Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 170: Thật sự là, hắn muốn khóc luôn



Lựa chọn đầu tiên của Lại Vũ Đông chắc chắn là Từ Án.

Không phải vì lý do đơn giản như thân thiết hay không – nếu xét về mức độ quen biết, hắn với Lý Tự còn thân hơn một chút – mà là vì hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh Lý Hồng mài dao chuẩn bị “xử lý” quả bưởi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Lý Tự từng nhiều lần nghi ngờ hắn bị bệnh, và mỗi lần đều bị hắn bác bỏ một cách chắc nịch, là Lại Vũ Đông đã rùng mình.

Tiếc rằng, hiện thực đâu cho hắn quyền lựa chọn.

Tô Tuấn Triết xung phong đến phòng 707 gọi người. Chỉ vài phút sau, thiếu niên tóc đỏ với sát khí ngút trời đã xông vào phòng y tế, bộ dạng hệt như Tu La vừa trở về từ địa ngục.

Lớp trang điểm của cậu đã được tẩy đi, trang phục biểu diễn cũng đổi thành đồ thường ngày, mái tóc đỏ khô ráo mượt mà dán sát vào da đầu, vừa nhìn đã biết là vừa tắm xong.

【Tôi có cảm giác Lý Hồng đang xách dao thái rau】

【Cứu với, chuẩn bị mổ bưởi rồi ——】

【Bưởi sắp bị tách múi rồi 233】

【Tô Tô ơi sao lại đi gọi Lý Hồng vậy! Phải gọi Từ Án chứ!】

【Yuzu: Ghét cậu】

Trên giường bệnh, Lại Vũ Đông lặng lẽ chui đầu vào trong chăn, quay lưng về phía cửa, không dám thở mạnh.

So với việc chủ động đối mặt với cái chết, thà nằm chờ Thần chết đến gõ cửa còn hơn.

Lý Tự liếc nhìn “núi tuyết” trắng phau cuộn tròn trên giường, rồi quay sang giải thích với nhân viên y tế: “Chào chị, em đến đón Miura, nghe nói cần đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Được rồi, cậu ấy đang nằm ở kia.” Nhân viên y tế quay đầu hô to: “Yuki, bạn cậu đến đón rồi.”

“Vâng——”

Lại Vũ Đông kéo dài giọng yếu ớt, trở mình một cái, run run đưa tay từ trong chăn ra, nở một nụ cười thuần khiết như thiên sứ.

“Hi.”

“Hi cái đầu cậu ấy!”

Lý Tự lập tức đổi giọng từ thân thiện hiền hòa sang giận dữ, trừng mắt nhìn cậu thiếu niên tóc vàng nhạt với gương mặt vô tội: “Tôi đã nói rồi mà? Ngày nào cũng chỉ ngủ bốn, năm tiếng, mở mắt ra là tập luyện, nhắm mắt lại cũng tập luyện, kiểu gì cũng chịu không nổi! Giờ thì sao? Mệt đến phát bệnh rồi chứ gì? Hôm trước còn nhất quyết không chịu nhận, còn cứng miệng nói mình bị IQ thấp!”

Lại Vũ Đông: “…”

IQ thấp với sốt phát bệnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.

Hắn khịt mũi một cái, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Không phải do kiệt sức, mà là bị nhiễm lạnh.”

“Tôi tin cậu mới là lạ.”

Lý Tự sải bước tới bên giường bệnh, nếu không phải vì đối phương quá yếu rồi, cậu thật muốn trực tiếp móc người này ra khỏi chăn như móc trứng chim: “Dậy mau, đi bệnh viện. Có cần tôi dìu ông cụ ngài xuống giường không?”

“Không cần, tôi vẫn chưa đến mức đó.”

Chờ Lại Vũ Đông ngồi dậy, trước mắt hắn bỗng tối sầm, một chiếc áo bông bị ném thẳng xuống đầu, như thể khăn choàng dày cộm trùm cả đầu hắn lại.

Lại Vũ Đông: “…”

Hắn còn tưởng mình ngất đi thật rồi.

“Mặc vào.” Lý Tự cứng rắn thúc giục.

Lại Vũ Đông kéo cái áo bông ra khỏi đầu, chậm rãi giơ tay lên, tay áo lập tức bị Lý Tự giữ lấy, giúp hắn dễ dàng xỏ tay vào: “Cậu chu đáo thật đấy.”

Lý Tự mặt không biểu cảm: “Tô Tuấn Triết nhắc tôi đó.”

“Tôi chỉ nói là, cậu giúp tôi xỏ tay áo, rất chu đáo.” Lại Vũ Đông lập tức vá lại câu trước, phản ứng nhanh đến mức chẳng giống người đang chóng mặt tí nào.

Hắn lập tức chuyển chủ đề: “À mà, Từ Án biết chuyện chưa?”

Lý Tự hừ khẽ một tiếng: “Chưa. Tô Tuấn Triết ban đầu định tìm Từ Án, nhưng ngủ mất rồi, nên mới đến lượt tôi vinh hạnh đến tháp tùng cậu đây.”

“Đa tạ thánh ân.”

“… Cậu vẫn còn khỏe chán ha?”

【dbq, oan cho Tô Tô rồi】

【Tô Tô rõ ràng là lo Lý Hồng làm hỏng chuyện hả haha】

【Dĩ nhiên phải ưu tiên tìm người lớn hơn, chững chạc hơn rồi】

【Nhìn Tiểu Hồng là biết không giỏi chăm người ta rồi】

Lại Vũ Đông nghĩ, cái đó cũng chưa chắc.

Tuy EQ của bạn cùng phòng hắn lúc lên lúc xuống, nhưng việc nhắc nhở hắn những điều cần lưu ý trong fandom, hay là nhanh chóng nhận ra hắn không khỏe, rồi cả chuyện hôm trước với sự kiện vớt trái cây, tất cả đều chứng minh rằng Lý Tự là người chu đáo, tinh tế.

Không hổ danh là streamer chuẩn bị debut mà từng trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm.

Ngoài Lý Tự, chương trình còn cử thêm một nhân viên phụ trách thanh toán. Đến nước này rồi mà tổ chương trình vẫn kiên quyết không giao điện thoại, thà gọi thêm một người còn hơn phá lệ.

Thật sự là, hắn muốn khóc luôn.

Vài phút sau, nhân viên thông báo xe sắp đến, họ có thể ra ngoài chờ trước.

Lý Tự gật đầu: “Được.”

Lại Vũ Đông áy náy bổ sung: “Làm phiền chị rồi, tối nay vất vả quá.”

Nhân viên y tế khoát tay: “Không sao đâu.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 171: Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.



【Bé Bưởi lúc nào cũng lịch sự dễ thương】

【Mong bé mau khỏe, mẹ đau lòng lắm】

【Chứ giờ ký tặng chủ nhật tính sao? Không phải bắt Yuzu bệnh mà vẫn phải đi, nhưng nếu không đi thì công cốc hết à?】

【Trời ơi, tụi mình được hoàn tiền không vậy? QWQ】

【Ai giả fan nhà Bưởi thì đừng giả nữa nhé, tích đức cho idol của mấy người đi】

【Chẳng lẽ mấy người bị cắt vé mới nhảy dựng lên thế?】

【Fan nhà Bưởi còn chưa lên tiếng, mấy người bớt lo giùm đi. Tụi này chỉ quan tâm Bưởi thôi ^ ^】

【Bệnh thì nghỉ, khỏe thì đi. Còn sao nữa?】

【Tôi chỉ lo cho tương lai làm idol của ẻm thôi, còn ký tặng sau này còn nhiều dịp, sức khỏe là quan trọng nhất】

【Yên tâm đi, dù em ấy không đi thì cũng không tới lượt mấy người thế chỗ đâu】

Lại Vũ Đông quấn áo bông quanh người, hai tay đút túi, gương mặt giấu sau cổ áo kéo cao đến tận mũi, nhìn chẳng khác gì thú cưng bật chế độ theo sau nhân vật chính trong game, lẽo đẽo theo sau Lý Tự.

Ngay khi bước ra khỏi ký túc xá, dòng bình luận cũng biến mất do mất tín hiệu camera.

Hắn thì thấy tranh cãi này cũng chẳng cần thiết.

Dựa theo hiểu biết của hắn về Thiên Không Video, trừ phi hắn đang thở oxy nằm trong ICU, bằng không thì dù phải cáng lên cáng xuống, chương trình cũng sẽ vác hắn tới cho bằng được.

Tư bản máu lạnh là vậy đấy, dân văn phòng còn chưa chắc xin được nghỉ, huống chi là một thực tập sinh show tuyển chọn.

Hơn nữa, vẫn còn một ngày mà.

Chích thuốc hay truyền nước gì đó, chủ nhật hết sốt cũng không phải không thể. Trẻ khỏe như hắn, chẳng đến nỗi nằm bẹp suốt ba ngày đâu.

Chỉ là không ngờ lại mở bản đồ mới trước cả buổi ký tặng.

Xe đưa họ đến bệnh viện gần đó, Lý Tự hóa thân thành trợ lý của minh tinh, lấy nón và khẩu trang ra, bọc Lại Vũ Đông kín mít, tránh bị nhận ra.

Nếu không sợ hắn quá choáng nhìn không thấy đường, chắc cậu còn lôi thêm cặp kính râm cho đủ bộ.

Lại Vũ Đông cảm thấy Lý Tự đang đánh giá quá cao độ nổi tiếng của mình: “Giờ này ở phòng cấp cứu đâu đông lắm, có người cũng chưa chắc nhận ra tôi đâu…”

“Không chắc được. Lỡ có ai lén chụp đăng lên mạng thì sao? Rồi tụi không rõ là fan hay cái giống gì ùn ùn kéo tới bệnh viện vây quanh cậu, cậu tính sao?” Miệng Lý Tự cứ như súng máy, bắn không ngừng, “Yuki, cậu nhất định phải chú ý lời nói hành động của mình, sắp tới chung kết rồi, cậu phải sớm làm quen với thân phận idol. Hiểu không?”

Lại Vũ Đông: “…Hiểu.”

Dù hắn rất muốn phản bác là không đến mức đó, nhưng lại sợ bị Lý Tự giảng ngay tại chỗ một tiết “Nhập môn thần tượng học”.

Chẩn đoán: cảm lạnh do nhiễm gió, nguyên nhân có thể do mệt mỏi hoặc bị lạnh. Tiêm hạ sốt, rồi truyền dịch ba ngày.

Chủ đề lại quay về điểm khởi đầu. Lý Tự cứng rắn khẳng định là do kiệt sức, còn Lại Vũ Đông thì kiên trì rằng là do nhiễm lạnh, hai bên ai cũng không chịu nhường ai.

Một chút cố chấp không cần thiết.

Trong phòng truyền dịch, Lại Vũ Đông nằm trên ghế truyền nước, dịch truyền lạnh buốt theo ống dẫn nhỏ chảy vào tĩnh mạch, khiến cả cánh tay như bị nhét vào xô đá.

Đã mấy năm rồi hắn không truyền nước thế này.

“Bây giờ là hai giờ sáng, chắc truyền xong cũng bốn giờ. Phải cách 12 tiếng mới được truyền tiếp, cậu chiều hay tối nay chắc sẽ tới đây lại, còn tôi chắc không ra được rồi.” Lý Tự cầm chai nước khoáng do anh nhờ nhân viên mua.

Cậu vặn nắp chai nước đưa qua: “Nhưng mà cậu cũng tiêm với truyền nước rồi, lát nữa về nhớ uống thuốc, ngủ một giấc dậy chắc là ổn hẳn thôi. Chủ nhật chắc chắn có thể khoẻ khoắn mà tham gia ký tặng.”

Lại Vũ Đông dùng tay còn rảnh nhận lấy chai nước: “Cảm ơn cậu, tối khuya còn chịu ngồi đợi ở đây với tôi như vậy.”

Hắn biết rõ, Lý Tự chắc chắn cũng rất mệt.

Để chinh phục được sân khấu khó nhằn này, nhóm của bọn hắn suốt một tuần nay gần như chẳng được ngủ ngon, mà thời gian luyện tập của Lý Tự chỉ đứng sau hắn. Ấy vậy mà Lý Tự lại không đánh thức Từ Án hay nhờ người khác đi cùng.

“…Cũng không thể mặt dày hưởng ké độ hot của cậu được.” Lý Tự lúng túng tìm lý do cho lòng tốt của mình, “Cậu đừng cảm động quá, tôi chỉ là biết ơn báo đáp thôi. Nếu mọi người sớm biết cậu leo hạng nhanh thế, đừng nói là một trăm, ít nhất cũng phải có năm mươi người sẵn sàng cõng cậu đến bệnh viện cho coi.”

Lại Vũ Đông vừa buồn cười vừa bất lực: “Nói quá rồi đó.”

Hắn biết, nhiều người vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, nhưng qua tiếp xúc thì thấy kiểu người này trong giới thực tập sinh không tới một nửa.

Tất nhiên, kiểu có chút toan tính như Tô Tuấn Triết thì không tính vào nhóm đó.

“Nói mới nhớ, hình như cậu rất rành việc chăm sóc người bệnh nhỉ?” Lại Vũ Đông tiện miệng gợi chuyện.

“Ờ, tôi có đứa em gái, sức khoẻ không tốt, bệnh suốt.” Lý Tự chống cằm, “Ba mẹ bận rộn suốt, toàn tôi đưa con bé đi bệnh viện.”

Đây là lần đầu tiên Lại Vũ Đông nghe Lý Tự nói về gia đình mình, hắn tinh ý không hỏi sâu hay phán xét ba mẹ đối phương: “Chắc cậu với em gái thân thiết lắm.”

“Cũng khá đó.”

“Cậu đi thi show thế này, con bé chắc nhớ cậu lắm.”

“Cũng bình thường.” Lý Tự liếc nhìn nhân viên đi cùng, người kia đang gật gà gật gù như sắp ngủ tới nơi.

Thấy thế, cậu hạ giọng: “Tôi có mang điện thoại.”

Lại Vũ Đông ngộ ra: “Cho nên cậu mới…”

“Đại khái vậy.”

Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.

Thời gian truyền nước kéo dài, hai người cứ vậy trò chuyện linh tinh cho qua giờ.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 172: Con gái?



Tối thứ Bảy, bảng xếp hạng Galaxy chốt số liệu, danh sách người tham gia ký tặng được xác định.

Lại Vũ Đông là một trong bảy người được nhân viên báo riêng khi vừa từ bệnh viện trở về.

Sáu người còn lại là Tô Tuấn Triết, Mạc Lê, Triệu Diệc Phong, Khúc Hân Trình, Từ Án và Doãn Tử Trăn.

Sau hai lần truyền nước, thể trạng của Lại Vũ Đông khá hơn nhiều so với lúc nửa đêm còn như xác sống. Cơn sốt đã hạ, chỉ là vẫn hơi uể oải.

Hắn dự tính, sau khi ký tặng xong thì ghé bệnh viện truyền thêm ngày nữa là khoẻ hẳn.

Tiếc là, ký túc 707 không thể đi đủ cả nhóm, chỉ có hắn và Từ Án có tên.

“Đi đi, tôi ở lại phòng ngủ bù cho đã.” Lý Tự cố tỏ ra thản nhiên, ra vẻ chẳng hề quan tâm chuyện mình không được đi, “Nhớ sáng dậy nhẹ nhàng thôi, đừng làm tôi tỉnh.”

Lại Vũ Đông đùa để xua đi bầu không khí: “Nếu có fan của cậu, tôi ký giùm nha?”

Lý Tự nghẹn họng: “…Làm gì có fan của tôi chứ!”

“Fan đôi?”

“Cảm ơn nhiều nha, đi uống thuốc rồi ngủ lẹ giùm đi.”

Hôm sau, buổi ký tặng bắt đầu lúc một giờ chiều, Lại Vũ Đông và các thành viên khác dậy sớm để trang điểm chuẩn bị.

Trước khi khởi hành, nhân viên căn dặn kỹ những điều cần chú ý:

“Không được nhận quà đắt tiền, chỉ được nhận thiệp chúc, thư tay, đồ chơi và trang sức đơn giản. Không được ăn bất cứ đồ gì fan đưa, bất kể họ nói gì, một miếng cũng không được ăn.”

“Nắm tay, móc ngoéo, xoa đầu, đan tay đều được, nhưng tuyệt đối không được ôm hay hôn tay, không có tình huống đặc biệt thì không được rời khỏi chỗ.”

“Trong lúc ký không được quay phim, chỉ được quay từ góc nhìn thứ ba dưới sân khấu, nên fan xin chụp hình chung hoặc selfie đều phải từ chối.”

“Ký tên chỉ được ký vào photobook do chương trình phát, đồ fan tự mang đến không được ký.”

“Mỗi người chỉ được một phút, khi gần hết giờ sẽ có nhân viên nhắc, nhớ hoàn thành đúng thời gian, đừng mải tám chuyện với fan mà quên.”

Lại Vũ Đông lặng lẽ ghi nhớ từng điều.

Một phút cho từng người – ngắn hơn hắn tưởng nhiều.

Khi tới nơi tổ chức ký tặng, địa điểm chỉ chứa được năm mươi người, phía trước đặt một chiếc bàn dài, bảy chiếc ghế xếp thẳng hàng, mỗi chỗ đều đặt biển tên tương ứng.

Biển tên được sắp xếp theo thứ hạng trên bảng Galaxy, từ trái sang phải tăng dần.

Ngồi ở vị trí đầu là Tô Tuấn Triết.

Vì được thông báo riêng, Lại Vũ Đông không biết rõ thứ hạng của bảy người, hắn cứ nghĩ sẽ phải đi vài bước mới thấy tên mình, ai ngờ vừa bước một bước đã sững người.

Vị trí thứ hai, biển tên in rõ: Miura Yuki.

Nghĩa là hắn đứng thứ hai trên bảng Galaxy.

Lại Vũ Đông choáng váng.

Ngay cả ở vòng công bố thứ hạng, hắn cũng chưa từng leo lên cao thế này, cao nhất là đứng thứ tư ở vòng hai.

Một lần nữa, hắn bị độ mạnh tay của fan Yuzu làm kinh ngạc.

Xác nhận sân khấu và vị trí xong, các thành viên tạm thời quay lại hậu trường chờ đợi.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, người tìm sao lần lượt vào khán phòng.

Dễ dàng nhận thấy, ai cũng cố gắng thể hiện rõ fandom của mình, chẳng hạn như mặc đồ cùng tông với màu cổ vũ, đeo phụ kiện đặc trưng của idol.

Nhìn toàn cảnh, dù không đông, nhưng sắc anh thảo sáng sủa nổi bật giữa đám đông – mà đó là chưa kể những người không mặc màu cổ vũ hay là fan nhiều thành viên.

Quả nhiên, fan Yuzu thực sự là vua sân khấu offline.

Một giờ chiều, buổi ký tặng chính thức bắt đầu.

Bảy người lần lượt tiến vào, đứng trước chỗ ngồi, từ trái sang phải cầm micro tự giới thiệu, tiếng hò reo theo từng người mà lên xuống khác nhau.

Nhưng âm thanh lớn nhất chính là khi Lại Vũ Đông cầm micro lên.

Phần giới thiệu, hỏi đáp, tương tác kết thúc, cuối cùng cũng tới phần được mong chờ nhất – ký tặng trực tiếp.

Người đầu tiên bước lên là một cô gái tóc đen mặc áo khoác màu anh thảo.

Cô ngồi xuống trước mặt Tô Tuấn Triết, mỉm cười trò chuyện đôi câu với cậu. Còn chưa đợi nhân viên nhắc nhở hết giờ, cô đã nhận lại photobook có chữ ký, vừa vẫy tay tạm biệt vừa đứng dậy rời khỏi vị trí, đi sang bên cạnh.

Toàn bộ quá trình đều rất thân thiện và hòa nhã.

Người tiếp theo là Lại Vũ Đông.

Hắn cong môi, mở lời chào hỏi: “Bạn…”

Nhưng đã bị ngắt lời giữa chừng.

Cô gái tóc đen lúc này hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh ban nãy. Cô kích động đến mức gần như không thể kiềm chế nổi, đứng bật dậy bên cạnh bàn, hét lớn:

— “Con gái——!!!”

Lại Vũ Đông: “…A?”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 173: Khoảng cách được kéo gần, ánh sao như ngay trước mắt.



Cộng đồng fan vô cùng đa dạng, nếu phân theo nhóm lớn có thể chia thành fan only, fan nhóm và fan couple. Còn chuyện fan chỉ thích idol là dưa hay hoa thì nên xếp vào fan only hay là nhóm riêng thì vẫn còn nhiều tranh cãi.

Riêng fan only cũng chia ra nhiều nhánh nhỏ như fan mẹ, fan bạn gái, fan sự nghiệp, fan visual, fan coi idol là sinh mệnh,…

Trong số đó, có một kiểu fan gọi là “fan nghịch Tô” hay “fan đất sét”.

“Nghịch Tô” đối lập với “chính Tô”, trong đó “Tô” ám chỉ điểm khiến thần tượng trở nên cuốn hút. Lấy idol nam làm ví dụ, fan nghịch Tô mong idol trở thành bạn gái mình hoặc muốn nữ hóa thần tượng. Idol nữ thì ngược lại.

Ban đầu, “nghịch Tô” và “nữ hóa” là hai khái niệm khác nhau — fan nghịch Tô chưa chắc đã thích chuyển giới idol, còn fan thích nữ hóa cũng không nhất thiết có cảm xúc “Tô”. Nhưng theo thời gian, internet khiến hai khái niệm này ngày càng hòa làm một.

Đặc biệt, fan nghịch Tô của idol nam rất dễ trở thành fan chỉ thích idol là thụ. Dần dà, ba nhóm này có mức độ trùng lặp rất cao.

Thỉnh thoảng cũng có những phát ngôn “ngược đời” khiến fan cùng nhà phải block thẳng tay, thậm chí bị đưa lên diễn đàn anti.

Dĩ nhiên, cũng có người chỉ coi mấy biệt danh này như cách gọi yêu chiều, kiểu như “vợ yêu”, “mami”, “công chúa”, “em gái ngọt ngào”, “bảo bối nhỏ”… vô vàn kiểu xưng hô mới lạ xuất hiện.

Bao gồm cả tiếng hét phấn khích “con gái ơi” vừa rồi.

Trong khán phòng vang lên một tràng cười vui vẻ.

“Người đầu tiên mà đã dũng cảm thế này rồi à?”

“Đỉnh quá! Nhảy múa đến tận mặt idol rồi!”

“‘Vua offline’ thì ra là ý này hả?”

“Lát nữa mình cũng gọi thần tượng của mình như thế luôn cho coi hahaha!”

...

Fan dưới sân khấu trong lúc xếp hàng tranh thủ hóng chuyện vui, Khúc Hân Trình, Doãn Tử Trăn và mấy người khác trên sân khấu cũng nhìn về phía đó đầy kinh ngạc, ngay cả người thứ hai bước đến trước mặt Tô Tuấn Triết cũng quay đầu nhìn.

Kiểu xưng hô này không phải hiếm gặp, nhưng có rất ít fan dám chấp nhận nguy cơ "chết xã giao" mà gọi thẳng mặt thần tượng, lại còn to, rõ, dõng dạc đến thế.

Cô gái tóc đen không tránh khỏi đỏ mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.

Cô không phải chỉ gọi cho vui, mà là một fan mẹ chính hiệu, thường ngày nói chuyện với bạn bè hay lên mạng tung hô thần tượng cũng toàn một câu “con gái ơi”, thành quen rồi nên buột miệng thốt ra.

Gọi sau lưng thì khác, chứ gọi trước mặt quả thật khiến người ta xấu hổ muốn chết.

Ngược lại, người bị gọi là “con gái” lại là người bình tĩnh nhất, Lại Vũ Đông chỉ nở một nụ cười mang theo chút nghi hoặc, sau đó ân cần nhắc nhở đối phương:

“Nhân viên đang bấm giờ rồi đó.”

Thời gian quý giá, một giây cũng không nên lãng phí.

Cô gái tóc đen nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, vừa lục túi lấy chiếc băng đô tai thỏ cụp tai, vừa cố nói chuyện để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng do tiếng hét lúc nãy gây ra:

“Yuzu Yuzu, mình là fan only của cậu! Mình đến đây chỉ vì cậu thôi đó!”

“Vậy à?” Lại Vũ Đông mỉm cười nhận lấy chiếc băng đô, “Người đầu tiên gặp hôm nay lại là fan của mình, vậy là hôm nay mình may mắn rồi.”

Chiếc băng đô ép nhẹ lên mái tóc vàng nhạt, hai tai thỏ lông mềm dài. Món phụ kiện đáng yêu cùng giọng điệu thân thiện phần nào làm dịu đi vẻ lạnh lùng trong ngoại hình hắn.

Khoảng cách được kéo gần, ánh sao như ngay trước mắt.

Fan của Vũ Đông vì sự dịu dàng ấy mà lấy hết can đảm hỏi:

“Vậy sau này mình có thể gọi cậu là ‘con gái’ trước mặt được không?”

Một số idol không thích bị gọi bằng những danh xưng mang tính nữ như “vợ”, “con gái”, thậm chí cả “dễ thương” hay “xinh đẹp” cũng không được khen, nên cô mới đặc biệt xin phép trước.

“Được chứ.” Lại Vũ Đông hơi nghiêng đầu, hai tai thỏ trắng hai bên cũng nhẹ nhàng đong đưa theo động tác, “Chỉ cần bạn thích thì gọi thế nào cũng không sao cả.”

Hắn thật sự không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Hoặc nói đúng hơn, hắn không cho rằng fan gọi mấy biệt danh lạ lạ cần phải xin phép chính chủ, nghe cứ như đang muốn lập quy tắc gì đó.

Lý Tự từng nói với hắn, trừ khi may mắn lắm, chứ buổi ký tặng này mà không bỏ ra mấy chục triệu thì đừng mơ được vào.

Nếu đến một cách gọi vô hại cũng bị cấm thì đúng là chán thật.

Chuyện chỉ giới hạn ở hắn, còn cách idol nhà khác ứng xử thế nào là chuyện nội bộ của họ.

“Tuyệt quá!” Fan của Vũ Đông nhanh chóng đưa photo book ra, mở đến trang có cậu idol tóc vàng nhạt, rồi lập tức đổi sang cách xưng hô quen thuộc:

“Con gái ơi, cứ viết theo tờ giấy note nhé.”

Lại Vũ Đông nhìn qua tờ giấy kẹp trong photo book, là lời chúc thi đậu kỳ thi giáo viên: “Thi lý thuyết xong còn có phỏng vấn nữa, có cần ghi luôn không?”

Fan girl ngập ngừng: “Lỡ thi lý thuyết trượt thì nghe quê lắm…”

“Nếu thi đậu mà lời chúc thiếu một nửa thì cũng tiếc mà.” Lại Vũ Đông vừa nói vừa viết dòng đầu tiên theo nội dung tờ giấy, rồi ngẩng đầu mỉm cười, “Dĩ nhiên, vẫn là theo ý bạn là chính, vì lý thuyết là bước đầu tiên.”

Fan của Vũ Đông suy nghĩ một lát: “Vậy ghi luôn đi! Viết tắt là ‘Thi giáo viên nhất định đỗ’ nhé. Lỡ lần này không đậu thì mình thi tiếp!”

“Được.” Lại Vũ Đông cúi đầu tiếp tục viết, “Thi lấy chứng chỉ nghiệp vụ giảng dạy cố lên nhé, cô giáo Vương tương lai.”

Câu “cô giáo Vương” đột ngột ấy khiến cô nàng fan Yuzu sững người tại chỗ, đến tận khi nhân viên nhắc thời gian sắp hết, cô mới sực nhớ ra mình đã để lại tên thật trên tờ giấy nhắn.

“Mình sẽ cố gắng!” Cô gật đầu thật mạnh, đón lấy photobook vừa được đưa trả lại, "Cậu cũng phải cố lên nhé! Không đúng, cậu cũng không cần cố gắng quá. Sức khỏe là trên hết! Cậu không phải đang bị sốt mà vẫn đến 'buôn bán' đấy chứ?"

“Hôm qua là hạ sốt rồi, không sao nữa rồi.”

“Không sao là tốt rồi, con gái ngoan phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó nha!”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 174: Được gặp cậu thật sự là điều tuyệt vời nhất



Một phút kết thúc.

Fan Yuzu lưu luyến rời đi, để lại câu cuối: "Tai thỏ cụp rất hợp với cậu, đáng yêu cực!"

Lại Vũ Đông cười vẫy tay: “Cảm ơn bạn, bạn cũng rất đáng yêu.”

Người kế tiếp là Mạc Lê.

Fan Yuzu đầu tiên ngồi xuống trước mặt Mạc Lê, vẫn còn ngây ngất trong niềm vui vừa được trò chuyện với chính chủ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tốc độ của cô nàng. Giống như khi tiếp xúc với Tô Tuấn Triết, cô nhanh chóng hoàn thành phần của năm người còn lại, không lần nào để nhân viên phải nhắc thời gian.

Cùng lúc đó, Lại Vũ Đông bắt đầu ký cho người thứ hai.

Hắn không ngờ lại là một fan only của mình nữa.

Fan Yuzu này xách theo một túi giấy của cửa hàng gà rán, hắn còn đang do dự có nên nhắc không được tặng đồ ăn hay không, thì đối phương đã móc ra một đôi cánh gà cay cùng một nắm khoai tây chiên bọc sốt cà.

Chính xác mà nói, là kẹp tóc hình đồ ăn giả.

“Con ơi! Mami không thể đãi con một bữa Gà thứ năm điên cuồng, nhưng mami vẫn tìm cách mang mấy món này đến cho con đó!” Fan Yuzu vừa nhịn cười vừa cố tỏ ra hiền từ như một bà mẹ mẫu mực, “Sau này về lại với tay lão tặc Thiên Không rồi, thèm đồ ăn thì ngắm mấy cái này, coi như ‘Nhìn cơm chống đói' nhé!"

Lại Vũ Đông nhận lấy ba chiếc kẹp tóc bằng hai tay, phải nói là trông cũng khá giống thật: “Tấm lòng của bạn, mình xin ghi nhận.”

Ánh mắt fan Yuzu sáng lấp lánh: “Vậy cậu có thể nói ‘Cảm ơn mami’ được không? Bỏ hai chữ đầu cũng được!”

Lại Vũ Đông: “…”

Lộ mặt thật rồi.

Từ việc được nghe thành được nói, đúng là bước nhảy vọt về chất.

Lại Vũ Đông bất đắc dĩ chiều lòng: “Cảm ơn mami.”

“Không có chi, Yuzuko bảo bối! Con trai moah moah!”

Hiển nhiên, so với fan trước, fan này còn nặng đô hơn nhiều.

Lại Vũ Đông tháo băng đô tai thỏ cụp xuống, gắn cánh gà vào tóc, kẹp khoai tây vào cổ áo. Trông hắn giống như nhân viên bị bắt mặc đồ mascot trong dịp khuyến mãi tại một cửa hàng đồ ăn nhanh.

Hắn dứt khoát đổi cách xưng hô: “Mami muốn con ký gì nào?”

"Nét bút từ tay mẹ, Yuzuko đội lên đầu." Fan Yuzu khoa trương lau đi giọt nước mắt không tồn tại, sau đó chống khuỷu tay lên bàn ký, hạnh phúc nhìn đứa con ngoan của mình: “Ghi gì cũng được, miễn là nhẹ nhàng, thoải mái chút.”

“Còn tên thì sao?”

“XXX.” Fan Yuzu đọc từng chữ kèm cách viết, “Cậu có thể thêm chữ ‘zu’ trong từ quả bưởi được không?”

“Được.”

Tuy rằng Thiên Không yêu cầu mỗi người phải ký tên trong chương trình, nhưng lén sửa một chữ không phải vấn đề lớn. Lại Vũ Đông cầm bút viết ——

To XXX:

Cảm ơn mami vì cánh gà và khoai tây.

Con rất thích ăn, đã ăn hết mười thùng rồi!

Ký tên Miura Yuzuki.

“Phì! Xuất sắc! Da nhạy cảm cũng rất thích ăn nha!” Fan Yuzu đứng dậy trong tiếng thúc giục của nhân viên, “Bé con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng áp lực quá lớn! Còn lại cứ giao cho các mami lo!”

Lại Vũ Đông ngoan ngoãn đáp: “Vâng, tạm biệt mami.”

Mấy người tiếp theo không phải fan only của Lại Vũ Đông, có fan only nhà khác, có fan nhiều bias, có cả fan theo diện “đẹp là mê”.

Người cuối cùng kia nhìn chằm chằm Lại Vũ Đông một hồi, ánh mắt thành khẩn đến mức khiến hắn tưởng mình lại gặp một fan Yuzu ngại ngùng, ai ngờ cô nàng vừa mở miệng liền bộc lộ bản chất "thấy một cái yêu một cái".

“Trời ơi… làm sao bây giờ? Mình muốn ‘leo tường’ tại trận luôn rồi.”

Lại Vũ Đông trêu: “Không phải bạn vừa nói y chang thế với Tô Tuấn Triết đó chứ?”

“Không không không, bias chính của mình là Khúc Hân Trình, bias phụ là cậu, Giang Dương Phàm, Bạch Huyên Hách, Triệu Diệc Phong, nói chung ai đẹp trai là mình thích hết.” Cô nàng đọc tên đúng y danh sách top 5 bình chọn visual, “Tiếc ghê, Giang Dương Phàm với Bạch Huyên Hách không tới, mình đau lòng cực kỳ luôn á.”

Rồi cô đột ngột đổi giọng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhưng mình thật sự muốn leo tường đó, cậu ngoài đời còn đẹp hơn trên show! Đeo tai cún vào còn đáng yêu hơn nữa!”

Lại Vũ Đông giả vờ đau đầu: “Vậy Khúc Hân Trình tính sao đây?”

“Không sao, mình leo lén thôi, ảnh không biết đâu.”

“Thế thì mình nhất định phải khoe với cậu ấy rồi.”

“Cậu không được độc ác như vậy chứ.” Fan leo tường giả vờ lau nước mắt, “Xấu xa ghê á, mình lại càng thích hơn rồi.”

Lại Vũ Đông: “…”

Là do hắn non tay rồi.

Ký xong photobook vẫn còn chút thời gian, fan đa tường kéo tay Lại Vũ Đông tạo hình trái tim, dưới ống kính của bạn cô phía dưới sân khấu, hai người cùng giơ tay trái, mỗi người tạo một nửa trái tim, ghép lại thành một hình trái tim hoàn chỉnh.

Nhưng cô nàng đa tường này cuối cùng có leo tường thành công hay không thì chẳng ai biết.

Tiễn fan đa tường xong, người tiếp theo lại là một fan Yuzu.

Đây là fan only thứ ba thực thụ. So với hai người trước hoạt bát, cô nàng này tính cách điềm đạm, ít nói, giọng nói mà nhỏ thêm chút nữa là bị tiếng ồn xung quanh nuốt mất rồi.

Thực ra, cho dù đều là fan Yuzu, mỗi người vẫn là một cá thể khác biệt.

Họ chỉ tình cờ thích cùng một người.

Còn kiểu fan cuồng chạy nước rút như người máy sản xuất hàng loạt, chỉ là một phần nhỏ trong tập thể fan, lại là phần tệ hại và dễ thấy nhất.

“Ờm…” Cô gái nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bàn ký, xấu hổ cúi đầu, “Mình… mình làm móng tay màu tiếp ứng ủng hộ, nhưng trên tay mình hình như không đẹp lắm…”

Lại Vũ Đông dừng lại nét ký tay đang viết dở, nhìn về phía bộ nail màu anh đào mà fan Yuzu cố tình làm: "Sao lại không đẹp chứ? Phong cách tươi tắn rất hợp với bạn. Cách phối màu mang đậm cảm giác mùa xuân, khiến người nhìn 'sáng cả mắt'. Hơn nữa hình vẽ Yuzuko 'chibi' rất đáng yêu. Đây là ý tưởng của bạn sao?"

Fan Yuzu khẽ ngước mắt nhìn, chú ý thấy đối phương hơi cúi xuống để nhìn rõ vật thật. Cô ấy cẩn thận đưa tay về phía trước một chút: "Vâng, mình đã gợi ý với thợ làm nail ạ."

“Giỏi thật đó.” Lại Vũ Đông chân thành khen ngợi, “Thiết kế rất sáng tạo, nếu bạn chụp lại rồi đăng lên cho các fan khác xem, chắc chắn sẽ có nhiều người lấy mẫu này để làm theo. Dù không phải fan của mình, kiểu này cũng chắc chắn sẽ được yêu thích.”

“Không đến mức đó đâu…” Bị khen làm cho ngượng ngùng, nhưng trong lòng cô lại vui như thể cả một cánh đồng hoa anh thảo đang nở rộ.

Cô vội vàng rút tay về dưới bàn, tranh thủ trước khi hắn kịp nói thêm gì để chuyển chủ đề: “À, mình là chủ một tiệm bánh ngọt.”

Lại Vũ Đông chợt hiểu ra: “Bảo sao lại nghĩ ra được thiết kế độc đáo như thế.”

“Cũng không hẳn đâu…” Tim cô đập thình thịch, không biết là do căng thẳng xã giao hay bị khen mà mặt nóng bừng cả lên, “Trước đây vì muốn giành suất tham gia buổi ký tặng, mình đã tổ chức hoạt động vote tặng bánh cupcake…”

Cho nên, được gặp cậu hôm nay thật sự là điều tuyệt vời nhất.

Cô cảm thấy, dường như bản thân cũng có một phần công sức trong đó.

Lại Vũ Đông vừa ký xong chữ cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, chiếc vương miện nhỏ trên đầu hơi nghiêng, gương mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Chắc bánh của bạn ngon lắm.”

Hắn nửa đùa nửa thật nói thêm: “Nhờ cupcake mà mình mới có cơ hội ngồi ở đây, không được nếm thử thì tiếc quá rồi.”

Liên tiếp vài câu nói chân thành ấm lòng, fan Yuzu suýt nữa không kìm được nước mắt. Cô ấy nhận lấy photobook Lại Vũ Đông đưa bằng hai tay, dùng hết dũng khí nói ra lời từ tận đáy lòng:

“Được gặp cậu thật sự là điều tuyệt vời nhất.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 175: Slogan cổ vũ



Khi buổi ký tặng dần tiến triển, thời gian các fan dành cho từng người cũng khác nhau, nên đôi khi ghế trước mặt sẽ xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.

Chỉ vài giây, thậm chí hơn chục giây ấy là thời điểm tuyệt vời để fan bên dưới chụp hình.

Lại Vũ Đông vừa ký xong cho một fan đến vì Doãn Tử Trăn – một kiểu fan only cực kỳ hiệu suất, ký xong là chạy ngay sang người tiếp theo. Người kế tiếp còn đang ngồi trước mặt Tô Tuấn Triết, thời gian vẫn còn chút ít.

Hắn vừa đặt bút xuống đã lờ mờ nghe thấy tiếng gọi từ phía dưới.

“Yuzu! Nhìn vào máy ảnh đi!”

“Lại Vũ Đông!”

“Yu Yu! 'Tương tác' với mommy một chút đi!"

Tiếng fan Yuzu gần như bị âm thanh ồn ào tại trường quay lấn át. Từng tiếng gọi như muốn vỡ cả âm thanh. Họ vội vàng cố gắng thu hút sự chú ý của chính chủ, không muốn bỏ lỡ một phút một giây nào.

Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt ngẩng đầu theo tiếng gọi, chuỗi dây vòng sau tai đung đưa trong không trung. Dưới gương mặt lạnh lùng thanh tú, viên pha lê lấp lánh hoàn toàn không có chút cảm giác rẻ tiền, như thể là món trang sức xa xỉ được chế tác từ kim cương.

Nhờ vào màu tóc màu vàng nhạt nổi bật, hắn nhanh chóng xác định được nguồn âm thanh.

Ánh mắt dừng lại, khóe môi khẽ cong lên, thần thái lọt vào khung hình như chú nai lạc trong khu rừng cổ tích, ánh nhìn long lanh, ung dung tao nhã.

Tiếng máy ảnh “tách tách” vang lên không ngớt.

Tiếc là, người tiếp theo đã đứng dậy bước tới, hắn đành thu ánh mắt về, dồn sự chú ý vào người trước mặt.

Những khoảnh khắc tương tác trong lúc chờ và tương tác một đối một liên tục xen kẽ.

Những câu hỏi và yêu cầu của fan phong phú đủ kiểu, với Lại Vũ Đông vốn chưa từng có kinh nghiệm ký tặng mà nói, rất nhiều điều nằm ngoài dự liệu.

Không phải kiểu câu hỏi tử thần đào hố như chương trình truyền hình, chỉ là hắn không ngờ fan sẽ hỏi những điều thế này.

May mà hắn đều có thể ứng phó thành thạo.

Fan Yuzu: "Yuzu-chan, cậu học chuyên ngành gì thế?"

Lại Vũ Đông: "Phát thanh, dẫn chương trình."

Fan Yuzu: “Woa, đoán đúng rồi nè! Làm ơn đọc thử đoạn nói nhanh này nha!”

Lại Vũ Đông: "Được."

Fan Yuzu: "Tại sao lại lấy cái tên 'Miura Yuki' này thế?"

Lại Vũ Đông: “Trước từng là một người theo đuổi thế giới hai chiều một thời gian…”

Fan Yuzu: "Cái này mình biết. Ý mình là nguồn cảm hứng đặt tên là gì? Có ngụ ý gì không?"

Lại Vũ Đông: "Mình đã tìm kiếm tên con trai Nhật Bản. 'Yuki' có ý nghĩa 'phù hộ'. Sau khi chốt tên thì chọn một họ nghe tương đối thuận tai... Khoan đã, sao bạn lại biết?"

Fan Yuzu: “Vì mình đã khai quật lịch sử phát ngôn của cái ID đó rồi.”

Lại Vũ Đông: "..."

Fan Yuzu: "Chồng ơi, có thể mặt lạnh suốt buổi được không?"

Lại Vũ Đông: "Mình ấy à?"

Fan Yuzu: "Ừ ừ! Muốn nhìn cậu mặt lạnh nói chuyện với mình. Dáng vẻ không biểu cảm cool lắm! Đặc biệt thích!"

Lại Vũ Đông: “…Mình sẽ cố gắng nhịn.”

Fan Yuzu: “Lại Lại, dùng tên thật nghĩ một câu slogan cổ vũ đi!”

Lại Vũ Đông: “Cần yêu cầu gì không?”

Fan Yuzu: "Ngắn gọn một chút, dễ nhớ!"

Lại Vũ Đông: "Trải qua mùa đông giá rét, 'vũ hóa' thành bướm —— Được không?"

Fan Yuzu: "Ừm... A, xin lỗi, xin lỗi. Cậu đẹp trai quá, mình lỡ 'thất thần'. Có thể nhắc lại lần nữa không?"

Fan Yuzu: "Lý Tự và Từ Án đồng thời rơi xuống nước, cậu chọn cứu ai?"

Lại Vũ Đông: “Mình chọn gọi điện cho Lương Chi Thịnh.”

Fan Yuzu: "Lúc này điện thoại của Lương Chi Thịnh đang bận, nhưng hai người dưới nước sắp không chịu nổi rồi! Cậu buộc phải và chỉ được cứu một người. Cậu chọn ai?"

Lại Vũ Đông: “Lý Tự đi, nhuộm tóc mà dính nước sẽ bị phai màu, ô nhiễm nguồn nước.”

Fan Yuzu: "Bảo bối, cậu là idol có ý thức bảo vệ môi trường nhất mà mình từng gặp."

Không khí vui vẻ khiến thời gian trôi lúc nào không hay, buổi ký tặng đã đi qua nửa chặng đường.

Lại Vũ Đông tranh thủ lúc trước mặt tạm thời không có ai, cầm chai nước khoáng ở góc bàn lên, vặn nắp uống một ngụm.

Không phải fan nào cũng chuẩn bị một loạt câu hỏi dài ngoằng, có người hỏi hai ba câu là im bặt, có người quá hồi hộp khi gặp thần tượng nên quên sạch mấy thứ đã chuẩn bị, chỉ có thể trố mắt nhìn hắn, “ờ…” mấy giây vẫn chưa kịp nói gì tiếp theo.

Lúc này đến lượt hắn chủ động lên tiếng.

Để không làm rơi bầu không khí, miệng hắn gần như không được nghỉ phút nào, nói suốt gần nửa tiếng khiến miệng lưỡi khô khốc.

Dù Lại Vũ Đông đã hết sốt, nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Để duy trì bầu không khí không gượng gạo với những người xa lạ mà hắn chưa quen biết, là một việc đòi hỏi cả thể lực lẫn trí lực.

Không thể tùy tiện mở miệng ném ra một chủ đề. Những câu hỏi từng được xem là “vạn năng” như “Bạn cung gì?”, “Bạn đến từ đâu?”, “Bạn ăn chưa?” – nếu được idol nói ra, chỉ càng khiến không khí thêm gượng gạo.

Nếu đối phương là người khơi chuyện thì hắn cũng không thể vì đó là fan mà muốn nói gì thì nói, hơn nữa phía ekip đã dặn trước, không phải câu nào cũng có thể trả lời.

Lại Vũ Đông đặt chai nước khoáng xuống, điều chỉnh lại trạng thái, chờ người tiếp theo – trong mắt không để lộ chút mệt mỏi nào.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 176: Yuzu muôn năm, thần chủ phù hộ!



Người tiếp theo chính là fan Yuzu.

“Hu hu hu vợ ơi... mình tưởng không gặp được cậu nữa rồi…”

Lại Vũ Đông bị dọa giật mình, còn tưởng cô thật sự khóc, nhìn kỹ mới thấy là cô ấy chỉ hơi khoa trương trong lời nói và cử chỉ.

Vừa ngồi xuống, fan Yuzu đã kêu la: “Thiên Không đúng là đồ khốn! Mình muốn gặp cậu mà phải trải qua đủ tám mươi mốt kiếp nạn như đi thỉnh kinh bên Tây Trúc, suýt chút nữa toi đời giữa đường luôn!”

Lại Vũ Đông nhận lấy chiếc mũ phù thủy và photobook cô đưa.

Chiếc mũ có vành rất rộng, nhô ra khỏi đầu hắn cả một đoạn, đỉnh mũ có gắn ngôi sao nhỏ rũ xuống sau nhờ lực hấp dẫn, tạo hình khoa trương như một học trưởng năm cuối bước ra từ Hogwarts.

Hắn vừa chỉnh mũ vừa hỏi: “Là do bình chọn và bốc thăm à?”

“Không chỉ vậy đâu!” Fan Yuzu liệt kê từng tội trạng của bên ban tổ chức: “Cái bảng Galaxy đó không phải dùng để tranh suất à? Vậy mà cái bảng quái quỷ này lại không cập nhật thứ hạng theo thời gian thực, cũng không hiển thị lượt hỗ trợ của từng thực tập sinh, chỉ cập nhật mỗi ngày một lần vào lúc nửa đêm, còn lại toàn là ném phiếu mù!”

Lại Vũ Đông lập tức hiểu ra mức độ vô lý của luật chơi: “Vậy bỏ phiếu mà không biết gì thì lo lắng chết mất?”

“Đúng vậy đó!” Fan Yuzu nghiến răng nghiến lợi, “Tụi mình chẳng biết phải bỏ bao nhiêu phiếu mới vượt qua người đứng trước, lại còn lo ngày cuối bị đứa sau vượt mặt, chỉ có thể vừa chửi Thiên Không vừa tiếp tục ném tiền. Bình chọn kết thúc tối qua, đúng lúc cậu phải đến bệnh viện, ai cũng lo hôm nay cậu không đến được, mà bên Thiên Không thì im re như chết rồi vậy.”

Lại Vũ Đông lật photobook ra: “Tài khoản chính thức không công bố danh sách cuối cùng à?”

“Tối qua mới tung ra bảy cái bóng lưng, bảo là đạo diễn cũng tin luôn ấy, úp úp mở mở đến tận sáng nay mới chịu công bố danh sách ký tặng. May mà mình là dân địa phương, không cần lo chuyện đi lại, mấy chị em ở tỉnh khác loay hoay suốt một ngày trời.”

“Các bạn vất vả rồi.” Lại Vũ Đông chỉ mới nghe kể thôi cũng thấy ngộp thở. Hắn quá hiểu cái cảm giác sắp khởi hành mà vẫn không có bất cứ xác nhận chính thức nào, “Chương trình này đúng là thiếu đạo đức thật.”

“Oa!” Fan Yuzu giật mình che miệng, len lén liếc nhân viên hậu trường, không kìm được cười như đang tám chuyện với bạn thân, “Câu này cậu nói ra được hả?”

Lại Vũ Đông rất nghiêm túc đáp lời bằng giọng chính quy: “Trong những điều cần lưu ý mà bên ekip dặn không có ghi điều này. Pháp vô cấm bất khả vi.”

“Cũng đúng! Mình ủng hộ cậu!” Fan Yuzu vỗ tay đồng tình.

Cô lại tiếp tục “vạch tội”: “Bốc thăm cũng kỳ cục, không như suất khán giả công diễn được đăng ký miễn phí, mấy cái còn lại hoàn toàn dựa vào số trời, mà cái này cũng phải nạp tiền luôn.”

Lại Vũ Đông nổi lòng tò mò, đây là điều hắn từng nghĩ đến: “Mấy bạn mua cái gì? Là photobook này à?”

“Không, cái photobook là nhận tại chỗ.” Fan Yuzu cười bí hiểm, “Hàng thật không phát kịp, tất nhiên là tạp chí điện tử rồi.”

Tuy không rành lắm về các món quà tặng của idol, nhưng theo hiểu biết ít ỏi của mình, Lại Vũ Đông cảm thấy các sản phẩm ảo luôn có gì đó rất... khó nói.

Như album kỹ thuật số hay gacha trong game chẳng hạn.

Fan Yuzu tiếp tục: “Cái ác của Thiên Không là tạp chí điện tử không giới hạn số lượng mà chỉ giới hạn thời gian, từ hàng ngàn đơn chọn ra đúng năm mươi người, không có năng lực tài chính, trúng được đúng là nhờ thần linh phù hộ.”

“Mấy phú bà bỏ cả chục triệu cũng chưa chắc trúng, quan trọng là cậu không được chia một xu nào cả, làm không công hoàn toàn.” Cô thở dài, “Mình vốn định buông xuôi rồi, không nạp thêm nữa, ai ngờ đêm đó lăn qua lộn lại không ngủ được, lại bò dậy mua thêm năm bản.”

Lại Vũ Đông ngẩng đầu khỏi photobook: “Và trúng trong năm bản đó?”

“Chính xác luôn!” Fan Yuzu hưng phấn ra mặt, “Chắc chắn là nhờ mình chia sẻ ảnh quả bưởi vàng nên mới được fan Bưởi phù hộ!”

Quả bưởi vàng sống sờ sờ: “…”

Không ngờ một ngày nào đó, bưởi lại có thể thay thế cá chép may mắn.

“Nhưng mà…” Fan Yuzu mím môi, “Dù mình không dám chắc lắm, nhưng cả vị trí center của vòng ba lẫn ký tặng hôm nay đều rất cạnh tranh, nên xếp hạng của cậu chắc là…”

Cô không nỡ nói ra giả thuyết mà nhiều fan cứng đã nghĩ tới, nhưng lại sợ rằng hàng loạt tin tốt gần đây khiến idol tưởng mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, rồi đến khi biết kết quả lại bị tổn thương.

Lại Vũ Đông viết xong dòng cuối cùng, đặt bút xuống, hai tay đưa photobook cho cô.

“Đừng lo lắng nhiều quá.” Hắn khẽ nhướn mày, như thể đã hiểu mọi chuyện, “Dù kết quả ra sao thì cũng là thành quả mà các bạn đổ công sức mới có được. Mà việc hôm nay mình có thể ngồi ở đây cũng là món quà mà các bạn giành lại cho mình.”

Thành quả – nghĩa là chiến thắng.

Trong lòng hắn, hắn và các cô gái ấy luôn là bên chiến thắng, là những người đã nhận được tình yêu và sự tôn trọng.

“Vâng, bọn mình hiểu mà!”

Fan Yuzu cung kính ôm lấy photobook riêng, đưa ra yêu cầu cuối cùng: “Vợ ơi, có thể làm động tác trái tim má rồi chúc mình rút trúng photocard của cậu không?”

Lại Vũ Đông lần đầu nghe thấy từ “photocard”.

Hắn suy đoán theo ngữ cảnh: “Photocard là ảnh chụp cá nhân đúng không?”

“Ừm, lúc ra về sẽ được rút một tấm, tổng cộng bảy bộ bốn mươi chín tấm, phiên bản ẩn là ảnh chụp chung bảy người.” Yuzu thì thầm, “Thật ra mình thấy ai trúng tấm đó mới là thảm nhất, trúng người khác còn có thể đổi, trúng ảnh nhóm giờ chưa debut thì đổi cho ai? Đâu có fan nhóm đâu mà đổi!”

Cô thở dài: “Năm mươi thẻ rút ngẫu nhiên, làm sao trúng được chứ? Mình đã dùng hết vận may đời này vào năm bản tạp chí kia rồi.”

“Xác suất một phần bảy, vẫn cao hơn trúng vé nhiều mà, biết đâu bạn lại trúng thật.” Lại Vũ Đông nháy mắt, “Động tác trái tim má là thế nào? Dạy mình một chút được không?"

Fan Yuzu tự mình làm mẫu: "Thế này thế này! Một động tác đáng yêu lắm!"

"Hiểu rồi."

Thì ra là kiểu tạo dáng từng bị yêu cầu trong phần chụp ảnh phúc lợi “hộp bí ẩn”…

Lại Vũ Đông đặt bút ký xuống, giơ hai tay lên ngang mặt, các ngón tay cong cong tạo thành nửa trái tim ở mỗi bên, đốt ngón tay chạm nhẹ vào má, ngón cái duỗi thẳng hướng xuống, thẳng hàng với cằm. Hai bên má hắn là hai nửa hình trái tim.

Hắn nở nụ cười rực rỡ: “Chia sẻ may mắn của mình cho bạn, mong bạn sẽ luôn đạt được điều mình mong muốn.”

Một phút kết thúc.

Fan Yuzu mãn nguyện hô to : “Yuzu muôn năm, thần chủ phù hộ!” rồi tung tăng chạy ra ngoài. Ai ngờ vừa nhảy nhót được vài bước đã bị Mạc Lê ngơ ngác nhắc nhở: “Hình như… không được bỏ qua ký tặng?”

“… Xin lỗi! Mình bị Yuzu mê hoặc— à không, đầu óc toàn nghĩ đến việc rút photocard, linh hồn đã bay đi đâu mất tiêu! Mình không hề có ý định nhảy qua phần của cậu đâu! Thật sự xin lỗi rất rất nhiều!!”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 177: Ai đó làm ơn cứu hắn đi



“Mạc Lê, nghe mình giải thích! Mình thật sự là lơ đãng thôi mà!”

“Không sao không sao, mình nhìn ra cậu đi hơi lệch hướng chút.”

“Nếu không nhờ cậu nhắc, chắc mình tiêu đời luôn rồi.”

“Phì, không đến mức đó đâu.”



Lại Vũ Đông dở khóc dở cười nhìn fan Yuzu đang ngồi trước mặt Mạc Lê, liên tục xin lỗi với vẻ mặt hoảng loạn, không khí ngượng ngùng bao trùm giữa hai người.

Cả hai đều căng thẳng, lo sợ hành động hay lời nói của mình sẽ khiến đối phương thấy khó chịu.

Ở một khía cạnh nào đó, cấm nhảy qua người ký là khiến cả đôi bên đều phải “đóng vai”.

Dù quy định không cấm rõ ràng, nhưng trong ký tặng nhóm mà bỏ qua thành viên khác thì vẫn là hành vi bất lịch sự. Vì vậy, họ thường chọn cách chia nhóm theo số chẵn lẻ của số thứ tự đăng ký. Vừa giảm bớt số lượng người cần đối mặt, vừa có thể tăng thời gian tương tác với từng người.

Đối với fan only, họ chỉ mong bảy phút đó đều dành hết cho idol của mình.

Với đủ loại tình huống chồng chất, buổi ký tặng tiếp tục diễn ra.

Một lát sau, Lại Vũ Đông gặp lại fan Yuzu, lúc này cô như hóa thân thành một giám đốc đang bước vào phòng họp chỉ đạo chiến lược. Cô ôm một quyển sổ, trên bìa cài một cây bút, trông như thể sắp lấy laptop ra thuyết trình PowerPoint về kế hoạch kinh doanh.

Fan Yuzu ngồi xuống. Cô không chuẩn bị bất kỳ đồ trang sức nào cài lên tóc, chỉ đưa photobook qua: "Cứ ký tùy ý ạ."

Lại Vũ Đông bị "khí chất" đầy mình của cô ấy cuốn theo, cũng nghiêm túc lên. Ngòi bút rơi xuống không còn là trang có ảnh của mình trong photobook nữa, mà như thể là một bản hợp đồng cần đối xử cẩn thận.

Fan Yuzu chậm rãi mở miệng: "Cậu thích tên nào hơn?"

Lại Vũ Đông vẫn như thường lệ, ngẩng đầu nhìn đối phương khi trả lời: “Tên gọi thân mật hả?”

"Không." Fan Yuzu đổi cách nói chuẩn xác hơn: "Miura Yuki và Lại Vũ Đông. Cậu hy vọng mọi người gọi cậu bằng tên nào hơn?"

“A...?”

Lại Vũ Đông hơi sững người.

Câu hỏi này hoàn toàn khác với những câu hỏi bất ngờ trước đó.

Chọn một trong hai cái tên – đó là một lựa chọn khó.

Fan thích tên nào cũng không sao, nhiều lắm thì phân hóa thống kê dữ liệu. Vậy nên làm số liệu hay kiểm soát bình luận thì phải dùng nguyên văn “Miura Yuki”.

Nhưng nếu chính hắn đưa ra ý kiến thì chẳng khác nào dựng cột cờ, có khả năng sẽ dẫn dắt phong trào trong nội bộ fan. Tệ hơn, sẽ bị một bộ phận cực đoan xem là “thánh chỉ” để bắt ép người khác sửa theo.

Lại Vũ Đông vì thế mà vô cùng do dự.

Nói thật lòng, hắn chắc chắn nghiêng về việc sử dụng tên thật. Chỉ khi được gọi là “Lại Vũ Đông”, hắn mới cảm thấy có sự gắn kết và thuộc về. Bởi vậy hôm đó, khi tan làm bị fan gọi to tên thật, hắn có cảm giác như mình với fan Yuzu, với cả thế giới đã gần nhau hơn một chút.

Cái gọi là thế giới song song, vốn là hai đường thẳng không giao nhau.

Nhưng khoảnh khắc người ta gọi “Lại Vũ Đông”, thế giới đôi bên bỗng có một điểm chạm.

Còn “Miura Yuki” thậm chí chẳng phải nghệ danh, chỉ như ID nhân vật trong game.

Là tên mạng đặt thời còn “trẻ trâu”, nó mang theo ký ức mà lẽ ra nên bị phong ấn. Nếu không phải hệ thống bug nhiều như ứng dụng đọc truyện màu xanh lá nào đó, hắn chắc cả nửa đời sau sẽ không còn gặp lại bốn chữ này.

Vậy mà fan lại gán cho cái tên ấy một ý nghĩa mới, sinh ra một đoạn ký ức thuộc về họ – gọi là “Yuzuko”.

Thật sự rất khó chọn.

Điều duy nhất đáng mừng là hắn đã biết mình không phải thí sinh ngoại quốc. Nếu không, có lẽ còn phải đối mặt với vấn đề nan giải phiền phức hơn. Nghĩ thôi đã đau đầu.

Vừa khi hắn đang gắng gom đủ dũng khí để trả lời, thì fan Yuzu với khí chất của dân chuyên nghiệp đã nhìn thấu mọi suy nghĩ, lên tiếng chặn trước: “Không được lấy mấy câu qua loa để né giống lúc đối phó 'lão tặc' Thiên Không ra lừa mình. Buộc phải chọn một trong hai."

Lại Vũ Đông: “…”

Ai đó làm ơn cứu hắn đi.

Không hổ là fan của hắn, đoán trúng cả chiêu né tránh.

“Mình không làm khó cậu đâu,” fan Yuzu nói, “Vì mình là người quản lý fanclub, chuyện này cực kỳ quan trọng với toàn bộ fan tụi mình.” Cô lật sổ ra, trên đó có bản nháp đã chuẩn bị từ trước, "Bảo bối, cậu là do 'trời xui đất khiến' bị tổ đạo diễn 'bắt đi', nên chúng mình muốn biết suy nghĩ thật lòng của cậu."

Để hắn không phải lo nghĩ, cô đặc biệt nhấn mạnh: “Tên gọi thân mật thì không bàn. Tụi mình chỉ cần một cái tên – cái tên duy nhất có thể đại diện cho cậu.”

“Nên nếu cậu có cơ hội điền lại tên khi đăng ký tham gia chương trình, cậu sẽ chọn cái nào?”

Lại Vũ Đông hơi khựng lại, phần to-sign còn thiếu mỗi chữ ký cuối cùng.

Hắn im lặng vài giây rồi chậm rãi đáp: “Đổi tên sẽ gây phiền phức cho mọi người.”

Theo hắn biết, các vật phẩm phụ trợ như bảng đèn, khẩu hiệu, tên fandom đều có liên quan đến cái tên hiện tại. Giờ mà đổi thì chắc chắn fan sẽ rất vất vả.

Còn hai tuần nữa là đến đêm chung kết, không cần thiết phải làm khó người khác vào lúc này.

“Không đổi tên mới gây phiền phức cho tụi mình.” Fan Yuzu lập tức phản bác, “Tụi mình thích không phải là cái tên, mà là cậu. Nên ý kiến của cậu luôn là ưu tiên hàng đầu.”

Lại Vũ Đông càng thêm do dự.

Hắn cảm thấy mình đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời – một bên là "khách qua đường" của nhân sinh, một bên là "phơi bày" sự chân thành.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 178: Nhưng đây là lần đầu tiên, cô thấy muốn khóc tại một buổi ký tặng.



Đằng sau những lựa chọn khác nhau, cứ như thể đại diện cho những kết cục khác nhau sau khi debut.

Nhận thấy được xu hướng nội tâm của đối phương, fan Yuzu "thừa thắng xông lên": "Nếu chúng mình hô lâu như vậy, mà lại không phải cái tên cậu muốn nghe nhất, thì đối với chúng mình cứ như có một lớp chắn vậy."

"Idol không thể nói dối fan, đúng không?"

Cuối cùng, Lại Vũ Đông thở dài chấp nhận số phận, nói ra suy nghĩ thật lòng: “Nếu có thể, tất nhiên dùng tên thật vẫn tốt hơn.”

"Được rồi, mình sẽ truyền đạt." Fan Yuzu múa bút trên sổ tay, cứ như đang ghi biên bản cuộc họp. "Vấn đề tiếp theo, cậu cảm thấy tên fandom nào thì tương đối ổn?"

Lại Vũ Đông giả vờ làm vẻ mặt đáng thương, định dùng sự đáng yêu để lấp l**m: “Nhất định phải đổi à? Mọi người cũng quen rồi mà?”

Fan Yuzu cứng rắn phớt lờ: “Không được, phải đồng bộ với tên của cậu.”

—— Kế hoạch thất bại.

Thấy không còn đường lui, Lại Vũ Đông đành đầu hàng: “Để mình nghĩ đã.”

Hắn nhanh chóng bắt đầu động não.

Tuy fan Yuzu—người từ fanclub—đã nói là không gây khó dễ, nhưng đổi sang một cái tên fandom hoàn toàn không liên quan gì đến cái cũ, hắn hiểu rõ cảm giác xa lạ và khó thích nghi mà fan sẽ gặp phải.

Nếu có thể, vẫn nên giữ chút liên kết với cái tên gốc.

Lại Vũ Đông hỏi lại với giọng đùa cợt: “Chương trình bảo mọi người gọi là ‘Kẹo Bưởi’, không phải lừa mình đấy chứ?”

“Không đâu, đúng là vậy.”

“Vậy thì mình nghĩ thế này.” Lại Vũ Đông chậm rãi nói, “Trong tên mình có chữ ‘Đông’, đọc gần giống như phương hướng ‘Đông’. Mình là ‘Đông’, các bạn là ‘Tây’, ghép lại mới thành một chỉnh thể. Thế nên, các bạn có thể gọi là ‘Dâu Tây Đường’. Cũng có thể hiểu là, mình mở lòng với các bạn, nên tên fandom sẽ là phiên bản nâng cấp từ tên cũ.”

Hắn mỉm cười hỏi: “Vậy được không?”

“Không vấn đề gì, rất tuyệt vời, chắc chắn mọi người sẽ thích.” Fan Yuzu ghi chép cẩn thận cả logic đặt tên, miệng vẫn không ngừng nói, “Còn một chuyện nghiêm túc nữa, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một chút không?”

Lại Vũ Đông lộ vẻ khó xử: “Nếu bạn nói là trong thời gian tập luyện, thì e là mình không làm được.”

“Nhưng cậu làm việc đến mức đổ bệnh, tụi mình ai cũng lo cho cậu.”

“Cảm cúm, sốt… không phải là chuyện bình thường sao?” Giọng Lại Vũ Đông trong vắt, bình tĩnh như nước, “Những người giỏi hơn mình còn đang nỗ lực, mình phải cố gắng gấp đôi mới không bị bỏ lại quá xa. Trong quá trình đó, mệt mỏi hay khó chịu chẳng qua chỉ là phần nén lại của nhiều năm kiên trì của người khác thôi.”

Hắn luôn là kiểu người đặt mục tiêu rồi thì sẽ dốc hết sức. Đã làm thì làm đến nơi đến chốn, bằng không thà đừng bắt đầu.

Fan Yuzu tiếp tục khuyên nhủ: “Vậy thì cậu có thể điều chỉnh giờ giấc một chút, ví dụ kết thúc vào mười giờ tối?”

"Kết thúc vào 10 giờ tối..." Trong đầu Lại Vũ Đông hiện lên một gương mặt nào đó. Kéo theo đó là bình luận "chửi bới" việc tan làm sớm. Tuy tình huống của hai người họ không giống nhau, nhưng phương án này cũng không khả thi.

Hắn khéo léo từ chối: “Vậy thì mình phải dậy lúc ba giờ sáng mất.”

“Mình chỉ nói ví dụ thôi, cậu cũng có thể kết thúc lúc rạng sáng, miễn là đừng kéo đến sáng luôn.”

“Nhưng tập nhảy thì không thể định giờ cố định mà dừng lại được.” Lại Vũ Đông giải thích, “Đợt thi vòng hai mình và mấy bạn trong nhóm đã thử rồi, nhưng chẳng có hôm nào kết thúc đúng giờ. Nếu mình đang gọt một đoạn, mới gọt được tám nhịp mà hết giờ, mình không thể dừng ngay lập tức được. Gọt xong tám nhịp lại còn phải nối mạch tập cả đoạn đó nữa.”

Hắn đổi cách giải thích: “Tập nhảy quan trọng nhất là trạng thái, cứ tập liền mạch mới hiệu quả. Giống như sinh viên ôn thi cuối kỳ hoặc chạy deadline vậy, phần lớn đều thích thức trắng đêm hơn, đúng không?”

Fan Yuzu, người sắp thi cuối kỳ: “…”

Đã bị thuyết phục.

“Idol không giống những công việc khác, một khi muốn đứng dưới ánh đèn sân khấu, nhận được tình cảm từ bao nhiêu người, thì phải đánh đổi bằng sự cố gắng tương xứng.” Lại Vũ Đông bỗng nhớ tới người bạn tập nhảy đã xa, “Rất nhiều thực tập sinh cũng khổ sở như vậy, nhưng chưa chắc có cơ hội đứng lại trên sân khấu.”

“Vì thế, mình càng phải trân trọng từng giây phút trên sân khấu. Mà trân trọng không phải nói suông. Thời gian chuẩn bị sân khấu quá gấp rút, mình không nghĩ mình có thể chậm lại.”

“Mình biết mọi người đều thật lòng lo cho mình, mình cũng rất cảm kích, nhưng đừng lo cho mình quá nhiều. Mình sẽ tự sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Các bạn cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bản thân mệt mỏi vì mình.”

"Hy vọng chúng ta đều có thể gặt hái một tương lai tốt đẹp hơn."

Fan Yuzu thở dài trong lòng.

Cô sớm đã đoán không thể thuyết phục được cậu ấy, nhưng fanclub đều đặt kỳ vọng vào cô, cô không thể không nhận nhiệm vụ này.

Nếu dễ thay đổi như vậy, thì cậu ấy đã không làm đến mức sốt cao nửa đêm vào viện, rồi sáng hôm sau vẫn ngồi ở bàn ký tặng.

Ngoài việc hỏi được ý kiến chính chủ và tên fandom, chuyến đi này quả thật chẳng thu hoạch được gì.

Chỉ vì muốn tranh thủ một phút ngắn ngủi, đến bản thân cô cũng không lo được—phụ kiện tóc đẹp chưa kịp chuẩn bị, câu hỏi thú vị chưa kịp hỏi, còn có thể đã để lại ấn tượng là một bà mẹ hay lo chuyện bao đồng trong mắt chính chủ.

Tuy nhiên, cô cũng xác nhận được một điều. Yuzuko thật sự là kiểu người "E".

"— Ký xong rồi, bạn nhận lấy đi."

Giọng nam trầm thấp, mang theo ý cười dịu dàng gọi cô quay về hiện thực. Cuốn photobook có chữ ký được hai tay trao đến trước mặt cô, tư thế chuẩn mực như thể đang trao một lời mời trịnh trọng.

Cô cúi đầu nhìn, nét chữ đẹp đẽ được vẽ bằng bút sơn màu vàng ánh, đường nét lưu loát chắc chắn, vừa sắc sảo lại bay bướm, hệt như con người ấy—ôn hòa nhưng không mất đi sự sắc bén.

Gửi XX:

Lại mong đường đời rạng rỡ,

Vũ cánh bay xa, chẳng phụ thanh xuân,

Đông sang, tương lai bừng sáng.

— Miura Yuki

Tuy không được ký bằng tên thật, nhưng hắn vẫn khéo léo ẩn tên thật vào bên trong.

“Rất cảm ơn bạn đã hi sinh thời gian riêng, thay mặt mọi người nói với mình những chuyện quan trọng như vậy, giúp mình hiểu rõ hơn tâm ý của các bạn. Dù mình không thể tự ý quyết định bù đắp lại một phút đó, nhưng hy vọng phần nội dung độc nhất vô nhị này có thể mang lại một kỷ niệm đẹp cho bạn.”

“Cảm ơn bạn vì đã đến vì mình, càng cảm ơn bạn đã vì mọi người mà đến."

Fan Yuzu kinh ngạc ngẩng đầu. Đập vào mắt là nụ cười ấm áp như ánh dương ngày xuân của thiếu niên tóc vàng nhạt. Ngôn ngữ chân thành, cẩn thận chạm thẳng đến sâu thẳm tâm hồn, khiến cả người cô ấy đắm chìm trong biển dịu dàng.

Cô ngơ ngác ôm lấy photobook, phút chốc không biết phản ứng ra sao.

Cô không phải fan lần đầu yêu thích idol, đã từng theo đuổi rất nhiều thần tượng, nghe không biết bao lời thoại na ná nhau, cũng từng thấy không ít chiêu trò kinh doanh tình cảm đầy tính toán.

Nhưng đây là lần đầu tiên, cô thấy muốn khóc tại một buổi ký tặng.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 179: Đây có phải là Lại Vũ Đông không?



Người cuối cùng trong số các thí sinh ký tên xong và rời khỏi, hàng ghế dưới sân khấu giờ trống vắng, trong khán phòng lạnh lẽo chỉ còn lại vài thực tập sinh lác đác cùng nhân viên hậu trường.

Lại Vũ Đông vươn vai một cái, thả lỏng cơ thể và đầu óc vốn đang căng như dây đàn. Một giờ tương tác liên tục với hiệu suất cao tiêu hao năng lượng còn hơn tưởng tượng, cứ như thể đang đối mặt với ban giám khảo trong một buổi bảo vệ tốt nghiệp kéo dài cả tiếng – mà còn là bảo vệ không có kịch bản chuẩn bị trước.

“Ổn không đấy?” Tô Tuấn Triết lo lắng hỏi: “Có thấy không khỏe chỗ nào không? Có gì cứ nói nhé.”

“Không sao,” Lại Vũ Đông lắc đầu.

Tuy hắn có hơi mệt, nhưng vẫn chưa đến mức phải cố gồng. So với cường độ luyện nhảy điên cuồng trước đây thì chuyện này chẳng đáng là gì.

Mạc Lê chưa rõ tình hình nên tiến lại gần hỏi: “Sao thế? Bị bệnh à? Tôi nghe nói rạng sáng hôm qua có người được đưa đi bệnh viện đó, chẳng lẽ là cậu?”

“Là cậu ấy đó,” Tô Tuấn Triết thò đầu chen vào, “Sốt gần 40 độ luôn, tôi nhìn cái nhiệt kế mà muốn xỉu luôn á!”

Lại Vũ Đông cảm thấy người suýt xỉu chắc là hắn mới đúng: “Có 38 độ mấy thôi mà, lấy đâu ra 40 độ…”

“Là ba tám chấm tám!”

“Giờ hạ sốt rồi.”

Tô Tuấn Triết quyết định cầu viện: “Tôi sẽ lén méc Lý Tự, để cậu ấy mắng cậu thêm trận nữa.”

Lại Vũ Đông chẳng hề nao núng: “Cậu ấy không mắng lại được tôi đâu.”

Hiển nhiên, hắn đã quên mất bản thân từng co rúm trong chăn, run rẩy như chú mèo ướt.

“Tô Tô nói đúng đó, sốt cao vậy rồi,” Mạc Lê với kinh nghiệm debut trước đó khuyên nhủ, “Sắp tới vòng chung kết rồi, cậu đừng tới lớp nhảy của Kim lão sư với Tô Tô nữa. Nhiệm vụ vòng này chắc chắn còn nặng hơn các buổi công diễn trước, không phải chỉ học mỗi một bài hát đâu.”

Tô Tuấn Triết khoanh tay trước ngực, ra vẻ nghiêm trọng: "Không sai! Cự tuyệt tiếp khách!"

“Tôi biết rồi,” Lại Vũ Đông cảm thấy họ đang làm quá. Hắn đâu có liều tới mức vừa hạ sốt xong đã chạy đi tập nhảy liền.

Thứ sáu sẽ công bố danh sách vào chung kết, đến lúc đó chắc hắn cũng khỏe lại gần như hoàn toàn rồi.

Buổi ký tặng kết thúc, Lại Vũ Đông và những người còn lại chia thành hai nhóm. Hắn đi trước đến bệnh viện truyền dịch cùng với nhân viên công tác, những món quà nhỏ mà người hâm mộ tặng hắn nhờ Từ Án mang về giúp.

Dù đã che chắn kín mít, hắn vẫn bị Lý Tự đoán trúng – có người lén chụp ảnh hắn rồi đăng lên mạng.

[Chủ đề] Không hiểu thì hỏi: Đây có phải là Lại Vũ Đông không?

Chủ thớt:

Tình cờ gặp ở bệnh viện, không chắc lắm, có fan nào xác nhận giùm với? [kèm ảnh]

1L

Lại Vũ Đông là ai thế?

2L

Là bé Yuzuko đó, còn ai chưa biết tên thật của Yuzuko là Lại Vũ Đông nữa?

3L

Nhìn cái là biết liền luôn, tui là fan Từ Án mà cũng nhận ra Bưởi nè.

4L

Ủa? Che kỹ vậy mà nhận ra luôn hả? Fan Bưởi chính hiệu đây mà tui còn không chắc... (đơ mặt)

5L

Chắc là khí chất của trai đẹp rồi, nhìn cái bóng lưng thôi cũng thấy là Đông Bảo.

6

Đúng là Bưởi đó, mặc y chang đồ lúc ký tặng hồi sáng nay [kèm ảnh]

7L

Má ơi, vừa kết thúc ký tặng đã đi truyền nước biển luôn, anh này đúng là liều mạng.

8L

Chậc chậc chậc, quả này ngược fan đỉnh thật.

9L

Biết chọn thời điểm ghê, tự động tạo drama hút fan luôn, đỉnh!

10L

Thương bé con quá, ốm mà vẫn bị đám fan Yuzu chúng ta lôi đi tham gia hoạt động offline, không giống ai kia cuối tuần được nằm nhà ngủ nướng sung sướng! Ai! Fan Yuzu ác độc quá!

11L

Chủ thớt ơi có ảnh gần mặt không? Muốn coi quá QwQ

12L - Chủ thớt:

Trả lời 11L: Ảnh vào phòng riêng truyền nước rồi, tui cũng về rồi, xin lỗi nha.



Bài viết này nhanh chóng bị kéo về hội nhóm riêng của fan Miura Yuki, cạnh tranh lượt view với loạt video ký tặng mới toanh, chiếm cứ luôn cả trang đầu bảng hot.

Cuối cùng, vẫn là một phú bà fan Yuzu từng tham gia buổi ký tặng ra mặt ổn định lòng quân.

Cô ấy đầu tiên đưa ra tin tức Lại Vũ Đông đã hạ sốt, tạm thời xoa dịu phần lớn lo lắng của người hâm mộ, sau đó mạnh tay tung ra một video tổng hợp tạo hình trong buổi ký tặng.

Mở video lên, nhạc nền là một bản ngọt ngào quen thuộc chuyên dùng để dựng clip trong fandom.

Hiện lên đầu tiên là một cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đội mũ nhỏ phong cách gothic. Chiếc mũ đen cài lệch bên trái, viền mũ gắn hai bông hồng đen - xanh, có xích vàng nối hai đầu tạo thành vòng cung.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn vào ống kính, khẽ nhếch khóe môi, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất công tử quý tộc tao nhã.

Cảnh tiếp theo, cậu đội lên đầu cặp tai mèo đen nhung mượt, trên tai gắn khuyên bạc với mặt dây hình thánh giá lủng lẳng, vừa cool ngầu lại vừa đáng yêu.

Một fan ngồi đối diện hình như đề nghị điều gì đó, khiến cậu ngượng ngùng đưa tay che miệng cười mấy giây, rồi giơ nắm đấm làm động tác dễ thương.

Giây tiếp theo, phong cách đột ngột thay đổi.

Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt nhìn cái mũ trước mặt bằng ánh mắt khó tin, như đang tự hỏi trên đời sao lại có thứ thế này, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy bằng cả hai tay.

Là một chiếc mũ len hình quả dưa siêu ngố.

Không ngờ khi đội lên lại không hề buồn cười như tưởng tượng, trái lại còn dễ thương lạ lùng.
 
Back
Top