- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 431,763
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 58: Nàng không giành, đưa ngươi.
Chương 58: Nàng không giành, đưa ngươi.
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Toàn trường lặng ngắt như tờ.Dư Thanh Đường vừa ra vẻ không quan tâm, vừa lén lút dò xét xung quanh, còn đặc biệt chú ý đến Tiêu Thư Sinh.Tiêu Thư Sinh vốn còn đang cười tủm tỉm xem náo nhiệt, thì va phải ánh mắt Dư Thanh Đường, khiếp sợ trợn to hai mắt nhìn lại, liên tục xua xua tay, ý bảo không phải mình.Hắn vừa quay đầu đi, liền phát hiện có không ít người đều dùng ánh mắt mịt mờ đảo qua hắn, cảm thấy oan uổng, vẻ mặt đau khổ chắp tay thi lễ khắp nơi: " Không phải ta đâu mà!
Sách mà Tứ Qúy thư viện chúng ta xuất bản đều đàng hoàng đứng đắn!
"Thì vậy mới phải giấu loại thư này đi để lén xem đó.Dư Thanh Đường nói thầm trong lòng, dời đi tầm mắt, làm bộ như mình cái gì cũng không biết.Thiên Cơ Tử cười tủm tỉm bổ sung thêm: " Trước mặt Phật môn, cũng không thể nói dối nha.
"" Là của mình mà nói không phải, thì cũng là nói dối nga.
"Ông chỉ chỉ trường côn trong tay đại sư Hối Minh, nửa là đe dọa nửa là vui đùa, " Thấy cây côn gõ đầu này không?
Chờ đến lúc đại sư Hối Minh đánh đòn cảnh tỉnh, thì đừng nói là 《 Xuân Cung Đồ 》, mà đến cả chuyện còn đái dầm đến năm bao nhiêu tuổi cũng phải khóc sướt mướt mà khai ra hết đó.
"Đại sư Hối Minh khẽ lắc đầu, thở dài: " Trong đại bỉ Kim Đan cực kỳ quan trọng này, vậy mà lại còn mang theo loại sách này......
Lục căn không tịnh.
"Ông giơ tay, trường côn trong tay gõ đất, thanh như sấm sét, phảng phất như hồi chuông cảnh tỉnh, " Là ai làm, mau nhận!
"Các thiên kiêu ở giữa sân đều chấn động, người tâm tính không kiên, thì thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.Dư Thanh Đường cũng hoảng sợ, nhưng Diệp Thần Diệm đã nhanh tay bưng kín lỗ tai y trước khi lão hòa thượng ra tay, thành công giúp y tránh đi thời khắc mất mặt vì ngã lăn ra đất.Dư Thanh Đường cực kỳ hiểu rõ mình là người " Đạo tâm không kiên, lục căn không tịnh nhất ở đây ", nở một nụ cười đầy cảm kích với Diệp Thần Diệm.Ở thời điểm vạn chúng chú mục này, hòa thượng Bảo Định rũ mắt thở dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước ra một bước, cúi đầu nhận sai: " Sư phụ, là con.
"Dư Thanh Đường khiếp sợ trừng lớn mắt: " A?
"Tên hòa thượng Bảo Định mày rậm mắt to nhà ngươi vậy mà lén......Y cùng Diệp Thần Diệm liếc nhau, đều nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.Dư Thanh Đường lén liếc mắt nhìn 《 Xuân Cung Đồ 》 được đặt ở trước mặt —— Không có ý gì đâu, chỉ là muốn nhìn một chút xem dụ hoặc mà đến cả thiên kiêu của Đạt Ma Viện đều không thể chống cự lại đến tột cùng là cái dạng g thôi.Nhưng y không dám tự mình lật xem.Y đánh mắt sang Diệp Thần Diệm, xúi giục hắn: " Không ấy ngươi ngó qua một tí đi?
"" Gì?
" Diệp Thần Diệm khiếp sợ nhìn y, " Ta......
"" Khụ.
" Dư Thanh Đường biểu tình nghiêm túc, " Nếu là 《 Xuân Cung Đồ 》 bình thường thì sẽ không bị Tụ Bảo Bồn thu vào đâu, không chừng nó có gì đặc biệt đó.
"Diệp Thần Diệm híp mắt xem y, Dư Thanh Đường nỗ lực bày ra một gương mặt thật đứng đắn đối diện với hắn.Diệp Thần Diệm nhướng mày, Chiến Ngân Thương dừng ở trong tay, hắn đột nhiên ra tay, mũi thương mở ra quyển 《 Xuân Cung Đồ 》 kia.Dư Thanh Đường vội dùng tay che lại hai mắt, sau đó nhìn lén qua khe hở ngón tay.Sách này mới vừa được xốc lên một chút, bên trong liền phiêu ra một luồng khói hồng phấn, làm cho Dư Thanh Đường hoa cả mắt, không ngừng hỏi là vật gì, thiếu chút nữa chân mềm nhũn ngã bịch xuống."
Uy!
" Diệp Thần Diệm cả kinh, vội duỗi tay đỡ lấy y, đánh bay luồng khói hồng phấn khả nghi kia, " Muội không sao chứ!
"—— Tiểu tử này còn rất xấu xa, cố ý đánh cho luồng khói bay về phía đoàn người Kim Quang Môn, bức cho chỗ đó một trận binh hoang mã loạn.Liệt Dương trưởng lão thay đổi sắc mặt: " Thứ gì!
Sách này không phải là 《 Xuân Cung Đồ 》 bình thường!
"Dư Thanh Đường vốn đang choáng hết cả đầu, nhưng lại vẫn cảm nhận được dưới mông truyền đến hơi nóng quen thuộc từ nghiệp hỏa, sợ tới mức y lập tức ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển tâm pháp, làm cho đầu ốc vừa mới hỗn độn nhanh chóng khôi phục thanh minh.Kinh chậm đợi phúc duyên hiệu quả cực nhanh, Dư Thanh Đường khôi phục thanh tỉnh, hất hất đầu, theo bản năng hỏi: " A?
Sao ngài biết không giống bình thường......
"Không khí an tĩnh một lát.Thiên Cơ Tử từ từ quay đầu lại, tươi cười càng thêm xán lạn: " Lão đầu Liệt Dương, ngươi......
"" Vớ vẩn!
" Liệt Dương trưởng lão tức giận đến phất tay áo, " Ta chỉ là từng tịch thu mấy thứ tào lao này từ trong tay đám đệ tử vô dụng trong tông môn thôi!
Ta tuyệt không đọc qua!
"Ông ta vội vàng phủ nhận, chuyển lực chú ý đột nhiên bị dẫn đến trên người mình đi, " Bảo Định của Đạt Ma Viện đều thừa nhận!
Thứ đường ngang ngõ tắt này, là của hắn!
"" Hừ, đệ tử tốt của Đạt Ma Viện các ngươi đó!
"Đại sư Hối Minh nhắm chặt hai mắt, khi lại lần nữa mở ra hai mắt như có lôi điện, làm người không dám nhìn thẳng.Ông trầm giọng hỏi Bảo Định: " Thật là của con?
"Hòa thượng Bảo Định im lặng cúi đầu: " Là con.
"" Nói dối!
" Đại sư Hối Minh gầm lên một tiếng, hai luồng lôi điện thô tráng trong mắt liền rơi xuống trên người Bảo Định, hắn kêu lên một tiếng, nhưng cũng không nhúc nhích.Đại sư Hối Minh càng giận: " Con còn dám nói dối!
"Dư Thanh Đường xác nhận không lại có lửa thiêu mông, lúc này mới có nhàn tâm tiếp tục xem náo nhiệt, trộm hỏi Diệp Thần Diệm: " Sao biết hắn nói dối thế?
"" Đại sư Hối Minh tu ' Tuệ Nhãn '.
" Diệp Thần Diệm hạ giọng, " Có thể biện thật giả.
"" Ồ —— " Dư Thanh Đường bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó càng thêm khó hiểu, " Nhưng nếu không phải hắn, thì sao hắn lại thừa nhận chứ?
"" Chẳng lẽ là......
"Y sờ sờ cằm, " Phật môn không thể gặp người khác chịu khổ, cũng không thể gặp người khác xấu hổ, muốn thay người chịu khổ?
"Thế người của Đạt Ma Viện bọn họ cũng quá tốt rồi!Hòa thượng Bảo Định bị điện đến cả người rung động, nhưng hắn vẫn như cũ chắp tay trước ngực, không rên một tiếng, hạ quyết tâm muốn đội cái nồi này.Đến cùng, một vị hòa thượng nhỏ có khuôn mặt tuấn tiếu từ phía sau hắn lảo đảo lao ra ngoài, quỳ rạp xuống đất, khóc hô: " Sư phụ, đừng đánh sư huynh!
Là của ta, là của ta!
"" Sư huynh là vì bảo vệ ta......
"Hòa thượng Bảo Định mở mắt ra: " Bảo Sơn mới nhập môn không lâu, ta thân là sư huynh, lại chưa từng phát hiện hắn tâm sinh tạp niệm, là ta thất trách.
"" Sư phụ, phạt ta là được, xin hãy tha cho sư đệ.
"" Không!
Đều là ta không tốt, là ta không dám thừa nhận, khiến sư môn mất mặt, sư phụ, người đánh chết ta đi!
" tiểu hòa thượng Bảo Sơn khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, hắn hiển nhiên là mới nhập môn, còn chưa kịp biến thành kim cương babi chỉ có khuôn mặt thanh tú, vẫn là một tiểu hòa thượng mi thanh mục tú, khóc lên rất là đáng thương.Dư Thanh Đường nhỏ giọng nói thầm: " Môn quy của Đạt Ma Viện nghiêm đến vậy luôn hả?
Chỉ là xem cái......
Cái kia mà thôi, không đến mức phải bị đánh chết đâu ha?
"Nói sao cũng là bị cái Tụ Bảo Bồn xui xẻo này của y lôi ra, nếu thật sự khiến hắn chịu khổ, y sẽ có chút chột dạ trong lòng."
Dù sao thì ở Quy Nhất Tông chúng ta sẽ không đến mức đó.
" Diệp Thần Diệm nói thầm một câu, sau đó hắng giọng làm sáng tỏ, " Nhưng ta không có xem đâu.
"" Ngươi cũng chưa từng xem?
" Dư Thanh Đường tò mò hỏi, " Đến cùng là bên trong có gì chứ?
Đến cả Đạt Ma Viện đều......
"Y còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác lưng như kim chích, lập tức cấm thanh.Y len lén quay đầu lại, liền trực diện với ánh mắt uy nghiêm ở phía sau —— Trong đoàn người Quy Nhất Tông, một vị trưởng lão mày nhăn thành hình chữ xuyên 川, đang xụ mặt trừng bọn họ.Diệp Thần Diệm nhướng mày, kéo Dư Thanh Đường ra sau người, chào hỏi: " Trưởng lão Giới luật.
"Đạt Ma Viện bên kia thì sắp vì quyển sách kia mà thanh lý môn hộ, còn hai người họ bên này lại còn đang muốn lén lút mở ra xem thử, Bên kia Đạt Ma viện đã phải vì này bổn đồ vật muốn, bên này hai người còn ở lén lút còn tưởng mở ra nhìn xem, trưởng lão Giới luật cảm thấy rất mất mặt, hừ lạnh một tiếng, thu hồi quyển sách kia lại: " Không được làm bậy!
"" Dạ.
" Diệp Thần Diệm mặt ngoài cười đến ngoan ngoãn, " Trưởng lão xem trước ạ.
"Trưởng lão Giới luật nháy mắt đen mặt: " Ngươi!
"" Được rồi.
" Lý Tầm Chân bất đắc dĩ đè đè giữa mày, khuyên trưởng lão Giới luật một tiếng, lại liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, " Các ngươi cũng không được hồ nháo.
"Diệp Thần Diệm lúc này mới ngoan ngoãn đồng ý: " Dạ.
"Hắn xoay người, nhún vai với Dư Thanh Đường, " Không thể xem rồi.
"Dư Thanh Đường tiếc nuối thở dài, lại chạm phải ánh mắt đầy khó hiểu của Diệp Thần Diệm, lập tức thẳng thắn sống lưng, bày ra vẻ mặt nghiêm trang: " Ta, ta cũng không phải rất muốn xem!
"Diệp Thần Diệm buồn cười một tiếng, quay đầu không nói lời nào.Mắt thấy các hòa thượng sắp sửa làm lớn chuyện, Thiên Cơ Tử lắc đầu, chuẩn bị khuyên nhủ, lại thấy Tiếu Hồ Điệp bay ra khỏi đám người, cười duyên một tiếng: " Đừng đừng, là của ta đó nha.
"Tiểu hòa thượng Bảo Sơn nháy mắt mặt đỏ lên: " Không, không phải!
Không liên quan đến vị cô nương này!
"" Là của ta......
"" Ngươi nói là của ngươi.
" Tiếu Hồ Điệp cười hì hì hỏi hắn, " Vậy ngươi nói xem, trang thứ ba vẽ cái gì nga?
"Dư Thanh Đường khiếp sợ trừng lớn mắt, kéo kéo tay áo Diệp Thần Diệm biểu đạt cảm xúc kích động trong tim mình —— Y biết ngay mà!
Nữ nhân vật lớn lên xinh đẹp nhưng không vào hậu cung của Long Ngạo Thiên, tất có chỗ hơn người!Đây là đi con đường yêu tiểu hòa thượng!Trong nguyên tác không có!
Bát quái mới mẻ nóng hổi luôn nè!Y cùng Tiêu Thư Sinh cách đám người liếc nhìn nhau, hai người đều có thể thấy được sự hưng phấn cùng nhiều chuyện trong mắt đối phương, phảng phất như gặp được tri kỷ, dùng sức gật đầu.Diệp Thần Diệm chau mày, thăm dò ngăn trở ánh mắt y: " Muội nhìn gì đó?
"" Hừ hừ.
" Dư Thanh Đường cong lên khóe miệng, " Náo nhiệt.
"Vẫn là náo nhiệt sẽ không đốt tới trên người mình.Tiểu hòa thượng Bảo Sơn ấp úng nói không ra lời, nhắm hai mắt cậy mạnh: " Ta, ta......
Sách này là của ta, nhưng ta không xem!
"" Nga —— " Tiếu Hồ Điệp đứng thẳng giữa sân, dưới ánh nhìn chăm chú của chư vị tiền bối cũng không sợ chút nào, còn cười tủm tỉm nói, " Nhưng ta lại biết, trang thứ ba này, vẽ chính là......
"Tiểu hòa thượng Bảo Sơn đại kinh thất sắc, vội vàng ngăn lại: " Cô nương không thể!
"" Câm mồm!
" Mặt đại sư Hối Minh trầm xuống, " Trong sách này cất giấu ảo thuật mị hoặc, cũng là chiêu số trước giờ của Khoái Hoạt Môn các ngươi!
"" Nhưng hắn không trúng ảo thuật, đã nói lên hắn không có xem.
" Tiếu Hồ Điệp chắp tay sau lưng, đá đá chân, " Điều này chứng tỏ đệ tử nhà ngươi tâm tính kiên định, ngươi còn bất mãn gì nữa?
"" Hừ.
" Trường côn trong tay đại sư Hối Minh gõ đất, hừ lạnh một tiếng, " Nhưng vừa rồi nó không dám thừa nhận, chứng tỏ nó thẹn trong lòng!
"" Thì sao chứ?
" Tiếu Hồ Điệp khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, lười biếng đảo qua mọi người ở đây, " Ta cũng không tin, các đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như các ngươi đây, mỗi người đều quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm.
"" Yêu ngôn hoặc chúng!
" Đại sư Hối Minh đang muốn động thủ, Tiếu Hồ Điệp lui về sau, kêu lên: " Nương!
Cha!
Cứu ta!
"Thanh Xà trưởng lão cười một tiếng, cự mãng dưới thân nàng đột nhiên nhảy ra, hóa thành một nam tử cao lớn với gương mặt bao trùm vảy rắn, lạnh lùng giơ tay cản lại công kích của đại sư Hối Minh.—— Cự mãng vẫn luôn như một linh sủng đãi ở bên người Thanh Xà trưởng lão, thế mà lại là một tu giả có tu vi không thấp!"
Ma tu!
"Ở đây không ít người đều thay đổi sắc mặt."
Cha!
" Tiếu Hồ Điệp bắt lấy tay hắn, chỉ vào tiểu hòa thượng Bảo Sơn, làm nũng lắc lắc hai cái, " Con muốn hắn!
Sư phụ hắn đều sắp đánh chết hắn rồi, nghĩ đến cũng là từ bỏ, chúng ta mang hắn đi đi!
"Ma tu cao lớn liếc nhìn tiểu hòa thượng một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng giọng nói lại mang theo sự sủng nịch: " ......
Nương con bảo con bắt một hòa thượng lợi hại trở về thì tính là rời núi, sao con lại chọn đứa yếu nhất.
"" Nhưng con không thích đám hòa thượng như trâu kia.
" Tiếu Hồ Điệp chu miệng, " Con chỉ muốn tên này thôi, tên này da thịt non mịn.
"Ma tu thở dài: " Nương con kêu con chọn người con thích, không phải kêu con chọn đồ ăn con thích ăn.
"" Có gì không giống nhau sao.
" Tiếu Hồ Điệp cong lưng cười với tiểu hòa thượng Bảo Sơn, " Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta liền thích ngươi, còn nếu ngươi không nghe lời......
"Nàng nhe răng nanh, " Ta liền ăn ngươi!
"Bảo Sơn sợ tới mức trắng bệch cả mặt: " Ngươi, các ngươi......
"Nhưng hắn vẫn là kiên trì nói xong, " Cô nương, ta là người trong Phật môn, không thể......
"" Gạt người.
" Tiếu Hồ Điệp dạo một vòng quanh hắn, " Ngươi mới không đứng đắn như vậy, sư phụ ngươi đều nói ngươi lục căn không tịnh đâu.
"" Trừ phi, ngươi không thích kiểu như ta.
"Nàng bỗng nhiên ghé sát vào, cười tủm tỉm nói, " Vậy ngươi thích dạng gì nha?
"Tiểu hòa thượng Bảo Sơn mặt đỏ lên: " Ta một lòng hướng Phật!
Trong lòng chỉ có......
"" Ngươi thích tên kia, đúng hay không?
" Tiếu Hồ Điệp bỗng nhiên vươn tay, chỉ hướng Dư Thanh Đường đang đứng xem náo nhiệt xem đến vui vẻ trong đoàn người Quy Nhất Tông, " Ta đều thấy, mới vừa rồi ở trong đại điện, ngươi vẫn luôn nhìn nàng.
"" Không không không!
" Mặt tiểu hòa thượng Bảo Sơn đỏ tới mức sắp chảy ra máu luôn rồi, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, " Ta không có!
Ta, ta là xem Liên Hoa Cảnh!
"" Luống cuống!
" Ánh mắt Tiếu Hồ Điệp sáng lên, " Ta đoán trúng!
"Nàng bước về trước một bước, cười tủm tỉm hỏi Dư Thanh Đường, " Ai, ngươi có muốn giành tên tiểu hòa thượng này với ta không nha?
"Dư Thanh Đường ngây dại, chuyện xưa xuất sắc này vì sao còn có tên họ của y chứ!"
Ta —— " Dư Thanh Đường còn chưa mở miệng, Diệp Thần Diệm liền mỉm cười che lại miệng y: " Nàng không giành, đưa ngươi.
"======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Thiên đạo ngươi nói rõ ràng đi, có phải là ngươi không có tiền mời diễn viên quần chúng, nên chỗ nào cần thì lại nhét ta vào đúng không!