Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 630


Sự lo lắng của Hoàng hậu không phải không có lý.

“Hoàng hậu nương nương, những bách tính đó thực ra rất dễ thương lượng. Ta đã dám tiếp quản, thì đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra hậu quả mà nương nương lo lắng. Bách tính có thể lựa chọn nhận tất cả tiền bồi thường, cũng có thể lựa chọn những thứ họ cần từ cửa hàng của ta để khấu trừ số tiền tương ứng. Ta tin rằng, họ sẽ không từ chối.”

--- Chương 397: Đột nhiên nghe tin tứ hôn, kinh ngạc khôn xiết ---

“Thì ra là vậy, đây quả là một chủ ý hay!” Hoàng hậu liên tục gật đầu.

“Đến lúc đó, ta sẽ tổng kết một lượt với Hoàng hậu nương nương. Tổng số tiền hàng hóa sau khi trừ đi số tiền ta bồi thường, nếu còn dư, ta sẽ trả lại số tiền dư đó cho nương nương. Nếu không đủ khấu trừ, Hoàng hậu nương nương hãy bù cho ta phần chênh lệch. Chỉ cần chúng ta tích cực xử lý việc này, bách tính sẽ không có ý kiến gì lớn. Nếu thật sự gặp phải người nhất quyết đòi tiền mặt mới chịu thôi, thì số tiền nhỏ đó, ta cũng có thể lấy ra được.”

--- Trang 296 ---

“Được, cứ làm theo lời nàng đi!” Hoàng hậu lập tức trút bỏ được một gánh nặng.

“Nương nương, ta còn có một thỉnh cầu, nương nương phải phái người toàn bộ quá trình đi cùng ta kiểm kê tất cả hàng hóa, tốt nhất là mời cả thân tín của Thái hậu tới, tham gia toàn bộ quá trình.”

“Nàng cứ yên tâm, cho dù Thái hậu thoái thác, bổn cung cũng sẽ mời người của Thái hậu tới.”

“Ừm, như vậy có thể tránh được một số rắc rối.”

“Vẫn là nàng nghĩ chu đáo.” Hoàng hậu đầy vẻ tán thưởng nhìn Kỷ Sơ Hòa, “Hôm nay bổn cung mời nàng tới, còn có một chuyện khác.”

“Hoàng hậu nương nương xin cứ nói.”

“Hoàng thượng đột nhiên bàn với bổn cung về hôn sự của Tam Hoàng tử, hóa ra trong lòng người đã sớm có dự định rồi.”

“Hoàng thượng muốn định hôn cho Tam Hoàng tử với cô nương nhà ai?”

“Vinh Quốc Công phủ, Vinh Khanh Khanh.”

“Khanh Khanh!” Kỷ Sơ Hòa chợt kinh ngạc.

“Xem ý Hoàng thượng, chuyện này đã định rồi, chỉ còn thiếu tìm thời điểm thích hợp để công bố. Vậy nên bổn cung nói trước với nàng một tiếng, cũng để người Vinh Quốc Công phủ có chuẩn bị trước.”

Kỷ Sơ Hòa khi ra khỏi cung vẫn còn đầy kinh ngạc.

Kiếp trước, Khanh Khanh tuyệt đối không thể có bất kỳ giao thiệp nào với Tam Hoàng tử.

Dưới sự làm nền của Tứ Hoàng tử, Tam Hoàng tử lại tầm thường đến vậy.

Nàng nhớ rất rõ ràng, Tứ Hoàng tử cưới cô nương nhà họ La.

Kiếp trước, khi nàng chết, Tam Hoàng tử còn chưa cưới vợ.

Kiếp này, vậy mà lại xảy ra biến hóa lớn đến vậy!

Thật lòng mà nói, nếu có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối không muốn Khanh Khanh gả cho Tam Hoàng tử, hy vọng nàng tìm được một người nam tử mình yêu thương, có thể bình an hạnh phúc sống hết đời.

Kỷ Sơ Hòa không về Thế tử phủ, mà trực tiếp đi tới Quốc Công phủ.

Nàng muốn ngay lập tức nói chuyện này cho người Quốc Công phủ, xem chuyện này còn có thể xoay chuyển được không.

Người Quốc Công phủ vừa nghe Kỷ Sơ Hòa đến, vui vẻ tề tựu tại phòng của lão phu nhân.

“Hòa nhi đã lâu không tới rồi, hôm nay dù thế nào cũng phải dùng qua bữa tối rồi mới về.” Người nói là Nhị phu nhân.

“Vậy ta xin cung kính không bằng tuân mệnh vậy.” Kỷ Sơ Hòa nhiệt tình đáp lại.

“Hòa nhi, sao Yến An không đi cùng con? Chàng đang bận gì vậy?” Lão phu nhân hỏi Kỷ Sơ Hòa.

“Bẩm ngoại tổ mẫu, con vừa từ cung tới, hôm nay Hoàng hậu nương nương triệu con nhập cung có chuyện muốn bàn bạc.”

“Là bàn chuyện của Trưởng Công chúa sao?”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

“Trưởng Công chúa khi nào rời kinh? Ngày đã định chưa?”

“Đã định rồi, năm ngày sau. Mấy ngày nay là để nàng ta tận hiếu trước mặt Thái hậu, dù sao sau này cũng không còn cơ hội quay lại Đế đô nữa.”

“Nàng ta cũng coi như tự gieo tự gặt. Chuyện này đã ngã ngũ rồi, ta cũng yên tâm.” Đại phu nhân chậm rãi mở lời, “Còn cái tên Liêu Vân Phi đó, cuối cùng cũng có thể hưu nàng ta, cũng là đáng đời! Ta muốn đưa nàng ta đến am đường tu hành, từ nay thanh đăng cổ Phật, bầu bạn suốt đời.”

“Đại thẩm, ta nghĩ mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, còn về việc Liêu Vân Phi sau này sắp xếp cuộc đời nàng ta thế nào, vẫn phải do nàng ta tự quyết. Với sự hiểu biết của ta về nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không đến am đường đâu. Đại thẩm, người cứ bớt lo cho nàng ta đi, cứ mặc kệ nàng ta vậy.” Kỷ Sơ Hòa lập tức khuyên nhủ.

Nàng cũng không muốn Đại phu nhân lại dây dưa với con rắn độc Liêu Vân Phi đó.

Liêu Vân Phi là loại người chỉ nhớ thù không nhớ ơn.

“Cũng phải, Hòa nhi, con nói có lý, nàng ta sao cam lòng đi làm ni cô chứ.” Đại phu nhân tán thành gật đầu.

“Ngoại tổ mẫu, Đại thẩm, hôm nay con đến còn có một chuyện rất quan trọng, liên quan đến Khanh Khanh.” Kỷ Sơ Hòa chuyển đề tài sang chuyện chính.

“Khanh Khanh sao rồi?” Đại phu nhân vội vàng hỏi.

“Hoàng hậu nương nương nói với con, Hoàng thượng có ý định chỉ hôn Khanh Khanh cho Tam Hoàng tử.”

“Cái gì!” Đại phu nhân kinh hô một tiếng.

“Sao có thể như vậy?” Nhị phu nhân cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Lão phu nhân cau chặt mày, cũng không tán thành hôn sự này.

Nghe thấy Kỷ Sơ Hòa đến, Vinh Khanh Khanh liền chạy như bay đến viện của tổ mẫu, vừa tới ngoài cửa, liền nghe thấy câu nói này, cả người nàng như hóa đá.

“Đại tiểu thư.” Có người gọi một tiếng.

Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng ra ngoài.

“Khanh Khanh.” Đại phu nhân gọi một tiếng, vội vàng đi tới, kéo tay nàng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 631


“Chúng ta đi ngay bây giờ.” Kỷ Sơ Hòa còn chưa vào nhà, đã cùng Tư ma ma vội vã đi đến Trường Ninh Cung.

Trên đường, Tư ma ma tranh thủ thời gian giải thích tình hình cho Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, lần này Thái phi đột nhiên đổ bệnh, có lẽ là nhắm vào phu nhân đó! Phu nhân đã đánh người của bà ấy lại còn bắt bà ấy cung cấp hóa đơn báo cáo, Từ Yên Nhi còn bị đuổi ra khỏi phủ, bà ấy nén một cỗ tức giận không thoát ra được, lại muốn dùng chiêu giả bệnh này để mượn cơ hội gây sự.”

Kỷ Sơ Hòa trong lòng đã rõ.

Xem ra, Từ Thái phi dùng một chiêu là ăn khắp thiên hạ.

Không có tài cán gì lớn lao, chỉ biết dựa vào chữ hiếu mà tác oai tác quái.

Từ Thái phi lúc này đang tựa vào ẩn kỷ trên giường, trên đầu còn làm ra vẻ quấn một dải khăn.

Vương phi ngồi ở vị trí phía dưới, phía sau nàng là Trắc phi và vài thiếp thất.

“Ôi, bản cung trong Vương phủ này một chút địa vị cũng không có nữa rồi, một tân phụ mới vào cửa mà còn không thèm để bản cung vào mắt, bản cung bệnh rồi mà nàng ta cũng không đến thăm một cái.”

“Thái phi, Hòa nhi được Vương gia gọi đến phủ nha, có chính sự cần bàn bạc, nàng ấy cũng không biết người bệnh, ta đã cho người đến Lưu Hoa Cung chờ rồi, nàng ấy vừa về liền đến Trường Ninh Cung.” Vương phi nhẹ giọng giải thích.

“Vương phi người cưng chiều nàng dâu mới này như bảo bối vậy, cẩn thận nàng ta được sủng mà kiêu, đến lúc đó, Vương phủ này bị nàng ta nắm giữ, người ở trong Vương phủ này còn không có quyền nói chuyện nữa đó.”

Kỷ Sơ Hòa vừa bước vào, liền nghe thấy Từ Thái phi đang ly gián.

--- Trang 43 ---

“Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân đã tới.”

Kỷ Sơ Hòa tiến lên hành lễ, “Bái kiến Thái phi nương nương.”

Từ Thái phi nhấc mí mắt, liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, “Hiếm hoi thay, ngươi còn có lòng ghé qua thăm bổn cung.”

“Thái phi nương nương, hôm nay ta có việc ra khỏi phủ, vừa về đến nghe tin người lâm bệnh liền tức tốc chạy tới. Người giờ cảm thấy khá hơn chút nào chưa ạ?”

“Kỷ Sơ Hòa, thấy ngươi quan tâm bổn cung như vậy cũng có vẻ là người có lòng hiếu thảo, chỉ là, hiếu thảo không thể chỉ nói bằng miệng, cần phải thể hiện bằng hành động thực tế.”

“Thái phi nương nương nói chí phải, hôm nay ta xin được ở lại đây hầu hạ người bệnh đi.” Kỷ Sơ Hòa chủ động nói.

“Không ổn.” Vương phi lập tức phản đối, “Hòa nhi hiện quản lý công việc Vương phủ, Vương gia tùy thời cũng sẽ gọi nàng đến phủ nha nghị sự, việc hầu hạ người bệnh cứ để ta làm đi.”

“Vương phi, người đã hiểu lầm dụng tâm lương khổ của bổn cung rồi. Mấy ngày trước, nàng ta đã đánh quản sự trong cung của bổn cung, trong phủ đều đồn thổi nàng ta bất kính với bổn cung. Nếu lại truyền ra chuyện bất hiếu nữa, lọt vào tai những quý nhân trong cung, sẽ không tốt cho danh tiếng của nàng ta. Để nàng ta đến hầu hạ bổn cung, là để gây dựng danh tiếng tốt cho nàng ta.”

“Mẫu phi, Thái phi nương nương nói có lý, cứ để ta ở lại hầu hạ người bệnh đi. Thái phi nương nương quan tâm ta như vậy, ta càng nên chăm sóc người thật tốt, cho đến khi người hoàn toàn khỏe mạnh.” Kỷ Sơ Hòa nói với vẻ mặt thành khẩn.

Vương phi sớm đã đoán ra dụng ý của Từ Thái phi.

Cứ thích dùng những thủ đoạn không mấy quang minh chính đại này!

Bởi vậy, nàng đã quyết định, không để Kỷ Sơ Hòa ở lại Trường Ninh cung chịu uất ức.

Nhưng Kỷ Sơ Hòa đã chủ động xin ở lại, nàng cũng khó lòng từ chối.

“Được rồi, vậy con cứ ở lại đây chăm sóc Thái phi nương nương thật tốt.”

“Vâng.”

Chuyện này vừa được quyết định, tâm trạng Từ Thái phi liền dễ chịu hẳn.

Kỷ Sơ Hòa đã rơi vào tay nàng, chẳng phải muốn nhào nặn ra sao cũng được sao!

“Đã có Kỷ Sơ Hòa ở lại chăm sóc bổn cung, các ngươi cứ về trước đi.” Từ Thái phi vội vã đuổi người.

Vương phi dẫn theo đoàn người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Kỷ Sơ Hòa và Từ Thái phi.

Chẳng đợi Từ Thái phi mở lời, Kỷ Sơ Hòa đã chủ động bước lên đoan lấy bát thuốc, “Thái phi nương nương, để ta hầu hạ người uống thuốc nhé, thang thuốc này phải uống khi còn nóng mới tốt, nếu để nguội thì hiệu quả sẽ không còn được như vậy nữa.”

Thái độ nhiệt tình như vậy khiến Từ Thái phi nhất thời có chút luống cuống không biết làm sao.

Kỷ Sơ Hòa múc một thìa thuốc trực tiếp đưa đến miệng Từ Thái phi, “A~”

Sắc mặt Từ Thái phi lập tức trầm xuống.

Kỷ Sơ Hòa sao lại không biết chừng mực như vậy?

Quan hệ giữa bọn họ đã đạt tới mức thân mật như thế sao!

“Ngươi đặt bát thuốc xuống trước đi! Lúc này bổn cung có chút không uống nổi!” Thân thể Từ Thái phi ngửa ra sau, trên mặt toàn là thần sắc kháng cự.

“Vậy được thôi.” Kỷ Sơ Hòa bất đắc dĩ đặt bát thuốc xuống, lập tức lại phát hiện ra vấn đề, “Thái phi nương nương, sao ta thấy thang thuốc này loãng quá vậy? Chẳng lẽ dược liệu không đủ liều lượng sao?”

Trong mắt Từ Thái phi chợt lóe lên một tia hoảng loạn, “Đây là thuốc do phủ y kê, sắc ra vốn là như vậy, ngươi biết gì mà nói?”

“Không giấu gì Thái phi nương nương, ta quả thực có hiểu biết đôi chút về y lý. Phương thuốc của phủ y kê ở đâu? Để ta xem thử hắn có phải đã không kê những dược liệu quý hiếm nào, nên mới khiến thang thuốc sắc ra có màu sắc như vậy không.”

Từ Thái phi vốn dĩ là giả bệnh, sao có thể tùy tiện uống thuốc lung tung.

Thái độ phản khách vi chủ của Kỷ Sơ Hòa đã khiến Từ Thái phi trở tay không kịp.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 632


“Mẫu thân, người không phải đã hứa với con, để con tự chọn một phu quân vừa ý hay sao?” Vinh Khanh Khanh đỏ hoe hai mắt.

Đại phu nhân nghẹn lời, ôm nàng vào lòng.

Mấy vị phu nhân khác cũng theo đó mà xót xa.

Kỷ Sơ Hòa cũng cúi đầu xuống, trong lòng không dễ chịu chút nào.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Chuyện này, để tổ phụ, phụ thân và các thúc thúc của con nghĩ cách thêm vậy.” Lão phu nhân nói xong, vẫy tay về phía Vinh Khanh Khanh, “Lại đây, lại chỗ tổ mẫu.”

Vinh Khanh Khanh ngẩng đầu từ trong lòng mẫu thân, bước về phía tổ mẫu, lập tức bổ nhào vào lòng tổ mẫu.

“Tổ mẫu, con không muốn gả cho Tam Hoàng tử. Sớm biết vậy con đã nghe lời mọi người, mau chóng định chuyện hôn sự của mình rồi. Đều là lỗi của con, con không nên tùy hứng.”

Vinh Khanh Khanh kể từ khi nghe Kỷ Sơ Hòa kể cho nàng câu chuyện tàn khốc kia, tính tình đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng đối với chuyện hôn sự này, nàng ta vẫn luôn rất cố chấp.

Không ngờ lang quân như ý còn chưa tìm được, lại bị chỉ hôn cho một người nàng không thích.

“Con không tùy hứng, con còn nhỏ. Dù con có tìm được người con thích, tổ mẫu, mẫu thân và các thẩm thẩm cũng không nỡ gả con đi sớm như vậy đâu.” Lão phu nhân nhẹ nhàng an ủi.

“Tổ mẫu, con nghe nói năm đó Hoàng thượng cũng có ý muốn cho cô cô nhập cung làm phi, nhưng cô cô cuối cùng đã chọn Hoài Dương Vương, rời xa Đế đô. Con cũng có thể thoát khỏi Tam Hoàng tử, chọn một nam tử mình yêu, đúng không ạ?” Vinh Khanh Khanh sợ hãi vô cùng.

Năm đó, không để Tiểu Ngũ nhập cung làm phi, Vinh Quốc Công phủ coi như đã đặt cược toàn bộ vinh quang của cả phủ lên đó!

Bây giờ, cục diện đã khác rồi.

Ngay cả lão phu nhân, cũng không dám lập tức đồng ý với cháu gái.

Vinh Khanh Khanh cũng không truy hỏi nữa, dù sao vẫn là tính trẻ con, lập tức chạy đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.

“Tẩu tẩu, nghe nói Thế tử ca ca đã hưu cái tên Liêu Vân Phi kia rồi, có thật không ạ?” Gương mặt nhỏ nhắn của Vinh Khanh Khanh vẫn còn vương nước mắt, lại đã nở nụ cười.

“Thật đó.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng đáp.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tống cổ được cái tên chó chết phiền phức này!” Vinh Khanh Khanh nói xong, quay người nhìn về phía mẫu thân nàng, “Mẫu thân, lần này người tuyệt đối không được mềm lòng, tuyệt đối không được đón Liêu Vân Phi về Quốc Công phủ. Nếu người dám đón Liêu Vân Phi về, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu nữ!”

Đại phu nhân bị lời của con gái làm cho mất hết thể diện, sắc mặt càng thêm xấu hổ không tả xiết.

--- Chương 398: Tình yêu cầu được, có giống nhau không? ---

“Khanh Khanh, lần này con thật sự hiểu lầm mẫu thân rồi. Vừa nãy khi con chưa tới, mẫu thân con còn nói muốn đưa Liêu Vân Phi đến am đường xuất gia làm ni cô đó.” Nhị phu nhân vội vàng tiếp lời, làm dịu không khí.

“Thật sao? Nhị thẩm, mẫu thân con thật sự có thể nói ra lời như vậy ư?” Vinh Khanh Khanh vẫn có chút không tin.

Đại phu nhân nghe thấy tiếng chất vấn của con gái, trong lòng một trận nhói đau.

“Đương nhiên, tất cả chúng ta đều nghe thấy mà, Nhị thẩm còn lừa con được sao?” Nhị phu nhân khẳng định gật đầu.

Vinh Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh mẫu thân mình, “Mẫu thân, con xin lỗi, vừa nãy là con hiểu lầm người rồi.”

Đại phu nhân sững sờ một chút, không ngờ con gái lại ngoan ngoãn xin lỗi mình như vậy, nàng biết ơn nhìn về phía Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nháy mắt với nàng.

Đại phu nhân nắm lấy tay Vinh Khanh Khanh, “Cũng là mẫu thân không tốt, mới khiến con phải lo lắng như vậy. Mẫu thân đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Liêu Vân Phi rồi, nàng ta không đáng để mẫu thân có nửa phần đáng thương nữa.”

“Mẫu thân có thể nghĩ như vậy là tốt nhất rồi.” Vinh Khanh Khanh nắm chặt tay mẫu thân, hai người nhìn nhau cười.

“Kìa xem, Khanh Khanh nhà chúng ta đã lớn rồi, thật chu đáo.” Nhị phu nhân trêu ghẹo nói.

“Nhị thẩm, người trêu ghẹo ta.” Vinh Khanh Khanh đỏ mặt làm nũng.

“Được rồi, không trêu người nữa, chúng ta nói chuyện khác đi.”

Một nhà vui vẻ hòa thuận trò chuyện những chuyện thường ngày, trong nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, khí tức vô cùng hòa hợp.

Tiêu Yến An cũng được mời tới, cùng nhau dùng bữa.

Dùng bữa xong, Lão phu nhân và Lão Quốc công trước tiên cho những người khác rời đi, chỉ giữ Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An lại.

“Hòa nhi, ngoại tổ phụ giữ con lại là muốn cùng con trò chuyện chuyện của Khanh Khanh và Tam hoàng tử, con thấy, chuyện này có còn chỗ để hòa hoãn hay không?” Lão phu nhân nhẹ giọng hỏi.

“Thưa ngoại tổ mẫu, nếu chuyện này là ý của Hoàng hậu thì còn chỗ để xoay chuyển, còn nếu là ý của Hoàng thượng, thì phải xem chúng ta tự quyết định thế nào.”

Lão phu nhân lập tức quay đầu nhìn Vinh Quốc công.

Vinh Quốc công nghe xong, thở dài một tiếng.

Hòa nhi nói không sai.

Sắc bén vô cùng.

Năm đó và hiện tại, thế cục đã khác rồi.

Hiện tại họ tiến thoái lưỡng nan, từ chối ban hôn nhất định sẽ chọc giận Hoàng thượng, quyền lực đã nắm trong tay cũng phải dâng cho người khác. Kế hoạch trước đó toàn bộ công sức đổ sông đổ biển, vẫn không thoát khỏi kết cục để người khác mặc sức chém giết, Khanh Khanh dù có gả cho người trong lòng, lại có thể an ổn được bao nhiêu năm? Sau này bị gia tộc liên lụy, nàng có kết cục tốt không?

Nếu tiếp tục kế hoạch trước đó, nắm giữ trọng quyền, không để người khác mặc sức chém giết, vậy hôn sự của Khanh Khanh và Tam hoàng tử liền phải định xuống.

“Ngoại tổ phụ, hôm nay ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Hoàng thượng muốn chỉ hôn Khanh Khanh với Tam hoàng tử, có hai tầng ý nghĩa.” Giọng nói của Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

“Hai tầng ý nghĩa nào?” Vinh Quốc công lập tức truy vấn.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 633


“Chuyện phương thuốc ngươi không cần quản!” Từ Thái phi lạnh giọng quát một tiếng.

“Thái phi nương nương, ta sao có thể không quản chứ! Thân thể của người có thể nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh hay không đều phụ thuộc vào việc uống loại thuốc gì mà!” Giọng Kỷ Sơ Hòa đầy vẻ sốt sắng.

--- Chương 56: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con ---

Từ Thái phi lập tức nhìn về phía Vương ma ma, hung hăng ra hiệu bằng ánh mắt.

Vương ma ma vội vàng tiến lên, “Thế tử phu nhân, nếu người muốn thể hiện lòng hiếu thảo, thì hãy đến tiểu Phật đường trong Trường Ninh cung chép vài quyển kinh Phật để cầu phúc cho Thái phi nương nương.”

“Đúng, đúng!” Từ Thái phi lập tức phụ họa.

“Ta còn muốn đích thân hầu hạ Thái phi nương nương cơ mà.” Kỷ Sơ Hòa lộ vẻ mặt thất vọng.

“Thế tử phu nhân, Thái phi nương nương bên cạnh đã có những hạ nhân như chúng ta rồi, hơn nữa sao có thể để người làm những việc thô thiển này chứ, người cứ đi chép kinh Phật đi!” Vương ma ma nói chuyện không còn vòng vo nữa.

Giờ nàng ta đã nhìn ra rồi, giao thiệp với Kỷ Sơ Hòa, phải thẳng thắn trực tiếp.

“Được, vậy ta sẽ đi Phật đường chép kinh Phật.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đồng ý.

Vương ma ma lập tức dẫn nàng ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa vừa đi, Từ Thái phi liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta thật sự rất ghét loại người không biết chừng mực như Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa bước vào Phật đường, nhìn quanh một lượt, Phật đường chỉ có một gian phòng, trên án hương thờ mấy pho tượng Phật, một bên đặt một chiếc kỷ thấp, phía trên bày một chồng kinh thư, cùng bút mực giấy nghiên.

Xem ra là đã sớm có chuẩn bị.

“Phu nhân, vì Thái phi nương nương cầu phúc, tâm thành tắc linh, người chép xong những kinh Phật này lúc nào thì lúc đó mới có thể rời khỏi Phật đường.”

“Nhiều kinh thư như vậy, ba ngày chưa chắc đã chép xong! Phu nhân chẳng lẽ không thể ở lại tiểu Phật đường này ba ngày sao?” Miên Trúc nhíu mày hỏi lại.

“Như vậy mới có thể thể hiện thành ý của Thế tử phu nhân chứ! Con dâu của cháu trai nhà ta vì muốn bà mẹ chồng bệnh nặng sớm ngày khỏe lại, còn từng bước một quỳ lạy đi triều bái đó!”

Miên Trúc còn muốn mở miệng, nhưng bị Kỷ Sơ Hòa dùng một ánh mắt ngăn lại.

“Vương ma ma nói đúng, ta cũng hy vọng Thái phi nương nương có thể sớm ngày khang phục, bởi vậy tâm thành tắc linh, ta nhất định sẽ chăm chỉ chép kinh thư ở đây.” Thái độ của Kỷ Sơ Hòa chỉ có sự chân thành.

“Phu nhân hãy ghi nhớ, kinh thư chỉ có thể một mình chép, nếu không sẽ không linh nghiệm đâu.”

“Đó là lẽ tự nhiên.” Kỷ Sơ Hòa mỉm cười gật đầu.

Vương ma ma mãn nguyện rời đi.

Kỷ Sơ Hòa đi đến trước bàn án ngồi xuống, tiện tay lật một cuốn kinh thư ra xem.

Miên Trúc cũng vội vàng lật xem, “Tiểu thư, ta vừa nói ba ngày còn là ít, nhiều thế này, bảy ngày có chép xong không đây! Tay chẳng lẽ không đứt sao!”

“Tay ta nào có yếu ớt đến thế.” Kỷ Sơ Hòa đặt kinh thư xuống, cầm lấy cây bút bên cạnh, “Đừng nhàn rỗi nữa, nghiền mực đi.”

Miên Trúc với vẻ mặt khổ sở, giúp nghiền mực.

“Tiểu thư, Từ Thái phi chắc chắn là giả bệnh, nàng ta cố ý giữ người lại để thừa cơ ra tay với người. Vương phi còn không đồng ý người ở lại, sao người còn muốn chủ động ở lại chứ?”

Kỷ Sơ Hòa nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, mới chậm rãi mở lời: “Ngươi chưa từng nghe câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con sao? Nếu ta không đến Trường Ninh cung, làm sao có thể làm rõ tình hình thực tế của Trường Ninh cung? Mỗi tháng đều có vài trăm lượng bạc chi tiêu, tích lũy lâu dài, đây tuyệt không phải là một khoản tiền nhỏ.”

Nàng lo lắng số tiền này đến lúc đó sẽ có mối liên hệ ngàn sợi vạn tơ với việc Vương phủ bị tru diệt môn.

Ban đầu khi gả vào Vương phủ, nàng chỉ nghĩ đến việc đứng vững gót chân, để cuộc sống của mình trôi qua thoải mái nhất có thể. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ của Vương gia và Vương phi đối với nàng đã khiến suy nghĩ của nàng có một chút thay đổi.

Nàng muốn làm rõ nguyên nhân Vương phủ bị tru diệt môn trong kiếp trước, giúp Vương phủ tránh khỏi tai họa diệt môn này.

Liên tục chép hai canh giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, vẫn không có ai mang cơm đến cho họ.

“Tiểu thư, đã sớm qua giờ dùng bữa rồi, sao vẫn chưa có ai mang cơm đến cho chúng ta?”

“Không sao, gần đây khẩu phần ăn tốt như vậy, bớt một bữa coi như thanh lọc dạ dày đi. Y thư nói rằng thỉnh thoảng nhịn ăn một bữa sẽ khiến thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh hơn.”

Thấy tiểu thư có tâm thái tốt như vậy, Miên Trúc cũng không oán than nữa.

Kỷ Sơ Hòa lại chép một lát, rồi đứng dậy vận động gân cốt.

“Tối nay chép đến đây thôi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, tiểu thư, ta đẩy cái bàn sang một bên trước, lát nữa chúng ta tựa vào tường mà ngủ, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.”

Dọn dẹp xong xuôi, Kỷ Sơ Hòa nằm xuống.

Miên Trúc cũng nằm xuống bên cạnh nàng.

Mấy lần Miên Trúc muốn mở miệng nhưng đều nhịn lại.

Tiểu thư có đói không, có tủi thân không, trong lòng nàng ấy chẳng lẽ không biết sao!

Ngay khi nàng tưởng tiểu thư đã ngủ rồi, giọng tiểu thư đột nhiên vang lên.

“Miên Trúc, ngày mai ngươi để mắt một chút, xem phủ y có đến Trường Ninh cung không. Nếu hắn đến, ngươi cứ trực tiếp mời hắn đến Phật đường gặp ta.”

“Tiểu thư, nếu phủ y không đến thì sao?”

“Vậy thì sau giờ Ngọ, tìm cách ra khỏi Trường Ninh cung để mời hắn đến gặp ta.”

“Vâng!” Miên Trúc đáp lại dứt khoát mạnh mẽ.

Nàng không tin, tiểu thư sẽ cam chịu để Từ Thái phi chà đạp!

Sáng hôm sau, vẫn không có người mang cơm đến, Kỷ Sơ Hòa tiếp tục chép kinh Phật.

Từ Thái phi dùng bữa sáng thịnh soạn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Phật đường.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 634


“Tầng thứ nhất, Hoàng thượng sau này muốn ra tay với Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc công phủ, Hoàng hậu và Tam hoàng tử đích tử này cũng là quân cờ bị Hoàng thượng từ bỏ, sớm đã buộc chúng ta lại với nhau, sau này ra tay cũng thuận tiện hơn nhiều.”

“Tầng thứ hai này, chính là Hoàng thượng có ý muốn lập Tam hoàng tử làm Thái tử sau này kế thừa đại thống, Hoàng thượng cũng không muốn trừ bỏ Hoài Dương Vương phủ, tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ.”

“Không phải rất nhỏ, theo ta thấy chuyện này tuyệt đối không thể.” Vinh Quốc công đáp lời.

--- Trang 297 ---

“Vậy Khanh Khanh chỉ có thể gả cho Tam hoàng tử sao?” Lão phu nhân nhìn Lão Quốc công và Kỷ Sơ Hòa.

Lão Quốc công thở dài một tiếng, “Phu nhân, việc của Khanh Khanh, nàng và Nhị tẩu cùng nhau làm đi.”

“Thật sự phải hi sinh hạnh phúc của Khanh Khanh sao?” Lão phu nhân trong lòng toàn là không đành lòng.

“Vinh gia ta khi nào sẽ hi sinh hạnh phúc của con gái để cầu quyền lực phú quý! Phu nhân, thế cục đã khác rồi, chúng ta không thể để công sức trước đây đổ sông đổ biển, một khi đã trở thành cá thịt, cả nhà đều không có kết cục tốt! Khanh Khanh gả cho Tam hoàng tử, là chính phi, thân phận tôn quý. Tam hoàng tử cũng nhất định không dám phụ Khanh Khanh! Vinh gia chỉ sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh nhất của con gái xuất giá, tuyệt đối không để con gái xuất giá không nơi nương tựa!”

Kỷ Sơ Hòa trong lòng ấm áp.

Vì nàng, Quốc công phủ còn có thể đồng lòng chống giặc, huống hồ là Khanh Khanh, cốt nhục thân thích được nuông chiều nâng trong lòng bàn tay này.

“Ngoại tổ phụ, nếu Khanh Khanh thật sự trở thành Tam hoàng tử phi, vậy thì, Tam hoàng tử chỉ có thể trở thành Trữ quân của Đại Hạ, cho dù Hoàng thượng có ý muốn một mẻ hốt gọn chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Địa vị và tôn vinh của Khanh Khanh, chúng ta sẽ bảo vệ.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi nói.

Vinh Quốc công trịnh trọng gật đầu.

……

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An ngồi trên xe ngựa về phủ, trong xe một trận tĩnh mịch.

“Phu nhân, nàng vẫn còn đang suy nghĩ hôn sự của Khanh Khanh và Tam hoàng tử sao?”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Nàng day dứt là, những chuyện thay đổi ở kiếp này còn sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến tương lai của mọi người.

Vốn dĩ, Khanh Khanh và kế hoạch của bọn họ một chút liên quan cũng không có, chỉ là một tiểu cô nương vô tư lự.

Người gả đi nhất định là phu quân được người nhà tinh chọn kỹ lưỡng, tuy không thể mọi việc thuận lợi như ý, nhưng cũng sẽ hạnh phúc.

Sau khi gả cho Tam hoàng tử, mọi thứ đều là điều chưa biết.

Không ai có thể dự đoán, những thay đổi này rốt cuộc sẽ mang đến kết quả thế nào cho nhân sinh của Khanh Khanh.

Kỷ Sơ Hòa trong lòng thật sự rất không thoải mái.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng, chỉ cần Hoài Dương Vương phủ thoát khỏi kiếp nạn đó, không bị Hoàng thượng chém cả nhà, thì có thể sống những ngày tháng bình yên ổn định rồi.

Chuyện thật sự có thể tốt đẹp như nàng dự đoán sao?

“May mà, Khanh Khanh hiện tại còn chưa có người trong lòng.” Tiêu Yến An khẽ thở dài một tiếng, phảng phất như có cảm ngộ đã trải qua bể dâu, tiếp tục nói: “Bất kể là gả hay cưới, nếu không phải người mình yêu thương, thì sẽ sinh ra bài xích trong lòng, đây là lẽ thường tình. Sự diễn giải đẹp nhất của tình yêu có lẽ là nguyện được một lòng người, đầu bạc không chia lìa đi.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn về phía Tiêu Yến An, lông mày cau lại.

Nghe giọng điệu của hắn, hình như chuyện như vậy hắn đã có nhiều kinh nghiệm lắm vậy.

Tiêu Yến An vừa quay đầu, đối diện ánh mắt của Kỷ Sơ Hòa, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.

Hắn cảm thấy lời hắn vừa nói không thể ứng nghiệm lên người Kỷ Sơ Hòa.

Ban đầu, nàng ta bị kiệu hoa nâng nhầm gả vào Hoài Dương Vương phủ, nàng trực tiếp bày tỏ chỉ cần vị trí Thế tử phu nhân, không cầu hắn một chút sủng ái nào.

Chuyện như vậy đổi lại là Kỷ Sơ Hòa, cũng nhất định sẽ giống như ban đầu, nhàn nhạt biểu thị, nàng chỉ cần thân phận Tam hoàng tử phi, không cầu sủng ái của Tam hoàng tử.

“Thế tử, thật ra, ta vẫn luôn không hiểu rõ một chuyện, muốn thỉnh giáo người một chút.” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vô cùng thành khẩn.

“Phu nhân xin cứ nói.” Tiêu Yến An không tự chủ được ngồi thẳng người, chờ Kỷ Sơ Hòa mở lời.

“Thân là nam tử, người thấy, một nam tử cả đời đạt được bao nhiêu trái tim nữ tử thì mới đủ?” Kỷ Sơ Hòa nghiêm túc hỏi.

Tiêu Yến An nghẹn ứ một chút, “Phu nhân, nguyện được một lòng người không phải ý này.”

“Ta thấy, chính là ý này đó, đạt được một người rồi, tiếp tục người tiếp theo, hết người này đến người khác.”

Tiêu Yến An nhất thời nghẹn lời.

“Thế tử, người nói, thế gian này, tình yêu mà nam tử và nữ tử cầu mong, là cùng một loại tình yêu sao?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi một câu, trong mắt cũng có chút mơ hồ.

Tiêu Yến An càng thêm không trả lời được.

Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Sơ Hòa cùng hắn trò chuyện vấn đề tình cảm giữa nam nữ.

Nhưng, suy nghĩ của nàng lại độc đáo đến vậy.

【Chương 399: Tình yêu nàng muốn, không ai có thể cho】

Giọng nói của Kỷ Sơ Hòa lại vang lên, “Ta thấy là không giống nhau. Một nữ tử cả đời chỉ có thể gả cho một nam tử, chỉ có thể cùng nam tử này đầu bạc một đời, nữ tử xưa nay cầu mong chính là trái tim của nam nhân này.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 635


“Vương ma ma, Phật đường bên kia không có động tĩnh gì sao? Nàng ta đã nhịn đói hai bữa rồi, bổn cung không tin nàng ta còn giữ được bình tĩnh.”

“Thái phi nương nương, vừa rồi nô tỳ lén đi xem, Kỷ Sơ Hòa vẫn ở đó an tĩnh chép kinh Phật.”

Từ Thái phi tức giận đặt đũa xuống, trong lòng phiền muộn vô cùng!

Đối phó với Kỷ Sơ Hòa, cứ như một cước đá vào bông vậy!

Rõ ràng Kỷ Sơ Hòa đang chịu khổ, nhưng nàng ta lại chẳng cảm thấy chút sảng khoái nào!

“Tốt! Nàng ta chẳng phải có cốt khí sao? Bổn cung cứ để nàng ta đói mãi, xem rốt cuộc nàng ta có thể nhịn đói bao lâu!”

Vừa dùng xong bữa sáng, phủ y đã đến, khám mạch định kỳ cho Từ Thái phi.

Từ Thái phi quen thói giả bệnh, người ta một khi đã lớn tuổi, ít nhiều gì cũng sẽ được chẩn đoán ra vài bệnh vặt. Cho dù tất cả đều là giả vờ, chỉ cần nàng ta cứ khăng khăng chỗ này đau chỗ kia nhức, phủ y cũng chẳng có cách nào.

Từ trước đến nay, Vương phi cũng là nhắm một mắt mở một mắt.

Phủ y cũng không dám tùy tiện kê thuốc, toàn là kê những dược liệu thanh bổ.

Lần này khám mạch xong, phủ y còn chưa ra khỏi Trường Ninh cung thì đã bị Miên Trúc chặn lại.

“Trương phủ y, ta là nha hoàn hạng nhất bên cạnh Thế tử phu nhân, phu nhân muốn mời ngài đến tìm hiểu bệnh tình của Thái phi nương nương.”

“Được, xin cô nương dẫn đường.”

Miên Trúc đưa Trương phủ y đến tiểu Phật đường.

Kỷ Sơ Hòa ngồi trước án, vẫn đang chép kinh thư, Trương phủ y lập tức tiến lên hành lễ.

--- Trang 44 ---

“Kính chào phu nhân.”

“Trương phủ y miễn lễ, ngồi đi.” Kỷ Sơ Hòa đặt bút xuống, nhấc tay lên, ý bảo Trương phủ y ngồi đối diện nàng.

Trương phủ y đặt hòm thuốc xuống và ngồi.

“Trương phủ y, làm phiền ngài viết ra phương thuốc đã kê cho Thái phi nương nương để ta xem qua một chút.”

“Vâng, phu nhân.” Trương phủ y cầm bút viết phương thuốc ra.

“Xem ra Thái phi nương nương là tâm hỏa vượng thịnh, những thứ này toàn là dược liệu thanh bổ.”

“Phu nhân còn thông hiểu y lý?”

“Biết sơ sơ một hai.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, cầm bút lại viết một phương thuốc mới, “Trương phủ y xem phương thuốc của ta thế nào?”

Trương phủ y vừa nhìn thấy vị Hoàng liên kia đã nhíu mày.

“Cái này... không giấu gì phu nhân, phương thuốc này, Thái phi nương nương e rằng sẽ không dùng.”

“Lương dược khổ khẩu, Thái phi nương nương đã lâm bệnh tự nhiên phải đối chứng hạ dược, mới có thể hồi phục. Chẳng lẽ bệnh nhân còn có thể kén cá chọn canh, muốn ăn gì thì ăn đó sao? Trương phủ y nghĩ sao?” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng hỏi, tiếng nói tuy khẽ, nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm không thể bỏ qua.

“Ta đã hiểu.” Trương phủ y lập tức tỏ thái độ.

Vương phủ hiện do Thế tử phu nhân quản gia, hắn tự nhiên là nghe theo Thế tử phu nhân.

--- Chương 57: Một liều thuốc mạnh, bệnh tan hết ---

Hoàng liên: Vị đắng, tính hàn, thanh nhiệt táo thấp, tả hỏa giải độc.

“Phụt!” Từ Thái phi vừa uống một ngụm thuốc liền phun ra!

Đắng đến mức mặt nàng ta biến dạng, khó lòng tả xiết.

“Thái phi nương nương, người sao vậy?” Vương ma ma lo lắng nhìn Từ Thái phi.

“Phì phì phì! Nước, mang nước cho bổn cung!”

Vương ma ma vội vàng bưng một chén nước đến, Từ Thái phi nuốt ừng ực một ngụm lớn, nhưng vị đắng đó sao cũng không trôi, nàng ta không khỏi rùng mình một cái.

“Mứt, kẹo mạch nha, tất cả đều mang tới cho bổn cung!”

“Vâng.” Vương ma ma vội vàng đi lấy.

Sau khi ngậm một miếng kẹo mạch nha, sắc mặt Từ Thái phi cuối cùng cũng khá hơn một chút.

“Thái phi nương nương, thang thuốc này có chuyện gì vậy?” Vương ma ma không hiểu hỏi.

“Ngươi còn dám hỏi bổn cung, hôm nay đã sắc thuốc thế nào? Sao lại đắng như vậy?” Từ Thái phi liên tục chất vấn.

“Vẫn là sắc như bình thường thôi, ồ! Đúng rồi, hôm nay phủ y lại lấy một ít thuốc mới đến, mang thuốc kê hôm qua đi rồi, nói những loại thuốc này càng hợp bệnh hơn.” Vương ma ma nâng bát lên ngửi một chút, mùi vị hình như có chút không đúng.

“Thuốc hôm nay có phương thuốc không?” Từ Thái phi giận dữ hỏi, nàng ta muốn xem thử, đổi thuốc gì mà lại đắng đến vậy!

“Không có.”

“Hắn ta dám tùy tiện đổi thuốc cho bổn cung! Lập tức gọi hắn qua đây.”

“Vâng.”

Từ Thái phi vốn định dạy Trương phủ y một bài học thật nặng.

Không ngờ Trương phủ y lại đến cùng với Vương phi.

Khi nhìn thấy Vương phi, lời chất vấn đến bên môi Từ Thái phi lập tức nuốt ngược vào trong.

Nàng ta có chút hiểu ra rồi.

Thuốc đột nhiên bị đổi, có lẽ không phải Trương phủ y tự ý hành động, hắn không có cái gan đó!

Đây là ý của Vương phi phải không?

Vương phi là nghe Trương phủ y nói Hòa nhi tìm hắn, đã đổi phương thuốc Hoàng liên cho Thái phi, nàng ấy lập tức hiểu ra dụng ý của Hòa nhi.

Nếu không phải Từ Thái phi quá đáng, tin rằng Hòa nhi cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.

“Thái phi nương nương, hôm nay người cảm thấy thế nào?” Vương phi cố ý hỏi.

“Vẫn như vậy.” Từ Thái phi không vui đáp lại, sau đó, nàng ta chuyển ánh mắt sang Trương phủ y, “Trương phủ y, nghe nói hôm nay ngài đã đổi lại một phương thuốc mới cho bổn cung?”

“Bẩm Thái phi nương nương, đúng vậy, phương thuốc mới phù hợp hơn với bệnh tình của người.” Trương phủ y cung kính đáp, không nói thêm một chữ nào.

“Bổn cung thấy phương thuốc hôm qua rất tốt, uống một thang đã thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần đổi phương thuốc mới.” Từ Thái phi vừa nghĩ đến vị đắng đó đã thấy buồn nôn, nàng ta tuyệt đối không thể uống lần thứ hai.

“Thái phi nương nương, Trương phủ y y thuật cao minh, hắn đã đổi phương thuốc mới cho người, chắc chắn phương thuốc mới hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, bệnh nhân đương nhiên phải nghe lời đại phu.” Vương phi uyển chuyển ngăn cản.

Từ Thái phi nghẹn lời.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 636


“Nhưng, nam tử thì sao? Nữ tử bên cạnh tuyệt đối không thể chỉ có một, thông phòng, tiểu thiếp, chính thất, ngoại thất, hết người này đến người khác xuất hiện trong sinh mệnh hắn, hắn làm sao có thể chỉ cầu mong trái tim một người chứ? Tự nhiên là đến một người, cầu một người, hết người này đến người khác.”

Tiêu Yến An càng thêm không lời để đáp.

“Nếu đem tình cảm giữa nam nữ coi là việc kinh doanh, vậy thì nữ tử chính là kẻ ngốc bị lừa ngay cả vốn lẫn lời đều mất trắng. Thay vì cầu mong loại tình cảm bị chém giết chia năm xẻ bảy này, không bằng đặt tinh lực vào những chuyện khác, khẳng định thu hoạch lợi ích càng lớn.” Kỷ Sơ Hòa cuối cùng đưa ra kết luận.

Tiêu Yến An chợt hiểu ra.

Nàng không phải là vô dục vô cầu.

Là thứ nàng muốn hắn không thể cho.

Tình yêu nàng muốn, là hoàn toàn từ thân đến tâm, chỉ thuộc về riêng nàng một người, kiếp này kiếp này, chỉ yêu nàng một người, chỉ cùng nàng một người đầu bạc.

Hắn từ đầu đã không còn cơ hội rồi.

“Nếu, ta là Khanh Khanh, ta cũng không thấy gả cho Tam hoàng tử là chuyện gì xấu, nếu ta không thể mẫu nghi thiên hạ, đều là do ta không đủ nỗ lực.” Kỷ Sơ Hòa lại nói một câu.

Tiêu Yến An liền biết, hắn đoán không sai.

Nàng quả nhiên có suy nghĩ này.

“Nhưng, Khanh Khanh rốt cuộc không phải ta, hôn sự này đối với nàng có lẽ cứ như trời sập vậy. Giống như Thế tử đã nói, may mà, nàng hiện tại chưa thích ai, có lẽ, nàng cũng dễ chấp nhận hơn một chút đi.”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Thế tử phủ đã đến.

“Thế tử, ngày mai Hoàng hậu nương nương sẽ phái người tới cùng ta kiểm kê Trường Công chúa phủ cùng y quán và hàng hóa trong các cửa hiệu, người trước tiên hãy đặt những tập bản vẽ trong tay xuống, giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng dặn dò.

“Được.” Tiêu Yến An gật đầu đáp lời.

……

Ngày hôm sau.

Không biết Hoàng hậu dùng cách gì, lại mời cả ma ma chưởng sự bên cạnh Thái hậu đến.

Ma ma chưởng sự trong cung của Hoàng hậu cũng đến, Kỷ Sơ Hòa cũng có vài người của riêng mình.

Do nàng dẫn theo một hàng người này, trước tiên đến Trường Công chúa phủ.

Trường Công chúa ngồi trên ghế trong sân, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Kỷ Sơ Hòa.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Trường Công chúa trông như già đi mười tuổi, tóc bạc hai bên thái dương sắp che khuất hết tóc đen rồi.

Trên người nàng, cũng không còn là gấm vóc lụa là, mà là quần áo vải thô của dân thường.

Những điều này đều rõ ràng cho thấy, nàng đã không còn là Trường Công chúa tôn quý nữa, sau này nàng, chỉ là thứ dân Tiêu Trăn Trăn.

Cho nên, không còn ai hành lễ với nàng, ngược lại, đến lượt nàng phải đứng dậy hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

Đương nhiên, Tiêu Trăn Trăn tuyệt đối sẽ không hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa cũng không để ý chuyện này, không màng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Tiêu Trăn Trăn, trực tiếp mở lời: “Tiêu Trăn Trăn, Hoàng thượng Thái hậu khai ân, cho phép người thu dọn ít đồ lặt vặt rời khỏi Đế đô, những thứ người cần đều đã thu dọn xong chưa?”

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi và Hoàng hậu cấu kết với nhau làm điều xấu, đây là muốn đến tịch thu gia sản của bản cung sao?”

“Tiêu Trăn Trăn, chú ý lời nói của người! Ở đây, đã không còn Trường Công chúa, người mà còn tự xưng bản cung, chính là phạm tội thất ngôn, cần tát vài cái để dạy dỗ đó.” Ma ma bên cạnh Hoàng hậu tốt bụng nhắc nhở.

“Ngươi tính là thứ chó má gì, cũng dám trước mặt bản cung mà sủa bậy!” Trường Công chúa đột nhiên mất kiểm soát mà gào thét.

“Người đâu, Tiêu Trăn Trăn lại phát bệnh rồi, dẫn nàng ta xuống!” Quế ma ma bên cạnh Thái hậu đi trước quát lên.

Lập tức có người đi tới, ấn giữ Trường Công chúa, kéo nàng ta xuống.

“Thế tử phu nhân, Tiêu Trăn Trăn mắc bệnh điên trong người, nô tỳ tự tiện hạ lệnh kéo nàng ta xuống, cũng là sợ nàng ta va chạm với ngài.” Quế ma ma khách khí giải thích với Kỷ Sơ Hòa.

“Vẫn là Quế ma ma suy nghĩ chu đáo.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng gật đầu, “Xem ra, những thứ Trường Công chúa muốn mang đi đã thu dọn xong rồi, chúng ta bắt đầu kiểm kê đi.”

“Vâng.” Tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.

Rất nhanh, những thứ có thể bán trong Trường Công chúa phủ, toàn bộ đều được khiêng ra.

Trừ vài món đồ gia dụng ra, đã không còn bất cứ thứ gì đáng giá.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Kỷ Sơ Hòa.

Những món đồ gia dụng này cũng có thể đổi lấy chút tiền, còn hơn không có.

Kiểm kê xong đồ đạc trong phủ mất tròn ba canh giờ, Kỷ Sơ Hòa không nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn người đến y quán kiểm kê dược liệu.

Mãi đến khi trời tối, mới kiểm kê xong xuôi đồ đạc của y quán.

Kỷ Sơ Hòa cho người làm ba quyển sổ sách y hệt nhau, lần lượt do nàng, Thái hậu và Hoàng hậu, mỗi người giữ một bản.

Trên đó ghi chép chi tiết tên vật phẩm cùng giá nàng nguyện ý thu mua, rõ ràng sáng tỏ.

“Hai vị ma ma, hôm nay thật sự vất vả cho hai vị rồi, phiền thỉnh đem quyển sổ này dâng lên Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương.” Kỷ Sơ Hòa nói với hai người.

Quế ma ma nhận lấy sổ sách, đáp lời: “Vâng, Thế tử phu nhân, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Trịnh ma ma bên cạnh Hoàng hậu cũng tương tự nhận lấy sổ sách, “Thế tử phu nhân, hôm nay nô tỳ theo kiểm kê hàng hóa cả một ngày, thật sự cảm thấy lo lắng của Hoàng hậu nương nương không phải không có lý, từ Trường Công chúa phủ không kiểm kê ra được thứ gì đáng giá, những dược liệu kia ngài lại định giá theo giá cao nhất trên thị trường, sau đó, lại đem đến y quán do ngài tự mở, y quán của ngài khám bệnh bốc thuốc rẻ như vậy, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng phải còn phải khiến ngài lỗ tiền sao?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 637


“Trịnh ma ma không cần lo lắng, chỉ cần hàng tốt, ta nguyện ý trả giá, hơn nữa, hành y tế thế, cũng là tích đức hành thiện, dù ta có lỗ một chút, cũng coi như tích phúc báo rồi.”

“Ngày mai kiểm kê cửa hiệu, trong cửa hiệu mới mở đó lại có thể có thứ gì tốt.”

“Đồ đạc trong cửa hiệu, chủng loại nhiều vô kể, có rất nhiều hàng hóa, có lẽ còn là thứ phẩm, nhất định sẽ rất vất vả. Nhưng, đáng giá nhất, cũng là hàng của cửa hiệu. Trịnh ma ma, người hãy đưa một lời nhắn cho Hoàng hậu nương nương, cho dù cuối cùng những thứ này cộng lại, còn không đủ tiền bồi thường, thì cũng không kém bao nhiêu rồi.”

“Có lời của Thế tử phu nhân này, nô tỳ liền an lòng rồi, Hoàng hậu nương nương thật không dễ dàng gì.”

--- Trang 298 ---

“Ta hiểu.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

“Lần này may mà có Thế tử phu nhân.”

“Trịnh ma ma khách khí rồi.”

“Vậy nô tỳ không quấy rầy Thế tử phu nhân nữa, xin cáo lui trước.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn Trịnh ma ma lên xe ngựa xong, lập tức nâng tay xoa xoa bờ vai đau nhức.

Ngày mai lại kiên trì thêm một ngày!

Thái hậu và Hoàng hậu gần như cùng lúc nhận được sổ sách.

Thái hậu lật xem sổ sách, tuy trong lòng vẫn rất phẫn nộ, nhưng giá cả ghi trên đó lại khiến nàng không thể tìm ra lỗi gì.

“Cứ theo quyển sổ sách này mà xem, Kỷ Sơ Hòa nữ nhân này không thể xem thường.”

Hoàng hậu xem xong sổ sách, hít sâu một hơi, “Thái hậu nương nương nhất định không thể tìm ra sai sót gì rồi. May mà, bản cung đều có chút may mắn, Kỷ Sơ Hòa không phải là kẻ địch của bản cung.”

……

Kiểm kê cửa hiệu, mất trọn một ngày thời gian.

Chất lượng hàng hóa không đồng đều.

Cửa hiệu của nàng, vĩnh viễn không thể nhập loại hàng hóa này.

【Chương 400: Chuột Chạy Qua Đường, Không Người Đồng Tình】

Kỷ Sơ Hòa cũng tương tự làm sổ sách kiểm kê thành ba bản, đưa cho Thái hậu và Hoàng hậu mỗi người một bản.

Sau khi tổng số mục đối chiếu rõ ràng, bên Hoàng hậu, vẫn phải đưa cho Kỷ Sơ Hòa thêm một ngàn ba trăm lượng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng hậu liền cho người đưa một ngàn ba trăm lượng này đến tay Kỷ Sơ Hòa.

Sau khi tài khoản được làm rõ, Kỷ Sơ Hòa liền cho Cận đại nhân thông báo những người dân cần bồi thường nhanh chóng đến phủ nha, thương lượng sự việc bồi thường.

Đến giờ mọi người vẫn còn không dám tin, những người dân thường như họ lại có thể đấu đổ Trường Công chúa, hơn nữa còn có thể nhận được bồi thường của Trường Công chúa.

“Chúng ta thật sự có thể nhận được bồi thường sao?” Có người nhỏ giọng mở lời.

“Đã gọi chúng ta đến rồi, nhất định là có thể rồi.”

“Chuyện này, vẫn phải nhờ vào Thế tử và Thế tử phu nhân, nếu không, dựa vào những lão bách tính như chúng ta, làm sao có thể đấu đổ Trường Công chúa chứ.”

“Phải đó, phải đó, nghe nói, lần bồi thường này nếu không phải Thế tử phu nhân đứng ra gánh vác, chúng ta cũng chưa chắc đã nhận được.”

“Thế tử phu nhân vì để chúng ta có thể nhận được bồi thường, còn tiếp nhận luôn cả những hàng nát trong cửa hiệu của Trường Công chúa rồi.”

“Thế tử phu nhân thật là tấm lòng nhân hậu.”

“Mau nhìn kìa, Thế tử phu nhân đến rồi!” Có người nhắc một câu, ánh mắt của mọi người toàn bộ đều nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa lần lượt quét qua những người trước mặt, chậm rãi mở lời, “Hôm nay gọi mọi người đến là muốn đem vụ án này hoàn toàn kết thúc, mọi người có lẽ cũng đã nghe nói, Tiêu Trăn Trăn bản thân không lấy ra được tiền để bồi thường cho mọi người, cho nên, chuyện bồi thường hôm nay cũng muốn cùng mọi người nói rõ chi tiết.”

“Hai ngày nay, ta đã tiếp nhận toàn bộ hàng hóa có thể bán được ở phủ đệ, y quán, cửa hiệu của Tiêu Trăn Trăn, sẽ niêm yết giá công khai để bán những thứ này, số tiền thu được, sẽ dùng để bồi thường cho mọi người.”

Mọi người vừa nghe, lập tức nhỏ giọng bàn tán.

“Theo lời Thế tử phu nhân nói vậy, chúng ta còn phải chờ nàng bán hết những thứ này, đổi lấy tiền, mới có thể bồi thường cho chúng ta sao.”

“Ai, ta cứ nghĩ, không có chuyện tốt đẹp như trực tiếp nhận tiền đâu.”

“Thế này cũng tốt hơn không có, hãy biết đủ đi.”

“Mọi người trước tiên hãy im lặng một chút, lắng nghe Thế tử phu nhân nói hết lời.” Cận đại nhân mở lời cắt ngang cuộc bàn tán của mọi người.

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

“Ta ở đây sẽ nói rõ chi tiết về phương pháp bồi thường cùng mọi người, mọi người có thể dựa theo nhu cầu của mình mà chọn phương pháp bồi thường phù hợp với mình. Một là, mọi người có thể chọn dùng hàng hóa để đổi tiền, có thể đến cửa hiệu, y quán của ta, lấy hàng hóa có giá trị tương đương; hai là chọn lấy tiền, ta sẽ trong vòng mười ngày tính toán rõ ràng toàn bộ tiền bồi thường cho mọi người.”

Lời của Kỷ Sơ Hòa vừa dứt, mọi người lại bắt đầu kịch liệt bàn tán.

Kỷ Sơ Hòa yên lặng chờ mọi người bàn tán, cũng coi như cho họ một chút thời gian lựa chọn.

--- Trang 300 ---

Nàng một chút cũng không ghen tị Lâm Tư Du cũng nhận được thưởng tứ của phu nhân.

Nàng vui mừng là bởi. Những trang sức kia phu nhân là để Miên Trúc tùy ý chọn, nhưng những vật phẩm phu nhân thưởng cho nàng, đó đều là do phu nhân tự tay chọn lựa!

Trong lòng phu nhân, nàng vẫn có sự khác biệt!

Phu nhân vẫn là yêu thương nàng hơn một chút!

“Đông Linh, ngươi ngây ngô cười cái gì?” Kỷ Sơ Hòa vừa quay đầu, liền thấy Đông Linh cười rạng rỡ, để lộ hai hàng răng nhỏ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 638


“So với Lâm di nương, phu nhân vẫn là yêu thương ta hơn một chút, chỉ cần nghĩ đến, ta liền vui vẻ.” Nói xong, Đông Linh còn lắc lắc chiếc vòng vàng rực rỡ ngũ sắc trên tay.

Kỷ Sơ Hòa đi tới, sờ sờ cái bụng nhô cao của nàng.

“Con cũng phải ngoan, đừng quá làm khó di nương của con, sau này mẫu tử bình an, đều có thưởng.”

Đông Linh vội vàng vỗ vỗ bụng, cúi đầu nói với đứa trẻ còn trong bụng: “Nghe thấy không, phu nhân muốn ban thưởng rồi! Mẹ con ta đều phải cố gắng lên đó!”

Kỷ Sơ Hòa nhìn dáng vẻ của Đông Linh, không nhịn được bật cười.

Nhũ mẫu ôm Hữu Nhi từ bên ngoài đi vào, Hữu Nhi vừa nhìn thấy mẫu thân, lập tức vươn tay đòi mẫu thân ôm.

Kỷ Sơ Hòa đón lấy Hữu Nhi, bóp bóp khuôn mặt nhỏ của hắn.

Hữu Nhi lập tức cười tươi với mẫu thân, chỉ là, vừa hé đôi môi nhỏ hồng hào, nước dãi liền chảy ra, để lộ hai chiếc răng cửa nhỏ trắng tròn càng thêm đáng yêu.

Kỷ Sơ Hòa cầm khăn tay lau nước dãi cho Hữu Nhi, “Xem ra, Hữu Nhi lại sắp mọc răng rồi.”

Hữu Nhi y y a a đáp lại mẫu thân, nước dãi cũng chảy không ngừng.

Đông Linh đã sớm cảm thấy, phu nhân đối với Tiểu Nguyên Bảo khác biệt, quả thực như con ruột vậy, từ khi Hữu Nhi sinh ra, phu nhân đều tự tay chăm sóc.

“Phu nhân, đợi ta sinh ra đứa nhỏ trong bụng này, cũng đưa đến cho phu nhân nuôi dưỡng.” Đông Linh còn tưởng rằng, phu nhân yêu thích hài tử.

Chỉ cần phu nhân thích, đứa con nàng sinh ra đều là của phu nhân.

“Ngươi thật là nỡ lòng! Đợi ngươi sinh ra, nếu là nữ nhi, vẫn cứ ký dưới danh nghĩa của ta, để ta có đủ cả trai lẫn gái. Tuy nhiên, ngươi tự nuôi dưỡng bên mình, người ta đều nói nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, đỡ phải không nuôi dưỡng liền không thân thiết, ngươi yên tâm, hai đứa trẻ ta đều yêu thương như nhau.”

“Được ạ.” Đông Linh gật đầu.

Dù sao phu nhân nói gì thì là nấy, nàng nghe theo sự sắp xếp của phu nhân.

“Phu nhân, vậy hài tử của Lâm di nương, sau này sẽ sắp xếp thế nào?” Đông Linh khẽ hỏi, chưa đợi Kỷ Sơ Hòa trả lời, nàng liền vội vàng giải thích, “Phu nhân, người đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ là lo lắng, đều là thiếp, con ta sinh ra đều được ghi tên dưới danh nghĩa phu nhân, trở thành đích tử, đích nữ, mà hài tử của Lâm di nương không ghi dưới danh nghĩa phu nhân, thì sẽ là thứ tử thứ nữ, nàng ấy có cảm thấy không công bằng không?”

“Trên đời này, nào có công bằng gì để nói? Ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao, thai này của ngươi nếu là nữ nhi, liền ghi dưới danh nghĩa của ta. Nếu là nam hài cũng sẽ là thân phận thứ tử. Cả đời này của ta, dưới danh nghĩa chỉ có một trai một gái là đủ rồi.”

“Ta hiểu rồi! Thai này của ta không thể là nam hài, nhất định là một nữ hài, nhất định sẽ để phu nhân có đủ cả trai lẫn gái!”

【Chương 403: Để các ngươi ở lại, tự làm hại lẫn nhau】

Nàng sẽ không xoắn xuýt tình huống Đông Linh vừa nói.

Nếu Lâm Tư Du thực sự có suy nghĩ như vậy, thì đó cũng là nàng ta si tâm vọng tưởng rồi.

Trong phủ này, nàng mới là chủ mẫu.

Không thể bị một thị thiếp dắt mũi.

Hiện giờ, bất kể là cửa hàng hay trong phủ, đều đã đạt đến trạng thái lý tưởng của Kỷ Sơ Hòa.

Hiện tại nàng trong tay đã có một vạn lượng bạc có thể vững vàng cất giữ, còn có mấy ngàn lượng dùng để xoay sở, ba gian y quán, ba gian tiệm, một đội thương.

Gia sản như vậy đã xem như rất giàu có rồi.

Đương nhiên chỉ có thể so với những người không có tổ sản.

Nền tảng của những thế gia trăm năm kia, nàng càng không thể so bì.

“Đông Linh, hôm nay là ngày mấy tháng mấy rồi?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi.

“Bẩm phu nhân, hôm nay là mùng chín tháng tư rồi ạ.”

“Đã là mùng chín tháng tư rồi sao!” Kỷ Sơ Hòa không khỏi nhíu mày.

Nàng vẫn luôn vướng mắc một chuyện.

Đó chính là thiên tai sắp ập đến.

Bước vào tháng năm, mưa bắt đầu nhiều hơn, cho đến khi sau đó bùng phát hồng tai.

Lực lượng của nàng cũng rất nhỏ bé, lại còn phải lo lắng đến hoàn cảnh của bản thân, chưa từng nghĩ đến chút sức mọn của mình có thể chống lại thiên tai. Nhưng, nàng vẫn muốn cố gắng hết sức để cứu vớt sinh mạng con người.

Hơn nữa, trận thiên tai này cũng có liên quan đến Hoài Dương Vương phủ.

27. Nàng nhớ, kiếp trước Hoài Dương Vương phủ đã huy động tất cả lương thực dự trữ để cứu tế nạn dân. Hoàng thượng còn cho rằng, Hoài Dương Vương phủ chưa dốc hết sức mình.

Kiếp trước, Thẩm Thừa Cảnh đã nhận được nhiệm vụ vận lương đến Hoài Dương.

Nàng vốn muốn Thẩm Thừa Cảnh đi an trí nạn dân, nhưng Thẩm Thừa Cảnh nói, đó là ý của Hoàng thượng, không phải hắn có thể lựa chọn, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là Thẩm Thừa Cảnh muốn trở về Hoài Dương hưởng thụ chút phong quang, sau đó, gặp gỡ tâm thượng nhân của hắn, Kỷ Thanh Viện.

Đáng tiếc, kiếp trước, Hữu Nhi của nàng đều bị Kỷ Thanh Viện hại chết, nàng mới biết được bí mật này của Thẩm Thừa Cảnh.

Với thủ đoạn và tâm cơ của Thẩm Thừa Cảnh, hắn sẽ nói một lời tốt đẹp cho Hoài Dương Vương phủ sao?

Nói không chừng, Hoàng thượng cho rằng Hoài Dương Vương phủ không tận lực, đều là do Thẩm Thừa Cảnh ở sau lưng dèm pha.

Dù thế nào đi nữa, lần này Hoài Dương Vương phủ tuyệt đối không thể hào phóng xuất tiền mà không thu được chút lợi lộc nào.

Xem ra, mấy ngày này phải dành thời gian đi một chuyến Vũ Dương Hầu phủ, nắm rõ tình hình triều đình rồi mới tính toán.

……

Hoàng cung.

Ngày đó, sau khi Hoàng thượng công khai phủ định thân phận của Kỷ Thanh Viện, nàng ta liền bị giam lỏng trong cung của mình.

Hoàng thượng không còn sủng hạnh nàng ta nữa.

Nàng ta chỉ có thể từ miệng cung nữ dò la tin tức.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 639


Từ Thái phi vội vàng nhận lấy nhét vào miệng, lập tức, nếp nhăn trên mặt nàng lại sâu thêm mấy đường!

Vì sao mứt khô này không ngọt, ngược lại còn hơi chua!

Đắng và chua hòa quyện trong miệng nàng, cái mùi vị đó thật sự khó chịu không tả nổi!

--- Trang 45 ---

"Thái phi nương nương đã uống thuốc là ta yên tâm rồi, ta xin cáo lui trước, tối ta lại mang thuốc đến." Vương phi thu lại bát thuốc, đứng dậy rời đi.

Nàng vừa đi, Từ Thái phi lập tức nhổ miếng mứt khô trong miệng ra.

"Đường! Đường!" Nàng vươn tay về phía Vương ma ma.

Vương ma ma vội vàng mang đường tới.

Từ Thái phi ngậm đường, vẫn không thể át đi vị đắng trong miệng.

"Thái phi nương nương, Vương phi nói nàng ấy tối còn tới mang thuốc, bệnh của người nếu không khỏi, nàng ấy cứ liên tục mang tới thì làm sao đây ạ?" Vương ma ma lo lắng nói.

"Ối!" Từ Thái phi vẫn không nhịn được, trực tiếp nôn ra.

Vốn dĩ đã không ăn được bao nhiêu, lần nôn này, thật khiến Từ Thái phi kiệt sức.

Nôn đến khi cả nước chua trong dạ dày cũng trào ra, nàng mới dần hồi phục.

Nàng yếu ớt nằm trên ghế quý phi, trước mắt toàn là sao.

"Thái phi nương nương, trong thuốc này chắc chắn có hoàng liên." Vương ma ma đoán.

"Họ dám cho bổn cung uống hoàng liên!" Từ Thái phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Thuốc này không thể uống nữa, uống nữa thì bổn cung dù không bệnh cũng thành bệnh rồi!"

"Vương ma ma, ngươi nghĩ cách đi, bổn cung bây giờ không thể nói mình đã khỏe, nếu không thì còn mặt mũi nào nữa? Tất cả hạ nhân trong Vương phủ đều đang ở sau lưng cười nhạo bổn cung!"

Vương ma ma vẻ mặt khó xử, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách hay nào.

"Thái phi nương nương, nô tỳ nghĩ mấu chốt nằm ở Kỷ Sơ Hòa, Vương phi là vì Kỷ Sơ Hòa mà trút giận mới đưa hoàng liên tới, hay là chúng ta cho Kỷ Sơ Hòa chút đồ ăn?"

"Ngươi đi sắp xếp, nhưng, không được cho nàng ta ăn quá ngon!"

"Nô tỳ biết rồi."

Kỷ Sơ Hòa vẫn đang chép kinh Phật, Miên Trúc ở bên cạnh thu dọn những trang giấy đã chép xong.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Vương ma ma dẫn theo một nha hoàn nhỏ đi vào.

Kỷ Sơ Hòa ngồi yên không động, chỉ ngẩng mắt nhìn về phía Vương ma ma.

Miên Trúc vừa nhìn đã thấy cái thực hạp trong tay nha hoàn nhỏ kia, không dám tin mà mở to mắt.

Tiểu thư đúng là thần thánh!

Đây không phải là thời gian dùng bữa, vậy mà lại đưa bữa cho các nàng.

"Bái kiến Thế tử phu nhân." Vương ma ma hành lễ, vẻ mặt áy náy giải thích: "Thế tử phu nhân đừng trách, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thái phi nương nương, không ngờ những nha hoàn kia từng người một lại không có chút ghi nhớ nào, lại quên mất Thế tử phu nhân vẫn còn ở Phật đường chép kinh Phật, thế mà không có ai mang cơm canh tới!"

"Không sao, thân thể Thái phi nương nương là quan trọng nhất." Kỷ Sơ Hòa cười nhạt đáp.

"Phu nhân không trách nô tỳ là được rồi, mời dùng bữa đi ạ." Vương ma ma đặt thực hạp xuống, lại làm ra vẻ quát mắng nha hoàn phía sau, "Nếu còn quên không đưa cơm cho Thế tử phu nhân, coi chừng cái da của ngươi!"

"Nô tỳ biết lỗi rồi." Nha hoàn nhỏ sợ hãi đáp.

Kỷ Sơ Hòa thản nhiên nhìn Vương ma ma biểu diễn.

Vương ma ma bị Kỷ Sơ Hòa nhìn đến cả người đều ngượng ngùng, vội vàng nói: "Nô tỳ xin cáo lui trước."

Nàng vừa đi, Miên Trúc lập tức mở thực hạp.

"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có đồ ăn! Đây... đây là cái gì vậy!"

Nụ cười chỉ thoáng hiện trên mặt nàng.

Kỷ Sơ Hòa nhìn một cái.

Trong thực hạp có hai cái bánh bao chay, một đĩa rau xanh.

Nàng cầm một cái bánh bao chay đưa vào tay Miên Trúc, "Ăn đi, thân ở Phật đường, không nên ăn mặn."

Miên Trúc bẻ một nửa, đặt nửa còn lại vào, cắn nhỏ miếng bánh bao chay trong tay.

"Làm gì vậy?"

"Ta ăn một nửa là đủ rồi, nửa còn lại để dành."

Miên Trúc là để dành cho tiểu thư, nhỡ buổi tối lại không có thì sao? Nàng da dày thịt béo đói mấy bữa cũng chẳng sao.

"Buổi tối còn có, yên tâm ăn đi." Kỷ Sơ Hòa cầm nửa cái bánh bao chay còn lại nhét vào tay Miên Trúc.

Miên Trúc lúc này mới yên tâm ăn.

Quả nhiên như Kỷ Sơ Hòa đã nói, vừa đến giờ ăn tối, nha hoàn nhỏ đã xách thực hạp đến đưa cơm cho các nàng.

Lần này là hai cái bánh bao chay, một bát cháo trắng, còn kèm theo một đĩa rau chay.

Tốt hơn buổi trưa một chút.

Ngoài việc đưa đồ ăn đến, còn đưa thêm một tấm chăn dày hơn.

"Tiểu thư, tối nay có thể ngủ mềm mại hơn rồi."

"Ừm, đi trải giường đi, tối nay chúng ta nghỉ sớm một chút."

"Dạ."

Từ Thái phi nhìn những món ngon bày trên bàn mà không có chút thèm ăn nào.

"Thái phi nương nương, người ít nhiều gì cũng phải ăn một chút chứ, người cả ngày chẳng ăn được bao nhiêu, như vậy sẽ hại thân đấy ạ." Vương ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên.

"Một chén thuốc đó vào bụng, đừng nói hôm nay bổn cung ăn không nổi cơm, dù là ngày mai bổn cung cũng chẳng có khẩu vị gì!"

"Tham kiến Vương phi." Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng hành lễ.

Ánh mắt Từ Thái phi tức thì lóe lên một tia hoảng loạn.

"Nàng ấy sao lại tới nữa? Bổn cung không phải đã sai người đưa cơm cho Kỷ Sơ Hòa rồi sao?"

Vương ma ma cũng không biết là nguyên do gì.

Theo lý mà nói, Vương phi sẽ không làm tuyệt tình đến mức này.

Chẳng lẽ, lần này là muốn xé rách mặt với Thái phi nương nương, ra tay thật sự rồi?

Vương phi mặt tươi rói đi vào, "Thái phi nương nương, ta đến đưa thuốc cho người đây."
 
Back
Top