Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 920


“Nơi đồng sâu hẻo lánh này thì mua được thứ gì! Thẩm Thừa Cảnh, ngươi sẽ không phải là muốn đi gặp Kỷ Sơ Hòa chứ?” Kỷ Thanh Viện nghi ngờ nhìn Thẩm Thừa Cảnh.

Kiếp trước, Thẩm Thừa Cảnh đối với Kỷ Sơ Hòa cực kỳ chán ghét.

Sao, kiếp này, thứ không có được lại biến thành miếng mồi ngon rồi sao?

“Ta đi gặp nàng ta? Sao ta có thể đi gặp nàng ta?” Thẩm Thừa Cảnh phản bác.

“Thẩm Thừa Cảnh, mẫu thân ta đã dặn rồi, hành trình lần này của chúng ta nhất định phải giữ bí mật!”

Thẩm Thừa Cảnh suy nghĩ một chút, nhịn xuống ý định đi ra ngoài.

Dẫu sao, đến đế đô vẫn là quan trọng hơn.

Y xoay người đi vào trong nhà.

Kỷ Thanh Viện khẽ hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Đến đế đô rồi, nàng tuyệt đối sẽ không đặt hy vọng lên người Thẩm Thừa Cảnh nữa!

Tuy nhiên, lúc này, trong lòng nàng có một tia nghi hoặc.

Vì sao mẫu thân lại muốn các nàng đến đây đợi người? Liệu có liên quan đến Kỷ Sơ Hòa không?



Đoàn người Kỷ Sơ Hòa nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, dùng bữa trưa xong liền thu dọn rồi tiếp tục khởi hành.

Chỉ khoảng một canh giờ nữa là có thể đến trang viện của Thái phi.

Khi đến nơi, trời còn sớm, nàng vẫn có thể xử lý các mâu thuẫn trên trang viện.

Kỷ Sơ Hòa được Miên Trúc đỡ, bước ra khỏi quán trà này.

“Thế tử phu nhân!” Một giọng nói kích động vang lên.

“Ta lại có may mắn được gặp Thế tử phu nhân rồi!” Tiếp đó, một giọng nói phấn khích khác lại truyền đến.

“Bái kiến Thế tử phu nhân.” Mọi người lần lượt hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

“Mọi người không cần đa lễ, mau mau đứng dậy đi.” Kỷ Sơ Hòa phất tay ra hiệu cho mọi người.

Mãi đến khi nàng lên xe ngựa, mọi người mới chậm rãi đứng dậy.

“Thế tử phu nhân thật giống như thần nữ giáng trần, ta chưa từng thấy ai đẹp đến vậy.”

“Đúng vậy, quá mỹ lệ.”

Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, đột nhiên, Kỷ Sơ Hòa vén một góc rèm xe, nhìn ra ngoài.

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn về một hướng.

“Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?” Miên Trúc khó hiểu hỏi, nàng cũng ghé đầu qua nhìn.

Kỷ Sơ Hòa buông rèm xe xuống, ngồi ngay ngắn lại, “Người quen.”

Nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Cảnh thị.

Vừa rồi khi đi ra, nàng còn tưởng mình hoa mắt, nhận nhầm người.

Vừa mới xác nhận lại một lần nữa, đúng là Cảnh thị.

--- Trang 124 ---

“Người quen? Ai vậy ạ?” Miên Trúc càng thêm tò mò.

“Cảnh thị.”

“Cảnh thị!” Miên Trúc mặt đầy kinh ngạc, “Tiểu thư, Cảnh thị vì sao lại ở chỗ này?”

“Ta cũng thấy kỳ lạ.” Kỷ Sơ Hòa trầm tư.

Hơn nữa, nàng còn để ý một chi tiết, bên cạnh Cảnh thị còn có những người khác.

Kỷ Sơ Hòa thêm một phần cảnh giác trong lòng, đợi xe ngựa đi ra khỏi Thập Lý Phố tiểu trấn, nàng liền gọi Vinh Tùng đến trước xe ngựa.

“Vinh Tùng, vừa rồi ta nhìn thấy bóng dáng của Cảnh thị ở Thập Lý Phố tiểu trấn, bên cạnh nàng ta còn có vài người khả nghi, ngươi phái người âm thầm theo dõi bọn họ.”

“Dạ, phu nhân.” Vinh Tùng lập tức lĩnh mệnh rời đi.



Người trên trang viện đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp Kỷ Sơ Hòa.

Mọi người đều dốc hết mười hai phần tinh thần, đặc biệt là quản sự trên trang.

Sớm đã nghe đồn về thủ đoạn lôi đình phong hành của Thế tử phu nhân, nếu có sơ suất gì, y e rằng sẽ bị đuổi khỏi trang viện.

Xung đột lần này, không chỉ có người tá điền bị thương, mà thực ra, số người bị thương trên trang viện cũng không ít.

Xe ngựa của Kỷ Sơ Hòa vừa rẽ vào trang viện, liền thấy một đám người nhiệt tình nghênh đón, nhìn kỹ lại, rất nhiều người mặt mày đều bầm tím, xem ra, cuộc xung đột này, tình hình lúc đó vô cùng kịch liệt.

“Cung nghênh Thế tử phu nhân.” Quản sự dẫn mọi người hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa xuống xe ngựa, ánh mắt quét qua mọi người, “Mọi người miễn lễ đi.”

“Đa tạ phu nhân.”

Kỷ Sơ Hòa hỏi người đứng ở phía trước nhất: “Ngươi chính là quản sự của trang viện này?”

“Dạ phải, phu nhân, tiểu nhân họ Phùng.”

“Vậy ta sẽ gọi ngươi là Phùng quản sự.” Kỷ Sơ Hòa cất bước đi vào trong trang viện.

Phùng quản sự lập tức đi theo, “Phu nhân, nơi ở của người đã được dọn dẹp sạch sẽ, ở Đông viện, tiểu nhân dẫn người qua đó.”

“Phùng quản sự, phiền ngươi gọi những tá điền kia đến đây, ta muốn tìm hiểu tình hình trước.”

“Dạ.” Phùng quản sự lập tức đáp lời, phân phó người đi gọi người.

“Phu nhân, những tá điền này đều là những người thô lỗ, hơn nữa, xung đột tối qua, bọn họ chắc chắn vẫn còn ôm hận trong lòng, sẽ không có thái độ tốt, xin phu nhân chuẩn bị tinh thần.”

“Đa tạ Phùng quản sự nhắc nhở, ta biết rồi.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng đáp.

Dựa vào ấn tượng đầu tiên, nàng cảm thấy nhân phẩm của Phùng quản sự này không tồi.

Không quá mức nịnh hót cũng không a dua bợ đỡ, điểm này, ngược lại nằm ngoài dự liệu của nàng.

Trước khi đến, nàng không hề đặt nhiều hy vọng vào những người dưới trướng của Thái phi.

“Phu nhân khách khí rồi.” Phùng quản sự không ngờ Kỷ Sơ Hòa lại ôn hòa đến vậy.

Tuy những người trên trang viện đều là lần đầu tiên gặp Kỷ Sơ Hòa, nhưng việc của Kỷ Sơ Hòa đã sớm truyền đến trang viện rồi.

Ngay cả chủ tử của bọn họ là Từ Thái phi cũng bị Kỷ Sơ Hòa thu xếp cho phục tùng nghe lời.

Mọi người đều nghĩ rằng Kỷ Sơ Hòa là một nhân vật hung thần ác sát, không ngờ lại đoan trang đại khí, ôn nhu hiền tĩnh đến thế, lời nói cử chỉ khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 921


“Tiêu Cẩm Trình đã khai ra, lần trước, khi ngươi ở Phủ Ninh cũng là y phái người ám sát ngươi, trẫm còn tưởng y muốn ngươi hàn gắn mối quan hệ huynh đệ, trẫm cũng không muốn nhìn thấy các ngươi huynh đệ tương tàn, không ngờ y lại dám lừa cả trẫm!”

“Hoàng thượng, thông qua chuyện này, thần đã hiểu rõ, Tiêu Cẩm Trình mưu đồ vị Thế tử của thần cũng không phải ngày một ngày hai, mẫu thân y từ nhỏ đã dạy dỗ y, phải tranh giành cao thấp với thần, chỉ là thần vẫn luôn không nhận ra mà thôi, y không chỉ cho rằng vị Thế tử của thần lẽ ra là của y, còn hiểu lầm mẫu thân y chết là do thần và mẫu phi của thần. Giữa thần và y không có tình thân, chỉ có cừu hận.”

Hận ý của Tiêu Yến An, quần thần đều nghe ra.

Đây là ý muốn Tiêu Cẩm Trình phải chịu tội.

“Ngươi nói không phải không có lý, nhưng, xử trí Tiêu Cẩm Trình thế nào, trẫm muốn giao cho phụ vương ngươi xử lý, dù sao, Tiêu Cẩm Trình cũng là con của người, chuyện này, nói nhỏ thì cũng xem như là việc nhà.”

Tiêu Yến An đã hiểu ý phu nhân nói “chưa hẳn” là gì rồi.

Hoàng thượng quả nhiên còn có hậu chiêu.

Sự sống chết của Tiêu Cẩm Trình để phụ vương định đoạt, đây chẳng phải là ép phụ thân tự tay giết con trai mình sao?

Giả như phụ vương không định tội tử hình cho Tiêu Cẩm Trình, lại là bao che!

Tiêu Cẩm Trình dám hành thích ở Đế Đô, đặt luật pháp và hoàng quyền vào đâu?

E rằng, đến lúc đó, phụ vương cũng khó thoát khỏi trách nhiệm?

Ý đồ của Hoàng thượng, quả nhiên hiểm độc!

Cả hai bên đều không cho bọn họ yên ổn.

Trong lòng Tiêu Yến An có chút sốt ruột, chẳng lẽ, không có cách ứng phó nào sao?

“Hoàng thượng, chuyện này, thần có dị nghị!” Vinh Vũ Xuyên đột nhiên đứng ra.

“Vinh ái khanh có dị nghị gì?” Lông mày Hoàng thượng nhanh chóng nhíu lại một chút.

“Tiểu nhi tử của thần cũng ở trên thuyền, và bị thích khách làm bị thương, thương thế nghiêm trọng! Thần cho rằng, đã điều tra rõ chân tướng, thì nên xử trí theo luật pháp! Càng không cần hỏi Hoài Dương Vương, tin rằng Hoài Dương Vương cũng sẽ không bất chấp luật pháp cố ý bao che Tiêu Cẩm Trình! Thần khẩn cầu Hoàng thượng ban tử tội cho Tiêu Cẩm Trình!”

Hoàng thượng liếc nhìn về phía Triều Tứ Hải.

Triều Tứ Hải tức thì mồ hôi lạnh chảy ròng.

Y quên bẩm báo chuyện tiểu công tử Vinh Quốc Công phủ bị thương rồi, y tưởng chuyện này không quan trọng, thậm chí còn chẳng liên quan gì!

“Vinh ái khanh, vì sao ngươi chưa thỉnh Thái y đến phủ khám chữa cho lệnh lang? Thương tình của lệnh lang thế nào rồi?” Hoàng thượng quan tâm hỏi.

“Hiện tại phủ y của thần vẫn có thể chữa trị, thần cũng muốn sau khi tan triều hôm nay, đích thân đi thỉnh Thái y đến phủ để khám chữa cho khuyển tử.” Vinh Vũ Xuyên nhẹ giọng đáp.

Nay, có Vinh Quốc Công phủ xen ngang một cây, dám nói như vậy trên triều đường, Vinh Quốc Công lại gây thêm áp lực cho Hoài Dương Vương cũng không phải là không thể.

Hiệu quả mà Hoàng thượng muốn đạt được đã bị giảm đi rất nhiều.

Tiêu Yến An tức thì thở phào nhẹ nhõm, chuyển niệm nghĩ lại, thân thủ của Vinh Tiểu Tứ không tệ, lẽ ra có thể thoát khỏi tay thích khách, nhưng lại bị thương.

Chẳng lẽ, Vinh Tiểu Tứ là cố ý bị thương?

Phu nhân đã liệu trước Hoàng thượng sẽ đẩy chuyện này sang phụ vương?

“Hoàng thượng, thần cho rằng, chuyện này vẫn là nên báo cho Hoài Dương Vương, con không dạy là lỗi của cha, Hoài Dương Vương nuôi ra đứa con như vậy có trách nhiệm không thể chối cãi!” Tần Tương đứng ra, ngữ khí nghiêm túc nói.

“Tần Tương, ngươi có điều không biết, khi ở Hoài Dương, Tiêu Cẩm Trình đã cùng mẫu thân y mưu đồ ám sát ta, sau khi sự việc bại lộ, phụ vương ta đã tha cho mẹ con bọn họ một lần, mẫu thân y tức Cao Trắc Phi đã được Cao Quận Thủ đón về, không lâu sau, liền qua đời tại phủ Cao Quận Thủ, còn là qua đời thế nào, e rằng phải hỏi Cao Quận Thủ rồi.”

“Phụ vương ta đã cho Tiêu Cẩm Trình một cơ hội rồi, ta cũng tán đồng cách làm của phụ vương, ai ngờ Tiêu Cẩm Trình cố chấp rời Hoài Dương, đến Đế Đô, còn che giấu tung tích của mình, phụ vương ta phái người khắp nơi tìm kiếm tung tích của y, đều không tìm thấy. Cách làm của y, chẳng khác gì đoạn tuyệt với phụ vương ta, những gì y làm hôm nay, ta cho rằng không có bất kỳ liên quan nào đến phụ vương ta! Thật sự muốn tìm người chịu trách nhiệm cho chuyện này, ta cho rằng, Cao Tiến Cao đại nhân, người đã thu lưu y, ngược lại có chút trách nhiệm!” Tiêu Yến An trực tiếp đối đầu với Tần Tương.

“Vừa rồi, Hoàng thượng cũng nói, đây coi là việc nhà, chính là không muốn làm lớn chuyện, cũng là cho Hoài Dương Vương một thể diện. Thế tử, ý ngươi là nhất định phải để Tiêu Cẩm Trình chết mới chịu bỏ qua sao?” Tần Tương hướng về phía Tiêu Yến An chất vấn một hồi.

“Tần Tương, nhìn lời ngươi nói xem, phạm phải tội lớn đến thế, nếu ta còn cầu xin thay y, Tần Tương có phải lại nói ta bao che y không? Một cái miệng hợp vào mở ra, lý lẽ ngang ngược méo mó gì cũng có thể nói ra được.” Tiêu Yến An không để lại chút thể diện nào cho Tần Tương.

Tần Tương tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Y có địa vị quan trọng trên triều đình, lại là đứng đầu trăm quan, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt y vài phần trước mặt quần thần.

Tiêu Yến An lại dám nói y như vậy.

“Thế tử, lẽ nào, một chút tình huynh đệ cũng không nghĩ tới sao? Sao ngươi biết, phụ vương ngươi nhất định muốn con trai mình chết chứ? Biết đâu, người sẽ cầu xin cho con trai mình, giữ lại mạng sống cho y thì sao?”

“Phải đấy, Tần Tương nói có lý, hổ dữ còn không ăn thịt con! Hơn nữa, Thế tử cũng không có thương tổn gì, hà tất phải tận diệt.” Có người đứng ra phụ họa lời Tần Tương.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 922


Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

“Từ Quý đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý! Những người đó, chính là hắn giết, vì sao còn chưa định tội cho hắn?”

“Đúng vậy! Khi giết Chu Đại Hổ thì nhanh lắm! Sao đến Từ Quý này, rõ ràng là chứng cứ xác thực, lại dây dưa nhiều ngày như vậy! Chẳng phải vì Từ Quý là cháu nội của Thái phi sao!”

“Trả lại công đạo cho bá tánh chúng ta, xử tử Từ Quý tên ác ôn này!”

“Đúng! Trả lại công đạo cho chúng ta, xử tử Từ Quý!”

Nhóm người này có hơn mười người, đều là nam giới trung niên, mỗi người đều rám nắng đen sạm, lao động quanh năm khiến bọn họ trông vô cùng cường tráng.

Nhóm hán tử thô kệch này, khi nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, lại bất giác im lặng hẳn.

【Chương 164: Đối chứng hạ dược, dược đáo bệnh trừ】

Hôm nay có chút gió mạnh, từng đợt từng đợt.

Nhưng, cơn gió lúc này lại dịu dàng như gió xuân tháng ba.

Khi thổi qua người Kỷ Sơ Hòa, khẽ vén lên tà áo bay bổng của nàng, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc nàng, còn từ trên người nàng trộm đi một làn hương thoang thoảng, tản mát trong không khí, len lỏi vào khoang mũi của những hán tử đen sạm kia.

Trước một người đẹp không tỳ vết như vậy, gió cũng trở nên dịu dàng.

Huống chi là con người?

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy, chậm rãi bước tới.

Trước mặt những hán tử nhà nông đen sạm này, nàng trông đặc biệt nhỏ bé.

Giống như một đóa hoa nở trong nhà kính, không chịu nổi gió mưa.

Chỉ cần tiếng nói lớn một chút, cũng sợ làm nàng giật mình.

Ánh mắt Phùng quản sự lần lượt quét qua các tá điền trước mặt.

Đây còn là những kẻ man rợ hôm qua một quyền có thể đánh rụng ba cái răng của bọn họ sao?

Kỷ Sơ Hòa là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng, “Ta xin tự giới thiệu với mọi người, ta là Thế tử phu nhân, hôm nay đến đây, chính là để xử lý một số mâu thuẫn giữa mọi người và trang viện.”

“Những gì mọi người vừa nói ta đều đã nghe được, Từ Quý tội ác tày trời, đây là sự thật. Nhưng vụ án giết người vẫn chưa điều tra rõ ràng, không tiện định tội cho Từ Quý, vẫn mong mọi người cho ta và Thế tử thêm vài ngày thời gian, ta bảo đảm, chuyện này sẽ sớm có kết quả thôi.”

“Vụ án giết người sao lại điều tra không rõ? Chính là Từ Quý giết người! Còn cần điều tra sao?”

“Đúng vậy! Còn có thể là ai khác, có thể làm ra chuyện bất chấp thủ đoạn, thương thiên hại lý như vậy!”

“Cho dù điều tra rõ ràng thì sao chứ? Kết quả e rằng, người không phải do Từ Quý giết, Từ Quý sẽ được vô tội phóng thích!”

“Đúng! Chính là như vậy!”

“Từ Quý tuyệt đối không thể vô tội.” Giọng Kỷ Sơ Hòa bình tĩnh, nhưng lại mạnh mẽ dứt khoát. Thậm chí còn có một sự kiên định không thể nghi ngờ.

Những người hầu bên cạnh đều lén lau mồ hôi lạnh.

Các thị vệ của Vương phủ càng đề phòng các tá điền này, sợ bọn họ đột nhiên làm ra chuyện gì quá khích.

“Ta chỉ nói là vụ án giết người vẫn chưa điều tra rõ, chứ không phải phủ nhận những tội ác khác của Từ Quý. Trước khi đến, ta đã tìm hiểu qua, Từ Quý thu mua lương thực để ủ rượu, thường xuyên có hành vi cưỡng mua cưỡng bán, mua lương thực của mọi người với giá cực thấp, dẫn đến việc tá điền vốn có lương thực dự trữ lại không đủ ăn, mọi người có thể lần lượt kể rõ tình hình Từ Quý cưỡng mua cưỡng bán, ta sẽ cho người ghi chép lại, ta sẽ bồi thường tổn thất cho mọi người trước.”

“Bồi thường tổn thất? Bồi thường thế nào?” Có người hoài nghi hỏi.

“Từ Quý đã trả cho các ngươi bao nhiêu tiền thì số lương thực đó coi như đã mua rồi, phần còn lại, từng cân từng lạng đều trả lại cho các ngươi.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng đáp.

Lời này vừa ra, các tá điền lập tức nhỏ giọng bàn tán.

Không lâu sau, liền đạt được sự đồng thuận, đồng ý với khoản bồi thường này của Kỷ Sơ Hòa.

“Phùng quản sự, lương thực bồi thường, trước tiên do trang viện xuất ra.”

“Thế tử phu nhân, việc này… có cần phải xin Thái phi chỉ thị không?” Phùng quản sự vẻ mặt khó xử.

“Là Thái phi đồng ý cho Từ Quý đến thu mua lương thực, dẫn sói vào nhà, người cũng có trách nhiệm, ta đã xem qua sổ sách của trang viện, có đủ lương thực để bồi thường cho các tá điền, còn về khoản nợ này, ta sẽ tự mình mang về cho Thái phi xem, oan có đầu, nợ có chủ, chủ nợ của Thái phi là Từ Quý, tổn thất của người, cứ tìm Từ Quý mà bù đắp.”

Kỷ Sơ Hòa đã nói như vậy, Phùng quản sự tự nhiên không dám ngăn cản.

Kỷ Sơ Hòa còn đích thân giám sát, phần bù đắp chỉ có hơn chứ không kém.

Trên trang viện, tổng cộng có mười bảy hộ tá điền, theo ghi chép trên sổ, hộ ít nhất cũng được chia ba trăm cân gạo, hộ nhiều thì tới năm, sáu trăm cân.

Các tá điền đã nhận được lương thực, quả thực không thể tin được đây là sự thật!

Nhưng, những bao gạo trắng tinh đang bày ra trước mặt bọn họ.

Số lương thực này, đối với bọn họ mà nói, là một tài sản không nhỏ! Hơn nữa còn là lương thực đủ cho cả gia đình ăn nửa năm, thậm chí là một năm!

Sự tức giận trong lòng tức thì biến mất gần hết.

“Mọi người yên tâm, sau này chuyện cưỡng mua cưỡng bán tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Kỷ Sơ Hòa bảo đảm với mọi người.

“Thế tử phu nhân anh minh!” Có người nhịn không được hô lên một tiếng.

Mọi người lập tức gật đầu phụ họa.

“Có những lương thực này, lại không còn Từ Quý cưỡng mua cưỡng bán, chúng ta năm nay mùa đông cũng không cần phải chịu đói nữa! Lương thực dự trữ trong nhà nhất định có thể cầm cự đến sang năm!”

“Đúng vậy! Trồng ruộng bao nhiêu năm nay, đây là năm bội thu nhất!”

“Đa tạ Thế tử phu nhân.” Mọi người lại lần nữa hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 923


Nói như vậy, Tiêu Yến An, vốn là người bị hại, ngược lại trở thành kẻ nhẫn tâm không màng tình huynh đệ, một lòng muốn trừ khử đệ đệ mình.

Những kẻ này, thật sự giỏi lẫn lộn trắng đen.

Triều đình cũng chia thành hai phái, một phái do Tần Tương đứng đầu, cho rằng nên cân nhắc đạo lý luân thường, để ý tình thân, giữ lại mạng sống cho Tiêu Cẩm Trình.

Một phái do Vinh Vũ Xuyên đứng đầu, cho rằng luật pháp nghiêm minh, nên xử theo tội.

Hai phái này, bên Tần Tương toàn là thế tộc huân quý.

Còn bên Vinh Vũ Xuyên, là tân quý trong triều, đa số đều là hàn môn.

Hai bên vì chuyện này mà tranh cãi suốt cả một buổi sáng.

Cuối cùng Hoàng thượng vẫn phái người cưỡi ngựa nhanh như gió thông báo Hoài Dương Vương, giao sinh tử của Tiêu Cẩm Trình vào tay Hoài Dương Vương.

Sau khi bãi triều, Hoàng thượng trở về Ngự Thư phòng.

Mồ hôi trên lưng Triều Tứ Hải làm ướt đẫm áo, y run rẩy quỳ trước mặt Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, nô tài có tội, đã không bẩm báo thương tình của Công tử Vinh Tiểu Tứ cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt.”

“Phạt ngươi một năm bổng lộc, để răn đe.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Triều Tứ Hải lập tức khấu tạ Hoàng ân.

Đối với y, đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.

“Ngươi đi một chuyến đến phủ Bình Vương, bất kể Hoài Dương Vương có thái độ thế nào, hãy để Bình Vương ra mặt bảo vệ Tiêu Cẩm Trình.” Hoàng thượng trầm giọng hạ lệnh.

“Dạ!” Triều Tứ Hải không dám chậm trễ, lập tức đi truyền tin.

Kỷ Sơ Hòa nghe Tiêu Yến An nói với nàng về tình hình trên triều đình, có vẻ suy tư.

Trong lòng Tiêu Yến An cũng có nghi vấn.

“Phu nhân, Tiểu Tứ bị thương là nàng cố ý sắp đặt sao?”

“Thế tử, ta còn chưa thể tính toán đến mức này, đây chỉ là trùng hợp, đại cữu cữu tùy cơ ứng biến mà thôi.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng đáp.

--- Chương 530 --- Mở rộng tầm nhìn, bỗng nhiên sáng tỏ

Trong lòng Tiêu Yến An, Kỷ Sơ Hòa chính là loại người có thể nắm giữ mọi cục diện.

Bằng không, y cũng sẽ không tự nhiên mà có suy nghĩ như vậy.

“Phu nhân, tiếp theo chúng ta nên ứng phó thế nào? Trên triều đình vì chuyện này đã chia thành hai phái, tuy rằng đại cữu cữu tùy cơ ứng biến ngăn cản một chút, nhưng Tần Tương và đám người kia vẫn công khai lẫn ngấm ngầm châm ngòi, phụ vương vẫn phải đối mặt với lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.”

Kỷ Sơ Hòa cười nhạt, “Chuyện này xử lý không khó, chỉ cần khuấy đục nước là được.”

“Khuấy thế nào?”

“Thế tử, ngày mai huynh hãy đi cầu kiến Hoàng thượng, cứ nói chuyện Tiêu Cẩm Trình có điều khả nghi, e rằng chuyện ám sát không phải do Tiêu Cẩm Trình đứng sau chủ mưu, người muốn giết huynh còn có kẻ khác.”

Tiêu Yến An nghe xong tức thì thông suốt.

Những việc còn lại không cần Kỷ Sơ Hòa phải dặn dò từng chút một, y đã hiểu mình nên làm thế nào rồi.

Sau khi Tiêu Yến An rời đi, Kỷ Sơ Hòa gọi Minh Nhi vào nội viện.

Minh Nhi tối qua muốn trốn đi, bị người của Kỷ Sơ Hòa chặn lại, hôm nay đến giờ vẫn bị người ta trông coi, cửa phòng còn chưa bước ra khỏi.

Nghe nói Kỷ Sơ Hòa muốn gặp mình, trong lòng nàng ta có chút căng thẳng.

Kỷ Sơ Hòa sẽ không phải muốn trừ khử nàng ta chứ?

Đến nội viện, Minh Nhi ánh mắt nhìn quanh, đây quả là sự phú quý nàng ta không dám tưởng tượng.

Nhìn Thế tử phủ, quy củ nghiêm ngặt, hạ nhân ai nấy đều được huấn luyện bài bản, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra, giấc mơ ban ngày của mình hoang đường đến nhường nào.

Nàng ta từng cho rằng Nhị công tử có sự ủng hộ của Hoàng thượng, thay thế Tiêu Yến An trở thành Thế tử là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nàng ta cũng có thể theo Nhị công tử làm một trắc thất.

Không ngờ, Nhị công tử nhanh chóng đã không thể tự bảo vệ mình rồi!

Kỷ Sơ Hòa ngồi ở chủ vị, chờ đợi Minh Nhi.

Nàng vấn kiểu tóc Phù Dung thường ngày, trên búi tóc cài một chiếc trâm bộ diêu kim lũy ti khảm hồng bảo thạch hình song loan điểm thúy, thân mặc một bộ xiêm y nghìn nước vân hình song điệp cổ văn màu đỏ thẫm, chỉ riêng bộ trang phục này thôi đã giá trị ngàn vàng.

Điều khiến Minh Nhi càng thêm tự ti hổ thẹn chính là phong thái đoan trang, đại khí của Kỷ Sơ Hòa, một chủ mẫu.

Kỷ Sơ Hòa thấy Minh Nhi thất thần, chủ động cất lời: “Minh Nhi, khi ở Hoài Dương ta đã có một cảm giác, rằng đời này chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, không ngờ nhanh đến vậy chúng ta lại tương phùng.”

“Ngươi tìm ta có việc gì? Chi bằng cứ nói thẳng đi.” Minh Nhi cố sức chống đỡ chút thể diện cuối cùng.

“Nhị công tử ám sát Thế tử, tội không thể tha, khó thoát khỏi cái chết, ngươi có từng nghĩ đến kết cục của chính mình chưa?”

Trong mắt Minh Nhi xẹt qua một tia hoảng loạn.

“Ngươi chắc chắn biết kế hoạch của Nhị công tử đúng không? Có phải cũng tham gia vào đó để cùng mưu hại Thế tử?”

“Ta không có! Kế hoạch của Nhị công tử ta hoàn toàn không biết gì!” Minh Nhi dứt khoát phủ nhận.

“Lời ngươi nói không có chút nào đáng tin, lại càng không có ai tin.” Kỷ Sơ Hòa từ trên bàn cầm lên một thứ, chính là thân khế của Minh Nhi.

Minh Nhi sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

--- Trang 392 ---

“Ngươi… ngươi kỳ thực không muốn giết ta! Nếu không, ngươi căn bản sẽ chẳng phí lời với ta ở đây.” Giọng nàng ta đều run rẩy.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 924


“Mọi người không cần cảm tạ ta, những thứ này vốn dĩ là của các ngươi, bây giờ, chẳng qua là vật quy về chủ cũ mà thôi.”

Mọi người nghe những lời này, trong lòng ấm áp.

“Trang viện xảy ra án mạng, ta và Thế tử cùng với phụ vương, mẫu phi đều vô cùng coi trọng, Thế tử chủ trì vụ án này, đã phát hiện ra một số điểm đáng ngờ, còn phải tiếp tục điều tra, cho đến khi vụ án được làm sáng tỏ hoàn toàn mới công bố ra ngoài. Chúng ta sẽ không vì Từ Quý tội ác tày trời mà đổ lên đầu hắn tội danh không thuộc về hắn, càng sẽ không vì hắn là cháu nội của Từ Thái phi mà bao che tội lỗi của hắn! Điểm này, xin mọi người yên tâm, ta xin lấy nhân cách của mình ra bảo đảm.”

“Lời của Thế tử phu nhân, ta tin!”

“Ta cũng tin!”

“Chúng ta đều tin Thế tử phu nhân!”

Kỷ Sơ Hòa mỉm cười gật đầu, “Vậy xin mọi người hãy cùng ta chờ đợi, đợi khi sự thật được làm rõ, Từ Quý đáng bị phán thế nào thì sẽ phán thế đó, đến lúc đó, sẽ chấp nhận sự giám sát của tất cả bá tánh Hoài Dương!”

“Thế tử phu nhân đã nói như vậy, chúng ta không còn gì để nói, tĩnh lặng chờ đợi kết quả điều tra.”

“Không sai!”

“Vậy chúng ta không quấy rầy Thế tử phu nhân nữa, xin cáo lui trước.”

Mọi người còn đang bận rộn không biết làm sao để sắp xếp mấy trăm cân gạo đột nhiên có được này.

Mang về nhà, người nhà không biết sẽ vui mừng đến nhường nào.

Những người trên trang viện cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ, Kỷ Sơ Hòa lại dễ dàng hóa giải cuộc khủng hoảng này, an ủi được những tá điền kia.

Kỷ Sơ Hòa không cảm thấy mình có gì ghê gớm.

Nàng chẳng qua là, đối chứng hạ dược, dược đáo bệnh trừ mà thôi.

“Phùng quản sự, ngươi cũng không cần lo lắng, là ta hạ lệnh bồi thường lương thực, dù Thái phi nương nương có quở trách xuống, cũng có ta gánh vác.”

Phùng quản sự lập tức được sủng ái mà lo sợ, “Đa tạ Thế tử phu nhân thể tuất.”

--- Trang 125 ---

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, Thế tử phu nhân, nếu cần gì, người cứ tùy ý phân phó tiểu nhân, tiểu nhân xin cáo lui trước.”

Xa xa, vài bóng đen nằm rạp trên tường, giám sát mọi cử động ở đây.

“Xem ra, những tá điền này sẽ không xung đột với Kỷ Sơ Hòa nữa, kế hoạch thừa lúc hỗn loạn xông vào của chúng ta không thực hiện được rồi.”

“Vậy thì đợi đêm khuya hơn một chút, đốt một ngọn lửa trước để thu hút sự chú ý của mọi người, rồi thừa cơ hành động, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào để loại bỏ Kỷ Sơ Hòa!”

“Dạ.”



Kỷ Sơ Hòa trở về nội thất, Miên Trúc lập tức cởi ngoại y cho nàng, xoa bóp vai cho nàng.

Đột nhiên, một trận gió thổi vào, ngọn nến trên bàn trực tiếp bị thổi tắt, căn phòng lập tức bị bóng tối nuốt chửng.

“Sớm biết đã mang theo cái chụp đèn rồi, ai mà biết ở đây đến cái chụp đèn cũng không có, dùng toàn nến kém chất lượng, sặc chết người ta.” Miên Trúc vừa thắp nến vừa phàn nàn.

“Không sao, chúng ta còn từng trải qua những ngày không có nến kia mà, nhiều gia đình, đến loại nến này cũng phải tiết kiệm mà dùng.”

“Tiểu thư nói phải.” Miên Trúc lập tức xấu hổ cúi đầu.

“Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đi.”

“Vâng.” Miên Trúc đẩy cây nến đến gần giường Kỷ Sơ Hòa một chút, rồi đi dọn giường của mình.

Kỷ Sơ Hòa nhìn ngọn lửa nến nhảy múa, ánh mắt dần tối sầm lại.

Đêm nay, e rằng là một đêm không ngủ!

【Chương 165: Dĩ thân nhập cục, ông trung tróc miết】

Đêm đã khuya, vài bóng người lợi dụng màn đêm nhanh chóng tiếp cận sân viện nơi Kỷ Sơ Hòa ở.

Đồng thời, ở Bắc viện có người lật tường mà vào.

Không lâu sau, Bắc viện lửa cháy ngút trời!

“Có người đến, cháy rồi! Cháy rồi! Mau đến dập lửa!”

Trang viện lập tức hỗn loạn một trận!

Phùng quản sự dẫn người xông đến Bắc viện để dập lửa!

Mấy ngày gần đây không có mưa, khí hậu khô hạn, cộng thêm hôm nay có gió, lửa vừa bùng lên đã nhanh chóng lan rộng!

Miên Trúc giật mình tỉnh giấc, “Tiểu thư! Cháy rồi!”

Quay đầu lại, nàng thấy Kỷ Sơ Hòa đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn, không hề có chút hoảng sợ nào.

“Mau chóng mặc quần áo vào.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng phân phó.

Miên Trúc lập tức đi mặc quần áo, “Tiểu thư, ta ra ngoài xem tình hình thế nào.”

“Không cần đi, cứ ở trong phòng, vạn nhất lát nữa có nguy hiểm, ta e rằng không thể bảo vệ ngươi.”

Miên Trúc lập tức lùi lại, đứng cạnh Kỷ Sơ Hòa, trong lòng đầy nghi hoặc, tiểu thư nói có nguy hiểm, rốt cuộc là nguy hiểm gì đây?

Tuy nhiên, bất kể có nguy hiểm gì, nàng cũng sẽ đứng chắn trước tiểu thư!

“Phu nhân.” Ngoài cửa sổ truyền đến giọng của Vinh Tùng.

“Bên ngoài hỏa thế thế nào?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Gió thổi, hỏa thế càng khó kiểm soát, trong trang viện chỉ có một cái giếng nước, như muối bỏ bể, Bắc viện đã cháy rụi cả rồi, e rằng rất nhanh sẽ lan sang hai viện Đông và Tây.” Vinh Tùng nói xong cảnh giác nhìn quanh một lượt.

Quan trọng là, phu nhân nghi ngờ sẽ có người đến ám sát, những người này, vẫn chưa xuất hiện.

“Phu nhân, hay là, ta hộ tống người đến nơi an toàn trước?”

“Ta ở đây mới có thể bắt gọn bọn chúng, một khi rời đi có lẽ sẽ càng khó đối phó, Vinh Tùng, ngươi rút hết người đi dập lửa.”

“Phu nhân, vạn lần không thể, điều này quá nguy hiểm!”

“Chỉ có như vậy mới có thể ôm cá trong chậu. Ta tin tưởng các ngươi, các ngươi đều là thị vệ được huấn luyện bài bản, đối phó với vài tên lâu la, không thành vấn đề.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 925


“Ngươi quả thực rất thông minh, ta cũng thích giao thiệp với người thông minh. Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta không hề muốn mạng của ngươi, ta cũng không muốn mạng của Tiêu Cẩm Trình, bởi vì hắn, danh dự của ta cùng Thế tử và Phụ Vương Mẫu Phi đều bị tổn hại, thực sự không đáng chút nào.”

Minh Nhi vừa nghe, lập tức cầu xin Kỷ Sơ Hòa: “Thế tử phu nhân, cầu xin người buông tha cho ta đi, chuyện này thực sự không liên quan gì đến ta! Nhị công tử nói ta là thiếp của hắn, kỳ thực, chẳng có nghi thức gì cả, người hẳn là rõ nhất rồi! Danh nghĩa ta căn bản không phải thiếp của hắn, cùng lắm chỉ là một nha hoàn thân cận hầu hạ mà thôi.”

“Ngươi không muốn cứu hai vị công tử một mạng sao?”

“Ta căn bản không có năng lực đó, ta ngay cả mạng sống của mình còn chẳng lo nổi, làm sao có thể cứu được người khác chứ? Cầu phu nhân trả thân khế lại cho ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt phu nhân nữa!” Minh Nhi liên tục dập đầu về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Sự việc đã phát triển đến nước này, ngươi còn muốn toàn thân mà lui, ngươi cho rằng có thể sao? Ban đầu, ngươi chắc chắn cho rằng Nhị công tử có Hoàng thượng chống lưng, nhất định có thể đoạt được vị trí Thế tử, Nhị công tử một khi trở thành Thế tử, ngươi là người kề gối bên hắn, cho dù không thể làm Thế tử phu nhân, thì cũng là một trắc thất. Giờ đây, Nhị công tử bị bắt, ngươi chỉ một câu ‘không liên quan đến ta’ đã muốn thoát thân, tính toán của ngươi quả thực quá khéo léo rồi.”

Minh Nhi nghe những lời này của Kỷ Sơ Hòa, đồng tử mở lớn, kinh hãi không thôi.

“Ngươi… ngươi làm sao biết được, là Hoàng thượng…”

“Minh Nhi, Tiêu Cẩm Trình có thể sống sót, ngươi mới có một tia sinh cơ, Tiêu Cẩm Trình chết, ngươi cũng không có đường sống. Chọn lựa thế nào, ngươi tự mình quyết định.”

“Ngươi vừa rồi cũng nói, chứng cứ xác đáng, Nhị công tử khó thoát khỏi cái chết, cho dù ngươi biết chuyện này là Hoàng thượng chủ mưu phía sau, ngươi cũng không thể đi vạch trần Hoàng thượng được sao?”

“Ngươi không cần bận tâm những chuyện đó, ngươi chỉ cần trả lời ta lựa chọn của ngươi là đủ rồi.”

Minh Nhi nhìn Kỷ Sơ Hòa, suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu: “Người muốn ta làm thế nào? Ta đều nghe theo người.”

“Được.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Minh Nhi.

“Minh Nhi, giữa chúng ta cũng không coi là xa lạ, ngươi đối với ta hẳn cũng ít nhiều có chút hiểu biết, ta cảm thấy, ngươi đi theo Nhị công tử chưa chắc đã tốt bằng đi theo ta.”

Minh Nhi lại một lần nữa đồng tử chấn động, khó hiểu nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa nâng tay lên, vỗ vỗ vai Minh Nhi: “Nghĩ kỹ một chút đi.”

Nói rồi, nàng trực tiếp cất bước rời đi.

Minh Nhi một mình đứng trong phòng rất lâu cũng không hoàn hồn lại.

Khi nàng ta bước ra khỏi viện của Kỷ Sơ Hòa, từ xa nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa đang thưởng hoa trong vườn.

Một nữ tử bụng lớn vây quanh Kỷ Sơ Hòa, xiêm y trên người, trang sức trên đầu đều toát lên vẻ phú quý bức người, đặc biệt là khi nữ tử kia giơ tay lên, chiếc vòng ngọc khảm đá quý màu sắc trên cổ tay nàng ta dưới ánh nắng chiếu rọi, làm người ta lóa mắt.

“Nữ nhân bụng lớn kia là ai vậy?” Nàng ta không kìm được hỏi một câu.

Nha hoàn khẽ đáp: “Đó là Đông di nương của Thế tử.”

Minh Nhi cuối cùng cũng nhớ ra.

Là cái tiện nhân Đông Lăng đó!

Khi ở Hoài Dương, Đông Lăng chính là con chó sủa nhiều nhất bên cạnh Kỷ Sơ Hòa!

Nhìn Đông Lăng, rồi lại nhìn chính mình, lòng Minh Nhi dâng lên một trận chua xót.

Trong đầu nàng ta thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ có phần hoang đường: Hóa ra, trên đời này không nhất thiết phải dựa vào nam nhân mới có thể sống tốt, mới có thể mặc gấm đeo vàng, dựa vào nữ nhân cũng có thể sống tốt đến vậy!

……

“Hoàng thượng, Thế tử cầu kiến.” Triều Tứ Hải nhanh chóng đến Ngự Thư Phòng bải tấu Hoàng thượng, giọng hắn ta cũng nhỏ đi vài phần.

Giờ đây, mỗi khi nhắc đến Thế tử trước mặt Hoàng thượng, lông tơ của hắn ta đều dựng đứng.

Hắn ta đã đi theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy rồi.

Chỉ cần là người Hoàng thượng muốn trừ bỏ, không một ai có thể thoát được! Thế tử vậy mà thoát được hai lần, không chỉ vậy, còn dám vào lúc này đến gặp Hoàng thượng.

Triều Tứ Hải đều cảm thấy Tiêu Yến An gan thật lớn!

Hoàng thượng bực bội ném cây bút son xuống, trầm giọng hỏi: “Hắn đến làm gì?”

【Chương 531: Thân mật tiếp xúc, nội tâm rung động】

“Thế tử nói, vụ án của Nhị công tử có điều kỳ lạ, hắn đặc biệt đến để bẩm báo Hoàng thượng tình hình.”

Hoàng thượng cau mày, “Chuyện vặt vãnh của hắn, không dứt không thôi sao? Hắn coi Trẫm là gì? Chuyên môn vì một mình hắn mà phán án sao? Bảo hắn cút!”

“Dạ.” Triều Tứ Hải lập tức ra ngoài truyền lời.

Hoàng thượng vừa cầm cây bút son lên, đã nghe thấy tiếng Tiêu Yến An ồn ào.

“Hoàng thượng! Thần có việc muốn bẩm báo Hoàng thượng! Chuyện vô cùng hệ trọng, thỉnh Hoàng thượng nhất định phải gặp thần một lần!”

“Thế tử điện hạ, người mau đừng kêu nữa! Hoàng thượng đang bận rộn đó.” Triều Tứ Hải khẽ khàng khuyên nhủ, nhưng trong thâm tâm hắn ta thực sự chỉ muốn một tay bịt miệng Tiêu Yến An, trùm bao bố rồi vứt ra ngoài cung!

“Hoàng thượng!” Tiêu Yến An lại kêu một tiếng.

Ngay lập tức, hai tên nội đình thị vệ tiến đến, không nói một lời liền kéo Tiêu Yến An đi.

Triều Tứ Hải bước theo vài bước, phát hiện hai người kia kéo Tiêu Yến An ra ngoài cửa rồi vứt xuống.

“Thế tử, người đã mạo phạm Hoàng thượng, theo cung quy, trượng trách bốn mươi gậy!”

Nói xong, hai người kia liền bắt đầu quất Tiêu Yến An.

Triều Tứ Hải nghe tiếng đó, không khỏi nghiến chặt răng.

Đây chính là cách đánh thực sự.

Có thể thấy Hoàng thượng tức giận đến mức nào!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 926


Giọng Kỷ Sơ Hòa dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên cường, lọt vào tai người nghe, có một hiệu quả kỳ diệu giúp xoa dịu cảm xúc.

Vinh Tùng suy nghĩ một lát, lập tức hiểu được ý trong lời nói của Kỷ Sơ Hòa, y vội vàng lùi lại một bước chắp tay về phía cửa sổ, “Thế tử phu nhân đã tin tưởng thuộc hạ như vậy, thuộc hạ nhất định không phụ sứ mệnh!”

Nói xong, y phân phó những người xung quanh: “Tất cả theo ta đi dập lửa!”

Không xa, hai con ngựa nhanh đang phi nước đại về phía này.

“Thế tử, là trang viện cháy rồi! Phu nhân còn ở trong trang viện kia!” Thiêm Hỷ vội vàng nói.

Tiêu Yến An mặt mày căng thẳng, không đáp lời, đồng tử tràn ngập ánh lửa phản chiếu.

“Phi!” Y lại quất thêm một roi vào mình ngựa, tăng tốc độ!

Thiêm Hỷ bị bỏ lại phía sau, cũng vội vàng đuổi theo.

Kỷ Sơ Hòa ngồi trong phòng, chờ đợi những kẻ đến ám sát nàng.

Đột nhiên, bên ngoài có bóng người lay động.

“Rầm!” Cánh cửa bị đá văng.

Tiêu Yến An thở hổn hển xuất hiện ở cửa, vội vàng hỏi: “Phu nhân, nàng không sao chứ?”

“Thế tử, chàng tới đây làm gì?” Kỷ Sơ Hòa vừa dứt lời, bỗng thấy một hắc y nhân tay cầm trường kiếm đâm về phía sau lưng Tiêu Yến An!

Nàng nhanh chóng lao về phía Tiêu Yến An!

Tiêu Yến An hơi sững sờ, ngây ngốc nhìn Kỷ Sơ Hòa vọt tới chỗ hắn.

Nàng nhất định sợ hãi rồi sao?

Thấy hắn đến mà lại hoảng loạn đến thế này, một chút cũng không giống với sự bình tĩnh thường ngày của nàng. Chắc chắn là muốn lao vào lòng hắn. Hắn bất giác dang rộng hai tay, đón lấy Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa một tay đẩy mạnh Tiêu Yến An ra! Cùng lúc đó, thân mình nàng nghiêng đi, tránh được một kiếm này!

Tiêu Yến An nặng nề đụng vào cửa, trước mắt lóe lên một vòng sao.

Hắc y nhân một kiếm đâm hụt, lập tức lại đâm về phía Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa đẩy cánh cửa đụng vào cánh tay người đó!

Thanh kiếm trong tay người nọ trực tiếp bị đụng văng ra, Kỷ Sơ Hòa không cho hắn cơ hội phản ứng, kéo cánh cửa, lại hung hăng đập vào đầu hắn!

Lần này, cú đập khiến hắc y nhân một trận choáng váng.

Kỷ Sơ Hòa nhanh chóng lôi Tiêu Yến An qua, lại đá thêm một cái vào cánh cửa còn lại!

Hai cánh cửa đều đã đóng lại.

Trong phòng có bốn người.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đứng cạnh nhau, Miên Trúc đứng cạnh bàn, sợ đến ngây người.

Còn một hắc y nhân loạng choạng đứng sau cánh cửa.

Tiêu Yến An lúc này mới nhận ra có thích khách! Hắn lập tức bay lên một cước đá vào ngực hắc y nhân.

Hắc y nhân nặng nề đụng vào tường, đau đến mức cuộn tròn lại.

“Phu nhân đừng sợ, có ta đây, ta bảo…” Lời của Tiêu Yến An nghẹn lại trong cổ họng.

Kỷ Sơ Hòa đã nhặt thanh kiếm dưới đất lên, lui tới bên cạnh Miên Trúc, ra dáng bày ra tư thế phòng thủ.

Ngoài cửa lại xuất hiện mấy bóng người.

“Tiêu Yến An tới rồi, ngay trong phòng!”

“Đến đúng lúc lắm, hôm nay cứ để chúng chết hết tại đây!”

Cánh cửa lại một lần nữa bị phá tung, mấy hắc y nhân bịt mặt nhanh chóng xông vào!

Tiêu Yến An nhìn thấy nhiều người như vậy trong lòng một trận căng thẳng.

Hai ba kẻ còn ổn, nhưng đây có năm sáu kẻ, hắn không nắm chắc!

“Thị vệ đâu rồi!” Hắn lớn tiếng hô.

Vừa dứt lời, Vinh Tùng phá cửa sổ mà vào, chắn trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Bảo vệ Thế tử phu nhân!”

Bên ngoài, một đám thị vệ bao vây tới.

“Đi cứu hỏa là giả, dẫn dụ chúng ta mắc câu mới là thật!” Hắc y nhân cũng nhận ra.

Rõ ràng chúng không thấy nhiều thị vệ đến vậy, sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều thị vệ đến thế?

Vinh Tùng kiếm vừa vung lên đánh tới kẻ này.

Thị vệ và hắc y nhân tức thì đánh nhau hỗn loạn.

Kỷ Sơ Hòa nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, không có chút căng thẳng nào, trái lại âm thầm thở phào một hơi, những kẻ này đã xuất hiện, tuyệt đối không thể thoát được.

Rất nhanh, những hắc y nhân này đều bị chế phục, từng người một bị áp giải tới trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Kẻ nào sai các ngươi đến?” Tiêu Yến An gằn giọng hỏi.

Hắc y nhân một vẻ dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.

“Thế tử không cần hỏi chúng nữa, giờ đây, chúng đã rơi vào tay ta, ta muốn chúng trở thành người của ai, chúng sẽ là người của kẻ đó.” Kỷ Sơ Hòa thản nhiên nói.

Hắc y nhân nghe những lời này, từng người một ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Sơ Hòa, cứ như thể nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi.

“Cao trắc phi, Cao quận thủ hoặc vị nhị công tử Cao gia đang ở kinh đô xa xôi kia, chúng ta tự chọn một người.” Kỷ Sơ Hòa lại bổ sung thêm một câu.

“Ngươi… ngươi vu khống! Chúng ta không có liên quan gì đến Cao trắc phi, Cao quận thủ và nhị thiếu gia! Ngươi bớt đổ tội vu oan!” Một hắc y nhân bất mãn nói.

“Nhị thiếu gia? Ha!” Kỷ Sơ Hòa cười lạnh một tiếng.

Hắc y nhân tự biết lỡ lời, vội vàng cúi đầu.

“Các ngươi vốn dĩ đã là ‘tang vật’, ta còn vu khống thế nào đây? Các ngươi vốn dĩ là tới ám sát ta, ta còn vu oan giá họa thế nào đây?” Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại.

Hắc y nhân như thể câm nín, tức đến mặt đỏ bừng.

Kỷ Sơ Hòa quay người nhìn Tiêu Yến An, “Thế tử, chàng đến đúng lúc lắm.”

Tiêu Yến An một trận ngượng ngùng.

Hắn không tới hình như cũng chẳng sao nhỉ?

“Thế tử, chàng sợ đau không?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi.

“Ta… cũng tạm được.” Tiêu Yến An đoán không ra Kỷ Sơ Hòa muốn làm gì.

Kỷ Sơ Hòa xách kiếm trong tay đi về phía Tiêu Yến An, “Thế tử, chàng cố chịu một chút!” Chỉ thấy nàng tay vừa đưa ngang, kiếm lướt qua cánh tay Tiêu Yến An, lập tức, máu phun xối xả!

“A!” Tiêu Yến An đau đớn kêu lên, không thể tin nổi nhìn Kỷ Sơ Hòa.

--- Chương 166: Tay nhấc đao hạ, mưu sát phu quân ---

Nàng thật sự là xuống tay được ư!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 927


Chỉ chịu hơn mười roi, Tiêu Yến An đã không quỳ vững nữa, gục xuống đất.

“Dừng tay!” Vinh Quốc Công lớn tiếng quát.

Thị vệ đang đánh dừng tay, Vinh Quốc Công bước tới, đỡ Tiêu Yến An dậy.

“Hồ đồ! Hoàng thượng đang vì quốc sự mà lao tâm, ngươi còn đến quấy rầy Hoàng thượng, đáng đánh!” Trong lòng Vinh Quốc Công toàn là đau lòng, chỉ có thể ẩn nhẫn cảm xúc.

May mắn, đến kịp thời.

Nếu không, cứ đánh thế này, nửa cái mạng cũng chẳng còn!

“Hai vị thủ hạ lưu tình, cho lão phu đi tâu xin Hoàng thượng.”

Thị vệ gật đầu, lui sang một bên.

Vinh Quốc Công đi vào vài bước, liền thấy Triều Tứ Hải đứng ở đó.

“Quốc Công đại nhân, người đến quá kịp thời rồi, vừa rồi nô tài có khuyên Thế tử điện hạ thế nào hắn cũng không chịu đi, chọc giận Hoàng thượng mới bị đánh trận này.” Triều Tứ Hải lập tức bán một cái nhân tình cho Vinh Quốc Công.

“Vất vả Triều công công rồi, đứa trẻ này đúng là không khiến người ta bớt lo. Lão phu phải đi gặp Hoàng thượng, thay Thế tử cầu tình, ngày khác sẽ đích thân tạ ơn công công.”

“Quốc Công khách sáo rồi, có gì đâu, không cần tạ ơn.”

“Nhất định phải tạ.” Vinh Quốc Công kiên định đáp lại, vỗ vỗ tay Triều Tứ Hải, rồi nhanh chóng bước về phía Ngự Thư Phòng.

Triều Tứ Hải nhìn tay mình, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Nói thật lòng, hắn ta khá thích những người trong Vinh Quốc Công phủ.

Trong mắt người khác, hắn ta là một hoạn quan, người ta kính trọng hắn ta, là vì hắn ta là Đại nội tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, nịnh nọt hắn ta, cũng là vì thân phận của hắn ta.

Kỳ thực, hắn ta hiểu rõ, những quyền thần, huân quý, thế tộc kia, không một ai coi trọng hắn ta.

Huống hồ gì đến việc có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với hắn ta.

Họ cảm thấy hắn ta như thứ gì đó dơ bẩn, chạm vào hắn ta một chút cũng khiến bản thân họ bị vấy bẩn.

Hắn ta thu lại tâm tư, đi đến trước mặt Tiêu Yến An, đỡ Tiêu Yến An dậy.

“Thế tử còn chống đỡ được không?”

“Vất vả Triều công công rồi, chống đỡ được, khi ở Hoài Dương, bị đánh cũng quen rồi.” Tiêu Yến An mỉm cười với Triều Tứ Hải.

Sau đó nắm chặt tay Triều Tứ Hải lại, đầu tựa vào vai Triều Tứ Hải: “Triều công công, cho ta mượn vai người tựa một lát.”

“Thế tử chỉ cần không chê, cứ việc tựa đi.” Trong lòng Triều Tứ Hải, cảm xúc dâng trào.

Thế tử đây là thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi.

Những ẩn ý trong hình phạt của Hoàng thượng, hắn ta còn không rõ sao?

Nếu Vinh Quốc Công không kịp thời đến, Thế tử hôm nay chắc chắn chỉ còn thoi thóp hơi tàn mà được khiêng ra khỏi cổng cung.

Tiêu Yến An thực sự không còn sức lực để tự mình đứng dậy.

Trọng lượng hoàn toàn dồn lên người Triều Tứ Hải.

Triều Tứ Hải từ khi nhập cung đến nay, chưa từng có sự tiếp xúc thân cận như vậy với ai.

Hắn ta thường nghĩ, nếu như, con trai hắn ta còn sống, nhất định sẽ không chê bai hắn ta, nhất định sẽ nguyện ý ôm hắn ta.

Cuối cùng, Quốc Công từ Ngự Thư Phòng bước ra.

Triều Tứ Hải vội vàng đỡ Tiêu Yến An đưa cho Vinh Quốc Công.

“An Nhi, con còn chống đỡ được không? Ngoại tổ phụ cõng con.”

“Không, ngoại tổ phụ, người đã lớn tuổi rồi, làm sao cõng nổi ta, ta có thể đi được.” Tiêu Yến An kiên định đáp lại, một tay nắm tay Quốc Công, chậm rãi di chuyển bước chân.

Triều Tứ Hải đứng tại chỗ, nhìn hai người đang chậm rãi di chuyển.

Tiêu Yến An mỗi bước đi, trên đất lại lưu lại một dấu chân máu.

Cho đến khi bóng dáng Tiêu Yến An biến mất khỏi tầm mắt hắn ta, hắn ta mới gọi một tiếng: “Người đâu, lau sạch những vết máu này đi.”

Tin tức Tiêu Yến An bị Hoàng thượng trách phạt trong cung đã lan truyền khắp nơi.

Hoàng hậu và Tam Hoàng tử còn có chút may mắn.

“Mẫu hậu, may mà nhi thần không cưới Vinh Khanh Khanh, Phụ hoàng sẽ không bỏ qua Tiêu Yến An và Hoài Dương Vương, nhi thần mà kết thông gia với Vinh Quốc Công phủ, thì có thể tốt đẹp được bao nhiêu! Vẫn là Tần Tướng tốt, gần đây, những thế tộc ngạo mạn kia từng người một đều trở nên thân cận với ta, lực lượng của bọn họ, sao cũng phải mạnh hơn những hàn môn đó nhiều chứ!”

Hoàng hậu thở dài một hơi.

Nàng ta tưởng rằng, nàng ta rất hiểu Hoàng thượng.

Bây giờ mà xem, nàng ta thực sự không hiểu Hoàng thượng, một chút cũng không hiểu.

“Hoàng nhi, con ngàn vạn lần đừng lơ là, Tứ Hoàng tử giờ đây vẫn còn ở Đế đô, chỉ cần hắn ta chưa có phong địa, chưa thực sự trở thành một vị phong vương, thì hắn ta vẫn còn tư cách tranh giành vị trí trữ quân với con.”

“Mẫu hậu, nhi thần cũng đang muốn nói chuyện này với Mẫu hậu, nhi thần muốn âm thầm trừ bỏ Tứ Hoàng tử, để tuyệt hậu hoạn.”

Hoàng hậu ngẩn người một lát, sau đó mỉm cười: “Con quả không hổ là con trai của Phụ hoàng con.”

“Mẫu hậu, người yên tâm, nhi thần chưa từng quên lời Mẫu hậu dạy dỗ từ nhỏ, sinh ra trong hoàng tộc, nếu không đạp lên xương cốt của người khác mà lên ngôi, thì chỉ có thể để người khác đạp lên xương cốt của mình mà ngồi vào vị trí cao đó.”

……

Vinh Quốc Công đưa Tiêu Yến An về Thế tử phủ.

--- Trang 393 ---

Kỷ Sơ Hòa trực tiếp cho người khiêng Tiêu Yến An đến viện của nàng.

Tiêu Yến An đã ngất đi, phủ y của Vinh Quốc Công phủ và phủ y của Thế tử phủ liên thủ xử lý vết thương cho hắn.

“Ngoại tổ phụ, Thế tử sao lại bị đánh nặng đến vậy, con quên dặn hắn ‘thấy tốt thì nên dừng’ rồi!” Kỷ Sơ Hòa có chút tự trách.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 928


Kỷ Sơ Hòa ném kiếm vào trước mặt một hắc y nhân, lớn tiếng hô: “Mau người đâu! Thích khách làm bị thương Thế tử điện hạ rồi!”

Hắc y nhân: …

Vinh Tùng: …

Tiêu Yến An: …

“Thế tử! Thế tử!” Thiêm Hỉ xông vào, hắn chuẩn bị lấy thân che chở chủ nhân, nhưng nhìn thấy tình hình trong phòng liền đơ người ra.

“Thiêm Hỉ, ngươi tới đúng lúc lắm, mau! Đỡ Thế tử ngồi xuống.” Kỷ Sơ Hòa vội vàng dặn dò.

Thiêm Hỉ lập tức tiến lên đỡ Tiêu Yến An ngồi xuống.

“Miên Trúc, mau lấy hộp thuốc ta mang theo ra đây, băng bó vết thương cho Thế tử.”

“Vâng! Tiểu thư.” Miên Trúc lập tức đi lấy hộp thuốc.

Tiêu Yến An ôm lấy cánh tay không ngừng chảy máu, nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đối mắt với hắn một cái, rồi dời ánh mắt đi.

Ai mà biết kiếm bén đến vậy!

Nàng thề, không dùng nhiều sức đâu, thật đó!

“Vinh Tùng, ngươi trước hết khống chế những kẻ này, để lại vài người canh giữ ở đây, số còn lại toàn lực cứu hỏa.” Tiêu Yến An trầm giọng dặn dò.

--- Trang 126 ---

“Vâng.” Vinh Tùng lập tức lĩnh mệnh.

“Thế tử, nô tài kéo tay áo lên cho ngài.” Thiêm Hỉ chuẩn bị ra tay, Tiêu Yến An dịch cánh tay sang một bên.

“Ngươi và Miên Trúc cũng ra ngoài trước đi, canh gác bên ngoài.” Tiêu Yến An lại dặn dò một tiếng.

“Thế tử, vết thương của ngài cần phải xử lý ngay.” Thiêm Hỉ sốt ruột.

“Không phải có phu nhân đây sao?” Tiêu Yến An lại nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Thiêm Hỉ lập tức hiểu ý, kéo Miên Trúc đi ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa bất đắc dĩ, mở hộp thuốc ra xử lý vết thương cho Tiêu Yến An.

Nàng cắt một phần tay áo của hắn, lộ ra vết thương. Vừa nhìn một cái mới biết, vết thương lại sâu đến thế, thậm chí còn nhìn thấy xương rồi!

“Thế tử, nếu ta nói vừa rồi ta thật sự không dùng nhiều sức, chàng có tin không?” Kỷ Sơ Hòa nhỏ tiếng nói.

“Phu nhân có vẻ mạnh hơn nữ tử bình thường chút.” Tiêu Yến An giơ tay xoa xoa đầu, trên đầu cũng nổi một cục u do va chạm.

Kỷ Sơ Hòa lau qua một chút máu ở mép vết thương, nhanh chóng rắc thuốc bột lên, dùng gạc băng chặt vết thương.

“Kéo, gạc, thuốc trị thương… Phu nhân, chuyến đi này nàng chuẩn bị khá đầy đủ nhỉ.” Tiêu Yến An tiện tay cầm lấy lọ thuốc, loại thuốc này, đặc biệt là trị ngoại thương, có hiệu quả kỳ diệu.

“Dù sao cũng là ra ngoài, có chuẩn bị vẫn tốt hơn.” Kỷ Sơ Hòa cười đáp.

“Chuẩn bị kỹ càng quá, cứ như phu nhân biết trước mình sẽ bị thương vậy.” Tiêu Yến An lại nói thêm một câu.

“Có sao?” Kỷ Sơ Hòa tiếp tục đánh đố.

“Nếu ta không đến, phu nhân có phải định tự cắt mình bị thương, để sự kiện ám sát này nâng cấp thêm không?”

“Thế tử quả có mắt tinh đời.” Kỷ Sơ Hòa không còn che giấu, thừa nhận kế hoạch của nàng.

“Cho dù chàng không bị thương, phụ vương mẫu phi cũng nhất định sẽ làm chủ cho chàng, sẽ không dung túng đâu, chàng không cần tự làm hại mình.”

“Phụ vương mẫu phi chắc chắn sẽ không dung túng, nhưng bị thương và không bị thương tính chất hoàn toàn khác nhau. Hiện tại, Thế tử đã bị thương rồi, mức độ nghiêm trọng của sự việc lại tăng thêm một bậc, nếu Cao quận thủ biết được, cũng phải giật mình thon thót.”

Tiêu Yến An không thể phản bác.

Nhưng hắn cứ cảm thấy thủ đoạn tự làm hại mình của Kỷ Sơ Hòa là không nên.

“May mà, ta đã đến.” Tiêu Yến An lẩm bẩm nhỏ giọng.

“Thế tử vừa nói gì vậy?” Kỷ Sơ Hòa không nghe rõ.

“Không có gì, ta đi xem tình hình cháy bên ngoài.” Tiêu Yến An đứng dậy đi ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa vội vàng thu dọn hộp thuốc, cũng đi theo ra ngoài.

“Hỏa thế còn nghiêm trọng hơn vừa nãy, có lẽ sẽ cháy tới đây rồi, phu nhân, chúng ta đi khỏi đây trước đi.” Tiêu Yến An nắm tay Kỷ Sơ Hòa đi ra ngoài.

Mã xa của Kỷ Sơ Hòa đã chuẩn bị sẵn, sẵn sàng đưa nàng rời đi bất cứ lúc nào.

“Thế tử, trang viên có mấy chục người lận!” Kỷ Sơ Hòa giằng tay Tiêu Yến An ra.

“Nàng lên mã xa trước đi, tránh xa trang viên một chút, nơi này ta sẽ xử lý.”

“Chàng…” Kỷ Sơ Hòa nhìn Tiêu Yến An, ánh mắt hắn ánh lên lửa, sắc mặt kiên nghị, nàng nuốt những lời còn lại, thay bằng một câu: “Thế tử cẩn thận.”

“Thiêm Hỉ, Miên Trúc, các ngươi chăm sóc tốt phu nhân.”

“Vâng!” Thiêm Hỉ và Miên Trúc đồng thanh đáp.

“Vinh Tùng, ngươi dẫn một đội thị vệ bảo vệ phu nhân cẩn thận, những người còn lại để lại cho ta.”

“Vâng! Thế tử.” Vinh Tùng phất tay, một đội thị vệ lập tức đứng sau lưng Tiêu Yến An.

“Theo ta, đi sơ tán dân chúng!” Tiêu Yến An dẫn người xông vào Bắc viện đang bốc cháy ngút trời.

Kỷ Sơ Hòa vén rèm xe, nhìn bóng lưng kiên nghị của Tiêu Yến An, khóe miệng khẽ cong lên.

Ngay từ đầu, nàng đã không nhìn lầm người.

Tiêu Yến An sẽ là một đối tượng hợp tác rất tốt.

Hắn tuy còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng người vô hoàn nhân, nàng cũng vậy.

Dựa vào biểu hiện hiện tại của Tiêu Yến An, khi phải đối mặt với tai họa diệt môn của Vương phủ sau này, hắn cũng có thể gánh vác được nửa bầu trời.

Mã xa của Kỷ Sơ Hòa đậu ở gần đó, chẳng bao lâu, nàng đã thấy Tiêu Yến An dẫn tất cả người trong trang viên đi ra.

Phùng quản sự mặt mày xám xịt, quỳ trên đất khóc không thành tiếng.

“Trang viên cháy rồi, nơi an thân lập mệnh của chúng ta cũng không còn! Hơn nữa, làm sao mà bẩm báo với Thái phi nương nương đây!”

Phùng quản sự vừa khóc như vậy, những người trong trang viên cũng khóc theo.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 929


“Hòa Nhi, con cũng không cần quá lo lắng, càng không cần tự trách, kỳ thực hắn làm vậy ta ngược lại rất tán thành, để Hoàng thượng mượn cơ hội này mà xả giận một chút. Hơn nữa, hắn đã chịu đòn rồi, những chuyện tiếp theo chúng ta cũng dễ dàng thao túng hơn.”

“Ừm, lát nữa khi ngoại tổ phụ về thì đưa Minh Nhi theo, để nàng ta đến trước mặt Lỗ Hồng Nho kêu oan, nàng ta biết phải làm thế nào, chỉ cần khuấy đục nước, lật đổ một vài chứng cứ, với phong cách làm việc của Lỗ Hồng Nho, vụ án này nhất định sẽ được xử lại, khi xử lại, một số điểm bất hợp lý sẽ lộ ra, Tiêu Cẩm Trình sẽ không bị phán tội chết, không phải tội chết, ý đồ muốn Phụ Vương tiến thoái lưỡng nan của Hoàng thượng cũng sẽ thất bại.”

“Hòa Nhi, may mà có con, nếu không, kiếp nạn của Vinh Quốc Công phủ và Hoài Dương Vương phủ này, làm sao tránh được đây.” Vinh Quốc Công cảm khái mà nói.

“Ngoại tổ phụ, người vô điều kiện tin tưởng con, ủng hộ con, mới thành tựu con, chúng ta là tương phụ tương thành, không thể thiếu nhau.”

“Con ngoan, những ngày này con phải vất vả chăm sóc An Nhi rồi, chuyện của Tiêu Cẩm Trình, ngoại tổ phụ sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa trịnh trọng gật đầu.

【Chương 532: Xử lại vụ án này, Hoàng thượng thua rồi】

Tiêu Yến An tỉnh dậy, phát hiện mình vậy mà đang ở trong phòng ngủ của Kỷ Sơ Hòa, còn nằm trên giường của nàng, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác khác lạ.

Chàng ôm chặt lấy chăn mềm, như thể có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo thoang thoảng trên người Kỷ Sơ Hòa.

Trong khoảnh khắc, đau đớn trên người đều giảm đi không ít.

Kỷ Sơ Hòa bưng thuốc đi vào, thấy Tiêu Yến An đã tỉnh lại, đang ôm chặt chăn, liền lập tức tăng nhanh bước chân.

“Thế tử, chàng tỉnh rồi sao? Có phải rất đau không?” Kỷ Sơ Hòa dịu giọng hỏi.

“Không, không có, không còn đau lắm rồi.” Tiêu Yến An lập tức buông tay đang ôm chăn ra.

Chàng đang nằm sấp trên giường, giờ muốn trở mình, vừa động một chút đã động đến vết thương sau lưng, đau đến mức trước mắt tối sầm, trên trán lập tức lấm tấm một lớp mồ hôi.

“Chàng bị thương nặng như vậy, không thể cử động lung tung, chàng cứ nằm sấp thế này, ta sẽ đút thuốc cho chàng.”

Kỷ Sơ Hòa đã sớm chuẩn bị một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh giường, ngồi trên ghế thổi nguội thuốc trong bát.

Tiêu Yến An cứ thế nhìn nàng ở khoảng cách gần, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ mịn trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, Tiêu Yến An đột nhiên nhận ra, tuổi của nàng cũng không lớn lắm a.

Nói ra vẫn là một tiểu cô nương, vậy mà lại gánh vác cả một phủ đệ, quản lý nhiều công việc lặt vặt phức tạp đến vậy.

“Sao chàng cứ nhìn chằm chằm ta vậy? Mặt ta có dính thứ gì dơ bẩn sao?” Kỷ Sơ Hòa không kìm được hỏi.

“Không có, chỉ là cảm thấy phu nhân quá đẹp, nhịn không được nhìn thêm hai lần.”

“Đừng có lắm lời.” Kỷ Sơ Hòa múc một muỗng thuốc đưa đến bên miệng Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An lập tức uống cạn.

Thấy chàng uống gấp như vậy, Kỷ Sơ Hòa không kìm được hỏi: “Nóng không?”

“Không nóng nữa.” Tiêu Yến An lập tức lắc đầu.

“Vậy cũng phải chậm một chút.” Kỷ Sơ Hòa từng muỗng từng muỗng đút cho chàng.

Sau khi uống thuốc khoảng một nén nhang, Kỷ Sơ Hòa mới cho người dọn bữa.

Tiêu Yến An nằm sấp bất tiện, vẫn là Kỷ Sơ Hòa đút cho chàng ăn.

“Phu nhân, đột nhiên cảm thấy, ta chịu trận đòn này khá tốt.”

“Nói vớ vẩn gì đó!” Kỷ Sơ Hòa không mặn không nhạt đáp lại một câu.

Tiêu Yến An chỉ ngây ngô cười.

Kỷ Sơ Hòa cho rằng, dược hiệu đã phát huy, chàng không còn đau nhiều nữa.

“Phu nhân, ta ngủ giường của nàng rồi, nàng ngủ ở đâu?”

“Ta ngủ ở gian ngoài, đều đã cho người dọn dẹp xong rồi.”

“Ồ.”

“Lâm di nương sảy thai, Đông di nương sắp lâm bồn, chàng một mình ở đó ta lại không yên tâm, ta chạy đến chỗ chàng chăm sóc chàng, chi bằng đưa chàng đến viện của ta thì tiện hơn nhiều.” Kỷ Sơ Hòa lại nói thêm một câu.

“Vất vả phu nhân rồi.”

“Phụ thân.” Hữu Nhi từ bên ngoài đi vào.

“Hữu Nhi đến rồi, lại đây, đến bên cạnh phụ thân.” Tiêu Yến An vẫy vẫy tay với Hữu Nhi.

Hữu Nhi đi đến bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn phụ thân: “Phụ thân, có đau không?”

“Không đau.” Tiêu Yến An giơ tay xoa đầu Hữu Nhi: “Vết thương của phụ thân không sao, có mẫu thân con chăm sóc, mấy ngày nữa là khỏi rồi.”

“Ừm.” Hữu Nhi dùng sức gật đầu.

“Phu nhân, Hữu Nhi còn mạnh mẽ hơn ta hồi nhỏ nhiều! Nếu ta hồi nhỏ có được một nửa sự chu đáo của Hữu Nhi, ta cũng sẽ không bị Phụ Vương đánh nhiều đến vậy đâu!” Tiêu Yến An nói xong mới phát hiện, mình tự chê bai chính mình rồi.

“Hữu Nhi, không phải vậy đâu, phụ thân kỳ thực cũng rất ngoan, chỉ là, không ngoan bằng con thôi.” Tiêu Yến An cố gắng muốn tìm lại chút thể diện làm cha.

Kỷ Sơ Hòa không kìm được cười, ôm Hữu Nhi vào lòng: “Hữu Nhi của chúng ta từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị đánh một lần nào, khác với chàng đó.”

“Phu nhân, nàng có thể giữ chút thể diện cho ta trước mặt hài tử không? Bây giờ Hựu Nhi còn nhỏ, nó có thể chưa hiểu, nhưng đợi Hựu Nhi lớn lên, tuyệt đối không thể nói như vậy, đặc biệt là chuyện ta bị đánh, tuyệt đối không được để nó biết.”

“Chàng bị đánh nhiều như vậy, còn có thể giấu được ư?” Kỷ Sơ Hòa không nể mặt hắn chút nào.

Tiêu Yến An vẻ mặt hối hận, còn muốn biện bạch: “Thật ra, cũng không bị đánh nhiều lắm.”

……

Lâm Tư Du nghe tin Tiêu Yến An bị thương, vùng vẫy muốn xuống giường đi xem Tiêu Yến An.

Bình Nhi lập tức ngăn nàng lại.
 
Back
Top Bottom