Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 20: Quả nhiên là người nóng tính.



Người phản ứng lại là một chàng trai tên Lý Tự, học viên lớp B, thuộc đội rap, là một trong những thực tập sinh hiếm hoi mà Lại Vũ Đông có thể nhận ra tên và mặt.

Ấn tượng sâu sắc về Lý Tự không có lý do đặc biệt nào, chỉ là vì người này nhuộm một mái tóc đỏ rực rỡ, vô cùng nổi bật trong đám đông, bây giờ lại thêm một tràng phát ngôn đầy mỉa mai, rất khó để không thu hút sự chú ý của Lại Vũ Đông.

Đáng tiếc là, cảnh này không được ghi lại bởi máy quay, nếu không chắc chắn sẽ giúp chàng trai nóng tính này có thêm chút độ nổi tiếng.

Bầu không khí lúng túng im lặng trong vài giây.

Rất nhanh, mọi người lại tiếp tục nói cười như không có chuyện gì xảy ra, dường như câu nói mỉa mai vừa rồi chỉ là ảo giác tập thể.

Lại Vũ Đông theo nhân viên công tác đến chiếc xe buýt bên ngoài địa điểm ghi hình, trước khi lên xe, hắn để ý thấy Triệu Diệc Phong đang vẫy tay với fan ở phía trước một chiếc xe buýt khác, hắn lập tức phản ứng lại, cũng hướng về phía đó cười và vẫy tay chào tạm biệt.

May quá, suýt nữa hắn đã vì quá mệt mà bỏ qua.

Lễ phép cơ bản nhất không thể quên.

Lại Vũ Đông là người lên xe cuối cùng, trên xe gần như đã hết chỗ, hắn tùy tiện tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau, người ngồi bên cạnh vừa hay là Lý Tự.

Lại Vũ Đông đang phân vân không biết làm thế nào để hỏi một cách lịch sự và đơn giản liệu mình có thể ngồi ở đây không, thì cậu trai tóc đỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngồi đi, đứng ngẩn ra làm gì?"

Lại Vũ Đông vội vàng ngồi xuống, hắn nghiêng đầu định thân thiện giới thiệu bản thân, đối phương lại tỏ vẻ không muốn bị làm phiền, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn bất đắc dĩ cười cười, thu lại ánh mắt ngước nhìn về phía trước.

Thời gian hiển thị trên xe là bốn giờ bốn mươi phút sáng.

Khó trách hắn buồn ngủ như vậy, lát nữa trời sẽ sáng rồi.

Trên đường về ký túc, đa số mọi người đều mệt mỏi đến mức uể oải, chỉ có một vài người tỉnh táo, nhận ra điều này nên đều cố gắng giữ im lặng, trong xe chỉ còn tiếng động của bánh xe lăn trên đường.

Lại Vũ Đông rũ bỏ vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết, mềm nhũn như không xương mà ngả người ra ghế, nhiệt độ điều hòa vừa đủ ấm, cơ thể bị lạnh cóng dần dần ấm lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào lưng ghế phía trước với ánh mắt trống rỗng, hình ảnh trước mắt giống như một bức tranh bị nhòe mực trên giấy, dường như được phủ một lớp bộ lọc hiệu ứng mờ ảo, thúc giục hắn nhắm mắt lại.

Xe lắc lư khiến Lại Vũ Đông chóng mặt, muốn ngủ một lát nhưng lại bị một khúc cua hoặc một cú xóc mạnh mẽ kéo ra khỏi cơn buồn ngủ, nỗi khổ này kéo dài bao lâu hắn cũng không biết, cho đến khi có người đẩy hắn một cách thô lỗ, hắn mới nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.

"Này, đừng ngủ nữa."

Trước mắt là một mái tóc đỏ rực rỡ, Lại Vũ Đông dụi dụi mắt, trước khi hắn mất vài giây để tập trung bóng mờ thành một hình ảnh rõ ràng, hắn đã nhận ra đối phương nhờ đặc điểm quá đỗi nổi bật này: "Cảm ơn cậu, Lý Tự."

"Hả? Cậu vậy mà nhớ tên tôi sao?" Lý Tự nhướng mày, cậu ta nhanh chóng liếc nhìn quần áo của mình, lộ ra vẻ đã hiểu ra, "Suýt nữa thì quên, trên áo có dán bảng tên."

"Tôi…"

Lý Tự vung tay không quan tâm: “Được rồi, đừng lề mề nữa, định ngủ lại trên xe buýt sao? Dậy đi để tôi ra ngoài.”

Quả nhiên là người nóng tính.

Lại Vũ Đông vừa thầm cảm thán trong lòng, vừa ngoan ngoãn theo người phía trước xuống xe.

Hành lý đã được tổ chương trình chuyển đến bên ngoài ký túc xá để mọi người nhận dạng, Lại Vũ Đông lo lắng lẫn vào đám đông, vậy mà tìm được chiếc vali dán nhãn "Miura Yuki".

Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà hệ thống không hố hắn, nếu không thì hắn khác gì cái đứa ngốc duy nhất trong chuyến du xuân chỉ mang theo ba lô mà không mang theo đồ ăn vặt?

Lại Vũ Đông hơi nhấc chiếc vali lên ước lượng cân nặng, cảm giác nhẹ bẫng khiến động tác của hắn khựng lại một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà đặt nó xuống, diễn xuất vụng về của hắn lúc này đạt đến đỉnh cao.

… Hy vọng không phải là rỗng tuếch.

Với cái mặt dày của cái hệ thống vô đạo đức kia, biết đâu nó thật sự làm ra chuyện đó.

Sau khi nhận hành lý xong, tất cả mọi người đi vào sảnh tầng một của ký túc xá, và đám người đang uể oải trên xe bỗng nhiên ồn ào không kiểm soát được. Môi trường sống là một yếu tố rất quan trọng, sự tò mò và mong đợi đan xen lẫn nhau, thúc đẩy họ đi khám phá thử xem thế nào.

Tất nhiên, việc phân chia phòng không thể nào khiến họ tỉnh táo như xoa dầu gió vào huyệt thái dương, lý do quan trọng nhất là vì camera đã bật lên.

【Đầu tiên】

【Mới nhận thông báo mở sóng mà tôi giật mình】

【Nếu điện thoại tôi không bị lỗi, hiện giờ phải là 4 giờ 52 phút sáng】

【Không theo nổi nữa rồi, đợi bản ghi hình thôi…】

【? Ngủ một giấc dậy rồi, sao vẫn còn đang ghi hình】

Lại Vũ Đông lại bị đám bình luận đột ngột xuất hiện làm giật mình.

"Im lặng im lặng, mọi người nghe tôi nói." Nhân viên đứng giữa sảnh tầng một, cầm loa nhỏ để duy trì trật tự, "Hôm nay lúc 11 giờ trưa ở đây sẽ tập hợp, lúc đó sẽ công bố nội dung và quy tắc kiểm tra bài hát chủ đề."

Thông tin trọng đại vừa được công bố, các thực tập sinh đều than thở: "Không nghỉ một ngày à? Hôm nay đã bắt đầu rồi sao?"

"Ngày đầu mà đã vất vả thế này, sau này không phải muốn lấy mạng tôi sao?"

"Thế này sao mà dậy nổi!"

"11 giờ? Buổi trưa??"

Lưu Khải Sơ không biết từ lúc nào đã nhảy đến bên cạnh Lại Vũ Đông, cậu giơ đồng hồ lên, vẻ mặt ngay lập tức trở nên đau khổ, "Còn mấy phút nữa là 5 giờ rồi!"

Ngược lại với Lưu Khải Sơ, người đứng bên cạnh cũng là người ngồi chung xe với cậu - Tô Tuấn Triết chàng trai đội mũ nồi và tóc xoăn lười biếng ngáp một cái: "Cũng ổn, về nhà ngủ được 6 tiếng."

"Sáu tiếng cái gì mà sáu tiếng? Chia phòng xong còn phải tẩy trang tắm rửa, lên giường chắc cũng phải sáu giờ rồi! Trời sáng rồi!"

"Năm tiếng cũng khá lâu rồi."

Lưu Khải Sơ trợn tròn mắt: "Lâu!?"
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 21: Hắn có điều gì đáng để tranh giành không?



Lại Vũ Đông im lặng không nói gì, với tư cách là một sinh viên phát thanh mỗi ngày đều phải dậy sớm luyện thanh và thường xuyên thức đêm viết bản thảo, viết kế hoạch, hắn vô cùng ủng hộ quan điểm của Tô Tuấn Triết.

So với những chuyện đau khổ trong quá khứ khi phải dậy sớm luyện thanh với nguy cơ đột tử sau ba tiếng ngủ, năm tiếng ngủ không tính là thoải mái, nhưng đã đạt đến lượng ngủ tối thiểu mà hắn cần, cả ngày sẽ không bị thiếu năng lượng.

Nói mới nhớ, hình như hắn không thể dậy sớm luyện thanh được nữa rồi.

… Đúng rồi, vậy việc học của hắn thì sao?

Cái trường đại học mà hắn vất vả lắm mới thi đỗ không thể vì cái lý do kỳ quái này mà bỏ dở được chứ!?

Lại Vũ Đông: 【Thời gian ở thế giới thực có đồng bộ không? Tôi sẽ không bị nghỉ học lưu ban chứ?】

Hệ thống: 【Ký chủ, xin yên tâm, nhất định sẽ cung cấp cho bạn một giải pháp nhân văn, bạn chỉ cần chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ là đủ.】

Lại Vũ Đông: 【Hy vọng cậu thực sự hiểu từ nhân văn.】

"Xin chào." Một đôi găng tay len có tai thỏ được giơ cao trong đám đông, Giang Dương Phàm cười mỉm, đôi mắt cong cong, giọng nói dịu dàng như làn gió xuân vỗ về khuôn mặt, "Xin hỏi trước khi tập hợp lần tiếp theo có cần trang điểm không?"

Nhân viên công tác trả lời rất khách sáo: "Tổ chương trình không cung cấp thêm."

"Vâng, cảm ơn."

【Tai thỏ! Dễ thương quá!】

【Giang Dương Phàm ngoài đời lại là phong cách dễ thương như vậy sao?】

【Mình cứ tưởng cậu ấy là kiểu anh trai dịu dàng nhà bên】

【Kiên quyết bảo vệ quyền lợi của kiểu anh trai dịu dàng nhà bên đeo găng tay tai thỏ!】

"Tầng một đến tầng ba là khu vực công cộng, tầng bốn trở lên là khu vực ký túc xá, ký túc xá chia thành phòng đôi, phòng bốn người, phòng sáu người và phòng mười người, lần lượt chọn phòng theo thứ tự lớp A, B, C, F, ai đến trước thì được chọn trước." Nhân viên công tác giải thích xong, nghiêng người chỉ về phía thang máy, "Tiếp theo bắt đầu chia ký túc xá, lớp A vào trước, nhớ dán bảng tên lên cửa."

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, các thành viên lớp A dẫn đầu kéo vali đi tới.

Lựa chọn đầu tiên của Lại Vũ Đông là phòng bốn người, thứ hai là phòng sáu người.

Phòng đôi quá thân mật dễ bị lộ, phòng mười người tiếp xúc với quá nhiều người cũng dễ bị lộ, hơn nữa càng nhiều bạn cùng phòng càng khó hòa hợp, thói quen sinh hoạt khác nhau, môi trường bừa bộn đến việc ngủ ngáy đều là vấn đề nghiêm trọng, vì vậy chọn phòng trung bình là an toàn nhất.

Mặc dù hắn trong nhóm người cuối cùng, nhưng học viên lớp F rất nhiều, còn lại nhiều giường như vậy chắc chắn có thể giành được.

Đợi ba lớp phía trước chọn xong ký túc xá, nhân viên công tác ra lệnh "Lớp F có thể vào rồi", Lại Vũ Đông là người đầu tiên kéo vali, nhanh như chớp xông lên dẫn đầu.

【Người vừa lao qua kia là ai vậy? Chạy nhanh quá không nhìn rõ】

【Miura Yuki?】

【Nhìn màu tóc là cậu ấy.】

【Ủa, cậu ấy là kiểu tính cách hoạt bát này sao? Tôi nhớ là một người cool ngầu mà?】

Lại Vũ Đông nhanh chóng liếc qua bảng tên trước cửa ký túc xá, hoặc là phòng bốn người đã đầy, hoặc là chỉ còn lại phòng sáu người và phòng mười người, hắn không muốn nhanh như vậy đã phải chọn phương án thứ hai, liền cười từ chối lời mời của một số người.

Hắn tầng tầng lớp lớp chọn lọc lên trên, sau đó dứt khoát bỏ qua việc chờ thang máy, trực tiếp xách vali leo cầu thang bộ.

Đến tầng cuối cùng của khu ký túc xá, tức là tầng bảy, số ký túc xá chưa đầy người tăng lên, có hai phòng bốn người chưa đầy, lần lượt là phòng 706 và phòng 707 ở cuối hành lang, vừa hay đều thiếu một người là đủ.

Lại Vũ Đông dừng bước, hắn định phân tích thành phần các thành viên để xem nên gõ cửa phòng nào thì phù hợp hơn, ưu tiên những người hướng nội ít nói, những bạn cùng phòng có tính cách quá hướng ngoại không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Ví dụ như Lưu Khải Sơ, mặc dù người ta rất nhiệt tình và thân thiện, nhưng lời nói của cậu ấy quá nhiều, là "đối tượng nước ngoài" không biết tiếng thật sự không thể chịu nổi.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lại Vũ Đông còn chưa nhìn rõ bảng tên, phòng 706 "vèo" một tiếng thò ra một cái đầu đen, chính là Lưu Khải Sơ mà hắn đang nghĩ tới.

"Yuki!" Thấy người bạn mới quen đứng ở ngoài cửa, Lưu Khải Sơ lập tức phấn khích, đôi mắt tròn xoe như mắt cún cười lên đặc biệt có linh khí, "Cậu còn chưa chọn được phòng sao? Hay là đến chỗ tôi đi! Bạn cùng phòng của tôi siêu lợi hại, họ còn đồng ý dạy tôi nhảy nữa!"

— Siêu lợi hại?

Đôi mắt màu vàng anh đào liếc về phía cửa phòng 706, ngoài bảng tên của Lưu Khải Sơ dán hơi lệch ở trên, hai người còn lại lần lượt là Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết.

Kim Hi Hằng là người có khả năng nhảy top trong nhóm thực tập sinh, lúc buổi đầu biểu diễn Lưu Khải Sơ đã từng nói qua một câu, anh ấy là giáo viên dạy nhảy của bạn.

Sân khấu đầu tiên của Tô Tuấn Triết bị bỏ lỡ, không biết lai lịch gì, là người ngồi cạnh Lưu Khải Sơ trên xe buýt mà cậu vừa mới quen.

Không thể không thừa nhận, khả năng giao tiếp của Lưu Khải Sơ quá mạnh mẽ, trong thời gian ngắn như vậy đã phát triển đến mức có thể dạy nhảy rồi.

"Cậu đến là có cấu hình song A song F rồi đó!" Lưu Khải Sơ mong đợi nói.

Lại Vũ Đông: "…"

Loại cấu hình kỳ quái này có cần thiết phải hoàn thiện không?

"Ủa? Thật sự là Yuki à, tôi còn tưởng mình nghe nhầm."

Lương Chi Thịnh từ phòng bên cạnh đi ra, một tay cầm một chai nước tẩy trang còn chưa mở, tay kia tùy ý giơ lên đặt lên bảng tên ở cửa, nửa đùa nửa thật quăng ra cành ô liu:

"Theo cậu nói như vậy, Yuki càng nên đến phòng 707, thiếu một người như cậu ấy là đủ bốn lớp rồi."

Lại Vũ Đông nghe vậy nhìn về phía phòng 707, bảng tên dán trên cửa từ trên xuống dưới lần lượt là Từ Án, Lý Tự và Lương Chi Thịnh, đều là những gương mặt quen thuộc mà hắn có ấn tượng sâu sắc.

Đúng như Lương Chi Thịnh nói, phòng 707 đã đủ lớp A, B, C, chỉ còn thiếu một lớp F nữa.

Vậy thì, vấn đề đến rồi.

Hắn nên chọn kiểu ép buộc chơi game xếp hình hay là kiểu ép buộc chơi bài Solitaire đây?

"Yuki, đến phòng 706 đi! Bọn mình có hai người đảm nhiệm main dancer lớp A!" Lưu Khải Sơ vừa cố gắng thuyết phục, vừa tiện thể tiết lộ vị trí của Tô Tuấn Triết cho Lại Vũ Đông đang bỏ lỡ thông tin.

Lương Chi Thịnh vặn nắp chai nước tẩy trang, không nhanh không chậm nói: "Phòng 707 cấu hình đầy đủ hơn, Từ Án là main vocal lớp A, Lý Hựu là người đảm nhiệm rap, tôi biết nhảy một chút, cậu đến là… ừm… đảm nhiệm visual?"

Lưu Khải Sơ: "Đến đi mà!"

Lương Chi Thịnh: "Cậu sẽ chọn bên nào?"

"……"

Bị kẹp giữa hai người, Lại Vũ Đông nhìn trái nhìn phải, không hiểu sao lại rơi vào tình huống như vậy.

Theo lý thường, người bị tranh giành sẽ phải là những người có năng lực mạnh mẽ hoặc tính cách dễ hòa nhập, sao lại là hắn, một người chẳng có gì đặc biệt, vừa hát dở lại nhảy kém như hắn?

Hắn có điều gì đáng để tranh giành không?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 22: Câu này có thể nói trước ống kính à?



So với thành viên của phòng 706, tổ hợp của phòng 707 hiển nhiên là lựa chọn ưu tiên của Lại Vũ Đông.

Một Lý Tự bất cần đời, một Từ Án hướng nội rụt rè, cộng thêm một Lương Chi Thịnh dịu dàng chu đáo – đúng là tổ đội hoàn hảo tuyệt đối.

【Trận chiến đỉnh cao ký túc xá! Miura Yuki sẽ về đâu!】

【Yuki: Tôi muốn chạy trốn quá】

【Chọn 706 đi, Yuki với Lưu Khải Sơ ở chung buồn cười lắm luôn】

【Đừng làm khó anh cool ngầu nhà tớ chứ www】

... Đừng vì buồn cười mà không quan tâm đến sống chết của người khác chứ! Mạng của Lại Vũ Đông cũng là mạng!

Xin nhấn mạnh lại lần nữa, hắn hoàn toàn không có ý chê bai Lưu Khải Sơ, cũng chẳng có ý kiến gì với hai học viên lớp A mà hắn chưa từng nói chuyện. Chỉ là, thân phận của hắn đặc biệt, chọn ký túc xá phải cân nhắc kỹ càng.

Gõ chữ "khát vọng sống" lên màn hình chat.jpg

Mặc dù vậy, việc không chút do dự chọn một bên trong tình thế bị hai người kẹp giữa không phù hợp với tính cách của Lại Vũ Đông, huống chi Lưu Khải Sơ không phải là người vô tư lự như vẻ bề ngoài, hắn lo lắng sự từ chối của mình sẽ làm tổn thương lòng nhiệt tình của người ta.

Lại Vũ Đông vắt óc suy nghĩ lý do, nhưng vẫn không nghĩ ra cái nào hợp lý.

Ngay lúc hắn định viện cớ là như lời Lương Chi Thịnh nói “tổ hợp toàn diện hơn”, thì nam sinh tóc đen để tóc đầu nấm đẩy cửa bước vào, như vị cứu tinh toả hào quang, kéo hắn ra khỏi tình cảnh khốn đốn.

—— Là Từ Án, main vocal của phòng 707.

Từ Án tay trái ôm một cái chậu đựng đầy đồ dùng vệ sinh cá nhân, tay phải xách một cái túi tắm chống nước dùng để đựng quần áo thay, dưới chân đi một đôi dép lê mới thay, bộ dạng này vừa nhìn là biết chuẩn bị đi tắm rửa.

Cậu vừa nãy đang sắp xếp hành lý nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Vừa ra khỏi phòng đã thấy bóng người quen thuộc, đôi mắt liền sáng rực lên: “Yuki, cậu định đến phòng bọn tôi ở à?”

“Tôi…”

"Tuyệt quá!" Nhận ra phản ứng của mình có chút kích động, Từ Án ngại ngùng cười cười, "Trước đó đã hứa với cậu nếu cần giúp đỡ về ca hát thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào, ở cùng một phòng thì càng tiện hơn."

Lại Vũ Đông: “…”

Vừa nghĩ đến việc bài thi phụ là bài hát do hệ thống random, cảm giác tội lỗi lại càng dâng cao.

Hệ thống: 【Xin đừng nghĩ như vậy, ký chủ. Có thể rút được bài đó cũng là năng lực của bạn.】

Lại Vũ Đông: 【Ý cậu là đang mỉa mai tôi à?】

Hệ thống: 【Vận may cũng là một phần của thực lực.】

Lại Vũ Đông: 【Đây là lừa đảo thì có! Mau cho tôi nghe bản gốc 《Lose Heart》 một lần đi!】

Hệ thống: 【Xin lỗi, không hỗ trợ kỹ thuật đó.】

Biết ngay cái hệ thống vô lương tâm này chẳng làm được trò trống gì, Lại Vũ Đông thở dài trong lòng. So với chuyện hiểu lầm đẹp đẽ nhất thời này, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện chia phòng ký túc xá.

Dù sự cố do hệ thống gây ra khiến hắn không công bằng mà tăng được hảo cảm với Từ Án, nhưng không sao cả. Hắn không rành mấy bài ít người biết của Từ Án, nhưng mấy bài hot nổi đình nổi đám ngày xưa thì cũng biết kha khá, miễn cưỡng cũng xem là nửa người hâm mộ. Thế nên, lựa chọn đầu tiên của hắn vẫn là phòng 707.

Lại Vũ Đông liếc nhìn Lương Chi Thịnh và Từ Án, rồi giơ hai ngón tay ra với Lưu Khải Sơ: “Hai chọi một.”

“...Cậu quyết theo đa số thật à!?” Lưu Khải Sơ tròn xoe mắt đầy kinh ngạc, “Thế thì để mình gọi Tô lão sư với Kim lão sư tới! Lúc đó là ba chọi hai!”

“Cũng muộn rồi, đừng làm khó Yuki nữa, mai còn phải dậy sớm đấy.” Lương Chi Thịnh cầm theo nước tẩy trang, cười híp mắt đẩy Lại Vũ Đông về phía phòng 707, “Phòng chúng ta gần nhau thế mà, muốn ghé chơi lúc nào chẳng được.”

“Cậu gian xảo quá rồi đó!”

Thế là, trận chiến chọn ký túc khép lại với việc bảng tên “Miura Yuki” được dán vào chỗ cuối cùng trên cửa phòng 707.

Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm số phòng mấy giây, lúc này mới chợt nhận ra ngày sinh của hắn đúng là mùng 7 tháng 7.

Chúc hắn may mắn.

Môi trường ký túc xá cho học viên cũng bình thường thôi, không khác gì phòng ký túc hồi đại học của Lại Vũ Đông, điểm khác biệt duy nhất là thay vì kiểu giường tầng trên, bàn dưới thì là hai chiếc giường tầng cùng bên tường.

Giường dành cho hắn là một chiếc giường dưới gần cửa, giường trên là của Lương Chi Thịnh. Bên kia là Từ Án nằm dưới, Lý Tự nằm trên.

“Lý Tự, phòng mình đủ người rồi.” Lương Chi Thịnh gõ gõ thanh giường phía trên, “Này, cậu ấy là Miura Yuki, trên xe buýt hai người ngồi cạnh nhau đó.”

“Chào cậu.” Lại Vũ Đông vội chào một tiếng, sợ lại bị anh chàng nóng tính này phớt lờ.

“Ồ, chào cậu.” Lý Tự đang dàn chăn gối bận rộn, cũng không quên liếc mắt nhìn một cái, còn tiện thể nhắc lại chuyện trước khi lên xe, “Lần sau bị chửi thì nhớ chửi lại.”

Lại Vũ Đông: “…”

Câu này có thể nói trước ống kính à?

Theo như hiểu biết hạn hẹp của hắn, đề xuất của Lý Tự dễ làm xấu hình tượng. Dù là trước máy quay hay sau hậu trường thì cũng nên tránh, huống hồ đối phương cũng đâu chỉ đích danh, tự dưng phản ứng gay gắt quá lại khiến bản thân mất mặt.

Xét từ góc độ hiệu ứng chương trình thì, xung đột kịch tính đúng là dễ thu hút sự chú ý. Những màn “drama” nhan nhản trên show thực tế là minh chứng rõ ràng. Có câu nói, “bị ghét cũng là nổi tiếng”.

Nhưng mà—

Đây là một show tuyển chọn thần tượng bán giấc mơ, chứ không phải mấy show hẹn hò cãi nhau rồi ly hôn.

Nhiệm vụ của hắn là nỗ lực debut, chứ không phải bị loại rồi đi bán hàng livestream.

Dù lý do là gì đi nữa, hắn vẫn thấy hành động lúc ấy không có vấn đề.

“Khụ khụ.”

Lương Chi Thịnh giả vờ ho mấy tiếng, kín đáo liếc nhìn chiếc camera gắn trong phòng.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 23: Đừng call back nữa mà!



May là GoPro trong ký túc thu âm không tốt lắm, Lý Tự lại nói nhỏ, tiếng sột soạt dàn chăn còn át cả tiếng nói. Lúc này, trong phòng livestream số người đang xem cũng ít, chưa có tay soi nào phát hiện ra câu vừa rồi.

Lương Chi Thịnh không khỏi cảm khái: “Hai cậu chắc hợp nhau lắm đấy.”

“Hả?” Lý Tự cau mày, vẻ mặt đầy quái lạ: “Tôi với cậu ấy thì có gì mà nói? Một ngày cậu ấy nói ra được bao nhiêu chữ, cộng hết lại chắc còn không bằng một câu của tôi đi ?”

Lương Chi Thịnh phản bác sắc bén: “Người ta hai chữ đã đè bẹp cả một câu của cậu rồi.”

【Ý gì vậy?】

【Câu này tôi biết! Là kịch bản đấy!】

【Kịch bản là sao? Tôi bỏ lỡ mất tiết học nào rồi à?】

Lại Vũ Đông: “……”

Đừng call back nữa mà!

Sau một tràng đối thoại chạm ngưỡng “cháy mic”, Lại Vũ Đông kéo vali đặt xuống cạnh giường, nghi thức “mở hộp” này không hề thua kém lần quay mười lượt miễn phí đầu tiên của tài khoản mới trong game mobile, chỉ thiếu điều khắc hẳn dòng chữ “Gói tân thủ” lên vali thôi.

Hắn vừa sợ mở ra sẽ thấy bộ phúc lợi tân thủ giống với thiết lập sân khấu đầu tiên khiến người ta ám ảnh, vừa sợ hệ thống chơi khăm, nhét cho hắn đầy một vali toàn cỏ khô trang trí, kiểu nào cũng là thứ không dám cho người khác nhìn.

Lạy trời lạy phật, nguyện ăn chay cả đời, chỉ xin đừng để gói quà tân thủ quá dở hơi.

Lại Vũ Đông cắn răng, nhắm mắt, hạ quyết tâm kéo khóa vali xuống đến tận cùng, rồi cẩn thận mở nó ra.

Đập vào mắt là vài bộ quần áo được gấp gọn gàng ngăn nắp, hệ thống đúng là keo kiệt đến mức không vắt ra được giọt dầu nào, số lượng quần áo chỉ vừa đủ để thay giặt luân phiên.

May thay gu ăn mặc cũng không tệ, không có mấy kiểu áo sơ mi kẻ sọc đậm chất lập trình viên, áo polo kiểu quan chức hay áo thun mỏng bạc màu của các ông chú hay đi dạo, phong cách còn sành điệu hơn cả mấy bộ đồ “soái ca đường phố” bán chạy trên app màu cam, chỉ cần có chút thẩm mỹ là phối đồ sẽ ổn ngay.

Khăn mặt, bàn chải, dép lê, bình nước, sữa tắm… những vật dụng thường ngày đều đủ cả, thậm chí còn có kính áp tròng, mặt nạ và nước tẩy trang, giống như khi quay thẻ đã gom đủ bộ thẻ R vậy.

Ít ra cũng không cần phải mặt dày đi mượn đồ của bạn cùng phòng.

Ngoài ra, Lại Vũ Đông còn nhận được vài món đồ ngoài dự kiến—một cái ví trông rất bình thường và một chiếc MP3 thông minh.

Đáng tiếc là không có vật bất ly thân của người hiện đại—điện thoại di động.

Nghe nói điện thoại của tất cả thực tập sinh đều bị thu lại ngay từ trước khi bắt đầu quay hình, nhưng do hắn xuyên đến trễ nên may mắn không phải trải qua khoảnh khắc tàn nhẫn ấy.

Cái ví bình thường như chính vẻ ngoài của nó, bên trong chỉ có vài tờ tiền mặt, ngoài việc dùng để hối lộ bảo vệ để gọi đồ ăn thì Lại Vũ Đông tạm thời chưa nghĩ ra được công dụng nào khác của tiền mặt trong nơi này.

Điều bất ngờ duy nhất là chiếc MP3 thông minh kia, tuy là phiên bản Wi-Fi nội bộ dành riêng cho học sinh, đến cả mở trình duyệt cũng không được, nhưng lại có thể dùng phần mềm nghe nhạc tích hợp sẵn để nghe nhạc trực tuyến.

Hiểu rồi, nhiệm vụ phụ của hắn là tìm Wi-Fi, nghe thử bản gốc ca khúc 《Lose Heart》.

Hệ thống: 【Ký chủ, không có nhiệm vụ phụ nào như vậy cả.】

Lại Vũ Đông: 【Đừng xen vào.】

Kiểm tra xong “gói tân thủ”, Lại Vũ Đông lôi nước tẩy trang và bông tẩy trang từ trong vali ra, thành thạo xé bao bì.

Trước đây hắn từng trang điểm khi tham gia các buổi phỏng vấn và hoạt động lớn nhỏ trong trường, kỹ năng tẩy trang cũng không tồi, tuyệt đối không thuộc dạng “nam thẳng lỗi thời” bị demon hóa.

Ví dụ như câu nói kinh điển: “Son thì chỉ có màu đỏ chứ có gì đâu.”

Mỗi lần hắn nhìn chằm chằm vào các màu son kiểu hồng barbie hay cam bí ngô, đều không thể hiểu nổi mấy “đấng nam nhi” ấy phải mù màu đến mức nào mới không phân biệt nổi hồng với cam.

Cái người nói câu “Đẹp trai là giỏi lắm sao” giữa đám đông kia, biết đâu cũng là một trong số đó.

Lại Vũ Đông vừa lầm bầm trong lòng, vừa cầm bông tẩy trang thấm nước tẩy trang, bước tới trước gương, khi ánh mắt chạm phải đôi con ngươi vàng nhạt trong gương, hắn bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng—

Kính áp tròng, phải tháo ra thế nào?

Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm vào gương mà cạn lời—đây là lần đầu tiên hắn đeo kính áp tròng, đến cả quá trình đeo cũng chẳng phải do hắn tự làm, vừa mở mắt ra đã bị hệ thống mặc định cho ngoại hình này.

Tiện thể nói luôn, màu tóc của hắn cũng là cùng một kiểu. Do đặc thù chuyên ngành nên trước nay hắn chưa từng nhuộm tóc.

Đây đúng là đỉnh cao của công nghệ “một nút đổi da”.

“——Yuki, đứng mà ngủ gật rồi hả?”

Thấy bạn cùng phòng mới ngơ ngẩn đứng trước gương suốt nửa ngày không nhúc nhích, tính cách lo xa của Lương Chi Thịnh lại nổi lên. Cậu ta ghé lại gần quan sát mấy giây, nhạy bén phát hiện ánh mắt đối phương đang dừng ở đôi mắt trong gương: “Mắt cậu khó chịu à?”

Thiếu niên tóc vàng nhạt nghiêng đầu một cái, lập tức khiến người ta dồn toàn bộ sự chú ý vào đôi mắt hắn.

Sắc anh thảo trong trẻo như nh** h**, được điểm xuyết bởi một chút xanh lá, vừa không quá nhẹ nhàng cũng chẳng quá trầm ổn, tạo nên hiệu ứng cân bằng giữa cả hai. Màu sắc được chọn hoàn hảo đến mức như thể sinh ra để dành cho khí chất của hắn—lặng lẽ giữa đám đông nhưng chẳng hề mờ nhạt, bằng dáng vẻ độc đáo và hiếm thấy mà dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Hắn nhanh chóng dời mắt, môi khẽ mím lại, gần như không thể nhận ra, rồi lại lập tức ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lương Chi Thịnh, dường như đang tuân thủ quy tắc xã giao “khi trò chuyện phải nhìn vào mắt đối phương”.

Thấy vậy, Lương Chi Thịnh nghiêm túc suy đoán nỗi khổ tâm của bạn cùng phòng mới, nhưng lại nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán——

“Không biết tháo.”

Lương Chi Thịnh: “……Hả?”

【Cười tỉnh luôn rồi hahahahahaha】

【Tình tiết ngoài sức tưởng tượng xuất hiện】

【Biết đeo mà không biết tháo?】

【Thật ra tháo kính áp tròng đúng là khó hơn một chút】

Sau một hồi đấu tranh tâm lý gian nan, Lại Vũ Đông rốt cuộc cũng nói thật ra khó khăn mà hắn đang đối mặt.

Hắn sợ mình mò mẫm lung tung làm hỏng mắt, ai mà biết nếu cơ thể này xảy ra vấn đề thì liệu có ảnh hưởng đến thân xác ở thế giới thực hay không.

Quan trọng nhất là, hắn từng nghe nói đến vô số trường hợp kinh dị không khác gì chuyện ma như kính áp tròng chạy ra phía sau nhãn cầu, kính áp tròng bị rách.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến da đầu tê rần.

Vì vậy, Lại Vũ Đông nhìn Lương Chi Thịnh—lúc này vẫn còn đơ ra—với ánh mắt thành khẩn: “Có thể dạy tôi được không? Cảm ơn anh.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 24: Những điều “cuồng” hơn còn đang chờ phía sau



Dưới sự hướng dẫn của Lương Chi Thịnh, Lại Vũ Đông cuối cùng cũng tháo kính áp tròng ra thành công. Hắn chớp chớp mắt, cảm giác đôi mắt như vừa được hít thở không khí, thoải mái không sao tả xiết.

Vốn dĩ đối phương định tự tay giúp hắn tháo, nhưng hắn kinh hãi từ chối, để người lạ động vào mí mắt còn nắn cả nhãn cầu, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

Nhãn cầu của mình, phải tự mình bảo vệ!

“Tay cậu dứt khoát thật đấy…” Lương Chi Thịnh không ngờ người mới bắt đầu này lại nhanh gọn đến vậy, “Lần đầu tiên tôi tháo kính áp tròng mất cả tiếng đồng hồ còn không dám nắn xuống ấy chứ… Đúng rồi, lần đầu đeo kính áp tròng không được đeo lâu như vậy, phải từ từ cho đến khi quen, nhưng quen rồi cũng không được đeo quá lâu, không tốt cho mắt đâu.”

“Cảm ơn anh.” Lại Vũ Đông chân thành nói lời cảm ơn.

Cái gọi là quy luật bảo toàn vận may, một phòng ký túc xá có được một người bạn cùng phòng thấu tình đạt lý như vậy, thì chắc chắn sẽ có một người tỏ ra không mấy thân thiện.

“Tránh ra.” Lý Tự ôm chậu đi lướt qua hai người, thẳng hướng ra ngoài ký túc xá, “Nhanh lên, đừng làm phiền tôi ngủ.”

【Anh này tính tình căng phết】

【Là rapper đấy, tính vậy cũng bình thường】

Nếu đổi lại là người khác, kiểu nói chuyện chẳng lịch sự gì này chắc chắn sẽ khiến người ta thấy khó chịu, nhưng hai người trong phòng này lại không giống người bình thường—một người là cao thủ đọc không khí nhạy bén, một người thì nhẹ nhàng chu đáo kiểu “nam mẹ”, vừa nghe đã hiểu ngay Lý Tự chỉ là đang nhắc nhở.

Lương Chi Thịnh nhìn đồng hồ: “Thật, cũng không còn sớm nữa rồi. Yuki, cậu xong chưa? Chúng ta cùng đi phòng tắm đi.”

“Xong ngay đây.”

Lại Vũ Đông đẩy vali đã thu dọn gọn gàng vào góc, để cạnh ba chiếc vali khác. Hắn liếc nhìn sang bên, thấy một cây đàn keyboard đang được đặt nằm ngang, không biết là ai mang theo.

Tham gia chương trình mà còn chịu khó vác theo cả cái cồng kềnh như vậy, chắc hẳn là thật lòng yêu âm nhạc.

Đoán chừng là của Từ Án. Hắn nghĩ.

Với tốc độ nhanh nhất trong đời, Lại Vũ Đông rửa mặt thay đồ xong xuôi, cùng Lương Chi Thịnh quay lại ký túc. Hai bạn cùng phòng còn lại đã chui vào chăn từ lâu—Từ Án cuộn mình quay mặt vào tường, còn Lý Tự thì lật người một cái, tỏ rõ sự khó chịu khi bị tiếng động làm phiền.

“Họ có đặt báo thức không nhỉ?” Lương Chi Thịnh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Từ Án: “Có.”

Lý Tự: “Có rồi.”

Lương Chi Thịnh: “……”

Cả hai đều chưa ngủ.

Cậu lại hỏi: “Đặt mấy giờ thế?”

Tiếng nói mơ hồ truyền xuống từ giường trên, nghe như thể sắp rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào: “Mười… giờ bốn mươi…”

So với Từ Án nửa tỉnh nửa mê, giọng của Lý Tự tỉnh táo hơn nhiều: “Tôi là bốn mươi lăm phút.”

“Đều canh giờ sát nút nhỉ, mọi người không trang điểm sao?”

“Ừm… không…” Giọng Từ Án càng lúc càng yếu.

“Không biết trang điểm, cho dù biết cũng không trang điểm, phiền phức chết đi được.”

Lương Chi Thịnh quay đầu nhìn bạn cùng phòng duy nhất chưa trả lời: “Còn Yuki thì sao?”

Lại Vũ Đông lắc đầu. Trong vali của hắn chỉ có đồ dưỡng da, không có một món đồ trang điểm nào, thậm chí đến kem nền cũng không.

Gạo không có thì khó mà nấu cơm, hắn còn chẳng phải là người khéo léo, những ảo tưởng viển vông tốt nhất nên từ bỏ sớm.

Lương Chi Thịnh thở phào một hơi đầy phóng đại, nói với giọng điệu đùa giỡn nhẹ nhàng: “Tốt quá, phòng mình không có ai là người cuồng cạnh tranh cả.”

“Cậu nói nhiều thật đấy.” Lý Tự kéo chăn trùm kín đầu, giọng nghèn nghẹn: “Hỏi xong chưa? Tôi muốn ngủ rồi.”

“Xin lỗi xin lỗi, làm phiền mấy cậu nghỉ ngơi.” Lương Chi Thịnh cầm một cái áo lên, nhẹ nhàng đi đến trước camera ở góc phòng, “Đi ngủ vẫn nên che camera thì hơn.”

Cậu mỉm cười nhìn vào ống kính: “Chúc ngủ ngon.”

【Lương Chi Thịnh đúng là biết tương tác ghê】

【Không tin nổi nếu bảo cậu ấy không phải nam mẹ】

【Ngủ ngon nhé!】

【Phải nói là chào buổi sáng mới đúng chứ www】

Chiếc áo được trùm lên, che kín ống kính không một khe hở. Hình ảnh trên livestream chuyển thành một mảng đen mờ mờ ánh sáng, trong ký túc im ắng chỉ còn tiếng bước chân Lương Chi Thịnh đang trèo lên giường.

Lại Vũ Đông đứng yên trước cửa, mãi đến khi Lương Chi Thịnh trên giường trên giơ tay ra hiệu “OK”, hắn mới ấn công tắc trên tường.

Ánh sáng vụt tắt, phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng vào số sáu.



Mười giờ rưỡi sáng, chuông báo thức đầu tiên của phòng 707 vang lên đúng giờ.

Chuông báo thức của mình chỉ kêu hai tiếng đã bị Lại Vũ Đông đang ngủ rất say lập tức tắt đi, hắn còn điều chỉnh âm lượng vừa đủ, để không làm phiền những người bạn cùng phòng muốn ngủ muộn hơn, đợi đến khi hắn nhẹ tay nhẹ chân thay bộ đồng phục lớp F mới phát, những người khác vẫn ngủ rất say.

Hắn muốn dậy sớm chỉ vì một lý do đơn giản: muốn ăn sáng.

Không biết lần ghi hình này kéo dài bao lâu, nhỡ đâu lại dài như hôm qua, hắn hoàn toàn không muốn để bụng đói kêu òng ọc trước mặt khán giả cả nước, vừa không tốt cho mặt vừa không tốt cho dạ dày.

【Phòng 707 cuối cùng cũng có người dậy rồi?】

【Hình như vậy, nghe thấy tiếng động rồi】

【Ai dậy thế?】

【Tớ đoán là Lương Chi Thịnh hoặc Từ Án】

【Tối om om chẳng thấy gì, phòng bên cạnh bật đèn từ lâu rồi】

【Họ che camera từ tối mà 233】

Lại Vũ Đông ra khỏi phòng, lúc ấy mới thực sự hiểu được ý của đám bình luận.

Ngoài hành lang, hầu hết các phòng đều hoặc mở toang cửa, hoặc để hé ra một khe nhỏ. Phòng 707 với cửa đóng kín mít, cả phòng ngủ mê man, quả thực là số ít trong số ít. Bảo sao Lương Chi Thịnh lại nói phòng bọn họ không có “người cuồng cạnh tranh”.

Và thực ra, việc dậy sớm mới chỉ là bước khởi đầu. Những điều “cuồng” hơn còn đang chờ phía sau.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 25: Ăn sáng



Cho dù là trong ký túc xá hay trước bồn rửa mặt, một số học viên đang trang điểm trước gương, bông phấn với tốc độ tay nhanh đến mức thấy cả bóng mờ vội vã vỗ lên mặt, phấn tạo khối mũi đánh ra sống mũi cao thẳng và hốc mắt sâu hút, chổi phủ phấn mắt tạo ra hiệu ứng mờ ảo như sương khói.

Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, những người thực sự mạnh mẽ đã cầm máy uốn tóc và keo xịt tóc tạo kiểu từ lâu rồi.

Cuồng, cuồng dữ dội.

Lại Vũ Đông tự cảm thấy xấu hổ, xét về độ chỉn chu thì hắn chỉ khá hơn chút so với những nam sinh đại học đi học tiết tám giờ sáng mà không gội đầu, nhưng lực bất tòng tâm, đành phải chấp nhận hiện thực một lần nữa thua ngay từ vạch xuất phát.

May mà số thực tập sinh dậy sớm trang điểm tạo hình không nhiều, phần lớn vẫn để mặt mộc, nếu không thì hắn lại sắp bị xử công khai rồi.

Đến nhà ăn tầng một, từ xa Lại Vũ Đông đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hương thơm nhẹ nhàng của lúa mạch hoà quyện với hương đậm đà của hạt cà phê rang, cái bụng đói lép kêu lên một tiếng—quyết định đến ăn sáng quả nhiên là đúng đắn.

Nhà ăn trống trơn, số người đến ăn sáng đếm trên đầu ngón tay.

Trong tình trạng thiếu ngủ, vẫn cố chống cơn buồn ngủ để dành ra mười phút quý báu đi ăn sáng, ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể xem là tinh anh trong loài người.

【Số người trong nhà ăn nhiều hơn tôi tưởng】

【Tự giác quá rồi đó】

【Cũng có thể là... đói quá rồi】

Các món ăn sáng khá phong phú, nhược điểm duy nhất là quá thanh đạm.

Lại Vũ Đông múc một bát nhỏ cháo yến mạch, lấy thêm một miếng bánh rau và một quả trứng trà.

Ban đầu hắn định lấy hai miếng bánh rau, nghĩ đến lát nữa sẽ công bố nội dung và quy tắc đánh giá bài hát chủ đề, nhỡ đâu vừa công bố xong đã lập tức nhảy nhót luyện tập, ăn quá no vận động không tốt cho dạ dày, hắn chỉ có thể đau lòng bớt lại một miếng.

Đặt trong số những người đàn ông trưởng thành bình thường, hắn chỉ ăn nhiêu đó là ít rồi, nhưng trong nhà ăn vắng vẻ, lượng cơm của hắn lại đứng ở mức trung bình khá.

Giang Dương Phàm bên tổ web drama, bữa sáng chỉ có một miếng ức gà và một đĩa salad trái cây.

Một thành viên lớp C không rõ tên, ăn sáng bằng một bát cháo trắng và một quả trứng luộc.

Kinh khủng nhất là Tô Tuấn Triết ở ký túc bên cạnh, chỉ lấy một quả chuối và một ly cà phê Americano đá.

Nếu không phải vào thời điểm này xuất hiện ở đây, nói bọn họ thèm ăn nên đến ăn bữa xế cũng hợp lý.

Dĩ nhiên, cũng có mấy đứa nhỏ như Doãn Tử Trăn, khẩu phần ăn siêu to khổng lồ: hai cái bánh bao, hai cái bánh hấp, một bát hoành thánh nhỏ và một ly sữa. Cậu nhóc còn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Lại Vũ Đông không nhịn được ngoái nhìn, thật không ngờ Tô Tuấn Triết không chỉ trang điểm làm tóc đầy đủ, mà cả băng đô, kính áp tròng, khuyên tai, nhẫn… những chi tiết nhỏ cũng không thiếu thứ gì. Đã vậy còn đến nhà ăn sớm hơn hắn một chút.

Thảo nào lại có thể bình thản nói ra câu “năm tiếng cũng khá lâu rồi”.

Không, năm tiếng còn chưa đến ấy chứ?

【Tô Tuấn Triết quả không hổ là thực tập sinh Hàn Quốc, thời gian ngủ đã tiến hóa rồi】

【Thực tập sinh Hàn Quốc thì sao?】

【Nghe nói bên đó huấn luyện cực kỳ cực kỳ cực kỳ khắc nghiệt】

【Khuyến nghị giới giải trí nội địa nên học hỏi một chút】

Lại Vũ Đông vừa cúi đầu húp cháo, vừa lặng lẽ theo dõi thông tin từ dòng bình luận, mấy phần bị bỏ lỡ ở sân khấu đầu tiên coi như được bù lại chút đỉnh.

Tuy đối mặt trực tiếp với dòng bình luận có hơi xấu hổ, nhưng có mặt nào đó lại khá hữu dụng.

Mà nghĩ mới nhớ, mấy cái bình luận này tắt được không nhỉ?

Theo logic thông thường, chế độ bình luận do hệ thống cung cấp chắc cũng giống như ảnh, lịch, camera… mặc định trong điện thoại, không thể xóa như các app thông thường, nên—

Hệ thống: 【Có thể, nhưng có điều kiện hạn chế.】

Lại Vũ Đông: 【……】

Hệ thống: 【Chia sẻ một kiến thức thú vị, mấy ứng dụng mặc định như ảnh, lịch, camera… trong điện thoại thật ra cũng có thể xóa được. Ký chủ à, tư duy của bạn đã bị gò bó rồi.】

Lại Vũ Đông: 【Rõ ràng là do cậu gây ra còn gì!?】

Giá mà biết trước, hắn đã tắt bình luận từ buổi đánh giá đầu tiên rồi. Trốn tránh tuy hèn nhưng hữu ích, ít nhất cũng không phải đau đớn đối mặt với màn hình tràn ngập những lời chế giễu lạnh lùng.

Giờ mới biết thì quá muộn rồi còn gì!

Hơn nữa ai có thể ngờ hệ thống lại không đi theo lối mòn chứ!?

Trước phản ứng của hắn, hệ thống tỏ ra vô tội hết sức: 【Ký chủ chưa từng hỏi.】

Lại Vũ Đông: 【Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi!】

Hệ thống: 【Vậy giờ bạn có muốn tắt không?】

Lại Vũ Đông: 【…Không, tạm thời chưa cần.】

Là một người xuyên không đột ngột bị “đóng gói” gửi tới đây, Lại Vũ Đông vốn đã ở vào thế bất lợi.

Trong một lĩnh vực hoàn toàn mới mà trước đây chưa từng tiếp xúc, lại chẳng có kịch bản hay diễn tập gì, mọi lời nói hành động đều bị phơi bày trước ống kính, sơ sẩy một chút là sẽ thành trò cười ngay.

Mà bình luận không chỉ là một kênh thu thập thông tin tốt, mà còn là phản hồi trực tiếp từ khán giả, chỉ cần hắn phản ứng đủ nhanh, lỡ lời hay làm sai có thể kịp thời dừng lại, khi cần thiết còn có thể chiều theo sở thích của đám đông.

Tóm lại, việc bật bình luận lợi nhiều hơn hại.

“——Còn năm phút nữa là mười một giờ rồi, đừng có muộn.”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.

Lại Vũ Đông ngơ ngác ngẩng đầu, trong lúc hắn vừa húp cháo vừa thả hồn bay bổng, trong nhà ăn chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn theo bản năng muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, nhưng người tốt bụng kia lại không hề dừng lại một giây, đối phương bước nhanh chân vội vã rời đi về phía cửa, chỉ để lại bóng lưng bộ đồng phục lớp C, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Chính là cậu thực tập sinh không rõ tên kia, người chỉ ăn mỗi cháo trắng với trứng luộc.

【Yuki được lòng người ghê á hhhhhh】

【Tôi cũng muốn bắt chuyện với anh chàng cool ngầu kia】

【Cậu em lớp C đó là ai vậy? Trông đẹp trai quá trời】

【Là Chu Thụy đó! Mọi người có thể bỏ phiếu cho cậu ấy không? Anh chàng đẹp trai này độ nổi tiếng không được lý tưởng lắm huhuhu】

【Trùng hợp quá, cả Yuki và Chu Thụy tôi đều đã bỏ phiếu rồi】

Tốt, giờ thì biết tên rồi.

Lại Vũ Đông dùng khăn giấy lau miệng, trong lòng không khỏi cảm thán, khoảng cách giữa người với người thật sự là một trời một vực—có người khẩu nghiệp mắng mỏ, có người ngoài miệng lạnh lùng mà hành động tử tế, có người chu đáo dịu dàng, cũng có người làm việc tốt không muốn để lại tên..

Lần sau gặp Chu Thụy nhất định phải cảm ơn đàng hoàng mới được.

Nhưng trước đó, phải nhanh chóng đến đại sảnh.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 26: To The Stars



Khi Lại Vũ Đông bước vào đại sảnh, còn ba phút nữa mới đến mười một giờ.

Càng gần đến giờ tập trung, số lượng thực tập sinh vội vã chạy đến càng nhiều, chỉ riêng những người đến gần như cùng lúc với hắn đã có bốn người.

Hắn liếc mắt nhìn qua, khoảng hai phần ba trong số 101 thực tập sinh đã có mặt, phần lớn người đều không trang điểm hoặc chỉ đánh một lớp nền, có người thậm chí tóc còn chưa chải, đứng giữa đám đông với cái đầu rối bời như vừa mới bò ra khỏi giường.

Lần này vị trí đứng được chia theo lớp, bốn lớp A, B, C, F tương ứng với bốn màu áo đỏ, vàng, lam, đen, nhìn qua là những mảng màu lớn.

Từ góc nhìn, màu xanh và đen chiếm diện tích lớn nhất, biểu thị cho số lượng người đông nhất.

【Nhiều người sau khi tẩy trang không khác gì người qua đường】

【Bây giờ tôi mới phát hiện ra áo lớp là ba màu cơ bản + màu đen】

【Có ý gì? F lớp chính thức là nơi hỗn tạp?】

【Chắc không đâu, hahaha】

【Ra mặt thanh minh đi @Tổ chương trình】

“Yuki! Ở đây!” Lưu Khải Sơ vẫy tay gọi Lại Vũ Đông đang lúng túng nhìn quanh, như một chú husky đầy năng lượng liên tục vẫy đuôi.

Bên cạnh, học viên lớp F, Tằng Khải, nhìn với ánh mắt tò mò: “Cậu biết cậu ấy à?”

Lưu Khải Sơ vẻ mặt khó hiểu: “Cậu không quen à?”

“……Ý tôi là trước khi ghi hình.”

“Không quen, cậu ấy là bạn mới quen của tôi.”

Tằng Khải khâm phục giơ ngón tay cái lên: “Cậu đúng là trùm giao tiếp.”

Trong lúc hai người nói chuyện, thiếu niên tóc vàng nhạt với bảng tên dán trên áo ghi “Miura Yuki” sải bước đi tới.

Giống như đại đa số thực tập sinh, hắn không trang điểm, những sợi tóc rủ xuống tự nhiên, mềm mại ôm lấy khuôn mặt, mái tóc màu sáng mà người bình thường không trang điểm sẽ trông thiếu sức sống lại được hắn dễ dàng kiểm soát, nhờ làn da trắng và không tì vết.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là khuôn mặt không thể chê vào đâu được.

Về vẻ ngoài, có thể không bằng vẻ ngoài được trang điểm kỹ càng trong buổi biểu diễn đầu tiên hôm qua, nhưng chắc chắn không phải là trang điểm xong rồi biến thành một người khác. Dù không trang điểm, hắn vẫn nổi bật giữa đám đông, sự thay đổi nhiều hơn là về khí chất.

Thiếu đi sự sắc sảo tinh tế, lại thêm phần dịu dàng và hiền lành.

Khi đôi mắt nguyên bản, không đeo kính áp tròng của hắn lướt qua ống kính một cách vô tình, giống như một giọt mực nhạt từ bút rơi trên giấy, lan tỏa nhẹ nhàng ra xung quanh, không cố ý nhưng lại đẹp đến ngỡ ngàng, chỉ cần một giây thôi đã tạo nên một làn sóng mạnh mẽ trong khung hình.

【Má ơi, màn hình vừa được vẻ đẹp thoáng qua thanh lọc rồi】

【Miura Yuki đột ngột xuất hiện.jpg】

【Mặt mộc cũng nổi bật quá】

【Tôi tin những bức ảnh hậu trường tôi thấy sáng nay là ảnh gốc chụp vội】

【Sao chỉ cho tôi xem một giây thôi vậy!!!】

【Không chĩa máy quay vào mặt Yuki là tổn thất của chương trình đấy】

Lại Vũ Đông bị phản ứng mãnh liệt từ màn hình làm cho giật mình.

Hắn nghĩ, ngoài việc vô thức nhìn qua ống kính mà hắn vẫn chưa quen với sự có mặt của chúng, thì không làm gì cả, chỉ thiếu chút nữa là nghi ngờ có phải mình ăn sáng rồi không lau sạch miệng.

May mà không phải.

Kinh nghiệm chết đứng trên sân khấu đã đủ phong phú rồi, hình tượng trong cuộc sống hàng ngày không thể sụp đổ nữa.

Nhân lúc chưa đến mười một giờ, Lại Vũ Đông ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của bạn cùng phòng.

Lớp A chỉ có bảy người, trong đám tóc ngắn tìm được một mái tóc nấm duy nhất rất đơn giản, dễ dàng nhìn thấy Từ Án đứng ở vị trí phía sau.

Khó tìm hơn là Lương Chi Thịnh, lớp C có số lượng người chỉ đứng sau lớp F, cậu ta không có đặc điểm gì nổi bật, phải quét qua từng khuôn mặt mới tìm thấy cậu ta bị lẫn trong đám đông ở vị trí chính giữa.

Mà Lý Tự lẽ ra phải là người dễ thấy nhất lại không có ai ở lớp B, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng màu đỏ rực rỡ kia.

Lại Vũ Đông cảm thấy các bạn cùng phòng của hắn thật kỳ lạ.

Họ như thể sợ bị máy quay quay vào vậy, một người đứng sát vách, một người chen vào đám đông, một người thậm chí còn chưa tới.

Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, có vẻ như không phải là ảo giác của hắn.

Từ Án thẳng thắn với huấn luyện viên rằng cậu đến đây không phải để debut, thái độ của Lương Chí Thịnh cũng chỉ muốn đạt 60 điểm, tuyệt đối không phải 61, điều này cũng không giống người muốn debut. Lý Tự thì không chắc lắm, nhưng nếu cậu ta không đang cố gắng duy trì hình tượng rapper “keep real” thì so với việc ra mắt, có lẽ cậu ta muốn duy trì cá tính và là chính mình hơn.

Lại Vũ Đông không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ trong ký túc xá 707 chỉ có mình hắn muốn debut sao?

Nếu phải nói, hắn cũng không thật sự muốn debut, chỉ là không muốn phải chuyển sang một nhiệm vụ mới, có thể còn khó khăn và nguy hiểm hơn nhiệm vụ hiện tại.

Không lâu sau, Lý Tự với mái tóc đỏ rực ngáp dài một cái bước vào đại sảnh, dáng vẻ lão luyện nhìn là biết cao thủ canh giờ, không cùng đẳng cấp với những thực tập sinh hoảng loạn đến nỗi quần áo còn chưa kịp chỉnh tề.

Đúng mười một giờ trưa, 101 thực tập sinh đều đã có mặt đầy đủ.

Người sáng lập Phó Hàm Vũ đúng giờ xuất hiện tại hiện trường ghi hình, trên mặt nở nụ cười như ánh nắng xuân, giọng nói dịu dàng tuyên bố một câu khiến các thực tập sinh phải căng thẳng:

“Tiếp theo đây, tôi sẽ công bố bài hát chủ đề của 《Đăng Phong Tạo Tinh》.”

Lời vừa dứt, màn hình ở trung tâm đại sảnh sáng lên, chính giữa video là Phó Hàm Vũ, hai bên mỗi bên đứng ba vũ công phụ họa.

Bài hát chủ đề mang tên 《To The Stars》, thoạt nhìn, màn trình diễn của Phó Hàm Vũ hoàn thành một cách trôi chảy, dường như rất dễ dàng, nhưng thực tế bài hát này có mật độ ca từ dày đặc, động tác vũ đạo phức tạp, tiết tấu thay đổi và chi tiết nhỏ rất nhiều.

Chưa nói đến việc cần bao lâu để nhớ hết lời bài hát và động tác, chỉ riêng việc có thể hát và nhảy trọn vẹn cả bài đã là một thử thách cực lớn, không mấy thân thiện với những người học lệch và những thực tập sinh có nền tảng yếu.

【Cái này tính là khó hả?】

【Tính, trong các chương trình tuyển chọn ở nội dung giải trí, đây là độ khó cấp cao】

【Kim lão sư đã bắt đầu luyện động tác rồi】

【Vẻ mặt của Triệu Diệc Phong đau khổ quá】

【Địa ngục vocal】
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 27: Cái hệ thống vô đạo đức gì vậy



“Sao mà khó thế!” Lưu Khải Sơ nhăn nhó mặt mày vò đầu bứt tóc, “Bình thường một bài vũ đạo ít nhất phải học một tuần, thêm học hát nhớ lời thì còn chậm hơn nữa, chẳng lẽ đến ngày quay fancam mình vẫn chưa học xong?”

Tằng Khải ngạc nhiên nói: “Một tuần? Khó đến mấy cũng không cần lâu như vậy chứ?”

Lưu Khải Sơ không phục phản bác: “Đây gọi là chậm mà chắc!”

“Thức tỉnh đi, cậu là lớp F đó.” Tằng Khải không thương tiếc vạch trần sự thật.

“... Thật là tàn nhẫn!”

Lại Vũ Đông mặt không cảm xúc, vốn dĩ hắn không hiểu cái gì khó hay không khó, người không có nền tảng học cái gì cũng khó, kết quả bị bình luận và hai người bên cạnh nói như vậy, hắn càng xem video hướng dẫn càng thấy không ổn.

Hắn còn chưa nhìn rõ động tác trước đã chuyển sang động tác tiếp theo, vừa không học được động tác dừng hình ở một nhịp nào đó, cũng không hiểu rõ sự chuyển đổi giữa các động tác.

Nên phải nói thế nào nhỉ.

Chắc là...

Phó Hàm Vũ nhảy rất đẹp, có một vẻ đẹp khiến hắn tuyệt vọng.

Trong nỗi bi thương, Lại Vũ Đông đột nhiên nhớ tới hướng dẫn tân thủ ở sân khấu đầu tiên.

Mặc dù trước đó hắn có hơi ghét bỏ cái máy nhảy mô phỏng audition, nhưng đó là vì game âm nhạc dựa vào độ thuần thục để hình thành trí nhớ cơ bắp, sân khấu đầu tiên chỉ cần một lần, giúp ích không nhiều, đổi lại là bài hát chủ đề cần luyện tập nhiều lần thì lại hoàn toàn khác.

Và chế độ thanh nhạc cũng vậy, việc nhớ lời không làm khó được hắn, nhưng bộ điều chỉnh âm lại rất hữu dụng.

Để chắc chắn, hắn đặc biệt xác nhận lại một lần.

Lại Vũ Đông: 【Đánh giá bài hát chủ đề có cung cấp hướng dẫn tân thủ, đúng không?】

Hệ thống: 【Ký chủ, bạn không còn là tân thủ nữa.】

Lại Vũ Đông: 【……Hả???】

Tin dữ bất ngờ giáng một đòn nặng nề vào Lại Vũ Đông, nếu không phải hắn có tầm nhìn xa đã ăn sáng rồi, có lẽ hắn đã bị hạ đường huyết ngất xỉu.

Không phải tân thủ?

Chuyện khi nào vậy? Sao hắn không biết?

Hệ thống: 【Lấy ví dụ, dũng sĩ Lv1 nhận nhiệm vụ tân thủ đánh bại Slime, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thăng cấp thành Lv2, dũng sĩ Lv2 không thể thảo phạt ác long, cũng không thể nhận lại nhiệm vụ tân thủ, cho nên không còn là tân thủ nữa.】

Lại Vũ Đông: 【Đây là lý do để Lv2 đi thảo phạt ác long sao?】

Hệ thống: 【Nhiều tính năng mới đang chờ bạn mở khóa, cảm ơn quý khách đã góp ý, chúc quý khách một ngày tốt lành.】

……Thật muốn khiếu nại.

Cái hệ thống vô đạo đức gì vậy.

Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên bên tai, Lưu Khải Sơ tưởng là Tằng Khải đã nhận ra thực tế và thừa nhận cần một tuần, đang định quay đầu lại chế nhạo vài câu, không ngờ người thở dài lại là thiếu niên tóc vàng nhạt ít nói kia, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hiếm khi xuất hiện biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng, đó là một loại… ờ… phẫn nộ? Tuyệt vọng? khó tả.

“Yuki, cậu sao vậy? Khó quá hả?”

“……Ừm.” Miura Yuki rụt lại vẻ mặt như chim sợ cành cong, mơ hồ đáp một câu, “Có hơi.”

“Đừng sợ, chỉ là một bài hát chủ đề thôi mà! Lớp F nhiều người như vậy cùng cậu đồng cam cộng khổ!” Lưu Khải Sơ an ủi.

Nhận lại được là phản hồi lịch sự nhưng xa cách: “Cảm ơn.”

Lưu Khải Sơ không nhịn được nhìn thêm một cái, đủ loại phản ứng của đối phương khiến cậu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ công ty của Miura Yuki xây dựng cho cậu ấy hình tượng cao lãnh khó gần?

Việc idol tạo dựng hình tượng không phải là bí mật, trong giới giải trí mà không có hình tượng mới là chuyện hiếm có, nhưng không có nghĩa là tất cả hình tượng đều là giả dối.

Hình tượng thường là phóng đại một đặc điểm nào đó của nghệ sĩ, biến thành một nhãn mác có tính khái quát cao và dễ nhớ, những hình tượng thường thấy là người mê ăn uống, học bá, fan anime, ông cụ non, người tỉnh táo giữa đời thường, v.v.

Thuộc tính giao tiếp giỏi của Lưu Khải Sơ cũng như vậy, chính vì bản thân cậu rất hướng ngoại nên công ty mới đặc biệt làm nổi bật điểm này, nếu để một người nhút nhát, hay ngại như Từ Án làm nhóm tạo không khí thì khó khăn không kém gì việc dạy cá học đi xe đạp, sẽ vừa làm khổ người xem vừa làm khổ con cá sắp thiếu oxy, chỉ có đội ngũ nghệ sĩ không tài giỏi mới làm như vậy.

Nhìn lại Miura Yuki, trang điểm lạnh, khí chất lạnh, biểu cảm lạnh, lời nói lạnh, thoạt nhìn rất khó tiếp cận, nhưng tiếp xúc rồi lại có chút kỳ lạ, mơ hồ cho người ta cảm giác bề ngoài và bên trong khác nhau một trời một vực.

Không giống như không thông thạo ngôn ngữ, mà giống như bản thân cố ý làm vậy hơn.

Lưu Khải Sơ không nghĩ nhiều, cho dù công ty có xây dựng một hình tượng cao lãnh khác xa với con người thật của cậu ấy, cũng không phải chuyện cậu nên nhiều lời.

Cậu chỉ là một thực tập sinh bình thường, những mánh khóe này cậu không hiểu.

Video phát xong, các thực tập sinh rất nhiệt tình vỗ tay, biểu cảm của họ khác nhau, có người đau khổ che mặt, có người mắt vô hồn, có người nhíu chặt mày, có người vẫn tự tin, còn có người thì gà gật buồn ngủ.

“——Trên đây, chính là toàn bộ nội dung của bài hát chủ đề lần này, 《To The Stars》.”

Phó Hàm Vũ cầm lấy tấm thẻ kịch bản của tổ chương trình, công bố quy tắc tàn khốc hơn cả độ khó của bài hát chủ đề.

“Bài kiểm tra chủ đề chia thành hai giai đoạn. Giai đoạn một, theo kết quả kiểm tra, các bạn sẽ được chia lại lớp, từ lớp A mới sẽ chọn ra người có đủ tiêu chuẩn để đứng ở vị trí center MV bài hát chủ đề. Giai đoạn hai là ghi hình trực tiếp bài hát chủ đề và quay MV, khi đó sẽ được đăng tải lên nền tảng chính thức.”

“Chú ý, những thực tập sinh có đánh giá là F không có tư cách lên sân khấu ghi hình.”

“Giai đoạn một diễn ra sau ba ngày, giai đoạn hai diễn ra sau năm ngày, hy vọng các bạn có thể nắm bắt cơ hội này.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 28: Ít luyện một phút là ít sống một năm



“Phân lớp lại!?”

“Trong ba ngày!?”

“Năm ngày còn chẳng đủ nữa là!”

Đám đông lập tức nổ tung, đến cả những học viên đang mơ màng buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, hoang mang quay sang người bên cạnh xác nhận xem có phải mình nghe nhầm không.

Phó Hàm Vũ mỉm cười, thuận tay đâm thêm một nhát: “Tôi học bài hát chủ đề chỉ trong một buổi chiều thôi đấy, mọi người cố lên nhé.”

【Một buổi chiều mà đã nhảy được thế kia á】

【Không hổ là idol thế hệ đầu, năng lực thật sự quá mạnh】

【Tự dưng không thấy thời gian gấp nữa luôn】

Dẫu vậy, không phải ai cũng tuyệt vọng kêu gào vì sợ bị giáng hạng. Có người đang ôm chí lớn muốn tận dụng cơ hội này để lội ngược dòng, cũng có người lạc quan như Lưu Khải Sơ: “May ghê, mình vốn đã ở lớp F rồi.”

Tằng Khải trợn mắt: "Cảm ơn, thấy được an ủi rồi."

Lưu Khải Sơ nói đùa để khuấy động không khí, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng sai. Đã ở lớp F rồi thì còn tệ được đến đâu nữa chứ?

Cùng lắm thì tiếp tục ở lại lớp F, dù sao cũng không bị loại, chỉ là không được lên sân khấu ghi hình thôi mà.

Chỉ có điều, đối với Lại Vũ Đông đang gánh trên vai trọng trách mà nói, tiếp tục ở lại lớp F không phải là chuyện tốt, người khác ít cảnh quay nhiều nhất là cơ hội ra mắt nhỏ hơn một chút, hắn lại có một loạt phản ứng dây chuyền tồi tệ, không khéo còn có nguy hiểm đến tính mạng.

Tìm cách trụ lại thêm vài vòng nữa, là kế sách tạm thời của hắn.

Tiết học bài hát chủ đề gồm ba buổi.

Tiết học thứ nhất là lớp lớn cả bốn lớp cùng học, bắt đầu vào một giờ chiều hôm nay.

Tiết học thứ hai và thứ ba do các giáo viên chuyên nghiệp khác nhau chia lớp dạy, chia thành lớp vũ đạo và lớp thanh nhạc sắp xếp vào sáng và chiều ngày mai, thời gian học của các lớp khác nhau không giống nhau.

Ngày thứ ba là luyện tập tự do, ngày thứ tư là kiểm tra phân lớp.

Từ giờ đến tiết học đầu tiên lúc một giờ chiều còn hơn một tiếng, thời gian tương đối dư dả, nên phần lớn mọi người chọn tranh thủ chợp mắt hoặc đi ăn.

Lại Vũ Đông là một trong số ít ngoại lệ.

Sau khi giải tán, hắn đi thẳng đến ký túc xá, không giống như những thực tập sinh khác về ngủ bù, hắn là đi lấy đồ.

Nhằm đảm bảo tính công bằng, video hướng dẫn chỉ được phát tại phòng học và phòng tập, không được sao chép lén bằng các thiết bị điện tử cá nhân mà tổ chương trình cho phép mang theo. Ví dụ như chiếc MP3 thông minh hắn giấu trong vali — một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị hủy tư cách ghi hình năm ngày sau.

Muốn “chim ngốc học bay sớm”, hắn chỉ có thể tìm đường vòng.

Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua quy tắc đánh giá: ba ngày sau phân lớp lại, năm ngày sau quay fancam và MV — điều đó có nghĩa là ba ngày đầu tiên là giai đoạn then chốt.

Hắn phải ôm tâm thế “ít luyện một phút là ít sống một năm” mà cày đến chết.



Lương Chi Thịnh lê bước nặng nề đi dọc hành lang tầng bảy, chỉ mới bị hành một ngày mà đã khiến cậu ta nảy sinh ý định bỏ cuộc.

Nếu không phải cái công ty chó kia nhất quyết đẩy cậu qua đây để hoàn KPI, mồm thì nói là “tăng độ nhận diện”, giờ này chắc cậu mới thức dậy chuẩn bị đến phòng tập, quay vlog luyện nhảy cho đợt đăng clip sắp tới, chứ không phải mới ngủ chưa được năm tiếng, bụng rỗng đi ghi hình, rồi còn phải hoàn thành một bài hát chủ đề có độ khó trung bình khá trong vài ngày ngắn ngủi.

Nhưng biết sao được, đã ký hợp đồng với công ty thì phải nghe sắp xếp, đã ký hợp đồng với chương trình thì càng không có đường lui.

Trừ khi cậu muốn trải nghiệm cuộc sống nửa đời còn lại với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ.

Lương Chi Thịnh vốn không phải thực tập sinh chính quy, công việc chính của cậu là blogger video toàn thời gian.

Năm nay học xong cao học, cậu khá mông lung, chẳng biết nên làm gì. Vừa hay thời đại tự truyền thông lên ngôi, cậu lại có mấy năm học nhảy đường phố, thế là tùy hứng quay vài video cover sân khấu idol, không ngờ lại nổi lên một chút.

Cậu nghĩ: rảnh cũng rảnh, sao không thử nghiêm túc phát triển kênh cá nhân.

Thế là Lương Chi Thịnh bắt đầu đều đặn đăng các video cover mới và vlog thường ngày, rảnh thì livestream trò chuyện, hát hò với fan, chỉ trong vài tháng đã thu hút hơn trăm nghìn người theo dõi.

Tuy chưa phải kiểu nổi đình nổi đám, nhưng một mình đạt được lượng fan thế này cũng đã là rất đáng nể.

Cùng với đó, một thử thách mới lại ập đến.

Trong tình hình tài khoản có chút khởi sắc, nếu muốn dựa vào giới tự truyền thông cạnh tranh khốc liệt để kiếm sống, và đạt đến trình độ ngày ba bữa no, thông thường cần đáp ứng những điểm sau: một là cập nhật nhiều, hai là tạo chiêu trò, ba là biết marketing. Như vậy, ít nhất cũng phải đạt được một trong hai tiêu chí: nhiều người theo dõi hoặc lượng người hâm mộ trung thành.

Vấn đề là, Lương Chi Thịnh không có đội ngũ hỗ trợ, một mình cậu lo liệu mọi việc, từ chọn chủ đề, lên ý tưởng, luyện tập, quay video, dựng phim đến livestream. Nếu tăng tần suất cập nhật thì chất lượng video sẽ giảm, mà sân khấu cover thì rất khó đổi mới, còn tiếp thị thì lại càng không có cửa.

Cân nhắc nhiều lần, cậu quyết định ký hợp đồng với một công ty MCN.

Tin tốt là hiệu suất cập nhật được cải thiện, lượng người theo dõi cũng ổn định tăng lên, mọi thứ tiến triển theo chiều hướng tích cực.

Tin xấu là công ty lại lấy lý do “hình tượng tốt, có thể hát nhảy” để đưa cậu đi tham gia một show tuyển chọn nam thần tượng.

— “Biểu hiện cho tốt vào, tranh thủ về kiếm thêm vài chục nghìn fan nha.”

— “Không debut cũng không sao, quan trọng là tích lũy độ nổi tiếng.”

— “Đừng lãng phí cơ hội lộ diện tốt như vậy chứ.”

Đó là nguyên văn lời công ty.

Lương Chi Thịnh hiểu ý đồ của họ. Đưa một blogger nhỏ có năng lực trung bình đến trung khá như cậu vào giữa đám thực tập sinh rực rỡ muôn màu kia, chẳng khác nào ném một viên đá nhỏ xuống biển, cùng lắm chỉ gợn lên chút sóng nhỏ chẳng ai nhìn thấy.

Thay vì biến mất không dấu vết, chi bằng thừa lúc đám đông chưa tan hết mà liều một phen.

Nhưng Lương Chi Thịnh không muốn tham gia một show tuyển chọn quá nặng tính cạnh tranh, vừa phải đấu đá tranh giành, lại còn đối mặt với đủ thứ chiêu trò. Trong số 101 thực tập sinh kia, ai biết được có bao nhiêu là yêu ma quỷ quái?

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi thở dài. Nếu không phải vì bị công ty sắp xếp, không tiện trái lệnh, thì cậu chắc chắn sẽ không ghi danh tham dự.

Muốn buông bỏ mặc kệ thì lại sợ mất fan, sợ ảnh hưởng đến hình tượng với khán giả qua đường.

Không buông bỏ thì lại thấy lãng phí sức lực không cần thiết.

Cuối cùng, cậu giao nộp một bài thi đạt điểm trung bình ở sân khấu đầu tiên.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 29: Ngủ ngon



Điều chỉnh lại tâm trạng, Lương Chi Thịnh đẩy cửa phòng ký túc xá 707, liền trông thấy người bạn cùng phòng có vẻ không giỏi giao tiếp kia đang ngồi xổm bên cạnh chiếc vali, bộ đồng phục đen in rõ chữ “F” trắng nổi bật.

“Cậu ở đây à, Yuki.”

Nghe tiếng gọi, thiếu niên tóc vàng nhạt tên Miura Yuki khẽ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Lương Chi Thịnh. Vài giây sau, hắn đáp lại bằng một nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt sắc lạnh theo nụ cười cong lên, như băng tuyết đầu xuân vừa tan chảy.

Lương Chi Thịnh đá bay đôi giày thể thao, vịn thang trèo lên giường tầng trên: “Sáng không thấy cậu đâu, đi ăn sáng rồi à?”

“Ừ.”

Lương Chi Thịnh cúi đầu nhìn chiếc giường chẳng khác gì ổ lợn của mình — chăn mền bị cuộn lại thành cục do dậy gấp không kịp xếp, lẫn lộn với quần áo thay ra, trông như một nắm cơm nếp nhân mặn.

Theo ký ức lúc bước vào, giường dưới được sắp xếp cực kỳ ngay ngắn, chăn gối quần áo đều gấp gọn đặt ở đầu giường.

Tự giác quá, thấy xấu hổ hẳn.

Ấn tượng của Lương Chi Thịnh về bạn cùng phòng này khá tốt, nếu không cậu cũng chẳng tranh người với Lưu Khải Sơ.

Người đầu tiên vỗ tay tán thưởng cho sân khấu của Từ Án chính là Miura Yuki, ca khúc bài thi phụ cũng là bài ít người biết của Từ Án, lại còn hòa hợp khá tốt với Lưu Khải Sơ hơi ồn ào, tuy ít nói nhưng ai nhờ gì cũng giúp, là kiểu người tính tình rất tốt, hoàn toàn không lạnh lùng như vẻ ngoài.

Thật ra, Lương Chi Thịnh có tiêu chí chọn bạn cùng phòng rất rõ ràng — không đấu đá mưu mô, không gây chuyện thị phi, không quá hoạt bát, dễ sống chung là ưu tiên hàng đầu.

Là học viên lớp C đợt ba chọn phòng, cậu đã chạy một vòng tất cả các phòng ký túc, cuối cùng quyết định chọn phòng 707 có Từ Án và Lý Tự.

Từ Án, không có gì để nói, chắc chắn là bạn cùng phòng tốt nhất.

Lý Tự thoạt nhìn có vẻ không phù hợp tiêu chí, nhưng bản chất lại là người ngay thẳng trọng chính nghĩa, quan trọng nhất là kiểu người này chắc chắn không chơi chiêu, miễn cưỡng vượt qua vòng sàng lọc.

Còn thiếu một người là đủ.

Lương Chi Thịnh rất sợ “một con sâu làm rầu nồi canh”, lớp F không thiếu những “yêu ma quỷ quái”. Ví dụ như đoạn đối thoại kinh điển khi lên xe, cậu rõ ràng thấy cái cậu tập sinh hay móc méo người khác dán nhãn lớp F, chỉ là trời lúc đó tối quá nên không nhìn rõ mặt, chỉ lờ mờ thấy tên cậu ta có hai chữ.

Mà cái tên “Miura Yuki” vừa khéo bốn chữ, lại đúng lúc đứng cạnh cậu, không những hoàn toàn có thể loại trừ khỏi diện tình nghi, mà còn rất có khả năng là người xui xẻo bị tên kia châm chọc móc mỉa.

So với những tiêu chí chọn bạn cùng phòng của cậu, cứ như được đo ni đóng giày vậy.

Không thích đấu đá mưu mô —

Nói năng không kiêng nể, dám nói thẳng kịch bản.

Không thích gây chuyện thị phi —

Bị người ta châm chọc còn giả vờ không nghe thấy.

Không quá hoạt bát —

Ít lời nhỏ giọng, lúc nào cũng nói rất khẽ.

Điểm trừ duy nhất chắc là gương mặt quá bắt mắt dễ bị chú ý quá mức, nhưng chuyện đó cậu không để tâm lắm, trái lại còn nghĩ có thể tranh thủ giúp các bạn cùng phòng khác được lên hình nhiều hơn.

Tổng hợp lại, Miura Yuki là ứng cử viên bạn cùng phòng đáng tin cậy nhất lớp F.

Lương Chi Thịnh vung vẩy đống quần áo lộn xộn trong tay, liếc thấy bạn cùng phòng đứng dậy, liền hỏi: “Cậu không ngủ bù à?”

Miura Yuki ngẩng đôi mắt sáng như đá obsidian lên, dường như có thói quen luôn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương khi trò chuyện, lễ độ và dịu dàng, khiến người ta có cảm giác bản thân đang được lắng nghe bằng tất cả sự nghiêm túc và chân thành.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không buồn ngủ.”

Khoảnh khắc ấy, Lương Chi Thịnh thoáng nghi ngờ không biết có phải mình già thật rồi không. Rõ ràng ngủ nhiều hơn người ta mà vẫn uể oải mắt díp cả lại, ngay cả bữa sáng và trưa cũng chưa ăn, đã vội quay về phòng.

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

Đối phương rõ ràng ngẩn người một chút: "Mười, mười chín?"

"……"

Lương Chi Thịnh, người vừa tròn hai mươi lăm, nghĩ bụng: quả nhiên là vấn đề tuổi tác.

Mà cũng chưa chắc.

Nếu là cậu hồi mười chín, gặp tình cảnh tương tự, chắc cũng phờ phạc chẳng kém.

Thấy Miura Yuki ôm giấy bút đi ra ngoài, Lương Chi Thịnh ngạc nhiên hỏi: “Cậu không định đến phòng tập đấy chứ?”

Miura Yuki dừng bước trước đầu giường, khẽ quay người, gật đầu một cái thật nhẹ.

Lương Chi Thịnh trợn mắt há hốc mồm: "Chăm chỉ vậy?"

Hóa ra phòng 707 không phải là không có người chăm chỉ, chỉ là đường đua khác nhau, người ta không chú trọng trang điểm.

Lương Chi Thịnh không biết người bạn cùng phòng này thực sự muốn luyện tập, hay là muốn tạo dựng hình tượng cần cù bù thông minh trước ống kính.

Dù là trường hợp nào thì mức độ quyết tâm này cũng thật không vừa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đâu phải ai cũng như cậu không hứng thú với show tuyển chọn. Không nói tới yếu tố hiện thực, riêng việc chọn giữa debut và không debut, cậu tin chắc 99% thực tập sinh sẽ chọn phương án đầu.

Đặc biệt là gương mặt như Miura Yuki, không debut thì phí lắm.

“Phòng tập giờ chắc không có ai đâu, mọi người đều đi ăn với ngủ cả rồi.” Lương Chi Thịnh nhớ lại thảm họa sân khấu đầu tiên, không khỏi lo lắng, “Cậu luyện một mình được không đấy?”

“Không sao.”

“Vậy nhớ ăn trưa nha.” Lương Chi Thịnh dặn, “Tuy mới ăn sáng đấy, nhưng chắc cậu ăn không nhiều lắm đúng không? Chiều còn có lớp nhảy, tốn sức lắm, mà đói bụng luyện dễ bị tụt đường huyết hoặc chuột rút nữa, nhưng cũng đừng ăn trễ quá, ăn no xong mà vận động là hại bao tử đấy.”

Sự quan tâm chu đáo đến từ bạn cùng phòng khiến Miura Yuki không nhịn được bật cười: “Cảm ơn anh.”

Đây là lần thứ ba Lương Chi Thịnh nghe đối phương nói cảm ơn.

Tới lần thứ hai là cậu đã phát hiện ra rồi, lần này thì gần như chắc chắn — Miura Yuki có thói quen thêm tân ngữ sau từ “cảm ơn”, như thể cố tình nhấn mạnh rằng lời cảm ơn ấy là dành riêng cho “anh”, chứ không phải ai khác.

Một chi tiết nhỏ, càng khiến lời nói thêm phần chân thành.

“Không làm phiền cậu nữa, đi nhanh đi.” Lương Chi Thịnh phất tay, “Cậu tranh thủ từng phút luyện tập, còn tôi tranh thủ từng phút đi ngủ, lớn tuổi rồi, không chịu nổi thức đêm.”

Thiếu niên tóc vàng nhạt cười rạng rỡ như một bức tranh: "Ngủ ngon."
 
Back
Top