7h sáng, sau khi ăn uống no nê.
Bọn họ được dẫn đi chơi mấy trò kết hợp cùng leo núi.
Đại khái là để tăng sự hiểu nhau, đoàn kết của các thành viên trong lớp.Geum Seongje cảm thấy hắn như đang quay về mẫu giáo học vậy, nhưng hắn vẫn tham gia vì biết đâu được hắn sẽ gặp được ai đó chứ.Còn về phía bên này, Woo Hani đã được chia nhóm với hai người trong lớp để tham gia trò chơi tìm kho báu.
Nhưng cả hai người kia đều cảm thấy quá nhảm nhí nên đã chọn cách đi tản bộ thay vì truy lùng kho báu.
Thực ra cả Woo Hani cũng cảm thấy nhảm nhí, kho báu thực ra chẳng có giá trị lắm, nhưng nghe nói ai hăng hái sẽ được cộng thêm điểm vào điểm của bộ môn thể dục - bộ môn mà cô ghét nhất nên giờ đây Woo Hani đang cầm mấy mật thư đi truy lùng kho báu.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Ánh nắng xuyên qua những tán cây khô, nhuộm vàng con đường đất ngoằn ngoèo giữa rừng cây.
Tiếng bước chân của đám học sinh cọ vào những chiếc lá vàng úa rơi trên nền đất tạo nên tiếng lạo xạo, thi thoảng xen tiếng chim rừng lác đác.
Woo Hani vốn dĩ muốn đi tìm Kim Soo Min nhưng điện thoại ở đây lại không có sóng, bây giờ đành phải tự cuốc bộ đi tìm vậy.Đi được một lúc Woo Hani cảm thấy dường như bản thân đã bị lạc đường, bởi mấy nhóm học sinh khác đã không thấy đâu nữa, cô khẽ thở dài một cái, không đến mức lo lắng bởi mỗi người có một tấm bản đồ trong tay.
Và rồi, khi đang loay hoay nhìn bản đồ, một bàn tay rút tấm bản đồ khỏi tay cô."
Đi lạc hả?"
Woo Hani khẽ cau mày nhìn tên trước mặt, cô muốn tìm Kim Soo Min mà tự dưng tên này lại từ đâu xuất hiện.Thú thật là ấn tượng của Woo Hani với tên Geum Seongje ngay từ đầu đã không tốt rồi, vậy nên giờ đây chỉ cần hắn đứng trước mặt là cô đã thấy bực mình rồi.Woo Hani quyết định mặc kệ hắn, giật lại tấm bản đồ của mình rồi bước đi tiếp.
Còn Geum Seongje thấy vậy nhét tay vào túi áo, đôi chân cũng rảo bước theo cô."
Này đừng có đi theo tôi nữa, về đội của cậu đi"Hắn khẽ cười, giọng điệu thản nhiên thốt lên."
Chịu thôi, tao cũng bị lạc mà""Vậy thì tìm đường đi, đừng đi theo tôi""Tao làm mất bản đồ rồi"Geum Seongje thản nhiên nói, nhưng bàn tay trong túi áo đang vo viên tấm bản đồ của bản thân.Thế rồi sau mấy lời thuyết phục của hắn, Woo Hani miễn cưỡng cho hắn đi cùng, dù sao thì bản thân cô cũng lạc rồi có người đi cùng cũng tốt hơn.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Geum Seongje nói rằng bản thân hắn đã đến đây cùng với gia đình lúc nhỏ, vậy nên hắn xung phong xem bản đồ và dẫn đường.
Woo Hani nghe đến đây đã thấy mâu thuẫn, lúc hỏi hắn thì hắn lại lấy lý do bản thân lạc đội chứ không lạc đường.Mặt trời đã lên được một đoạn, tầm chín giờ sáng, ánh sáng lúc này không chói mà vàng nhạt.
Gió trên sườn núi thổi đều đều, không lạnh nhưng đủ để khiến người ta tỉnh táo.
Không khí ở độ cao này trong lành đến mức nghe rõ được tiếng chim hót vọng từ sườn núi phía xaCon đường đất dẫn qua rừng cây lốm đốm nắng, thi thoảng lại có những vệt lá vàng rơi xuống theo gió, bay nghiêng nghiêng như đang cân nhắc nên rơi ở đâu.
Cảnh vật yên tĩnh, không ai nói gì nhiều, chỉ còn tiếng bước chân chạm lên lá khô.Một chiếc lá nhỏ, vàng ươm, mỏng như giấy, bị cuốn theo gió và chao xuống, rơi đúng vào tóc cô.Nó không mắc hẳn vào, chỉ nằm yên trên lớp tóc nâu, như thể đang ngần ngừ xem có nên rơi tiếp hay không.
Woo Hani không hề nhận ra, chỉ nhíu mày vì ánh nắng, rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh sáng buổi sáng phản chiếu trong mắt cô khiến đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ.Geum Seongje khẽ liếc nhìn cô, đôi mắt hắn chạm vào mắt cô.
Hắn đứng yên, không né tránh, nhưng cũng chẳng định giữ lại lâu.
Thế mà mắt hắn lại không rời đi được.
Có điều gì đó khiến hắn bất giác nhìn kỹ hơn.
Cảm xúc trong lòng khẽ trào dâng, một loại cảm xúc mà bản thân hắn cũng không thể gọi tên.Woo Hani thấy hắn ngây người ra nhìn chăm chăm, khẽ giọng gọi hắn."
Nhìn gì đấy?"
Geum Seongje khẽ giật mình, đồng tử lúc này mới chịu nhúc nhích.
Hắn không trả lời, tiến từng bước tới gần cô hơn.
"Đứng yên!"
Woo Hani chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng đứng yên.
Bàn tay hắn đưa lên đẩy chiếc lá vàng trên mái tóc rơi xuống.
Khoảng cách rút ngắn bất ngờ, hơi thở của hắn khẽ phả lên gò má cô.
Woo Hani cảm thấy không chỉ hơi thở của hắn mà ngay cả thân thể cô cũng bắt đầu nóng lên mà không rõ lý do.Ánh mắt Woo Hani trong tích tắc chạm tới khuôn mặt hắn.
Nốt ruồi nho nhỏ dưới mắt hắn thêm vết sẹo mờ trên má dưới ánh nắng vàng nhạt hiện rõ hơn chút.
Công nhận gương mặt tên này nhìn được đấy nhưng tính cách quái đản quá.Khi mà Woo Hani vẫn chìm đắm trong đống suy nghĩ kia, hắn lại cất giọng mang chút trêu đùa."
Tóc mày mềm ghê"Lúc này Woo Hani mới nhận ra hắn đã xoa đầu cô, mấy lọn tóc xoăn còn theo hành động này cuốn vào ngón tay, tạo nên sợi dây kết nối khiến hai người sát lại nhau hơn.Vành tai Woo Hani khẽ ửng đỏ, đẩy hắn sang một bên cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Mà chuyện này Geum Seongje cũng nhận ra, hắn lại bắt đầu trêu ghẹo cô."
Mày đỏ mặt hả?"
Hắn kéo cô lại, bàn tay lại tiếp tục xoa lên mái tóc nâu kia, thậm chí còn cố tình chạm nhẹ qua gò má ửng đỏ chưa hết kia."
Không ngờ đấy, mày dễ xấu hổ vậy""....Đồ điên"Woo Hani tiếp tục đẩy người ra.
Còn hắn không tức giận trước mấy lời mắng mỏ như vậy, lại còn bật cười hứng thú khi thấy biểu cảm này.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Hai người bọn họ tiếp tục băng rừng vượt núi, nhưng cho dù có đi nhanh như nào cũng không thể tìm thấy nhóm học sinh của trường.
Lúc này Woo Hani bắt đầu nghi ngờ đến độ uy tín của Geum Seongje.Geum Seongje vẫn đi bên cạnh cô, nhưng dường như hắn không thể kìm chế nổi cơn nghiện thuốc lá nữa.
Hắn lấy trong túi ra bao thuốc của bản thân, rút một điếu kẹp giữa hai ngón tay, hành động vốn dĩ rất quen thuộc của hắn.Lúc định châm lửa, bật lửa liền bị người bên cạnh giật mất, hắn khẽ liếc nhìn người bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.
Chưa để người bên cạnh lên tiếng, hắn đã chặn họng trước."
Tao vẫn còn khỏe lắm, mày không cần lo, đưa đây"Woo Hani khẽ bật cười như nghe thấy chuyện hài hước: "Ai lo cho cậu?
Đây là núi rừng, muốn chết cháy hả?"
Chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng Geum Seongje đã ngẩn người ra, hắn thuận thế hỏi cô nên làm gì tiếp theo.
Woo Hani thở ra một tiếng, như thể đang cân nhắc điều gì đó.Hắn còn đang trông chờ điều gì đó, ai mà ngờ con nhóc này lại móc trong túi áo ra mấy viên kẹo đưa cho hắn, thậm chí mấy viên kẹo còn đủ màu đủ vị nằm gọn trong lòng bàn tay con nhóc.Geum Seongje không nói thêm gì, rồi vươn tay lấy viên kẹo từ lòng bàn tay cô.
Ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau, không ai phản ứng.
Nhưng cũng không phải không nhận ra.Hắn lấy một viên kẹo có bao bì màu sắc nhất, bóc vỏ và bỏ vào miệng.
Vị ngọt từ viên kẹo lan tỏa trong khoang miệng, hình như hắn lấy phải vị dâu.
Trong nửa giây, ánh mắt hắn dịu xuống, như thể viên kẹo đã mang theo một thứ độc dược khiến tâm tình hắn bình tĩnh hơn bao giờ hết."
Kẹo ngọt đấy, nhưng tao nghĩ...môi mày sẽ ngọt hơn nhiều"Woo Hani: ⁉️
🌟🌟🌟