Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 75: Kinh doanh hình tượng



Trên đoạn đường về lại khu ký túc xá, việc có fan chờ đợi lúc tan làm từ lâu đã không còn là chuyện gì mới mẻ.

Sau khi chia bài hát cho phần công diễn và được nhân viên dẫn đến địa điểm luyện tập, tất cả mọi người đều đã trải nghiệm một lần – khung cảnh cũng tương tự như ngày đầu ghi hình sân khấu đầu tiên.

Trong suốt quãng đường, Lại Vũ Đông nghe thấy không ít fan gọi tên mình. Hắn khá bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại họ, còn bắt chước cách của Mạc Lê và những người khác, giơ tay làm mấy biểu tượng trái tim, đổi lại là những tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.

Cảm giác kỳ diệu khi “bật chế độ làm idol” này, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc chụp ảnh tự sướng với hộp kinh dị bí ẩn.

Nhưng hắn không ngờ đã khuya rồi mà vẫn có người chờ bên ngoài. Vừa bước ra khỏi khu ký túc xá đã nghe thấy một tiếng gọi to như sấm: “Dưa nhỏ ——!”, làm hắn giật thót cả người, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm vào chợ nông sản.

Hắn vốn nghĩ chỉ ngày đầu ghi hình kết thúc mới có đãi ngộ như thế này, vì dù sao hắn cũng không phải người đã có sẵn độ nhận diện như Mạc Lê hay mấy người kia.

Lại Vũ Đông xúc động nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Fan đứng cách hắn một khoảng khá xa, hắn chỉ lờ mờ thấy vài người đang giơ điện thoại bật chế độ đèn pin, ánh sáng yếu ớt như đom đóm trong màn đêm, tụ lại thành một mảng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn.

Để thu hút sự chú ý của hắn, ánh sáng trắng không ngừng lay động.

Đến tận giây phút hắn quay đầu lại, niềm vui và phấn khích khi được chú ý khiến ánh sáng càng lay mạnh hơn, như ngọn lửa bị gió thổi, bập bùng cháy mãi không tắt.

“Yuki! Ngủ sớm nha! Nhớ ăn uống đầy đủ đó!”

“Chờ cậu ở vòng một công diễn nha!”

“Bé con ngủ ngon! Mai gặp lại!”

“Yuzu ơi, nhớ nói chuyện nhiều hơn trước ống kính nha!”

Âm thanh phá vỡ khoảng cách, dù chỉ vài người hô lên mà khí thế vang vọng như mấy chục người.

Những kỳ vọng từ người ủng hộ như tiếp thêm sinh lực cho một ngày mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu như trước đây Lại Vũ Đông cố gắng chỉ vì muốn vượt qua cửa ải, thì hiện tại, hắn cảm thấy bản thân cần phải dùng thành quả trên sân khấu để hồi đáp tình cảm yêu mến ấy.

Trời lạnh thế này, họ đứng chờ bên ngoài lâu như vậy thật quá vất vả.

Huống gì cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái sau khi luyện tập xong. Mà hắn thì mặt mộc hoàn toàn, quần áo ướt rồi khô, khô rồi lại ướt mấy lượt, giống như việc chạy cả một quãng đường dài tới tận bảo tàng chỉ để nhìn thoáng qua một chậu cây đặt ở cửa – thật sự là không đáng chút nào.

Nếu như biểu diễn không tốt, thật có lỗi với sự kỳ vọng đó.

Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là phải đáp lại tiếng gọi của họ.

Lại Vũ Đông co tay lên trên đầu, tạo thành một hình trái tim rõ ràng nhất có thể trong điều kiện hạn chế, giữ nguyên vài giây rồi dang rộng hai tay, mắt cười mày giãn, vẫy tay mấy cái về phía "biển sao nhân tạo" kia.

Dù đã cất bước đi về phía khu ký túc, chỉ cần có người gọi tên, hắn vẫn quay đầu lại, mỉm cười ngoan ngoãn chào lại, cho đến khi thân ảnh khuất hẳn vào trong toà nhà, biến mất khỏi tầm nhìn của fan hâm mộ.

Dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân không bị lãng tai.

Toàn bộ quy trình được thực hiện một cách trôi chảy khiến Chu Thụy không khỏi cảm thán trong lòng – người bạn này thật có năng khiếu "kinh doanh hình tượng".

Đừng nói là người ngoài ngành chưa từng tiếp xúc với giới giải trí, ngay cả các thực tập sinh mới chân ướt chân ráo vào nghề cũng khó có thể làm được như vậy. Đối mặt với tình huống này, thường chỉ có hai kiểu phản ứng: một là bối rối đến mức tỏ ra ngại ngùng, hai là chỉ mỉm cười chào hỏi rồi đi luôn.

À, còn có một kiểu nữa: không có fan nào cả.

Tóm lại, rất ít người có thể thuần thục tung ra một combo "bắn tim, vẫy tay, ba bước quay đầu", lại còn vào giờ tan tầm ngoài phạm vi công việc.

Chu Thụy khẳng định chắc nịch: “Yuki, thứ hạng của cậu nhất định sẽ tăng đó.”

Dựa vào tình hình đón – tiễn, cậu có lý do để tin rằng độ nổi tiếng của Miura Yuki đang tăng vọt.

Ở bảng xếp hạng vòng đầu, hai người chỉ cách nhau năm hạng, nghĩa là mức độ nổi tiếng tạm thời không chênh lệch quá xa. Thế nhưng đến tên của cậu cũng không ai gọi – mà thực tế thì đây là chuyện bình thường, ngược lại, cậu còn có cảm giác mình đang đi cạnh một thí sinh hot vậy.

Ngoài fan ruột hiếm hoi, sẽ không ai chịu đứng chờ một gương mặt mờ nhạt đến tận bốn giờ sáng, lại còn giữa trời đông giá rét.

“Tôi cũng mong vậy.” Lại Vũ Đông tưởng rằng Chu Thụy lại đang động viên mình như mọi khi, liền chân thành đáp lại bằng một lời chúc tương tự, “Cậu cũng chắc chắn sẽ tăng hạng.”

Chu Thụy buồn bã cúi đầu: “Tôi thì khó nói lắm.”

“Cậu là center mà, mọi người sẽ để ý đến cậu thôi.”

“Tiền đề là… sân khấu phải tốt cái đã, đúng không?”

Lời vừa dứt, cả hai người liền im lặng, ký ức không mấy tốt đẹp lại trào dâng, cuối cùng cùng thở dài một tiếng, tất cả tâm trạng đều lộ ra qua tiếng thở dài ấy.

Rõ ràng thực lực của nhóm họ không hề tệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như tám người chen chúc trên chiếc xe ba gác rách nát, cứ như thể trên đầu họ treo lơ lửng thanh gươm Damocles, lúc nào cũng có thể giáng xuống, biến chiếc xe ba gác nhỏ bé của họ thành một đám mây hình nấm.

Cũng không biết nhóm họ sẽ trình diễn được một sân khấu ra sao nữa.

Mang theo tâm sự, Lại Vũ Đông trở về phòng 707. Hắn cứ nghĩ giờ này mọi người đều đã ngủ, không ngờ lại thấy ánh đèn hắt qua khe cửa, còn nghe lờ mờ tiếng Lương Chi Thịnh và Lý Tự nói chuyện.

Trước khi vào phòng, hắn cố điều chỉnh lại tâm trạng để tránh làm mọi người lo lắng.

“...Phải nói sao nhỉ, biểu cảm của cậu thực sự không hợp với chữ ‘dễ thương’ đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Lương Chi Thịnh mặc đồ ngủ lông dày ngồi trước bàn, vừa dịu dàng vừa thẳng thắn góp ý cho Lý Tự – người đang ngồi mặt mày khổ sở. Ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ, cậu quay đầu gọi: “Yuki Yuki, cậu cũng đến xem đi, không thể để mỗi tôi và Từ Án chịu khổ được."

Lại Vũ Đông bước vào, cởi áo khoác treo lên móc: “Sao vậy?”

Lương Chi Thịnh đau khổ nói: "Khả năng quản lý biểu cảm đỉnh cao của bạn Lý Tự của chúng ta."

Khóe miệng Lại Vũ Đông giật giật, trong đầu hiện lên một phân cảnh cười đểu vuốt môi kinh điển.

Đôi khi trí nhớ tốt quá cũng chẳng phải chuyện hay.

Lương Chi Thịnh giơ tay phất mạnh: “Lý Tự, diễn cho Yuki xem cái nào!”

“Không diễn đâu.” Lý Tự thẹn quá hóa giận, đang định ngồi phịch xuống để thể hiện thái độ chống đối thì bị Từ Án – đang ngồi ở mép giường – dùng tay chặn ngang hông, khiến cậu lửng lơ trong tư thế nửa đứng nửa ngồi.

Tác nhân chính nở nụ cười vô tội: “Thêm Yuki nữa đi? Bọn tôi xem hết lượt rồi góp ý cho cậu dễ hơn.”

“…”

Lý Tự khó tin nhìn chàng thiếu niên tóc ngắn. Người bạn cùng phòng tốt bụng ngày nào lại thần không biết quỷ không hay hóa thân thành ác ma ẩn nấp bên cạnh: "Anh biết anh đang nói gì không?"

Từ Án ngơ ngác: “Sao vậy...?”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 76: Một phiên bản của mình tốt hơn



【Từ Án là kiểu bụng đen hả?】

【Tui theo dõi ba năm rồi, khẳng định là Từ Án không có ý xấu đâu, chắc chỉ là nghĩ vậy thật…】

【Hiểu rồi, kiểu đen tự nhiên.】

Từng là “nạn nhân” trong quá khứ, Lại Vũ Đông gật đầu tán đồng.

Hắn nhìn Lý Tự đang hướng ánh mắt cầu cứu về phía mình, nở một nụ cười lịch sự, rồi tung ra đòn chí mạng cuối cùng: "Xem thử nhé?"

"... Có gì hay mà xem chứ!"

Lý Tự bị ép đến đường cùng, đành cúi đầu chịu thua. Cậu đứng ở khoảng trống trước bức tường trắng, vừa lầm bầm mấy người này làm quá, vừa cố tỏ ra bình thản như một rapper chính hiệu, mà mặt lại đỏ lựng hết cả lên.

Cậu khẽ hắng giọng, hát một đoạn trong bài Phô Mai, phối hợp với điệu nhảy mới học, từng chi tiết đều cho thấy trình độ luyện tập đã đạt đến mức thuần thục.

Nhưng chỉ ở phần ca hát và vũ đạo thôi.

Lại Vũ Đông lập tức hiểu vì sao lúc nãy Lương Chi Thịnh lại nói vậy.

Từ lời ca đến giai điệu, từ động tác đến biểu cảm, cốt lõi của bài "Phô Mai" là sự ngọt ngào đáng yêu, vậy mà Lý Tự lại kiên quyết bước đi trên một con đường hoàn toàn ngược lại — từ động tác giơ hai ngón tay mang ý khiêu khích, đến cái nháy mắt co giật như bị chuột rút, hay đôi má phồng lên như được bơm đầy không khí — tất cả đều khiến người ta có cảm giác ông trời khi tạo ra cậu ta đã chẳng cho lấy một chút "đáng yêu" nào.

Mấy chục giây dài đằng đẵng trôi qua, đến cả Lương Chi Thịnh, người đã xem qua một lần cũng bắt đầu không chịu nổi. Cậu ôm gối che nửa khuôn mặt, chỉ sợ lỡ bật cười sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của Lý Tự.

Còn lố bịch hơn là Từ Án — vỗ tay cổ vũ một cách có lệ, nhưng lại càng khiến bầu không khí kỳ quặc ấy thêm phần gượng gạo.

Lý Tự lộ ra biểu cảm "thà đừng vỗ tay còn hơn".

Chỉ còn một người chưa đưa ra nhận xét.

Đối mặt với ánh mắt mang theo chút chờ mong của chàng trai tóc đỏ, Lại Vũ Đông ngập ngừng:

"Nhìn cậu có hơi giống..."

Lý Tự nhướn mày:

"Giống gì?"

"Giống... cá nóc."

“……”

【Giữa đêm bị chọc cười tỉnh luôn】

【Nói thật thì, ví dụ này đáng yêu phết đấy chứ】

【Cá nóc là chuẩn luôn! Đều có gai nhọn đó hahahaha】

Lương Chi Thịnh cười đến mức sắp siết nát cái gối: "Sao nhóm các cậu lại đúng ngay bài này vậy chứ?"

Lý Tự mặt đen như đáy nồi: "Mệt rồi, tôi đi ngủ đây."

【@Khúc Hân Trình, nhìn đi, chuyện tốt cậu làm đó】

【Thái tử có lệnh, ai dám không theo!】

Trêu chọc xong Lý Tự đang co mình chui lên giường như con nhím bị tổn thương, Lương Chi Thịnh quay sang quan tâm đến người bạn cùng phòng cuối cùng trở về:

"Nhóm các cậu sao rồi? Thuận lợi không?"

Lần này đến lượt Lại Vũ Đông bị đánh trúng chỗ đau.

Hắn vốn không quen thể hiện cảm xúc tiêu cực quá rõ, nên chỉ gượng cười đầy vi diệu:

"Tạm ổn."

Lương Chi Thịnh hiểu ngay, cậu thử dùng thảm họa của nhóm mình để an ủi:

"Tạm ổn là được rồi, nhóm tôi cãi nhau nửa ngày trời luôn."

"Cãi nhau?"

Lại Vũ Đông cứ tưởng là nói quá, dù gì nhóm bọn họ cũng chưa đến mức đó, vì xung quanh toàn là máy quay chĩa thẳng mặt.

"Thật mà." Lương Chi Thịnh bất lực nhún vai, cậu ở nhóm All Night mà Lại Vũ Đông muốn chọn.

"Chỉ vì chia phần hát mà bất đồng quan điểm, mãi đến chiều mới giải quyết xong, tiến độ bị trì hoãn kha khá, mọi người lại có ý kiến khác nhau về thời gian tập luyện, nên có chút xích mích. Hy vọng mấy hôm nữa giải quyết được."

Lại Vũ Đông cực kỳ đồng cảm, chỉ khác là nhóm hắn không thật sự cãi nhau.

"Vậy nên anh mới về trễ thế à?"

"Ừ, không ngờ ai cũng về tầm này."

"Nhóm bọn tôi thì không cãi nhau." giọng Lý Tự vang lên từ giường tầng trên, có vẻ đã điều chỉnh lại tâm trạng, "Không quy định thời gian kết thúc, tập đến hơn ba giờ sáng thì có người không chịu nổi nữa, rồi quyết định chiều một giờ tập trung."

Từ Án trong nhóm Xuân Thải A cũng nhập cuộc: "Bài bọn tôi nghiêng về vocal, nên có thời gian tự luyện thoải mái hơn. Chỉ tại tôi nhảy dở quá nên mới ở lại tập thêm."

Lại Vũ Đông âm thầm tính toán, dù nhóm Phô Mai B đến chiều mới tập trung, thì thời gian nghỉ ngơi ngủ ngắn giữa hai buổi vẫn ít hơn nhóm hắn.

Không phải nhất thiết cả nhóm phải lúc nào cũng tập chung, nhưng trong nhóm bọn hắn chắc gì ai cũng tự giác luyện tập như Từ Án.

Nhìn từng người bạn cùng phòng — không ai quá khát khao debut — mà vẫn nghiêm túc như thế trong lần công diễn đầu tiên, Lại Vũ Đông chỉ biết thở dài trong lòng.

Xin cho hắn được sửa lại câu nói ngông cuồng lúc tập chủ đề ban đầu.

Không phải phòng 707, mà là nhóm A《Peppermint》có lẽ xong rồi.

Dù vậy, thái độ luyện tập của Lại Vũ Đông chưa từng bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài. Dù có đồng đội đột nhiên bảo rằng họ sẽ đứng yên trên sân khấu không làm gì cả, hắn vẫn sẽ nỗ lực hết sức, mang trạng thái tốt nhất bước lên sân khấu.

Sáng sớm hôm sau, Lại Vũ Đông ăn xong bữa sáng rời khỏi ký túc xá, trong tiếng chào hỏi và quan tâm của người hâm mộ, hắn đến một tòa nhà khác, trở thành thành viên đầu tiên có mặt tại phòng tập này.

Đúng vậy, là người đầu tiên trong cả hai nhóm. Còn đến sớm hơn cả nhóm B phải tập hợp lúc 9 giờ—sớm tận nửa tiếng.

Để thực hiện lời Tô Tuấn Triết nói về việc dậy sớm củng cố.

【Tui ngủ mơ à? Yuki là nhóm A hay nhóm B vậy?】

【Nhóm A đó, nhóm có Chu Thụy làm center ấy】

【Sáng nay tui lướt bài thấy có bạn fan nói là nửa đêm ba giờ mấy Yuki mới tan ca】

【Vậy cậu ấy ngủ không được bao nhiêu luôn ha】

【Mấy chị em phía trước đều là fan mới đúng không, Yuki từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà】

Một dòng bình luận khiến Lại Vũ Đông nhớ ra điều gì đó. Hắn bước tới trước ống kính camera, mỉm cười vẫy tay: “Buổi sáng tốt lành.”

【Ôi trời má gần quá】

【Tim tui ngừng đập luôn… gương mặt này đúng là tuyệt thế…】

【Chào buổi sáng bé con! (hun~)】

“Không biết có truyền tải được không…”

Giọng trầm nhẹ như dòng suối chảy róc rách, cuốn sạch cơn buồn ngủ ban sáng. Cứ nói vài chữ hắn lại ngừng một nhịp, cách nói đứt đoạn này lại khiến người ta cảm nhận được sự dè dặt rụt rè.

“Không cần phải cố chờ mình tan ca đâu. Ngoài trời lạnh lắm, sẽ bị cảm, buổi tối cũng không an toàn.”

Cậu thiếu niên với mái tóc vàng nhạt khẽ cong môi, nụ cười dịu dàng như xua tan đi vẻ lạnh lùng nơi ánh mắt, mang theo một sức hút lạ kỳ khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Từ góc nhìn của người xem, hình bóng ấy gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, nhưng lại như bị giam cầm trong một lớp kính vô hình. Chỉ cần gật đầu đồng ý với lời thỉnh cầu kia, có lẽ sẽ có thể giải thoát cậu khỏi đó.

“Nếu có thể, xin hãy chờ mình trên sân khấu.”

“Hy vọng…”

Cậu thiếu niên khẽ cụp mắt, khi ngước lên lần nữa, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: "Có thể thấy được một phiên bản của mình tốt hơn."
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 77: Leo tường nhập hố



【Tui phát điên mất a a a a a】

【Bé con, không phải em giỏi ăn nói lắm sao!! Nói nhiều chút mấy lời chị thích nghe đi!!】

【Chỉ muốn đấm vỡ màn hình rồi kéo thằng bé ra ngoài】

【Hít hà hít hà, đúng là bạn trai nhỏ dịu dàng dặn dò trước khi đi làm】

【Không phải nên là con trai trước khi ra khỏi nhà dặn mẹ đừng chờ cơm tối sao】

【Đề nghị fan bạn gái và fan mẹ đánh nhau một trận】

【Fan mẹ đã biến chất mất rồi】

【Mấy người làm sao mà nghe rõ hết Yuzu nói gì vậy (hôn mê)】

Trong nháy mắt, bình luận bay đầy màn hình như nấm mọc sau mưa, cảnh tượng hoành tráng đến mức làm Lại Vũ Đông hoảng hốt, hắn còn tưởng mình lỡ lời chỗ nào làm cư dân mạng bùng nổ tranh luận.

Nhìn kỹ lại nội dung bình luận…

Được, không có gì rồi.

Khán giả thích là tốt rồi.

Cùng lúc đó, đoạn clip cận mặt này ngay lập tức được fan quay lại và đăng lên diễn đàn, biểu tượng trước bài viết từ "New" sang "Hot" chỉ mất chưa đầy năm phút, lượt thích vượt mốc ba chữ số và có xu hướng tiếp tục tăng.

Những khán giả không thuộc fandom nào và fan của các nhà khác không khỏi tò mò click vào xem, rốt cuộc là nội dung gì mà nhanh chóng leo lên hot search như vậy.

Một hiện trường "leo tường nhập hố" quy mô lớn cứ thế mà ra đời.

Tuy fan "l**m màn hình" là vậy, nhưng việc canh me đi làm và tan ca vẫn không hề lơ là, nói đúng hơn là trải nghiệm đu idol tốt đẹp khiến nhiều người muốn đến xem tận mắt ngoài đời, đặc biệt là video tan ca được đăng vào rạng sáng nay cũng leo lên top, có thể nói là "vũ khí" để "hút" fan trung thành.

Chỉ cần gọi tên là chắc chắn sẽ được đáp lại, ai xem mà không "rung rinh" cho được.

Lại Vũ Đông hoàn toàn không hay biết tâm lý fan đang rối rít thế nào, sau khi nói xong với ống kính thì lại lập tức vùi đầu vào luyện tập, hắn muốn tranh thủ trước khi đồng đội tới đông đủ ôn lại vũ đạo học hôm qua, tiện thể đuổi hết cơn buồn ngủ đang lảng vảng trong đầu.

Theo kế hoạch đã định với Chu Thụy, hôm nay nhất định phải học xong toàn bộ vũ đạo, sau đó trước khi giải tán thì truyền lại sơ đồ vị trí cho các thành viên để họ làm quen trước, ngày mai sẽ hòa nhập di chuyển và bắt đầu luyện đội hình, ngày mốt lên lớp nghiệm thu thành quả.

Nửa tiếng sau, Chu Thụy và thành viên nhóm B cùng nhau đến phòng tập.

"Chào buổi sáng, Yuki." Chu Thụy xách cốc nước khom lưng đặt xuống bên tường, cậu uể oải dụi mắt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Cậu đến sớm quá vậy."

【Chu Thụy: Nói là cùng nhau tiến bộ, ai dè cậu trốn tôi luyện trước!】

【Nhóm real của tôi không còn real nữa hu hu hu】

【Nhưng mà hai cậu vẫn là người đến sớm nhất đấy】

"Chào."

Lại Vũ Đông ôm máy tính bảng ngồi xổm trên mặt đất, hắn vừa ôn lại xong tiến độ của cả nhóm hôm qua, đang ôn lại phần mà hắn vừa dựng xong vào rạng sáng và chưa dạy cho đồng đội.

Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc nâu xám, ân cần hỏi: "Không ngủ ngon à?"

“Đừng nhắc nữa.” Chu Thụy nhăn nhó, “Tôi trằn trọc cả đêm không chợp mắt, mở mắt ra thì đã tám giờ mấy. Nghĩ bụng giờ này ngủ tiếp cũng vậy, chi bằng tới phòng tập sớm, ai ngờ cậu còn tới trước cả tôi.”

Lại Vũ Đông đề nghị: "Đợi lát nữa tranh thủ ngủ bù?"

Dù sao thì thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn của nhóm bọn họ có tận hai tiếng đồng hồ.

"Tùy tình hình thôi, ngủ được thì ngủ, không thì tôi thật sự sợ mình đột tử mất."

Chu Thụy từ hôm qua đã lo lắng không yên, ở một mình với Lại Vũ Đông thì còn đỡ, có bạn luyện tập cùng nên cũng vơi bớt phần nào, nhưng hễ về đến phòng ngủ là cậu lại thấy Tằng Khải và La Phi Nhiên ngủ say sưa trong căn phòng tối om, nỗi lo lắng trong lòng lại trào dâng, cậu hận không thể lay bọn họ dậy khỏi giường.

Nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi, tính cách của cậu không làm được chuyện quá đáng như thế.

So với Chu Thụy, trạng thái của Lại Vũ Đông tốt hơn nhiều, hắn chỉ hơi mệt mỏi và bất lực, chưa đến mức ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Đồng đội không muốn học, hắn có gấp cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ bắt người ta lên dây như con rối mà giúp tập vũ đạo, hay là một mình hắn lên sân khấu đóng tám vai?

Bình thường mà nói, hắn đã chủ động tìm mọi cách để giải quyết vấn đề vì cái chung, nhưng với thân phận “thí sinh nước ngoài”, hắn không muốn mạo hiểm vào việc khó thành công.

Hơn nữa đây là việc của đội trưởng, có điều Thư Đằng Kiệt dường như có thành kiến với giới idol, thái độ nghiêm túc chỉ ở mức vừa đủ qua loa.

Huống hồ vấn đề của đồng đội không chỉ đơn giản là không muốn học.

Tằng Khải – một trong những đồng đội khiến người khác nhức đầu, không chỉ tỏ ra khó chịu với tiết mục biểu diễn mà còn có thành kiến với hắn và Chu Thụy.

Việc phản cảm với Chu Thụy rất dễ giải thích, vào khoảnh khắc vị trí center không thuộc về cậu ta, cảm xúc không muốn luyện tập của cậu ta gần như lồ lộ ra ngoài.

Không ưa hắn cũng không khó đoán – do hắn khiến Chu Thụy giành center, dẫn đến cậu ta mất vị trí, đây là một trong những lý do nhỏ nhặt, lý do chính bắt nguồn từ câu nói “Đẹp trai là giỏi lắm sao?” – chính miệng Tằng Khải nói ra.

Chuyện này là do Lý Tự kể cho Lại Vũ Đông.

Ban đầu Lý Tự vừa hay nhìn rõ mặt, không muốn làm quá tuyệt nên không chỉ đích danh mà đáp trả, còn giờ Lý Tự lại chủ động nhắc đến chuyện này, nhưng với điều kiện Lại Vũ Đông không được kể chuyện xấu hổ cậu ta bị bắt gặp trong nhà vệ sinh ra ngoài.

Nếu không có thêm câu cuối "Hai người cùng đội cẩn thận bị hố", Lại Vũ Đông suýt nữa đã tin đây là một vụ mua bán ép buộc rồi.

Đúng là một người bạn cùng phòng ngoài miệng thì chê nhưng trong lòng thì thật thà.

Thực ra dù Lý Tự không nói, Lại Vũ Đông ít nhiều cũng đoán được, vốn không muốn nhận vơ câu nói kia, nhưng nhìn thái độ của Tằng Khải đối với hắn thì tám phần mười cái giọng điệu kỳ quái kia là của cậu ta.

Nếu Tằng Khải ở lớp A hoặc lớp B, Lại Vũ Đông cho rằng quan điểm của cậu ta còn có lý, nhưng đằng này hai người bọn họ đều là F lên C giống nhau như đúc, đúng là chó chê mèo lắm lông.

Thời gian tiếp theo, các đồng đội lục tục kéo nhau đến phòng tập, còn Tằng Khải đến muộn hơn giờ tập mười phút, trở thành thành viên duy nhất đến muộn trong cả đội.

Cơ bản là xác thực suy đoán của Lại Vũ Đông.

Cậu ta đúng là không để tâm vào việc luyện tập, chắc đầu óc chỉ toàn là vị trí center sắp đến miệng rồi lại bay mất.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 78: Chiều fan



Một ngày trôi qua, tình hình luyện tập không khác gì hôm qua, buổi kiểm tra và công diễn đang đến gần khiến Chu Thụy càng thêm lo lắng, Lại Vũ Đông biết nói nhiều cũng vô ích, chỉ có quá trình luyện tập thật sự mới có thể khiến cậu yên tâm.

Vì vậy, dù đã mệt đến mức không nhấc nổi chân, hắn vẫn cố gắng chống đỡ luyện đến tận bốn giờ sáng, nhiều hơn hôm qua một tiếng.

Vị trí center là trụ cột của sân khấu, nếu Chu Thụy bị đồng đội kéo sụp, thì đội của bọn họ mới thật sự là xong đời.

Đáng mừng là giọng ca chính và rapper chính của đội bọn họ là những người bình thường có thái độ nghiêm túc, Triệu Diệc Phong đặc biệt nghiêm túc với môn nhảy yếu của mình, tốc độ tiến bộ vượt bậc.

Ba vị trí quan trọng tạo thành một hình tam giác vững chắc, chống đỡ chiếc xe ba bánh đang lung lay sắp đổ của bọn họ.

“Hy vọng họ có thể xem qua động tác di chuyển rồi ngủ.” Chu Thụy tắt đèn phòng tập, buồn ngủ đến mức ngáp liên tục nhưng vẫn không yên tâm về một số đồng đội.

Cậu không mong họ có thể học thuộc lòng hoàn chỉnh, chỉ cầu họ làm quen sơ qua, để buổi diễn tập sau đó suôn sẻ hơn một chút.

Lại Vũ Đông kéo khóa chiếc áo khoác bông lên cao: “Đường di chuyển đơn giản, chắc là không có vấn đề.”

“Nhưng chưa quen bài nhảy sẽ ảnh hưởng đến việc nhớ vị trí.”

“Không sao, vẫn còn một ngày mà.”

Hắn miệng thì an ủi như vậy, nhưng trong lòng thì đã chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận tơi bời. Hắn thậm chí còn trông chờ vào các huấn luyện viên – biết đâu sau khi bị chửi, có vài người trong đội sẽ chịu để tâm hơn một chút.

Hai người đến lầu một, đi ra phía ngoài.

Tuy sáng nay hắn đã đứng trước ống kính nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng không loại trừ khả năng sẽ lặp lại tình cảnh như hôm qua. Lại Vũ Đông thu lại vẻ mệt mỏi, cố gắng giữ trạng thái tươi tỉnh nhất có thể khi bước ra khỏi cánh cửa lớn.

Quả nhiên, hắn khoác áo bông chưa đi được mấy bước, tiếng gọi nhiệt tình, hăng hái đã vọng lại từ đằng xa.

"Yuzu! Nhìn mẹ này!"

"Vất vả rồi! Hôm nay tan làm muộn thế!"

“Yuki cố lên!”

Lại Vũ Đông nhìn về phía ấy. Những chiếc điện thoại bật đèn flash liên tục như ánh đèn sân khấu, kết thành từng chùm ánh sáng, bao quanh thành những quả cầu lấp lánh. Không biết do mắt hắn kém hay trí nhớ sai lệch, mà ánh sáng hôm nay hình như nhiều hơn hôm qua một chút.

Chu Thụy kinh ngạc thốt lên: "Hình như người hâm mộ của cậu đông hơn rồi đấy."

Ngay cả Chu Thụy cũng nói vậy, xem ra không phải hắn ảo giác.

Lại Vũ Đông vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu, chẳng lẽ là do khác biệt giữa thứ Sáu và thứ Bảy? Mọi người đều được nghỉ sao?

Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Dù vì lý do gì đi nữa, có một điều không đổi – những người này đều đến vì hắn. Một cảm giác mơ hồ như đang được “thăm nuôi” khiến Lại Vũ Đông vừa thấy buồn cười vừa xúc động. Giống như hôm qua, hắn mỉm cười đáp lại từng người một. Áo khoác bông dày cộm khiến cánh tay hắn cử động khó khăn, động tác giơ tay tạo hình trái tim trên đầu có phần vụng về.

Tiếng hò hét của người hâm mộ càng thêm vang dội.

"Đáng yêu quá!!!"

"Bé cưng mau về ký túc xá đi! Bên ngoài lạnh lắm!"

“Không sợ người lạ đúng không!?”

Ờ ha, còn cái “thiết lập” giả vờ sợ người lạ nữa chứ.

Nhưng cách xa như vậy, người còn thấy không rõ, chắc là không đến mức mắc chứng sợ xã hội đâu nhỉ?

Xin lỗi, cái này vượt quá phạm vi hiểu biết của một người giả vờ mắc bệnh như hắn rồi.

Cuộc tương tác với người hâm mộ kéo dài tận năm phút, Lại Vũ Đông càng tỏ ra thân thiện, phản ứng của người hâm mộ càng nhiệt tình, hắn buộc phải thể hiện một thái độ tương xứng, từ đó hình thành một vòng tuần hoàn kỳ lạ nhưng tốt đẹp.

Chu Thụy bên cạnh hắn lắc lư sắp ngủ gật đến nơi, nhắm mắt suýt chút nữa thì đâm sầm vào người Lại Vũ Đông.

Cuối cùng, chính các fan vì thương mà chịu “buông tha” cho idol nhà mình. Họ đồng lòng không gọi tên hắn nữa, chỉ giơ cao những chiếc điện thoại phát sáng như đèn dẫn đường, lặng lẽ tiễn hắn quay trở về ký túc xá.

Ngay khi họ còn đang luyến tiếc nghĩ rằng đây là lần nhìn cuối cùng, chàng thiếu niên tóc vàng nhạt đột nhiên quay người lại ngay khoảnh khắc cánh cửa kính đóng sập, hắn hà hơi lên cánh cửa kính, dùng ngón tay vẽ một trái tim thật chuẩn.

Gương mặt xinh đẹp ẩn sau trái tim đó, hai tay hắn tạo dáng “finger heart” bằng ngón cái và ngón trỏ.

Cuối cùng, hắn cười phất tay chào tạm biệt, cùng với trái tim dần tan biến trong tầm mắt.

Trong đám đông, những tiếng "má ơi" bùng nổ liên tiếp, không ai kìm nén được cảm xúc.

"Mấy người mau nhìn đi! Tui không chịu nổi nữa!!!"

"Có ai quay lại không!?"

“Mình bật đèn flash nên không quay!!”

"Tui tưởng cậu ấy vào trong rồi nên không quay nữa!!!"

Ai nấy đều hưng phấn đến mức hận không thể chạy ngay một mạch tám trăm mét, thậm chí có hai người hâm mộ không quen biết còn kích động ôm chầm lấy nhau nhảy cẫng lên.

"Tôi cảm giác như mình đang nằm mơ vậy..." Một người trong số đó hoảng hốt một hồi, run rẩy hạ chiếc điện thoại đang bật đèn flash xuống, ngay lập tức ghi lại tâm trạng của mình lên diễn đàn.

【Chủ đề】Ai mà không vote cho dưa nhỏ thì có lỗi lớn rồi!

Chủ thớt:

Hôm qua nghe mấy chị đi canh giờ tan làm nói đúng thiệt! Miura Yuki đúng là kiểu idol biết chiều fan đó trời! Ai nói tai Bưởi nhỏ không tốt vậy? Chỉ cần gọi tên là cậu ấy chắc chắn sẽ quay đầu nhìn! Còn biết quay lại tạo bất ngờ nữa! Idol như vầy thì nên debut luôn rồi ngồi vĩnh viễn ở ghế ký tặng nha mọi người!

1L

Tui ở hiện trường đây, tui điên rồi

2L

Bé Yuzu mặc áo bông làm tim nhìn như con chim cánh cụt nhỏ www

3L

Cậu ấy không hề sợ người hâm mộ đâu! Siêu ngoan luôn!

4L

Giao video hiện trường ra đây, đừng ép tui quỳ xin mấy người (quỳ

5L

Nghe mấy người nói tui cũng tò mò rồi, mấy hôm nay tui cũng ra hiện trường đu thử xem sao

6L

Tui bắt đầu ảo tưởng về buổi ký tặng fan trong tương lai rồi

……

Người khác có gặp nạn hay không thì không biết, nhưng Lại Vũ Đông thì đúng là sắp gặp nạn thật rồi.

Bởi vì thời gian rất nhanh đã đến thứ Hai, là ngày các huấn luyện viên và giáo viên chuyên môn lần lượt kiểm tra tình hình luyện tập của từng nhóm.

“Nhóm tiếp theo, ‘Peppermint’ nhóm A.”

Lại Vũ Đông ôm gối ngồi bệt dưới đất, hắn liếc mắt nhìn Chu Thụy đang mang tâm trạng nặng trĩu, rồi chậm rì đứng lên, như thể lao ra pháp trường, bước về phía khoảng đất trống trước mặt các huấn luyện viên với vẻ mặt chán chường như chẳng còn thiết sống.

Thần linh show tuyển chọn phù hộ, xin đừng để hắn bị vạ lây vì đồng đội.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 79: Nỗi đau của nhân loại vốn không giống nhau.



Sự thật chứng minh, chuyện không bị đồng đội kéo chân là điều không thể.

Lại Vũ Đông cảm thấy trải nghiệm này thật kỳ diệu. Mới chỉ vài ngày kể từ buổi thu hình đầu tiên, hắn đã có thể dùng từ "bị kéo chân" để hình dung những gì mình gặp phải trên sân khấu, thay vì là người kéo chân cả đội.

Nhưng thực tế còn hơn thế nữa.

Trong lúc di chuyển, Lại Vũ Đông suýt chút nữa va phải Tằng Khải vì cậu ta nhớ sai động tác. Hắn nhanh nhẹn né được, nhưng vì sau gáy không có mắt, hắn lại đụng trúng La Phi Nhiên đang đứng sai vị trí phía sau. Đối phương đau điếng kêu lên một tiếng, khiến hắn giật mình vội vàng nói "Xin lỗi".

Toàn bộ khung cảnh có thể dùng hai từ "hỗn loạn" để miêu tả.

Dù Lại Vũ Đông đã kịp thời trở về vị trí ban đầu và tiếp tục những động tác vũ đạo bị gián đoạn, nhưng biểu cảm ngưng trọng của các huấn luyện viên đã không thể cứu vãn. Khuôn mặt lạnh lùng của họ chẳng khác nào những bức tượng điêu khắc khô cứng.

【...ừm, nhóm này không cứu nổi nữa, mời rời sân khấu đi...】

【Nhưng Yuki vẫn đáng để giữ lại đó】

【Ở vị trí center cũng tạm được, nhưng chưa đủ ấn tượng】

【Giọng của Triệu lão sư vừa cất lên, tôi liền tha thứ cho việc ảnh nhảy không tốt】

【Yuki xui quá, người ta thì đang nhảy, còn cậu ấy như đang dò mìn】

【Xin lỗi, dù rất thảm nhưng vẫn buồn cười quá, cậu ấy giống y như trái bóng bàn bị người ta đập tới đập lui】

【Hôm nay không đánh bóng bàn, hôm nay đánh bóng Yuki!】

Lại Vũ Đông: …

Nỗi đau của nhân loại vốn không giống nhau.

Kết quả không cần nói cũng biết, nhóm của họ bị thầy dạy nhảy – Tào Ngạn – mắng một trận tơi bời, đến cả Phó Hàm Vũ – người nổi tiếng hiền lành – cũng không ngần ngại mà chỉ ra: “Nhóm em cần luyện tập nhiều hơn nữa.”

"Đội trưởng của nhóm các em là ai?" Tào Ngạn cau mày hỏi.

Thư Đằng Kiệt giơ tay: "Là em."

"Giải thích một chút, tại sao lại không quen thuộc với vũ đạo đến vậy? Đến cả di chuyển vị trí cũng có thể đâm vào người khác?"

"Xin lỗi ạ." Thư Đằng Kiệt hiểu rõ đạo lý "bị mắng thì cứ xin lỗi trước", cậu ta cúi đầu giải thích, "Nhóm em là Chu Thụy và Miura phụ trách dựng vũ đạo, tốc độ hơi chậm, nên mọi người học khá rời rạc, không có đủ thời gian luyện tập."

Lại Vũ Đông giật nhẹ mí mắt – chuyện này cũng đổ lên đầu bọn hắn sao?

Dù Thư Đằng Kiệt không nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong câu chữ đã quá rõ ràng. Nếu khán giả không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ sẽ cho rằng chính hai người họ đã ảnh hưởng đến toàn đội.

Mà cái tên của hắn, một học viên "mù tịt" về vũ đạo, lại xuất hiện trong khâu dựng vũ đạo, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy vô lý.

Không trách Tô Tuấn Triết không muốn dạy người khác. Người ta không chịu tập là một chuyện, đến lúc có chuyện còn bị đổ lỗi thay, ai mà biết mấy thực tập sinh không thân không quen này sẽ buông lời gì?

【Yuki sao không giải thích một câu】

【Ngày thường có nói được mấy câu đâu, còn mong cậu ấy giải thích với lão sư sao?】

【Im lặng là cách làm thông minh nhất】

【Đúng là vậy, nhưng tôi vẫn thấy cậu ấy đáng thương quá TT】

【Xong rồi, bị chiêu ngược fan này làm cho cảm động rồi】

【Mẹ kiếp! Đi vote cho Yuki đây!】

Lại Vũ Đông im lặng không nói, bởi hắn không thấy cần phải tranh cãi lý lẽ làm gì – vừa giống như đang biện hộ, lại khiến người ta cảm thấy lươn lẹo. Huống chi, các huấn luyện viên đâu phải không có mắt.

Nhưng nếu bọn họ may mắn cùng nhau vào được vòng công diễn thứ hai, hắn nhất định sẽ tránh xa bọn họ.

Quả nhiên, người mang tinh thần “keep real” khắc sâu vào xương máu như huấn luyện viên Lý Kha không thể ngồi yên trước lời giải thích đó.

Vị rapper thẳng tính ấy lập tức bắt lấy cơ hội, còn sốt ruột hơn cả hai người trong cuộc, bắn liên thanh loạt câu hỏi:

“Vậy tại sao hai người đó lại biết nhảy? Tại sao main vocal với main rapper cũng nhảy được? Thấy dựng bài chậm mà còn để Miura – người không có nền tảng – làm dựng bài, mấy em định mài dũa lính mới à? Ra đề thi cho cậu ta làm thử à? Những người còn lại làm gì? Không tìm nổi người thứ ba biết dựng bài sao? Tôi thấy mấy em lời cũng chưa thuộc đâu? Hát có tốt không? Hai bạn rapper phụ cũng không ổn?”

Anh kết thúc bằng một câu tổng kết: “Hay là, mấy em căn bản chẳng để tâm vào luyện tập?”

"..."

Thư Đằng Kiệt khẽ há miệng, nửa ngày không nói được lời nào.

【Sướng một chữ thôi!】

【Hả hê! Hai ngày nay không dám coi phòng tập nhóm Bạc Hà A vì sợ tức chết】

【Cũng may huấn luyện viên là người hiểu chuyện】

【Thụy Thụy à, lần sau mở to mắt ra, đừng chọn phải đồng đội quái dị nữa】

【Chu Thụy mới là cao thủ dò mìn thật sự】

【Cầu mong Yuki lần sau vào nhóm tốt hơn】
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back