Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 145: Luyện tập rap



Buổi luyện tập tự do của Lại Vũ Đông ngay từ đầu đã không suôn sẻ.

Phần mở đầu là đoạn của vị trí center, hắn liên tục vào sai nhịp, cứ hát lại rồi lại sai, lặp đi lặp lại đến mức chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Tập nửa ngày mà còn chưa xong một câu?

Là do hắn có vấn đề, hay là ca khúc này có “thiết lập ẩn”?

Gặp khó khăn mà cứ cắm đầu tự xử lý là hạ sách. Lại Vũ Đông dứt khoát đi tìm người giúp đỡ. Dù mở miệng xin trợ giúp ngay từ câu đầu có hơi ngốc thật, nhưng còn hơn là vừa không hiểu gì vừa tự mày mò, chỉ tổ tốn thời gian.

Người hợp tác ăn ý và có quan hệ cá nhân tốt—Triệu Diệc Phong là ứng cử viên hoàn hảo.

“Vào nhịp hả?” Triệu Diệc Phong nghe xong thì cũng không thấy đoạn mở đầu có gì khó, nhưng anh tua lại đoạn nhạc một lần, lập tức phát hiện ra mấu chốt: “Đây là một ô nhịp yếu, phần mở đầu hơi khó vô nhịp.”

Từ mới nghe lần đầu khiến Lại Vũ Đông ngơ ngác: “Là kiến thức nhạc lý sao?”

“Ừ, nghĩa là nốt đầu tiên không bắt đầu từ phách mạnh, mà là từ phách yếu. Trước đó có mấy phách bị bỏ trống, không có tiếng, nên đây là một ô nhịp không hoàn chỉnh.” Triệu Diệc Phong cố gắng dùng lời lẽ đơn giản để giải thích, “Nhạc lý phức tạp lắm, giờ cậu chưa hiểu cũng không sao, cứ hiểu đơn giản là ô nhịp đầu tiên không đủ phách, còn các ô nhịp sau thì bình thường.”

Lại Vũ Đông trầm ngâm chốc lát: “Vậy… tôi đếm đủ một ô nhịp trong đầu để bù vào chỗ trống đó?”

"Bingo~" Triệu Diệc Phong búng tay một cái. "Có hay không cân nhắc sau này ra ngoài bù đắp một chút kiến thức nhạc lý không? Cậu học chắc sẽ rất nhanh."

Lại Vũ Đông đưa ra câu trả lời lấp lửng: “Nếu có cơ hội thì sẽ thử.”

Thứ hắn nên học bổ sung không chừng không phải nhạc lý, mà là khoảng thời gian trì hoãn việc luyện tập buổi sáng cho chuyên ngành phát thanh.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là… hắn phải debut được đã.

Có hướng giải quyết rồi thì mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều.

Triệu Diệc Phong chia nhịp rồi làm mẫu một lần, Lại Vũ Đông bắt chước làm theo, thật đáng mừng, lần này cuối cùng cũng vào nhịp đúng.

“Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.” Triệu Diệc Phong vỗ vai hắn cổ vũ, “Ca khúc này độ rộng quãng âm không phải vấn đề với cậu, chỉ có giai điệu và hơi thở là hơi khó thôi. Giai điệu thì luyện nhiều sẽ quen, còn hơi thở thì vốn là điểm mạnh của cậu rồi, không cần lo.”

Lại Vũ Đông gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi sẽ cố gắng.”

【Team quen biết có khác】

【Stage 2 là lớp đào tạo chuyên môn, Stage 3 là lớp đào tạo toàn diện】

【Vậy chung kết là gì?】

【Mật bưởi vàng tươi, vừa cập bến!】

Lại Vũ Đông: …

Nghe như quảng cáo trái cây vậy.

Giải quyết xong phần nhập bài then chốt, Lại Vũ Đông tiếp tục nghiền ngẫm bài hát.

Các buổi học thanh nhạc của Từ Án rõ ràng có hiệu quả. Hắn đã thành công nghe ra chuẩn âm của mình rất "phiêu" (không ổn định), giống như thả diều trên trời vậy. Dù đúng mốt đương thời, nhưng vẫn không đạt được chuẩn.

Nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần hát theo bản demo của nhạc sĩ, lặp đi lặp lại, điều chỉnh từng chút một, rồi cũng sẽ sửa được.

Rắc rối hơn là phần giai điệu mà Triệu Diệc Phong nhắc đến, phần đầu của bài rất phức tạp, giai điệu thay đổi liên tục, cực khó để bắt được “cảm giác đúng”.

Sau khi khổ sở tìm được đúng cao độ, Lại Vũ Đông thử hát vài lần, nhưng kết quả không như mong đợi.

Nghe cứ sai sai. Cái kiểu sai khiến người ta không thể chỉ ra được cụ thể, mà chỉ có thể dùng câu kinh điển “nghe có gì đó kỳ kỳ” để diễn tả. Không rõ hướng đi, không biết nguyên nhân, cảm giác lạc lõng vô định, nhưng duy nhất có thể chắc chắn là: tuyệt đối không phải hát kiểu này.

Lại Vũ Đông đành phải tiếp tục nhờ Triệu Diệc Phong giúp.

"Thật xin lỗi, lại làm phiền anh." Lại Vũ Đông khó xử xin lỗi. "Nhưng tôi tự mình thử rất lâu rồi, thử thế nào cũng không ổn lắm."

“Không sao đâu.” Triệu Diệc Phong xua tay chẳng để tâm, “Cậu giúp tôi nhiều lần rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Nếu thực sự thấy ngại, cứ coi như tôi đang trả ơn là được.”

Anh ấy dừng đoạn đang luyện tập, tua tiến độ MP3 đến part bị hỏi.

【Khoan đã, Bé Đông từng giúp đỡ Triệu lão sư à?】

【Công diễn 1 có đào bới qua. Yuzuko giải thích nguyên do trận battle ở sân khấu đầu, trực tiếp chỉ ra trước ống kính】

【Sao tôi lại không nhớ gì nhỉ?】

【Tại vì bản chính không có chiếu 233】

【Nhưng fan nhà Phong ca có tự biên tập lại toàn bộ tình tiết, view cũng cao phết, có thể nói là “tẩy trắng” được kha khá, dù tôi thấy Triệu Diệc Phong vốn cũng chẳng có phốt gì】

【Triệu Diệc Phong tham gia 《Tinh》 đúng là không lỗ, dù không debut thì ít ra cũng cứu được hình tượng với khán giả】

Lại Vũ Đông lướt qua màn hình hiển thị bình luận, cảm thấy hình như có rất nhiều chuyện xảy ra mà hắn không hề hay biết.

Hắn yên lặng nhìn về phía Triệu Diệc Phong đang đeo tai nghe. Đối phương lười biếng cầm tờ giấy lời bài hát. Mái tóc đen bên thái dương rũ xuống theo tư thế cúi đầu. Phần tóc tết ở gáy đã dài hơn một chút so với lúc đầu chương trình. Bím tóc ban đầu vì quá ngắn nên vểnh lên phía trước, giờ thì đã rủ xuống.

Nghĩ vậy, hắn nhận ra mình bị hệ thống trói đến show tuyển chọn đã... đã bảy tuần rồi.

Lâu đến mức hắn ngẫu nhiên sẽ quên mất mình đang ở trong thế giới song song.

"Nghe xong rồi." Triệu Diệc Phong tháo tai nghe, nhìn về phía vị đội trưởng bề ngoài bình tĩnh, thực ra đầu óc đang "treo máy". "Yuki, cậu hát thử một lần cho tôi nghe xem."

"Ừm ừm..." Lại Vũ Đông lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tờ giấy lời bài hát lên làm theo.

【Cũng ổn mà, tôi cứ tưởng khó nghe lắm】

【Không vào nhịp/vị trí, kỳ kỳ】

【Đây không phải trấn nhỏ quái đản, đây là thư viện à? Yuzuko hát khiến tôi bình tĩnh lại】

【Mà nghĩ lại thì… thư viện với thị trấn quái đản khác gì nhau? Không giữ im lặng là dễ gặp chuyện lắm á (??)】

Triệu Diệc Phong xoa cằm, nhận xét: “Thiếu cảm giác nhịp nhàng, nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất.”

Lại Vũ Đông khiêm tốn thỉnh giáo: "Đó là gì vậy?"

“Cậu hát ‘trắng’ quá. Không phải nói cậu dùng giọng sáng rõ đâu, mà là không khí không đúng. Hát mà, không phải chỉ cần ngân ra mấy câu là xong. Cậu hát bài tình yêu dễ thương và bài thất tình đau khổ chắc chắn không giống nhau rồi đúng không? Ở đây cũng vậy thôi.”

Kết hợp với phản hồi từ bình luận trực tiếp, Lại Vũ Đông chợt ngộ ra chút gì đó: “Giọng và cách hát chưa ăn khớp với phong cách bài?”

“Chính xác.” Triệu Diệc Phong gật đầu hài lòng, “Những câu này đang kể về bối cảnh – một thị trấn quái dị. Chẳng lẽ chỉ dựa vào sân khấu, lời bài hát và bản phối là đủ để khán giả hình dung ra à? Giọng hát cũng là một phần truyền tải thông tin đấy.”

Anh lấy ví dụ để giải thích: “Ví dụ như cậu đi chơi nhà ma ấy. Mấy NPC ở đó toàn cố tình dùng giọng khàn, kéo dài từng tiếng, hoặc bất ngờ hú lên làm người ta giật nảy. Chứ có ai dùng giọng the thé kiểu chuột Mickey mà kêu khách vào thăm ‘ngôi nhà vui vẻ’ của mình đâu, đúng không?”

Lại Vũ Đông: “……”

Hiểu rồi, ví dụ rất trực quan.

Hai người trao đổi sơ qua một lượt, phần còn lại để Lại Vũ Đông tự quyết định. Dù sao thì chính hắn cũng chưa nghiên cứu kỹ càng, không thể hoàn toàn dựa vào gu thẩm mỹ chủ quan của Triệu Diệc Phong, hơn nữa hắn cũng chưa chắc có thể làm ra được hiệu quả giống hệt.

Lúc này, lợi thế của dân học phát thanh mới thực sự phát huy. Việc điều chỉnh chất giọng và kiểm soát cảm xúc chính là điểm mạnh của Lại Vũ Đông.

Việc duy nhất cần làm là biến “nói” thành “hát”.

Giống như quãng thời gian suy nghĩ cẩn trọng về sự khác biệt giữa phát thanh và thanh nhạc khi thu ca khúc chủ đề—bao gồm khoang cộng hưởng, cách phát âm, chất giọng và cảm xúc—tất cả đều có điểm tương đồng nhưng không thể bê nguyên xi từ cái này sang cái kia.

Giờ là lúc kiểm chứng khả năng suy luận và ứng dụng của hắn.

Khi tập đến đoạn gần hoàn thiện, Triệu Diệc Phong đi ngang qua, tay cầm bình nước, buông một câu nhận xét: “Ổn đấy, nắm được cảm giác rồi.”

Mắt Lại Vũ Đông sáng rực lên: “Tôi hát ổn thật à?”

“Ổn mà. Lần trước tôi đã nói rồi, giọng cậu hát không tệ đâu.”

Triệu Diệc Phong theo phong cách giáo dục khích lệ: đã tốt thì muốn tốt hơn hãy để sau, hiện giờ cứ khen cái đã.

Anh ấy tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng sau đoạn rap thì cậu không thể tiếp tục hát như vậy được nữa. Cảm xúc cần tăng tiến theo kiểu bùng nổ dần dần. Cần 'cuồng' một chút, 'cool ngầu' một chút."

"Được, tôi thử xem."

Trước khi thử, có một nan đề cần phải giải quyết.

—— Rap.

Lại Vũ Đông nhăn mày nhìn tờ giấy lời với đoạn rap tiếng Anh. Rõ ràng từng câu hắn đều biết đọc, cũng hiểu nghĩa, nhưng lại không thể nào thốt ra thành tiếng, cứ như giọng bị mắc kẹt nơi cuống họng.

Rap, đối với hắn còn mù tịt hơn cả nhảy.

Ít nhất trước khi đi thi show, hắn từng tập qua vài bài thể dục nhịp điệu hay Thái Cực Quyền. Nhưng rap thì hắn chẳng có tí liên hệ nào.

Lại Vũ Đông nhớ lại tiết luyện tập ở vòng công diễn đầu tiên, và cả những lần Lương Chi Thịnh, Lý Tự ngồi trong ký túc xá "cà khịa" phần rap của đội ở vòng hai—từ đó đúc kết được một ít kiến thức: rap thì cần có “flow” và “tone”.

Flow, trong tiếng Trung nghĩa là “dòng chảy”, đặt trong rap thì là những khái niệm trừu tượng như nhịp điệu, ngắt câu, tăng tốc… Hắn hiểu đơn giản nó là giai điệu và tiết tấu trong thế giới rap.

Tạ ơn trời, bài hát này đã có flow sẵn, hắn chỉ cần bắt được nhịp, không cần tự bịa ra.

Tone—tức là “chất giọng”—đây cũng là khái niệm khiến hắn đau đầu.

Hắn nhớ trong các tiết mục công diễn từng xem, nhiều người khi rap sẽ cố tình thay đổi giọng, giả giọng như SpongeBob hay mấy nhân vật hoạt hình để đọc rap, và gọi đó là “tone”.

Xin lỗi, hắn không cố tình bôi xấu hay làm xấu hình tượng rap, hắn chỉ đang cố tìm cách diễn đạt sao cho dễ hiểu với một người mới như hắn, và tone cũng không chỉ giới hạn trong những kiểu hắn vừa nêu.

Xin đừng nghe theo cách giải thích thuật ngữ sai lệch của "tay mơ" này.

Lại Vũ Đông bật đi bật lại đoạn rap ngắn ngủi kia, quyết định phải tự mình thử một lần. Nếu chưa làm gì mà đã đi hỏi người khác thì chẳng khác nào vừa nhận đề thi đã vội hỏi học sinh giỏi cách giải.

Dù không đến mức ăn sẵn nhưng cảm giác vẫn không ổn.

Nếu thật sự không được thì đi tìm Lý Tự vậy.

Vậy là Lại Vũ Đông mở màn hành trình rap của một “tân binh sợ hãi nhưng đầy quyết tâm”, hy vọng có thể tự mình chinh phục đoạn lời này.

Lần đầu.

Rất tốt, chỉ theo kịp được đúng một từ đầu tiên.

Lần hai.

Giống như làm bài điền từ, hắn chỉ nói ra được vài chữ.

Lần ba.

Nói loạn xạ, như đang lẩm nhẩm thần chú, lưỡi gần như xoắn lại.

Lần bốn...

Luyện không biết mấy chục lần, Lại Vũ Đông cuối cùng cũng có thể theo nhạc mà "đọc" ra đoạn lời rap này một cách hoàn chỉnh và rõ ràng.

Sở dĩ gọi là "đọc", là bởi vì hắn có tự mình nhận thức. Hắn biết rõ mình như đang tụng kinh với tốc độ gấp mấy lần, lại còn là phiên bản 《Kinh Thánh》 tiếng Anh.

Điểm khác biệt duy nhất với việc tụng kinh là giọng hắn khá nhỏ. Lại Vũ Đông thở dài một tiếng, tiếp tục phát nhạc.

“Anh ơi.”

Lần này hắn không hát nữa, mà định tập trung nghe bản demo kỹ hơn.

“Anh Yuki ơi.”

Lại Vũ Đông hơi khựng lại, tưởng tiếng gọi “anh” kia là dành cho người khác, không ngờ lại gọi hắn.

Hắn vội tháo tai nghe, quay sang bên cạnh, ánh nhìn theo chiều cao hạ xuống một chút—một cậu bé tóc đen thấp hơn hắn nửa cái đầu đang ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt tròn trịa vẫn còn chút nét phúng phính trẻ con.

Là Doãn Tử Trăn, cậu em út nhỏ tuổi nhất trong nhóm.

“Xin lỗi, tôi không để ý.” Lại Vũ Đông vô thức hạ thấp giọng, ngữ khí còn dịu dàng hơn thường ngày, “Có chuyện gì vậy?”

“Không sao đâu, là em tự ý làm phiền anh.” Doãn Tử Trăn gật đầu cái rụp đầy ‘cool ngầu’, gương mặt không biểu cảm mấy, nhưng đôi mắt thì tròn xoe lấp lánh, “Có thể hơi bất lịch sự, nhưng… rap không phải hát như vậy đâu.”

Lại Vũ Đông nghẹn lời: “Tôi… tôi cũng nhận ra rồi.”

“Vậy, anh có cần em giúp không?”

“A?”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 146: Cuộc chiến của Husky và chó bông xù



Ấn tượng của Lại Vũ Đông về Doãn Tử Trăn vẫn dừng lại ở hình tượng một “cool boy” lễ phép và ăn khỏe.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực rap của Doãn Tử Trăn nằm trong top thực tập sinh. Trong khi phần lớn rapper lấy sự bất cần, kênh kiệu làm cá tính thì cậu lại gập người cúi chào, nói chuyện bằng kính ngữ—đúng kiểu “dòng suối trong lành” giữa giới rap.

Không phải để dìm Lý Tự gì đâu nhé. Cậu ấy nóng tính, nói chuyện thẳng thắn nhưng nhân phẩm thì khỏi bàn, cũng là một “dòng suối” theo kiểu khác.

Tóm lại, Doãn Tử Trăn là một cậu trai tốt—từ trong ra ngoài đều đáng quý.

Bây giờ, việc Doãn Tử Trăn chủ động đứng ra giúp người khiến Lại Vũ Đông hơi bất ngờ, nhưng cũng không loại trừ khả năng là vì hắn hát rap dở đến mức người ta không đành lòng ngồi yên nữa.

Bất kể là loại nguyên nhân nào, người tốt bụng đi ngang qua cần thiết phải "hết thảy thu vào trong túi".

Kỹ năng càng nhiều càng tốt, giáo viên càng đông thì càng thêm gan dạ.

“Cần chứ.” Lại Vũ Đông cũng không giả vờ khách sáo làm gì, tỏ ra rụt rè chỉ khiến người ta cảm thấy hắn không biết lượng sức và không trân trọng cơ hội.

“Nhưng part của cậu ổn chưa? Phần của cậu vẫn quan trọng hơn, tôi có thể tranh thủ tập đoạn sau trước.”

Doãn Tử Trăn ngửa mặt lên, nghiêm túc đáp: “Ổn rồi. Em chỉ có hai đoạn rap, giờ luyện cũng khá ổn rồi.”

Ngoài phần cá nhân của Doãn Tử Trăn, phần đồng ca của bài Quái Đản chỉ có mấy câu cảm thán ngắn, nên những đoạn giai điệu khó bắt chủ yếu là chuyện của vocal, phần rap so với đó thì nhẹ nhàng hơn hẳn.

Tất nhiên, không phải bài nào cũng được dàn dựng như vậy. Cũng có những bài từ đầu đến cuối chỉ có hai ba câu lời dành cho vị trí center, cũng có những bài phần đồng ca chiếm tỉ lệ lớn.

Rap của nhóm Quái Đản đã được xem là nhiều lời rồi, nhóm bên cạnh thậm chí còn chỉ có hai câu rap, nói sao thì nói, Doãn Tử Trăn và Lý Tự đều được chia đến hai đoạn rap.

【Tiểu Trăn học nhanh kinh khủng】

【Được đưa flow với lời sẵn, tập chắc cũng lẹ thôi】

【Rõ là em út mà lo lắng cho các anh khác trong nhóm hhhh】

【Trăn Bảo mới mười sáu tuổi】

【Nhóm này rapper toàn nhỏ xíu, cậu nhóc tóc đỏ mới vừa đủ tuổi thành niên】

— Mười sáu tuổi?

Lại Vũ Đông không khỏi kinh ngạc, tuổi thật của Doãn Tử Trăn còn nhỏ hơn hắn tưởng một tuổi, chiều cao hơn mét bảy cũng không tính là thấp, sau này chắc còn cao nữa.

“Vậy thì phiền cậu rồi.”

Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận, tuy hơi lạ lẫm nhưng vẫn giữ chút lễ phép, tìm một góc khuất để bắt đầu chế độ giảng dạy.

“Chỉnh sửa từ kỹ thuật phát âm trước.” Doãn Tử Trăn cầm tờ giấy lời hát như một người lớn nhỏ, nghiêm túc nói, "Anh Yuki, phát âm tiếng Anh của anh 'đọc' thật quá."

“Phát âm quá nặng sao?"

“Không, là chuẩn quá rồi.”

Lại Vũ Đông: “……”

Chuẩn — một “khuyết điểm” đã gắn chặt với chính mình.

Không chỉ tiếng Trung chuẩn quá, giờ đến cả tiếng Anh cũng chuẩn quá rồi hả?

May là chưa hỏi sao hắn không phát âm kiểu Nhật.

Chưa dạy được bao lâu, Lý Tự cũng đi tới. Cậu ngồi phịch xuống bên còn lại, kẹp Lại Vũ Đông ở giữa. Nhìn tư thế chẳng giống đến dạy, mà như tới giám sát thì đúng hơn.

Lại Vũ Đông nghiêng đầu hỏi: “Cậu cũng luyện xong rồi?”

“Cũng gần xong rồi.”

Lý Tự chống một chân, tay vắt lên đầu gối, kiểu dáng như thân quen mà chưa thân, sống chết không nói rõ mục đích ngồi qua đây là gì.

Lại Vũ Đông buồn cười liếc Lý Tự mấy cái, cũng không hỏi nhiều, dù sao rồi cũng tới lúc cậu tự mở lời thôi.

Quả nhiên, vị rapper giả vờ cao quý này chưa mấy chốc đã mở “miệng vàng”.

Doãn Tử Trăn: “Trọng âm câu này nằm ở động từ.”

Lý Tự: “Giới từ phải đọc nhẹ đi.”

Doãn Tử Trăn: “Từ này chữ ‘p’ không phát âm.”

Lý Tự: “Chuyển thành ‘b’.”

Doãn Tử Trăn: “Chữ ‘a’ ở đây phải nối âm.”

Lý Tự: “Nối với động từ.”

Lại Vũ Đông: “……”

Giáo trình hai giọng?

【Cứu với, sao mà buồn cười dữ vậy】

【Yuki vất vả quá kkk】

【Hai người này đang diễn tấu hài à?】

Là học trò tá túc, Lại Vũ Đông chẳng dám lên tiếng, hắn kết hợp kiến thức hai bên giảng, cúi đầu ghi chép chăm chỉ.

Tự nhủ: thầy của hắn tên là “Doãn Tự”.

Cuối cùng người chịu không nổi lại là Doãn Tử Trăn, cậu nghiêng người ra trước, lộ vẻ thật lòng đề nghị: “Anh, hay là để anh dạy nhé?”

“Tại sao? Vầy không ổn à?” Lý Tự ngơ ngác như không hiểu thật, “Cậu dạy đi, tôi không giỏi dạy người đâu, tôi chỉ giúp cậu kiểm tra thôi.”

Doãn Tử Trăn muốn nói lại thôi: "Nhưng mà......"

"—— Như vậy đi."

Lại Vũ Đông buộc phải từ bỏ vai diễn người vô hình.

Hết cách, một người quá ngoan, một người quá mạnh mẽ, người ngoài nhìn vào dễ tưởng Lý Tự đang bắt nạt người ta.

Nhưng nếu theo ý Doãn Tử Trăn thì e Lý Tự sẽ để bụng, không theo lại khiến Doãn Tử Trăn khó xử, dễ bị nghi là chia phe. Trước đó hắn đã thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Dương Phàm và Triệu Diệc Phong hơi là lạ rồi.

Dù sao cũng là kiểu tình huống “lựa sao cũng sai” mà hắn đã quá quen.

"Lý Tự, cậu chờ em ấy phân tích xong một câu đã, không thì hai kiểu dạy học lẫn lộn với nhau, tôi nghe hơi loạn."

Lại Vũ Đông đổi cách xưng hô thành “em ấy”, rồi gom hết trách nhiệm về phía mình, kết lại thành một phương án tương đối dung hòa — thầy nào hắn cũng cần cả.

“...Ờ, cũng được.”

Lý Tự chống cằm, ngồi bên như học trò đi theo đọc sách, số lần chen lời giảm đi đáng kể.

【Xin lỗi nhưng anh Tự thật sự giống chú Husky giữ cửa】

【“Cuộc chiến giành Yuki của husky và chó bông xù”】

【@Tống Nhan Hi】

【Đừng mở rộng chiến tuyến nữa!】

May mà sau đó buổi học rap vẫn diễn ra suôn sẻ.

Nhờ sự giúp đỡ của các đồng đội, Lại Vũ Đông đã chỉnh sửa hết phần phát âm tiếng Anh trong đoạn rap, tờ giấy lời ghi kín đặc chú thích, nào là gạch dưới, nào là gạch chéo, sau chỉ cần dựa theo ghi chú mà luyện là được.

Hắn cảm thấy mình như vừa được “tái sinh”.

Lại Vũ Đông đầy tự tin: “Vậy là tôi có thể rap rồi đúng không?”

Doãn Tử Trăn không nể mặt đánh bay ảo tưởng: “Phát âm chỉ là bước cơ bản thôi.”

Xin lỗi, thì ra hắn còn chưa đứng trên vạch xuất phát.

“Chia nhịp, ghi nhớ flow, rồi đưa lời vào nhịp, hát chậm trước cho quen rồi mới hát nhanh. Nếu bước này khó, anh có thể thay lời bằng ‘đa đa đa’, làm rõ flow rồi mới đổi lại lời gốc sẽ dễ hơn. Phần rap của anh không nhiều nên không cần học quá bài bản để tiết kiệm thời gian.”

Lại Vũ Đông gật đầu: “Hiểu rồi.”

Nói vậy thì logic luyện tập rap với nhảy cũng na ná, mấy thứ như tiết tấu, nhịp phách, hắn đã học trong lớp nhạc lý và thanh nhạc rồi. Còn kiểu “chậm trước nhanh sau” thì giống hệt cách học nhảy.

Cảm giác như vừa được đả thông kinh mạch vậy.

“Em đi lấy nước.” Doãn Tử Trăn đứng dậy, sửa phát âm liên tục khiến cậu khô cả miệng, “Phần hát nhờ anh Tự dạy nhé, em tranh thủ nghỉ một lát.”

Lại Vũ Đông chân thành: “Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”

“Không sao, chỉ cần anh Yuki không ghét rap là em mãn nguyện rồi.”

“Không ghét.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Doãn Tử Trăn nở nụ cười rạng rỡ — đây là lần đầu tiên cậu cười kể từ khi chủ động đề nghị giúp đỡ, “Nếu vì vậy mà anh bắt đầu thấy hứng thú với rap, thì em sẽ cảm thấy rất có thành tựu.”

Mãi đến lúc này, Lại Vũ Đông mới hiểu lý do đối phương chủ động giúp đỡ mình, không phải vì thích giúp người, không phải vì nghĩ đến thành tích sân khấu — mà đơn thuần chỉ là mong muốn có thêm nhiều người chấp nhận điều mà cậu yêu thích.

Vì thế, cậu bé nguyện ý làm người dẫn đường.

Lại Vũ Đông không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Tôi đang cảm nhận sức hút của rap đó.”

Doãn Tử Trăn cười rạng rỡ hơn nữa: “Vâng!”

【Cách trả lời này của Yuzuko, "ngầu".】

【"Ngầu" chỗ nào?】

【Không trả lời thẳng là có thích hay không, nhưng nghe xong thấy dễ chịu. Nhìn Doãn Tử Trăn đi, bước đi mà như nhảy chân sáo, chắc cậu nhóc vui muốn xỉu rồi】

【《Máy hút rapper nhỏ tuổi》】

Nhìn theo bóng lưng chàng trai tóc đen rời khỏi phòng tập, Lý Tự chống cằm, giọng điệu đầy cảm khái: “Cậu nhóc đó thật sự đam mê đấy.”

Lại Vũ Đông rời mắt khỏi dòng bình luận: “Chẳng lẽ cậu thì không sao?”

Lý Tự bật cười khẩy một tiếng: “Với cái ngộ đạo của tôi, chưa đủ tử tế tới mức đó đâu. Người ta có thích rap hay không, liên quan gì đến tôi?”

“Thì ra cậu dạy tôi không phải vì đam mê rồi.” Lại Vũ Đông trêu ghẹo.

“Đam cái gì mà đam?" Lý Tự nhếch môi, “Chẳng qua thấy cậu với rap kiểu như ‘mù chữ’ thôi? Lỡ Doãn Tử Trăn đánh giá cậu quá cao, lúc thực chiến cậu làm cậu ấy tuột mood, tôi còn có thể làm phương án dự phòng.”

Lại Vũ Đông nghĩ thầm, với tần suất phản ứng của cậu mà gọi là “dự phòng” sao?

Nhưng câu này tốt nhất vẫn nên giữ trong lòng.

“Thôi thì, phương án dự phòng giờ thành lựa chọn bắt buộc rồi.” Lại Vũ Đông cầm lấy tờ lời rap, chuyển sang trạng thái học tập, “Làm phiền anh hát mẫu nha, anh Tự.”

Lý Tự liếc ngang: “Không phải cậu lớn tuổi hơn tôi sao?”

“Em Tự….”

"Tự cậu hát đi."

Lại Vũ Đông gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Thế thì tôi chờ Doãn Tử Trăn nghỉ ngơi tốt đã."

Lý Tự: “……”

Lý Tự: "Cậu phiền 'chết đi được'! Sao trước kia không phát hiện cậu nói nhiều như vậy?"

Lại Vũ Đông nghiêng đầu: "Có lẽ, bị 'độc ách' (bị làm cho câm lặng)."

“……”

【Cười xỉu】

【Bé cưng cũng biết giai đoạn đầu mình nói ít hả!!!】

【Nếu không phải vì Yuzuko xinh đẹp quá, tui khó mà kiên trì chờ tới lúc em ấy hoạt bát lên luôn】

【Đã từng nghi ngờ mình lọt hố một mẫu tượng sáp】

Lại Vũ Đông lúng túng giả vờ như không thấy gì cả.

Hắn không những biết, mà còn từng thấy mấy dòng bình luận cá cược xem hắn nói được bao nhiêu chữ.

Chẳng qua là nhận ra có vẻ khán giả không mấy quan tâm đến khả năng tiếng Trung của hắn thôi!

Về điểm này, hắn đoán có lẽ hệ thống đã gán cho hắn thiết lập “thông thạo tiếng Trung” để che đậy lỗ hổng.

Kiểu như “Thứ Năm điên cuồng”, bị kéo vào băng nhóm lừa đảo, trong khi thực tế hắn chưa từng ăn KFC hay gặp ekip chương trình, nhưng kịch bản hệ thống giao cho hắn lại viết như thế, còn khuyên hắn nên tự thú với Lý Tự nữa.

—— Logic tự trôi chảy chắc là một dạng phúc khí của Lại Vũ Đông.

Không nằm ngoài dự đoán, cuộc đình công của Lý Tự thất bại thảm hại.

Cậu lầu bầu cái gì đó, rồi như chấp nhận số phận mà giơ tờ lời rap lên, mặt không cảm xúc hát câu đầu tiên.

Câu cuối cùng vừa dứt, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “Hay ghê.”

Lời khen bất ngờ khiến Lý Tự khựng lại, cậu trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng nhạt đang vỗ tay khen ngợi, giọng dữ dằn giục:

“Bớt nói nhảm đi, hát lẹ!”

Lại Vũ Đông: “?”

Hắn lại lỡ nói câu gì đụng chạm chỗ nhạy cảm à?

Chẳng lẽ chỉ vì… một lời khen?

Lại Vũ Đông suy nghĩ một chút, quyết định phát huy tinh thần câu cá của mình: “Thật sự hay mà.”

“…Cậu mau hát đi cho tôi nhờ!” Lý Tự hận đến độ muốn hát thay luôn cho rồi.

Rồi, xác nhận rồi nhé.

【Anh Tự à...(muốn nói lại thôi)】

【Dính thính rồi còn gì】

【Tsundere gặp phải tấn công thẳng thật sự rất có "hiệu ứng chương trình" 233】

【Cái này là kiểu dễ cáu nhưng mềm lòng rồi】

Lại Vũ Đông không định trêu chọc thêm nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, rồi mô phỏng lại cách hát của Lý Tự.

Hát xong, hắn đặt tờ giấy xuống, chờ nhận xét.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng sấp mặt.

Nhưng trái với tưởng tượng, Lý Tự chỉ nhíu mày:

“Cậu hát cứ dè dặt, kiểu như trước ống kính mà An Mộc… với Từ Án vậy đó. Giọng còn chưa phát ra hết nữa, vậy tôi chỉ cậu kiểu gì? Đừng có sợ hát dở, tôi đâu có cười cậu.”

Lại Vũ Đông lựa chọn phớt lờ cái tên biệt danh lỡ miệng gọi vừa rồi.

Hắn ngượng ngùng gãi má, thật thà thú nhận:

“Tôi hát thấy kỳ kỳ, mở miệng ra là thấy sai, nên càng hát càng chột dạ.”

Lý Tự liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt: “Bình thường thôi, ai mà chẳng từng là tay mơ?”

“Đừng bận tâm nhiều thế, cứ mạnh dạn mà hát đi."
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 147: Một chàng trai quá ư nghiêm túc.



Theo lời của Lý Tự, rap tiếng Anh không khó bằng rap tiếng Trung.

Tiếng phổ thông có quá nhiều thanh điệu, nếu kỹ thuật không đủ hoặc lời rap không gieo vần, không ăn âm thì nghe sẽ rất chối tai. Vậy nên, một số phương ngữ địa phương lại phù hợp với rap hơn, nhịp điệu của phương ngữ giúp phần rap trở nên mượt mà hơn nhiều.

Tiếc là, Lại Vũ Đông tạm thời vẫn chưa cảm nhận được chỗ “dễ” của rap tiếng Anh.

Phần hướng dẫn rap của Lý Tự không kéo dài lâu, không phải vì “gỗ mục không thể chạm khắc” hay lý do bi đát nào tương tự, mà là vì tổ sản xuất báo tin đến lượt nhóm của họ quay phỏng vấn hậu kỳ liên quan đến việc chọn bài.

Lại Vũ Đông là center nên bị “bắt cóc” đi trước.

Nhân viên đặt vài câu hỏi theo kiểu mẫu rập khuôn, cuối cùng chuyển chủ đề về phía hắn:

“Có nghĩ là mình sẽ được vote làm center không?”

— Lại nữa rồi.

Trả lời là có, thì quá tự tin.

Trả lời là không có, thì lại không tin tưởng fan.

Lại Vũ Đông thuần thục chuyển câu hỏi chủ quan thành khách quan: “Xét theo thứ hạng vòng hai, khả năng đó cũng khá cao.”

Nhân viên tung chiêu quyết định: “Ca khúc ‘Quái Đản’ mà người tìm sao chọn cho bạn là bài được công nhận là khó nhất trong đợt công diễn này. Bạn có cảm thấy áp lực không?”

Lại Vũ Đông thở dài trong lòng.

Không biết ai là thiên tài nghĩ ra mấy câu hỏi kiểu chia rẽ nội bộ thế này, nghe như thể fan cố tình gài bẫy hắn mới nhắm vào bài này cho hắn, nếu gặp phải người quá thẳng thắn, không khéo sẽ lỡ lời làm tổn thương lòng fan.

Những lúc như thế này lại lo cho người bạn cùng phòng Lý Tự ghê gớm.

“Dù biểu diễn tiết mục nào, khi bước lên sân khấu đều sẽ mang theo áp lực.” Lại Vũ Đông điềm nhiên ứng đối như thường, “Vì vậy, việc nhấn mạnh độ khó là không cần thiết. Chỉ cần các người tìm sao yêu thích, mình nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi để thể hiện phiên bản tốt nhất của mình.”

Nói xong, hắn cong khóe mắt nở nụ cười, dùng đó để kết thúc chiếc bẫy vừa rồi.

Còn dám hỏi hắn mấy câu linh tinh nữa, tối nay hắn sẽ rủ Lý Tự leo tường đi đánh bom trụ sở Giải Trí Thiên Không.

Miệng nói vậy thôi, chứ hắn đâu có biết trụ sở Thiên Không ở đâu.

Nhân viên tiếp tục hỏi một loạt câu liên quan đến suy nghĩ về các thành viên trong đội thi vòng ba. May thay, đều là mấy câu vô thưởng vô phạt, không cần đấu trí với ekip chương trình.

Chờ tất cả hoàn thành phần phỏng vấn hậu trường, Giang Dương Phàm và Lâm Tiêu tìm đến đội trưởng đang lẩm nhẩm đọc đoạn rap dễ cháy lưỡi. Dáng vẻ cắm đầu luyện tập của đối phương khiến khu vực xung quanh như bị tạo thành vùng chân không.

Lâm Tiêu hơi ngại làm phiền: "Giờ luyện nhảy nhé?".

"Nhanh vậy sao?"

Lại Vũ Đông kinh ngạc ngẩng đầu, những hàng chữ tiếng Anh dày đặc như thể thoát khỏi ràng buộc của trang giấy, trôi nổi như dòng bình luận trên màn hình, hắn phải chớp mắt vài lần thì ảo ảnh mới tan biến.

Hắn day day huyệt thái dương, luyện rap khiến hắn suýt nói chuyện bình thường cũng lắp bắp theo.

Theo lý mà nói, sinh viên phát thanh truyền hình sẽ có lợi thế về tốc độ nói, nhưng gắn vào tiết tấu và ngữ điệu khác với thói quen đọc thông thường, lại thêm cách phát âm chưa quen, đúng là khó mà thích nghi ngay được.

Lại Vũ Đông chậm rãi đứng dậy: “Luyện nhảy trước đi, tôi đi gọi mọi người.”

Tiện thể tranh thủ sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hắn đảo mắt một vòng kiểm tra quân số, tính cả hắn chỉ có sáu người.

Chuyện này cũng bình thường, ngay cả vận động viên cấp quốc gia cũng cần thời gian nghỉ ngơi khi tập luyện, huống hồ bọn họ bị nhốt trong phòng tập không ánh sáng cả ngày, không ra ngoài đổi không khí thì sớm muộn cũng phát điên.

Miễn là trong giờ tự luyện.

Kiểu như hành vi của Tằng Khải ở vòng một, rõ ràng không được khuyến khích, vì cậu ta bỏ giữa buổi tập chạy đi tám chuyện, chẳng khác nào con chuột chũi độn thổ biến mất không dấu vết.

Lại Vũ Đông nhanh chóng xác định thành viên duy nhất vắng mặt, đoán được người đó có thể đang ở đâu rồi đích thân đi gọi về.

Hắn xuống lầu, đi thẳng đến căn tin, "bắt" Doãn Tử Trăn kéo về. Cậu nhóc này chưa tới giờ cơm đã đói cồn cào, lén lút trốn ra căn tin cạp một cái đùi gà, lúc bị bắt gặp còn đang nhai trong miệng.

“Sao lại… khụ khụ…”

Doãn Tử Trăn nhét cả miếng thịt vào họng, nuốt vội quá nên bị sặc, ho sặc sụa mấy tiếng mới bình thường lại.

“Chậm thôi.” Lại Vũ Đông vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Cậu cứ ăn đi, không gấp, chờ cậu ăn xong tụi mình cùng luyện nhảy.”

【《Không gấp》《Ăn xong luyện tiếp》】

【Hồi nhỏ tôi lén ăn que cay bị phụ huynh bắt cũng y chang vậy luôn】

【Bạn ăn vì thèm, Trăn Bảo vì đói thiệt 233】

【Yuzuko có đủ khí chất đội trưởng rồi đấy!】

Lại Vũ Đông: Thật vậy sao? Hắn chỉ là một "đài phát thanh di động" mà thôi.

Sau khi đưa Doãn Tử Trăn đã no nê trở lại phòng tập, cả nhóm 《Quái Đản》 mới đủ quân số bắt đầu học vũ đạo.

Ca khúc này có đội hình khá phức tạp, nhiều đoạn được chia thành các nhóm nhỏ để biểu diễn – hoặc là đứng vị trí khác nhau để nhảy phần biên đạo riêng, hoặc là một số đứng ở rìa sân khấu như dựng cảnh nền – nên phần đầu tiên được dạy là phần vũ đạo đồng bộ mà cả bảy người đều phải thực hiện.

Không thể không thừa nhận, tỷ lệ thành viên trong nhóm yếu vũ đạo thật sự quá cao.

Triệu Diệc Phong và Doãn Tử Trăn trước khi ghi hình chưa từng học nhảy, Tống Nhan Hi và Lý Tự chỉ mới học vài tháng, mà Lại Vũ Đông lại bị nhét vào nhóm này, tốc độ tiếp thu của hắn vượt xa những người còn lại, chẳng những không phải là người nhảy tệ nhất mà còn có thể giúp người khác chỉnh động tác.

Lợi thế về trí nhớ rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

May là ai cũng nghiêm túc, nên tiến độ dù chậm vẫn cứ từng bước được đẩy lên.

“Tạm tới đây thôi.” Giang Dương Phàm lên tiếng dừng lại, “Tôi thấy nên chia nhóm luyện tập, một nhóm theo Lâm Tiêu luyện cho thuần thục đoạn đồng diễn này, nhóm còn lại theo tôi học phần riêng của từng người.”

Anh không quên hỏi ý đội trưởng: “Cậu thấy ổn chứ?”

Lại Vũ Đông tất nhiên không thể nói không được.

Tập luyện phải đặt ý kiến của giáo viên dạy nhảy lên hàng đầu, hơn nữa chia hai nhóm cùng lúc học thì đúng là hiệu quả sẽ cao hơn.

“Nghe các cậu hết.”

Hắn không ngờ câu này lại đánh dấu khởi đầu cho một cơn ác mộng.

Tuy nói là học phần riêng, nhưng đoạn đầu bài hát hầu như toàn là mấy người kia múa phụ họa cho vị trí center, chỉ có biên đạo của Lại Vũ Đông là khác biệt rõ rệt, nhiều lắm cũng chỉ kéo thêm vài người phụ họa theo hắn làm trung tâm.

Phần mở đầu thì dễ, đoạn dẫn vào cũng không khó, nhưng đoạn rap ngay sau đó, từ lúc lên hình cho đến khi kết thúc, không có lấy một giây nào dễ thở.

Điểm khó đầu tiên chính là phải trèo qua người bạn diễn.

Lý Tự quỳ một gối xuống đất, đợi mấy giây không thấy động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn thì phát hiện bạn cùng phòng của mình có vẻ đang làm công tác tâm lý.

Cậu nhăn mặt: “Cậu mau lật đi chứ?”

Lại Vũ Đông cực kỳ bình tĩnh: “Đợi chút, tôi đang tính điểm phát lực và tư thế.”

Lý Tự như mặt đầy dấu hỏi: “Cậu định giải bài hình học không gian trên người tôi à?”

“Cậu muốn nói là phân tích lực trong vật lý?”

Lý Tự: “…”

Một chàng trai quá ư nghiêm túc.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 148: Bước qua một con dốc nhỏ



Lại Vũ Đông xác định xong đường đi, nhắc nhở: “Cúi đầu xuống, tôi nhảy đây.”

Lý Tự vội vàng rụt cổ cúi đầu.

Lại Vũ Đông chạy lấy đà hai bước, dùng một tay đè lên vai Lý Tự, cổ tay dồn lực nhún xuống, chân đạp lên rồi bật người vượt qua vai cậu.

“Bịch” một tiếng, tiếp đất nhẹ nhàng.

Lý Tự xoa xoa vai, hồi tưởng lại độ mạnh vừa rồi như chuồn chuồn lướt nước: “Sao tôi thấy cậu chẳng dùng bao nhiêu sức thế?”

"Lý Tự nói đúng đấy." Giang Dương Phàm từ góc độ người ngoài cuộc nhận xét sắc bén. "Yuki, hai chân cậu cách mặt đất gần quá. Thay vì nói là lật, chi bằng nói là nhảy một chút tại chỗ, giống như một cụ già chân cẳng không tiện bước qua một con dốc nhỏ vậy."

Lại Vũ Đông: “…”

Hình dung tàn nhẫn thật.

【Độc miệng cục cưng quả không sai danh】

【Phàm Bảo đối với cậu Triệt ca và Triết ca nhà mình cũng vậy mà, cái miệng độc của cậu ấy thành thương hiệu rồi(chắp tay cầu nguyện)】

【Tự nhiên lại mong Đông Tử với Phàm Tử đấu nhau ngay trên sân khấu】

【Trời ơi, Yuzuko nói chuyện khách sáo lắm. Giang Dương Phàm còn phải dạy cậu ấy nhảy, cậu ấy chỉ biết khiêm tốn tiếp thu thôi / khóc】

【Yuzuko có phải là không dám lật không vậy?】

【Sợ đè trúng Lý Hồng chứ sao nữa, Yuzuko không dám dùng sức luôn】

【Cứu với, Lý Hồng là biệt danh mới à hahahha】

Lại Vũ Đông lặng lẽ liếc nhìn Lý Tự. Không biết cậu thiếu niên "lướt sóng 18G" này có biết mình bị đặt biệt danh là "Lý Hồng" không nhỉ? Nghe cứ như em gái Lý Hoa vậy.

“Có phải bảo cậu nhảy qua đầu tôi đâu mà nhảy nhẹ như sợ gãy xương vậy? Cậu chưa từng lộn một tay qua lan can à?” Lý Tự hận không thể lôi chuyện hôm đó leo cửa lấy đồ ăn ra kể tuốt.

“Tôi sợ mình nặng quá.” Lại Vũ Đông nhỏ giọng giải thích.

Lý Tự trợn tròn mắt: “Cậu coi thường tôi hả?”

“...Cũng không hẳn.”

“Vậy thì dùng sức chút đi, cậu tưởng chút ký đó có thể đè tôi xuống đất trồng rau à? Tôi chưa đến mức yếu ớt vậy đâu.”

“Lần sau chắc chắn sẽ mạnh hơn.”

“Cậu đang lấy lệ với tôi đúng không?”

“Phụt.” Giang Dương Phàm bị cuộc trò chuyện của hai người chọc cười, “Hai người thân nhau ghê.”

Lại Vũ Đông gật đầu đồng tình: “Tôi cũng thấy vậy.”

Lý Tự: “…”

Cậu không muốn giải thích gì thêm, mặt lạnh tanh cúi đầu giục: “Yuki, nhảy lại phát nữa đi.”

Giang Dương Phàm chỉ hướng: “Tưởng tượng như cậu đang nhảy qua một cái hàng rào cao bằng Lý Tự đang ngồi xổm ấy.”

“Được.”

Lại Vũ Đông vòng lại vị trí ban đầu, hít một hơi dài lấy tinh thần rồi nhảy lần hai.

Lần này hắn bật nhảy mạnh mẽ, tạo thành một khoảng lơ lửng ngắn ngủi, toàn bộ trọng lượng dồn xuống đôi tay đặt trên vai người kia để làm điểm tựa.

Chân chạm đất, động tác vượt qua hoàn hảo.

“Ổn rồi đó, cứ như vậy là được.” Giang Dương Phàm gật đầu, “Tiếp theo là động tác kế.”

Sau cú nhảy một tay sang bên, vị trí center sẽ lao về phía ống kính, ngồi xổm xuống để rap một đoạn, xong thì kết hợp với camera làm hiệu ứng như đẩy hình đi.

Lý Tự đứng dậy, liếc nhìn Lại Vũ Đông đang ngồi đúng vị trí chỉ định, biểu cảm đầy bất lực: “Ngồi đó đếm kiến hả?”

【Tư thế này của Yuzu Bảo thật sự đặc biệt 'ngoan'】

【Y như thỏ con nhảy tới xin cà rốt luôn đó】

【OMG, sao lại thế này hỡi quả bưởi ngoan ngoãn của tôi 】

【Quả bưởi khó xử】

Lại Vũ Đông: “…”

Xin lỗi, hắn cứ tưởng mình cũng ngầu lắm rồi chứ.

“Đoạn rap này cần phá bỏ toàn bộ vibe ban đầu, động tác nhảy không nhiều, phải dựa vào biểu cảm và khí chất sân khấu để chống đỡ, cho nên cậu phải thật ngầu và hổ báo.” Giang Dương Phàm cân nhắc một chút, "Không cần đối diện chính diện với camera."

Lại Vũ Đông nghiêng người: “Vậy đúng chưa?”

“Chân dang ra một chút nữa.”

Lại Vũ Đông mở rộng hai chân.

Giang Dương Phàm suy nghĩ: “Đầu gối cao quá, dời chân ra sau, dồn lực vào mũi chân.”

“Có cần phiền vậy không?” Lý Tự chịu không nổi nữa, không hiểu sao một tư thế đơn giản vậy mà làm mãi không xong.

Cậu bước tới ngồi xổm xuống cạnh Lại Vũ Đông: “Đây nè, vậy là xong.”

Lại Vũ Đông: “…”

Giang Dương Phàm: “…”

Cả hai không nói gì, không phải vì bị Lý Tự tự tin làm câm nín, mà là kinh ngạc trước tư thế ngồi xổm và khí chất "trời sinh" quá hợp với đoạn rap này.

Cậu ngồi xổm, chân dạng rộng trước gương, một tay đặt lên đầu gối, tay kia giơ lên làm động tác rap mà chẳng ai hiểu nổi là gì.

Nói không ngoa, cho dù trong tay cậu cầm điếu thuốc cũng không thấy lạc quẻ.

Người ta thì như nam chính ngôn tình bước ra từ truyện, cậu thì y như trai hư từ phim bước ra đời thật.

【Xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất tò mò trình độ học vấn của Lý Hồng】

【Bảo là bị đình chỉ học vì đánh nhau, chỉ mới có bằng tạm thời cấp hai tôi cũng tin luôn á】

【Không hổ là rapper giống rapper nhất trong《Đăng Phong Tạo Tinh》】

【Đừng nói chứ, vibe này là đúng bài luôn đó】

【Lý ca có thật từng thu tiền bảo kê không vậy hahahaha】

Lại Vũ Đông càng nhìn càng thấy Lý Tự với concept《Quái Đản》phù hợp đến 200%, hắn vội vàng bắt chước tư thế của đối phương, học theo thần thái của cậu.

Không bao lâu sau, một thiếu niên hư hỏng khác lại xuất hiện.

“Ánh mắt với biểu cảm cần luyện thêm nữa.” Giang Dương Phàm góp ý, “Cậu giống như học sinh gương mẫu bị ép đi thu tiền bảo kê, còn chưa quen thân phận mới, thiếu sự tự nhiên như Lý Tự.”

“Cái gì mà tự nhiên? Tôi chưa từng thu tiền bảo kê nhé.” Lý Tự lập tức đính chính.

“Chỉ là ví dụ thôi mà.” Giang Dương Phàm chìa tay ra kéo hai người từ dưới đất đứng lên, “Biểu cảm thì để luyện sau, giờ tiếp tục học nhảy.”

Lại Vũ Đông: “Được.”

Quá trình luyện tập tiếp tục, đến lượt các phần nhảy solo được sắp xếp xen kẽ, học viên được Giang Dương Phàm hướng dẫn luân phiên thay đổi.

Sau khi ăn tối xong không bao lâu, lại đến lượt tổ hợp Lại Vũ Đông - Lý Tự xuất chiến.

Lần này độ khó tăng lên.

Phần "nhảy" giẫm lên lưng, phiền phức nhất, đã đến rồi.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 149: Không thể phản bác



Nhìn Lý Tự đang khom người nghiêng sang một bên trước mặt mình, Lại Vũ Đông cảm thấy giống như đang đứng ở vạch xuất phát, hồi hộp chờ tiếng súng lệnh vang lên.

Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn giẫm lên người khác ít đến mức đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là vô tình giẫm phải chân ai đó, chứ chưa từng giẫm lên lưng ai mà nhảy qua cả.

Lại Vũ Đông lại lần nữa cẩn trọng dùng “phép đo thị giác” để ước lượng.

Không phải hắn sợ ngã—thần kinh vận động của hắn không tệ, động tác này thật ra chẳng khó gì, còn đơn giản hơn động tác lộn qua lan can một tay lúc nãy. Dù sao hắn cũng từng vượt qua tường rào rồi.

So sánh ra thì mấy thằng con trai hay quậy trong trường trèo lên cả bàn học, thậm chí bục giảng rồi nhảy xuống còn nguy hiểm hơn.

Nhưng Lý Tự không phải là tảng đá.

Trên thực tế, những gì Lý Tự phải gánh chịu còn khó khăn hơn hắn rất nhiều. Thế nhưng mọi ánh nhìn rực rỡ đều đổ dồn lên người hắn, rất ít ai nhớ đến người bị giẫm lên là ai, chỉ nhớ đến kẻ “rực cháy phía trước” mà thôi.

Hai chân giẫm lên người ta để bật nhảy—nghĩ sao cũng thấy thất lễ.

Lại Vũ Đông chợt nhớ lại cảnh chọn phân đoạn lúc trước, Lý Tự vừa vào đã nhắm ngay vị trí rapper 1. Không biết cậu có từng xem kỹ video gốc để hiểu rõ rapper 1 phải chịu cảnh thế nào không.

Nếu biết, thì cậu ấy làm vậy là để chăm sóc Doãn Tử Trăn, hay là sợ hắn ngại giẫm lên người khác, hay chỉ đơn thuần là muốn rap phần này?

Trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"——Sao thế?"

Lý Tự ngồi xổm chờ mãi không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một hồi, cái tính nóng nảy và cái miệng độc lại trỗi dậy: “Bộ cậu sợ độ cao hả? Hay là để tôi bảo ban tổ chức móc cáp treo cho cậu?”

Lại Vũ Đông: “…”

Bình tĩnh. Vẫn nên dùng chân mà dẫm thôi.

【Lý Tự thành công dùng cái miệng này khiến người ta quên mất cậu ấy mới là người 'thảm' nhất】

【Nếu tui là Yuki, kiểu gì cũng phải đá cho ảnh một phát từ phía sau hhhhh】

【Tính Lý Tự mà dễ chịu chút nữa là thứ hạng cao rồi, khán giả đâu có thích người gắt như vậy】

【Thôi đi má, thời kỳ đầu Lý Hồng nhờ cái miệng này mới có tí xíu độ nhận diện đó, chứ không là chưa kịp tới vòng công diễn thứ hai là bay màu rồi, nhóm 707 lúc đầu sửa tí là biến thành 202 luôn ấy】

【Tui lại mê kiểu như Lý Tự á, ảnh làm gì tới lượt mấy người?】

【Không phải chứ, mấy bà không thấy chuyện cáp treo buồn cười lắm à hahahaha】

Quả nhiên, đúng như trước đây Lại Vũ Đông từng nghĩ, tính cách của Lý Tự như con dao hai lưỡi — có người thấy cậu ấy EQ thấp, thiếu lễ độ, nhưng cũng có người thích cái kiểu thẳng tính nóng nảy đó.

Càng là người có cá tính rõ rệt thì càng dễ khiến dư luận chia thành hai cực.

Với trường hợp của Lý Tự, đi con đường này là hoàn toàn khả thi, cái lợi vượt xa cái hại.

Điều bất ngờ hơn cả là fancam công diễn thứ hai của Lý Tự lại hot.

Lại Vũ Đông chỉ từ bình luận mới biết sân khấu nhóm 《Listen》 được chú ý, chứ hắn không biết tình hình cá nhân của Lý Tự, cậu cũng không chủ động kể với hắn. Hắn cứ tưởng thứ hạng tăng là nhờ độ nhận diện từ sân khấu nhóm.

Mà fancam của nhóm rap hot như vậy, chắc là rất giỏi nhỉ? Dù sao nhóm dance vốn có lợi thế hơn nhiều.

Cái kiểu chỉ báo tin vui không báo tin buồn đúng là thượng thừa.

Lại Vũ Đông không nghĩ thêm nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc trước mắt.

Hắn sợ nếu còn chần chừ, Lý Tự sẽ đứng dậy thật rồi đi liên hệ chương trình xin treo dây cáp.

Lại Vũ Đông hít sâu một hơi, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi tăng tốc lao lên.

Hắn nhún một chân bật lên, đế giày đạp lên lưng Lý Tự, chân còn lại lập tức theo sau, cả hai chân đứng vững rồi nhảy qua, cuối cùng tiếp đất bằng tư thế nửa ngồi để giảm lực.

Cảm giác giẫm lên người ta thực sự rất kỳ lạ, nhưng ít nhất hắn đã nhảy thành công.

“Cậu không sao chứ?” Lại Vũ Đông vội quay người lại, phủi mấy dấu giày trên áo Lý Tự.

Lý Tự tỏ vẻ không quan tâm: “Đừng phủi, mấy hồi nữa chắc chắn còn bị giẫm nữa.”

“Thời gian dừng lại trên lưng hơi lâu rồi đấy, hai chân đứng trên lưng là để giữ thăng bằng chứ không phải cố ý dừng lại một nhịp đâu.” Giang Dương Phàm nhẹ nhàng nhắc nhở, “Với cả, cậu giẫm lên lưng rồi nhảy xuống thẳng luôn là chưa đúng, phải bật lên cao hơn nhờ lấy đà từ Lý Tự mới đúng.”

Lại Vũ Đông ngạc nhiên: “Còn phải bật lên à?”

“Đúng rồi chứ sao, không thì chẳng bằng mấy game kiểu Temple Run nữa.”

【Chuẩn luôn, phải nhảy lên mới đẹp】

【So sánh của Phàm Bảo dễ thương ghê】

【Hai đứa mù vũ đạo đang luyện tạp kỹ hả / che mặt】

【Thương cho Lý Tự một giây】

Lại Vũ Đông tiếp tục đạp lên Lý Tự luyện mấy lượt nữa nhưng vẫn không đạt hiệu quả như mong đợi. Luyện đến cuối hắn còn thấy áy náy, định lúc nào mình nhảy ổn rồi hẵng thử lại thực chiến.

Nhưng đề xuất này bị bác bỏ.

Lý Tự nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Cậu tính nhảy một mình kiểu gì?”

“Tìm đạo cụ?”

“Cậu tính tìm đâu ra cái gì cao ngang tôi lúc ngồi xổm? Hay là muốn tới căn tin mượn cái bàn làm bàn đạp? Cẩn thận mấy cô nhà bếp đuổi cậu ra ngoài đấy.”

Lại Vũ Đông: “…”

Không thể phản bác.

Hắn lướt nhanh trong đầu, một chốc cũng chẳng nghĩ ra được thứ gì có thể thay tạm Lý Tự, đành tiếp tục giày vò bạn cùng phòng.

“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.” Lý Tự bực mình gãi đầu, “Tôi ngồi xổm ở đây như con rùa, chẳng cần nhúc nhích gì, sắp buồn ngủ đến nơi rồi."

Cậu gượng gạo chuyển chủ đề: "À đúng rồi, lúc cậu đi phòng giặt tiện thể mang giúp tôi bộ đồ tập nhé. Khỏi mất công tôi phải đi riêng một chuyến vì mỗi cái quần áo. Đừng quên nha."

Câu nói đầy dụng ý như thế, Lại Vũ Đông tất nhiên hiểu rõ là Lý Tự đang cho hắn một cái bậc thang để bước xuống, biến cảm giác áy náy thành một kiểu “trả ơn”. Dù giọng điệu có hơi gắt nhưng yêu cầu thì lại dễ như nhờ rót ly nước.

Với tính cách của Lý Tự, biết khéo léo như vậy cũng hiếm thật.

Lại Vũ Đông không vạch trần, mỉm cười đồng ý: “OK, về phòng tôi sẽ sắp xếp.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back