Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 30: Yuzuko nói tổng cộng bao nhiêu chữ?



Lại Vũ Đông rời khỏi ký túc xá, thở ra một hơi thật dài.

Cái gọi là “chim ngốc học bay sớm” không phải là kế hoạch cao minh có thể xoay chuyển cục diện — nếu hắn có bản lĩnh ấy thì đã chẳng phải lo lắng rồi — mà là làm quen với ca khúc chủ đề và ghi nhớ lời bài hát.

Hiện tại hắn có thể làm được rất ít việc, bất kể tổ chương trình có phát lời bài hát riêng hay không, học thuộc trước để tiết kiệm thời gian luyện tập sau này luôn là điều đúng đắn.

Vì vậy hắn mới đặc biệt đi lấy bút giấy tặng kèm trong “gói quà tân binh”. Không ngờ Lương Chi Thịnh chẳng buồn ăn cơm mà lao thẳng về phòng ngủ bù, khiến hắn phải trải qua một đoạn đối thoại không thể tránh khỏi trước ống kính.

May mắn là hắn đã quen với việc giao tiếp bình thường bằng thiết lập nhân vật mới, suốt quá trình không có sai sót gì đáng kể, chỉ là người xem than phiền hắn nói quá ít.

【Hỏi: Trong đoạn đối thoại ở phòng 707 vừa rồi, Yuzuko nói tổng cộng bao nhiêu chữ?】

【Tôi nghi là không tới mười chữ.】

【Đếm rồi, không tính từ cảm thán, là mười hai chữ】

【Trời ơi, sao tôi lại thích một cái máy im lặng thế này】

【Tôi hy vọng Yuki không ra tiếng trên sân khấu, chứ bình thường thì nói nhiều vào】

【+1, giọng hay thế thì nói nhiều lên chút đi】

Lại Vũ Đông: …

Chưa nói gì khác, biệt danh của hắn giờ mặc định là “Yuzuko” rồi sao?

Phòng luyện tập được bố trí ở tầng ba, gồm một phòng học lớn và bốn phòng nhỏ, những phòng nhỏ dùng để chia lớp luyện tập ca khúc chủ đề.

Thời điểm này, các thực tập sinh lên xuống khá nhiều. Để tránh phải trải qua mười mấy giây ngượng ngùng trong thang máy với người khác, Lại Vũ Đông đã khôn khéo chọn đi thang bộ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ở chỗ rẽ giữa tầng ba và bốn lại có người đi ngược chiều với hắn.

Lại Vũ Đông có trí nhớ rất tốt, chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt chỉ mới gặp thoáng qua mấy lần kia — là Tằng Khải, học viên lớp F đứng cạnh Lưu Khải Sơ lúc tập hợp.

Đối phương chắc vừa ăn xong, từ tầng hai đi lên, suy đoán là phòng ký túc xá không ở tầng cao.

Bất kể là vì lịch sự hay tình đồng môn cùng lớp, khi chạm mặt nhau trong cầu thang hẹp thế này thì chuyện chào hỏi là không thể tránh khỏi.

Trong tình huống này, thường có ba kiểu ứng xử an toàn: “Chào cậu”, “Ăn cơm chưa”, hoặc mỉm cười lịch sự một cách hơi ngạc nhiên.

Nhưng hiện thực không cho Lại Vũ Đông cơ hội lựa chọn. Khoé miệng hắn còn chưa kịp nhếch lên thì Tằng Khải đã lướt qua hắn, mắt không liếc sang một cái.

“……”

Lại Vũ Đông hơi sững người, ngượng ngập đứng sững lại tại chỗ.

Hắn thu lại nụ cười chậm một nhịp, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, Tằng Khải đã rẽ sang tầng bốn, chỉ còn hắn đứng đó một mình, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Chuyện gì vậy? Hắn biến thành người vô hình rồi à?

Hắn trầm ngâm liếc mắt nhìn xung quanh, không nằm ngoài dự đoán — quả nhiên không có camera nào ở đây.

… Có một loại tâm trạng phức tạp khó diễn tả thành lời.

Lại Vũ Đông thở dài trong lòng.

Tuy không thể khẳng định Tằng Khải cố ý nhắm vào hắn hay vốn dĩ đối với ai cũng thế, nhưng xét riêng hành vi vừa rồi, còn chưa ra mắt đã thể hiện hai bộ mặt trước sau ống kính thì e là không hợp để đứng ở vị trí cao hơn.

Dù sao đây cũng không phải là chuyện một kẻ như hắn — người có khi chẳng qua nổi vòng loại đầu tiên — cần bận tâm.

Chuyện lặt vặt không mấy quan trọng ấy nhanh chóng bị hắn gạt sang một bên. Lại Vũ Đông men theo thang bộ đi đến tầng ba, không ngoài dự đoán, hắn không phải là người duy nhất muốn “bay trước”. Vừa bước vào hành lang đã thấy thấp thoáng bóng lưng một thực tập sinh lớp B.

Không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn mái tóc màu nâu trà sữa sành điệu ấy là đủ biết — chắc chắn là Giang Dương Phàm.

Giang Dương Phàm đẩy cửa phòng luyện tập, giai điệu ca khúc chủ đề tràn ra qua khe cửa, anh ta bước nhanh vào trong, đóng sập cánh cửa lại, cách âm ngăn tiếng nhạc, trả lại sự yên tĩnh cho hành lang.

Xem ra anh ta cũng không phải người đầu tiên đến, bên trong chắc còn người khác.

Kết luận ấy khiến Lại Vũ Đông càng thêm buồn lòng. Hắn lần lượt đi ngang qua các phòng luyện tập của lớp A, B, và C, đại diện cho ba lớp là ba màu sắc tươi sáng nổi bật, đến lượt lớp F thì lại là một chữ cái đen sì sì, u ám đến mức khiến người ta có cảm giác như nó đang ám chỉ số phận khác biệt của mỗi lớp.

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa phòng luyện tập lớp F, sợ làm phiền đến những người đang luyện ca khúc chủ đề bên trong.

“Két——”

【Wa, cuối cùng cũng có người tới rồi!】

【Tôi phòng không gối chiếc… khụ… canh phòng live stream trống không này nãy giờ】

【Tôi đoán đúng rồi nhé, người đến đầu tiên quả nhiên là Yuzuko 233】

Lại Vũ Đông: “……”

Là hắn đã lo nghĩ quá rồi.

Cũng đúng, dù sao hình như lớp F chỉ có mỗi hắn ăn sáng.

Nhìn căn phòng luyện tập trống trải, chỉ có gương tường phản chiếu lại hình bóng của chính mình, trong lòng Lại Vũ Đông bỗng dâng lên một cảm giác cô độc như người đầu tiên đặt chân lên hoang đảo.

Dù cảm giác này có hơi cường điệu, nhưng nghĩ đến việc lớp B bên cạnh có hai mươi người mà cũng đã có hai người tới, trong khi nơi chào đón hắn lại chỉ có màn hình live và căn phòng vắng lặng, cảm giác chênh lệch ấy khiến hắn càng không lạc quan về bài thi ca khúc chủ đề sắp tới.

Nghĩ tích cực thì, tình hình này mới đúng là điều hắn mong muốn.

Ít nhất thì sẽ không ai biết hắn đang làm gì.

Lại Vũ Đông cầm lấy chiếc máy tính bảng đặt trên ghế trước đàn organ điện tử, hắn kín đáo quan sát vị trí các máy quay, rồi tìm một chỗ an toàn dựa sát vào tường mà ngồi xuống.

Không thể để lộ ra là nét chữ của hắn rất trôi chảy.

Lúc nghe 《To The Stars》 lần đầu ở sảnh chính, Lại Vũ Đông đã sơ lược lướt qua lời bài hát. Điệp khúc phối cùng giai điệu gây nghiện rất dễ nhớ, chỉ cần nghe một hai lần là có thể thuộc. Khó là ở những phần còn lại, vì lời không có sự liên kết rõ ràng, rất dễ bị lẫn lộn.

Cảm giác các ca khúc chủ đề đều là kiểu công thức như vậy.

Dùng những từ ngữ truyền cảm hứng như “giấc mơ”, “nỗ lực”, “tràng pháo tay”, “tuổi trẻ”, “kỳ tích” để sắp xếp hoán đổi, lúc thì “vô địch tất thắng”, lúc thì “dốc hết sức lực”, cuối cùng thêm vài câu tiếng Anh để tạo cảm giác sành điệu mà chẳng mấy ai quan tâm. Trình độ viết lời gần như chẳng khác gì mấy bài hát viral trên nền tảng video ngắn.

Nhưng để nói là khó nhớ thì hắn lại không nghĩ vậy, độ khó còn chẳng bằng việc hôm nay học xong 《Xuất Sư Biểu》, ngày mai đã phải viết lại nguyên văn.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 31: Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?



Người ta vẫn nói: "Một trí nhớ tốt không bằng một cây bút cùn", nếu có cả hai thì đúng là như hổ thêm cánh. Lại Vũ Đông chép toàn bộ lời bài hát ra một lượt vào sổ, cơ bản đã nắm được đại khái.

Hắn thử ngân nga vài câu điệp khúc:

“To the stars. To the stars.

Tuyệt đối không lùi bước, dốc toàn lực tiến về đỉnh cao.

To the stars. To the stars.

Tuyệt đối không bỏ cuộc, giấc mơ lấp lánh như sao trời…”

【Mấy câu vừa rồi Yuki ngân nga cũng được phết đấy chứ】

【Là vì cậu ấy hạ tông rồi, hạ hẳn 8 key luôn】

Gì cơ? Hắn hạ tông á?

Lại Vũ Đông bán tín bán nghi tua ngược lại nghe lần nữa, đến khi giọng hát bản gốc vang lên, hắn lập tức trầm mặc. Nếu tai hắn không có vấn đề thì... quả thật là khác xa một trời một vực.

Lạc quan mà nói, ít ra hắn còn nhận ra được sự khác biệt, chứng tỏ vẫn còn cứu vãn được... chắc vậy.

“Rầm——”

Đột nhiên, cửa phòng tập bị người ta dứt khoát đẩy ra, Lại Vũ Đông ngẩng đầu, không quên khép lại cuốn sổ trên tay.

Ngoài dự đoán, người bước vào không phải là bạn cùng lớp F, mà là Tô Tuấn Triết của lớp A.

Người được dân mạng tung hô là "cuồng công việc đích thực", là "vua chăm chỉ".

【Tiểu Tô ơi, em đi nhầm phòng rồi! Đây là lớp F mà!】

【Tô Tuấn Triết là người được A ngay từ sân khấu đầu đúng không?】

【Một em trai nhảy rất đỉnh đó~】

Tô Tuấn Triết có vẻ ngoài thiên về phong cách dễ thương, lớp trang điểm tinh tế có thể lập tức lên sân khấu biểu diễn, mái tóc xoăn màu socola kiểu Nhật được chăm chút kỹ lưỡng, tăng thêm vài phần khí chất lười biếng mà lôi cuốn.

Vì không thể thay đổi đồng phục nên đã đầu tư vào tiểu tiết: khuyên tai bạc lấp lánh dưới ánh đèn, giày thể thao đen phối dây giày phát quang một cam một xanh, tạo hiệu ứng “thấy dây giày trước cả khi thấy người”.

Tổng thể là một cậu trai nhà bên vừa ngọt ngào vừa cá tính.

“Xin lỗi nha, tôi có làm phiền cậu không vậy?”

Lại Vũ Đông lắc đầu như trống bỏi: “Không có.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Tô Tuấn Triết tung tăng như cừu non, nhảy chân sáo lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đôi mắt cong cong như đang cười: “Cậu có phiền nếu tôi tập luyện ở đây không?”

“Ở đây á?” Lại Vũ Đông ngạc nhiên hỏi.

“Ừm ừm, lớp A có mấy người đang cùng lúc học nhảy và luyện hát, mỗi người học một kiểu, loạn lắm luôn, nên tôi lẻn ra ngoài tìm thử xem mấy lớp khác thế nào.” Tô Tuấn Triết hai tay chống má, “Lớp B với C ít người hơn chút, lớp F chỉ có mình cậu thôi, mà tôi cần một nơi yên tĩnh, ít bị làm phiền, nên muốn tạm ở lại đây.”

Lại Vũ Đông lập tức bắt được trọng điểm: “Lớp A đông người lắm à?”

“Ừm, cũng tạm được.” Tô Tuấn Triết giơ ngón tay ra đếm, “Vu Nhất Chân, Cù Quân Vĩ, Mạc Lê, cộng thêm tôi là bốn người.”

Bốn người, nghe qua thì đúng là không nhiều.

Nhưng vấn đề là lớp A tổng cộng chỉ có bảy người, vậy thì đã hơn một nửa rồi còn gì!

Thông tin từ lớp A khiến đầu óc Lại Vũ Đông đau như búa bổ. Hắn lén liếc nhìn Tô Tuấn Triết vừa ngồi xuống bên cạnh, đối phương nhanh chóng bước vào trạng thái học tập, tay khẽ vung theo động tác trong video, phối hợp với điệu nhảy.

Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng như thế kia, dường như đến cả giáo viên dạy nhảy cũng không cần.

Phải rồi, Lưu Khải Sơ từng nói, Tô Tuấn Triết là người phụ trách vũ đạo chính trong lớp A, còn hứa sẽ dạy cậu ta nhảy nữa.

Mắt Lại Vũ Đông sáng lên, hắn vừa định khiêm tốn mở miệng xin chỉ giáo thì lời nói lại nghẹn cứng nơi cổ họng.

Người ta đồng ý dạy Lưu Khải Sơ không có nghĩa là đồng ý dạy hắn, huống chi hắn còn chưa được mời vào ở chung ký túc xá phòng 706, nếu mặt dày đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, chẳng phải sẽ chỉ khiến đối phương thêm phiền phức, làm chậm tiến độ luyện tập sao?

Tô Tuấn Triết đến phòng luyện tập từ sớm là để học nhanh cho xong, nếu bỏ thời gian ra chỉ dẫn cho hắn thì chẳng khác gì phí phạm công sức.

Thế nhưng phương pháp học của hắn lại cực kỳ kém hiệu quả, chắc nghe vài lần nữa là có thể thuộc được lời bài hát, mà thời gian còn lại thì chẳng biết sắp xếp sao cho hợp lý. Cảm giác giống như con ốc sên xuất phát sớm hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn không chạy kịp chú thỏ vừa mới ngủ dậy, huống hồ là hai bên cùng xuất phát cùng lúc.

Thật ra hắn cũng không cần ai kèm cặp từng li từng tí, chỉ cần có thể lặng lẽ quan sát học hỏi như một tên học trò đứng sau lưng sách đèn là đủ rồi.

Tiền đề là Tô Tuấn Triết chịu làm mẫu cho hắn nhìn. Người ta đã nói rõ rồi—tới lớp F là để tìm chút yên tĩnh, chứ không phải để bị một kẻ nhảy múa còn buồn cười hơn cả diễn tiểu phẩm làm phân tâm.

Miễn là đứng xa ra một chút chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?

Phòng luyện tập rộng thế cơ mà, mỗi người đứng một đầu phòng là được.

Càng nghĩ Lại Vũ Đông càng thấy có lý, hắn nghiêng đầu, mấp máy môi định lên tiếng, lại một lần nữa bị thân phận tuyển thủ đến từ nước ngoài cản trở, nghẹn lại ở cổ họng.

Đợi đã, để hắn suy nghĩ xem nên sắp xếp ngôn từ như thế nào cho hợp lý.

Từ góc nhìn của khán giả, cậu thiếu niên tóc vàng nhạt cứ mở miệng rồi lại ngậm lại vài lần, không hiểu vì sao mãi mà chẳng phát ra được tiếng nào.

【Mic của Yuki có vấn đề à?】

【Có khi nào cậu ấy vốn dĩ chẳng nói gì không】

【Cứu với, sao anh ấy cứ ngập ngừng không dám nói chuyện thế kia! Thì ra khí chất lạnh lùng là lớp ngụy trang bướng bỉnh của ảnh hả hahahaha】

【Giống hệt tôi – một đứa sợ xã giao www】

Lại Vũ Đông: “……”

I am người nước ngoài.

Từ hình tượng lạnh lùng biến thành một cậu nhóc hướng nội không dám nói chuyện, cũng xem như một bước đột phá đi.

Ngay cả Tô Tuấn Triết cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của Lại Vũ Đông, tò mò nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”

“C-có thể dạy tôi được không?” Lại Vũ Đông suýt thì cắn phải đầu lưỡi. Hắn sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm: “Tôi chỉ đứng nhìn thôi, sẽ không làm phiền đâu.”

“……”

Khóe miệng Tô Tuấn Triết thoáng rũ xuống, mắt mở to tròn xoe. Như thể để che giấu tâm trạng thoáng chốc thay đổi, dường như đã đẩy biểu cảm ấy về biểu cảm ngạc nhiên ngắn ngủi.

Sau khi chớp mắt, Tô Tuấn Triết nở một nụ cười tươi tắn: “Ừm, được chứ! Để tôi xem hết đoạn này đã nhé.”

Nhận được lời đồng ý dứt khoát như thế, Lại Vũ Đông lại bắt đầu do dự.

Nếu hắn không nhìn nhầm…

Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 32: My angel!



Thực tế chứng minh, Lại Vũ Đông có lẽ đã lo xa.

Mặc dù hắn đã nói trước rằng chỉ cần hắn đứng bên cạnh nhìn là được, Tô Tuấn Triết vẫn nhiệt tình dẫn hắn đối diện với tường gương để phân tích từng động tác, cho đến khi hắn có thể nhảy xong một nhịp tám chậm rãi mới dạy động tác mới.

Tuy rằng không thể tỉ mỉ như giáo viên dạy nhảy, nhưng khung cơ bản là đúng, mục đích không phải là học thuộc điệu nhảy ngay tại chỗ, mà là làm quen với các động tác chính trên cơ sở nới lỏng tiêu chuẩn, tránh việc không theo kịp tiến độ giảng dạy trong lớp học lớn.

Đây là một cách làm rất khôn ngoan, rất thân thiện với những người muốn học cấp tốc từ con số không.

"Được rồi, nhịp tám tiếp theo."

Tô Tuấn Triết cầm máy tính bảng lên, mắt không rời khỏi màn hình dù chỉ một giây, trên mặt không có biểu cảm gì, sự nghiêm túc và tập trung ẩn sau vẻ đáng yêu được bộc lộ hoàn toàn.

"Trước tiên như thế này... sau đó như thế này..." cậu lẩm bẩm, "OK, tôi hiểu rồi, chúng ta tiếp tục."

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười như mật ong tan chảy trên khuôn mặt cậu, khác hẳn với vẻ mặt vừa rồi.

【 Tô Tuấn Triết ngọt ngào! My angel!】

【 Chắc là angel của Yuki nhỉ hahahahaha】

【 Một cậu bé thích giúp đỡ người khác】

So với “tiểu bánh ngọt” xinh xắn, tỏa sáng từng giây từng phút như Tô Tuấn Triết, Lại Vũ Đông có phần chật vật hơn, hắn điều khiển cơ thể như thể đầu và tay chân vừa được lắp ghép tạm thời, vụng về bắt chước động tác của đối phương.

Tô Tuấn Triết giơ tay, hắn cũng giơ tay.

Tô Tuấn Triết quay đầu, hắn cũng quay đầu.

Tô Tuấn Triết xoay vòng, hắn cũng xoay vòng.

Nói thế nào nhỉ...

Mặc dù hắn có thể sao chép động tác một cách tương đối, nhưng hiệu quả trình bày lại khác xa nhau.

Không biết sai ở đâu, tóm lại là rất kỳ lạ.

【 Yuki cậu...】

【 Đi nhầm rồi, đây là phòng livestream của trung tâm phục hồi chức năng à?】

【 Tô Tô vậy mà có thể nhịn cười】

【Là hiệu ứng filter fan chăng? Hình như cũng đỡ hơn sân khấu đầu một chút】

【Khác biệt giữa thái cực quyền và quyền quân đội】

Cho dù là những dòng bình luận tràn ngập không khí vui vẻ, hay là chính bản thân mình trong gương cứng đờ như một con robot rỉ sét, Lại Vũ Đông đều không nỡ nhìn thẳng, nhưng Tô Tuấn Triết, người đang đảm nhận vai trò giáo viên dạy nhảy, không hề dừng lại, hắn chỉ có thể cắn răng nhảy tiếp.

Nghĩ đến việc ca khúc chủ đề dài gần bốn phút, trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng.

Sau vài nhịp tám, phòng tập của lớp F bắt đầu có người đến rải rác.

Người vào đầu tiên là một chàng trai tóc đen tên là Vương Dật Văn, cậu ta giật mình trước bộ đồng phục màu đỏ sẫm đập vào mắt, thần sắc hoảng hốt lùi ra sau nhìn bảng tên phòng, xác nhận không sai là lớp F mới chậm rãi bước vào.

"Mọi người đang học ca khúc chủ đề à?"

"Đúng vậy." Tô Tuấn Triết đáp.

Vương Dật Văn ngại ngùng gãi đầu: "Tôi có thể tham gia cùng không?"

Tô Tuấn Triết chớp mắt: "Được chứ."

"Cảm ơn! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Những người vào sau đều có phản ứng giống như Vương Dật Văn, nhìn thấy Tô Tuấn Triết không khác gì nhìn thấy Phật sống, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có được giáo viên dạy nhảy từ trên trời rơi xuống của lớp F, tìm một chỗ trống rồi gia nhập vào.

Chỉ thấy bộ đồng phục màu đỏ sẫm ở ngay phía trước, phía sau cậu ta, những bộ đồng phục màu đen giống như những giọt mực loang ra ngày càng nhiều, thậm chí còn lẫn vào vài bóng dáng màu vàng và màu xanh lam.

Một cách vô thức, lớp học kèm riêng một thầy một trò đã mở rộng thành một lớp học nhỏ với hơn hai mươi người.

Lại Vũ Đông không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.

Từ phần bình luận, hắn biết được là do có người lỡ miệng, lan truyền thông tin "A lớp có người tốt bụng xuống F lớp giúp đỡ", thế là rất nhiều thực tập sinh đang nằm ngon lành trên giường bỗng dưng kéo nhau tới với tâm thế tranh thủ “xếp hàng nhận trứng gà miễn phí dành cho người già”.

Lại Vũ Đông liếc nhìn chàng trai tóc xoăn đang nhìn vào trong gương, hắn có một dự cảm rõ ràng, mặc dù đối phương không thể hiện ra, nhưng có lẽ không còn xa thời điểm kết thúc buổi dạy.

Tô Tuấn Triết đến lớp F là muốn tìm một nơi yên tĩnh, kết quả bây giờ không chỉ đông hơn tổng số người của lớp A gấp ba lần, mà còn tất cả đều làm phiền một mình cậu.

Dù vậy, cậu không hề oán trách mà dạy lâu như vậy, đã là hết lòng hết dạ rồi.

Là một nửa thủ phạm gây ra chuyện này, cục diện trước mắt khiến Lại Vũ Đông có chút áy náy.

——Quả nhiên là gây thêm phiền phức cho người ta.

"Mọi người học được hết chưa? Nào, chúng ta cùng nhau nhảy lại một lần."

Tô Tuấn Triết vừa miệng hô nhịp, vừa nhảy một lượt trọn vẹn tám nhịp với tốc độ 0.5, động tác của cậu dứt khoát mạnh mẽ, không hề giống một người mới bắt đầu học vũ đạo.

Trình độ của các thực tập sinh khác lại không đồng đều, tiếng bước chân hỗn loạn không đồng nhất vang lên sau lưng cậu, không ít người nhảy sai động tác hoặc nhanh chậm nhịp, khung cảnh vô cùng lộn xộn.

【Không hổ là hạng A đầu tiên】

【Tô Tuấn Triết chỉ lo nhảy một mình, không dạy mọi người mấy...】

【Có người chịu dạy đã là tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa?】

【Không hài lòng thì đừng có mà ăn ké】

【Làm ơn đi, show sống còn mà, ai cũng là đối thủ cạnh tranh, Tô Tuấn Triết còn chưa học xong đã chịu khó giúp người khác, chẳng phải là Bồ Tát sống à?】

【Đừng cãi nhau, mọi người đều là những đứa trẻ ngoan chăm chỉ học tập, không ai chê Tô Tô dạy không tốt cả】

【Hy vọng bản chính đừng cắt đoạn này đi】

Một màn thể hiện này của Tô Tuấn Triết đã giúp cậu ghi điểm không ít trong mắt khán giả, hình tượng cậu bé đáng yêu, tinh tế, nhiệt tình và chăm chỉ lập tức được khắc sâu.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 33: Đây gọi là chó chê mèo lắm lông sao?



Trong giai đoạn đầu của chương trình - đặc biệt là khi tập đầu tiên còn chưa chính thức phát sóng, một thực tập sinh không có nền tảng người hâm mộ nào có thể đồng thời nổi bật về cả thực lực lẫn tính cách, không nghi ngờ gì đã có một khởi đầu gần như hoàn hảo.

Không ngoài dự đoán, cậu sẽ là một trong những ứng cử viên nặng ký cho vị trí top đầu.

Dự cảm của Lại Vũ Đông nhanh chóng ứng nghiệm.

Sau khi dạy xong tám nhịp này, Tô Tuấn Triết xoay người lại, gãi má, trong đôi mắt cười cong cong trời sinh lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, ban đầu tôi định dạy xong hết trước khi lớp lớn bắt đầu, nhưng mà không còn đủ thời gian nữa… tôi còn chưa ăn trưa…”

"Không có không có, chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."

"Tô lão sư vất vả rồi!"

"Mau đi ăn cơm đi! Ăn cơm là quan trọng nhất!"

Các thực tập sinh vội vàng ngăn cậu xin lỗi.

【Bé cưng à cậu thật sự quá tốt bụng……TUT】

【Má ơi, tôi đã nhìn thấy thiên thần】

Lớp học nhỏ của lớp F tan rã ngay lập tức sau khi vị thầy giáo duy nhất rời đi, những người còn lại hoặc là về lớp của mình, hoặc là về ký túc xá, số lượng thực tập sinh tiếp tục ở lại lớp F chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lại Vũ Đông cũng không ngoại lệ, hắn còn đang lo lắng không biết khi nào mới đi giải quyết bữa trưa, việc này vừa hay thuận theo ý hắn.

Hắn dẫn đầu cùng Tô Tuấn Triết rời khỏi phòng tập, bước nhanh theo sau cậu, khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn.

Cuối cùng, cả hai cùng dừng bước trước thang máy.

"Tôi cứ tưởng cậu sẽ ở lại tiếp tục luyện tập." Nút xuống được ấn sáng lên, Tô Tuấn Triết liếc nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt không có ý định ấn nút lên, lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Cậu cũng đi ăn cơm?"

"Ừ." Lại Vũ Đông mím môi, "Vừa nãy..."

【Lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi】

【Yuki nhỏ dũng cảm, không sợ khó khăn! Bắt chuyện với Tô ngọt ngào!】

【Cục cưng à, cậu thật sự không phải là cool boy sao (đập ngực)】

【Tôi vẫn cảm thấy cậu ấy rất lạnh lùng, chứng sợ xã hội là do các người tự tưởng tượng ra để tô vẽ cho cậu ấy thôi.】

"..."

Đây gọi là chó chê mèo lắm lông sao? Mấy người đều là tự tưởng tượng!

Lại Vũ Đông chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy kia, như thể lúc nào cũng mang theo ý cười. Trong đầu hắn đang vận hành với tốc độ chóng mặt, sự do dự trong lòng cũng dần có được đáp án rõ ràng.

Mang thân phận là thực tập sinh đến từ nước ngoài, rất nhiều chuyện hắn có thể đơn giản hóa, luôn khắc ghi trong lòng nguyên tắc cẩn trọng trong lời nói và hành động. Thế nhưng, riêng nguyên tắc đối nhân xử thế thì không nên bị bó buộc bởi khuôn mẫu.

Ví như chuyện hắn từng đứng ra giải thích cho Triệu Diệc Phong.

Lại ví dụ như giờ phút này.

Thế là, Lại Vũ Đông chân thành nói ra những lời mà dù thế nào hắn cũng muốn đích thân nói với Tô Tuấn Triết:

“Cảm ơn cậu… đã làm phiền rồi.”

Hắn loại bỏ lớp ngụy trang cố ý nói không rõ ràng mỗi khi nói câu dài sau khi xuyên không, dù cho âm thanh khẽ đến mức khán giả chỉ chú ý đến môi hắn mấp máy, nhưng hắn đã dùng lời nói một cách rõ ràng truyền đạt lời cảm ơn và xin lỗi đến đối phương, là âm lượng chỉ có cả hai mới có thể nghe thấy.

Đây cũng là lý do hắn không chọn đi thang bộ.

Tô Tuấn Triết "phụt" một tiếng bật cười: "Gì chứ, tôi mới là người phải nói cảm ơn cậu mới đúng."

"... Tôi?"

“Ừ.” Thang máy mở cửa, Tô Tuấn Triết bước vào cabin rồi ấn tầng hai, nụ cười ngọt ngào trên môi như thật lòng cảm thấy vui vẻ vì chuyện ấy, “Một phát kéo gần khoảng cách với mọi người, chẳng phải rất tốt sao?”

Lại Vũ Đông không phủ nhận cũng không khẳng định: "Có lẽ vậy."

Giống như dòng bình luận gây tranh cãi kia từng nói, suốt quá trình Tô Tuấn Triết không hề để tâm đến người khác, so với vai trò giáo viên dạy nhảy, cậu ấy giống một người hô khẩu lệnh tập thể hơn. Ngược lại, lúc dạy riêng một kèm một thì lại vô cùng nghiêm túc chỉnh sửa từng động tác sai.

Nói là “kéo gần khoảng cách với mọi người”, nghe có vẻ giống lời nói cho có hơn.

Lại Vũ Đông không định suy đoán quá nhiều về suy nghĩ thật sự của Tô Tuấn Triết, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc hình thành một vài phán đoán cơ bản về tính cách của đối phương.

Cái cảm giác không tình nguyện mà hắn từng cảm nhận được trước đó, có lẽ không phải là ảo giác.

Cửa thang máy khép lại, Tô Tuấn Triết thu hồi ánh mắt đang dừng ở bảng hiển thị tầng, ngẩng đầu nhìn về phía Lại Vũ Đông—người cao hơn cậu một chút: “Cậu hoàn toàn không có nền tảng gì à?”

Lại Vũ Đông khẽ lắc đầu.

Tô Tuấn Triết xoa cằm suy nghĩ: “Nhưng cậu nhớ động tác rất nhanh đấy, chắc là có năng khiếu nhảy nhót nhỉ?”

Lại Vũ Đông mặt đầy vẻ không tin: "Thật không?"

Cho dù không bị bình luận chế giễu, hắn cũng phát hiện ra mình nhảy múa giống như một thằng ngốc tứ chi không phối hợp.

"Có chứ, mỗi lần dạy xong động tác ghép lại cậu đều làm được ngay từ lần đầu tiên, khả năng học tập tốt là một chuyện tốt, giai đoạn đầu của việc nhảy múa là bắt đầu từ việc bắt chước động tác, giống như ném một miếng bọt biển khô vào bể nước, tốc độ hấp thụ bằng tốc độ tiến bộ."

【 Tô Tô nói thật nghiêm túc, tui tin rồi 】

【Phải nói thật thì nếu Yuki chưa từng học nhảy, biểu hiện của cậu ấy trong phòng tập cũng khá ổn đấy】

【Phong cách nuôi dưỡng idol?】

Tô Tuấn Triết bỗng đổi giọng: “Nhưng chỉ có trí nhớ tốt thì không đủ đâu. Cảm nhạc, cảm giác chuyển động, thể lực, độ dẻo và khả năng biểu đạt... đều rất quan trọng. Có nhiều yếu tố quyết định lắm.”

Lại Vũ Đông: "..."

Vậy xin hỏi hắn có cái nào không? Thể lực chăng?

Tốc độ đi xuống của thang máy rất nhanh, chỉ trong vài câu nói đã đến tầng hai.

Lại Vũ Đông còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cửa từ từ mở ra, Tô Tuấn Triết bước ra ngoài.

"Lùi một vạn bước mà nói, đây là show tuyển chọn, chứ không phải cuộc thi nhảy đẳng cấp thế giới, nỗ lực quan trọng hơn năng khiếu. Chỉ cần luyện tập thành thạo, thì dù kém đến đâu cũng không đến nỗi nào, chỉ xem cậu có chịu luyện hay không thôi."

Cậu thiếu niên với mái tóc xoăn màu sôcôla ngoảnh đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên má như hai trái lê nhỏ đáng yêu: “Cố lên nhé, tôi mong được thấy cậu trên sân khấu ca khúc chủ đề đó—vũ công chủ lực tương lai!”

Lời trêu chọc vừa tinh nghịch vừa khích lệ khiến Lại Vũ Đông không khỏi bật cười: "Tôi sẽ cố gắng."

Thật ra, với tính cách thật sự của Tô Tuấn Triết thì đâu cần phải cố ý tỏ ra đáng yêu chứ?

Người đã nhìn thấu bản chất như hắn thầm nghĩ như vậy.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 34: Giảm cân?



Tránh được giờ cao điểm ăn uống, trong nhà ăn chẳng có mấy người. Lại Vũ Đông còn chưa kịp vui mừng thì đã bị hiện thực tàn khốc đập tan phòng tuyến tâm lý.

Hắn cầm khay cơm đi một vòng, tuyệt vọng phát hiện bữa trưa lại thanh đạm như bữa sáng.

Bữa sáng thanh đạm thì thôi đi, sáng sớm không thích hợp ăn quá dầu mỡ, nhưng hắn không ngờ bữa trưa cũng như vậy, nhìn quanh gần như toàn là hấp, luộc, trộn gỏi các kiểu ít dầu ít muối không cay, món duy nhất ngoại lệ là đậu phụ sốt, chiên xào thì đến bóng dáng cũng không thấy.

Thoạt nhìn món ăn không tệ, chủng loại cũng rất phong phú, hắn không bài xích đồ ăn thanh đạm, nhưng nếu mỗi ngày đều ăn những thứ này còn không được gọi đồ ăn ngoài, hắn có lẽ cách sụp đổ không xa.

Lại Vũ Đông đột nhiên rất nhớ nhà ăn đại học.

Đặc biệt là tiệm cơm ở tầng hai, nơi có dì nhà bếp lần nào cũng gắp thêm cho hắn hai miếng thịt khi gọi cơm gà xào ớt cay.

Thôi thì, dù sao cũng là chương trình đào tạo idol, không phải thực đơn giảm cân đã là may lắm rồi.

Hắn lấy một phần củ sen xào và sườn hấp bí đỏ, múc thêm một bát canh bắp hầm bí đao, rồi cầm khay ngồi xuống. Khóe mắt thoáng liếc sang bàn bên, bất giác bị thực đơn "quá mức lành mạnh" của Tô Tuấn Triết dọa cho giật mình.

— Một bát ức gà, một phần salad rau củ và một ly cà phê Americano đá.

Có phải... hơi đơn giản quá rồi không?

Không sợ bị đói đến choáng sao?

Lại Vũ Đông nhớ lại, bữa sáng của Tô Tuấn Triết cũng thế, chỉ lấy một trái chuối và một ly Americano đá. Không rõ là do thói quen cá nhân hay là thực tập sinh Hàn Quốc nào cũng nghiêm khắc đến vậy.

Còn hắn thì không tài nào chịu nổi kiểu ăn uống hành xác cả thể xác lẫn tinh thần như thế. Nói đâu xa, chỉ riêng một ly Americano đá là đã đủ tiễn hắn lên đường. Cà phê không đường không sữa, trong mắt hắn chẳng khác gì một bát thuốc bắc bỏ thêm đá lạnh.

Ánh mắt từ bàn đối diện quá mãnh liệt khiến Tô Tuấn Triết nghi hoặc quay đầu lại, đôi mắt trong veo như hai quả nho đen mở to: “Gì vậy?”

Lại Vũ Đông hơi há miệng: "..."

【Cậu lại chỉ há miệng mà không nói thành lời kìa www】

【Gặp bạn học nhìn thêm một cái không ngờ bị bắt chuyện: Yuzu.jpg】

【Thông cảm đi, hội sợ giao tiếp là như vậy đó】

【Thông cảm đi, kiểu người lạnh lùng cũng vậy mà】

【Nên mở một cuộc bình chọn trên diễn đàn đi】

Trước mặt hắn là hai lựa chọn: mở lời hỏi chuyện hoặc giả vờ không có gì, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc ấy, Lại Vũ Đông sực nhớ đến lời khuyên của Lương Chi Thịnh—

"Ít nói dễ bị thiếu cảnh quay, muốn trụ lại được vài vòng tốt nhất nên cố gắng giao tiếp nhiều vào."

Thật không dám giấu giếm, hắn vẫn luôn cân nhắc chuyện này, nhưng vì tính cách trước sau dè dặt nên mãi vẫn chưa hành động.

Hiện trạng nhắc nhở hắn nhất định phải đưa nó vào phạm vi cân nhắc.

Tuy rằng Lại Vũ Đông hiểu biết rất ít về show tuyển chọn, nhưng theo khuôn mẫu của chương trình tạp kỹ và quan sát bình luận, phân tích tình cảnh và tương lai của hắn không phải là một việc khó.

Nếu ba ngày sau, hắn lại xui xẻo bị xếp vào lớp F lần nữa, thì ngay cả cơ hội "cọ mặt ăn sóng" cũng có thể bị cắt đứt hoàn toàn.

Dù cho hắn có nhảy tệ đến mức không ai nỡ nhìn, thì ít nhất sân khấu chủ đề vẫn sẽ lia đến một vài cảnh. Có lên hình thì mới có cơ hội được khán giả biết tới. Rượu ngon còn sợ ngõ hẹp, huống gì hắn lại dính combo không có thực lực + tính cách hướng nội, khả năng cao sẽ chìm nghỉm không ai hay biết.

Đến lúc đó, nếu lại phải vội vàng lật mặt xã giao để gây chú ý, thì chẳng khác nào tình thế “chết đến nơi mới chịu uống thuốc”.

Trừ khi hắn làm trò gì đó sốc tận óc khiến cả mạng bùng nổ.

Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn đi con đường nổi tiếng kiểu “tai tiếng dẫn đường”. Hắn đâu phải người trong nghề, cũng chẳng có ekip truyền thông chống lưng. Cùng lắm thì tranh thủ chút độ hot, rồi bị đào thải ngay vòng sau thì cũng chẳng lạ.

Thế nên, kết luận là—phải chọn thời điểm thích hợp để chủ động xuất kích.

Lỡ đâu sơ suất lộ tẩy, hắn có thể giả vờ làm một “một người nước ngoài không biết tiếng Trung”...

...chắc là ổn nhỉ?

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Lại Vũ Đông đã vận hành đầu óc ở tốc độ cao để sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ, ngay cả đường lui cũng tính kỹ rồi. Không còn lý do gì để tiếp tục rụt rè như một người nước ngoài mới tập nói tiếng Trung nữa.

Lừa được người ngoài thì thôi, đừng tự lừa chính mình.

Vì thế, hắn lập tức rút gọn thắc mắc trong lòng thành một câu ngắn gọn, rõ ràng nhất có thể:

“Lại ít vậy à?”

【Tui cũng muốn hỏi câu đó】

【Phần cơm cả ngày của Tô Tô còn không đủ tôi gặm lấy một kẽ răng】

【Ăn ít vậy sao đủ sức luyện nhảy chứ?】

Tô Tuấn Triết gắp một miếng ức gà: “Gần đây đang giảm cân. Về nước ăn uống quá đầy đủ, tăng cân rồi.”

Lại Vũ Đông càng ngạc nhiên hơn: "Giảm cân?"

Thân hình mảnh mai kia nhìn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến béo, gầy thêm nữa thì chẳng khác nào tờ giấy mất.

“Tôi mặt tròn, hơi có chút phúng phính, lên hình là thấy béo ngay. Hơn nữa tôi thuộc dạng dễ tăng cân và dễ bị giữ nước, nếu không kiểm soát chế độ ăn thì trên màn hình sẽ là một cái mặt bánh bao.” Tô Tuấn Triết giải thích, “Người thường thì không sao, nhưng idol bắt buộc phải quản lý vóc dáng. Nên tôi thật sự rất ganh tị với những người ăn hoài không mập.”

“Không đói sao?”

“Ừm, cũng tàm tạm? Không thành vấn đề.” Tô Tuấn Triết giơ cốc Americano đá lên lắc lắc, đá va vào nhau vang lên tiếng leng keng, “Thần dược giảm sưng nè, còn có thể ức chế cảm giác thèm ăn, vật bất ly thân khi giảm cân đó.”

Cậu còn chỉ vào đĩa salad rau: “Salad này còn có sốt Thousand Island, ở Hàn làm thực tập sinh thì chẳng được phép ăn sốt đâu, vì nhiều calo quá.”

Lại Vũ Đông: “……”

Hắn thật sự rất lo người này bị đau dạ dày mất.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 35: Resident Evil



【Ban đầu tôi còn tưởng Miura ăn ít, nhưng so ra thì cậu ấy ăn vẫn còn phong phú lắm】

【Yuki: miếng sườn trong tay run rẩy nhẹ】

【Giờ ăn mà thấy tội lỗi thật đó hahahaha】

Tuy thực đơn của Tô Tuấn Triết khiến người ta lo lắng cho tình trạng sức khỏe, nhưng ngoài khâm phục ra thì Lại Vũ Đông cũng chẳng tiện nói gì thêm. Có thể kiên trì thực hiện được như vậy cũng là một loại bản lĩnh, ít nhất thì hắn không làm được.

Không thể cạnh tranh ở mảng ăn uống, thì chỉ còn cách cố gắng ở phương diện khác thôi.

Lại Vũ Đông mở sổ ghi chép đặt lên bàn ăn, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp chiếm trọn hai trang giấy.

Mục tiêu của hắn là học thuộc toàn bộ lời bài hát trước khi vào học.

……

Mãi đến khi lớp học lúc một giờ chiều bắt đầu, Lại Vũ Đông mới thật sự cảm nhận được hiệu quả rõ rệt từ việc “chim ngốc sải cánh bay sớm”.

Địa điểm học là phòng tập lớn nhất ở tầng ba, tuy không gian rộng rãi, chứa được hơn trăm người vẫn không cảm thấy chật chội, nhưng giáo viên dạy lớp lớn chỉ có một người, không thể nào để mắt đến từng học sinh, càng không thể vì một người theo không kịp mà giảm tiến độ.

Dùng câu nói mà gần như giáo viên nào cũng từng dùng để đạo đức hóa thời đi học: một người chậm một phút, thì một trăm lẻ một người là mất một trăm lẻ một phút.

Nói cách khác, là lãng phí trọn vẹn hai tiết học.

Cho nên, nếu nền tảng quá kém không theo kịp tiến độ, thì chỉ có hai cách: một là quan sát người khác làm như thế nào, hai là chờ đến khi tan học mới giải quyết, mà ở lớp F thì phần lớn chỉ có thể chọn cách thứ hai.

Lúc này, lợi thế của việc học trước mới thể hiện rõ.

Dù không thể sánh với tốc độ học như tên lửa của các main dancer, nhưng giữa một đám học viên lớp F luống cuống tay chân, Lại Vũ Đông lại tỏ ra có phần thong thả, thậm chí điệu nhảy còn chưa đạt chuẩn của hắn lại bị các thực tập sinh khác đang bối rối đến mức “có bệnh vái tứ phương” xem như mẫu mực để bắt chước. Thỉnh thoảng có người lén lút liếc nhìn hắn, trong phạm vi nhỏ hình thành một nhóm học tập lấy hắn làm trung tâm.

Trải nghiệm đột ngột được đối xử như học sinh giỏi khiến Lại Vũ Đông vừa mừng vừa lo, hắn rất muốn nhắc nhở những thực tập sinh có trái tim “vững như bàn thạch” kia rằng, cái gì cũng học chỉ hại mình thôi.

Hắn đã thấy bình luận hiện trên màn hình đang chế giễu “robot sản xuất hàng loạt” rồi!

Nhưng rất nhanh sau đó, Lại Vũ Đông phát hiện vấn đề lớn nhất không nằm ở chuyện động tác có chuẩn hay không, mà là hắn không thể bắt kịp nhịp điệu ở tốc độ bình thường.

Khi nhảy chậm thì thấy rất nhẹ nhàng, khiến hắn ảo tưởng rằng tốc độ gốc cũng không thành vấn đề, nhưng đến khi thực chiến mới nhận ra sự thật hoàn toàn ngược lại.

Sau khi tăng tốc, tay chân hắn như vô lăng bị mất kiểm soát, khi thì tay đứng yên chân lại động, khi thì tay chân không khớp nhịp, khi thì động tác chậm nửa nhịp rồi kéo dài thành chậm một nhịp cho đến khi tự quay về vùng an toàn.

Bất kể là tình huống nào kể trên, chỉ cần hắn có ý định điều chỉnh thì sẽ khiến tiết tấu vốn đã tệ lại càng rối tung rối mù. Sự cân bằng mong manh bị phá vỡ dẫn đến hậu quả là hắn như bị đứng hình, chết lặng tại chỗ, chỉ còn lại cảm giác lực bất tòng tâm.

Đúng kiểu “não đã nhớ nhưng tứ chi không chịu phối hợp”.

Cuộc vật lộn ấy kéo dài suốt một thời gian, giáo viên dạy nhảy dẫn mọi người nhảy hết một lần bài hát chủ đề, tiết học kéo dài rốt cuộc cũng gần kết thúc.

Vài tiếng vận động cường độ cao liên tiếp khiến nhiều người kiệt sức, Từ Án nhảy xong lập tức mềm oặt ngồi phịch xuống đất, Tống Nhan Hi thì vô lực dựa vào tường đờ đẫn, Lưu Khải Sơ thì không ngừng vẫy áo cho mát.

Còn có vài người chẳng thèm giữ hình tượng gì nữa, nằm dang tay dang chân trên sàn, trông chẳng khác nào một chiếc bánh gừng bị quẳng lên khay nướng.

Lại Vũ Đông dùng mu bàn tay quệt đi giọt mồ hôi lăn xuống má, hơi thở có phần dồn dập nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. May mà bình thường hắn có thói quen rèn luyện thể lực, cường độ luyện tập kiểu này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn, nếu không thì mai tỉnh dậy đảm bảo cơ bắp đau nhức đến mức bước đi cũng khó.

Ngay khi hắn tưởng rằng bản thân cuối cùng đã vượt qua lớp học nhảy đầy khổ sở này, hiện thực lại tàn nhẫn tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

“—Mọi người vất vả rồi, nhưng vẫn chưa kết thúc đâu.”

Giọng giáo viên dạy nhảy là Tào Ngạn vang lên khắp mọi ngóc ngách của phòng tập qua micro, thông báo một tin khiến ai nghe cũng rợn tóc gáy: “Bây giờ chúng ta kiểm tra kết quả học nhé. Theo đơn vị lớp, lần lượt nhảy một lượt bài hát chủ đề. Nhảy xong mới được tan học.”

“Bây giờ á…?”

“Không phải chứ!? Tôi còn chưa học xong mà!”

“Có ai học được chưa? Lúc nữa đứng trước tôi được không?”

Phòng tập ban nãy còn im ắng lập tức vang lên những tiếng than vãn r*n r* không ngớt, mấy người đang nằm dưới đất lồm cồm bò dậy giơ tay về phía trần nhà, trông chẳng khác nào xác sống vừa tỉnh lại trong phim zombie.

【Resident Evil (cười xỉu)】

【Người thông minh đã bắt đầu đi ôm đùi rồi hhhh】

【Ai đang được ôm đùi thế?】

【Chính là main vocal của tụi mình – Triệu Diệc Phong~】

【Giờ nhấn mạnh "main vocal" chỉ khiến người ta thấy đang hả hê mà thôi…】

Tào Ngạn nói tiếp: “Lớp A lên trước làm mẫu nhé.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của hai học viên lớp A trở nên đặc sắc vô cùng—một người mặt mày vặn vẹo, người kia thì như tro tàn, tựu trung lại vẫn là tuyệt vọng đến cực độ.

Giữa một lớp A đầy những người tự tin tràn trề, hai người họ lại cực kỳ lạc lõng.

Triệu Diệc Phong và Từ Án—hai học sinh giỏi lệch hẳn một môn, không biết nhảy—giây phút này họ như hóa thân thành cặp huynh đệ cùng khổ hiểu nhau nhất thế gian.

【Cứu với! Biểu cảm của hai main vocal buồn cười chết mất hahahaha】
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 36: Cũng không tệ?



Là lớp có số lượng ít nhất, lớp A là nơi dễ dàng nhận ra trình độ học tập của từng người nhất, gần như không có khả năng “lẫn vào đám đông để qua mặt”.

Người được công nhận là giỏi nhất là Kim Hi Hằng – xuất thân từ giáo viên dạy vũ đạo, tiếp theo là thực tập sinh trở về từ Hàn Quốc – Tô Tuấn Triết. Ba người còn lại ở giữa mỗi người một kiểu, khó mà so sánh cao thấp, còn hai người đội sổ thì không nghi ngờ gì chính là Triệu Diệc Phong và Từ Án.

Nhưng nếu bắt buộc phải chọn ra người nhảy tệ nhất lớp A, thì vị trí đó chắc chắn phải trao cho Từ Án.

Không phải vì Triệu Diệc Phong nhảy tốt hơn, mà là vì cậu ta có một kiểu hài hước tự biết mình, biểu cảm và động tác đều rất thoải mái, giống như một nam sinh đại học năng động, có thể khiến mọi người bật cười sảng khoái trong trường học.

Trái lại, Từ Án thì rụt rè thiếu tự tin, gương mặt đầy ưu sầu như thể sắp khóc đến nơi.

【Tui thấy tội Từ Án ghê】

【Bọn họ làm sao nhịn được cười hay vậy trời ha ha ha ha ha ha】

【Nhà tiên tri đây, Triệu Diệc Phong sắp không nhịn được rồi kìa】

【Triệu lão sư độc lập quá】

【Triệu Diệc Phong có một loại tự tin "Điệu nhảy này phải nhảy như vầy nè"】

Lại Vũ Đông bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.

Khi trình độ tương đương nhau, thì khả năng quản lý biểu cảm và khí chất lại tạo ra ảnh hưởng lớn hơn mình từng nghĩ.

Dù hắn chưa bao giờ để ý chuyện đó, nhưng tự cảm thấy mình trong khoản này chắc là...

Cũng không tệ?

Lần sau phải đứng trước gương suy nghĩ kỹ hơn mới được.

Khi nhạc kết thúc, bảy người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơi thở có phần gấp gáp. Giáo viên dạy vũ đạo – Tào Ngạn khoanh tay liếc một vòng, mặt không biểu cảm mà nhận xét:

“Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết làm tốt, những người còn lại rất tệ. Đặc biệt là Triệu Diệc Phong và Từ Án, nhảy kiểu này khiến tôi nghi ngờ mấy em có thật sự đến học không? Trong số các em còn có người đã từng ra mắt, từng tham gia show tuyển chọn nữa kia mà, ca khúc chủ đề lẽ ra không khó, hay là các em chỉ đến chơi cho vui thôi?”

Không khí thoải mái trong phút chốc liền trở nên đông cứng, đến cả Triệu Diệc Phong cũng thu lại nụ cười, mọi người nín thở không dám lên tiếng.

【Vocal nhà chúng ta nghe mà thấy tủi thân】

【Học lệch không phải là lý do đâu, idol thì phải vừa hát vừa nhảy, không thì đi thi hát thôi】

【Không sao đâu, tiết thanh nhạc sau lấy lại danh dự là được】

【Lớp chung hình như chỉ có lớp vũ đạo, thanh nhạc phải đợi tới ngày mai】

“Đừng tưởng học mới vài tiếng không học được là chuyện bình thường, các em đang ở lớp A, có biết bao nhiêu người ở phía sau đang muốn kéo các em xuống không?” Giọng Tào Ngạn uy nghiêm khiến người nghe run rẩy – “Trong 101 người, chỉ chọn ra 7 người xuất sắc nhất, nếu các em vẫn giữ thái độ này, lần đánh giá sau sẽ có người bị thay thế.”

Anh lắc đầu: “Xuống đi, kết thúc rồi thì tập luyện thêm. Lớp B lên sân khấu.”

【Cứu mạng, tui khó thở quá】

【Giáo viên mùa này nghiêm ghê á】

【Đừng tin thật, toàn là chương trình sắp đặt để ngược fan thôi】

【Lớp đông 101 người mà học được thế là tốt rồi, mấy tập sau cắt ghép một cái là thành tuyến nhân vật trưởng thành, mà thật lòng quá là thua đó】

【Fan show mãi mãi tuổi trẻ, mãi mãi thật lòng】

Đến lượt lớp B lên sân khấu, số người tăng lên hai mươi.

Các thực tập sinh bị lời lẽ nghiêm khắc khi nãy dọa không nhẹ, ai nấy mặt mũi nghiêm túc, không dám lơ là, sợ mình cũng thành trò cười như lớp A.

Âm nhạc lại vang lên.

Người nổi bật nhất trong đám đông là Khúc Hân Trình – đến từ công ty lớn, ngoại hình thuộc hàng top trong số thực tập sinh, nhảy cũng rất cuốn hút. Nhưng khuyết điểm của Khúc Hân Trình là quá căng thẳng, nhảy sai liên tiếp mấy động tác mới dần lấy lại trạng thái.

Màn trình diễn đầu tiên của Khúc Hân Trình cũng vì căng thẳng mà vuột mất suất vào lớp A.

【Tuy là vậy nhưng ngoại hình của Khúc Hân Trình thực sự rất đỉnh】

【Hiện tại tôi pick Khúc Hân Trình, Giang Dương Phàm với Miura Yuki, thiên đường cho team mê nhan sắc】

【+1, ba người này đúng là món quà cho mắt tôi】

Còn Giang Dương Phàm – người cũng nhận được nhiều sự chú ý – lại không quá nổi bật. Anh than phiền rất nhiều khi học vũ đạo, chỉ có phần điệp khúc dễ nhớ là nhảy cực kỳ nhiệt huyết, còn lại thì nước đôi, kiểu như làm bài trắc nghiệm chỉ điền mấy câu quan trọng.

【Quả nhiên, Giang Dương Phàm vào lớp B là có lý do cả】

【Lão sư nhìn người vẫn chuẩn thật】

【Dương Phàm chỉ là trí nhớ kém thôi! Năng lực chuyên môn vẫn ổn mà!】Lại Vũ Đông đặc biệt chú ý đến bạn cùng phòng – Lý Tự. Rất tiếc là với con mắt người ngoại đạo như hắn, thì cậu ta nằm trong nhóm nhảy tệ nhất lớp B. Vốn có thể dựa vào số đông để kín đáo “ăn gian”, nhưng mái tóc đỏ của cậu ta quá nổi bật, bị dân mạng liên tục réo tên ra phán xét.

Nhìn chung, lớp B không có ai quá nổi trội, nhưng cũng không có ai quá tệ, thực lực trung bình nhỉnh hơn lớp A một chút.

Đến lượt lớp C thì thể hiện càng nhạt nhòa.

Người duy nhất nhảy ổn là Chu Thụy – cậu bạn tốt bụng sáng nay đã nhắc nhở Lại Vũ Đông trong nhà ăn. Nhưng vận khí của cậu hơi kém, giữa chừng va vào Lương Chi Thịnh – người nhảy sai hướng – vang lên một tiếng “bịch” khiến bầu không khí căng như dây đàn bỗng tan biến tức thì.

Hai người đồng thời khựng lại tại chỗ, trừng mắt nhìn nhau, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ai nhảy sai.

Trong đám đông vang lên tiếng cười khe khẽ, ngay cả Tào Ngạn cũng không nỡ nhìn tiếp, đành đưa tay ôm trán.

Lại Vũ Đông bi quan nghĩ thầm, phòng 707 của bọn họ có lẽ tiêu rồi.

Ba lớp đầu tiên lần lượt hoàn thành phần biểu diễn ca khúc chủ đề, không ngoài dự đoán, lớp A là lớp có sự chênh lệch trình độ rõ rệt nhất, còn lớp có thực lực đồng đều nhất chính là lớp F sắp bước ra sân khấu.

Lý do rất đơn giản—vì ai cũng gà như nhau cả.

Nhưng điều này cũng chưa hẳn là chuyện xấu, vì so với sự khắt khe khi đánh giá lớp A, thái độ của Cao Diễn với lớp C không gay gắt đến thế, nên khả năng cao hắn sẽ càng khoan dung với lớp F toàn gà đồng đều này.

“Ừm… Miura…”

Vị thực tập sinh “chữa cháy bằng cách cầu may” lại xuất hiện. Nhân lúc lớp C rút lui, lớp F đang chuẩn bị lên sân khấu, cậu ta lén lút kéo Lại Vũ Đông ra một góc, thì thầm đề nghị:

“Cậu có thể đứng lùi về sau chút không? Tôi muốn đứng ở hàng cuối cùng, cậu đứng hàng áp chót, được không?”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 37: Có ai cứu hắn với?



Lại Vũ Đông liếc mắt nhìn cậu ta đầy kỳ quái, không ngờ lại nghe được một lời đề nghị nực cười đến vậy.

Không phải là không thể lùi về phía sau, nhưng có thể đổi một cách nói khôn khéo hơn, ví dụ như nhảy quá tệ đứng phía trước ảnh hưởng đến thiện cảm của khán giả, ít nhất là từ góc độ của người nghe, đó là một lựa chọn có thể tham khảo.

Nhưng bất kể vì lý do gì, việc khẩn cầu đối thủ cạnh tranh tránh xa ống kính lùi về phía sau là một yêu cầu không hợp lý.

Nói nhẹ nhàng thì là ích kỷ và EQ thấp, nói khó nghe thì là tâm địa bất chính, cố ý cạnh tranh không lành mạnh.

Đối diện với ánh mắt tha thiết và sốt ruột kia, Lại Vũ Đông chậm rãi cúi mắt nhìn tên trên bảng tên—La Phi Nhiên—danh sách đen trong lòng hắn lại tăng thêm một cái tên: “Tôi muốn đứng hàng đầu tiên.”

Giọng hắn nói tuy nhỏ, nhưng rõ ràng thể hiện thái độ từ chối.

La Phi Nhiên sửng sốt: “Hàng đầu tiên?”

Lại Vũ Đông mỉm cười lịch sự đáp lại, không nói thêm gì nữa, xoay người đuổi theo đoàn người tiến vào khu vực kiểm tra.

Sự thật chứng minh, người có cùng suy nghĩ với hắn không phải chỉ có một mình.

Lớp F có tổng cộng 42 người, xếp thành đội hình 7x6, vị trí cạnh tranh gay gắt nhất không phải là center ở hàng đầu tiên như mọi người tưởng, mà là năm vị trí bao quanh center—hai vị trí hộ pháp ở hàng đầu và ba vị trí giữa ở hàng thứ hai.

Nếu không phải hắn ngay từ đầu đã nhắm đến vị trí đầu tiên bên trái—một chỗ vừa khiêm tốn vừa nổi bật—thì e rằng hắn đã bị chen ra đến tận rìa rồi.

【Lớp F đông quá trời luôn】

【Không thấy Khải Sơ đâu nữa rồi QAQ】

【Dựa vào chiều cao mới tìm ra được Bùi Lan…】

【Lớp C có hơn 30 người, lớp F chắc hơn 40 rồi? Chiếm gần nửa chương trình luôn đó】

【Báo cáo! Yuki ở đầu hàng đầu luôn!】

【Tui liếc phát là thấy Yuzuko rồi hahahaha】

Lại Vũ Đông nhìn sang bên phải, bên cạnh lần lượt đứng Vương Dật Văn, một người con trai không quen biết, Tằng Khải và hai người con trai cùng học lớp bổ túc của Tô Tuấn Triết, có nghĩa là Tằng Khải là vị trí trung tâm của cả lớp.

Còn về Bùi Lan được nhắc đến trong phần bình luận, anh ấy đến từ một công ty người mẫu nổi tiếng, chiều cao khoảng 1m90, chiếm ưu thế tuyệt đối khi đứng ở hàng cuối. Người đứng cạnh anh ấy là Lưu Khải Sơ thì trông thấp hơn hẳn thấy rõ.

“Tôi đổi chỗ được không?” Lưu Khải Sơ ngửa cổ than trời, “Nói thiệt á, tôi cảm thấy mình như chú lùn luôn đó.”

Trong tình cảnh thế này mà còn đùa được thì chắc chỉ có Lưu Khải Sơ thôi.

Sau khi nhanh chóng xếp xong đội hình, mọi người đứng yên vị trí.

Lại Vũ Đông tạo dáng mở đầu cực kỳ tiêu chuẩn—cúi đầu nhẹ, một tay đút túi—trông cũng có chút ra dáng.

Rõ ràng hắn biết đây chỉ là một lần kiểm tra ngẫu nhiên không ảnh hưởng đến xếp hạng, nhưng ngay khi nhạc dạo vang lên, tim hắn liền đập dồn dập không kiểm soát, cơ thể như bị đổ hàng tấn bê tông, cứng đờ đến mức không thể cử động.

Ngay động tác ngẩng đầu đầu tiên đã phá vỡ khí chất hoàn hảo mà hắn cố xây dựng lúc đứng yên.

Thôi kệ, lỗi nhỏ thôi, từ “ảnh tĩnh jpg” thành “ảnh động gif” cũng là một bước tiến.

Hắn tự an ủi như vậy.

“1, 2, 3, 4…”

Lại Vũ Đông khẽ đếm nhịp, ban đầu định chỉ lẩm bẩm trong đầu để đỡ giống người mới gà mờ, nhưng âm nhạc chưa quen thuộc cứ liên tục làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, nhất là khi lời bài hát bất ngờ vang lên, suýt chút nữa khiến hắn lạc khỏi nhịp.

May mắn là hắn nhanh chóng ổn định lại, không đến mức vừa mở đầu đã lật xe.

Nhưng chỉ cứu vãn được nhất thời, không cứu nổi cả bài, vừa thực chiến liền phát sinh vô số vấn đề hắn chưa từng để ý.

Ví dụ như—hình như hắn không biết đếm nhịp.

“…5, 6 and 7 and 8…”

“1 and 2 and 3… ơ… 8?”

“1, 2…? 1, 2, 3, 4…”

Những nhịp nguyên đơn giản thì còn tạm ổn, chứ các nhịp lẻ đột ngột xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp, đếm tới đếm lui hoặc thiếu một nhịp, hoặc thừa một nhịp, lúc thì chậm lúc thì nhanh.

Tệ hơn nữa là vũ đạo, nhịp đếm và âm nhạc không biết từ lúc nào đã tách rời nhau hoàn toàn, giống như ba tuyến đường ray nguy hiểm đầy lỗi, lúc thì song song, lúc thì chồng chéo, lúc lại đan xen, những đoàn tàu cao tốc lao vun vút trên đó, còn hắn thì chẳng khác gì người xấu số bị trói trên đường ray.

Có ai cứu hắn với?

【Yuki nhảy sai rồi hả? Sao lại làm hai lần vậy?】

【Cậu ấy mà nhảy đúng thì mới là chuyện lạ 233】

【Mấy em trai gần Yuzuko nhảy khá tốt đó】

【Đó là Vương Dật Văn, nhưng hình như cậu ấy cũng nhảy sai luôn】

【Miura loạn nhịp hoàn toàn rồi】

【Nói thật, tui không phân biệt nổi ai mới là đúng động tác tiêu chuẩn luôn á…】

Hàng loạt bình luận chỉ lỗi liên tục trôi qua trước mắt, Lại Vũ Đông hoàn toàn hoảng loạn, tiếng tim đập như sấm dội át cả tiếng nhạc, trong lúc cuống cuồng, hắn lỡ để chân trái vướng vào chân phải, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Hắn vội đứng thẳng lại, nhưng lúc này, “vũ đạo” và “nhịp điệu” đã chính thức gãy đoạn, não bộ hỗn loạn hoàn toàn sau khi thoát khỏi tiết tấu loạng choạng như công trình xây sai bản vẽ, không biết bước tiếp theo phải nhảy động tác nào.

Đến nước này rồi, chỉ còn cách “chép bài” các thực tập sinh bên cạnh để cứu vớt bài nhảy đang nát bét.

Phòng học lớn không có tường gương, hắn – tên “thiên tài” Lại Vũ Đông lại còn đứng ngay hàng đầu, thành ra cách duy nhất để “học lỏm” chính là đường đường chính chính mà nhìn trộm.

Nhưng rồi chuyện tệ hơn lại xảy ra.

Lại Vũ Đông quay đầu nhìn quanh, tuyệt vọng nhận ra ai nấy đều nhảy theo một kiểu riêng, nhìn xa xa chẳng ai giống ai, bước chân rối như tấu đa âm, hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng đây là tiết mục… freestyle.

Lại Vũ Đông: “…”

Bảo sao không đoán ra được động tác tiêu chuẩn là gì.

Ngay lúc hắn chuẩn bị cắn răng nhảy đại cho xong, ông trời không tuyệt đường người, phần nhạc bị lọc mất trong tiếng ồn bỗng đột ngột rõ ràng vang lên bên tai hắn, âm điệu chuẩn mực chen ngang cái tiết tấu hỗn loạn.

“...To the stars. To the stars.”

Đôi mắt Lại Vũ Đông sáng lên.

Tới điệp khúc rồi!

Hắn nhớ mấy câu hát này đi với động tác gì!

“Quyết không lùi bước, dốc toàn lực chạm đỉnh cao.”

Cảnh tượng luyện tập lặp đi lặp lại hiện ra trong đầu, Lại Vũ Đông thử làm động tác tương ứng, sự ăn khớp ấy giống như tìm được mảnh ghép đúng trong một bức tranh ghép hình. Bốn chi vốn lóng ngóng cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt phù hợp.

“To the stars. To the stars.”

“Không bao giờ bỏ cuộc, mộng tưởng rực rỡ như sao trời.”

Hai đoạn đầu khá giống nhau.

Phần tiếng Anh lặp lại, phần tiếng Trung thì đổi động tác.

Lại Vũ Đông cảm giác mình không còn đang nhảy nữa, mà như bị âm nhạc dắt đi, ký ức như sợi tơ mảnh quấn quanh các khớp tay chân, điều khiển thân thể cứng đờ như con rối của hắn.

Có thể trong mắt người ngoài trông thật buồn cười, nhưng hắn lại không thể kìm nén niềm vui khi tìm lại được nhịp điệu.

Tiếp theo là tổ hợp động tác mới.

“To the stars. To the stars.”

Nắm tay đưa ra, vắt chéo sang trái, xòe ngón tay.

Nắm tay chuyển hướng, lại chéo rồi xòe.

Đúng rồi!

Sự khớp khít với trí nhớ khiến Lại Vũ Đông mừng rỡ nở nụ cười, lời ca thuộc lòng như phụ đề trôi trong đầu, đến câu cuối cùng của đoạn này, hắn bất giác mấp máy theo nhạc.

Lần này không còn là lẩm nhẩm đếm nhịp rỗng tuếch nữa, mà là hát ra một câu đầy đủ:

“I’m your only star.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 38: Phán đoán chính xác.



【Đến điệp khúc là tỷ lệ đúng tăng hẳn hhhh】

【Động tác đẹp thì ít, toàn như hiệu ứng sóng năng lượng】

【Động tác của Yuki mấy chỗ này khá ổn nè】

【Không nhúc nhích nhìn còn đẹp hơn】

【Trai cool đứng mép khung hình, nhìn không rõ gì cả】

Ở mép khuôn hình, một thiếu niên tóc vàng nhạt ánh ngọc trai đang lặng lẽ nhảy theo nhạc. Ngoại hình sáng sủa khiến người ta không khỏi bị hút mắt, nhưng lại phân vân không biết nên nhìn lên phần mặt hay phần dưới cổ, dáng vẻ tuấn tú cùng thân hình cứng đờ như đang chứng minh một chân lý — ông trời quả thật rất công bằng.

Cho đến khi hắn cong môi cười, nụ cười như ánh nắng mùa xuân tan chảy tuyết đọng, rực rỡ đến chói lóa.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt lưỡng lự cũng lập tức bị kéo về, tập trung hoàn toàn vào gương mặt hoàn mỹ ấy.

Thiếu niên tóc vàng nhạt đan hai tay vào nhau, lộ ra cổ tay với khớp xương rõ ràng. Mười ngón tay từ từ xòe ra một cách thanh thoát, động tác tay biểu thị ánh sao lấp lánh không chỉ khớp với ca từ của ca khúc chủ đề, mà còn rất phù hợp với khí chất lấp lánh rạng rỡ của bản thân hắn.

——“I’m your only star.”

Một nụ cười đơn giản, nhưng hoàn hảo diễn giải được thế nào là “viền kim cương sáng lóa”.

【Không ai để ý đến biểu cảm của Yuki à?? Má ơi! Tôi đổ rồi đó!!!】

【Mẹ ơi, Yuki cười đẹp quá…】

【Gì cơ gì cơ? Tôi bỏ lỡ gì rồi sao??】

【Đáng yêu quá bảo bối của tui ơi, thật sự rất rất rất là... TT】

【Cầu xin mọi người vote cho Miura Yuki đi mà, đẹp trai mà bị loại ngay vòng đầu thì tôi chịu không nổi mất】

Lại Vũ Đông không ngờ chỉ một biểu cảm vô tình lại khiến đạn màn nổ tung như thế. Hắn nửa hiểu nửa không mà nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi là “quản lý biểu cảm”?

Xem ra hắn đoán không sai, nắm bắt được biểu cảm chi tiết quả nhiên rất quan trọng.

Nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chi tiết, mà là… hắn vẫn chưa thuộc được toàn bộ bài hát.

Sau khi tìm lại được nhịp điệu, Lại Vũ Đông không còn cố gắng bám theo các nhịp đếm rối ren nữa. Câu hát vừa khớp khi nãy đã cho hắn một gợi ý mới: nếu không giỏi đếm nhịp, chi bằng cứ theo giai điệu mà nhảy.

Trước buổi học hắn đã học thuộc hết lời và giai điệu bài hát, chắc chắn dễ hơn là đếm nhịp loạn xạ.

Ý tưởng thì hay, hiệu quả thực tế cũng không tệ.

Dù khớp nhạc vẫn chưa chuẩn, giống như tân binh mới chơi audition lần đầu đã chọn bài siêu khó, “bad” và “good” chiếm đa số, lâu lâu mới có “perfect”, nhưng ít nhất vẫn có điểm, chưa đến mức “miss” quá nhiều rồi bị out sớm.

Tiếc là… cảnh đẹp chẳng kéo dài được bao lâu.

Lại Vũ Đông vẫn chưa đủ quen với bài hát chủ đề, dù trí nhớ có tốt đến đâu thì cũng không thể trong thời gian ngắn nhớ hết bài nhảy dài tận bốn phút. Về sau càng lúc càng đuối, đành bám víu vào mấy mảng ký ức mơ hồ và ứng biến tại chỗ để nhảy cho xong bài.

Độ chính xác chắc chỉ khoảng sáu bảy phần.

Dù vậy, việc hắn có thể nhảy hết bài mà không bị đứt đoạn đã là số ít trong lớp F rồi. Nhiều người chưa học xong hoặc đầu óc trống rỗng không nhớ nổi, dứt khoát đứng im bất động như bị phạt úp mặt vô tường.

Nếu có thể mở miệng, hắn thật sự muốn khuyên họ: động đậy một chút cũng được, nhảy sai cũng không sao.

Không thuộc bài và không có thái độ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cùng bị mắng, nhưng người sau chắc chắn ăn chửi nặng hơn nhiều.

Khi nhạc dừng lại, cả phòng học chìm vào im lặng.

“Các em…” Giáo viên dạy nhảy – thầy Tào Ngạn– day day thái dương, cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi khiến anh tức đến mức không nói nên lời, “Tôi thật sự không biết phải đánh giá kiểu thái độ như thế này ra sao nữa.”

【Mấy chị em ơi, tôi rút trước đây, đợi mắng xong tôi quay lại】

【Tui không trụ nổi, cố lên mấy bà】

【Tôi xin can đảm bay đi, có chuyện tự chịu】

【Mấy bà nhẫn tâm thật đó hahahaha】

Không khí vui vẻ trong livestream ngược lại càng khiến Lại Vũ Đông thêm căng thẳng. Hắn nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần hứng trọn màn “phê bình sắc bén” từ thầy giáo dạy nhảy.

“Biết là lớp F các em cơ bản kém, nên tôi cũng đã hạ thấp tiêu chuẩn xuống rồi, nhưng các em lại còn tệ hơn tôi nghĩ.” Tào Ngạn dừng một chút, sau đó gằn giọng trách mắng, “Không tìm nổi hai người có động tác giống nhau, còn cả đống người đứng bất động, là sao? Mấy em tới đây để tập múa hay tập đứng nghiêm? Sau này lên sân khấu mà quên động tác cũng đứng đơ ra như vậy à? Đến cả nhúc nhích cũng lười nữa hả?!”

—— Phán đoán chính xác.

Lại Vũ Đông không rành về vũ đạo, nhưng một vài kỹ năng lại có điểm tương đồng với ngành phát thanh truyền hình.

Ví dụ như phần bình luận ứng biến trong kỳ thi năng khiếu: nếu quên lời hay bị khựng lại thì tuyệt đối không được dừng giữa chừng, càng không thể ngơ ngác nhìn giám khảo — đó là điều tối kỵ. Phải biết tận dụng vài mẹo nhỏ và khả năng ứng biến tại chỗ để xoay chuyển tình thế.

Tào Ngạn tiếp tục quở trách:

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, lần đánh giá sau chỉ có thể ở lại lớp F. Các em nghĩ rằng lớp F không cần lên sân khấu ghi hình, không học được cũng chẳng sao à? Còn chưa debut đã không biết trân trọng cơ hội rồi! Có biết bao nhiêu thực tập sinh đến cả suất vào top 101 của chương trình này cũng không có đâu?!”

“……”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 39: Bạn nhảy



Tất cả đều im bặt.

【Cảm giác như đang được đưa về thời cấp 3 nghe giáo viên chủ nhiệm mắng lớp】

【Có mấy em bị mắng đến phát khóc rồi...】

【Xời, nhảy thế kia còn dám khóc, tâm lý yếu thật】

【Thôi thì thông cảm chút đi, mấy bạn ấy cơ bản kém mà】

【Ở lớp F có ai là không kém? Nhưng vì sao có người vẫn nhảy được đến cuối, còn có người thì gần như không nhảy gì cả?】

【Ném Triệu Diệc Phong vô lớp F cũng tính là trình trung bình trở lên rồi】

Lại Vũ Đông trố mắt ngơ ngác.

Chỉ sơ sẩy trong chốc lát mà không khí trên màn bình luận đã trở nên căng như dây đàn, có vẻ sắp cãi nhau đến mức bị chuyển sang chế độ bình luận an toàn luôn rồi.

“Vương Dật Văn.”

Tào Ngạn bất ngờ gọi một cái tên khiến người được nhắc đến giật mình thon thót.

“Đừng để người khác ảnh hưởng đến mình. Nếu em tin rằng mình đúng, thì cứ tiếp tục nhảy theo cách của mình.”

Vương Dật Văn khựng lại một chút, mãi mới nhận ra đây là một cách gián tiếp khen ngợi mình:

“Vâng!”

“Bùi Lan, tay chân dài nhảy sẽ đẹp, nhưng nếu em không bung động tác ra thì sẽ trông cứng nhắc hơn người khác.”

“Vâng.”

“Lưu Khải Sơ, chú ý đến tiểu tiết, nhiều động tác em chỉ làm qua loa, vũ đạo bị em đơn giản hóa rồi.”

“Em hiểu, cảm ơn thầy ạ!”

“Miura Yuki.”

Một cái tên quen thuộc mà xa lạ bất chợt vang lên bên tai khiến Lại Vũ Đông bất ngờ nhìn về phía giáo viên vũ đạo. Không ngờ đến đoạn này lại có phần của hắn.

Vừa có chút mong đợi, lại không khỏi căng thẳng, hắn sợ mình sẽ bị mắng cho một trận te tua.

Tào Ngạn nói: "Nhớ động tác rất nhanh, nửa sau cần phải tăng cường, không tìm được nhịp thì luyện tập nhiều hơn."

“Cảm ơn thầy.”

Lời nhận xét nửa tốt nửa xấu khiến Lại Vũ Đông hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng được khẳng định.

Bị phê bình là điều tất yếu, hắn không để ý, nhưng chỉ cần nhận được một chút khen ngợi là chứng minh nỗ lực của hắn có ý nghĩa.

【Hiểu rồi, được thầy gọi tên là còn được xem như khá ổn】

【Trong đám lùn chọn ra tướng quân】

【Lớp F mà có người debut thì nhóm này coi như đi đời】

【Nghĩ nhiều rồi, một nhóm có nổi hay không chưa bao giờ chỉ phụ thuộc vào thực lực】

“Hôm nay học đến đây thôi, tan lớp.”

Tào Ngạn tuyên bố tan học rồi rời khỏi phòng tập, mãi lâu sau vẫn không có người thứ hai rời đi, tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà vùi đầu khổ luyện, ngay cả Tô Tuấn Triết, người không thích luyện tập cùng nhiều người cũng ngoan ngoãn ở lại không đi.

Lúc này mà ai ngốc nghếch chạy ra ngoài thì chỉ có hai khả năng: một là cá tính quá mạnh, hai là không biết xem xét tình hình.

Ngoài tiếng bước chân lục đục ra, xung quanh còn vang lên tiếng hỏi han khe khẽ.

Chẳng bao lâu, trong phòng học đã hình thành nhiều nhóm nhỏ lấy các thực tập sinh giỏi vũ đạo làm trung tâm để “dạy kèm”.

Lại Vũ Đông mặt dày đi "cọ", điểm đến đầu tiên là Kim Hi Hằng của lớp A.

Là giáo viên vũ đạo, cách dạy của Kim Hi Hằng khá giống với Tào Ngạn, nhưng phong cách lại dịu dàng hơn. Có điều nhược điểm cũng nhanh chóng lộ ra: vì quá nổi tiếng nên thu hút quá nhiều người đến xin học ké. Không chỉ khó kiểm soát tiến độ từng người như lớp học chính quy, mà còn phải dạy lại từ đầu.

Phần đầu bài nhảy, Lại Vũ Đông đã học rất kỹ hai lần rồi, không cần phải học lại nữa.

Thời gian gấp rút, cần phải học sao cho hiệu quả, trúng đích.

Với suy nghĩ đó, hắn dứt khoát quyết định đổi lớp. Vừa định tìm một giáo viên khác thì đúng lúc thấy Chu Thụy ở lớp C từ hàng ghế sau bước ra.

“Chu Thụy!” Lại Vũ Đông vội gọi.

Cậu thiếu niên tóc nâu xám quay đầu lại nghi hoặc:

“Cậu gọi tôi à?”

“Ừ.”

Di chứng của việc luyện tập vũ đạo lâu ngày là suýt chút nữa quên mất thân phận của mình, may mà Lại Vũ Đông kịp thời nhận ra đây là đang chủ động giao tiếp với người lạ.

Thế là, vừa mới hăm hở đầy nhiệt tình, hắn lập tức chuyển sang chế độ “thí sinh nước ngoài”, từng từ lẻ tẻ bật ra khỏi miệng:

“Sáng nay, cảm ơn… cậu.”

“Sáng nay?”

“Nhắc thời gian.”

“Phụt, cậu không nhắc thì tôi cũng quên luôn rồi.” Chu Thụy bật cười, “Chỉ là tiện miệng nhắc một câu thôi, có gì đâu mà cảm ơn.”

Cậu liếc qua nhóm học sinh đang luyện tập phía sau: “Cậu không học tiếp à?”

Lại Vũ Đông thật thà nói: “Không phù hợp.”

“Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy. Tiến độ của Kim lão sư chậm quá, hợp với những ai bị tụt nhịp cần học lại từ đầu. Nên tôi định đi xem lớp khác thử xem.” Chu Thụy tự nhiên đề nghị,

“Hay là chúng ta đi chung?”

“Được.”

Thiên sứ dẫn đường dâng tận cửa, Lại Vũ Đông không lý gì lại từ chối. Hắn còn có thể nhân tiện làm quen thêm một người bạn có ấn tượng không tồi.

Trong môi trường ghi hình khép kín, duy trì quan hệ tốt với người xung quanh chắc chắn không phải điều xấu.

Hai người nói là làm liền, bắt đầu hành trình “học ké”.

Trạm đầu tiên, họ đến lớp học nhỏ của Giang Dương Phàm lớp B. Quan sát một lúc liền rút ra kết luận: lớp này phù hợp với những ai khó nhớ động tác như hắn, tốc độ học còn chậm hơn cả Kim Hi Hằng.

Trạm tiếp theo là lớp học nhỏ của Khúc Hân Trình ở lớp B, vị này là người đẹp tâm thiện, người tốt bụng, từng người một sửa lỗi, giảng giải rất tỉ mỉ, mặc dù cả hai rất cần một giáo viên tận tâm như vậy, nhưng quy mô mười mấy người không biết phải sửa đến năm nào tháng nào, tốt nhất là đừng qua đó tăng thêm gánh nặng công việc cho người ta.

Những điều này còn coi là tốt, chỉ là mô hình giảng dạy không phù hợp thôi.

Một vài nhóm nhỏ tụ tập lại thì phát hiện đang trò chuyện, một vài nhóm nhỏ luyện một phút nghỉ năm phút, lời huấn thị của Tào Ngạn dường như gió thoảng bên tai, thái độ lơ đễnh khiến người ta khó hiểu rốt cuộc họ đến đây làm gì.

Sau khi bàn bạc, hai người quyết định áp dụng hình thức "đi học tự do", bên nào có tiến độ vừa đủ đáp ứng nhu cầu của mình thì đến đó học một lát.

Thế là, hai người cứ chỗ này một lát, chỗ kia một lúc, vòng quanh mấy phòng tập, coi như đi du ngoạn mấy vòng.

【Ở một góc không ai để ý, có hai cậu bé đang lặng lẽ du ngoạn thế giới.】

【Miura Yuki và Chu Thụy? Hai người này quen nhau từ khi nào vậy?】

【Chu Thụy chẳng phải là người xui xẻo bị đụng trúng trong bài kiểm tra bất ngờ à?】

【Cái đồ trời đánh, nuốt luôn storyline của con tui】

【Hai người họ có cốt truyện gì? Chẳng phải là bạn nhảy thôi sao?】

Cách gọi “bạn nhảy” quả thật khá chính xác.
 
Back
Top