Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 40: Sau này chỉ có thể làm bằng tay thôi



[Hiện tượng phun trào còn được gọi là hiện tượng xuất tinh hoặc âm đ*o tiết dịch ở nữ giới, là hiện tượng phụ nữ tiết ra một lượng nhỏ chất lỏng trong suốt khi họ đạt hoặc gần đạt c*c kh*** trong quá trình được k*ch th*ch t*nh d*c.]

Bùi Y Y ngồi trong nhà vệ sinh đọc kết quả tìm kiếm trên mạng ba lần, trong đầu đang hồi tưởng lại cảm giác lúc đó.

Lúc đó, cô cảm thấy trong người ngứa phát điên lên, trong đó còn có cả cảm giác tê rần, nhưng có lẽ vẫn chưa phải đạt c*c kh***, nhưng so với lần l*n đ*nh trước đó, trong cơ thể cô có thêm cảm giác c*ng tr**ng.

Thâm sâu quá, cô hoàn toàn không thể hình dung ra được.

Có điều Bùi Y Y cũng thấy trong đó viết, phụ nữ có thể đạt c*c kh*** rất hiếm, cô nhất thời không biết mình nên buồn hay nên vui đây.

Buồn là vì, cô đã có được hiện tượng phun trào mà người khác hằng ao ước. Vui là vì, Thẩm Ý bất lực trong phương diện đó.

Khổ não quá đi, chẳng lẽ về sau chỉ có thể làm bằng tay thôi sao.

...

Thời gian nghỉ trưa luôn trôi qua rất nhanh. Bùi Y Y ra khỏi nhà vệ sinh còn chuẩn bị về lớp nằm một lúc. Nhưng vừa nằm xuống bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên rồi. Cô không muốn nhúc nhích, nhưng Thẩm Ý đã vỗ vào người cô, “Bùi Y Y, dậy học bài.”

“Em chỉ nằm chợp mắt năm phút thôi, thật đấy.”

Thẩm Ý hoàn toàn không tin, anh ghé đến thổi khí nóng vào sau gáy cô, “Mau dậy nghe giảng nào, nếu không anh sẽ làm em giống như vừa nãy, cho cả lớp nhìn đó.”

Mặc dù anh cứng lên rất nhanh nhưng cũng b*n r* rất nhanh, yếu như thế thì làm cô kiểu gì được chứ?

Bùi Y Y hé mắt ra, không tiện vạch trần lời của Thẩm Ý, cũng không muốn tổn thương lòng tự trọng của anh, thế là cô giả vờ tỏ ra hoảng sợ, “Đừng mà, người ta sợ lắm...”

Thẩm Ý mặt mày vô cảm khẽ hừ một tiếng, “Em biết làm màu thật đấy.” Bùi Y Y: “...”

Gì vậy trời, cô có lòng tốt giữ tôn nghiêm cho anh, thế mà lại bị anh nói là làm màu. Haiz, làm người khó quá, làm một cô bạn gái tốt càng khó hơn.

Tối qua Bùi Y Y ngủ rất muộn, lúc này dù cô vừa véo vào người vừa dụi mắt, nhưng thực tế không chống đỡ nổi năm phút, cô đã ngả đầu vào sách ngủ thiếp đi.

Cô giáo trẻ dạy Tiếng Anh vẫn chưa phát hiện ra, Thẩm Ý đã nhìn Bùi Y Y ngủ nhưng không gọi cô dậy, mà nghe giảng một mình. Đợi đến khi cô giáo muốn gọi học sinh đọc đoạn văn phía dưới, bàn tay ở dưới ngăn bàn của Thẩm Ý mới duỗi ra, cách lớp áo ngoài bóp mạnh vào ngực Bùi Y Y một cái.

Bùi Y Y choàng tỉnh dậy, khóe miệng lấp lánh ánh nước dưới ánh nắng. “Ngủ xong chưa nhỉ?” Thẩm Ý mỉm cười.

Bùi Y Y lau nước miếng, gật đầu qua quýt, một giây sau đó... “Thưa cô, Bùi Y Y nói bạn ấy muốn đọc đoạn này ạ.”

Thẩm Ý vừa lên tiếng, những ánh mắt khó tin của các bạn học trong lớp đồng loạt nhìn về phía họ. Ngay cả cô giáo cũng ngây người giây lát, sau đó hất cằm nhìn Bùi Y Y, “Bùi Y Y? Ừ... được, vậy để bạn Bùi Y Y đọc đoạn này đi.”

Chuyện gì thế?

Bùi Y Y vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đờ đẫn, thậm chí cô còn chưa kịp nhận ra đây là tiết học gì, đã bị gọi lên rồi.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Cô giáo Tiếng Anh giục giã.

Bùi Y Y hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Thẩm Ý chỉ tay vào đoạn nào đó, giấc mơ đẹp trong đầu mới dần dần được thay thế bằng sự việc vừa mới xảy ra. Cô muộn màng cảm thấy tức giận, rồi lại phải đọc bài một cách khó khăn. Trải qua vô vàn gian lao khổ cực, cuối cùng cũng đọc hết đoạn văn kia.

Tuy cô giáo không quá hài lòng, nhưng vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, “Mức độ nhận biết từ vựng không được, phát âm cũng có vấn đề, sau giờ học còn

phải cố gắng nhiều hơn nữa, có điều chủ động phát biểu ở trên lớp rất là tốt, đây cũng là một sự tiến bộ. Hy vọng những học sinh không thích phát biểu có thể học tập bạn Bùi Y Y nhiều hơn. Được rồi, ngồi xuống đi.”

Trời đất ơi, nguy hiểm quá đi, may sao lúc bình thường cô chăm chỉ chịu khó, nếu không thì chỉ có nước đứng như trời trồng ở đó mấy phút thôi.

Cái tên Thẩm Ý đáng ghét này, sao lại đùa giỡn cô như vậy chứ!

Bùi Y Y còn chưa kịp nổi quạu, bàn tay đang buông thõng đã được Thẩm Ý nắm lấy, anh chậm rãi ghé lại gần, trong giọng nói có thêm mấy phần khẳng định: “Giỏi lắm, tiếp tục cố gắng.”

Giỏi lắm cái quái ấy! Ai muốn kiểu khen như này chứ!

Bùi Y Y nghĩ ngợi, giả bộ tỏ ra hòa nhã nói chuyện với anh, nhưng vẫn luôn lặng lẽ tìm cơ hội trong các tiết học tiếp theo. Đợi đến khi đến tiết Toán, cuối cùng vào lúc thầy giáo dạy Toán tìm người lên bảng làm bài, Bùi Y Y bất chợt giơ tay lên, “Thưa thầy, bạn Thẩm Ý nói bài này quá đơn giản, bạn ấy có thể giải bài này bằng hai cách.”

Mắt thầy giáo dạy Toán sáng lên, “Ồ? Vậy bạn Thẩm Ý lên bảng làm thử xem nào.”

Không ai trong lớp biết trò đùa giữa hai người, nhưng mọi người ai nấy cũng thích ngắm trai xinh gái đẹp, bên chỗ họ hơi có động tĩnh gì, lập tức có vô số ánh mắt liếc qua ngay.

Thẩm Ý đẩy mắt kính, như cười như không nhìn Bùi Y Y. Bùi Y Y chẳng quan tâm, tươi cười khiêu khích Thẩm Ý. “Bạn Bùi Y Y cũng lên bảng thử làm xem.”

Nụ cười của Bùi Y Y lập tức vụt tắt.

Sao lại như vậy cơ chứ? Sao không giống như tình tiết ở trong giờ Tiếng Anh vậy?

Bùi Y Y thật sự không biết làm, thậm chí ngay cả đề bài mà cô còn đọc không hiểu, hai ngón tay cứng đờ như muốn bẻ gãy đôi viên phấn mà cũng chỉ viết ra được một chữ “giải”.

Cô đứng đực ở đó hồi lâu, khóe mắt liếc trộm sang phía Thẩm Ý, thấy người ta viết như gió cuốn mây bay, hoàn toàn không ngơi tay lúc nào, cô

lập tức có chút hoảng loạn, vội xóa chữ “giải” vừa mới viết ra đi, ngập ngừng giây lát rồi lại viết ra một chữ “giải” khác.

Bực ghê, nếu bây giờ mà có một vị thần tiên hiện ra giúp cô thì hay biết mấy.

Vừa mới nghĩ như vậy, viên phấn trong tay bị người ta lấy mất, Bùi Y Y ngây người, nhìn thấy Thẩm Ý cầm lấy phấn của cô, nhanh chóng viết ra đáp án đằng sau chữ “giải” nghiêng nghiêng ngả ngả của mình.

Những bạn học bên dưới đã bắt đầu xì xào bàn tán, không chỉ là vì Thẩm Ý giải bài giúp Bùi Y Y, mà quan trọng là ở phần bài làm mình Thẩm Ý giải bằng hai cách khác nhau thì đã đành, vậy mà bên chỗ của Bùi Y Y, Thẩm Ý lại dùng cách thứ ba để giải bài!

Những học sinh khá giỏi trầm trồ kinh ngạc, vội vàng lấy vở ghi ra, chép ba cách giải của Thẩm Ý lại.

Nhưng học sinh học kém nhìn không hiểu, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho việc họ trầm trồ kinh ngạc, anh hùng cứu mỹ nhân! Có thiếu nữ nào chưa từng ảo tưởng cảnh này trước khi đi ngủ cơ chứ?

“Không đơn giản, đây là cách giải chỉ được sử dụng ở trong đề thi Olympic Toán học, bạn Thẩm Ý, sao em lại được phân xuống lớp đại trà thế nhỉ?” Giọng điệu của thầy giáo dạy toán vô cùng tiếc nuối.

Thẩm Ý trả lời rất bình thản: “Do em thi tháng không tốt ạ.”

“Đáng tiếc quá, có điều nếu cứ giữ trình độ này, thi lọt vào top thí sinh hàng đầu hoàn toàn không thành vấn đề.” Thầy giáo dạy Toán hoàn toàn bị bất ngờ trước sự xuất sắc của Thẩm Ý, cũng quên luôn việc Bùi Y Y không rặn ra nổi một chữ nào, vui vẻ cho hai người về chỗ.

Bùi Y Y ngồi xuống ghế không nói không rằng, tự bê đá đập vào chân mình nên cũng chẳng có gì phải kêu ca cả. Cô cầm bút lên, định chép lại ba cách giải trên bảng vào vở trước khi bị xóa mất. Kết quả, vừa mới viết được hai chữ, Thẩm Ý đã nói khẽ: “Đừng chép nữa, ra chơi giảng cho em.”

Bùi Y Y mím môi, lẳng lặng bỏ bút xuống, dịch ghế lại gần Thẩm Ý một chút.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 41: Tính phúc không thể chỉ dựa vào mỗi tay và miệng



Sau khi thời tiết chuyển lạnh, trời cũng tối nhanh hơn trước đây.

Vào tiết học cuối cùng, Bùi Y Y nhận được tin nhắn Wechat của Trâu Diễn, hẹn cô cùng đến con hẻm mua đồ lót và ăn miến tiết vịt. Sau khi tan học, cô cất vở ghi và vở bài tập vào trong cặp sách, cùng Thẩm Ý đi ra ngoài. Đi ra đến cửa, nhìn thấy Trâu Diễn đã đứng chờ ở đó, chỉ là vừa rồi còn hớn hở nhắn tin cho cô, bây giờ nhìn Trâu Diễn lại như vừa mới khóc xong, vành mắt hơi đỏ hoe.

Trâu Diễn nhìn thấy Thẩm Ý, bèn nuốt hết những lời đang định nói lại.

Thẩm Ý không nói gì, nhưng anh biết mình ở đây hai cô bạn thân không tiện nói chuyện, thế là anh quay sang nói với Bùi Y Y: “Về nhà thì gửi tin nhắn cho anh, nhớ phải làm bài tập đấy.”

Bùi Y Y nói “Mai gặp lại” với Thẩm Ý, anh chỉ biếng nhác vẫy tay qua quýt rồi ra về.

Bùi Y Y đến kéo tay Trâu Diễn, còn chưa mở lời, Trâu Diễn đã trào nước mắt, “Y Y, tớ thất tình rồi.”

“Hả?”

Sau đó, Trâu Diễn lại nói: “Lúc sắp tan học cậu ấy nhắn tin đòi chia tay tớ, cậu ấy không chỉ đòi chia tay mà còn chê tớ lùn không xứng với cậu ấy.”

Hở?

Bùi Y Y gãi gãi đầu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng và lời thoại này quen quen. Cô ngẫm nghĩ lại, mới nhớ ra: “Không phải đợt trước các cậu đã từng chia tay nhau như thế này sao? Sau đó cậu ta lập tức đi tìm cậu, nói là chỉ đùa cậu thôi mà?”

Trâu Diễn lắc đầu, “Lần này là thật, cậu ấy nói cậu ấy thích người khác rồi, còn bảo tớ đừng bám lấy cậu ấy nữa.”

“Hả? Vậy cậu đi tìm cậu ta chưa?”

Trâu Diễn lại lắc đầu tiếp, “Lúc nãy tớ vừa mới đến lớp của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã về rồi, có lẽ là sợ tớ đeo bám đây mà.”

Thật quá đáng!

Bùi Y Y nghiến răng kèn kẹt.

Nhưng quá đáng thì có làm sao? Cho dù bây giờ bọn họ tìm người ta đánh một trận, Trâu Diễn và cậu ta cũng không thể tái hợp được nữa. Trong tiểu thuyết nói: Trong chuyện tình cảm, hết thích cũng dứt khoát như sự thích thú thuở ban đầu. Hơn nữa mối tình có một bên ngoại tình, chẳng khác nào một thanh socola bị rơi vào trong đống phân, đau lòng nhưng càng thấy mắc ói hơn.

Bùi Y Y cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể an ủi Trâu Diễn. Nhưng không ngờ, ban đầu Trâu Diễn chỉ rưng rưng nước mắt, sau khi được cô an ủi mấy câu lại biến thành khóc lóc thảm thiết. Bùi Y Y cuống quýt ngậm miệng lại, để Trâu Diễn tự chữa lành cho chính mình.

Trâu Diễn khóc một mạch cho đến cổng trường, Bùi Y Y cũng bị lây nhiễm cảm xúc, than thở một câu: “Thực ra tâm trạng của tớ cũng rất tệ, Thẩm Ý không có khả năng ở phương diện kia, lần này chắc cú rồi.”

“Thật sao?” Trâu Diễn ngừng khóc, lập tức ghé đầu lại gần, “Các cậu lại làm rồi à?”

Hai người tránh khỏi đám học sinh đang đứng ở bến xe bus, đi về hướng ngược lại, đến con phố ăn vặt.

“Thì...” Bùi Y Y ngó dáo dác xung quanh, kề sát vào tai Trâu Diễn nói: “Ăn cơm trưa xong chúng tớ đến phòng thay đồ, chính là phòng thay đồ bên cạnh sân thể dục đó, cửa không khóa, chúng tớ làm ở đó mấy lần.”

“Hả?” Lần này đến lượt Trâu Diễn kinh ngạc, “Sao tớ không biết có thể vào trong đó được nhỉ! Haiz, cơ mà nói lại, cậu có chắc Thẩm Ý là người xuất tinh sớm không?”

Bùi Y Y gật đầu, “Hôm nay anh ấy chỉ kiên trì được khoảng một phút sao đó, tớ ngon nghẻ như thế mà anh ấy không thể làm lần thứ hai được.”

“Ui...” Trâu Diễn cảm thấy đáng tiếc thay cho Bùi Y Y. Trên mặt cô ấy vẫn còn vương nước mắt chưa khô, nhưng đứng trước chủ đề hấp dẫn hơn, dường như chuyện thất tình cũng bị xếp ở phía sau. “Y Y, hay là cậu chia tay anh ta đi cho rồi. Cứ tưởng là một anh chàng ngon giai ép ngủ vài lần cũng được, bây giờ xem ra cũng chẳng có gì để ngủ cả. Ồ đúng rồi, cậu ngồi cùng bàn với anh ta, tính tình anh ta có xấu không? Có quát mắng cậu không, thậm chí có bao giờ bộc lộ khuynh hướng bạo lực gì không?”

“Không có, tớ cảm thấy ngoại trừ phương diện kia không được, Thẩm Ý là người rất tốt. Anh ấy giúp tớ ôn bài, mua nước cho tớ, còn đưa tớ về nhà, cũng không hung dữ với tớ, hơn nữa...” Bùi Y Y hạ giọng xuống thấp hơn, “Anh ấy còn làm bằng miệng cho tớ, hôm nay còn dùng tay làm tớ phun trào nữa.”

Trâu Diễn há hốc miệng không nói nên lời, mấy giây sau cô ấy mới nắm tay lại nói với vẻ kiên định: “Người xấu thường giỏi ngụy trang, với lại tính phúc* không thể chỉ dựa vào mỗi tay và miệng được.”

*Tính phúc (性福) dùng để chỉ đời sống t*nh d*c hòa hợp, mỹ mãn, hạnh phúc...

Nghe Trâu Diễn nói như vậy, Bùi Y Y nhất thời không thể tìm được lời gì để phản bác, nhưng có một điểm cô vẫn kiên định, “Thẩm Ý không giống kẻ giết người, người xấu giỏi ngụy trang, nhưng ánh mắt sao có thể ngụy trang được? Trâu Diễn, cậu giúp tớ hỏi lại bạn cấp hai của cậu, xem có phải hiểu nhầm không?”

Trong trường trung học số 1 cũng có rất nhiều tin đồn, ví dụ như trong rừng cây nhỏ có ma, ví dụ như cô giáo Ngữ Văn và cô giáo Âm nhạc nào đó cùng thích thầy giáo Thể dục, hai người phụ nữ đã đánh nhau để tranh giành người yêu. Ai nấy cũng kể lại một cách sinh động như thật, nhưng căn bản chưa có ai nhìn thấy bao giờ, cũng không biết tin đồn này bắt nguồn từ đâu.

Trâu Diễn nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Thế cậu chờ chút nhé, bố mẹ của người bạn kia không cho cô ấy mang theo điện thoại, cuối tuần sau tớ gặp cô ấy thì sẽ hỏi kỹ lại xem.”

Chủ đề này chấm dứt, hai chị em bạn dì lại nói sang những chuyện khác.

Mối tình của Trâu Diễn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc yêu thì oanh liệt, chia tay cũng chóng vánh. Suy cho cùng cũng chỉ là cô nàng mới mười

mấy tuổi đầu, khóc to một trận, cùng chị em ăn uống tán dóc, tạm thời vứt những chuyện không vui ra sau đầu.

Miến tiết vịt là món hai người đều thích ăn, có phải món chính tông hay không thì cũng không rõ, nhưng mùi vị quả thực rất ngon.

Bỏ thêm chút hành hoa và rau mùi, cho thêm chút dầu ớt, ngửi mùi thơm đã ch** n**c miếng rồi.

Sau khi ăn xong, Trâu Diễn lại dẫn Bùi Y Y đến con ngõ bán quần áo, vào cửa hàng nội y lần trước.

q**n l*t chữ T màu đỏ đã bị Thẩm Ý xé hỏng. Chiếc quần ren đen Bùi Y Y đã mặc nhưng Thẩm Ý lại đi với người khác, không kịp cho anh xem. Bùi Y Y định mua thêm hai chiếc q**n l*t có phong cách khác nhau.

Cô chọn tới chọn lui cuối cùng ưng ý một cái, Trâu Diễn lại treo q**n l*t về chỗ cũ rồi nhét một lọ gì đó vào tay cô, “Bây giờ còn ngắm q**n l*t gợi cảm cái nỗi gì, cậu phải dùng cái này.”

Bùi Y Y nhìn món đồ trong tay, là một cái chai màu đỏ, lật lại mặt trước ra xem. Trên cùng có một hàng chữ Tiếng Anh, cô không hiểu, nhưng bên dưới có hàng chữ phiên dịch, viết: Tinh dầu thần kỳ Ấn Độ.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 42: Thẩm Ý của cô



Ngày lễ Quốc khánh trường trung học số 1 không cho nghỉ nhiều, trước đây cũng chỉ có khối 10 và khối 11 được thả lỏng, còn khối 12 chỉ được nghỉ một ngày. Năm nay nhà trường đổi ngày nghỉ này sang mùng 7, cũng chính là thứ bảy, cộng thêm chủ nhật nữa là có hai ngày nghỉ tất cả.

Lúc ăn cơm tối, Bùi Y Y đã xin phép Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên, cuối tuần đến nhà bạn làm bài tập.

Mấy ngày gần đây Bùi Y Y rất ngoan ngoãn, một tối nọ Chu Thu Vũ kiểm tra đột xuất, thế mà Bùi Y Y lại đang học từ vựng, điều này làm Chu Thu Vũ kinh ngạc suốt mấy ngày. Cho nên lúc này bà cũng chẳng hỏi han gì mà đồng ý ngay.

Đến tối vẫn phải làm bài tập cùng Bùi Thông, làm được mấy câu, Bùi Y Y thấy tiếng tin nhắn của Bùi Thông kêu liên tục, bèn nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Anh ơi, anh và Thẩm Lộ yêu nhau rồi à?”

“Vẫn chưa.” Là anh em sinh đôi, Bùi Thông cũng không giấu Bùi Y Y chuyện gì.

“Vậy bây giờ cô ấy có thiện cảm với anh chưa?”

Bùi Thông thoáng trầm mặc, Bùi Y Y tưởng mình đã chạm vào nỗi đau của anh ấy, anh ấy không muốn nhắc đến thì cô sẽ không truy hỏi nữa. Nhưng qua một lúc, Bùi Thông lại đáp lời: “Chắc là có.”

Chỉ ba từ vỏn vẹn đã khơi dậy hứng thú của Bùi Y Y, cô kề lại gần, “Anh ơi, em cũng cảm thấy thế.”

“Vì sao?” Ánh mắt của Bùi Thông hiện lên chút mong chờ.

Bùi Y Y phân tích cho anh mình, “Nếu Thẩm Lộ mà không thích anh, đọc thư tình xong cô ấy đã từ chối với em luôn rồi. Lúc em bảo sẽ nói lại với anh trước, cô ấy cũng không ngăn em lại. Với lại anh à... anh không phát hiện ra, mỗi lần cô ấy nhìn anh hoặc nói chuyện với anh, mặt đều đỏ hết cả lên sao? Bình thường nhìn thấy nam sinh mà mình thích, con gái mới hay như vậy.”

Bùi Thông tinh tế hơn cánh con trai bình thường, nhưng Bùi Y Y hiểu rõ chuyện này hơn cậu, vả lại giữa con gái với nhau luôn có sự quan sát tỉ mỉ hơn con trai.

Lời của Bùi Y Y khiến khóe môi của Bùi Thông không tự chủ được hơi nhếch lên. Thẩm Lộ quá dễ xấu hổ, chỉ một cái đụng chạm lơ đãng cũng đã khiến cô ấy đỏ mặt hồi lâu. Màu đỏ yêu kiều đó lan từ gò má xuống đến cổ, như muốn kéo dài xuống tận nơi căng đầy dưới cổ áo...

Nghĩ đến cảnh tượng này, Bùi Thông lập tức có phần mất tự nhiên, cậu kéo cổ áo ra, khẽ ho một tiếng, “Được rồi, em làm xong trang này thì về ngủ đi.”

Bùi Y Y làm xong bài tập thì cũng mới có 9 giờ, cô đi tắm rồi về phòng lục lọi cặp sách một phen. Sau đó cô chui vào chăn, giở một tờ giấy ra xem thật kỹ càng.

Tờ giấy có một mặt là Tiếng Anh, một mặt là Tiếng Trung, Bùi Y Y lật sang mặt Tiếng Trung để đọc.

Vừa mới nhìn vào dòng chữ đầu của phần hướng dẫn sử dụng tinh dầu thần kỳ Ấn Độ, tay nắm cửa đột nhiên bị vặn tròn, cô sợ hãi đến mức phản xạ có điều kiện, vo viên tờ hướng dẫn sử dụng bỏ vào trong miệng.

Chu Thu Vũ đẩy cửa đi vào, hỏi cô: “Y Y, bố con đói bụng nên mẹ nấu mì cho ông ấy, anh con cũng muốn ăn, con có ăn không?”

Bùi Y Y cũng hết cả hồn rồi, còn ăn mì được sao!

Cô cắn cục giấy, oán thán: “Mẹ, con đã thay tính đổi nết để làm người lại từ đầu rồi, sao mẹ vẫn còn không gõ cửa đã xông vào phòng đột ngột thế!”

“Ôi chà, thật ngại quá, lần sau mẹ sẽ chú ý, con có ăn mì không? Mẹ chiên cho con một quả trứng ốp la... Ấy, con nhai cái gì trong miệng vậy?”

“Con không ăn đâu, con nhai kẹo cao su rồi đọc nhẩm mấy từ vựng một lúc rồi đi ngủ ngay đây ạ.”

“Kẹo cao su cũng chứa đường, trước khi ngủ vẫn phải đánh răng, nếu không răng mà bị sâu thì con cố mà chịu đấy.”

Bùi Y Y lẩm bẩm: “Con biết rồi mà mẹ, đóng cửa lại hộ con, lần sau mẹ nhớ phải gõ cửa nha.”

Chu Thu Vũ vừa mới ra khỏi phòng, Bùi Y Y lập tức nhổ cục giấy kia ra. Nhưng trên bề mặt đã dính nước bọt, còn bị nhai nát nữa, Bùi Y Y hoàn toàn không muốn mở ra lần nữa.

Thôi, bỏ đi.

Tinh dầu thần kỳ Ấn Độ, nhìn một cái là biết bên trong chính là dầu. Đầu tiên dùng phương pháp loại trừ thì chắc chắn không phải để uống, cho nên nhất định đây là dầu để bôi vào chỗ ấy của con trai. Nhưng cô phải dùng

cách gì để khuyên nhủ Thẩm Ý đồng ý dùng loại dầu thần kỳ Ấn Độ này, mà không làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy đây...

Bùi Y Y còn chưa nghĩ được cách thì thời gian hẹn hò với Thẩm Ý đã đến. May sao nhà hai người chỉ cách nhau hai trạm xe bus. Bùi Y Y cũng không vội, ăn cơm trưa xong cô lần lượt chào hỏi Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên rồi mới khoác cặp ra ngoài.

Sau khi vào thang máy, cô thò tay vào trong cặp sờ một cái, chiếc chai cứng vẫn còn.

Sau cơn mưa vào mấy ngày trước, nhiệt độ chưa từng tăng lên, Bùi Y Y mặc một chiếc áo dài tay mỏng manh, nhưng Chu Thu Vũ sợ cô lạnh, khăng khăng nhét áo khoác cho cô.

Bước ra khỏi khu chung cư, đang định gửi tin nhắn cho Thẩm Ý, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây ở phía đối diện khu chung cư.

Người đó cao gầy tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi và một chiếc quần thể thao màu đen, không phải Thẩm Ý của cô thì còn ai vào đây nữa.

Bùi Y Y vui vẻ vô cùng, nhưng suy cho cùng vẫn đang ở cổng chung cư nhà mình, cô đành dằn lại h*m m**n chạy như bay đến ôm chầm lấy Thẩm Ý. Hai người một trái một phải cùng đi ra ngoài, đợi đến khi ngồi lên xe bus, cô mới hớn hở kéo tay anh, “Thẩm Ý, sao anh lại đến đây? Là vì nhớ em quá nên anh gấp gáp đến gặp em à?”

Thẩm Ý không tỏ ra hớn hở dạt dào tình cảm như cô, “Ừm.”

Không có đèn đỏ và tắc đường, xe bus đi một mạch về phía trước. Sau khi đi qua ba trạm xe, Bùi Y Y đang tựa đầu lên vai Thẩm Ý mới phản ứng lại, “Chẳng phải là đến nhà anh sao?”

“Cùng anh đến một nơi trước đã.”

Bùi Y Y nhìn anh, “ồ” một tiếng thật dài, cũng không hỏi anh đi đâu làm gì. Không phải trước đó cô đã nhận định rồi sao, chỉ cần được đi cùng Thẩm Ý, cô sẵn lòng đến bất cứ nơi nào.

Nói chuyện một hồi, Bùi Y Y ngả đầu lên vai Thẩm Ý ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu sau, Thẩm Ý gọi cô dậy, cô mơ mơ màng màng bị anh kéo

xuống xe. Vừa mới ngáp được nửa cái, đã nhìn thấy một cô gái cầm hai cốc nước chanh, vui vẻ tiến lại gần.

Là cô ả có quả mông trắng trong rừng cây nhỏ!
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 43: Cô ả có quả mông trắng



Con gái có sự mẫn cảm bẩm sinh, có thể dễ dàng phân biệt được người nào thích người nào, đoán một cái trúng tám chín phần.

Lúc này, Bùi Y Y nhìn cô ả mông trắng, cô ả mông trắng cũng nhìn lại Bùi Y Y. Vẻ mặt của cả hai đều không tốt lắm, nhưng cô ả mông trắng khá nóng nảy, chưa đến hai giây sau đã chỉ vào Bùi Y Y, la toáng lên: “Anh Thẩm Ý, con này là ai?”

“Bạn gái anh.” Thẩm Ý trả lời rất dứt khoát.

Lời này khiến Bùi Y Y gật gù trong lòng, ừm, đúng thế, trong số những bộ tiểu thuyết mà cô từng đọc đúng là có đoạn này.

Nữ phụ thích nam chính sẽ hỏi về mối quan hệ của nam nữ chính. Sau khi biết được nam nữ chính là người yêu, nữ phụ sẽ tỏ ra không thể tin nổi, không tin mình có chỗ nào không sánh bằng nữ chính.

Tình tiết đều đã trùng khớp, chỉ là không biết cô ả mông trắng này thuộc kiểu nữ phụ nào.

Là kiểu trà xanh trước mặt một kiểu đằng sau lại một kiểu? Là kiểu nữ phụ lòng dạ nham hiểm giở thủ đoạn trả thù? Hay là hoa sen trắng yếu đuối đáng thương?

“Không thể nào!” Cô ả mông trắng vô cùng tức giận, đập bộp hai cốc nước chanh xuống dưới đất, một cốc bị vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng điều

khiến người ta cảm thấy khó hiểu là, sau khi cô ta lên cơn xong, giọng cô ta đã bình tĩnh hơn một chút, ra chiều nũng nịu với Thẩm Ý, “Anh Thẩm Ý, chẳng phải anh thích em sao? Hôm nay anh đã nhận lời phụ đạo cho em mà, chỉ có hai chúng ta thôi có được không? Anh bảo nhỏ này đi trước đi!”

Ồ ~ Bùi Y Y nhìn ra rồi, hóa ra cô ả mông trắng thuộc hình tượng nhân vật đại tiểu thư tùy hứng.

Thẩm Ý cười nhạt, nói: “Lê Nhu, anh rất thích em.”

Lời này đã khiến trái tim của Bùi Y Y vọt lên tận trên đầu.

“Nhưng...” Thẩm Ý vẫn mỉm cười, “Sự yêu thích của anh không phải với con người em, mà là vì em là cô em gái Lê Nhu của Lê Diệu, nếu đổi thành ai đó là Lê Nhu, anh cũng sẽ thích người đó.”

Trái tim của Bùi Y Y lại rơi trở lại lồng ngực rồi.

Với kinh nghiệm cày tiểu thuyết bao nhiêu năm của cô, nghe đến đây, về cơ bản cô đã có hiểu biết nhất định về mối quan hệ của Thẩm Ý và Lê Nhu.

Cái người tên là Lê Diệu nhất định là bạn học hoặc bạn tốt của Thẩm Ý, Lê Nhu là em gái Lê Diệu, thích Thẩm Ý bao nhiêu năm, nhưng Thẩm Ý vẫn luôn coi cô ta như em gái của mình. Nhưng vì mối quan hệ với Lê Diệu, Thẩm Ý cũng không tiện lạnh lùng cự tuyệt tình cảm của Lê Nhu. Có lẽ được sự nhờ vả của Lê Diệu, cho nên bình thường Thẩm Ý rất quan tâm săn sóc Lê Nhu, mà Lê Nhu lại coi sự quan tâm này thành Thẩm Ý thích cô ta.

Kiểu quan hệ như thế này cô đã từng đọc vô số lần trong tiểu thuyết rồi, đã chẳng còn thấy mới mẻ là bao, đoán bừa cũng có thể đoán trúng phóc.

Có lẽ Thẩm Ý không chỉ nói qua câu này một lần, Lê Nhu nghe xong cũng không kích động ném phăng cốc nước chanh như lúc nãy, vẻ mặt đầy cao ngạo của cô ta đã chứng thực hình tượng nhân vật đại tiểu thư tùy hứng.

Lúc này, cô ta hất cằm lên, điệu đà hứ một tiếng, “Anh nhất định phải chia tay cô ta trước thứ hai!”

Cô ta xoay người định đi nhưng bị Thẩm Ý gọi lại, “Lê Nhu, anh có lỗi với anh trai em chứ không có lỗi với em. Sau này đừng có gây họa nữa, anh phải phụ đạo cho bạn gái, không có thời gian đi thu dọn mớ rắc rối của em nữa đâu.”

“Em mặc kệ, anh nhất định phải thích em, phải nghe lời em. Dù sao em chỉ cho anh thời gian hai ngày thôi đấy, nếu thứ hai các người vẫn còn ở bên nhau, anh sẽ biết tay em!”

Ôi trời trời ơi, phách lối gớm, nhà cô ả Lê Nhu này lăn lộn trong giới hắc đạo sao? Làm thế nào bây giờ, cô chưa bao giờ đọc truyện hắc bang.

Bùi Y Y lo lắng kéo góc áo của Thẩm Ý, “Nếu như thứ hai chúng ta vẫn ở bên nhau thì rốt cuộc cô ta định làm thế nào? Sao chưa nói rõ ràng đã đi mất rồi? Đúng là khiến người ta sốt ruột mà.”

So với sự nôn nóng của cô, Thẩm Ý cứ như một người ngoài cuộc, tươi cười một cách thư thái, không nói năng gì.

Nhưng Bùi Y Y lại suy nghĩ rất nhiều, cô ghé lại gần hỏi khẽ: “Thẩm Ý, cô ta vẫn luôn uy h**p anh... Có phải ảnh khỏa thân của anh nằm trong tay cô ta không?”

Nụ cười của Thẩm Ý lập tức biến mất, “Mang trí tưởng tượng của em vào việc học hành, nhất định em sẽ không đội sổ suốt như vậy nữa đâu.”

“Được rồi, anh không lo lắng thì chắc chắn sẽ không có việc gì rồi.” Bùi Y Y thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy tay anh. Nhưng khi vẻ mặt của Bùi Y Y đã nhẹ nhõm, Thẩm Ý lại nhướng mày lên hỏi: “Bùi Y Y, rõ ràng lúc ở trong rừng cây nhỏ em cũng nhìn thấy rồi, vì sao không chất vấn, cũng chẳng nghi ngờ?”

Bùi Y Y tỏ vẻ đây không phải chuyện quan trọng, nói: “Vì nhìn thấy cảnh tượng nào đó mà nữ chính hiểu nhầm nam chính, nam chính sẽ rất thất vọng về sự không tín nhiệm của nữ chính, cho nên không muốn giải thích nhiều. Hai người đâm ra nghi ngờ lẫn nhau, cãi vã thậm chí là chia tay... Để tiểu thuyết dài hơn một xíu, rất nhiều tác giả thích nhất là sử dụng những tình tiết cẩu huyết như vậy.”

Thẩm Ý phì cười, “Thế thì em đúng là người tỉnh táo trước cuộc đời đấy.”

Nhân lúc nói đến chủ đề này, Bùi Y Y di mũi chân trên đất, hỏi: “Thẩm Ý, anh đã giết anh trai của Lê Nhu sao?”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 44: Thế thì cởi quần đi



Lúc Bùi Y Y ăn bánh cá hầm đã làm rớt canh lên áo, cô vừa mới bước chân vào nhà đã lẩm bẩm muốn đi tắm, nhưng Thẩm Ý không cho cô tắm, nói: “Canh rớt trên áo em chứ có phải rớt trên da em đâu, dù em có tắm mười lần thì quần áo cũng không tự động sạch được.”

Bùi Y Y không tìm ra được lời phản bác, đành “ừm” một tiếng.

“Mấy câu hỏi anh giao cho em đã làm xong chưa? Giảng mấy câu đó trước đã.” Thẩm Ý ngồi trên ghế mềm trước bàn học, duỗi chân ra kéo chiếc ghế bên cạnh qua chỗ mình, sao đó anh vắt một chân qua thanh ngang bên dưới chiếc ghế, “Đừng lề mề, mau lấy bài tập ra đây.”

Bùi Y Y vẫn còn đứng ở trước cửa phòng, cô cứ thế nhìn nhìn động tác của Thẩm Ý, bỗng nhiên cảm thấy anh rất giống một tên du côn.

Haiz, Thẩm Ý giỏi thay đổi quá, anh ấy nhất định là một người đa nhân cách đây mà.

Bỏ cặp xuống, Bùi Y Y thò tay vào trong cặp, mò tới mò lui.

Thẩm Ý nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn cô đứng ở ngưỡng cửa mò tới mò lui trong cặp, mò hồi lâu mà chẳng mò ra được cái quái gì. Thế là anh nheo mắt lại, duỗi đôi chân dài ra, xem màn biểu diễn của cô.

Thực ra vở ghi và sách bài tập đã nằm ở trong tay, nhưng tâm trí của Bùi Y Y không đặt ở đó, cô vẫn còn đang cân nhắc về dầu thần kỳ Ấn Độ. Phải nói đến chuyện này như thế nào đây, mà nói ra rồi thì phải làm sao để Thẩm Ý đồng ý sử dụng cơ chứ? Nếu anh nổi cơn tam bành thì phải làm sao đây?

Bàn học của Thẩm Ý rất đơn giản và sạch sẽ, không có những sách vở đồ vật linh tinh. Bùi Y Y nhìn thoáng qua, giở vở ghi ra trước tiên, “Tối qua em làm xong rồi, anh kiểm tra đi.”

Nhân lúc Thẩm Ý xem bài tập, Bùi Y Y khom lưng lấy chai dầu thần kỳ bỏ vào trong túi quần của mình.

“Đây là Bùi Thông dạy em làm à?”

Bùi Y Y nói: “Anh ấy chỉ đưa ra hướng giải, là em dùng công thức của anh để giải ra đó.”

Thẩm Ý đẩy mắt kính, “Vậy anh cho em hai bài nữa, giờ em làm cho anh xem.”

Bùi Y Y không ư hử gì.

Buổi chiều thu có một loại cảm giác tĩnh lặng thư thái, cơn gió mơn man mang theo nhiệt độ còn sót lại của mùa hè, chỉ là khi thổi vào từ cửa sổ phía xa xa, đã không còn cảm nhận được hơi nóng nữa rồi.

Ngòi bút ma sát với mặt giấy, phát ra những tiếng “xoèn xoẹt”, Bùi Y Y không nhìn đề bài mà chuyên chú ngắm tay của Thẩm Ý.

Thẩm Ý đã kéo tay áo lên một chút, để lộ ra cẳng tay thanh thoát rõ nét. Anh có nước da trắng lạnh, nhìn thế này trông đường nét cánh tay vô cùng gợi cảm. Bùi Y Y cứ thế nhìn chằm chằm từ cánh tay cho tới mu bàn tay của anh. Nhìn thấy khớp xương gồ lên trên mu bàn tay, lòng cô có chút ngứa ngáy, tựa như có một chiếc lông vũ thi thoảng lại lướt qua trái tim, dụ dỗ cô sờ vào nó.

Bùi Y Y nhịn mãi nhịn mãi, nhưng thực sự không thể chống đỡ lại sắc đẹp của Thẩm Ý. Cô cúi đầu xuống, khẽ hôn một cái vào mu bàn tay của anh. Cô hôn rồi thì cũng thôi đi, còn nghiêng đầu khẽ hỏi Thẩm Ý: “Anh đoán xem hôm nay em mặc q**n l*t màu gì?”

Ngòi bút trong tay Thẩm Ý lập tức dừng lại, anh ngừng lại hai giây mới nhìn sang Bùi Y Y. Nhìn rồi cũng không trả lời ngay, ánh mắt từ trên khuôn mặt của Bùi Y Y chậm rãi lướt một mạch xuống g*** h** ch*n của cô, sau đó bất chợt bật cười, “Bùi Y Y, mình chơi một trò chơi đi.”

Chỉ cần không phải làm bài tập, chơi trò gì Bùi Y Y cũng thấy hết sức hào hứng.

“Chúng ta sẽ hỏi đối phương từ vựng, đoản ngữ hoặc công thức, ai trả lời sai sẽ phải cởi một món đồ, có thể chỉ định cởi bên trên trước hay cởi phía dưới trước.”

Bùi Y Y thu lại nụ cười, “Nhưng mà nghe có vẻ không công bằng lắm thì phải.”

“Em không được lựa chọn.” Thẩm Ý quăng vở vào lòng Bùi Y Y, “Em bắt đầu kiểm tra anh trước đi.”

Nếu đã không được lựa chọn thế thì cứ thử xem sao. Dù sao thì cô cởi hay Thẩm Ý cởi, thì người chịu thiệt vẫn là Thẩm Ý cơ mà.

Bùi Y Y không tỏ vẻ gì ra mặt, trong lòng đang âm thầm vui sướng. Sau khi lật hai trang sách, cô bèn chọn một công thức hóa học mà cô thấy phức tạp.

Thẩm Ý nghe xong suy nghĩ tầm năm sáu giây, sau khi trả lời được, anh chỉ tay vào mặt bàn, “Cởi bên trên trước đi.”

Bùi Y Y có chút thất vọng, vì cô chỉ mặc một chiếc quần bò, nhưng lúc đi trên đường, cô đã mặc thêm áo khoác, khi vào nhà cũng chẳng cởi ra, bây giờ cởi áo khoác thì bên trong vẫn còn một chiếc áo dài tay nữa.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

Thẩm Ý hỏi một từ vựng, Bùi Y Y mở miệng đã trả lời được ngay, đây là từ cô mới học xong lúc sáng.

Lại đến lượt Bùi Y Y, lần này cô cũng chọn từ vựng, nhưng từ vựng mà cô chọn nhìn rất dài và có vẻ không có chút quy luật nào.

Lần này thời gian Thẩm Ý suy nghĩ dài hơn, anh trả lời như đang dò xét, phía trước đúng, nhưng hai chữ cái cuối cùng lại lộn vị trí.

Vẻ mặt Bùi Y Y đầy hưng phấn, đưa mắt nhìn chăm chú vào nửa người bên dưới của người ta, còn giả bộ nghĩ ngợi rồi mới nói: “Được rồi, bên trên anh chỉ mặc độc một chiếc, thế thì c** q**n đi, vẫn còn một chiếc q**n l*t nữa mà.”

“Được thôi.” Trong mắt Thẩm Ý ánh lên thứ ánh sáng khó hiểu.

Anh đứng dậy c** q**n thể thao xuống, Bùi Y Y men theo đôi chân dài của anh lướt thẳng lên trên, thấy q**n l*t màu đen của Thẩm Ý, lớp vải bao lấy chỗ ấy của Thẩm Ý, nhìn thoáng qua thấy một đống rất lớn.

Chắc là mềm lắm đây.

Bùi Y Y ngắm một lúc, đang định bỏ sách xuống thì lại nhìn thấy thứ nằm g*** h** ch*n kia chợt động đậy. Cô vội vàng trợn tròn mắt nhìn thật kỹ, thấy nơi gồ lên kia chầm chậm nổi dậy. Mấy giây sau, nơi gồ lên biến thành một cái lều vải, lớp vải bị cây gậy vừa dài vừa cứng chống lên, mép quần

lót ở trên đùi cũng bị gồ lên, mấy sợi lông xoăn xoăn rơi ra ngoài, trông cực kỳ nổi bật trên làn da trắng ngần.

Bùi Y Y nhìn không rời mắt, vào lúc này, hô hấp của cô đã trở nên dồn dập và nóng hổi, lòng bàn tay đang cầm sách dần dần hơi ẩm ướt. Cô nuốt nước miếng, thấy vật g*** h** ch*n vẫn còn cương lên, lớp vải bên ngoài bị chống lên rất cao, như thể sắp bị chọc rách đến nơi.

Hơi thở nóng như đang phát sốt, hình như trong khoang mũi hơi ngứa, Bùi Y Y thở hắt ra một hơi nặng nề, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Ý ở cạnh đó đã duỗi tay giữ lấy cằm cô, giọng điệu hơi biến đổi: “Bùi Y Y, em chảy máu mũi rồi.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 45: Chảy nước ào ạt



Máu mũi không chảy nhiều, hơn nữa khi máu vẫn còn ở trong mũi chưa chảy xuống, là do Bùi Y Y thở mạnh ra, luồng khí khiến máu mũi phun ra. Sau khi Thẩm Ý lau sạch cho cô, bên trong cũng không còn máu nữa.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Ý nhìn Bùi Y Y rất phức tạp.

Bản thân Bùi Y Y cũng không ngờ được rằng mình nhìn Thẩm Ý mà lại có thể chảy máu mũi, có điều cô cũng chẳng để ý lắm, giả vờ giả vịt nói: “Vậy tiếp đi nào, em cảm thấy dùng cách này em nhớ kiến thức vừa nhanh vừa sâu đậm.”

Thẩm Ý nhìn cô một hồi, nở nụ cười giả trân, “Được thôi.”

Sau đó, Thẩm Ý lại biến thành người khác, hai câu hỏi lúc trước anh còn nghĩ ngợi giây lát, nhưng từ lúc này trở đi chẳng cần Bùi Y Y hỏi xong, anh mở miệng là trả lời được ngay. Khi đến lượt Thẩm Ý ra đề, Bùi Y Y nghĩ nửa ngày cũng không trả lời được đáp án nào.

Cô cởi áo dài tay, c** ** l*t, cuối cùng cũng cởi nốt quần bò.

Giống như đang lột vỏ trứng, lột vỏ xong, mọi thứ bên trong bị nhìn thấy sạch sành sanh.

q**n l*t làm hoàn toàn bằng ren bao lấy cặp mông trắng nõn, nhìn thấy rõ từng sợi lông một, nhưng vùng đất bí mật dưới khu rừng lại như ẩn như hiện, khiến thiếu nữ đáng yêu ngây thơ có thêm mấy phần quyến rũ.

Đừng nói Thẩm Ý, ngay cả bản thân Bùi Y Y cũng cảm thấy đôi tai của mình hơi nóng lên rồi.

“Mặc cái này để quyến rũ anh đấy à?” Bùi Y Y gật đầu cái rụp.

Thẩm Ý cười nói: “d*ng ch*n ra cho anh xem nào.”

Bùi Y Y ngồi hờ xuống bàn, hai chân đặt trên sàn gỗ rồi mở rộng ra. Cô cũng có thể nhìn thấy đám lông bên dưới lớp vải ren, vì vải ren có rất nhiều lỗ nhỏ nên có những sợi lông chĩa ra bên ngoài.

“Bùi Y Y, em nhiều lông thế.” Thẩm Ý chạm tay vào đó, nhẹ nhàng chà xát.

“Anh cũng nhiều mà...” Đã nhiều lại còn cứng nữa, Bùi Y Y cũng muốn sờ nhưng không với tới được.

Thẩm Ý cười cười, đột nhiên rút một chiếc bút từ trong ống bút ra, chọc một đầu vào đám lông của Bùi Y Y, nhẹ nhàng lướt xuống vùng h** h***t trong ánh mắt nghi hoặc của Bùi Y Y.

Hơi ngưa ngứa.

Hai chân Bùi Y Y run nhè nhẹ, ngả người ra sau tựa vào bàn học, cố gắng để lộ b* ph*n b*n d*** hết cỡ. Cô nhìn thấy chiếc bút kia đi thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngoài mật huy*t, sống lưng cô lập tức có cảm giác tê tê.

Anh muốn làm gì thế nhỉ...

Bùi Y Y vừa hiểu vừa thấy không hiểu.

Thẩm Ý tươi cười, bàn tay bất chợt dùng sức, đầu bút đang ấn vào đáy q**n l*t ren gợi cảm, chọc thẳng vào miệng h** h***t một cách chuẩn xác. Bùi Y Y lập tức kêu “ưm” một tiếng, bên dưới truyền ra từng đợt tê dại, dòng suối nhỏ cũng chảy ra từ trong vách th*t, xối ướt cả đầu bút và lớp vải ren.

“Đã vào chưa?” Thẩm Ý biết rõ còn cố tình hỏi.

Bùi Y Y cắn môi không đáp lại, cô muốn khép chân nhưng lại muốn dang rộng hơn nữa, đầu bút cách lớp vải ren chọc vào huy*t nhỏ, dần dần mang lại cảm giác ngứa ngáy.

“Không muốn học bài, muốn làm t.ình, đúng không?”

Lần này Bùi Y Y đã gật đầu, khi nắm tay Thẩm Ý đi trên đường Bùi Y Y đã muốn rồi. Rõ ràng trên người Thẩm Ý chỉ có mùi chanh nhàn nhạt, nhưng cô cứ như ngửi thấy xuân dược vậy, càng ngửi càng muốn làm...

Lớp vải ren bên háng bị đầu bút vạch ra, chậm rãi luồn vào bên trong giống như một con rắn.

Qua một lớp vải, Bùi Y Y nhìn thấy đầu bút kia c*m v** trong hai mảnh thịt trai của mình, đầu còn lại cô không nhìn thấy, nhưng cảm giác của cơ thể còn rõ hơn cả thị giác.

Đầu bút chạm vào hạt châu mẫn cảm, chỉ một cú chạm đó huy*t nhỏ đã ch** n**c ào ạt, miệng huy*t co thắt lại một cách mất kiểm soát, cả vùng h** h***t và bụng dưới đều trở nên khô nóng.

Nhưng Thẩm Ý không đợi cô thích ứng, đôi mắt đào hoa sau tròng kính đột nhiên trở nên tà ác, một thoáng sau đó, anh đẩy đầu bút tiến vào mật huy*t.

“Ư ~~” Bùi Y Y nhắm mắt lại.

Đầu bút không thô to nhưng bên dưới của Bùi Y Y quá chặt khít, lập tức kẹp chặt lấy thân bút. Có lẽ là quá h*m m**n cho nên chẳng mấy chốc cô đã có phản ứng.

Thẩm Ý như một vị học giả đang làm nghiên cứu, cầm một đầu khác của cây bút, chậm rãi rút ra chọc vào trong người Bùi Y Y.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 46: Đâm mạnh vào trong (H)



Ban đầu Bùi Y Y còn ngẩng cổ lên nhìn, đợi đến khi h** h***t bị c*m v** hơn chục cái, cả người cô không tự chủ được ngả ra phía sau.

Lớp vải ren che khuất vùng đất bí ẩn, chiếc bút vùi vào trong vách th*t, Thẩm Ý chỉ lờ mờ nhìn thấy chiếc bút đen thấp thoáng ra vào huy*t nhỏ màu hồng, nhưng càng không thấy rõ, trong lòng càng cảm thấy hấp dẫn, thằng nhỏ dưới đ*ng q**n c**ng c*ng giần giật, từ sớm đã không thể kìm nén được rồi.

Một bàn tay khác của Thẩm Ý bấm vào hạt châu cách lớp vải ren, vì thế Bùi Y Y càng phản ứng mãnh liệt hơn, cô uốn éo như không thể nằm yên được nữa. Đôi chân thon thả của cô rất đẹp, quẫy đạp như đang cầu xin, khiến Thẩm Ý càng ngày càng muốn làm cô. Anh ngắm mấy giây rồi cúi xuống m*t lấy chỗ da thịt mềm mại nhất trong đùi non.

Thẩm Ý m*t rất nhẹ, những dấu hôn lướt dần lên không có chút cảm giác nào. Anh vừa hôn vừa m*t một mạch lên trên, sau đó đôi môi của anh dừng lại g*** h** ch*n Bùi Y Y.

Cách càng gần, nhìn càng rõ hơn.

Thẩm Ý từ từ đút cây bút vào bên trong, sau khi áng chừng độ dài đã tương đối, anh lập tức buông tay ra để cây bút c*m v** h** h***t, còn anh vén lớp vải ren sang một bên, để lộ huy*t nhỏ màu hồng phấn ướt nhẹp. Miệng huy*t kia như một cái miệng nhỏ, cắn chặt lấy thân bút. Có lẽ vì hưng phấn nên chốc chốc lại rỉ ra những giọt nước lóng lánh, trông cực kỳ khêu gợi.

Anh tách hai cánh hoa lớn ra, khẽ ấn vào hạt châu, không có lớp vải ren ngăn cách, Bùi Y Y càng cảm thấy sung sướng hơn. Miệng cô ngâm nga những tiếng “ư… hưm… a… hư” không rõ ràng, biểu cảm đầy ngây ngất, Thẩm Ý bị quyến rũ đến mức bốc lửa khắp người.

Thực ra anh còn muốn chơi đùa thêm, nhưng Bùi Y Y quá quyến rũ. Hơn nữa tính ra anh cũng mới được làm t.ình có một lần mà thôi, khả năng kiềm chế thực sự không đủ.

Thẩm Ý rút cây bút ra rồi vứt lên trên bàn, đầu bút c*m v** huy*t nhỏ dính đầy dịch nhầy trong suốt từ trong vách th*t, Bùi Y Y lại “oh...” một tiếng vì

động tác này, vách huy*t đang m*t thân bút nhất thời cắn vào khoảng không, dần trở nên nóng nảy.

Thẩm Ý móc thằng nhỏ cứng ngắc ra khỏi q**n l*t, anh hạ đầu gối xuống, cầm thằng nhỏ vạch lớp vải ren ra c*m v** bên trong. Nhưng có thể là vì tư thế không đúng, hoặc có lẽ độ cao của hai người không tương thích, căn bản không thể trực tiếp tiến vào bên trong.

Anh dứt khoát đứng dậy, thở hắt một hơi nói: “Bùi Y Y, nằm lên giường.”

Bùi Y Y d*ng ch*n một lúc lâu nên hơi tê mỏi. Lúc cô chống lên bàn đứng dậy, nhìn thấy Thẩm Ý đá bay quần áo trên sàn nhà, cái chai trong túi quần bò của cô vừa hay lộ ra một nửa. Lòng cô lập tức loạn hết cả lên, thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian, nếu không lát nữa Thẩm Ý lại chưa được hai phút đã bắn rồi thì hỏng.

Cô giả bộ nhặt quần lên, quay lưng về phía Thẩm Ý, nhanh chóng chụp lấy món đồ kia.

Thẩm Ý đã lên trên giường, thằng nhỏ g*** h** ch*n giương lên thật cao, vẻ mặt không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh đã gỡ chiếc kính gọng bạc trước khi lên giường, không có tròng kính nho nhã che chắn, gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần hư hỏng.

Được rồi, vậy thì cô phải bắt Thẩm Ý nằm xuống để cô l**m cho anh một lúc, đợi đến khi anh sướng đến độ ngất ngây con gà tây, không còn chút lý trí nào nữa, cô sẽ bôi tinh dầu thần kỳ Ấn Độ lên thằng nhỏ của anh.

Ừm, cô đúng là một thiên tài.

Mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch.

Bùi Y Y âm thầm gật gù, nhưng mới bước được có một bước, một bên chân vấp phải đống quần áo tán loạn trên đất, cô lảo đảo bổ nhào lên đằng trước. Người chưa ngã nhưng lọ tinh dầu thần kỳ kia lại vuột khỏi tay, rơi thẳng xuống bên cạnh Thẩm Ý.

Trời ơi!

Bùi Y Y còn chưa kịp chạy như bay đến, Thẩm Ý đã nhặt món đồ đó lên rồi. Cái anh nhìn thấy vừa hay chính là bên có Tiếng Anh. Lúc này vẻ mặt của anh đầy nghi hoặc, sau đó xoay lọ tinh dầu một vòng, hàng lông mày hơi nhíu lại lập tức giãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.

Dù ít hay nhiều thì Bùi Y Y vẫn biết xấu hổ, đầu ngón chân của cô bấm vào mặt đất, chỉ ước gì có thể đào ra cái lỗ cho mình chui vào trong.

“Ha.” Thẩm Ý đột nhiên bật cười, “Thú vị thật đấy Bùi Y Y.”

Bùi Y Y không biết anh đang bảo cái gì thú vị, dù sao cô cũng chẳng cảm thấy thú vị chỗ nào, cô chỉ thấy rất lúng túng, nhưng không biết phải làm sao. Vào lúc này, cô cũng chỉ có thể cười với Thẩm Ý.

Nhưng khi cô đang chuẩn bị cười, Thẩm Ý lại không cười nữa, ném lọ thuốc vào trong thùng rác không sai một phân nào.

A!

Không được! Đó là báu vật đấy!

Bùi Y Y thảng thốt, còn chưa thò tay vào trong thùng rác thì đã bị Thẩm Ý kéo tay lại. Thẩm Ý lạnh lùng ấn cô lên trên giường, hai ngón tay men theo rãnh mông trượt vào trong h** h***t, đâm mạnh một cái, “Chê thời gian của anh ngắn, hửm?”

Anh cắm cùng lúc hai ngón tay, còn c*m v** bất thình lình như thế, Bùi Y Y thấy hơi đau nhưng nhiều hơn là cảm giác k*ch th*ch khó lòng thích ứng. Cô nằm rạp trên giường r*n r* ư a, cơ thể giãy giụa như một con cá chạch. Đợi đến khi cô r*n r*, uốn éo, bên dưới cũng dần dần thích ứng với cảm giác hai ngón tay c*m v** trong vách th*t. Nhưng Thẩm Ý lại rút tay ra, trong lúc Bùi Y Y đang điều hòa lại hơi thở, thằng nhỏ của anh đã nong rộng miệng huy*t, đâm mạnh vào trong.

“Aaa ~”

Bùi Y Y k** r*n thảm thiết, dưới miệng huy*t truyền ra cảm giác đau đớn như bị xé toạc, cả người cô nằm sấp trên giường, khi Thẩm Ý hung hăng đâm vào, người cô lún sâu vào trong chăn nệm mềm mại. Trong những cú thúc đầy đau đớn, thế mà Bùi Y Y lại có kh*** c*m một cách lạ lùng.

Có lẽ là vì tình tiết bị c**ng b*c quá mức k*ch th*ch chăng? Hay là do một Thẩm Ý bỗng trở nên tàn nhẫn có một sự hấp dẫn đầy hoang dại?

Bùi Y Y mải r*n r* nên không thể làm rõ, chỉ cảm thấy h** h***t bị lấp kín mít, từ miệng huy*t cho đến nơi sâu nhất đều bị cự vật của Thẩm Ý chiếm cứ.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 47: Sắp bị kẹp đứt rồi (H)



Trước đây Bùi Y Y đã từng nghe Trâu Diễn nói, khi làm từ đằng sau v*t n*m t*nh của đàn ông tiến vào cực kỳ sâu. Chỉ là khi đó cô vẫn chưa gặp được Thẩm Ý, không biết vật đó của đàn ông tiến vào bên trong sẽ có cảm giác gì, cực kỳ sâu là sâu như thế nào?

Giờ đây Thẩm Ý đang c*m v** từ phía sau cô, Bùi Y Y cảm thấy nơi sâu nhất trong vách th*t truyền ra cảm giác c*ng tr**ng tê dại, đúng là có sự khác biệt rất lớn so với làm từ đằng trước, đến cảm giác c*c kh*** cũng có chút khác biệt.

“Anh là loại người cần món đồ đó hả? Chê anh không làm em sướng đủ hả?” Thẩm Ý nghiến răng hừ lạnh, mang theo cảm giác mạnh bạo mà lúc bình thường không có. Có điều, anh dùng sức đưa đẩy thì đã đành, còn duỗi tay bóp véo eo cô, Bùi Y Y vừa nằm vừa ngâm nga, nhất thời chẳng có tâm trí để ý đến chỗ nào nữa.

“Chổng mông lên chút.”

Thẩm Ý phát một cái vào mông cô, cú phát rất vang nhưng cô không hề cảm thấy đau. Cơ thể giật lên một cái, bị sức lực của Thẩm Ý điều khiển, vểnh mông lên thật cao, mà nửa thân trên hoàn toàn chúc xuống, hai chân càng dang rộng ra hơn.

Tư thế này thật kỳ lạ, thật ngượng nghịu ~

“Vểnh mông cao như thế, muốn anh làm em như vậy cơ à?” Giọng của Thẩm Ý trầm thấp, còn toát ra cảm giác khàn khàn.

Bùi Y Y vùi mặt vào ga giường, cảm thấy thật lạ lùng, “Không phải anh bảo em vểnh mông cao như vậy sao?”

Thẩm Ý hung hăng bóp chặt lấy mông cô, “Vậy thuốc cũng là anh bảo em mua à?”

Bùi Y Y không hó hé câu gì nữa, lặng lẽ vùi đầu vào trong chăn.

Được rồi, Thẩm Ý có vẻ giận thật rồi, cũng tại cô không dùng đúng cách. Lòng tự tôn của đàn ông ở phương diện này nhất định là rất lớn, cùng lắm thì về sau khi cô muốn l*n đ*nh, cô sẽ bảo Thẩm Ý dùng miệng và dùng tay cho cô, dù gì thích một người thì phải chấp nhận mọi thứ của người ấy mà.

Kể cả chứng xuất tinh sớm.

Bùi Y Y xem nhẹ chuyện này, nhưng khuôn mặt đang vùi trong chăn có vẻ hơi nghiêm trọng. Đang chìm trong suy tư, người phía sau thúc một cái, quy đ*u dựa vào dòng x**n th** chảy ra, c*m v** trong vách th*t lần nữa.

Nếu tư thế cả người nằm sấp đã có thể cắm sâu lắm rồi, thế thì ở tư thế quỳ úp sấp này, dường như quy đ*u có thể từ h** h***t c*m v** trong tim vậy.

Bùi Y Y phát ra tiếng kêu đầy thảng thốt, sau đó lại thở từng hơi nặng nề, vô vàn suy nghĩ trong đầu cũng bị cú thúc này đánh bay. Bụng dưới của cô không tự chủ được hóp vào, từng tầng thịt trong huy*t nhỏ đang xoắn lại với tốc độ mà cô có thể cảm nhận được, thắt chặt đến nỗi Thẩm Ý cũng phải hít vào một hơi, “Anh sắp bị em kẹp đứt rồi.”

Ngoài miệng thì anh nói có vẻ nghiêm trọng, nhưng bên dưới thì vô cùng hưởng thụ, côn th*t c*m v** lút cán đã bắt đầu đưa đẩy kịch liệt, mạnh bạo thần tốc hơn cả lúc nãy. Ban đầu Bùi Y Y vẫn có thể ngâm nga những tiếng rên liền mạch, dần dần biến thành những tiếng nỉ non vụn vỡ “a… ư… hư… ưm~”. Cũng không biết ở trong chăn quá kín hay là bị làm quá hưng phấn, khuôn mặt chưa từng biết đỏ là gì của Bùi Y Y lúc này giống như vỏ tôm luộc.

Tiếng rên này Thẩm Ý không nghe rõ lắm, thế là anh vén chăn ra, phủ tay lên bờ lưng căng mịn sau đó men theo bờ eo sờ lên trên, vòng ra phía trước vần vò c*p t***t l* của Bùi Y Y.

c*p t***t l* buông rủ xuống nhìn có vẻ to hơn lúc trước một chút, nhào nặn rất đã tay. Bùi Y Y vừa cúi xuống đã nhìn thấy ngực mình bị bóp thành các kiểu hình dạng. Cô thở hắt ra một hơi nóng hổi, nghe âm thanh mình phát ra thảm thiết mập mờ như nữ diễn viên tóc vàng trong video.

Huy*t nhỏ bị cự vật thô to nong ra, nhưng miệng huy*t vẫn rất chặt chẽ, bao kín côn th*t như cái miệng nhỏ. Khi côn th*t rút ra, vách th*t non mềm cũng bị khều ra ngoài, mà đầu nấm vẫn luôn c*m v** bên trong thì như được môi lưỡi ngậm m*t, cảm giác sung sướng truyền từ lỗ sáo xuống đến hai hòn trứng.

Đâu đâu cũng căng chặt, đâu đâu cũng ngập nước.

Bùi Y Y là người không thể chống đỡ được trước, khi Thẩm Ý cắm rút mãnh liệt liên tục không biết bao nhiêu cái, một cảm giác tê dại xộc thẳng lên não, cô rên ư ử cắn lấy góc chăn, cả tiếng rên và cơ thể đều đang run rẩy, trong những cú thúc không ngừng nghỉ, cô đã l*n đ*nh trước Thẩm Ý.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 48: Không sướng không cam lòng



Tay của Thẩm Ý càng ra sức nhào nặn hai b** ng*c của Bùi Y Y, ngón tay còn vân vê nh* h**, nhưng Bùi Y Y đang mải co giật vì l*n đ*nh, không cảm nhận được đau đớn, cũng không rảnh để ngó ngàng tới anh. Đợi đến khi màn cao trào kết thúc, sức lực để nhổm người dậy không còn nữa, cả người Bùi Y Y mềm nhũn nằm rạp xuống giường, v*t n*m t*nh cũng trượt ra khỏi mật huy*t.

“Bùi Y Y, em tè dầm à??” Thẩm Ý vô cùng sửng sốt, nhưng Bùi Y Y không biết, cô chẳng cảm nhận được cảm giác gì, chỉ thấy mệt lử, khắp người đều là mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy như vừa chạy một quãng đường dài.

Cô nằm sấp không thoải mái, lật người lại thì cảm nhận được bên dưới đùi ướt sũng. Lúc này cô mới chậm chạp chống người ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy trên giường ướt một mảng.

“Sao... sao em lại tè dầm được chứ!”

Thẩm Ý chấm tay vào chỗ nước đó, đưa lên mũi ngửi, sao đó nhướng mày lên nói: “Hình như không phải nước tiểu, nước từ trong huy*t nhỏ của em chảy ra, rất nhiều, em lại phun trào rồi à?”

Anh không tìm hiểu sâu thêm, cũng chẳng để ý đến ga giường có ướt hay không, gác một chân của Bùi Y Y lên vai, “nhóp nhép” một tiếng lại c*m v** trong.

Cho đến lúc này, Bùi Y Y mới chợt nhận ra Thẩm Ý còn chưa bắn, hơn nữa thứ c*m v** người cô vẫn còn cứng ngắc.

Cô vô cùng ngạc nhiên, lén quan sát vẻ mặt của Thẩm Ý, thấy anh sung sướng khép hờ đôi mắt đào hoa lại, khi làm cô sắc mặt vẫn không đổi, cũng không th* d*c như bị đuối sức.

Chuyện này là sao nhỉ...

Trên bàn có một chiếc đồng hồ báo thức, Bùi Y Y lặng lẽ liếc qua một cái, phát hiện ra kể từ lúc cô lên giường tới bây giờ đã qua 13 phút rồi, vậy mà Thẩm Ý vẫn chẳng có chút dấu hiệu nào là sắp b*n r*.

Bùi Y Y bắt đầu suy nghĩ lung tung, không đợi cô nghĩ thông suốt, h** h***t bị cắm lại bắt đầu ngứa ngáy.

Hôm nay cô đã buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, bây giờ dây cột tóc không biết đã đi đằng nào, mái tóc dài xõa tung trên ga giường màu lam nhạt, trông cô càng thêm quyến rũ.

Thẩm Ý đâm quá mạnh, tiếng nước vang lên từ bên dưới sắp theo kịp tiếng ngâm nga của Bùi Y Y. Vẻ mặt của cô vừa thống khổ vừa đê mê, những ngón tay mềm mại men theo cổ tay của Thẩm Ý, nhẹ nhàng v**t v* cẳng tay của anh.

Thẩm Ý cảm thấy ngứa, không chỉ ngoài da mà trong lòng cũng thế.

Anh vô cùng khoan khoái, nhưng không có chút ý muốn xuất ra nào, quả nhiên xử nam rất dễ dàng bị người ta hoài nghi bị thận yếu. Từ sau khi được khai trai, tuy d*c v*ng với phụ nữ càng mãnh liệt hơn, nhưng anh cũng học được cách khống chế cảm giác co thắt căng cứng kia.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ý bật cười, đè đôi chân nhỏ nhắn của Bùi Y Y xuống, ngậm lấy cái miệng đang rên ư ử của cô, c**n l** đ** l*** nhỏ mà anh đã để mắt một lúc lâu vào trong miệng mình.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, động tác bên dưới cũng không ngừng nghỉ, nhưng không còn kịch liệt như vừa rồi nữa, mà chỉ thúc thật sâu vào bên trong rồi từ từ rút ra, rồi lại ra sức thúc vào trong.

Ba cạn một sâu, khiến Bùi Y Y phải la toáng lên.

Kim giây chuyển động rất nhanh, kim phút theo sát phía sau, Bùi Y Y không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy phía bên dưới của mình có lẽ đã ướt đẫm rồi, đùi cũng bị đè đến tê rần, thậm chí cô còn l*n đ*nh thêm một lần nữa, cả người bải hoải mệt mỏi, nhưng Thẩm Ý vẫn ra sức cắm rút.

Bùi Y Y thực sự không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu cầu xin: “Thẩm Ý, em hết sức rồi...”

“Có bắt em động đâu, nằm kêu là được rồi.”

“Nhưng em kêu khản cả cổ rồi...” Bùi Y Y thật sự không thể nhúc nhích được nữa, mấy lần trước không được thỏa mãn, lần này thì chịu hết nổi. Cô nghĩ bụng, Thẩm Ý mà làm thêm một lúc nữa, toàn thân của cô sẽ rã rời ra mất.

Thẩm Ý chẳng chịu nghe theo, ngậm m*t nh* h** tiếp tục tận hưởng từng đợt kh*** c*m.

Bùi Y Y cầu xin một lúc không có tác dụng, bắt đầu tận tình khuyên bảo: “Đừng mà Thẩm Ý... người ta nói rồi, thời trẻ không biết quý trọng tinh lực, về già bị vắt kiệt ngồi đấy mà khóc, phải biết thế nào là tiết chế nha...”

Thẩm Ý thật sự vẫn chưa đã nghiền, ở trường không tiện, còn phải tính toán kỳ an toàn, thời điểm rụng trứng của Bùi Y Y. Khó khăn lắm mới có ngày vào kỳ an toàn lại còn ở nhà như ngày hôm nay, không làm cho sướng thì anh hoàn toàn không cam lòng.

Nhưng lời nói của Bùi Y Y đã nhanh chóng làm anh nghẹn họng. Suy cho cùng anh vẫn còn hơi non, trong một thoáng không kiềm chế được, lập tức cảm nhận được một cơn tê dại như bị điện giật từ lỗ sáo lan ra khắp gậy th*t. Thẩm Ý “hự” một tiếng, ôm chặt lấy Bùi Y Y, th*n d*** giật giật từng cái một, thật sự buông giáp đầu hàng.

Thẩm Ý đã l*n đ*nh, Bùi Y Y cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sắp mệt chết rồi.

Khi nghiêng đầu sang xem giờ một lần nữa, Bùi Y Y trợn mắt há mồm, thế mà cô và Thẩm Ý đã làm đến hơn nửa tiếng đồng hồ!

Cô có phần không thể tin nổi, lại cảm thấy lạ lùng, bèn bưng mặt của Thẩm Ý lên, nhìn một hồi. Sau giây lát muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi anh: “Thẩm Ý, có phải anh uống thuốc tráng dương không?”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 49: Chúng ta có thể sống chung không?



Trước giờ tan học vào hôm qua, Thẩm Ý đã giao cho Bùi Y Y ba bài tập lớn, tối về nhà Bùi Y Y đều làm đúng hết. Lúc này Thẩm Ý lại giao cho Bùi Y Y hai bài nữa, chỉ sửa đề bài, còn công thức cần dùng thì vẫn là công thức trước đó, nhưng vừa mới thay đổi một cái, Bùi Y Y lập tức không biết làm.

Lúc thì cô vò đầu, lúc thì bứt tai, sau khi được Thẩm Ý nhắc nhở cô mới miễn cưỡng làm được một chút, rồi lại chống đầu bắt đầu ngủ gật.

Sao Thẩm Ý có thể để cô ngủ được, anh ra sức lay người cô, “Bùi Y Y, em làm xong bài tập chưa mà đã ngủ rồi hả?”

Vì quá mệt quá buồn ngủ, mí mắt của Bùi Y Y díu hết lại, cô xoa mặt mình để tỉnh táo lại, không quên oán thán: “Không phải uống thuốc thì thôi, việc gì anh phải giận dỗi chứ? Em đã mệt lử rồi mà anh còn không cho em ngủ.”

“Sao anh lại phải giận nhỉ?” Thẩm Ý véo mạnh vào má cô, “Em mà không học thì không thể lên đại học cùng anh. Thế thì không được anh làm cho la oai oái mỗi ngày rồi. Nói như vậy, em hiểu được chứ?”

Anh không làm Bùi Y Y cũng la oai oái, “Đau đau đau...” Cô tỏ vẻ đáng thương cầm điện thoại lên kiểm tra mặt mình, “Đỏ lên rồi này, cái má mịn

như lòng trắng trứng bị anh bóp mất hết rồi.”

“Mau làm đi.” Thẩm Ý thu mất điện thoại của cô, vắt chân ngồi bên cạnh nghiên cứu lọ tinh dầu thần kỳ Ấn Độ.

Không biết Bùi Y Y mua cái thứ này từ cửa hàng đồng giá 2 tệ nào, từ đơn bên trên cũng ghép sai, còn bày đặt tinh dầu thần kỳ, có mà dầu cống ngầm thì có.

“Anh nằm một lúc, làm xong thì gọi anh.” Thẩm Ý đứng lên, đi được hai bước lại ngoảnh đầu lại nói: “Nếu để anh phát hiện em ngủ gật, anh sẽ bôi cái tinh dầu thần kỳ mà em mua vào vùng kín của em đấy.”

Bùi Y Y không hó hé gì, cắm cúi làm bài.

Bị Thẩm Ý hết véo má rồi lại dọa dẫm, cô cũng chẳng thấy buồn ngủ nữa. Sau khi suy nghĩ, đối chiếu với mấy bài tập hôm qua, hướng giải dần trở nên rõ ràng. Cô nghĩ bụng, Thẩm Ý lừa cô sao, hóa ra là như thế.

Đợi cô làm xong hai câu, cầm bút xoay đầu lại định gọi Thẩm Ý thì phát hiện anh đã ngủ mất rồi.

Anh nằm ở mép giường bên ngoài, lọn tóc mái lòa xòa rũ sang một bên, để lộ ra vầng trán sáng sủa không tì vết. Có cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, chiếc áo thun trắng trên người anh khẽ lay động, một mảng da thịt trên bụng dưới lúc ẩn lúc hiện.

Mặc dù đã nhìn thấy cảnh tượng chân thực trước mặt, nhưng Bùi Y Y vẫn cảm thấy hình ảnh này giống một bức họa hơn, Thẩm Ý chính là chàng thiếu niên đẹp đẽ trong tranh, khiến người ta không thể rời mắt nổi.

Cô mím môi, quăng bút đi, để chân trần leo lên giường, nhẹ nhàng bò từ cuối giường vào trong lòng Thẩm Ý ở phía bên ngoài.

Mí mắt Thẩm Ý hơi động đậy, không mở mắt ra cũng biết là Bùi Y Y. Anh “ưm” một tiếng, chất giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy, hỏi cô: “Làm xong rồi à?”

Nói kiểu gì thế, cảnh tượng đẹp đẽ thế này, nhắc đến chuyện bài tập làm gì không biết.

Bùi Y Y ôm cứng người ta như con bạch tuộc, nũng nịu nói: “Ôm người ta ngủ một giấc đi mà.”

Thẩm Ý rút tay ra khỏi gáy, khi đặt tay xuống thấy trống không, anh mới phát hiện Bùi Y Y nằm ở phía bên ngoài. Cuối cùng anh cũng hé mắt ra nhìn, sau đó lại nhắm mắt lại, duỗi hai tay ôm lấy Bùi Y Y lăn một cái, Bùi Y Y lập tức vượt qua người anh, nằm vào phía bên trong giường.

Động tác này thật là giống phim thần tượng, Bùi Y Y cảm thấy đẹp mĩ mãn.

Nhưng thời gian đẹp mĩ mãn luôn rất ngắn ngủi, hai người ôm nhau ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy làm bài tập giảng đề bài, thời gian đã trôi đến 5 giờ rồi.

Chu Thu Vũ đã nói trước, đến nhà bạn làm bài tập cũng được nhưng nhất định phải về nhà ăn cơm tối. Bùi Y Y thu dọn đồ đạc, Thẩm Ý đi thay quần áo chuẩn bị đưa cô về nhà.

Đợi đến khi Bùi Y Y sửa soạn cặp sách xong xuôi mới quay sang nhìn Thẩm Ý. Anh đang cài cúc áo sơ mi, cô lập tức động lòng, ôm cặp sách nhìn anh với ánh mắt mong đợi, “Lên đại học rồi chúng ta có thể sống chung không?”

“Hửm?” Thẩm Ý nhếch mày lên, rồi lại nhếch môi nói: “Bùi Y Y, bớt đọc truyện đi đọc nhiều từ mới vào, cuộc đời vẫn còn dài lắm.”

Bùi Y Y bĩu môi.

Được thôi, cô chỉ hỏi tí thôi mà.

Bùi Y Y tham ăn, rõ ràng về nhà sẽ phải ăn cơm, vậy mà trên đường đi ra trạm xe bus cô còn ăn không ít đồ ăn vặt. Thẩm Ý nhìn cái miệng chưa từng ngừng nghỉ như con chuột của cô, kéo cô lại, đổi ý: “Chỉ có hai trạm xe thôi, đi bộ đi.”

Đúng là rất gần, đi bộ còn có thể tiêu thực.

“Thẩm Ý, anh nói xem nhà chúng mình gần như thế, sao trước đây em chưa từng gặp anh nhỉ?”

“Không biết.” Nói xong, Thẩm Ý ngừng lại giây lát rồi bổ sung thêm: “Có thể đã từng gặp rồi, nhưng chúng ta đều không để ý đến đối phương.”

Bùi Y Y tỏ ra mờ mịt, “Nhưng em xinh thế này, vì sao anh không để ý đến em chứ?”

Thẩm Ý không có hứng thú với chủ đề này, anh giật mất đồ ăn vặt của cô rồi bỏ vào trong cặp sách, “Đừng ăn nữa, về nhà ăn cơm.”

Hai người nắm tay nhau, đi một mạch về cổng chung cư.

“Ngày mai đưa em đến tiệm sách, chọn mấy quyển sách ôn tập.” Đây là buổi hẹn mà Thẩm Ý đã sắp xếp xong từ lâu.

Bùi Y Y gật đầu, chỉ cần có thể ở bên Thẩm Ý, chọn cái gì cũng được hết.

“Được rồi, đi vào đi, mai gặp lại.” Thẩm Ý nhìn Bùi Y Y, khóe miệng của cô vẫn vương vụn bánh chưa lau sạch, nhưng cô không hề hay biết, chớp chớp mắt nhìn anh. Trong lúc nhất thời, Thẩm Ý cảm thấy Bùi Y Y vô cùng đáng yêu, anh duỗi tay lau sạch cho cô, ngón tay ấn hai cái lên cánh môi căng mọng, không cầm lòng được, cúi xuống định hôn cô.

Nhưng còn chưa hôn được, bên cạnh có người quát lên, “Bùi Y Y, em đang làm cái gì đấy!”
 
Back
Top Bottom