[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
୨ৎ Geum Seongje || Enchantment
20. Dây dưa
20. Dây dưa
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra Woo Hani đã vội vàng mở điện thoại lên để kiểm tra.
Ánh sáng từ điện thoại khiến cô phải nheo mắt lại nhìn nhưng trong hòm thư cũng không xuất hiện thêm một tin nhắn nào cả.Woo Hani thở dài một cái, cảm giác hụt hẫng bắt đầu lan tỏa trong tâm trạng.
Nhưng dù có hụt hẫng ra sao thì giờ cô vẫn phải chuẩn bị đi học.Đến cuối ngày Geum Seongje vẫn chưa tra lời tin nhắn.
Lúc ở trường Woo Hani cũng không gặp hắn và cả đám bạn cũng không thấy đâu, như thể hắn đã biến mất.Kim Soo Min nói rằng đây là chuyện bình thường, trước đây Geum Seongje cùng đám bạn cũng hay trốn học đi đâu đó, cho đến mấy hôm sau sẽ quay lại trường.
Choi Kang Dong ban đầu còn đưa ra các biên pháp để ngăn việc này lại, nhưng cũng chẳng có hiệu quả.Đến buổi chiều tên Geum Seongje vẫn chưa trả lời tin nhắn, trạng thái hoạt động của hắn đã gần 1 ngày trước.Cho đến buổi tối, cô cùng Hyun Woo đi đến bệnh viện để thăm Kim ChangHo, thằng bé nhớ bố vì đã hơn ba ngày Kim ChangHo chưa trở về nhà, có lẽ vì bệnh viện dạo gần đây bị quá tải.Khi chỉ vì đến cửa bệnh viện, mắt của Woo Hani đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tên Geum Seongje mặc đồng phục đỏ đặc trưng đi ra từ khu tiêm phòng ở gần đấy.
Đồng phục có chút nhếch nhác, trên mặt còn đọng lại vài vết máu khô, chưa được xử lý cẩn thận.
Hắn quay lưng bước đi loạng choạng vì cái chân bị thương bên dưới.Vừa nhìn cũng biết hắn vừa đi đánh nhau về.
Hyun Woo bên cạnh thấy cô không động đậy liền giựt tay áo cô, cuối cùng cô bỏ qua hắn dẫn cậu bé đi gặp Kim ChangHo.Ra khỏi phòng khám của Kim ChangHo, Woo Hani lại nhận được một tin nhắn từ Geum Seongje, hắn nói chưa cần trả lại vì hắn sẽ không tới trường trong vòng 1 tuần nữa.Lúc Woo Hani đọc tin nhắn xong, đang định nghĩ câu trả lời, cô lại thấy hắn đang ngồi ở công viên đối diện bệnh viện.
Khói trắng từ thuốc lá đã bao quanh gương mặt đầy vết thương cửa hắn.Và cũng không hiểu có một thế lực nào đó khiến Woo Hani đến quầy thuốc của bệnh viện mua vài món đồ y tế.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Geum Seongje nhìn chăm chăm vào khung chat trên màn hình.
Tài khoản đang online nhưng không trả lời tin nhắn của hắn.Sáng nay hắn định đến trường thật nhưng Na Baekjin lại giao cho hắn một đống chuyện phải giải quyết, bận rộn cả ngày giờ mới được mở điện thoại giải trí thì thấy tin nhắn của con nhóc kia.
Nhưng hắn nhắn lại thì không trả lời.Bỗng một đôi chân đi đôi giày xám hồng xuất hiện cùng túi đồ được đưa đến trước mặt hắn, có thể loáng thoáng nhìn qua túi thấy được chai cồn đổ cùng bông tăm.Hắn nâng mí mắt có chút mệt mỏi nhìn người trước mặt, Geum Seongje không nghĩ rằng bản thân sẽ gặp con nhóc trong tình cảnh này đâu.
Bấy giờ hắn mới nhớ ra là bản thân đã đến bệnh viện của nhà con nhóc này."
Tôi nghĩ cậu cần cái này!"
Geum Seongje nghe vậy không trả lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn người trước mặt.
Mà Woo Hani cho rằng hắn hiểu những gì cô nói, liền dúi túi đồ trong tay cho hắn, khi bước chân định rời đi thì giọng nói của hắn gọi cô lại."
Không biết, làm hộ đi"Giọng nói hắn vẫn đều đều như mọi hôm nhưng thái độ hôm nay có chút lạ lẫm hơn mọi ngày.Geum Seongje trong vô thức nói ra, hắn còn tưởng con nhóc sẽ từ chối và bỏ đi, ai ngờ lại đồng ý.
Thấy vậy hắn liền dùng cái chân không bị thương kia dập tàn thuốc lá đi.
Woo Hani cũng ngồi xuống bên cạnh cầm lấy túi đồ trong tay hắn.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Công viên buổi tối không đông lắm, thi thoảng xuất hiện vài người đi bộ, chỉ có vài ánh đèn vàng mờ hắt xuống nền đất lốm đốm bóng cây.
Cả không gian như chỉ còn lại hai người.Họ ngồi trên chiếc ghế đá gần hồ nước, nơi gió đêm lùa qua mang theo hơi lạnh lẫn mùi cỏ ngai ngái.
Geum Seongje hơi ngả người ra sau, áo khoác đồng phục còn vương lại chút đất cát từ vụ đánh nhau.Woo Hani lặng lẽ mở hộp cồn đỏ đổ ra bông tăm màu trắng, bàn tay hơi run nhẹ nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến lạ.
Cô không hỏi vì sao hắn đánh nhau nhưng biết rõ tính hắn chẳng bao giờ thua, mà cho dù có bị thương thì hắn cũng không chịu dừng lại."
Đưa tay đây"Hắn nhìn cô một thoáng, như muốn bật ra câu gì đó trêu chọc, nhưng ánh mắt cô nghiêm túc kia khiến hắn dừng lại.
Geum Seongje ngoan ngoãn đưa tay ra, lòng bàn tay sượt nhẹ qua đầu gối cô khi di chuyển, chạm một cái.Woo Hani lau vết máu bằng bông cồn khiến hắn khẽ nhíu mày.
Chẳng phải vì đau mà vì hành động không rõ là đang quan tâm này khiến hắn nhớ đến tên Na Baekjin kia, tên đó hôm nay còn định tẩn cho hắn một trận vì hắn bị bắt vào đồn cảnh sát.
Cũng may hắn không khai ra gì quá quan trọng mới có thể bình yên ngồi ở đây bây giờ.Tóc cô xõa nhẹ, rũ xuống hai bên thái dương, vài sợi vì gió thổi thi thoảng chạm vào cánh tay hắn.
Ánh sáng vàng khiến làn da cô càng trắng hơn thường ngày, đôi môi mím nhẹ đầy tập trung.
Cô im lặng, làm việc cẩn thận, đôi tay cố gắng băng bó nhanh nhất có thể.Geum Seongje không phải kiểu người nhiều lời, cho dù hắn có tâm tư suy nghĩ gì cũng chẳng chọn cách sẽ tâm sự với người khác.
Có là bạn bè hắn cũng không rảnh để nói mà hắn cũng cảm thấy xung quanh bản thân cũng chả có ai là bạn thật sự.
Ngay cả đám ở trường, mặc dù đi cùng nhau nhiều cũng chỉ coi trọng hắn vì sức mạnh và quyền lực.
"Hôm nay tao đã suýt chết, vì cái thằng tao coi là bạn thân"Không rõ vì sao hắn lại chọn nói ra, có lẽ vì con nhóc trước mặt khiến hắn cảm thấy an toàn.
Woo Hani nghe thấy nhưng không trả lời, hắn cũng chẳng buồn để ý, nhưng cảm giác nói ra chuyện này khiến tâm tình hắn hình như tốt hơn hẳn.Cô cúi đầu, chỉnh lại phần băng cuối cùng rồi dán miếng dính y tế lên, tay vẫn còn đặt trên cổ tay hắn.
Cả hai ngồi đó, dưới bầu trời đêm không sao.
Cô không trả lời.
Hắn cũng không nói gì thêm.⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪˚.🎀༘⋆
Sau khi xử lý mấy vết thương ở tay hắn, Woo Hani dừng lại một chút.
Cô nhìn lên mặt hắn, hàng lông mày hơi cau lại như cân nhắc điều gì.Trên má trái của hắn đang có mấy vết xước, không sâu, nhưng dài, và đã rớm máu từ lúc nãy.
Đèn công viên hắt xuống bên mặt, làm nổi rõ những đường nét cứng cáp, và cả vết thương đỏ au ấy."
Ngồi yên đi"Không đợi phản ứng từ hắn, cô vươn tay, nhẹ nhàng xoay mặt hắn lại, bàn tay cô lạnh, da thịt mềm, nhưng lực giữ lại dứt khoát chẳng khác gì một y tá thực thụ.Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người ngắn đến nỗi hắn có thể nghe rõ hơi thở cô, đều đều và hơi gấp, như thể cô đang cố giữ bình tĩnh.Tóc cô rũ xuống một bên, mùi hoa hồng dịu nhẹ thoảng qua mũi hắn.
Đôi mắt cô gần đến mức hắn có thể thấy cả hàng mi dài khẽ rung.
Gương mặt cô lúc chăm chú nhìn vết thương của hắn nhưng không giấu được sự dịu dàng rất bản năng.Bông tăm thấm cồn đỏ lướt qua từng vết thương trên mặt Geum Seongje, thi thoảng lòng bàn tay của cô sẽ chạm nhẹ vào má hắn.
Chỉ là cái chạm khẽ khàng ấy khiến tim hắn rung lên theo một cách khác.Ngoài ra hắn còn chú ý đến vết sẹo rất dài nằm trong lòng bàn tay gần với ngón cái của cô.
Hắn nhướng mày, chỉ vào vết sẹo kia."
Làm sao đây?"
Trong vài giây Woo Hani khẽ khựng lại ký ức mấy năm đó tràn về, nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục xé miếng băng gạc ra, sau đó trả lời hắn."
Bị ngã lúc nhỏ"Nhìn thái độ đó đương nhiên hắn không tin, nhưng cũng chẳng thể hỏi thêm, bởi nếu không chịu nói thì hắn có cố hỏi cũng chẳng để làm gì."
Xong rồi!"
Woo Hani cất giọng nhắc nhở hắn, đôi tay nhanh chóng cất gọn đống đồ y tế vào trong túi.
Lúc định tạm biệt hắn thì lại nhớ đến chuyện cái áo khoác vẫn đang nằm trong tay cô."
Tôi...sẽ trả lại áo cho cậu, bao giờ cậu rảnh sẽ mang đến..."
"Đã bảo không cần"Woo Hani khẽ cau mày nhìn hắn, không biết nói gì vào lúc này.
Và dường như hắn nhận ra lời nói của mình có thể khiến cô hiểu lầm liền nhanh chóng sửa lại."
Vì nếu mày trả lại, tao cũng chẳng còn lý do dây dưa với mày nữa"
🌟🌟🌟