Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 10: Cởi quần ra cho em sờ



Để Chu Thu Vũ yên lòng và cũng quả thực là không khí học tập trong trường đột nhiên trở nên khẩn trương, đã mấy ngày Bùi Y Y không động vào tiểu thuyết. Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, mọi người cùng ùa vào căng tin ăn cơm như bầy ong, cô mới lôi một quyển sách có trang bìa lòe loẹt ở tít trong ngăn bàn ra.

Hôm nay đã đến hạn phải trả bộ tiểu thuyết này, nhất định phải đọc xong trước khi tan học.

Trong sách không chỉ có “kiến thức quý giá” mà còn có cả đồ ăn thức uống, Bùi Y Y xem một lát mà đã thấy no rồi.

Bạn cùng bàn ăn cơm rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã về lớp, nói: “Lúc tớ đi lên, hình như nhìn thấy Trâu Diễn đang khóc.”

Bàn tay lật trang của Bùi Y Y khựng lại, “Vì sao thế?”

Trâu Diễn học ở lớp bên cạnh, thường xuyên sang tìm Bùi Y Y nên bạn cùng bàn cũng quen.

“Tớ cũng không biết, nhìn cô ấy có vẻ rất đau khổ, tớ gọi cô ấy mà cô ấy cũng không nghe thấy, chạy thẳng vào trong phòng học luôn rồi.”

Bùi Y Y gấp sách lại, lập tức đi sang lớp 12-9.

Quả nhiên Trâu Diễn đang gục xuống bàn khóc nức nở. Bùi Y Y hỏi ra mới biết, hóa ra bạn trai cô ấy thích người khác, đòi chia tay cô ấy.

“Cậu ta không những đòi chia tay, mà còn chê tớ lùn không xứng với cậu ta.”

Bùi Y Y nắm tay lại, “Cậu đừng khóc nữa, để tớ đi đấm cho cậu ta một trận phát khóc luôn.”

Bạn trai của Trâu Diễn học lớp 12-10, bạn cùng lớp nói nhìn thấy cậu ta đi đến phòng thay đồ.

Phòng thay đồ nằm cạnh sân bóng rổ, không to lắm. Ngoài việc thay đồ chơi bóng rổ thu đông, thì bình thường cũng chẳng có ai sử dụng.

Lúc Bùi Y Y tìm đến đó, quả nhiên cánh cửa phòng thay đổ chỉ khép hờ.

Trong ngày nắng chảy mỡ như thế này chẳng có lấy ma nào chơi bóng rổ, hơn nữa đồng phục rộng rãi, cần gì phải thay quần áo? Chẳng lẽ hắn đưa “tuesday” đến đây vụng trộm ư?

Bùi Y Y tức không kiềm chế được, tung chân đạp bung cánh cửa ra, “Cẩu nam nữ, nếu mày động vào đôi cánh của chị em tao, tao nhất định sẽ hủy hoại thiên đường của mày!”

Cánh cửa bằng sắt nặng nề, đập vào tường phát ra tiếng động inh tai, Bùi Y Y và nam sinh đang thay quần nhìn thẳng vào nhau, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Sao lại như thế này? Sao lại là Thẩm Ý...

Rõ ràng Thẩm Ý vừa chơi bóng rổ xong, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cơ bắp của anh không tính là cường tráng, nhưng đường nét rõ ràng, cân xứng vừa vặn, nhìn có vẻ thanh thoát sạch sẽ.

Bùi Y Y đột ngột xông vào khiến anh nhíu mày, anh kéo chiếc quần đã cởi được một phần ba lên, cất giọng lạnh tanh: “Ra ngoài.”

Lúc này Thẩm Ý không đeo kính, khi giọt mồ hôi trên tóc mái nhỏ xuống, vừa vặn rơi xuống sống mũi cao thẳng của anh. Điều này đã lật đổ hình tượng trí thức trong sáng nhất quán của anh, khiến bản chất vô lại trong xương tủy toát ra qua vẻ bề ngoài.

Cơ thể của Bùi Y Y nổi lên phản ứng, tay chân cô run lẩy bẩy, trong bụng dưới có luồng nhiệt đang tỏa ra tứ phía.

b* ng*c nở nang... cầu xin anh cho em... s* s**ng... tiết ra nước...

Đầu Bùi Y Y kêu lùng bùng, cô dứt khoát xoay người đóng cửa rồi khóa trái lại.

Thẩm Ý bị một loạt hành động của cô làm cho sửng sốt, anh cau mày nói: “Em điên à?”

Bùi Y Y giấu hai tay sau lưng, xoắn xuýt vào nhau, nhưng lúc xoay người lại vẻ mặt của cô lại vô cùng ngang ngược, “c** q**n ra cho em sờ cái.”

Vừa dứt lời, Thẩm Ý cười xùy một tiếng, anh đi đến kéo then cài cửa ra, giọng điệu đã hòa hoãn hơn: “Ra ngoài.”

Bùi Y Y tựa lưng vào cửa sắt, không nhúc nhích.

Cô có đôi mắt hạnh điển hình, rõ ràng muốn làm chị đại áp chế anh nhưng ánh mắt lại trong sáng vô tội, vẫn chưa mất đi vẻ trẻ con đáng yêu khiến người ta xao xuyến.

Thẩm Ý là người thế nào, chút tâm tư và mánh khóe này của Bùi Y Y, anh chẳng cần đoán cũng nhìn thấu được. Thẩm Ý vốn đang nóng sẵn, bị cô nhìn bằng đôi mắt ngập nước như thế này, tự dưng lòng dạ anh càng thêm nóng nảy. Anh kéo tay cô, định đẩy cô ra ngoài, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào bàn tay mềm mại của cô, anh lập tức thay đổi ý định.

Thẩm Ý dằn những ý nghĩ rạo rực xuống, hù dọa cô: “Cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không chốc nữa mà khóc thì cũng không mở cửa đâu.”

“Ai khóc còn chưa chắc đâu.” Bùi Y Y mạnh miệng bật lại. Cô đã cắn môi một lúc lâu, bây giờ khi cô lên tiếng có thể nhìn thấy một hàng dấu răng rõ ràng trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Thẩm Ý nghe thấy thế thì bật cười, ngón tay thon dài lướt qua bờ eo Bùi Y Y, kéo chốt cửa lại, “Thực ra anh đã định tha cho em rồi, lần này là do em tự dâng mình tới cửa đấy nhé.”

Bùi Y Y cảm thấy lời của anh có ẩn ý gì đó, nhưng cô còn chưa kịp hiểu rõ ẩn ý đấy, Thẩm Ý đã ấn cô ngồi lên ghế dài, sức lực trên tay anh khá mạnh, túm vai khiến cô phát đau lên.

Bùi Y Y bị anh túm lấy, không tự chủ được mà rụt cổ lại. “Sợ anh? Vừa rồi còn mạnh miệng lắm cơ mà?”

“Em không sợ anh...” Bùi Y Y cố hết sức thả lỏng người. “Không sợ anh thì là gì? Thích anh à?”

Bùi Y Y không đáp lại, cô đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ cất đồ sau lưng anh. Nó có màu xanh nước biển, rất ngay ngắn, nhưng không được ai lau chùi trong thời gian dài nên đã phủ bụi.

Thẩm Ý nhếch môi, nói: “Xem ra chính là thích anh rồi.”

Bùi Y Y mím môi, ánh mắt lại từ tủ cất đồ nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Ý, “Anh đợi em ở trong rừng cây nhỏ đến mức ngủ thiếp đi, thế thì xem ra anh cũng thích em rồi.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 11: Nơi đó quá mẫn cảm



Thẩm Ý bật cười một tiếng, trong lúc cô còn chưa kịp nhìn rõ, vẻ mặt của anh lại trở nên lạnh nhạt, giọng anh cũng hạ thấp hơn: “c** q**n ra.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cởi cả q**n l*t nữa.”

Bùi Y Y vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào ngực của Thẩm Ý. “Sao thế? Thích à?”

Thẩm Ý bèn bắt lấy tay cô, đặt lên lồng ngực của mình. Cứng quá...

Bùi Y Y dè dặt, ngón tay mềm mại khẽ ấn xuống mấy cái, muốn thử xem rốt cuộc b* ng*c nở nang của Thẩm Ý có thể nhào nặn ra đủ loại hình dạng hay không.

“Được rồi, đến lượt anh rồi.”

Thật không công bằng, cô mới sờ được có hai giây, thậm chí còn chưa được nhào nặn nữa chứ.

Thẩm Ý hoàn toàn không nói chuyện công bằng với Bùi Y Y, anh thẳng thừng nhấc tay Bùi Y Y ra rồi chụp mạnh vào nơi phổng phao của cô một cách chuẩn xác. b* ng*c xinh xắn giấu mình trong áo lót, chưa từng được ai nhìn thấy, từ hình tròn biến thành các hình thù kỳ quái.

“Còn to hơn trong tưởng tượng một chút.”

Mới vừa rồi Bùi Y Y vẫn còn linh hoạt, vừa sờ vừa mân mê Thẩm Ý. Lúc này bị Thẩm Ý bóp ngực mấy cái, cô đã biến thành cây cọc gỗ, ngồi ngây ra đó, để mặc bàn tay của Thẩm Ý luồn vào trong áo đồng phục của mình.

Thời tiết nóng nực, áo lót thấm chút mồ hôi, Thẩm Ý vần vò mấy cái, móc khóa sau lưng cũng bung ra, đôi g* b*ng đ** cup B nhảy ra từ trong áo lót của thiếu nữ.

“Tự vén áo lên đi.”

Bùi Y Y hành động chậm chạp, còn Thẩm Ý thì không đợi được cô. Anh trở tay, nhấc vạt áo đồng phục của cô lên, chiếc áo ngực lỏng lẻo miễn cưỡng che khuất nụ hoa. Thẩm Ý đưa tay gẩy một cái, nụ hoa lộ ra ngoài, màu hồng nhạt tựa như màu môi của Thẩm Ý.

Thẩm Ý cầm tay Bùi Y Y lên, để cô tự giữ vạt áo của mình. Còn anh ngồi xuống cạnh cô, nhào nặn b* ng*c đã lộ hẳn ra ngoài của Bùi Y Y.

Trong lúc tắm rửa, Bùi Y Y cũng từng sờ vào ngực mình, nhưng không có lần nào giống như bây giờ. Không còn quần áo ngăn cách, khi lòng bàn tay kia chà xát da thịt mềm mại trên ngực, cả người cô đều tê rần. Mà khi đầu ngón tay của anh lướt qua đỉnh nhọn, đầu Bùi Y Y như có dòng điện chạy qua, cả người cô run nhè nhẹ, kéo áo xuống che lại cặp thỏ trắng, hổn hển nói: “Em, em...”

Cô ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được mình bị làm sao. Thẩm Ý cũng không hỏi, lòng bàn tay lướt trên làn da trượt thẳng xuống dưới, quanh quẩn trên eo cô.

Bùi Y Y không phải kiểu nữ sinh gầy trơ xương, cô mặc quần áo nhìn có vẻ gầy guộc, nhưng sờ từ ngực xuống dưới bụng, cảm giác mềm mại đầy tay.

Chỉ khi chạm vào bờ eo, hai bên eo thắt lại như được làn da bên ngoài bó chặt vào, phác họa nên đường cong hoàn mỹ.

Bàn tay anh men theo làn da mịn màng căng mướt dịch ra phía sau, chạm vào hõm lưng nhàn nhạt.

Hầu kết Thẩm Ý siết căng lại, miệng lưỡi khô đắng, anh không thể ngờ được cô gái ngây thơ dễ thương này lại có vòng eo thon chưa đầy một nắm tay như vậy.

“Ngứa...” Giọng Bùi Y Y rất êm.

“Ngứa chỗ nào? Ở đây hay ở đây?” Thẩm Ý chỉ vào bụng dưới của cô rồi lại chỉ vào g*** h** ch*n Bùi Y Y.

Vành tai của cô bắt đầu nóng bừng lên, “Eo...”

Cô còn chưa dứt lời, đôi tay của Thẩm Ý bất chợt kéo mạnh một cái, quần đồng phục của cô lập tức bị tuột xuống đầu gối, lộ ra q**n l*t in hình gấu và dâu tây, bao kín nơi riêng tư.

“Bùi Y Y, em đáng yêu quá.” Thẩm Ý cất cao giọng lên, giọng điệu tràn đầy vẻ trêu chọc.

Cuối cùng đôi má của Bùi Y Y cũng có cảm giác nóng ran như lửa đốt, cô vội vàng kéo quần lên che lại nhưng bị Thẩm Ý ngăn cản. Động tác của anh rất nhanh, chưa đầy hai giây ngón tay anh đã vói vào trong khe hở hai cánh hoa. Dòng nước ẩn nấp bên trong đang từ từ rỉ ra, dần thấm ướt q**n l*t từng chút từng chút một.

Vành tai của Bùi Y Y sắp bốc cháy đến nơi, nhịp tim trì trệ cũng bắt đầu đập cuồng loạn vào giây phút này. Hơi thở dồn dập của cô thở ra từng luồng khí nóng hổi, mỗi một đốt xương cứng rắn cũng trở nên mềm nhũn.

“Có cảm giác rồi à?” Thẩm Ý thong dong bật cười.

Bùi Y Y không biết, cô chỉ nhìn chăm chú vào lồng ngực của Thẩm Ý, nhìn giọt mồ hôi lấp lánh rịn ra vì cảm giác khô nóng của anh, từ trên đường rãnh giữa lồng ngực chậm rãi chảy xuống dưới, vừa gợi cảm vừa cuốn hút.

Đầu ngón tay càng bấm sâu vào q**n l*t, Bùi Y Y không chịu đựng được nữa, phát ra những tiếng “hư ha ~” run rẩy từ trong mũi, cảm nhận được đầu ngón tay mạnh mẽ của Thẩm Ý ấn vào hạt châu của cô.

Không được, nơi đó quá mẫn cảm...

Bùi Y Y đẩy tay anh ra theo bản năng, nhưng bị Thẩm Ý đè ngược tay lại.

Quần đồng phục của cô tụt xuống mắt cá, đôi chân hơi co lại càng tiện cho Thẩm Ý hơn. Một giây sau, anh không còn là chàng thiếu niên dịu dàng đeo cặp kính gọng bạc đứng dưới gốc cây loang lổ ánh nắng nữa. Anh bất chợt trở nên tà ác, môi mỏng như đang nhếch lên, đáy mắt thấp thoáng màu đỏ đáng sợ.

Cả người Bùi Y Y căng cứng, chẳng còn tâm trí ngắm b* ng*c nở nang của Thẩm Ý nữa. Cô căng thẳng nhìn vào khuôn mặt của anh, khi chạm vào mắt anh, ngón tay của Thẩm Ý cũng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, vạch khu rừng bí mật ra, lọt vào giữa hai mảnh thịt trai.

“Bùi Y Y, em nhiều nước quá.”

Bùi Y Y cũng không hẳn là người có mồm mép lanh lợi, trước khi bị Thẩm Ý chạm vào cô vẫn có thể bạo dạn giở mấy trò thông minh vặt vãnh. Lúc này vùng h** h***t đang bị ngón tay anh v**t v* lên xuống, đầu óc trở thành một vùng trắng xóa, còn đờ đẫn hơn cả lúc nghe giảng. Cô không dám nói, không dám nhúc nhích, tựa như một quả dâu tây đã được rửa sạch bỏ lên trên đĩa, đợi Thẩm Ý ngắm nghía mân mê đủ rồi chậm rãi thưởng thức.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 12: Đừng làm thế hay là đừng dừng lại?



Vào khoảnh khắc này, Bùi Y Y chợt có cảm giác c*c kh*** mà Trâu Diễn đã nói, cả người ngứa ngáy, nóng lên và bải hoải, ngay cả nhịp thở cũng dính vào nhau.

Thẩm Ý như thể đã tìm được công tắc điều khiển cô vậy, ngón tay khẽ cong lại ấn vào hạt châu, vừa cong lên một cái, người Bùi Y Y chợt run lên, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Bùi Y Y không thể điều khiển được mình, càng không thể khống chế Thẩm Ý được. Cô nhìn trân trân vào đôi mắt ánh lên ý cười sau khi trêu đùa cô của Thẩm Ý, cảm nhận được anh bất chợt gia tăng tốc độ, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cạ vào hạt châu với tốc độ cực nhanh như đang gãi ngứa.

Bùi Y Y bắt đầu run bần bật, cô túm chặt lấy mép ghế, những tiếng ngâm nga xa lạ thoát ra từ trong miệng.

Khi đầu óc nóng lên, Bùi Y Y chợt thông suốt những hình ảnh trong video mà cô xem cùng Trâu Diễn. Tiếng r*n r* thống khổ của người phụ nữ tóc vàng, Trâu Diễn nói đó là do hưng phấn. Lúc đó cô không hiểu, chỉ cho rằng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của người phụ nữ tóc vàng kia, dường như

chính cô cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ đó. Nhưng vào giây phút này, cô cũng đang k** r*n, thậm chí cô có thể nhìn thấy hàng lông mày cau chặt của mình trong đôi mắt đen láy của Thẩm Ý. Nhưng cơ thể cô thật sự sung sướng, nơi mật huy*t như được giăng đầy những dòng điện li ti, khiến cô ngứa ngáy đê mê...

“Bùi Y Y, em nghe xem.” Thẩm Ý tiếp tục x** n*n hạt châu, ngón tay khác thi thoảng lại chọc vào miệng huy*t nhỏ mà ngay cả cô cùng chưa từng chạm vào.

Trong đầu Bùi Y Y nở rộ từng đóa hoa trắng lóa, cô đã nghe thấy rồi, âm thanh phát ra từ phía dưới của cô, giống hệt tiếng nước “nhóp nhép” khi người đàn ông làm bằng miệng cho người phụ nữ trong video.

Xấu hổ nhưng cũng rất sung sướng.

“Đừng... đừng...” Bùi Y Y r*n r*, trái tim đập loạn nhịp, cô chưa từng hay biết rằng những gì được viết trong tiểu thuyết đều là thật, khi cơn kh*** c*m ập đến, giọng của người ta sẽ mềm nhũn run run như đang làm nũng.

“Đừng cái gì, đừng làm thế hay đừng dừng lại?” Thẩm Ý ghé mặt xuống dưới, cách cô gần hơn. Khi anh mấp máy môi nói chuyện, cánh môi đã chạm vào khuôn mặt trắng ngần của cô mấy lần, giống như có chiếc lông vũ lướt qua, ngưa ngứa.

Anh định hôn cô ư?

Giống như những gì tiểu thuyết đã viết, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô. Trái tim Bùi Y Y bất chợt lửng lơ, âm thầm chờ mong.

Nhưng Thẩm Ý không nhận được lời hồi đáp, anh hơi ngẩng đầu lên, Bùi Y Y không muốn anh đi, muốn anh hôn mình. Khi cô đang định lên tiếng, ngón tay Thẩm Ý đột nhiên bóp vào hạt châu đã hóa cứng của cô, sau đó lại dùng móng tay khẽ gẩy vào hạt châu, Bùi Y Y lập tức kêu “Aaaaa”, cả người run rẩy kịch liệt, vùng bụng dưới nhấp nhô dồn dập.

“Uầy, l*n đ*nh rồi này.” Thẩm Ý ác ý xoa lên đám lông mu một cái, rút tay ra.

Bùi Y Y giống như một con cá đang ngắc ngoải, cô nằm trên ghế dài th* d*c, khóe mắt còn rỉ nước mắt vì quá mức k*ch th*ch.

Thật ra cô vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng nhìn thấy Thẩm Ý đang thay quần áo, cô lại vội vàng ngồi dậy kéo quần lên.

Đũng q**n l*t và lớp vải dưới mông đã hoàn toàn ướt đẫm, cô nhớ lại vừa rồi Thẩm Ý đã nói cô nhiều nước, mang tai cô nóng như phát sốt.

“Kinh nguyệt lần trước kết thúc khi nào?” Thẩm Ý bất ngờ hỏi một câu. Bùi Y Y chẳng kịp nghĩ ngợi, trả lời thành thật, “Thứ sáu tuần trước.”

Thẩm Ý duỗi tay qua, kéo khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng của cô quay thẳng vào anh, “Tan học đến đây đợi anh.”

Trong phòng thay đồ rất nóng nực, vào giây phút kéo cửa ra, Bùi Y Y cảm thấy ánh nắng chiếu xuống ở bên ngoài còn mát mẻ hơn một chút.

Bùi Y Y vuốt lại tóc tai, sau khi sửa soạn xong cô mới phát hiện Thẩm Ý đang nhìn cô. Anh đứng ngay ở chỗ đón nắng, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi vào lúc này lại như được dát vàng.

Thiếu niên tà ác thò tay vào trong quần cô ở trong phòng thay đồ không còn nữa, anh đón lấy ánh nắng, khuôn mặt tuấn tú đầy chân thực.

Chẳng biết từ khi nào, Thẩm Ý lại biến thành chàng trai dịu dàng ở dưới gốc cây kia.

“Bùi Thông là anh trai em nhỉ?”

Bùi Y Y đi đến bên cạnh Thẩm Ý, “Ừm” một tiếng, áo đồng phục của hai người cọ vào nhau, phát ra tiếng “soàn soạt”.

Thẩm Ý khẽ hừ một tiếng không thể bé hơn, nói: “Cậu ta học cùng lớp với anh, lần sau em muốn thu hút sự chú ý của anh thì phải đổi sang cách có não hơn chút nhé.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 13: Sợ lát nữa em không còn đủ nước



Trước khi quay về lớp, Bùi Y Y đã đến lớp 12-10 một chuyến. Cô không tìm thấy bạn trai của Trâu Diễn ở trong phòng thay đồ, định đến đó xem cậu ta đã về lớp chưa. Nhưng không ngờ khi đến cửa lớp 12-10, cô không chỉ nhìn thấy cậu ta mà còn nhìn thấy cả Trâu Diễn.

Hai người vừa nói chuyện xong, bạn trai Trâu Diễn xoay người đi vào lớp, còn Trâu Diễn cũng nhìn thấy Bùi Y Y.

Khuôn mặt cô ấy tươi roi rói, hoàn toàn không còn vẻ đau lòng khóc lóc sướt mướt như lúc nãy. Thấy vẻ mặt của Bùi Y Y đầy sửng sốt, Trâu Diễn kéo tay cô, giải thích đầu đuôi câu chuyện: “Hóa ra lúc nãy cậu ấy trêu tớ, ngày kia là sinh nhật của tớ mà, cậu ấy học trò này ở trên mạng, định trêu tớ là muốn chia tay sau đó sẽ cho tớ sự bất ngờ vào ngày kia. Nhưng cậu ấy không ngờ tớ khóc đến mức cơm cũng chẳng ăn. Nè, cậu ấy mua trà sữa với trứng gà cho tớ đây này.”

Bùi Y Y chưa đọc được tình tiết này trong tiểu thuyết bao giờ, đợi đến khi cô định dặn dò Trâu Diễn dừng để bị lừa, thì Trâu Diễn đã vẫy tay rồi đi vào lớp.

Bùi Y Y thở dài, vừa mới ngồi xuống ghế thì chuông vào học cũng vang lên.

Tiết toán.

Lớp 12 đã chẳng còn bao nhiêu bài giảng mới, giáo viên giảng đề thi như thường lệ, Bùi Y Y lơ đãng nghe được hai câu, lén lút lần mò điện thoại.

Nhập từ khóa, nhấn vào tìm kiếm.

[Cảm giác l*n đ*nh của phụ nữ là chỉ... trong quá trình quan hệ... khoảnh khắc đạt được cao trào, có một cảm giác choáng váng...]

Trước đó, ngón tay Thẩm Ý gẩy hạt châu của cô, quả thực cô đã có cảm giác hoa mắt chóng mặt, đầu óc cũng không thể hoạt động nổi nữa.

[Cảm giác sung sướng tột cùng và khô nóng nơi *m v*t truyền từ khoang chậu ra toàn thân như bị điện giật, như có một dòng điện ấm áp từ hạ bộ

truyền đến toàn thân, cơ cửa âm đ*o sẽ co bóp một cách mãnh liệt vì cảm giác c*c kh***...]

Rõ ràng đều là những con chữ hình khối đó, nhưng lại mang đến cho Bùi Y Y những cảnh tượng mới lạ đặc sắc.

Trong phòng thay đồ ánh sáng nhập nhèm, ngón tay của Thẩm Ý như có dòng điện, từng luồng cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan sang hạ thể của cô, khiến cô ngứa ngáy, cảm thấy rộn rạo. Hạ thể của cô như có một dòng suối chảy róc rách, thấm ướt hơn nửa đáy q**n l*t, làn da bắt đầu tăng nhiệt, dường như vành tai cũng đã quen thuộc với cảm giác nóng bừng nổi lên hết lần này đến lần khác.

Bùi Y Y siết chặt chiếc bút, bao xúc cảm ở trong phòng thay đồ kéo nhau trở lại vào giây phút này, cô chịu không nổi cảm giác hạ thể co thắt, trào ra một dòng nước trong suốt.

Đáng sợ, quá đáng sợ, cô chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi mà...

Khắp người Bùi Y Y nhộn nhạo, chẳng hiểu sao cô lại đứng bật dậy, chiếc ghế bị chân cô xô ra đằng sau, ma xát với mặt sàn, phát ra âm thanh chói tai.

“Bùi Y Y, em làm cái gì vậy?”

Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía cô.

Đầu Bùi Y Y nóng bừng, thở từng hơi hổn hển, sau mấy giây ngơ ngác trì trệ cô cất lời: “B...”

Vẻ mặt của giáo viên dạy toán hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới gật đầu khen ngợi: “Giỏi lắm, câu này đáp án là B, dạo này Bùi Y Y có tiến bộ đấy, câu hỏi này cô thấy hầu hết mọi người đều làm sai.”

“Đỉnh!” Ngô Tư Khải ngồi ở phía sau đột nhiên vỗ tay nhiệt liệt.

Giáo viên dạy toán lập tức nghiêm mặt, “Ngô Tư Khải, em hò hét cái gì vậy? Vui như vậy thì em trả lời câu hỏi tiếp theo chọn đáp án gì?”

Cả lớp đều bị chọc cười ầm lên. Ngô Tư Khải: “...”

“Còn gào vớ gào vẩn nữa là em đứng mà nghe giảng đấy.”

Ngô Tư Khải không dám hó hé câu gì nữa, rụt người lại như một con rắn, Bùi Y Y cũng vội vàng ngồi xuống.

Lòng bàn tay của cô toàn mồ hôi.

Gì mà chọn B chứ, vừa rồi trong đầu cô nhớ tới cúp B của mình. Haiz...

Chớp mắt đã đến lúc tan học, không đợi Bùi Y Y đi tìm Trâu Diễn, cô ấy đã đứng chờ sẵn ở cửa sau của lớp cô rồi.

Bùi Y Y khoác cặp lên lưng, vừa mới đi ra thì Trâu Diễn đã kéo cô sang chỗ không người, nói khẽ: “Y Y, tớ muốn ra ngoài với cậu ấy, không thể về nhà với cậu rồi.”

Bùi Y Y hiểu ngay lập tức, “Vậy cậu chú ý an toàn...” “Biết rồi, lát nữa cậu ấy sẽ mua cái kia.”

Hai cô gái chia sẻ bí mật cho nhau xong, chia tay nhau ở chỗ cầu thang.

Mặt tường bên ngoài của phòng thay đồ có dây thường xuân, đây là cây được nhà trường trồng vào năm họ học lớp 10. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi nó đã leo kín cả mặt tường. Bùi Y Y nhìn xuyên qua tán lá đung đưa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một con ốc sên đang di chuyển chậm chạp.

Bùi Y Y cảm thấy Thẩm Ý giống như y con ốc sên này vậy, vô cùng chậm chạp.

5h50.

Bùi Y Y kiễng mũi chân để bắt con ốc sên kia, thử mấy lần cũng không với tới. Cô cúi đầu chán chường, cảm thấy mình lại bị lừa lần nữa rồi, xoay người đá bay viên đá nhỏ ở bên cạnh.

“Cộp...”

Hòn đá nhỏ đã bị cô đá bay đi, lại bay trở lại.

Bùi Y Y quay về hướng có ánh nắng, nhìn thấy Thẩm Ý đi đến, đường nét trên cơ thể anh hòa lẫn vào trong ánh nắng óng ả, Bùi Y Y không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang cầm hai lon trà chanh.

Anh đi đến, đưa cho cô một lon. Bùi Y Y không đợi lâu như lần trước, nhưng lần này lại giận hơn lần trước, cô quay ngoắt đầu đi không nhận, còn vung tay định bỏ đi.

Thẩm Ý ngăn cô lại đúng như mong muốn của cô, nhưng anh không kéo cánh tay của cô, mà là nhân lúc cô vừa mới đi đến bên anh, anh lập tức duỗi tay men theo cổ áo thò vào bên trong, bóp chặt một bên b** ng*c của cô.

“Lạnh quá...” Bùi Y Y la lên một tiếng, Thẩm Ý lại bỏ tay ra, nhét lon trà chanh vào tay cô, “Uống đi.” Anh rũ mắt nhìn cô, bờ môi mỏng lại bổ sung thêm một câu: “Bù nước đi, nếu không anh sợ lát nữa em sẽ không đủ nước.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 14: Ướt đẫm rồi



Mặc dù Bùi Y Y không hiểu lắm, nhưng cô vẫn luôn biết ở phía dưới mình có rất nhiều nước. Mỗi lần cô đọc được tình tiết miêu tả cảnh ân ái mập mờ trong tiểu thuyết, cô sẽ ướt đẫm như bị tè dầm.

Cũng giống như bây giờ, cô bị Thẩm Ý đè vào cánh cửa sắt trong phòng thay đồ, chẳng mấy chốc cô đã lờ mờ cảm nhận được một dòng nước chầm chậm chảy ra từ trong khe thịt.

Ngón tay của Thẩm Ý thon dài, sờ vào người rất sướng. Bùi Y Y nhẹ nhàng mân mê từng khớp ngón tay của anh, không nhịn được mà than thở trong lòng.

Một người không thích làm bài tập như cô đây, mà ngón giữa của tay phải bị bút cọ xát hiện lên một lớp chai, nhưng Thẩm Ý thì không bị như vậy, có thể thấy thành tích học tập của anh kém như thế nào, chắc là bình thường gần như không làm bài tập đâu nhỉ. Qua đây có thể thấy, Thẩm Ý có thể vào

được lớp chọn, nhất định là dựa vào quan hệ. Một kẻ giết người như anh ấy, không những có thể thoát tội trót lọt mà còn có thể chuyển từ trường trung học thực nghiệm sang trường trung học số 1 tốt nhất như thế này.

Bối cảnh gia thế của anh đúng là vững chắc thật. “c** đ* ra đi, anh muốn sờ ngực.”

So với sự thẳng thắn của Thẩm Ý, Bùi Y Y lề mề hơn nhiều. Cô vừa mới vén áo lên đến eo, tay của Thẩm Ý đã vươn qua, ngay sau đó là cơ thể của anh.

Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc mặt đối mặt với cô, tầm mắt của cô mới đến lồng ngực của anh.

Hôm nay Thẩm Ý mặc đồng phục của trường, chất vải cotton dày dặn che mất cơ ngực hơi căng lên, cô chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng thân hình cao gầy của anh.

Lòng bàn tay của Thẩm Ý rất khô nóng, hai bàn tay của anh lần lượt dán vào hai bên bờ eo của Bùi Y Y, s* s**ng lên xuống. Khi Bùi Y Y vén áo lên tới ngực, Thẩm Ý đột nhiên cúi đầu xuống, mang theo hơi thở vùi vào giữa b** ng*c.

Ngực cup B không hẳn là lớn, nhưng khi mặc áo ngực vào nhìn rất tròn trịa và đầy đặn. Thẩm Ý ngửi một cái, môi lưỡi nóng bỏng bất chợt cắn nhẹ vào vùng ngực lộ ra bên ngoài áo ngực.

“Thoải mái.”

Bùi Y Y không biết cái anh nói là ngực hay là eo.

Bàn tay anh lướt trên những đường cong mỹ miều của thiếu nữ, vòng ra sau lưng cởi móc khóa nội y. Không biết Thẩm Ý chê nội y vướng víu hay là chê động tác chậm chạp của Bùi Y Y gây trở ngại, hai tay anh kéo một cái, áo ngoài kèm nội y lập tức bị c** s*ch hoàn toàn.

Bùi Y Y để trần nửa người bên trên, nhưng cô lại cảm thấy mình nóng hơn, không biết là do phòng thay đồ bí bách, hay là vì ánh mắt chăm chú của Thẩm Ý.

Bị anh nhìn chằm chằm, cuối cùng vành tai của Bùi Y Y cũng nóng rẫy lên, thế là cô vòng hai tay ra che trước người, “Sao anh không cởi...”

Nếu cởi thì cả hai cùng cởi mới đúng.

Còn chưa nói xong, Thẩm Ý đã ném áo của mình xuống bên cạnh áo của Bùi Y Y.

Bùi Y Y lại cảm thấy nóng hơn, không chỉ mang tai mà thậm chí cô còn cảm nhận được đáy q**n l*t đã khô ráo giờ lại ướt rồi.

“Có thích không?”

Thẩm Ý bỗng mỉm cười, Bùi Y Y không biết anh đang hỏi chuyện gì nhưng cô vẫn gật đầu.

Cô thật sự rất thích, thích Thẩm Ý, thích b* ng*c nở nang rắn chắc của anh, thích những ngón tay thon dài của anh... cũng thích cách anh cắn vào ngực cô như lúc nãy, thích anh cắn vào môi cô...

Nhưng Thẩm Ý không làm thế, anh bế thốc cô lên, để cơ thể mềm mại của cô dán chặt vào người anh. Bùi Y Y cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh. Trong đầu kêu lùng bùng, cô lặng lẽ lén lút ngẩng đầu lên, dè dặt hé miệng ra, ngậm lấy đầu v* gần ngay trước mắt.

“Hmm...” Thẩm Ý rên khẽ, càng ôm chặt cô hơn, hai bàn tay v**t v* trên tấm lưng của Bùi Y Y. Vào lúc này đây, cuối cùng anh không còn dịu dàng nữa mà biến thành thiếu niên tà ác, bàn tay men theo tấm lưng trơn mướt của Bùi Y Y, luồn vào trong quần của cô.

Anh dùng sức rất mạnh, cặp mông mềm mại bị anh bóp chặt trong lòng bàn tay, những ngón tay thon dài bấm sâu vào da thịt, khiến Bùi Y Y thấy đau, nhưng cơn đau ấy lại kèm theo một cảm giác khoan khoái không thể nói thành lời.

Có lẽ cô cũng bị Thẩm Ý ảnh hưởng, môi lưỡi đang ngậm cắn đầu v* của Thẩm Ý cũng dần dần dùng sức.

Không biết Thẩm Ý cảm thấy đau đớn hay là sung sướng, anh khẽ rên hai tiếng bên tai cô. Bùi Y Y không thể chống đỡ được tiếng rên gợi cảm trong cổ họng của anh, cũng không thể kháng cự lại tiếng r*n r* được bật thốt thành tiếng.

Cô còn chưa g*m c*n núm v* của Thẩm Ý đã nghiền thì lại bị anh ngăn lại, sau đó anh khom lưng, ngậm lấy nụ hoa của cô. Đến giây phút này, cuối cùng Bùi Y Y cũng hiểu vì sao Thẩm Ý lại rên lên. Cô còn phát ra những

âm thanh còn ám muội hơn cả tiếng rên, đồng thời lại cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy từ đỉnh ngực lan ra tứ phía.

Thẩm Ý biết nhiều thứ hơn cô, anh ngậm lấy nụ anh đào và quầng v* của cô, l**m m*t hăng say như trẻ con đang bú sữa.

Ngay sau đó, anh đưa tay tụt quần cô xuống, để lộ ra vùng h** h***t. Anh hoàn toàn không cần nhìn vào đó, bàn tay to lớn từ bụng dưới bằng phẳng sờ xuống bên dưới, ve vuốt khu rừng âm u, len vào giữa hai cánh hoa.

“Nhiều nước như thế này, là vì em đã uống trà chanh sao?” Bùi Y Y cắn chặt môi lại.

Ngón tay đã đi vào đó, có lẽ đúng là vì quá nhiều nước cho nên chẳng mân mê được mấy cái đã nghe tiếng nước “nhóp nhép” vang lên. Thẩm Ý sờ nh** h** trước, sau đó dùng đầu ngón tay móc vào miệng h** h***t khít chặt.

Cả người Bùi Y Y run lên bần bật, không rõ cảm giác tê dại ngây ngất truyền ra từ hạt châu hay bụng dưới, hay đ** ng*c đang bị m*t mát. Đầu óc cô trở nên mông lung, vốn định duỗi tay ra v**t v* lồng ngực của Thẩm Ý, kết quả trong lúc nhấc tay lên bất cẩn động vào đ*ng q**n của anh.

Quần đồng phục rộng rãi, nhưng mu bàn tay của cô lại đụng vào một cây gậy cứng ngắc.

Đúng là một cây gậy cứng ngắc, mà còn rất thô dài. Là, là... v*t n*m t*nh của... Thẩm Ý...

Trong đầu Bùi Y Y hiện lên cự vật đen thui của người đàn ông ra vào huy*t thịt của người phụ nữ trong video mà cô từng xem.

Da của Thẩm Ý trắng như thế, thứ kia chắc không đen như thế đâu nhỉ...

Bùi Y Y mím môi, ngón tay mềm mại ngoắc vào lưng quần của Thẩm Ý, kéo ra rồi chậm rãi thò tay vào bên trong.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 15: Anh từng giết người sao



Vật trong đ*ng q**n của Thẩm Ý vừa cứng vừa lớn. Khi bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Y Y sờ vào nó, Thẩm Ý càng ôm chặt Bùi Y Y hơn, hai ngón tay chọc vào hai mảnh thịt trai ướt nhẹp, vạch mép thịt bên hạt châu ra.

Lần này, cả người Bùi Y Y đều chìm trong cảm giác tê tái, cô không thể đứng vững được nữa, đôi môi cũng chẳng tài nào khép lại, tiếng ngâm nga bật thốt ra cùng hơi thở nóng rực. Khi ngón tay bắt đầu bấm vào hạt châu, phản ứng của Bùi Y Y càng mãnh liệt hơn, cô “ưm a” r*n r*, bàn tay đang cầm cự vật bất chợt siết chặt.

“Shh ~” Thẩm Ý nhíu mày, giọng nói vừa trầm vừa khàn, “Em muốn phế anh đấy à?”

Thẩm Ý duỗi tay đẩy Bùi Y Y nằm ra ghế dài, vẻ h*m m**n đang giằng co trên khuôn mặt dịu dàng của anh, dần dần biến thành sự cuồng nhiệt hoang dại. Anh gạt balo trên ghế dài xuống dưới đất, mở bung hai chân của Bùi Y Y ra, nhắm thẳng nơi đó định đi vào.

Đột nhiên...

Thẩm Ý nhác thấy tấm thẻ học sinh rơi ra từ túi bên hông balo của Bùi Y Y, đôi mắt đào hoa híp lại như con mèo, “Quần cũng cởi cả rồi, giờ em nói với anh em chưa thành niên ư?”

Bùi Y Y chẳng bận tâm, “Cuối tháng là thành niên rồi.”

“Thế thì bây giờ em cũng mới 17 tuổi.” Thẩm Ý tức đến bật cười, ra sức bóp ngực Bùi Y Y, “Em đùa anh à?”

Thẩm Ý vứt tấm thẻ học sinh đi, nhấc hai chân của Bùi Y Y lên, móc thằng nhỏ cứng ngắc của mình ra khỏi quần rồi nhét vào g*** h** ch*n của Bùi Y Y, “Kẹp chặt.”

Tư thế này thật kỳ quái...

Bùi Y Y giãy giụa mấy cái, vừa nhìn thấy v*t c*ng kẹt giữa đùi mình, cô lập tức bất động.

Vật kia của Thẩm Ý... Là màu hồng...

Rất dài rất cứng lại thẳng tắp, đỉnh gậy như một đầu nấm trông rất dễ thương, nhưng những mạch máu xanh tím gồ lên trên cự vật đó rất rõ ràng, nhìn hơi đáng sợ.

Không đợi Bùi Y Y ngắm nghía kỹ càng, Thẩm Ý đã túm lấy cẳng chân của cô, bắt đầu đưa đẩy.

Trên đùi có nhiều thịt, làn da ở đó vừa mịn màng vừa mướt mát, cũng rất có kh*** c*m.

Cuối cùng Thẩm Ý cũng được giải phóng, còn Bùi Y Y thì hơi thê thảm. Hạ thể của cô hơi ngứa ngáy, những dòng nước róc rách tự động chảy ra, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy cảm giác nhộn nhạo kỳ lạ...

Bùi Y Y vừa mới thất thần một cái, hai chân cũng dần dần thả lỏng. “Kẹp chặt một chút, chờ anh b*n r*.”

“Anh bắn rồi... còn em thì làm sao đây?”

“Sao hả? Muốn anh c*m v** trong chơi em à?” Bùi Y Y lập tức im bặt.

“Ngoan ngoãn đợi đến cuối tháng đi, anh không chơi vị thành niên.” Thẩm Ý đè cẳng chân nhỏ nhắn của Bùi Y Y xuống, phần hông ma sát với thịt mềm trong đùi. Vì hưng phấn nên làn da trắng trẻo của anh ửng hồng.

Thẩm Ý há miệng ngậm đầy một miệng thịt ngực mềm mại ngát hương. Vào lúc anh ra sức cọ xát m*n tr*n, một luồng dịch thể bắn lên bụng dưới của Bùi Y Y.

Trong phòng thay đồ có phòng vệ sinh, vì quanh năm không có người quét dọn, trong đó phảng phất mùi nước tiểu khô két lại.

Bùi Y Y rửa sạch dịch thể màu trắng ngà trên bụng của mình, ngửi kỹ lại, lẩm bẩm: “Vẫn còn mùi của anh.”

Thẩm Ý rút khăn giấy đưa cho cô, “Anh có bắn vào trong mũi em đâu.” Nói đoạn, anh kéo dài âm cuối, lảng sang chuyện khác, “Hay là, anh bắn vào trong em nhé?”

Bùi Y Y im lặng không nói năng gì.

Hai người đi ra ngoài, ánh nắng gay gắt đã chuyển thành ánh tà dương. Những tia nắng vàng cam trút xuống, kéo bóng của hai người ra thật xa.

Bùi Y Y nhìn hai bóng người chồng lên nhau dưới đất, hỏi: “Trước đây anh cũng đưa con gái về nhà à?”

“Không có.” Không có à...

Bùi Y Y lặng lẽ cong môi cười.

“Anh đều dẫn họ về thẳng nhà mình.” Bùi Y Y: “...”

Bùi Y Y quay phắt người lại, balo đập lên người Thẩm Ý. Cô sợ anh không nghe thấy, ra sức hừ thành tiếng, bỏ Thẩm Ý lại còn mình tự đi lên phía trước. Đi được một lúc, nghe thấy đằng sau vẫn có tiếng bước chân, cô không nhịn được quay lại nhìn.

Thẩm Ý vẫn đi theo phía sau cô.

“Không cần anh tiễn.” Mọi cảm xúc vui buồn hờn giận đều viết hết lên mặt Bùi Y Y.

Thẩm Ý nhìn chằm chằm cô một hồi, bật cười, “Giận rồi à? Xem ra em thật sự rất thích anh.”

Anh đi tới, đẩy cô vào trong tiểu khu, “Vào đi, anh chưa dẫn nữ sinh về nhà bao giờ.”

Bùi Y Y đi vào bên trong, ngón tay găm chặt vào balo, một lúc sau cô xoay người lại, đuổi theo anh, “Thẩm Ý!”

Thẩm Ý đã đi được một đoạn, thấy cô gọi bèn ngoảnh lại. “Vậy, anh đã... từng giết người sao?”

Ánh tà dương màu vỏ quýt đã tan biến từ lúc nào chẳng hay, khuôn mặt của Thẩm Ý ẩn khuất trong màn trời xanh thẫm đang buông xuống, dù nhìn thế nào Bùi Y Y cũng không thể thấy được vẻ mặt của anh.

Giữa hai người cách nhau một con đường cái rộng thênh thang, Bùi Y Y kiễng chân nhìn anh, đúng lúc đó có một chiếc xe tải phóng qua. Đến khi chiếc xe đi khỏi thì Thẩm Ý đã đi xa rồi.

Cũng giống như lúc đến đây, bóng dáng của anh đổ dài dưới ánh đèn đường, cách một khoảng tối nhập nhoạng, toàn là sự lẻ loi.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 16: Không điểm



Kỳ thi tháng sẽ rơi vào ngày thứ năm, kéo dài hai ngày, thứ bảy chủ nhật được nghỉ.

Bùi Y Y và bạn cùng bàn đi đến trường thi ngắm nghía trước. Trong kỳ thi lần này, để ngăn không cho học sinh gian lận, nhà trường đã trộn lẫn tất cả mười lớp trong khối lại với nhau, để đảm bảo những học sinh ngồi gần nhau đều không quen biết nhau.

Sau khi xem địa điểm thi xong, khi về lớp Bùi Y Y đi hỏi từng học sinh có thành tích tốt ở trong lớp, xem có ai thi cùng phòng với mình hay không.

Kết quả hỏi khắp nơi, có thì có thật nhưng lại ngồi chếch với chỗ ngồi của cô, như thể chỉ ước gì có thể cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm vậy.

Cho dù đối phương có lòng cho cô chép bài thì cổ của cô cũng không dài như vậy được.

“Nhà trường cũng b**n th** quá thể, đúng là không muốn cho mấy người như chúng ta con đường sống mà.” Bùi Y Y than vãn với bạn cùng bàn, kết quả bạn cùng bạn còn kêu la thảm thiết hơn cả cô, “Bọn họ đúng là có bệnh mà!”

So với những tiếng oán thán của học sinh ở dãy dưới, những học sinh có thành tích tốt lại tỏ ra vô cùng bình thản. Bình thường bọn họ nghe giảng làm đề, cộng thêm lên lớp 12 thường xuyên có những bài kiểm tra lớn nhỏ, kỳ thi tháng không nhằm nhò gì đối với họ. Nhưng lần này là cơ hội cuối cùng để vào lớp chọn, ngoài mặt thì mọi người tỏ ra bình thản như không, nhưng thực tế thì đang âm thầm cạnh tranh, tranh thủ thi hơn người khác một điểm để chen chân vào lớp chọn.

Trước ngày thi một ngày, Bùi Y Y vẫn rất hoang mang, nhưng khi đến ngày thi thật thì cô lại bình chân như vại, bê một ly mì ung dung thong thả đi đến trường thi.

Mặc dù nhìn quanh một vòng chẳng quen ai cả, nhưng cách sắp xếp trộn lẫn các lớp với nhau chỉ có thể ràng buộc mấy học sinh da mặt mỏng. Những người da mặt dày như Bùi Y Y đã có ý định làm thân với tất cả bạn học xung quanh mình, để đối phương vứt phao cho mình.

Vừa mới ăn được hai gắp mì, nữ sinh ngồi hàng trước Bùi Y Y cũng đã đến. Bùi Y Y không quen nhưng lại chủ động chào hỏi: “Hi, chào cậu.”

Nữ sinh liếc cô một cái nhưng không chào lại, tự ngồi xuống ghế rồi bắt đầu học thuộc từ mới.

Lạnh lùng ghê.

Bùi Y Y nén giận, da mặt cô dày nhưng không có nghĩa là cô không có lòng tự trọng!

Không thể dựa dẫm vào học sinh ở phía trước, Bùi Y Y chỉ có thể làm thân với học sinh phía sau. Kết quả, phòng thi cũng sắp được lấp kín rồi mà người phía sau vẫn chưa có mặt. Bùi Y Y cảm thấy hơi cuống, nghĩ bụng người nọ mà còn không đến, giáo viên coi thi sắp sửa đến rồi.

Đang ngồi nhấp nhổm không yên, có người vào phòng thi. Người đó đón lấy ánh nắng, Bùi Y Y chỉ nhìn thấy người nọ rất cao, đợi đến khi người đó bước thêm hai bước nữa, Bùi Y Y mới nhìn rõ khuôn mặt của người ấy.

Ôi trời, thế mà lại là Thẩm Ý!

Thẩm Ý đi đến mới nhìn thấy Bùi Y Y, anh hơi bất ngờ với mối duyên phận này.

Kể từ lần gặp ở trong phòng thay đồ nọ, đã mấy ngày hai người chưa gặp nhau.

Thấy Thẩm Ý ngồi xuống phía sau mình, Bùi Y Y vội vàng sán lại gần hỏi: “Thẩm Ý, thành tích của anh có tốt không?” Giọng cô êm ái, nhưng lại có thêm vẻ thăm dò.

Sau khi trải qua màn phân tích kín đáo vào lần trước, cô nhận định Thẩm Ý là học sinh học kém, nhưng rốt cuộc là kém như thế nào nhỉ? Nếu còn kém hơn cả cô thì thôi, nhưng nếu như tốt hơn cô một chút xíu, thế thì kỳ thi tháng lần này vẫn có chút hy vọng rồi.

Hôm qua bố đặc biệt gọi điện thoại về, nói rằng nếu cô còn đội sổ lần nữa, về sau đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt gì hết.

“Có lẽ cũng tàm tạm.” Thẩm Ý chỉ mang theo một cây bút, nói xong bèn liếc nhìn mặt bàn của Bùi Y Y, trong túi bút hoa hòe hoa sói là năm sáu cây bút khác nhau và cây bút xóa hình hoạt hình, anh không nhịn được khẽ bật cười ra tiếng.

Bùi Y Y không hiểu anh đang cười cái gì, nhưng nghe câu này có vẻ lòng tự trọng của Thẩm Ý rất cao, thế là cô lại hỏi: “Lúc anh thi vào cấp ba được bao nhiêu điểm?”

“Không điểm.”

“Môn nào không điểm?”

“Tổng điểm các môn là không điểm.”

Bùi Y Y vừa kinh ngạc nhưng lại vừa hài lòng.

Quả nhiên ông trời cũng là người công bằng, đẹp trai thì xác định là học dốt, vừa đẹp trai vừa học giỏi thì chỉ có trong tiểu thuyết thôi.

Chưa nói được mấy câu, thầy giám thị đã kẹp đề thi vào nách đi vào trong phòng, Bùi Y Y vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Môn thi thứ nhất là tiếng Anh.

Phần điền từ vào chỗ trống Bùi Y Y làm hơi vất vả, lúc đến phần trắc nghiệm thì cô làm nhanh hơn nhiều.

Trong ba đáp án dài và một đáp án ngắn thì chọn đáp án ngắn nhất. Ba đáp án ngắn một đáp án dài thì chọn đáp án dài nhất. Nếu không theo một quy luật nào thì dựa vào giác quan thứ sáu của nữ sinh, thông thường chọn đáp án C thì tỉ lệ đúng sẽ lớn hơn chút.

Phần nghe thì dễ ẹc, chọn đáp án nghe gần giống là được.

Một bài thi tiếng Anh được làm hết, ngoài phần viết có chút khó khăn, những câu khác đều hoàn thành một cách đáng kinh ngạc, gần như không có chỗ nào khiến Bùi Y Y cảm thấy khó nghĩ cả.

Cô viết xong con chữ cuối cùng, trong lòng vô cùng thư thái đặt bút xuống.

Theo Bùi Thông làm bài tập mấy ngày, quả nhiên thành tích của cô đã có tiến bộ rồi.

Kiểm tra đề thi và phiếu điền đáp án một lần nữa, Bùi Y Y càng chắc cú hơn, cô cảm thấy tiếng Anh cũng không khó lắm.

Tự làm xong bài mình, Bùi Y Y cũng không quên Thẩm Ý. Cô dùng khuỷu tay che giấy nháp lại, nhanh chóng viết đáp án của từng câu hỏi ra, sau đó vo viên thành cục trong lòng bàn tay.

Coi thi là chuyện nhàm chán nhất quả đất, thầy giám thị kia đã ngáp mười mấy cái, rảnh đến phát chán lên được. Thầy giám thị thong thả đi xuống, kiểm tra từ đầu đến cuối lớp.

Bùi Y Y chờ đợi thời cơ, đợi thầy giám thị đi qua chỗ Thẩm Ý, cô nhanh nhảu ném cục giấy nháp qua chỗ anh.

Thẩm Ý bị bất ngờ nhưng may vẫn phản ứng nhanh, khi thầy giám thị xoay người lại, anh lập tức chụp lấy cục giấy nháp.

Bùi Y Y giả bộ đang lật bài thi ra kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy cô đã liếc bừa một cái, phát hiện Thẩm Ý làm sai rất nhiều, may mà cô đã viết toàn bộ đáp án ra cho anh, nếu không lần này anh lại được ăn trứng ngỗng rồi.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 17: Khơi thông đầu óc



Làm bài xong, Bùi Y Y lau mồ hôi trên đầu mũi, bắt đầu vẽ linh tinh lên giấy nháp.

Còn chưa vẽ xong một cái cây, thầy giám thị đã nhắc nhở mọi người: “Còn mười phút nữa là hết giờ làm bài, những bạn nào chưa làm xong thì tranh

thủ làm bài, những ai làm xong rồi thì kiểm tra kỹ lại bài làm, xem có để sót họ tên và mã học sinh hay không.”

Vừa dứt lời thì điện thoại của ông ta cũng reo lên, thầy giám thị hơi chần chừ, hai giây sau nói: “Không được nhìn ngang liếc dọc, nếu không tôi sẽ thu bài thi trước đấy.”

Thầy giám thị bước ra ngoài nhận điện thoại, Bùi Y Y nhân cơ hội quay lại nhìn Thẩm Ý, phát hiện anh không sửa một câu nào.

Haiz, thật là cứng đầu.

Bùi Y Y hết nói nổi, dứt khoát xóa họ tên trên phiếu đáp án rồi sửa thành Thẩm Ý, sau đó đưa phiếu đáp án của mình xuống bàn bên dưới, hạ thấp giọng nói: “Phục anh rồi đấy, mau điền mã học sinh vào.” Cô rút lấy phiếu điền đáp án của Thẩm Ý.

Thẩm Ý không kịp đề phòng, muốn ngăn cô lại nhưng đúng lúc đó thầy giám thị cúp máy, đi vào phòng thi.

Thời gian còn lại không nhiều, Bùi Y Y giành giật từng giây một, may là cô làm bài vào bài thi trước rồi mới điền vào phiếu đáp án. Bây giờ đối chiếu với đáp án trên đề bài là được, không cần phải làm lại đề.

Còn chưa làm được hai câu thì ghế của cô đã rung một cái, là Thẩm Ý đang đạp vào từ phía sau.

Lúc này Bùi Y Y không còn thời gian để để ý đến anh, cắm cúi viết như điên trên giấy.

Nhưng càng cuống lên thì thời gian càng trôi nhanh hơn, mới sửa được hai phần quan trọng thì tiếng chuông hết giờ đã vang lên.

“Được rồi, mọi người đặt bút xuống rời khỏi phòng thi là được, để thầy đến thu bài.”

Bùi Y Y không bỏ bút xuống, cùng chạy đua với thời gian. Thầy giám thị thu từ trên xuống dưới, hết tổ này đến tổ khác, khi thu đến chỗ Bùi Y Y thấy cô vẫn còn đang viết, thầy rút phiếu đáp án đi không chút lưu tình.

Bùi Y Y tỏ vẻ chán nản.

Thôi được rồi, may mà đằng trước đều sửa hết rồi, chỉ còn lại phần làm văn là chưa kịp làm.

“Lần này em làm bài hơn hẳn bình thường đấy.” Bùi Y Y nhìn sang phía Thẩm Ý, giọng điệu có vẻ tiếc hận: “Đáng lẽ anh nên sửa thành đáp án của em từ sớm chứ.”

Thẩm Ý nở nụ cười ngoài mặt, “Anh thật sự cảm ơn em.”

Bùi Y Y đang định nói thì Trâu Diễn đi đến, đứng ở cửa gọi cô: “Y Y!”

Giọng cô ấy xen lẫn vẻ nghẹn ngào, Bùi Y Y không để ý đến Thẩm Ý nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

“Y Y, cậu thi thế nào? Tiếng Anh của tớ rất tệ, phần nghe bỏ trống rất nhiều, phần làm văn cũng không kịp làm, lúc nào trả điểm mẹ tớ chắc chắn sẽ mắng chết tớ mất.”

Bùi Y Y an ủi cô ấy: “Tiếng Anh của tớ cũng tàm tạm, nhưng mấy môn sau thì không trông chờ gì nữa rồi. Cậu học giỏi mấy môn tự nhiên, đến lúc đó làm bài cẩn thận tí giành thêm điểm. Nếu tổng điểm các môn tăng lên, chắc mẹ cậu sẽ không quá tức giận đâu.”

Hai cô bạn tay nắm tay, an ủi và động viên lẫn nhau.

Cứ tưởng rằng mấy môn tiếp theo sẽ không khả quan, nhưng không biết có thật là vì được Bùi Thông kèm cặp hiệu quả, hay là vì cô thi môn tiếng Anh quá tự tin, cho nên Bùi Y Y làm bài vô cùng lưu loát.

Nhưng không phải giáo viên giám thị nào cũng ra ngoài nhận điện thoại. Liên tiếp mấy phòng thi, Bùi Y Y đều không tìm được cơ hội quăng đáp án cho Thẩm Ý, càng không có cách nào đổi phiếu đáp án của mình cho anh.

Sau khi thi xong môn Văn, Bùi Y Y cảm thấy rất có lỗi về chuyện này, nhưng Thẩm Ý lại thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, gian lận sẽ có rủi ro, cứ để anh tự làm bài thi bằng thực lực của mình đi.”

Môn thi cuối cùng vào thứ sáu là môn Toán, Bùi Y Y đã tìm được cảm giác nên đặt bút là làm bài như có thần hộ mệnh. Cô làm bài một mạch mà chẳng cần nghĩ ngợi, vừa nhìn đề bài là như thể biết được đáp án luôn vậy, càng làm càng thêm tự tin.

Làm xong câu cuối cùng, Bùi Y Y cảm thấy đầu óc của mình đã được khơi thông rồi.

Có lẽ vì đây là môn thi cuối cùng, giáo viên coi thi liền tù tì đến bây giờ cũng đã chán ngán mệt mỏi. Giám thị ở phòng thi này coi lỏng hơn nhiều,

thậm chí còn đi ra ngoài tám chuyện với giám thị ở phòng bên. Đây là cơ hội, rất nhiều học sinh dần dần bắt đầu manh động.

Lúc Bùi Y Y quay đầu lại, Thẩm Ý cũng đã làm xong, đang nhàn nhã xoay bút. Nhìn thấy Bùi Y Y ngoảnh đầu lại, anh chợt biến sắc, một tay nhanh nhẹn đè phiếu đáp án lại, giống như có khả năng tiên đoán, khẽ nói: “Không cần đâu.”

“Một điểm cũng đè chết cả đám người đấy, trước bài thi khí phách chẳng đáng một xu nào đâu.”

Cô vô cùng bạo gan, ra tay rút mất phiếu điền đáp án của Thẩm Ý.

Thẩm Ý ngó ra ngoài một cái, cầm bút chọc vào lưng Bùi Y Y, nghiêng người về phía trước, “Bùi Y Y, trả phiếu điền đáp án cho anh.”

Bùi Y Y không quan tâm lưng bị chọc phát ngứa, tận dụng thời gian đổi họ tên và mã học sinh rồi đưa phiếu điền đáp án của mình cho Thẩm Ý, “Em không giúp anh thì còn ai giúp anh.”

Thẩm Ý: “...”

Có giáo viên tuần tra đi qua, giáo viên giám thị kết thúc cuộc trò chuyện, vội vàng quay trở lại phòng thi.

Giám thị vừa bước vào, những học sinh đang sốt ruột lập tức im như thóc, chỉ có hai người Bùi Y Y và Thẩm Ý, tận dụng từng giây để sửa đáp án cho nhau.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 18: Anh tựa vào cửa xe, kề sát vào tim em



Sửa được một nửa bài thì tiếng chuông vang lên, giám thị gõ vào bục giảng, lên tiếng nói đã đến giờ thu bài.

Ngòi bút trong tay Thẩm Ý ngừng lại, anh bất chợt bật cười. Anh ném bút xuống bàn mà chẳng cố gắng vớt vát nữa, khóe mắt nhác thấy hai chữ “Thẩm Ý” xấu như gà bới mà Bùi Y Y viết trong cột họ tên, anh suy nghĩ giây lát rồi lại cầm bút lên, điền mã học sinh vào đó.

Đề thi Toán lần này tương đối khó, hầu hết học sinh đều nhăn nhó ủ ê, dù không quen biết nhau nhưng vẫn so đáp án với nhau.

Bùi Y Y không so đáp án, cô phải nhanh chóng đến tiệm sách thuê tiểu thuyết trước khi tiệm đóng cửa. Cuộc thi tháng cuối cùng đã kết thúc, cô định dành hai ngày nghỉ cuối tuần để đọc tiểu thuyết.

“Bùi Y Y.”

Bùi Y Y đang thu dọn hộp bút, nghe thấy thế bèn xoay người lại, “Sao thế?”

“Em học lớp nào?” Thẩm Ý tiến lại gần cô. “Lớp 12-8... làm gì á?”

Thẩm Ý gỡ kính gọng bạc xuống, tùy tiện lau bằng vạt áo, “Sau khi có điểm anh muốn gặp mặt cảm ơn em.”

“Cần gì phải khách sáo với em chứ...” Bùi Y Y như mở cờ trong bụng.

Mấy môn sau Trâu Diễn đều không thi tốt, nhắn tin bảo với Bùi Y Y là cô ấy đi tìm bạn trai giải sầu.

Khi Bùi Y Y ngẩng đầu lên, Thẩm Ý đã đi ra đến cửa lớp, cô cất điện thoại vội vàng đuổi theo.

Cho đến khi ra đến cổng trường, Thẩm Ý mới ngoái đầu lại, hỏi cô với vẻ nhàn nhã, “Đi theo anh làm gì?”

“Hôm nay anh có thể đưa em về nhà không?” Bùi Y Y “làm màu”, “Muộn lắm rồi, em sợ.”

“Còn chưa đến sáu giờ.”

Thậm chí mặt trời còn chưa xuống núi nữa kìa.

“Nhưng mà gan em bé lắm, trước đây ngày nào em cũng về cùng Trâu Diễn, hôm nay cô ấy có việc nên về trước rồi.”

Thẩm Ý nhìn chăm chú vào Bùi Y Y hồi lâu, đột nhiên bật cười, “Em giỏi thật.” Dù anh không nói có được hay không, nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm lại, Bùi Y Y mừng húm, vội vàng đi theo.

Trong con hẻm gần trường có một tiệm sách nhỏ, ngoài buôn bán những đồ dùng học tập ra, còn có các loại tiểu thuyết kiếm hiệp, tiểu thuyết ngôn tình.

Bùi Y Y ngồi xổm trước một kệ tiểu thuyết ngôn tình, chậm rãi lật tìm. Thẩm Ý đứng chờ ở ngoài cửa một hồi đã có chút mất kiên nhẫn. Anh bước vào bên trong, đi quanh một vòng rồi tiện tay rút một quyển trên giá sách ra xem.

“Vợ yêu ngọt ngào của tổng tài lãnh khốc”

Tên truyện xanh xanh đỏ đỏ, bìa truyện in hình một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau.

Thẩm Ý cười xùy một tiếng, ném sách vào trong lòng Bùi Y Y, “Lấy quyển này đi.”

Bùi Y Y cầm lên xem một cái, lắc đầu, “Tổng tài hơi lớn tuổi, em khá thích hot boy học đường.”

Thẩm Ý: “...”

Trước đây lượng người đợi xe bus vào thứ sáu không quá nhiều, nhưng hôm nay học sinh nội trú cũng muốn về nhà. Bùi Y Y phải bám vào áo Thẩm Ý mới miễn cưỡng tìm được chỗ dung thân.

Không khí lạnh trong xe tràn trề, nhưng người này chen chúc người kia, hơi nóng dán lên quần áo không thể xua tan.

Bình thường Bùi Y Y thấy nóng một chút là than vãn không ngớt, lúc này không sợ nữa, cô kéo áo Thẩm Ý một cái.

Thẩm Ý thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang bên kia, thấy cách chỗ của hai người có một cặp tình nhân đang ôm ấp nhau. Chàng trai tựa lưng vào cạnh ghế, cô gái ôm lấy chàng trai, hai người tai ấp môi kề, trông cực kỳ thân mật.

Thẩm Ý không hề cảm thấy có hứng thú, nhìn một cái rồi thu mắt lại.

Sau đó, Bùi Y Y lại kéo áo anh, ngước mắt nhìn anh đầy ngóng đợi. Thẩm Ý hiểu ý, hơi nhướng mày lên hỏi: “Sao, muốn như thế à?” Bùi Y Y cắn môi, gật đầu.

Thẩm Ý nhếch miệng cười, đột nhiên cúi xuống ghé vào tai Bùi Y Y nói: “Em thẳng thắn phết nhỉ, không sợ anh bốc hỏa, chơi em trên xe sao?”

Giọng anh nửa thật nửa giả, nhưng Bùi Y Y lại nghiêm túc trả lời: “Không sợ.”

Cô duỗi tay ra, ôm lấy thắt lưng của Thẩm Ý.

Kính xe dày cộp ngăn cách tiếng xe cộ lưu thông và tiếng người ở bên ngoài, không biết điện thoại của ai có giọng nữ êm ái đang hát: “Tháng chín, trên khoang xe ẩm ướt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài ô cửa sổ, ống nước như đang nở hoa. Ngồi trên xe nơi đất khách quê người, lá cây có thêm đôi cánh, những con phố ở Thượng Hải, núi tuyết ở ngay bên cạnh, anh tựa vào cửa xe, kề sát vào tim em, chúng ta đi đâu đây...”

Bùi Y Y dè dặt tựa đầu vào trước ngực Thẩm Ý, hít hà mùi chanh thoang thoảng trên người anh, cảm giác dâng trào từ trong đáy lòng còn vui vẻ và thỏa mãn hơn cả khi đọc được bộ tiểu thuyết siêu hay, hoặc xem được khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong bộ phim.

Đi đâu đây...

Bùi Y Y cảm thấy, nếu như được đi cùng Thẩm Ý, cô sẵn lòng đi bất cứ nơi nào.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 19: Đàn ông xuất tinh sớm



Còn chưa nghe hết bài hát, điện thoại của Thẩm Ý đã vang lên. Khi Bùi Y Y ngẩng đầu lên, cô chỉ kịp thấy một chữ “Nhu” trên màn hình.

Cô dựng tai lên nghe ngóng còn chưa đủ, còn kiễng chân lên để đến gần bên tai của Thẩm Ý hơn. Có điều mặc dù khoang xe yên tĩnh, nhưng không biết có phải là vì điện thoại của Thẩm Ý có chất lượng quá tốt hay không, cô chẳng nghe thấy gì, ngay cả đối phương là nam hay nữ cô cũng không nghe rõ.

Chẳng bao lâu sau, cuộc điện thoại kết thúc, Thẩm Ý gạt tay Bùi Y Y ra, “Anh còn có việc phải làm, em tự về nhà trước đi.”

Bùi Y Y không cam lòng, nhưng cô không thể luồn lách qua đám đông, đành nhìn Thẩm Ý vội vã chen qua đám người, khi cửa xe khép lại, hơi nóng xộc vào sau lưng không còn nữa.

Ban nãy vẫn còn cảm thấy mồ hôi nhễ nhại, nhưng bây giờ Bùi Y Y lại cảm giác như có luồng khí lạnh bao vây. Cô duỗi tay len vào đám đông để tìm cho mình một đường ra, đợi đến khi cô nhoài người lên cửa sổ xe, chiếc xe đã sớm chạy ra khỏi con đường kia rồi.

Có lẽ là vì hụt hẫng, thậm chí là buồn bã, Bùi Y Y lập tức mất đi sức sống. Đầu óc cô rất hỗn loạn, nhớ đến chữ “Nhu” nằm cuối dòng tên trên màn hình điện thoại, chắc chắn người gọi điện thoại cho Thẩm Ý là nữ sinh, nếu không làm gì có nam sinh nào lại gọi là “Nhu” trong ‘ôn nhu’ cơ chứ.

Là ai nhỉ?

Là ai mà khiến Thẩm Ý nghe điện thoại một cái là đi ngay.

Bùi Y Y túm lấy thanh vịn bằng sắt, cơ thể lắc lư theo khoang xe. Trong đầu cô hiện lên cặp mông trắng muốt và cả tiếng gọi “Anh Thẩm Ý” kia. Bùi Y Y cắn môi, trong tai văng vẳng những âm thanh hỗn tạp.

Ăn cơm xong, Chu Thu Vũ ăn mặc đơn giản chuẩn bị đi ra ngoài. Bệnh cũ của bà ngoại tái phát, tối nay Chu Thu Vũ phải đi chăm, để hai anh em Bùi Y Y và Bùi Thông ở nhà.

Bùi Thông thì bà yên tâm, còn Bùi Y Y thì không ngoan ngoãn lắm nên bà dặn đi dặn lại cô phải theo Bùi Thông làm đề, rồi mới xách túi ra khỏi nhà.

Làm bài tập bao nhiêu ngày như thế, Bùi Y Y đã không thể ngồi yên được từ lâu rồi.

Bùi Thông quá hiểu cô, mắt nhắm mắt mở cho cô đi tìm Trâu Diễn. Trâu Diễn về nhà rất muộn, lúc này vừa mới ăn cơm xong.

Bùi Y Y chào hỏi bố mẹ Trâu Diễn, rồi kéo tay Trâu Diễn đi vào phòng.

Vừa mới ngồi xuống, Bùi Y Y đã ôm lấy Trâu Diễn, trong giọng nói xen lẫn chút rầu rĩ: “Trâu Diễn, Thẩm Ý ngoại tình rồi.”

“Hả?”

Chuyện của Bùi Y Y và Thẩm Ý rất đơn giản, vài ba câu là đã kể xong. Trâu Diễn nghe xong rất tức giận, phân tích cho Bùi Y Y: “Chắc chắn anh ta là hải vương*, tuyệt đối không phải thật lòng thích cậu đâu.”

*Chỉ người bắt cá nhiều tay, lắm em gái mưa.

Bùi Y Y ngơ ngác, “Vậy nếu thật lòng thích một người thì phải như thế nào?”

Trâu Diễn ghé lại gần tai cô, nói từng câu từng chữ: “Thích một người chính là không muốn rời xa người ấy, chỉ muốn làm chuyện ấy với người đó.”

“Chuyện ấy...” Bùi Y Y ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi Trâu Diễn: “Trâu Diễn, cậu với bạn trai cậu thường xuyên ấy ấy à?”

Trâu Diễn kéo cô nằm lên giường, hạ giọng khẽ đáp lại: “Chủ nhật bọn tớ sẽ đi thuê phòng, cậu biết thuê phòng thì phải đăng ký bằng thẻ căn cước đúng không? Bọn tớ hay tìm những nhà nghỉ rất nhỏ, kiểu không phải đăng ký ấy. Mặc dù điều kiện xung quanh rất tệ nhưng bọn tớ làm xong là đi ngay, không ở lại qua đêm. Cơ mà nhà nghỉ như vậy cách âm rất kém, tiếng r*n r* của phụ nữ và tiếng th* d*c của đàn ông ở phòng bên, bất cứ động tĩnh nào cũng nghe rõ mồn một.”

“Vậy các cậu cũng bị người khác nghe thấy nhỉ?”

“Không đâu, tớ kêu rất nhỏ.” Trâu Diễn chụm đầu lại gần, “Y Y, cậu kêu to không?”

Bùi Y Y trưng ra khuôn mặt ủ ê, “Chắc có lẽ tớ chưa từng kêu bao giờ.”

Trâu Diễn an ủi cô: “Nếu cậu thật sự thích Thẩm Ý, không có được trái tim của anh ta thì phải có được thân thể của anh ta. Một nam sinh vừa hư hỏng vừa đẹp trai như anh ta chắc chắn có rất nhiều gái thích. Cậu không cần

phải tranh giành anh ta với một đám con gái làm gì, ngủ với anh ta một lần là xong phim.”

Bùi Y Y không nói năng gì, Trâu Diễn đành an ủi tiếp: “Cũng có khả năng đợi cậu ngủ với anh ta xong, cậu sẽ phát hiện mình chẳng thích anh ta một tẹo nào.”

“Sao lại thế?”

“Ừm... có thể là kỹ thuật của anh ta không tốt, không thể làm cậu sướng nè, cũng có thể anh ta là người xuất tinh sớm, cậu còn chưa cảm thấy gì thì anh ta đã kết thúc rồi.”

Bùi Y Y lại trầm lặng.

Đợi một lúc lâu sau cũng chẳng có ai mở lời, cho đến khi bên tai vang lên tiếp hít thở đều đặn, Bùi Y Y mới phát hiện Trâu Diễn đã ngủ mất rồi. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ấy một hồi, sau đó lay cô ấy tỉnh dậy, “Trâu Diễn, Thẩm Ý nhất định không phải người như vậy.”

“Như thế nào?” Trâu Diễn mơ màng đáp lại.

“Không phải hải vương, cũng không phải người xuất tinh sớm.” Bùi Y Y nắm tay thành nắm đấm.

Sao vẫn còn nói chuyện này nhỉ?

Trâu Diễn ngáp ngủ, “Thế thì làm sao, anh ta từng giết người, không phải người tốt.”

Bùi Y Y không thể phản bác lại, nắm tay đang siết chặt lại từ từ thả ra.

Cô chợt nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Ý, lúc anh đ*t c** tr**, đúng là cứ như biến thành người khác, vừa kỳ lạ vừa tà ác. Vì thế Thẩm Ý thật sự đã từng giết người sao? Nếu đúng là như thế thật, cô vẫn muốn thích anh chứ?
 
Back
Top Bottom