Tâm Linh gerdnang/hieukng | một mảnh tình chia hai

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397721248-256-k146781.jpg

Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
Tác giả: chanchuu_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

chuyện là , khang và hiếu cùng bị vong nhập
notice : hãy để câu chuyện này là bí mật giữa chúng ta Tags: gerdnanghieuhurryhieukhanghieuknghieuthuhaihurrykngkewgavkewtiiemanbomanborexnegavrex​
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
note


i; chuyện viết về gerdnang và hành trình tìm về sự thật của họ

ii; hieukng , kewgav , manborex

iii; ooc , badwords ( một chút ) , lowercase , có yếu tố kinh dị

iv; đây là lần đầu mình viết truyện thể loại này , có thể sẽ còn nhiều sạn và chưa được trau chuốt , mong mn thông cảm

v; mình được truyền cảm hứng từ rất nhiều nguồn ( truyện dân gian , lời đồn , game kinh dị đủ cả ) nên không tránh được việc sẽ có vài chỗ khiến mn cảm thấy quen quen

vi; mình thường hí hoáy viết fic này vào lúc 1,2 giờ sáng , nhiều khi là cả 3 giờ , rcm mn cũng nên đọc vào giờ đấy , cảm giác nó khác lắm =))

vii; mình ẩu nên nhiều chỗ còn lỗi chính tả , để lúc nào mình beta lại nha

viii; đa số những câu thần trú đều được tham khảo từ nhiều nguồn , mình không rõ nó có tác dụng thật không , khuyến cáo không làm theo

iix; chuyện tâm linh không đùa được đâu

ix; ai có fic nào kiểu tâm linh , bùa ngải thì rcm mình với nhaa
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 1 : một mảnh linh hồn


gần đây , khang hay mơ về một giấc mơ kì lạ . trong mơ , anh đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp , cỏ cây che khuất lối đi , ánh sáng yếu ớt lọt qua những tán cây lớn , ẩm thấp và âm u phát rợn . khang cảm nhận được có bàn tay đang nắm lấy tay mình , tay người kia chẳng hiểu sao cứ nóng ran , phồng rộp và tái nhợt như người chết . anh nheo mắt cố nhìn khuôn mặt người ấy nhưng anh ta cứ đi cặm cụi đi mà chẳng quay đầu nhìn lại . khang cố rướn mình nhìn kĩ thì giật mình nhận ra khuôn mặt người ấy lại giống hệt mình . vậy thì anh đang mang khuôn mặt của ai ? chạy thêm một quãng , khang thấy phía trước có ánh sáng le lói , rồi nó bỗng bừng lên chói mắt . khang nhắm chặt mắt , anh thấy tay mình nhẹ bẫng đi . người kia biến mất , trong tay anh chỉ còn một hình nhân giấy với khuôn miệng ngoác to , một vệt đỏ như máu chảy xuống từ thái dương và nửa khuôn mặt đã cháy xém . cứ đến đó , khang lại kinh hãi bật dậy .không chỉ là ác mộng , ngay cả cơ thể anh cũng có dấu hiệu bất thường . cứ dăm bữa anh lại lên cơn sốt , mồ hôi lạnh vã ra như tắm , thậm chí còn sụt mất 3 kí . lạ là dù không bị dính mưa , không thay đổi thời tiết mà khang vẫn cứ ốm sốt liên tục , uống thuốc hạ sốt hay kháng sinh đủ loại vẫn chẳng hề thuyên giảm . khang đâm ra lo cho cái cơ thể ốm yếu của anh , đành lê lết thân xác mệt mỏi đến bệnh viện .;hôm ấy , khang nghỉ hẳn một buổi học chỉ để đi khám bệnh . anh khám tổng quát , sợ rằng có căn bệnh nào đang tác quai tác quái trong cơ thể mình . ngồi trước mặt là một vị bác sĩ trông cũng đã có tuổi .

ông cứ nhìn kết quả kiểm tra trên tay , rồi lại nhìn mặt khang , cứ vậy trong suốt 15 phút đồng hồ .

ông lắc đầu làm anh giật thót .bộ mình hết cứu rồi hả ? vị lương y trước mặt cất giọng trầm khàn , tay nâng gọng kính " theo như kết quả thì có vẻ không có vấn đề gì lớn , chỉ có điều cortisol trong cơ thể tăng nhẹ , melatonin giảm , người có nhiều vết bầm tím , mặt cũng hơi xanh xao nhưng cân nặng lại không tăng như lẽ thường " ông suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi " gần đây cháu có mất ngủ không ?

"" dạ có ạ , mấy nay cháu hay gặp ác mộng "" vậy à " ông thở dài , vẻ mặt trầm ngâm " cơ thể thì không có vấn đề gì lớn , có điều ...

" , giọng ngập ngừng , ông nhìn lên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của anh , trông ông ấy như không đành lòng nói ra ." có chuyện gì vậy ạ "" ta nghĩ cháu nên đi kiểm tra tâm lý . có thể cháu không thực sự bị bệnh mà chỉ là não đang muốn cháu tin rằng cơ thể cháu không ổn . nó là hồi chuông cảnh báo được não gửi đi để nhắc nhở bản thân phải quan tâm đến cơ thể và tâm sinh lý nhiều hơn " " là..là sao ạ " khang ngơ ngác ." giống như lúc cháu bị cận giả . trông thì giống như bị cận nhưng thực chất chỉ là do mắt quá căng thẳng nên sinh ra mờ nhòe , còn não thì cố làm cho nó trở nên tệ hơn để nhắc nhở cháu phải cho mắt được nghỉ ngơi "bác sĩ thở dài an ủi" cái này chỉ là suy đoán của ta thôi , cháu vẫn nên đến gặp bác sĩ chuyên khoa để khám kĩ hơn . hôm nay mệt rồi thì có thể để hôm khác hẵng đi kiểm tra nhé , để cơ thể nghỉ ngơi một chút " .khang gật đầu ra về , bản thân vẫn chưa thôi bàng hoàng vì hay tin mình bị nghi mắc bệnh tâm lý . thường ngày rõ vui vẻ , lạc quan yêu đời thì có thể bị bệnh gì chứ ? ;về tới kí túc xá , khang vẫn cứ bần thần nghĩ về những lời vừa rồi của vị bác sĩ . phúc hậu thấy nét đượm buồn ấy cũng lân la tới hỏi chuyện .khang kể lại , cùng lúc quay ra mếu máo với hậu thì thấy mặt anh đanh lại , giọng nói cũng có phần nghiêm trọng ." khang này , mấy ngày trước lúc gặp ác mộng mày có đi đâu , gặp ai lạ không ?

"khang nghe anh hỏi vậy thì nghiêm túc nhớ lại rồi lắc đầu .

" không có , đó giờ tao toàn ở trường với kí túc xá thôi à , không đi đâu "hậu nhìn khang dò xét , rồi anh bắt đầu kiểm tra quanh người khang . xong dừng lại rất lâu khi chạm vào vết bầm ngay gáy anh .

" sao vậy "" tao nghĩ mày khỏi cần đi kiểm tra bác sĩ tâm lý đi "" sao vậy ?

" khang nghệt mặt ra khó hiểu , rõ ràng những thứ ấy đều là biểu hiện của bệnh lo âu mà .hậu kéo khang ngồi xuống giường , mắt vẫn dán vào mấy vết bầm tím đỏ đã nhạt màu trên tay khang . anh thấy vậy vội giải thích ." không phải , cái này bác sĩ bảo là do thiếu cortisol nên ...

"" mày bị thứ gì đó yểm rồi " . hậu chẳng đợi khang kịp đem khoa học ra nói . nhìn vào mấy vết bầm bất thường trên người khang cùng với ấn đường đã tối sẫm lại , hậu chắc chắn anh không phải chỉ bị bệnh thông thường . nó hẳn phải dính dáng đến giấc mơ kia ." hả " khang bỗng nghẹn họng , bị yểm là bị sao cơ ?" chẳng biết tốt hay xấu nhưng mà nói chung là nó đang muốn thoát ra rồi "" gì ? thứ gì muốn thoát ra ? thoát ra khỏi cái gì ?

" khang mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng . khang tin vào tâm linh , rất tin là đằng khác nhưng chuyện anh bị ám hay yểm bùa gì đó thật sự rất hoang đường . xưa giờ khang chưa từng phạm tội lớn hay gây thù chuốc oán với ai , hơn nữa còn rất chăm đi chùa , đeo đủ loại vòng hộ thân , cầu an . lí nào ông trời lại bất công với anh như thế ?" linh hồn , ngoài mày ra thì vẫn còn một linh hồn trú ngụ bên trong mày , nó hình như không còn yên phận nữa " hậu nói với tông giọng nghiêm trọng , hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì ." hả ? sao lại có thứ như thế trong người tao ?

" khang bàng hoàng , điều hậu nói nghe còn kinh khủng hơn cả căn bệnh tâm lý kia . hậu lắc đầu . anh chỉ biết thứ đó đang bắt đầu làm hại đến khang , dù trông có vẻ không quá nặng nhưng cũng đã ảnh hưởng một phần đến cuộc sống của khang ." nhớ lại coi , mày có đắc tội với ai không " khang đang ngồi ngẫm nghĩ , bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên . là an , đứa em họ của khang ." alo , anh nghe đây "" anh ổn không ?

" , giọng nó có phần gấp gáp , hơi hoảng sợ . anh hơi bất ngờ , sao nó gọi đúng lúc thế nhỉ . quả thật là khang đang không ổn , rất không ổn . nhưng anh vẫn gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi lại nó ." có chuyện gì sao an ?

"" anh có nhớ hồi em còn nhỏ không ? vụ mở mắt âm dương ấy "' à ' lại một vấn đề tâm linh khác . trước giờ an rất ngại nhắc lại chuyện ấy . dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì , có đứa trẻ nào vui nổi khi cứ hết lần này đến lần khác bị ma quỷ quấy rầy chỉ vì nó nhìn thấy chúng chứ . hơn nữa phần nhiều trong số vong linh an từng gặp đều chẳng phải loại ma hiền lành gì ." em ... gặp vấn đề gì à ?

"khang nghe rõ giọng nói có phần run rẩy của thành an ." em ... nó lại mở ra rồi " , khang hiểu ' nó ' ở đây là thứ gì , anh bắt đầu sinh lo lắng cho an ." khang , cụ cố nói nó chỉ mở ra khi người thân xung quanh gặp chuyện "anh nghẹn giọng , chẳng có lẽ , người thân gặp chuyện đó chính là anh ?

" em có cảm giác nó gần lắm , ý em là , hình như liên kết máu giữa chúng ta , một trong hai bị vấy bẩn rồi "khang lặng đi . phúc hậu ngồi ngay cạnh nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của cả hai , anh cũng trầm ngâm . có vẻ hậu đã đoán đúng , khang đã dây vào thứ gì đó không sạch sẽ . lần này khang thật sự đã gặp chuyện lớn rồi .
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 2 : hai đứa trẻ được chọn


hậu nhìn anh với ánh mắt lo lắng . khang đang gặp một vấn đề lớn , vấn đề mà chắc chắn mình anh sẽ chẳng thể tự giải quyết nổi . hậu thở hắt ra , chỉ tay bảo anh mở loa ngoài điện thoại ." alo , anh là bạn của anh khang em , chuyện em nói về mắt âm dương ấy , anh muốn hỏi chút "an hơi bất ngờ khi bỗng dưng có một giọng nói lạ hoắc xen vào , nhưng nghe người kia hỏi , nó hơi ái ngại mà đáp lại ."

à , chuyện đó...là từ lúc em còn nhỏ , em hay thấy có mấy bóng đen lạ cứ lảng vảng ngoài đường , hỏi cha mẹ thì họ đều nói không thấy . sau này lớn hơn xíu mới biết đó là ma , chuyện em có mắt âm dương cũng chỉ người trong nhà biết . cụ cố là đạo sĩ cũng hay dẫn em theo trong mấy buổi lễ trừ tà . nhưng sau đó qua sinh nhật 10 tuổi thì em không thấy họ nữa . cụ cố bảo là do em đang lớn dần , phần âm yếu đi nên mắt âm cũng đóng lại . chỉ khi người trong dòng tộc gặp mệnh hệ gì thì nó mới lần nữa mở ra . người đó càng ở gần thì mắt âm càng nhức , nên em mới gọi hỏi thử "hậu gật gù , chuyện con người ta có mắt âm dương không phải hiếm nhưng nó chỉ không hiếm nếu người đó là một đạo sĩ . với một người thường có mắt âm dương bẩm sinh như an lại là điều vô cùng kì lạ , hậu cũng chưa gặp bao giờ ."

đúng thật là khang đang gặp một số chuyện . anh đoán là nó bị yểm hồn hoặc cái gì đó tương tự rồi "họ nghe tiếng thành an thở dài , có lẽ nó cũng đã đoán trước được phần nào .

" em có từng thấy thằng khang tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ không ?

" . an ngẫm nghĩ lúc lâu , có lẽ nó còn nghĩ đến cả những kí ức xưa xửa là xưa , từ cái thời cởi chuồng tắm mưa của hai đứa . nghĩ lâu như vậy nhưng rồi nó cũng lắc đầu .lúc cả đám đã rơi vào bế tắc , bên ngoài bỗng phát ra hàng loạt âm thanh . tiếng bước chân dồn dập kéo theo đó là âm thanh kẽo kẹt của cầu thang sắt mục nát truyền tới . sau đó là tiếng gió hun hút và cả tiếng tay nắm cửa lỏng lẻo vang lên . hai thằng con trai trong phòng sắc mặt tái mét , sống lưng cảm giác lạnh lẽo và mồ hôi cứ tuôn ra .12 giờ đêm rồi mà thằng điên nào đi nhát ma ghê vậy mầy .cánh cửa sắt nặng nề hé mở , minh hiếu ngóc đầu vào trong . hậu khang trố mắt nhìn hắn rồi thầm thở phào .

" tao còn tưởng chuyến này mình đi rồi " , khang quay sang nhìn hậu , hóa ra hậu cũng sợ gần chết chứ không riêng mình anh ." chuyện gì vậy " , hiếu ung dung bước vào với điệu bộ ngây thơ , vô tội .

" không gì , chỉ là suýt chút nữa tao đã lên cơn đau tim mà chết thôi " , hậu nhăn nhó nhìn hiếu , tay vẫn vỗ vỗ ngực trái như xoa dịu trái tim đang đập loạn của mình .hiếu nhún vai , ngồi xuống giường phía đối diện hai đứa .

" ai thế ạ " suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của đặng thành an ."

à , bạn anh thôi , có gì hai gọi lại cho an sau nha " nói xong liền cúp máy . khang lại quay sang nhìn hậu với ánh mắt cầu cứu . hậu cũng nhìn lại anh , ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng hoàn toàn bất lực . hậu chẳng biết mình có thể làm gì để giúp khang hết . hiếu thấy hai đứa nó nhìn nhau , chẳng nói gì mà chỉ làm mấy ám hiệu kì lạ thì khó hiểu . nhưng rồi hiếu cũng nhận ra điểm bất thường ở khang (?)" ủa khang , hôm nay mày đi khám mà đúng không , sao rồi ?

"khang nghe thế cũng chỉ ậm ừ né tránh , bảo rằng anh vẫn ổn . hiếu soi xét kĩ từng biểu cảm trên khuôn mặt khang rồi đưa ra kết luận : thằng này chắc chắn không ổn " đừng giấu tao , tao biết tên mày trước cả tên bố mẹ tao đó " ừ , hiếu chính xác là nắm thóp khang . hắn đã biết khang từ những ngày đầu đời rồi , chẳng có điều gì về khang mà hắn không rõ nên dù bây giờ anh có nói dối tài đến cỡ nào hiếu cũng chẳng dễ bị lừa đâu . khang ngập ngừng , anh không muốn để hiếu biết , kiểu gì thằng điên này cũng sẽ nổi đóa lên rồi đùng đùng dắt anh đến gặp một ông thầy nào đó trong khi hắn còn chẳng rõ nguồn cơn từ đâu ." thì...có vài chuyện...tao cũng không biết tại sao " khang vừa nói vừa xoa xoa cổ , vẻ khó nói ." nói ?

"" ờ thì , tao bị con gì ám á " . hậu nghe xong thì day trán .thằng này nói cái gì vậy trời " là bị yểm " hiếu sửa lại lời khang vừa nói " ừ ừ đúng rồi , bị yểm đó " . khang mừng rỡ , anh cứ nhớ hoài không ra cái từ đó là gì , hóa ra là bị yểm " ủa ?

" , hai đứa nó cùng đồng thanh . lạ ghê , rành là không ai kể mà sao thằng này biết rõ vậy được ?hiếu thở dài nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hậu khang , " tại tao cũng bị "" vãi , bị từ bao giờ ?

" khang buột miệng hét lớn , gì mà trùng hợp dữ vậy trời ." bị lâu rồi nhưng giờ mới biểu hiện rõ " hậu khang lại quay ra nhìn nhau " lạ nhỉ , mày bị lâu rồi mà giờ mới phát giác , lại còn cùng lúc với khang . nó có bị trùng hợp quá không trời " hiếu lắc đầu . hắn sắn tay áo , khẽ chạm vào những vết bầm tím thẫm ở bắp tay .

" tao hỏi mẹ tao rồi , vụ giấc mơ ấy . mẹ tao bảo gần nhà cũng có cái rừng nhiều cây mà âm u lắm , lại còn có mấy ông tà sư hay luyện ngải "

khang nghe thế thì cũng nhớ lại cảnh quê mình , lâu rồi không về thăm quê , khang cũng suýt nữa quên mất cái rừng cây rậm rạp phía cuối làng . nghĩ lại thì đúng là rất giống với khung cảnh trong giấc mơ của anh ." mà nhớ lại thì , người trong làng vẫn hay bảo bọn mình là mấy đứa trẻ được chọn đấy thôi "quả thật , hiếu và khang được họ gọi như thế . bởi làng của hai đứa như bị dính lời nguyền , người trong làng cứ hễ ai rời khỏi làng , lúc trở về cũng chẳng còn được lành lặn . có người nhẹ thì mất trí , nặng thì mất mạng . chỉ có duy nhất hiếu và khang , trong một lần ham chơi bị lạc qua làng bên , suốt một buổi tối không về mà vẫn lành lặn . nên chỉ có hai đứa được đi học đại học , còn mấy đứa trẻ còn lại trong làng thì đều chỉ học hết cấp 3 là nghỉ học . anh thương chúng nó , nhưng đã có nhiều đứa vì con chữ mà quyết bỏ làng lên phố , kết quả là đều trở thành những kẻ điên dại , sống dở chết dở qua ngày ." vậy thì bọn mình cứ thử về làng mày một chuyến , biết đâu lại tìm ra nguyên do " " sao ? mày cũng đi cùng á ?

" , khang nhìn hậu nghi hoặc , anh không muốn kéo thêm ai vào mớ rắc rối tiềm tàng đầy mối nguy của bản thân .nhưng hậu gật đầu chắc nịch .

" ừ , dù sao hè này tao cũng rảnh rỗi "có đứa nào rảnh rỗi tới nỗi thích đâm đầu vào mấy chuyện ma quỷ không hả trời ?" nhưng mà , lỡ có chuyện gì ...

"hậu phủi tay , bảo rằng anh chẳng sao đâu , sẽ tự biết cách bảo vệ mình . khang cũng đành chịu , ai chứ lâm bạch phúc hậu chắc chắn là một thằng điên cứng đầu , dù anh có không đồng ý thì kiểu gì nó cũng sẽ tìm cách lẻn theo anh về quê .chẳng hiểu sao , cứ nghĩ đến chuyện quay trở về , khang lại thấy lòng mình nóng ran , cảm giác bất an cứ bùng lên như ngọn lửa không khỏi khiến anh phải nghĩ về nó . chỉ sợ rằng , lần này đi khó mà toàn vẹn trở về .
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 3 : ba thứ thu hút


đội hình ban đầu lên đường về quê đáng ra chỉ có hiếu và khang , miễn cưỡng có thêm phúc hậu xin về cùng , thế mà chẳng hiểu sao bây giờ lại phát sinh thêm hai cái đuôi đuổi mãi không đi .cái đuôi thứ nhất là đặng thành an . nó phát hiện chuyện bọn họ có ý định về quê là từ 2 ngày trước , chính là ngay sau hôm hậu đưa ra ý tưởng quay trở về .ban đầu thành an chỉ định đến hỏi han xem ông anh nó có ổn không nhưng lúc đứng trước cửa phòng lại vô tình nghe được đoạn hiếu nhắc khang lên chùa thỉnh sư thầy và xin lấy mấy lá bùa bình an , biết đâu giúp ích được phần nào khi về làng . an nghe vậy thì phát hoảng . nó thực ra cũng chỉ mới sống ở làng ngót nghét 10 năm , ngay sau khi mắt âm khép lại , gia đình nó liền chuyển đi nơi khác sinh sống . dù đúng là anh em họ với khang , nhưng thành an chưa bao giờ thực sự là " người làng " . bởi khi lâm bồn mẹ nó , bà ngoại bị xuất huyết sớm , bệnh viện trong làng không đủ cơ sở vật chất để phẫu thuật mổ đẻ , ông ngoại cắn răng đưa bà lên bệnh viện tỉnh . mẹ nó thành công chào đời nhưng bà ngoại thì ốm yếu liên miên . lúc sinh ra không ở trong làng nên người làng cũng chẳng công nhận hai mẹ con nó . may mắn là nhờ đó mà gia đình nó mới có thể đi đi lại lại mà không sợ lời nguyền kia . nhưng an đã sớm sợ hãi ngôi làng ấy . bởi dù chỉ sống ở đó có 10 năm thôi mà an đã phải chứng kiến quá nhiều cái chết oan nghiệt , những hồn ma giận dữ và nghe được cả câu chuyện về cuộc đời bất hạnh khi còn sống của chúng . nơi đây oán khí nặng nề , là vùng đất của những đạo sĩ và phần nhiều trong số đó là mấy tay luyện tà thuật . nó lo cho anh nó , không sớm thì muộn , cái vong trong người khang cũng sẽ hành động . nếu không phải quậy tung lên hủy hoại cơ thể anh nó thì cũng là sai khiến anh nó đi hại người . an chỉ sợ , lần này thằng anh khờ khạo , hiền lành của nó lại bị kẻ khác ám hại nữa thôi . thế là nó giãy nảy đòi đi theo .cái đuôi thứ hai là đinh minh hiếu . cái đuôi này thì ngoan ngoãn hơn . hắn đi trên tinh thần tự nguyện của hai bên . minh hiếu gọi điện kể hắn nghe sự tình , hắn cũng chỉ nhắc bạn mình đi kiếm ông thầy nào đó mà trục hồn ra . mấy ngày sau hiếu gọi lại bảo là muốn về quê , hỏi hắn có muốn về cùng không , hắn cũng đồng ý tức thì . dù nói là không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng dính đến mấy chuyện tâm linh làm hắn cũng hứng thú . dù sao đinh hiếu cũng là người sinh sống ở đà lạt , chẳng có loại ma nào mà hắn chưa từng gặp . một đoàn năm người thuê xe 7 chỗ bon bon trở về làng .;khi xe dừng lại trước cổng làng đã là hơn 8 giờ tối . cổng làng vừa hẹp vừa tối , lại thêm bùn đất nhão nhoét sau trận mưa lúc chiều , xe ô tô khó mà vào , có vào được thì tài xế cũng ngại đi . họ đành dừng xe mà đi bộ vào trong . khung cảnh vẫn vậy , vẫn là cảnh làng quê giếng nước yên bình , yên bình đến nỗi tĩnh mịch , có phần hơi rợn người . chúng nó chẳng nói gì với nhau , đứa nào đứa nấy lững thững đi về phía nhà dân .

" ê nhìn làng mày hoang vu như bỏ hoang thế ?

" . hậu thấy lòng mình chộn rộn , lỡ buột miệng nói ra .

" làm gì có , buổi sáng cũng nhộn nhịp lắm mà giờ tối rồi người ta bận ăn cơm " , khang không nghĩ nhiều vậy đâu , buổi tối thì làng nào chả vậy nhỉ ?hậu gật gù nhưng trong lòng anh cũng chẳng tin lắm . người dân làng này cứ như sợ ra ngoài vào ban đêm ấy .

đường làng vắng hoe không bóng người , còn không có lấy một âm thanh nào của động vật mà thay vào đó chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng cơn .nhà của khang và hiếu cạnh nhau , cũng là dạng láng giềng gần thân thiết như anh em ruột thịt . thậm chí còn chẳng bận tâm làm hàng rào ngăn cách , cứ vậy chung một mảnh vườn , chung một phần sân .

" nhìn như sống chung á ha " , hậu lại bắt đầu giở giọng đánh giá , bình phẩm mọi thứ xung quanh .an cũng tiếp lời anh " nhà hai ảnh như vậy xưa nay rồi , cứ như hai cặp ông bà xui gia vậy ha "" bắt đầu nói nhảm nữa rồi đó " , khang cũng chẳng biết làm sao để chữa cái bệnh hay giỡn lố của an .

" nó nói đâu có sai , ba mẹ mày mấy lần nhận tao là con rể đó " hiếu đi bên cạnh lại cười tươi rói , như thể hắn rất bằng lòng với câu nói của thành an .

" gì trời , đừng có mà ảo tưởng đi , kể cả ba mẹ tao có nhận thì mày cũng chỉ xứng được gọi là con dâu thôi " . khang vỗ bôm bốp vào bắp tay hiếu . càng vỗ càng thấy tự ái .thằng này mấy nay tự nhiên đô ra vậy trời , không được , không được để nó làm chồng . ;cửa nhà khang và hiếu mở ra cùng lúc .

" ủa , khang về hả con . sao về mà không báo trước với mẹ vậy nè " mẹ khang cười tươi rói .

đã lâu rồi con trai yêu không về nhà , bà nhớ nó lắm .

" có cả bạn nữa hả , cả bé an nữa nè "đang nói cười bên này , nhà bên cạnh lại truyền đến tiếng người gọi .

" ôi chị xui , thằng khang nó cũng về hả ?

"" ủa , hiếu cũng về này , mấy đứa về chung vui ha " hai người phụ nữ cứ đứng nói cười với nhau , để mặc mấy đứa con lại tự xách va li vào nhà . sau một hồi , thế cục đã thay đổi . bởi hai mẹ ban nãy đã ráo nhau rằng phải làm một bữa cả nhà ngồi ăn chung . kết quả của bữa cơm cả nhà ăn chung lại thành mâm người lớn và mâm trẻ con . bố mẹ khang , bố mẹ hiếu làm cả một bàn ăn thịnh soạn bên nhà khang , còn bên nhà hiếu là mấy đứa nhỏ của họ đang đói mốc meo mà vẫn phải tự lăn vào bếp .; "an này , khi nãy vào làng em có bắt gặp ' thứ gì ' không ?

" , hiếu đinh hỏi an . hắn cũng đã nghe hiếu trần nói về mắt âm dương của nó . bản tính tò mò trong hắn lại trỗi dậy .

" em không thấy . không biết có phải bị gì không nhưng mà nay vắng lắm , chẳng có ' ai ' "nghĩ lại thì nó cũng thấy lạ . rõ ràng làng này xưa nay rất nhiều vong hồn vất vưởng , kể cả những ' kẻ lạ ' từ xa tít mù khơi cũng tụ lại đây , vậy mà hôm nay vắng bóng . chẳng lẽ mắt âm của nó đã yếu đi ? nhưng giác đau nhức vẫn còn , nghĩa là mắt âm của an vẫn đang mở .

đầu nó bây giờ đang đặt ra vô vàn giả thuyết ." chẳng lẽ do hai tụi bây về làng nên mấy cái vong đó đi hết à " hiếu đinh gắp đại một miếng thịt ba rọi bỏ vào miệng , tay khua đũa chỉ về phía hiếu khang ."

đâu có , hồi nhỏ tụi tao cũng ở làng này mà an nó vẫn thấy đầy vong đấy thôi " , khang cũng phủ nhận . anh và hiếu có phải tiên phật gì đâu mà ma quỷ thấy là chạy mất .hậu đảo mắt , anh nghĩ đến một vài giả thuyết .

" ủa , thế chả lẽ vấn đề nằm ở bọn tao hả ? do bọn tao về nên ' đám đó ' không dám ra " .an lại lắc đầu " không có đâu ba ơi , sau bớt ảo tưởng lại nghen "" nhỏ mà láo nha mày " nữa rồi , tụi nó lại sắp lao vào cấu xé nhau rồi ." hoặc có thể là , chúng bị thứ gì khác thu hút rồi " . hiếu trần phán một câu xanh rờn . cả đám tự nhiên im ắng lạ . hậu an cũng dừng cào cấu nhau .

" thứ gì là thứ gì mới được " . khang nhăn mặt . từ khi trở về làng đúng thật là có cảm giác hơi lạ lẫm ." mày nghĩ thử xem có thể là thứ gì ?

" khang rơi vào trầm tư . anh không biết . mấy kiến thức tâm linh này với anh là con số không tròn trĩnh . vậy mà cứ nghĩ ăn ngon ngủ kĩ sống lương thiện là sẽ không dính vào mấy cái tâm linh ma quỷ này . ai có dè..." là một con ma mới "" là một năng lượng đen tối nào đó "" là một cái chết "thành an , phúc hậu , đinh hiếu đều nói lên cùng lúc . chúng nó trố mắt nhìn nhau .hiếu trần gật gù " cũng có thể , một trong mấy cái đó có lẽ sẽ đúng " .

ừ , không phải một , mà là tất cả đều đúng
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 4 : tử thi - linh nhi


tối ấy , khang lại có một giấc mơ kì lạ . anh thấy mình đứng trước một căn nhà gỗ xập xệ , nằm tách biệt với phần còn lại của ngôi làng . bên trong phát ra những tiếng gầm rú , tiếng cười điên dại và cả tiếng gào khóc tức tưởi . khang tiến vào trong . bóng đèn tuýp bỗng vụt tắt , chỉ còn lại nguồn sáng duy nhất từ những ngọn nến .

ánh sáng yếu ớt hắt lên mảng tường ẩm mốc , đầy những hình vẽ quỷ dị . gió luồn qua khe cửa , ngôi nhà lại lung lay như sắp sập . mùi ẩm mốc , hôi thối và tanh nồng sộc thẳng vào cánh mũi khiến anh phải nhăn mặt . trên nền đất hiện lên những vệt đỏ kéo dài , loang lổ . hình vẽ bằng máu tươi và cả những lá bùa dán khắp phòng , khang biết , đây hẳn là một buổi tế lễ của một kẻ nào đó luyện tà thuật . người đàn bà đứng giữa đống hổ lốn , thân xác mảnh khẳng khiu , những khớp xương hằn lên như móc câu sau làn da tái xanh , nhợt nhạt . từng thớ da đều là những mảng lở loét rỉ dịch vàng , bọng nước vỡ ra nhầy nhụa trên cánh tay . cảm giác buồn nôn dâng lên tận cuống họng . bà ta nhoẻn miệng cười , một nụ cười nhăn nhở kéo dài tới mang tai . những ngón tay xương xẩu vẫn chăm chăm moi móc thứ gì đó bên dưới .

ánh mắt mụ hằn lên những tia máu , mở trừng trừng , tiếng thở khò khè xen lẫn điệu cười quỷ dị . bà ta kéo lên một dải gì đó từ trong vũng máu bên dưới , đưa lên miệng , cái lưỡi dài ngoằng lốm đốm đen mút mát những dòng đỏ tươi chảy từ nó xuống . bà ta vuốt ve thứ nhớp nháp dưới nền đất ." ha ... con ngoan của ta , con sớm được đến với các ngài rồi "kinh hãi . thứ bà ta vừa nuốt xuống lại chính là ruột của đứa con mình . thứ be bét máu bên dưới có lẽ chính là một nhau thai chết yểu . anh bụm miệng , ngăn cho cơn buồn nôn đang trực trào ra .

" con yêu ... trả thù cho mẹ con ta nhé "bà ta cầm lên một con dao sắc nhọn , thân dao đã nhuốm đầy một màu máu tươi . mụ cúi sát lại , thè lưỡi liếm những giọt máu đọng ở lưỡi dao . hai tròng mắt lồi ra , rơi xuống đất lộp bộp . hốc mắt lúc nhúc giòi bọ . cả người anh run lên , cảm tưởng như cái chết đã cận kề . chớp mắt , mụ ta đã biến mất . anh nghe thấy tiếng gió vút qua như có ai đang chạy . nến vụt tắt .

" rồng rắn lên mây , có cây lúc lắc , có nhà hiển vinh , hỏi thăm thầy thuốc...

"tiếng đứa nhỏ vọng từ phía sau , xa xăm . nó cười khúc khích gọi ' anh ơi ' . khang quay đầu lại " CÓ NHÀ HAY KHÔNG " mặt đứa nhỏ ngay trước mặt . nó lơ lửng , toàn thân nhuốm máu . miệng ngoác to , hàm răng nhọn hoắt , đỏ lòm ." chơi cùng em đi " nó cười khúc khích , điệu cười quỷ dị , đưa tay vuốt ve mặt anh . cả người run lên bần bật , khang thấy sống lưng mình lạnh toát . tay chân cứng đờ như bị ai giữ lại . chết thật rồi... khang bừng tỉnh . nước mắt lăn dài , anh bật khóc . những gì vừa xảy ra đã quá sức chịu đựng với anh . nỗi khiếp sợ dâng lên như thủy triều , nhấn chìm anh xuống đáy , tệ quá ." khang , khang , sao vậy , mày gặp ác mộng gì sao ?

"hiếu hét lên , tay áp vào hai má khang , ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng . rồi không chần chừ mà ôm trầm lấy anh , vùi mặt anh vào hõm cổ ấm áp , khẽ vuốt dọc lưng anh .

" hiếu ơi , tao sợ quá , tao không chịu nổi mất " khang vừa nói vừa nức nở . anh không biết mình sẽ còn gặp cơn ác mộng này thêm bao nhiêu lần nữa .tiếng thút thít của khang cũng đánh động đến những đứa còn lại .

" sao vậy , khang , mày lại thấy gì sao ?

" hậu lo lắng nhìn anh , đến mức phải bật khóc như vậy , hẳn là không đơn giản . khang lắc đầu nguầy nguậy " tao sợ lắm , làm ơn , làm ơn cứu tao đi "hiếu đinh lại gần vỗ nhẹ vai anh .

" không sao hết , chỉ là mơ thôi "" đúng rồi , bọn em ở đây cùng hai , sẽ cứu hai mà " , an thề đấy , rằng nó chắc chắn phải cứu được anh hai nó .;khang kể lại cơn ác mộng kia . cả đám nghe xong thì nhăn mặt ." tởm thật đấy , cái đó ... không biết là có thật không ha " . thành an vòng tay qua siết chặt tay khang , tóc gáy nó dựng hết cả lên rồi . hậu thấy cũng kì lạ . tại sao cứ mỗi lúc đổi địa điểm khang lại có giấc mơ khác nhau ? và cùng là bị yểm nhưng tại sao hiếu không mơ thấy mấy thứ giống khang như lúc trước ?

" tao thấy hình như mình đang được dẫn dắt đấy " . ngẫm nghĩ một lúc lâu , hậu tự nhiên nghĩ thông ra .hiếu trần gật gù " tao cũng thấy vậy " " cái thứ trong người tao với khang chỉ khiến tụi tao mơ chứ cũng chẳng làm hại gì " " có lẽ cũng không phải thứ vong hồn gì xấu xa "khang cũng ngộ ra .

đúng thật từ lúc về đây , mấy vết bầm trên người anh mờ hẳn đi , như một phần thưởng cho kẻ đi đúng đường .

" nhưng nếu không phải để làm hại , thì yểm vào người chúng mày để làm gì " , hiếu đinh thắc mắc cũng lâu rồi , trong câu chuyện của họ có quá nhiều thứ trùng hợp , không đầu không đuôi và những móc nối đầy rắc rối ." có lẽ là ... trú ngự (?) " , nếu không phải làm hại thì có lẽ là một dạng kiểu như ' gửi hồn ' ấy nhỉ , khang đoán vậy ." có thể , hoặc để trốn tránh cái gì đó " lại đoán đúng rồi hiếu nhăn mặt , nói vậy đồng nghĩa với việc thứ đằng sau kia còn một thế lực nào đó kinh khủng hơn ? không hay rồi .

" ban nãy tao cũng có mơ , nhưng không giống khang "" sao ? mày mơ thấy gì "hiếu chẳng nhớ rõ nữa . khung cảnh lúc ấy mơ hồ , còn hắn thì hoang mang chẳng biết mình đang ở đâu . hình như hắn đã chạy rất lâu , hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại chạy . thậm chí , hiếu còn chẳng biết cơ thể này có phải là mình không . nhưng rồi , hiếu dừng lại trước một ngôi nhà và chỉ đứng đó , dương mắt nhìn nó cháy rụi , lòng nóng như lửa đốt .

" chẳng lẽ cái nhà mày thấy với cái nhà của mụ kia là một ?

" , giả thuyết của hiếu đinh nghe cũng hợp lí đó chứ , nhưng linh cảm bảo hắn là không phải . linh cảm , hoặc một thứ gì khác bên trong minh hiếu nhắc nhở hắn như vậy ." thôi ngủ đi , đừng lo nghĩ gì nữa ";sáng hôm sau , khang choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán . người ta đang nườm nượp kéo nhau đi đâu đó . khang ngơ ngác ra phòng khách thì gặp hiếu ngồi ở sofa , bộ dạng thảnh thơi không bận tâm sự đời .khang dụi mắt tiến đến ngồi cạnh hắn . hiếu nhăn nhó , " đừng có dụi hoài thế "anh chẹp miệng , bỏ lời hắn nói ngoài tai .

" ngoài kia có vụ gì đông vui dữ "" chẳng biết , thấy ba đứa kia cũng kéo nhau đi "khang với lấy miếng bánh trên tay hiếu cho vào miệng .

" rồi sao mày không đi ?

"hiếu cười , thong thả lấy miếng bánh khác từ dĩa " sợ đứa nhỏ dậy không thấy ai lại khóc "khang ư hử vỗ bem bép vào vai hắn . một hồi sau tò mò quá đành ghé mặt ra hỏi mấy người trong làng ."

ủa dì tư , có vụ gì mà mọi người kéo đi đông vậy "" dì nói nhỏ con nghe , cuối làng mình , chỗ gần cái rừng ghê ghê đó có người mới chết " khang trố mắt nhìn " ai vậy dì "" con nhớ không , hồi nhỏ con hay bị mụ ta lườm đó "khang cố nhớ lại " con không nhớ nổi đâu , dì kể con đi "" trời đất ơi , cái mụ mà cưới được thằng chồng giàu quá trời giàu cháu trưởng làng đó . xong nhỏ đó xảy thai nên bị chồng nó bỏ .

điên điên dại dại mấy năm rồi giờ nằm trỏng trơ , chết không ai biết nè "" gì nghe ghê quá " bà nói xong cũng vội vội vàng vàng đi đâu mất . khang quay qua nhìn hiếu , hẳn là hắn cũng đã nghe thấy những gì dì tư vừa kể cho khang ." thế là thằng hiếu đinh đoán đúng rồi "" chuyện gì ?

"" chuyện mấy vong linh trong làng bị thu hút vì có người chết ấy "khang ' à ' lên một tiếng " vậy khéo chúng nó cũng đang ở đó rồi "" mình đi " " ừ "

-------------------------------------má ơi , tui tự cảm thấy tởm với mấy cái tui nghĩ ra . hép mi
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 5 : mối nối đầu tiên


khang và hiếu hớt hải chạy đến cái nhà cuối làng được nhắc đến trong lời của dì tư . cũng chẳng cần tìm lâu , cái nhà đó đã bị người ta vây quanh bàn tán rồi . nhìn kĩ còn thấp thoáng thấy bóng dáng của thằng hậu hiếu an đang đứng hóng hớt ." này , sao thế ?

" khang vỗ lên vai an lúc nó còn đang mải ngó nghiêng .thành an ôm tim , giả bộ như thể nó vừa bị anh dọa chết ." trời má , trước khi làm gì phải gọi một tiếng cho người ta còn biết chứ . cứ đùng đùng tới làm em tưởng vong không "hiếu chẳng để ý cuộc hội thoại xàm xí của hai anh em nó , quay sang hỏi hai đứa còn lại ." sáng giờ bay ăn nằm ở đây có hớt được gì không "hậu lắc đầu , đưa tay chỉ vào phía trong nhà , nơi có một cậu trai đang ngồi cạnh cái xác ." thằng đó ngồi ở đấy nãy giờ , không cho ai vào coi hay hóng hớt gì hết . nghe bảo là thầy pháp trong làng "hiếu gật gù , nhìn cậu ta trẻ măng , có chút quen mặt . hắn kéo tay khang ."

ủa khang , kia phải thằng thành hồi nhỏ hay tới làng mình chơi không ?

"khang thôi đùa giỡn mà cũng đưa mắt nhìn theo tay hiếu chỉ .

" ủa , đúng nó rồi . mà nó người làng bên mà , ngồi trong đó chi vậy "" nghe người ta bảo thằng đó còn học pháp y " , hiếu đinh chẳng hiểu nổi đây là kiểu thể loại gì . vừa là thầy pháp vừa là pháp y . rồi chẳng lẽ phẫu thuật mổ xẻ cơ thể người ta ra xong lúc sau cầu siêu , gọi hồn hỏi tên thủ phạm luôn hay gì ?nói đến đây thì cảnh sát cũng vừa tới nơi . thành nói gì đó với bên cảnh sát rồi tháo găng tay , bước thẳng đến chỗ đám bọn họ đang đứng ." lâu rồi không gặp ha " thành chẳng cười lấy một cái , mặt nó vẫn giữ cái nét lạnh tanh như khi nãy ."

ừ , cũng gần 3 năm " . là từ lúc ba người họ lên đại học , đã không còn giữ liên lạc , những lần về thăm quê cũng không gặp được nhau .thấy hậu an cứ ngó vào trong nhà , vẻ tò mò . thành thở dài .

" tụi bay có muốn biết về cái xác trong đó không ?

"chúng nó liền gật đầu" nghe bảo người trong đó là goá phụ . xưa lấy chồng mà mãi không có con . bị người ta nói ra nói vào . xong bẵng đi mấy năm sau , nghe bảo mụ xin được bùa từ ông thầy nào trên núi ấy rồi về có thai . nhưng lúc biết có thai lại không đi trả lễ nên cái thai đó cũng không giữ được . mụ mới kiếm thầy trong làng để nhờ giúp nhưng ổng không đồng ý . xong bả bị chồng bỏ , người ta cũng không thấy bả đi lại trong làng nữa .

độ gần một năm sau thì chồng bả chết .

đúng 2 năm sau nữa là ông thầy pháp trong làng cũng đi luôn . nghe người ta đồn là bả luyện ngải " . thành kể lại những gì cậu nghe ngóng được từ sáng tới giờ . khang nghe xong thì điếng người . liệu chuyện này có quá trùng hợp với giấc mơ của anh không . quay sang nhìn hiếu , hắn cũng đang nhìn anh . hiếu hiểu nỗi sợ sâu thẳm trong mắt khang . thành lại lần nữa lên tiếng ." mà cái xác này cũng lạ lắm "" lạ gì ?

"thành ngước mặt lại , tay chỉ vào trong nhà " lần đầu tao gặp kiểu này . chỉ cần đi đến gần nhà thôi là ngửi được mùi khí gas rất nồng rồi , cái xác trông cũng có vẻ là chết do ngạt khí CO nhưng vẫn có nhiều điểm không lí giải được " mấy đứa nó vẫn đứng đó chăm chú nghe .

" thôi đi về đi mấy ba , vừa đi vừa kể , đứng hồi mấy ông khám nghiệm tử thi lại đuổi đi cho coi "...." người trong đó chết được ba ngày rồi , thế mà trên người lại không có vết tử thi . mùi khí gas nồng nặc nhưng những người xung quang lại không hề ngửi thấy , chỉ khi cái xác bắt đầu phân hủy người ta mới phát hiện . hơn nữa , xác người đó nằm cách rất xa bình gas , đầu va chạm mạnh nhưng lại bầm tím ở nhiều nơi khác nhau . mắt trợn ngược , vết bọt màu hồng trên miệng cũng rất giả , như thể mới chỉ chết 1-2 ngày . tao thấy vụ này rõ ràng là vụ giết người . nhưng những gì để lại ở hiện trường là bằng không , cũng không có ai từng chứng kiến người nào ra vào căn nhà đó hết. nói chung là rất hoàn hảo , hoàn hảo đến mức đáng ngờ "hậu nghe phân tích của thành thì gật gù . mấy chuyện này thật ra anh cũng chẳng rõ , điều anh quan tâm chỉ là tin đồn bà ta luyện ngải và sự việc cái chết của chồng cũng như của người thầy pháp kia thôi .

" hay là do bà ta luyện ngải nên bị trời phạt ?

" , thành an nghe chữ được chữ mất . sự chú ý của nó nãy giờ đã dừng lại ở chỗ cái thai bị mất kia . có phần trùng hợp với những gì đã xảy ra trong giấc mơ của khang nhỉ ?hiếu đinh gõ nhẹ một cái lên đầu thành an .

" tư duy chút xíu đi chứ nhóc . có trời nào làm mà còn phải sắp xếp hiện trường giả như thế không ?

"an nhăn mặt , giọng nó lí nhí tủi thân " đau em "hiếu thấy thế cũng quay sang vờ quát " to đầu rồi mà còn bắt nạt con nít "" này là nít quỷ chứ bé bỏng gì " , hậu lại nói chêm vào . thành an quả thực nào có ngoan như vẻ bề ngoài của nó . nó cũng ương ngạnh và đỏng đảnh lắm đấy chứ .tấn thành nãy giờ chẳng nói gì , nó đang bận nghĩ về mấy đồ vật trong nhà người phụ nữ kia . ngay khi mới vừa bước vào , nó đã cảm nhận được luồng âm khí nặng nề ở một góc phòng . cảm giác như , có một thứ gì đó tà niệm đang bị giam giữ lại . thành đã quét mắt qua một vòng , nhưng chẳng có thứ gì tương tự . chỉ có duy nhất một con dao găm có phần hơi rỉ xét , bề ngoài nhìn có vẻ bình thường nhưng nó đã thấy được luồng khí đen quanh con dao . thứ này cũng chẳng đơn giản . nhưng chưa kịp xem xét kĩ hơn , người dân đã túm tụ lại , nó chỉ kịp quấn vội con dao lại rồi dán vài lá bùa phong ấn đơn giản , không biết có đủ để chói buộc thứ kia không . lúc nó đang trầm tư , khang cũng đã để ý thấy . anh đoán rằng thành có lẽ cũng đã cảm nhận được điều gì đó trong ngôi nhà kia bởi ít nhiều nó cũng là một đạo sĩ có tài . khang nhỏ giọng " thành này , có chuyện này tao muốn nhờ mày ..." . khang kể lại giấc mơ ngày hôm qua , thành cũng nói về những thứ nó tìm được . giờ thì cũng đã có được móc nối đầu tiên . mụ đàn bà máu lạnh trong giấc mơ của khang chính là người vừa chết . và đúng là bà ta đã luyện ngải từ đứa con chưa kịp ra đời của mình . ngay cả con dao kia cũng nhuốm màu tội ác và một phần máu thịt đứa trẻ . vậy , luồng âm khí kia hẳn sinh ra từ sự tức giận của đứa trẻ . nhưng nó đang bị giam giữ ở đâu ?họ chưa vội trả lời câu hỏi đó , trước hết , ta chỉ biết được rằng giấc mơ của khang có vai trò gì đó tựa như điềm báo dẫn dắt . và linh hồn trong người của hiếu khang có thể tạm coi là một linh hồn tốt . ;đêm nay là một đêm không trăng .

đúng giờ tý , thành sửa soạn đồ làm lễ rồi rón rén rời khỏi nhà . mới bước chân ra khỏi cửa đã nghe tiếng gọi từ đằng sau ." này , đi đâu đấy ?

"phúc hậu một tay vẫn còn dụi mắt , nghi hoặc nhìn nó ." tao đi công chuyện một lúc " . thành tự nhiên chột dạ , lúng túng như bị phát hiện làm chuyện xấu .anh chiếu đèn flash điện thoại vào cái túi nhét đầy đồ cạnh bên hông nó .

" đi công chuyện gì mà mang cái túi to thế kia , lại còn đi lúc nửa đêm nửa hôm . nói nhanh , nói thật sẽ nhận được sự khoan hồng "thành thấy nó chẳng thể giấu hậu được nữa , đành thành khẩn khai báo .

" tao muốn đi xem thử cái nhà lúc sáng . tao thấy không khí ở đó có hơi lạ "" lạ chỗ nào ?

"hậu chẹp miệng , lôi từ túi áo ra một cái bọc nhỏ dán đầy bùa chú .

" sáng tao thấy con dao này , trông có hơi khả nghi nên đã trấn yểm bằng bùa . lúc đầu cứ nghĩ cũng chẳng phải vật gì nguy hiểm nên chỉ dùng hai lá , một yếu một mạnh . lúc về mới thấy lá yếu đã cháy hết , lá mạnh cũng có dấu hiệu bị mờ đi . sợ rằng nó không đơn giản "hậu nghe vậy thì nhìn nó , điệu bộ hơi hoảng .

" thế giờ mày định làm gì ?

"" gọi hồn " , nó đáp dửng dưng . trong mắt không có lấy một gợn sóng .hậu nhăn mặt . gọi hồn chứ có phải chơi đồ hàng đâu mà trông thảnh thơi thế ?

" không được , nguy hiểm lắm "nó lắc đầu .

" phải biết thứ đó là gì mới tìm được cách phong ấn nó chứ "thành còn chưa kịp phủi tay rời đi , hậu đã vội lên tiếng " vậy cho tao đi cùng nữa , tao cũng có thể giúp " " không được , nguy hiểm lắm " . thành lặp lại câu nói mà hậu vừa nói chỉ cách đó có mấy giây ." không sao , tao tự biết cần làm gì mà , cứ cho tao đi đi " khuyên bảo mãi chẳng được , thành cũng đành để anh đi cùng mình . lúc cả hai định rời đi , lại có tiếng nói ở phía sau ." cho em đi với " . thành an đứng lấp ló sau cửa , nó đã đứng đó nghe họ nói chuyện từ nãy giờ " ở nhà hết đi , có phải đi chơi đâu mà đòi đi cùng hoài " . thành chẳng hiểu mấy thứ ma quỷ ấy có gì vui mà bọn này cứ cố chấp muốn đi theo như thế .an bĩu môi " em có ích thật mà . lúc sáng em cũng thấy có thứ trong nhà . hơi mờ nhưng em cá chắc đó là một đứa trẻ "" ủa sao giờ mới nói " , hậu búng tay vào trán nó . thành an lại ôm đầu la ó kêu đau .

" là cô đỏ đấy , khéo còn chưa được sinh ra " , thành trầm ngâm một lúc . loại ma quỷ này cũng không dễ đối phó . trong trường hợp nó là một phôi thai chưa được sinh ra và đã chất chứa đủ tà niệm , nó thậm chí còn có thể biến to hóa nhỏ tùy ý ." vậy là giống hệt giấc mơ của thằng khang rồi còn gì " , hậu trố mắt nhìn thành . trần đời lấy đâu ra lắm chuyện trùng hợp như thế được .

---------------------------------------------------tất cả kịch bản đã được biên hết ồi
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 6 : gọi hồn


ba đứa hậu , thành , an rón rén bước đi trong đêm . cứ hễ đi qua mấy nơi vắng vẻ , an lại hơi rùng mình . lại là khung cảnh này , vẫn giống như mười năm trước . mảnh đất toàn những linh hồn lưu lạc , tuy cũng từng trông thấy rất nhiều lần trước đây nhưng khi tận mắt chứng kiến một lần nữa vẫn khiến nó rợn tóc gáy . thậm chí gần đây những linh hồn còn có dấu hiệu nhiều lên , mang trong mình những tà niệm độc ác .

đứng trước ngôi nhà , phía sau là khu rừng âm u , vang vọng những tiếng gầm rú . thành đi trước , hai đứa còn lại chỉ rón rén bấu lấy mép áo nó mà đi vào cùng . hậu nhìn quanh nhà chẳng thấy có ai , bèn thở ra một hơi dài" cái nhà này âm khí nặng đến nỗi cảnh sát cũng chẳng dám ở lại " .

" ê ghê nha má " hậu rúm ró , một tay khoác qua tay thành an , tay còn lại níu vạt áo tấn thành . trông hèn không tả nổi . nhưng an cũng chẳng kém . nó thậm chí còn tựa đầu , nép người sau lưng anh như sợ con quỷ nào thấy được mình . thành bật cười " không đến nỗi vậy đâu . tụi bây tách nhau ra tìm đồ dùm tao đi "" tìm gì ạ , nhỡ tách ra rồi bị ma bắt thì sao ?

" . hậu trấn an là vậy nhưng làm sau mà yên tâm tách nhau ra trong một cái nhà vừa có người chết , âm khí lại còn nặng như bị quỷ ám này được ." cái nhà bé bằng lỗ mũi như này thì con ma nào thèm ở mà đòi bị bắt " thành gỡ hai bàn tay đang nắm khư khư vạt áo nó , gỡ hoài không được đâm ra bực mình ." có buông ra không ? tao nói không sao là không sao , rõ chửa ?" dạ " hai đứa nó đồng thanh , không dám cãi nửa lời ."

ừ ngoan . giờ thì đi kiếm cho tao một cái gì đó liên quan đến đứa nhỏ đi " thành nói xong thì sắn tay áo lên tìm kiếm . hậu an vẫn lẽo đẽo đi theo , mặt mày ngơ ngác hỏi " đứa nhỏ nào ? mà cái gì liên quan đến nó mới được ?

"thành thở dài , đem hết kiên nhẫn trong mấy mươi năm sống trên đời ra giải thích cho chúng nó .

" là đứa con chết yểu của bà sáng nay đó , đứa bé bị nghi là đã bị đem ra để luyện ngải . kiếm giúp tao mấy cái liên quan đến đứa nhỏ , kiểu như mấy đồ vật gắn liền với đứa nhỏ ấy "chúng nó à lên một tiếng rồi cuối cùng cũng lao vào tìm kiếm cùng cậu . việc này khá khó khăn . bởi đứa trẻ thậm chí còn chưa được sinh ra , còn chưa chạm vào thứ gì của thế giới ngoài kia thì lấy đâu ra vật gắn liền với nó chứ ? nhưng may mắn đã mỉm cười với họ , phúc hậu đã vô tình tìm thấy thứ ấy dưới một chồng sách cổ .

" ê thành , cuống rốn có được tính là gắn liền với đứa nhỏ đó không ?

" . hậu giơ lên một lọ thủy tinh được dán đầy bùa chú , chằng chịt dây đỏ vừa tìm được . thành mừng ra mặt , bước vội đến xem . cậu reo khẽ một tiếng trong họng rồi tiện tay xoa mấy cái lên đầu phúc hậu .

" trời ơi , may mà tìm được "hậu nhìn cậu vui vậy cũng chẳng buồn trách móc về mái tóc rối bù như tổ quả của mình . thành đã rất lo lắng . nếu không kịp làm lẽ trước giờ tý , mọi thứ chắc chắn sẽ ngày càng tồi tệ hơn .;ba người họ đứng quanh một vòng tròn vẽ bằng máu gà và muối trắng , ngay chính giữa là một mâm đồng nhỏ . bên trong là cuống rốn đã được làm phép , một mảnh khăn nhuốm máu ( mảnh khăn được thành an tìm thấy ngay sau lọ đựng cuống rốn , đó là mảnh khăn đã được dùng để đựng bào thai đứa trẻ ) và một lá bùa đã cháy phân nửa .thành thận trọng nhắc nhở , " nhớ lời tao dặn , một lát nữa gọi hồn đứa trẻ , dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bước ra khỏi vòng . nhất là mày , an ạ "nói xong , cậu tròng vào tay cả ba đứa một cái vòng ngũ hành , buộc tấm vải đen trước mắt an . lần lượt thắp lên 5 ngọn nến quanh vòng tròn và đặt vào giữa mâm một cái chuông đồng nhỏ . cuối cùng dúi vào tay thành an một đồng xu cổ .xong xuôi , tấn thành nhìn hai người họ , xác nhận một lần nữa , " sẵn sàng rồi chứ , tao bắt đầu nhé " . sau khi thấy cả hai gật đầu một cái liền tiến hành đọc chú .

" ta không gọi bằng tên - vì ngươi chưa từng được đặt tên ta không gọi bằng tuổi - vì ngươi chưa từng sống một ngày gọi bằng máu mẹ , ruột rơi đau lòng cha gọi bằng hơi thở cuối cùng còn vương nơi nguồn cội hỡi đứa bé chưa ngày được lớn hỡi linh hồn chưa một tiếng gọi cha nếu ngươi còn lưu trong cõi trần nếu ngươi còn vương bụi nơi đất về theo khói nhang , về theo máu huyết theo tiếng gọi này mà hiện linh . chuông reo một lần là có gió lay hai lần là thật . nhược văn tư triệu , thỉnh hiển linh ảnh "

lời vừa dứt , bên tai đã vọng lại tiếng chuông , tiếng gió rít cuồn cuộn hai hồi , rồi mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng . thành quay đầu nhìn an . sau lớp màn đen , ánh mắt nó kinh hãi , tay run run chỉ về khoảng không trước mặt .

" nó ...

ở đó , đứa bé đang ở đó ... nhưng mắt nó ...

"bỗng , giữa mâm đồng bùng lên ngọn lửa , tiếng răng rắc nứt vỡ của mâm đồng , khói đen bốc lên từ vết nứt , gió lùa , cửa đóng sập lại ." thành , mâm ... nứt rồi ! thứ đó , không phải linh nhi " , hậu run rẩy , hét lên . chuyện mâm hành lễ vỡ là điều tối kị trong một buổi gọi hồn . là điềm báo cho sự xuất hiện của một vị khách không mời . giọng thành như thét lên , nứt toác .

" ngồi yên , không được rời vòng . an , nhắm mắt lại , nghe thấy gì cũng không được mở mắt cho tới khi tao gọi " .cậu vội vàng tạo một vòng tròn bằng muối quanh mâm , tay cuồng cuồng viết lên lá bùa vàng chói có ấn âm dương . tay an bấu chặt vào đùi nó , nhịp thở hỗn loạn , cảm giác da thịt mình như bị ai cào cấu , xé toạc ra . nó đau đớn cắn chặt răng , tiềm thức lại hiện lên khung cảnh như trong phòng lúc bấy giờ ." tao đau quá , linh hồn nó ... linh hồn con bé bị thứ gì giữ lại ...

đen lắm , nó đeo bám ... không có mắt "

thành viết xong giơ vội lá bùa lên cao . tiếng cậu vang lên đanh thép " tịnh linh phong môn - ngũ hành định vị "hậu ngồi bên cạnh , tay cầm tràng hạt cùng chiếc chuông , rung một cái , lặp lại lời thành vừa nói .

" thiên linh tại thượng , địa sát tại hạ , tả hữu trấn tà , hồn không vượt giới "gió đột ngột dịu xuống . lá bùa trên tay bốc lên ngọn lửa màu xanh , khói đen cũng thu lại về trong mâm . nó quay sang nhìn hậu , cái chuông trên tay anh từ màu vàng đồng đã ngả đen , từng ngón tay cũng thâm tím . dừng lại nhịp chuông , hậu nói : " đứa bé đó ... có lẽ nó không một mình . ban nãy có lẽ đã vô tình gọi lên cả thứ gì đó "thành vỗ vào vai an , nó như sực tỉnh .

" có một cái bóng ... vừa đen vừa trắng . tao không biết là thứ gì , đứng sau đứa bé kia , trông rất nhỏ "mấy ngọn nến hơi rung rinh có dấu hiệu muốn tắt . thành nhăn mặt " không chỉ là một , còn có ... em nó ? hay là một linh hồn khác bị nó hại chết ?

"thành đặt gương đồng dựng đứng trên mâm . nó lung lay rồi như bị sắp đặt mà nghiêng về hướng khác . họ thoáng thấy mặt một bé gái , là cô đỏ , đứng ngay trước mâm . sau nó , có một cái bóng lặng lẽ nhìn , hai hốc mắt trống rỗng .an lặng người nhìn hai cái bóng , giọng nó thều thào yếu ớt , " hai đứa trẻ đó ... là song sinh . một bị luyện , một bị lưu đày ...

"mắt thành càng một xa xầm . lại đặt lên mâm một cái gương bát quái " khóa hồn nhi , phản tà ảnh " nói xong ấn mạnh gương xuống khe nứt giữa mâm . gương bát quái lóe lên ánh sáng chói rực , mặt gương đồng vỡ toác , rơi ụp xuống . khói đen tỏa ra lại bị hút lại .

" nhân gian hữu lệnh , quỷ đạo bất xâm hồn dữ quy địa , hồn lành hiện chân " chiếc chuông trong tay hậu bất giác rung lên . tiếng đọc chú nam mô của hậu cũng dần lớn , át đi tiếng gió đang thi nhau ùa ra khỏi phòng . tiếng cười khúc khích của trẻ con cũng theo đó chạy ra , không phải một , mà là hai tiếng cười . vòng muối trên đất may mắn vẫn chưa bị chúng phá vỡ , họ cũng tạm coi là đã an toàn .

đồ vật trong nhà lại rung lên lập cập . thành thở gấp , " đưa tay , không được phép buông . thu hồn khí lại , giả điếc , giả mù , đừng để ý những thứ ngoài vòng . chúng đều là giả " hậu và an nghe vậy càng xiết chặt tay . thành lấy trong tay áo ra một lọ nhỏ chưa nước ngải , đổ đầy mặt gương . hai vệt sáng hiện lên , một lớn , một nhỏ , một đen , một trắng . chúng hòa vào nhau như thái cực đồ , quyện lại thành màu đỏ máu rồi tan dần vào mặt gương . thành thở ra một hơi nặng nhọc .

" xong cả rồi "giọng an vẫn còn run rẩy , nhẹ xoa lòng bàn tay đã ướt đầy mồ hôi , " hình như nó vẫn còn đây , nó vẫn ... một phần vẫn ở lại "hậu gật đầu , bắt đầu thu gọn đồ làm phép " chắc chắn chưa đi xa . hơn nữa ... còn chẳng biết kẻ luyện ngải có thực sự là mụ kia không "vẻ mặt thành tuy đã nhẹ nhõm nhưng vẫn ngập trong suy tư , " ừ , trường hợp xấu nhất là kẻ luyện ngải vẫn còn sống và đã đánh hơi được điều gì rồi " chúng nó mệt mỏi nằm vật ra sàn , cứ vậy mà thở ra từng hơi nặng nhọc . buổi lễ này đã xảy ra quá nhiều thứ ngoài dự đoán , tiêu tốn không ít sinh khí . thành thầm cảm tạ vì cậu đã đồng ý cho hậu và an đi cùng . nếu chỉ có một mình , cậu sợ rằng mình đã bị bắt hồn ngay từ khi mâm đồng nứt rồi . sau cùng , cả đám vẫn phải dọn dẹp rồi đem tất cả đi đốt rồi mới lết thân xác mệt mỏi về nhà ngủ . xa xăm , một bóng đen đang chăm chú nhìn họ , miệng nhếch lên một nụ cười .

chap này viết vội vẫn chưa kịp beta , sai sót gì mọi người thông cảm nhaaa . sắp tới mới thực sự là sàn diễn cho thế lực tà ác nha hehe .⚠ warning : không thực hiện theo bất kì nghi thức hay câu thần chú nào trong truyện
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 7 : mê giới


hôm nay , bảo khang là người dậy đầu tiên . anh nhìn quanh phòng rồi lại nhìn qua ba đứa hậu , an , thành . khẽ nhíu mày khi trông thấy vết bầm trên đầu ngón tay chúng .;một tiếng sau , cả đám chúng nó tụ tập lại ở phòng ăn . hậu vẫn sắm vai mẹ hiền , hì hục trong bếp nấu nướng từ sáng sớm . anh hò mấy đứa chúng nó vào bưng bữa sáng ra . vừa mới kịp ngồi xuống bàn ăn , tay cầm đũa lên , hậu đã nghe tiếng khang dò hỏi ." tay chúng mày bị làm sao kia ?

" .hiếu trần , hiếu đinh nghe vậy cũng ngẩng đầu , song liền nhăn nhó khi thấy đầu ngón tay bầm tím , hằn đầy vết trầy xước của ba người họ .hậu hơi chột dạ , vội thu tay lại cố giấu đi di chứng sau buổi triệu hồn tối qua ." có gì đâu , chắc bị va đập vào đâu thôi "khang bật cười một cái , điệu cười như thể đang kìm nén sự tức giận , " trùng hợp ha , ba tụi bây va cùng một chỗ hay gì ?

"hậu nhìn thấy rõ cái cau mày kia , nín thinh . cảm giác như khang đã biết hết mọi thứ , anh hỏi chỉ để tìm kiếm sự thành thật của chúng thôi .

" nói tao nghe , nửa đêm nửa hôm mà ba đứa mày đi đâu ?

" an ấp úng , nghĩ mãi không ra chuyện gì để qua mắt khang . thành lại thẳng thắn nói luôn , cậu biết thừa là chẳng thể giấu được nữa " qua nhà bà năm trinh " minh hiếu nghe vậy thì tròn mắt , " năm trinh ? cái người vừa mất ấy hả " .thành thở dài , gật đầu ." tụi bây qua đó làm gì ? sao có mỗi ba đứa đi ? sao không rủ bọn tao đi cùng ?

" . hiếu đinh cũng buột miệng hỏi , giọng nói có phần quở trách . an nghịch nghịch mấy ngón tay dưới gầm bàn , mặt cúi gằm như bị phạt , lí nhí nói , " tụi em định đến đó tìm hiểu chút chuyện thôi à " ." xạo , nếu để tìm hiểu thôi thì đi lúc nửa đêm làm gì ?

" . hiếu biết thừa cái tính của an , hơn nữa mặt nó còn ghi rõ mấy chữ ' em xin lỗi ' rồi .thành ngay từ đầu đã không có ý định giấu giếm , bèn kể một mạch những chuyện xảy ra tối hôm qua .

" sao mày không nói cho tụi tao biết ?

" " tao nói chắc gì tụi bây đã đồng ý "khang thở dài . thành vẫn luôn là thằng bạn cứng đầu trong kí ức của khang . nó không những cứng đầu mà còn rất liều lĩnh , thật sự coi trời bằng vung . tính cách ấy cũng suýt chút nữa đã khiến cậu rơi vào tình huống nguy hiểm .

" mày đừng cứ như vậy nữa . sau này có gì phải nói ra rồi còn cùng giải quyết , cứ im ỉm vậy tao sợ lắm .

"minh hiếu cũng gật đầu tán thành , " dù sao từ đầu cũng là vấn đề của tao với khang , kéo theo mày vào làm tao áy náy lắm " thành lắc đầu , bảo rằng giúp được hai đứa nó cũng là một phần niềm vui của cậu ." vậy thì sắp tới mình phải làm gì ?

" , hiếu đinh nhìn một màn cảm động ấy thì nổi hứng muốn làm phản diện chen ngang . hậu nhún vai , " cũng chưa biết nữa , mấy cái mình biết vẫn ít ỏi quá , chẳng dẫn đến cái gì cả "mấy đứa nó lại rơi vào trầm ngâm . thành khẽ rút ra một bọc khăn từ túi áo ." sao không bắt đầu từ thứ này nhỉ ?

"thành an vỗ tay cái bốp , " ừ ha , xém quên cái này rồi "hiếu nhăn mặt nhìn cái bọc mờ ám trên bàn , " gì đây ?

"" trên thực tế thì gọi là di vật , còn tâm linh thì gọi là tà vật " , vừa nói , cậu vừa lật giở từng lớp khăn ra . càng những lớp sau , màu trên chiếc khăn càng tối lại , pha lẫn cả đỏ cả đen , mùi máu tanh cũng bốc lên nồng nặc . khi lật mở hết , bên trong đó là một con dao , cùng với ít tàn tro . thành đoán là do một phần năng lượng của buổi gọi hồn đã khiến thứ gì đó ám lấy con dao này trỗi dậy , thiêu rụi đi mấy lá bùa của cậu . vừa nghĩ đến đó , thứ bụi đen ấy như bị thứ gì thổi tung lên , biến mất giữa không trung dù chẳng có ngọn gió nào ." rồi giờ làm gì với thứ này ?

" , hiếu đinh hỏi khi hắn nheo mắt lại và thấy vết máu khô vẫn còn đọng lại ở lưỡi dao ." chắc phải tiến hành truy hồn thôi " . thành vẫn nói với tông giọng đều đều dù trong lòng đã nhe nhóm một ngọn lửa bất an ." cái đó ... chẳng phải rất nguy hiểm sao . không chừng sẽ đánh động đến kẻ giật dây " . khang nhìn thành , ánh mắt đầy lo lắng . anh biết rõ về thứ thuật ấy , thứ thuật đầy rủi ro và mơ hồ . nó nghe thì có vẻ dễ dàng , dạng như truy tìm chủ nhân của vật bị thất lạc nhưng với những kẻ tu luyện tà thuật , chỉ cần trong lúc hành thuật , người thực hiện có sơ suất nhỏ hay đơn giản là vô tình để hồn khí đến quá gần , lũ quỷ đội lốt người ấy sẽ lập tức phát hiện và truy cùng diệt tận .thành biết anh đang lo lắng điều gì nhưng rồi vẫn nhún vai , " chỉ còn mỗi cách đó thôi , dù sao tao cũng không thể cứ giương mắt lên nhìn chúng mày quằn quại vì mấy cái vong hồn đó được "hiếu khang cũng đành chấp nhận .

;

giữa lúc đang mê man trong giấc ngủ ban trưa , khang nghe thấy những giọng nói vang vvongj ngay bên tai . có tiếng rên rỉ , có tiếng ai khóc nghẹn và cả những âm thanh xì xào không rõ . khang quờ quạng tay mình trong khoảng không trắng xóa ấy , cả người bỗng nhẹ bẫng .

" này ? ai vậy ? trả lời đi chứ ..." , đáp lại anh vẫn chỉ là những tiếng khóc . một ngọn gió thoảng qua , như mang theo tiếng nói của ai đó ." cứu với ... làm ơn cứu tôi (?) "đó là tiếng của một người con trai nhưng cũng không hẳn là của một người . giọng nói của một ai khác vẫn luôn văng vẳng , xen kẽ với giọng của người con trai kia . cả hai đều có vẻ trạc tuổi anh .

" cái gì ? ai vậy ? cậu là ai "giọng nói ấy lại lần nữa vang lên , lần này đích thị là giọng nói của 2 người .

" đau , cứu tôi ... hắn sắp giết chết tôi rồi " .giữa không gian ấy , hai cái bóng trắng hiện lên mờ mờ , sau đó hợp lại làm một . người đó giống như màn sương , chẳng rõ mặt , chỉ biết dáng người có phần nhỏ bé . khang quỳ xuống đối diện người đó , thận trọng nói " cậu là ... linh hồn ở trong tôi sao " . người kia không nói gì , chỉ có cơ thể khẽ run lên ." nếu không nhanh , tất cả chúng ta đều sẽ chết ...

" , nói xong cũng liền tan biến . khang hoang mang tột độ . anh vẫn mắc kẹt trong không gian này , không tài nào tỉnh dậy được . lần này , khang thậm chí còn nghe được tiếng thằng an thằng hậu ngay bên cạnh . chúng nó đang dùng đủ mọi cách lay anh dậy , gào khóc to đến nhức óc . nhưng rồi anh nghe thấy tiếng của thành .

" đừng gọi nữa , nó không tỉnh dậy đâu " an nghe xong thì sững người , nó còn gào khóc to hơn , " huhu , hai ơi , mới sáng còn ngồi ăn chung với nhau mà sao giờ lại không tỉnh được nữa . hai ơi sao hai bỏ em " .nó cứ ngồi tỉ tê như thế mặc cho thành đã giải thích rằng đợi một lúc nữa anh sẽ tự dậy . thằng hậu bên cạnh cũng nước mắt ngắn nước mắt dài . khang thậm chí còn cảm nhận được tay áo anh đang bị thằng bạn lấy làm khăn để chùi nước mắt nước mũi . thực lòng chỉ muốn tỉnh dậy gõ cho mỗi đứa một cái . nhưng rồi anh lại nghe thấy giọng của đinh hiếu ." thằng hiếu trần cũng chết lâm sàn rồi " ." gì ghê vậy ba , người ta gọi này là du hành mê giới chứ chết chóc gì " . thành an đá xéo đinh hiếu một cái , nó giận hắn vì dám trù hai anh nó nghẻo tạm thời ." vậy hả , thế mà nãy giờ anh tưởng mày đang khóc đám ma không đó " . an đặng im hẳn , không ho he gì nữa . nhìn nó oan ức vậy thôi chứ hiếu nói không có sai . nó còn nghĩ mình khóc đám ma nữa là ...khang thở dài một hơi , lũ này còn ồn hơn cái chợ nữa . gạt chuyện ấy sang một bên , anh đoán là hiếu cũng rơi vào tình trạng giống mình , hoặc may mắn hơn là hắn đã rơi vào cùng một không gian với anh . thế rồi khang chạy , chạy một cách vô định , chỉ đơn giản là tiến thẳng tới không gian trắng xóa phía trước thôi . thế mà lại tìm được hắn thật . hiếu đang đứng như trời trồng , hắt nhìn về khu rừng trước mặt . nó rậm rạp , u tối và bị bao phủ bởi tầng sương mù trắng đục . anh cất tiếng gọi " hiếu "hắn quay đầu lại , mặt hiện rõ sự bất ngờ khi gặp được anh .

đuôi mắt hơi cong lên , vòng tay cũng dang rộng ra . khang chẳng ngại mà bước đến chui vào lòng hắn .

" sao mày tìm được tao " , hiếu cúi xuống nhìn cái đầu đang lắc lư vui vẻ trong lòng mình ." tao không biết , nghe thằng hiếu đinh nói mày cũng lạc vào đây , nên tìm " .hắn đưa tay luồn vào những lọn tóc anh , xoa rối nó . khang bị hành động ấy chọc giận , hậm hực chui khỏi lòng hắn .

" để yên coi , tao không có nhiều tóc cho mày giật đâu " . hiếu bật cười nhưng lúc sau lại quay về cái nét trầm trọng .

" rồi thoát ra kiểu gì ?

" khang lắc đầu , " thằng thành bảo tụi mình sẽ tự biết cách " . mặt hắn hơi nghi ngờ , " tao không biết . mày biết không " . hai đứa bốn mắt nhìn nhau , khang mím môi , khẽ lắc đầu . hiếu chửi thầm một tiếng , chẳng biết chửi thành hay kẻ nào khác . may mắn đến đúng lúc , khi lời nói kia lại vang vọng lần nữa ." trong rừng ... lối thoát ở đó " (?)khang thầm nói cảm ơn trong lòng rồi cũng vội kéo hiếu rời đi . càng ở đây lâu anh càng cảm thấy có điều gì đó không ổn .

;hiếu và khang mở mắt cùng lúc . hai đứa nó đang nằm trên cùng một cái giường , thậm chí còn nắm tay nhau . một cơn ngượng ngùng truyền đến đại não , khang vội dứt tay ra . hiếu cười cợt :" ngại cái gì chứ , ban nãy mày còn lao vào lòng tao , xong còn nắm tay tao kéo đi cơ mà " . vừa nói , hắn vừa vờ đan hai tay mình vào nhau diễn lại cảnh lúc đó . khang trừng mắt lên nhìn " lúc đó khác , bây giờ khác , mày nín đi " .hiếu vẫn cười cười , lại đưa tay lên vò rối tóc bảo khang . nhưng lần này anh đã đoán được trước , kịp thời giữ tay hắn lại . rồi cuối cùng cảnh tượng lại thành ra giống như mấy cặp đôi đang vui đùa bên nhau .chúng nó bận cãi nhau , chẳng để ý phía đối diện còn có bốn cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm , biểu tình đầy ẩn ý .

" trông cứ như vợ chồng son á ha " , hậu chống cằm nhìn một màn tình yêu socola kẹo mút trước mặt , thầm đánh giá .thành cũng chẹp miệng , " tụi nó xưa giờ lúc nào chả vậy , thiếu mỗi cái lễ đường " . chúng nó cười ồ lên châm chọc trong khi hai đứa bạn vẫn ngồi nghệt mặt trên giường , má bảo khang còn đỏ lựng lên . thật lòng đã nghĩ đến đám cưới của hai tụi nó .

yên tâm đi , chẳng yên bình được bao lâu đâu .

- ✿lại một chap nữa chưa beta , tui viết từ tối hôm thứ hai lận nhưng giờ mới nhớ ra để đăng , hì hì ♪('▽`)
 
Gerdnang/Hieukng | Một Mảnh Tình Chia Hai
chương 8 : một nửa sự thật


tối hôm ấy, cả đám chúng nó rón rén rời khỏi nhà.

đi đến mỏi nhừ hai chân, cuối cùng cũng dừng lại ở một khu đất trống. nơi đây rộng thênh thang, không có nhà dân, chỉ có cỏ cây bao kín xung quanh, trời tối đen như mực. trông vừa hoang vu, vừa có gì đó như thôi thúc người ta đến gần. không khí đặc quánh, nghe rõ tiếng gió rít qua từng kẽ lá héo rủ. trời đêm xám xịt, trăng như bị mây nuốt trọn, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ cây đèn dầu trên tay phúc hậu.thành bắt đầu bày đồ hành lễ ra. cảm tưởng như cậu đã thật sự phát giác ra thứ gì đó và mấy thứ đồ mang theo đều được dùng làm vũ khí phòng thân. sáu ngọn nến được đặt thành hình tròn quanh bàn chính, ở giữa là con dao rỉ sét nằm trên tấm vải đỏ, hai đầu ghim bằng bùa vàng. khói hương cuộn thành những dải mỏng, tan ra rồi lại tụ vào lư hương. thành ngồi chính diện, phất trần trong tay, mắt khép hờ tụng chú. an ngồi bên trái, đôi mắt sau tấm màn đen khẽ hé, quan sát dòng khí lạnh đang quẩn quanh lưỡi dao. nó khẽ rùng mình , cảm thấy như có thứ gì đang lướt qua gáy mình. hậu lắc chuông đồng trong tay, miệng không ngừng niệm chú. ba người còn lại chỉ yên tĩnh ngồi một bên. thành còn cẩn thận dúi vào tay chúng một cây kiếm gỗ đào và ba lá bùa vàng hoe mới viết làm phòng thân.xong xuôi, thành mới yên tâm ngồi vào vòng, bắt đầu hành lễ. giọng cậu vang lên " thiên khải địa minh, vật dẫn hồi nguyênchủ hồn ký vật, hiện hình quy laithông âm đạt ý, chỉ lộ căn nguyên.

"gió lại nổi lên , từng cơn như muốn nuốt trọn đi tiếng niệm chú. thành lặp lại lần nữa, giọng cậu lớn dần, nhanh hơn, dồn dập lấn át đi tiếng gió rít. bàn phép rung lên lập bập, con dao rơi khỏi bàn, cắm thẳng xuống đất, lần lượt từng ngọn nến vụt tắt. an kinh hãi hét lên một tiếng." không đúng , linh hồn không còn ở bên con dao nữa, thứ đó cũng không nguyên vẹn.

"cùng lúc đó, cả người khang run lên cầm cập, khuôn mặt méo mó, tay cào cấu mặt mình đến rướm máu, bật khóc dữ dội."

đừng...dừng lại đi, tao chết mất "." ra khỏi người tao đi , làm ơn "."

đau quá , cứu tao ".khang cảm nhận rõ được thứ gì đó đang ngọ nguậy trong người mình. chính xác là nó muốn thoát ra. nó như đang xé toạc anh từ bên trong, cơn đau truyền đến từ tứ phía. hậu cố vòng tay ôm lấy anh, muốn ghì tay khang ra khỏi mặt anh. nhưng chẳng hiểu hôm nay khang lấy đâu ra nhiều sức thế, một tay đã hất phúc hậu dạt ra xa. khung cảnh hỗn loạn, bàn làm lễ cũng bị xô lệch.không chỉ có khang , minh hiếu ngồi bên cạnh cũng bắt đầu có biểu hiện lạ. hắn cứ lúc khóc lúc cười, lúc lại la hét điên loạn. cuối cùng nhổ ra thứ gì đó đen đặc hòa cùng máu tươi. thành đảo mắt, vớ vội chén nước giếng trong tạt vào hai đứa nó. hiếu trợn trừng mắt, gằn lên từng tiếng, giọng hắn trầm xuống mấy tông, khàn đặc và lạ lẫm."

đừng phí công . rồi chúng mày sẽ đều phải chết. chính tay tao sẽ lấy mạng từng đứa một "hiếu cười lớn rồi gục xuống đi . khang cũng yên tĩnh tựa đầu trên vai hắn, hơi thở đã không còn dồn dập. thành trầm ngâm nhìn hai đứa nó, hai đầu mày nhíu chặt khó nghĩ. thực lòng mà nói, nó cũng chẳng lí giải nổi chuyện gì vừa xảy ra.

" hai đứa nó bị làm sao?

"

hiếu đinh ngước lên hỏi, giọng nói của hắn làm nhiễu đi dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu. trước câu hỏi ấy, thành lại chỉ cụp mắt, ngái ngẩm lắc đầu." không biết được. có lẽ là, có thứ gì đó muốn cản trở chúng ta.

"" ma à? hay quỷ?

"thành nghĩ nghĩ một lúc, không kiêng dè nói thẳng." là quỷ, nhưng bị giật dây "" ý là sao? là khoẻ hay yếu hơn". thành an hất tấm màn đen như tấm voan cô dâu ra sau đầu, chống nạnh hỏi.đinh hiếu thở dài như chế giễu" dốt vừa, rối có người điều khiển thì phải mạnh hơn chứ "hậu làm bộ nghiêm trọng " nói bậy, chỗ nhiều vong mà cũng dám giỡn"hậu trêu hiếu nhưng thành an mới là người rợn sống lưng.

" có đâu, em đâu có thấy con nào đâu" thành nhìn nó chăm chằm, lại trực chờ một hơi thở dài, như đã hiểu ra một vài điều." khiêng hai thằng này về nhà trước, tao có chuyện cần nói " .

;

an nhanh chân chạy vào nhà , thành đi cuối cùng, không quên rải chút gạo trước cửa nhà . xong xuôi mới yên tâm lên lầu." sao thế, anh định kể cái gì?"thành lại thở dài. cậu còn chẳng nhớ đây là tiếng thở dài bao nhiêu trong ngày.

" nếu anh đoán không lầm thì hiện tại đang có 2 vấn đề lớn. vấn đề thứ nhất là hình như thứ trong người hai thằng kia có mối liên hệ với nhau. dù có vẻ hơi khó tin, nhưng linh tính mách bảo anh rằng phần tồn tại trong người chúng nó có thể là từ cùng một linh hồn rồi bị tách ra "" có vụ như vậy nữa hả ". hậu nghi hoặc hỏi lại. dù anh thực ra cũng là người có vốn hiểu biết tâm linh, khi nhỏ còn từng theo thầy lên núi học nhưng suốt mấy mươi năm trên đời, anh chưa từng gặp trường hợp một linh hồn lại chia năm xẻ bảy, đã thế còn hoạt động như hai cá thể độc lập.

điều này nếu nói là do con người làm ra thì thật quá khó tin."vấn đề lớn thứ hai là ...". cậu ngập ngừng đôi chút, không dám đối diện với những con mắt đang nhìn mình chằm chằm." có thể do tác động nào đó, nhưng hình như em mất mắt âm rồi an ạ ." thành an vừa nghe xong thì sửng sốt. mắt mở to như nghe phải tin dữ.

" em á ?

"thành gật đầu. cậu hiểu rõ, thứ như mắt âm dương, không phải nói có sẽ liền có, nói mất sẽ liền mất. con mắt âm ấy nếu đã tích tụ đủ âm khí gần như sẽ không thể bị tách rời khỏi kí chủ được nữa.

" vậy là..sau này không thấy ma nữa?

"" ừ, không thấy nữa " cảm xúc trong nó hỗn loạn. nó đã từng ghét cay ghét đắng bên mắt ấy, đã từng ghê sợ chính mình, từng nghĩ quẩn muốn đâm mù mắt để không phải chịu sự dày vò. nhưng hàng trăm hàng ngàn lần ước nguyện ấy, đổi lại là sự hối hận.

" sao lại là lúc này?

". giọng nó khàn đi, lồng ngực đau nhói như bị đá đè." anh ơi, có cách nào.."

" anh xin lỗi, anh, cũng không biết vì sao lại vậy ". thực tâm, thành cảm thấy mọi sự bi kịch bây giờ đều từ mình mà ra. nếu không phải do một mình cậu cứ khăng khăng muốn làm lễ, nếu không phải do cậu cứ luôn nóng vội thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến vậy.thành không dám nhìn vào mắt nó, cậu sợ mình sẽ tìm thấy một tia oán trách trong đôi mắt ấy. nhưng không có, ngoài nước mắt và đau đớn thì chẳng còn gì. nó không trách cậu." anh ơi, vậy còn anh khang, anh hiếu, phải làm sao bây giờ ?".nó nghẹn ngào, không ngăn được bản thân nghĩ đến những viễn cảnh xấu.vai nó được phủ lên một lớp áo. hiếu đinh đứng ngay cạnh, vỗ lưng an ủi." không sao, đừng khóc. chúng nó đã chết đâu mà". an bật cười, đưa tay quệt hết nước mắt nước mũi, lau đến đỏ hết mặt mới thôi. căn phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, không ai trong chúng nó mở lời, chỉ còn tiếng ngáy như còi xe lửa của hiếu và khang." giờ phải làm gì? mày có biết kẻ đứng sau không?

".

đáp lại câu hỏi ấy chỉ là cái lắc đầu. thành thậm chí chẳng biết kẻ kia là người hay quỷ vậy mà cứ luôn mắt nhắm mắt mở đòi đánh đuổi hắn." cứ chờ thôi, rồi hắn sẽ không kiên nhẫn mà ra tay. trước lúc ấy, mình chuẩn bị kĩ chút là được. nhất quyết đừng để hắn được toại nguyện, ta phải sống đã rồi mới tính tiếp ".hậu chưng hửng, anh rõ ràng không muốn như vậy nhưng giờ cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành im ỉm cho qua." mà này, anh nghĩ mày nên về nhà đi " hậu đánh mắt sang nhìn thành an vẫn còn buồn thiu một góc."

ơ, cho em ở lại đi, biết đâu giúp được gì "thành lắc đầu, trông có vẻ không kiên nhẫn.

" về đi, ở lại không giúp được gì đâu. mày ở lại thêm ngày nào là anh lo thêm ngày đó.

"[...]

;

hiếu lờ mờ tỉnh dậy giữa đêm. cổ họng khô khốc khiến hắn không tài nào ngủ được. tiếng ngáy của bảo khang vẫn đều đều bên tai, hắn cũng lười bật đèn nên đành mò mẫm đi trong bóng tối, mém trượt chân mấy lần. lúc xuống được đến phòng khách, bước chân hắn sững lại. sau cánh cửa chính kia, chắc chắn có thứ gì đó đang chờ đợi hắn. hẳn chẳng phải thứ tốt lành gì. may mắn là tấn thành đã chuẩn bị trước, chút gạo cậu rải trước cửa khiến đám âm binh kia không thể tìm vào đến nhà.tầm nhìn minh hiếu đặt chọn vào cánh cửa trước mắt, như thể thứ đằng sau kia cũng đang nhìn chằm chằm hắn. càng nghĩ, hắn càng không hiểu. vì lí gì thứ kia cứ luôn nhắm vào hắn và bảo khang? cứ như thể nó chỉ muốn lấy mạng hai người.

" linh hồn này à ?

"suy nghĩ ấy loé lên trong đầu hắn, một cảm giác dâng trào lên trong lòng, như thể hắn đã rất gần với sự thật rồi." vậy tại sao linh hồn này lại ám lấy bảo khang ?

" " mày biết từ khi nào ?

"tiếng tấn thành vang lên từ đằng sau làm hắn chột dạ, không dám quay đầu.

" biết gì? chuyện gì cơ..?" thành tặc lưỡi, biểu cảm như thể đã ' đọc vị ' hắn." khỏi diễn đi, chuyện linh hồn trong người bọn mày là một. biết từ khi nào?

"

" lần tao với khang bị ép tới mộng giới hay gì đó ". hiếu thở dài thườn thượt. vốn định từ từ rồi điều tra, vậy mà vẫn bị thành phát hiện.

" lần đó làm sao?

"

" tao chỉ đoán thôi. ban đầu lúc mới phát hiện ra bản thân bị ám, tao cũng hay mơ thấy giấc mơ giống khang, lần đó lại bị đưa đến cùng một chỗ, linh hồn kia còn nhờ hai bọn tao cứu nó, nên tao đoán nó thực chất là một, hai nửa linh hồn cùng tồn tại trong người bọn tao " .

" kí hồn? hai nửa linh hồn ở chỗ bọn mày?

"

" ừ, chỉ là đoán thôi"

thành gật gù. hoá ra hiếu cũng có suy nghĩ giống cậu.

" mày nói xem, lí do vì sao dạo này lũ mình toàn gặp chuyện xúi quẩy "

hắn im lặng lúc lâu.

" chắc là hận thù "

thành nhướn mày nhìn hắn.

hiếu nhún vai đáp " linh tính bảo vậy, chứ tao cũng chẳng rõ đâu "

" ý mày là, kẻ đứng sau kia có mối hận với linh hồn bên trong mày?

"

" nhắc lại lần nữa, chỉ là đoán thôi.

"

thành lại im lặng ngẫm nghĩ. nếu đi theo hướng đó thì mọi thắc mắc đều đã được giải đáp. từ lí do vì sao những chuyện xui xẻo cứ như lũ đổ về bọn họ đến chuyện một bên mắt của thành an bỗng dưng không còn nhìn thấy ma nữa.

" hừm... thật ra thì, những thứ mày vừa nói, tao cũng có nghĩ đến rồi, chỉ có một điều cho đến giờ tao vẫn thắc mắc"

" chuyện gì ?

"

" là thời gian "

lông mày cậu trau lại thêm sâu.

" tại sao cho đến giờ hắn mới hành động? thậm chí hai đứa mày còn chẳng biết bản thân bị kí hồn vào lúc nào? và tại sao người đó lại là hai đứa tụi bây mà không phải ai khác?"

" ừ, đáng lí, chỉ cần bốc đại vài người là được rồi, tại sao nhất thiết phải là bọn tao?

"

hiếu và thành hai mắt đối nhau, biểu cảm sững sờ.

" chẳng lẽ lại là do người quen gây ra?

"

" có thể lắm, có lẽ là người làng này không chừng "

" này, vậy chẳng phải giấc mơ về cánh rừng kia là để dẫn dụ bọn tao về đây à?

"

mắt minh hiếu trừng trừng, trong đầu lại liệt kê ra cơ số cái tên.

" thôi, không cần nghĩ nhiều vậy đâu, đều chỉ là suy đoán thôi.

"

thành vỗ vai hắn, an ủi.

" đi ngủ đi "

" ừ "

[...]
 
Back
Top Bottom