Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 900


“Trang viên của bản cung xảy ra án mạng, Vương gia có biết không?”

“Xảy ra án mạng, nha môn tự sẽ thẩm lý.”

“Chuyện này, có liên quan đến Kỷ Sơ Hòa! Nàng ta vì tư oán cá nhân, lại dám làm hại đến tính mạng người vô tội! Vương gia lẽ nào định mặc kệ không hỏi đến sao?” Từ Thái phi nghiêm giọng quát mắng.

“Thái phi nương nương có chứng cứ không?” Vương phi phản bác một câu.

“Chuyện này đối với ai có lợi nhất? Người đó chính là kẻ chủ mưu đứng sau!”

“Thái phi không cần lo lắng việc này, nha môn sẽ điều tra rõ ràng chân tướng vụ án. Hòa Nhi là Thế tử phu nhân lại cai quản việc vặt trong Vương phủ, sau này Thái phi nên chú ý lời nói.” Vương gia nhắc nhở một câu.

“Ngươi!” Từ Thái phi tức đến tái mét mặt, “Bản cung biết, ngươi căn bản không muốn bản cung đến Hoài Dương! Mong sao bản cung chết ngay trong cung cấm kia!”

“Nhiều năm như vậy, Thái phi vẫn chưa nghĩ thông sao?” Hoài Dương Vương đứng dậy, cũng không muốn giải thích thêm, “Vương phi, ta còn có việc cần thương nghị với nàng, chúng ta xin cáo lui trước.”

Vương phi đứng dậy, cúi chào Từ Thái phi.

Từ Thái phi nhìn hai người, giận đến không kiềm chế được!

“Quả nhiên là mong bản cung chết đi! Dùng tính mạng bản cung để đổi lấy cuộc sống tạm bợ của các ngươi ở Hoài Dương! Đây chính là đứa con trai tốt mà bản cung đã sinh ra!”

Từ Thái phi hận lắm!

Hận đứa con này bất tài vô dụng!

Năm đó, rõ ràng có cơ hội đoạt vị đặt trước mắt hắn, vậy mà hắn lại thờ ơ!

Nếu không phải hắn nhu nhược, tham sống sợ chết đến thế, nàng có phải bị giam cầm trong cung cấm, lo sợ bất an bao nhiêu năm như vậy không?

Hắn thì hay rồi, Hoàng thượng ban đất phong cho hắn, hắn ngay cả ý niệm xin chỉ dụ Hoàng thượng đưa nàng cùng rời cung cũng không có, cứ thế bỏ mặc nàng mà chạy trốn!

Hoàng cung ăn thịt người kia, chính là ác mộng của nàng!

--- Chương 155 Không Cầu Chân Tình, Lòng Tựa Bàn Thạch ---

Cao Trắc phi vẫn luôn theo dõi động tĩnh trong phủ.

Nàng ta cho rằng, Thái phi đã gọi Vương gia đến một cách trang trọng như vậy, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh gì đó.

Nhưng, không có gì.

Trong phủ, gió yên sóng lặng.

Vương gia nghỉ đêm ở chỗ Vương phi, sáng hôm sau trời vừa rạng liền rời đi.

“Trắc phi, hôm qua Vương gia trở về, nô tỳ còn tưởng Vương gia đã biết chuyện gì đó, nhìn tình hình này xem ra, chuyện của chúng ta với Vương phi và Thế tử, Vương gia dường như không hề hay biết.” Má ma ở một bên suy đoán.

“Biết hay không thì có ích gì? Trong lòng chàng chỉ có Vương phi, chỉ có Tiêu Yến An là đứa con trai duy nhất, ta tính là gì? Cẩm Trình lại tính là gì? Ta chẳng qua chỉ là đối tượng hợp tác đôi bên cùng có lợi tự mình dâng đến tận cửa mà thôi.” Cao Trắc phi tự giễu mà đáp.

“Trắc phi, trong lòng Vương gia vẫn có người mà.” Má ma nhỏ giọng an ủi.

“Người đã sắp xếp cho Cảnh thị đều đến đúng chỗ chưa?”

“Trắc phi cứ yên tâm, đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

“Được, vậy thì lại sai người đến chỗ Tiêu Yến An châm ngòi thổi gió thêm một chút.”

“Vâng.” Má ma lập tức lui xuống.

Trời vừa rạng sáng, bên ngoài nha môn đã tụ tập đông đảo bá tánh.

Ai nấy đều muốn biết kết quả xử án Từ Quý, liệu có thể định tội được không.

Thuở trước, khi xét xử Chu Đại Hổ, Thế tử ra tay thật dứt khoát.

Nói giết là giết ngay!

Không thể nào đến lượt Từ Quý này lại chần chừ quanh co, như vậy thì sẽ có hiềm nghi bao che cho Từ Quý.

Bên ngoài nha môn, hỗn loạn không thôi.

“Từ Quý đã bắt được rồi, sao hôm nay vẫn chưa xét xử ra kết quả gì?”

“Đúng vậy, chậm quá đi mất.”

“Ta nghe nói, tên tá điền A Lực đó bị hai đòn nặng mới dẫn đến cái chết, đó là kết quả kiểm tra thương tích của ngỗ tác.”

“Đánh một gậy với hai gậy thì có liên quan gì?”

“Hôm qua, khi Từ Quý khai cung, hắn nói hắn chỉ đánh một gậy, vợ của A Lực có thể làm chứng.”

“Vợ A Lực chẳng phải đã mất tích rồi sao? Có lẽ cũng đã gặp nạn rồi! Chỉ là vẫn chưa tìm thấy thi thể thôi.”

“Từ Quý làm ác nhiều lắm rồi, ta một chút cũng không tin hắn trong sạch!”

“Không sai! Mấy mạng người này, nhất định đều do hắn gây ra! Kể cả vợ A Lực mất tích!”

“Nếu không điều tra ra, chắc chắn là vì thể diện của Vương phủ, chuẩn bị biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không!”

“Thế thì còn thiên lý gì để nói nữa!”

“Thiên lý sao? Đó là Vương phủ, đó là hoàng quyền! Ngươi dám cùng Vương phủ nói thiên lý ư? Ngươi chán sống rồi sao?”

“Ta tin công đạo tự tại nhân tâm!”

“Ngươi cứ ngây thơ đi!”

Tiêu Yến An ngồi trong thư phòng nha môn, xem lời khai của Từ Quý.

Hắn đã thẩm vấn Từ Quý một lần, cộng thêm ngỗ tác khám nghiệm tử thi, cùng với điều tra bí mật, đã đưa ra kết luận sơ bộ của vụ án.

Ngoại trừ A Lực ra, cái chết của ba người còn lại không liên quan đến Từ Quý.

Nhưng, rất rõ ràng, có kẻ cố tình đổ mọi án mạng lên người Từ Quý.

“Thế tử.” Thiêm Hỉ bước vào.

“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

“Rất nhiều người đang bàn tán về chuyện này, hơn nữa, cảm xúc khá kích động.”

“Ngươi nghĩ có mấy phần trăm người sẽ tin rằng Từ Quý không liên quan đến ba án mạng kia?” Tiêu Yến An hỏi.

“E rằng... một phần cũng không có.”

Tiêu Yến An bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, nếu không phải tra được những chứng cứ này, ta cũng không tin!”

“Thế tử, vậy bây giờ phải làm sao?”

“Tra! Tiếp tục tra xuống! Chờ khi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của ba người còn lại, chứng cứ bày ra trước mắt, bá tánh tự nhiên sẽ không còn đoán mò nữa, ngoài ra, lập tức tăng cường nhân lực tìm kiếm tung tích vợ A Lực, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Vâng.” Thiêm Hỉ lui xuống.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 901


“Phu nhân yên tâm, ta vẫn luôn đề phòng hắn mà.”

Thoáng chốc, đã đến ngày bình chọn hoa khôi.

Hết buổi trưa, mọi hoạt động tặng hoa sẽ dừng lại.

Tiêu Yến An nhìn cái tên Yên Nhiên treo cao nhất, chắc thắng trong tay.

Tiêu Cẩm Trình lại tìm cớ, đi theo bên cạnh Tiêu Yến An.

Hắn cũng muốn xem Tiêu Yến An sẽ làm gì sau khi hoa khôi được công bố, liệu có thật sự bao trọn họa phường hay không.

Hắn không tin Tiêu Yến An không bao, dù sao cũng là do Tiêu Yến An một tay nâng đỡ.

Kỷ Sơ Hòa còn có thể không hận Tiêu Yến An sao, chuyện này đơn giản là không cho Kỷ Sơ Hòa chút mặt mũi nào.

Mấy ngày nay, khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Đế Đô cũng đang bàn tán về chuyện này.

Toàn bộ đều là mắng Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An cũng cảm nhận được, bất kể chàng đi đến đâu cũng đều cảm thấy đầy rẫy ác ý, có người thậm chí còn dám phun nước bọt vào mặt chàng.

Chàng một chút cũng không tức giận.

Bởi vì những người này đều đang dùng hành động thực tế của mình để bất bình thay cho Kỷ Sơ Hòa, chắc chắn họ rất yêu thích phu nhân của chàng mới làm như vậy.

Sao chàng có thể tức giận được chứ! Vui mừng còn không kịp.

Tiêu Cẩm Trình quả thật bái phục cái mặt dày của Tiêu Yến An!

Nhưng, Tiêu Yến An cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Hắn sẽ ra tay khi Tiêu Yến An bao trọn họa phường, cho dù Tiêu Yến An chết rồi, Kỷ Sơ Hòa vừa nghĩ đến những gì Tiêu Yến An đã làm, cũng sẽ không còn bất kỳ niệm tưởng nào về Tiêu Yến An nữa!

“Sau mấy ngày tranh tài quyết liệt, hôm nay chúng ta sẽ công bố hoa khôi của tháng này! Còn một nén nhang cuối cùng, không biết hoa khôi này còn có thay đổi gì nữa không?”

Dù sao, Yên Nhiên đứng đầu và Lục Phù đứng thứ hai, cũng chỉ cách nhau ba trăm đóa hoa mà thôi.

Ông chủ đằng sau chắc chắn mong muốn có cạnh tranh, cạnh tranh càng lớn, y càng kiếm được nhiều.

Ba trăm lượng bạc, lại có thể khiến Lục Phù lật ngược tình thế giành chiến thắng.

“Mọi người mau lên đi, bỏ lỡ cơ hội này, Lục Phù tiểu thư sẽ không còn cơ hội được bình chọn hoa khôi nữa! Lục Phù tiểu thư được mọi người yêu mến sâu sắc, hoa của nàng đều là mọi người từng đóa từng đóa góp lại, đông người sức mạnh lớn, mọi người cùng góp thêm một chút, sao lại không đủ ba trăm đóa hoa chứ.” Người trên đài vẫn đang ra sức hô hào, chỉ muốn tranh thủ thời gian cuối cùng này kiếm thêm một khoản.

Tiêu Yến An sắc mặt âm trầm nhìn người trên đài.

“Hắn ta sẽ không phải là đã nhận lợi ích của ai đó, cố ý gây chuyện vào lúc này chứ?” Tiêu Yến An hỏi Tiêu Cẩm Trình.

“Ca, tình huống huynh nói cũng không loại trừ, dù sao bọn họ cũng muốn kiếm thêm chút nữa.”

--- Chương 520: Keo kiệt bủn xỉn, tiêu hai vạn ---

Tiêu Yến An không nói thêm lời nào, chuyển ánh mắt sang một bên.

Tiêu Cẩm Trình bề ngoài nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Ánh mắt Tiêu Yến An vừa nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy một áp lực mạnh mẽ, rất khác so với Tiêu Yến An mà hắn quen thuộc.

Có người xúi giục, rất nhanh, khoảng cách giữa Lục Phù và Yên Nhiên càng ngày càng nhỏ.

Tiêu Yến An quả thực vô cùng chán ghét.

Nếu không phải phu nhân nói, bỏ tài nhỏ, giữ tài lớn, chàng một lượng bạc cũng không nỡ tiêu! Đặc biệt là tiêu vào những chuyện vô nghĩa như thế này, đây là tiền phu nhân vất vả kiếm được mà!

Tiêu Cẩm Trình lén lút đánh giá Tiêu Yến An, phát hiện sắc mặt Tiêu Yến An âm trầm đáng sợ, nhìn khoảng cách trên đài càng ngày càng thu hẹp, lúc này Tiêu Yến An chắc chắn đang tức giận chuyện này.

Hắn chắc chắn, Tiêu Yến An nhất định sẽ không để cô gái tên Yên Nhiên kia thua.

Đây chính là tâm lý con bạc điển hình, phía trước đã đầu tư nhiều như vậy. Nếu cuối cùng lại bị người khác vượt mặt, khoản đầu tư ban đầu sẽ đổ sông đổ biển.

Tiêu Cẩm Trình hít một hơi thật sâu, tưởng rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, ung dung chờ xem kịch.

Cuối cùng, khi Lục Phù và Yên Nhiên chỉ còn cách nhau năm đóa hoa.

Tiêu Yến An vẫy tay ra hiệu với Thiêm Hỉ bên cạnh, thì thầm vài câu, Thiêm Hỉ lập tức chạy xuống.

Không lâu sau, số hoa của Yên Nhiên tăng thêm một trăm đóa.

Khóe mắt Tiêu Cẩm Trình nhanh chóng lóe lên một tia cười.

Điều này cũng khiến những người ủng hộ Lục Phù có chút tức giận, đây là ý gì?

Chỉ thêm một trăm đóa, khoảng cách nhỏ như vậy, bọn họ không cam tâm!

Rất nhanh, khoảng cách lại được rút ngắn.

Tiêu Yến An đứng dậy, nhìn những người phía dưới, trong lòng thầm mắng một câu: Một lũ ngu ngốc!

Chính những kẻ ngu ngốc này đã khiến chàng tốn thêm một trăm lượng!

Hơn nữa, những kẻ ngu ngốc này còn không chịu bỏ cuộc!

Chàng gọi Thiêm Hỉ lại, dặn dò một câu, “Ngươi hãy theo dõi tình hình, mười lượng mười lượng mà thêm vào! Chỉ cần thắng là được rồi, nhanh nhạy một chút, một lượng bạc không đáng tiêu cũng đừng tiêu, hiểu không?”

“Hiểu!” Thiêm Hỉ lập tức gật đầu.

Hành động của Tiêu Yến An là quý trọng bạc, nhưng trong mắt người khác, thì lại giống như đang dắt chó đi dạo vậy.

Bọn họ nào có tiền như Thế tử điện hạ chứ!

Sao cũng không thể đấu lại Thế tử điện hạ, nếu Thế tử điện hạ hào phóng một chút, có thể trực tiếp vung một ngàn lượng cho Yên Nhiên cô nương, bọn họ cũng sẽ hết hy vọng!

Thế nhưng, bọn họ cũng có tâm lý con bạc, muốn dừng cũng không dừng được.

Trong mắt Tiêu Cẩm Trình, cảnh tượng này lại mang một ý nghĩa khác.

Tiêu Yến An càng như vậy, càng chứng tỏ chàng càng để tâm đến Yên Nhiên kia, Kỷ Sơ Hòa sau khi nghe tình hình ở đây, không biết sẽ cảm nghĩ thế nào.

Cứ thêm đi, cứ thêm đi, càng điên cuồng càng tốt!

Cuối cùng, Yên Nhiên đã giành được danh hiệu hoa khôi lần này với lợi thế ba đóa hoa!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 902


Tiêu Yến An xoa xoa vầng trán, cảm thấy một trận mệt mỏi.

Chuyện này có liên quan đến Cao Trắc phi và Tiêu Cẩm Trình không?

Có phải lại là mẹ con nàng ta hợp lực giăng bẫy hắn không?

Muốn vị trí Thế tử, muốn mạng của hắn cũng được, cứ nhằm vào hắn mà đến!

Vì sao lại phải tàn hại người vô tội!

Tiêu Yến An càng nghĩ càng giận, một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn.

Sáng sớm, Thanh La đã truyền lời cho Kỷ Sơ Hòa, còn phải phiền Kỷ Sơ Hòa thêu thêm một cái túi thơm nữa, và đã mang đến vải vóc cùng chỉ thêu.

Sau khi Thanh La đi, Kỷ má ma cầm mảnh vải này, trầm tư suy nghĩ.

“Sao vậy, má ma.” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

“Tiểu thư, sao ta nhìn mảnh vải này lại giống của Vương gia vậy?”

“Không phải giống, chính là của phụ vương.”

“Vương phi sao lại để tiểu thư thêu túi thơm cho Vương gia?”

“Cũng nên bày tỏ chút hiếu tâm rồi, chỉ là, tài nghệ thêu thùa của ta thật sự có chút không ra gì.”

“Vương phi vì sao không thêu một cái cho Vương gia?”

“Má ma, chúng ta đến Vương phủ lâu như vậy rồi, ngươi thấy phụ vương và mẫu phi tình cảm thế nào?” Kỷ Sơ Hòa cười hỏi.

“Tương kính như tân, cử án tề mi, ta còn thấy, giữa Vương gia và Vương phi có một loại ăn ý khó nói nên lời. Vương gia chủ ngoại, Vương phi chủ nội, việc trong Vương phủ Vương gia chưa từng nhúng tay vào, hoàn toàn giao cho Vương phi, loại tin tưởng và tôn trọng này khiến người ta cảm thán. Ngay cả khi Vương phi và Thái phi gây gổ, Vương gia cũng chưa từng can thiệp, chỉ riêng điểm này thôi, đã có rất nhiều người không làm được.”

“Không tệ, tổng kết rất đúng trọng tâm. Tuy nhiên, ngoài ra, ta còn thấy giữa họ cũng pha lẫn chút chân tình, phụ vương không phải muốn ta thêu túi thơm, mà e là muốn có một cái giống với của mẫu phi, tiện thể lại muốn mẫu phi tự tay kết một cái nút thắt nữa.” Kỷ Sơ Hòa đã đoán ra.

Cũng đã nhìn rõ, sự tin tưởng và tình cảm giữa phụ vương và mẫu phi kiên cố như bàn thạch!

Nàng không còn nỗi lo sau này nữa.

“Tiểu thư, nếu thật sự là như vậy, hà cớ gì phải phiền phức đến thế, Vương gia cứ trực tiếp mở miệng bảo Vương phi thêu, Vương phi há chẳng phải vẫn thêu sao.”

“Có đôi khi, thứ muốn có và thứ được cho, là khác nhau.” Kỷ Sơ Hòa cầm mảnh vải lên nhìn một cái, “Vậy ta cũng không cần quá tốn công sức, không thể thêu đẹp hơn cái cho mẫu phi, kém hơn một chút cũng chẳng sợ.”

Kỷ má ma bật cười.

“Tiểu thư, người cũng nhìn thấu đáo thật đấy, nhưng tiểu thư và Thế tử...”

“Ta và Thế tử có thể tương kính như tân, tin tưởng lẫn nhau là được rồi.” Kỷ Sơ Hòa thái độ kiên quyết.

“Ai! Cũng phải! Đôi khi, không xen lẫn tình cảm cũng tốt.” Kỷ má ma vừa nghĩ đến chuyện Thế tử và Từ Yên Nhi kia, liền cảm thấy ủy khuất thay cho tiểu thư.

“Má ma, Thế tử đêm qua có về phủ không?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi.

“Thế tử đêm qua không trở về.”

“Đêm không về, án cũng chưa định, xem ra, Thế tử cũng đã điều tra ra ba án mạng kia không liên quan đến Từ Quý rồi, hắn không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng đã nghĩ thông ai là người đứng sau giở trò, đêm qua, chắc hẳn đã trải qua rất vất vả.” Kỷ Sơ Hòa khẽ thở dài.

Con người ta, chính là vẫn luôn sống trong ảo ảnh, khi đột nhiên nhìn thấy sự thật, đó mới là lúc đau đớn nhất.

Tiêu Yến An hiện tại đang trải qua nỗi đau như vậy.

Giống như, khi xưa nàng đối với Kỷ Thành còn ôm một tia ảo tưởng, cho rằng đều là Cảnh thị quá xấu xa, vẫn xem Kỷ Thành là phụ thân, cuối cùng, khi nhìn rõ bộ mặt thật bạc bẽo của Kỷ Thành, nàng như lột đi một tầng da, bị xé toạc sống sờ sờ, dính máu, mang theo thịt.

Trong cơn đau đớn kịch liệt, nàng cũng hiểu ra một đạo lý.

Nàng có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình.

“Chuyện cái túi thơm, cứ gác lại đã, Kỷ má ma, ngươi thu dọn những vật liệu này đi. Hôm nay, ta có một việc quan trọng cần làm.”

“Vâng, tiểu thư.” Kỷ má ma cất đồ xong, lại lần nữa đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, khó hiểu hỏi, “Tiểu thư, hôm nay người định làm việc gì vậy?”

“Má ma đi một chuyến đến chỗ Cao Trắc phi, cứ nói là ta muốn mời Cao Trắc phi đến hí lâu nghe hát.”

“A?” Kỷ má ma đầy vẻ kinh ngạc!

--- Chương 156 Tìm Mẹ Kế Cho Cao Trắc Phi ---

Cao Trắc phi vẫn đang chờ tình hình bên nha môn.

Nha hoàn vội vàng bước vào, “Trắc phi, Kỷ má ma ở viện Thế tử phu nhân đến rồi, nói là có việc quan trọng cầu kiến Trắc phi.”

“Nàng ta sao lại đến?” Lông mày Cao Trắc phi lập tức nhíu chặt lại.

Lúc này Kỷ Sơ Hòa tìm nàng ta thì có thể có chuyện gì?

Sự hiếu kỳ của Cao Trắc phi lập tức trỗi dậy.

“Cho nàng ta vào.”

Kỷ má ma theo nha hoàn bước vào, tiến lên hành lễ, “Lão nô bái kiến Trắc phi.”

“Kỷ má ma không cần đa lễ, không biết hôm nay Kỷ má ma rảnh rỗi thế nào lại đến chỗ ta vậy?”

“Lão nô đến đây là để thay phu nhân nhà ta mời Trắc phi cùng đi hí lâu nghe hát, còn xin Trắc phi nể mặt.”

Đây là... mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Kỷ Sơ Hòa lại muốn mời nàng ta đi nghe hát sao? Hát vở nào đây?

Cao Trắc phi khẽ cười một tiếng, vậy thì nàng ta nhất định phải đi rồi.

“Khi nào?” Cao Trắc phi hỏi.

“Ngay hôm nay.”

“Được, má ma hãy về truyền lời, ta thu xếp một chút là có thể đi.”

“Vâng, lão nô cáo lui.”

Chưa đến nửa canh giờ, hai cỗ xe ngựa đã rời khỏi Vương phủ, đi về phía hí lâu lớn nhất trong Hoài Dương thành.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 903


“Thuốc! Phu nhân, thuốc đã mang đến hết rồi.” Miên Trúc nhanh chóng đi vào.

“Phu nhân, những loại thuốc này là mẫu phi chuẩn bị cho người!”

Vương phi trước đây đã chuẩn bị một ít thuốc men cho Kỷ Sơ Hòa.

Sợ rằng Kỷ Sơ Hòa có thai ở Đế Đô, khi sinh sản sẽ làm tổn hại cơ thể.

“Thế tử, ta không dùng đến những thứ này, giờ đây, tình hình Lâm di nương nguy cấp, vạn nhất xử lý không đúng cách, máu chảy không ngừng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sảy thai cũng giống như sinh con, ngược lại còn gây tổn thương lớn hơn cho toàn thân.” Thái độ của Kỷ Sơ Hòa vô cùng kiên quyết.

“Được rồi.” Tiêu Yến An gật đầu.

“Mau đưa thuốc vào cho phủ y.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò Miên Trúc.

“Vâng.”

Tiêu Yến An ngồi bên cạnh Kỷ Sơ Hòa, nhìn ra ngoài.

“Phu nhân, những người đó vì sao lại quỳ ở trong sân vậy?”

“Bình Nhi, con hãy nói với Thế tử tình hình ngày hôm nay.”

“Dạ.” Bình Nhi bước ra, hướng Tiêu Yến An hành lễ, “Thế tử, hôm qua có những bà già và nha hoàn lắm lời trong phủ bàn tán chuyện Thế tử sủng ái hoa khôi bên ngoài. Chuyện này, trùng hợp bị Vãn Hà nghe được, Vãn Hà liền chạy đến lén lút mách Lâm di nương. Lâm di nương vì thế mà buồn bã không vui, tư lự không yên. Nô tỳ đã khuyên can Lâm di nương, nhưng nàng ấy không nghe lọt tai. Hôm nay, nàng ấy cố ý sai nô tỳ đi, không biết vì sao lại ngã một cú, thành ra sảy thai.”

Nghe xong lời Bình Nhi, Tiêu Yến An liền hiểu rõ.

Sắc mặt chàng lập tức càng thêm khó coi, đứng dậy bước ra khỏi viện.

Vãn Hà ngày đó đã bị trừng phạt, lúc này chỉ có thể nằm bò trên đất. Nhìn thấy Tiêu Yến An bước đến gần, nàng ta lập tức sợ hãi run rẩy.

“Thế tử điện hạ tha mạng! Là Lâm Tư Du, là nàng ấy quá yêu Thế tử, nàng ấy căn bản không muốn đứa con trong bụng. Ta, nô tỳ trước đây từng đích thân nghe nàng ấy và mẫu thân nàng ấy nói rằng đứa bé này đến không đúng lúc chút nào, ảnh hưởng đến tình cảm của nàng ấy và Thế tử, lại càng sợ có con rồi không thể hầu hạ Thế tử tử tế.”

Tiêu Yến An không nói gì, chàng hít sâu một hơi, “Đuổi người này ra khỏi Thế tử phủ.”

Vãn Hà ký là khế sống, không thể bán đi.

Nếu không phải cái khế sống này, Tiêu Yến An thật sự muốn lập tức bán Vãn Hà đi.

Giờ đây chàng cuối cùng cũng biết vì sao phu nhân luôn dùng thủ đoạn sấm sét để trị gia. Nếu không có gia quy nghiêm ngặt, những kẻ này thật sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Vãn Hà chỉ muốn nhân dịp Lâm Tư Du là biểu muội của chủ tử, đến phủ này hưởng vài ngày sung sướng.

Lâm Tư Du không chịu ăn cơm vì sợ dáng vóc biến đổi, những món ngon đều chui vào bụng nàng ta. Nhưng nàng ta vẫn không thỏa mãn, thậm chí có chút ghen tị với Lâm Tư Du.

Nếu không phải nàng ta quá xấu xí, nàng ta thậm chí dám trèo lên giường Tiêu Yến An.

Đương nhiên, loại tâm tư này, Vãn Hà không dám để lộ ra.

Bị đuổi ra khỏi Thế tử phủ, những ngày sung sướng của nàng ta cũng xem như đến hồi kết.

Nàng ta chỉ là một cô thôn nữ nơi thôn dã, chưa từng được hưởng cuộc sống tốt đẹp như vậy. Trở về thôn quê, đối với nàng ta cũng là một hình phạt tru diệt tâm can. Cả đời này nàng ta có lẽ sẽ không cam lòng sống những ngày nghèo khổ và túng quẫn đó.

Thanh La cũng nể mặt Lâm Tư Du, mới chiêu mộ Vãn Hà vào, sắp xếp ở bên cạnh Lâm Tư Du chăm sóc.

Không ngờ Vãn Hà đã phạm một lỗi, bị điều đi khỏi bên cạnh Lâm Tư Du, vậy mà Lâm Tư Du vẫn có thể bị loại người này ảnh hưởng.

Điều này có khác gì dẫn sói vào nhà?

Chuyện này, Lâm Tư Du không có trách nhiệm sao?

Tiêu Yến An rất tức giận, ban đầu Lâm Tư Du không phải như vậy, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn lại thay đổi lớn đến thế?

Nghe ý của Vãn Hà, Lâm Tư Du vì chàng mà không muốn con.

Chàng không thể hiểu được thứ tình cảm này.

Chàng đã bạc đãi nàng sao?

Vì nàng mang thai, phu nhân và chàng, có thể nói là đã đối xử với nàng tốt gấp đôi, ăn mặc dùng độ, sắp sửa sánh ngang với chính thất của phủ khác rồi! Nàng còn có gì không thỏa mãn nữa chứ!

Chỉ vì nàng muốn hầu hạ chàng mà lại hại đứa con. Tiêu Yến An thật muốn bẻ não Lâm Tư Du ra xem nàng ta rốt cuộc nghĩ gì!

Tiêu Yến An quay người nhìn mấy người đang quỳ dưới đất.

“Lúc Lâm di nương ngã, ai có mặt ở đó?”

“Bẩm Thế tử, là nô tỳ hầu hạ, nhưng nô tỳ thật sự không biết di nương đang nghĩ gì, di nương đột nhiên ngã, nô tỳ không kịp bảo vệ di nương, xin Thế tử tha thứ cho nô tỳ lần này đi ạ.”

“Ngươi không có trách nhiệm sao? Ngươi không biết di nương đang nghĩ gì? Nếu đúng như vậy, ngươi đã không phải quỳ ở đây rồi!” Tiêu Yến An tin rằng Kỷ Sơ Hòa sẽ không vô cớ bắt những người này quỳ ở đây.

Nha hoàn sợ hãi mặt mày tái mét, vội vàng cầu xin tha thứ: “Thế tử tha mạng, Thế tử tha mạng.”

“Các ngươi có phải đã lắm lời bàn tán chủ tử trong phủ không?” Tiêu Yến An lại nhìn sang mấy người khác.

Mấy người này lập tức cúi đầu xuống, không ai biện giải cho mình, chỉ vội vàng cầu xin tha thứ, “Thế tử tha mạng!”

“Tất cả bán đi!” Tiêu Yến An hạ lệnh một tiếng, quay người vào trong phòng.

Đây là lần đầu tiên từ khi lập phủ, Tiêu Yến An nổi giận, lần đầu tiên xử trí hạ nhân.

Khi trở lại bên cạnh Kỷ Sơ Hòa, chàng áy náy nhìn Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, đã khiến nàng bận tâm rồi.”

“Thế tử khách sáo rồi, chuyện hậu trạch vốn dĩ là việc ta nên bận tâm.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

“Phu nhân, Thế tử, Lâm di nương đã tỉnh rồi.” Phủ y chạy ra báo tin vui, “Máu cũng đã cầm, nhờ phúc thuốc của phu nhân, nếu không thì thật sự rất nguy hiểm.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 904


“Thế tử, Thế tử đâu rồi?” Trong phòng truyền ra giọng nói yếu ớt của Lâm Tư Du.

Thế nhưng, không ai trả lời nàng.

“Thế tử hãy đi xem Lâm di nương đi, nàng ấy vừa mới sảy thai, thân thể suy yếu.”

“Thân thể suy yếu thì nghỉ ngơi cho tốt, ta đâu phải nhân sâm ngàn năm, nhìn nàng ta một cái là có thể nối thêm mạng sống cho nàng ta đâu!” Tiêu Yến An nói xong, đứng dậy rời đi.

Lời này, Lâm Tư Du đều nghe thấy. Gương mặt vốn không chút huyết sắc của nàng, trong khoảnh khắc càng thêm tái nhợt!

Kỷ Sơ Hòa bước vào, nhìn Lâm Tư Du với vẻ mặt như mất đi linh hồn, khẽ thở dài một tiếng.

“Lâm di nương, nàng có thể bình an vô sự, đều nhờ phu nhân đã lấy thuốc mà Vương phi chuẩn bị cho nàng ấy ra cứu mạng nàng! Hành vi của nàng như vậy, chẳng khác nào mưu hại con cái, hoàn toàn có thể không cứu chữa nàng! Phu nhân tâm thiện, giữ lại cho nàng một mạng, sau này nàng hãy tự lo liệu cho bản thân.” Giọng điệu của Thanh La lạnh lùng.

--- Trang 386 ---

Càng tức giận Lâm Tư Du đã dùng thuốc mà Vương phi chuẩn bị cho phu nhân.

Lâm Tư Du xứng đáng sao!

“Thanh La cô cô, người hãy đi làm việc đi, Lâm di nương bên này, trước hết cứ để Bình Nhi phụ trách.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò một tiếng.

“Vâng.” Thanh La lập tức lui ra.

Lâm Tư Du nhìn Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, ta…” vừa mới mở miệng, nàng đã nghẹn lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

【Chương 522: Cùng một loại người, khác biệt chẳng là bao】

Kỷ Sơ Hòa không lập tức mở lời, mà đợi khi cảm xúc của nàng ổn định hơn một chút mới nói.

“Lâm di nương, người nếu không tự yêu lấy bản thân, thì đừng mong cầu người khác sẽ yêu thương ngươi.”

Lâm Tư Du mặt mày mờ mịt nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Lúc này nàng còn có ý nghĩ nào khác đâu, chỉ muốn biết Thế tử có phải vì chuyện này mà rất giận nàng, có phải đã厭棄 nàng rồi không.

“Phu nhân, ta đã biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi.” Lâm Tư Du cầu xin nhìn Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, ta thừa nhận, ta thật sự rất yêu Thế tử, ta cũng không biết vì sao, từ khi trở thành di nương của Thế tử, tình cảm của ta dành cho Thế tử ngày một tăng thêm, ta cũng không thể khống chế bản thân. Vừa nghe thấy Thế tử sủng ái hoa khôi bên ngoài, ta nhất thời nghĩ quẩn. Ta chỉ muốn hầu hạ Thế tử thật tốt, ta căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề con cái.”

“Thế tử muốn yêu ai, muốn sủng ai, nạp ai, đây đều là những chuyện ngươi không thể ngăn cản. Hơn nữa, bên cạnh Thế tử, cũng không thể mãi mãi chỉ có một mình ngươi, sẽ còn có những di nương khác. Dù cho ngươi không sinh con, luôn có thể hầu hạ Thế tử, ngươi lại dám đảm bảo Thế tử có thể thích ngươi bao lâu?”

Môi Lâm Tư Du run rẩy, cuối cùng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Ngươi là người thông minh, có vài lời, ta chỉ nói đến đây thôi. Lần này, ta có thể không truy cứu tội cố ý làm hại con nối dõi của Thế tử của ngươi. Nhưng, nếu lần sau mang thai, ngươi lại dám tự ý làm hại con nối dõi của Thế tử như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!” Kỷ Sơ Hòa nói xong, quay người rời đi.

“Phu nhân! Cầu xin người! Cầu xin người giúp ta đi, Thế tử rất giận ta, cầu phu nhân nói giúp ta vài lời trước mặt Thế tử.” Lâm Tư Du sở dĩ cầu xin Kỷ Sơ Hòa như vậy, chính là vì nàng biết lời của Kỷ Sơ Hòa có trọng lượng như thế nào trong lòng Tiêu Yến An.

“Đây là chuyện giữa ngươi và Thế tử, ta không tiện nhúng tay vào.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp từ chối.

Lâm Tư Du lập tức thất vọng, hơi thở yếu ớt như sợi tơ nằm trên giường,

“Ta phải làm sao đây? Rốt cuộc ta phải làm sao mới tốt đây!”

Bình Nhi bước vào, nhìn thấy Lâm Tư Du dáng vẻ này liền nhức đầu.

Vì sao những người nàng hầu hạ đều là như vậy?

Trước đây nàng còn cảm thấy Lâm di nương hơn hẳn Từ di nương, giờ nhìn lại, hai người này thật sự chẳng kém là bao.

Dù có yêu một người đến đâu, cũng không thể yêu đến mức đánh mất bản thân.

“Lâm di nương, điều quan trọng nhất bây giờ là nàng hãy mau chóng dưỡng sức cho tốt. Ngoài ra, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.” Bình Nhi thiện ý nhắc nhở một câu.

Chỉ là không biết Lâm Tư Du rốt cuộc có nghe lọt tai không.

Kỷ Sơ Hòa trở về viện, Đông Lăng lập tức chạy tới.

“Phu nhân, con của Lâm di nương thật sự không giữ được sao?”

“Ngã nặng như vậy, bản thân nàng ta giữ được mạng đã là mạng lớn rồi.” Kỷ Sơ Hòa lúc đầu nhìn Lâm Tư Du, cảm thấy Lâm Tư Du này dù thế nào cũng sẽ không đi theo con đường của Từ Yên Nhi.

Kết quả, một người thì liều mạng muốn sinh con. Một người thì mang thai rồi lại không muốn.

“Thật không biết Lâm Tư Du này nghĩ gì?” Đông Lăng quả thực không thể hiểu nổi loại người này, lại không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Thế tử bây giờ chỉ là sủng ái hoa khôi bên ngoài, sau này lại nạp thêm một phòng di nương nữa, không còn sủng ái nàng ta nữa, vậy thì nàng ta chẳng phải sống không nổi sao.”

“Đời người này, luôn theo đuổi những thứ mà bản thân không thể dễ dàng đạt được, ít khi nhìn xem bản thân đã có gì. Những gì ngươi đang sở hữu, có lẽ cũng là thứ người khác cầu mà không được.”

“Phu nhân, ta thì không như vậy.” Đông Lăng duỗi tay ra, lộ ra chiếc vòng tay vàng lớn trên cánh tay, “Bất kể những chiếc vòng khác có đẹp đến mấy, giá cả có đắt đỏ thế nào, ta chưa bao giờ nghĩ đến. Ta chỉ thích mỗi ngày ngắm nhìn chiếc vòng vàng lớn trên tay mình, vui vẻ biết bao nhiêu.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 905


“Mời ngươi lập tức rời đi!” Tình Ngọc lạnh lùng quát.

“Được, ta đi, ta đi ngay đây, ngươi thả lỏng một chút, ta tuyệt không có ác ý.” Cao quận thủ vội vàng giải thích, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến không nỡ rời đi.

Cao Trắc phi tận mắt nhìn theo bóng lưng thất thểu của phụ thân, cảm thấy phụ thân vốn ngày thường ngang tàng phóng khoáng trong chớp mắt già đi rất nhiều, lòng nàng cũng đau như dao cắt.

Phụ thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Vì sao lại làm ra hành động quá trớn như vậy!

Kỷ Sơ Hòa chậm rãi bước đến bên Cao Trắc phi, “Trắc phi, Cao quận thủ dường như thật sự quen biết cô nương Tình Ngọc này.”

“Không! Tuyệt đối không thể nào!” Cao Trắc phi lớn tiếng phản bác.

Nói xong, nàng mới nhận ra cảm xúc của mình có chút mất kiểm soát, bèn hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng.

“Thế tử phu nhân, Tình Ngọc này, là người do ngươi sắp xếp đúng không?” Mặc dù Cao Trắc phi đang hỏi, nhưng giọng điệu đã khẳng định là do Kỷ Sơ Hòa làm.

“Trắc phi có biết cách dùng thật sự của mỹ nhân kế không?” Kỷ Sơ Hòa buông một câu, coi như đáp lại.

--- Chương 157: Biết rõ là kế, hữu tâm vô lực ---

Cao Trắc phi sắp tức chết rồi!

Kỷ Sơ Hòa thật là kiêu ngạo quá đỗi!

Cứ thế mà thừa nhận!

Chẳng thèm che giấu một chút nào!

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi đừng vui mừng quá sớm! Ngươi tưởng phụ thân ta sẽ trúng gian kế của ngươi sao?”

“Ta cũng muốn xem kết quả đây, Cao Trắc phi, vậy chúng ta hãy chờ xem?” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa, quả thực tức chết người không đền mạng.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi quả nhiên kiêu ngạo đến cực điểm!”

“Không, ta không thèm dùng những thủ đoạn âm hiểm không thấy ánh mặt trời, mà đường đường chính chính đem mỹ nhân kế tương tự trả lại cho Cao Trắc phi, chỉ vậy mà thôi.”

Hay cho một câu chỉ vậy mà thôi.

Cao Trắc phi cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và miệt thị, chẳng thèm chào hỏi đã quay người bỏ đi.

Nàng không về Vương phủ, mà vội vàng đi đến Cao quận thủ phủ.

Kỷ Sơ Hòa cũng rời khỏi lầu hát.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh về phía Vương phủ, Kỷ ma ma trong lòng đầy nghi vấn.

“Tiểu thư, người quang minh chính đại nói cho Cao Trắc phi kế hoạch của người như vậy, không sợ Cao Trắc phi sẽ nói cho Cao quận thủ sao?”

“Dù ta có nói hay không nói cho nàng ta, chỉ cần cô nương Tình Ngọc vừa xuất hiện, thu hút sự chú ý của Cao quận thủ, Cao Trắc phi đều sẽ nghi ngờ ta, nếu đã vậy, thì ta trực tiếp nói cho nàng ta có khác gì?”

“Lời tiểu thư nói cũng đúng.” Kỷ ma ma gật đầu, “Có cần phái người bảo vệ cô nương Tình Ngọc không? Ta lo Cao Trắc phi sẽ ra tay với nàng ấy.”

“Cứ để người âm thầm theo dõi, nhưng trừ khi đến lúc sinh tử nguy cấp, tuyệt đối không được ra tay.”

“Vâng.”



Tình Ngọc hiện đang ở trong một tiểu viện nhà nông do ban chủ sắp xếp.

Ở đây, còn có những người khác trong gánh hát.

Nàng vừa về đến tiểu viện, liền có mấy người xông vào, trực tiếp đè nàng lại.

Tình Ngọc đưa mắt nhìn mấy người trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia cười khó nhận ra.

“A!” Nàng kinh hô một tiếng, thân thể run rẩy dữ dội, “Các ngươi là ai, muốn làm gì!”

“Bịt miệng nàng ta lại!” Người cầm đầu quát.

“Giữa ban ngày ban mặt, dám xông vào nhà cướp người! Trong mắt các ngươi, còn có vương pháp không!”

Người của gánh hát đứng ra, muốn bảo vệ Tình Ngọc.

“Đừng xen vào việc không liên quan!” Kẻ kia hung hăng quát vào mặt mọi người.

Trong tay hắn, còn cầm một con dao, người của gánh hát, không ai dám tiến lên, trơ mắt nhìn Tình Ngọc bị bắt đi, ném lên xe ngựa bên ngoài!

“Mau đi báo cho ban chủ!”

Tình Ngọc ngồi trong xe ngựa, tay chân đều bị trói chặt, nhưng trong mắt lại không hề có một chút hoảng sợ.

--- Chương 158: Chỉ xứng quỳ gối, nói chuyện với ta ---

Mãi đến khu ngoại ô hoang vắng, xe ngựa mới dừng lại.

Người cầm đầu lôi Tình Ngọc xuống xe ngựa.

“Các ngươi muốn làm gì? Vì sao lại bắt ta?” Tình Ngọc đầy vẻ sợ hãi nhìn mấy người trước mặt.

“Đừng giả vờ nữa, ngươi không phải là do Kỷ Sơ Hòa phái đến để mê hoặc Cao quận thủ sao? Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi! Ngươi yên tâm, đao của ta rất nhanh, sẽ làm ngươi bớt đau đớn!”

Kẻ kia giơ con dao trong tay lên, chém xuống cổ Tình Ngọc!

“Soạt!” Một mũi tên sắc bén bay tới, xuyên thẳng qua cổ tay kẻ đó.

“A! Tay của ta!” Dao rơi xuống, kẻ kia ôm tay lùi lại mấy bước, đau đến mức suýt ngất đi.

Cao quận thủ mang theo người cưỡi ngựa phi tốc lao về phía này.

Vừa xuống ngựa, hắn đã chạy về phía Tình Ngọc, tay đỡ lấy vai nàng, trên dưới đánh giá.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu đến muộn một chút thì sẽ thế nào!

Tình Ngọc vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

--- Trang 120 ---

Cao quận thủ đỡ lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy. Nhìn thấy nàng như vậy, hắn đau lòng khôn xiết.

Tình Ngọc vừa có sức đứng vững, đã ghét bỏ đẩy Cao quận thủ ra.

“Đừng sợ, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để bất kỳ ai làm hại ngươi.” Cao quận thủ nói xong, quay người nhìn mấy kẻ kia.

Mấy kẻ kia vừa nhìn thấy Cao quận thủ, liền không tự chủ được mà quỳ rạp xuống.

Dù sao, bọn chúng đều là người từ Cao phủ đi ra, tuy hiện giờ phục tùng Cao Trắc phi sai khiến, nhưng Cao quận thủ vẫn là chủ tử của bọn chúng.

“Cút!” Cao quận thủ giận dữ quát một tiếng.

Mấy kẻ kia liền lăn lộn bò trườn chạy trốn khỏi nơi này.

“Ngữ Mộng… không, cô nương Tình Ngọc, ta đưa ngươi về trước nhé?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 906


Kỷ Sơ Hòa không nhịn được cười một chút, “Vẫn là ngươi ít phải bận tâm nhất.”

Đông Lăng ngẩn ra, vội vàng hỏi Miên Trúc: “Phu nhân có phải đang khen ta không?”

“Phải, Đông di nương, phu nhân chẳng phải thường xuyên khen ngươi sao?”

Đông Lăng vui vẻ đuổi kịp bước chân Kỷ Sơ Hòa, “Đa tạ phu nhân khen ngợi, sau này ta nhất định sẽ càng cố gắng, tận tâm hầu hạ phu nhân.”

“Đông di nương, ngươi nên nghĩ cách làm sao để càng cố gắng, hầu hạ Thế tử, như vậy mới thật sự là vì phu nhân mà giải ưu.”

Nụ cười trên mặt Đông Lăng lập tức cứng đờ.

“Phu nhân, ta đã sinh hai thai rồi, thân thể thật sự chịu không nổi nữa. Chuyện hầu hạ Thế tử này ta lòng có dư mà sức không đủ, còn xin phu nhân, hãy cho ta nghỉ ngơi vài năm sau khi sinh nở xong.”

“Vài năm?” Miên Trúc mặt mày kinh ngạc.

Đông di nương đây là không muốn hầu hạ Thế tử nữa sao? Vừa mở miệng đã là nghỉ ngơi vài năm!

“Ngươi cứ việc dưỡng thân cho tốt.” Kỷ Sơ Hòa đáp lại một câu.

Câu nói này, xem như đã cho Đông Lăng một viên thuốc an lòng.

“Thanh La cô cô.” Kỷ Sơ Hòa gọi Thanh La đang đứng bên cạnh.

“Phu nhân có gì dặn dò?”

“Gần đây ngươi hãy tìm kiếm một chút, chọn vài nha đầu gia thế trong sạch, dung mạo đoan trang, mua vào phủ, trước hết cứ làm việc trong viện của ta.”

“Vâng.” Thanh La lập tức đáp lời.

Nàng hiểu, phu nhân đây là muốn đích thân chọn người đi hầu hạ Thế tử.

Từ khi hai vị di nương đều mang thai, Thế tử quả thực không có người hầu hạ.

Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu dài chắc chắn là không được.

Lúc này, Đông Lăng hoàn toàn yên tâm.

Thật không hiểu nổi loại người như Lâm Tư Du và Từ Yên Nhi, sao từng người một cứ gặp Thế tử là như bị đoạt hồn phách vậy.

Theo Thế tử có sung sướng bằng theo phu nhân không?

Lâm Tư Du theo Thế tử, Thế tử còn có thể lấy ra chút tiền. Nghĩ lại ngày xưa, lúc Từ Yên Nhi còn đó, Thế tử còn nghèo đến nỗi không có một xu dính túi! Dẫn Từ Yên Nhi ra ngoài du ngoạn, vẫn còn phải quay về Vương phủ ăn cơm đấy!

Nếu nàng cũng như Lâm Tư Du và Từ Yên Nhi, có lẽ cả đời cũng không đeo nổi chiếc vòng vàng lớn đẹp như vậy, cũng không tích lũy được nhiều tiền tài như thế.

……

Ngày hôm sau, Tiêu Yến An đã ra khỏi phủ từ sáng sớm.

Tiêu Cẩm Trình không đi cửa hàng, mà yên lặng chờ đợi ở tiền viện.

Cuối cùng, hắn thấy Kỷ Sơ Hòa từ nội viện bước ra, dường như muốn ra ngoài, vội vàng tiến lên đón.

“Tẩu tẩu.”

Kỷ Sơ Hòa dừng bước, nhìn Tiêu Cẩm Trình, “Nhị công tử sao vẫn ở trong phủ, không đi cửa hàng sao?”

“Mạnh chưởng quỹ nói, hôm nay ta có thể đến muộn một chút.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu một cái, cất bước đi về phía trước.

Tiêu Cẩm Trình lập tức theo sau Kỷ Sơ Hòa, “Tẩu tẩu, hôm qua ta nghe nói, một vị di nương của huynh trưởng ta đã sảy thai?”

“Nhị công tử, chuyện nội trạch của phụ nhân, ngươi thân là tiểu thúc tử, không tiện hỏi thăm chứ?” Kỷ Sơ Hòa nói thẳng, không nể mặt Tiêu Cẩm Trình chút nào.

“Tẩu tẩu, người hiểu lầm ta rồi! Ta không có ý muốn hỏi thăm chuyện nội trạch của huynh trưởng ta, ta thật ra là quan tâm tẩu tẩu. Tẩu tẩu quá mức lao tâm rồi.”

“Tẩu tẩu của ngươi cũng không cần ngươi quan tâm!” Giọng Tiêu Yến An đột nhiên vang lên.

Tiêu Cẩm Trình giật mình.

Tiêu Yến An không phải đã ra ngoài rồi sao, sao lại quay về?

“Huynh trưởng, huynh đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác.” Hắn vội vàng giải thích.

Tiêu Yến An nhìn hắn một cái, rồi đi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, kéo tay nàng đi ra ngoài.

【Chương 523: Cục diện đã bày ra, tự khắc chui vào】

“Phu nhân, ta quay về đón nàng, hôm nay chúng ta phải đến Vinh Quốc Công phủ.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

Tiêu Cẩm Trình nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng hận ý cuồn cuộn.

Thì ra họ đi Vinh Quốc Công phủ, trách gì Tiêu Yến An còn quay về một chuyến đặc biệt để đón Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa không chút oán than, cứ vậy đi theo Tiêu Yến An.

Tiêu Cẩm Trình quả thực tức chết đi được.

Kỷ Sơ Hòa trước mặt Tiêu Yến An chẳng có chút tính khí nào sao?

Tiêu Yến An đã bao cả một họa phường, lại còn bao liền ba ngày, Kỷ Sơ Hòa vậy mà một chút phản ứng cũng không có!

Điều đáng tức nhất là, cái họa phường tốt đẹp đó lại bị rò nước, còn phải tu sửa lại.

Lần tu sửa này, dù thế nào cũng phải mất khoảng mười ngày.

Kế hoạch trừ bỏ Tiêu Yến An của hắn, cũng đành phải hoãn lại theo đó.

Tiêu Cẩm Trình mang theo một bụng tức giận đến cửa hàng.

Mạnh chưởng quỹ lập tức bước đến, mặt mày nịnh nọt chắp tay với Tiêu Cẩm Trình, “Ra mắt nhị công tử, sáng sớm đã thấy nhị công tử vì sao mà giận dữ?”

“Không sao, một chút chuyện nhỏ thôi.” Tiêu Cẩm Trình lấp l**m cho qua.

“Nhị công tử, xin cho tại hạ mượn một bước để nói chuyện.” Mạnh chưởng quỹ mặt mày thần bí kéo Tiêu Cẩm Trình sang một bên.

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Cẩm Trình ngạc nhiên hỏi.

Mạnh chưởng quỹ từ trong người lấy ra một tờ danh sách.

“Đây là gì?” Tiêu Cẩm Trình hỏi.

“Suỵt, nhị công tử, nhỏ tiếng một chút. Đây là danh sách đặt hàng của các phủ, ta đã lén cất một tờ, không ghi vào công quỹ. Ta muốn cùng nhị công tử phát tài, không biết ý của nhị công tử thế nào?”

“Ta không hiểu ý của Mạnh chưởng quỹ cho lắm.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 907


“Trong cửa hàng mỗi ngày có biết bao nhiêu danh sách đặt hàng, chúng ta lén lấy một tờ sẽ không bị phát hiện. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị hàng hóa theo nội dung trên danh sách này rồi đem đi giao, số tiền thu được sẽ là của chúng ta. Tiền đề là, chúng ta phải tìm được nguồn hàng rẻ hơn. Ngươi xem, những thứ trên đây đều là những thứ có thể mua được một cách dễ dàng, chúng ta tìm vài thương nhân chạy buôn, lấy một số hàng hóa hơi kém chất lượng một chút, chắc chắn sẽ có biên độ lợi nhuận rất lớn.” Mạnh chưởng quỹ kiên nhẫn giới thiệu.

Tiêu Cẩm Trình lập tức động lòng.

Hắn rất thiếu tiền!

Nếu có cơ hội tốt như vậy, hắn sao có thể bỏ lỡ?

“Nhị công tử, mua hàng hóa trên danh sách chúng ta mỗi người ra một nửa, đợi khi kiếm được tiền, chúng ta chia năm năm, được không?”

“Được.” Tiêu Cẩm Trình lập tức đồng ý.

“Nhị công tử, thực không giấu gì, những thứ trên danh sách này ta đều đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần mười lăm lạng bạc. Theo giá niêm yết của cửa hàng, những thứ này bán ra giá hai mươi mốt lạng, lần này chúng ta có thể kiếm được sáu lạng bạc, ngươi ba lạng, ta ba lạng.”

--- Trang 387 ---

“Mạnh chưởng quỹ, chuyện này người có thể sắp xếp, vậy cứ để người sắp xếp đi, ta hoàn toàn tin tưởng người.” Tiêu Cẩm Trình chỉ muốn kiếm tiền, không muốn bận tâm.

“Tốt quá, nhị công tử! Mọi chuyện cứ giao cho ta.”

Tiêu Cẩm Trình đưa vốn liếng cho Mạnh chưởng quỹ. Gần tối, Mạnh chưởng quỹ lại tìm đến Tiêu Cẩm Trình, đặt một chiếc túi tiền vào tay hắn.

“Đây là vốn liếng hôm nay của nhị công tử, và ba lạng bạc kiếm được. Nhị công tử hãy đếm thử xem.”

Tiêu Cẩm Trình lập tức mở ra nhìn một cái, phát hiện bạc chỉ có hơn chứ không kém.

“Mạnh chưởng quỹ, người đưa nhiều quá rồi phải không?”

“Số tiền dư kia xem như ta hiếu kính Nhị công tử. Vạn nhất sự việc bại lộ, ta còn phải nhờ Nhị công tử trước mặt Thế tử và Thế tử phu nhân bảo toàn cho ta, chí ít cũng giữ được mạng nhỏ này.”

“Đó là đương nhiên.” Tiêu Cẩm Trình lập tức đáp lời.

Ngày hôm sau, Mạnh chưởng quỹ trực tiếp giấu đi một hóa đơn hơn sáu mươi lượng.

Chỉ một đợt thao tác như vậy, Tiêu Cẩm Trình và y đã kiếm được mười mấy lượng!

Tiêu Cẩm Trình quả thực không dám tin, kiếm tiền lại dễ dàng đến thế.

Bọn họ chỉ làm thế thôi mà một ngày đã kiếm được nhiều vậy, vậy thì Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa một ngày rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền chứ!

Sau đó, số tiền trên hóa đơn mà Mạnh chưởng quỹ giấu đi ngày càng lớn.

Chưa đầy năm ngày, Tiêu Cẩm Trình đã kiếm được hơn ba trăm lượng bạc trắng.

“Nhị công tử, vốn dưỡng lão của ta cũng đã đủ gần rồi, tiếp theo, ta không muốn làm nữa.”

“Mạnh chưởng quỹ, ngươi mới kiếm được bao nhiêu tiền mà đã nói đủ vốn dưỡng lão rồi? Chút tiền ấy của ngươi, đủ để dưỡng lão ở đâu chứ?” Tiêu Cẩm Trình không vui.

Mới vừa nếm được chút ngọt ngào, y sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Nhị công tử, tiểu nhân không có dã tâm lớn, tiểu nhân cũng không muốn làm quá nhiều chuyện có lỗi với Thế tử và Thế tử phu nhân.”

“Mạnh chưởng quỹ, ngươi không sợ ta sẽ phơi bày chuyện này ra sao?” Giọng điệu của Tiêu Cẩm Trình tràn đầy sự uy h**p.

“Nhị công tử, ngươi phơi bày tiểu nhân ra, chẳng phải chính ngươi cũng bị bại lộ sao? Ta thấy chúng ta vẫn nên đừng làm hại lẫn nhau, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

“Ngươi thực sự không muốn làm nữa sao?”

“Thực sự.”

“Vốn dưỡng lão của ngươi đã đủ rồi, tiền ta cần vẫn chưa kiếm đủ kia mà.”

“Nhị công tử!” Mạnh chưởng quỹ trực tiếp quỳ xuống trước Tiêu Cẩm Trình, “Nhị công tử, hay là tiểu nhân nói cho ngươi cách thao tác, cũng nói cho ngươi người thường xuyên cung cấp hàng cho tiểu nhân, chỉ cần ngươi có thể giấu đi một hóa đơn, toàn bộ lợi nhuận của hóa đơn đó sẽ thuộc về ngươi, tiểu nhân còn có thể giúp ngươi che đậy, ngươi thấy thế nào?”

Tiêu Cẩm Trình suy nghĩ một lát, rồi đồng ý.

Dù sao, sự cám dỗ của tiền bạc quá lớn!

Tiêu Cẩm Trình lại theo cách thức của Mạnh chưởng quỹ thao tác một lần nữa, sau khi giấu hóa đơn đi, y lập tức liên lạc với người cung cấp hàng. Chẳng bao lâu, thứ y cần đã được đặt ở nơi y chỉ định, y chỉ kiểm kê lại số lượng, rồi đích thân đưa đến phủ đã đặt hàng.

Cảm giác một mình nuốt trọn lợi nhuận quả là quá sảng khoái!

Tiêu Cẩm Trình đã hoàn toàn nghiện rồi.

Y lại giấu một hóa đơn khác, nhìn kỹ thì lại là đồ của Vũ Dương Hầu phủ, tổng cộng chỉ có ba mươi lượng.

“Thật xui xẻo!”

Rõ ràng vừa rồi nhìn thấy là một hóa đơn khác, sao lại cầm phải hóa đơn này?

Trong một ngày, y chỉ có một cơ hội nhận các hóa đơn này, nên đã cầm tờ này thì y cũng không có cách nào đổi tờ khác được nữa.

“Ai, đành chịu thôi, dù chỉ kiếm được ba lượng y cũng không thể bỏ qua, huống hồ hóa đơn đã lấy ra rồi, muốn lặng lẽ đặt lại cũng là điều không thể. Để không bị người khác phát hiện, y chỉ có thể đưa hàng đi.”

Tiêu Cẩm Trình chuẩn bị hàng hóa, mang đến Vũ Dương Hầu phủ.

Không ngờ, chưa đến một canh giờ đã xảy ra chuyện!

Vũ Dương Hầu phu nhân vậy mà lại trúng độc.

Hơn nữa, là do ăn mứt trái cây do cửa hàng của Kỷ Sơ Hòa đưa tới!

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An lập tức đến thăm Vũ Dương Hầu phu nhân.

May mắn thay, người đã được cứu sống, nhưng thân thể lại bị tổn hại rất lớn.

Vũ Dương Hầu nổi giận, báo quan.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 908


--- Chương 159 --- Trợ lực mạnh nhất, sưởi ấm Thế tử

Cao Trắc phi tức đến cười lạnh.

Đây là cố ý sỉ nhục ta sao?

Tốt, rất tốt!

Hiện giờ nàng nhìn ánh mắt Thanh Ngọc, giống như nhìn một kẻ đã chết.

"Không biết Thanh Ngọc cô nương, muốn ta giúp việc gì?" Cao Trắc phi lạnh giọng hỏi ngược lại.

"Phiền ngươi, hãy hảo hảo khuyên răn phụ thân ngươi để ông ấy cách xa ta một chút!" Thanh Ngọc nói xong, cất bước rời đi.

"Thanh Ngọc!" Cao Quận thủ lập tức đuổi theo bước chân nàng, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta muốn đi đâu có liên quan gì đến Cao Quận thủ?" Thanh Ngọc lạnh giọng hỏi ngược lại.

"Ngươi không thể đi, ngươi hãy ở lại chỗ ta, để tránh có chuyện nguy hiểm, chẳng phải ta đã nói, bao trọn ngươi để chuyên vì ta mà hát kịch sao? Chỉ cần ngươi đồng ý ở lại, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."

"Cao Quận thủ nói sẽ không bạc đãi ta, ý là gì? Chẳng lẽ chuẩn bị tam môi lục sính, bát kiệu đại kiệu, nghênh thú ta nhập môn sao?" Thanh Ngọc mang theo vài phần nụ cười châm biếm, hỏi ngược lại một câu.

Cao Quận thủ không trả lời.

Hiện giờ đối với Thanh Ngọc này, ông ta chỉ xem như một loại an ủi tinh thần, còn chưa hoang đường đến mức dễ dàng cưới một thế thân vào nhà.

Thanh Ngọc thừa lúc Cao Quận thủ thất thần, nhanh chân bước ra ngoài.

Lần này, Cao Quận thủ không ngăn cản nàng nữa, mà gọi một tiếng, "Người đâu!"

Hạ thuộc lập tức xuất hiện trước mặt ông ta, "Đại nhân, có gì phân phó?"

"Ngươi dẫn vài người canh giữ Thanh Ngọc cô nương, bảo hộ sự an toàn của nàng."

"Vâng." Hạ thuộc vội vàng rời đi.

Cao Quận thủ lúc này mới nhìn vào trong phòng, phát hiện nữ nhi của mình vẫn quỳ trên đất chưa đứng dậy, ông ta lập tức bước vào trong.

Cao Trắc phi ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt phức tạp đến khó tả, nhiều nhất vẫn là sự đau lòng.

"Người đã đi hết rồi, ngươi còn quỳ làm gì?" Cao Quận thủ không cảm thấy mình quá đáng, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

Cao Trắc phi vẫn không đứng dậy, "Con quỳ không phải là Thanh Ngọc kia, con quỳ là phụ thân, con thật sự không hiểu, vì sao phụ thân lại có tình cảm sâu đậm đến thế với một nữ tử mới quen không lâu! Phụ thân không phải là người như vậy!"

"Nàng ta giống một cố nhân của ta."

"Ngữ Mộng?"

"Ngươi biết Ngữ Mộng?" Cao Quận thủ kinh ngạc đứng dậy.

"Mẫu thân khi còn sống, từng nhắc đến cái tên này, nói là người phụ thân cả đời không quên được, cũng là kẻ địch mà nàng không thể đánh bại. Nhưng Ngữ Mộng đã chết rồi, đây là Thanh Ngọc! Người phụ thân thương nhớ cả đời, lại dễ dàng bị kẻ khác thay thế như vậy sao?" Cao Trắc phi thấy ngăn cản không được, đành phải lôi chính chủ ra, ý đồ khuyên tỉnh Cao Quận thủ.

"Ngươi có biết Ngữ Mộng chết thế nào không?"

"Chết thế nào?"

"Nàng ta là bị mẫu thân ngươi hại chết! Bởi vậy, vừa rồi, ta bảo ngươi quỳ xuống, nào có oan ức ngươi! Ta cũng không phải bắt ngươi quỳ Thanh Ngọc, mà là quỳ Ngữ Mộng, thay nương của ngươi mà quỳ! Chuyện của Thanh Ngọc, ngươi không cần nhúng tay vào nữa, ta tự có chừng mực."

"Phụ thân, con lo lắng người sẽ rơi vào bẫy của Kỷ Sơ Hòa!"

"Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi! Tên Từ Quý kia, vụ án mạng trên người hắn có phải liên quan đến ngươi không?"

Cao Trắc phi không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

"Ngươi trước khi làm việc, vì sao không bàn bạc với ta? Bốn mạng người, ngươi nói giết là giết, ngươi nghĩ, ngươi thật sự làm được thiên y vô phùng, người khác sẽ không tra ra được chứng cứ gì sao?"

"Phụ thân, chuyện này, người không cần lo lắng, Kỷ Sơ Hòa cũng không sống được bao lâu nữa!" Cao Trắc phi không hề có chút sợ hãi nào.

"Mặt này của ngươi, thật giống mẫu thân ngươi!" Cao Quận thủ nói xong, xoay người rời đi.

Cao Trắc phi chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng lưng Cao Quận thủ.

Nàng có lỗi gì sao?

Vốn dĩ, Tiêu Yến An chỉ là một gã công tử ăn chơi trác táng vô dụng, lại cố tình cưới một Kỷ Sơ Hòa túc trí đa mưu!

--- Trang 121 ---

Rõ ràng chẳng làm gì, nhờ vào Kỷ Sơ Hòa mà lại đạt được không ít mỹ danh, còn vô duyên vô cớ thu phục được không ít lòng dân, cứ đà này, nhi tử của nàng sẽ không còn đường xoay sở nữa rồi!

Cao Trắc phi rời khỏi Cao phủ, lập tức phái người đi thông báo những kẻ hôm nay đi ám sát Thanh Ngọc, bảo bọn chúng lập tức rời khỏi Hoài Dương.

Nàng còn chưa trở về Vương phủ, kẻ được phái đi đã đến hồi báo.

"Trắc phi, tiểu nhân không tìm thấy mấy người kia, không biết đã đi đâu, có phải đã rời khỏi Hoài Dương rồi không?"

Cao Trắc phi lập tức siết chặt hai tay, "Không, không thể nào, không có sự cho phép của ta, bọn chúng sẽ không tự tiện hành động."

"Ngươi lại đi một chuyến đến Cao phủ hỏi phụ thân ta, xem mấy người đó có phải đang ở trong tay ông ấy không."

"Vâng!"

Cao Trắc phi trở về phủ, sốt ruột chờ tin tức.

Nhận được tin tức, lại là Cao Quận thủ cũng không bắt được mấy người đó!

"Tìm! Lại đi tìm!" Cao Trắc phi run rẩy hạ lệnh.

Trong lòng nàng, đã có một dự cảm chẳng lành.

Mấy người này, chẳng lẽ đã rơi vào tay Kỷ Sơ Hòa rồi sao?

Lòng Cao Trắc phi lạnh buốt!

Nếu quả thật là thủ đoạn của Kỷ Sơ Hòa, vậy thì thật sự khó lòng phòng bị!

Phủ nha.

Tiêu Yến An ngồi trong thư phòng lật xem tài liệu vừa được đưa đến.

Vẫn chưa nhận được thông tin hữu ích nào.

Vụ án mạng mà Từ Quý liên lụy, thật sự không thể tìm được đột phá quan trọng nào nữa sao?

"Thế tử, phu nhân đến thăm người." Thiêm Hỉ vào thông báo.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 909


Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An tuyên bố, nhất định sẽ phối hợp với nha môn điều tra, nhất định phải làm sáng tỏ sự việc này!

Thế nhưng, khi hai người tra cứu danh sách đặt hàng của cửa hàng, lại không tài nào tìm thấy hóa đơn đặt hàng của Vũ Dương Hầu phủ.

Tiểu nhị phụ trách thu hóa đơn vừa khóc vừa hứa, y thật sự đã thu hóa đơn về rồi!

“Phu nhân, nếu không có hóa đơn, cũng không thể đưa hàng đến Vũ Dương Hầu phủ.” Tiêu Yến An đột nhiên lên tiếng.

--- Chương 524: Lược Thi Tiểu Kế, Ngồi Tù Mọt Gông ---

“Thế tử nói không sai.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Đi tra xem ai đã đưa hàng đến Vũ Dương Hầu phủ.”

Chẳng mấy chốc, người giao hàng đã được tìm ra.

Khi tiểu nhị giao hàng bị đưa đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An, y vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi nghe xong diễn biến sự việc, y lập tức cầu xin tha tội.

“Thế tử, phu nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám động tay chân vào hàng hóa của cửa hàng! Mong Thế tử và phu nhân minh xét!”

“Ngươi đưa hàng đến Vũ Dương Hầu phủ là lấy ở đâu?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi một câu.

“Bẩm phu nhân, cũng là từ kho chứa hàng chuyên dụng ở hậu viện của chúng ta ạ.” Tiểu nhị vừa trả lời xong câu hỏi này, dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Phu nhân, khi tiểu nhân đến lấy hàng, những kiện hàng này đều được đặt cùng nhau, đã được bày ra ngoài kho. Lúc đó, Nhị công tử cũng có ở đó, y còn nhắc nhở tiểu nhân một câu đó là hàng của Vũ Dương Hầu phủ, hóa đơn cũng là y đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân đã kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận hàng hóa đầy đủ số lượng xong, lập tức đưa vào Vũ Dương Hầu phủ.”

“Người đâu, đi gọi Nhị công tử đến đây.” Kỷ Sơ Hòa ra lệnh.

Tiêu Cẩm Trình cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào, vẫn còn loanh quanh trong cửa hàng, y còn muốn tìm kiếm sơ hở, xem có còn con đường kiếm tiền nào khác không.

Thật không ngờ, một cửa hàng lớn như vậy, mỗi ngày có nhiều hàng hóa ra vào đến thế, vậy mà lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Nếu không phải Mạnh chưởng quỹ quen thuộc với cách vận hành của cửa hàng, tìm ra cách kiếm tiền này, người ngoài thật sự không thể nào chen chân vào một chút sơ hở nào.

Tiểu nhị truyền lời mãi mới tìm thấy Tiêu Cẩm Trình, lập tức đến trước mặt y.

“Nhị công tử, phu nhân mời ngài qua đó.”

Tiêu Cẩm Trình vừa nghe Kỷ Sơ Hòa tìm mình, trong lòng mừng rỡ, “Tẩu tẩu ở đâu? Dẫn ta qua đó.”

Tiểu nhị đưa Tiêu Cẩm Trình đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An.

Tiêu Cẩm Trình vừa thấy Tiêu Yến An cũng ở đó, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, nhìn lại tình hình xung quanh, tâm trạng chùng xuống,

Không lẽ chuyện đã bại lộ rồi sao?

“Tiêu Cẩm Trình, ta hỏi ngươi, sao trên tay ngươi lại có hóa đơn đặt hàng của Vũ Dương Hầu phủ?” Tiêu Yến An trực tiếp hỏi.

“Là Mạnh chưởng quỹ bảo ta đưa đi.”

Mạnh chưởng quỹ và y là những người cùng hội cùng thuyền, lúc đó y lôi Mạnh chưởng quỹ ra, Mạnh chưởng quỹ chắc chắn sẽ có cách thoát thân.

“Gọi Mạnh chưởng quỹ đến đây.” Tiêu Yến An lập tức nói.

Chẳng mấy chốc, Mạnh chưởng quỹ cũng đến nơi.

“Thế tử, phu nhân, xin hỏi có gì dặn dò?”

“Tiêu Cẩm Trình nói, hóa đơn đặt hàng của Vũ Dương Hầu phủ là do ngươi đưa cho y, có chuyện này sao?” Tiêu Yến An trầm giọng hỏi.

“Bẩm Thế tử điện hạ, tuyệt đối không có chuyện này! Hôm nay, tiểu nhân căn bản chưa từng nhìn thấy hóa đơn đặt hàng của Vũ Dương Hầu phủ, cũng chưa từng gặp Nhị công tử.” Mạnh chưởng quỹ trả lời dứt khoát.

“Mạnh chưởng quỹ, ngươi nghĩ kỹ lại xem, có phải ngươi nhớ nhầm rồi không? Rõ ràng là ngươi đưa hóa đơn đặt hàng cho ta, sao ngươi có thể không thừa nhận chứ?” Tiêu Cẩm Trình nhìn Mạnh chưởng quỹ, trong mắt lóe lên một tia uy h**p.

Mạnh chưởng quỹ đột nhiên cười, “Nhị công tử, ý ngươi là gì đây? Chuyện này tiểu nhân còn có thể nhớ nhầm sao? Hơn nữa, hôm nay tiểu nhân vẫn luôn ở cùng mấy tiểu nhị khác, bọn họ có thể làm chứng cho tiểu nhân.”

“Ngươi!” Tiêu Cẩm Trình tức giận.

“Tiêu Cẩm Trình!” Tiêu Yến An tức giận đập mạnh xuống bàn, “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, rốt cuộc ngươi đã lấy được hóa đơn đặt hàng đó bằng cách nào!”

“Ca! Ca phải tin ta, thật sự là Mạnh chưởng quỹ đưa cho ta! Ta biết rồi! Chính vì ta phát hiện bí mật của hắn, hắn muốn hãm hại ta!” Tiêu Cẩm Trình lập tức cắn ngược lại.

“Nhị công tử, ngươi phát hiện bí mật gì của tiểu nhân vậy?” Mạnh chưởng quỹ mù mịt, khó hiểu nhìn Tiêu Cẩm Trình.

“Ca, Mạnh chưởng quỹ lén lút giấu hóa đơn đặt hàng, sau đó ra ngoài mua một số loại hàng kém chất lượng tương tự để thay thế hàng hóa trong cửa hàng nhằm trục lợi cá nhân! Sau khi ta phát hiện, hắn ta khóc lóc nói mình biết sai rồi, thề sẽ không tái phạm, ta nhất thời mềm lòng, nên đã không công khai hành vi của hắn. Không ngờ, hắn ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại ta!”

Tiêu Cẩm Trình lời lẽ chắc chắn vạch tội Mạnh chưởng quỹ.

“Thế tử, phu nhân, muốn thêm tội danh thì lo gì không có cớ. Tiểu nhân nguyện ý chấp nhận điều tra.” Mạnh chưởng quỹ không hề tỏ vẻ hoảng sợ chút nào.

“Vũ Dương Hầu phu nhân đã ăn mứt trái cây được đưa tới và bị trúng độc, chuyện này không hề nhỏ, Vũ Dương Hầu đã báo quan. Chuyện này, do nha môn điều tra, ta và Thế tử sẽ phối hợp với nha môn để làm án, cần phải giao những người liên quan đến vụ án này cho nha môn.” Giọng Kỷ Sơ Hòa đột nhiên vang lên.

Tiêu Cẩm Trình nhất thời hoảng hốt.
 
Back
Top Bottom