tối hôm ấy, cả đám chúng nó rón rén rời khỏi nhà.
đi đến mỏi nhừ hai chân, cuối cùng cũng dừng lại ở một khu đất trống. nơi đây rộng thênh thang, không có nhà dân, chỉ có cỏ cây bao kín xung quanh, trời tối đen như mực. trông vừa hoang vu, vừa có gì đó như thôi thúc người ta đến gần. không khí đặc quánh, nghe rõ tiếng gió rít qua từng kẽ lá héo rủ. trời đêm xám xịt, trăng như bị mây nuốt trọn, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ cây đèn dầu trên tay phúc hậu.thành bắt đầu bày đồ hành lễ ra. cảm tưởng như cậu đã thật sự phát giác ra thứ gì đó và mấy thứ đồ mang theo đều được dùng làm vũ khí phòng thân. sáu ngọn nến được đặt thành hình tròn quanh bàn chính, ở giữa là con dao rỉ sét nằm trên tấm vải đỏ, hai đầu ghim bằng bùa vàng. khói hương cuộn thành những dải mỏng, tan ra rồi lại tụ vào lư hương. thành ngồi chính diện, phất trần trong tay, mắt khép hờ tụng chú. an ngồi bên trái, đôi mắt sau tấm màn đen khẽ hé, quan sát dòng khí lạnh đang quẩn quanh lưỡi dao. nó khẽ rùng mình , cảm thấy như có thứ gì đang lướt qua gáy mình. hậu lắc chuông đồng trong tay, miệng không ngừng niệm chú. ba người còn lại chỉ yên tĩnh ngồi một bên. thành còn cẩn thận dúi vào tay chúng một cây kiếm gỗ đào và ba lá bùa vàng hoe mới viết làm phòng thân.xong xuôi, thành mới yên tâm ngồi vào vòng, bắt đầu hành lễ. giọng cậu vang lên " thiên khải địa minh, vật dẫn hồi nguyênchủ hồn ký vật, hiện hình quy laithông âm đạt ý, chỉ lộ căn nguyên.
"gió lại nổi lên , từng cơn như muốn nuốt trọn đi tiếng niệm chú. thành lặp lại lần nữa, giọng cậu lớn dần, nhanh hơn, dồn dập lấn át đi tiếng gió rít. bàn phép rung lên lập bập, con dao rơi khỏi bàn, cắm thẳng xuống đất, lần lượt từng ngọn nến vụt tắt. an kinh hãi hét lên một tiếng." không đúng , linh hồn không còn ở bên con dao nữa, thứ đó cũng không nguyên vẹn.
"cùng lúc đó, cả người khang run lên cầm cập, khuôn mặt méo mó, tay cào cấu mặt mình đến rướm máu, bật khóc dữ dội."
đừng...dừng lại đi, tao chết mất "." ra khỏi người tao đi , làm ơn "."
đau quá , cứu tao ".khang cảm nhận rõ được thứ gì đó đang ngọ nguậy trong người mình. chính xác là nó muốn thoát ra. nó như đang xé toạc anh từ bên trong, cơn đau truyền đến từ tứ phía. hậu cố vòng tay ôm lấy anh, muốn ghì tay khang ra khỏi mặt anh. nhưng chẳng hiểu hôm nay khang lấy đâu ra nhiều sức thế, một tay đã hất phúc hậu dạt ra xa. khung cảnh hỗn loạn, bàn làm lễ cũng bị xô lệch.không chỉ có khang , minh hiếu ngồi bên cạnh cũng bắt đầu có biểu hiện lạ. hắn cứ lúc khóc lúc cười, lúc lại la hét điên loạn. cuối cùng nhổ ra thứ gì đó đen đặc hòa cùng máu tươi. thành đảo mắt, vớ vội chén nước giếng trong tạt vào hai đứa nó. hiếu trợn trừng mắt, gằn lên từng tiếng, giọng hắn trầm xuống mấy tông, khàn đặc và lạ lẫm."
đừng phí công . rồi chúng mày sẽ đều phải chết. chính tay tao sẽ lấy mạng từng đứa một "hiếu cười lớn rồi gục xuống đi . khang cũng yên tĩnh tựa đầu trên vai hắn, hơi thở đã không còn dồn dập. thành trầm ngâm nhìn hai đứa nó, hai đầu mày nhíu chặt khó nghĩ. thực lòng mà nói, nó cũng chẳng lí giải nổi chuyện gì vừa xảy ra.
" hai đứa nó bị làm sao?
"
hiếu đinh ngước lên hỏi, giọng nói của hắn làm nhiễu đi dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu. trước câu hỏi ấy, thành lại chỉ cụp mắt, ngái ngẩm lắc đầu." không biết được. có lẽ là, có thứ gì đó muốn cản trở chúng ta.
"" ma à? hay quỷ?
"thành nghĩ nghĩ một lúc, không kiêng dè nói thẳng." là quỷ, nhưng bị giật dây "" ý là sao? là khoẻ hay yếu hơn". thành an hất tấm màn đen như tấm voan cô dâu ra sau đầu, chống nạnh hỏi.đinh hiếu thở dài như chế giễu" dốt vừa, rối có người điều khiển thì phải mạnh hơn chứ "hậu làm bộ nghiêm trọng " nói bậy, chỗ nhiều vong mà cũng dám giỡn"hậu trêu hiếu nhưng thành an mới là người rợn sống lưng.
" có đâu, em đâu có thấy con nào đâu" thành nhìn nó chăm chằm, lại trực chờ một hơi thở dài, như đã hiểu ra một vài điều." khiêng hai thằng này về nhà trước, tao có chuyện cần nói " .
;
an nhanh chân chạy vào nhà , thành đi cuối cùng, không quên rải chút gạo trước cửa nhà . xong xuôi mới yên tâm lên lầu." sao thế, anh định kể cái gì?"thành lại thở dài. cậu còn chẳng nhớ đây là tiếng thở dài bao nhiêu trong ngày.
" nếu anh đoán không lầm thì hiện tại đang có 2 vấn đề lớn. vấn đề thứ nhất là hình như thứ trong người hai thằng kia có mối liên hệ với nhau. dù có vẻ hơi khó tin, nhưng linh tính mách bảo anh rằng phần tồn tại trong người chúng nó có thể là từ cùng một linh hồn rồi bị tách ra "" có vụ như vậy nữa hả ". hậu nghi hoặc hỏi lại. dù anh thực ra cũng là người có vốn hiểu biết tâm linh, khi nhỏ còn từng theo thầy lên núi học nhưng suốt mấy mươi năm trên đời, anh chưa từng gặp trường hợp một linh hồn lại chia năm xẻ bảy, đã thế còn hoạt động như hai cá thể độc lập.
điều này nếu nói là do con người làm ra thì thật quá khó tin."vấn đề lớn thứ hai là ...". cậu ngập ngừng đôi chút, không dám đối diện với những con mắt đang nhìn mình chằm chằm." có thể do tác động nào đó, nhưng hình như em mất mắt âm rồi an ạ ." thành an vừa nghe xong thì sửng sốt. mắt mở to như nghe phải tin dữ.
" em á ?
"thành gật đầu. cậu hiểu rõ, thứ như mắt âm dương, không phải nói có sẽ liền có, nói mất sẽ liền mất. con mắt âm ấy nếu đã tích tụ đủ âm khí gần như sẽ không thể bị tách rời khỏi kí chủ được nữa.
" vậy là..sau này không thấy ma nữa?
"" ừ, không thấy nữa " cảm xúc trong nó hỗn loạn. nó đã từng ghét cay ghét đắng bên mắt ấy, đã từng ghê sợ chính mình, từng nghĩ quẩn muốn đâm mù mắt để không phải chịu sự dày vò. nhưng hàng trăm hàng ngàn lần ước nguyện ấy, đổi lại là sự hối hận.
" sao lại là lúc này?
". giọng nó khàn đi, lồng ngực đau nhói như bị đá đè." anh ơi, có cách nào.."
" anh xin lỗi, anh, cũng không biết vì sao lại vậy ". thực tâm, thành cảm thấy mọi sự bi kịch bây giờ đều từ mình mà ra. nếu không phải do một mình cậu cứ khăng khăng muốn làm lễ, nếu không phải do cậu cứ luôn nóng vội thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến vậy.thành không dám nhìn vào mắt nó, cậu sợ mình sẽ tìm thấy một tia oán trách trong đôi mắt ấy. nhưng không có, ngoài nước mắt và đau đớn thì chẳng còn gì. nó không trách cậu." anh ơi, vậy còn anh khang, anh hiếu, phải làm sao bây giờ ?".nó nghẹn ngào, không ngăn được bản thân nghĩ đến những viễn cảnh xấu.vai nó được phủ lên một lớp áo. hiếu đinh đứng ngay cạnh, vỗ lưng an ủi." không sao, đừng khóc. chúng nó đã chết đâu mà". an bật cười, đưa tay quệt hết nước mắt nước mũi, lau đến đỏ hết mặt mới thôi. căn phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, không ai trong chúng nó mở lời, chỉ còn tiếng ngáy như còi xe lửa của hiếu và khang." giờ phải làm gì? mày có biết kẻ đứng sau không?
".
đáp lại câu hỏi ấy chỉ là cái lắc đầu. thành thậm chí chẳng biết kẻ kia là người hay quỷ vậy mà cứ luôn mắt nhắm mắt mở đòi đánh đuổi hắn." cứ chờ thôi, rồi hắn sẽ không kiên nhẫn mà ra tay. trước lúc ấy, mình chuẩn bị kĩ chút là được. nhất quyết đừng để hắn được toại nguyện, ta phải sống đã rồi mới tính tiếp ".hậu chưng hửng, anh rõ ràng không muốn như vậy nhưng giờ cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành im ỉm cho qua." mà này, anh nghĩ mày nên về nhà đi " hậu đánh mắt sang nhìn thành an vẫn còn buồn thiu một góc."
ơ, cho em ở lại đi, biết đâu giúp được gì "thành lắc đầu, trông có vẻ không kiên nhẫn.
" về đi, ở lại không giúp được gì đâu. mày ở lại thêm ngày nào là anh lo thêm ngày đó.
"[...]
;
hiếu lờ mờ tỉnh dậy giữa đêm. cổ họng khô khốc khiến hắn không tài nào ngủ được. tiếng ngáy của bảo khang vẫn đều đều bên tai, hắn cũng lười bật đèn nên đành mò mẫm đi trong bóng tối, mém trượt chân mấy lần. lúc xuống được đến phòng khách, bước chân hắn sững lại. sau cánh cửa chính kia, chắc chắn có thứ gì đó đang chờ đợi hắn. hẳn chẳng phải thứ tốt lành gì. may mắn là tấn thành đã chuẩn bị trước, chút gạo cậu rải trước cửa khiến đám âm binh kia không thể tìm vào đến nhà.tầm nhìn minh hiếu đặt chọn vào cánh cửa trước mắt, như thể thứ đằng sau kia cũng đang nhìn chằm chằm hắn. càng nghĩ, hắn càng không hiểu. vì lí gì thứ kia cứ luôn nhắm vào hắn và bảo khang? cứ như thể nó chỉ muốn lấy mạng hai người.
" linh hồn này à ?
"suy nghĩ ấy loé lên trong đầu hắn, một cảm giác dâng trào lên trong lòng, như thể hắn đã rất gần với sự thật rồi." vậy tại sao linh hồn này lại ám lấy bảo khang ?
" " mày biết từ khi nào ?
"tiếng tấn thành vang lên từ đằng sau làm hắn chột dạ, không dám quay đầu.
" biết gì? chuyện gì cơ..?" thành tặc lưỡi, biểu cảm như thể đã ' đọc vị ' hắn." khỏi diễn đi, chuyện linh hồn trong người bọn mày là một. biết từ khi nào?
"
" lần tao với khang bị ép tới mộng giới hay gì đó ". hiếu thở dài thườn thượt. vốn định từ từ rồi điều tra, vậy mà vẫn bị thành phát hiện.
" lần đó làm sao?
"
" tao chỉ đoán thôi. ban đầu lúc mới phát hiện ra bản thân bị ám, tao cũng hay mơ thấy giấc mơ giống khang, lần đó lại bị đưa đến cùng một chỗ, linh hồn kia còn nhờ hai bọn tao cứu nó, nên tao đoán nó thực chất là một, hai nửa linh hồn cùng tồn tại trong người bọn tao " .
" kí hồn? hai nửa linh hồn ở chỗ bọn mày?
"
" ừ, chỉ là đoán thôi"
thành gật gù. hoá ra hiếu cũng có suy nghĩ giống cậu.
" mày nói xem, lí do vì sao dạo này lũ mình toàn gặp chuyện xúi quẩy "
hắn im lặng lúc lâu.
" chắc là hận thù "
thành nhướn mày nhìn hắn.
hiếu nhún vai đáp " linh tính bảo vậy, chứ tao cũng chẳng rõ đâu "
" ý mày là, kẻ đứng sau kia có mối hận với linh hồn bên trong mày?
"
" nhắc lại lần nữa, chỉ là đoán thôi.
"
thành lại im lặng ngẫm nghĩ. nếu đi theo hướng đó thì mọi thắc mắc đều đã được giải đáp. từ lí do vì sao những chuyện xui xẻo cứ như lũ đổ về bọn họ đến chuyện một bên mắt của thành an bỗng dưng không còn nhìn thấy ma nữa.
" hừm... thật ra thì, những thứ mày vừa nói, tao cũng có nghĩ đến rồi, chỉ có một điều cho đến giờ tao vẫn thắc mắc"
" chuyện gì ?
"
" là thời gian "
lông mày cậu trau lại thêm sâu.
" tại sao cho đến giờ hắn mới hành động? thậm chí hai đứa mày còn chẳng biết bản thân bị kí hồn vào lúc nào? và tại sao người đó lại là hai đứa tụi bây mà không phải ai khác?"
" ừ, đáng lí, chỉ cần bốc đại vài người là được rồi, tại sao nhất thiết phải là bọn tao?
"
hiếu và thành hai mắt đối nhau, biểu cảm sững sờ.
" chẳng lẽ lại là do người quen gây ra?
"
" có thể lắm, có lẽ là người làng này không chừng "
" này, vậy chẳng phải giấc mơ về cánh rừng kia là để dẫn dụ bọn tao về đây à?
"
mắt minh hiếu trừng trừng, trong đầu lại liệt kê ra cơ số cái tên.
" thôi, không cần nghĩ nhiều vậy đâu, đều chỉ là suy đoán thôi.
"
thành vỗ vai hắn, an ủi.
" đi ngủ đi "
" ừ "
[...]