Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 130: Cứu mạng, cảm giác xấu hổ trễ nhịp ập tới.



So với Bạch Huyên Hách cười đến không thở nổi, tâm trạng của Lại Vũ Đông đúng kiểu “vui quá hóa buồn”. Chỉ cần nghĩ đến vài phút nữa mình cũng phải nhảy bài chủ đề trước mặt bàn dân thiên hạ, trong ánh mắt thêm vài phần bi ai như coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Điều tuyệt vọng nhất là, hôm nay số lần tắt bình luận đã xài hết.

Ai mà ngờ một ngày tắt một lần lại không đủ dùng chứ!?

Mà cơn ác mộng nhảy đôi ở tầng bảy cũng không xảy ra, vì tin tức “nhóm Bloody đang nhảy bài chủ đề ở hành lang” lan nhanh như gió, kéo theo hàng đống thực tập sinh hóng hớt nhập hội.

Khi họ nhảy lên tới tầng bảy, đội hình bài chủ đề đã lên tới hơn ba mươi người, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

“Ui chà, náo nhiệt hơn tôi tưởng nữa đó nha. Có vẻ dư âm của buổi công diễn vẫn còn hừng hực ghê.”

Lại Vũ Đông nghiêng đầu liếc Tô Tuấn Triết đang lảm nhảm bên tai, bề ngoài thì như đang cảm khái không khí quá rực rỡ, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được nụ cười đó có chút không vui.

Cũng phải thôi.

Đây vốn là hoạt động “hình phạt” dành riêng cho nhóm bọn họ, mượn cớ sinh nhật để quậy tưng rồi mới gán ghép thành chuyện đi trễ, cuối cùng tự nhiên mọc ra một đống người không liên quan.

Mấy người chuyên khuấy động không khí thì thôi cũng được, người ta rõ ràng chỉ muốn chơi, nhưng có vài người rõ là có ý đồ.

Không phải nói cách làm này sai, để debut chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để nắm bắt cơ hội ‘ké’ lên hình tốt, đến cả đấu đá ngầm còn không tính.

Nhưng thấy khó chịu là thật, mà trước ống kính cũng không thể tỏ thái độ.

Lại Vũ Đông nghĩ một lát, quyết định hiếm khi cho phép bản thân buông thả một lần: “Cậu cho tôi mượn GoPro.”

“Sao vậy?” Tô Tuấn Triết vừa hỏi vừa đưa qua đầy nghi ngờ.

Lại Vũ Đông không trả lời, hắn giơ cao GoPro chen vào hành lang náo loạn chẳng khác gì sàn nhảy, nhờ cây gậy selfie dài mà đưa máy lên cao trội bật giữa đám đông, chẳng khác nào lá cờ dẫn đường giữa chốn du lịch đông nghịt người.

Giữa âm thanh hỗn loạn, giọng nói lạnh như băng của hắn cực kỳ có lực xuyên thấu —

“Nhóm Bloody, tập hợp!”

【Ủa rồi ông xã hội nhút nhát cũng bị ép tới nước này luôn】

【Một em bé tuyệt vời…】

【Trời ơi tức muốn chết! Cuối cùng cũng có người dẹp loạn!】

【Đây là kẹo tập thể của nhóm Bloody, mấy người khác biến lẹ! Muốn chơi thì tự mà nghĩ trò, đừng ké, ké riết thành lố!】

【Nhóm Bloody tập hợp!】

Một tiếng hét của Lại Vũ Đông vang lên tạo ra khoảng trống giữa đám đông, các thành viên lập tức chạy tới tụ lại, từng cái đầu lấp ló phía sau hắn.

“Một!” Tô Tuấn Triết hét to.

“Hả? Phải đếm hả?” Bạch Huyên Hách ngơ ngác hô theo: “Hai!”

Mạc Lê: “Ba!”

Kim Hi Hằng: “Tới liền! Bốn!”

Trương Minh Triệt: “Năm!”

Lại Vũ Đông vừa hô “sáu”, vừa chỉnh góc gậy selfie, khung hình nhỏ hẹp của GoPro miễn cưỡng nhét được cả sáu người.

Hắn nhắc lại kế hoạch ban đầu: “Nhảy tiếp sức bài chủ đề?”

Tất cả đồng thanh: “Lên luôn!”

Phần phạt quay lại đúng quỹ đạo, lần này đến Tô Tuấn Triết cũng tham gia, lý do là vì Lại Vũ Đông kêu nhóm Bloody tập hợp, mà đã là nhóm thì tất nhiên không thể thiếu người đứng đầu.

Tô Tuấn Triết đắc ý nhấn mạnh hai từ “đứng đầu”, khác xa với vẻ bình tĩnh tự kiềm chế khi biết mình được hạng nhất lúc công bố kết quả.

“Xin mời người đứng đầu của chúng ta đi đầu!” Bạch Huyên Hách nói.

Bài hát chủ đề vừa đúng lúc bắt đầu phát từ đầu, Tô Tuấn Triết thản nhiên bước tới. Lại Vũ Đông, người đang giơ GoPro, lập tức dịch ống kính về phía một mình cậu ấy, tránh cho bản thân người quay phim này lên hình.

Tuy điệu nhảy của Tô Tuấn Triết không nghiêm túc như khi quay MV, nhưng phong cách tổng thể lại vô cùng nhẹ nhàng, sinh động, mang đến cảm giác thưởng thức âm nhạc đầy vui vẻ khiến người xem bất giác mỉm cười.

Cậu nhảy xong đoạn đầu thì nhún nhảy chạy qua một bên, vừa vẫy tay vừa rút lui.

Bạch Huyên Hách liền tiếp nối đoạn nhảy tiếp theo.

Đến lượt người thứ tư là Kim Hi Hằng, sau khi nhảy xong liền xung phong cầm lấy gậy selfie, để Lại Vũ Đông kịp thời chuyển sang quay phía sau Trương Minh Triệt.

Trương Minh Triệt hoàn thành phần của mình, Lại Vũ Đông bước lên một bước.

Một thời gian dài không luyện bài hát chủ đề, không hề ảnh hưởng đến màn thể hiện của hắn. Là điệu nhảy chính thức đầu tiên hắn học được, bài hát chủ đề có ý nghĩa với hắn như việc học từ vựng mà không bao giờ quên từ “abandon”.

【Quả bưởi lấp lánh lên sàn!】

【Khen thiên thần Yuzu nào】

【Thiên thần gì chứ? Hôm nay là bé ma cà rồng rồi!】

Không khí náo nhiệt tới đỉnh điểm, nhóm 《Bloody》 chẳng buồn để tâm đến địa điểm hay ánh mắt của người xung quanh, vừa hát to hết cỡ, vừa nhảy nhót như hoạt náo viên cổ vũ.

Đúng lúc đó là phần điệp khúc.

“To the stars! To the stars! Tuyệt đối không lùi bước, toàn lực lao l*n đ*nh cao!”

Chỉ dựa vào âm lượng thôi cũng biết chẳng ai định lùi cả.

Lại Vũ Đông siết chặt tay rồi đan chéo, ngón tay bung ra theo động tác hắn đã quen thuộc đến từng khớp tay.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng 707 phía sau đột nhiên bị đẩy ra, Lý Tự bước ra, cả mặt viết đầy sự nghi hoặc không rõ tình hình.

Cậu ấy đi sát tường, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên đánh giá từ trên xuống dưới người bạn cùng phòng không biết đang phát điên gì, cuối cùng lắc đầu đi xa.

Giây tiếp theo, nhóm 《Bloody》 phẫn nộ hào hứng hát ra câu cuối cùng của điệp khúc:

“I’m your only star!!!”

Lại Vũ Đông: “……”

Cứu mạng, cảm giác xấu hổ trễ nhịp ập tới.

【Yuzu sao tự nhiên ôm đầu ngồi xuống thế kia】

【Đau bụng à?】

【Hay là vì bị bạn cùng phòng bắt gặp nên quê quá? Haha】

【Lý Tự: khinh thường.jpg】

【Dưa đỏ mỏng manh, mẹ hôn một cái nè~】

Khi nhạc kết thúc, Kim Hi Hằng cầm GoPro bước đến, ngồi xổm bên cạnh Lại Vũ Đông, nhỏ giọng nhắc: “Hình như hai tụi mình chưa nhảy đủ một lượt?”

Lại Vũ Đông tuyệt vọng ôm mặt: “Không có.”

Kim Hi Hằng ấp úng: “Ờm… nhưng tụi mình chỉ nhảy kiểu tiếp nối mà…”

Lại Vũ Đông cắt ngang, chắc nịch: “Không – có – .”

Kim Hi Hằng: “……”

Kim Hi Hằng: “Ừm, chắc là tôi nhớ nhầm rồi.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 131: Thì ra là đồng âm!?



Lại Vũ Đông chọn dùng một bát mì gói nóng hổi để chữa lành tâm hồn “chết vì xấu hổ” tối nay.

Một khi có người mở màn chuyện ăn đêm, những người khác khó cưỡng lại cám dỗ, người người làm theo, kết cục là trên bàn phòng 707 bày ra bốn bát mì gói và lẩu tự sôi do Chu Thụy thân thiện cung cấp.

Trong phòng trọ tràn ngập hương thơm đậm đà.

Lương Chi Thịnh kéo ghế ngồi xuống, không chỉ cẩn thận thu hết quần áo phơi bên ngoài vào, còn không quên dặn dò mấy người lát nữa đi tắm nhớ mở cửa thông gió, kẻo căn phòng nồng mùi đồ ăn.

Lời rap trong bài “Đêm Bình An” bất chợt vang lên trong đầu, Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm bốn phần đồ ăn nhanh đang chờ chín, bỗng dưng có cảm giác như đang ăn bữa cơm đoạn đầu đài.

Hắn trăm mối ngổn ngang nhưng chẳng nói nên lời.

Câu chúc “Chúc các cậu bình an vui vẻ” nhẹ tênh ấy như nhấn nút tua nhanh tới đoạn kết. Khi hoàn hồn lại thì chẳng hiểu sao hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, như đã tiêm sẵn vắc xin, ngầm chấp nhận số phận bị loại của Lương Chi Thịnh, cắt bỏ luôn những đoạn cảm động rơi nước mắt.

Thế nhưng, ẩn ý trong đó lại khiến người ta chua xót.

Lại có người sắp phải rời đi rồi.

Mang nặng tâm sự trải qua một đêm, hôm sau, Lại Vũ Đông nhận được thông báo từ phía ekip, bảo hắn đến phòng hóa trang làm tóc trang điểm sơ sơ, buổi tối sẽ có một buổi livestream nửa tiếng.

“Livestream á?” Lại Vũ Đông ngơ ngác.

“Đúng vậy, vì cậu là top ba bảng xếp hạng Star vòng này, đã mở khóa phúc lợi phòng livestream cá nhân.” Nhân viên sợ người nghe đồn là sợ xã giao này không thể một mình đối mặt với số lượng lớn khán giả livestream, kiên nhẫn giải thích: “Đừng sợ, trả lời vài câu hỏi, rồi đọc vài bình luận và tương tác với người hâm mộ một chút, dễ lắm.”

Lại Vũ Đông đáp: “Dạ.”

Livestream mà, hắn quen rồi.

Hắn ngày nào cũng bị buộc phải “ngâm mình” trong phòng livestream.

Tối hôm đó, mười phút trước khi bắt đầu, Lại Vũ Đông đến trường quay, được sắp xếp ngồi trước một chiếc điện thoại. Vừa nghe PD hướng dẫn quy trình tổng thể, vừa chờ nhân viên kỹ thuật điều chỉnh thiết bị.

Vì bình luận trực tiếp của hệ thống và bình luận trong phòng livestream là giống nhau, cái sau vì độ trễ nên không thể đồng bộ với cái trước, hiệu ứng chồng hình như ảnh đôi khó chịu không tả nổi, hắn dứt khoát tắt bình luận trực tiếp, giải phóng đôi mắt.

Tám giờ tối đúng giờ, livestream bắt đầu.

Hàng triệu người hẹn giờ canh sẵn tràn vào phòng livestream, màn hình giật lag vài giây, rồi hàng loạt bình luận như suối phun trào, chớp mắt đã bị lớp bình luận kế tiếp nhấn chìm.

“Chào buổi tối, mình là Miura Yuki.”

Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt cười mắt cong, khẽ vẫy tay, tóc mai mềm mại rũ xuống má, trông ngoan ngoãn hơn hình tượng trên sân khấu rất nhiều. Cậu chỉ trang điểm nhẹ với lớp nền và chân mày, gần như không khác gì mặt mộc.

Nếu bắt buộc phải phân biệt thì chắc chỉ là “không filter” và “filter 10%”.

【Aaaaaa là Yuzu tươi mới kìa】

【Không uổng công tui ngày đêm đi cày cái bảng xếp hạng chết tiệt đó! /khóc】

【Bảo bối, ăn tối chưa đó?】

【Mẹ nhớ con muốn chết luôn!】

【Hôm nay có thể nói nhiều một chút không? Muốn nghe giọng bé yêu】

Dưới sự ra hiệu của nhân viên, Lại Vũ Đông cúi xuống nhìn màn hình, chọn vài bình luận đơn giản để tương tác với fan. Những bình luận quá phức tạp hắn không dám đọc, chỉ chọn câu dễ trả lời để làm nóng không khí livestream.

“Ăn tối rồi.”

“Cải thảo xào thịt và chả thịt trứng hấp.”

“Mùi vị… ừm, ít muối ít dầu, thích hợp để giảm cân.”

“Muốn ăn gà rán và tôm hùm đất.”

Những câu hỏi như “Bé học ngành gì thế?”, “Yuzu còn đi học không?” v.v... đều bị hắn lơ đi trong áy náy. Không phải hắn không muốn trả lời, mà là những câu hỏi có đáp án khách quan cố định như vậy, hắn không dám động vào.

Dù có hệ thống đảm bảo sao chép hoàn toàn quá khứ của hắn, Lại Vũ Đông cũng không dám mù quáng tin tưởng. Nhỡ đâu xảy ra sự chênh lệch không thể giải thích với hiện thực, nhẹ thì bị đào lại quá khứ, nặng thì bị điều tra.

So với những rủi ro đó, những câu hỏi mang tính chủ quan cao sẽ an toàn hơn nhiều. Trò chuyện về đồ ăn vào giờ cơm là một lựa chọn không tồi, những chủ đề thường nhật sẽ dễ kéo gần khoảng cách với khán giả.

“——Khi nào bán hủ?”

Lại Vũ Đông đọc từng chữ trong một dòng bình luận, hắn nghiêng đầu đầy nghi hoặc, sau đó như hiểu ra điều gì, cho rằng câu này chỉ là thiếu vài từ, nên mới nghe kỳ cục vậy thôi.

“Bán hủ à? Sáng nay vừa ăn cháo yến mạch.”

【?】

【Cứu tôi với】

【Tôi vừa nghe thấy cái gì thế?】

【Cười sặc sụa, đây chính là ‘người rừng giới giải trí’ nội địa à ha ha ha ha】

【Cái gì cũng đọc sẽ chỉ hại chết cưng đó!!!】

【Có ai quản lý cậu ấy không…】

【Cái này tính là sự cố livestream rồi nhỉ kkkkk】

【Hỏi hay lắm! Cái này rất quan trọng với tôi!】

Lại Vũ Đông: “?”

Hắn vừa nói sai cái gì à?

Lại Vũ Đông lúng túng ngẩng đầu lên, thấy nhân viên sau điện thoại đang sốt sắng nháy mắt ra hiệu, một tay làm dấu “X” trước ngực, miệng thì không ngừng mấp máy “Đừng hỏi”, “Bỏ qua”, “Đổi chủ đề”.

...Hình như nghiêm trọng thật.

Lại Vũ Đông căng thẳng nuốt nước bọt, tuy hắn không hiểu mình đã đụng vào điều gì nhạy cảm, nhưng bầu không khí kỳ quái đã đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Hắn đâu có nói gì sai đâu?

Không phải là hỏi hắn khi nào thì ăn thực phẩm chứa gluten sao? Sáng nay hắn quả thực đã ăn cháo yến mạch mà.

Chẳng lẽ thiết lập nhân vật của hắn là dị ứng gluten?

Trong lúc hắn trăm điều không thể giải, bình luận trực tiếp vẫn tiếp tục về chủ đề này, thậm chí còn có xu hướng ngày càng lan rộng.

【Bé yêu, bán hủ này không phải bán hủ kia…】

【Xin lỗi, cưng ngốc thật ấy, hình như không hiểu thiệt hahaha】

【Bán hủ là gì?】

【Tui cũng mờ mịt như bé Yuzu nè】

【Bán hủ = xào CP】

【Mà cưng đọc rành mạch như thế mới hài chớ】

【Đỉnh thật sự, người đầu tiên trong giới giải trí dám tuyên bố “bán hủ” thẳng thắn trên sóng livestream】

【Cái mặt nghiêm túc khi bảo sáng nay uống cháo yến mạch của cậu ấy thiệt sự làm tui không nỡ cười luôn】

【Dưa nhỏ chỉ muốn công bằng trả lời từng bình luận thấy được thôi mà / khóc】

Lại Vũ Đông: “…”

Hình như hắn hiểu ra rồi.

Thì ra là đồng âm!?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 132: Dù là thời kỳ trung nhị hòa mình vào thế giới anime/manga, hay sau này thành ‘người hiện thực’ lướt thấy đủ loại



Dù là thời kỳ trung nhị hòa mình vào thế giới anime/manga, hay sau này thành ‘người hiện thực’ lướt thấy đủ loại hot search, hay là những ngày này quan sát bình luận trực tiếp, Lại Vũ Đông đã thấy không ít ‘hủ nữ’ ship CP nam nam, đối với hiện tượng ‘thẳng nam’ trong giới giải trí bán hủ lại càng nghe nói không ít, sớm đã thấy quen rồi.

Chỉ là...

Đừng làm khó một học sinh phát thanh có trình độ phổ thông loại 1B chứ!

Thanh nhất và thanh ba khác nhau một trời một vực, ai mà nghĩ hai cụm từ này lại có cùng nghĩa chứ!

Nụ cười của Lại Vũ Đông suýt nữa thì cứng đơ trên mặt, hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn vào màn hình đang cuộn bình luận như bão lũ, định chọn một câu hỏi khác để chuyển chủ đề, mà nhìn hồi lâu vẫn không thấy cái nào an toàn để lên sóng.

【Làm ơn đừng lôi công thức “bán đường hóa học” ra nữa】

【Cưng à, có nhìn thấy không? Đừng nghe bọn người chơi drama xúi bậy! Tụi tui biết tự đào hint, biết tự bịa, có kiểu ship riêng của tụi tui, nhưng cưng đừng có cố “bán”, tụi tui sợ lắm!】

【+1, không muốn nuôi dạ dày bằng điện tử】

【Nam thần tượng không “bán hủ” thì về quê trồng khoai đi! “Bán” cho tui, tui thích!】

【Trong vòng ba ngày tôi muốn thấy ‘Đông Triết’ bay thẳng tới ‘Mỹ Đế’*】【Yuki Miura chỉ đẹp một mình】

【Yuzuko x Yuzuko đã khóa sổ, tà ma quỷ quái đừng mơ chen vào】

【Phiền chết đi được, fan CP có thể đừng đến phòng livestream cá nhân làm loạn không? Phúc lợi do nhóm fan only bỏ tiền ra mới có, liên quan gì đến mấy người?】

【Đỉnh quá trời luôn .jpg】

Lại Vũ Đông: “…”

Giờ thì thật sự khó xử lý.

Không phải do anti, cũng không có ai công kích cá nhân, chế độ lọc bình luận cũng chẳng giúp gì được.

Tuy hắn không quá cảm xúc hóa với những cuộc tranh luận này, nhưng vì lỗi của mình khiến tình hình bây giờ thành ra thế này, trong lòng vẫn có chút áy náy.

Thời lượng livestream có hạn, để người xem cãi nhau thì mất hứng quá.

May thay, đúng lúc then chốt, nhân viên giải cứu: “Chúng tôi đã tổng hợp một số câu hỏi mà các ‘Người Tìm Sao’ muốn biết.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm: “Được ạ.”

Nhân viên đưa ra xấp thẻ câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.

“Cung hoàng đạo của bạn là gì?”

“Cự Giải, sinh ngày 7 tháng 7.”

“Đã từng làm trắc nghiệm MBTI chưa?”

“ENFJ? Hình như là kiểu người chủ động dẫn dắt.”

【Cưng là E hả?】

【ENFJ mà lại là người sợ xã giao á?】

【Chắc test sai rồi, nhìn giống INFJ hơn đó】

【Mấy bạn ơi, sợ xã giao không có nghĩa là người hướng nội, và hướng ngoại cũng không đồng nghĩa với giỏi xã giao nha. Cốt lõi là ở chỗ bạn nạp năng lượng bằng cách ở một mình hay là giao tiếp.】

【Ủa, mấy người thấy cách Yuzu đối xử với fan mà còn nói cậu sợ xã giao?】

【Lúc đi làm về thấy Yuzu cũng hoạt bát lắm mà】

【Người chậm nóng khác với sợ xã giao, cậu ấy từng thừa nhận là hay ngại người lạ rồi còn gì】

Lại Vũ Đông giật nhẹ mí mắt, hắn chỉ hiểu sơ sơ về mấy bài test tính cách đang thịnh hành gần đây, không rõ lắm ý nghĩa từng chữ cái.

May mà bình luận tự động giúp hắn “chữa cháy”, thậm chí còn giúp dẹp luôn cái danh “sợ xã giao” giả tạo kia.

“Bạn thích màu gì nhất?” Nhân viên tiếp tục hỏi.

Lại Vũ Đông không chút do dự: “Xanh vàng.”

【Ủa trời, màu đại diện luôn kìa】

【Ai nói Yuzu ngốc vậy? Bộ não hoạt động trơn tru ghê chưa!】

Không, chỉ là trùng hợp thôi.

Không hề có ý lấy lòng fan, đó thật sự là màu mà hắn thích nhất.

Nghe nói màu đại diện được chọn ra từ cuộc bình chọn nội bộ fan, trong đó xanh vàng là màu mắt kính áp tròng của hắn trong sân khấu debut — gọi theo kiểu văn nghệ là “xanh anh thảo”. Những màu cạnh tranh cùng bảng còn có xanh nhạt, lam ngọc, trắng sương v.v... đều là mấy màu nghe sang chảnh vô cùng.

Liên tiếp mấy câu hỏi hòa bình đã giúp không khí căng thẳng dịu lại phần nào, buổi livestream tiếp tục diễn ra suôn sẻ, trật tự.

Cho đến khi nhân viên ném ra một câu hỏi đúng chất “quăng bom”——

“Rất nhiều người tìm sao tò mò tên tiếng Trung của bạn là gì?”

Lại Vũ Đông: “……”

Cái… cái gì cơ?

Tên tiếng Trung!?

Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng thì như bị bom dội, không tài nào yên ổn nổi. Hắn lập tức gọi hệ thống ra cầu cứu.

Lại Vũ Đông: 【Cái này… có được nói không?】

Hệ thống: 【Tại sao lại không?】

Ờ ha.

Người nước ngoài nhập gia tùy tục đặt một cái tên địa phương, chẳng phải là thao tác rất bình thường sao?

Nghĩ thông rồi, Lại Vũ Đông lập tức bình tĩnh lại. Hắn quay sang camera, mỉm cười, thong thả lên tiếng:

“Tên tiếng Trung của mình là…”

Hắn khựng lại một chút — từ khi xuyên tới đây, hắn chưa từng nói ra tên thật của mình, lâu ngày thành ra có phần xa lạ.

“Lại Vũ Đông.”

“Chữ Vũ trong ‘vũ hóa’ (hóa thành chim), chữ Đông trong ‘đông chí’.”

Khoảnh khắc thốt ra tên thật, như thể hắn đã thực sự kết nối với thế giới này.

【Lại Vũ Đông? Là tên này à?】

【Nghe hay ghê! Thích đó nha!】

【Bảo bảo nhìn có vẻ rất có học thức luôn】

【Tôi: Chữ Vũ trong Quan Vũ, chữ Đông trong bí đao】

【Vậy nên Giải Trí LVD là viết tắt tên cậu ấy đúng không?】

【Từ giờ có được gọi là bé Đông không vậy?】

Buổi livestream kéo dài suốt nửa tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Trải nghiệm ra sao hắn không muốn nhớ lại nữa, tim hắn ít nhất cũng lên xuống ba lần như tàu lượn siêu tốc. Hắn đã có thể tưởng tượng vài phân cảnh trong đó sắp bị cắt ra phát tán khắp mạng, thậm chí còn có khả năng lưu danh sử sách trong giới show tuyển chọn.

Nhưng không sao, con người phải hướng về phía trước.

Chuyện hắn dám nói thẳng “bán hủ” trên nền tảng livestream chính thức thì sao chứ!

Nghĩ theo hướng tốt, hình tượng “lời nói gây kinh ngạc” hoàn toàn được thiết lập, biết đâu lại có thể bứt phá theo một cách khác.

Lại Vũ Đông ấn nút thang máy, cứ tưởng phần “hấp dẫn” của hôm nay đến đây là kết thúc, ai ngờ trước mắt bỗng lóe lên một bóng đỏ, một bóng người lén lút từ cầu thang lao ra.

“Yuki, đợi đã!”

Lý Tự dường như đã phục kích từ lâu, bất ngờ tóm lấy cậu thiếu niên tóc vàng nhạt chưa hiểu mô tê gì. Khi bắt gặp ánh mắt đen láy đầy khó hiểu ấy, cậu ta trở nên ngập ngừng, đứng loay hoay mãi mà không thốt ra được lời nào.

“Sao vậy?” Lại Vũ Đông kiên nhẫn hỏi.

Lý Tự cố ý liếc nhìn về phía ống kính, rồi như lấy hết can đảm, cất giọng đủ lớn để khán giả đầu bên kia màn hình nghe thấy rõ mồn một:

“Muốn… ờm… nói chuyện riêng với cậu… tìm một chỗ không có camera được không?”

Lại Vũ Đông: “?”

Gì vậy trời?

Không lẽ điện thoại bị mất?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 133: Cậu là fan only tôi à?



Đã được Lý Tự đánh tiếng từ trước, Lại Vũ Đông tự cho là mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nên cho dù có bị dẫn tới cái xó xỉnh nào hắn cũng không lấy làm lạ.

Cho đến khi Lý Tự thành thạo trèo ra từ cửa sổ nhà vệ sinh tầng một.

“……”

Lại Vũ Đông đứng ngây ra bên cửa sổ, mắt chữ O mồm chữ A.

Còn có kiểu này nữa hả?

“Còn đứng ngơ ra đó làm gì?” Một cái đầu đỏ rực ló ra từ bên ngoài cửa sổ. Thấy bạn cùng phòng đứng ì tại chỗ mãi không có động tĩnh gì, Lý Tự cố nhẫn nại giải thích: “Lối này tránh được camera, an toàn hơn—đừng nói là cậu không dám trèo nha?”

Lại Vũ Đông liếc hắn một cái đầy bất lực, dùng hành động chứng minh khả năng tay chân kém linh hoạt của mình chỉ giới hạn ở chuyện nhảy múa mà thôi.

Cả hai trót lọt chuồn khỏi khu ký túc xá, nhưng đó mới chỉ là bước khởi đầu.

Lý Tự dẫn theo Lại Vũ Đông thành thạo né tránh nhân viên an ninh, tránh con đường nhất định phải đi qua lúc đi làm tan làm. Mặc dù ngày nghỉ không thể nào có ai ngốc nghếch “canh” giờ được, nhưng để an toàn, vẫn là đi đường vòng thì hơn.

Không thể không thừa nhận, khả năng né camera của Lý Tự đúng chuẩn điệp viên 007, đến cả Lại Vũ Đông—người tự nhận là bình luận viên sống—cũng không thể nhớ nổi vị trí camera kỹ bằng cậu.

Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một bức tường bao quanh rậm rạp cây leo.

Lại Vũ Đông ngẩng đầu nhìn, dò hỏi đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ cậu định…”

“Đúng như cậu nghĩ đấy.”

Lý Tự đạp lên hàng rào sắt bên cạnh, tường không cao, cậu leo vèo vài cái đã lên tới đỉnh, nhẹ nhàng chống tay nhảy qua bên kia.

Thật khó không nghi ngờ hồi đi học cậu là trùm trốn học.

Lại Vũ Đông cách một hàng rào nhìn sang, trông chẳng khác nào đang đi thăm người thân trong trại giam.

Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện tại sao lại thành ra thế này.

Dù là trèo qua để cùng nhau làm loạn, hay là uyển chuyển từ chối rồi rời đi, đều không phải lựa chọn tốt nhất.

Lại Vũ Đông thử đoán mục đích của đối phương: “Không có sóng hả? Trốn ra ngoài để bắt wifi à?”

Khóe miệng Lý Tự co giật: “Cậu nghĩ tôi là thanh niên nghiện mạng à?”

“Ủa, không phải à?”

“Đương nhiên không phải!” Lý Tự không vui nói, “Đừng lề mề, mau qua đây, tôi cũng đâu có bán cậu đi.”

Suy nghĩ chốc lát, Lại Vũ Đông bắt chước động tác của Lý Tự trèo ra ngoài. Nhờ lợi thế chân dài, hắn leo còn nhanh hơn, chỉ cần trèo lên một chút, giơ chân lên là vượt qua được ngay.

Lần này không chỉ là đào thoát khỏi tòa nhà ký túc xá, trực tiếp chạy thoát khỏi hiện trường ghi hình, cố tình “khai phá” bản đồ mới bên ngoài phó bản.

Chẳng trách Lý Tự cố ý nói như vậy trước ống kính, ý đồ là để đưa ra một giải thích hợp lý cho việc mất tích trong thời gian dài, bằng không khán giả tìm khắp thế giới cũng không thấy hai người, chỉ biết hai người rủ nhau đi vệ sinh, rồi sau đó “bốc hơi” khỏi nhân gian.

“Nè, đội lên đi.”

Lại Vũ Đông nhận lấy bộ ba combo mũ len, khẩu trang và kính râm mà Lý Tự lôi từ túi ra, bất đắc dĩ quấn mình kín mít, càng khiến hắn tò mò không biết bạn cùng phòng này lại bày trò gì nữa.

Nói là đang lên kế hoạch ám sát Thiên Không Video chắc hắn cũng tin.

Năm phút sau.

Cả hai đứng sóng vai ở trạm xe buýt hoang vắng, địa điểm ghi hình vốn đã hẻo lánh, giờ lại càng thêm âm u kỳ quặc.

“Chúng ta đang làm gì thế?” Lại Vũ Đông không nhịn được hỏi.

Lý Tự điềm nhiên đáp: “Đợi đồ ăn giao tới.”

Lại Vũ Đông: “À, ra vậy.”

Lại Vũ Đông: “…Khoan đã, đợi đồ ăn???”

Lý Tự thản nhiên đút tay túi quần: “Ừ đó, tôi gọi một combo hai người của Gà Rán KFC rồi. Tiếc là hôm nay không phải thứ Năm Điên Cuồng.”

“……”

Liên tiếp mấy từ ngữ cách quá xa cuộc sống hiện tại được thốt ra, Lại Vũ Đông sững sờ trừng to mắt, cố gắng đọc vị nét mặt Lý Tự để tìm kiếm dấu hiệu của một trò đùa, nhưng lại phát hiện cậu dường như rất nghiêm túc.

Rất drama, nhưng giới rapper thì có làm chuyện gì cũng không thấy lạ.

Lại Vũ Đông không kìm được tò mò: “Đặt đồ ăn ở đâu ra vậy?”

Lý Tự tiếp tục nói ra câu gây chấn động: “Nhờ fan đặt hộ.”

“Fan?”

“Ừm, fan của cậu.”

Lại Vũ Đông: “?”

Giỏi nha, idol nhà người ta bị bóc phốt vì âm thầm yêu đương với fan, còn rapper như các cậu thì đi nhờ fan… đặt đồ ăn hộ, mà lại còn là fan nhà người khác?

Có phải hơi vô lý quá rồi không?

Lỡ như bị bóc ra ngoài…

Không biết có gây bão không? Có được tính là "sập nhà" không?

“Chọc cậu thôi, tôi đặt qua app đồ ăn đấy.” Lý Tự chẳng buồn diễn nữa, “Tôi mà có bản lĩnh liên hệ với fan nhà cậu chắc phải nhắn tin hàng loạt kiểu ‘tôi bị kẹt trong 《Đăng Phong Tạo Tinh》, chuyển tôi tôi 50 tệ sau này có hậu tạ hậu hĩnh’ quá.”

Lại Vũ Đông thở phào: “Vậy thì tốt, tôi sợ cậu bị netizen tấn công.”

“Cậu nghĩ xa quá rồi đó.” Lý Tự lẩm bẩm.

Chẳng bao lâu sau, một anh giao hàng mặc đồ đỏ rực theo thương hiệu riêng lái xe điện chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, anh ta mở thùng đồ ăn phía sau, lấy ra một túi giấy kraft lớn và hai ly nước.

Sau khi kiểm đồ xong, anh ta lên xe phóng đi, để lại bộ đôi bạn cùng phòng đứng đó xách đồ ăn.

Nếu không phải bản thân đang ở trong cảnh này, Lại Vũ Đông nghĩ khung hình này đặt trong một bộ phim hài vô lý chắc cũng hợp.

Chẳng thể nói rõ là chỗ nào buồn cười, nhưng cứ thấy nó… vô cùng phi lý.

“Vậy nên,” Lại Vũ Đông dở khóc dở cười giơ túi giấy trong tay lên, “cậu tới đây để thêm bữa cho tôi à?”

Lý Tự liếc mắt: “Không phải cậu nói thèm ăn à?”

“Khi nào?” Lại Vũ Đông chẳng nhớ mình từng nói chuyện kiểu vậy với hắn.

Lý Tự tặc một tiếng: “Lúc livestream.”

“……”

Lại Vũ Đông nhớ lại, đúng là lúc đầu livestream đọc bình luận hắn có lỡ nói thèm gà rán, không ngờ ký túc xá nhà mình lại có một cái đèn thần Aladdin, chà điện thoại phát là có người sắp đồ ăn liền.

Bảo sao khi nãy Lý Tự cứ lén la lén lút ở hành lang, thì ra là kiếm góc không có camera để xem livestream.

Dù vậy, Lại Vũ Đông vẫn không hiểu được lý do Lý Tự làm vậy. Tốt với hắn như thế có hơi kỳ lạ, dù có lấy cớ là “cùng fandom” thì cũng không hợp lý, nếu nói vậy thì dắt Từ Án đi cùng còn hợp hơn.

Không có gì để đáp lại, hắn thấy hơi áy náy.

“Thêm bữa là phụ thôi, cậu cứ xem như chút phần thưởng nhỏ không đáng kể.” Lý Tự ngồi phịch xuống ghế trạm xe buýt, kính râm trượt xuống sống mũi một đoạn, qua tròng kính, cậu liếc cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang ngơ ngác ngồi bên cạnh, “Tôi chủ yếu muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng nói thế nghe có vẻ màu mè quá?”

Hắn kéo khẩu trang xuống uống một ngụm coca, giọng nghèn nghẹt: “Cứ xem là trò chuyện linh tinh đi.”

“Được.” Lại Vũ Đông lặng lẽ ngồi xuống.

Đừng nhìn vẻ ngoài Lý Tự bày ra như thể chẳng để tâm chuyện gì, thật ra giấu cảm xúc dở tệ lắm, nhưng suy nghĩ của cậu lại rất tinh tế, nếu không đã chẳng trốn trong nhà vệ sinh khóc một mình.

Quan trọng là cậu sĩ diện, nếu ra trước ống kính khóc, biết đâu lại còn hút được fan vì hình tượng trái ngược.

Người như vậy mà chủ động xin tâm sự, thì nhất định phải nghiêm túc đối đãi.

Lý Tự lấy ra một chiếc hamburger từ túi giấy kraft, tiếng xé giấy chống dầu “xột xoạt”: “Yuki, tôi đề nghị cậu đừng ‘bán hủ’.”

Lại Vũ Đông: “……”

Trả lại cái bầu không khí cảm xúc mà hắn khó khăn lắm mới tạo ra cho cậu.

“Tôi phân tích cho cậu một chút, không nhất định chính xác, cậu thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi.” Lý Tự hoàn toàn không màng đến biểu cảm kỳ lạ của Lại Vũ Đông, nghiêm túc bày mưu tính kế, “Nhóm nam có thể dựa vào ‘bán hủ’ mà ‘thăng thiên’, cậu xem hai người Cù Quân Vĩ và Trình Cảnh Hạo thì biết thôi. Ngày nào cũng dính lấy nhau như sơn với keo, chỉ hận không thể ngủ cùng một giường.”

Lại Vũ Đông tỏ ra bất ngờ: “Không phải họ thân nhau thật à?”

Dù hắn chưa tiếp xúc sâu, nhưng từ sân khấu đầu đến vòng hai, hai người kia ân oán tình thù ai cũng biết, trong ấn tượng hắn là kiểu oan gia ngõ hẹp nhưng quý nhau.

“Tốt cái gì mà tốt, diễn cho fan CP xem đấy.” Lý Tự liếc xéo một cái, “Một người là ‘thịt luộc lại’ dựa vào xào CP thu hút ‘máu mới’, người còn lại là ‘người thường’ coi trọng độ nổi tiếng trước thi đấu của đối phương mà ‘ké’ sự chú ý. Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi.”

“Cái, cái này là vậy sao?”

“Thế không thì sao?” Lý Tự khịt mũi một tiếng, “Kẻ ngốc nào mà cam tâm tình nguyện yêu thương đối thủ cạnh tranh đã đá mình từ lớp A xuống ở sân khấu đầu tiên chứ? Cứ chờ mà xem, sau này chắc chắn sẽ ‘ngược fan tinh luyện’, chỉ xem ai ra tay trước thôi.”

Lại Vũ Đông gật gù, nửa hiểu nửa không: “Phức tạp quá.”

“Thế nên nói, cậu đừng có phí sức không bỏ ra mà tùy tiện túm đại một người nào đó đi ‘bán hủ’, đặc biệt đừng ngốc nghếch để người có ý đồ xấu bám lấy.” Lý Tự cắn một miếng hamburger, “Xào CP với thí sinh độ nổi tiếng không bằng mình, không có ‘chuyên viên fan’ vào cuộc ‘dắt mũi dư luận’, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ bị ‘hút máu’.”

“Huống hồ gì các CP hiện tại phần lớn đều kéo cậu vào vai ‘dưa’. Làm nhiều ‘rps’ giới giải trí nội địa là biết thôi, phần lớn trường hợp ‘dưa’ là ‘túi máu’ công cụ cho ‘hoa’, một đám người đang ‘nhăm nhe’ cậu, cái ‘túi máu’ di động khổng lồ này.”

“Các CP kéo cậu vào vai ‘hoa’ cũng không phải không có, gọi là gì ấy nhỉ…” Lý Tự lục lọi trong đầu mớ tên CP khó nhớ, “Ồ, Bạch Đông và Khúc Đông?”

Cậu ấy lần lượt phân tích: “Line visual thì còn được, mặt còn thì ‘giang sơn’ còn, fan visual không dễ bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện lùm xùm giữa các ‘chính chủ’, họ chỉ bỏ đi vì giá trị nhan sắc giảm sút, bị ‘xấu đuổi đi’. Nhưng mà, xào CP với ‘thái tử’, hai người đụng vị trí, thực lực và ‘hậu đài’ của cậu lại không bằng cậu ấy. Tóm lại tôi thấy cái này chẳng khác gì tự tìm đường chết, chia một phần thì được, tham lam dễ ‘lật xe’.”

“Bạch Huyên Hách là lựa chọn không tệ, nhưng anh ấy đã có CP Mỹ Đế rồi, phải đợi lúc Kim Hi Hằng bị loại, couple Bạch Kim tan mới có cửa, mà đoán vòng hai có thể kéo được ít fan, nên chắc cũng chưa rớt sớm đâu.”

“Thực ra không nhất thiết phải giới hạn ở một người, tam giác lớn cũng không tồi, tiến có thể công, lùi có thể thủ (linh hoạt). Chẳng qua rất dễ biến thành ‘vườn sau an ủi’, ví dụ như những cặp độ hot khá cao là Lê Triết Đông, Nhan Hân Đông. Nói trắng ra chính là ‘all Tô’ và ‘all Khúc’.”

“Đại khái là ý đó đó, cậu tự ngộ ra đi.”

Lại Vũ Đông: “……”

Nghe một lời như nghe… một lời.

Không đúng, sao hắn nghe không hiểu lắm vậy?

Đây là kinh thư giới giải trí tuyển chọn hả?

Cảm giác như mình vừa mở ra một cánh cửa thế giới mới.

“Mấy ngày nay tôi quan sát hệ sinh thái fan của cậu, cậu chủ yếu kiếm ăn từ fan only. Mà điểm cuối của việc đẩy couple chính là lọc ra fan only, cậu trực tiếp bỏ qua vài năm đi đường vòng luôn, quá đã còn gì.” Lý Tự lại cắn một miếng bánh hamburger, “Với lại tôi đoán cậu không nỡ hành fan để lọc chỉ còn fan only, chi bằng giữ chặt mảng đó luôn, fan only nhà cậu dễ phát triển thành fan trung thành lâu dài lắm. Vòng ba chỉ được vote cho một người, op rất quan trọng.”

“Op là gì vậy?”

“One pick, tức là chỉ chọn một người. Vậy cậu hiểu chưa?”

Lại Vũ Đông như bừng tỉnh trong mộng, “À” một tiếng: “Hiểu rồi, cậu là fan only của tôi.”

“……Ở đây không có camera, cậu có tin tôi đánh cậu không?”

“Cậu chắc không đánh lại tôi đâu.”

“?”

Thấy Lý Tự có vẻ thật sự sắp vung tay, Lại Vũ Đông vội vàng cười làm lành: “Tuy là tôi không hiểu hết mấy cái vòng vo trong đó, nhưng cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này.”

Lý Tự nhướn mày: “Ý cậu là?”

“Yên tâm, tôi không có ý định làm như vậy, sau này cũng sẽ không có.” Lại Vũ Đông nhìn chàng trai tóc đỏ đang cầm nửa chiếc hamburger, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng kiên định, “Xử lý quan hệ giữa người với người, tôi có nguyên tắc của riêng mình, tất cả đều tuân theo suy nghĩ chân thật của tôi về đối phương, chứ không phải tạo dựng một mối quan hệ mà người khác muốn thấy.”

Hắn nhẹ giọng thở ra một câu, như đang than thở: “Tôi không thích kiểu đó.”

Đối diện với đôi mắt đen láy, chân thành đến không một khe hở ấy, Lý Tự lại càng hiểu hơn tại sao có fan sẵn sàng đi xa cả trăm cây số, thức trắng cả đêm chỉ để được nhìn người này từ đằng xa.

Trong một show tuyển chọn, thậm chí là cả showbiz như cái chảo nhuộm đủ màu này, bạn cùng phòng của cậu lại như một dòng suối mát lành, luôn dùng thái độ chân thành nhất để đối mặt với mọi việc, giống như nâng niu trong tay một trái tim kim cương lấp lánh, bên ngoài còn bọc thêm một lớp kính cường lực không gì xuyên phá nổi.

Sẵn lòng mở lòng, nhưng tuyệt đối không dễ bị ảnh hưởng bởi thế giới ngoài kia.

Lý Tự lí nhí “ừm” một tiếng, cúi đầu hút một ngụm nước ngọt: “Còn một chuyện nữa, tôi cũng muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

“Sau này trước ống kính, chúng ta có thể giả vờ không thân thiết không?”

-

Lời tác giả muốn nói:

【Giải mã tên CP】

Đông Triết: Yuki x Tô Tuấn Triết

Đông Án: Yuki x Từ Án

Đông Phong: Yuki x Triệu Diệc Phong

Bạch Đông: Bạch Huyên Hách x Yuki

Khúc Đông (line visual / nhóm Rong Biển): Khúc Hân Trình x Yuki

Lê Triết Đông: Mạc Lê x Tô Tuấn Triết x Yuki

Nhan Hân Đông: Tống Nhan Hi x Khúc Hân Trình x Yuki

-

【Giải thích thuật ngữ】

Dưa: vai 1 trong BL, vai nam trong BG (Top)

Hoa: vai 0 trong BL, vai nữ trong BG (Bot)

Kim dưa/kim hoa: Người bị gán làm công/thụ trong nhiều couple.

Yuki sắp thành Kim Dưa là vì:

1. Không có công ty và chuyên viên fan vào cuộc

2. Fan only nhiều, không ai nhảy Hoa (bình luận trực tiếp và diễn đàn cũng đa phần là lời của fan only)

3. Nổi tiếng cao (sẽ giải thích ở phần túi máu)

4. Dựa vào ngoại hình và chiều cao mà có ấn tượng ban đầu là cool boy, khí chất đủ (tình huống thông thường, người cao trực tiếp bị kéo vào vai Dưa, hơn nữa fan ‘đu’ Hoa tồn tại định kiến nhất định)

op: one pick = chỉ bình chọn cho một người, có thể hiểu là fan only.

Tinh luyện: Biến fan CP thành fan only, đa số dựa vào ‘ngược fan’. Tình huống thông thường, fan only là lực lượng chính ‘nạp tiền’ + độ gắn bó cao, nên ai cũng muốn fan only (dù fan CP ‘nạp tiền’ nhiều và ‘cân bằng’, cho Dưa 1 tệ cho Hoa 1 tệ, nhưng tinh luyện thành fan only thì có thể hưởng trọn 2 tệ).

Hút máu:

1. Fan CP của A x B tinh luyện thành fan only của B, A bị hút máu

2. Người nổi tiếng ít hơn giành fan của người nổi tiếng hơn.

Túi máu: Bên bị hút máu. Tình huống thông thường, trong các cuộc ‘đấu đá’ của fan, bên Hoa có khả năng thắng cao hơn, fan CP bị tinh luyện thành fan Hoa, tình huống Dưa là túi máu chiếm đa số, nên Lý Tự mới nhắc Yuki tuyệt đối đừng ‘bán hủ’.

rps: CP người thật.

Chuyên viên fan: Fan chuyên nghiệp, cố ý dẫn dắt xu hướng fan, ví dụ như vào cuộc giúp ‘chính chủ’ ‘ngược fan’ ‘dắt mũi dư luận’, có thể hiểu là thủy quân cao cấp.

Tam giác lớn: CP ba người.

all: allA = tất cả mọi người x A, Aall = A x tất cả mọi người

line: Lớn hơn hoặc bằng hai người (không nhất định là CP), ví dụ Khúc và Yuki là line visual, Từ Án, Triệu Diệc Phong và Lâm Tiêu là line main vocal.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 134: Dự định sao này



Giả vờ không quen nhau trước ống kính, đây là yêu cầu kỳ quặc gì thế?

Lại Vũ Đông khó hiểu nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra một giả thuyết mà hắn cho là hợp lý nhất: “Cậu đang giữ hình tượng hả?”

Xin thứ lỗi hắn không nghĩ ra khả năng thứ hai.

Tổng không thể nào thật sự là fan only, đến cả CP của hắn và cậu ấy cũng từ chối ngay cửa chứ?

Hắn không muốn lời nói của mình trở thành lời tiên tri ứng nghiệm.

“Tôi...”

Lý Tự bị lối suy nghĩ kỳ quái kia làm nghẹn họng, khóe miệng khẽ giật, muốn phản bác rằng cậu chưa từng cố xây dựng hình tượng gì, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do thuyết phục.

Cậu ấy mặt không cảm xúc uống một ngụm coca lạnh, dựa vào nhiệt độ đồ uống để bình tĩnh lại: “Độ hot phòng ký túc xá chúng ta rất cao, đã vượt qua nơi có độ hot cao nhất lúc đầu cuộc thi là phòng 502 rồi, chính là nhóm web drama liên kết bằng phiếu nhóm của Trương Minh Triệt.”

“Ừm.” Lại Vũ Đông gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Nhóm web drama mà cậu nhắc đến là chỉ ba người từng chung đội ở sân khấu đầu tiên – Giang Dương Phàm, Vu Nhất Chân và Trương Minh Triệt. Ba người thường xuyên được nhắc cùng nhau trên mạng, nhưng dạo gần đây tần suất xuất hiện trong các đoạn bình luận đã giảm đi khá nhiều.

Có lẽ fan nhóm không phát huy được sức mạnh nữa rồi.

“Rất nhiều fan nhóm của ký túc xá 707 đang cố gắng ‘vớt’ Lương Chi Thịnh, nhưng dựa theo thứ hạng tuần trước, tôi đoán anh ấy không vớt lên được.” Lý Tự tự giễu cười cười, “Đương nhiên rồi, tôi cũng ăn không ít ‘lợi ích’ từ ký túc xá. Giai đoạn thi đấu thứ hai chỉ có thể bình chọn cho ba người, cơ bản là fan nhà cậu hoặc fan nhà Từ Án ‘tiện thể’ bình chọn cho tôi và Lương Chi Thịnh. Dù sao bình chọn cho hai chúng tôi không có uy h**p, cứ coi như làm việc tốt thôi.”

“Đặc biệt là fan nhà cậu, có quá nhiều fan yêu thích kiểu mối tình đầu không đủ nhẫn tâm. Họ khá để tâm đến chuyện cậu có sống thoải mái hay không. Cộng thêm chuyện cậu từng giúp tôi sửa lời rap, cho nên họ tốt bụng vote cho tôi khá nhiều phiếu hữu nghị, cũng không rõ họ lấy đâu ra kết luận là bọn mình quan hệ tốt nữa.”

Lại Vũ Đông trầm ngâm nhìn Lý Tự đang lải nhải bên cạnh.

Câu cuối nghe thì như đang oán trách, nhưng trong lời nói lại thấp thoáng niềm vui vì được công nhận mối quan hệ giữa hai người. Rõ ràng là muốn giấu cảm xúc mà lại không kìm được, còn cố ý chạy đến trước mặt hắn nhắc tới, chỉ thiếu điều hất cằm một cái rồi khen tụi fan “tinh mắt thật”.

Ừm, không phản bác, cũng không chỉ rõ.

Cứ để vậy đi.

“Sau đó thì sao?” Lại Vũ Đông bình thản hỏi.

Lý Tự hít sâu một hơi: “Tôi không muốn dựa hơi cậu. Dù không thể debut, tôi cũng muốn dựa vào thực lực của bản thân.”

“Hiểu rồi.” Lại Vũ Đông lấy ra một bịch gà viên từ túi giấy kraft, xé gói sốt đã bị hơi nóng làm ấm lên. Một loạt động tác đời thường khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đã vậy thì tôi sẽ không can thiệp, nhưng vẫn muốn nói quan điểm của mình.”

Hắn nghiêng đầu, tay cầm một miếng gà viên chấm sốt: “Tôi không nghĩ việc phòng 707 được yêu thích là công lao của một vài người. Bốn đứa bọn mình thiếu ai cũng không được. Nếu đổi cậu thành Tằng Khải, chưa chắc người ta sẽ tiện tay vote cho cậu ta đâu.”

“Cho nên, không phải là độ hot của tôi, mà là của tụi mình.”

Ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt sáng như mã não đen, tựa như những vì sao rơi xuống nhân gian.

Lý Tự lặng lẽ nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt bên cạnh. Đối phương vừa nói xong câu khiến người ta cảm động thì lập tức nhét luôn miếng gà viên vào miệng, như thể chậm một giây nữa là sẽ đói chết vậy.

Cậu thu hồi ánh mắt, nhét nốt phần burger còn lại vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.

Lời nói quá đỗi tốt đẹp khiến lòng cậu thoáng lay động.

“Với lại, mọi người sẽ hiểu nhầm là tụi mình cãi nhau đó.” Lại Vũ Đông bồi thêm một câu.

Lý Tự: “…”

Lý Tự: “Quan trọng vậy à?”

“Có lẽ?”

Không khí lắng xuống, hai người mỗi người ôm một tâm sự, ăn bữa fastfood hiếm hoi của mình. Nhìn từ xa, ánh đèn đường rọi sáng trạm xe buýt, kéo dài bóng dáng họ như một khung hình điện ảnh đầy chất thơ.

Nếu không vì gió lạnh cắt da cắt thịt của tháng Mười Hai khiến tai đỏ ửng, tay tê cứng thì khung cảnh ấy còn ấm áp hơn nữa.

“Yuki.” Lý Tự đột ngột lên tiếng.

“Hửm?”

“Nếu cậu không debut thì tính làm gì?”

Lại Vũ Đông đương nhiên không thể trả lời là đổi phó bản làm nhiệm vụ.

Hắn bám theo quỹ đạo đời sống bình thường, đưa ra câu trả lời hợp lý: “Học tiếp.”

“Cuộc đời cậu chán thật đấy.” Lý Tự phán một câu.

Bị phán như vậy bởi một thanh niên nổi loạn tiêu chuẩn, Lại Vũ Đông chẳng thấy bất ngờ, hắn mỉm cười không mấy để tâm: “Thế còn cậu?”

“Chưa nghĩ ra. Ký hợp đồng rồi thì trong thời gian ngắn không được tham gia show khác. Công ty nhỏ thì chẳng có tài nguyên hay ghép nhóm debut, chắc chỉ còn cách viết nhạc xem có nổi được không. Haizz, không được thì đành đi làm Vtuber, dạo này mấy cái đó hot lắm.”

Được, một đáp án rất “hai chiều”.

Lại Vũ Đông chấm thêm tí sốt: “Cậu không học tiếp à?”

Nếu hắn nhớ không lầm, Lý Tự nhỏ hơn hắn một tuổi, nếu học hành suôn sẻ thì hiện tại hẳn là sinh viên đại học hoặc cao đẳng.

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng đã đi làm.

“Tôi đã làm thủ tục bảo lưu việc học.” Lý Tự nhìn xa về bầu trời đêm, “Cho bản thân hai năm, không ‘làm nên trò trống’ thì quay về đi học, nếu ‘làm nên trò trống’ được thì không đi học nữa.”

“Rất có khí phách.” Lại Vũ Đông nhận xét.

Nếu là hắn thì sẽ không dám vì một phút nhiệt huyết mà từ bỏ con đường học hành ổn định. Nếu muốn làm gì thì phải đợi sau khi tốt nghiệp, trừ phi hắn nắm chắc mười phần.

Hắn là kiểu người theo chủ nghĩa an toàn, không dám đặt cược tương lai.

“Không thể chậm trễ được nữa, tôi đã mười tám tuổi rồi. Từ Án tham gia ‘Lắng Nghe Giọng Nói Của Tôi’ lúc mới mười bảy.” Lý Tự uể oải nói, “Tôi không muốn sống một cuộc đời gò bó, nhốt mình trong cái lồng sắt mang tên trường học, học mấy môn vô dụng với công việc, sống như thế có ý nghĩa gì?”

“Nhưng mà…” Lại Vũ Đông do dự, sau một hồi đấu tranh nội tâm thì quyết định khuyên nhủ, “Với những người buộc phải từ bỏ việc học, thì sự nổi loạn của cậu lại là một dạng sống theo quy tắc.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back