Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 235: Yuzu lại sắp thành nhà tiên tri rồi à?



Phần giới thiệu bản thân kết thúc với Mạc Lê, sau đó nhân viên công tác giải thích nhiệm vụ cốt truyện của tập này.

"SC2023, tận thế ập đến, loài người đại quy mô bị nhiễm virus zombie, khắp nơi trên thế giới biến thành thành phố xác sống. Không lâu trước đây, khu trú ẩn nhận được tin: Tiến sĩ Sử đã nghiên cứu thành công thuốc giải hiệu quả đối với nhiễm virus, đồng thời phát tín hiệu cầu cứu, nhưng hiện tại đã mất liên lạc. Nhân lực của khu trú ẩn không đủ để mạo hiểm hành động, vì vậy, bảy người các bạn được giao trọng trách, lập thành một đội, tiến về viện nghiên cứu điều tra tình hình."

“Nhiệm vụ kỳ này: Một, tìm Tiến sĩ Sử. Hai, lấy được thuốc giải và công thức. Ba, trốn thoát thành công.”

Quy tắc loại trừ: Một, bị zombie bắt được. Hai, trên người xuất hiện vết cào của zombie nhưng không sử dụng thuốc giải trong vòng ba mươi giây.

"Mọi người có câu hỏi gì không?"

【Tuyệt quá! Chủ đề zombie! Nghe là biết đầu tư lớn!】

【Không biết diễn viên quần chúng hóa trang zombie đàng hoàng không, hay lại bôi đại vài nét thôi, tôi muốn được thấy kiểu như trong phim cơ!】

【Khúc Hân Trình hóa đá: sao ra ngoài rồi mà vẫn không thoát khỏi kịch bản kinh dị vậy hả ha ha ha!】

Lại Vũ Đông giơ tay hỏi: "Tiêu chuẩn trốn thoát thành công là gì? Là trốn đến địa điểm chỉ định sao?"

“Tiêu chuẩn thành công sẽ thay đổi tùy theo diễn tiến tình tiết. Đến lúc đó, thông tin sẽ được truyền qua đồng hồ thông minh mà chương trình cấp cho các bạn. Ngoài việc phát nhiệm vụ, đồng hồ còn cập nhật tình hình bị loại của đồng đội theo thời gian thực.”

Hiểu rồi, lần này là kết thúc mở.

Lại Vũ Đông tiếp tục hỏi: "Làm thế nào mới bị zombie phát hiện?"

“Nếu vào phạm vi tầm mắt của chúng thì sẽ bị phát hiện. Phát ra tiếng động cũng sẽ bị chú ý. Nhưng bình thường zombie sẽ không cúi xuống nhìn dưới chân, nên lúc cần thiết các bạn có thể ẩn nấp, miễn là lúc đó không bị đuổi theo.”

"Có bao nhiêu NPC?"

"Đi rồi sẽ biết." Nhân viên công tác thần bí nói, “Tận thế mà, cái này đâu đoán trước được. Còn câu hỏi nào khác không?”

Khúc Hân Trình chỉ quan tâm một chuyện: “Có kinh dị lắm không?”

“Chỉ hơi rùng rợn thôi, mức độ như mấy phim zombie bình thường ấy.” Nhân viên an ủi, “Đừng lo quá, trọng tâm chương trình vẫn là tốc độ và né tránh, chứ không phải tập trung vào việc hù dọa như mấy ngôi nhà ma đâu.”

【"Hơi rùng rợn" của Tiểu Khúc và "hơi rùng rợn" của mọi người có lẽ không giống nhau...

【Không sao đâu, cứ đi theo đội trưởng Vũ Đông thôi】

【Đúng rồi đó, lần này không có nội gián nữa, có thể giao cho Yuzu rồi!】

【Tuy là vậy nhưng Tiểu Đông chỉ là gan lớn thôi, lần này là trò chơi đua tốc độ, cậu ấy đâu thể cõng Tiểu Khúc chạy được chứ!】

【Đội trưởng gánh vác trọng trách!】

【Đội trưởng cõng đồng đội!】

Lại Vũ Đông: ...

Đừng có tăng độ khó kỳ lạ cho hắn!

"Gánh cõng" có vẻ hơi quá, kéo Khúc Hân Trình chạy thì được, nhưng hắn không dám đảm bảo không bị NPC bắt, nghe nói NPC đều được tuyển chọn kỹ càng, hắn e rằng tự bảo vệ mình còn khó.

Xe buýt đến đích.

Trước khi xuống xe, nhân viên phát cho mỗi người một bộ thiết bị: một chiếc đồng hồ thông minh, một bộ đàm và một bộ giáp bảo hộ.

Tô Tuấn Triết phấn khích chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Mọi người xem, căn cứ to khủng khiếp luôn!"

Triệu Diệc Phong chỉ liếc một cái đã thấy mệt: "Cái này mà chạy chắc muốn chết luôn đó."

Anh không giỏi thể lực, tốc độ chạy cũng thảm thương, vận động thể thao đúng là kẻ thù cả đời anh. Triệu Diệc Phong đã chuẩn bị tinh thần để trở thành người đầu tiên bị loại.

Quy mô của viện nghiên cứu rộng cỡ một tòa nhà bệnh viện, trước cửa là khoảng sân lớn, rải rác vài zombie lượn lờ.

Nhìn bề ngoài có vẻ không đông lắm, nhưng bên trong thì không ai biết tình hình ra sao.

Nếu muốn vào viện nghiên cứu, đầu tiên họ phải vượt qua khoảng sân trống này.

"Chỉ mới nghe bối cảnh đã thấy tiêu rồi." Lý Tự dán mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đám NC hóa trang zombie chân thực đến mức khiến da đầu cậu tê rần.

"Biết đâu chẳng có thuốc giải đâu, chỉ là ông tiến sĩ kia bịa ra để cứu mạng mình."

"Cũng có thể là nơi trú ẩn thấy ghét mấy người chúng ta." Lại Vũ Đông cúi người đeo miếng bảo vệ đầu gối, "Ví dụ như bình thường cậu ăn thêm một bát cơm trắng bị ghi hận, cố ý phái mấy người chúng ta đi chịu chết."

"Cậu cũng rành thật đấy"

"Không đâu," Lại Vũ Đông ra vẻ nghiêm túc, "trong phim truyền hình người ta hay nội đấu kiểu vậy đó."

"Nhưng mà ai lại nội đấu vì ăn nhiều một bát cơm?"

"Thì tận thế mà, lương thực quý như vàng." Lại Vũ Đông nghiêm trang bịa chuyện, "Hay chúng ta cứ ở lì trên xe buýt không xuống, có tính là trốn thoát không?"

"Rồi sau đó, chúng ta thống nhất lời khai, báo cáo với cấp trên rằng tiến sĩ Sử đã hy sinh ở trong đó rồi."

"Sau đó nằm trong xe buýt hưởng điều hòa!"

Lý Tự lẩm bẩm, "Trốn thoát thành công hay không tôi không biết, nhưng lên hot search chắc chắn thành công."

Lại Vũ Đông đứng thẳng người, trịnh trọng vỗ vai cậu: "Trọng trách này giao cho cậu đấy! Tôi xuống xe trước đây!"

Lý Tự đen mặt hất tay hắn ra: "Cậu cút cho tôi!"

【Mở khóa thêm ý tưởng mới】

【Hai người họ nói cũng có lý!】

【Yuzu lại sắp thành nhà tiên tri rồi à?】

【Tôi xuống xe trước đây!】

Sau khi xuống xe, bảy người đứng ở vị trí chỉ định, đối mặt với khoảng đất trống.

"Thời gian trò chơi hôm nay là 90 phút, xin hãy bảo vệ bản thân thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ và sống sót! Bây giờ, trò chơi bắt đầu!"

Nhân viên công tác ra lệnh một tiếng, đồng hồ đeo tay cài đặt thời gian đếm ngược được kích hoạt.

Thời gian còn lại:

1:29:59
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 236: Không còn lựa chọn thứ ba sao?



Bảy người trốn sau hàng rào, nhỏ giọng bàn bạc đối sách.

"Trống trải quá, gần như không có vật cản, địa hình này không thích hợp để chạy trốn." Bạch Huyên Hách rụt đầu lại, báo cáo kết quả quan sát, "Nhưng vị trí zombie rất phân tán, cẩn thận một chút thì chắc có thể không làm kinh động đến chúng."

"Nhưng mà bọn họ đeo tai nghe mà." Là fan trung thành của chương trình 《Đếm ngược sinh tồn》, Lại Vũ Đông không lạc quan như vậy, "Chỉ cần tổ đạo diễn ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đồng loạt quay đầu nhìn chúng ta."

【Miêu tả đáng sợ quá!】

【Cậu hiểu đạo diễn đấy!】

【Anh chàng tóc bạc xem chương trình không ít nhỉ!】

【Tập trước Tiểu Doãn cũng bị bắt như vậy đó hhh!】

【 Đã là chủ đề zombie rồi, dự cảm sẽ không yên bình đâu!】

"Vậy đi, để tôi làm mẫu trước, nếu không có vấn đề gì, mọi người làm theo tôi." Bạch Huyên Hách quyết định liều thân thử nghiệm, giữa ban ngày, vài NPC không dọa được anh.

Mạc Lê lo lắng hỏi: "Nếu NPC đuổi theo thì sao?"

"Chạy thôi. Cản trước cửa hoặc cắt đuôi, tôi chạy nhanh lắm." Bạch Huyên Hách nhún vai, "Cùng lắm thì bị loại đầu tiên."

Dù là chuyện này hay là bản thân Bạch Huyên Hách, Lại Vũ Đông đều không yên tâm, "Tôi đi với anh."

"Đừng đừng, cậu ở lại đây." Bạch Huyên Hách biết rõ Lại Vũ Đông là cây trụ vững chắc của cả đội, "Tôi có thể bị loại trước, nhưng cậu thì không được, còn phải lo gánh cả nhóm nữa."

"Đi đây, chờ tin tốt của tôi." Trước lúc rời đi, anh dặn dò, "Nếu tôi bị đuổi, tôi sẽ dẫn đám NPC đi, mọi người nhân cơ hội đó vượt qua."

Nói xong, anh tràn đầy tự tin đi về phía bãi đất trống đầy zombie lang thang.

Khúc Hân Trình nhìn theo bóng lưng Bạch Huyên Hách, u sầu hỏi: "Anh ấy ổn không?"

Tình cảm giữa bọn họ bắt nguồn từ những ngày cùng nhau hoạn nạn sau khi thành nhóm, cả ba từng góp tiền mua một cái máy chiếu gia đình, mỗi khi tới lịch xem phim kinh dị buổi tối, cậu liền trốn sang phòng Bạch Huyên Hách, tiện thể đổi chỗ với Tô Tuấn Triết.

Ngày qua ngày, tình bạn bùng nổ.

"Có vấn đề cũng chẳng làm gì được." Lại Vũ Đông hiểu rõ tính cách của Bạch Huyên Hách — chỉ cần anh cảm thấy mình ổn, càng ngăn anh càng cố chấp, chi bằng cứ để anh thử.

Cũng tiện cho bọn họ lấy đó làm mẫu tham khảo.

Chỉ thấy Bạch Huyên Hách di chuyển cực kỳ linh hoạt giữa đám zombie, như thể đang né tránh những tia hồng ngoại vô hình.

Triệu Diệc Phong tròn mắt: "Cần phải dẻo như vậy luôn á?"

"NPC có đường đi cố định." Lại Vũ Đông chỉ ra phát hiện của hắn, "Chỉ cần lên kế hoạch tuyến đường hợp lý, độ khó sẽ giảm đi nhiều."

Triệu Diệc Phong tự biết rõ khả năng vận động của mình, "Lý thuyết thì vậy, chứ thực hành khó lắm. Giống như thi bằng lái dễ, nhưng quan trọng là có tiền mua xe."

【Thích hợp cho mấy bạn nhảy chính thôi…】

【Vừa định nói đừng hành hạ Triệu lão sư một thân xương cốt nữa, nghĩ lại, Bạch ca còn lớn tuổi hơn...】

【Cái gì mà xương cốt già? Bạch ca, người lớn tuổi nhất nhóm cũng mới 22 tuổi thôi!】

【Tôi cảm thấy cứ cắm đầu chạy còn hơn là luồn lách loanh quanh】

【Đừng xem thường NPC quá】

Trong lúc trò chuyện, Bạch Huyên Hách gian nan tiến đến cửa khu nghiên cứu, anh nhìn trái nhìn phải, lúc thì kéo cửa, lúc thì đẩy, cuối cùng ngơ ngác đứng trước cửa, mãi không có động tĩnh tiếp theo.

Mấy giây sau, anh quay người lại, hướng về phía đồng đội lớn tiếng hô: "Không có thẻ từ, vào không được!"

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả zombie dừng bước, đồng loạt quay đầu, khóa chặt người duy nhất phát ra tiếng động trước cửa khu nghiên cứu — Bạch Huyên Hách.

Cảnh tượng trong dự đoán xảy ra rồi.

Lại Vũ Đông trầm mặc một giây, cầm bộ đàm trong tay, lạnh nhạt nói: "Bạch Huyên Hách, điểm khác biệt giữa chúng ta và người nguyên thủy là biết dùng công cụ."

"Quên mất…" Giọng Bạch Huyên Hách truyền qua bộ đàm, mang theo vẻ hối lỗi.

【Aaaa tôi cười xỉu luôn】

【Ban đầu còn không thấy buồn cười lắm, đội trưởng mở miệng ra một cái, tôi cười muốn co giật luôn】

【Bạch ca, trong tay anh cầm bộ đàm, chứ không phải cục gạch đâu nhé】

【Đây gọi là "ngàn dặm đưa đầu người" đó hả?】

【Bạch Huyên Hách, anh cứ yên tâm mà đi đi!】

Tất cả zombie bỗng thay đổi vẻ lảo đảo ban đầu, gầm lên rồi lao về phía tiếng động, tốc độ nhanh đến mức có thể bắt gọn những người chạy không nhanh ngay tại chỗ.

Bạch Huyên Hách không do dự dù chỉ một giây, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Trí tuệ dâng tặng cho trời, pháp lực vô biên.

Bình thường anh đã chạy nhanh, nay nhờ đôi chân dài, tốc độ còn nhanh hơn nữa, gần như tạo thành tàn ảnh, duy trì khoảng cách an toàn với đám zombie đuổi theo.

Quẹo một cái, anh vòng ra phía sau khu nghiên cứu, cùng với đám NPC biến mất khỏi tầm mắt.

“Đừng lo cho tôi, các cậu mau tìm cách vào viện nghiên cứu đi.” Đây là câu cuối cùng mà Bạch Huyên Hách để lại.

“Đừng để sự hy sinh của Bạch Huyên Hách uổng phí.” Lại Vũ Đông gọi mọi người đang còn đờ đẫn bừng tỉnh lại, “Việc cấp bách trước mắt là tìm được thẻ ra vào.”

Lý Tự nhíu mày: “Thẻ ra vào ở đâu? Chẳng để lại chút manh mối nào cho tụi mình hết.”

Vừa dứt lời, đồng hồ thông minh của tất cả mọi người đồng loạt sáng lên, hiện ra manh mối đầu tiên:

Đến chốt bảo vệ, tìm thẻ ra vào.

Mạc Lê đọc dòng chữ hiện trên đồng hồ thông minh, hối hận nói: “Vậy thì hồi nãy Bạch Huyên Hách không cần qua đó luôn à? Đứng đây đợi nhiệm vụ xuất hiện là được rồi.”

“Chắc không phải vậy.” Lại Vũ Đông lắc đầu, “Nếu vậy, nhiệm vụ đã gửi vào đồng hồ ngay từ đầu, chứ không phải đợi vài phút sau mới có. Tôi đoán là phải có người tới gần cổng viện nghiên cứu, mới kích hoạt điều kiện nhiệm vụ.”

Triệu Diệc Phong khoanh tay, cảm khái: “Ý là ban tổ chức nhất định phải chơi tụi mình một vố à?”

“Đại khái là vậy thôi, trò chơi mà.”

【Cái này nói thẳng ra được luôn hả ha ha ha?】

【Vẻ mặt muốn nói lại thôi của hạng 3 buồn cười quá! Đồng đội người này người kia đều đang thách thức d*c v*ng sinh tồn của Mạc Lê! Sợ sau khi tốt nghiệp Mạc Lê cũng trở nên ăn nói bừa bãi!】

【Người thú vị trong giới giải trí】

【Không phải, anh Phong chỉ đùa thôi mà! Có gì không nói được chứ? Cần phải cẩn thận như vậy sao?】

Đã xác định được phương hướng, tiếp theo dễ hành động hơn nhiều.

Chốt bảo vệ cũng không khó tìm, nó nằm ngay sát cổng chính, chỉ cần ló đầu ra là thấy ngay. Nhưng bên trong chốt có một con xác sống đang không ngừng đập vào cửa kính.

Da và cơ dưới cằm nó đã mục nát gần hết, lợi lộ ra ngoài, cửa sổ kính đầy dấu tay máu, máu nâu đen khô lại dính thành mảng, tựa như chỉ cần mở cửa ra là có thể ngửi thấy mùi xác thối xộc lên.

【Mơ về buồng điện thoại chữa lành.】

【Nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ hơn nhiều.】

“Giờ sao đây, chắc chắn phải có một người dụ nó ra chỗ khác.” Triệu Diệc Phong thụt người về, thành thật bày tỏ thực trạng của sinh viên thời nay: “Tôi dám đi, nhưng chắc tôi chưa kịp đợi các cậu tìm ra thẻ đã bị nó bắt rồi. Với lại con xác sống này nhìn là biết rất dữ, chắc tôi chỉ cầm cự được vài giây là tiêu.”

“Tôi đi cho.” Lại Vũ Đông chủ động xung phong, hắn khá tự tin vào tốc độ chạy của mình.

【Hạng 2 chạy nhanh hả? Cái nhà này không thể thiếu đội trưởng!】

【Con zombie này đáng sợ quá, cảm giác lát nữa nó sẽ nhào ra mất! Hay là gọi Bạch Huyên Hách về đi!】

【Dù gì cũng bị đuổi rồi, thêm một người đuổi nữa cũng chẳng sao đúng không 233! Cuối cùng anh Bạch gánh hết jpg!】

Không chỉ có khán giả bình luận không muốn để Lại Vũ Đông đi.

Mà trong đội cũng có người nghĩ vậy.

Khúc Hân Trình do dự, lén liếc nhìn Tô Tuấn Triết. Không phải cậu có ý kiến gì với người ta, chỉ là rất sợ trong đội tồn tại một quả bom hẹn giờ có thể gây trọng thương đồng đội.

Dù là tiếng cười vang vọng bên tai hay bị hù dọa trước cả xác sống, đều là nỗi đau không chịu nổi đối với trái tim yếu ớt của cậu.

Nếu Lại Vũ Đông đi rồi, Tô Tuấn Triết sẽ càng buông thả hơn, mà người gan to nhất còn lại – Triệu Diệc Phong – thì vốn dĩ chẳng thèm lo lắng gì, thế giới này sẽ lập tức trở thành sân chơi của những kẻ ham vui.

Độ khó trò chơi chắc chắn sẽ tăng ít nhất ba cấp.

Khúc Hân Trình vắt óc suy nghĩ một lý do hợp tình hợp lý, não cậu sắp cháy khét luôn, cuối cùng đành viện tới lý do mà Bạch Huyên Hách từng dùng.

“Đội trưởng vẫn nên ở lại thì hơn, nhỉ.”

Lại Vũ Đông cúi đầu nhìn cánh tay áo bị giữ chặt của mình, hắn cũng không ngờ lần nào xung phong cũng bị đồng đội cản lại, khiến hắn không khỏi hoài nghi có phải cái danh “nội gián” trước đây đã để lại bóng ma trong lòng họ.

Hắn buông một câu nửa đùa nửa thật: “Vậy thì cậu đi đi.”

Khúc Hân Trình: "..."

Không còn lựa chọn thứ ba sao?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 237: Chỉ còn con đường này để chọn



Giữ vững nguyên tắc mạng người trên hết, người cuối cùng dụ đám zombie đi là Tô Tuấn Triết.

Đừng nhìn c** nh* con thế thôi, lại còn phụ trách mảng đáng yêu trong nhóm, nhưng sức cậu khoẻ đến mức kéo được cả Lại Vũ Đông đi, còn chặn được đồng đội ở cửa phòng tập, chạy bộ cũng nhẹ nhàng như gió.

Nhân lúc Tô Tuấn Triết đang thu hút sự chú ý của NPC, Lại Vũ Đông lao vào phòng bảo vệ nhỏ hẹp, lục lọi nhanh như quản lý ký túc xá, cuối cùng tìm được thẻ cửa trong ngăn kéo.

“Đi thôi!” hắn gọi đồng đội.

Cả nhóm đi qua quảng trường an toàn mà Bạch Huyên Hách vừa dọn sạch, tiếng “tít” vang lên, thẻ cửa quẹt vào cảm biến, cửa ải đầu tiên đã thuận lợi vượt qua.

“An ninh của viện nghiên cứu lỏng lẻo quá, thảo nào lại thất thủ.” Lý Tự nhận xét sắc bén, “Thẻ cửa dễ lấy thế, cổng chính cũng dễ vào thế, bình thường không phải nên là loại cửa phòng thủ dày mấy mét sao?”

“Kinh phí của tổ chương trình có hạn, không làm cửa kính là tốt lắm rồi.” Triệu Diệc Phong thông cảm nói.

Lại Vũ Đông không vội vào, hắn giơ bộ đàm lên, hỏi thăm hai người đồng đội chưa rõ sống chết: “Hai người ổn không? Bọn tôi quẹt thẻ vào được rồi này.”

“Á á á toi rồi, tôi vừa trốn xong!” Tiếng kêu gào xen lẫn tạp âm của Bạch Huyên Hách vang lên, tiếng gầm của đám zombie cực kỳ rõ ràng.

“Sao thế? Là tôi dụ zombie tới à?” Lại Vũ Đông thấy áy náy, hắn lỡ quên mất việc lên tiếng có thể hại đồng đội.

“Không, nhưng tự nhiên có tiếng nói làm tôi giật mình, tôi hét lên một tiếng thế là dụ hết zombie tới đây rồi.”

Lại Vũ Đông quay sang hỏi người còn lại: “Tô Tuấn Triết đâu rồi?”

“Cắt đuôi được rồi!” Giọng Tô Tuấn Triết vang lên, trong trẻo ngọt ngào như vừa uống một ngụm sữa lắc yêu thích dưới nắng, “Mọi người vào trước đi, hình như tôi thấy Bạch Huyên Hách rồi, tôi đi tìm anh ấy.”

Khúc Hân Trình chắp tay: “Yên nghỉ nhé, Bạch Huyên Hách.”

“Tôi còn sống sờ sờ đây này!” Bạch Huyên Hách gào lên.

【Tô Tuấn Triết tới tìm cậu thì khác gì chết đâu chứ?】

【Xin giải đáp, em trai tóc xoăn bị sao vậy?】

【Ở cùng NPC hay ở cùng phòng với Tô Tô, đúng là một lựa chọn khó khăn.】

【Tôi tin Tô Tô tốt bụng đi cứu Bạch ca, nhưng tôi cũng tin Tô Tô chẳng có ý tốt gì đâu.】

【Đây là kiểu văn học mâu thuẫn gì vậy? ngả người ra sau】

【Tiểu Tô đúng là một con mèo hư!】

Thời gian cấp bách, họ không thể nấn ná ngoài cửa lâu, đạo diễn có thể thả thêm xác sống thúc ép tiến độ. Huống chi giờ đã có Tô Tuấn Triết đi hỗ trợ, cũng không cần quá lo cho Bạch Huyên Hách.

Dù sao, Tô Tuấn Triết cũng là người, không phải xác sống.

Để tiện cho hai người kia theo kịp cả nhóm, Lại Vũ Đông đặt thẻ cửa lên đất trong chậu cây cảnh, hắn nhắn lại cho hai người họ, sau đó cùng đồng đội tiến vào viện nghiên cứu.

Lúc này, đội còn lại năm người.

Tai nạn ập đến rất nhanh, cả nhóm vừa rẽ góc đã đâm sầm vào một con zombie đang lang thang.

Một cánh tay treo mảnh vải rách nát duỗi thẳng về phía trước, mục tiêu là Lại Vũ Đông đang dẫn đầu. Phản xạ nhanh hơn não, đợi đến khi hắn tránh được một cách hú vía, hắn mới sực nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

“Chạy mau!”

Trong lúc hoảng loạn, Lại Vũ Đông một tay giữ chặt cổ tay Mạc Lê, tay kia túm lấy vạt áo Lý Tự, không nghĩ ngợi gì mà quay đầu bỏ chạy. Đợi đến khi hai người kia kịp phản ứng, hắn mới buông tay ra để không ảnh hưởng tốc độ chạy của họ trên hành lang.

Không phải hắn không muốn lo cho Khúc Hân Trình nhát gan nhất, mà vị trí đứng của đối phương thực sự quá xa hắn, hắn chỉ đành theo nguyên tắc ở gần, cứu được ai thì cứu.

“Chúng ta chạy đi đâu đây?” Lý Tự gắng sức chạy ở phía trước đội.

“Không quan trọng, cắt đuôi nó trước đã.” Lại Vũ Đông bình tĩnh nói, “Lượn vài vòng, hoặc tìm chỗ nào đó trốn đi.”

Triệu Diệc Phong tụt lại phía sau, thở hồng hộc: "Cắt đuôi được không vậy? NPC chạy nhanh quá!"

【Doraemon-Đông mau nghĩ cách đi!】

【Sợ là cắt đuôi luôn cả Triệu lão sư mất thôi hahaha】

【Pha né đòn của cậu tóc trắng đỉnh thật, chậm một giây là bị loại rồi.】

【Tự nhiên nhớ đến quả Đông Bảo móc dây bình nước.】

【Đúng đúng đúng, lần đó tôi đã thấy Tiểu Đông phản xạ cực nhanh rồi.】

【Mầm non tốt cho freestyle đó.】

【Mà họ gần NPC quá, khó cắt đuôi lắm.】

Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Thật không may, họ chạm mặt một NPC mới bị thu hút tới ở góc rẽ tiếp theo.

“Phía trước cũng có zombie!” Lại Vũ Đông phanh gấp, bỏ ý định rẽ, chọn đi thẳng.

Nhưng đồng đội phía sau hắn không theo kịp, con zombie xuất hiện giữa đường như một bức tường người chặn giữa họ. Ngã tư bị chặn hết ba đường, họ không thể quay đầu cũng không thể tiến lên, đành phải rẽ sang hướng khác. Con zombie mới đuổi theo Lại Vũ Đông, con zombie cũ đuổi theo Lý Tự và những người còn lại.

Tai họa cận kề, đội hình không kịp tan rã, chỉ có Mạc Lê ở vị trí giữa là còn đủ sức xử lý tình huống ngoài dự kiến: “Lại Vũ Đông không ở đây! Chúng ta bị rớt lại rồi!”

“Không phải là cậu ấy bị rớt lại sao?” Lý Tự đột nhiên trở thành người dẫn đầu, tâm trạng cực kỳ bất lực, “Cậu ấy có một mình, chúng ta có bốn người!” Triệu Diệc Phong thở không ra hơi: “Chúng ta cũng sắp còn một mình rồi!”

“Thiết lập lần này không hợp lý chút nào!” Lý Tự như một cái máy phát bình luận di động, lại còn là loại có chức năng thoại nữa, “Phim ảnh cùng chủ đề đều có cách giải quyết zombie, còn chúng ta chỉ biết chạy trốn thôi sao?”

“Không được đánh NPC!” Mạc Lê hoảng hốt nhắc nhở.

“Tôi đang nói thiết lập của tổ chương trình, chứ có nói muốn đánh đâu! Ví dụ như chuẩn bị mấy cây gậy bóng chày bơm hơi thay thế chẳng hạn. Dựa vào đâu mà zombie chạm vào chúng ta để lại dấu là bị nhiễm chứ? Chênh lệch lực chiến lớn như vậy, loài người không diệt vong mới lạ!”

【Tôi cũng muốn hỏi.】

【Vậy thì đâu còn là show thi tốc độ nữa, thành game đập chuột rồi.】

【Ở đây người chơi đã định sẵn là tầng đáy kim tự tháp rồi.】

【phì cười】

【Cậu nhóc này tràn đầy năng lượng thật.】

Tuy nhiên, không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Lý Tự.

Nhận ra điều này, Mạc Lê đề nghị mọi người chạy tách ra, tụm lại một chỗ không dễ trốn thoát, hơn nữa dù có bị bắt thì ít nhất cũng không phải kết cục bị diệt cả đội.

Còn việc zombie muốn chọn ai thì phải xem vận may của mỗi người. Sự thật chứng minh, người hay la hét thì vận may không quá tệ, Khúc Hân Trình “vinh hạnh” trở thành mục tiêu duy nhất được zombie “pick”.

“Tại sao lại là tôi á á á!”

Khúc Hân Trình có mơ cũng không ngờ, cả đời mình làm việc thiện tích đức chưa từng làm ác, vậy mà vào thời khắc sinh tử lại xui xẻo trở thành “người được zombie chọn”.

Càng xui xẻo hơn, cậu ấy lại chạy vào ngõ cụt.

Bị loại là chuyện nhỏ, nhưng bị zombie tóm được là chuyện lớn! Tối nay chắc chắn sẽ gặp ác mộng!

Mang theo một tia hy vọng sống sót, Khúc Hân Trình đẩy đại một cánh cửa phòng, nhìn cấu trúc thì có lẽ là phòng y tế. Nhưng vận xui vẫn bám riết lấy cậu ấy.

Ổ khoá cửa vậy mà lại hỏng, cửa không đóng được, chạm vào là mở tung ra. Đây rốt cuộc là vận may kiểu gì vậy!

Sự tình đã đến nước này, Khúc Hân Trình không còn đường lui, chỉ đành chấp nhận số phận tìm chỗ ẩn náu. Cậu ấy vừa liếc mắt đã nhắm trúng chiếc giường sau tấm rèm, có lẽ trốn dưới gầm giường có thể thoát được kiếp nạn này.

Nhân viên công tác từng nói, zombie sẽ không vô cớ cúi người hay cúi đầu, lúc cần thiết có thể trốn đi. Mà cậu cũng đâu có chui vào ngay dưới mí mắt zombie, chắc không tính là đang bị truy đuổi đâu nhỉ?

Bất kể có thành công hay không, cậu chỉ còn con đường này để chọn.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 238: Thế mà cũng thoát ra được á?



Khúc Hân Trình không do dự nữa, cậu bò vào gầm giường như một chú hamster nhỏ, yếu đuối, bất lực, đáng thương cuộn tròn người lại, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện NPC giơ cao đánh khẽ.

“Tại sao…”

Giọng nói của zombie dường như rất gần cậu ấy…

Đến nhanh vậy sao? Đi vào mà không có tiếng bước chân à?

“Gừ… à…”

Không đúng, âm thanh không phát ra từ cùng một phía.

Theo tư thế của cậu, âm thanh đáng lẽ phải phát ra từ phía trước mặt, nhưng tiếng cậu nghe được lại gần như thể có người đang ghé vào sau tai thì thầm.

Cậu ấy nghi ngờ mở mắt ra, qua khe hở giữa ga giường và mặt đất, một đôi chân chậm rãi di chuyển ra ngoài. Con zombie mất mục tiêu đã thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, trở lại dáng vẻ đi đứng loạng choạng.

Con zombie rời đi rồi.

Khúc Hân Trình thở phào nhẹ nhõm, lật người 90 độ nằm ngửa ra, không ngờ tay lại vừa vặn đặt lên một vật thể ấm nóng. Cậu ấy nghiêng đầu qua, bốn mắt nhìn nhau với một con zombie đang không ngừng giãy giụa. Bộ đàm tuột khỏi tay cậu.

Con zombie nhe răng trợn mắt, giận dữ nhìn cậu, vừa hay giải thích được điểm bất thường lúc nãy.

Khúc Hân Trình: “…”

Khúc Hân Trình: “Á á á á cứu mạng!!!”

【Ai nói cho cậu ấy biết tại sao dưới gầm giường lại kẹt một con zombie đi!】

【NPC vất vả rồi, nhưng thật sự không cần thiết đâu!】

Người cũng bị dồn vào ngõ cụt còn có Lại Vũ Đông. Với tốc độ của hắn, cắt đuôi một con zombie là chuyện dễ dàng, nhưng tiền đề là phải có đường để chạy.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể tìm một căn phòng, khoá trái cửa nhốt zombie ở ngoài, còn mình thì trốn trong phòng chờ hết giờ. Nhưng đây là nhiệm vụ đồng đội cần cùng nhau cố gắng, bị nhốt ở ngoài không chỉ có NPC mà còn có đồng đội.

Hắn thuộc phe ổn định, nhưng hắn càng là đội trưởng của StarEpoch.

Bạch Huyên Hách và Tô Tuấn Triết đến giờ vẫn chưa rõ sống chết, mấy người còn lại cũng đang trên đường chạy trốn, hắn không thể cứ đóng cửa mặc kệ thế sự.

Lại Vũ Đông mở hết tất cả cửa phòng trên đường đi, cuối cùng đặt hy vọng vào căn phòng cuối cùng. Đó là một văn phòng sạch sẽ rộng rãi, bên trong có sofa và bàn ghế làm việc.

Hắn lao thẳng vào trong, zombie bám sát theo sau.

【GG, không còn chỗ chạy rồi.】

【Khó quá, cũng không có bản đồ nữa.】

【Lần này ít NPC bình thường quá, chỉ có một tiến sĩ nghi là người bình thường, còn lại toàn là zombie NPC.】

【Lần đầu xem, không có hồi sinh hả?】

【Không có đâu, chỗ bọn tôi thuần tuý dựa vào sức người, không có mấy đạo cụ linh tinh hay mấy mạng đâu.】

【Đông của tôi đáng thương quá TT】

Lại Vũ Đông không cho rằng mình sẽ gục ngã ở đây.

Hắn kiểm tra từng phòng một chính là để chọn cách trốn thoát phù hợp nhất, ví dụ như tận dụng các chướng ngại vật.

Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc vòng ra sau bàn làm việc, ngay lúc mọi người nghĩ rằng người chơi bị loại sắp xuất hiện, hắn liền đạp một chân lên ghế da văn phòng, tránh được bàn tay zombie vươn tới, rồi nhanh nhẹn d*ng ch*n bước lên mặt bàn, cuối cùng nhảy từ trên bàn xuống.

Tiếng “cạch” vang lên, hắn nhẹ nhàng tiếp đất, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng ra cửa.

【Vãi!】

【Thế mà cũng thoát ra được á?】

【Về lý thuyết thì được, nhưng tốc độ phải đủ nhanh, không thì bị NPC chặn lại rồi.】

【Hình như cậu ấy không bị chạm vào.】

【NPC còn đứng hình mất một giây kìa.】

【k*ch th*ch quá! Vãi!】

【Thảo nào vừa nãy thà tốn thời gian cũng phải mở từng phòng một.】

【Đẹp trai đến mức tôi nói năng lộn xộn luôn rồi!】

【Tiểu Đông đỉnh quá huhuhu】

NPC bị pha xử lý này làm cho trở tay không kịp, dù anh ta phản ứng nhanh chóng quay người đuổi theo nhưng cũng không thể cứu vãn tình hình.

Lại Vũ Đông không chỉ trốn thoát mà còn không quên đóng cửa lại. Hắn dùng thân mình chặn chặt cánh cửa đang bị đập liên tục từ bên trong, sức của đối phương mạnh đến nỗi suýt nữa đẩy bật hắn ra.

Hắn ung dung lên tiếng: “Zombie không mở được cửa đúng không?”

Nhắc nhở NPC với tư cách người chơi game, chứ không phải đối thoại với zombie với tư cách con người.

Quả nhiên, vài giây sau tiếng đập cửa biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

【Đỉnh! Lần đầu tiên xuất hiện người chơi tàn nhẫn nhốt cả NPC lại.】

【Cuộc đối thoại phá vỡ bức tường thứ tư!】

【Cậu ấy tên gì thế?】

【Mạnh mẽ yêu cầu cho quay lại lần nữa!】

【Khả năng ứng biến tốt quá!】

【Xin hãy chú ý đến visual kiêm đội trưởng duy nhất của nhóm nhỏ nhà chúng tôi - Lại Vũ Đông!】

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm.

Dù quá trình chạy trốn kéo dài không quá mệt mỏi, nhưng đủ kinh hoàng và k*ch th*ch.

Hắn đang chuẩn bị liên lạc với đồng đội thì bộ đàm phát ra âm thanh như có vật nặng rơi xuống, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Á á á á cứu mạng!!!”

Giây tiếp theo, đồng hồ thông minh kêu “ting” một tiếng, giọng nói thông báo tin mới nhất: “StarEpoch Khúc Hân Trình bị loại.”

【Thái tử băng hà!】

【Là đè trúng bộ đàm rồi.】

【Chết sớm siêu sinh sớm, loại sớm bớt đau khổ cũng là chuyện tốt.】

【Khúc Hân Trình, cậu cứ yên tâm ra đi nhé.】

Lại Vũ Đông: “Tình hình gì đây? Cậu ấy mới tách đội được một lúc mà.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 239: Quả là lời nguyền độc ác nhất dành cho một rapper



Việc Khúc Hân Trình bị loại chắc chắn là một tin xấu. Chưa kịp đau buồn thì tin tức Mạc Lê và Bạch Huyên Hách bị loại cũng nối đuôi nhau ập đến.

Mạc Lê nghe thấy tiếng hét chói tai của Khúc Hân Trình, lòng trắc ẩn trỗi dậy nên rời khỏi chỗ ẩn nấp, muốn xem có cơ hội giúp đỡ không, kết quả là anh bị con zombie vừa rời khỏi phòng y tế tóm gọn ngay tại chỗ.

Còn Bạch Huyên Hách thì lại một lần nữa gục ngã vì bộ đàm, tiếng kêu cứu của đồng đội đã thu hút con zombie mà anh khó khăn lắm mới cắt đuôi được, nhưng lần này anh không còn may mắn trốn thoát nữa.

Còn chưa thấy bóng dáng tiến sĩ Sử đâu, cả nhóm đã tổn thất ba người.

【Tôi đi rót ly nước thôi mà, sao quay lại đã mất cả vợ lẫn con rồi?】

【Vợ là ai? Con là ai thế?】

【Bạch ca còn chưa vào viện nghiên cứu đã bị loại rồi, thảm quá.】

【Đội hình còn lại trông không lạc quan lắm nhỉ?】

【Đội trưởng Đông tay trái dắt một Hồng nhát gan, tay phải dìu một Phong yếu ớt, người duy nhất không dính debuff kép là Tô thì lại lang thang bên ngoài.】

【Ván này toang rồi, reset đi thôi hahaha.】

【Nghĩ tích cực thì, số 1 và số 2 có thể nội ứng ngoại hợp.】

May mắn trong cái rủi, Tô Tuấn Triết đi cùng Bạch Huyên Hách đã thoát nạn. Cậu nghe thấy động tĩnh từ bộ đàm liền cảnh giác cao độ, đảm bảo có thể bật chế độ tẩu thoát bất cứ lúc nào, cuối cùng đã trốn thoát thành công khỏi nanh vuốt của zombie.

Cậu dùng bộ đàm báo cho đồng đội biết, trong quá trình chạy trốn, cậu phát hiện một tòa nhà giống nhà kho, chuẩn bị đi vào đó khám phá một mình.

“Cậu đi một mình có ổn không?” Lại Vũ Đông lo lắng Tô Tuấn Triết sẽ nối gót “bộ ba thiên đường”.

“Không sao, có vấn đề gì tôi chạy được.” Tô Tuấn Triết tài cao gan lớn, tổ chương trình không thể dựng một cái nhà kho chỉ để làm cảnh được, khả năng cao là có manh mối bên trong. “Hơn nữa chia nhau ra hành động sẽ an toàn hơn, đề phòng chúng ta bị tóm gọn cả ổ.”

“Chia nhau ra hành động có thể sẽ bị hạ gục từng người như vừa nãy đó.”

"Vậy thì đem Tiểu Phong với Tiểu Hồng ra làm mồi nhử đi." Tô Tuấn Triết nhẹ bẫng buông ra câu lạnh sống lưng, trái ngược hẳn với mấy cái tên gọi thân mật đáng yêu cậu vừa dùng.

Lại Vũ Đông: “…”

Tình đồng đội ơi, còn đó không?

“Này, có nghĩ tới khả năng là tôi nghe được cuộc nói chuyện của hai người không hả?” Lý Tự bật mic nói, “Bán Triệu Diệc Phong thì cũng thôi đi, nhưng giữ tôi lại được mà, đúng không?”

“Có nghĩ tới khả năng là tôi đang đứng ngay cạnh cậu không?” Triệu Diệc Phong oán trách tham gia vào cuộc trò chuyện, “Kẻ diệt rồng cuối cùng lại hoá thành rồng ác.”

Lý Tự khó hiểu: “Không phải anh kêu gào suốt đường là muốn bị loại lắm sao? Tôi kêu cho xong nhanh gọn thôi!"

“Đâu phải cùng một ý! Cậu cứ thế này thì cẩn thận sau này có beef với đồng nghiệp lại diss không lại người ta đấy.”

Quả là lời nguyền độc ác nhất dành cho một rapper.

Cuộc nói chuyện qua bộ đàm vẫn tiếp tục.

Lại Vũ Đông vừa hỏi vị trí cụ thể của Lý Tự và Triệu Diệc Phong, vừa sải bước quay lại, hắn lo rằng chỉ trong chớp mắt sẽ lại mất thêm một đồng đội.

Dù vậy, công tác chuẩn bị và do thám cũng không thể bỏ qua, hắn lướt qua tất cả các phòng trên đường đi, tiện tay mở hết cửa sổ trên hành lang.

Việc trước là để tìm manh mối và xây dựng bản đồ, việc sau để phòng bất trắc cần đường thoát. Tiếc rằng, chẳng thu hoạch được gì.

Hắn chỉ tìm thấy nơi bỏ mạng của Khúc Hân Trình, tức là phòng y tế có con zombie kẹt dưới gầm giường. Người chết đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục.

Lát nữa chạy trốn thì cố gắng đừng đến đây.

Rất nhanh, Lại Vũ Đông đã hội ngộ thành công với hai đồng đội, họ dựa theo chỉ dẫn của đồng hồ thông minh lên tầng hai, tìm thấy tiến sĩ Sử bị mất liên lạc theo như thiết lập cốt truyện.

Tiến sĩ Sử là mấu chốt của nhiệm vụ lần này, cũng là NPC duy nhất hiện tại có hy vọng giao tiếp bình thường. Lúc tìm thấy, ông ấy đang nằm bất động trên sàn phòng thí nghiệm.

Trong ba người, chỉ số can đảm thấp nhất chính là Lý Tự. Dù chân run lẩy bẩy, cậu vẫn bày ra bộ dạng cứng rắn, bước lên trước, cố gắng chứng minh mình "không sợ", đúng chuẩn kiểu chết vì sĩ diện.

“Ông ấy bị nhiễm rồi hả? Sẽ không đột nhiên nhảy dựng lên búng trán tôi chứ?”

“Tuy tình hình phần lớn không ổn lắm, nhưng sẽ không nhanh vậy đâu, ít nhất cũng phải vào một đoạn cốt truyện đã.” Lại Vũ Đông bước qua Lý Tự, ngồi xổm xuống bên cạnh NPC, “Tiến sĩ Sử, ông vẫn ổn chứ?”

“Người còn sống không?” Triệu Diệc Phong hỏi.

“Khả năng cao là còn sống, không thì tổ chương trình đã đặt một hình nộm rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back