì thế?”

“Anh hả...”, Tần Kiệt liếc mắt nhìn đám bạn: “Đang đi dạo phố cùng đám thằng béo”.

“Dạo phố?”, Tần Tuyết tỏ ra không vui: “Hừ, anh đi dạo phố cùng họ, sao không rủ em theo?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 75: Không ai quản lý được.


“Anh vốn định dẫn cả em theo mà”, Tần Kiệt vội vàng kiếm cớ.

“Thế tại sao không dẫn theo hả? Thành thật khai báo đi, có phải anh đi tìm niềm vui mới không? Lén lút đi hẹn hò với cô gái khác sau lưng em?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại trở nên nghiêm nghị hơn.

“Không có, không bao giờ có!”, Tần Kiệt lập tức thề thốt: “Nếu có, sét đánh anh chết!”

Phụt~

Tiếng cười của Tần Tuyết vang lên trong điện thoại.

“Đồ ngốc, trêu anh thôi! Nhưng anh cũng phải giải thích đấy, tại sao không dẫn em theo?”, Tần Tuyết nói.

“Ờm, là như thế này!”, Tần Kiệt cố tình đè thấp tông giọng: “Em biết hôm nay thằng béo ra ngoài để làm gì không?”

“Làm gì thế?”, Tần Tuyết bị khơi gợi trí tò mò.

“Cậu ta đại diện cho sinh viên nam lên hát, em nghe đến chuyện này chưa?”

“Nghe nói rồi, không phải do anh đề cử à? Sao thế?”, Tần Tuyết thấy khó hiểu.

“Ngày đầu tiên cậu ta đi tập luyện đã xảy ra chuyện gì, em không biết à?”

“Đương nhiên là biết chứ, không phải là bị...”, Tần Tuyết bỗng chốc khựng lại, dường như hiểu ra điều gì đó: “Ý anh là tên béo đó tức giận, tìm anh để xả giận hả. Anh lo lắng em ở bên cạnh anh sẽ phát khóc lên vì cậu ta nên mới...”

Tần Kiệt không thể không thấy khâm phục khả năng tưởng tượng của Tần Tuyết.

Bay thật xa!

Anh mới buột miệng nhắc đến thôi.

Tần Tuyết đã nghĩ ra cả một câu chuyện hay ho rồi.

Đương nhiên anh sẽ không phủ nhận.

“Ừm, em đoán đúng rồi. Vì chuyện này nên hôm nay anh đổ máu nhiều lắm luôn”, Tần Kiệt cố tỏ ra thê lương.

“Đổ máu nhiều lắm? Cậu ta đánh anh hả? Không phải chứ?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại cũng trở nên căng thẳng.

“Không, cậu ta không đánh anh!”

“Không đánh anh hả? May rồi, may rồi, làm em sợ hết hồn!”, trong điện thoại, Tần Tuyết thở phào một hơi.

Cô thực sự lo lắng tên béo sẽ đánh Tần Kiệt.

Trương Lâu béo này to như con voi, cô biết rất rõ, nếu cậu ta thật sự đánh Tần Kiệt thì hai người như Tần Kiệt cũng không phải đối thủ của cậu ta.

“Thế anh mau nói đi, rốt cuộc đổ máu là thế nào?”

“Để an ủi tâm hồn bị thương của cậu ta, anh mua cho cậu ta và Dương Liễu, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai mấy món đồ lên đến gần ngàn tệ!”

“Hả? Một... một ngàn tệ?”, giọng nói của Tần Tuyết suýt chút nữa làm lật cả viên ngói trên mái nhà.

Âm rung khiến Tần Kiệt vội vàng né đầu ra, nếu không chắc anh thủng màng nhĩ mất.

Qua một lúc, Tần Tuyết mới hỏi: “Anh ngốc hả? Bày tỏ thái độ một chút thôi thì được, chứ một ngàn tệ? Nhà anh có mỏ khoáng sản à?”

“Không thể nói như vậy, thực ra anh thấy một ngàn tệ kia rất xứng đáng".

“Tại sao chứ? Cho em một lý do xứng đáng, nếu không sau khi anh quay về, xem em xử lý tên phá gia chi tử như anh thế nào!”, giọng nói của Tần Tuyết nghe có vẻ rất giận dữ.

Cách một lớp điện thoại mà Tần Kiệt cũng cảm thấy lạnh như băng, lông măng dựng ngược lên.

“Cậu ấy dùng hóa đơn rút thăm trúng một chiếc điện thoại Motorola, sau đó...”

“Sao cơ? Cậu ta trúng thưởng hả? Còn là một chiếc Motorola?”

“Đúng vậy, cậu ta còn tặng Motorola cho Dương Liễu, nói với bọn anh là sắp chuyển ra ngoài sống cùng Dương Liễu”, Tần Kiệt nói tiếp.

“Sao cơ? Chuyển... chuyển ra ngoài á?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại nghe rất kinh ngạc.

“Đúng vậy. Hai người họ muốn hưởng thụ thế giới hai người, thế nên anh mới bảo anh bỏ tiền ra là xứng đáng”, Tần Kiệt gật gật đầu.

“Hai người họ ra ngoài tận hưởng thế giới hai người thì liên quan gì đến việc anh tiêu một ngàn tệ?”, Tần Tuyết không hiểu lắm.

“Có chứ, ai bảo không! Em nghĩ mà xem, tên béo chết bầm kia liên tục gáy ầm ĩ trong lúc ngủ, làm anh không ngủ nổi. Cậu ta chuyển ra ngoài, sau này anh có thể ngủ ngon giấc rồi! Em nói xem có xứng đáng không?”, Tần Kiệt bịa ra một lý do rất nhảm nhí.

“Nghe hình như cũng có lý đấy”, Tần Tuyết thoáng nhíu mày.

“Đúng rồi, anh đã bảo là xứng đáng mà. Ngoài ra, còn một chuyện nữa cơ”.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Bốn Mắt hâm mộ vì tên béo và Dương Liễu có thể hưởng thụ thế giới hai người nên cũng đòi ra ngoài thuê nhà với Thẩm Giai Giai, Thẩm Giai Giai đưa ra một yêu cầu. Em đoán xem yêu cầu đó là gì?”

“Là gì thế?”, Tần Tuyết tò mò hỏi.

“Yêu cầu Bốn Mắt tặng cô ấy một chiếc Motorola! Vì muốn hoàn thành ước nguyện nên Bốn Mắt đã thề sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một chiếc Motorola rồi chuyển ra ngoài tận hưởng thế giới riêng với Thẩm Giai Giai. Đây cũng là phản ứng dây chuyền từ việc anh tiêu một ngàn tệ, em thấy đỉnh không?”

“Ừm, rất đỉnh. Nghe anh nói như vậy, xem ra một ngàn tệ này rất xứng đáng. Nhưng ký túc xá của bọn em có bốn người mà hai người chuyển đi cùng lúc, sau này muốn tìm người nói chuyện cũng không có”.

“Không phải vẫn còn một người sao?”

“Hầy, nhắc đến làm gì, cái người còn lại học hành điên cuồng, từ sáng đến tối không nhìn thấy mặt”.

Tần Tuyết cực kỳ bất đắc dĩ.

Tần Kiệt bỗng thấy hai mắt sáng ngời lên: “Hay là chúng ta cũng chuyển ra ngoài nhỉ? Vừa khéo, ngày nào anh cũng có thể nói chuyện với em, đảm bảo em sẽ hài lòng”.

“Anh muốn lắm à?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại không có vẻ từ chối.

Tần Kiệt cảm thấy có hi vọng: “Ừm, đương nhiên rồi. Em thấy đấy, tên béo và Dương Liễu chuyển ra ngoài rồi, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai cũng chuyển ra ngoài rồi, Dương Liễu và Thẩm Giai Giai đều là bạn cùng phòng của em, anh và tên béo, Bốn Mắt cũng là bạn cùng phòng. Thế nào hả, chúng ta không thể lạc hậu được, em nói xem có đúng không?”

“Được, em đồng ý với anh, nhưng có một điều kiện”.

“Thật hả?”, Tần Kiệt kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì thế, em nói đi?”

“Anh kiếm được mười triệu tệ rồi tính tiếp!”

“Sao cơ? Mười... mười triệu tệ?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng mà anh...”

Cụp~

Cuộc gọi cúp rồi.

Tần Tuyết không chừa lại một chút thời gian nào cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt đứng đó sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn.

Mười triệu tệ?

Sao em không nói sớm.

Mấy hôm trước anh có mười triệu thật đấy.

Khi ấy em nói chắc anh đã ra ngoài thuê nhà tận hưởng thế giới hai người với em từ sớm rồi.

Bây giờ thì hay rồi, hiện tại anh chỉ còn mấy trăm ngàn tệ, trong thời gian ngắn, anh kiếm đâu được mười triệu tệ cho em.

Lòng dạ đàn bà như cây kim dưới đáy biển.

Không thú vị, không thú vị chút nào!

Tần Kiệt tỏ ra bất đắc dĩ.

Tên béo, Bốn Mắt và hai cô gái bước tới.

“Sao thế? Bị bắt nạt à?”, tên béo hỏi.

“Hầy, đừng nhắc nữa, nhắc đến là đau đầu. Đi thôi, chúng ta về trường thôi. Hôm nay Tết Dương lịch, tối nay còn hoạt động của lớp phải xem nữa”, Tần Kiệt không muốn giải thích.

“Đúng đó, tối nay là Tết Dương lịch nè, có hoạt động ngoại khóa! Đi thôi, về trường nào!”

Tên béo ôm Dương Liễu, bước đi trên đường cũng rất phong trần và tiêu sái.

Thật hết cách, ai bảo người ta dùng một chiếc Motorola đã lấy được lòng Dương Liễu, sắp chuyển ra ngoài ở và hưởng thụ thế giới hai người rồi, sau này hai người muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.

Bốn Mắt nắm tay Thẩm Giai Giai cười cười nói nói, dù rằng không đắc ý như Trương Lâu.

Nhưng chí ít người ta cũng có mục tiêu rồi.

Một chiếc điện thoại Motorola.

Là “ôm” được Thẩm Giai Giai.

Đến lúc đó họ cũng chuyển ra ngoài tận hưởng thế giới riêng, muốn làm thế nào thì làm.

Không ai quản lý được.

Chỉ có bản thân Tần Kiệt số khổ thôi.

Mười triệu tệ?

Sao cùng là bạn gái mà bạn gái của người ta yêu cầu thấp thế, chỉ cần một chiếc điện thoại Motorola là xong chuyện.

Đến lượt anh thì không phải Motorola nữa, biến thành mười triệu tệ rồi?

Mười triệu tệ đấy.

Kiếm đến ngày tháng năm nào mới đủ đây.

Với tình hình hiện tại, Tần Kiệt chỉ có thể trông chờ chín giờ tối nay siêu thị Kiệt Tuyết đóng cửa, thống kê doanh thu rồi tính tiếp.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 76: Tần Tuyết nhảy rất đẹp.


Đêm đó, ở hội trường, trước lúc chương trình chào đón năm mới bắt đầu.

“Tần Kiệt, cậu còn biết đến xem tiết mục biểu diễn của lớp chúng ta à?”

Khi Tần Kiệt xuất hiện ở lối vào của hội trường thì bị chặn lại.

Người chặn anh không phải ai khác mà chính là Triệu Phần, thành viên ban tổ chức của lớp.

Kể từ lần trước nói chuyện điện thoại với Tần Kiệt và sau khi nghe Tần Kiệt gợi ý, Triệu Phần đã rủ Trương Lâu tham gia tập luyện cho tiết mục biểu diễn của lớp ở chương trình chào đón năm mới.

Cứ tưởng rằng giọng hát của Lâu béo thật sự hay như Tần Kiệt nói.

Không cần nói đến việc vừa cất giọng thì đã chinh phục được tất cả mọi người nhưng ít nhất hát dễ nghe là được.

Nhưng ai ngờ rằng Lâu béo hát thật sự rất trâu bò.

Vừa cất giọng đã hạ gục tất cả mọi người.

Nhưng không phải vì cậu ta hát hay.

Mà bởi vì cậu ta hát còn khó nghe hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết.

Vừa cất giọng lên đã làm tai của tất cả mọi người ù đặc lại.

Không nói đến những người trong phòng đều bịt chặt tai lại sau khi cậu ta hát được một câu.

Đến cả những người đang tập luyện ở phòng bên cạnh cũng chạy sang xem.

Xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Làm cho Triệu Phần và các bạn cán sự lớp tức đến phát điên.

Nghĩ đến chuyện này, Triệu Phần lại tức giận.

Định tìm Tần Kiệt tính sổ.

Nhưng mấy ngày này đều không thấy bóng dáng của Tần Kiệt đâu.

Căn bản là không tìm thấy người.

Cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy.

Tần Kiệt bị chặn trước cửa.

Cùng bị chặn ở cửa với Tần Kiệt còn có Trương Lâu và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai, Vương Tinh.

“Hehe, là thành viên ban tổ chức, sao thế? Ai chọc cậu mà sao sắc mặt xấu quá vậy?”, Tần Kiệt vừa cười vừa pha trò.

“Bớt cợt nhả đi!”, Triệu Phần không khách sáo: “Trương Lâu rõ ràng không hát được mà cậu lại khăng khăng tiến cử cậu ta, thế là có ý gì?”

Những lời này vừa được nói ra, mặt Trương Lâu trầm xuống.

Hôm nay tâm trạng của Trương Lâu mới tốt lên một chút lại bị Triệu Phần phá hỏng.

Định mở miệng nói chuyện thì bị Dương Liễu ngăn lại.

Nhưng đôi mắt của cậu ta nhìn Triệu Phần như chim ưng nhìn con mồi, vô cùng tức giận Triệu Phần.

“Haha, bạn Triệu Phần, ai quy định là hát không hay thì không được tiến cử thế ?”, Tần Kiệt lại rất bình tĩnh hỏi lại.

“Tần Kiệt, bây giờ tôi chắc chắn một trăm phần trăm là cậu cố ý!”, Triệu Phần tức giận.

“Ơ, bạn Triệu Phần, tai nào của cậu nghe thấy là tôi cố ý thế?”, Tần Kiệt không vui.

Nói một lần là được rồi, Triệu Phần có thôi không đây.

Chặn anh và bạn bè của anh trước cửa hội trường không cho vào, để cho ngày càng nhiều sinh viên nhìn thấy.

Có ý gì đây?

“Ban nãy cậu vừa nói cậu ta hát hay…”

“Thôi đi!”, Tần Kiệt ngắt lời Triệu Phần: “Tôi tiến cử người là việc của tôi còn dùng người hay không là việc của cậu!”

“Hơn nữa, trước khi để Lâu béo nhập đội, cậu không nghĩ tới việc để cậu ta thử giọng sao ? Nếu không để cậu ta thử giọng thì trách nhiệm này hoàn toàn thuộc về cậu!”

“Tại sao lại do tôi?”, Triệu Phần không hiểu.

“Không hiểu à?”, Tần Kiệt giải thích: “Cậu là thành viên ban tổ chức, cậu chịu trách nhiệm tất cả mọi việc trong tiệc năm mới. Cậu có trách nhiệm kiểm tra mọi việc nhưng cậu đã làm như thế nào?”

“Không để Lâu béo thử giọng, để cậu ta vào đội tập luyện luôn. Cậu nói xem có phải trách nhiệm của cậu không?”

“Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi”, Tần Kiệt không để Triệu Phần nói, liền nói: “Còn nữa, cậu chỉ bảo tôi tiến cử người để cậu chọn, tôi đã tiến cử theo lời cậu nói rồi. Tôi đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Cậu…”, Triệu Phần tức giận mà không có chỗ trút, chỉ tay vào Tần Kiệt một lúc rồi nói: “Tần Kiệt, cậu nói đúng, là tôi bảo cậu tiến cử người. Lúc đó cậu nói Trương Lâu hát hay mà. Nhưng cậu ta thì sao? Hát nghe như là… Tóm lại, rất khó nghe! Cậu còn dám nói là không liên quan đến cậu?”

“Ơ! Cậu nói sai rồi!”, Tần Kiệt lập tức phản bác: “Không sai, lúc đó tôi nói Lâu béo hát hay nhất trong phòng kí túc xá của chúng tôi!”

“Nhưng tôi không nói sai mà. Lẽ nào nói thật là sai sao? Nếu thế sau này chúng tôi đều nói dối là xong!”

“Nói bậy! Tôi đã hỏi thăm rồi,Trương Lâu hát dở nhất trong phòng kí túc xá của các cậu!”, Triệu Phần hét lên.

“Hả? Thật sao?”, Tần Kiệt nhìn về phía Khương Tiểu Nha và Vương Tinh: “Trương Lâu hát dở nhất trong kí túc xá của chúng ta sao?”

“Không phải đâu, tôi còn hát dở hơn cậu ta, cậu không tin thì tôi hát mấy câu nhé!”

Nói xong thì Khương Tử Nha cất giọng hát.

Khương Tử Nha vừa cất giọng, thanh âm như ma làm, nghe một câu mà rùng mình.

Các sinh viên xung quanh đều nổi da gà.

Tần Kiệt nói: “Nghe thấy chưa? Khương Tử Nha hát còn dở hơn cả Trương Lâu!”

“Còn tôi nữa!”, Vương Tinh nói rồi cũng hát mấy câu.

Anh ta hát còn khó nghe hơn cả Khương Tiểu Nha.

Giống như tiếng côn trùng đang ăn thịt thối, nghe xong nhiều sinh viên dựng hết cả tóc gáy.

Đặc biệt là sau khi Triệu Phần nghe Vương Tinh hát xong thì sợ hãi lùi lại vài bước.

“Nghe thấy chưa? Giọng hát của Tinh Tử so với Lâu béo con khó nghe hơn! Nhưng so với giọng của tôi thì vẫn chưa là gì, cậu còn muốn nghe nữa không?”, Tần Kiệt cười với Triệu Phần và nói.

“Cậu…” Triệu Phần nghe đến phát sợ rồi.

Giọng hát của Khương Tiểu Nha chỉ làm cô ấy nổi da gà.

Giọng hát của Vương Tinh khiến cô ấy sợ hãi muốn bỏ chạy.

Tần Kiệt nói anh ấy hát còn khó nghe hơn, thế thì phải khó nghe tới mức nào?

Thôi vậy.

Tốt nhất là đừng nghe.

Chữ “cậu” còn chưa nói ra khỏi miệng thì Triệu Phần đã quay lưng bỏ đi về phía hội trường.

Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Mọi người xung quanh trố mắt nhìn.

Tốc độ nhanh thật.

Cầm tinh con thỏ à?

Hừ!

“Nhìn thấy chưa? Gan của thành viên ban tổ chức bé vậy đó! Chán thật!”, Tần Kiệt lắc lắc đầu cười lạnh.

“Kiệt Tử, cảm ơn cậu!” Trương Lâu vỗ vai Tần Kiệt.

Trương Lâu hiểu được Tần Kiệt muốn giúp cậu ta đòi lại công bằng.

“Chuyện này là do tôi gây ra. Cậu nói cảm ơn sẽ làm tôi bị giảm thọ đấy!”, Tần Kiệt nói.

“Thằng nhóc này!”, Trương Lâu cười.

“Haha~ Đừng đứng ngoài nữa, Tuyết Nhi sắp biểu diễn rồi, mau vào đi! Cô ấy sẽ ăn thịt tôi mất!”, Tần Kiệt thúc giục.

“Cũng phải. Đi thôi, đừng để Triệu Phần làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cả đám”, Vương Ting đẩy Trương Lâu và Khương Tiểu Nha tiến vào.

“Nói hay lắm! Vào đi!”

Một vở hài kịch vừa kết thúc.

Đám Tần Kiệt tìm vị trí ngồi xuống.

Không lâu sau thì chương trình chào đón năm mới chính thức được bắt đầu.

Tất nhiên, người đầu tiên lên sân khấu là lãnh đạo của nhà trường.

Sau khi phát biểu xong thì đến tiết mục mở màn.

Các tiết mục được sắp xếp theo niên khóa.

Mở màn là tiết mục của các tân sinh viên.

Sau đó là đến sinh viên năm 2.

Tiếp theo là sinh viên năm 3.

Các tiết mục cùng niên khóa thì được sắp xếp theo thứ tự lớp.

Lớp của Tần Kiệt là lớp 4.

Thứ tự biểu diễn là thứ 4.

Tiết mục của lớp 4 hôm nay rất thú vị.

Phượng hoàng tung cánh.

Tần Tuyết là hoa khôi của lớp, đương nhiên sẽ đóng vai phượng hoàng.

Các bạn còn lại đều là nhân vật phụ.

Mọi người đã chọn một người khác để hát.

Là một bạn ở phòng kí túc xá bên cạnh.

Dùng âm nhạc để tạo bầu không khí.

Tần Tuyết nhảy rất đẹp.

Cô ấy nhẹ nhàng tung cánh.

Giống như một con phượng hoàng đang khoe nhan sắc lộng lẫy trên sân khấu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 77: Tần Kiệt yên tâm.


Tần Kiệt nghiêm túc xem hết tiết mục c*̉a Tần Tuyết.

Nó vô c*̀ng tuyệt vời.

Cảnh Phượng Hoàng giương cánh được biểu diễn thành công một cách ngoài dự đoán.

Thể hiện ra được bản sắc văn hóa tỉnh Hồ Bắc.

Kết thúc tiết mục, Tần Kiệt là người vỗ tay nồng nhiệt nhất.

Anh còn cố ý vẫy tay với Tần Tuyết đang đứng trên sân khấu.

Dõi theo bóng dáng nhóm Tần Tuyết rời khỏi sân khấu.

Tiết mục kế tiếp, Tần Kiệt lại không hứng thú lắm.

Anh dần dần mơ màng ngủ thiếp đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Anh bị Vương Tinh gọi dậy.

"Sao thế? Buổi liên hoan xong rồi hả?", Tần Kiệt mơ mơ màng màng hỏi.

"Cậu ngủ ghê thật đấy!", Vương Tinh lắc đầu, không thể không phục Tần Kiệt, cậu ta giơ tay chỉ vào túi tiền c*̉a anh nói: "Điện thoại cậu kêu mấy lần rồi đó, nghe đi! Biết đâu là Tần Tuyết nhà cậu gọi đấy!"

"Hả? Thật không?", Tần Kiệt dụi dụi mắt rồi nhìn quanh, tiệc tối quả nhiên vẫn chưa kết thúc.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ thì mới có mười rưỡi, vẫn còn sớm chán.

Vừa nhìn xuống thông báo, không ngờ lại có năm cuộc gọi nhỡ từ Châu Phàm.

Cuộc gọi đầu tiên là vào chín giờ bốn mươi phút!

Lúc này, siêu thị Kiệt Tuyết đã đóng cửa.

Châu Phàm gọi liền một lúc năm cuộc, khỏi nghĩ c*̃ng biết nhất định là muốn nói chuyện kinh doanh trong siêu thị với anh.

Nghĩ tới chuyện đó, Tần Kiệt bỗng tỉnh cả người.

"Mọi người coi tiếp đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại đã!", Tần Kiệt nói một tiếng rồi chạy vội ra khỏi hội trường, sau đó gọi lại cho Châu Phàm.

“Trời ơi, giám đốc Tần c*̉a tôi ơi, cuối c*̀ng anh c*̃ng gọi lại rồi! Rốt cuộc thì anh đi đâu thế? Gọi năm cuộc cho anh mà chẳng ai nghe máy”, trong điện thoại vang lên giọng nói đầy trách móc c*̉a Châu Phàm.

Tần Kiệt không thèm để ý đến.

Anh đi thẳng vào việc chính nói: "Giám đốc Châu, anh gọi cho tôi có phải là liên quan đến chuyện kinh doanh trong siêu thị đúng không?"

"Đúng vậy. Đó chính là chuyện tôi muốn nói với anh!", Châu Phàm gật đầu nói.

"Thật à?", Tần Kiệt kích động hỏi: "Bán được bao nhiêu?"

Trong điện thoại, Châu Phàm không trả lời luôn mà im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại Tần Kiệt "Anh đoán thử xem!"

"Hai tiếng đã được năm trăm ngàn. Tôi đoán cả ngày chắc c*̃ng phải tầm một triệu tám trăm ngàn nhỉ?", Tần Kiệt nói một con số, nhưng anh không dám nghĩ nhiều.

Dù sao mấy tiếng khai trương đầu tiên mới có nhiều khách.

Dần dần qua giai đoạn cao điểm, lượng khách tuyệt đối sẽ không bằng mấy tiếng đầu.

Đây là chuyện bình thường.

Thế nhưng, Châu Phàm nghe xong lại lắc đầu, nói: "Giám đốc Tần, anh c*̃ng quá coi thường siêu thị c*̉a chúng ta rồi".

"Sao? Lẽ nào còn vượt hơn hai triệu à?", giọng Tần Kiệt thoáng kích động.

"Giám đốc Tần, anh đúng là thiếu tin tưởng vào siêu thị c*̉a chúng ta mà! Khu đô thị mới Nam Hồ sấp xỉ năm mươi ngàn người, chúng ta còn tuyên truyền ở khu vực nông thôn, hai đại học nông nghiệp Hoa Trung và đại học công nghiệp Hồ, cộng thêm đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương, dân cư ít nhất c*̃ng phải hai trăm ngàn!"

"Hai triệu, anh cảm thấy có khả năng không?", giọng Châu Phàm trong điện thoại nghe vô c*̀ng vui vẻ.

"Hả? Hai triệu mà còn ít à?", Tần Kiệt ngẩn người: "Anh nói đi, rốt cuộc bán được bao nhiêu?"

"Mọi người nói cho giám đốc Tần nghe hôm nay doanh số bán hàng c*̉a chúng ta là bao nhiêu nào?", Châu Phàm bỗng nhiên lớn tiếng nói.

"Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn!", điện thoại vang lên tiếng hét đầy kích động c*̉a toàn bộ nhân viên siêu thị.

"Cái gì?", Tần Kiệt không tin nổi hỏi: "Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn ư? Nhiều thế luôn?"

Siêu thị Kiệt Tuyết chỉ là một siêu thị có diện tích một ngàn bảy trăm mét vuông trong khu độ thị mới Nam Hồ thôi.

Ngày đầu tiên khai trương thế mà đã bán được ba triệu ba trăm mươi ngàn?

c*̃ng quá đáng sợ rồi.

Mặc dù là siêu thị cỡ lớn có cùng diện tích ở trung tâm thành phố Hán thì ngày đầu tiên khai trương c*̃ng không dám chắc chắn sẽ có doanh số tiêu thụ lớn như thế.

Ngay cả số lượng c*̃ng khó mà đạt tới.

Tần Kiệt sửng sốt một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Có điều nghĩ kỹ lại thì c*̃ng hợp lý thôi.

Khu đô thị mới Nam Hồ chỉ có năm mươi ngàn dân, nhưng cả khu vực Nam Hồ lại rất lớn. Hơn nữa, thành phố Hán là một tỉnh thành phố đã khai thông giao thông công cộng giữa nông thôn và thành thị.

Chỉ với hai tệ đã có thể đi được hai mươi ba mươi cây số rồi.

Đại học nông nghiệp Hoa Trung nằm xa xôi nhất c*̃ng chỉ cách khu đô thị mới Nam Hồ mười cây.

Bốn tệ là đã có thể cả đi cả về.

Giao thông cực kỳ thuận tiện.

Ở gần nhà có một cái siêu thị vừa mới khai trương, giá cả còn rẻ lại trùng vào ngày nghỉ tết Dương Lịch thì lượng khách điên cuồng đổ xô vào là điều dễ hiểu.

Đặc biệt là sinh viên c*̉a ba trường đại học thì lại càng dễ dàng vung tay thả ga.

Vậy thì xem ra, chiến lược doanh số và quảng cáo c*̉a Châu Phàm đã phát huy tác dụng lớn.

Đúng là một nhân tài.

"Giám đốc Tần, thành tích ba triệu ba trăm năm mươi ngàn kia, tôi dám khẳng định, dù là Walmart c*̃ng không làm được! Chúng ta đã lập nên một truyền kỳ trong giới kinh doanh rồi! Mọi người nói có đúng không?", Châu Phàm cực kỳ vui vẻ và kích động.

Tần Kiệt có thể tưởng tượng ra nụ cười trên gương mặt Châu Phàm rạng rỡ sáng lạn đến mức nào.

Dù sao Châu Phàm c*̃ng đã thôi việc ở Walmart.

Có thể hợp tác với một ông chủ tư như anh mở siêu thị, mà ngày đầu tiên khai trương đã tạo ra kỳ tích lớn, đối với Châu Phàm mà nói, nó như một viên thuốc an thần cho anh ta.

Có thể khiến Châu Phàm vững tin lựa chọn c*̉a anh ta là đúng và sẽ tiếp tục làm tiếp.

Tần Kiệt hiểu rất rõ điều đó.

Anh nói: "Được rồi, được rồi. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, ai ai c*̃ng sẽ có tiền thưởng! Bắt đầu từ ngày mai, cứ tiếp tục cố gắng nhé! Tranh thủ để cho siêu thị Kiệt Tuyết c*̉a chúng ta đứng vững trên đất Nam Hồ này! Tất cả cố lên!"

Cố lên!

Cố lên!

...

Toàn bộ công nhân c*̉a siêu thị Kiệt Tuyết cùng hô lên cổ vũ tinh thần nhau trong điện thoại.

Kiệt Tuyết mạnh thì bọn họ mới có thể khấm khá được.

Đây là đạo lý rồi.

Nhận được sự cổ vũ và khen ngợi từ ông chủ, còn có tiền thưởng động viên, toàn thể nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết đều sục sôi ý chí chiến đấu.

Đều tự nhủ phải không ngừng cố gắng làm tốt công việc c*̉a mình.

Sau đó, Tần Kiệt và Châu Phàm lại bàn chuyện riêng với nhau về siêu thị.

Ngày đầu khai trương đã tạo kỳ tích.

Hàng hóa tiêu thụ c*̃ng vơi bớt phần nào nên phải nhanh chóng bổ sung thêm.

Châu Phàm bảo Tần Kiệt yên tâm.

Theo nguyên tắc cứ một tiếng lại thống kê một lần thì bốn tiếng trước Châu Phàm đã liên hệ xong với bên cung cấp hàng hóa rồi.

Khi bên kia biết ngày mai siêu thị Kiệt Tuyết muốn nhập thêm lượng hàng hóa lớn thì đều giật mình ngạc nhiên.

Không ngờ một siêu thị tư nhân như Kiệt Tuyết lại có thể bán chạy như vậy ở đây.

Ai c*̃ng đồng ý lập tức cung ứng hàng hóa.

Bây giờ đã đang trên đường vận chuyển tới.

Còn là lượng hàng hóa đảm bảo cho ba ngày.

Tần Kiệt biết được thì vô c*̀ng hài lòng.

Anh lại hỏi đã đụng đến kho bí mật chưa?

Châu Phàm nói chưa. Chưa có sự cho phép c*̉a Tần Kiệt thì sẽ không đụng vào.

Tần Kiệt yên tâm.

Hàng hóa trong kho bí mật là át chủ bài c*̉a anh.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, các siêu thị lâu đời ở khu đô thị mới Nam Hồ chắc chắn sẽ không có hành động đối đầu gì lớn.

Bởi vì cảm giác mới mẻ luôn đứng vị trí thứ nhất trong lòng người dân. Dù bạn có đưa ra chính sách nhiều đến mấy c*̃ng không thể nào ngăn được.

Chỉ có thể chờ sự hiếm lạ c*̉a siêu thị mới mở trôi qua rồi tính sau.

Anh đã đoán trước được những đối thủ cạnh tranh chờ cơn sốt c*̉a Kiệt Tuyết trôi qua rồi chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó.

Mà khi đó, nếu siêu thị mình mà cứ như ngày thường thì có lẽ sẽ hơi rắc rối cho Tần Kiệt.

Chỉ có điều, Tần Kiệt là một người sống lại một đời. Anh biết tương lai sẽ xảy ra cái gì.

Đây là ưu thế lớn nhất c*̉a anh.

Kho hàng bí mật chính là con bài chưa lật dành cho tương lai.

Anh tin chắc rằng đến lúc đó nhất định sẽ khiến cho đối thủ trong ngành phải rùng mình...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 78: Có đọc rồi mà!


“Được! Tôi biết rồi! Hôm nay anh vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”

“Ừm!”

Sau khi c*́p điện thoại, mặt mày Tần Kiệt tươi roi rói.

Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn. Ngày đầu tiên khai trương đã tạo kỳ tích rồi.

Lượng tiêu thụ lớn như vậy thì về mặt lợi nhuận, trừ đi các chi phí tuyên truyền, trả lương nhân viên, giảm giá... Chắc hẳn phải còn hơn ba trăm ngàn.

Một ngày đã lời ba trăm ngàn. Nếu ngày nào c*̃ng như thế thì một tháng sẽ có chín triệu.

Cách Tần Tuyết đưa ra mười triệu còn thiếu một triệu, có điều c*̃ng không quá nhiều.

Nếu thế thì thật là quá tốt.

Nhưng mà Tần Kiệt c*̃ng không bị số liệu đó làm mờ mắt.

Hôm nay là ngày đầu khai trương, mọi người chỉ là thử cái mới nên lượng khách mới tăng vọt như vậy.

Về sau, nếu muốn giữ được lượng khách đông như thế thì quả là rất khó.

Mỗi ngày có thể đảm bảo lời được một trăm ngàn c*̃ng rất tốt rồi.

Tần Kiệt nghĩ thế bèn thở dài.

Một triệu à.

Nhiệm vụ khó khăn ghê, đúng là gánh nặng đường xa.

Dù có khó khăn thế nào cũng sẽ dốc hết sức tìm ra cách giải quyết. Gánh nặng đường xa thì sao, Tần Kiệt tôi đã vất vả một đời rồi, nhất định sẽ đạp mọi chông gai ở dưới chân!

Chẳng phải chỉ là một triệu thôi sao?

Có thể kiếm được lần đầu thì c*̃ng có thể kiếm được lần thứ hai.

Cố lên nào!

Cổ vũ mình xong, Tần Kiệt xoay người đi về hội trường.

Khi anh bước vào thì buổi liên hoan tết dương lịch đã sắp kết thúc.

Nhiều sinh viên bắt đầu nhấp nhổm chuẩn bị rời khỏi.

Tần Kiệt không đi mà bước về vị trí ban nãy c*̉a mình.

Sau đó, anh nhắn tin cho Tần Tuyết. Tin nhắn chỉ có một câu, nữ hoàng điện hạ, đêm nay có cần nô tài hầu hạ ngủ không ạ?

Anh nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.

Nô tài đáng chết, háo sắc nhỉ, phải phạt.

Tần Kiệt nở nụ cười, rồi nhắn lại, nữ hoàng điện hạ muốn trừng phạt nô tài như thế nào?

Lần này, một lúc lâu Tần Tuyết mới trả lời.

Khi Tần Kiệt nhận được tin nhắn thì chỉ có một sticker nhào vô đấm.

Ý tứ không nói c*̃ng hiểu, Tần Tuyết muốn xử cho Tần Kiệt một trận.

Tần Kiệt cười, lại nhắn lại nữ hoàng điện hạ muốn trừng phạt nô tài thì tối nay thích làm gì cứ làm, nô tài đảm bảo khiến cho nữ hoàng trừng phạt một cách hài lòng.

Tin nhắn vừa đi, chưa tới ba giây Tần Tuyết đã trả lời lại, nhưng chỉ có một chữ.

c*́t.

Phụt!

Tần Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của anh lập tức khiến cho Vương Tinh bên cạnh chú ý tới.

“Kiệt Tử, cậu cười một mình cái gì đó?”

“Ặc...”, Tần Kiệt sửng sốt rồi nói: "Không, tôi chỉ là nhớ tới một chuyền hết sức buồn cười thôi!"

“Chuyện cười?”, Vương Tinh sáp lại gần nói: "Chuyện gì buồn cười thế, kể tôi nghe với, để tôi cười chung coi!"

Tần Kiệt: "..."

Cạn mịa nó lời.

Anh rất muốn nói, cậu hai à, tôi chỉ thuận miệng nói cho có thôi, cậu còn tưởng là thật hả?

Tôi đang bận, cậu đừng có xía vô làm bóng đèn được không?

“Kiệt Tử, vẻ mặt đó c*̉a cậu là sao hả? Tôi nói sai gì à?”, Vương Tinh cau mày suy nghĩ, không cảm thấy mình nói gì sai mà nhỉ, nhưng sao vẻ mặt Tần Kiệt lại kỳ lạ như thế cơ chứ?

Vụ gì đây?

“Ặc... Tinh Tử cậu nói không sai. Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ không thích chuyện cười này c*̉a tôi nên hay là thôi đi!”, Tần Kiệt im lặng một lát rồi giải thích.

“Không sao, cậu nói đi, tôi nghe! Lỡ tôi cảm thấy thú vị thì sao!”, Vương Tinh cười nói.

Tần Kiệt: "..."

Vương Tinh này là cố ý đúng không.

Chẳng lẽ cậu ta thấy Lâu béo và Khương Tiểu Nha đều có bạn gái, có đôi có cặp tận hưởng thế giới hai người, cậu ta cô đơn một mình chán quá nên cố ý làm khó anh?

Đúng thật là, có phải anh em với nhau không thế.

Tần Kiệt rất muốn gõ cho cậu ta một cái. Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, anh nói: "Chuyện cười chính là đếm cừu!"

“Đếm cừu?”, Vương Tinh ngẩn người: "Đếm thế nào? Đếm ở chỗ nào? Có ý nghĩa gì?"

Tần Kiệt: "..."

Sa mạc lời luôn.

Mấy giây sau, anh nói: "Cậu đếm theo tôi là được!"

“Được, cậu nói đi, tôi đọc theo!”, Vương Tinh gật đầu.

Tần Kiệt bất đắc dĩ đành phải đếm cừu: "Một con cừu!"

Vương Tinh đọc theo: "Một con cừu!"

Hai con cừu!

Vương Tinh tiếp tục đọc theo: "Hai con cừu!"

Ba con cừu!

Ba con cừu!

...

Cứ thế, khi Tần Kiệt đếm tới con tám mươi thì phát hiện Vương Tinh ngủ rồi.

Á đù!

Hóa ra đếm cừu đúng là có thể thôi miên con người ta.

Đây là phát hiện vĩ đại nhất c*̉a Tần Kiệt.

Sao trước đây mình đếm cừu lại chẳng thể nào ngủ được nhỉ.

Lẽ nào đếm cừu còn phân chia người này người kia?

Tần Kiệt không thể không giơ ngón tay cái lên với Vương Tinh.

Đúng là biết chơi ghê.

Được rồi, coi như cậu giỏi. Không so đo với cậu.

“Ặc, Tinh Tử đang ngủ hả!”, lúc này, giọng c*̉a Lâu béo truyền tới.

“Suỵt ~”, Tần Kiệt vội vàng ra dấu im lặng.

“Nói nhỏ thôi! Mới vừa ngủ à!”, Tần Kiệt nhắc nhở một câu.

“Vậy thì c*̃ng vô dụng thôi”, Lâu Béo nói.

“Tại sao?”, Tần Kiệt khó hiểu hỏi.

“Buổi liên hoan tết dương lịch kết thúc rồi. Cậu không gọi Tinh Tử dậy thì sao cậu ta về? Lẽ nào cõng về hả? Kiệt Tử, tôi nói với cậu, muốn cõng thì cậu với Khương Tiểu Nha cõng đi, tôi còn phải đưa Dương Liễu về công viên Dâu Tây nữa!”, Lâu béo nói rồi kéo Dương Liễu đi ra ngoài.

“Tên mập chết bầm, hai người chẳng phải là ở bên ngoài à? Sao còn đi công viên Dâu Tây?”, Tần Kiệt chất vấn Lâu béo.

“Kiệt Tử, không phải cậu mệt quá rồi đó chứ? Giờ mấy giờ rồi? Cổng trường đã đóng, còn đi ra ngoài kiểu gì?”, Lâu béo nói.

“Đúng thế nhỉ!”, Tần Kiệt bỗng phản ứng lại, cảm thấy Lâu béo nói rất có đạo lý: "Khương Tiểu Nha, cậu..."

“Èo, đừng gọi. Trời tối quá rồi, tôi còn phải đưa Giai Giai về công viên Dâu Tây, bó tay thôi!”, Khương Tiểu Nha nói xong kéo Thẩm Giai Giai chạy ra ngoài.

Tần Kiệt nhìn mà muốn bùng nổ.

Hai cái tên thấy sắc quên bạn.

c*́t.

Tần Kiệt trợn trừng mắt, nhìn Vương Tinh đang ngủ say, anh lại đau đầu.

Khuya thế này, hai thằng con trai đi chung với nhau trên đường, chỉ nghĩ đến thôi c*̃ng thấy hình ảnh đó không phù hợp tý nào.

Sao đây ta?

“Kiệt Tử, liên hoan đã kết thúc rồi, sao anh còn không đi?”, bỗng nhiên, giọng c*̉a Tần Tuyết vang lên sau lưng anh.

Tần Kiệt quay lại nhìn, cười ha ha nói: "Không phải là đang đợi em sao!"

“Thật hả?”, Tần Tuyết không tin.

“Đương nhiên là thật, không thì em nghĩ rằng tại sao anh không đi?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Anh nói xạo!”, Tần Tuyết mím môi.

“Sao anh lại nói xạo?”, Tần Kiệt đau đầu, nghe mà chẳng hiểu gì.

“Anh không đọc tin nhắn em gửi cho anh hả?”, Tần Tuyết chất vấn.

“Có đọc rồi mà!”, Tần Kiệt đáp.

“Anh đọc rồi vậy tại sao lại không nhớ muốn làm cái gì?”, Tần Tuyết lại hỏi.

“Chẳng phải em nói muốn...”, Tần Kiệt đang nói bỗng ngẩn ra.

Bởi vì anh nhớ tới tin nhắn cuối c*̀ng Tần Tuyết gửi cho anh chỉ có một chữ - c*́t.

Thế nhưng, bây giờ anh vẫn chưa c*́t mà còn đứng ở hội trường.

“Nhớ chưa?”, Tần Tuyết cười hỏi.

“Nhớ rồi!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Vậy anh biết sai chưa?”, Tần Tuyết lại cười hỏi.

Nhưng Tần Kiệt lại cảm thấy nụ cười ấy lạnh lùng hơn hồi nãy một chút.

Anh biết Tần Tuyết sắp nổi điên lên rồi.

Tần Kiệt vội vàng giải thích: "Anh không c*́t là có lý do!"

“Được rồi, em cho anh ba phút để nói ra một cái lý do mà em có thể chấp nhận được!”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, mặt mày vô c*̀ng nghiêm túc.

Giống như chỉ cần Tần Kiệt nói dối một câu thôi là anh sẽ biết tay cô!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 79: Tần Kiệt càng cảm thấy khó hiểu.


“Chuyện này khá quan trọng, nói ở đây không thích hợp!”, Tần Kiệt ghé sát lại nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì mà thần bí vậy?”, Tần Tuyết bị Tần Kiệt làm cho hiếu kỳ hỏi.

“Ngày hôm nay anh ở bên ngoài thấy một cửa hàng, em đoán xem tên là gì?”, Tần Kiệt ném một chủ đề ra rồi thần bí hỏi Tần Tuyết.

Quả nhiên.

Tần Tuyết thích thú.

“Là gì vậy?”

“Anh nói rồi, chuyện quan trọng nên không thể nói ở đây. Nếu không chiều mai vừa lúc không có tiết, buổi trưa tan học, anh dẫn em đến đó, em sẽ biết thôi!”, Tần Kiệt cố ý không nói, giữ vẻ bí ẩn.

Nhưng anh càng như vậy, Tần Tuyết càng tò mò, càng muốn biết cửa hàng Tần Kiệt nói rốt cuộc tên là gì mà Tần Kiệt lại cẩn thận đề phòng như vậy.

Nhưng Tần Kiệt không muốn nói, nếu cô ép buộc cũng chẳng có tác dụng gì.

Suy nghĩ một lát, dù sao cũng chỉ cần đợi một buổi sáng, không cần phải biết vội.

“Được, em tin anh một lần. Bây giờ mau đi thôi!”, Tần Tuyết khoác lên cánh tay Tần Kiệt.

Tần Kiệt vốn dĩ muốn nói gì đó.

Nhưng thấy Tần Tuyết hứng thú như vậy, anh lại không tiện nói.

Anh lén nhìn Vương Tinh, thầm nghĩ.

Anh em, tôi xin lỗi nhé.

Không phải tôi không gọi cậu dậy, cũng không phải tôi không đưa cậu về ký túc xá.

Quả thực tôi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Vì tối nay tôi phải xả thân vì nghĩa rồi.

Chỉ đành để cậu tủi thân vậy.

Cứ ngủ đi.

Không chừng sẽ có dì nào đó phát hiện ra cậu rồi sẽ cõng cậu về.

Nghĩ đến cảnh tượng một bà dì nào đó cõng Vương Tinh về ký túc xá, Tần Kiệt rùng mình một cái.

Anh lập tức hoàn hồn lại.

“Anh sao vậy?”, Tần Tuyết hỏi: “Sao tâm trạng anh cứ thấp thỏm thế?”

“Không, không có gì. Chỉ là muộn quá nên anh hơi buồn ngủ, anh đưa em về Công viên Dâu Tây rồi về ký túc xá nghỉ ngơi mới được!”

“Ồ, cũng phải, gần mười một giờ rồi, đến giờ nên nghỉ ngơi rồi, đi thôi!”, Tần Tuyết kéo Tần Kiệt ra khỏi lễ đường.

Tần Kiệt liếc nhìn Vương Tinh cái cuối cùng rồi đi ra ngoài với Tần Tuyết.

Lúc Tần Kiệt về đến ký túc xá đã là mười hai giờ đêm.

Nhưng chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của Trương Lâu Béo và Bốn Mắt.

Lạ thật.

Đã mười hai giờ rồi, chẳng phải họ đã đi ngủ rồi sao?

Lâu Béo và Bốn Mắt còn chưa ngủ mà cười cái gì vậy?

Làm trò gì vậy?

Anh đẩy cửa ra.

Đèn trong ký túc xá đã tắt.

Bóng tối bao trùm.

Nhưng Lâu Béo và Bốn Mắt vẫn đang cười.

Thấy Tần Kiệt vào phòng, hai người càng cười lớn hơn.

“Chuyện gì vậy? Đã mười hai giờ rồi còn chưa ngủ mà hai cậu cười cái gì đấy?”, Tần Kiệt đóng cửa lại tiện thể hỏi một câu.

“Chuyện này, cậu phải hỏi Tinh Tử!”, Trương Lâu Béo nói.

“Phải, cậu hỏi Tinh Tử mới đúng!”, Bốn Mắt vừa nói vừa cười.

Tần Kiệt sửng sốt: “Tinh Tử, cậu ta về rồi sao? Về lúc nào thế?”

Hu hu ~

Không nói còn đỡ, Tần Kiệt vừa hỏi, Vương Tinh đã bật khóc.

“…”

Tần Kiệt càng cảm thấy khó hiểu.

Gì vậy?
 
Back
Top Bottom