Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 120: Ngày càng hoạt bát



【Hôm qua mấy người cũng nói câu này】

【Mỗi sáng đều nói "ngày mai nhất định không thức khuya nữa"】

【Mồm nhóm Bloody, toàn mồm lươn lẹo】

【Nhóm này toàn trùm học tập, ai cũng không muốn là người tan ca đầu tiên】

【Tin nổi không, Bạch Huyên Hách muốn đi ngủ còn nhìn vào ống kính tự hỏi có phải mình đang lười biếng không? Tập tới năm giờ sáng còn gọi là lười á?】

【Tui nhớ bữa đó Bạch ca với dưa nhỏ còn cày tới tám giờ sáng, đụng mặt nhóm "Đánh Cắp Lửa" đang tới công ty làm việc haha】

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Người bị gọi tên trên màn hình – Bạch Huyên Hách – bước thẳng về phía Lại Vũ Đông, thân thiết kéo hắn sang một bên:

"Cuối cùng cũng đến lượt tôi."

Nghe hơi mập mờ nhưng không có ý gì đặc biệt.

Là do nhóm chia lịch.

Nhóm "Bloody" có sáu người, năm người kéo một người, vũ công đủ năng lực làm gia sư cá nhân nhiều tới mức như trung tâm luyện thi. Thế nên Trương Minh Triệt đề nghị mỗi người kèm Lại Vũ Đông một ngày, riêng người giàu kinh nghiệm như Kim Hi Hằng thì kèm hai ngày.

Sáu ngày sắp xếp ổn thỏa, áp lực cũng không dồn lên một người.

Hôm nay vừa hay tới lượt Bạch Huyên Hách lên lớp.

“Lần đầu dạy người khác nhảy, thấy cũng hay hay.” Bạch Huyên Hách hăng hái, ánh mắt rực lửa như nhà khoa học điên bắt được chuột bạch trong phòng thí nghiệm “Lúc tập cho vòng công diễn đầu tiên là do Kim Hi Hằng lo hết, lần này mới có cơ hội nè.”

Anh dùng hành động chứng minh mình là giáo viên tay mơ: “Muốn học gì? Tiến độ tới đâu rồi? Mấy người kia dạy sao? Có phải chỉ dạy đoạn của mình không?”

Nhìn là biết anh còn rối hơn học trò.

May mà Lại Vũ Đông không phải kiểu bị động ai dạy gì học nấy, bình thường giáo viên có hướng dẫn thì hắn hấp thụ, còn nếu không thì hắn cũng chủ động điều chỉnh theo tình trạng bản thân.

“Cũng có cả hai, chủ yếu là dạy phần vị trí center, tập trung củng cố và sửa lỗi.” Lại Vũ Đông liệt kê mấy điểm khách quan, rồi mới nói đến nguyện vọng cá nhân “Tôi muốn cải thiện phần của anh, với lại muốn nâng cao khả năng biểu cảm.”

Từ sau khi ghi hình sân khấu công diễn đầu tiên, Bạch Huyên Hách được Lại Vũ Đông liệt vào nhóm "Top đầu biểu cảm" khác đường với Tô Tuấn Triết. Được chiếu góc đặc tả đẹp như vậy là một trong những mục tiêu của hắn.

Lần này chia chung nhóm, tiện thể học hỏi luôn.

Bạch Huyên Hách có khuôn mặt điển trai phong trần, nhưng tính cách không giống Lý Tự nóng nảy như ăn thuốc súng, ngược lại thẳng thắn vui vẻ rất dễ gần, nghe xong yêu cầu liền vui vẻ đồng ý.

Về phần luyện nhảy thì không có gì khó, tốc độ học của Lại Vũ Đông hiện tại đã tiến bộ vượt bậc, không còn là lính mới cần Tô Tuấn Triết dạy đi dạy lại mấy chục lần một động tác như hồi học bài hát chủ đề nữa.

Bạch Huyên Hách với tư cách biên đạo giúp chỉnh sửa khung và tỉ mỉ một chút, một hai tiếng là có thể mài phần đó thật kỹ.

Cái khó nằm ở biểu cảm.

“Đây là cảm nhận cá nhân của tôi nha.” Xem xong phần dạo đầu do Lại Vũ Đông thể hiện, Bạch Huyên Hách xoa cằm, lục tung vốn từ cả đời để tìm cách mô tả chính xác “Biểu cảm của cậu hơi… chính trực? Ờ, hình như không đúng… chắc là quá trong sáng? Nhìn giống trai ngoan lạc bước vậy đó.”

Lại Vũ Đông: “…”

Cái so sánh gì kỳ vậy?

“Kiểu biểu cảm này dùng trong sân khấu tươi sáng như công diễn một thì hợp lắm, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng không hợp với concept lần này, nhất là lúc cười thì càng sai vibe.” Bạch Huyên Hách nghĩ nghĩ, đề xuất cải thiện “Thử khi cười thì cho mắt lạnh hơn chút xíu xem.”

Lại Vũ Đông điều chỉnh lại: “Vầy?”

“Ừm…” Bạch Huyên Hách nghiêm túc nói “Tôi thấy cậu đang khinh bỉ tôi á.”

Lại Vũ Đông nghẹn họng.

Hắn chỉ thu lại ý cười trong mắt thôi mà, không có lồng mấy cảm xúc kỳ cục đâu nha!

Bạch Huyên Hách tiếp tục: “Vậy thử không cười xem.”

Lại Vũ Đông ngoan ngoãn làm theo.

Bạch Huyên Hách ngắm nghía một hồi, lắc tay: “Không được, trông giống cậu hồi đánh giá ban đầu, cái kiểu ai cũng không thèm để ý á, lạnh quá rồi.”

“Ra vậy…”

Tuy trong lòng Lại Vũ Đông có chút mất tinh thần, nhưng đồng thời cũng để tâm đến ý ngoài lời đó.

Chẳng lẽ mọi người đều thấy hắn bây giờ ngày càng hoạt bát?

Không biết đó có phải chuyện tốt không nữa.

“Đừng bó buộc biểu cảm vào hai thái cực ‘cười’ và ‘không cười’. Cười chưa chắc là cảm xúc tích cực, không cười chưa chắc là ánh mắt lạnh lùng, mà ánh mắt lạnh lùng cũng chưa chắc là không có cảm xúc.”

Nói xong, Bạch Huyên Hách không yên tâm hỏi lại:

“Nghe hiểu không đó?”

Lại Vũ Đông hơi do dự gật đầu: “Chắc là…?”

【Yuzu gặp thất bại nặng nề trong quản lý biểu cảm】

【Thôi tha cho đứa nhỏ đi, chưa học nổi mấy chiêu trò của người lớn đâu 5555】

【Ủa chứ Yuzu không phải 19 tuổi rồi hả】

【Vấn đề nằm ở chỗ Bạch Huyên Hách không biết cách chỉ dạy. Anh ấy biết phải làm gì, nhưng cách diễn đạt thì lộn xộn như mớ bòng bong】

【Anh Bạch đi mượn cái miệng của Tiểu Tô dùm cái】

Đúng như lời bình luận, lời của Bạch Huyên Hách khá vòng vo, nghe như đang đọc một bài đồng dao rối rắm, rất khó để nắm được trọng điểm.

Lại Vũ Đông nhanh chóng tua lại một lượt trong đầu đoạn hắn vừa nghe, mất vài giây để xâu chuỗi lại mạch suy nghĩ.

Nếu hắn không hiểu sai, thì ý mà đối phương muốn truyền đạt là: cảm xúc, ánh mắt và biểu cảm là ba thứ khác nhau, còn hắn thì lại gộp chúng lại làm một, không tìm được điểm cân bằng phù hợp.

Cũng hết cách rồi, kiểu thể hiện lần này không nằm trong vùng thoải mái của hắn.

Lại Vũ Đông dùng đầu ngón tay day day thái dương, thành thật hỏi: “Anh có thể biểu diễn thử cho tôi xem không?”

Đã không tìm được vị trí phù hợp của bản thân thì chi bằng thử bắt chước người khác trước vậy.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 121: Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngại ngùng rồi.



Kết quả của việc luyện tập biểu cảm trước gương đến mức cực đoan là—đến buổi luyện tập chung lúc 9 giờ tối, mặt của Lại Vũ Đông cứng đờ như bị người ta dùng cây lăn bột cán qua.

Không giống như vũ đạo, động tác khác biệt là chuyện rất bình thường—dù là nhóm idol đã ra mắt cũng chưa chắc đồng đều như sao chép—nhưng chỉ một chút chênh lệch nhỏ trong biểu cảm thôi cũng có thể tạo nên khác biệt trời vực, khiến Bạch Huyên Hách sốt ruột đến mức suýt nữa xắn tay vào làm luôn, như đang chỉnh sửa gương mặt nhân vật trong game.

May mà Lại Vũ Đông ngộ ra khá nhanh, chỉ là hắn chưa quen với việc phải thể hiện một mặt hoàn toàn trái ngược với tính cách của bản thân.

Đặc biệt là động tác đảo ngược ở phần kết mới được thiết kế, khiến hắn xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống.

“Đến lúc thử thách niềm tin rồi đó!” Bạch Huyên Hách vỗ vai động viên.

Lại Vũ Đông mặt mũi không còn chút sinh khí: “Tôi sẽ cố gắng.”

Tối hôm đó, nhóm Bloody vốn luôn suôn sẻ bất ngờ gặp phải tình huống bất khả kháng đầu tiên.

Tô Tuấn Triết tái phát chấn thương ở lưng, buộc phải rời phòng tập trước.

Thiếu đi một viên kẹo ngọt luôn tràn đầy năng lượng như mặt trời nhỏ, dù mọi người vẫn hòa hợp như thường, nhưng bầu không khí không tránh khỏi có phần trầm lắng.

Trong giờ nghỉ không ai lên tiếng, Trương Minh Triệt chủ động phá vỡ sự im lặng để kéo tinh thần đồng đội lên: “Hy vọng Tiểu Tô mau khỏe lại, nhóm mình không có cậu ấy là không ổn đâu.”

“Có nghiêm trọng không?” Lại Vũ Đông lo lắng hỏi.

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn rất rõ—ngay cả Tô Tuấn Triết, người luôn chăm chỉ vượt chuẩn, còn không trụ nổi, thì tám chín phần là không phải chuyện nhỏ có thể xem như không có gì.

“Người nhảy nhót kiểu gì cũng mang thương tích ít nhiều, tôi cũng bị chấn thương ở chân, nhưng không rõ Tiểu Tô bị nặng tới mức nào.” Kim Hi Hằng đồng cảm nói, “Nhẹ thì dán cao dán, nghỉ ngơi vài hôm ít tập luyện lại, chắc vẫn kịp diễn vào ngày mốt. Nhưng tôi nghe cậu ấy nói sáng mai vẫn muốn tiếp tục luyện, tôi lo nếu để nặng thêm thì phải tiêm thuốc giảm đau mất.”

【Tiêm giảm đau là gì?】

【Thuốc tiêm giảm đau tạm thời, dùng để ứng cứu khẩn cấp, nhưng lên sân khấu xong, khi thuốc hết thì sẽ nặng hơn】

【Trời ơi… mong là Tô Tô không sao…】

【Còn trẻ đã chấn thương lưng, do cường độ tập luyện ở Hàn Quốc quá khắc nghiệt?】

【Chuyện thường của dân vũ đạo mà】

【Không thể để Tô Tô nghỉ ngơi trước được sao, sức khỏe quan trọng hơn, với năng lực của em ấy thì bớt tập chút cũng không ảnh hưởng】

Những lời giải thích trong bình luận khiến lòng Lại Vũ Đông càng thêm nặng nề, hắn thở dài, ngoài việc âm thầm cầu mong Tô Tuấn Triết không sao, thì cũng không làm được gì khác.

“À, tối về ký túc xá tôi hỏi thử xem tình hình của cậu ấy sao rồi.” Kim Hi Hằng như nhớ ra điều gì, vỗ đầu một cái, “Đúng rồi, có chuyện muốn bàn với mọi người—các cậu có biết mai là sinh nhật Tiểu Tô không?”

“Giờ thì biết rồi.” Bạch Huyên Hách nói một cách lặng lẽ, “Sao anh không nói sớm?”

Kim Hi Hằng gãi má với vẻ áy náy: “Hết cách rồi, ở đây không có điện thoại, mất hết cảm giác về thời gian, hôm nay tôi vừa hỏi Lưu Khải Sơ mới biết là ngày mai.”

Bạch Huyên Hách nhìn đồng hồ treo tường bằng ánh mắt vô cảm: “Anh à, còn mười phút nữa là sang ngày mai rồi, bọn tôi muốn chuẩn bị bất ngờ cũng không kịp nữa.”

“Không sao, tôi nhờ ekip chương trình đặt bánh sinh nhật rồi, đang để trong tủ lạnh nhà ăn, Tiểu Tô ở đây nên tôi không tiện nói với mấy cậu.”

Lại Vũ Đông nhắc nhỏ: "Bánh, cậu ấy ăn không?"

Lần trước Chu Thụy mời Tô Tuấn Triết ăn mì gói còn bị từ chối, bánh kem loại đồ ăn ngọt và giàu calo thế này, e là lâu lắm rồi cậu ấy chưa đụng đến.

"...Đúng nhỉ." Kim Hi Hằng buông xuôi, "Kệ đi, không ăn cũng phải ăn, thỉnh thoảng một lần không tăng mười cân đâu. Nghĩ xem, tặng bánh thế nào cho bất ngờ?"

“Giả vờ cãi nhau rồi đập cửa bỏ đi, sau đó cả nhóm mang bánh vào?” Trương Minh Triệt góp ý, “Tôi thấy nhiều show khác đều diễn kiểu đó.”

【Cũ quá rồi đó!!】

【Không hổ là đội trưởng 25 tuổi】

【Cười xỉu, tôi xem kiểu đó không dưới ba lần rồi】

【Tôi nhớ mùa của Mạc Lê cũng có kịch bản y hệt luôn.】

【? Đâm trúng tim fan Mạc Lê rồi đó】

“Cậu ấy sẽ tin không?” Lại Vũ Đông chỉ ra vấn đề cốt lõi.

Chưa nói đến chuyện cũ hay không, hắn không mấy tin tưởng vào khả năng diễn xuất của nhóm mình—đặc biệt là Bạch Huyên Hách và Kim Hi Hằng, xác suất cười giữa chừng ít nhất cũng 90%.

Nếu cười vỡ...

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngại ngùng rồi.

“Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Tuấn Triết nhìn bọn mình với nụ cười kiểu ‘mấy đứa ngốc đáng yêu’.” Mạc Lê nhẹ nhàng từ chối đề xuất.

“Đặt thẳng vào giữa phòng tập đi.” Lại Vũ Đông đề xuất phương án mới, “Đặt bánh ở giữa trước, chúng ta giả vờ đến trễ, để cậu ấy vào một mình.”

Bạch Huyên Hách: “Bất ngờ gì mà thẳng thắn thế, nhưng tôi thấy cũng hay, đủ trực tiếp.”

“Vậy quyết định vậy đi.” Kim Hi Hằng vỗ bàn chốt hạ, “Sáng mai chúng ta đến phòng tập sớm nửa tiếng.”

Kế hoạch mừng sinh nhật cứ thế được quyết định một cách đầy qua loa.

Để hôm sau có thể dậy sớm thuận lợi, nhóm Bloody lần đầu tiên tan làm trước khi trời sáng.

Lại Vũ Đông trở về ký túc xá lúc hơn hai giờ sáng. Vừa đẩy cửa bước vào, hắn đã thấy Lương Chi Thịnh và Lý Tự đang cắm cúi viết lách trước bàn học, chẳng khác nào bước nhầm vào phòng tự học của sinh viên ôn thi đại học.

Hắn không khỏi nghi hoặc, hai người này đâu có chung nhóm, sao lại làm cùng một việc?

"Từ..."

Lương Chi Thịnh tưởng là bạn cùng phòng khác quay về, mãi đến khi gương trang điểm trên bàn phản chiếu một mái tóc vàng nhạt nổi bật phía sau, cậu mới vội dừng lời, kinh ngạc quay đầu lại:

"Yuki? Về sớm thế?"

"Ừm, tuân thủ nhịp sinh hoạt của người dương gian."

Lại Vũ Đông chẳng cho rằng hai giờ sáng vẫn chưa ngủ là còn thuộc về dương gian. Hắn liếc nhìn cậu bạn tóc đỏ đang bực bội viết xong một chữ lại gạch một chữ, khẽ hỏi nhỏ: "Hai người đang…?"

"Chỉnh sửa lời bài hát." Ký ức đau thương ùa về trong đầu Lương Chi Thịnh, "Không biết nhóm dance bên cậu thế nào, bên rap tụi này tiết kiểm tra đúng là dọa người khiếp vía. Lý Kha vừa mở miệng, chẳng ai sống sót nổi."

"Tất cả mọi người?" Lại Vũ Đông cứ tưởng cậu đang nói quá lên.

Lương Chi Thịnh gật đầu đầy đau thương: "Tất cả mọi người."

“…”

Ghê thật.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 122: Chuồn không thành công.



【Thật hay đùa vậy? Kinh dị dữ vậy sao?】

【Từng hóng nhóm rap nên xin xác nhận: hoàn toàn không nói quá, Lý Kha tuôn một tràng dọa tôi chui khỏi livestream luôn】

【Lý Kha bảo lời bài hát nhóm rap chẳng cái nào ra hồn, muốn lấy thứ đó làm bài phát biểu chia tay sân khấu thì cứ hát tiếp đi】

【Cả Chử ca cũng bị chửi là muốn xài một flow cả đời à】

【Móa, bị chửi không nể mặt luôn hả?】

【Lý Kha có khí chất dũng cảm bất chấp fan】

【Ổn mà, fan anh ấy cũng đông lắm】

“Lão sư nói lời bài của tôi viết như bài tập nhật ký cuối tuần của học sinh lớp ba ngồi rặn trên bồn cầu, vừa nhạt vừa thối, nếu không phải giáo viên bắt buộc phải chấm thì chẳng ai muốn nhìn thêm lần nào.” Lý Tự mặt không cảm xúc xé toạc một trang nháp đầy vết gạch xóa, vo lại ném vào thùng rác, “Hôm nay mà không viết được bản mới là tôi không ngủ đâu.”

Rõ ràng là tâm trạng hiếu thắng nổi lên rồi.

“Lý Kha lão sư đúng là sắc bén quá đáng.” Lời so sánh sống động ấy khiến Lương Chi Thịnh cười không dứt, như thể bản thân không phải cũng là nạn nhân, “Lão sư bảo lời bài của tôi nghe như kiểu người chưa đọc nổi mấy quyển sách mà cứ cố giả vờ làm nghệ sĩ trầm cảm.”

Lại Vũ Đông sững người.

Hắn chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, nhưng chỉ nghe miêu tả của bạn cùng phòng với mấy lời trong bình luận đã có thể tưởng tượng ra hiện trường kinh khủng cỡ nào, không khỏi thấy đồng cảm sâu sắc.

May mà mình không chọn thử thách bản thân ở nhóm rap.

Hắn thầm nghĩ, mong rằng sau này không có cái vinh hạnh bị Lý Kha lão sư "tra tấn" trực diện.



Sáng hôm sau, nhóm 《Bloody》 ngoại trừ Tô Tuấn Triết ra thì năm người còn lại đều đến đúng giờ.

Kim Hi Hằng đặt chiếc bánh kem đã đặt sẵn giữa phòng tập, ngay chính giữa sàn nhà – vị trí dễ thấy nhất khi vừa mở cửa bước vào.

Chiếc hộp trắng tinh phủ kín bánh kem, trên đó dùng bút dạ màu hồng anh đào viết tên Tô Tuấn Triết. Xung quanh là những nét vẽ nguệch ngoạc do cả nhóm cùng hoàn thành, như viên kẹo do Lại Vũ Đông vẽ và gương mặt cười của Mạc Lê.

Từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào một bức tranh vẽ của mấy bé mẫu giáo, không mở hộp ra thì chẳng ai đoán được bên trong là gì.

Kim Hi Hằng đảo mắt nhìn quanh, trong phòng tập trống trơn không có chỗ nào thuận lợi để trốn: “Tụi mình trốn ở đâu? Sau cửa à?”

“Không đủ chỗ.” Lại Vũ Đông ước lượng chiều ngang của cánh cửa, cùng lắm đứng được ba người, “Trừ khi cõng nhau lên.”

【Yuzu có khiếu hài hước ngầm đó】

【Leo cổ nhau lên cũng được mà】

【Đừng có lố quá vậy chứ haha】

Đáng tiếc là cảnh tượng lố bịch như thế không có cơ hội xuất hiện trên sóng truyền hình, cuối cùng họ quyết định trốn sau khúc cua ở hành lang.

Mạc Lê người mảnh khảnh nên ngồi xổm phía trước cùng, Lại Vũ Đông nhờ chiều cao vượt trội nên đứng chốt sau cùng. Năm cái đầu xếp theo hàng dọc từ trên xuống dưới, thò ra từ sau bức tường y như trò đuổi hình bắt chữ, chờ tín hiệu từ ekip chương trình.

Chưa đến mấy phút, nhân vật chính xuất hiện. Cả nhóm lập tức thu đầu lại, rúc vào sau tường.

Tô Tuấn Triết hoàn toàn không hay biết chuyện gì sắp xảy ra, cậu vui vẻ bước lên cầu thang, nhảy chân sáo trông chẳng giống gì người tối qua đau tới mức phải xin rút lui giữa chừng.

"Cót két -"

Tiếng cửa phòng tập vang lên, Lại Vũ Đông cẩn thận thò nửa cái đầu ra quan sát, xác định mục tiêu đã vào trong phòng mới nhanh chóng vỗ vai Bạch Huyên Hách phía trước: “Vô rồi.”

Nghe thấy thế, Bạch Huyên Hách xông lên đầu tiên, tay trái kéo Kim Hi Hằng, tay phải lôi theo Lại Vũ Đông, phía sau là Mạc Lê suýt chút phải bò để đuổi kịp, còn Trương Minh Triệt thì kinh ngạc la lên “Cẩn thận chứ!”

Cả nhóm năm người giống như cướp làng đột nhập phòng tập, dọa cho Tô Tuấn Triết đang ngồi xổm trước bánh kem giật bắn người.

“Chúc mừng sinh nhật!”

“Chúc Tiểu Tô mãi mãi mười tám!”

“Chúc mừng sinh nhật tuổi mười chín!”

“Ăn bánh kem đi!”

“Sinh—”

Vì không tập dượt lời chúc trước nên cả nhóm nói mỗi người một kiểu, âm thanh chồng chéo loạn xạ như một khu chợ trời.

【Ai nói "ăn bánh kem" vậy trời haha】

【Hình như Yuzu đó】

【Không phải Bạch Huyên Hách hả?】

【Yuzu bị tiếng hét của Kim lão sư làm cho giật mình, mới hé miệng đã nghẹn luôn rồi】

【Á á á hình tượng người câm không sụp đổ đúng không!】

Trong lòng Lại Vũ Đông đầy ấm ức, hắn không ngờ mấy người tưởng như rất bình thường này ai nấy hét to như sấm, làm hắn giật mình suýt nghẹn họng, mới nói được một chữ đã tắc lại trong cổ.

Hắn chỉ đành đợi mọi người la xong mới chậm một nhịp bổ sung: “Chúc mừng sinh nhật, Tô Tuấn Triết.”

Tô Tuấn Triết ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu lên, nhìn đồng đội vây quanh mình, bật cười khúc khích: “Tôi đã nói là sáng nay Kim Hi Hằng không rủ tôi đi chung, còn tưởng do lo tôi chưa khỏe nên cố tình không gọi, ai ngờ lại là đang âm mưu chuyện này.”

Cậu cúi đầu nhìn hộp bánh vẽ đầy hình vẽ ngốc nghếch, chăm chú phân biệt từng nét vẽ như thể muốn hiểu rõ từng chi tiết.

Một lúc sau, Tô Tuấn Triết khẽ cười, hai tay ôm lấy hộp bánh đứng lên, nở một nụ cười chân thành: “Cảm ơn mọi người, tôi lâu lắm rồi không có ai cùng tổ chức sinh nhật thế này.”

“Muốn ăn bánh không?” Lại Vũ Đông rất quan tâm đến vận mệnh của chiếc bánh kem.

“Có chứ.” Tô Tuấn Triết cười mắt cong cong, “Hiếm khi được phá lệ ăn một bữa, sao có thể để lãng phí tấm lòng của mọi người được. Nhưng mà…”

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, ý cười trên gương mặt càng sâu: “Bây giờ là mười giờ hai phút rồi, mấy người trễ giờ.”

Kim Hi Hằng tròn mắt há hốc: “Cái này cũng tính hả!?”

“Mấy người không đúng giờ có mặt ở phòng tập, dĩ nhiên là tính rồi.” Tô Tuấn Triết liếc về phía cửa ra vào, “Yuki, đừng tưởng lùi lùi ra sau là tôi không thấy nhé, hôm nay sinh nhật là lớn nhất đó.”

Lại Vũ Đông: “…”

Chuồn không thành công.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 123: Tạo hình



Tô Tuấn Triết là người rất hiểu hiệu ứng chương trình.

Ban đầu fan kéo đến nhóm《Bloody》 để canh trực tiếp đã đông sẵn, màn hình đầy ắp bình luận chúc mừng sinh nhật. Giờ cậu lại đòi “làm trò”, không chỉ fan ăn dưa mà fan các nhà khác cũng nháo nhào chui ra xem náo nhiệt.

Bình luận cực kỳ náo nhiệt, tâm trạng của Lại Vũ Đông cũng… rất "náo nhiệt".

Theo quy định của nhóm bọn hắn, người đến muộn phải nhảy bài hát chủ đề ở hành lang tầng ký túc xá của mình, mỗi phút trễ là một lần nhảy.

Nói cách khác, hắn phải nhảy hai lần ở tầng bảy.

Sự im lặng của hắn đúng là vang dội đến chấn động.

Ngoài dự đoán mà cũng hợp tình hợp lý, là cả nhóm hắn – trừ hắn ra – đều vui vẻ đón nhận trò phá phách của người sinh nhật. Dù mặt ai cũng có vẻ không mặn mà cho lắm, nhưng miệng thì hào hứng hỏi chừng nào thực hiện “hình phạt đi trễ”.

Quả thật, loại “màn xã hội chết” như thế này đúng là mất mặt, nhưng khổ nỗi khán giả lại rất khoái mấy trò vui kiểu này, không chừng còn trở thành một phân cảnh huyền thoại.

Không hổ là nhóm top, giác ngộ rất cao, còn hắn thì đúng là còn non lắm.

“Hôm nay thì thôi đi ha, ai cũng đang bận tập luyện, khu ký túc xá cũng chẳng có ai,” Tô Tuấn Triết vỗ tay, hào hứng nói, “Chờ quay xong công diễn lần hai rồi làm! Còn có hai ngày nữa thôi mà!”

Lại Vũ Đông: “……”

Khéo chọn đúng lúc đông người xem.

Hoàn thành trình tự hát mừng sinh nhật, thổi nến, ước nguyện, bước cuối cùng là chia bánh kem. Ekip chương trình hiếm khi hào phóng, tự bỏ tiền đặt một cái bánh mười hai inch.

Nhưng mọi người vừa ăn sáng xong, lại đều là những người giữ chế độ ăn kiêng ít đường ít béo, sáu người không tài nào ăn hết. Bọn họ đành phải mang bánh sang gõ cửa hai phòng tập kế bên, nhờ nhóm 《Đánh Cắp Lửa》 và 《Mê Diện》 – đều là nhóm dance – giúp sức, cuối cùng cũng quét sạch cái bánh.

Đến đây thì màn sinh nhật bất ngờ cũng kết thúc, Tô Tuấn Triết quay lại đội.

Dù Tô Tuấn Triết cứ nhấn mạnh là mình đã không sao, nhưng chẳng ai yên tâm để cậu tiếp tục tập luyện. Lo sợ “ông vua siêng năng” này ngồi không không yên, Trương Minh Triệt sắp xếp cho cậu làm giám sát, gần như là vai trò giáo viên vũ đạo.

Một mình không đấu lại năm người, cậu đành phồng má đồng ý.

“Mạc Lê đứng lệch trái nửa thân người, khoảng trống hơi rộng rồi đó.”

“Yuki chưa theo kịp nhịp, giơ tay chậm một chút xíu.”

“Đội trưởng Trương 25 tuổi rồi, thể hiện khí chất chững chạc lên chút nào.”



Tô Tuấn Triết đứng bên như một cái micro sống, lải nhải không ngừng, nhưng câu nào câu nấy đều chọc trúng điểm yếu, đúng kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo, như thể cầm kính lúp đi soi cho bằng được từng điểm không hài hòa.

Buổi luyện tập tập thể kéo dài tới tận chiều.

Nhóm《Bloody》 nhận được thông báo từ ekip, yêu cầu đi thu âm ca khúc. Vì nhóm dance chỉ kiểm tra kỹ năng vũ đạo, nên sân khấu công diễn lần hai không cần hát trực tiếp, nhưng họ bắt buộc phải sử dụng bản ghi âm do chính mình thể hiện.

Hôm nay thu âm, mai tổng duyệt, ngày kia chính thức lên sân khấu.

À còn ngày kế tiếp là màn nhảy bài chủ đề ở hành lang.

Lịch trình kín mít.



Bất tri bất giác, công diễn lần hai cũng đến.

Chưa đến giờ biểu diễn, khán giả đã chen chúc kín trong và ngoài sân khấu, hầu hết đều là fan đến cổ vũ cho thần tượng của mình, số lượng “dân hóng drama” đã giảm mạnh.

So với công diễn lần một chỉ có thí sinh top đầu và nghệ sĩ tái xuất có hội fan chuyên nghiệp, chất lượng cổ vũ ở lần hai tăng vọt, fan của nhiều nhóm tập hợp lại, biển đèn màu sắc tập trung, cũng dễ dàng nhận thấy sự khác biệt về độ hot thông qua phân bố màu sắc.

Trong phòng hóa trang hậu trường, Lại Vũ Đông sau khi hoàn tất trang điểm, có phần không quen khi nhìn mình trong gương.

Để đảm bảo hiệu ứng sân khấu, makeup biểu diễn luôn dày, dẫn đến việc idol nam thường xuyên bị cộng đồng mạng chê là “trang điểm quá đậm, mất vẻ nam tính”, nhưng đó là chuyện không thể tránh khỏi. Một là máy quay ăn phấn, hai là để hợp ánh đèn sân khấu, ba là do ngành phát triển mạnh nên mấy “yêu ma quỷ quái” cũng ráng chen chân vào, trang điểm nhẹ nhàng lại thành ra không có sức sống.

Về chuyện này thì Lại Vũ Đông thích nghi khá tốt, hắn thậm chí thấy tạo hình lần công diễn đầu còn hơi “chay” nữa kìa.

Sau này Lý Tự còn lén cho hắn xem bản cut sân khấu công diễn đầu, hiệu ứng thể hiện rất tươi tắn sạch sẽ nhưng không nhạt nhẽo, khiến hắn hoàn toàn yên tâm.

Chuyện đó là lạc đề rồi.

Tạo hình lần hai này thì hơi vượt khỏi dự liệu của hắn.

Trong gương là một thiếu niên tóc vàng nhạt, thần thái lạnh lùng, eyeliner đen sắc nét tôn lên đuôi mắt xếch, màu mắt nâu đỏ và rượu vang tán đều chuyển sắc, đồng tử màu đỏ sẫm càng tăng thêm khí chất nguy hiểm. Vẻ lãnh đạm nhàn nhạt nay lại thoáng nét “bệnh kiều” như bước ra từ truyện tranh.

Ngoài ra, má trái hắn còn được bôi một lớp máu giả sền sệt, một cặp răng nanh lộ ra lấp ló, nhìn chẳng khác gì ma cà rồng thật sự vừa bước vào thế giới thực.

Nói một cách công bằng, tạo hình rất đẹp.

Lại Vũ Đông có thể cảm nhận được, từ sau khi độ hot tăng vọt thì đãi ngộ về trang phục makeup cũng lên theo, ngay cả chi tiết như răng nanh cũng được chuẩn bị đầy đủ. Nhưng hắn chưa từng thấy mình trong phong cách này, còn sốc hơn cả lúc vừa xuyên tới và phát hiện tóc mình bị nhuộm vàng.

Đến mức muốn hỏi gương "Who are you?".

“Tèn ten ten! Bắt được một Yuki nè!”

Người chưa thấy mà giọng đã tới, một cây gậy selfie gắn GoPro chĩa thẳng vào mặt Lại Vũ Đông. Ngay sau đó, trong gương xuất hiện một thiếu niên tóc xoăn cười rạng rỡ, cúi người lại gần, hai cái đầu dán chặt vào nhau trước ống kính.

“Phỏng vấn xíu nha, giờ đang cảm thấy thế nào rồi?”

Người đến chính là Tô Tuấn Triết.

Ekip chương trình sẽ sắp xếp cho một số thí sinh nổi tiếng quay vlog thường ngày, lần này tới lượt Tô Tuấn Triết – người đã nhảy vọt lên hạng ba sau lần xếp hạng vừa rồi – với chủ đề hậu trường sân khấu công diễn lần hai.

Cậu vừa từ chỗ Mạc Lê chuyển sang đây, có vẻ định phỏng vấn hết cả nhóm 《Bloody》.

“Cảm giác hơi không nhận ra bản thân,” Lại Vũ Đông nói thật.

“Vậy à? Nhưng tôi thấy phong cách này hợp với cậu lắm đó, gương mặt và khí chất của cậu rất hợp kiểu này, giống như nam chính ma cà rồng vừa thanh lịch vừa kiềm chế trong truyện tranh ấy, thật sự rất đẹp trai luôn!” Tô Tuấn Triết điêu luyện tung ra một tràng khen ngợi như súng liên thanh.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 124: Cố hết sức, rồi để trời định.



Lại Vũ Đông mơ hồ cảm thấy Tô Tuấn Triết hình như chỉ đang đọc thuộc lòng một đoạn thoại đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chẳng có tí cảm xúc nào. So với lời khen, thì giống như đang chuyên nghiệp hoàn thành một công việc thường nhật.

Hắn đáp lại bằng một nụ cười: “Cảm ơn.”

“Còn tôi thì sao? Cậu thấy tạo hình hôm nay của tôi thế nào?”

Tô Tuấn Triết rất tự nhiên chuyển sang chủ đề tiếp theo, giơ ngón trỏ chọc chọc má mình, tận dụng vẻ ngoài trẻ trung để làm hành động đáng yêu không hợp tuổi mà chẳng hề gượng gạo.

Lại Vũ Đông đánh giá từ đầu đến chân.

Thiếu niên tóc màu chocolate cười cong cong đôi mày, bên mép còn dính máu giả màu đỏ sẫm, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, trông như một cậu thiếu gia ma cà rồng sống trong nhung lụa.

Lại Vũ Đông đánh giá: "Rất đáng yêu, như vừa ăn vụng bánh socola dính đầy người."

Tô Tuấn Triết: “?”

Người này sao không theo kịch bản tung hô lẫn nhau như thường lệ?

Còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu công diễn, Tô Tuấn Triết xã giao vài câu rồi cầm gậy selfie đi tìm người tiếp theo để check-in, còn Lại Vũ Đông thì nhận mấy viên máu giả dạng gel từ chuyên viên trang điểm, đi về phòng nghỉ phía sau hậu trường.

Các thực tập sinh đã hoàn thành tạo hình lần lượt ngồi vào vị trí theo nhóm, chẳng mấy chốc chỗ ngồi đã kín người, toàn bộ đều có mặt.

Buổi công diễn thứ hai chính thức bắt đầu, camera trong phòng quan sát cũng được bật lên để livestream.

【Bắt đầu rồi à?】

【Aaaaa cuối cùng cũng chen được vào khung hình phòng quan sát rồi!】

【Cảnh tôi điên cuồng F5 thật sự quá thảm】

【Mở lên là bị nhóm Bloody đập cho một phát (ngất xỉu)】

【\\ Yuki /\\ Yuki /\\ Yuki /】

Dòng bình luận như nước vỡ bờ, ùn ùn kéo đến.

Fan only và fan couple chờ đợi từ lâu lập tức tung ra bài văn đã chuẩn bị sẵn chỉ để tạo hiệu ứng áp đảo về số lượng, khiến Lại Vũ Đông hoa cả mắt.

Cùng lúc đó, người khởi xướng chương trình là Phó Hàm Vũ bước lên sân khấu, công bố quy tắc bình chọn của lần này.

Tại hiện trường có tổng cộng một ngàn người tìm sao, vì lần công diễn thứ hai là đánh giá theo vị trí, nên áp dụng hình thức bình chọn trong nhóm, tức là các nhóm có cùng thể loại có thể bầu chọn cho một thực tập sinh trong nhóm, không giống lần đầu chỉ được chọn một nhóm trong hai rồi mới bình chọn cá nhân.

Người đứng đầu mỗi nhóm sẽ nhận được điểm thưởng, và người đứng đầu từng thể loại cũng sẽ được cộng thêm điểm thưởng.

Tuy quy tắc bình chọn thay đổi, nhưng tình trạng chia phiếu vẫn tồn tại, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Không chỉ trong nhóm có sự phân phiếu, mà giữa các nhóm cùng thể loại cũng có sự kìm hãm lẫn nhau — để tránh thực tập sinh không phải “con cưng” của mình giành được điểm thưởng vị trí đầu, có người thà không bỏ phiếu còn hơn.

Đã đến lúc kiểm tra xem fandom nào có nhiều fan only chịu chi nhất tại hiện trường.

Nhóm đầu tiên biểu diễn là nhóm rap, xét về hiệu ứng sân khấu thì rap dễ khuấy động bầu không khí, hơn nữa chỉ có hai nhóm, nên xếp đầu hoặc cuối là hợp lý.

“Nghe nói nhóm rap khá trắc trở, hôm trước ngày tổng duyệt còn phải sửa lời,” Tô Tuấn Triết bên trái thu GoPro lại, tập trung xem biểu diễn và tranh thủ trò chuyện với đồng đội.

Lại Vũ Đông thở dài cảm khái: “Tôi cũng nghe loáng thoáng rồi.”

Hai nhóm rap ở ký túc xá của họ suýt phát điên vì chuyện này.

Đặc biệt là Lý Tự, những lời mới viết xuyên đêm bị cố vấn bác bỏ ngay trong buổi tổng duyệt tối qua, về đến phòng còn phải liều mạng tìm hắn xin tư vấn cách viết lời.

Lại Vũ Đông thật sự rất lo cho trạng thái tinh thần của Lý Tự — phải bị dồn đến mức nào thì mới hỏi một thí sinh nước ngoài cách viết lời rap tiếng Trung?

Hơn nữa hiểu biết của hắn về rap chắc còn ít hơn vũ đạo.

Nhưng hắn cũng không nỡ khoanh tay đứng nhìn bạn cùng phòng, đành chấp nhận mạo hiểm bị lộ thân phận mà góp vài ý kiến vụng về, đa số là chỉnh sửa nhỏ như thay vài từ, đổi lại trật tự từ trong câu.

——Dựa vào một chút vốn liếng văn chương của dân học phát thanh.

Lại Vũ Đông tự an ủi mình, người nước ngoài học ngôn ngữ mới thường chú ý đến ngữ pháp thường nhật hơn người bản xứ, giải thích kiểu này cũng không vô lý lắm, chắc sẽ không sao đâu.

Dù sao ký túc xá chỉ có một camera cố định, khán giả cũng không nhìn rõ hai người họ đang làm gì.

Tới tận rạng sáng nay, sau muôn vàn gian nan, cuối cùng Lý Tự cũng hoàn thành phiên bản cuối cùng.

Mong rằng Lý Tự đã thuộc lòng lời mới, đây là điều Lại Vũ Đông lo nhất.

“Hai bài của nhóm rap khác nhau rõ rệt.” Bạch Huyên Hách bên phải ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng chẳng giống ma cà rồng mà như sinh viên đại học đang làm thêm trong nhà ma.

“Không chỉ là khác biệt đâu.” Trương Minh Triệt tiếp lời, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Nguyên nhân thì ngay cả người mới như Lại Vũ Đông cũng hiểu.

《Listen》 là bài khuấy động sân khấu, còn 《Đêm Bình An》 là bài trữ tình, loại phong cách nào được ưu ái hơn ở sân khấu thì ai cũng biết.

Nói là bài thăng hoa và bài từ biệt cũng không quá.

Thế nên, những rapper top đầu như Doãn Tử Trăn, Vu Nhất Chân đều như lang sói, tranh nhau chọn vào nhóm 《Listen》, người có thứ hạng thấp nhất trong nhóm là Lý Tự — xếp hạng thứ 37, đủ để thấy vấn đề.

Còn những ai vào nhóm 《Đêm Bình An》 thì chỉ có hai loại: một là kiểu như Chử Thiên Dịch, giỏi rap giai điệu và không bị chi phối bởi thể loại bài hát; hai là những người như Lương Chi Thịnh — quá xui xẻo vì thứ hạng thấp, chẳng còn lựa chọn nào khác.

Lúc đầu, Lại Vũ Đông chỉ thấy danh sách bài của nhóm rap không hợp lý, nhưng hắn không rõ lý do chương trình làm vậy — chẳng lẽ ban tổ chức lại không nhận ra điều đó?

Sau khi trò chuyện với Lý Tự về chuyện này, cậu ấy đưa ra một lý do rất thực tế: “Nhóm debut bảy người đâu cần nhiều người đảm nhận phần rap đến vậy.”

Sau đó là một câu ám chỉ đầy ẩn ý: “Nhóm debut cũng không cần quá nhiều visual, nhất là khi do khán giả bình chọn.”

Nói xong, cậu còn nhìn hắn bằng ánh mắt "tự cầu phúc đi".

Tuy đối phương không nói rõ, nhưng Lại Vũ Đông cho rằng mình đã hiểu ý.

Bảy suất debut — hoặc chỉ có Khúc Hân Trình lọt vào, hoặc là cả hắn và Khúc Hân Trình cùng vào.

Không có khả năng thứ ba.

Nói cách khác, nếu hắn muốn debut, thứ hạng cuối cùng bắt buộc phải cao hơn Khúc Hân Trình.

Có thể đây chỉ là thuyết âm mưu được Lý Tự lượm từ diễn đàn, cũng có thể là sự thật ẩn sau những cuộc đấu đá của giới tư bản — Lại Vũ Đông không biết chắc được.

Cố hết sức, rồi để trời định.

Chờ đến lúc công bố thứ hạng, nếu bị Khúc Hân Trình bỏ xa, lúc đó lo lắng cũng chưa muộn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back