Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 20: Học bá cộng học bá, cùng nhau lên Bắc Đại



(Học bá: học sinh chăm chỉ, thành tích tốt.)

Chu Thu Vũ đi chăm bà ngoại, Bùi Y Y trải qua hai ngày nghỉ tươi đẹp. Ngày nào cô và Bùi Thông cũng gọi đồ ăn ngoài, gà rán, coca và malatang*, muốn ăn gì thì ăn nấy, không phải làm đề thi, cũng chẳng nhớ đến Thẩm Ý, cắm đầu vào cày tiểu thuyết không biết trời trăng gì.

*Malatang (麻辣烫, ma lạt thang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên (Wikipedia)

Bùi Thông không thể nhìn nổi nữa, nhắc nhở cô mấy lần, Bùi Y Y mới làm bộ làm tịch làm mấy câu hỏi.

Đến tối chủ nhật, không những Chu Thu Vũ quay về mà Bùi Phú Niên đi công tác bao ngày cũng về nhà luôn.

So với người mẹ thỉnh thoảng trở nên nghiêm khắc của mình, bố của Bùi Y Y càng thương yêu con gái hơn. Giữ đầu Bùi Y Y nhìn cô một hồi lâu rồi đưa một túi to bự toàn socola cho cô, lại hỏi han cặn kẽ: “Thi cử thế nào con?”

“Bố ơi, có lẽ lần này con có thể thi lọt top mấy đó.” Bùi Y Y trả lời đầy tự tin.

Bùi Phú Niên vui vẻ, xoay đầu hỏi con trai: “Thông Thông, con thì sao?”

So với sự tự tin mù quáng của Bùi Y Y, Bùi Thông khiêm tốn hơn nhiều, “Có lẽ con vẫn ở lại lớp chọn được.”

“Chao ôi, con trai con gái của bố giỏi quá!” Bùi Phú Niên cười tít cả mắt lại.

Bùi Phú Niên làm chức vụ quản lý ở một công ty đại chúng, thỉnh thoảng phải đi công tác nước ngoài. Lần này ông đi Thụy Sĩ nửa tháng trời, đã vô cùng nhớ nhà. Mặc dù có chút vất vả nhưng nhìn thấy con trai con gái càng ngày càng hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tiến bộ, lòng ông vô cùng vui sướng. Ông nhìn bóng dáng đang lúi húi trong bếp, móc ra 500 tệ, đưa cho Bùi Thông 200, 300 còn lại thì cho Bùi Y Y, “Y Y tiến bộ nhiều hơn.”

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Thông đã sớm quen với chuyện trọng nữ khinh nam ở trong nhà. Mặc dù cậu ít tuổi nhưng lại chững chạc hơn Bùi Y Y rất nhiều. Kể từ lúc hiểu chuyện, cậu cũng đã quen với việc nhường những cái tốt cho em gái.

Hai anh em nhận tiền, kín mồm kín miệng một cách ăn ý, vội vàng nhét vào trong túi rồi mỗi người nói một câu: “Cảm ơn bố ạ.”

Thứ hai.

Bùi Y Y vừa vào lớp đã nghe nói có điểm thi. Cô hơi vui vẻ, cũng vừa hay đi ngang qua chỗ của Thẩm Lộ. Thế là cô tiện thể ngồi xổm bên chân cô ấy, thì thầm: “Bây giờ có thể cho tớ câu trả lời rồi nhỉ?”

Thẩm Lộ vẫn chưa trả lời thư tình của Bùi Thông. Lần cuối Bùi Y Y hỏi cô ấy, cô ấy nói muốn đợi xong kỳ thi tháng rồi nói sau.

Bây giờ không những đã thi xong mà kết quả thi cũng đã có rồi.

Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Thẩm Lộ lập tức đỏ mặt, ấp úng nói không nên câu.

Bùi Y Y hiểu, một học sinh ba tốt như Thẩm Lộ, da mặt lại siêu mỏng. Có một lần cô giáo cho xem phim vào tiết tiếng Anh, bên trong có một cảnh hôn nhau, Thẩm Lộ xem xong đỏ mặt cho đến khi hết giờ.

“Vậy cậu trả lời tớ trên Wechat nhé, nếu cậu không trả lời thì tớ sẽ đến hỏi thẳng mặt tiếp đấy.”

Mấy ngày trước cô đã lập Wechat, để phòng hờ Thẩm Lộ xấu hổ không dám nói câu trả lời ngay trước mặt.

Quay về chỗ của mình, Bùi Y Y gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Lộ, gửi xong còn ngó đầu nhìn cô ấy. Thấy Thẩm Lộ cúi đầu, cô lại nhìn vào điện thoại, quả nhiên trong khung trò chuyện hiển thị dòng chữ đối phương đang nhập tin.

Khoảng chừng một phút sau, tin nhắn của Thẩm Lộ cuối cùng cũng được gửi đến.

[Bây giờ đang lớp 12, vẫn nên chú trọng việc học hành thì hay hơn.]

Bùi Y Y đã từng nghĩ đến kết quả này, cô đã đọc mấy bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Khi nữ chính học bá nhận được thư tình, họ thường

xuyên lấy lý do này để từ chối đối phương.

Bùi Y Y còn cuống hơn cả Bùi Thông, cô vội vàng hỏi: [Vậy cậu có thích anh ấy không? Nếu cậu lo ảnh hưởng đến việc học thì cứ kết bạn trước đi đã, anh ấy cũng là học bá, học bá cộng học bá, cùng nhau lên Bắc Đại.]

Đầu bên kia lại nhập chữ, nhưng viết lại ngừng ngừng rồi lại viết, còn chưa gửi tin đi thì giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu, Thẩm Lộ lập tức cất điện thoại đi, bắt đầu đọc bài.

Đợi đến khi hết giờ, Bùi Y Y lại gửi tin nhắn thúc giục, Thẩm Lộ lề mà lề mề, cuối cùng cũng trả lời lại: [Tớ có thể thảo luận với cậu ấy về chuyện học hành.]

Bùi Y Y đọc tin nhắn này ba lần, kết hợp với tâm lý của nữ chính trong tiểu thuyết, nghĩ bụng chắc là Thẩm Lộ đang gián tiếp thừa nhận thích Bùi Thông ấy nhỉ. Có lẽ là vì da mặt quá mỏng, xấu hổ không trực tiếp thừa nhận, càng ngại ngùng với việc nhận lời yêu đương với Bùi Thông.

Bùi Y Y vui vẻ thay Bùi Thông, trả lời lại: [Vậy để tớ đi nói với anh ấy!]

Cô đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua hàng đầu tiên vừa hay nhìn thẳng vào Thẩm Lộ đang định đi lấy nước. Thẩm Lộ biết Bùi Y Y định làm gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.

Bùi Thông thích học hành, bất kể Bùi Y Y đến lúc nào, cậu mãi mãi ngồi ở chỗ của mình làm đề. Có điều lần này Bùi Y Y không gọi cậu ngay, cô lén lút bám vào ngưỡng cửa đằng sau, đôi mắt đen láy bắt đầu nhìn từ tổ một xuống...

Nhìn hết mọi người nhưng không phát hiện ra Thẩm Ý, anh ấy đi đến nhà vệ sinh rồi chăng?

Bùi Y Y có chút hụt hẫng, đang định gọi Bùi Thông, thì đằng sau có một chiếc áo vương mùi chanh sượt qua má cô.

“Đang tìm anh à?”

Vừa rồi mới trợn mắt tìm người ta, bây giờ nhìn thấy Thẩm Ý thật, Bùi Y Y lại cố tình tỏ ra thờ ơ, “Tìm anh làm gì nhỉ? Em tìm anh trai em.”

Khả năng diễn xuất của cô quá tệ, giống như diễn viên quần chúng vơ bừa ở ngoài đường, miệng thì nói là tìm Bùi Thông nhưng đôi mắt hạnh lại lén lút nhìn chăm chú vào Thẩm Ý. Cô bám tay vào khung cửa, cũng chẳng có ý

định gọi Bùi Thông, mũi chân khẽ di qua di lại trên đất, nhìn Thẩm Ý từ đầu đến chân.

“Được thôi.” Thẩm Ý như cười như không, đi vào lớp.

Bùi Y Y thấy thế lại hối hận, cô cảm thấy lúc nãy mình phải chất vấn Thẩm Ý về chuyện bỏ cô lại vào tuần trước mới đúng. Nhưng khi nghĩ lại, lại thấy chuyện đó là Thẩm Ý không đúng, đáng lẽ anh phải chủ động giải thích mới phải chứ nhỉ?

Ôi, phiền não quá đi.

Rốt cuộc Thẩm Ý là kiểu nam sinh nào nhỉ, sao cô chưa từng bắt gặp trong quyển tiểu thuyết nào vậy.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 21: Điểm thi tháng



Bùi Y Y cho Bùi Thông xem nhật ký cuộc trò chuyện, khóe miệng Bùi Thông nhếch lên thấy rõ, đề nghị: “Em có dùng điện thoại không? Không dùng thì cho anh mượn đã.”

Bùi Y Y biết Bùi Thông muốn nhắn tin cho Thẩm Lộ, bèn đi tay không về lớp mình.

Bộ tiểu thuyết thuê vào tuần trước đã trả, giờ lại không có điện thoại, Bùi Y Y đành nằm nhoài ra bàn nghĩ về Thẩm Ý.

Nghĩ về chuyện rốt cuộc tuần trước anh vì ai hay vì chuyện gì mà đi mất. Nghĩ đến bàn tay đẹp đẽ và khuôn mặt đẹp trai của anh. Nghĩ đến lồng ngực nở nang rắn chắc của anh. Nhưng còn chưa nghĩ đến bộ phận quan trọng, chuông vào lớp đã vang lên rồi.

Tiết thứ nhất là Tiếng Anh.

Điểm thi đã có, như thường lệ thì chắc chắn hôm nay sẽ giảng đề thi.

Cô giáo Tiếng Anh trẻ tuổi những cái tốt không học, lại đi bắt chước cách xướng tên học sinh lên nhận bài của mấy giáo viên già y xì đúc, lại còn bắt đầu đọc tên người có điểm cao nhất nữa chứ. May mà lần này Bùi Y Y thi không tệ, trong lòng không có bất cứ lo lắng nào.

Thẩm Lộ là học sinh ba tốt, bình thường học Tiếng Anh rất giỏi, lần này còn vượt qua cả cán bộ môn Tiếng Anh, đứng thứ nhất trong lớp.

Bùi Y Y vui vẻ thay cho cô ấy, vỗ tay trước tiên, những người khác cũng vỗ tay theo cô.

Bùi Y Y chờ đến lượt mình.

Những học sinh điểm cao lần lượt nhận được bài làm của mình, cô dần dần bắt đầu hoài nghi, suy xét xem lúc cuối cùng mình lấy phiếu điền đáp án của Thẩm Ý để sửa đáp án, có phải cô đã nhìn nhầm chỗ nào, khiến những câu phía sau đều viết sai theo, cho nên trong số những người điểm cao không có tên cô?

Trái tim cô treo lơ lửng, vươn cổ ra, chờ đợi cô giáo đọc tiếp.

Những học sinh có thành tích vừa vừa cũng nhận được bài thi của mình, Bùi Y Y bắt đầu quýnh lên, chuyện này không logic, vì sao vẫn chưa đến tên cô?

“Điền Phi Vũ, 32...” Càng đọc về cuối, sắc mặt của cô giáo càng xấu. Cuối cùng...

“Bùi Y Y, 25.”

Bùi Y Y như bị sét đánh trúng đầu, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cô giáo đã nhầm lẫn rồi, cô làm bài lưu loát như thế, sao chỉ được mỗi 25 điểm?

Giáo viên đưa bài thi cho Bùi Y Y, hình như cô giáo còn có ngàn lời muốn nói, nhưng Bùi Y Y đã xoay người về chỗ rồi. Giáo viên gọi Bùi Y Y lại, hỏi với vẻ đầy nghi ngờ: “Bùi Y Y, sao phía trước em làm sai hết mà phần viết lại được điểm tối đa vậy?”

Không chỉ riêng Bùi Y Y sửng sốt, cả lớp cũng đều sửng sốt vì chuyện này.

Phải biết rằng, ngay cả người được điểm cao nhất như Thẩm Lộ cũng bị trừ một điểm ở phần viết bài.

Vẻ mặt Bùi Y Y đầy mờ mịt, câm nín hồi lâu mới rề rà nói: “... Dạ thì, linh cảm bất chợt ập đến... có ngăn cũng không ngăn được...”

Cả lớp cười ầm lên.

Giáo viên Tiếng Anh suýt nữa đã xỉu ngang, gõ vào bàn rồi mắng: “Theo tôi thì em gặp ma thì có! Còn mấy câu trắc nghiệm kia nữa, em nhắm mắt làm cũng không mò trúng một câu đúng sao? Sao em lại né được tất cả đáp án đúng một cách hoàn hảo như thế nhỉ?”

Trở về chỗ ngồi, Bùi Y Y lật mặt sau ra xem, quả nhiên nhìn thấy phần làm văn có một dấu tích đỏ chót to đùng, mà bài viết của Thẩm Ý ở trên ô trống như được viết liền một mạch, câu văn vừa lưu loát vừa rất hay.

Trời ạ...

Bùi Y Y bắt đầu run rẩy, cô cố gắng nhớ lại phản ứng của Thẩm Ý vào hai ngày thi tháng, muộn màng nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, Thẩm Ý thi vào trường được có 0 điểm, nếu thành tích của anh ấy không tệ, sao lại được 0 điểm?

Chắc lẽ Thẩm Ý lừa cô? Hay là anh ấy chưa từng tham gia kỳ thi đầu vào? Trời!

Đúng rồi, Thẩm Ý vào trường là nhờ gia đình móc nối quan hệ, còn cần đi tham gia kỳ thi đầu vào ư?

Trán Bùi Y Y vã mồ hôi hột, cảm thấy mình vẫn phải đợi điểm của các môn khác ra rồi xem xem, liệu có phải Thẩm Ý đã mang phao hay không.

Hai tiết Tiếng Anh kết thúc, giờ ra chơi giữa ngày khá dài, lớp trưởng và các cán bộ môn đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, nhận bài thi các môn về, đồng thời mang theo một tin tức về lớp.

Điểm thi tháng của các môn đã được thống kê xong, sau buổi học hôm nay, dựa vào thứ tự điểm cả khối, top 100 học sinh sẽ được vào lớp chọn 12-1 và 12-2.

Tất cả các lớp đều im hơi lặng tiếng, xem danh sách xếp hạng trong khối. Một trăm người văng ra khỏi lớp chọn sẽ được phân vào lớp đại trà. Một trăm người ở lớp đại trà thi lọt top 100 sẽ được vào thẳng lớp chọn, những người khác giữ nguyên.

Lúc này Bùi Y Y cũng chẳng quan tâm mấy chuyện kia nữa, sau khi nhận được bài thi môn Toán, cô nhanh chóng xem điểm... 100 điểm.

100 điểm...

100 điểm!

Bùi Y Y hoàn toàn đứng hình, từ tiểu học cho đến bây giờ cô chưa từng được 100 điểm môn Toán bao giờ. Nhưng lần này ai cũng bảo môn Toán khó, thế mà cô lại thi được 100 điểm!

Bùi Y Y thấp thỏm xem phiếu điền đáp án, những đáp án mà cô sửa thì sai 98%, còn những câu chưa kịp sửa thì... đúng hết.

Đúng hết...

Đúng hết!!

Cho nên phiếu điền đáp án của Thẩm Ý vốn có khả năng được điểm tuyệt đối, kết quả bị một loạt hành động mang tính cưỡng chế của cô biến thành bài thi 100 điểm?

Cả người Bùi Y Y lạnh lẽo, trong lòng đang thầm cầu khấn tất cả những vị Phật mà cô biết, mong mỏi ngày hôm đó Thẩm Ý đã sửa xong phiếu điền đáp án của cô.

Giờ tan học buổi chiều, lớp trưởng dán danh sách điểm lên bên cạnh bảng.

Thành tích của Thẩm Lộ vốn đã tốt, lần này cô ấy phát huy không tệ, trực tiếp thi được hạng 80 toàn khối, điều này đồng nghĩa với việc cô ấy có thể vào thẳng lớp chọn.

Trước đây Thẩm Lộ được điểm cao, cô ấy đều tỏ ra khá thản nhiên. Lần này được vào lớp chọn, cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy có vẻ kích động. Các bạn học khác nhao nhao đi đến chúc mừng, Bùi Y Y không rảnh, cô đang tìm thứ hạng của mình, đồng thời rất biết điều bắt đầu xem từ phía dưới lên.

Ngô Tư Khải đứng thứ 3 từ dưới lên, bạn cùng bàn đứng thứ 8 từ dưới lên, Bùi Y Y... thế mà lại thi được kết quả tốt... đứng thứ 10 từ dưới lên!

Mấy học sinh cuối dãy có quan hệ khá tốt với Bùi Y Y, chúc mừng Thẩm Lộ xong lại đến chúc mừng Bùi Y Y, chúc mừng cô thoát khỏi vị trí thứ năm đếm ngược từ dưới lên vị trí thứ 10 từ dưới lên.

Bùi Y Y nở nụ cười ngoài mặt, nhìn cứ như bị trúng tà.

“Ôi, mau nhìn kìa, Thẩm Lộ đi rồi, bạn học mới đến rồi!” Bên cạnh có người khẽ hô lên, mọi người rối rít nhìn về phía cửa lớp.

“Woa...”

Bùi Y Y nghe mọi người đồng thanh kêu lên, uể oải ngẩng đầu lên nhìn.

Là Thẩm Ý đeo balo đen một bên vai, hai tay ôm một chồng sách, trực tiếp đi qua tổ 1, tổ 2, tổ 3 đến vị trí trống ở hàng đầu của tổ 4 rồi ngồi xuống.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 22: Em đáng yêu thế nhỉ



Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến bây giờ, mặt mũi Bùi Y Y xám như tro tàn, cô có ảo giác mình đã phạm pháp và đang đối mặt với màn tuyên án. Cô chuồn về chỗ ngồi như con chạch đất, rồi lại rụt đầu xuống, nấp sau chồng sách.

“Bùi Y Y, thu dọn xong chưa, xong rồi thì để tôi đưa cậu về nhà.”

Những bạn học chưa về đồng loạt nhìn về phía Thẩm Ý rồi lại đồng loạt nhìn sang Bùi Y Y, vẻ mặt của bọn họ chấn động, chờ đợi Bùi Y Y đưa ra câu trả lời. Nhưng Bùi Y Y không làm thế, nhìn cô có vẻ rất bận rộn, gần như cắm đầu vào bàn học, không biết đang làm gì.

Không đợi Bùi Y Y tìm được bất cứ thứ gì, Thẩm Ý đã đi đến xách balo của cô lên, đi ra ngoài trước trong ánh mắt đều tăm tắp của tất cả mọi người.

Bùi Y Y cúi đầu ủ rũ, đi theo Thẩm Ý như một cái đuôi.

Có lẽ là vì công bố điểm nên thời gian ra về của học sinh có khác biệt, lúc Bùi Y Y và Thẩm Ý lên xe có rất nhiều chỗ ngồi trống.

Thẩm Ý ngồi xuống trước, Bùi Y Y thấy anh ngồi ở phía ngoài, chần chừ giây lát rồi lướt qua đầu gối của anh, đi vào chỗ ngồi gần cửa sổ phía bên trong.

Ngoại tình và kéo người ta từ lớp chọn xuống lớp đại trà, tội nào lớn hơn nhỉ?

Haiz, khổ não quá.

Bùi Y Y làm công tác tư tưởng cho mình xong, cố tình tỏ ra thư thái, nói: “Thẩm...”

“Thứ sáu tổ chức sinh nhật cho em.” Thẩm Ý và cô lên tiếng cùng một lúc.

Bùi Y Y vừa mới tỏ ra hí hửng thì lại nghe Thẩm Ý nói tiếp: “Để cảm tạ em đã hao tâm tổn sức đưa đáp án cho anh vào lúc thi tháng.”

Sự vui mừng trên khuôn mặt Bùi Y Y lập tức biến thành suy sụp, rụt cổ lại nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Thời điểm này không tắc đường, 15 phút là đến bến.

Thẩm Ý theo Bùi Y Y xuống xe, hai người đi cách nhau chừng nửa mét, Bùi Y Y là người không nín nhịn được trước, nói: “Có lẽ anh phải xin lỗi em trước, em mới xin lỗi anh.”

“Chuyện mà anh cần xin lỗi là?” Thẩm Ý nhướng mày lên. Bùi Y Y nhắc anh: “Trên xe bus vào thứ sáu tuần trước.”

Thẩm Ý không hiểu lắm, Bùi Y Y bèn nói thẳng ra: “Nữ sinh khác gọi điện thoại cho anh một cái là anh vứt em lại rồi chạy mất, ở thời cổ đại mà ngoại tình thì sẽ bị bỏ vào lồng heo dìm xuống nước đó...”

Ý của cô rất rõ ràng, cả hai người đều sai nhưng Thẩm Ý đã phạm phải tội chết.

Vẻ mặt của Thẩm Ý có chút khó tin, anh nhìn chằm chằm vào Bùi Y Y hồi lâu, nở nụ cười giả lả, nhấc tay véo má Bùi Y Y, “Bùi Y Y, em đáng yêu thế nhỉ.” Hai tay anh càng ra sức véo, “Em đúng là đáng yêu chết đi được.” Thẩm Ý không chỉ véo má khiến Bùi Y Y kêu oai oái, mà hai tay còn đưa xuống bóp mạnh vào ngực cô.

Đồng phục vốn đã rộng rãi, cộng thêm Bùi Y Y không béo, thân hình nhỏ bé và cặp bánh bao đều bị che giấu dưới lớp đồng phục. Trước đây nhìn sơ

qua không cảm thấy gì, sau khi sờ vào mới được trải nghiệm cảm giác mềm mại và uyển chuyển bên dưới lớp vải.

Thẩm Ý không chỉ xoa bóp cách lớp áo, mà còn thò tay vào cổ áo, ra sức bóp một cái.

Bùi Y Y không ngờ Thẩm Ý còn mặt dày hơn cả cô, lúc này đang ở ngoài đường lớn, dù có háo sắc như cô đi chăng nữa thì cũng sẽ không s* s**ng đ*ng q**n của Thẩm Ý ngoài nơi công cộng.

Bùi Y Y đưa hai tay bưng lấy mặt mình, trông đầy vẻ đáng thương.

May mà chỉ một lát sau Thẩm Ý đã rút tay ra, nụ cười của anh lại trở nên ôn hòa, chỉnh lại cổ áo cho Bùi Y Y, “Không có chuyện vớ vẩn như em nghĩ đâu, đi thôi.”

Đây cũng tính là lời giải thích gián tiếp nhỉ.

Không có chuyện vớ vẩn, vậy chính là không ngoại tình rồi.

Bùi Y Y cười tít mắt, tâm trạng tươi đẹp trở lại, tung tăng đuổi theo Thẩm Ý như con bướm, “Thẩm Ý, vậy anh tha thứ cho em được không, em cứ tưởng anh học kém, ai ngờ người học kém mới là em... anh chờ em chút... sao anh không nói gì vậy... Thẩm Ý ~~”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 23: Ăn đánh



Tâm trạng vui vẻ của Bùi Y Y kéo dài cho đến khi ra khỏi thang máy. Lúc đi đến cửa nhà cô mới nhớ ra điểm thi của mình, lập tức không thể vui vẻ nổi nữa. Mò mẫm chìa khóa trong balo hồi lâu mới run rẩy mở cửa.

“Thông Thông còn giỏi hơn bố ngày xưa đấy.”

Mở cửa ra Bùi Y Y đã nghe thấy màn cảm thán dài lê thê của Bùi Phú Niên, giọng điệu còn tràn đầy sự vui sướng. Cô lẳng lặng đi vào, thay giày, bỏ balo xuống, quỳ xuống trước mặt Bùi Phú Niên.

Bùi Phú Niên kinh ngạc, vội vàng nói: “Ôi trời, Y Y, còn đang làm cái gì đấy?”

Chu Thu Vũ bưng đồ ăn ra ngoài, nhìn thấy Bùi Y Y quỳ trên đất thì cũng tỏ ra đầy nghi hoặc: “Sao thế Y Y? Phú Niên, còn không mau kéo con bé đứng lên!”

Bùi Thông ở ngay bên cạnh nên đã đi qua dìu Bùi Y Y lên, nhưng Bùi Y Y không chịu đứng dậy, cô chủ động nhận lỗi: “Con xin lỗi bố mẹ, lần này con thi không tốt.”

“Cũng chỉ là một lần thi không tốt thôi mà, đã cố gắng là được rồi.” Chu Thu Vũ đặt đồ ăn xuống, đích thân qua kéo cô đứng dậy.

Hai phút sau.

Bùi Y Y quỳ từ chỗ đằng trước sofa ra đến ban công, Chu Thu Vũ vung mắc quần áo trong tay, mắng cô té tát: “Mẹ bảo con theo anh con học hành, thế mà nước đổ đầu vịt hết rồi hả? Môn tiếng Anh tổng cộng 150 điểm mà con thi được có 25 điểm? Con muốn chết à, muốn chết à!” Chu Thu Vũ vung mắc áo vào người Bùi Y Y, Bùi Phú Niên vội vàng chạy đến ngăn lại, “Ôi dào, con gái cũng cố gắng hết sức rồi, đã thi không tốt em đánh nó cũng có tác dụng gì?”

“Ôi, nó cố gắng hết sức hả, cố gắng hết sức mà thi được 25 điểm? Em còn phải khen ngợi nó có phải không? Là ai thi xong còn về khoe là lần này thi tốt lắm? Bùi Y Y, con học hành không giỏi thì cũng đã đành, còn học cái thói nói dối hả?” Chu Thu Vũ càng nói càng giận, ra sức đánh vào người Bùi Y Y.

Bùi Y Y vừa khóc vừa nấp sau chân của Bùi Thông, “Rõ ràng lúc con làm bài thuận tay lắm mà...”

Lần này cô bị nghiệp quật thật rồi, mỗi lần thi trước đây, ngay cả đoán mò làm bừa mà vẫn được sáu bảy mươi điểm. Lần này ngoài phần làm văn ra thì sai cả nút, cô cũng rất mờ mịt và tuyệt vọng.

Bùi Y Y càng nói, Chu Thu Vũ càng tức giận, mắc áo lại muốn “hỏi thăm” người Bùi Y Y, nhưng Bùi Y Y là cục cưng ở trong nhà, không chỉ Bùi Phú

Niên không nỡ nhìn cô bị đánh mà Bùi Thông cũng thế. Hai người một người ngăn cản một người bảo vệ, Chu Thu Vũ không đánh được bèn quật móc áo vào người Bùi Phú Niên, “Đều tại anh hết, tại anh hết, đáng lẽ lúc nhỏ phải đăng ký cho con bé nhiều lớp học thêm hơn, đều tại anh bảo là không nên ép buộc con gái quá, lớn lên nó hiểu chuyện sẽ thích học hành ngay thôi, còn bây giờ thì sao?”

Cả gia đình nhốn nháo hết cả lên, người đánh cứ đánh người khóc cứ khóc người can cứ can, chỉ có Bùi Thông là khá điềm tĩnh, nói: “Những câu khác đều làm sai, nhưng phần làm văn lại được điểm tối đa. Bao nhiêu bạn lớp con cũng không được điểm tối đa, hơn nữa môn Toán có mấy câu khó cũng làm đúng, có thể là do chưa học kiến thức toàn diện, con tin nếu cố gắng hơn nữa, lần sau em ấy nhất định sẽ làm bài tốt.”

Chu Thu Vũ đánh Bùi Phú Niên một trận, cơn giận trong lòng cũng nguôi đi rất nhiều, liếc sang nhìn thấy Bùi Y Y quỳ bên chân Bùi Thông nước mắt giàn giụa, cũng mềm lòng hơn chút. Thế là bà mượn lời của Bùi Thông, nói: “Lần này mẹ coi như con chưa cố gắng hết mình đấy.”

“Được rồi được rồi, ăn cơm nào ăn cơm nào, đồ ăn nguội hết cả rồi.” Bùi Phú Niên bị ăn đánh, còn muốn hòa giải nhưng Chu Thu Vũ vẫn làm mình làm mẩy với ông, hất tay ông ra, giận đùng đùng đi ra chỗ khác.

Một bữa cơm mà ai cũng có vẻ đăm chiêu.

Ăn cơm xong, Chu Thu Vũ dặn dò Bùi Thông, “Bắt đầu từ hôm nay, ăn cơm xong phải kèm em gái con học bài, không được đóng cửa phòng, mẹ sẽ vào kiểm tra bất cứ lúc nào. Kỳ thi lần sau mà điểm của em gái con vẫn như thế này, vậy chứng tỏ con cũng có trách nhiệm. Còn có anh nữa Bùi Phú Niên, đừng tưởng là em không biết hôm qua anh cho tụi nó tiền tiêu vặt nhé, đầu tháng đã cho đủ rồi mà anh còn dúi thêm cho chúng nó, chẳng có thể thống gì cả. Kể từ bây giờ cho đến kỳ thi giữa kỳ vào lần sau, anh không được cho Y Y một đồng nào. Em mà phát hiện ra trong người nó có tiền tiêu vặt, em sẽ tìm anh tính sổ đấy!”

Khá khen cho con nhóc Bùi Y Y, bản thân nó thi không tốt mà nó chỉ việc khóc hai hàng nước mắt chứ chẳng có chuyện gì khác, còn hai người đàn ông vô tội thì trái lại, chẳng hiểu sao lại bị cảnh cáo một trận như thế này.

May mà Bùi Thông đã quen với chuyện này, Bùi Phú Niên thì càng không có ý kiến, đánh mắt ra hiệu Bùi Thông dẫn Bùi Y Y đi làm bài tập, còn

mình cười xòa kéo tay dỗ dành Chu Thu Vũ từ bàn ăn vào tận trong bếp.

Bước vào phòng, Bùi Thông xòe bài thi ra, hỏi cô: “Ai làm phần viết cho em?”

Bùi Y Y ấp a ấp úng: “... Thì là em, thông minh đột xuất trong lúc thi...”

“Đừng có lừa anh, chữ này không phải chữ của em, em cũng chẳng biết mấy ngữ pháp kia, còn có mấy từ đơn mà lớp 12 cũng chưa được học nữa.”

Bùi Y Y mím môi, khai nhận: “Thẩm Ý làm.” “Thẩm Ý ở lớp bọn anh á?”

Bùi Y Y gật đầu.

“Vậy mấy câu trong đề Toán kia cũng là do anh ta làm?” Bùi Y Y gật đầu, “Lúc thi anh ấy ngồi sau em.”

Mặc dù Bùi Thông kinh ngạc nhưng không hề nghi ngờ. Cậu ấy quá hiểu Bùi Y Y, con bé có thể bắt chuyện với bất cứ người nào, thậm chí nếu là hiệu trưởng ngồi sau con bé, có lẽ con bé cũng có thể tám chuyện với đối phương mấy câu cũng nên.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 24: Không còn vui vẻ nữa



Bùi Thông vừa vừa chu đáo vừa nhẫn nại, nói: “Sang năm là thi đại học rồi, điểm văn hóa của em thấp quá cũng không được, bây giờ học bù những môn tự nhiên cũng chẳng kịp nữa, mấy môn xã hội của em thì khá hơn một chút. Thời gian này tập trung vào các môn xã hội đi, tranh thủ kéo điểm tổng cao lên một chút, tối nay anh sẽ giảng đề Tiếng Anh cho em.”

“Hôm nay cô giáo đã giảng đề rồi.”

“Vậy em biết làm hết chưa?” Bùi Y Y lập tức im bặt.

“Bây giờ anh sẽ giảng từ câu đầu tiên cho em, em nghe là chính, sau này anh sẽ chỉnh sửa rồi ghi ra cho em, thực ra mấy môn này không khó đâu, đọc nhiều nhớ nhiều là được.”

Bùi Y Y ngơ ngác, “Thế sao em lại cảm thấy khó vậy nhỉ?” “Em đã động não chưa?”

“Chưa.” Bùi Y Y trả lời rất thẳng thắn.

“Bỏ chút tâm trí đọc tiểu thuyết của em vào trong việc học hành, thành tích của em tuyệt đối sẽ không kém như thế này.”

Có lẽ là vì Chu Thu Vũ đã nổi giận thật sự, Bùi Y Y cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Bùi Thông giảng bài cho cô một hồi lâu, cô vẫn tập trung lắng nghe, không hiểu thì hỏi, không còn ù ù cạc cạc như trước đây nữa.

Lúc này, Bùi Y Y lại bắt đầu hí hửng, cảm thấy mình cũng không ngốc như vậy, chỉ là do không chú tâm học hành mà thôi. Nếu cô chăm chỉ học hành, chí ít môn nào cũng đạt điểm chuẩn một cách rất dễ dàng.

Hôm sau, Bùi Y Y dậy từ sáng sớm, giúp Chu Thu Vũ bưng bê bữa sáng, còn chủ động đi gọi Bùi Phú Niên dậy, bóp kem đánh răng cho ông. Những chiêu này Bùi Y Y đã dùng quen, chỉ là lần này cơn giận của Chu Thu Vũ không nhỏ, chẳng buồn để mắt đến cô.

Bùi Phú Niên bất chợt hô ầm lên, lập tức cười ha hả trên bàn cơm, “Y Y vẫn là đứa rất hiểu chuyện.”

Chu Thu Vũ trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, con trai con gái cắm cúi ăn sáng, một mình Bùi Phú Niên ha ha một hồi, tự chuốc lấy lạnh nhạt cúi đầu húp mì.

Lúc sắp ăn xong, Bùi Thông lên tiếng: “Bố, hay là bố đưa điện thoại cũ của bố cho con dùng đi.”

“Chẳng phải con bảo là con không cần sao?”

“Có điện thoại vẫn tiện hơn, đôi khi tra tài liệu học tập, có lúc còn thảo luận đề bài với các bạn khác.”

Bùi Phú Niên và Chu Thu Vũ rất yên tâm về Bùi Thông, ông trực tiếp về phòng tìm điện thoại và sạc pin đưa cho cậu, Bùi Thông cũng không bỏ vào cặp mà nói: “Tối về nhà dùng sau ạ.”

Bùi Y Y liếc mắt một cái, biết tỏng trong lòng.

Vác bộ mặt bí xị đi đến trường, Trâu Diễn an ủi Bùi Y Y cả đoạn đường, nhưng cô vẫn không thể phấn chấn lên được.

Cô cảm thấy cô không còn vui vẻ được nữa rồi.

Bùi Y Y vừa ngồi xuống ghế đã nằm nhoài ra bàn, thì Thẩm Ý đi vào lớp.

Anh cao hơn những bạn nam cùng trang lứa một chút, quan trọng là còn đẹp trai, vừa bước vào lớp là như một dải ánh sáng xuyên qua tầng mây trĩu nặng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bùi Y Y vừa nhìn một cái đã mơ hồ cảm thấy niềm vui của mình quay lại rồi.

Vào giờ tan học hôm qua, có rất nhiều bạn học nhìn thấy hành động thân thiết giữa cô và Thẩm Ý. Bây giờ mọi người đều chống mắt lên nhìn về phía hai người, muốn căn cứ vào sự tương tác của họ để suy đoán mối quan hệ của hai người. Nhưng hôm qua vẫn còn xách balo hộ rồi về cùng với nhau, hôm nay thì “anh đầu sông em cuối sông”, chẳng buồn nhìn nhau lấy một cái.

Mọi người ai nấy đều nghi hoặc, thấp giọng bàn tán.

Thực ra Bùi Y Y cũng đang chờ Thẩm Ý nói chuyện với cô, nhưng đợi nửa ngày mà anh vẫn chỉ ngồi ở đó, không hề có ý định đến nói chuyện với cô.

Bùi Y Y lại bắt đầu buồn rầu, nghĩ ngợi có phải Thẩm Ý vẫn chưa tha thứ cho cô hay không.

Haiz, lắm chuyện phải lo nghĩ quá, phiền não chết đi được.

Không đợi Bùi Y Y suy xét ra kết quả gì, giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu rồi.

Giờ tự học buổi sáng mỗi ngày đều là đọc bài. Lần này mọi người còn chưa kịp đọc thì thầy chủ nhiệm đã tới.

Thầy chủ nhiệm là một ông cụ non*, dạy ngữ văn, bình thường nói năng rất nho nhã. Sau khi bước vào lớp, việc đầu tiên là bảo cả lớp dừng lại, sau đó

cho học sinh mới vào lớp tự giới thiệu bản thân với mọi người.

*Từ gốc (小老头) chỉ những người trẻ tuổi nhưng lại có tác phong của người già.

Bùi Y Y vừa nghe thấy thế bèn xốc lại tinh thần, cái tình tiết này cô đã đọc rất nhiều ở trong truyện thanh xuân vườn trường.

Nam chính chuyển trường đến, mở màn đều là giáo viên chủ nhiệm cho nam chính tự giới thiệu, rồi thì là mà nam chính luôn luôn vì quá đẹp trai hoặc là nhân vật đình đám nào đó, ngay từ ban đầu đã thu hút khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Bùi Y Y tiếp thu tinh hoa, đợi Thẩm Ý giới thiệu xong, cô lập tức ra sức vỗ tay.

Cả lớp nhìn về phía cô, thầy chủ nhiệm nhìn về phía cô, Thẩm Ý cũng nhìn về phía cô, Bùi Y Y lập tức suy sụp.

Sao lại như thế này, rõ ràng trong tiểu thuyết không viết như này mà...
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 25: Ngón tay luồn vào giữa hai chân



Thầy chủ nhiệm nghiêm mặt nói: “Bùi Y Y, mời em bỏ sự nhiệt tình của em vào trong việc học hành!”

Thẩm Ý cũng đưa mắt nhìn cô từ phía xa xa, cười tươi như hoa, “Cảm ơn bạn.”

Thầy chủ nhiệm nói chẳng có tác dụng gì, Thẩm Ý vừa mở lời, những người khác rối rít vỗ tay. Thầy chủ nhiệm hò mấy tiếng mới làm tiếng vỗ tay ngừng lại. Thầy tức giận, lại lên tiếng dạy dỗ mọi người: “Đám trẻ các

em đừng thiển cận như vậy, trai đẹp đến một cái là không biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo nữa phải không?”

Cả lớp cười ồ lên.

Thầy chủ nhiệm vểnh râu lên, xếp chỗ cho Thẩm Ý, “Bạn Thẩm Ý đúng là hơi cao, nào, mấy bạn ở dãy này mỗi người dịch lên trước một ghế, Thẩm Ý ngồi ở ghế cuối cùng. Thẩm Ý, em đeo kính như thế có nhìn rõ bảng không?”

“Thưa thầy, rất rõ ạ.”

Chỗ ngồi ban đầu của Thẩm Ý là dãy đầu tiên phía bên ngoài của tổ 4, Bùi Y Y ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên bên phía cửa sổ của tổ 4. Sau lần chuyển chỗ này, Thẩm Ý đã chuyển sang ngồi ở dãy cuối cùng phía bên ngoài của tổ 4, cùng bàn với Ngô Tư Khải.

Hi hi...

Bùi Y Y như mở cờ trong bụng, khóe mắt nhác thấy các bạn bên cạnh bắt đầu dọn sách vở đổi chỗ cho nhau, lại nhìn Thẩm Ý sải đôi chân dài, nhanh chóng ngồi xuống vị trí chếch phía sau cô.

“Hi, chào bạn mới, tớ tên là Ngô Tư Khải, về sau chúng ta chính là bạn cùng bàn rồi, cậu có thể gọi tớ là anh Khải, sau này tớ sẽ bảo kê cho cậu.”

Bùi Y Y dỏng tai lên nghe cuộc đối thoại của họ.

“Ngô Tư Khải, em ở đó ba hoa bốc phét gì đấy?” Sau khi điểm danh xong, thầy chủ nhiệm lại nói: “Trần San đổi chỗ với Thẩm Ý đi.”

Ở trong lớp Ngô Tư Khải nổi tiếng lắm mồm, cậu ấy thích nhất là lôi kéo bạn bè nói chuyện riêng trong giờ học. Về sau thầy chủ nhiệm đổi chỗ cho cậu ấy ngồi cùng bàn với một bạn nữ, bạn nữ này không thích tám chuyện nên Ngô Tư Khải không có ai để nói chuyện nữa.

Sắp xếp của thầy chủ nhiệm chính là, bản thân cậu ấy không thích học hành thì đã đành, không thể gây ảnh hưởng đến việc học của người khác.

Bùi Y Y phải cố gắng lắm mới dằn được cảm xúc hân hoan xuống, cô sợ thầy chủ nhiệm thấy cô vui mừng thái quá, lại đổi Thẩm Ý đi chỗ khác mất.

Một lát sau, tất cả mọi người đều đổi chỗ xong, thầy chủ nhiệm xua xua tay bảo mọi người đọc bài, còn mình chắp tay sau lưng đi ra khỏi lớp.

Bùi Y Y không đọc bài, thì thầm nói chuyện với Thẩm Ý: “Thẩm Ý ~ vừa nãy ở trên bục giảng anh cười với em phải không?”

“Phải.”

Bùi Y Y cười tít mắt, ngón tay chọc vào đôi má phúng phính nhếch lên trên của mình, “Thế em cũng cười với anh.”

Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn, ánh mắt di chuyển qua lại giữa đôi mắt hạnh long lanh và lúm đồng tiền nho nhỏ, anh phì cười một tiếng không rõ lý do.

Trước đây ngày nào Bùi Y Y cũng ngóng nhìn Thẩm Ý, bây giờ Thẩm Ý đã trở thành bạn cùng bàn của cô, Bùi Y Y lại không dám rủ rê anh tám chuyện.

Điểm của anh cao, nhất định rất thích học. Bùi Y Y lôi người ta từ lớp chọn đến đây đã đành, không thể làm phiền việc học của anh nữa.

Không thể rủ anh nói chuyện, Bùi Y Y bèn nằm nhoài ra bàn ngắm Thẩm Ý.

Ngắm anh đọc sách, ngắm anh học bài, ngắm anh nói chuyện với những bạn học đến làm quen, ngắm bất cứ việc gì anh làm.

Cô không thẹn thùng một chút nào, ngắm người ta từ giờ tự học buổi sáng cho đến tiết đầu tiên.

Tiết thứ nhất có lẽ là Tiếng Anh, giáo viên Tiếng Anh tạm thời có việc nên đổi sang tiết Ngữ Văn của thầy chủ nhiệm.

Bùi Y Y đi tìm sách, vừa mới tìm được sách thì một bàn tay thon dài thanh thoát chậm rãi đặt trên đùi cô.

Xuyên qua lớp vải mỏng manh, mọi hơi ấm trên lòng bàn tay của Thẩm Ý truyền sang làn da của cô. Cơ thể cô run run, những xúc cảm ở trong phòng thay đồ mà cô không được cảm nhận đã lâu, đang cuồn cuộn kéo tới vào giây phút này.

Dường như ánh mặt trời và tiếng ve đã hẹn trước với mùa hạ, cùng nhau cháy hết mình. Ánh nắng bị ô cửa kính khúc xạ rồi hắt xuống trang vở, chiếu sáng những con chữ, khiến chúng càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Bàn tay của Thẩm Ý vẫn di chuyển, anh quen đường quen nẻo, trượt vào bắp đùi của Bùi Y Y, ngón tay luồn vào g*** h** ch*n.

Dần dần, Bùi Y Y không thể nghe được gì nữa, adrenalin tăng vọt giống như cô đã chạy liền một mạch mấy ngàn mét, trong tai chỉ có tiếng thở chậm chạp mà nặng nhọc của mình.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 26: Muốn anh cắm vào không?



Gan của Thẩm Ý còn to hơn cả gan trời, trong tiếng đọc diễn cảm dõng dạc của thầy chủ nhiệm, ngón tay anh vạch lưng quần cô ra, ngón tay men theo đám lông mềm mượt trườn xuống vùng h** h***t như con cá chạch.

Bùi Y Y chưa từng trải qua tình huống nào như bây giờ, ánh mắt cô nhìn thẳng, ưỡn thẳng sống lưng, cứ như bàn tay của Thẩm Ý không phải đang làm loạn trong quần cô vậy.

Cảm giác ngứa ngáy như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, sau khi phản ứng bản năng của cơ thể được khai phá, ngón tay Thẩm Ý còn chưa đút vào bên trong mà bên dưới đã ch** n**c rồi. Đợi đến khi Thẩm Ý vạch hai cánh hoa mềm mại đó ra, ngón tay lập tức ngập ngụa trong vũng nước.

“Ha.” Thẩm Ý đã cảm nhận được, anh thở hắt một hơi đầy ẩn ý.

Anh cũng nhìn lên bảng giống những bạn học khác, thầy chủ nhiệm đang ghi chép diễn giải ở bên trên, giải thích cho mọi người từng đoạn văn ngôn khó hiểu thâm thúy. Vẻ mặt của Thẩm Ý không có sự thay đổi gì quá lớn, thậm chí thi thoảng anh còn cầm bút ghi chép lại, nhưng đồng thời, một ngón tay khác của anh lại chọc vào trong q**n l*t của cô, vạch hai cánh môi nhỏ và hạt châu ướt dầm dề của cô ra.

Cô vẫn có thể chịu được những cái v**t v* ngưa ngứa của anh, nhưng cùng với hành động day nhấn của anh, khi kh*** c*m ập đến, Bùi Y Y không thể chống đỡ được nữa, cơ thể cô đã nổi lên phản ứng, run nhẹ và tê dại. Đôi

tay của cô không thể đặt ngay ngắn trên bàn được nữa, chỉ có thể rút xuống, lặng lẽ túm lấy cánh tay của Thẩm Ý, trong không gian chật chội không ai có thể nhìn thấy.

Ngón tay đã chọc vào bên trong, mặc dù h** h***t rất nhỏ và hẹp, nhưng Thẩm Ý vẫn nong rộng nó ra, đút hờ vào bên trong, bít chặt cửa huy*t.

Bùi Y Y chưa bao giờ đưa tay vào nơi đó, ngay cả bản thân cô cũng chẳng chạm vào nhiều. Lúc này dù chỉ là một ngón tay nho nhỏ nhưng cô vẫn cảm thấy khó lòng thích ứng. Khi ngón tay kia bắt đầu chậm rãi quấy đảo, khắp người cô như có dòng điện chạy qua, cảm giác xa lạ kỳ quái nhưng lại có chút sung sướng ùn ùn kéo đến, bủa vây xung quanh cô không chừa một kẽ hở, khiến hạ thể của cô vọt ra một dòng nước.

“Được rồi, mọi người cùng đọc lại đoạn này một lần nào.”

Thầy chủ nhiệm chống hai tay xuống bàn giáo viên, khi nghe những tiếng đọc bài đồng điệu, thầy không cầm lòng được cùng đọc với cả lớp.

Mà đúng lúc này, Thẩm Ý càng sỗ sàng hơn, ngón tay đâm vào huy*t nhỏ đột nhiên tăng tốc, vì bên dưới quá nhiều nước nên khi anh vừa di động nhanh một cái, tiếng nước vang lên từng đợt, khiến người ta liên tưởng miên man.

Bùi Y Y cảm thấy mình như một vật hút nhiệt. Dần dà, da dẻ toàn thân từ trên xuống dưới đều vã ra lớp mồ hôi mỏng, ngay cả hơi thở cũng giống như lỗ thông hơi trên nồi lẩu, có thể gây phỏng tay.

Các bạn học xung quanh đều không nghe thấy, nhưng Bùi Y Y lại nghe được rất rõ, cô biết chắc chắn Thẩm Ý cũng đã nghe thấy, vì khóe môi anh thấp thoáng nụ cười. Bùi Y Y muốn nhĩn kỹ hơn, nhưng nụ cười đó đã biến mất trong nháy mắt. Cô ngứa ngáy khó cầm lòng nổi, kh*** c*m như sóng biển, sóng sau nối tiếp sóng trước xô vào bờ.

Vào lúc Bùi Y Y không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, tiếng đọc bài dừng lại, những tiếng r*n r* chực chờ bên miệng lại miễn cưỡng chấm dứt. Cô vô cùng khó chịu, cảm giác nôn nóng bứt rứt trong lòng tựa như đám dây leo điên cuồng sinh trưởng trong mùa xuân. Hai bàn tay đang túm lấy tay Thẩm Ý càng ra sức hơn. Khi cơn kh*** c*m liên tục tăng lên, vào khoảnh khắc Thẩm Ý đọc bài xong, động tác chọc ngoáy của anh bất chợt chậm lại.

Cảm giác ngứa ngáy biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng chưa từng có. Bùi Y Y không thể ngồi yên được nữa, rón rén ưỡn hông về phía trước để ngón tay của Thẩm Ý có thể vào sâu hơn. Nhưng Thẩm Ý rất xấu xa, anh đã rút tay ra rồi.

“Đừng...” Tiếng của Bùi Y Y khẽ đến mức không thể khẽ hơn.

“Mọi người tiếp tục nhìn vào đoạn thứ hai, trước tiên kết hợp với chú thích thử dịch lại xem.”

Thầy chủ nhiệm đưa ra nhiệm vụ, trong phòng học lập tức trở nên yên ắng, chỉ thi thoảng có tiếng lật sách và tiếng quạt vù vù trên đỉnh đầu.

Tai của Bùi Y Y đã nóng bừng, cô khom mình lại, nhìn Thẩm Ý với ánh mắt ngóng đợi.

Thẩm Ý mỉm cười với cô, nhanh chóng đẩy giấy nháp sang chỗ cô, Bùi Y Y nhìn qua một cái, bên trên có dòng chữ đẹp đẽ, viết: [Muốn anh c*m v** không?]

Rặng mây đỏ lan từ trên vành tai xuống d*i tai, cô gật đầu với Thẩm Ý, thấy Thẩm Ý lại viết vào giấy: [Phá trinh ở trong lớp học, em chắc chứ?]

Bùi Y Y tiếp tục gật đầu.

Nụ cười của Thẩm Ý càng sâu hơn, anh viết: [Vậy anh không khách sáo nữa ~]

Bàn tay của anh đang vuốt nhẹ đám lông lại trượt xuống một lần nữa, dịu dàng tách mở cánh hoa đã khép chặt ra.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 27: Lên đỉnh rồi à?



Ngón tay của Thẩm Ý c*m v** bên trong, cảm giác tê tê ngứa ngáy lại cuốn lấy cơ thể. Lần này Bùi Y Y còn mẫn cảm hơn, cơ thể của cô khẽ lay động, cảm nhận ngón tay chọc vào h** h***t đang ngoáy tròn, người cô lại khô nóng hơn.

“Bạn Thẩm Ý, bạn thử dịch lại đoạn hai xem nào.”

Bùi Y Y giật thót tim nhưng lại thấy Thẩm Ý thong thả rút tay ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn vào sách giáo khoa bắt đầu trả lời câu hỏi.

Cô như một người bệnh bị rút mất bình ô xy, nằm nhoài ra bàn thở hổn hển một cách gian nan.

Đoạn văn thứ hai không dài, Thẩm Ý trả lời rất lưu loát, nhưng đối với Bùi Y Y đây quả thực là giây phút khó chịu nhất.

Họ đang ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên của tổ 4, trong một góc sát tường không hề bị người nào cố tình chú ý đến. Nhưng Thẩm Ý có vẻ ngoài đẹp trai, từ khoảnh khắc anh bước vào lớp đã thu hút bao nhiêu nữ sinh liên tục liếc mắt nhìn trộm. Nhưng may mà Thẩm Ý ngồi ở dãy bên ngoài, dáng dấp của anh lại cao lớn, vừa vặn che khuất toàn bộ nửa người dưới của Bùi Y Y trong chỗ ngồi chật chội như thế này.

Trong lúc anh trả lời câu hỏi, Bùi Y Y ở bên cạnh chịu đựng đủ giày vò. Giọng anh trầm thấp mạnh mẽ giống hệt như những cái ve vuốt của anh, khiến người ta cảm thấy khoan khoái sung sướng. Bùi Y Y hoảng hốt, kẹp chặt hai chân chậm rãi di chuyển trên ghế.

Hạ thể bị cọ xát, thoải mái thì có chút thoải mái, nhưng còn lâu mới bằng lúc Thẩm Ý sờ cô.

Cuối cùng Thẩm Ý cũng trả lời xong, thầy chủ nhiệm vui vẻ ngợi khen: “Không hổ là học sinh ban đầu của lớp chọn, nắm rất vững kiến thức.”

Anh diễn dịch lại không sai một chỗ nào, thần thái vừa tự tin vừa khiêm tốn càng thu hút thêm nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.

Bùi Y Y là người khá nông cạn, cũng không rảnh để thưởng thức khí chất của Thẩm Ý. Đợi đến khi anh ngồi xuống, bàn tay mềm nhũn của cô lại nắm lấy tay anh.

Thẩm Ý chặn hết những ánh mắt liếc qua bên này ở ngoài, Bùi Y Y cũng bạo dạn hơn, dùng ánh mắt cầu xin anh.

Rất nhanh, ngón tay anh lại trực tiếp luồn vào trong. Nhưng lần này anh không chọc ngoáy huy*t nhỏ nữa, mà ấn vào hạt châu, ra sức x** n*n.

Chỉ chớp mắt Bùi Y Y như bị điện giật, nước bên dưới cũng không thể ngăn lại được nữa, men theo vách th*t chảy ồ ạt ra ngoài. Ngay sau đó, Thẩm Ý lại dịu dàng hơn, lực độ x** n*n cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa giống gãi ngứa vừa giống xoa bóp. Ngón tay khẽ gảy qua hạt châu c**ng c*ng rồi lại chuyển sang day tròn theo chiều kim đồng hồ, khiến Bùi Y Y sướng đến mức nhắm nghiền mắt lại.

Có lẽ những bước dạo đầu trước đó đã mang lại quá nhiều kh*** c*m, nên độ mẫn cảm của cơ thể đã đạt đến cực hạn. Thẩm Ý vân vê hạt châu chưa được bao lâu, Bùi Y Y đã cảm thấy mình như được một luồng sức mạnh huyền ảo ném lên giữa không trung, cô lâng lâng trong cảm giác sung sướng, cực kỳ dễ chịu.

Bùi Y Y vừa tận hưởng cảm giác l*n đ*nh, vừa cắn chặt môi, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ xoắn chặt lấy ngón tay của Thẩm Ý, để anh cảm nhận được cơn run rẩy của cô.

Sau khi hòa hoãn lại, Bùi Y Y mới cảm thấy hồn phách trở về vị trí, cơ thể trở lại trạng thái bình thường.

l*n đ*nh...

Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, có điều cô không có văn hóa mấy nên không thể tìm ra được thành ngữ thích hợp để hình dung.

Giấy nháp lại được đẩy sang chỗ cô một lần nữa, Thẩm Ý hỏi cô: [l*n đ*nh rồi à?]

Lần này Bùi Y Y không hó hé câu gì, cô cầm bút lên, nghiêm túc chép lại những dòng chú giải trên bảng của thầy chủ nhiệm vào chỗ trống trên trang vở.

Thẩm Ý liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng.

Giấy nháp được thu về rồi lại được đẩy qua:

[Làm em sướng xong là không để ý đến anh nữa à?]

Ánh mắt của Bùi Y Y vẫn nhìn thẳng phía trước, vo viên tờ giấy nháp kia trong lòng bàn tay rồi bỏ cục giấy vào trong túi.

Hừ.

Cô không làm nữ chính đáng thương chuyên bị nam chính ức h**p đâu nhé. Thẩm Ý ức h**p cô, cô cũng phải ức h**p Thẩm Ý.

Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Bùi Y Y nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng có lẽ Thẩm Ý cố ý, vừa rồi rõ ràng vẫn nghiêng người về phía trước, lúc cô sắp sửa đi qua, anh lại tựa người ra sau. Đương nhiên Bùi Y Y chẳng thấy có vấn đề gì, cặp mông dán vào lưng anh, cứ thế chen ra ngoài.

đ*ng q**n cô dính dớp, thực sự rất khó chịu, phải mau đi xử lý mới được.

Chạy đến phòng vệ sinh, khóa trái cửa xong, Bùi Y Y tụt quần xuống, gấp giấy vệ sinh lại, nhẹ nhàng lau chùi.

Chỗ đó thật sự ướt đẫm rồi, lúc lau qua còn kéo ra một sợi chất nhầy dài.

Ban đầu dùng ngón tay đã chảy rất nhiều nước rồi, sau đó đến khi l*n đ*nh, bên dưới như dòng lũ, ướt sũng cả đáy quần.

Sau khi lau khô bên dưới, Bùi Y Y lại rút giấy lau sạch đáy q**n l*t ướt nhẹp.

Lau qua lau lại, cô lại nhớ lại cảm giác ấy, bèn thò tay sờ vào giữa h** h***t. Cô chỉ nhẹ nhàng x** n*n mấy cái, nhưng hoàn toàn không có cảm giác như Thẩm Ý đã mang đến cho cô.

Kỳ ghê.

Tan học, Trâu Diễn đã đến cửa sau từ lâu, Bùi Y Y hô một tiếng: “Chờ tớ với.”

Cô nhét hết sách vở và bài tập mà tối nay Bùi Thông sẽ giảng cho cô và cả túi bút sặc sỡ bị nhét đầy chặt vào trong cặp sách.

“Em về đây Thẩm Ý.” Bùi Y Y không quên chào tạm biệt Thẩm Ý. Cô chạy được một bước Thẩm Ý lại gọi giật cô lại. Bùi Y Y cứ tưởng anh muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ khi cô ghé lại gần định nghe cho kỹ thì Thẩm Ý bất chợt cắn vào d*i tai của cô, khẽ nói: “Thứ sáu tan học thì đi với anh, nhớ phải nói trước với bạn em đấy.”

Bùi Y Y thở hổn hển nhìn theo bóng lưng đang đi trước của anh, thầm thở dài một tiếng.

Nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải cắn tai cô đột ngột như vậy.

Haiz.

Thẩm Ý, đúng là tiểu yêu tinh giày vò người ta.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 28: Sinh nhật vui vẻ



Cách trường một con đường có một con phố ăn vặt, nhưng phải đến cuối tuần mới đông người, cũng chính vì ít người nên hai cô bạn thân mới có thể thì thầm trò chuyện với nhau.

Trâu Diễn gắp một đũa mì lên thổi, nghe Bùi Y Y nói xong, cô ấy mới nói: “Thế tớ sẽ không đón sinh nhật với cậu nữa, tớ sẽ tặng quà cho cậu trước. Lúc đó cậu phải lanh lẹ một chút, chơi đùa thân thể Thẩm Ý ra trò nhé.”

Bùi Y Y khẽ gật đầu, khóe mắt nhác thấy nhân viên phục vụ duy nhất đang nghịch điện thoại trên quầy, nên hạ thấp giọng nói: “Trâu Diễn, tớ muốn mua mấy chiếc q**n l*t.”

“Ở hẻm đằng trước có tiệm bán nội y, ăn xong tớ đi với cậu.”

“Trâu Diễn.” Bùi Y Y kéo áo cô ấy, càng nói bé hơn: “Tớ không muốn mặc q**n l*t kiểu hoạt hình, tớ muốn mặc loại gợi cảm chút.”

Cách con phố ăn vặt này hai con ngõ, có một dãy phố bán quần áo, tiệm quần áo mà Trâu Diễn nói nằm ở trong đó.

“Bên trong có rất nhiều kiểu đẹp, cậu cứ từ từ mà chọn.” Trâu Diễn kéo cô vào bên trong.

Rõ ràng hai người đều là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng Trâu Diễn còn biết rõ về thành phố này hơn cô. Ở đâu có quán ăn ngon, ở đâu có thể mua được những món đồ nhỏ đẹp mắt, Bùi Y Y luôn phải đi cùng Trâu Diễn thì mới có thể tìm được.

Tiệm quần áo nhỏ hẹp, trên giá trưng bày ở hai bên treo đầy đồ lót. Phía trước vẫn là những kiểu dáng dễ thương thông thường, càng đi sâu vào trong, càng lộ ra những bộ đồ gợi cảm.

Bùi Y Y không quyết định được, Trâu Diễn giúp cô chọn hai bộ.

Một chiếc q**n l*t màu đen toàn ren là ren, một chiếc quần lọt khe màu đỏ, hai chiếc quần chồng lên nhau hoàn toàn không có chút trọng lượng nào.

Bùi Y Y sờ tay vào, cảm thấy lòng bàn tay vô cùng ngứa ngáy.

Cô mím môi, vội vàng bỏ q**n l*t vào trong túi, trước giờ cô không biết hóa ra q**n l*t còn có thể làm thành như thế này.

Tối đến.

Bùi Y Y nghe Bùi Thông giảng bài mất nửa buổi, mới làm bộ ngáp ngủ đi về phòng, sau đó cô phấn chấn lôi túi q**n l*t được gói ghém cẩn thận nhét sâu trong cặp rồi mở ra, lặng lẽ cất vào trong túi áo, lúc này mới lấy quần áo đi tắm.

Đồ nội y phải giặt thật kỹ, nhưng giặt xong không có chỗ phơi, cũng không thể phơi trên ban công được.

Bùi Y Y rất khổ não, đợi Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên xem phim xong về phòng, cô mới rón rén ra ban công lấy hai cái mắc áo. Cô về phòng khóa trái cửa lại, cẩn thận mắc hai chiếc q**n l*t lên trên mắc áo.

Trong lòng đang ấp ủ chuyện quan trọng, Bùi Y Y cũng chẳng có tâm trí nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết mình chưa đọc xong. Mơ mơ màng màng chịu đựng đến thứ sáu. Lúc ngồi trên bàn cơm cô đã ấp úng rất lâu, lúc đang định lên tiếng thì Bùi Thông chợt nói: “Bố, mẹ, hôm nay bạn bè sẽ tổ chức sinh nhật cho con, tối nay con không về nhà ăn cơm đâu ạ.”

Bùi Y Y vừa nghe thấy thế, không nhịn được mà cảm thán Bùi Thông không hổ là anh em sinh đôi với cô, đúng là có chút cảm giác tâm linh tương thông. Cô nhân cơ hội này, cũng nói: “Tối nay con cũng đón sinh nhật với các bạn, phải muộn một chút mới về.”

Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên yên tâm về Bùi Thông, nhưng đối với Bùi Y Y thì không tránh khỏi bị hỏi thêm mấy câu: “Với bạn nào?”

“Với mấy bạn nữ cán bộ môn lớp con ý, vẫn chưa đến nhà mình chơi bao giờ.”

“Người ta làm cán bộ môn thì thi được bao nhiêu điểm? Có thể chơi cùng con được sao?” Chu Thu Vũ tỏ ra rất nghi hoặc, không đợi Bùi Y Y giảo

biện, Bùi Phú Niên đã tỏ ra không vui trước rồi, “Em nói kiểu gì thế, thành tích không tốt thì không có tư cách kết bạn à?”

Chu Thu Vũ cũng cảm thấy lời nói của mình hơi thiếu suy nghĩ, thái độ cũng ôn hòa đi rất nhiều, “Vậy được rồi, các con đã lớn rồi cũng phải có mối quan hệ của mình, nhưng tốt nhất là hãy chơi với những bạn có thành tích tốt, học tập ưu điểm của đối phương…”

“Ôi dào, bọn trẻ vui vẻ đón sinh nhật, em nói nhiều như vậy làm gì, chi bằng dứt khoát cho tiền để hai đứa đi chơi một buổi.”

Chu Thu Vũ lập tức nghiêm mặt, “Chỉ có anh biết làm người tốt thôi! Tháng này không biết đã lén cho tiền chúng nó mấy lần rồi, trả đây!”

Thấy chủ đề của Chu Thu Vũ đã chuyển sang chuyện này, Bùi Thông lập tức bưng cốc sữa lên, “Mẹ, hôm nay là ngày mẹ chịu vất vả, cảm ơn mẹ đã mang con và Y Y đến với thế giới vào ngày này mười tám năm trước.”

Bùi Y Y nhìn thấy thế cũng vội vàng nâng cốc lên, “Mẹ vất vả rồi ạ.” Chỉ cần làm theo những gì Bùi Thông nói là không bao giờ xảy ra sai sót.

Quả nhiên Chu Thu Vũ đã cười rộ lên, cụng ly với hai người, “Cảm ơn các con yêu.” Nói xong còn không quên dặn dò thêm: “Nhất định phải về trước 9 giờ tối nhé.”

Tan học Bùi Y Y sẽ hẹn hò với Thẩm Ý, Trâu Diễn bèn đưa món quà mình đã chuẩn bị cho Bùi Y Y ở trên đường đi học.

Đó là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, bìa ngoài vô cùng đẹp mắt và cả tấm thẻ kẹp sách xinh xắn.

Bùi Y Y rất thích, cất vào trong balo một cách cẩn thận. “Y Y.” Trâu Diễn hỏi cô: “q**n l*t, cậu đã mặc chưa?” Bùi Y Y gật đầu.

“Vậy tối nay cậu cố lên nhé, về nhà thì nhắn tin kể cho tớ nha.” “Được.”

Bùi Y Y đến lớp, giờ đọc bài buổi sáng sắp bắt đầu, cô vội vàng ngồi vào chỗ. Trong lúc đang dọn dẹp lại bàn học, Thẩm Ý cầm bút gõ vào mặt bàn của cô, “Bùi Y Y, sinh nhật vui vẻ.”

Bùi Y Y ngây người giây lát rồi nói: “Anh không có thành ý.”

“Thành ý của anh vào buổi tối cơ.” Thẩm Ý cười như không cười, thò tay vào trong quần Bùi Y Y s* s**ng một cách cực kỳ tự nhiên. Sờ một lúc, vẻ mặt của anh trở nên kỳ lạ, “Em mặc cái gì đấy?”

Không đợi Bùi Y Y trả lời, Thẩm Ý trực tiếp kéo lưng quần ra nhìn. Đến khi nhìn thấy một sợi dây màu đỏ quấn bên hông Bùi Y Y, anh hơi sững sờ, sau đó lại kéo rộng ra chút nữa, nheo mắt lại.

“Gì đây?”

“q**n l*t mới mua hôm trước.”

Giọng Thẩm Ý khàn đi một chút, “Mua kiểu gì thế?” “Quần chữ T, còn có một chiếc q**n l*t ren màu đen.” “Vậy sao không mặc q**n l*t ren?”

Bùi Y Y tỏ vẻ thần bí nói cho anh biết: “Màu đỏ khá may mắn, mẹ em bảo mặc màu đỏ mới phát tài.”

Thẩm Ý: “...”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 29: Lưu luyến ở trên ngực cô



Bùi Y Y là người có nhiều mối quan hệ, vì thế cả buổi sáng cô hoàn toàn không có thời gian nghe giảng, một mực giấu điện thoại dưới sách giáo khoa để trả lời tin nhắn.

Bạn học tiểu học, bạn học cấp hai, bạn sống cùng khu chung cư nhưng đã chuyển đi và còn có rất nhiều bạn bè qua mạng, đều nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô tới tấp. Ban đầu Bùi Y Y còn rất trịnh trọng, tin nhắn nào cũng

nghiêm túc trả lời, sau đó cảm thấy mệt quá, trực tiếp copy tin nhắn trước, dán vào gửi cho người phía sau.

Đợi đến khi cô hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng nói tạm biệt với tất cả mọi người, tiết thứ ba cũng kết thúc rồi.

Ngẩng lên thấy bạn học trực nhật vào hôm nay đã xóa hết cả bảng chữ chi chít, Bùi Y Y bèn hỏi Thẩm Ý: “Anh chép bài rồi nhỉ? Chút nữa cho em mượn chép tí nhé.”

“Chép rồi, nhưng không thể cho em chép.” “Vì sao chứ?”

Thẩm Ý chỉ vào ngực mình, “Ghi chép của anh đều ở trong tim.” Cái quái gì vậy, học giỏi nên đang sỉ nhục người khác sao?

Ngày cuối cùng của tháng chín.

Bùi Y Y không nhớ rõ lắm không khí đã bắt đầu trở nên se lạnh từ ngày nào. Cô chỉ cảm thấy lúc chiếc quạt cũ rích trên đầu kêu vù vù, không còn những luồng gió nóng liên miên nữa.

Cô vén những lọn tóc xoăn lòa xòa bên tai ra sau tai, rồi giở sách đến trang cần xem, cầm bút vẽ lại một vệt nắng rơi trên trang giấy.

Còn chưa vẽ xong đường viền thì một quyển vở đã được đẩy sang từ phía bên cạnh. Bùi Y Y bị xen ngang, đưa mắt nhìn qua chỗ đó, thấy cả một mặt giấy đều là những con chữ cứng cáp mạnh mẽ.

Thế mà lại là phần ghi chép của tiết thứ ba.

Bùi Y Y ngạc nhiên, thì ra Thẩm Ý thật sự ghi nhớ kiến thức vào trong lòng.

Cô cười tít mắt, lúc nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Ý, một chiếc lúm đồng tiền vừa vặn đựng đầy ánh nắng.

Thẩm Ý nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền rực sáng đó, ánh mắt dại ra trong giây lát.

Bùi Y Y vốn đang định mở vở của mình ra, chép lại phần bài ghi mà Thẩm Ý đã ghi ra cho cô. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại giở đến trang đầu tiên của cuốn vở, viết từng nét từng nét ra ba chữ “Bùi Y Y” ở chỗ trống bên cạnh tên Thẩm Ý, sau đó chồng lên quyển vở ghi của cô một cách ngay ngắn.

Thẩm Ý nhìn thấy thế thì bật cười.

Ánh nắng nhuộm màu cơn gió vào lúc hoàng hôn, phả lên mặt đã bớt nóng nực đi phần nào.

Bùi Y Y xốc quai balo lên trước một chút, đẩy cửa kính ra đi vào trong, “Thẩm Ý, em không muốn uống trà sữa nữa, em cũng muốn uống nước chanh.”

“Phiền chị đổi trà sữa kem tươi bốn mùa thành nước chanh giúp em với ạ.”

Hai phút sau, Bùi Y Y cầm cốc nước chanh cùng Thẩm Ý đi ra bên ngoài. Cô cắm ống hút vào cốc, hút một ngụm nhỏ.

Vị chua nhiều hơn vị ngọt, đầu tiên sẽ cảm nhận được vị chua của tắc, sau đó mới đến vị chua của chanh, nhưng vị chua bị đá át đi, lại có mùi vị thanh mát.

Uống đồ chua một chút cũng hay, thực ra cô hơi căng thẳng. Mặc dù kể từ lần ở trong phòng thay đồ cô vẫn luôn ngóng đợi, mấy ngày hôm nay cô cũng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi cô cùng Thẩm Ý đi đến dưới tòa nhà nọ, con tim thấp thỏm hồi hộp cả đoạn đường bất chợt bị nhấc lên tận cổ họng.

Bùi Y Y nhìn qua nơi này, muộn màng nhận ra, “Đi đến nhà anh sao?” Thẩm Ý trả lời một tiếng bằng âm mũi.

“Thế, bố mẹ anh hôm nay không có nhà sao?” “Họ sống ở thành phố khác, anh sống một mình.”

Bùi Y Y theo Thẩm Ý vào thang máy, mới “ồ” lên một tiếng dài lê thê, nhìn thấy Thẩm Ý ấn vào tầng 11.

Đợi chốc nữa vào nhà, đầu tiên cô sẽ giả vờ muốn vào nhà vệ sinh, sau đó nhân cơ hội kiểm tra xem bên trong có dư ra khăn mặt bàn chải đánh răng khả nghi, hoặc những đồ đạc khác của nữ sinh hay không.

Sau đó lại viện cớ thăm quan nhà, nhìn xem trên giường có hai chiếc gối hay sợi tóc dài không thuộc về Thẩm Ý không.

Đây là những chiêu thức cô đọc được ở trong tiểu thuyết, cô đã sớm nằm lòng những chiêu này rồi.

Đến trước cửa, Thẩm Ý lấy chìa khóa mở cửa, Bùi Y Y đã ấp ủ xong câu đầu tiên ở trong lòng.

Cửa mở ra, Thẩm Ý đi vào trước, Bùi Y Y theo sát phía sau. Đợi đến khi cái chân thứ hai chạm đất, Thẩm Ý ở đằng trước đột ngột bỏ balo xuống rồi xoay người lại, anh đưa hai tay giữ lấy vai cô, Bùi Y Y bất ngờ bị đẩy lùi về sau một bước, tựa lưng lên cửa khiến nó đóng sập vào rất mạnh.

Bùi Y Y còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Ý đã đè lên người cô. Rõ ràng anh vừa mới uống xong một cốc nước chanh mát lạnh, nhưng hơi thở và đầu lưỡi lại nóng rẫy, m*t cổ Bùi Y Y một cái rồi hôn thẳng xuống dưới.

Cơn hoảng hốt của Bùi Y Y chỉ kéo dài hai giây, vào khoảnh khắc Thẩm Ý dán lên người cô, cơ thể cô như đã hóa thành vũng nước, mềm oặt trong lòng Thẩm Ý.

Tay của cô cũng níu chặt lấy Thẩm Ý, nhưng động tác không nhanh bằng anh. Khi cô nhấc cánh tay lên, Thẩm Ý đã thò tay vào trong, cởi móc khóa áo lót của cô rồi.

Trước ngực không còn bị trói buộc, trái tim của Bùi Y Y cũng trở nên trống rỗng.

Ngay sau đó, balo của cô bị quăng đi, áo sống bên trên cũng bị c** s*ch. Một Thẩm Ý dịu dàng lãnh đạm suốt mấy ngày nay cũng trở nên tà ác vào giây phút này. Anh khom lưng vùi đầu vào ngực Bùi Y Y, cắn nụ hoa màu hồng nhạt vểnh lên của cô, ra sức hít sâu một hơi trước ngực cô.

Cặp thỏ trắng của Bùi Y Y làm gì đã chịu đựng sự dã man như vậy bao giờ. Dù là vào cái lần ở trong phòng thay đồ nóng bức, Thẩm Ý cũng không xấu xa đến mức này.

Chẳng bao lâu sau, nhiệt độ từ dưới hạ thể của cô bắt đầu tăng lên, g*** h** ch*n cũng dần dần ẩm ướt.

Thẩm Ý rất mạnh tay, bóp một bên b** ng*c của Bùi Y Y biến dạng, nhưng Bùi Y Y không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sống lưng hơi tê tê. Cơ thể cô khẽ run lên, luồn hai tay vào cổ áo của Thẩm Ý, lòng bàn tay mềm mại lần sờ đến đầu v* trên lồng ngực nở nang.

Đầu v* của Thẩm Ý nhỏ hơn cô rất nhiều, khi chưa bị chạm vào nơi đó chỉ là một chấm màu hồng nhạt. Cô nhớ lần trước cô vừa hôn vừa sờ vào nó,

chấm hồng nhạt kia mới giống quả bóng bay, từ từ gồ lên trở thành một hạt nho nhỏ.

Nhớ lại những hình ảnh này, g*** h** ch*n càng ướt hơn. Hơi thở của Bùi Y Y không đều, thầm nghĩ Thẩm Ý cứ lưu luyến ở trên ngực cô, với tư thế này cô cũng không hôn được anh. Thế là Bùi Y Y men theo đường nét của lồng ngực, nhẹ nhàng v**t v* từng múi cơ ngực rõ nét, xúc cảm trên lòng bàn tay thích không thể tả được.

Cứ sờ như thế, dường như Thẩm Ý cũng đã có cảm giác, đầu lưỡi đang ngậm m*t nụ hoa nhỏ của cô bất chợt gẩy lên gẩy xuống, Bùi Y Y bị bất ngờ “Ahh” một tiếng. Cảm giác ngứa ngáy từ đ** ng*c xộc thẳng xuống nơi sâu nhất trong h** h***t, cô bóp chặt lồng ngực của Thẩm Ý, cổ họng phát ra những tiếng ngâm nga êm ái.
 
Back
Top Bottom