Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 150: Khoan đã, khoảng rỗng là cái gì?



Những phút tiếp theo, Lại Vũ Đông cứ thế giẫm lên Lý Tự tập đi tập lại, một người thì áo ướt sũng mồ hôi, một người thì lưng toàn dấu giày, mỗi người một kiểu khổ.

May sao công sức không uổng phí, động tác này cuối cùng cũng trơn tru và tự nhiên hơn hẳn. Lại Vũ Đông đi tìm Giang Dương Phàm kiểm tra, rốt cuộc cũng được phép học tiếp phần sau.

Phần sau đơn giản hơn nhiều.

Center tiếp đất, đưa tay phải lên búng ngón tay, vừa là dấu hiệu chia cắt giữa hai phần, vừa là mệnh lệnh tập hợp toàn đội, sau đó bước vào phần đồng diễn.

Nghe thì rất đơn giản, tùy tiện kéo một người trên đường cũng có thể làm được. Lại Vũ Đông "thành kính" nâng tay phải lên, ngón giữa và ngón cái áp sát vào nhau ở phần đầu ngón tay, rồi dùng lực miết nhanh vào nhau theo hướng ngược lại.

“……”

Trong phạm vi nhỏ, không gian im lặng như tờ.

Chỉ còn tiếng đếm nhịp và tiếng bước chân từ nhóm đang luyện gần đó.

【Tui bị điếc rồi à】

【Lại Lại không biết búng tay à?】

【Cuối cùng cũng tìm thấy điều Yuzuko không biết làm ngoài hát, nhảy, rap / doge】

【Tìm thấy điểm chung giữa tôi và Yuzuko rồi】

Lý Tự phá tan bầu không khí: “Cậu là pháo xịt hả?”

Lại Vũ Đông ngượng ngùng cười: “Tôi không biết búng.”

“Không phải chứ?” Lý Tự tròn mắt, trong đầu cậu thì đây là kỹ năng cơ bản để idol nam thể hiện độ ngầu.

À quên mất, người này vốn không xuất thân từ thực tập sinh mà.

“Không biết cũng không sao đâu.” Giang Dương Phàm cười tươi rói, “Thu âm sẵn tiếng búng tay vào nhạc nền, lúc diễn chỉ cần làm động tác là được.”

"Người ta lên hot search toàn là hát nhép, đánh đàn nhép. Đến lượt Yuki thì lại là giả búng tay. Mấy cái từ khóa 'nhảm nhí' kiểu này khiến cậu trông như đứa ngốc vậy." Lý Tự nói.

Lại Vũ Đông: “…”

Không nói thì thôi, nói ra mới thấy đúng là… hơi ngốc thật.

Vấn đề là… hắn đâu chắc gì được lên hot search đâu chứ.

Mà kể cả có lên, cũng chưa chắc là cái từ khóa “búng tay giả” đó ha!

Giang Dương Phàm tiếp tục hiến kế: “Hay là dùng lưỡi bật một cái, giả vờ đó là tiếng búng tay?”

Lý Tự vỗ tay, tỏ ra vô cùng ấn tượng: “Đúng là thiên tài nhỏ.”

【Mấy cậu ơi đừng 'tấu hài' quá thế】

【Cách này không tệ, nhưng giờ cả nước biết rồi】

【"Filter" vỡ tan rồi đấy, đừng nói linh tinh trước camera nữa nha kkkkk】【Tôi sợ đến lúc đó cười quá mất nét luôn á】

Nói tới mức này rồi, mà còn ngoan cố không học thì đúng là tự đóng vai ngốc thật, thế nên học búng tay là chuyện không còn đường lui.

Lại Vũ Đông "online" hỏi: "Mọi người biết búng tay không?"

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào người Lý Tự.

Không hiểu sao, chắc do khí chất, hắn mặc định rằng đối phương nhất định phải biết kỹ năng này.

Kiểu như cá thì biết bơi, chim thì biết bay, khỉ thì biết leo cây, mà Lý Tự thì chắc chắn biết búng tay – nghe quá hợp lý.

“Cái này không khó mà?”

Không làm mọi người thất vọng, Lý Tự đưa tay lên, vô cùng thành thạo búng một cái, phát ra một tiếng “tách” rõ ràng.

Lại Vũ Đông mắt sáng rỡ: “Tự ca——”

Lý Tự giật giật mí mắt: "Đừng có lên cơn ở đây."

Cậu không hiểu hôm nay tên bạn cùng phòng này bị gì, bình thường trông cũng đàng hoàng, nay cứ như bật chế độ ngớ ngẩn, lâu lâu lại xổ ra mấy cách xưng hô nghe kỳ kỳ.

Không lẽ là bị ảnh hưởng bởi Doãn Tử Trăn?

Xin chúc mừng Lý Tự, cậu đã chạm đến chân tướng.

“Sao cậu làm được vậy?” Lại Vũ Đông tò mò nghiêng người lại gần, giơ tay ra bắt chước động tác búng tay, “Ngón tay để vầy đúng không?”

“Cái này là phiên bản hoa lan chỉ dùng ngón giữa rồi đó.” Lý Tự trợn mắt, cuối cùng cũng chấp nhận số phận làm người mẫu tay, “Ngón áp út với ngón út nắm lại, đừng có chĩa ra. Rồi nè, đặt ngón giữa chỗ này, ngay dưới gốc ngón cái.”

Lại Vũ Đông loay hoay một lúc: “Vầy hả?”

“Đúng rồi, rồi ngón giữa bật xuống gốc ngón cái.” Lý Tự vừa nói vừa làm mẫu, lại “tách” một cái giòn tan, nói thì dễ, làm cũng gọn.

Lại Vũ Đông gật đầu như hiểu như không, bắt chước lại y chang.

Ừm…

Không có tiếng gì hết?

Lại Vũ Đông không cam tâm làm tiếp vài lần nữa, đến mức ngón tay đỏ lên suýt tóe lửa mà vẫn chẳng có lấy một âm thanh.

“Sao kỳ vậy?” Lý Tự không ngờ đã dạy kỹ như vậy rồi mà vẫn ra pháo lép, cậu quan sát lên xuống mà chẳng thấy có gì sai, “Kỳ quặc ghê, tay cậu có vấn đề à?”

Lại Vũ Đông đơ mặt: “Tôi cũng đang muốn biết đây.”

【Trời ơi, ngón tay Yuzuko bị "câm" rồi】

【Đừng bắt tôi cười nữa】

【Tôi hiểu Yuzuko quá trời luôn! Tôi cũng không học nổi mấy cái này!!】

【Không phải mỗi mình tôi đang ngồi trước màn hình búng tay cùng Yuzuko đấy chứ?】

“——Tách.”

Một tiếng búng tay giòn tan vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại.

Không phải Lại Vũ Đông, cũng không phải Lý Tự, mà là Giang Dương Phàm – người vừa học xong đã xuất chiêu.

“Học được rồi.” Giang Dương Phàm mỉm cười nhìn hai người, giơ tay tạo hình như cái loa tay, “Cái này giống như vỗ tay, phải tạo khoảng rỗng trong lòng bàn tay.”

Lại Vũ Đông sờ cằm như ngộ ra điều gì đó: “Thì ra không phải tiếng do hai ngón tay va vào nhau, mà là do tạo ra rung động?”

“Đúng vậy, nên bốn ngón phải phối hợp mới được.”

Lại Vũ Đông bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi.”

Hắn lại giơ tay lên, lặp lại các bước, điều chỉnh chi tiết theo hướng dẫn, đúng lúc hai ngón tay trượt chéo vào gốc ngón cái thì – tiếng búng tay rõ ràng vang lên, đánh tan cơn bế tắc.

“Tách.”

Thành công rồi.

Lại Vũ Đông vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: "Thế là được rồi à? Vậy cũng khá đơn giản nhỉ."

Lý Tự: “…”

Giảng kiểu này á?

Khoan đã, khoảng rỗng là cái gì? Sao hai người này hiểu nhau không cần phiên dịch vậy?
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 151: Thật sự rất "chấn động", trên nhiều khía cạnh



Tuy Lại Vũ Đông rất nghiêm khắc với thời gian luyện tập, nhưng thời gian giải tán tập thể mà hắn quy định là hai giờ sáng, còn lại tùy vào tình hình từng người mà tự sắp xếp.

Ngày đầu tiên mà đã kéo theo cả nhóm vẫn còn giữ nhịp sinh hoạt người có giờ giấc dương gian để "cày" nhảy tới sáng, chắc chưa kịp đến vòng công diễn thứ ba thì phòng tập đã hóa thành lò thiêu giấc mộng, chỉ còn lại vài cái xác không hồn nằm ngổn ngang.

Hiệu suất quan trọng hơn thời gian đầu tư.

2 giờ rưỡi sáng.

Lại Vũ Đông như thường lệ quan sát tình hình của các thành viên, nửa ngày không thấy bóng dáng Doãn Tử Trăn trong đội hình đang nhảy, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện người kia đang ôm cốc nước ngồi tựa vào tường, đầu gật gù, rõ là đã ngủ quên.

Thua rồi, uống nước mà cũng có thể uống đến mức ngủ gật.

Lo Doãn Tử Trăn bị cảm hay bị vẹo cổ, Lại Vũ Đông bước tới lay người dậy: “Dậy đi, đừng ngủ ở đây.”

Ý ban đầu là bảo Doãn Tử Trăn về phòng ngủ cho đàng hoàng, ai ngờ cậu lại bật dậy như cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, lắc lắc cái đầu còn mơ màng, nhất quyết đòi luyện tiếp.

Cậu ráng tới ba giờ sáng mới cùng Giang Dương Phàm rời khỏi phòng tập.

Hôm nay Giang Dương Phàm làm huấn luyện viên riêng nguyên một ngày, còn vất vả hơn cả Lâm Tiêu - người phụ trách phần đồng diễn, trụ được tới ba giờ sáng đã là rất cố gắng rồi.

So với vậy thì nhóm “Bloody” đúng là mấy kỳ nhân tràn đầy năng lượng.

Bốn giờ sáng, Tống Nhan Hi và Triệu Diệc Phong đồng loạt gục ngã, kiệt sức đến mức không nâng nổi tay.

Lâm Tiêu vốn còn gồng mình vì tính hiếu thắng, thấy “đối thủ truyền kiếp” rút lui thì cũng ráng thêm năm phút rồi loạng choạng ra khỏi phòng tập.

Lúc này, trong phòng tập chỉ còn lại tổ đá tảng đến từ phòng 707.

【Cười xỉu, mấy người này thiệt sự là ép hết người ta ra đi luôn】

【Cố lên nha Lý Hồng! Còn khoảng ba tiếng nữa là tới giờ tan làm của Yuzu đó!】

【Lý Tự: Cậu muốn tôi chết hả?】

【Kế hoạch 'cày cú đêm' thiếu hai 'đại tướng' kia rồi, ai 'cày' lại Yuzuko đây hả】

【Yuzuko 'cày' không chỉ đồng đội đâu, còn 'cày' luôn cả fan Yuzu tụi em / khóc】

【Nghe nói hội hậu viện đặc biệt chiêu mộ luôn cả fan ở múi giờ khác để tiện upload cắt clip livestream ngay lập tức】

Lý Tự – người gánh trên vai kỳ vọng của hàng ngàn bình luận – đã chính thức gục ngã lúc năm giờ sáng.

Cậu cảm thấy nếu tiếp tục cố, có lẽ mình sẽ đến Thị trấn Quái Đản trước cả công diễn lần ba.

“Lần này tôi đi thật đây.” Lý Tự yếu ớt tựa vào khung cửa, lần nữa xác nhận với cậu trai tóc vàng nhạt vẫn tràn đầy sinh lực, “Không đi cùng tôi à? Cậu định luyện một mình á?”

“Không sao đâu, cậu cứ về trước đi, tôi muốn luyện cho thuộc mấy đoạn này.”

Lại Vũ Đông cầm ly cà phê Americano đá, nhấp một ngụm, vị đắng tràn vào đầu lưỡi khiến hắn cau mày như đang uống thuốc Bắc, hắn thật sự không hiểu Tô Tuấn Triết làm sao có thể uống món này như uống nước lọc được.

Tuy hắn không thích uống, nhưng đúng là Americano đá xứng danh “thần dược thức đêm” – hiệu quả cực kỳ.

“Cậu quên lời dặn của Lương Chi Thịnh rồi à?” Lý Tự tung chiêu cuối cùng, “Nghỉ ngơi điều độ, giữ sức khỏe, đừng để ngất luôn trong phòng tập.”

“Tôi bình thường nghỉ ngơi tốt lắm mà, với lại anh ấy cũng đâu có tới bắt tôi được đâu.” Lại Vũ Đông điềm nhiên đáp.

Thấy không khuyên nổi, Lý Tự cũng không ép nữa, trước khi đi vẫn lầm bầm khó hiểu: “Kỳ lạ thật, sao người này không cần ngủ vậy trời…”

Dĩ nhiên Lại Vũ Đông không phải âm thầm tiến hóa thành loài người mới.

Nói không buồn ngủ là không thể, từ lúc luyện tập bài chủ đề đến giờ, hắn chưa từng có ngày nào nghỉ ngơi đầy đủ. Mỗi sáng bước vào phòng tập hoàn toàn nhờ ý chí, chỉ khi thật sự bắt đầu luyện mới có thể tạm quên cơn buồn ngủ, cơ chế hoạt động giống như học sinh cấp ba ôn thi đại học.

So với thời gian đầu, bây giờ hắn buồn ngủ trễ hơn, khi trời chưa sáng thì thường chưa đến mức mệt rã rời.

Với thực tập sinh mà nói, “nỗ lực” là ưu điểm rẻ tiền nhất – không ai được giữ lại chỉ vì “nỗ lực”, thậm chí nhấn mạnh điều đó mãi ngược lại sẽ bị coi là trò cười, khiến người ta nghĩ ngoài nỗ lực ra thì chẳng có ưu điểm nào đáng nói.

Nhưng nó cũng là ưu điểm quan trọng nhất. Người không chịu nỗ lực, chẳng khác gì một chiếc xe đua không đổ xăng – còn chưa đến lúc bàn về ngoại hình hay hiệu suất.

【Aaaaaa đừng đi mà Tiểu Hồng!】

【Yuzu thành công khiến tất cả mọi người bỏ chạy】

【Để lại Yuzu Bảo một mình cô đơn quá TT】

Sau khi người đồng đội cuối cùng rời đi, phòng tập trở nên vắng lặng.

Đã lâu rồi Lại Vũ Đông không luyện một mình đến giờ này.

Hắn bỗng nhớ tới Chu Thụy – ban đầu hai người họ cùng nhau luyện tập, từ đó về sau mỗi ngày đều có đồng đội khác đi cùng hắn đến khi tan ca. Trở lại cảm giác một mình thế này, hắn hơi lạ lẫm.

May mắn là hắn không phải kiểu người không có ai đi cùng thì mất đi nhiệt huyết.

Luyện thêm một tiếng đồng hồ nữa, Lại Vũ Đông ướt đẫm mồ hôi toàn thân. Tóc bết lại với nhau, mồ hôi nhỏ giọt như hạt đậu. Mí mắt như gắn nam châm, không thể kiểm soát mà cứ muốn sụp xuống.

Hắn lấy ly Americano đá dán lên mí mắt, dù đá đã tan nhưng chỉ cần còn hơi lạnh là hắn vẫn có thể ép mình tỉnh táo.

Lại Vũ Đông chỉnh sơ lại hình tượng, sau đó đi về phía phòng nghỉ.

Nhật ký "tan làm" một mình, cũng là lần đầu tiên.

“Không ngờ lại sáng rồi…” Lại Vũ Đông ngẩng đầu nhìn vào ống kính phía trên, hắn cố gắng che giấu sự mệt mỏi, giọng nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một người bạn thân, “Bài này khó quá trời luôn, nhiều chỗ trước giờ chưa từng thử—mà nghĩ lại thì, mình chưa thử nhiều cái thiệt ha?”

“Nhưng bài này lạ lắm, cũng hay nữa, là bài mình thích nhất trong mấy bài của công diễn ba. Nếu làm tốt thì sân khấu sẽ cực kỳ đẹp.”

“Còn nữa, đây là bài mấy bạn chọn cho mình, ừm… mình không rành mấy vụ này, nhưng mình đoán chắc mọi người cũng đã rất vất vả phải không?"

Sau khi chọn bài hát xong, Lý Tự không giấu được chuyện gì, dùng giọng nói bí ẩn xen lẫn chút tự hào tiết lộ rằng fan của Mạc Lê cũng chọn 《 Quái Đản 》. Ý cậu ấy là hai người họ đối đầu, và fan nhà hắn đã "đẩy" fan nhà Mạc Lê xuống.

Thật sự rất "chấn động", trên nhiều khía cạnh.

Bao nhiêu cảm xúc dồn nén hóa thành một nụ cười nhẹ nhàng, trong trẻo, rạng rỡ dưới ánh nắng như mùa xuân đang đón băng tuyết tan chảy.

“Cảm ơn các bạn, nhờ có các bạn mà mình mới may mắn đến vậy.”

【Bé ơiiii… T T】

【Được làm fan của bé đúng là may mắn ba đời 5555】

【Bị thần tượng cũ làm tổn thương, nhờ Yuzu chữa lành luôn rồi】

【Trời ơi, mình cảm giác Yuzu đang nói chuyện trực tiếp với mình vậy đó…】

【Bảng vote đâu!? Tài khoản đâu!? Đưa hết đây! Tôi vote thêm năm trăm năm nữa cũng được!!】

Bình luận tăng vọt như bùng nổ.

Lại Vũ Đông giật bắn người, trước giờ hắn thấy bình luận trên màn hình lác đác nên tưởng không có nhiều người online, ai ngờ nhật ký tan ca vừa lên sóng đã gọi hết người ra luôn rồi.

Hắn cũng phát hiện ra, chỉ cần hắn nói điều gì thật lòng, phản ứng của mọi người sẽ rất mãnh liệt.

Cơn buồn ngủ bị đè nén lúc nãy giờ không buông tha, lại lặng lẽ trỗi dậy. Lại Vũ Đông cầm lấy áo khoác đã được xếp gọn, không màng chuyện tóc còn ướt, khoác lên rồi rời khỏi phòng tập.

Ra khỏi toà nhà, ánh sáng rạng đông xuyên qua mây, rơi xuống như ban tặng một khởi đầu mới.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 152: Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!



Một ngày đẹp trời.

Lại Vũ Đông đứng cô độc trước cửa, không có ai tan ca cũng chẳng có ai tới ca sớm, hắn trông như một kẻ lạc quẻ giữa không gian im ắng.

Không còn cách nào, sáu giờ sáng – cái giờ vô cùng lỡ cỡ.

Đúng lúc này, từ xa vọng lại một tiếng gọi đầy nội lực.

"Lại —— Vũ —— Đông ——!"

Từng chữ rõ ràng, kéo dài vang vọng, dù khoảng cách xa cũng không ngăn được, như muốn phá vỡ bức tường vô hình, truyền đạt tình cảm tới người mình không thể chạm tới như sao trời.

Tiếng gọi phát ra từ một fan đang đợi bên ngoài.

Lại Vũ Đông thoáng sững người, đầu óc lơ mơ bỗng tỉnh táo như bị tạt nước đá. Kể từ sau Lương Chi Thịnh, đây là lần đầu tiên hắn được ai đó gọi bằng tên thật.

Không còn là “Miura Yuki”, mà là “Lại Vũ Đông”.

Khoảng cách giữa hắn và thế giới này, dường như lại khẽ khàng thu hẹp thêm một chút.

Lại Vũ Đông nhìn theo hướng tiếng gọi, cô gái phía xa nhảy cẫng lên vì vui sướng, mái tóc cột đuôi ngựa vẽ thành đường cong uyển chuyển giữa không trung. Cô ấy vẫy tấm bảng tên được làm rất đẹp, chỉ tiếc là ở khoảng cách này không nhìn rõ chữ viết gì.

Việc được chính chủ để ý khiến cô nàng fan kia được tiếp thêm dũng khí, cô dốc hết sức hô to:

“Không cần cảm ơn đâu——!”

Cả nhóm fan lập tức bật cười rộn rã.

“Chị em đúng là huyền thoại luôn đó hahaha!”

“Chờ cả buổi cuối cùng chỉ nói vậy thôi hả??”

“Cổ vũ từ xa ngàn dặm chỉ để bảo idol khỏi cần cảm ơn??”

“Trời ơi, mới ăn xong bữa sáng mà cười muốn trào ra luôn.”

Biết bao giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, dù không ai hét to như cô gái lúc nãy, Lại Vũ Đông không nghe rõ các bạn ấy đang nói gì, nhưng cảm xúc rộn ràng lan truyền khiến hắn cũng bật cười theo.

Không cần lời giải thích nào thêm, hắn biết các bạn ấy đang nói đến Nhật ký tan làm.

Người ta thường nói idol nên chủ động đáp lại fan, tạo nên sự tương tác hai chiều. Nhưng lúc này, cảm xúc trong lòng hắn lại hoàn toàn ngược lại.

Chính hắn là người được tình yêu thương đáp lại.

Sau đó, tiếng hô hào tiếp tục vang lên——

“Bảo bối! Giơ tay tạo hình trái tim trên đầu đi! Mami muốn thấy nè!”

“Tai thỏ! Làm tai thỏ đi!”

“Bé Bưởi ơi! Xoay vòng kiểu chim cánh cụt nha!”

...

Lại Vũ Đông sợ mấy bạn fan gào hét đến khản cả cổ, nên cố gắng thực hiện mọi lời yêu cầu của họ. Hôm nay lại không có thành viên nào đi cùng, hắn muốn nán lại bao lâu cũng được.

Cứ như một hồ điều ước biết chiều lòng tất cả, thậm chí không cần phải thảy đồng xu.

Cho đến khi Lại Vũ Đông che miệng hắt hơi một cái, đám fan lập tức ngừng gọi, lần lượt giục hắn mau về ký túc xá nghỉ ngơi.

“Về tắm nước nóng ngay nha! Đừng để cảm lạnh đó!”

“Đừng bán nghệ nữa! Sức khỏe quan trọng hơn!”

“Chồng ơi chiều gặp nha! Yêu anh!”

“Chờ bảo bối đi làm! Mami cũng đi ngủ đây!”

Giữa những lời nhắn nhủ đầy quan tâm, Lại Vũ Đông bị fan “ép buộc” quay về ký túc xá, hoạt động giao lưu buộc phải kết thúc tại đây.

Hắn dừng lại trước cửa kính, quay đầu nhìn lại, lập tức nghe tiếng một fan thẫn thờ hét to:

“Mau vào đi! Tạm biệt!”

Nghe giọng, đó là cô fan gọi tên thật hắn lúc nãy. Cô ấy như Chức Nữ đứng bên bờ ngân hà, rưng rưng "từ biệt" Ngưu Lang chỉ gặp một lần mỗi năm. Lại Vũ Đông bất đắc dĩ mỉm cười, vẫy tay tạm biệt về phía giọng nói vừa rồi.

Dõi theo bóng lưng idol rời đi, cô gái fan ấy lập tức rút điện thoại, đăng bài than thở trong nhóm riêng của fan Miura Yuki:

【Chủ đề】 Trải nghiệm cảm giác làm "hòn vọng phu"

Chủ thớt: Nhìn bóng dáng Lại Lại khuất dần khỏi tầm mắt, tớ cô đơn quá...

Chỉ mới canh tan làm thôi mà đã thấy trống trải vậy rồi, sau này nếu gặp ảnh ở fansign, tới giờ bị staff đuổi, tui biết phải làm sao đây? Rồi lúc giải tán concert thì sao?!!

Không có LVD thì tui sống không nổi đâu!!

1L

Chị gái suy nghĩ xa ghê, lôi cả chuyện giải tán concert vô nữa…

2L

Nộp video tan làm ra đây coi!

3L

Vote Galaxy chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đó, đừng quên nha.

4L

Ngày mới – bảng mới! Các chị em fan Bưởi, tập hợp! Nghe lệnh tui! Giành lấy suất ký tặng nào!

5L

Dân văn phòng xin nghỉ hẳn hai ngày để vote luôn đây.

...

Trong khi Lại Vũ Đông đang cật lực chuẩn bị cho sân khấu vòng ba, thì fan của hắn cũng đang hừng hực khí thế cày bảng bình chọn cho vòng tiếp theo.

Hai giờ chiều cùng ngày.

Chính xác thì còn mười lăm phút nữa mới hai giờ.

Người tan làm muộn nhất – Lại Vũ Đông – lại là người đầu tiên có mặt ở phòng tập. Tinh thần làm việc của hắn khiến người đến sau là Giang Dương Phàm nghi ngờ hắn thật ra chưa từng rời khỏi đây.

Giang Dương Phàm nhìn đội trưởng với ánh mắt khó tin: “Cậu đi lúc mấy giờ vậy?”

“Sáu giờ hơn?”

Lại Vũ Đông giơ ly Americano lạnh áp lên má, hắn phát hiện dùng loại "thuốc Đông y" của giới trẻ để tỉnh ngủ chườm còn hiệu quả hơn cả uống. Mới nãy vừa ghé căn tin xin thêm đá xong, lạnh đến tỉnh cả người.

“Sao có cảm giác còn tan làm muộn hơn cả vòng 1 vậy?” Triệu Diệc Phong vừa bước vào phòng tập đã nghe được đoạn hội thoại khiến tim anh suýt ngừng đập.

Anh buông lời trêu ghẹo với giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay chắc tới lượt anh dạy em nhảy rồi nha, Yuki lão sư?”

Lại Vũ Đông gật đầu: “Ừm, hôm nay dạy em cách 'vượt con dốc nhỏ'."

Triệu Diệc Phong: “??”

Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 153: Mở mang tầm mắt thật



Nhóm Quái Đản vẫn đang luyện tập đều đặn và có tổ chức.

Ngoại trừ độ khó của ca khúc, nhóm này không gặp phải vấn đề hay xung đột gì khác. Bầu không khí trong đội rất hòa thuận, thân thiện, tất cả thành viên đều khỏe mạnh. Cùng lắm chỉ là thiếu ngủ, tinh thần hơi sa sút — đặc biệt là mấy “huynh đệ đồng khổ” gặp khó khăn trong khoản nhảy nhót.

So với vòng đầu tiên thì ít kịch tính hơn một chút, so với vòng công diễn 2 thì thiếu chút thú vị. "Gió êm sóng lặng" là từ miêu tả chính xác nhất. Điều bất ngờ nhất ngược lại là đến từ bên ngoài.

Ngày thứ hai sau khi thông báo vòng ba được công bố, luyện nhảy mấy tiếng liền sau bữa trưa khiến Lại Vũ Đông cảm thấy ngột ngạt vì không khí không được lưu thông.

Ở mãi trong phòng tập phải bật đèn cả ban ngày, cảm giác như bị nhốt trong một kho chứa đồ khổng lồ. Cảm xúc của hắn cũng bị giam cầm cùng với mồ hôi và không khí bí bách, nhảy đến mức có cảm giác như đang ở trong phòng xông hơi.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Lại Vũ Đông ra hành lang hít thở chút không khí trong lành, tiện thể giảm bớt tình trạng mỏi mắt.

Nhìn lâu vào những bức tường gỗ mộc mạc khiến hắn có cảm giác quay lại những ngày tháng đau khổ cày đề, nhưng chưa tệ bằng việc tường kính khiến không gian có cảm giác rộng hơn thực tế. Hắn không thích cảm giác hiệu ứng thị giác không khớp với không gian thực tế. Tập nhảy trước gương lâu quá, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Tuy nhiên, nghỉ ngơi chỉ áp dụng cho cơ thể thôi, còn lời bài hát thì hắn vẫn mang theo ra ngoài.

Không luyện nhảy thì luyện hát, làm bậc thầy quản lý thời gian thực thụ.

Lại Vũ Đông tựa vào bậu cửa sổ, hành lang không được làm ồn, nên hắn chỉ có thể khe khẽ ngân nga với âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Không luyện kỹ thuật thanh nhạc thì luyện flow cho phần rap, âm lượng không ảnh hưởng quá nhiều.

Chưa hát được bao lâu, hắn lờ mờ nghe thấy có tiếng người.

Âm thanh không rõ ràng lắm, giống như lúc đi học tình cờ nghe thấy tiếng ồn ào từ lớp bên cạnh, mà lại là lớp học ở cuối hành lang.

Hắn tháo tai nghe xuống, nhìn quanh một vòng nhưng không phát hiện ra động tĩnh gì bất thường.

— Là âm thanh từ tầng khác vọng lại sao?

Lại Vũ Đông không mấy bận tâm, chuẩn bị đeo tai nghe tiếp tục luyện rap.

Đúng lúc này, giọng nói ban nãy lại vang lên, lần này còn rõ ràng và dõng dạc hơn:

“Lại, Vũ, Đông…!”

Lại Vũ Đông: "...". Lại bị trêu chọc rồi à?

Bàn tay đang áp tai chợt khựng lại, hắn nghi hoặc nhìn quanh, vẫn không phát hiện ra gì cả.

Trên hành lang vắng tanh không một bóng người, bỗng dưng vang lên tiếng gọi tên thật của hắn, từng chữ đều rành rọt, đầy khí lực, mà bản thân lại không thấy lấy một bóng dáng nào.

Nghĩ thế nào cũng thấy thật kỳ lạ mà. Chẳng lẽ là hắn mệt quá nên sinh ra ảo giác?

Sau một hồi suy luận, Lại Vũ Đông loại bỏ khả năng xuyên không và bị trêu, cuối cùng xác định được nguồn phát ra âm thanh dưới lầu.

Chính xác hơn, là dưới cửa sổ.

Lại Vũ Đông kéo mở khung cửa kín bưng bên cạnh, ngạc nhiên nhìn ra ngoài, quả nhiên không xa có vài người hâm mộ đang nhảy nhót vẫy tay với hắn, vì khoảng cách và độ cao nên nhìn chẳng khác gì hạt mè bé xíu.

Dưới kia chỉ lác đác vài fan, có lẽ đa số đã biết giờ giấc sinh hoạt âm phủ của hắn nên sẽ không chờ "tan làm" vào giờ này.

【Yuzu Bảo đang nhìn gì thế? Để mami xem với!】

【Hình như có tiếng ai đó gọi thật】

【Mở to volume, nghe được tiếng gọi luôn này】

【Không lẽ bị fan tóm được rồi 233】

【Fan nhà khác từng nhắc, có một vị trí có thể nhìn thấy hành lang nào đó trong tòa nhà luyện tập. Chắc là chỗ này rồi】

Mở mang tầm mắt thật.

Đây là lần đầu Lại Vũ Đông nghe nói có chỗ “phong thủy bảo địa” như vậy, mà hắn cũng lần đầu tiên bị phân tới phòng luyện này.

Chẳng trách hai lần luyện tập chuẩn bị công diễn trước đó chưa từng gặp tình huống này.

【Muốn xem góc nhìn của fan ở hiện trường】

【Đợi đã, có phải sẽ giống cái meme đó không?】

【Chạy mau.jpg】

【Nín!】

【Ban đầu còn thấy hơi lãng mạn, đùng cái lại chuyển sang chế độ meme hài hước hhhhh】

Lại Vũ Đông: ……

Cái meme giơ tấm biển “Chạy lẹ đi” trước cửa sổ đó hả?

Lúc đọc bình luận thì hắn còn thấy bình thường, nhưng vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Nhưng chính nhờ vậy lại nảy ra một ý tưởng, hắn lật mặt sau tờ lời bài hát trên tay, rút từ túi ra cây bút lúc nào cũng mang theo – để tiện ghi chú – rồi vẽ vời vài nét lên nền giấy trắng tinh, sau đó giơ lên cho fan ngoài cửa sổ xem.

Niềm vui bất ngờ khiến đám fan đồng thanh “Woa” một tiếng, ai nấy vội rút điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này.

【Cầu xin fan hiện trường up ảnh lên diễn đàn! Không thấy được Yuzu vẽ gì, tôi phát điên mất!】

【Fan của Yuzu thật sự là những người hạnh phúc nhất thế giới T T……】

【Đoán mò chắc lại là trái tim - -】

【+1, Miura Yuki lần nào cũng dùng chiêu này, nhìn riết chán ghê】

【? Người phía trước, chán Yuzuko thế sao còn vào xem kênh livestream chỉ có mình cậu ấy?】

【Cười xỉu, tôi thấy không chán là được】

【Dù gì thì mấy lần Yuzu làm mấy cái tim đó nhìn dễ thương thật mà, tuy chưa từng bùng nổ viral, nhưng lúc nào cũng có người ngoài cuộc đòi xin link clip! Quả là công thức hút tương tác của các tài khoản tin tức! Idol nào đó có khi còn phải ghen tỵ~】

【Đừng để ý mấy đứa gây chuyện, bấm báo cáo là xong】

【Yuzu, dạo này cậu ấy nổi thật rồi, mấy người kia nói gì cũng mặc】

Đối diện với màn tranh luận của người xem livestream, Lại Vũ Đông chẳng chút gợn sóng.

Hắn đã quen với cảnh cứ dăm ba bữa lại xảy ra chuyện như vậy, nhất là từ sau khi thuận lợi tiến lên top đầu, tần suất mấy cuộc cãi nhau này tăng vọt, lý do thì trời ơi đất hỡi đủ kiểu.

Tâm lý của hắn khá vững, miễn là không phải tấn công cá nhân hay nguyền rủa ác ý thì hắn không dễ bị ảnh hưởng đâu.

Cũng nhờ chế độ lọc bình luận xanh của hệ thống, điểm cộng hiếm hoi đó.

Lại Vũ Đông mỉm cười vẫy tay chào fan ngoài cửa sổ, sau đó quay sang ống kính lắc lắc tờ lời bài hát trong tay: “Tình cờ gặp người tìm sao rồi.”

Trên nền giấy trắng, rõ ràng là một gương mặt hoạt hình đáng yêu:

AvA

Xin lỗi nhé, hắn cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.

【Awww! Vẽ dễ thương quá đi mất!】

【Trời đất ơi, tôi cũng muốn gặp trai đẹp rồi được vẽ mặt cưng vậy đó】

【Hồi nãy ai đoán là trái tim vậy?】

【Bị chính idol vả mặt rồi nhé, sướng!】

【Bị vả mặt nhanh thiệt chớkkkk】

……

Nếu hỏi các thực tập sinh, trong tuần chuẩn bị công diễn thì ngày nào hồi hộp nhất ngoài hôm lên sân khấu, 99% sẽ trả lời là buổi học kiểm tra.

Lại Vũ Đông cũng không ngoại lệ.

Ba mươi lăm học viên ngồi trong lớp học, đây là lần đầu tiên tất cả nhóm cùng tham gia buổi học kiểm tra, trước đây đều chia nhóm học riêng.

Số lượng giảm mạnh, tiến độ kiểm tra cũng nhanh hơn.

Do tiết mục công diễn lần ba là một sân khấu đánh giá toàn diện, nên người khởi xướng, huấn luyện viên và cả giáo viên chuyên môn đều có mặt, sáu người ngồi thành hàng, không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Lại Vũ Đông tập trung hết mức vào vị huấn luyện viên rap, lần công diễn hai hắn còn cầu mong đừng bị Lý Kha bắn phá chính diện, ai dè vài phút sau liền bị “lên lịch” ngay.

Huấn luyện viên Lý Kha khoanh tay trước ngực, dù là người ít kinh nghiệm nhất trong sáu người, tuổi còn nhỏ hơn cả một số học viên, nhưng nhờ cái miệng “phun độc” của mình mà nghiễm nhiên trở thành “Đại Ma Vương” số một trong lòng mọi người.

Tiện nói thêm, Lại Vũ Đông từng nghi ngờ Lý Tự và Lý Kha có quan hệ huyết thống, đều là rapper họ Lý hai chữ, tính cách lại hao hao, thật khó không liên tưởng.

Kết quả Lý Tự phán thẳng một câu “Thần kinh à”, dập tắt suy nghĩ đó ngay lập tức.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 154: Cố lên nhé, người luôn nỗ lực nhất



Nhóm《Quái Đản》được sắp xếp biểu diễn cuối cùng.

Bốn nhóm phía trước lần lượt trình diễn kết quả luyện tập, chỉ có nhóm《Vô Danh》thoát nạn trọn vẹn, mấy nhóm còn lại đều bị phê bình nhiều ít khác nhau.

Nặng nhất là nhóm《Moonlight》, không khí lúc đó nghiêm túc tới mức khiến Lại Vũ Đông cũng toát mồ hôi thay.

Nhưng bất kể là center Từ Án hay đội trưởng Bùi Lan, tâm lý đều vững vàng đến mức kinh ngạc, sau khi rời sân khấu, toàn đội không hề bị ảnh hưởng bởi lời phê bình, vẫn giữ vững tinh thần, chứng tỏ bản lĩnh vượt trội.

Không hổ danh là Từ Án – người chưa từng khóc trong bất kỳ lần công bố thứ hạng nào.

“Còn một nhóm nữa nhỉ?” Phó Hàm Vũ điều chỉnh thứ tự lời bài hát, “《Quái Đản》— À, bài này là bạn tôi viết đó, rất mong chờ phần trình diễn của các bạn.”

“Nhóm này vị trí center cũng rap nè… Ồ? Center là em hả.” Lý Kha liếc nhìn Lại Vũ Đông đang đứng ở vị trí trung tâm, “Được rồi, tôi rất trông đợi vào màn biểu diễn của các em.”

Huấn luyện viên nhảy – Tào Ngạn lạnh nhạt nói: “Hy vọng lần này cũng sẽ mang đến bất ngờ cho tôi.”

【Có phải Tào Ngạn cũng đang nói Yuzuko không?】

【emmm… Hình như buổi đánh giá vị trí lần hai, Tào Ngạn cũng từng nói mong chờ bất ngờ gì đó…】

【Xong đời, nhóm này vốn đã có nhiều đoạn center, chưa bắt đầu đã trở thành đối tượng “chăm sóc đặc biệt” của giáo viên rồi】

【Cứu tôi với, tôi thay Yuzu mà thấy căng thẳng giùm luôn rồi】

Ban đầu Lại Vũ Đông đã điều chỉnh xong tâm lý, nhưng liên hoàn “kỳ vọng” bất ngờ này suýt nữa khiến hắn không thở nổi, như thể thứ hắn sắp đối mặt không phải vài ánh mắt, mà là máy soi X-quang.

May là giờ đây cảm giác căng thẳng đã không còn ảnh hưởng đến hắn quá nhiều. Hắn cùng đồng đội hoàn thành phần trình diễn không khác gì khi luyện tập.

Nhạc nền dừng lại, tất cả đứng tại chỗ thở nhẹ, chờ đợi lời nhận xét từ các huấn luyện viên.

Hiện trường lặng đi vài giây.

Người phá vỡ sự im lặng là Phó Hàm Vũ. Giọng anh trầm ổn, không nghe ra cảm xúc: “Nhóm của các em là nhóm có tổng thể yếu nhất.”

【?】

【Tôi bị hoa mắt hay bị điếc vậy trời?】

【Gì chứ? “Quái Đản” không phải hay nhất, nhưng làm sao mà thành yếu nhất được?】

【Buồn cười thật, không phải yếu nhất thì là gì?】

【Ít nhất cũng tốt hơn tổ moonlight chứ?】

【Tôi ngửi thấy mùi kịch bản rồi nè】

【Kịch bản 'ngược dòng' ập đến!】

【Đỡ lấy tôi, tôi sắp “bay” vào đội debut nhờ cú nghịch chuyển này】

Thần kinh của Lại Vũ Đông căng như dây đàn. Khán giả có thể xem đây là kịch bản, nhưng hắn thì không thể ngây thơ tin rằng đây chỉ là một màn diễn.

Dù Phó Hàm Vũ vì hiệu ứng chương trình mà cố tình nói quá, thì chắc chắn nhóm bọn họ cũng có vấn đề gì đó, nếu phần trình diễn của họ thật sự hoàn hảo đến mức không bắt bẻ được, người bị thử thách sẽ là diễn xuất của anh, chứ không phải họ.

Muốn được ngược dòng, điều kiện tiên quyết là phải đủ khả năng đỡ được cú chuyển đó.

“Vũ đạo rất loạn, nhìn thì có vẻ bận rộn nhưng lại không biết đang bận cái gì, như thể bị âm nhạc dắt đi. Nhảy cùng mỗi người nhảy một kiểu, các em mạng yếu nên bị lag à?" Giáo viên vũ đạo Tào Ngạn giáng nhát "đao" đầu tiên.

Giáo viên thanh nhạc Khương Hiểu Đình tiếp ngay sau đó: "Thanh nhạc là thế mạnh của nhóm các em, nhưng các em không những không thể hiện ra được, mà còn bị vũ đạo làm ảnh hưởng."

Sau khi nhận xét tổng thể, các huấn luyện viên lần lượt chỉ đích danh từng thí sinh, người duy nhất được khen là vocal của Triệu Diệc Phong, nhưng phần nhảy của anh lại bị Tào Ngạn “ném” cú chí mạng.

Nếu nhất quyết muốn nói, thì rap của Lý Tự cũng được khen. Nhưng nguyên văn lời Lý Kha là "Không tự viết lời thì còn tạm". Tâm trạng Lý Tự đại khái là thà không được khen còn hơn.

“Miura Yuki.”

"Có ạ."

Người đầu tiên lên tiếng là Lý Kha. Mở đầu là một nhân vật “nặng ký”, cách tiếp cận này khiến Lại Vũ Đông âm thầm thở dài, chuẩn bị tâm lý bị “hành”.

Nhưng bất ngờ là phản ứng của Lý Kha lại khá nhẹ nhàng.

“Cái phần rap của em ấy… Nếu mới tiếp xúc rap được ba, bốn ngày thì cũng tạm được. Có chút tố chất, cộng với việc em chịu khó luyện tập, đúng không?” Lý Kha dừng lại một nhịp “Nhưng vẫn còn cách rất xa so với tiêu chuẩn của tôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang nắm chặt vạt áo, qua bóng dáng ấy như nhìn thấy chính mình thời non trẻ.

“Chỉ cần em bước lên sân khấu, sẽ không ai quan tâm em là người mới hay luyện được bao lâu. Dù có ai rảnh rỗi đi tra, thì cũng không vì vậy mà hạ thấp tiêu chuẩn. Họ chỉ bảo em mau xuống sân khấu mà tập cho đàng hoàng rồi quay lại.”

“Nên là, không đạt.”

【Tôi lại không thấy dữ lắm?】

【Thế này mà không dữ á? Tôi sợ muốn chết luôn nè】

【So với những gì mấy người khác bị “sạc”, vậy là hiền rồi đó, mà còn gián tiếp khen Yuzuko nữa】

【Tôi cảm giác Lý Kha khá là quý Yuki đó, vòng công diễn 1 còn 'cà khịa' sinh vật xui xẻo nào đó, sướng cực】

【Vẫn nhớ mãi cảnh ảnh chọc Yuki trong vòng đánh giá chủ đề hahahaha】

【Vũ khí diệt rapper】

【Bỗng nhiên nhớ Bạch ca là vừa nhảy vừa rap giỏi luôn…】

【Cái gì cũng “ship” thì tôi mới đủ dinh dưỡng】

Lại Vũ Đông thực sự cảm nhận được "niềm vui nỗi buồn của con người không tương thông".

Hắn thì sắp ngộp vì căng thẳng, còn bình luận thì nghiêm túc phân tích quan hệ giữa hắn và các thực tập sinh chuyên rap.

Trong khi hắn nhớ là mình quen với mấy bạn nhảy nhiều hơn bạn rap mà?!

“Nhưng mà—”

Lý Kha đổi giọng, chống cằm nhìn lười nhác:

"Rap tốt bốn câu không khó đâu, chưa đến mười giây mà. Mấy ngày sau luyện tập cho tử tế vào. Trong thời gian ngắn phải đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của tôi. Không đạt được tức là em lười biếng."

Lại Vũ Đông chớp chớp mắt, CPU trong đầu lập tức phân tích phần nhận xét “quanh co lòng vòng” kia.

Chẳng bao lâu sau, hắn mỉm cười chân thành: “Cảm ơn lão sư.”

Đợi các huấn luyện viên còn lại nhận xét xong phần nhảy và thanh nhạc của Lại Vũ Đông, Phó Hàm Vũ mới đưa ra lời tổng kết:

“Hiện giờ đã là giai đoạn sau của chương trình, mọi người không còn chỉ yêu cầu em có tiến bộ là được, mà là phải theo kịp độ khó đang tăng lên. Giả sử tốc độ tiến bộ của em là một, độ khó của bài hát là mười, vậy một tuần liệu có đủ không?”

“Em là một trong những thí sinh gần với suất debut nhất, tôi tin rằng em có thể chứng minh thực lực của mình qua sân khấu vòng ba.”

“Cố lên nhé, người luôn nỗ lực nhất.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back