Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 610


“Phu nhân, bên ngoài đến rất nhiều người, xem ra đều là đến phô tử của chúng ta.” Chưởng quỹ của phô tử cũng nghĩ giống như Đông Linh trong lòng.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy Liêu Vân Phi trong đám người, ánh mắt lập tức trầm xuống.

“Đông Linh, ngươi vào trà thất đợi, không có sự cho phép của ta, không được đi ra.” Kỷ Sơ Hòa lập tức phân phó.

“Phu nhân, có chuyện gì vậy?” Đông Linh có chút lạ lùng, lập tức nhìn về phía đám người, thoáng cái đã nhìn thấy bóng dáng Liêu Vân Phi.

“Nàng ta còn dám đến!”

“Vào trà thất nghỉ ngơi, ở đây có ta.” Kỷ Sơ Hòa lại nói một lần nữa, lần này, ngữ khí nghiêm khắc hơn nhiều so với vừa rồi.

“Ồ.” Đông Linh lúc này mới miễn cưỡng đi vào.

Nếu không phải nàng đang mang thai, nàng nhất định phải cùng Liêu Vân Phi mắng một trận, không, đánh một trận!

Kỷ Sơ Hòa đi thẳng đến cửa phô tử, chặn Liêu Vân Phi lại, không cho Liêu Vân Phi có cơ hội xông vào phô tử gây náo loạn.

Liêu Vân Phi lần này, có chuẩn bị mà đến, chỉ riêng đám gia hỏa mang theo đã có hai ba mươi người.

“Phu nhân.” Nàng ta trước tiên hướng Kỷ Sơ Hòa hành lễ.

“Liêu Vân Phi, ngươi đây là ý gì?” Kỷ Sơ Hòa nhìn những người phía sau Liêu Vân Phi.

“Ta hôm nay đến, là muốn cùng phu nhân xác nhận một chuyện. Vừa nãy, có người đến phô tử của chúng ta gây sự, cố tình nói rằng đã mua vải vóc của chúng ta đều bị mốc. Kết quả, chúng ta hỏi kỹ một chút, liền lộ ra sơ hở, hóa ra, là do phu nhân ngươi chỉ thị đi bôi nhọ danh tiếng phô tử của chúng ta!”

“Phu nhân, ta biết, phô tử của chúng ta vừa mở, phô tử của nàng không có việc làm ăn, cũng không thể dùng thủ đoạn đê hèn như vậy chứ?” Liêu Vân Phi không hề cho Kỷ Sơ Hòa cơ hội biện bạch.

Kỷ Sơ Hòa vừa nghe đã biết rõ ngọn nguồn sự việc.

Liêu Vân Phi là người thông minh.

Đáng tiếc, chính là có chút tự phụ.

Hơn nữa, loại người này, không thể cho nàng ta có được quyền lực, chỉ cần có chút quyền lực, liền bay bổng kiêu ngạo.

Thật sự phải cảm ơn Liêu Vân Phi đã không hành sự khiêm tốn, mà lại chọn thủ đoạn kiêu ngạo như vậy.

“Ta không phái người đến phô tử của các ngươi gây sự.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp thanh minh.

“Phu nhân, nàng không thừa nhận cũng không được, người nàng phái đi, đều đã chiêu đãi rồi!” Liêu Vân Phi lập tức phất tay.

--- Trang 289 ---

Liễu Tam bị kéo ra.

“Nói! Có phải Thế tử phu nhân phái ngươi đi bôi nhọ chúng ta hay không?” Liêu Vân Phi lại hỏi một câu.

Liễu Tam bị đánh sợ, vội vàng gật đầu, “Phải, phải.”

Lúc nói chuyện, hắn ta còn không dám ngẩng đầu.

“Thế tử phu nhân, nàng còn lời nào để nói!” Liêu Vân Phi như thể nhất thời đứng trên đỉnh cao đạo đức.

“Ta nói, hắn ta đang vu khống ta, hoặc, là bị các ngươi khuất phục mà chiêu đãi.” Kỷ Sơ Hòa nhàn nhạt đáp.

“Sự việc đến nước này, nàng còn dám biện bạch! Thế tử phu nhân, nàng thật sự cho rằng nàng có thể muốn làm gì thì làm sao? Hành vi của nàng bị vạch trần, cũng phải trả một cái giá nhất định!”

“Giá gì?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Hôm nay ta liền muốn cho phu nhân một bài học, để phu nhân nhớ kỹ! Đừng có chọc vào chúng ta nữa! Người đâu, đập hết đồ trong phô tử cho ta!”

“Liêu Vân Phi, ngươi dám!” Kỷ Sơ Hòa quát lớn.

“Ta có gì mà không dám!” Liêu Vân Phi tiến vài bước, ngang tầm nhìn với Kỷ Sơ Hòa.

Đột nhiên ra tay đẩy Kỷ Sơ Hòa một cái!

Vinh Tùng lập tức đỡ lấy Kỷ Sơ Hòa, Kỷ Sơ Hòa mới không chật vật ngã xuống.

Ai cũng không ngờ, Liêu Vân Phi lại đột nhiên ra tay!

Những kẻ do Liêu Vân Phi mang đến lập tức xông vào, nhằm vào đồ đạc trong phô tử, liền một trận đập phá bừa bãi.

Vinh Tùng không dám rời khỏi Kỷ Sơ Hòa, sợ Kỷ Sơ Hòa có sơ suất gì, lại sốt ruột vì đồ đạc trong phô tử, những người làm trong phô tử cũng đi ra, cùng đám người do Liêu Vân Phi mang đến đánh nhau.

“Liêu Vân Phi, ngươi sẽ phải trả giá cho hành vi hôm nay!” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng nói.

“Phải không? Ta chờ đây.”

Tình hình phô tử càng ngày càng hỗn loạn, người do Liêu Vân Phi mang đến nhiều hơn, hơn nữa đều có chút võ công, những người làm nhanh chóng không địch lại được.

Vinh Tùng muốn ra tay, Kỷ Sơ Hòa đưa cho hắn một ánh mắt, không cho hắn động.

“Đi báo quan.” Kỷ Sơ Hòa nói với một người làm.

Liêu Vân Phi liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, sải bước đi vào trong.

Cảnh tượng như thế này, sao có thể không tận mắt chứng kiến chứ, bỏ lỡ thì đáng tiếc biết bao.

Liêu Vân Phi đắc ý quay người lại, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt.

“Phu nhân, nàng còn phải cảm ơn ta, bằng không, những thứ này của nàng cứ để đó cũng không bán được, vừa hay ta giúp nàng đập hết rồi, cũng coi như là giúp nàng dọn kho vậy.”

“Rầm!” Một tiếng động trầm đục vang lên trên đầu Liêu Vân Phi.

Một trận đau nhức ập đến, nàng ta đưa tay sờ sờ trán.

Máu!

Một dòng máu tươi chảy xuống theo trán nàng ta.

Đông Linh ôm một cái bình hoa, trực tiếp nhằm vào đầu Liêu Vân Phi mà giáng xuống một cái!

“Liêu Vân Phi, ngươi cái tiện nhân! Ngươi tính cái thứ chó má gì! Cũng dám đẩy phu nhân!” Đông Linh mắng một câu.

Liêu Vân Phi cúi đầu nhìn cái bụng nhô lên của Đông Linh, sự tức giận trong mắt không hề che giấu, đột nhiên nhào về phía Đông Linh.

“Đông Linh!” Kỷ Sơ Hòa vội vàng chạy tới.

Ngay khoảnh khắc Liêu Vân Phi túm lấy Đông Linh, nàng giật mạnh cánh tay Liêu Vân Phi!

Dùng sức kéo một cái, Liêu Vân Phi cả người mất kiểm soát ngã xuống đất.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 611


Đông Linh sợ hãi tột độ, lập tức nép sát vào Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, may mà có nàng!”

“Ta không phải đã không cho ngươi ra ngoài sao!” Kỷ Sơ Hòa tức giận, lỡ như Đông Linh có gì bất trắc thì sao!

Đông Linh lập tức cúi đầu, không dám nói gì.

Liêu Vân Phi nhịn đau, đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Sơ Hòa đã giáng cho nàng ta một cái bạt tai.

Liêu Vân Phi bị đánh cho mắt nổ đom đóm.

“Liêu Vân Phi, ta trước đây cứ nghĩ, ngươi chỉ là tâm địa bất chính, hóa ra, ngươi mới là kẻ xấu xa trời sinh! Nếu đứa bé trong bụng Đông Linh có chút bất trắc nào, ta sẽ lột da ngươi!”

Liêu Vân Phi bị khí thế của Kỷ Sơ Hòa trấn áp.

“Người đâu, bắt lấy cái nữ nhân bụng to này cho ta! Nàng ta dám làm ta bị thương!” Liêu Vân Phi đột nhiên hét lớn một tiếng.

Lập tức có hai người đi về phía này.

Vinh Tùng lập tức tiến lên ngăn cản!

Ai ngờ, võ công của hai người này lại không hề tệ!

Kỷ Sơ Hòa nhìn cảnh tượng này, đoán rằng Trưởng Công chúa và Liêu Vân Phi đều đang nung nấu ý định, muốn chỉnh chết nàng, chỉ thiếu một cơ hội!

Hôm nay, vừa hay cho các nàng tìm được cơ hội rồi!

Liêu Vân Phi thấy Vinh Tùng bị vướng chân, lại một lần nữa nhào về phía Đông Linh.

Nàng ta không dám đánh Kỷ Sơ Hòa, chẳng lẽ còn không dám đánh con chó bên cạnh Kỷ Sơ Hòa sao!

Hôm nay không khiến Đông Linh một thi hai mạng, thì coi như nàng ta đến đây vô ích!

--- Chương 388: Muốn diệt vong, hãy để nó hoành hành ---

Kỷ Sơ Hòa lập tức chắn trước Đông Linh, nhấc chân đá về phía Liêu Vân Phi!

Khi Liêu Vân Phi còn chưa kịp hoàn hồn, Kỷ Sơ Hòa kéo Đông Linh đưa nàng vào trà thất phía sau, tiện tay khóa cửa lại.

“Phu nhân!” Đông Linh lo lắng gọi một tiếng.

“Ở yên đó!” Kỷ Sơ Hòa quát mắng.

Đông Linh không dám lên tiếng nữa.

Liêu Vân Phi ôm bụng, còng lưng không đứng thẳng dậy nổi.

Cú đá vừa rồi của Kỷ Sơ Hòa, đã dùng mười phần lực, hơn nữa, hình như còn đá trúng xương sườn của nàng ta.

Nàng ta không ngờ, Kỷ Sơ Hòa ra tay đánh người lại tàn nhẫn đến vậy!

Chỉ riêng việc Kỷ Sơ Hòa có thể cứu được Đông Linh vừa rồi, đã chứng tỏ, Kỷ Sơ Hòa tuyệt đối không phải là loại nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt.

Là nàng ta đã quá sơ suất.

Đã coi Kỷ Sơ Hòa như loại nữ tử khuê các yếu ớt.

Đông Linh được Kỷ Sơ Hòa bảo vệ, Liêu Vân Phi không dám với thân phận thiếp thất mà ra tay với chủ mẫu, bởi vì nàng ta ra tay với chủ mẫu bất luận là vì lý do gì đều sẽ bị vấn tội.

Thế nhưng, sự tức giận trong lòng nàng ta không có chỗ nào để phát tiết, nàng ta xoay người đi về phía giá hàng bày đầy đồ vật, cầm lấy những thứ trên đó liền một trận đập phá bừa bãi.

Kỷ Sơ Hòa không để ý đến nàng ta, lặng lẽ nhìn Liêu Vân Phi đập phá.

Bởi vì Liêu Vân Phi càng điên cuồng, hậu quả về sau nàng ta phải gánh chịu càng nghiêm trọng.

“Phu nhân!” Tiêu Yến An đột nhiên cất tiếng, bóng dáng chàng nhanh chóng xông vào phô tử, bảo vệ Kỷ Sơ Hòa phía sau.

“Mau giữ lấy tiện nhân điên này cho ta!” Tiêu Yến An ra lệnh một tiếng.

Thiêm Hỷ lập tức dẫn người khống chế Liêu Vân Phi.

Kỷ Sơ Hòa cũng ra hiệu cho Vinh Tùng, Vinh Tùng lập tức dẫn người, bắt giữ toàn bộ những kẻ vẫn còn đang gây sự, bao gồm cả hai người có võ công không tệ vừa rồi.

“Phu nhân, nàng không sao chứ?” Tiêu Yến An lo lắng nhìn Kỷ Sơ Hòa từ trên xuống dưới.

“Ta không sao.” Kỷ Sơ Hòa lắc đầu.

“Liêu Vân Phi, ngươi đúng là tự tìm cái chết!” Tiêu Yến An hướng về phía Liêu Vân Phi quát lớn một tiếng.

“Ta tự tìm cái chết? Thế tử, chàng có làm rõ sự thật hay không? Là Kỷ Sơ Hòa phái người đến phô tử của Trưởng Công chúa gây sự! Ta chẳng qua là, ăn miếng trả miếng mà thôi.” Liêu Vân Phi lý lẽ hùng hồn phản bác.

Tiêu Yến An đang định mở miệng, Kỷ Sơ Hòa ấn tay chàng, “Thế tử không cần phí lời với nàng ta, ta đã báo quan, lát nữa phủ nha đến, tự nhiên sẽ làm rõ chuyện này.”

“Đông Linh đâu?” Tiêu Yến An lại nhớ đến Đông Linh hình như hôm nay cũng theo Kỷ Sơ Hòa đến phô tử.

“Ở trà thất.” Kỷ Sơ Hòa đưa chìa khóa cho Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An cầm chìa khóa đi mở cửa.

Đông Linh sốt ruột chạy ra, trực tiếp đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, nàng không sao chứ?”

“Ta đương nhiên không sao, Liêu Vân Phi không dám động thủ với ta, lần sau không được kích động như vậy.” Kỷ Sơ Hòa nghĩ lại mà còn sợ.

Đông Linh đang mang bụng bầu, lỡ như thật sự bị Liêu Vân Phi làm thương thì sao!

“Nàng ta không dám động thủ với phu nhân, nhưng phu nhân muốn động thủ với nàng ta cũng phải có lý do. Ta thì khác, ta và nàng ta đánh nhau, cùng nhau mất mặt! Hơn nữa, vừa rồi nàng ta có ý đồ mưu hại chủ mẫu, ta vì muốn bảo vệ chủ mẫu mới nảy sinh xung đột với nàng ta, nàng ta lại đối với ta và đứa bé nảy sinh sát ý, suýt chút nữa hại ta một thi hai mạng! Lát nữa người của phủ nha đến, ta nhất định sẽ không tha cho nàng ta!” Đông Linh ra tay với Liêu Vân Phi chính là vì lý do này.

Phu nhân không ngăn cản Liêu Vân Phi cho người đập phá phô tử, lại còn báo quan, lúc đó nàng đã hiểu ý của phu nhân rồi.

Liêu Vân Phi nghe lời Đông Linh nói, hai mắt đỏ ngầu, “Ngươi cái tiện nhân, lại dám cắn ngược lại một cái! Ngươi không phải vẫn đang đứng yên ở đây sao?”

“Ta cắn ngược? Vậy thì nhiều người như vậy đều đang nhìn đây! Ôi chao, bụng ta đau quá! Phu nhân, ta nhất định là bị Liêu Vân Phi này làm bị thương, động thai khí rồi!” Đông Linh đột nhiên ôm bụng ngồi xuống ghế, đau đớn kêu trời gọi đất.

“Đau quá, đau chết ta mất!”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 612


Những người xem náo nhiệt bên ngoài, đều bị cảnh tượng hỗn loạn này trấn áp.

Bọn họ cứ nghĩ, chỉ là đòi một lời giải thích, sao lại náo loạn thành ra thế này?

Sao trong phô tử còn truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết như vậy, lẽ nào là sắp có án mạng rồi sao!

“Người đâu, mau đi mời phủ y đến đây!” Tiêu Yến An lập tức phân phó.

“Thế tử, trắc phu nhân chính là không dung tha đứa bé trong bụng thiếp thân, nàng ta muốn giết con của thiếp thân, Thế tử, chàng nhất định phải làm chủ cho thiếp thân!” Đông Linh kéo tay Tiêu Yến An, khóc lóc thảm thiết.

Tiêu Yến An vừa đỡ Đông Linh, vừa hướng về phía Liêu Vân Phi hung hăng nói, “Liêu Vân Phi, ngươi cái độc phụ này, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!”

“Tránh ra, tránh ra!” Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng âm thanh.

Cận đại nhân dẫn theo hai đội nha dịch của phủ nha vội vàng đến.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức hai mắt tối sầm.

Cái việc này, hắn ta xem như đã làm quá đủ rồi!

Hắn ta thậm chí còn nghi ngờ, khi hắn ta đi chùa cầu nguyện có phải đã không nói rõ ràng hay không?

Là nguyện vọng đã thành sự thật mà đến Đế Đô nhậm chức. Thế nhưng, nhậm chức không lâu, lại gặp phải tranh chấp giữa Thế tử và Trưởng Công chúa! Chi bằng đừng đến thì hơn!

“Hạ quan bái kiến Thế tử.” Cận đại nhân tiến lên hành lễ.

“Cận đại nhân, Liêu Vân Phi dẫn người đến đập phá phô tử, còn làm thương thiếp thất đang mang thai của ta, có ý đồ mưu hại con cháu của ta.” Tiêu Yến An một câu liền định tội cho Liêu Vân Phi.

“Đại nhân! Là Thế tử phu nhân trước tiên phái người đến phô tử của Trưởng Công chúa gây sự! Ta là đến tìm Thế tử phu nhân đòi một lời giải thích, nào ngờ, Thế tử phu nhân lại từ chối thừa nhận, ta chỉ là vâng mệnh Trưởng Công chúa, cho nàng ta một chút giáo huấn. Còn như Thế tử nói, ta làm thương thiếp thất đang mang thai, có ý đồ mưu hại con cháu của Thế tử, đó càng là vu khống trắng trợn!” Liêu Vân Phi lớn tiếng phản bác.

Cận đại nhân quay đầu nhìn Liêu Vân Phi một cái.

--- Trang 290 ---

Người bị thương nặng nhất ở đây, e rằng chính là Liêu Vân Phi.

Người trông thảm hại nhất, cũng là nàng ta.

“Bụng ta đau quá! Con trai của ta, ngươi nhất định không thể có chuyện gì!” Đông Linh đột nhiên gào lên một tiếng.

Cận đại nhân giật mình, lại nhìn Đông Linh một cái.

Vị này, chính là vị thiếp thất đang mang thai kia sao?

“Cận đại nhân, vụ án này cũng dễ tra, người mà Liêu Vân Phi nói là do ta phái đi gây sự đang ở ngay đây.” Kỷ Sơ Hòa xen vào một câu.

“Mau dẫn người lên!” Cận đại nhân ra lệnh một tiếng.

Liễu Tam bị dẫn lên, “Phịch” một tiếng quỳ xuống trước Cận đại nhân.

“Liễu Tam?” Cận đại nhân nhận ra người này.

Xưởng dầu ở Tây Thành chính là do Liễu Tam mở, còn có ruộng đất tổ tiên để lại, là một hộ giàu có đấy!

Thông thường chỉ có lưu manh côn đồ mới đi làm những chuyện gây rối có ý đồ xấu xa như vậy!

“Cận đại nhân ở đây, ngươi có thể nói hết sự thật ra rồi, ngươi yên tâm, Cận đại nhân nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Kỷ Sơ Hòa nói với Liễu Tam.

Liêu Vân Phi liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, lại lôi Trưởng Công chúa ra, lạnh lùng nói với Liễu Tam: “Ngươi mà dám nói nửa lời dối trá, Trưởng Công chúa sẽ không tha cho ngươi!”

“Đại nhân! Cứu mạng!” Liễu Tam lập tức bò đến bên cạnh Cận đại nhân, ôm chặt lấy chân Cận đại nhân, nước mắt giàn giụa bày tỏ nỗi oan ức của mình.

“Đại nhân, thảo dân cách đây một thời gian, đã mua vài sấp vải ở cái phô tử mà nàng ta mở, định làm vài bộ quần áo mới cho già trẻ trong nhà.” Liễu Tam chỉ tay về phía Liêu Vân Phi, “Mang về sau, thảo dân liền cất đi, hai ngày nay rảnh rỗi mới lấy ra, vừa mở ra, vải lại bị mốc, căn bản không có cách nào cắt quần áo được!”

--- Chương 389: Án tưởng nhỏ, đều có kẻ thúc đẩy ---

“Thảo dân liền cầm những sấp vải này đi tìm nàng ta đòi một lời giải thích, nàng ta không những không thừa nhận, còn kéo thảo dân vào sân đánh đập một trận, cố ép thảo dân phải thừa nhận là Thế tử phu nhân phái thảo dân đi gây sự, thảo dân sợ bọn chúng đánh chết mình, chỉ có thể khuất phục mà nhận tội. Bọn chúng liền kéo thảo dân đến phô tử của Thế tử phu nhân gây sự!”

“Ngươi nói bậy! Ngươi rõ ràng đã khai ra là Thế tử phu nhân chỉ thị ngươi đi! Ngươi còn dám cắn ngược lại một cái! Đại nhân, người đừng tin lời hắn ta, chính miệng hắn ta nói, Thế tử phu nhân phái hắn ta đi gây sự!” Liêu Vân Phi lập tức biện bạch.

“Đại nhân, thảo dân lời nào cũng là sự thật! Xin đại nhân minh xét!” Liễu Tam không ngừng dập đầu với Cận đại nhân.

“Được rồi, được rồi, ngươi đứng dậy trước đi, chuyện này, bản quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Cận đại nhân đỡ Liễu Tam dậy.

“Cận đại nhân, ta có một ý kiến.” Tiêu Yến An đột nhiên mở miệng.

“Thế tử xin cứ nói.”

“Nếu Liễu Tam này nói là thật, vậy thì những người cùng mua vải với hắn ta cũng có khả năng gặp phải tình huống tương tự, dù sao, có những gian thương muốn lấy hàng kém chất lượng lừa người, thì không thể chỉ làm vài sấp như vậy.” Tiêu Yến An tiếp tục nói.

Cận đại nhân nghe xong, lập tức gật đầu, “Thế tử nói có lý! Hạ quan lập tức cho người đi điều tra, những người cùng mua vải, có ai phát hiện vải có vấn đề tương tự hay không.”

Đột nhiên, bên ngoài lại có vài người đến, tay ôm vải vóc, khó nhọc chen ra khỏi đám đông.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 613


“Đại nhân, vải thảo dân mua cũng có vấn đề! Chỉ một chút này là tốt, còn lại đều mốc meo!”

“Thảo dân cũng vậy!”

Những người xem náo nhiệt giờ đây ngây ngẩn cả người.

“Chết rồi! Ta cũng mua vải, còn chưa mở ra, ta phải nhanh chóng về xem sao.”

“Ta cũng mua một tấm! Chẳng lẽ lại xui xẻo đến vậy, một tấm vải đâu có rẻ!”

Những người cũng mua vải, vội vã quay về kiểm tra.

“Ta cũng mua rồi, nhưng không thấy có vấn đề gì, ta đã cắt may xong từ mấy hôm trước rồi.” Lại có tiếng nói khác vang lên.

“Ngươi vẫn còn ngốc sao! Vẫn chưa hiểu ra à! Hàng kém chất lượng trà trộn đâu phải tất cả đều là đồ dởm, vẫn phải có một phần tốt chứ, ngươi may mắn, vừa khéo mua được phần tốt đó thôi.”

“Thì ra là vậy!” Người đó chợt vỡ lẽ.

Cận đại nhân kiểm tra vải vóc, tất cả vải những người này mang đến đều cùng một vấn đề, hơn nữa màu sắc và chất liệu vải cũng y hệt nhau.

Liêu Vân Phi nhìn những thứ này, cũng đờ người ra.

“Không! Không thể nào!”

“Đại nhân, vải của ta cũng như thế này!” Liễu Tam lại hô lên một tiếng, “Đại nhân, xin người hãy làm chủ cho thảo dân!”

“Liêu Vân Phi, còn lời nào để nói nữa không?”

“Bọn chúng là một phe! Đều bị Thế tử phu nhân mua chuộc!” Liêu Vân Phi vẫn còn biện bạch.

“Cận đại nhân, chứng cứ đã bày ra trước mặt nàng ta rồi, nàng ta vẫn còn ngoan cố, hãy mang nàng ta đi xử trí theo luật pháp đi.” Tiêu Yến An nói một câu.

“Vâng, Thế tử.” Cận đại nhân phất tay, “Người đâu, mang Liêu Vân Phi xuống, tiếp tục điều tra thẩm vấn.”

“Buông ta ra! Ta xem các ngươi ai dám động vào ta! Ta là người của Trưởng Công chúa!”

“Liêu Vân Phi, chuyện này nếu Trưởng Công chúa biết được, tin rằng, bà ấy cũng sẽ không coi thường luật pháp Đại Hạ mà bao che cho ngươi đâu!” Tiêu Yến An lớn tiếng quát.

Liêu Vân Phi bị áp giải đến phủ nha.

Liễu Tam cùng mấy người ôm vải mốc cũng đi theo.

Kỷ Sơ Hòa nhìn cửa tiệm tan hoang, không cho người dọn dẹp ngay.

“Tạm thời cứ giữ nguyên trạng thái này, đừng dọn dẹp, sau đó thống kê những thứ bị đập phá, lập một danh sách, gửi đến phủ nha, nói với Cận đại nhân rằng chúng ta yêu cầu Trưởng Công chúa cùng Liêu Vân Phi bồi thường tổn thất của chúng ta.”

“Vâng!” Chưởng quầy lập tức đáp lời.

“Phu nhân, những người này phải làm sao?” Vinh Tùng chỉ vào những người của Trưởng Công chúa phủ bị khống chế.

“Tất cả đưa về Thế tử phủ trước, canh giữ nghiêm ngặt, bọn chúng là những kẻ đã đập phá tiệm của ta, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?”

Những người này, chính là chìa khóa để Trưởng Công chúa phải bồi thường.

Cũng để đề phòng Trưởng Công chúa đổ hết mọi tai họa lên người Liêu Vân Phi.

Thực sự mà tính ra, Liêu Vân Phi vẫn là người của phủ bọn họ.

Sau khi Vinh Tùng đưa những người này đi, Tiêu Yến An đến bên Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, sau khi nàng nói hôm đó, ta đã nghĩ rằng hàng hóa của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề, người mua về đâu phải kẻ ngốc, dùng một thời gian là sẽ biết được đồ vật tốt xấu ra sao, không ngờ, nhanh như vậy đã xảy ra chuyện rồi.”

“Có thể trà trộn hàng kém chất lượng vào vải vóc thế này, chắc chắn là loại thương đội không muốn làm ăn lâu dài, bọn họ chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, lừa được một chuyến là tốt rồi. Hàng hóa như vậy đừng nói Trưởng Công chúa khấu trừ năm thành tiền hàng của bọn họ, cho dù chỉ trả ba thành thì bọn họ vẫn có lời.”

“Bên Trưởng Công chúa chắc chắn có sổ sách, có thể tra ra những tấm vải này rốt cuộc là của thương đội nào chứ.”

“Chưa chắc, bọn họ trong thời gian ngắn như vậy giao nhận nhiều hàng hóa đến thế, làm sao có thể có sổ sách rõ ràng minh bạch? Ba mươi mấy thương đội có thể hơn một nửa đều có vải vóc, trừ phi có ghi chép rõ ràng, nếu không căn bản không thể tra ra được.”

“Nói như vậy, Trưởng Công chúa cũng bị người khác tính kế rồi!”

“Bằng không sao lại nói 'vô thương bất gian' (không thương thì chẳng gian) chứ, câu này quả không phải là nói suông đâu.”

“Tiếp theo, chúng ta cứ chờ xem kịch hay đi.”



Trưởng Công chúa gần đây tâm trạng rất tốt.

Thời tiết cũng dần ấm lên, bà đích thân giám sát hạ nhân, đem hoa trong phòng sưởi chuyển ra ngoài.

“Trưởng Công chúa, không hay rồi.” Một giọng nói gấp gáp truyền đến.

Trưởng Công chúa lập tức nhíu chặt mày, “Xảy ra chuyện gì mà la hét ầm ĩ vậy!”

“Bẩm Trưởng Công chúa, Liêu Vân Phi bị người của phủ nha bắt đi rồi, những hỏa kế của chúng ta trong tiệm cũng đều bị đưa đến Thế tử phủ cả rồi.”

Trưởng Công chúa nghe những lời vô đầu vô cuối này, ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không đoán ra được!

“Chưởng quầy của tiệm đâu rồi?” Bà nghiêm giọng hỏi.

“Bẩm Trưởng Công chúa, trong tiệm bây giờ có rất nhiều người kéo đến, vây kín tiệm đến mức nước cũng không lọt, chưởng quầy bị bọn họ chặn lại trong tiệm rồi, bọn họ nói đồ mua ở tiệm đều là hàng kém chất lượng, muốn trả lại hàng!”

“Những tên điêu dân này! Lúc mua đồ ai dí dao vào cổ bọn chúng ép mua sao? Có phải có kẻ cố ý xúi giục bọn chúng không!” Trưởng Công chúa ý niệm đầu tiên, chính là Kỷ Sơ Hòa giở trò quỷ!

Nếu thật sự là Kỷ Sơ Hòa, vậy thì tốt quá rồi!

Bà đang lo không tìm được cơ hội thu dọn Kỷ Sơ Hòa đây mà!

“Đi, đến phủ nha một chuyến, bổn cung muốn xem thử, một phủ nha bé tí tẹo có dám xét xử bổn công chúa, định tội bổn cung không!”

Tin tức Trưởng Công chúa đích thân đến phủ nha lập tức truyền ra ngoài.

Không chỉ bách tính sôi sục, ngay cả những quyền quý gần đây bị trấn áp không ít cũng trở nên phấn khích, lập tức phái người đi hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện!

Sau khi biết được chân tướng, bọn họ không ai là không cười rộ lên.

Đây thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 614


“Người có phúc, chẳng vào cửa nhà vô phúc, cho nên, Thế tử phu nhân của chúng ta mới gả vào Vương phủ đó thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Những người này vẫn còn liên tục buông lời châm chọc!

Kỷ Thanh Viện suýt nữa thì tức nổ phổi!

“Các ngươi những người này, chẳng phải chỉ vì muốn nịnh bợ lấy lòng Kỷ Sơ Hòa sao? Cái bộ dạng nịnh hót này nhìn thôi đã thấy ghê tởm!”

“Cảnh thị, đây chính là ái nữ mà ngươi đã dạy dỗ sao! Không coi ai ra gì, cả gan cãi lại trưởng bối, quả là gia giáo tốt!” Trần phu nhân nhìn về phía Cảnh thị.

“Trưởng bối? Các ngươi tính là trưởng bối kiểu gì?” Kỷ Thanh Viện đã mất đi lý trí, chỉ muốn cãi vã.

“Chát!” Một tiếng, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt Kỷ Thanh Viện.

Mọi người giật mình, nhao nhao nhìn về phía Tư ma ma đột nhiên xuất hiện.

Ngay cả Kỷ Sơ Hòa cũng giật mình.

“Vô sỉ! Trong Vương phủ há lại dung túng cho ngươi làm càn!” Tư ma ma trầm mặt quát.

Kiếp trước Kỷ Thanh Viện và Tư ma ma coi như còn quen biết, cho nên kiếp này nàng không hề sợ hãi.

“Là họ gây sự với ta trước!”

“Chát!” Lại một cái tát giáng xuống, “Còn dám cãi lại!”

Mặt Kỷ Thanh Viện bị đánh đến tê dại, khóe môi khẽ rỉ ra một vệt máu.

“Cảnh thị, ái nữ mà ngươi dạy dỗ thật khiến bổn cung phải mở rộng tầm mắt!” Thanh âm uy nghiêm của Vương phi truyền đến.

Mọi người lập tức tiến lên hành lễ.

“Tham kiến Vương phi.”

“Miễn lễ.” Ánh mắt Vương phi quét qua từng người, không giận mà tự uy nghiêm.

“Hòa nhi.” Nàng gọi một tiếng.

“Mẫu phi.” Kỷ Sơ Hòa bước lên, đứng bên cạnh Vương phi.

“Xảy ra chuyện gì?” Vương phi biết mà vẫn hỏi.

“Bẩm mẫu phi, ta đang cùng các phu nhân và tiểu thư thưởng thức chậu cảnh này, Thẩm phu nhân lời lẽ xung đột với ta, mấy vị phu nhân đang chỉ ra lời nói và hành vi của nàng ta.” Kỷ Sơ Hòa dịu giọng đáp lời.

Kỷ Thanh Viện kinh ngạc trợn tròn mắt, Kỷ Sơ Hòa này đúng là biết làm ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng người!

Nàng ta vội vàng giải thích với Vương phi, “Vương phi, dân phụ không hề xung đột với nàng ta!” Nàng ta đưa tay chỉ Kỷ Sơ Hòa, “Nàng ta vu khống…”

“Chát!” Tư ma ma giơ tay lại là một cái tát.

Kỷ Thanh Viện mặt đầy vẻ không thể tin nổi, “Vì sao lại đánh ta nữa?”

“Ngươi đối với Thế tử phu nhân bất kính, đánh ngươi một cái tát đã là nhẹ lắm rồi!” Tư ma ma đáp lời hợp tình hợp lý.

Kỷ Thanh Viện rụt tay lại, vẫn không phục.

“Vương phi, dân phụ không hề xung đột với Thế tử phu nhân! Thế tử phu nhân nói cây tùng này là do con người can thiệp mới thành dáng như vậy, dân phụ lại nói là do tự nhiên mà thành, nhất định là kỳ cảnh Vương phi có được, cố ý mời chúng ta đến thưởng hoa, như vậy làm sao có thể tính là xung đột với Thế tử phu nhân chứ?”

Kỷ Thanh Viện tự tin cho rằng mình nói không sai.

Kỷ Sơ Hòa khẽ cười lắc đầu.

Kỷ Thanh Viện cho dù kiếp trước chưa từng tiếp xúc với cảnh quan nhân tạo trong Vương phủ, nhưng sau khi được Thẩm Thừa Cảnh trộm long tráo phụng cứu ra khỏi thiên lao, Kỷ Thanh Viện cũng từng trải rồi kia mà?

Có thể thấy, tâm tư của nàng thật sự không đặt ở những chuyện này, cũng chưa từng quản lý gia đình, hay xử lý việc vặt trong phủ.

“Ngươi sao lại chắc chắn là tự nhiên sinh trưởng? Ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng lời mình nói là đúng? Còn nói không phải cố ý xung đột với Thế tử phu nhân!” Thịnh phu nhân tiếp lời.

“Đúng vậy, nói không chừng, là do trước kia ở Kỷ phủ đã quen thói kiêu căng ngạo mạn ức h**p Thế tử phu nhân, giờ đây vẫn chưa sửa đổi, vẫn cái đức hạnh đó!”

“Phải đó, cũng không nhìn xem, bây giờ ngươi là thân phận gì! Còn tưởng đây là Kỷ phủ sao? Ngươi nói gì thì là nấy!”

“Cảnh thị, ngươi có biết lỗi không!” Giọng điệu Vương phi vô cùng nghiêm khắc.

Cảnh thị lập tức quỳ xuống, “Vương phi bớt giận, đều là do thần phụ không dạy dỗ tốt! Viên nhi, còn không mau xin lỗi Thế tử phu nhân và chư vị phu nhân.”

“Ta…” Kỷ Thanh Viện vừa mở miệng, đã bị Cảnh thị kéo quỳ xuống.

“Xin lỗi.” Kỷ Thanh Viện nói một câu qua loa.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy đây, đã hiểu rõ.

Tiệc thưởng hoa này e rằng là được tổ chức đặc biệt vì nàng.

Vương phi nhất định là biết nàng bị đánh ở Kỷ phủ, mới cố ý trừng trị Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện.

Ngày trước Kỷ Thanh Viện tráo đổi kiệu hoa, giẫm đạp hết thể diện Vương phủ dưới chân, Vương phi cũng chưa từng nổi giận đến mức này đâu.

Nói không cảm động là giả dối.

Trong lòng Kỷ Sơ Hòa dâng lên một luồng tình cảm xa lạ, ấm áp, chiếm trọn cả tâm hồn nàng.

Nàng chưa từng gặp mẫu thân ruột của mình, chỉ có tổ mẫu thật lòng đối đãi với nàng.

Thế nhưng Kỷ phủ lại do Cảnh thị làm chủ, nàng không muốn vì mình mà khiến quan hệ giữa tổ mẫu và Cảnh thị xấu đi, cho nên, bất luận Cảnh thị đối xử với nàng thế nào, nàng đều cam chịu nhẫn nhịn.

Giờ đây, Vương phi lại rầm rộ đứng ra chống lưng cho mình, cho dù là mẫu thân ruột, cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ.

Vương phi quay người lại, nắm lấy tay Kỷ Sơ Hòa, thần sắc lập tức trở nên hiền hòa thân thiện.

“Hòa nhi nói không sai, cây tùng này là vật hiếm Vương phủ mang về từ Đế Đô, chính là do con người can thiệp mới thành hình dáng như vậy, cây này nhỏ hơn, được trồng trong chậu, nếu lớn hơn một chút, còn có thể trồng trong phủ làm một cảnh quan.” Vương phi giải thích với mọi người.

Lời nói này, lại như một cái tát giáng xuống mặt Kỷ Thanh Viện.

Ánh mắt mọi người lần nữa đổ dồn lên người nàng, ai nấy đều đầy vẻ khinh bỉ.

Sắc mặt Kỷ Thanh Viện lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không chịu nổi nhiều ác ý đến vậy mà cúi đầu xuống.

Vương phi kéo tay Kỷ Sơ Hòa đi đến chỗ chủ vị của buổi tiệc.

“Chư vị cũng ngồi xuống đi.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 615


Bọn họ muốn xem thử, chuyện này làm lớn rồi sẽ kết thúc thế nào!

Từng người một vội vã đến phủ nha, góp vui cho cảnh náo nhiệt này.

--- Chương 390: Phong thủy luân chuyển, đến lượt ngươi ---

Gần đây, triều đình đẩy mạnh tân chính, rất nhiều việc đều dựa vào luật pháp để nói chuyện.

Cách tốt nhất để khiến các quyền quý im miệng, cũng là dùng luật pháp để trấn áp bọn họ.

Những quan viên dễ lung lay trong triều, khi bị đào thải vì chế độ khảo hạch, trực tiếp bị tước bỏ chức quan; còn những kẻ khó đối phó lại có địa vị cao quyền trọng thì lại bắt đầu từ một khía cạnh khác, điều tra kỹ lưỡng xem bọn họ có phạm pháp hay không.

Một khi đã phạm luật, đừng nói là mất chức, ngay cả mất mạng cũng có thể!

Những quyền quý này, cũng chỉ có thể tìm mọi cách, trước hết tự bảo toàn bản thân, còn về những môn sinh đến nương tựa, thì hãy tự cầu phúc đi.

Đột nhiên xảy ra chuyện của Trưởng Công chúa này, những quyền quý này sao có thể không phấn khích chứ?

Đây chính là Trưởng Công chúa luôn được Hoàng thượng sủng ái thêm, địa vị tôn quý, lại kiêu căng ngạo mạn kia mà.

Bà ấy sẽ ngoan ngoãn tuân thủ luật pháp sao?

Hoàng thượng lại sẽ làm gì?

Bao che cho Trưởng Công chúa?

Hay là để Trưởng Công chúa chấp nhận sự trừng phạt của luật pháp?

Thật đáng mong đợi!

Những người này, không chỉ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.

Còn đi khắp nơi thu thập chứng cứ Trưởng Công chúa phạm luật, những khổ chủ bình thường không dám lên tiếng đang lo không có ai vì bọn họ mà đòi lại công lý đây mà!

--- Trang 291 ---

Kỷ Sơ Hòa nghe Trưởng Công chúa đích thân đến phủ nha, cũng không hề lo lắng.

Bởi vì, nàng hiểu rất rõ cục diện trong triều, sâu sắc biết được lúc này sóng ngầm cuộn trào đến mức nào.

Nếu, đơn thuần chỉ là tranh chấp giữa nàng và Trưởng Công chúa.

Nàng vĩnh viễn không thể thắng được Trưởng Công chúa.

Nhưng, nếu có liên quan sâu xa đến cục diện triều đình thì sao?

Vậy thì thật ngại, kẻ xui xẻo chỉ có thể là Trưởng Công chúa thôi.

Vì chuyện này liên lụy đến Kỷ Sơ Hòa, Cận đại nhân đành phải mời Kỷ Sơ Hòa đến phủ nha.

Tiêu Yến An cũng đi cùng.

Trưởng Công chúa ngồi ở ghế chủ vị, Cận đại nhân chỉ có thể đứng mà xét xử.

Bên ngoài phủ nha, càng có đông người vây kín để xem cảnh náo nhiệt này.

Trong công đường, Liêu Vân Phi quỳ bên trái, Liễu Tam và những người khác quỳ bên phải, chưởng quầy mà Kỷ Sơ Hòa phái đến báo án yêu cầu bồi thường thì cầm đơn kiện đứng một bên.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An lần lượt bước vào, trong mắt Trưởng Công chúa dường như muốn phun ra lửa.

“Kỷ Sơ Hòa! Ngươi có nhận tội không?” Trưởng Công chúa quát to một tiếng về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Dám hỏi Trưởng Công chúa, phủ nha này do ai xét xử?” Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại một câu.

Không đợi Trưởng Công chúa trả lời, Kỷ Sơ Hòa đã mạnh mẽ tiếp lời: “Triều Đại Hạ ta vốn luật pháp nghiêm minh nhất, Hoàng thượng càng trị quốc theo pháp luật, Trưởng Công chúa, người thân là Trưởng Công chúa của Đại Hạ, há có thể coi thường luật pháp Đại Hạ như vậy?”

Đối mặt với sự chất vấn của Kỷ Sơ Hòa, Trưởng Công chúa cười.

Kỷ Sơ Hòa có muốn nghe xem, nàng ta đang nói gì không?

Từ trước đến nay chưa từng có ai, dám nói những lời như vậy trước mặt bà!

Ai dám?

Nhìn khắp cả Đế Đô, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ!

Ai dám!

“Cận đại nhân, theo luật pháp của triều ta, trên công đường bất kể thân phận là gì, cho dù là Thái tử đích thân đến, cũng không có quyền can thiệp vào việc xét xử! Hôm nay, trên công đường này, người là lớn nhất! Cho dù là Trưởng Công chúa, cũng phải tuân thủ trật tự công đường, cũng không thể mượn thân phận của mình mà gây rối trật tự công đường, phải không?” Lời này của Kỷ Sơ Hòa, bề ngoài là hỏi Cận đại nhân, thực chất là đang hỏi Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa đột nhiên cầm lấy kinh đường mộc, mạnh mẽ vỗ một cái!

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi to gan thật đấy! Chỉ bằng thái độ vừa rồi của ngươi đối với bổn công chúa, bổn công chúa có thể định tội bất kính của ngươi! Cận đại nhân, còn không mau bắt Kỷ Sơ Hòa lại cho bổn cung, đánh ba mươi đại bản trước đã!”

Cận đại nhân từ lúc Trưởng Công chúa đến, trong lòng đã hoảng sợ vô cùng.

Đây nào phải xét xử, đây là muốn lấy mạng ông ta thì đúng hơn.

Tuy nhiên, lời nói của Thế tử phu nhân vừa rồi đã nhắc nhở ông ta.

Theo luật pháp Đại Hạ, bây giờ, phủ nha này ông ta là lớn nhất.

Vụ án này, cũng do ông ta xét xử.

Nếu, ông ta xét xử sai, tự nhiên phải chịu tội, không có gì để bàn cãi.

Nếu ông ta xét xử không sai, có lẽ, vẫn còn một tia hy vọng sống.

“Còn xin Trưởng Công chúa dời giá xuống hạ đường, bản quan mới có thể không bị quấy rầy mà tiếp tục xét xử.” Cận đại nhân dốc hết dũng khí chắp tay nói với Trưởng Công chúa đang ngạo mạn trên công đường.

Trưởng Công chúa mặt lạnh đi, chăm chú nhìn Cận đại nhân.

“Trưởng Công chúa, hạ quan cả gan xin Trưởng Công chúa dời giá!” Cận đại nhân lại nâng cao giọng nói lại một lần nữa.

Mặt mũi Trưởng Công chúa hoàn toàn mất sạch, nhưng, bà cũng không có cách nào phản kích, tức giận nhìn Cận đại nhân, rồi lại nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Cận đại nhân, ngươi có biết tội danh hối lộ và nhận hối lộ là gì không?” Trưởng Công chúa nhẹ giọng hỏi.

“Hạ quan đương nhiên biết, hạ quan làm quan luôn công chính liêm minh, tuyệt đối không có hành vi tư lợi, càng không thể nhận hối lộ.” Cận đại nhân kiên định trả lời.

“Vậy sao?” Trưởng Công chúa lạnh lùng cười.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 616


Mọi người đi đến trước bàn, lần lượt ngồi xuống.

Chỉ còn lại Kỷ Thanh Viện và Cảnh thị đang quỳ vẫn chưa động đậy.

Hai người phát hiện ra một vấn đề, hình như chỗ ngồi vừa đủ, cho nên, Vương phi căn bản không hề chuẩn bị chỗ cho họ!

Tiệc thưởng hoa này, là để sỉ nhục họ thì phải?

Cảnh thị đoán rằng Vương phi nhất định là vì chuyện đổi kiệu hoa mà nén giận trong lòng, vừa hay nhân lúc Kỷ Sơ Hòa về phủ bị đánh mà bộc phát, hôm nay hai mẹ con thị e rằng khó thoát thân.

E rằng còn có những khó dễ lớn hơn đang chờ đợi họ.

--- Chương 50: Đương chúng nhận tội, thừa nhận ác hành ---

Vương phi nhiệt tình chào hỏi mọi người, dường như hoàn toàn lờ đi Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện, cũng không bảo Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện đứng dậy.

Mọi người náo nhiệt thưởng thức rượu ngon món quý, còn Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện thì ngượng ngùng quỳ gối.

Không một ai có mặt tại đó cầu xin cho hai người họ.

Tình cảnh của hai người lúc này, hệt như hai con chó bị rơi xuống nước.

“Mẫu thân, chúng ta cứ thế này quỳ mãi sao?” Kỷ Thanh Viện có chút không chịu nổi, đầu gối đau muốn chết.

“Chẳng phải là họa do ngươi gây ra sao! Hôm nay cho ta thành thật một chút, để Vương phi trút hết giận, chuyện ngươi đổi kiệu hoa mới có thể cho qua được.” Cảnh thị vẫn cho rằng Vương phi đang tính sổ chuyện Kỷ Thanh Viện đổi kiệu hoa.

Kỷ Thanh Viện chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Kỷ ma ma và Miên Trúc nhìn thấy cảnh ngộ của Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện mà thấy hả hê vô cùng!

Tiểu thư khi ở Kỷ phủ đã bị Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện hành hạ đến mức nào chứ!

Cho dù giết hai người này cũng không đủ để trả hết những điều ác mà hai người này đã làm với tiểu thư!

Đợi mọi người gần như đã ăn uống no say, Vương phi mới chuyển ánh mắt sang Cảnh thị.

“Cảnh thị, ngươi có biết hôm nay bổn cung vì sao lại gây khó dễ cho ngươi không?” Vương phi đột nhiên hỏi.

--- Trang 39 ---

“Là thần phụ dạy con vô phương, sau này nhất định sẽ dạy dỗ con gái giữ đúng bổn phận.” Thái độ Cảnh thị vô cùng đoan chính.

“Đây chỉ là một trong số đó, không phải điều cốt yếu nhất, điều cốt yếu nhất là mấy hôm trước Hòa nhi đến Kỷ phủ một chuyến, khi trở về khuôn mặt có vết thương, ngươi hãy giải thích cho bổn cung xem, vết thương trên mặt Hòa nhi từ đâu mà có?”

“Bẩm Vương phi, tình huống ngày đó là Thế tử phu nhân và phụ thân Kỷ Quận thủ xảy ra chút cãi vã, Kỷ Quận thủ đang lúc nóng giận không nhịn được mà động thủ. Thần phụ đã cố hết sức hòa giải mối quan hệ giữa hai cha con họ, vẫn luôn đứng ra giảng hòa đó thôi.” Cảnh thị hoàn toàn tự gột rửa mình.

“Cảnh thị! Ngươi còn dám làm bộ làm tịch trước mặt bổn cung! Nếu không phải mấy năm nay ngươi hai mặt, ngược đãi Hòa nhi, thì quan hệ của nàng với phụ thân ruột làm sao đến mức không thể cứu vãn được chứ?” Vương phi phẫn nộ quát một tiếng.

Cảnh thị nắm chặt nắm đấm, vẫn còn giảo biện, “Vương phi minh giám, thần phụ tuyệt đối không hề từ trong đó mà ly gián mối quan hệ giữa hai cha con họ!”

“Ngươi thật sự cho rằng ta không biết mấy năm nay ngươi đối xử với Hòa nhi như thế nào sao? Từng chuyện một, từng việc một ta đều có thể điều tra rõ ràng rành mạch!”

Cảnh thị lập tức ngậm miệng lại.

“Hôm nay, nếu ngươi dám trước mặt mọi người mà thừa nhận ác hành của mình, và cầu được Hòa nhi tha thứ thì thôi, nếu ngươi không thừa nhận, ta sẽ công bố toàn bộ những việc làm của ngươi ra cho mọi người biết! Đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là xin lỗi đâu!”

Sắc mặt Cảnh thị đỏ bừng, Vương phi dùng thân phận để chèn ép thị, thị căn bản không có đường lui!

Kỷ Sơ Hòa chấn kinh nhìn Vương phi, hóa ra Vương phi không chỉ muốn công khai trừng trị Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện, mà còn muốn Cảnh thị tự miệng thừa nhận những ác hành đó!

Hôm nay Cảnh thị tự miệng thừa nhận, sau này sẽ không thể làm bộ làm tịch trước mặt bất cứ ai nữa!

Mà nàng cũng không cần phải duy trì sự hòa hoãn giả tạo bề ngoài với Cảnh thị nữa.

Kỷ ma ma và Miên Trúc càng kích động không thôi, hai người mắt đẫm lệ, trong lòng trào dâng một nỗi vui mừng và chua xót vì cuối cùng cũng đã vượt qua được gian khổ.

“Hòa nhi, con hãy nói ra tất cả những chuyện mà Cảnh thị đã làm với con, hôm nay cứ để thị trước mặt bổn cung và mọi người tự miệng thừa nhận, để mọi người biết được bộ mặt thật của thị, cũng xin mọi người làm chứng, sau này, con cũng không cần gọi thị một tiếng mẫu thân, thị không xứng!”

“Vâng, mẫu phi.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Cảnh thị.

“Cảnh thị, ngươi chưa từng coi ta như con ruột, vẫn luôn giả dối làm bộ làm tịch, điều này, ngươi có thừa nhận không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi từ điều đơn giản nhất.

Cảnh thị giờ đây cảm thấy như bị người ta l*t tr*n xiêm y giữa chốn đông người, không còn một chút đường phản kháng nào.

Thị làm sao cũng không thể ngờ, có ngày Kỷ Sơ Hòa lại có thể lấn lướt thị đến vậy!

“Cảnh thị, ngươi còn không muốn thừa nhận sao?” Vương phi giận dữ quát một tiếng, một cái tát vỗ mạnh xuống bàn!

Những người đứng một bên đều giật mình.

Thân thể Cảnh thị càng không thể kiềm chế mà run lên một cái.

“Thần phụ thừa nhận!” Cảnh thị lập tức đáp lời, ngầm cắn chặt răng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 617


Bà không tin Cận đại nhân này không nhận lợi lộc từ Kỷ Sơ Hòa.

Bằng không, ông ta có thể cùng Kỷ Sơ Hòa chung một chiến tuyến sao? Cho rằng Thế tử có thân phận tôn quý lắm sao? Vì muốn lấy lòng Thế tử, lại dám đắc tội với bà, Trưởng Công chúa này!

Ông ta có biết không, con đường làm quan của ông ta, xem như đã tận cùng rồi!

Cận đại nhân truyền lệnh cho người chuẩn bị cho Trưởng Công chúa, Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa mỗi người một chiếc ghế.

Trưởng Công chúa lúc này mới rời khỏi án tiền, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa cũng lần lượt ngồi xuống.

Cận đại nhân vỗ kinh đường mộc một cái, tiếp tục xét xử.

“Trưởng Công chúa, vụ án đã xét xử được một nửa, tiếp theo, có một chuyện, còn cần người phối hợp một chút.” Cận đại nhân nhìn Trưởng Công chúa, khách khí hỏi.

“Cần bổn cung phối hợp điều gì?”

“Cho nha dịch đến tiệm của người tìm những tấm vải chưa bán hết, xem những tấm vải đó có gặp phải vấn đề tương tự không, nếu, trong tiệm của người vẫn còn hàng hóa y hệt như vậy, những món hàng này nhất định là đã được bán ra từ tiệm của người.” Cận đại nhân đáp.

Liêu Vân Phi đến giờ vẫn chết không nhận những món hàng đó có liên quan đến tiệm của các nàng, vẫn khăng khăng cho rằng những người này đều là do Kỷ Sơ Hòa phái đến để vu oan cho các nàng.

Trưởng Công chúa nhìn về phía Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi vừa rồi còn hùng hồn, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Trưởng Công chúa, nàng ta hoảng loạn cúi đầu xuống.

“Liêu Vân Phi, chuyện trong tiệm vẫn luôn do ngươi trông nom, những tấm vải đó rốt cuộc có vấn đề không?”

Liêu Vân Phi không trả lời được.

Mấu chốt là khi nàng ta nhận hàng của những thương đội kia, cũng không mở từng tấm vải ra xem, nếu thật sự phải đi tìm chứng cứ, nàng ta càng không có tự tin.

Trưởng Công chúa nhìn dáng vẻ nhút nhát của nàng ta, trong lòng càng thêm tức giận.

“Tra! Cứ cho nha dịch đi tra!” Trưởng Công chúa lúc này, không thể ngăn cản được nữa.

Bà càng ngăn cản ngược lại càng nói không rõ, người khác còn cho rằng bà chột dạ.

Nhưng, lúc này bà vẫn tin tưởng Liêu Vân Phi, Liêu Vân Phi khăng khăng là người do Kỷ Sơ Hòa phái đến, vừa hay để người của phủ nha đi tra, lưu lại bằng chứng, đến lúc đó xem Kỷ Sơ Hòa còn biện bạch thế nào!

Nha dịch vội vã rời đi.

Sau khi đến tiệm của Trưởng Công chúa, bọn họ chất tất cả vải vóc trong tiệm lên xe kéo về.

Ngay trên công đường, từng tấm một được mở ra.

Lúc đầu, mở liên tiếp ba tấm đều tốt, trong mắt Trưởng Công chúa hiện lên một tia ý cười.

--- Chương 391: Lần đầu tiên, rũ bỏ trách nhiệm ---

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi có giở trò với vải vóc bên ngoài thế nào đi nữa, vải trong tiệm của ta, ngươi không thể động vào được. Nếu những tấm vải này đều không có vấn đề gì, vậy chính là ngươi cố ý gây sự! Hôm nay, bổn cung tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!” Trưởng Công chúa quát lớn một tiếng về phía Kỷ Sơ Hòa, dường như đã nắm chắc phần thắng.

“Trưởng Công chúa, ở đây ít nhất cũng có hơn một trăm tấm vải, mới chỉ mở ra ba tấm thôi, không thể nói lên điều gì, đợi đến khi tất cả đều được mở ra kiểm tra, xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì, người nói sau cũng chưa muộn.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng phản bác.

“Người đâu! Giúp mở tất cả vải vóc ra!” Trưởng Công chúa ra lệnh một tiếng, sai người của mình cũng lên giúp.

Không ngờ, người của Trưởng Công chúa vừa mới cầm lấy một tấm vải, mở ra một chút thì sắc mặt đã lạnh đi, động tác cũng ngừng lại.

Kỷ Sơ Hòa chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt mấy người đó.

“Trên tấm vải này là gì?” Nàng cố ý hỏi.

Cận đại nhân cũng vội vàng đi tới, “Đây chính là những tấm vải bị mốc meo kia! Giống y hệt những tấm mà Liễu Tam và bọn họ đã mua.”

Trưởng Công chúa cũng đứng dậy, nhanh chóng bước tới.

“Nhiều hàng hóa chất đống như vậy, có một tấm bị mốc là chuyện bình thường, tiệm vải nào dám đảm bảo vải của mình không có tấm nào bị mốc? Kỷ Sơ Hòa chính là muốn lợi dụng kẽ hở này!” Trưởng Công chúa lập tức tìm một cái cớ.

“Không sai, Trưởng Công chúa nói có lý, đừng nói có một tấm vải bị mốc, cho dù có ba năm tấm cũng là bình thường, nhưng, những tấm vải này đều là lấy từ tay người của thương đội, nếu có hơn mười tấm bị mốc, thì đủ để chứng minh lô hàng này có vấn đề, ta nói như vậy, Trưởng Công chúa không có ý kiến gì chứ?”

“Đừng nói là mười tấm, có hơn năm tấm đều có vấn đề, trong tay chúng ta còn có nhiều tấm bị mốc thế này mà!” Có người xen vào một câu.

“Phải đó, những tấm vải trong tay chúng ta không tính sao?” Lập tức có người phụ họa.

“Mười tấm mà ta nói vẫn là ước tính dè dặt, trong số vải vóc này chắc chắn còn rất nhiều tấm bị mốc. Cận đại nhân, vậy thế này đi, nếu trong số vải vóc này không tìm ra được mười tấm bị mốc, thì coi như là trách nhiệm của ta, tất cả hậu quả của chuyện này, ta một mình gánh vác.” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

“Thế tử phu nhân, chuyện này nàng cũng là người bị hại, dựa vào đâu mà phải để nàng gánh vác trách nhiệm chứ!”

“Phải đó! Rõ ràng là có kẻ cậy quyền thế mà ức h**p những bách tính không quyền không thế như chúng ta!”

“Sớm biết tiệm kia là của Trưởng Công chúa mở, ta căn bản đã không bước vào rồi!”

Trưởng Công chúa nghe những lời của những người này, tức đến lồng ngực không ngừng phập phồng.

“Tiếp tục dỡ!” Bà lập tức ra lệnh.

Bà muốn xem thử, rốt cuộc còn bao nhiêu tấm vải có vấn đề, chỉ cần không đủ mười tấm, Kỷ Sơ Hòa sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả!

Đây là do chính Kỷ Sơ Hòa tự nói đấy!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 618


“Năm ta sáu tuổi, một chậu nước sôi sùng sục đổ lên người ta, không phải nha hoàn lỡ tay, mà là ngươi cố ý muốn hủy dung mạo ta, thậm chí là đoạt mạng ta, phải không?” Kỷ Sơ Hòa tiếp tục hỏi.

Lời nói này vừa thốt ra, mọi người đều ồ lên cảm thán!

Lòng Cảnh thị thật đúng là hiểm độc quá!

Kỷ Sơ Hòa chỉ là một nữ nhi, lại không phải nhi tử, thị cho dù có không thích đến mấy, cũng không đến mức không dung thứ được chứ!

Vậy mà lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để làm hại một đứa trẻ!

Đây còn là người nữa sao?

“Lần bị bỏng đó quả thật là một sự cố…”

“Xem ra bổn cung cứ phải trói người bên cạnh ngươi đến tra hỏi một phen, ngươi mới chịu nói thật!” Vương phi giận dữ cắt ngang lời Cảnh thị.

Cảnh thị triệt để hoảng loạn!

Vương phi đây là muốn làm thật đấy!

Thế nhưng, thị một khi thừa nhận, chẳng phải sẽ trở thành kẻ giết người sao? Lại càng cho Vương phi cơ hội trị tội thị!

Thế nhưng thị không đồng ý, Vương phi một khi dùng nghiêm hình bức cung, thị cũng khó thoát!

“Vương phi, việc dùng nước sôi dội Kỷ Sơ Hòa không phải do mẫu thân ta làm! Là ta!” Kỷ Thanh Viện nhận hết tội về mình.

Dù sao thì nàng cũng đã không còn danh tiếng gì, không thể để mẫu thân phải mang tội giết người!

“Là ta ghen tị Kỷ Sơ Hòa học chữ nhanh hơn ta, được phụ thân khen ngợi, ta bèn sai nha hoàn cố ý dội nước khi chuẩn bị nước tắm cho Kỷ Sơ Hòa!”

“Còn nữa, để Kỷ Sơ Hòa ăn cơm thừa, ăn cơm thiu, bắt nàng chui cống chó, động một tí là đánh mắng nàng, nhốt nàng vào nhà củi, còn thả chuột cắn nàng, không cho phép nàng nổi bật hơn ta, không cho phép nàng xinh đẹp hơn ta… vân vân, tất cả mọi chuyện đều là ta làm!” Kỷ Thanh Viện nhận hết về mình.

“Vương phi, là ta có lỗi với tỷ tỷ, hôm nay ta thành tâm xin lỗi tỷ tỷ, xin lỗi, tỷ tỷ.” Kỷ Thanh Viện hướng về phía Kỷ Sơ Hòa dập mấy cái đầu.

“Viên nhi, con sao có thể đối xử với tỷ tỷ con như vậy? Ta thường xuyên dạy dỗ con phải thân cận với tỷ tỷ, phải kính trọng tỷ tỷ, như chị em ruột thịt!” Cảnh thị lập tức trách mắng Kỷ Thanh Viện.

Ai nấy cũng đều nhìn ra được, hai mẹ con này đang diễn trò.

Thế nhưng Vương phi cũng không thể thật sự đưa Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện vào lao ngục mà xử tội theo luật.

Dù sao cũng còn phải nể mặt Kỷ Quận thủ một chút.

Kỷ Sơ Hòa đi đến trước mặt Vương phi quỳ xuống, “Mẫu phi, hôm nay có thể nghe Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện tự miệng thừa nhận ác hành của họ, Hòa nhi đã rất mãn nguyện rồi, nghĩ đến việc Kỷ Thanh Viện và Hòa nhi có huyết mạch thân tình, xin mẫu phi hãy từ nhẹ phát lạc, cũng coi như là ta đã trả lại ơn sinh thành của phụ thân, từ nay về sau ta và Kỷ phủ không còn liên can gì nữa.”

Kỷ Sơ Hòa đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Kỷ phủ.

Đoạn tuyệt rất tốt!

Loại phụ thân và thân nhân này, không cần cũng được!

“Hòa nhi, con thật sự quá lương thiện rồi, họ đối xử với con như vậy mà con còn giúp họ cầu tình.”

Kỷ Sơ Hòa và Vương phi cũng bắt đầu diễn trò, hai người phối hợp càng thêm ăn ý.

“Xin mẫu phi khai ân.” Kỷ Sơ Hòa lại khẩn cầu một lần nữa.

“Được, nếu Hòa nhi đã cầu tình rồi, vậy bổn cung sẽ không xử tội họ theo luật pháp nữa, nhưng, cũng phải cho họ một bài học, để răn đe kẻ khác! Hòa nhi, con tự quyết định sẽ cho họ bài học gì.”

--- Chương 51: Mẫu nữ cắn xé nhau, trò hề đủ xem ---

Trong mắt Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện đồng thời lóe lên một tia hoảng loạn.

Kỷ Sơ Hòa hiện giờ ỷ có Vương phi chống lưng, nhất định sẽ không buông tha cho họ!

“Mẫu phi, cứ phạt họ mỗi người năm mươi cái tát, rồi đến Từ Tế Đường phát cháo một trăm ngày đi.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi mở lời.

Mặt Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện lập tức trắng bệch!

“Thế tử phu nhân quá lương thiện rồi, mới chỉ phạt Kỷ phu nhân và Thẩm phu nhân chút ít như vậy, họ đã phạm phải tội cố ý giết người đó!” Thanh âm Trần phu nhân lại vang lên.

“Theo ta thấy, thế nào cũng phải lấy răng trả răng, họ đối xử với Thế tử phu nhân như thế nào, Thế tử phu nhân cũng nên đối xử với họ như thế!”

“Đúng vậy, chừng đó hình phạt là không đủ đâu!”

“Ta đã không còn quan hệ gì với Kỷ phủ nữa, Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện cũng đã chịu phạt, ân oán xưa kia coi như xóa bỏ.” Thanh âm Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

Nàng trông thật bình tĩnh, dù đối mặt với cảnh tượng này cũng vẫn giữ được nghi thái đoan trang.

Nếu là người khác, cảm xúc có lẽ đã sớm mất kiểm soát rồi!

Người khác cho rằng thủ đoạn của nàng ôn hòa, tính tình vẫn còn lương thiện quá.

Không ngờ nàng chỉ là không vội tìm kiếm kh*** c*m nhất thời.

Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Cảnh thị đã bị vạch trần, Kỷ Thanh Viện thì càng thêm khét tiếng, báo ứng của họ mới chỉ vừa bắt đầu.

“Nếu Hòa nhi đã nói vậy rồi, thì cứ làm theo lời Hòa nhi đi!” Vương phi ra hiệu một cái, ánh mắt nàng nhìn về phía Kỷ ma ma.

Kỷ ma ma lập tức hiểu ý, dẫn Miên Trúc đi đến trước mặt Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện.

“Chát! Chát! Chát!...” Tiếng tát vang lên như tiếng pháo nổ.

Hai người dồn hết sức mà đánh!

Tiệc thưởng hoa kết thúc, Kỷ Sơ Hòa dẫn Kỷ ma ma và Miên Trúc trở về Lưu Hoa Cung, lập tức sai người đi chuẩn bị ít nước đá.

Kỷ ma ma và Miên Trúc sưng cả tay, lòng bàn tay bỏng rát.

“Các ngươi cũng không biết quý trọng bản thân, đánh người lại làm mình bị thương.”

“Tiểu thư, cho dù đánh gãy cánh tay này của ta, ta cũng phải dùng hết sức lực toàn thân!” Miên Trúc vẫn còn hưng phấn. “Tay ta chút nào cũng không đau, chỉ hơi tê dại, tiểu thư không cần lo lắng.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 619


Vải vóc được lần lượt mở ra, cứ mở hai ba tấm lại phát hiện một tấm bị mốc, có tấm mốc cả cuộn, có tấm chỉ mốc ở bên trong cùng, bất kể thế nào, những tấm vải này chắc chắn đều không thể bán cả cuộn bình thường được!

Cùng với việc tìm thấy ngày càng nhiều vải mốc, sắc mặt Trưởng Công chúa cũng càng lúc càng khó coi.

Sao lại nhiều như vậy?

Những thương đội này sao dám đưa loại hàng hóa này cho bà chứ!

Trưởng Công chúa giận đến không thể kìm nén.

Liêu Vân Phi nhìn cảnh tượng này, càng thêm một trận tuyệt vọng.

Trong lòng nàng ta cũng có cùng một nghi hoặc với Trưởng Công chúa.

Những thương đội này thoạt nhìn từng người đều sợ Trưởng Công chúa, bọn họ sao dám lừa gạt Trưởng Công chúa chứ!

Đồng thời, trong lòng nàng còn có suy nghĩ khác.

Sao lại không phải người do Kỷ Sơ Hòa phái đi chứ?

Sao chuyện này lại không phải do Kỷ Sơ Hòa sắp đặt chứ?

Giờ phải làm sao đây?

Trưởng Công chúa chắc chắn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nàng.

Quả nhiên không sai.

Trưởng Công chúa một cước đá vào người Liêu Vân Phi.

“Ngươi đồ ngu xuẩn! Ngươi kiểm nghiệm hàng hóa kiểu gì vậy? Nhiều hàng như vậy đều bị mốc meo, mà ngươi lại chẳng hay biết gì!”

“Trưởng Công chúa, thời gian quá gấp rút, ta chỉ có thể đối chiếu số lượng, căn bản không có thời gian để tra xét kỹ càng!” Liêu Vân Phi ủy khuất biện giải cho mình.

--- Trang 292 ---

Trưởng Công chúa khí huyết dâng trào, lại bắt đầu choáng váng.

“Lập tức đi tra xét, rốt cuộc những tấm vải này là của thương đội nào!” Trưởng Công chúa lớn tiếng quát.

Khi sổ sách trong cửa hàng được mang đến trước mặt Trưởng Công chúa, nàng càng tức đến tối sầm mắt mũi.

Hơn ba mươi thương đội, có hai mươi mấy đội đều có ghi chép về vải vóc, giá cả lại đều như nhau, thế này thì còn phân rõ ai là hàng của ai được sao?

Nàng không thể vì chuyện này mà giết sạch hai mươi mấy thương đội có vải vóc đó được!

Nàng không thể truy sát những thương đội đó!

Giờ đây nàng chỉ muốn xé Liêu Vân Phi thành tám mảnh!

Trưởng Công chúa đột nhiên mất kiểm soát, túm lấy vạt áo Liêu Vân Phi, tát mạnh vào mặt Liêu Vân Phi một cái!

“Uổng cho ta còn tưởng ngươi có tài cán gì, ngươi lại chính là kẻ hãm hại ta như vậy sao?”

“Trưởng Công chúa xin bớt giận, ta... ta thật sự không có kinh nghiệm.”

Trưởng Công chúa đẩy mạnh Liêu Vân Phi ra, quay người nói với Cận đại nhân: “Cận đại nhân, ta cũng bị Liêu Vân Phi này lừa gạt! Ai biết được có phải nàng ta đã cấu kết với những thương đội đó, cố ý đưa những loại hàng hóa tệ hại này vào cửa hàng của ta không! Đa tạ Cận đại nhân đã giúp ta tra rõ chân tướng.”

Cận đại nhân ngẩn người một lát, xem ra, Trưởng Công chúa đã chuẩn bị đổ hết mọi trách nhiệm lên người Liêu Vân Phi.

“Cận đại nhân, người muốn xử trí Liêu Vân Phi này thế nào ta cũng không có ý kiến gì, ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của nàng ta nữa! Nàng ta hại ta phải chịu tổn thất lớn đến vậy, thế nào cũng phải bồi thường tương xứng cho ta!”

Trưởng Công chúa nói xong, nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa, “Thế tử phu nhân, Liêu Vân Phi vẫn là trắc phu nhân của phủ ngươi đó, theo lý mà nói nàng ta đã gây ra chuyện lớn như vậy, ngươi là đương gia chủ mẫu cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ, thế nào cũng phải gánh vác trách nhiệm này chứ?”

Liêu Vân Phi lập tức hiểu ý Trưởng Công chúa, quay người bò về phía Kỷ Sơ Hòa, ôm chầm lấy chân Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, ta biết sai rồi! Ta không nên vì ham tiền mà mê mẩn, nhét nhiều hàng hóa kém chất lượng như vậy vào cửa hàng của Trưởng Công chúa, làm hại Trưởng Công chúa phải chịu tổn thất lớn! Nhưng ta liều mạng muốn kiếm tiền cũng có nguyên nhân: khi mới vào phủ, người bảo ta kiểm kê vật phẩm trong phủ, mẹ kế của ta lại cãi vã với ta, làm vỡ rất nhiều đồ sứ, ta nợ phủ hơn vạn lượng bạc! Ta chỉ muốn trả hết nợ cho phủ mà thôi!”

Tiêu Yến An tức giận đẩy Liêu Vân Phi ra khỏi người Kỷ Sơ Hòa, chắn trước mặt Kỷ Sơ Hòa, không cho Liêu Vân Phi có cơ hội tiếp cận nàng nữa.

Trưởng Công chúa cười lạnh một tiếng, “Cận đại nhân, Liêu Vân Phi đã thừa nhận rồi, vụ án này người cứ tiếp tục điều tra đi. Ta sẽ phái người đến cửa hàng kiểm kê lại hàng hóa thật kỹ, xem xem những hàng hóa khác có còn tình trạng lấy cũ đổi mới không, sau khi điều tra ra, ta sẽ liệt kê một con số, những tổn thất này Cận đại nhân nhất định phải giúp ta đòi lại.”

Trưởng Công chúa tùy tiện chỉ vào những bách tính đang ôm vải vóc: “Còn nữa, những thứ những người này mua đều tìm Liêu Vân Phi mà chịu trách nhiệm!”

Vừa dứt lời, Trưởng Công chúa liền muốn rời đi.

“Trưởng Công chúa, khoan đã.” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên gọi một tiếng.

“Sao vậy? Thế tử phu nhân còn lời gì muốn nói sao?” Trưởng Công chúa quay người lại, cười nhìn Kỷ Sơ Hòa.

--- Chương 392: Chúng nhân đẩy tường, ắt gặt quả ác ---

“Bẩm Trưởng Công chúa, Liêu Vân Phi dẫn người đến không nói không rằng đập phá cửa hàng của ta, những người nàng ta dẫn theo, lại là người của phủ người, tổn thất của cửa hàng ta, lẽ ra nên do Trưởng Công chúa gánh vác, hiện tại, những người đó vẫn còn bị giam giữ tại phủ ta.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng mở lời.

Trưởng Công chúa quay người nhìn về phía Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi tuy không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đó mang theo sát ý mãnh liệt!
 
Back
Top