Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 50: Tìm nơi để làm t.ình



Bùi Y Y giật nảy mình, cuống quýt quay đầu sang nhìn, đến khi thấy đó là Bùi Thông cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thông cũng từ bên ngoài về nhà. Vì một màn vừa rồi nên sắc mặt cậu không dễ coi lắm. Cậu tiến lên đằng trước, nhìn Thẩm Ý một cái, không nói không rằng trực tiếp kéo tay Bùi Y Y đi vào khu chung cư.

Thẩm Ý không biết sống chết, hò với vào bên trong: “Bùi Y Y, để dành mai hôn nhé.”

Quá đáng lắm rồi!

Bùi Thông buông tay Bùi Y Y ra rồi quay lại, vẻ mặt của cậu khó coi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Bạn Thẩm Ý, em gái tôi mới tròn mười tám, cậu đừng bắt nạt nó.”

Bùi Y Y cũng chạy đến định giải thích, nhưng Thẩm Ý cong môi cười, “Bạn Bùi Thông à, tôi đâu có nỡ bắt nạt em ấy chứ.”

Bùi Thông không nói chuyện với Thẩm Ý nữa, kéo Bùi Y Y đi vào bên trong, Bùi Y Y vội vàng ngoảnh lại vẫy tay với Thẩm Ý.

Đợi đến khi hai người vào bên trong Bùi Thông mới buông Bùi Y Y ra, nói: “Anh biết em làm bài tập cùng cậu ta, cũng đoán được hai người đang yêu nhau, nhưng em còn quá nhỏ, bây giờ chưa hiểu cái gì, đừng để bị... mấy tên đẹp mã biết nói ngon nói ngọt lừa.”

Haiz.

Chỉ mấy câu nói cũng khiến Bùi Y Y thầm than thở trong lòng. Dù cô và Bùi Thông là cặp sinh đôi ra đời cùng nhau, ăn cơm lớn lên cùng nhau, chưa từng xa nhau một ngày nào, nhưng Bùi Thông đơn thuần hơn Bùi Y Y hàng trăm lần. Nếu để anh ấy biết cô và Thẩm Ý đã làm cả chuyện không nên làm rồi, anh ấy nhất định sẽ thổ huyết cho mà xem.

Bùi Y Y không nỡ để Bùi Thông phun ra máu, bèn ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết mà anh.” Cô nghĩ ngợi giây lát rồi bổ sung thêm: “Thẩm Ý dạy em làm bài tập, giảng đề bài cho em, em cảm thấy em đã có chút tiến bộ rồi, tối đến anh có thể hỏi em từ vựng để kiểm tra.”

Bước vào thang máy, Bùi Y Y nhìn sang Bùi Thông, không chịu nổi cảm giác yên tĩnh, lại hỏi anh trai: “Anh ơi, buổi sáng không nghe anh nói sẽ ra ngoài, anh đi làm gì đấy?”

Bùi Thông trả lời ậm ừ: “Đưa vở bài tập cho bạn học.”

Bùi Y Y rất nhanh nhạy, vừa nghe thấy thế thì hỏi: “Đưa cho Thẩm Lộ sao?”

“... Ừ.” Bùi Thông dần tỏ ra bất lực, “Vốn định nói chuyện với cô ấy một lúc, nhưng cô ấy nhận được vở bài tập một cái là chạy mất tiêu.”

Bùi Y Y cảm thấy luống cuống thay Bùi Thông, cô kéo áo cậu lại, nói: “Anh ơi, ngày mai Thẩm Ý đưa em đến tiệm sách mua tài liệu ôn tập, anh

cũng dẫn cả Thẩm Lộ đi mua đi, sau đó em sẽ tạo cơ hội cho hai người, được không?”

Bùi Thông tỏ ra do dự, khi đến trước cửa nhà mới gật đầu đồng ý: “Vậy để lát nữa anh gửi tin nhắn cho cô ấy.”

Khi Bùi Thông gửi tin nhắn hỏi Thẩm Lộ, đầu bên kia rề rà mãi mới nhắn lại một chữ “ừm”. Khi làm đề vào buổi tối, Bùi Y Y lại hỏi Bùi Thông, cậu nói Thẩm Lộ đã nhận lời rồi.

Sáng hôm sau, Bùi Y Y lại đi tìm Bùi Thông, cô đã nghĩ được một kế hoạch kín kẽ, tuyệt đối có thể tác hợp hai người.

“Bên trên tiệm sách có một căn nhà ma, chúng ta mua tài liệu ôn tập xong sẽ đi chơi nhà ma. Thẩm Lộ nhát gan, lúc ma nhảy ra, anh hãy ôm lấy cô ấy.”

Bùi Thông hơi chần chừ, “Thế có ổn không?”

“Cô ấy sợ, anh bảo vệ cô ấy, sao lại không ổn nhỉ?” Bùi Thông bị hỏi ngược lại, không nói gì nữa.

Nhan sắc và chiều cao của hai anh em đều tập trung những ưu điểm của bố mẹ, bắt đầu từ hồi cấp hai đã có không ít người theo đuổi. Nhưng có lẽ Bùi Thông một lòng muốn làm rạng danh tổ tiên, chỉ cắm đầu vào học hành, căn bản không dính đến chuyện yêu sớm. Còn Bùi Y Y đam mê tiểu thuyết và những gì k*ch th*ch nổi loạn, cũng chưa từng “dính thính” của nam sinh nào.

Về mặt này, Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên rất yên tâm về hai anh em, cho nên khi hai người nói ăn trưa xong sẽ ra ngoài cùng nhau, đồng thời không về ăn cơm tối, hai vợ chồng cũng không nghi ngờ gì.

Đến khi hai người đi xuống, Thẩm Ý đã đợi ở bên ngoài cổng chung cư như thường lệ. Nhưng hôm qua sau khi rời khỏi cổng chung cư, hai người lập tức có thể nắm tay ôm ấp, còn hôm nay Bùi Thông ở bên cạnh, đôi uyên ương này chẳng thể làm gì cả.

Bùi Y Y đang than vãn trong lòng, bỗng nhiên được nắm tay, cô ngạc nhiên cúi xuống nhìn rồi lại nhìn sang Thẩm Ý, thấy người ta tỏ ra đầy thản nhiên, không hề sợ Bùi Thông đang đi bên cạnh chút nào.

Con trai lớn không theo mẹ, em gái lớn không theo anh trai, cho nên tất nhiên là Bùi Thông cũng không thể quản được, hơn nữa cậu cũng đã có người trong lòng, còn đang muốn ở bên cạnh đối phương đây. Chỉ cần Bùi Y Y và Thẩm Ý không làm ra chuyện gì quá giới hạn là được.

Bùi Thông làm như không nhìn thấy, nhanh chân đi lên trước mặt hai người.

Thẩm Ý không những nắm tay cô, còn cầm tay cô bỏ vào túi quần của mình. Bùi Y Y vừa thò tay vào trong đã chạm vào một thứ gì đó sắc cạnh. Cô buông tay ra chạm vào món đồ đó, chạm phải lớp giấy bóng bên ngoài, cô tò mò lôi thứ đó ra xem.

Ba con sâu!

Đúng lúc đó Bùi Thông đi đằng trước ngoảnh lại nhìn về phía này, “Xe bus đến rồi.”

Dù gan của Bùi Y Y có to hơn nữa thì lúc này cũng bị dọa sợ, vội vàng cầm chiếc bao trong lòng bàn tay, hoảng loạn nói: “Ồ, ồ, đến rồi!”

Thẩm Ý bất chấp, ghé miệng vào sát tai cô, “Đợi lát nữa bọn họ đi chơi, chúng ta tìm nơi để làm t.ình nhé.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 51



Trạm xe bus tiếp theo chính là tiệm sách, Bùi Thông và Thẩm Lộ hẹn gặp nhau ở cửa vào tiệm sách.

Bùi Y Y tinh mắt, vừa xuống xe đã nhìn thấy Thẩm Lộ, cô nhón chân lên vẫy tay về phía đó, “Thẩm Lộ!”

Hôm nay Thẩm Lộ không mặc đồng phục, trông còn xinh xắn hơn bình thường. Mặc dù cô ấy đã học cùng lớp với Bùi Thông khá lâu, cũng biết được tâm ý của cậu, nhưng khi nhìn thấy Bùi Thông, trên mặt vẫn nổi lên màu đỏ khả nghi.

Cái lần ở trong rừng cây nhỏ, cô ấy chỉ nhìn thấy cặp mông trắng kia, không nhìn thấy Thẩm Ý. Sau đó cô ấy đã từng gặp Thẩm Ý khi chuyển lớp, rồi nghe bạn học ở lớp chọn kể rằng Thẩm Ý thi tháng không tốt nên phải xuống lớp đại trà, cho nên cũng xem như là biết nhau.

Mặc dù đều là người quen, nhưng không hề thân thiết, Thẩm Lộ ngượng ngùng tránh khỏi hai nam sinh, chen lên bên cạnh Bùi Y Y, đi cùng với cô.

Đợi đến khi đi đến khu sách vở tài liệu, Bùi Y Y giả vờ nói theo kế hoạch: “Thẩm Lộ, tớ học hơi kém nên tớ muốn nhờ Thẩm Ý chọn sách cho tớ. Cậu đi xem cùng anh tớ đi, tài liệu mà anh ấy giới thiệu sẽ thích hợp với cậu hơn đấy.”

Cô đi sang hướng khác, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Bùi Thông.

Bùi Thông nhận được tín hiệu, bèn tiến lên rủ Thẩm Lộ: “Bọn mình đi sang bên kia đi, lần trước tớ nhìn thấy hai quyển sách rất có ích cho cậu đấy.”

Bùi Y Y thấy thế thở phào nhẹ nhõm, rồi đi tìm Thẩm Ý.

Khi cô nhìn thấy Thẩm Ý, anh đã chọn được ba quyển sách cầm trong tay. Bùi Y Y sợ hãi, vội vàng đè bàn tay đang muốn lấy tiếp của anh, “Nhiều quá rồi nhiều quá rồi, em có thức đêm cũng không làm hết được đâu.”

“Sao lại không làm hết được? Một tuần là có thể làm xong một quyển.”

Nói thế mà nghe được à! Nếu cô có thể làm xong một quyển trong vòng một tuần, còn đến nỗi thi toàn đội sổ không?

Cô cất một quyển lại, thành thật giải thích: “Thẩm Ý, em thật sự không làm xong được đâu, bố mẹ em còn mua đầy đề thi thử cho em kìa, làm xong rồi mua tiếp nha. Hơn nữa tháng sau em phải thi rồi, phải bỏ thời gian ra luyện tập.”

“Em thi cái gì?” Thẩm Ý không nhớ nhà trường có bố trí kỳ thi nào vào tháng sau.

“Là kỳ thi hết khóa học vũ đạo của lớp bồi dưỡng của bọn em. Em cũng đã đăng ký thi cấp 9 rồi, phải thi xong trong năm nay, tháng ba năm sau là phải

tham gia kỳ thi nghệ thuật rồi.” Cho nên cô thật sự không thể làm xong nhiều bài tập như vậy, không ăn không uống không ngủ cũng chẳng làm xong nổi.

Thẩm Ý lập tức hiểu ra, “Em là học sinh năng khiếu vũ đạo à?”

“Dạ đúng rồi.” Bùi Y Y lặng lẽ bỏ thêm một quyển sách nữa về chỗ cũ.

Thẩm Ý hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thảo nào, với thành tích học tập của Bùi Y Y mà có thể vào được trường trung học số 1, anh còn cho là nhà cô đã tài trợ tiền xây dựng một tòa nhà cho trường, tìm hiểu bao lâu hóa ra lại là học sinh năng khiếu.

Có điều...

Thẩm Ý liếc nhìn cơ thể của cô.

Thân mật mấy lần, quả thực anh phát hiện cơ thể của Bùi Y Y mềm mại dẻo dai, còn có vòng eo thon nhỏ kia nữa, dường như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể gãy vậy. Bùi Y Y cao 1m65, ngực cup B dù không lớn nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất vừa vặn với vóc người của cô.

Hóa ra học vũ đạo à, chắc là phải học từ nhỏ đến lớn nhỉ. Thế thì...

Thẩm Ý lập tức nổi ý đồ xấu.

Mấy người nhanh chóng mua sách xong, thanh toán tiền rồi đi ra ngoài. Bùi Y Y tiếp tục làm theo kế hoạch, “Ấy, tớ nghe bạn học bảo là ở trên tầng có một ngôi nhà ma chơi vui cực, bọn mình đến đó chơi đi.”

Thẩm Lộ vừa nghe thấy đã tỏ ra kháng cự, “Ôi không được đâu, tớ nhát gan lắm!”

Bùi Y Y đã chuẩn bị xong từ lâu, kéo tay người ta như bà thím, “Đến thì cũng đã đến rồi, đi chơi đi mà, từ sáng đến tối chỉ làm bài tập thì vô vị phải biết, lát nữa cậu đi theo bọn tớ, nếu đáng sợ thật thì mình lại đi ra.”

Nói xong, Bùi Y Y nhìn sang Bùi Thông, thế là Bùi Thông lập tức lên tiếng, “Phải đó, chúng mình đông người, cùng nhau đi chơi đi.”

Bùi Thông nói xong nhìn sang Thẩm Ý, Thẩm Ý: “Ừm.” “...”

Thấy mọi người đều muốn đi, Thẩm Lộ cũng không tiện từ chối, cả quãng đường cô ấy đều kéo tay Bùi Y Y, dặn cô: “Vậy lát nữa cậu nhất định phải kéo tớ đi đấy.”

Bùi Y Y vỗ vào ngực, giả bộ cam đoan: “Yên tâm đi, ai dọa cậu tớ sẽ nện chết người đó.”

Nhà ma đang mở cửa, có người thì cứ đi thẳng vào bên trong. Giờ này cũng không có nhiều người lắm, trước đó mới có một nam một nữ đi vào. Bùi Y Y mua vé, bốn người chậm rãi đi vào bên trong.

Rèm cửa vừa được vén lên, bầu không khí đã trở nên kỳ lạ, Thẩm Lộ vô cùng căng thẳng, ôm chặt lấy cánh tay Bùi Y Y.

Những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy dưới chân một cách kỳ dị, những đạo cụ được sắp đặt giống y như thật. Đi được một đoạn mà vẫn chưa thấy ma nhảy ra, chỉ có mấy hình nộm âm u trong góc tối phát ra những tiếng cười cứng nhắc.

Đi thêm một đoạn nữa, không biết cặp nam nữ đằng trước động vào cái gì, gào lên vô cùng thảm thiết, Thẩm Lộ run như cầy sấy, chẳng dám ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thứ gì đó bò ra từ sau miếng vải đen, Thẩm Lộ cúi đầu nên nhìn thấy trước tiên, cô ấy lập tức bị dọa đến hét ầm lên, nghe còn thảm thiết hơn cặp nam nữ trước mặt. Nhưng hét thì đã đành, còn ôm cứng lấy Bùi Y Y.

Hai chàng trai cũng hơi bị giật mình, nhưng cũng chỉ kéo dài một hai giây, sau khi nhìn rõ đó là người mặc trang phục cương thi, họ đã bình tĩnh trở lại.

Còn Bùi Y Y bị Thẩm Lộ ôm chặt, thực ra cũng chưa nhìn thấy gì, nhưng khả năng diễn xuất của cô đột nhiên bộc phát, cũng hét theo Thẩm Lộ. Bùi Y Y vừa hét vừa mượn bóng tối đẩy Thẩm Lộ về phía Bùi Thông. Thẩm Lộ lảo đảo loạng choạng trong bóng tối, tách khỏi người Bùi Y Y, lại vội vàng ôm chầm lấy Bùi Thông ở bên cạnh, tiếp tục hét ầm ĩ.

Bùi Y Y thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, đang mải hí hửng thì bị người ta kéo tay.

Thẩm Ý kéo cô đi thẳng về phía trước.

“Không đợi bọn họ sao?” Bùi Y Y đi như bay theo Thẩm Ý.

“Mục đích không phải là để hai người họ ở một mình với nhau sao?”

Càng về sau càng có nhiều ma, không phải bò ra thì cũng là bất thình lình nhảy ra. Có mấy lần Bùi Y Y cũng bị dọa sợ, nhưng Thẩm Ý cứ như đạo sĩ Mao Sơn* vậy, nhìn vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn mất kiên nhẫn duỗi tay đẩy một con ma vừa nhảy ra khỏi quan tài trở về chỗ, “Đừng chắn đường.”

Căn nhà ma không lớn, hai người nhanh chóng đi ra từ cửa sau. Nhưng Thẩm Ý kéo tay cô không hề dừng lại. Hai người đi một mạch về phía sau. Đến khu nhà vệ sinh nam nữ, Bùi Y Y bị Thẩm Ý đẩy vào một buồng riêng trong nhà vệ sinh nam.

*Đạo sĩ Mao Sơn tông nổi tiếng với thuật tróc quỷ, trừ ma...
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 52



Trong buồng vệ sinh riêng có người hay không thì không biết, nhưng chắc chắn bên ngoài không có ai khác. Nếu Thẩm Ý đã dẫn cô vào đây thì anh cũng không biết sợ. Anh gần như không thể chờ đợi được nữa, nâng mặt Bùi Y Y lên rồi hôn, tựa như một vị hòa thượng chưa được ăn mặn bao giờ, h*m m**n vào lúc này còn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào khác trước đây.

Bùi Y Y nhận được tín hiệu, vội vàng hôn lại anh.

Thẩm Ý chỉ mải lo bên trên, không thể quan tâm bên dưới, cây gậy của anh sưng phát đau, lúc ở trong căn nhà ma anh đã ước gì có thể ấn Bùi Y Y vào trong góc tối, làm một lần.

Lòng bàn tay anh đang sinh nhiệt, không thể kiềm chế được nữa mà xoay người Bùi Y Y lại, đè cô vào vách buồng vệ sinh, những ngón tay thon dài vòng ra đằng trước lần tìm cúc quần jean của cô, nhanh chóng lột xuống.

Bùi Y Y quay mặt vào tường, che miệng cười trộm.

Cô đã từng xem qua cảnh này ở trong một bộ tiểu thuyết 18+ rồi, phòng vệ sinh play...

Bùi Y Y bặm môi, giả bộ đưa hai tay lên ôm lấy người mình, kêu như một nàng mèo: “Ai da, em sợ lắm ~”

Thẩm Ý ưỡn hông một cái, thằng nhỏ giương cao lập tức chọc vào b* m*ng căng mẩy của Bùi Y Y. Anh đè người xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Sợ anh không làm em à?”

“Không phải...” Bùi Y Y nhẹ nhàng uốn éo.

Dù thế nào Thẩm Ý cũng không chịu nói mấy lời tình tứ, lúc cô đọc truyện 18+, nam chính đều nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt tía tai, gia tăng tình thú...

Quần áo nhanh chóng được cởi ra hết, Thẩm Ý hung hăng bóp lấy cặp mông đào, khẽ nói: “Bùi Y Y, gác chân lên vai anh.”

Bùi Y Y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Ý xoay người lại, cô hiểu ý “ờm” một tiếng, nhấc chân gác lên bả vai Thẩm Ý, hai chân tách ra một góc 180° một cách dễ dàng.

Chỉ là động tác cơ bản nhất, nhưng lại khiến Thẩm Ý bất chợt trở nên hưng phấn, anh đưa tay lần xuống bên dưới của Bùi Y Y.

Cả cánh hoa lớn nhỏ đều tự động tách ra vì động tác này, miệng h** h***t cũng hơi mở rộng một chút, cắm một ngón tay vào không gặp trở ngại gì. Nhưng Bùi Y Y vẫn còn chưa ướt, may mà bên trên áo mưa có lớp dầu bôi trơn đầy đủ.

Mặc dù bông hoa đã nở rộ nhưng Thẩm Ý cao hơn Bùi Y Y rất nhiều, nếu vào từ tư thế này cũng không dễ dàng. Sau khi anh hơi chùng hai chân xuống, đâm thử mấy lần, quy đ*u chọc vào da thịt bên ngoài mật huy*t, đoạn phía trước dần dần dùng sức c*m v**.

Bùi Y Y hơi đau, nhưng ở trong buồng vệ sinh nam nên không thể kêu ra. Cô chống hai tay lên vách tường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ý đứng ở bên

hông cô, tiến vào từng chút một. Khuôn mặt hai người đều ửng hồng vì hưng phấn và k*ch th*ch. Sau khi cơn đau chậm rãi biến mất, cả côn th*t đã c*m v** trong hoàn toàn.

“Ư hư...” Bùi Y Y thực sự không thể nín nhịn được nữa, âm mũi khẽ hừ một tiếng.

Liệu có ai nghe thấy không...

Bực mình quá đi, cự v*t c*ng ngắc như này đâm vào bên trong mình, cô hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được.

Thẩm Ý khẽ mân mê chân của cô từ trên xuống dưới, điên cuồng đâm c*m v** bên trong, Bùi Y Y có kh*** c*m ngay tức khắc. Có lẽ cảm giác làm t.ình ở bên ngoài khá k*ch th*ch, mật dịch tiết ra nhanh hơn lúc trước. Khi v*t n*m t*nh rút ra ngoài, mật dịch cũng trào ra theo, những giọt mật dịch dính dớp kéo thành sợi dài, liên tục nhỏ xuống đất.

Thẩm Ý thật sự đã kìm nén đến phát điên lên rồi, sức lực đâm cắm rất lớn, Bùi Y Y không dám phát ra bất cứ tiếng r*n r* nào. Cô cảm thấy tư thế này còn sâu hơn cả tư thế từ đằng sau, lần nào đầu nấm cũng chọc mạnh vào vách th*t mềm ở nơi sâu nhất trong cô, khiến Bùi Y Y cảm thấy bên trong vừa căng vừa tê. Mà những cú đẩy đưa của Thẩm Ý liên tục không ngừng, hơn chục cái sau, một cảm giác c*ng tr**ng tê mỏi truyền từ vách th*t mềm xuống bên dưới, không phải cao trào, cũng không giống kh*** c*m.

Đúng lúc này, vách th*t trong mật huy*t bắt đầu vặn xoắn một cách mất kiểm soát, ban đầu Thẩm Ý vẫn có thể chống đỡ không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng đang hưởng thụ thì thằng nhỏ đột ngột bị vách th*t siết quanh, anh bị kẹp chặt đến mức bụng dưới và sống lưng tê rần rần. Đang lúc anh định rút ra để hòa hoãn lại thì cảm nhận được một luồng dịch nóng xối vào quy đ*u.

Tuy cách một lớp bao, không rõ ràng lắm nhưng Thẩm Ý vẫn có thể cảm nhận được. Anh chật vật rút ra một chút để nhìn xem, nhưng lại bị vách th*t xoắn chặt hơn. Thẩm Ý bất ngờ không kịp chuẩn bị, trong một tích tắc không cầm lòng được, toàn thân bất chợt nóng rực lên, vùng bụng dưới vừa co thắt vừa tê dại, anh vội vã th*c m*nh vào bên trong. Cây gậy th*t như c*m v** trong cái miệng nhỏ, được l**m từ đầu đến tận gốc, toàn bộ tinh d*ch nóng bỏng bắn hết vào trong bao.

Chàng trai và cô gái vừa mới nếm trải sự đời, đây thực sự là chuyện không dễ làm.

Cảm giác vừa rồi quá đỗi kỳ diệu, toàn bộ nửa người bên dưới của Bùi Y Y đều hơi tê mỏi, sau khi Thẩm Ý rút ra, nước chảy “róc rách” ra bên ngoài như cô đang đi tiểu vậy.

Suy cho cùng đây cũng không phải lần đầu, sau khi nghiền ngẫm mấy giây, Bùi Y Y cảm thấy có lẽ mình đã phun trào trước khi l*n đ*nh. Nếu Thẩm Ý còn làm thêm một lúc nữa, có lẽ cô có thể đ*t c** tr**.

Nghĩ như vậy, Bùi Y Y lại lặng lẽ nhìn Thẩm Ý một cái, thầm đoán có phải lần này anh không uống thuốc hay không... Nhưng rõ ràng thái độ của anh vào ngày hôm ấy là phủ nhận chuyện anh dùng thuốc nên mới kéo dài được như vậy...

Haiz, cũng không biết có phải lời thật lòng không, đàn ông con trai thật khó đánh giá mà.

Mặc dù làm chưa đến năm phút, nhưng lần này làm xong, Thẩm Ý lại ôm Bùi Y Y hôn hít một hồi rồi hai người mới chỉnh trang lại, đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn chẳng có ai, Bùi Y Y không được trải nghiệm tình tiết trong tiểu thuyết: người đàn ông khác đến giải quyết nỗi buồn hoặc nghe điện thoại, nam nữ chính làm trong cảm giác vừa hưng phấn vừa k*ch th*ch.

Có đều chuyện này để lần sau đi, nếu như có thể, cô vẫn hy vọng Thẩm Ý có thể phát huy ổn định ở mặt này hơn một chút.

Thẩm Ý không có nhiều hoạt động tư tưởng như Bùi Y Y, sau khi được thỏa mãn anh bèn kéo Bùi Y Y đi rửa tay, lau tay cho cô xong, hai người mới thong thả đi ra bên ngoài.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 53



Khi đôi uyên ương nhỏ nắm tay nhau đi đến cửa sau của căn nhà ma, Bùi Thông và Thẩm Lộ mới đi ra ngoài.

Có lẽ Thẩm Lộ đã bị dọa sợ suốt cả quá trình, trong mắt cô ấy thấp thoáng nước mắt, mà điều khiến Bùi Y Y kinh ngạc là, Thẩm Lộ và Bùi Thông cũng đang nắm tay nhau.

Cuối cùng cũng đi ra bên ngoài, lại có nhiều người, Thẩm Lộ mới thở phào một hơi thật dài. Khi nhìn thấy ánh mắt của Bùi Y Y, cô ấy mới nhận ra mình đang nắm tay Bùi Thông. Mặt cô ấy dần đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vội vàng định rút tay lại, nhưng lần này Bùi Thông lại giữ chặt không buông.

“Khát rồi, chúng mình đi uống gì đi.” Bùi Thông nắm tay Thẩm Lộ đi trước.

Hai người có mối quan hệ mập mờ vừa đi khỏi, Bùi Y Y liền cười khúc khích, “Anh trai em man quá đi à ~”

Thẩm Ý hừ khẽ, tỏ vẻ rất coi thường, “Lâu như thế rồi mà mới nắm tay, có gì mà man chứ.” Vào ngày anh chuyển khỏi lớp chọn, nhìn thấy Bùi Thông ân cần chuyển sách vở cho Thẩm Lộ, còn Thẩm Lộ hơi đỏ mặt, hai người cũng không dám nhìn vào mắt nhau, vừa nhìn là biết không bình thường.

Bên dưới tầng có quầy nước, mọi người gọi nước uống và bánh ngọt, Bùi Thông nói với Thẩm Lộ: “Hôm thứ sáu cậu nói có đề Toán không hiểu, bây giờ tớ giảng cho cậu nhé.”

Thẩm Lộ đúng là tài thật, rặng mây đỏ trên mặt đến bây giờ vẫn còn chưa tan. Ban nãy cô ấy định ngồi bên cạnh Bùi Y Y, nhưng Thẩm Ý quá ngang ngược, cũng đòi ngồi bên cạnh Bùi Y Y, Thẩm Lộ không dám tranh với anh, đành ngồi cùng Bùi Thông.

Lúc ở trong căn nhà ma, cô ấy một mực không buông đôi tay đang ôm lấy Bùi Thông ra. Thực ra sau đó cô ấy đã phản ứng lại rồi, nhưng sợ là sợ thật. Hơn nữa ở trong một nơi tối tăm như vậy, mình có đỏ mặt hoặc xấu hổ thì cũng chẳng có ai nhìn thấy, hình như lá gan cũng lớn hơn một chút...

Lúc nãy Bùi Thông nắm tay cô trước mặt mọi người...

Thẩm Lộ nghĩ đến đây lại đỏ mặt hơn, cô lặng lẽ nhìn Bùi Y Y và Thẩm Ý ở phía đối diện, thấy Thẩm Ý đang xúc bánh ngọt đút cho Bùi Y Y, mà Bùi Y Y lại tỏ ra đau khổ, kéo áo anh làm nũng: “Không phải hôm nay ra ngoài mua tài liệu sao, khoan hãy làm bài tập mà, được không?”

Thân mật một cách công khai, hai người họ thật can đảm...

Thẩm Lộ vội vàng thu mắt lại, không thể nói rõ mình ngưỡng mộ hay là thấy kỳ quặc nữa, chỉ gật đầu bừa một cái, lấy túi bút từ trong cặp ra.

“Cho xin hai tờ giấy nháp.”

Thẩm Ý duỗi tay ra, Thẩm Lộ giật mình, vội vàng lấy giấy nháp trong cặp ra đưa cho anh. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Ý không chút khách sáo lấy bút ở trong túi bút của cô ấy, thầm nghĩ vẫn là kiểu con trai lịch sự ôn hòa như Bùi Thông tốt hơn...

Bùi Y Y trải qua hai ngày vui vẻ, cô về làm bài tập cả buổi chiều, đến tối Bùi Thông lại cho cô viết lại từ vựng và văn ngôn, sau đó cô tắm táp từ sớm rồi quay về phòng.

Sau mấy ngày học hành, tối nay cũng coi như cho mình nghỉ ngơi thư giãn chút đỉnh đi.

Địa chỉ trang web mà Trâu Diễn chia sẻ với cô nằm ngay trên đầu khung chat, cô nhấn vào đường link đó, mấy giây sau có một hàng chữ màu hồng hiện ra.

Po18... mặt đỏ tim đập...

Ừm, trang web này rất đặc biệt...

Thẩm Ý không cho cô thuê truyện, cô đành hỏi Trâu Diễn mấy trang web đọc truyện online.

Lê Nhu... xã hội đen... ừm, truyện hắc băng.

Trâu Diễn cũng đọc tiểu thuyết nhưng cô ấy không chỉ giới hạn trong thể loại thanh xuân vườn trường như cô, các thể loại tổng tài, xuyên nhanh hay quỷ phu cô ấy đều đọc hết.

Đăng nhập vào trang web này rất chậm, sau khi mở ra, trên giao diện lập tức hiện lên một bộ tiểu thuyết, là bộ hắc bang mà Trâu Diễn tìm sẵn cho cô.

Điềm Dữu Tử... “Nỗi tương tư”... Mong là sẽ hay.

Hai ngày nay vui thì vui nhưng Bùi Y Y vẫn không quên những lời của Lê Nhu. Ngày mai là thứ hai rồi, chuyện mà cô ta uy h**p Thẩm Ý, nếu không phải ảnh khỏa thân, dựa vào sự phát triển trong truyện hắc bang, có lẽ cô ta sẽ tìm người đánh Thẩm Ý đây mà, vì dẫu sao người lăn lộn trong giới xã hội đen đều rất thô bạo và thẳng thắn.

Phiền não quá, cô không muốn Thẩm Ý bị đánh.

Bùi Y Y mất nửa buổi tối để đọc hết bộ tiểu thuyết, sáng hôm sau thức dậy, trong đầu vẫn còn những tình tiết kia. Nữ phụ trong bộ này cũng là nhân vật đại tiểu thư tùy hứng, nhưng mà mang hơi hướng xã hội quá, không giống tình tiết hôm thứ bảy lắm.

Bùi Y Y nghĩ ngợi giây lát, đợi lát nữa hỏi Trâu Diễn xem có bộ tiểu thuyết hắc bang vườn trường nào không.

Hai cô bạn thân gặp nhau ở cửa, Bùi Y Y còn chưa mở lời thì Trâu Diễn đã tỏ vẻ hoảng hốt kéo tay cô, nói: “Bùi Y Y, dì cả của tớ tới trễ một tuần rồi.”

Mới đầu Bùi Y Y vẫn chưa kịp phản ứng lại, đợi cô ngẫm nghĩ kỹ càng giây lát, lập tức trợn to mắt nói: “Cậu... có rồi?”

Mặt Trâu Diễn lập tức tái mét, “Cậu đừng có dọa tớ!”

Dĩ nhiên Bùi Y Y không dọa cô ấy, cô vội vàng vỗ vào miệng, kéo Trâu Diễn đi vào thang máy, đang định nói chuyện thì Bùi Thông nhanh chân đi lên đằng trước, cũng vào thang máy.

Không nói được nữa.

Nhìn hai người đều có vẻ cực kỳ lo lắng, Bùi Thông không hề chú ý đến. Cậu rất ít khi đi học cùng hai người, lần này là gấp gáp muốn nhìn thấy Thẩm Lộ, sau khi đi đến tầng một thì sải bước lớn đi khỏi đó.

“Trâu Diễn, cậu đừng sợ, chúng mình đi mua que thử thai kiểm tra xem.”

Vành mắt của Trâu Diễn cũng đỏ hết cả lên, gật đầu, lại hỏi: “Nếu có thật thì phải làm sao đây?”

Câu hỏi này đã làm Bùi Y Y cứng họng, cô không trả lời được, trong lòng rất lo âu.

Hai người đi đến tiệm thuốc mua que thử thai mà như đi ăn trộm vậy, có lẽ nhân viên quầy thuốc đã nhìn thấy nhiều cô gái trẻ đến mua, cho nên ánh mắt không có vẻ khinh miệt giống như họ đã tưởng tượng.

Lúc này đã không đủ thời gian nữa, chịu đựng một mạch cho đến hết giờ tự học buổi sáng, Bùi Y Y mới kéo Trâu Diễn đến phòng vệ sinh.

Trâu Diễn vào buồng vệ sinh riêng, Bùi Y Y đứng canh ở bên ngoài, mong mỏi Trâu Diễn tuyệt đối đừng có thai.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng khó chịu đựng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Trâu Diễn còn chưa ra, đột nhiên có ba nữ sinh nối đuôi nhau đi vào, họ rối rít nhìn về phía Bùi Y Y rồi đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức tỏ ra hổ báo đuổi những nữ sinh khác ra ngoài, “Đi đi đi, đến nhà vệ sinh tầng khác đi.”

Lúc ba cô ả đang đuổi người, lại có một nữ sinh tóc dài, ngạo mạn bước vào như một con công.

Bùi Y Y hơi sửng sốt.

Đó không phải Lê Nhu thì là còn là ai được nữa.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 54



Màn mở đầu này giống hệt tình tiết dân anh chị đến tính sổ. Bùi Y Y giương mắt nhìn mấy người đuổi hết nữ sinh trong phòng vệ sinh ra ngoài, ngay cả mấy người đang đi nặng trong buồng vệ sinh riêng cũng không tha.

Cánh nữ sinh gan nhỏ, có lẽ cũng từng nhìn thấy cảnh này trong phim nên không dám hó hé nửa lời, tay còn chưa rửa đã chạy mất rồi.

“Chị Nhu, bên này vẫn còn có một đứa không mở cửa nè.” Nữ đồng bọn cáo trạng.

Bộ dạng của Lê Nhu cực kỳ giống chị đại xã hội đen, cô ta chống tay một cái, ngồi lên bệ rửa tay, nói: “Không cần care, mày đi khóa cửa lại.”

Bùi Y Y nghe thấy khóa cửa mới bắt đầu căng thẳng, nhưng lại không hiểu, không phải cô ả Lê Nhu này nói là sẽ cho Thẩm Ý đẹp mặt sao? Vì sao đợi hai ngày xong, cuối cùng lại chặn cô ở trong nhà vệ sinh nhỉ? Cũng có phải cô không thích Lê Nhu đâu.

Năm đánh một, chắc chắn cô không đánh lại được. Bọn chúng sẽ không bắt cô quỳ xuống xin lỗi chứ? Hay là lột quần áo của cô rồi chụp ảnh khỏa thân?

Bực quá đi mất, cô ta không thể đi tìm Thẩm Ý tính sổ à...

Bùi Y Y kéo khóa áo khoác lên, nghĩ bụng những nữ sinh vừa chạy ra ngoài vào lúc nãy có đi tố cáo với giáo viên không nhỉ? Chắc giáo viên biết được sẽ đến can thiệp đúng không? Bạo lực học đường, thế mà cô đã gặp phải sự việc ở trong những bản tin rồi.

Từ khi đi vào đến lúc này, Lê Nhu vẫn chưa từng nhìn thẳng vào Bùi Y Y. Bây giờ sau khi đám đàn em của cô ta đã khóa trái cửa lại, nhao nhao vây xung quanh, Lê Nhu mới nhai kẹo cao su, nhìn qua chỗ cô.

“Còn nhớ tao chứ?” Lê Nhu cười lạnh.

Bùi Y Y đứng thẳng tắp, nói: “Nhớ chứ, không phải cô chính là nữ sinh cởi truồng, dụ dỗ bạn trai tôi ở trong rừng cây nhỏ sao? Quả mông của cô vừa trắng vừa to, mãi mà tôi vẫn chưa quên.”

Dù sao cũng bị đánh, cô cũng không để Lê Nhu được dễ chịu.

Có đánh chết Lê Nhu cũng không thể ngờ chuyện ngày hôm đó lại bị người khác nhìn thấy, càng bất ngờ hơn là, Bùi Y Y lại nói ra chuyện đó ở trong tình huống này. Bị bẽ mặt trước mặt ba đàn em, cô ta thẹn quá hóa giận, nhảy phắt xuống, tiến lên nhổ kẹo cao su trong miệng vào mặt Bùi Y Y, “Đmm, hôm nay bà phải xé nát cái mồm mày ra!”

Rõ ràng cô ta nói là sẽ xé nát mồm của Bùi Y Y, nhưng giơ tay lên lại định tát vào mặt cô.

Đầu óc của Bùi Y Y không theo kịp chuyện học hành, nhưng phản ứng cơ thể lại nhanh. Duỗi tay ra giật tóc cô ả, rồi lại giơ chân đạp thẳng vào bụng Lê Nhu. Lê Nhu bất thình lình bị đau, lùi về sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất.

Đúng là ngốc, đi đánh nhau mà còn thả tóc, đánh nhau đến nơi rồi ai còn nhìn cô có xinh hay không chứ?

Ba nữ đàn em cũng bị dọa sợ hết hồn, rối rít ngồi xuống đỡ Lê Nhu.

Mà lúc này, cánh cửa buồng vệ sinh đóng chặt cũng được mở ra, Trâu Diễn bưng một cốc nước tiểu màu vàng nhạt, hắt thẳng về phía mấy cô ả kia. Bùi Y Y nhân cơ hội này, chạy lên kéo tay Trâu Diễn, định chạy ra bên ngoài.

Lê Nhu và ba cô đàn em cùng gào toáng lên, có người kịp phản ứng lại, túm lấy đuôi tóc của Bùi Y Y. Lê Nhu ngồi dưới đất, sờ nước tiểu trên mặt mình, gào khóc: “Đánh chết bọn nó cho tao!”

Đám đàn em rất trung thành, cũng chẳng quan tâm mình bị hắt nước tiểu, bò dậy lao về phía hai cô bạn thân cùng chung hoạn nạn.

Trâu Diễn la toáng lên: “Bùi Y Y, cởi giày!”

Bùi Y Y lập tức phản ứng lại, giơ chân cởi chiếc giày thể thao ra, hai người ai nấy cũng cầm một chiếc giày trong tay, chẳng quan tâm trước mặt là ai, điên cuồng đập về phía trước.

Đám chị đại kia dù khí thế có ghê gớm như nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy nữ sinh mười mấy tuổi. Nếu bắt nạt mấy nữ sinh thật thà hướng nội thì còn được, nhưng Bùi Y Y và Trâu Diễn đời nào muốn chịu thiệt. Đế giày điên cuồng hỏi thăm mặt của mấy người kia, trong phòng vệ sinh văng vẳng từng trận gào thét, nghe còn vang hơn cả pháo rang.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng vệ sinh được mở bằng chìa khóa từ bên ngoài, một giọng nữ nghiêm khắc quát lên: “Tất cả dừng tay lại!”

Giáo viên đến rồi!

“Các cô làm cái trò gì vậy! Đang trong giờ học mà lại trốn hết ở trong này đánh nhau, học sinh không làm, còn muốn làm dân anh chị sao!” Người đến đây không chỉ có một cô giáo, hai người đi vào phòng, bên ngoài vẫn còn một thầy giáo và một cô lao công. Có lẽ cô lao công nhân lúc đang trong

giờ học nên đến dọn vệ sinh, phát hiện cửa nhà vệ sinh bị khóa trái, bên trong còn có tiếng người gào khóc, vì thế mới đi gọi giáo viên.

Bùi Y Y đã đánh đến phát điên từ lâu, những người khác đều dừng cả rồi mà cô vẫn còn đang vung giày, cánh tay xoay tròn như một cái vòng xoay. Trâu Diễn ở bên cạnh vội vàng kéo Bùi Y Y lại, lúc này cô mới phản ứng lại, lập tức đứng sang một bên với Trâu Diễn.

Tất cả mọi người đều đứng sát vào tường, lúc này kẻ cầm đầu đám chị đại hống hách nhất là Lê Nhu cũng không còn tỏ vẻ đầu gấu nữa, đứng một bên, không dám ngẩng đầu lên như một học sinh ngoan.

Sáu nữ sinh đóng cửa nhà vệ sinh để đánh nhau, đánh đến mức quần áo xộc xệch, tóc tai tán loạn. Mấy giáo viên đều rất tức giận, giáo viên dẫn đầu cũng không nói nhiều, quay đầu nói với thầy giáo ở bên ngoài: “Thầy Trương, gọi điện thoại cho phụ huynh của mấy học sinh này, để bọn họ lập tức đến đây!”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 55



Đã vào học được 10 phút rồi mà Bùi Y Y vẫn chưa quay về lớp học.

Thẩm Ý nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Bên cạnh không có một Bùi Y Y lén lút làm việc riêng, trong lòng Thẩm Ý lại có chút trống vắng.

Đúng là Bùi Y Y có chút ham chơi lười học, nhưng vẫn rất tích cực đến trường vào lớp, chưa từng đi muộn bao giờ. Nhưng đã vào học lâu rồi, vì sao đến giờ cô ấy vẫn chưa về lớp?

Điện thoại không nghe, tin nhắn không nhắn lại, trước đây chưa từng có hiện tượng này bao giờ.

Vẻ mặt của Thẩm Ý hơi trầm xuống, sau một thoáng trầm tư anh chợt đứng phắt dậy.

Chân của anh đụng vào ghế, chiếc ghế trượt trên sàn nhà phát ra tiếng động chói tai, khiến cả lớp phải nhìn về phía anh.

Giáo viên dạy Lý cũng không hiểu mô tê gì, giơ tay hỏi: “Bạn học sinh này, em làm gì đấy?”

Khi giáo viên dạy Lý dứt lời, Thẩm Ý đã đi đến hàng đầu tiên của tổ 4, bước chân anh không hề do dự, đáp lại: “Bạn Bùi Y Y vẫn chưa về lớp, em phải đi tìm bạn ấy.”

Học kỳ mới vừa bắt đầu được hơn một tháng, giáo viên bộ môn đều dạy mấy lớp cùng một lúc, vẫn còn chưa quen hết học sinh, nhất là những học sinh có thành tích không tốt. Thẩm Ý vừa mới đến lớp đại trà chưa được mấy ngày nên tất nhiên giáo viên dạy Lý cũng không biết anh. Thời gian ở cấp ba rất eo hẹp, hầu hết giáo viên đều không lãng phí thời gian chỉ vì học sinh cúp tiết, giáo viên dạy Lý cũng chẳng để ý đến chuyện trong lớp vẫn còn học sinh chưa đến.

“Lớp trưởng gọi điện thoại cho bạn học sinh chưa đến, còn em ở lại lớp học!” Giáo viên dạy Lý nói với vẻ không vui, “Quay lại ngay... này, em đứng lại cho tôi!”

Thẩm Ý hoàn toàn không quan tâm thầy giáo với chẳng cô giáo, anh sải bước lớn đi ra ngoài, học sinh cả lớp đều bị kinh ngạc đến ngơ ngác trước hành vi này của anh.

Mọi người đều biết Thẩm Ý là học bá chuyển đến từ lớp chọn, mặc dù bình thường không nói nhiều nhưng tính tình khá ôn hòa. Ngoại trừ không đếm xỉa đến mấy nữ sinh âm thầm thả thính ra, ai thật lòng đến hỏi bài, Thẩm Ý cũng chưa từng giấu giếm, thoải mái giảng giải cho họ.

Chưa có ai nhìn thấy Thẩm Ý to gan lạnh lùng như thế này bao giờ.

Bùi Y Y không về lớp, Thẩm Ý cũng không tiện suy đoán, cho dù không muốn nghĩ nhiều nhưng vẫn không thể không nghĩ đến.

Thông thường nữ sinh gây sự với nữ sinh khác, hầu hết sẽ chọn nơi vắng vẻ không người qua lại: Sau sân thể dục, rừng cây nhỏ... đây là những chỗ không có ai đến vào lúc bình thường.

Vừa mới đi đến lớp 12-7, có hai nữ sinh đi lên cầu thang, chính là Bùi Y Y và Trâu Diễn. Tóc tai của hai người hơi bù xù, tay áo của Trâu Diễn đã bị rách, đang kéo Bùi Y Y lại để xem. Bùi Y Y thì thê thảm hơn, trên cổ có một vệt máu, rõ ràng là bị cào bằng móng tay.

Khoảnh khắc này, Thẩm Ý như bị ai đó cho một bạt tai, anh hiếm khi đứng nghệt ra thế này. Ngây ngẩn mấy giây mới phản ứng lại, lập tức sải đôi chân dài bước lên trước.

Bùi Y Y là người vô tâm vô tư, đã ra nông nỗi này rồi mà nhìn thấy Thẩm Ý cái là vui vẻ không thôi, hỏi anh: “Không phải đang trong giờ học sao? Sao anh lại chạy ra đây? Anh đi tìm em à?”

Thẩm Ý không phải kiểu người để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng lúc này vẻ mặt của anh lại hiện rõ sự tức giận, nhìn thấy bộ dạng vui mừng ngốc nghếch của Bùi Y Y, anh cố gắng kiềm chế cơn giận, không đáp mà hỏi lại cô: “Có phải Lê Nhu tìm em không?”

Bùi Y Y còn chưa trả lời thì Trâu Diễn ở bên cạnh đã không nhẫn nhịn được, mặc dù cô ấy sợ Thẩm Ý vì tin đồn giết người, nhưng chuyện từ Thẩm Ý mà ra, cô ấy cũng chẳng để ý đến cái gì nữa, vội vàng nói: “Chính là cô ta! Cô ta kéo ba người tới chặn tôi và Bùi Y Y ở trong nhà vệ sinh.

Giáo viên phát hiện có người đánh nhau, đã thông báo cho phụ huynh rồi.”

Trâu Diễn vừa nói xong chữ cuối cùng, Thẩm Ý đột ngột ôm lấy Bùi Y Y, Trâu Diễn đơ ra, vội vàng dịch qua một bên.

“Mấy cô cậu kia! Làm phản đấy à!” Giáo viên dạy Lý đuổi theo ra ngoài, quát lớn, trong lớp 12-7 đang tập trung học bài có người thò đầu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Ý và Bùi Y Y đang ôm nhau, vội vàng nói cho bạn cùng bàn, học sinh ngồi gần cửa sổ dần xôn xao hết cả lên.

Trước khi thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, Thẩm Ý đã buông Bùi Y Y ra.

Lớp trưởng lớp 12-8 cũng đi ra, cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng cũng sửng sốt, chạy lên đằng trước nói: “Thẩm Ý, Bùi Y Y, mau về lớp đi, thầy giáo tức giận rồi đấy.”

Tuy thầy giáo dạy Lý tức giận nhưng cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mặc dù nhà trường đã ghi rõ quy định cấm chỉ học sinh yêu đương, nhưng chuyện này không phải nhà trường cứ không cho là không xảy ra. Lớp nào

mà chẳng có mấy cặp đôi học trò, chỉ cần không quá đáng quá là được, về cơ bản giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Hơn nữa cũng sắp thi đại học rồi, giáo viên cũng muốn dành thời gian cho những học sinh muốn học hành hơn.

Kể từ đó cho tới khi hết giờ, hai người Bùi Y Y và Thẩm Ý cũng chẳng nói gì nữa.

Đợi đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Ngô Tư Khải thò đầu lên phía trước hỏi: “Y Y, xảy ra chuyện gì vậy? Có ai bắt nạt cậu à? Để tớ đi tìm nó đánh cho nó một trận giúp cậu nhé.”

Tình anh em của Ngô Tư Khải thể hiện không đúng lúc, Thẩm Ý trực tiếp dịch người qua che mất hơn nửa tầm mắt của cậu ấy. Những ngón tay thon dài của anh vuốt lại những lọn tóc lòa xòa của Bùi Y Y, Bùi Y Y ôm đầy bụng ấm ức, đang định nói thì bên ngoài có người hô lên: “Bùi Y Y, ra ngoài một lát.”

Là thầy chủ nhiệm!

Toi rồi, chắc chắn mẹ cô đã đến rồi...

Vẻ mặt của Bùi Y Y lập tức trở nên lo lắng, cô đáp lại một tiếng, đứng lên định ra ngoài, Thẩm Ý không nhường đường, nói: “Bùi Y Y, không cần giấu, nên nói gì thì cứ nói đấy.”

Bùi Y Y nghiền ngẫm lại câu này, hỏi anh: “Vậy chuyện của chúng mình...”

“Cũng không cần giấu, để anh giải quyết.” Thẩm Ý đứng lên nhường đường, giọng anh bỗng biến thành những lời thì thầm dịu dàng như lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe bus: “Đừng sợ, đi đi.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 56



Giáo viên thông báo qua điện thoại là Bùi Y Y đánh nhau với bạn học ở trường, Chu Thu Vũ có phần không tin, con của bà nên bà hiểu rõ. Đúng là Bùi Y Y hơi nghịch ngợm gây chuyện, nhưng từ nhỏ đến lớn bất kể là ở trường hay trong lớp bồi dưỡng, mối quan hệ với bạn học đều rất tốt, chưa từng nổi nóng với bạn học nào bao giờ.

Trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, Chu Thu Vũ cũng không đến sớm lắm, phụ huynh của mấy học sinh khác đã đang ngồi chờ rồi. Chu Thu Vũ nhìn qua các phụ huynh khác một lượt, nhìn vào bên trong nữa thì lại nhìn thấy mẹ của Trâu Diễn.

Hai phụ huynh quen biết nhau vừa mới ngồi xuống, thầy chủ nhiệm đã dẫn Bùi Y Y và một đám người đi vào.

Bùi Y Y đi đầu tiên, trên cổ cô có vệt máu, Chu Thu Vũ vừa nhìn thấy đã không giữ được bình tĩnh nữa.

Đánh nhau là một chuyện, nhưng đánh con gái bà bị thương lại là một chuyện khác!

Chu Thu Vũ tức giận đang định đứng lên, kết quả nhìn thấy mấy nữ sinh vào sau, người thì mặt mũi sưng đỏ, người thì trầy da trán, nhìn ai cũng thấy có vẻ đã từng khóc, mắt đỏ như mắt thỏ, trừ Trâu Diễn ra thì người nào người nấy cũng thê thảm hơn Bùi Y Y.

Chu Thu Vũ bỗng nguôi giận, chậm chạp đặt bàn tọa mới nhấc lên một nửa trở lại ghế.

Thế mới đúng chứ.

Mấy người phụ huynh nhìn rõ bộ dạng của con gái nhà mình, rối rít đứng dậy, người có lý trí hơn thì chất vấn giáo viên, con cái nhà người ta đến trường lành lặn, vì sao chưa đến nửa ngày không gặp mà lại bị đánh cho tả tơi thế này. Người bốc đồng thì quay sang chỉ trích lẫn nhau, tự xưng con gái nhà mình bình thường rất ngoan, khẳng định chắc chắn là con gái nhà mình đã gặp phải bạo lực học đường.

Thầy chủ nhiệm giảng bài thì rất hay, nhưng xử lý khúc mắc của cánh phụ nữ thì chính là một chuyện nan giải. May mà sự việc này không chỉ dính dáng đến mỗi lớp 12-8, giáo viên chủ nhiệm của những lớp khác cùng nhau ra mặt, cuối cùng cũng làm mấy bà thím tranh cãi om sòm yên lặng trở lại.

“Thưa các bậc phụ huynh, tâm trạng của mọi người những người làm giáo viên như chúng tôi đây đều hiểu cả, ai cũng không muốn con mình bị bắt nạt ở bên ngoài. Nhưng sự việc là như này, người khởi xướng là Lê Nhu, em ấy dẫn theo ba bạn nữ khác chặn Bùi Y Y và Trâu Diễn ở trong nhà vệ sinh nữ để đánh. Bùi Y Y và Trâu Diễn hai đánh lại bốn nhưng vẫn chiếm ưu thế. Dĩ nhiên, cách hành xử của Trâu Diễn hơi cực đoan, hắt nước tiểu vào bạn học là chuyện không nên làm. Có điều bây giờ sự thực bày ra trước mắt, Bùi Y Y và Trâu Diễn là tự vệ, các em ấy đều thừa nhận trước khi mọi người đến đây rồi. Chúng tôi cũng tìm được những em học sinh bị đuổi ra ngoài vào lúc đó làm chứng. Bây giờ chúng tôi mời các vị huynh đến đây là nói chuyện đánh nhau, tất cả vẫn đang là những cô học trò mười mấy tuổi đầu, sao có thể khóa trái cửa nhà vệ sinh để đánh bạn học được? Chuyện này quá tồi tệ rồi!”

Lời này vừa vang lên, những phụ huynh cãi nhau trước đó đều im thin thít, có người không kiềm chế được sự thất vọng bất lực, tiến lên cho con gái nhà mình một cái bạt tai, mấy giáo viên lại vội vàng tiến lên lôi người đó lại.

Phụ huynh của những nữ sinh gây chuyện đều có mặt hết, chỉ có Lê Nhu cúi đầu đứng ở phía cuối cùng. Bố mẹ của cô ta đều không đến, ngoại trừ lúc mới đầu bị bắt quả tang cô ta còn thấy hơi sợ. Lúc này vẻ mặt của cô ta lại có vẻ không cam lòng, có lẽ là vì cảm thấy mình không làm sai.

“Đang yên đang lành, vì sao lại đánh con nhà chúng tôi? Tôi là hàng xóm đối diện nhà em Bùi Y Y, hai đứa trẻ này đều là mọi người trong nhà nhìn chúng lớn lên, bình thường rất ngoan ngoãn, nói năng nhỏ nhẹ như mèo kêu vậy!” Mẹ Trâu Diễn nhíu mày nói.

“Bởi vì Bùi Y Y cướp bạn trai của cháu.”

Một câu nói tựa như sét đánh giữa đồng bằng, nổ ra khiến mấy người đang nói chuyện đều im bặt.

Lê Nhu nhìn Bùi Y Y bằng ánh mắt khiêu khích, cô ta đã bị h**p đáp nên dĩ nhiên sẽ không để cho Bùi Y Y yên ổn. Một nữ sinh ngoan ngoãn như Bùi Y Y, nếu người nhà biết được Bùi Y Y yêu sớm, có lẽ lúc về nhà sẽ bị đánh chết. Cô ta đã bị nhà trường phạt, nhưng Bùi Y Y cũng nhất định phải nếm mùi đau khổ.

Yêu sớm vào thời cấp ba, là một chuyện đại kỵ trong mắt các bậc phụ huynh.

Chu Thu Vũ lập tức đứng bật dậy, nhìn qua Lê Nhu một cái rồi nhìn sang Bùi Y Y, cả gương mặt đều đã biến sắc. Cơn giận của bà đã bốc l*n đ*nh đầu, nhưng lại miễn cưỡng dằn xuống, nói với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy giáo, bất kể là vì chuyện gì, con gái nhà tôi vô duyên vô cớ bị đánh ở trường, cũng may là con gái tôi tay chân dài phản ứng nhanh không bị bắt nạt, nếu chậm chạp một chút không biết con gái tôi đã bị đánh ra nông nỗi nào rồi. Tôi không thể tùy tiện bỏ qua chuyện này được.”

Mẹ Trâu Diễn góp lời: “Đúng, đánh người là đánh người, giữa học sinh với nhau có mâu thuẫn gì có thể nhờ giáo viên giải quyết, gọi người nhốt bạn học vào trong nhà vệ sinh để đánh, đây là xã hội đen sao?”

Mấy vị phụ huynh khác vừa mới kêu ầm lên, lúc này lại tỏ vẻ ngượng ngập, nói: “Chuyện của trẻ con với nhau ấy mà, đánh lộn một chút cũng rất bình thường, hơn nữa con gái nhà tôi bị đánh sưng vù mặt lên như này, rõ ràng là chịu thiệt từ con cái nhà các cô mà.”

“Vị phụ huynh này, nếu chị nói như vậy, thế lần sau con gái nhà chị bị khóa trái trong nhà vệ sinh rồi bị đánh, chị đừng có mà chạy đến bắt đền nhà trường nhé. Lần này may mà gây chuyện ở trong trường, về sau ra xã hội, chắc là chị phải đến đồn cảnh sát đón con gái nhà mình đó.” Chu Thu Vũ cất cao giọng nói, những người đàn bà đang nói chuyện lập tức không nói năng gì nữa.

Xảy ra chuyện ầm ĩ này, giáo viên vẫn muốn giải quyết trong hòa bình. Bốn nữ sinh đánh người được thông báo phê bình kỷ luật, còn Bùi Y Y và Trâu Diễn dù chiếm ưu thế trong cuộc đánh lộn, nhưng thuộc về hành vi tự vệ, giáo viên nhắc nhở mấy câu là xong.

Giáo viên cho mọi người quay về lớp học, tiễn những học sinh khác xong, thầy chủ nhiệm chỉ giữ Chu Thu Vũ và Bùi Y Y ở lại.

Chuyện đánh nhau đã được giải quyết xong, nhưng vẫn còn chuyện yêu sớm. Vì bị bới ra trước mặt các phụ huynh nên giáo viên không thể không quản lý.

“Bùi Y Y, em tự nói đi, em yêu đương với bạn học nào? Học lớp nào? Tên là gì?” Thầy chủ nhiệm tỏ ra rất nghiêm túc.

“Là Thẩm Ý.” Bùi Y Y trả lời rất thẳng thắn, sợ thầy chủ nhiệm không phản ứng kịp, cô lại nói thêm một câu: “Chính là bạn nam ngồi cùng bàn với em, Thẩm Ý.”

Chu Thu Vũ còn chưa nói gì, thầy chủ nhiệm đã trợn trừng mắt lên, “Thế là thế nào, em đi gọi Thẩm Ý đến đây!”

Bùi Y Y đang định đi ra ngoài, người đứng ở ngoài cửa đã đi vào rồi.

Thẩm Ý rất bình thản, hoàn toàn không có chút hoảng hốt và né tránh nào, giống như một giáo viên vừa lên lớp xong rồi quay về văn phòng vậy. Anh sải bước rộng đi vào phòng, chủ động chào hỏi: “Em chào thầy, cháu chào dì.”

Ngoài mặt Chu Thu Vũ không tỏ vẻ gì, nhưng bên trong đã tức lộn ruột lên rồi, lạnh lùng liếc Thẩm Ý một cái.

Lúc nãy bà đã nghĩ xong cả rồi, về nhà phải đánh què chân Bùi Y Y, chân của Thẩm Ý bà cũng muốn đánh, nhưng tiếc là đôi chân kia không thuộc quyền quản lý của bà.

“Thẩm Ý, có phải em và Bùi Y Y yêu nhau không?” Ngữ khí của thầy chủ nhiệm không tốt chút nào.

Thẩm Ý vẫn rất ngay thẳng: “Vâng thưa thầy.”

Thầy chủ nhiệm vừa nghe thấy thế thì cảm thấy vô cùng tiếc hận, lập tức quạt cho hai người một trận. Sau đó lại nói với Chu Thu Vũ là sẽ nhanh chóng đổi chỗ cho hai người, bày tỏ mình sẽ liên hệ với phụ huynh của em Thẩm Ý, rồi lại mong muốn Chu Thu Vũ và Bùi Y Y có thể trò chuyện nhiều hơn, chấm dứt chuyện yêu sớm.

Kỳ thi đại học đang cận kề, ai cũng không thể lỡ dở được.

Vẻ mặt của Chu Thu Vũ không thể hiện ra bất cứ sự phẫn nộ nào, từ đầu đến cuối bà đều kìm nén những lời muốn nói ở trong lòng. Bà muốn đánh muốn mắng Bùi Y Y thì cũng không thể làm thế trước mặt giáo viên học sinh được. Con cái không nghe lời nhưng vẫn có tự tôn của mình, đây đều là những gì bà đã trải qua lúc còn trẻ nên bà có thể hiểu.

Mà cũng chẳng có gì để trò chuyện cả, thành tích học tập cũng không tiện hỏi, Chu Thu Vũ nói với Bùi Y Y một câu rằng tan học về nhà đúng giờ, chẳng buồn nhìn Thẩm Ý lấy một cái, giẫm giày cao gót đi khỏi đó.

Bùi Y Y rất lo lắng, Chu Thu Vũ nói tan học thì về nhà, nhưng khi lọt vào trong tai cô lại biến thành tan học về chịu chết. Lúc nãy thái độ của thầy chủ nhiệm kiên quyết nghiêm khắc, nói là sẽ khiến cô và Thẩm Ý chấm dứt mối quan hệ ngay trong ngày hôm nay, Bùi Y Y hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.

Thật là phiền phức, không những sắp thất tình, mà về nhà còn phải chịu chết nữa.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 57



Hiệu suất của thầy chủ nhiệm rất cao, ngay lập tức đã dẫn Thẩm Ý và Bùi Y Y về tới lớp đổi chỗ ngồi.

Thẩm Ý bị chuyển tới tổ 1 ngồi ở dãy sau, Bùi Y Y không thay đổi vẫn ở tổ 4, có hai tổ khác nằm giữa, giống như ngăn cách bởi dải ngân hà mênh mang.

Sắp đến giờ vào học, sau khi sắp xếp, thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng thở phì phò đi ra ngoài.

Bạn nữ tổ 1 đã thu dọn xong đồ đạc đi qua, cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Ý, hai gò má dần dần ửng đỏ, “Chuyện đó, bạn học Thẩm Ý…”

“Trước tiên không đổi chỗ.” Thẩm Ý lên tiếng, không chỉ bạn nữ đó sửng sốt, những bạn học khác ngồi xung quanh cũng sững sờ theo.

Đây chính là sắp xếp đổi chỗ từ đích thân giáo viên chủ nhiệm! Vậy mà Thẩm Y nói không đổi? Quá ngông cuồng rồi nha!

“Nhưng mà…” Bạn nữ có chút khó xử.

Ngón tay thon dài của Thẩm Ý bóp cây bút đặt xuống, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Không sao đâu, có vấn đề thì tôi chịu cho.”

Chẳng qua Thẩm Ý chỉ liếc mắt một cái, bạn nữ kia đã lạc mất một nhịp tim, cô ta vội vàng gật đầu, mặt đỏ tới mang tai bê sách trở về.

“Chúng ta phải làm sao đây.” Bùi Y Y rất mù mờ.

Thẩm Ý xem như chẳng có gì: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Trong lúc nói chuyện, tay anh rũ xuống dưới, nắm chặt tay Bùi Y Y.

Cậu thiếu niên này, cảm tình dường như từ trước tới nay đều rất nhạt nhẽo, khiến người ta có cảm giác như không yêu thích cho lắm, nhưng trong thời điểm mấu chốt, đối với chuyện tình cảm của hai người, anh lại nghiêm túc hơn bất kỳ người nào.

Chỉ một động tác đơn giản, trong nháy mắt đã khiến Bùi Y Y có thêm sức mạnh và dũng cảm, cô nắm chặt tay lại, bình tĩnh nói: “Thẩm Ý, cho dù em có bị mẹ đánh chết cũng sẽ không chia tay anh, anh yên tâm, em có làm ma cũng không buông tha anh đâu!”

Thẩm Ý: “...Thế thì không cần đâu.”

Nói xong, Bùi Y Y lại thở dài một hơi: “Nếu như có kiếp sau, em đầu thai lại vẫn sẽ yêu anh, em còn chưa yêu anh đủ.”

“Vậy anh có thể lớn hơn em hai mươi tuổi, đợi khi em hai mươi tuổi thì anh cũng tầm bốn mươi tuổi rồi, có thể hói đầu và có thể mang cả bụng bia, đến lúc đó, cho dù anh đi cạnh em, có lẽ em cũng không liếc mắt tới anh một cái.”

Bùi Y Y không vui, cũng không để ý hiện tại đang ở trong lớp học, đầu đã nhẹ nhàng tựa vào cánh tay người kia: “Thẩm Ý, em không muốn xa anh.”

Có một chiếc lá khô theo gió bay vào, Thẩm Ý nhìn nó, ánh mắt có chút mất mát, giọng nói lại kiên định: “Chúng ta sẽ không xa nhau, Bùi Y Y, buổi chiều tan học anh về chung với em.”

Hở?

Lúc Bùi Thông biết Thẩm Ý muốn đến nhà mình, cảm thấy thật xằng bậy, cậu không nói với Thẩm Ý, chỉ kéo Bùi Y Y sang một bên, hỏi cô: “Em không sợ bố mẹ la mắng?”

Bùi Y Y thở dài nặng nề, chuyện đánh nhau trong nhà vệ sinh hôm nay, và chuyện hai người ôm nhau ngoài hành lang trước mặt giáo viên, đã sắp sửa truyền ra hết cả khối; mà người anh trai đáng thương của cô, không để ý đến chuyện bên ngoài chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đến bây giờ còn chưa biết có chuyện gì.

“Anh ơi, em sợ không sống qua nổi đêm nay.”

Bùi Thông không nói lời nào.

Ba người đi lên lầu, Thẩm Ý đến gõ cửa, Bùi Thông càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, cậu lục trong túi áo, nói: “Tớ có chìa khóa.”

Trong lúc nói chuyện thì cửa đã được mở từ bên trong, ba người lần lượt hướng mắt nhìn, trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Bùi Phú Niên. Hai anh em còn chưa nói chuyện, Thẩm Ý đã lên tiếng trước: “Cháu chào chú, cháu tên là Thẩm Ý.”

Chắc chắn Chu Thu Vũ đã kể cho ông nghe chuyện hôm nay, vẻ mặt Bùi Phú Niên có chút khác thường, trì hoãn vài giây mới đi vào trong, cứ vào trong trước vậy.

Mấy người bọn họ đi vào thì ngay lúc Chu Thu Vũ từ trong phòng bước ra, bà nhìn Thẩm Ý, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, giọng điệu chất vấn không dễ chịu: “Cậu tới đây làm gì?”

Đây là điềm báo của trận la mắng, Bùi Y Y sợ tới nỗi rụt cổ lại, tránh sau lưng Thẩm Ý theo phản xạ có điều kiện.

Hành động vô tình của cô chọc cho Chu Thu Vũ phát bực, Chu Thu Vũ lập tức chỉ tay vào Bùi Y Y quát: “ Bùi Y Y, con qua đây cho mẹ! Bùi Thông, con mở cửa bảo cậu ta đi đi!”

Bùi Y Y không dám bước qua, Bùi Thông cũng ngại đuổi người đi.

Chu Thu Vũ muốn nổi điên, Thẩm Ý lên tiếng: “Thưa dì, dì đừng nổi giận, cháu đến là để nói chuyện với dì và chú.”

Chu Thu Vũ cười chế giễu: “Tôi với cậu có gì hay để mà nói với nhau? Cậu bảo người lớn nhà cậu đến đây, để tôi hỏi thử xem bình thường bọn họ dạy dỗ con cái như thế nào!”

Ôi, quá đáng rồi. Bùi Phú Niên nói một câu ngăn cản, kéo Chu Thu Vũ ngồi xuống, bớt giận dữ, nghe bọn trẻ nói xem thế nào đã.

Chu Thu Vũ bực bội gạt tay ông ra, nhưng cũng không nói thêm lời chanh chua nào, chỉ nổi giận với Bùi Y Y: “Con đi sang một bên cho mẹ!”

Bùi Phú Niên nháy mắt với Bùi Thông, Bùi Thông kéo ngay Bùi Y Y qua một bên, cậu nghe tới lúc này cũng đoán ra được là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhìn Chu Thu Vũ giận dữ như thế này, cậu lo lắng Bùi Y Y sẽ bị ăn đòn, nên lặng lẽ đứng nhích lên trước Bùi Y Y một chút.

Mà từ đầu cho đến cuối, Thẩm Ý đứng đối diện với sắc mặt lạnh lùng và từ ngữ sắc bén của Chu Thu Vũ, biểu hiện của anh vẫn luôn luôn bình tĩnh.

Sau khi chờ Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên cùng ngồi xuống anh mới tiếp tục nói: “Thưa chú thưa dì, về chuyện ngày hôm nay, cháu trịnh trọng nói lời xin lỗi với chú và dì. Cháu quen với cô gái ức h**p Bùi Y Y, nhưng không có bất kỳ dây dưa tình cảm gì cả, còn về cháu với Bùi Y Y, bọn cháu vẫn sẽ tiếp tục ở bên nhau ạ.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 58



Lúc này, không chỉ có Chu Thu Vũ nổi giận, mà ngay cả Bùi Phú Niên cũng nghe không lọt tai, cau mày lên tiếng: "Các cháu đều là học sinh cuối cấp, năm tới phải thi đại học rồi, đã vậy các cháu mới bao lớn hả? Mười tám mười chín tuổi, tâm trí chưa chín chắn, các cháu biết cái gì gọi là yêu thích à? Chuyện tình yêu không phải trò giả làm gia đình của trẻ con, mở miệng nói là được. Nếu thật sự yêu mến đối phương, vậy thì chờ sau khi vào đại học tâm lý ổn định, chú dì cũng không phải người già cổ hủ, tới lúc đó nếu các cháu vẫn còn yêu mến lẫn nhau, thì chú dì tất nhiên cũng không phản đối."

Bùi Phú Niên hiểu bằng tình cảm, nói bằng lý trí, Thẩm Ý nghe xong thì gật đầu, nói: "Chú, chú nói rất đúng ạ."

Bùi Phú Niên vừa nghe thấy, trong lòng vui vẻ yên tâm lại còn đắc ý. Ông không so được với Chu Thu Vũ, chỉ biết hù dọa bọn trẻ, trên gương mặt ông ẩn hiện ý cười không giấu được, liếc mắt nhìn sang Chu Thu Vũ, lưng ngồi thẳng, lại nghe Thẩm Ý nói tiếp: "Nhưng mà, cháu với Bùi Y Y vẫn sẽ tiếp tục quen nhau ạ."

Nét cười trên mặt Bùi Phú Niên cứng lại, Chu Thu Vũ cười lạnh một tiếng, chỉ trích ông: "Tôi đã nói rồi, đứa trẻ như này là do trong nhà không có dạy dỗ, ông tưởng nói vài ba câu thì nó sẽ nghe theo à? Đi đi đi, qua bên kia!" Bà xắn tay áo, lấy cây chổi lông gà trên bàn trà, nổi giận đùng đùng quở mắng Thẩm Ý, "Cậu đừng tưởng tôi không dám đánh cậu, cậu không học hành cho tốt còn dạy hư con gái tôi, hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu!"

Chu Thu Vũ muốn đánh Thẩm Ý, mọi người đều rối loạn. Bùi Phú Niên vội vàng kéo Chu Thu Vũ lại, Bùi Y Y cũng rưng rưng nước mắt nhào lên:

"Mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy."

Chu Thu Vũ mắng chửi, Bùi Y Y khóc lóc, Bùi Phú Niên khuyên giải, Bùi Thông ngăn cản, chỉ mỗi Thẩm Ý vẫn bình thản đứng đó, giống như cắn hạt dưa xem hàng xóm cãi nhau ồn ào.

Ồn ào nhốn nháo mười mấy giây, chổi lông gà thoát khỏi kìm kẹp của Bùi Phú Niên, vụt vụt dữ dội lên người Bùi Y Y, vào ngay lúc này, Thẩm Ý trực tiếp bảo vệ cho Bùi Y Y. Chu Thu Vũ có tức giận đến mấy cũng không đi đánh con cái nhà người ta, dáng vẻ khi nãy cũng chỉ làm cho có mà thôi, nhưng hành vi đột ngột lúc này của Thẩm Ý khiến bà không thể không xuống tay, chổi lông gà cứ thế mà đánh lên tay Thẩm Ý.

Tất cả người trong nhà đều sửng sốt.

Chu Thu Vũ thật sự không nghĩ Thẩm Ý sẽ làm như vậy, ngoài kinh ngạc bà có chút hối hận bản thân đã kích động, sức lực kia bung ra thì trên da thịt nhất định sẽ để lại dấu vết.

Trong hai ba giây, không ai biết nên phản ứng như thế nào.

Mà Thẩm Ý giống như chẳng thấy sao cả, lên tiếng vào ngay thời điểm yên tĩnh nhất: "Cháu có thể khiến cho thành tích học tập của Bùi Y Y trong lớp từ dưới đếm lên sẽ thành từ trên đếm xuống."

Lời nói này, khiến tất cả mọi người trong nhà có chút phản ứng không kịp.

So với kiểu làm bộ khuyên răn dạy bảo của Bùi Phú Niên thì xem ra Thẩm Ý bình thường hơn nhiều, trông anh không giống như đang ra điều kiện, cũng không phải khoe khoang, mà bình tĩnh nói: "Người lớn trong nhà ngăn

cản yêu sớm còn không phải vì sợ ảnh hưởng đến học hành, cũng sợ bọn cháu làm chuyện sai trái sao. Nhưng cháu có thể đảm bảo với chú dì và bố mẹ cháu rằng, dưới bất kỳ tình huống nào cháu cũng sẽ không để ảnh hưởng tới thành tích học tập của mình, đồng thời nâng cao thành tích của Bùi Y Y."

Trầm mặc vài giây, giọng điệu Chu Thu Vũ coi thường: "Anh trai của Y Y là học sinh của lớp chọn, cho dù thành tích của cháu có giỏi đến mấy, nhà chúng tôi cũng không cần cháu đến phụ đạo nâng cao thành tích cho Bùi Y Y."

“Nhưng mà dì ơi, thành tích của Bùi Y Y từ tiểu học đã không tốt rồi mà?”

Ý tứ trong lời nói cũng đã rõ ràng, Bùi Thông là học sinh trong lớp chọn là đúng, nhưng nếu có tác dụng, Bùi Y Y đã sớm tiến bộ rồi.

"Cháu ngồi cùng bàn với Bùi Y Y, khoảng thời gian này đã để ý thấy, lực chú ý của cô ấy không cao, cho dù là học hành cũng sẽ dễ dàng bị chuyện khác thu hút. Trong kỳ nghỉ hè hồi học cấp hai cháu có tham gia qua một tổ chức huấn luyện của một trường học danh tiếng nước ngoài, cũng từng tham gia qua không ít những cuộc thi Olympic toán học, nên cháu rất có lòng tin sẽ nâng cao được thành tích học tập của Bùi Y Y. Thưa chú và dì, cháu có thể đảm bảo cháu và Bùi Y Y cùng nhau học tập sẽ có tiến bộ, cũng sẽ không để Bùi Y Y phải chịu tổn thương."

Bùi Y Y chưa từng nghe Thẩm Ý nói nhiều như vậy, lúc này anh nói từng câu từng chữ là đang tranh thủ cho chuyện tình cảm của bọn họ có cơ hội tồn tại, dáng vẻ thật đúng là nam chính tốt. Trong lúc nhất thời, đôi mắt đẫm nước mắt của Bùi Y Y thật nhiều điểm lấp lánh.

"Bố mẹ, sau này con sẽ cố gắng học tập, tháng sau thi cuối khóa lớp bồi dưỡng, con cũng sẽ cố gắng thi cấp chín và thi văn nghệ, điểm số môn văn

hóa cũng sẽ nỗ lực nâng cao." Bùi Y Y học theo, vội vàng bày tỏ.

Mặt dù không thân quen với Thẩm Ý, nhưng cũng đã gặp mặt anh vài lần, hình như anh cũng không phải kiểu người hỏng bét, vì vậy Bùi Thông nhân cơ hội nói: "Bố mẹ, Thẩm Ý vốn học cùng lớp với con. Con nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói là lúc trước khi cậu ấy chưa chuyển trường tới đây, kỳ thi nào cũng được hạng nhất khối. Phần căn bản của Y Y quá kém, nếu như điểm môn văn hóa không đạt mức tiêu chuẩn, điểm thi văn nghệ có tốt đến mấy cũng không được vào trường tốt."

Từng người luân phiên ra trận, cũng không biết là câu nói nào đã k*ch th*ch tới Bùi Phú Niên, đầu óc ông có hơi mờ mịt, nói với theo một câu: "Nói có lý, bà xã, chuyện yêu sớm cũng không nên làm quá quyết liệt..."

"Ông ở bên nào vậy Bùi Phú Niên!" Bình thường thì coi như bỏ qua đi, vậy mà bà còn phải chiến đấu đơn độc một mình về việc hiểu lầm to lớn của chuyện yêu sớm, Chu Thu Vũ giận không kiềm chế nổi, Bùi Phú Niên lập tức không hé lời nào nữa.

Làm vợ chồng hai mươi mấy năm, Bùi Phú Niên vô cùng hiểu rõ tính cách của Chu Thu Vũ, bây giờ bà ấy đang thất vọng và tức giận, con trẻ có nói dễ nghe tới mấy thì cũng không nghe vào, không muốn để sự tình tiếp tục dây dưa, vì vậy Bùi Phú Niên phất tay: "Vậy hôm nay tới đây thôi, ngày mai bọn trẻ còn phải đi học sớm.”

Yêu sớm là chuyện đại kỵ trong lòng người lớn, nói ba hoa khoác lác thì người lớn có thể không chấp nhận, Thẩm Ý hiểu rõ, cũng không vội, đẩy đẩy mắt kính, thái độ khiêm tốn: "Vậy cháu chào chú và dì, ngày mai cháu lại đến.”

Sao chứ? Ngày mai còn đến nữa?

Suýt chút nữa thì hai mắt Chu Thu Vũ đã trợn trắng dã, mà Thẩm Ý lại không nhìn thấy được vẻ mặt đó, kéo balo đeo lên, đi ra ngoài.

Lúc nãy Bùi Y Y bị dọa tới run rẩy, lúc này đây mới lấy hết can đảm tiễn Thẩm Ý tới cửa, cô đưa mặt ra ngoài, nói với Thẩm Ý: "Vậy ngày mai anh nhất định phải đến đó."

Thẩm Ý chỉ vẫy tay với cô: "Em nhớ làm bài tập, sáng mai gặp lại."

Trong lòng Bùi Y Y không nỡ, tặng anh đoạn thơ tình: Anh là gió em là cát...

“Rầm!...” Chu Thu Vũ không cảm xúc đứng ở sau lưng đóng sầm cửa lại.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 59



Đêm nay, Bùi Y Y hiểu được cái gì gọi là lăn lộn khó ngủ.

Sau bữa tối hôm qua, Chu Thu Vũ muốn lấy lại điện thoại của Bùi Y Y, là Bùi Phú Niên kéo Chu Thu Vũ vào phòng, hai người đóng cửa nói cả nửa

ngày trời. Lúc đi ra Bùi Phú Niên pha sữa nóng cho hai anh em đang làm bài tập, căn dặn Bùi Y Y một câu lúc học dùng thêm chút điểm tâm, không nhắc đến chuyện tịch thu điện thoại rồi xoay người đi ra ngoài.

Bữa sáng ngày hôm sau không có gì khác ngày thường.

Bùi Y Y theo Bùi Thông xuống lầu, Trâu Diễn đeo ba lô đứng chờ cô dưới đầu cầu thang.

Tối hôm qua Bùi Thông đã làm rõ sự việc, lúc này nhìn thấy Trâu Diễn muốn nói lại thôi, biết mấy người chị em có chuyện muốn nói với nhau, bèn đi trước dẫn đầu.

Tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, sau khi xảy ra chuyện trong nhà vệ sinh Bùi Y Y cũng không thể lo lắng cho Trâu Diễn, bây giờ mới nhớ lại khởi đầu của sự cố, là cô dẫn Trâu Diễn đi nhà vệ sinh thử thai. Cô dắt tay Trâu Diễn, nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua ở trong nhà vệ sinh, sao rồi?"

Trâu Diễn mím môi, lắc đầu nói: "Khi đó quá căng thẳng, đi tiểu mà mãi không rơi trên giấy thử, sau đó vừa muốn làm tiếp thì đám người kia đi vào."

"Vậy tới bây giờ bà dì vẫn chưa xuất hiện?"

Trâu Diễn lại lắc đầu, "Tớ lên mạng tra rồi, nếu mà mới có thai vài ngày thì thử nước tiểu không ra được kết quả."

"Vậy nên làm gì đây?" Bình thường Bùi Y Y hay xem truyện thanh xuân vườn trường, về khúc này thật sự không có kinh nghiệm.

"Phải đi bệnh viện thử máu."

"Thử máu" nghe thôi là đã thấy đau, Bùi Y Y siết chặt tay Trâu Diễn, nói lời an ủi: "Không sao, trong giờ sinh học chẳng phải đã dạy, kỳ sinh lý có liên quan tới tâm trạng, mấy ngày nay cứ quan sát, nếu như đến cuối tuần mà còn chưa có, tớ đi cùng với cậu đến bệnh viện thử máu."

Ngoài cách này cũng không còn cách nào khả thi hơn, sau khi trầm mặc, Trâu Diễn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hỏi: "Lê Nhu là bạn gái cũ của Thẩm Ý hả?"

Ngày hôm qua Bùi Y Y muốn tham khảo với Trâu Diễn chuyện này, chỉ là tối hôm qua ồn ào như vậy, chuyện gì cô cũng quên hết, lúc này mới kể vắn tắt sự hiểu biết của cô về Thẩm Ý với Lê Nhu một lượt. Trâu Diễn nghe xong nhíu mày: "Vậy bọn họ nhất định là bạn giường, lúc ban đầu ở trong rừng cây nhỏ chính là bằng chứng tốt nhất."

"Không phải đâu, Thẩm Ý đã đảm bảo, anh ấy với Lê Nhu không có mối quan hệ nào khác, chẳng qua là anh ấy có quen biết với anh trai của Lê Nhu, cậu biết không? Không phải có lời đồn Thẩm Ý giết người sao, tớ còn tưởng là Thẩm Ý g**t ch*t anh trai Lê Nhu kìa, kết quả cũng không phải."

"Vậy hôm nay cậu đi hỏi Thẩm Ý xem sao, cậu vì cậu ấy mà suýt nữa bị đánh, cậu ấy dựa vào cái gì mà không đếm xỉa tới? Nam chính trong tiểu thuyết đều sẽ ra mặt vì nữ chính."

"Ừ." Bùi Y Y gật đầu, cô cũng từng đọc qua tình tiết này, nam chính vả mặt nữ phụ thay cho nữ chính, lần nào đọc tới tình tiết này cô cũng đều cảm thấy thỏa nguyện.

Nhắc tới Thẩm Ý, Bùi Y Y còn có lời khác muốn nói, cô nhìn trái nhìn phải xong nói nhỏ bên tai Trâu Diễn: "Phương diện kia của Thẩm Ý á, không ổn định cho lắm."

"Hả?"

"Lần trước tinh dầu Ấn Độ chưa dùng đã bị anh ấy phát hiện, anh ấy rất tức giận, giống như kỳ tích vậy làm mình rất lâu, nhưng sau đó tụi mình ở trong nhà vệ sinh nhà sách thì lại giống như hồi đầu, cũng chỉ vài phút." Bùi Y Y nói xong, lại thở dài nặng nề một hơi, "Nhưng mà mình cũng chấp nhận rồi, hiện thực không thể giống với trong tiểu thuyết được, mình quyết định bao dung về phương diện này cho anh ấy."

Trâu Diễn ngẫm nghĩ lại, cũng gật đầu: “Nếu như kỹ năng làm bằng miệng của cậu ấy tốt, cậu ở bên cạnh cậu ấy làm một trận cũng không thiệt thòi.”

Chị em gái mãi mãi nói không hết chuyện, một lúc thì thở dài, một lúc thì vô cùng hớn hở, còn chưa nói xong thì cả hai phải tách nhau ra ở cửa sau của lớp 12-8.

Bùi Y Y ngồi ở dãy ghế sau, đã quen đi vào từ cửa sau. Ngày thường bất kể là ai đi vào thì mọi người không ai đặc biệt để ý nhìn, nhưng hôm nay chân trước Bùi Y Y vừa bước vào cửa lớp học, những người khác đã ngoảnh đầu lại nhìn cô.

Chuyện hôm qua đã lan truyền ra ngoài, mọi người không chỉ kinh ngạc về chuyện Thẩm Ý và Bùi Y Y dám to gan ôm nhau ngay hành lang khi giáo viên Vật lý đi qua, mà còn ngạc nhiên là Bùi Y Y và Trâu Diễn hai đánh bốn, lấy đế giày đánh mặt người ta sưng vù.

Tất nhiên Bùi Y Y biết bọn họ đang nhìn gì, cô cũng bất lực lắm, quay đầu về hướng mọi người nặn ra nụ cười, vẻ mặt của những người khác không giống nhau, lại nhao nhao quay trở về.

Hôm nay Thẩm Ý đến khá trễ, buổi tự học sáng Bùi Y Y phải học từ đơn bài luận, khó khăn lắm mới chờ được tới lúc tan học, đang chuẩn bị tán gẫu với anh, ông cụ non đã bước vào từ cửa chính.

Mắt thầy có mục tiêu, nhìn thẳng một đường tới tổ 4, vẻ mặt vốn bình thản, kết quả nhìn thấy Bùi Y Y và Thẩm Ý ngồi chung với nhau, lập tức trợn trừng mắt, "Hôm qua không phải tôi bảo các em đổi chỗ sao?"

Bùi Y Y không dám lên tiếng, Thẩm Ý giải thích: "Thưa thầy, em đang định đến phòng giáo viên tìm thầy. Em vừa mới phụ đạo các môn học cho Bùi Y Y được một nửa, sắp sửa tới thi tháng rồi, đổi chỗ gấp gáp ảnh hưởng đến học tập, cho nên chưa kịp chuyển chỗ."

Thẩm Ý nói với vẻ chân thành, nhưng là thật hay giả thì ông cụ non cũng lười phải phân tích. Khi nãy thầy vừa mới nhận được điện thoại của Bùi Phú Niên, nói là đã làm rõ chuyện của hai đứa trẻ, vẫn hy vọng hai đứa sẽ được ngồi chung với nhau, cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ, nhưng đồng thời cũng hy vọng thầy có thể chú ý đến hai đứa trẻ nhiều hơn nữa.

Thật ra đã học lớp cuối cấp rồi, việc của giáo viên cũng không ít hơn so với học sinh, nhưng mục tiêu của tất cả mọi người đều là thi đại học, giáo viên phải có trách nhiệm với học sinh, tiền đề thì đó là hy vọng của người lớn và học sinh. Bây giờ thì không bằng lúc trước, mấy đứa trẻ này đánh không được mà mắng cũng không xong, vô cùng được chiều chuộng, tính tình nóng nảy của ông thầy chủ nhiệm sớm đã bị mài mòn sạch sẽ rồi.

Nhưng mà đã đi dạy mấy chục năm, cũng hiểu rõ học trò mà càng bị cản trở thì càng bám nhau, thầy nghe lời nói của Thẩm Ý xong, tận dụng tình thế

nhân cơ hội này nói với các học sinh khác nghe: "Ồ, chuyện cùng nhau học tập tiến bộ là một việc tốt, nhưng nhất định phải có chừng mực, sắp sửa thi đại học rồi, đây là chuyện hệ trọng, ai cũng không thể làm lỡ dở. Thầy sẽ lấy thành tích thi tháng này làm tiêu chuẩn, những học sinh thành tích kém không hề tiến bộ chú ý, tới lúc đó đừng nói là thầy không nể tình cảm bạn bè tách không cho các em ngồi chung bàn, tất cả lấy việc học làm chính."

Thầy chủ nhiệm đã sớm nhìn ra những cặp đôi ngồi chung bàn trong lớp, không nêu ra mà thôi. Bình thường thầy đều quan sát, chỉ cần thành tích ổn định, bình thường quen nhau cũng đừng thân mật quá mức, thì đều mở một mắt nhắm một mắt, ai mà không có tuổi trẻ thanh xuân kia chứ, thầy là thầy giáo và cũng là người từng trải.

Thầy chủ nhiệm nhìn thấu Thẩm Ý, mà Thẩm Ý cũng hiểu rõ thầy chủ nhiệm, chỉ duy nhất Bùi Y Y là mơ mơ hồ hồ, không hiểu sao ngày hôm nay thầy lại nói dễ nghe vậy.

Cô còn đang mù mờ thì wechat báo có tin nhắn, mở ra nhìn kỹ, là tin nhắn wechat của Chu Thu Vũ, nói: [Hỏi xem bạn cùng bàn của con thích ăn món gì, tan học thì cùng đến nhà ăn bữa cơm.]
 
Back
Top Bottom