- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,394
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 68: Do gần đây ta muốn ăn cá.
Chương 68: Do gần đây ta muốn ăn cá.
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Dư Thanh Đường hoảng không chọn lộ, ngồi bịch xuống đất, đầu " Loảng xoảng " một tiếng đụng vào bàn."
Cẩn thận!
" Diệp Thần Diệm vội nâng đầu y lên xem, " Không sao chứ?
"Dư Thanh Đường nhắm mắt lại, lục lạc có vang hay không thì không biết, nhưng đầu y lại thực sự bị đụng vang rồi.Y cảm thấy mất mặt, quay đầu đi nhỏ giọng nói: " Cũng không cần lo lắng thế, ta dù gì cũng cũng là một tu sĩ, không đến mức bị cái bàn đụng cho choáng váng.
"Trừ phi cốt truyện yêu cầu."
Ta nhìn xem.
" Diệp Thần Diệm nâng cằm y, kéo y đến gần một chút.Hắn mới vừa ghé sát vào, thì trong đầu Dư Thanh Đường đã vang lên chuông cảnh báo, giơ tay bưng kín miệng.Diệp Thần Diệm động tác một đốn: " ......
"Hắn cười một tiếng, ý xấu mà lay lay ngón tay Dư Thanh Đường, " Sao lại che miệng thế này?
Không phải các tuyệt kỹ của Biệt Hạc Môn, như xin tha, cường chống, đều phải dựa vào miệng à, không có nó thì không thể được đâu.
"Mặt Dư Thanh Đường đỏ lên, ánh mắt loạn ngó, cũng không biết có phải là men say đã bốc lên không, mà trực tiếp bắt đầu nói hươu nói vượn: " Thật ra ta còn có một bí mật.
"Diệp Thần Diệm đưa lỗ tai qua: " Nguyện nghe kỹ càng.
"Dư Thanh Đường nói nhỏ: " Thật ra ta không phải người.
"Diệp Thần Diệm nhướng mày: " Trùng hợp quá, ta cũng không phải.
"" Ta là một con cá.
" Dư Thanh Đường vẻ mặt nghiêm túc, " Chủng tộc đặc thù, hôn một cái thì sẽ chết, cho nên ngươi đừng có xằng bậy.
"Diệp Thần Diệm nén cười: " Nhưng ta vừa rồi đã hôn mà, làm sao bây giờ nha?
"Dư Thanh Đường thực dễ nói chuyện gật đầu: " Vừa mới ta coi như không có......
"Y còn chưa nói hết, Diệp Thần Diệm đã nắm cổ áo y kéo tới, hôn một cái lên chiếc miệng đang nói hươu nói vượn kia.Dư Thanh Đường cứng ngắc, trừng lớn đôi mắt xem hắn, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.Diệp Thần Diệm cười tủm tỉm xem y: " Thế cái này cũng có thể không tính.
"Hắn đang muốn lại lần nữa tới gần, Dư Thanh Đường thẳng tắp nằm xuống đất, an tường nhắm mắt lại: " Đã chết.
"Diệp Thần Diệm khẽ dừng, bật cười: " Uy, tỉnh tỉnh nga.
"Dư Thanh Đường nhắm chặt hai mắt: " Đều nói là đã chết.
"" À —— " Diệp Thần Diệm kéo dài giọng, " Nếu đã chết, thế ta đã có thể......
"Tay hắn còn chưa rơi xuống, Dư Thanh Đường đã vẻ mặt hoảng sợ quay cuồng né tránh: " Làm gì làm gì đó!
Ta đều đã chết!
"Diệp Thần Diệm bắt lấy y, bế y lên vỗ vỗ: " Đừng lăn lộn trên đất nữa, đã uống say rồi, thì lên giường ngủ thôi.
"Dư Thanh Đường phản kháng: " Ta......
"" Ngươi ngủ một mình.
" Diệp Thần Diệm cười haha đặt y lên giường, " Ta không cần giường, ta tu luyện.
"Dư Thanh Đường chớp chớp mắt: " A?
"" Mới vừa Nguyên Anh đã nỗ lực vậy à?
"" Chịu thôi."
Diệp Thần Diệm ngồi xếp bằng tại mép giường, " Bọn họ nói ta phải tu đến Xuất Khiếu kỳ thì mới cho ta ra ngoài, mà ta thì cũng không nỡ làm ngươi ở chỗ này với ta cả đời......
"Hắn khẽ dừng, như suy tư gì, " Hình như cũng không phải không được.
"" Gì?
" Dư Thanh Đường cảnh giác nâng lên đầu.Diệp Thần Diệm cười một tiếng: " Giỡn thôi.
"" Ta chắc chắn sẽ tu luyện thật tốt, tranh thủ sớm ngày có thể mang ngươi đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời —— Thật ra cũng không nghiêm khắc đến thế, chờ chuyện ở nơi này ổn định một chút, ta vẫn là có thể ra ngoài dạo một chút.
"Hắn khoanh chân chuẩn bị tu luyện, " Ngươi yên tâm, khẳng định sẽ không để ngươi mỗi ngày ăn cá nướng.
"Dư Thanh Đường ghé vào trên đệm giường, trở mình, xê dịch người vào trong, chọc chọc lưng hắn: " Có thể thương lượng với ngươi chuyện này không.
"" Cái gì?
" Diệp Thần Diệm quay đầu xem y.Dư Thanh Đường rũ xuống mắt: " Ngươi liền trước......
Trước đừng thích ta như thế.
"Diệp Thần Diệm thần sắc khẽ nhúc nhích đang muốn cự tuyệt, liền nghe thấy y nói, " Ta còn chưa nghĩ kỹ đâu.
"" Ngươi hiện tại cứ như vậy, tùy tùy tiện tiện liền sẽ bị ta lừa, quá không tốt rồi.
"Diệp Thần Diệm cong lưng, nhìn thẳng vào mắt y, thấp giọng nói: " Nhưng ta chính là thích.
"Dư Thanh Đường nhắm mắt, ghé vào trên giường che lại mặt: " Aaa —— "Diệp Thần Diệm cười rộ lên, kéo tay y, thở dài, thấp phục thân thể, giương mắt xem y: " Nhưng ta cũng không muốn làm ngươi khó xử.
"Dư Thanh Đường lại lén hé mắt ra xem hắn."
Thế này đi.
" Diệp Thần Diệm câu lấy ngón tay y, ánh mắt sáng ngời, không chớp mắt, " Ta nghe ngươi.
Nếu ngươi cảm thấy ta quá mức, ngươi nói dừng ta liền dừng, ngươi nói lui ta liền lui.
"" Được không?
"Dư Thanh Đường chậm rãi rụt rụt người ra sau, sau đó động tác nhanh chóng vùi đầu vào gối đầu phía dưới.Diệp Thần Diệm nhướng mày đang muốn truy vấn, liền nghe thấy y nói: " Được.
"Sau đó thanh âm rầu rĩ của y truyền đến từ dưới gối đầu, " Ngươi mau tu luyện đi đừng nói chuyện với ta nữa, lại nói ta cảm giác ta đều phải bị nghiệp hỏa nướng mông!
"Diệp Thần Diệm nén cười quay đầu đi, rồi lại nhịn không được chuyển qua lại: " Ta lại ngắm ngươi một lát nữa thôi.
"Dư Thanh Đường dùng chân ngoéo một cái chăn, động tác mau lẹ dùng chăn bọc kín mít hết cả người.......Hôm qua Dư Thanh Đường đã ngủ rất nhiều, nên mới sáng sớm tinh mơ đã mơ mơ màng màng mở mắt.Y duỗi người, nhìn nhìn nóc nhà không quá quen thuộc, vừa quay đầu, liền thấy Diệp Thần Diệm ngồi tu luyện ở trước giường.Dư Thanh Đường: " ......
"Ký ức ngày hôm qua sống dậy, y từ từ nhắm mắt lại, hận không thể đánh mình hai quyền.Dư Thanh Đường ngươi đúng là vô dụng mà!
Ngươi đã làm gì thế này!
Sao chuyện gì cũng nói ra rồi hả!
Ngươi uống rượu chứ có phải uống chân dược đâu aaa!Chỉ là rượu kia hương vị cũng không tồi, uống say mà hôm nay tỉnh lại cũng không bị đau đầu, không hổ là tiên tửu, hoàn toàn hơn hẳn rượu trái cây mà sư phụ y dùng trái cây sau núi nhưỡng ra.Dư Thanh Đường thất thần, thẳng đến Diệp Thần Diệm chống giường đệm cùng y chào hỏi: " Sớm.
"Dư Thanh Đường trộm xốc xốc mí mắt, hàm hồ lên tiếng: " ......
Sớm.
"Diệp Thần Diệm ghé vào trước mắt y, ý cười dạt dào hỏi y: " Huynh hôm nay —— là Dư Thanh Đường, vẫn là Dư Nội Các thế?
"Dư Thanh Đường: " ......
"Ký ức đã chết đi lại lần nữa sống lại công kích y.Y nhắm mắt lại, trở mình lật bụng lên trời, " Hôm nay là cá chết, lật bụng rồi, ngươi coi như ta đã chết đi.
"" Không được nói bậy.
" Diệp Thần Diệm để sát vào y, chọc chọc mặt y, " Chết gì chứ, huynh còn phải sống thật lâu thật lâu đâu.
"Dư Thanh Đường nhắm chặt hai mắt, quyết định giả chết đến cùng, không hé răng."
Không động?
" Diệp Thần Diệm nhướng mày, vén tay áo, " Vậy ta sờ sờ.
"" Ai —— " Dư Thanh Đường lập tức cá chép lộn mình ngồi dậy, " Sống sống!
"" Diệp sư phó diệu thủ hồi xuân, ta đã sống lại!
"Diệp Thần Diệm cười cong mắt, duỗi tay muốn kéo y: " Sợ là còn có chỗ không thoải mái, lại làm ta nhìn xem......
"" Oa a a!
" Dư Thanh Đường đông lóe tây trốn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, " Dừng!
"Diệp Thần Diệm dừng động tác, ngoan ngoãn ngừng tay.Dư Thanh Đường sửng sốt: " Thật, thật sự nói dừng là dừng à?
"" Ừ.
" Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Ta đã đáp ứng huynh.
"Hắn cười cong mắt ghé sát vào, " Bản nhân một lời nói một gói vàng, một câu quản cả đời.
"" Cả đời gì chứ.
" Dư Thanh Đường né tránh, nhỏ giọng nói thầm, " Ngươi, tiểu tử ngươi cũng đừng nói quá vẹn toàn.
"" Cả đời còn rất dài đâu, mà chuyện xưa chỉ vừa mới bắt đầu, về sau ngươi còn sẽ gặp được rất nhiều người đó......
"Diệp Thần Diệm không phục: " Người nào chứ?
"Dư Thanh Đường bẻ ngón tay đếm đếm: " Nếu ta nhớ không lầm thì, kế tiếp còn có gì mà Thiên Tâm, Tử Vân, Trúc Trung Nữ, Ly Cơ......
"" Người nào nha, nghe cũng chưa từng nghe qua.
" Diệp Thần Diệm bắt lấy ngón tay đang đếm của y, " Chuyện ta chưa từng làm, người ta chưa từng gặp, không được đổ lên đầu ta!
"Dư Thanh Đường dời đi tầm mắt, nhỏ giọng nói thầm: " Chờ gặp ngươi sẽ biết.
"" Lòng ta không phải đá, không thể dịch chuyển.
" Diệp Thần Diệm híp mắt, để sát vào nhìn chằm chằm y, " Người ta đã chọn rồi, nói gì cũng không đổi.
"Hắn ngồi xổm xuống, quay đầu y lại, biểu tình đáng thương vô cùng giương mắt nhìn y, " Không được đổ oan cho ta.
"" Cũng không phải chắc chắn.
" Dư Thanh Đường nhìn hắn như vậy, lại cảm thấy mềm lòng, chột dạ phụ họa, " Ta chỉ là nói, ngươi còn có thể đổi ý......
Ai!
Được được, ngươi đừng nhìn ta thế, ta nhận thua!
"Y lập tức đứng lên, " Ăn cá nướng nhỉ, vậy thì phải đi bắt cá?
"" Này là nghề của ta rồi, hôm nay ta bắt cá cho ngươi ăn, làm ngươi kiến thức kiến thức kỹ thuật nướng cá mà ta luyện được từ khi còn nhỏ ở Biệt Hạc Môn!
"Y hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra cửa, chờ bắt cá xong, thì dỗ cho Diệp Thần Diệm nếm thử thủ nghệ của y, đến khi hắn ăn xong tự đi tu luyện, Dư Thanh Đường mới hậu tri hậu giác phản ứng lại —— Tiểu tử này có phải là cố ý không.Tuy Dư Thanh Đường y ăn mềm cũng ăn cứng, nhưng lại rất rất ăn mềm.Hỏng rồi, bị tiểu tử này bắt chẹt.Dư Thanh Đường híp mắt, giơ tay vỗ vỗ mặt, báo cho bản thân phải bảo trì thanh tỉnh, tuyệt đối không thể nhanh như vậy liền......"
Thanh Đường.
"Y vừa quay đầu, Diệp Thần Diệm liền ở phía sau y, cười ném cho y một viên trái cây màu đỏ, " Nếm thử đi, ngọt.
"Dư Thanh Đường ma xui quỷ khiến cắn một ngụm.Đúng là ngọt."
Ngọt sao?
" Diệp Thần Diệm để sát vào hỏi y, đôi mắt tỏa sáng, giống như nghe y nói gì cũng đều cao hứng."
Ừ.
" Dư Thanh Đường cố ý không nhìn hắn, chỉ nhìn xung quanh trong rừng, " Ngươi hái ở đâu thế?
"" Chỗ đó.
" Diệp Thần Diệm chỉ cho y phương hướng, " Nhưng Nam Châu mọc không ít thứ hiếm lạ cổ quái, không phải cái gì cũng ăn được, dù trông y hệt nhau cũng không được.
"Hắn đưa qua một quyển sách, " Cầm cái này đi, sách tranh ta kêu người tìm đó, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, mặt trên đều có ghi rõ.
"" Nếu huynh muốn đi hái quả tử chơi, nhớ rõ đối chiếu, nếu là không thể xác định chính xác, thì đừng có ăn nhé!
"" Ừ ừ.
" Dư Thanh Đường cảm thấy rất hứng thú lật lật quyển sách, " Yên tâm, nếu không thể xác định ta sẽ đem về cho ngươi ăn trước.
"Y cố ý lộ ra ý cười xấu xa, " Đến lúc đó liền cược xem mệnh của thiên mệnh chi tử nhà ngươi có đủ cứng không!
"" Được thôi.
" Diệp Thần Diệm cũng không từ chối, " Đến lúc đó huynh cho ta, ta đều ăn, nếu là ăn ra chuyện gì......
"Hắn cười rộ lên, " Ta liền ăn vạ huynh cả đời.
"Dư Thanh Đường trừng lớn hai mắt, ngây người một lát, mặt dần dần đỏ lên, cầm lấy quyển sách nhanh chân liền chạy.—— Đánh không lại, chạy."
Ai!
" Diệp Thần Diệm ở đằng sau kêu y, " Cẩn thận chút!
"Hắn cười lắc lắc đầu, vừa quay người, Chiến Ngân Thương trực tiếp dừng ở trong tay, thiếu chút nữa liền đâm vào mặt người vừa xuất hiện.Hắn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ: " Xà thúc, người có thể nào đừng có xuất quỷ nhập thần như vậy không?
"" Lặng yên không một tiếng động, âm thầm phục kích, cũng là đặc điểm của đồ đằng Đằng Xà tộc ta.
" Chúc Cửu Âm bình tĩnh mở miệng, " Ngươi hôm nay đi chưa?
Bắt đầu từ cái nào?
"Diệp Thần Diệm đã sớm nghĩ kỹ rồi, từ trong tay áo lấy ra một cục đá: " Bắt đầu từ cái này.
"" Hoành Công Ngư.
" Chúc Cửu Âm khẽ gật đầu, " Một mạch này cũng không giỏi chiến đấu, bắt đầu từ bọn họ, cũng coi như bình thản.
"Diệp Thần Diệm cười rộ lên: " Cũng không phải vì cái này.
"Chúc Cửu Âm tò mò: " Thế thì vì sao?
"Diệp Thần Diệm vứt vứt hòn đá nhỏ có khắc đồ đằng kỳ lạ, cười cong mắt: " Là do gần đây ta muốn ăn cá.
"