Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
439,772
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
353512628-256-k398198.jpg

[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Tác giả: rin180799
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Engfa Waraha, vì túng quá đành làm liều một phen.

Lại không ngờ, cô không lấy được bất kì món gì mà còn vướng phải một "cục nợ" tưởng không lớn nhưng lớn không tưởng!

Truyện cover (

Tác giả: FancyDurian) đã có chỉnh sửa đôi chút.

 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 1


Engfa đi tới đi lui, bước chân nhanh đến không thể đếm được.

Cô đã ngập ngừng ở đây hơn nửa tiếng rồi!

Nhưng vì khốn cùng quá nên cô đành phải làm liều một phen thôi!Sau khi quan sát xung quanh, chắc chắn rằng không còn nhà nào thức nữa thì cô mới hành động.

Sau khi trèo rào, qua khỏi sân vườn và được đứng dưới toà nhà rồi, tận dụng triệt để chiều cao của bản thân, Engfa trèo lên thân cây dẫn vào ban công lầu hai.Vừa đặt chân được vào ban công, Engfa thở hồng hộc.

Cô đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài.

Tuy đang ở độ cao vừa phải, nhưng quang cảnh thật sự quá tuyệt vời!

Quang cảnh của nhà giàu!

Nhìn đâu đâu cũng là biệt thự cao cấp, không thì cũng là căn hộ xịn sò, bao người ao ước.

Và tại ngôi nhà Engfa đang đứng, cũng là một ngôi tiểu biệt thự, diện tích không lớn nhưng được cái tinh tế, và hơn hết là không có camera!Engfa đã dò xét trong khu này gần một tuần rồi, thấy nhà nào cũng có camera, lắp đầy nhà ấy.

Trong khi đó, chỉ duy nhất căn nhà này là không có camera bên ngoài, còn bên trong thì cô không biết!Engfa lấy trong túi ra một chiếc kẹp xỉa, cô cần phải mở khoá để vào được căn phòng, và hơn nữa là căn nhà này.*Cạch*- Phù, cuối cùng cũng mở được!Engfa sau một hồi "đấu tranh" với cái ổ khoá thì cũng đã chiến thắng được nó.

Cô nâng tay thật nhẹ, chầm chậm mở cửa để tránh gây tiếng ồn.Căn phòng thật tối, cũng thật quái lạ.

Tuy là không mở đèn, nhưng ánh trăng ngoài kia cũng đủ sáng để Engfa có thể nhìn đại khái được căn phòng mà cô vừa đột nhập vào.Một căn phòng rất...xanh!

Cụ thể hơn là màu xanh lam!

Đâu đâu cũng là màu xanh lam!

Ngay cả cửa ban công ban nãy cũng là màu xanh lam.

Ánh trăng chiếu vào, không hẳn là nhìn thấy hết được toàn bộ căn phòng, nhưng Engfa vẫn thấy có người đang ngủ trên chiếc giường, đồng dạng là màu xanh lam.'Chủ nhà này, sở thích cũng thật là lạ!'- Engfa nghĩ thầm, nhưng chuyện hơn hết không phải là thắc mắc sở thích của gia chủ, mà là đi trộm!

Cô đi thật khẽ, thật nhẹ nhàng để tránh làm chủ nhà thức giấc.Engfa đi đến bàn trang điểm, nói là vậy nhưng trên đó không có bất kì món mỹ phẩm nào, mà toàn là...đồ chơi!- Đây là phòng của trẻ em sao trời?

- Engfa hơi bối rối một chút.

Nhưng khi cô nhìn sang giường ngủ, trên đó là một cô gái trẻ, không phải là trẻ con.'Chắc cô ấy ngủ với con của cô ấy'Engfa tự bịa đại một lý do.

Cô tự hỏi: Liệu một phòng như vậy thì có gì để trộm không?

Thay vì tự hỏi bản thân thì đi tìm luôn cho lẹ!

Đã sợ rồi mà còn thời gian để tự nói chuyện làm gì!?Thế là Engfa lục tìm mấy cái hộc tủ, không thấy gì!

Tủ quần áo, đúng là ngoài quần áo ra thì không có gì!

Trên kệ sách, lại càng không có gì!Engfa chán nản, thở hắt ra, cũng không để ý đến, những việc cô làm từ nãy đến giờ, đều đã bị nhìn thấy!- Căn phòng này đúng là không có gì để lấy được hết!

- Engfa vừa định đi ra cửa để đi đến xem các phòng khác, nhưng bỗng nhiên lại có một bàn tay vỗ vỗ vào lưng cô.- Áaaaa!

Tôi xin lỗi!

Tôi xin lỗi!

Tôi chưa lấy bất kì món đồ nào trong phòng này hết!

Tôi xin lỗi!Engfa miệng ríu rít nói xin lỗi, thậm chí còn quỳ xuống, gục mặt xuống sàn, nhưng không thấy đối phương trả lời.

Cô hơi hé mắt ra, chỉ thấy cô gái khi nãy ngủ trên giường, bây giờ lại đứng trước mặt cô, mắt còn nhìn chằm chằm vào cô.- Chị là ai vậy?

Sao chị lại đến phòng của Char?

- cô gái ấy nhẹ giọng hỏi, bây giờ lại như thăm dò cô vậy.Engfa nghĩ cũng lạ.

Ai đời lại đi hỏi ăn trộm mấy câu như vậy?

Hay là cô ấy đang diễn cho mình xem?

Cô từ từ đứng dậy, nếu bị phát hiện rồi thì tốt nhất là xin được tha thứ, chỉ cần không bị đem lên công an là được.Engfa bây giờ mới nhìn kĩ cô gái trước mặt.

Cô gái này cao ngang ngang cô, có lẽ tuổi cũng xấp xỉ cô thôi.

Cơ mà, gương mặt tuy rất đẹp, nhưng nhìn kĩ thì Engfa có cảm giác như cô đang đứng nói chuyện với một đứa trẻ vậy!

Tay cô ấy còn cầm gấu bông nữa chứ!?- Chị à, sao chị chưa trả lời Char?

- cô gái ấy mở to đôi mắt ra nhìn Engfa.- À à, tôi...tôi...

- Engfa ú ớ, không biết nên nói sao cho phải.- Chị là ai vậy?- Tôi...tôi là người bảo vệ khu này!

Đúng rồi, là người bảo vệ khu này!

- Engfa cảm nhận được, cô gái trước mặt mình đây, có vẻ không được bình thường.- À, vậy là chị đến bảo vệ khu này?

Nhưng sao chị lại vào phòng của Char?- Chị sợ đêm đến, phòng của Char đóng cửa không cẩn thận, sẽ có người vào làm hại Char.

- Engfa nói dối không chớp mắt, nhưng trong lòng cô đang lo sợ không thôi.

Chẳng phải cô cũng đang là kẻ xâm nhập bất hợp pháp sao?- À.

- cô gái ấy ngân một tiếng thật dài, rồi mỉm cười, chìa bàn tay ra trước mặt Engfa.- Chào chị!

Em là Charlotte!

Sau này chị cứ gọi em là tiểu Char nha, tại vì mẹ em cũng gọi em như vậy!Engfa đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Một cô gái thấy có người lạ đột nhập, không hoảng sợ, thậm chí còn chào hỏi?- Chào tiểu Char nha!

- Engfa cũng cười hề hề, đưa tay ra bắt lấy tay em.

Cảm giác mềm mịn, bàn tay lại sáng bóng và nuột nà làm Engfa không hỏi cảm thán.

Đúng là con nhà giàu!- Em...bao nhiêu tuổi rồi?

- lòng hiếu kì có thể giết chết một con người, và Engfa cũng sẽ như vậy.- Em hả?

Em đã được năm tuổi rồi nha!

- Charlotte rất tự hào, xoè bàn tay năm ngón ra, giơ đến trước mặt Engfa.- À...à tiểu Char năm tuổi rồi...

- Engfa cười cười nhưng trong lòng cô đang đổ mồ hôi không ngớt.- Chị nè, chị thật là xinh đẹp nha!

Từ đó đến giờ, em chưa thấy ai đẹp như chị vậy!

- Charlotte đưa tay lên sờ soạng trên mặt Engfa.- Char à, con còn chưa ngủ nữa hả?

- tiếng vọng từ bên ngoài vào làm Engfa như chết đứng tại chỗ.- A, Char nè.

Em còn nhỏ thì nên đi ngủ sớm, như vậy mới tốt cho sức khoẻ.

Nên là em đi ngủ tiếp đi nha.

- Engfa lấy tay Charlotte từ trên mặt mình xuống, đưa em đến giường ngủ.

Cô đắp chăn cho em rất cẩn thận như ban đầu vì tiếng bước chân ngày càng gần hơn rồi.- A, sao chị đẹp không ở lại với bé vậy?

- Charlotte níu tay Engfa lại.- Char à, bây giờ đã trễ lắm rồi, em phải đi ngủ thôi.

- Engfa cuống lên, vội gạt tay Charlotte ra.Engfa nhanh chân chạy ra ban công và túm lấy cành cây mà khi nãy cô trèo vào.

Cô không dám chậm chạp mà tuột hẳn xuống, hai tay bám vào thân cây làm nó hơi tứa máu ra, nhưng còn đỡ hơn là bị tống vào tù!Charlotte không chịu nằm yên, cũng bật dậy mà chạy theo cô.- Char, sao con còn chưa đi ngủ nữa?

- mẹ mở cửa phòng của em, thấy em đang đứng ở cửa ban công thì lại hỏi.- Hơ, mẹ ơi...

- Charlotte ngơ ngác quay sang nhìn mẹ.- Sao cửa ban công lại mở ra như vậy?

Người bảo mẫu mới này làm việc thật không ra gì mà!

- bà thấy Charlotte đứng ở ban công, gió còn thổi vào không ngớt.Mẹ vội đi ra và đóng cửa ban công lại, đồng thời cầm tay Charlotte dẫn đến giường ngủ.- Char nè, tại sao con không ngủ mà lại đi ra ngoài đó?

Trời tối như vậy, gió còn thổi mạnh nữa, lỡ đâu con bị bệnh rồi sao?

- bà vuốt tóc lại cho Charlotte, nhẹ giọng hỏi.- Mẹ ơi, hồi nãy con thấy có một chị rất xinh đẹp lại chơi với con đó mẹ!

Chị ấy nha, còn đẹp hơn người mà hồi sáng mẹ dẫn về nữa.

- Charlotte tay chơi đùa cùng con gấu bông trong lòng mình, miệng thì cười tủm tỉm kể lại cho mẹ nghe.- Chắc con ngủ mơ thôi.

Ngoan, nghe lời mẹ.

Char mà không ngủ là không có ngoan đâu đó!- Con nằm mơ thôi hả mẹ?

- Charlotte ngước mắt lên, đôi mắt long lanh tò mò hỏi mẹ.- Ừ.

- bà cũng mỉm cười với em.- Vậy bây giờ Char đi ngủ đây, hy vọng sẽ gặp được chị xinh đẹp lúc nãy.

Mẹ ngủ ngon nha mẹ!- Ừ, con yêu.

Ngủ ngon.

- bà cúi người xuống, hôn lên trán Charlotte rồi kéo chăn lên cho em.---------------------------------------

- Niall, ngày mai cậu đuổi việc người bảo mẫu này ngay và tìm một người khác cho tôi!Bà là một doanh nhân thành đạt, là một người khiến ai ai cũng phải kính nể.

Nhưng họ đâu nào biết được, quá khứ mà bà từng trải qua đã khiến bà có được thành công vang dội như ngày hôm nay, cũng khiến bà hối hận đến tận ngày hôm nay.Bà ném điện thoại lên giường, nằm xuống một cách đầy mệt mỏi.

Nhớ lại gần hai mươi năm về trước, bà và ba của Charlotte vì những hiểu lầm mà cãi nhau liên tục, lại không để ý mà cứ đứng trước mặt của em.

Charlotte vì chứng kiến cảnh tượng ba mẹ không hoà thuận nên khiến em ngày càng ít nói và rơi vào tình trạng tự kỉ.

Ba mẹ không mấy khi lo lắng, em lại không có ai để tâm sự, và thêm cả việc ba em ngoại tình với người phụ nữ khác trước mặt hai mẹ con em, điều đó khiến em khóc thét lên rất nhiều, thậm chí còn bị ba đánh cho một bạt tay vì hỗn láo.

Sức lực của một người đàn ông đang tức giận ấy đã khiến Charlotte bị ngã, mất đà mà đập đầu vào tường, chảy rất nhiều máu.

Mẹ vì ngỡ ngàng mà không đỡ kịp, chỉ có thể gào thét lên, nhờ người giúp việc kêu xe cấp cứu cho con của bà.Còn người đàn ông kia, ông rất hối hận vì việc làm của mình, dù sao cũng là con gái của ông, nhưng ông không bao giờ muốn nhìn mặt của em, thậm chí không bao giờ muốn thừa nhận đó là con gái của mình.

Ông luôn cho rằng, Charlotte là con của vợ ông và người tình trước.

Thật ra, họ chia tay hơn ba năm rồi bà mới quen và kết hôn với ông.

Nhưng vì tình cũ luôn muốn quay lại với mẹ của em, bà một mực từ chối nhưng người đó cứ quấy rầy làm ông nổi lên lòng ghen tuông và thấy chướng mắt hai mẹ con Charlotte.---------------------------------------

Charlotte sau khi được đưa đến bệnh viện thì nằm trong phòng phẫu thuật hơn năm giờ liền, vì liên quan đến não bộ nên các bác sĩ rất chú tâm mà chữa trị.- Con của tôi có làm sao không vậy bác sĩ?

- mẹ vừa thấy bác sĩ đi ra, liền kéo ông lại mà hỏi.- Cô bé bị va đập rất mạnh, tổn thương vùng đại não, làm ảnh hưởng xấu đến sự phát triển não bộ của con bé.

Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tinh thần.

- vị bác sĩ lắc đầu, dù là sự thật nhưng đây là bi kịch đối với mỗi bậc phụ huynh.- Con tôi...sẽ bị...

- bà ú ớ, không biết phải nói gì, bà đã sợ đến không còn bất kì từ ngữ nào để nói chuyện.- Tuy rất may mắn là con của cô không trở thành người thực vật, nhưng não bộ của nó sẽ không thể phát triển tiếp tục.

Cơ thể vẫn phát triển, nhưng não bộ vẫn dừng lại ở độ tuổi hiện tại.

Tôi sẽ nhờ một vị bác sĩ tâm lý để theo dõi cho con bé.

Hy vọng kết quả sẽ khả quan, vì tôi cảm thấy tâm lí của con bé dường như có chút vấn đề.- Bác sĩ à, ông có cách nào để giúp nó không?

Tôi chỉ có một đứa con này thôi.

Tôi xin ông!

- bà gần như van khóc với bác sĩ, nhưng ông lắc đầu rồi đi mất.Bắt đầu và kết thúc của cuộc hôn nhân này đều chỉ bằng giấy tờ.

Hai mẹ con Charlotte vì được luật sư giúp đỡ nên có gia sản và nhiều quyền lợi hơn.Bà dùng số vốn đó để đầu tư, học về kinh doanh đa lĩnh vực.

Thất bại có, lỗ vốn có, nhưng cuối cùng cũng thành công.

Bà sáng lập nên thương hiệu cho riêng mình, nắm tất cả quyền hành và chiêu mộ rất nhiều nhân tài về công ty của mình.

Bên cạnh đó, bà tuy bận đến tối mặt nhưng vẫn cố dành thời gian để chơi đùa cùng với Charlotte.

Vì mãi là một đứa trẻ năm tuổi, bà vừa là người mẹ, vừa là người cô, dạy cho Charlotte biết chữ, biết đọc và biết vẽ, tựa như những đứa trẻ khác thôi.Nằm trên giường mà nhớ lại tất cả, cảm giác đau xót khi thấy Charlotte trong lòng bà với một vũng máu như vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.---------------------------------------

Engfa sau khi thoát thân được, một hơi chạy về nhà mình.

Nhà của Engfa rất nhỏ, diện tích gần bằng một nhà trọ thấp kém, lại nằm trong một phố nghèo giữa lòng Bangkok.Engfa đã mồ côi từ khi cô tròn mười tuổi, ba mẹ lại nỡ rời xa cô vì bệnh nặng nhưng không có tiền mà cứu chữa.

Cứ thế, Engfa một mình lớn lên với sự cưu mang của bà con hàng xóm.

Ai cũng nghèo như nhau nên Engfa đành phải dang dở việc học, thay vào đó thì cô đi làm.

Engfa làm rất nhiều việc khác nhau, có khuân vác, có phụ bán ngoài chợ, có bưng bê đồ ăn mỗi tối.Engfa rất biết cách cư xử, rất lễ phép với hàng xóm nên họ cũng rất quý mến cô, có cái gì cũng chia cho cô một ít, có công việc nào cũng giới thiệu cho cô.

Ngày càng lớn, họ càng thấy Engfa xinh đẹp hẳn ra, lại còn chăm sóc cho các cụ già và mấy đứa nhóc tì trong xóm.

Lương tháng lãnh về, cô mua nào là gạo, là đường cho các cụ già, mua bánh kẹo cho tụi nhỏ.

Mấy đứa nhóc đó vì lâu ngày nên lúc nào thấy Engfa cũng đều vui mừng, chạy quanh cô mà hò reo.

Trong xóm, không có ai ngang tuổi của Engfa nên cô chỉ có mấy đứa nhóc này làm bạn.Engfa vẫn đang làm khuân vác và chở hàng cho một tiệm tạp hoá, lương không nhiều nhưng cũng ổn định, và đây là công việc duy nhất của cô.

Thật xui xẻo khi cách đây không lâu, cô bị người ta chơi xấu, đơn hàng bị tráo đổi lẫn lộn, có khi còn bị mất hàng nên Engfa bị đuổi việc.

Thời buổi kinh tế khó khăn, Engfa muốn tìm một công việc mà không cần bằng cấp thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Cô thì ăn ít lại cũng được, nhưng nhìn bọn trẻ cứ trông ngóng cô.

Tụi nó cũng tội nghiệp, có khi còn không có ăn nữa.

Engfa vì thế mới làm liều một phen.

Nhưng đâu có ngờ, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cô đi ăn trộm lại bất thành!Tựa lưng vào vách nhà, nhìn lên bầu trời đêm, Engfa trong lòng tuy bất lực nhưng vẫn lạc quan.- Ngày mai phải đi tìm việc làm tiếp thôi!
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 2


Bình thường, Engfa sẽ dậy sớm để đi làm.

Nhưng cô cứ quên béng việc mình bị đuổi việc, cơ mà vẫn thức sớm vì đã quen mất rồi.- Chào buổi sáng, Engfa!- Dạ, con chào bác Hai!

- Engfa vui vẻ mà chào lại bà cụ.- Chị Fa ơi!

Hôm qua em làm bài kiểm tra được chín điểm luôn đó!

- một cô bé nhỏ nhắn, đi đến ôm chân Engfa mà khoe chiến tích của mình.- Haha, giỏi quá ta!

Chiều nay đi học về thì chị thưởng cho em kẹo nha!

Nhưng mà nhớ là phải đi học ngoan ngoãn, nghe lời cô giáo đó.

Biết chưa?

- Engfa xoa đầu cô bé, ngồi xổm xuống đối mặt với bé.- Dạ, em cảm ơn chị Fa!

Em đi học nha!

- cô bé nhón người hôn vào má cô rồi nhanh chân chạy đi, để lại Engfa chỉ biết lắc đầu cười trừ.Engfa đứng dậy, định đi tìm việc làm thì có người đã nhảy ra, chặn đường cô lại.- Engfa!- Á, anh Ton!

Làm em giật mình!

- Engfa bị bất ngờ, ôm ngực mình lại, vì gương mặt hiện giờ của đối phương rất giống như đang muốn "ăn tươi nuốt sống" cô vậy.- Haha, anh xin lỗi.

Anh mới thấy ở trên mạng có tuyển bảo mẫu, tuyển người để chăm sóc trẻ em đặc biệt.

Anh thấy em hay chơi với mấy đứa nhóc trong xóm, cũng rất biết cách chăm sóc người khác nữa.

Thử đi xin xem sao.

- vừa hớn hở nói, anh vừa đưa điện thoại cho Engfa xem.Engfa nhìn vào thông tin tuyển dụng.

Không cần ngoại hình.

Biết chăm sóc trẻ nhỏ, biết chơi đùa với trẻ, biết nấu ăn, thời gian linh hoạt, lương thoả thuận tính theo giờ và đặc biệt là có thưởng thêm vào mỗi dịp lễ.- Thông tin tuyển dụng chỉ có nhiêu đây thôi sao?

- Engfa khó hiểu.- Trông trẻ con thôi mà.

Em cứ đi thử đi!- Được, cảm ơn anh nha.

- Engfa đưa điện thoại lại cho anh Ton rồi đi tìm địa chỉ nơi tuyển người.---------------------------------------'Sao cứ có cảm giác cái địa chỉ nhà này quen quen...' - Engfa không ngừng đào lại trí nhớ của mình.Đúng là địa chỉ nhà này rất quen, giống như có cảm giác là cô đã từng đến đây rồi.

Và đúng thật là Engfa đã từng đến ngôi nhà này...để trộm!Đứng trước ngôi nhà quen thuộc kia, Engfa bị chính mình doạ cho sợ.

Hèn gì cứ nhớ là đã từng đến đây, thậm chí còn trò chuyện cùng với gia chủ nữa.

Cô còn sợ mình đi nhầm chỗ hay nhớ sai địa chỉ, liền đi đến những ngôi nhà xung quanh để xem thử, nhưng chỉ duy nhất có ngôi nhà đó, nó đúng địa chỉ mà cô cần tìm rồi...- Về!

- sau một hồi lưỡng lự, Engfa quyết định đi về.

Vì lỡ đâu mà gia chủ thấy được cô, nhớ lại tối hôm qua có người đột nhập vào nhà như vậy, có khi nào sẽ bị tống vào tù không?- Cô gì ơi, cô đến đây để xin việc sao?Ngay lúc Engfa vừa quay đi, có một giọng nam đã kéo cô lại.

Vẫn là lưỡng lự.'Công việc này xem chừng cũng ổn.

Cơ mà lỡ bị phát hiện thì sao?

Nhưng được trả lương theo giờ mà.

Chắc không đến nỗi tệ như bản thân đã nghĩ.'- À vâng, đúng rồi.

- Engfa thay đổi quyết định, quay người lại cười với người đàn ông đó.- Vậy thì xin mời cô vào nhà.

- người đàn ông đó rất lịch thiệp, nhưng Engfa lại dè chừng.---------------------------------------- Mời cô ngồi.Engfa nghe vậy, khép nép đi đến ngồi trên ghế, kế bên còn có một người phụ nữ.- Cô đi xin làm bảo mẫu sao?

- người phụ nữ đó bất ngờ nhìn cô.- Dạ phải ạ.

- Engfa cũng cười gượng.- Không nghĩ đến, người trẻ như cô lại chịu làm công việc như thế này.Engfa có hơi bất ngờ nhìn sang người phụ nữ đó.

Đúng chuẩn là một người nội trợ!

Thân hình nhìn có vẻ cứng rắn, hơi mủm mĩm, tuổi chắc tầm hơn bốn mươi...- Dạ, thưa bà chủ, có hai người đến để ứng tuyển ạ.Giọng nói của người đàn ông làm Engfa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.

Cô nhìn phía cầu thang, có hai người đang chậm rãi đi xuống, mắt còn nhìn chằm chằm lấy họ.Engfa nhận ra cô gái ở phía sau, là tiểu Char mà tối qua đã khiến cô một phen khiếp vía!- Được rồi, cậu Niall, cậu đi ra ngoài đi.

- nghe bà chủ nói, Niall liền cung kính cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.- Char, con ngồi xuống đây với mẹ đi.

- mẹ nhẹ nhàng nắm tay Charlotte, kéo em ngồi kế bên bà.- Hm...con còn buồn ngủ lắm mẹ ơi~.

- Charlotte nũng nịu với mẹ, một tay vẫn ôm gấu bông, một tay thì đưa lên dụi dụi đôi mắt.- Tiểu Char ngoan nè.

Hôm qua mẹ đã bảo con đi ngủ sớm rồi, lại không chịu nghe lời.

- mẹ vuốt lại mái tóc của em.- Tỉnh hẳn chưa?

Hôm nay, mẹ có tuyển bảo mẫu mới cho con nè.- Bảo mẫu mới hả mẹ?

- Charlotte nghe mẹ nói vậy, liền mở to đôi mắt ra nhìn mẹ, rồi lại nhìn hai người đối diện cũng đang chăm chú vào em.- A, mẹ!

Chị xinh đẹp hôm qua con mơ thấy nè!

- Charlotte kích động, tay chỉ vào Engfa, còn cười nói với mẹ.Mẹ dường như có chút không tin nhìn Engfa làm cô hơi chột dạ, cúi đầu mãi mà không dám ngẩng lên.- Mẹ ơi, Char muốn chị ấy làm bảo mẫu cho Char, có được không mẹ?

- Charlotte ôm lấy cánh tay của mẹ, nài nỉ bà.- Con chắc chứ?

Con còn chưa nhìn người còn lại cơ mà.

- bà có điểm thắc mắc nhìn con gái.- Dạ chắc!

- Charlotte gật đầu lia lịa, khẳng định chắc nịch.- Vậy để mẹ phỏng vấn đã.- A, mẹ ơi, không cần đâu mà.

Mẹ chọn chị ấy cho con đi.Mẹ thở dài nhìn Charlotte, đúng là bà chỉ có thể chiều con chứ không thể từ chối con được.

Một phần vì Charlotte là đứa con gái độc nhất, cũng là người thân duy nhất của bà, phần vì bà muốn bù đắp cho con.

Dù em không thể nhớ được chuyện lúc nhỏ, nhưng như vậy cũng tốt, Charlotte sẽ không bị ám ảnh tâm lý, cũng chỉ cần em sống vui vẻ là bà đã yên tâm rồi.- Thôi được rồi, con gái ngoan.

Con đi lên phòng trước đi, mẹ có một chút chuyện cần nói với họ.- Con đi lên phòng, nhưng mẹ phải nhớ là chọn chị xinh đẹp cho con nha!Đợi khi Charlotte bước vào phòng rồi, mẹ mới thở dài nhìn hai người vẫn còn ngơ ngác.- Kết quả như thế nào thì hai người cũng đã biết rồi đó.

Mong chị thứ lỗi.

- mẹ hướng đến người phụ nữ đó mà cúi đầu chào.- Khoan đã.

Tại sao chỉ vì lời nói của cô gái ấy mà lại không chọn tôi?

- người phụ nữ muốn tìm hiểu nguyên nhân.- Cô có thể xem xét lại được không?

Bản thân tôi đã là nội trợ, rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con, còn biết nấu ăn nữa.- Tôi thành thật xin lỗi chị.

Con bé ấy mới là người quyết định, vì tôi tuyển bảo mẫu cho con bé.

Tôi sẽ nhờ người giúp chị tìm một công việc khác.- Sao?

Làm bảo mẫu cho cô gái lúc nãy?

Cô ta ước chừng cũng hơn hai mươi rồi kia mà, tại sao lại cần người khác phải chăm sóc?

Cô có đang đùa không vậy?- Xin lỗi chị, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi cũng sẽ không lấy nó ra để đùa giỡn.

Niall, tiễn khách giúp tôi!Đợi người phụ nữ kia đi rồi, Engfa mới dám ngẩng mặt lên nhìn bà.

Cuộc đối thoại giữa hai người này làm cô toát mồ hôi, cả về thái độ và nội dung câu chuyện.

Mà cô cũng không ngờ đến, cô đi xin việc làm bảo mẫu để chăm sóc cho một cô gái trạc tuổi với mình.- À, cô gì ơi, cô giới thiệu một chút về mình được không?- À dạ.

Con tên là Engfa Waraha, năm nay hai mươi sáu tuổi.- Cô đã từng làm qua công việc này bao giờ chưa?- Dạ, con chưa từng làm bảo mẫu, nhưng có chăm sóc cho những người lớn tuổi trong xóm và mấy đứa trẻ.- À, ra là vậy.

Xem ra, cô có kinh nghiệm về việc trông coi một đứa trẻ.

Nhưng ba mẹ cô không phản đối cô làm công việc này chứ?- Dạ...ba mẹ con mất lâu rồi ạ.

- vừa nghe đến ba mẹ, Engfa ngập ngừng, chuyện tuy đã qua lâu rồi nhưng nó vẫn là điều khiến cô không muốn nghĩ đến.- Tôi xin lỗi...- Dạ, không sao đâu ạ, chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi.Mẹ quan sát Engfa một chút.

Bên ngoài rất chỉn chu, gương mặt lại sáng sủa, đẹp đẽ, có nét hiền lành và thật thà.

Thoạt nhìn cũng khá là mạnh mẽ và quật cường.- Như tôi đã đăng trên thông tin tuyển dụng, người cô cần chăm sóc là một đứa trẻ đặc biệt, chính là con bé khi nãy.

Vì một sự cố mà não bộ của nó không thể phát triển được nên lúc nào nó cũng chỉ dừng lại ở nhận thức của một đứa trẻ năm tuổi.

- bà giải thích.- Ra là vậy sao...

- Engfa lẩm nhẩm trong lòng.- Con bé có hơi khó chiều, hơi bướng bỉnh và rất nghịch ngợm, nhiều bảo mẫu trước vì không thể chịu đựng được nó nên đã xin nghỉ việc.- Con bé cũng không kén ăn, nhưng lại lười ăn.

Thông thường, nếu không có tôi thì nó sẽ bày đủ mọi trò để phá phách, không chịu ăn uống.- Để làm bảo mẫu của con bé, tôi chỉ cần cô thay tôi chăm sóc cho nó vào ban ngày, đến khi tôi tan làm thì cô có thể về.

Với lại, cô phải bảo đảm rằng cô đặt sự an toàn của con bé lên hàng đầu.

Cô cảm thấy mình có thể làm được không?Engfa có hơi choáng váng nhưng cũng đồng ý, dù sao có công việc làm còn đỡ hơn là rong rủi ngoài đường mà không có thu nhập.- Tốt.

Lương thì sẽ được tính theo giờ, cô có thể đưa ra mức giá mà cô muốn.

Còn bây giờ, cô có thể làm việc luôn được không?

Phòng của con bé ở tầng hai, một chút nữa cô nấu đồ ăn sáng cho nó giúp tôi.

Tôi còn phải đến công ty để làm việc.- Dạ được.

Ờm...bà chủ đi thông thả.- Mà khoan, đưa tôi số điện thoại của cô đi, để tiện cho việc liên lạc.Engfa nghe bà nói vậy, liền đọc số điện thoại của mình cho bà.Mẹ rất hài lòng với sự thích ứng nhanh nhạy của Engfa.

Bà cầm lấy túi xách mà đi ra ngoài.- Cậu Niall, khi chở tôi đến chỗ làm rồi, cậu hãy quay về để quan sát bảo mẫu mới này.

Nên nhớ, phải cẩn thận vì Charlotte rất ghét bị ai đó theo dõi.- Dạ, tôi biết rồi thưa bà chủ.Cũng vì Charlotte rất ghét cảm giác ấy, nên bà tuyệt nhiên không lắp camera, chỉ có thể thuê người đến để trông chừng em.Engfa thấy bà đi rồi, bản thân cô lại ngồi ngây người trên ghế sofa, không biết phải làm gì.

Cô đứng dậy, quan sát ngôi nhà một chút.

Bây giờ trong đầu cô không còn khái niệm "ăn trộm" nữa, cô không hợp để làm chuyện phạm pháp như vậy!Ngôi nhà không quá to lớn, cách bày trí đơn giản nhưng ấm cúng, rất có không khí của một gia đình.

Ngôi nhà không quá cao, chỉ có hai tầng lầu.

Tầng trên cùng là phòng ngủ của Charlotte, còn tầng dưới là phòng ngủ và phòng làm việc của mẹ.

Gian bếp cũng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và sáng sủa.Engfa từ từ bước lên tầng hai, chỉ có một phòng duy nhất.

Cửa phòng màu xanh lam sáng, bảng tên có ghi chữ "Tiểu Char" màu xanh lam đậm làm Engfa nhớ lại toàn bộ không gian trong căn phòng đó.- Char ơi, em xong chưa?

Chị nấu đồ ăn sáng cho em nha?

- Engfa gõ cửa phòng, nhưng không thấy ai trả lời.- Char ơi, em có trong đó không vậy?- Chị vào được không?Engfa đứng gần mười phút lại không thấy Charlotte trả lời, đánh liều mà mở cửa phòng bước vào.Engfa nhìn căn phòng rộng lớn như vậy, lại có một cục bông nổi lên ở trên giường, biết chắc chắn là em đang ngủ nên rón rén bước đến.

Cô nhìn dáng vẻ của em lúc ngủ, đúng là không phải do mẹ có giải thích từ trước thì cô không nghĩ Charlotte đang mang tâm hồn của một đứa trẻ.

Gương mặt tuy non nớt nhưng vẫn có phong vị của một thiếu nữ, mái tóc đen xoã dài, chỉ có điều là hình như em bị quấy phá giấc ngủ nên đang nhăn nhó không thôi.

Cô kéo chăn ra một chút vì em đang trùm kín lên trên mũi, sẽ bị khó thở.- Mẹ à, Char muốn ngủ thêm một chút nữa...

- giọng Charlotte còn ngáy ngủ.- Char à, em ăn sáng xong rồi ngủ, được không?

- Engfa nhẹ giọng hỏi.- Hửm?

Sao giọng của mẹ lạ vậy?

- Charlotte hơi hé mắt ra nhìn, thấy đối phương là Engfa thì vô cùng bất ngờ.- A, chị xinh đẹp!- À ừ...

- Engfa nghe em gọi cô như vậy thì ngại ngùng không thôi.- Em dậy ăn sáng một chút rồi hẳn ngủ tiếp nha?- Dạ!

- Charlotte nói rồi phóng thẳng xuống giường, phủi phủi lại bộ quần áo ngủ của mình.- Nhưng em phải đi rửa mặt, thay đồ nữa.

- Engfa lần đầu đối diện với một đứa trẻ đặc biệt như vậy, cô có hơi ngập ngừng.- Đúng rồi!

Phải đi thay đồ nữa!

- Charlotte cười hề hề, buông con gấu bông trong tay xuống mà chạy vào phòng tắm.- Ơ, chị xinh đẹp ơi, Char quên lấy quần áo mất rồi!- Ừ, để chị lấy đồ cho em.Engfa bước đến tủ quần áo, đã được nhìn sơ vào tối hôm qua nhưng hôm nay mới được thấy rõ bên trong là gì.

Tất cả đều là đồ ngủ như nhau cả, tuy nhiên, kiểu dáng rất đa dạng và đầy màu sắc.

Engfa lấy đại một bộ đồ màu xanh đưa vào cho Charlotte.- Char ơi, chị mang đồ đến cho em nè.Charlotte hơi hé cửa ra, đưa tay ra nhận quần áo.

Mẹ luôn dạy cho em là khi đi tắm phải đóng cửa lại, nên em rất nghe lời và luôn nhớ lời mẹ.- Em thay đồ đi nha.

Chị xuống làm đồ ăn sáng cho em.

Em có muốn ăn gì không?- Chị nấu gì cũng được hết.---------------------------------------Engfa xuống bếp, nhìn một vòng cũng không biết nấu gì, nhà bếp tuy có nhiều thức ăn thật nhưng cô cũng không biết nấu nhiều món cho lắm.

Engfa nấu cho Charlotte cháo thịt bằm, có cho thêm hai quả trứng cùng một ít tiêu.

Khi cô nấu xong thì Charlotte cũng đã đi xuống.- Oa, thơm quá!

- Charlotte ngồi xuống bàn ăn, Engfa liền múc ra cho em một tô cháo nóng hổi.- Chị không biết em thích ăn gì nên nấu cháo cho em.

Ngày mai em có muốn ăn gì thì chị nấu.- Dạ!

- Charlotte cầm muỗng khuấy tô cháo rồi múc lên mà ăn một muỗng đầy, em quên thổi nên đã bị bỏng.- A, nóng quá!Engfa thấy vậy liền rót một ly nước mà đưa cho em.- Ư...ư, đau quá...

- Charlotte uống hết ly nước rồi vẫn còn ẩn ẩn cảm giác đau trong miệng.- Em quên thổi trước khi ăn rồi.

Cháo vừa nấu xong vẫn còn nóng lắm.

Để chị đút cho em.Engfa cầm muỗng, múc một ít cháo, đưa lên miệng thổi một hồi, xác định được độ ấm vừa phải thì đưa đến trước miệng Charlotte.

Em cũng rất ngoan ngoãn mà há miệng ra, ăn cháo mà cô đút.---------------------------------------- Chị xinh đẹp ơi, chị tên gì vậy?

- ăn được một nửa, Charlotte mới hỏi cô.- Chị tên là Engfa.- Chị Fa ơi!

Hình như, tối hôm qua em mơ thấy chị đó!Tay cô đưa muỗng cháo lên miệng Charlotte chợt khựng lại.

Engfa hơi giật mình nhìn em, nhưng em lại cười như không nhớ chuyện tối qua.- Trong mơ, em có thấy chị vào phòng em chơi nè.

Lúc mà chị chạy đi, em có chạy theo nhưng mẹ nói em chỉ là ngủ mớ thôi.

- Charlotte ăn cháo, tay chân thì diễn tả cực kì sinh động.- À, vậy là có duyên với nhau rồi, haha...

- nụ cười của Engfa thật cứng nhắc.- Lần đầu tiên em mới thấy có bảo mẫu đẹp như chị vậy!

Hồi trước giờ, mẹ toàn dẫn về những người không xinh đẹp, có người còn hung dữ với em nữa...

- Charlotte nói đến đây chợt xìu xuống.- Tại sao họ lại hung dữ với em?

- Engfa chợt nhận ra, cô có chút thích cách em kể chuyện, rất sôi động.- Hứ, họ toàn bắt ép em ăn, lại còn mắng em là kén ăn nữa chứ.

Em đâu có kén ăn đâu, chỉ là do thức ăn họ nấu không ngon, ăn không được!

Nhưng khi em kể mẹ nghe thì mẹ đã đuổi việc họ rồi.Engfa cảm thấy mình nên thận trọng hơn với cô gái nhỏ trước mặt, không khéo làm em phật lòng thì lại nhận về hai chữ "đuổi việc".Engfa cứ đút, Charlotte lại ăn liên tục, chẳng mấy chốc đã hết được tô cháo.

Niall quan sát tình hình, liền báo tin đến cho mẹ của Charlotte biết làm bà vô cùng hài lòng.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 3


Engfa đút cháo cho Charlotte xong thì em đã lon ton chạy ra ngoài sofa ngồi, còn cô thì đi rửa bát đĩa.- Char nè, bình thường ăn sáng xong thì em sẽ làm gì?

- Engfa cũng đi đến mà ngồi xuống bên cạnh em.- Ăn sáng xong thì Char sẽ xem hoạt hình nè!

- Charlotte với tay lấy chiếc điều khiển ti vi, mở lên đã hiện sẵn kênh truyền hình quen thuộc.Engfa cũng ngồi xem cùng em, nhìn những nhân vật hoạt hình cứ không ngừng nhảy nhót mà cũng thú vị.

Cô cũng vì những pha tấu hài của chúng mà buồn cười không thôi, nhưng lại thấy người bên cạnh có vẻ yên lặng.- Em không thích xem sao?

- chẳng phải đứa nhỏ nào cũng thích xem hoạt hình sao?

Mấy đứa trong xóm của cô mà xem là cười khoái chí lắm!

Thú vui của tụi nó mỗi tối cơ mà.- Hưm, không thích.

- Charlotte chán nản nói, mặt thì buồn rầu như đứa trẻ bị cướp bánh.- Sao vậy?- Tập này Char đã coi rồi...

- Charlotte bĩu môi.- Vậy thì em xem tập khác.Khánh Vân thử lấy điều khiển chuyển sang kênh khác.

Nhưng bấm đi bấm lại cũng không có gì để xem cả.- Ti-vi bây giờ ít chương trình cho thiếu nhi vậy.

- Engfa chán chường nói.Engfa cứ tập trung tìm kiếm kênh hoạt hình cho Charlotte mà không biết là em đã ngủ từ lúc nào không hay.- Char ơi, có phim hoạt hình này chị thấy cũng hay lắm nè.

Em xem...Engfa vừa xoay qua đã thấy em ngủ gục mất rồi.

Đầu gục lên thành ghế, cái tướng thì ngồi xếp bằng lại, lâu lâu còn đổi thế, gục mặt xuống làm xém chút nữa là đập đầu vào mặt bàn rồi, cũng may là Engfa đỡ em kịp.- Char, đi lên phòng rồi hẳn ngủ.

- cô lay em dậy.- Hửm?

Dạ...

- Charlotte nghe Engfa nói vậy, mắt hơi hé hé mở, ậm ờ trả lời cô rồi lại ngủ tiếp.- Char à.

- Engfa dở khóc dở cười nhìn em.Cô lay mãi mà em vẫn không chịu dậy, ngủ với tư thế này sẽ khiến em bị trẹo cổ mất.

Cũng không thể để em ngủ ở phòng khách, lỡ em bị trúng gió rồi sao?

Mới ngày đầu đi làm mà bị khiển trách là không nên.

Nằm ngủ trên sofa thì cũng êm ái đó, nhưng không thoải mái.

Hết cách, Engfa chỉ có thể bế em thôi.Quãng đường để đi lên được phòng của Charlotte là một quá trình.

Charlotte không nặng, nhưng vì em cứ cựa quậy nên Engfa chật vật vô cùng.

Mở được cửa phòng cũng mất năm phút, đặt em nằm xuống giường rồi thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn thận đắp chăn lại cho em rồi cô mới đi ra ngoài cho em ngủ.- Bây giờ làm gì nhỉ?Mang tiếng là làm bảo mẫu, nhưng lại không cực nhọc như cô tưởng tượng.

Engfa thấy Charlotte không quấy, cũng không nháo như lời mẹ của em kể, ăn uống cũng rất ngoan, rất biết nghe lời.

Mà chắc là do cô chưa được trải nghiệm hết vì chỉ mới nửa ngày cơ mà...Engfa thấy chán quá, không biết làm gì, lẩm nhẩm thời gian một chút rồi đi nấu thức ăn trưa.- Làm món gì bây giờ nhỉ?

- lại là câu hỏi khó.

Cô không biết khẩu vị của em là như thế nào, không biết em ấy có kiêng cử món nào không.

Ngay lúc này thì điện thoại có người gọi đến.- Alo?- Tôi là mẹ của Charlotte.- Dạ, chào bà chủ.- Trưa nay phiền cô nấu thức ăn trưa cho Charlotte giúp tôi, nấu những món dễ tiêu hoá một chút vì bao tử của con bé không được tốt.- Dạ, con biết rồi.Engfa cúp điện thoại xong thì ảo não.

Món gì ăn dễ tiêu hoá nhỉ?Mở tủ lạnh ra, rất nhiều thức ăn được dự trữ sẵn trong tủ lạnh.

Engfa nhìn một hồi lại quyết định nấu cháo thịt gà cùng khoai tây và cà rốt, còn làm món tráng miệng cho Charlotte bằng chuối và sữa chua.Loay hoay một thời gian, Engfa làm xong một bát cháo nóng hổi.

Cô bưng khay thức ăn lên phòng Charlotte.

Nhẹ nhàng mở cửa ra vì sợ em giật mình, cô nhìn vào thì đúng thật là thấy em còn đang ngủ.- Char à, dậy ăn trưa đi em.

- Engfa vỗ vỗ nhẹ vào vai em.- Ưm~ Char không ăn đâu mà mẹ...'Em ấy ngủ nhiều thật!' - Engfa cảm thán trong lòng.- Ngoan.

Dậy ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.Trong lúc đợi em tỉnh, Engfa dùng khăn của em, thấm nước một chút để đi lau mặt cho em.- Char ngoan nè.

Để chị lau mặt cho sạch rồi ăn nha.Engfa nâng gương mặt em lên, tỉ mỉ lau mặt cho em, còn nhẹ tay vì sợ em đau.Em vừa ngồi dậy liền tựa vào thành giường, tướng ngồi thoải mái mà chờ cô đút cho ăn.

Engfa thấy em muỗng cũng không muốn cầm, liền kéo ghế mà ngồi cạnh giường, múc từng muỗng cháo mà thổi rồi đút em ăn.Từ đó đến giờ, Charlotte toàn cầm muỗng để dầm thức ăn ra, ngồi như vậy mãi mà không chịu ăn.

Những người bảo mẫu trước đều để em tự ăn rồi đi làm việc khác, đến khi họ quay lại thì thức ăn vẫn còn y nguyên, không vơi bớt được miếng nào làm họ giận nên mới ép em ăn.Còn cô thì khác, nhẫn nại ngồi bên cạnh em, thấy em không ăn thì liền dỗ ngọt rồi đút cho em.- Em ăn cháo đi rồi chị cho em ăn sữa chua.- Ưm...nóng lắm, không ăn.

- Charlotte lắc đầu liên tục.- Chị đã thổi rồi, không còn nóng nữa đâu.Charlotte nghe vậy, liền hơi hé miệng để Engfa đút cho.

Đúng như cô nói, không hề nóng, lại còn thơm nữa!- Char ngoan quá, sắp hết rồi nè!

- mỗi lần đút vào, Engfa lại khen em một câu.

Charlotte nghe thế liền tự hào, ăn cũng nhanh hơn bình thường.- Em ăn sữa chua nha?

Chị có cắt vài lát chuối bỏ vào nữa nè.Charlotte vẫn để Engfa đút em ăn, mà bản thân cô thấy chỉ có cách này thì em mới ăn mà thôi.---------------------------------------

Trời cũng về chiều, mẹ của Charlotte cũng đã tan làm mà về nhà.

Không như những người đứng đầu khác, bà không thích ở lại công ty quá lâu, nếu có công việc thì bà sẽ mang về nhà mà làm chứ không "đóng đinh" ở công ty như họ.

Bà luôn muốn về với Charlotte, vì lo lắng cho em, vì sợ những người bảo mẫu lại làm em khóc nên lúc nào bà cũng mang tâm trạng lo âu, bồn chồn.

Vì Charlotte, bà thay bảo mẫu cho em như là thay áo, người làm lâu nhất cũng chỉ được khoảng ba tháng là cùng.

Không biết họ chăm sóc kiểu gì mà em không chịu ăn, tướng càng gầy đi thấy rõ, đã vậy còn rất dễ bị bệnh.

Bà có mời bác sĩ về khám, nói là em bị thiếu chất và em không được tiếp xúc với không khí bên ngoài nên cơ thể dễ bị suy nhược.

Bà dặn dò bảo mẫu rất nhiều, cũng lưu ý rất nhiều nhưng lần nào, khi bà về cũng thấy họ chỉ muốn mau chóng mà về nhà, không hề chú tâm đến công việc.Nhưng hôm nay, chỉ vừa đến cổng nhà, bà đã nghe tiếng của con gái mình cười, là tiếng cười rất giòn của em!Đây là chuyện kinh hỉ đối với bà.

Vì từ lúc xảy ra chuyện, Charlotte rất ít khi cười, nếu có cũng chỉ cười mỉm thôi.

Không ngờ, hôm nay Engfa đến làm lại có thể khiến bà ngạc nhiên tới vậy.- Haha, chị tha cho em đi!

Em mệt quá!

Haha!- Có chơi thì phải có chịu!Mẹ của Charlotte bước vào, liền thấy con gái mình cười đến không ra dạng gì ở ngoài vườn, mà Engfa còn đang cù lét em.- Char, con đang chơi gì đó?- A!

Mẹ về!

- Charlotte thấy mẹ về thì liền đẩy tay Engfa ra, chạy đến ôm mẹ.- Ừ, con gái ngoan!

Sao, đang chơi trò gì mà vui quá vậy?

- bà ân cần hỏi em.- Con đang chơi trốn tìm với chị Fa, ai thua thì người đó sẽ bị cù lét đó mẹ!

Con trốn kĩ lắm, nhưng lúc nào chị Fa cũng tìm được con hết.

Và con thua...

- Charlotte nói rồi liền xị mặt xuống, tỏ vẻ không hài lòng nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.- Nhưng hôm nay con gái của mẹ có vui không?- Dạ, vui lắm mẹ ơi!- Vậy bây giờ con đi thay đồ đi, để mồ hôi thắm vào sẽ bị bệnh đó.- Dạ!

- Charlotte nói rồi buông bà ra mà chạy lên phòng của mình.Khi thấy Charlotte đã đi lên lầu rồi, bà mới quay sang Engfa.- Cảm ơn cô nhiều lắm.

Đã lâu rồi, tôi chưa được nghe con bé cười nói vui vẻ đến như vậy.

- bà mỉm cười, rất chân thành mà nói với cô.- Không có gì đâu bà chủ.

Đây là việc mà con phải làm mà.

- Engfa nói xong liền không biết phải làm gì tiếp.- Con có nấu cháo sẵn cho Charlotte.

Con không biết bà chủ muốn ăn gì để mà nấu...

- Engfa ngượng ngùng gãi đầu.- Không sao, một lát nữa tôi vào nấu được rồi.

- bà thấy Engfa rất chu đáo, còn nấu cả bữa tối cho em.- Con cũng đóng cửa phòng của em ấy kĩ rồi thưa bà chủ.

- Engfa nói thêm, vì cô sợ rằng sau cô sẽ có một người nữa muốn vào nhà trộm thì sao?

Cô suy nghĩ hơi quá nhưng thà rằng như vậy...- Được rồi.

Cô làm tốt lắm.

- bà rất hài lòng về Engfa.- Dạ, cũng không có gì đâu ạ.

Thường ngày con cũng hay làm như vậy.

Ưm, nếu không có việc gì thì...con xin phép về trước ạ.- Ừ, cô về đi.

Niall, cậu tiễn Engfa giúp tôi.- Dạ, không cần đâu ạ.

- Engfa cúi chào bà và Niall rồi đi mất.Mẹ của Charlotte nhìn theo hướng của Engfa.

Một người đơn thuần giản dị, không có chút tạp niệm nào, lại còn biết cách chăm sóc người khác, biết khiến cho người khác phải cười.

Người như vậy, ngày nay rất khó tìm...- Ơ, mẹ ơi!

Chị Fa đâu rồi mẹ?

- Charlotte nhanh chóng thay đồ, Engfa cũng chuẩn bị sẵn cho em nên em làm mọi thứ rất nhanh chóng.- Engfa đã hết giờ làm nên về rồi, con gái.- Dạ...

- em vốn muốn thay đồ thật nhanh để còn chơi với cô, nhưng cô lại về rồi.- Vào nhà đi.

Hôm nay mẹ có mua bánh kẹo cho con nè.- Yeah!

Con cảm ơn mẹ!

- Charlotte hôn chụt vào má của mẹ rồi chạy vào nhà để chuẩn bị ăn vặt.---------------------------------------

Engfa trên đường đi về thì ghé vào ăn một tô hủ tíu ven đường, hôm nay cô không có đi chợ nên cũng không có gì để nấu.- Cho con một tô nha chú!- Có ngay!

Có ngay!Rất nhanh chóng một tô hủ tíu nóng hổi được bưng đến trước mặt của cô.

Engfa không gấp gáp, ăn rất bình thản, nhưng lại có người không muốn cô bình thản như vậy.- Chà, Engfa Waraha!

Lâu quá không gặp!

- một tên hớn hở xáp lại gần Engfa.- Thân quen gì mà cần gặp?

- Engfa vẫn chăm chú ăn, không để ý đến đối phương.- Ayya, cô nói vậy thì tôi sẽ buồn đó!

Dù sao chúng ta cũng đã từng làm chung mà!

- hắn cười cười nói với Engfa rồi kêu một tô hủ tíu.- Làm chung là làm chung, không có nghĩa là phải chơi thân với người xấu, không có liêm sỉ!

- Engfa thấy tô hủ tíu trước mặt đã hết ngon miệng rồi, nhưng không ăn mà bỏ thì tội chết.- Cái gì?

Ý cô nói tôi là người xấu sao?

Hơ, tôi tốt với cô quá còn gì!

Tôi thấy cô là con gái chân yếu tay mềm, không thích hợp để suốt ngày chạy nhong nhong ngoài đường.

Cô lại không có xe, cứ phải mượn xe của người ta như vậy...- Ông chủ, tính tiền!

- Engfa đập tay thật mạnh, dằn tờ tiền xuống bàn rồi đi mất.'Đúng là xui xẻo!'Engfa vừa đi đến đầu hẻm, cô bé lúc sáng đã chạy ra ôm chân cô.- Chị Fa ơi chị Fa!

Chị hứa sẽ cho em kẹo đó, chị có nhớ không?

Em đã chờ chị lâu lắm luôn!

- cô bé chu chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên.- Chị xin lỗi, chị quên mua kẹo cho em rồi.

Hay là bây giờ chị dẫn em đi, muốn mua bao nhiêu viên kẹo cũng được.

Chịu không?- Dạ được!

Mua cho mấy bạn kia nữa nha chị!- Rồi rồi.

Mấy em, đúng là thích "bào" tiền của chị mà!

- cô véo mũi cô bé đó rồi dẫn nó đi đến tiệm tạp hoá ngoài đầu đường.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 4


- Chị Fa à, ngày mai chị nấu món khác cho Char được không?

Char không muốn ăn cháo nữa đâu.

- Charlotte tỏ vẻ ngán, không muốn ăn nhưng vẫn há miệng để cô đút.- Vậy em muốn ăn gì?

- Engfa thổi thổi muỗng cháo rồi đút cho em.- Ăn gì hả?

Em cũng không biết nữa...

- Charlotte lầm lủi.- Vậy để chị hỏi mẹ em xem em có thể ăn món gì.

Còn bây giờ thì ngoan mà ăn hết tô cháo này đi, một chút nữa chị mang bánh ra cho em ăn.- Thật không chị?

- vừa nghe đến được ăn bánh, hai mắt Charlotte đã sáng rỡ.- Thật, hôm nay em có thể ăn bánh.Charlotte là một người cực kì thích ăn bánh, cũng có thể nói là đứa trẻ to xác này nghiện bánh, nhất là những chiếc bánh kem nhỏ nhắn, được trang trí rất nhiều màu sắc.

Nhưng vì sức khoẻ, cũng vì thể trạng mà mỗi tuần em chỉ được ăn một lần, khi nào em mèo nheo quá, mẹ chịu không nổi thì mới được ăn lần hai.Engfa biết em thích ăn bánh ngọt nên cô cũng tra trên mạng xem các công thức để làm bánh.

Xem tới xem lui cả tuần nay, Engfa muốn đen mặt.

Công thức nào cũng rối tung rối mù, cần rất nhiều nguyên liệu nhưng chỉ dùng mỗi thứ một ít.

Thôi thì bỏ tiền ra ngoài tiệm mua một cái luôn cho lẹ!Trong một dịp tình cờ, Engfa lướt thấy các công thức làm bánh từ rau củ mà không cần lò nướng, cũng không cần làm phần kem, cô liền hào hứng mà lưu lại để tuần sau làm cho em ăn.- Char nè, em có muốn ăn há cảo không?

- bỗng dưng Engfa nhớ đến món mà cô vừa xem khi nãy.- Há cảo là gì vậy chị?

- Charlotte tò mò hỏi Engfa.- Há cảo là gồm có một lớp bột mỏng, gói bên trong là nhân nhịt với rau củ hay bắp á.

Em có muốn ăn không?- Nghe ngon quá!

Ngày mai chị làm cho Char ăn nha!- Ừ, ngày mai chị làm cho Char ăn.---------------------------------------Dỗ cho Charlotte ngủ trưa xong, Engfa liền xem nguyên liệu để làm há cảo.

Cách làm cũng dễ, mọi thứ chuẩn bị cũng dễ nên Engfa rất nhanh chóng học được, còn rất mong chờ vào ngày mai.- ÁAAAAAA!!!Khánh Vân còn đang bận mày mò thêm công thức trên mạng thì nghe tiếng la thất thanh của Charlotte ở trên phòng, cô liền bỏ điện thoại xuống bàn mà chạy lên xem.Engfa vừa mở cửa phòng ra, đã thấy Charlotte tay ôm gấu bông, co rúm cả người mà nép vào góc giường.- Có chuyện gì vậy Char?

- cô lo lắng, đi đến bên cạnh em, nhưng chỉ vừa chạm vào vai em thì em liền khóc to hơn.- Á, đừng có đụng vào Char!

- Charlotte tay chân quơ quàng lộn xộn, hất cả tay Engfa ra.- Char!

Chị, Engfa nè!

Em làm sao vậy?- Huhu, chị Fa ơi!

- Charlotte vừa nghe giọng Engfa, liền ôm chầm lấy cô.- Ừ, Char ngoan.

Tại sao em lại khóc?- Hức hức, Char đang ngủ...thì thấy...nhột nhột...ở tay, Char mở mắt dậy...thì thấy...có con thằn lằn!

- Charlotte khóc, nói ra một câu đứt quãng lại còn hơi khó nghe, cô phải cố lắm mới nghe được em đang nói gì.Engfa liếc mắt nhìn khắp phòng cũng đã thấy con thằn lằn đó, cô lấy cây chổi để ngoài hành lang, quét nó ra ngoài.- Rồi, bây giờ không còn thằn lằn nữa.

Char ngủ đi nha.

- Engfa đi đến bên cạnh giường, đỡ em nằm xuống, kéo chăn lên ngang ngực cho em rồi định đi xuống nhà nhưng em đã kéo cô lại.- Chị Fa ơi~ - giọng em còn nghèn nghẹn, nước mắt vẫn còn đọng lại trên gò má của em.- Sao nè?

- cô vươn tay, lau sạch đi những giọt nước mắt đó.- Chị ở đây với Char được không?

Char sợ, một lát nữa con thằn lằn đó sẽ vào phòng của Char...- Được rồi, Char ngủ đi, chị sẽ ngồi bên cạnh Char ha.

- Engfa muốn đi lấy ghế, nhưng tay của cô bị em nắm chặt làm cô không dám hất tay em ra.- Char à, để chị đi lấy ghế mới ngồi trông em được chứ.- Hưm, vậy chị ngồi lên giường luôn được không?

Giường của Char rộng lắm.

Để Char nhích qua cho chị nè.Charlotte nói xong, cơ thể tự động nằm xích qua một bên, còn đủ chỗ cho cả Engfa nằm lên chứ không cần phải ngồi.Engfa thở dài.

Mỗi khi cô mà ngồi lên giường là cơn buồn ngủ sẽ ập đến, đã vậy còn là loại giường vừa mềm mại vừa ấm áp, không khác gì là đang tra tấn tinh thần Engfa cả.Nhưng rồi cô cũng đồng ý, ngồi lên phần giường bên cạnh.

Suốt quãng thời gian đó, Charlotte vẫn không buông tay Engfa ra, thậm chí còn xem tay cô như gối ôm mà kéo vào lòng.Engfa ngồi đó cũng chán, điện thoại đã để ở dưới phòng khách mất rồi.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Engfa không thể cưỡng lại được sự kêu gọi của giấc ngủ nên đã tựa lưng vào thành giường mà ngủ ngon lành.Không biết vì lý do gì, do có Engfa bên cạnh hay do chiếc giường quá êm ái mà Charlotte đã ngủ rất ngon.---------------------------------------Engfa là người đã dậy trước, cô vừa mở mắt ra đã thấy hơn ba giờ chiều rồi.

Vì ngủ ngồi nên lưng cô vô cùng đau nhức, phải đấm đấm vài cái mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Còn Charlotte thì thức dậy với tâm trạng vô cùng sảng khoái.- Chị Fa!

Ăn bánh kem!- À ừ, chị quên mất!

- ngủ nhiều quá làm đầu óc Engfa như mụ mị, phải mất một lúc lâu cô mới hiểu em đang nói gì.Engfa dẫn Charlotte đi rửa mặt, bản thân cô cũng thấm một ít nước để tỉnh táo rồi cùng em xuống dưới bếp, lấy bánh kem được để sẵn trong tủ lạnh ra.Cái gì chứ, bánh kem là Charlotte không cần đợi Engfa đút mà bản thân tự động đi lấy muỗng, tự múc ăn ngon lành.

Engfa ngồi bên cạnh, có nhiệm vụ lau đi phần kem dính trên môi của em, lâu lâu còn phải lau trên mũi vì em múc phần kem nhiều, dính lên cả phía trên.Vì đã ăn đồ ngọt rồi nên Engfa cho em uống nước lọc, chứ thường ngày sẽ là nước trái cây đóng hộp hoặc cam tươi mà cô vắt ra.Ngày hôm sau, Engfa đi chợ từ rất sớm, mua thêm vài nguyên liệu để làm há cảo vì ở nhà Charlotte không có những thứ này.- Cô đến sớm thế?

- Niall đang lau xe để chuẩn bị chở mẹ của Charlotte đi làm, thấy Engfa tay xách nách mang lỉnh khỉnh nhiều thứ, dường như mới đi chợ về thì lên tiếng hỏi.- À, em chào anh.

Em đi mua một số thứ để trưa nay làm há cảo cho Charlotte.Làm bảo mẫu cho em một thời gian, cô cũng dần quen biết được với người được gọi là Niall này.

Nhìn anh ta cũng chỉ hơn ba mươi, bề ngoài có vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra lại vô cùng dễ gần.

Anh cũng là người chủ động bắt chuyện với cô trước, còn tâm sự với cô rất nhiều điều.

Anh từng nói với cô là anh đồng cảm với cô lắm, vì ba của anh cũng mất sớm vì bệnh, anh phải một mình đi làm để nuôi mẹ.

Niall còn hỏi cô về sở thích của con gái ngày nay, vì anh muốn tỏ tình với một cô gái gần nhà.

Engfa nghe xong thì dở khóc dở cười.

Cô nào biết được con gái ngày nay thích gì.

Bản thân cô cũng là con gái, nhưng dạo gần đây toàn tìm hiểu về trẻ nhỏ, vì mục đích công việc thôi.

Nhưng cô cũng nói ra vài thứ mà cô biết cho anh Niall nghe.Có một điều cô không ngờ, đó là bọn trẻ trong xóm còn biết nhiều về chuyện tình cảm hơn cả cô.

Chỉ là cô vô tình hỏi mà tụi nhóc tì đã lũ lượt kéo nhau thành một đám đứng trước mặt cô, giảng cho cô nghe bài ca về tình yêu.

Engfa thấy thật nực cười, vì bản thân cô lại ngồi lắng nghe rất chăm chú gần hai giờ đồng hồ chỉ để nghe những đứa nhóc tì mà tuổi đời quá dày dặn kinh nghiệm kia nói.Càng không thể tin được, Niall thật sự làm theo lời của bọn trẻ, cơ vậy mà cô gái đó lại chấp nhận, làm anh ta vui sướng đến nỗi cảm ơn cô liên tục.

Engfa cũng không biết nói gì.

Đúng là trên đời này, cái quái gì cũng có thể xảy ra được!- Há cảo sao?

Nghe có vẻ ngon đó nha.- Anh ăn không?

Em làm cho anh một phần nha?- Haha, thôi được rồi, cảm ơn cô.

Cô cứ làm cho cô chủ nhỏ nhà tôi ăn là được rồi.Engfa làm vài món ăn nhẹ cho bữa sáng của Charlotte rồi bắt tay vào làm há cảo.- Chị Fa ơi, chị đang làm gì vậy?

- Charlotte một tay ôm gấu bông, một tay cầm lát bánh mì, vừa ăn vừa hỏi Engfa.- Chị đang làm há cảo cho Char nè.Engfa mang nấm mèo ngâm nước, rồi bào vỏ cà rốt và tách hạt bắp cho rời ra, sau đó xắt lần lượt nguyên liệu thành hạt lựu rồi bỏ vào thịt heo băm sẵn, cô nêm thêm một chút gia vị rồi để hỗn hợp đó sang một bên.- Ủa, cái này để làm gì vậy chị?

- Charlotte chỉ chỉ vào hỗn hợp đó, nhìn thấy nhiều màu sắc mà tò mò.- Đó là phần nhân của há cảo.

Bây giờ chị bắt đầu gói nó nè.Engfa thoa một chút bột lên hai bàn tay, rồi cầm lấy phần vỏ bánh để lên, múc một ít nhân hỗn hợp cho vào, tay còn lại khéo léo gấp vỏ bánh lại, còn nắn nắn cho hai mép bánh không bị rời ra khi nấu.- Oa, hay quá!

Cho Char làm với!- Char phải đi cất con gấu bông trước đã, để không thôi bé Jippo sẽ bị dơ đó!

- bé Jippo là tên con gấu bông mà Charlotte lúc nào cũng ôm bên mình.

Em nói đó là vật bất ly thân của em nên không thể rời xa được, trừ khi đi tắm.- Ơ, nhưng không có em bên cạnh, bé Jippo sẽ buồn lắm...

- Charlotte tiếc nuối nhìn con gấu bông đó.- Nếu vậy thì chị sẽ không cho Char làm đâu.- Hm...

- Charlotte đắn đo một hồi rồi ôm con gấu bông đó ra ngoài phòng khách.- Jippo ngoan nha.

Char đi làm há cảo, một chút sẽ quay lại với Jippo liền.

- dặn dò con gấu bông xong, Charlotte tung tăng đi vào trong bếp.- Trước tiên là em phải rửa tay đã.

Bàn tay phải sạch thì thức ăn làm ra mới đảm bảo an toàn, không sợ bị đau bụng.Engfa hướng dẫn Charlotte làm từng chút một, nhưng với tâm tư non nớt và bàn tay chưa một lần vào bếp thì Charlotte chỉ có thể làm ra những chiếc há cảo nhỏ, tuy tạo hình của nó không được đẹp lắm nhưng không quan trọng, dù sao cũng chỉ cần làm đầy bao tử là được.Làm ra được rất nhiều há cảo, Engfa quyết định làm thành ba món, một phần thì cô mang đi hấp, một phần để lúc trưa mà chiên, còn lại thì nấu với cải thìa thành món nước.Sau một thời gian, Engfa lấy há cảo từ xửng hấp ra, khói bốc lên nghi ngút cùng hương thơm thanh nhẹ toả ra làm Charlotte vô cùng thích thú.- Char ngồi xuống đi, chị đi làm nước tương cho em.Engfa cầm một chén nước tương có pha chút đường rồi mang ra bàn.- Char ăn thử xem có ngon không nha.

- Engfa dùng nĩa, xắn một phần há cảo vừa đủ, thổi một chút rồi đút cho Charlotte.- A a, hơi nóng!

Nhưng mà ngon!

- Charlotte cười hì hì rồi tiếp tục ăn hết số há cảo còn lại trong dĩa.---------------------------------------Chiều đến, mẹ của Charlotte đi làm về, thấy một nồi há cảo liền bất ngờ.- Đây là cô làm sao?- Dạ, có Charlotte làm cùng nữa, thưa bà chủ.- Đúng đúng đó mẹ.

Mẹ thấy Char có giỏi không?

Cục há cảo này là Char nắn cho mẹ đó!

- Charlotte chỉ tay vào một cục há cảo to nhất trong nồi, rất tự hào mà khoe khoang với mẹ.- Ừ, Char của mẹ giỏi lắm!

- bà xúc động không thôi.

Cục há cảo đó có kích thước hơi doạ người một chút, nhưng là do con gái của bà làm, lần đầu tiên mà con gái bà làm thức ăn nên bà vô cùng cảm kích Engfa, nhờ cô mà Charlotte dường như có sức sống hơn.---------------------------------------Để hai mẹ con Charlotte ngồi ăn rồi, Engfa mới mang một phần há cảo ra đưa cho Niall.- Ơ, chằng phải tôi đã nói là không cần rồi sao?

Tại sao còn mang ra đây?- Em cố ý làm dư ra mà.

Em không có làm cho anh đâu, em làm cho mẹ của anh, hy vọng bác không chê.Niall nhận thấy phần há cảo còn nóng hổi đó thì cảm ơn Engfa rối rít, mau chóng chạy về nhà mà cho mẹ ăn.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 5


Từ cái ngày mà Engfa làm há cảo cho Charlotte thì em ngày nào cũng kè kè bên cạnh cô ở trong bếp, nhìn đủ thứ được bày ra mà mắt sáng rỡ.- Chị Fa ơi, hôm nay chị làm món gì vậy ạ?

- tay vẫn ôm con gấu bông trong lòng, Charlotte đưa mắt nhìn tất cả nguyên liệu được cô bày ra trên bàn.- Ơ, cái này là cái gì vậy chị?

Nhìn ngộ ngộ...

- Charlotte chỉ chỉ.- Cái đó là khoai lang tím đó tiểu Char.

Ngon với bổ lắm.- Khoai lang tím hả?

Tại sao lại gọi là khoai lang tím vậy chị?-...

Tại nó có màu tím đó em.- Vậy có khoai lang xanh không chị?

- Charlotte thích thú, lăn mấy củ khoai trên bàn.-...

- Engfa không thể trả lời được mấy câu hỏi gần đây của Charlotte nữa rồi.- Aaa, có sữa nè!

Char uống được không vậy chị?- Được.

Duyên ngồi xuống ghế đi, để chị đổ sữa ra ly cho Char uống.Engfa đi đến kệ đựng ly, lấy ra cái ly màu xanh lam của Charlotte, đổ ra cho em rồi cô bắt đầu làm thức ăn tiếp.Engfa lột vỏ của khoai lang tím thật tỉ mỉ, cắt cả những phần bị hư ra.

Cô cẩn thận cắt thành từng lát để dễ hấp rồi cho vào trong xửng.- Chị ơi, Char uống xong rồi!

- Engfa vừa bật bếp lên thì Charlotte đã đứng ở sau lưng cô rồi.- À, đưa đây chị dẹp cho.

Mà sau này phải ăn uống cẩn thận hơn nha, uống sữa mà dính lên trên miệng hết rồi kìa.

Để chị lấy khăn lau cho.- Không cần đâu, để Char tự lau!Charlotte nói rồi, đưa lưỡi lên mà liếm sạch phần sữa trên miệng mình.

Engfa thấy em đáng yêu như vậy, nhịn không được mà xoa đầu em.Đến khi khoai đã chín, Engfa lấy số khoai đó ra.

Khói từ xửng hấp nghi ngút bóc lên làm Engfa thích thú, đưa tay chạm vào nhưng vì nó quá nóng nên Charlotte đã bị phỏng.- Aaa, huhu, đau quá!Engfa đang đi lấy cái tô để đổ khoai ra thì nghe tiếng Charlotte khóc, liền nhanh chân đến xem.- Đưa tay chị xem nào.

- Engfa liền dúi tay em vào vòi nước lạnh mà xả xuống, vết bỏng không quá nặng nên rất nhanh đã hết đau.- Còn đau không?

- Engfa cầm lấy khăn tay, chầm chậm lau đi ngón tay bị bỏng của Charlotte.- Ưm...còn hơi đau.

- Charlotte đưa tay lên miệng, định ngậm thì Engfa đã ngăn lại.- Không được, ngậm tay như vậy sẽ không sạch.

Em ở yên đây, chị lấy nước đá cho em.Engfa lấy một ít nước đá cho Charlotte, nhưng không ngờ em lại lén lấy mấy cục bỏ vào trong miệng.

Engfa vừa quay qua quay lại, thấy nước đá trong thau đã gần như vơi đi phân nửa, liền nhìn qua thì thấy hai gò má của em phình ra.- Ưm...em...em...không có...lấy nước đá...của chị đâu!

- Charlotte lắc đầu lia lịa, tay còn bụm miệng lại.Engfa thấy em che giấu tội lỗi mà lộ như vậy, chỉ biết cười cho qua rồi đi lấy một ít nước đá để vào lại.- Muốn nhai nước đá thì nói chị, nhưng mà mai mốt nhai ít thôi, không thì răng của em sẽ bị hư đó, biết chưa?

- Engfa còn cố ý véo vào má của em, nhưng do em đang ngậm nước đá, bị tê bên trong nên em la nhưng chỉ ú ớ.- Ô...ô...au...em! (Ô ô đau em!) - Charlotte hai tay ôm má lại, còn trừng mắt nhìn Engfa.Cô cười cười nhìn em rồi quay sang làm việc của mình.

Cô cầm nĩa để tán nhuyễn khoai lang đã hấp.- Chị Fa ơi, chị đang làm gì vậy?

- vẫn còn một ít nước đá trong miệng nên Charlotte không nói rõ được.- Chị đang tán nhuyễn khoai nè.- Ưm, nhìn ngon quá à!

Cho em ăn một miếng được không?Engfa lấy miếng khoai mới hấp, thổi một chút cho nguội rồi đút em ăn.- Ngon!

- Charlotte đột nhiên vỗ tay một cái bốp làm Engfa hết hồn.'Lâu ngày chắc đứng tim mà chết thôi...' - Engfa than thầm trong lòng nhưng rồi lại để tâm, dồn sức mà làm món bánh.Số khoai đã được tán nhuyễn thì Engfa đổ thêm sữa tươi, bột mì và cho thêm hai quả trứng vào, và cô chỉ có thể làm được phân nửa số khoai đã mua, nửa còn lại đã chui xuống dạ dày của Charlotte hết rồi.Engfa đem hỗn hợp đó đi hấp rồi quay sang Charlotte.- Em ăn như vậy thì no mất rồi, một lát làm sao ăn bánh được đây?- Ưm, chị không cần lo cho Char đâu!

Char ăn được hết luôn á!

- Charlotte nói rồi còn minh hoạ, tay xoa xoa cái bụng của mình.

Đúng là bụng của em xẹp thật, nhìn như chưa được ăn gì!Trong thời gian chờ đợi, Engfa đi làm cho em một ly nước ép hoa quả.

Charlotte là người rất thích ăn bánh ngọt nhưng lại không thích uống đồ uống quá ngọt.

Nhớ có một lần, do cô không biết mà bỏ nhiều đường vào ly nước ép, kết quả là em chỉ uống một ngụm liền như bị sặc, phun ra hết trên bàn.

Engfa có nếm thử, vẫn ngon cơ mà, rất vừa miệng nữa là.

Đến khi hỏi mẹ của em, bà lý giải một chút, căn dặn một chút thì Engfa mới hiểu ra.

Vì ngày xưa em uống nước ép hoa quả đóng chai, vị ngọt gắt trong đó làm cổ họng của em bị khó chịu suốt mấy giờ liền, thậm chí còn làm em nói chuyện cũng gặp khó khăn nên em rất sợ uống đồ ngọt, bao gồm cả nước uống có gas.- Em uống trước đi rồi chị lấy bánh ra cho ăn.Charlotte nhìn ly nước ép màu sắc bắt mắt kia, hào hứng mà uống hết trong một lần, còn không khách khí mà hà hơi ra một tiếng, tay vỗ vỗ cái bụng của mình vài cái.Engfa lấy bánh đã được hấp chín ra, lấy dao cắt thành khúc vừa ăn rồi sắp ra dĩa, rưới thêm một ít sữa đặc rồi mang ra cho Charlotte.- Em ngồi ngay ngắn lại một chút, chị đút cho em ăn nè.Charlotte nghe vậy, tay ôm gấu bông, ngồi thẳng lưng chờ Engfa.

Cô phì cười một tiếng rồi xắn một miếng bánh đưa lên miệng em.- Ưm, bánh này không có kem, nhưng ăn vẫn ngon.

- cứ như thế mà hết một đĩa bánh.---------------------------------------Hôm nay là ngày Engfa lãnh lương.

Cầm số tiền trong tay, đúng là nặng thật!

Cô chỉ giữ cho bản thân phân nửa, nửa còn lại cô sẽ mua đồ cho những người khác.

Engfa thấy gần vào năm học rồi nên cô đi mua rất nhiều tập và viết cho mấy đứa nhỏ trong xóm, còn mua gạo cho mấy cụ già hàng xóm.

Engfa nhìn thấy họ thì thương không kể hết.

Bản thân cô phải sống một mình, làm cái gì cũng một mình, sức trẻ cơ mà có nhiều lúc còn chán đây.

Trong khi những người kia, có ba mẹ lại không ở cùng, không chăm sóc, thậm chí còn không thèm nhìn mặt, dựng vợ gả chồng xong là mỗi người ai nấy cũng đều đi biệt tăm biệt tích, để lại ba mẹ già trong cái xóm nghèo này.

Engfa vì thương họ cũng thương mình, không còn ba mẹ thì xem họ như người thân, phụng dưỡng họ thay cho những đứa con bất hiếu kia.Trên đường về nhà, Engfa ghé vào văn phòng phẩm mua tập và viết, xong lại sang tiệm tạp hoá đối diện mua gạo rồi tay xách nách mang mà về.Vì chỉ mới hơn sáu giờ chiều, còn khá sớm nên tụi nhỏ đều tụ lại ở khoảng sân trống trước nhà mà chơi.- Mấy đứa đâu hết rồi?

Ra đây mau lên!

Chị có mua quà tặng cho mấy đứa nè!Tụi nhỏ đang cậm cụi với mấy viên bi, liền bỏ xuống hết mà chạy ra với Engfa.- A, chị Fa!

Để em xách phụ chị cho!Tụi nhỏ giúp cô để đồ xuống, sau đó thì mắt đứa nào cũng sáng rực lên.- Oa!

Tập siêu nhân kìa!- Có cả búp bê nữa!- Mỗi đứa lấy hai quyển tập với hai cây viết, nhớ là hai quyển tập với hai cây viết nha!

Đứa nào lấy hơn là chị "xử" đó!Tụi nhỏ dạ vâng rối rít.

Engfa biết mấy đứa nhóc tì này không dám làm sai ý cô nên rất thản nhiên để tụi nhỏ tự làm, còn cô thì mang gạo đến cho người khác.- Bà Hai ơi, con mang gạo qua tặng bà Hai nè!- Engfa đó hả con?

Phiền phức như vậy làm gì?

Con qua thăm bà Hai là bà Hai vui rồi, cần gì mang gạo qua?

- bà Hai cũng có tuổi, sức khoẻ càng yếu dần mà con cái lại không đếm xỉa đến.

Engfa còn biết được lưng của bà Hai thường xuyên nhức mỏi, mỗi đêm cô hay qua để xoa bóp cho bà nữa.- Hì hì, không có gì đâu.

Hôm qua con thấy gạo của nhà bà Hai sắp hết rồi, nên mua cho bà mấy kí, để có dịp con còn qua ăn ké nữa chứ!- Haiz, con bé này!

Lúc nào mua xong cũng nói như vậy, nhưng có lần nào thấy qua ăn đâu.- Tại con đi làm mà.

Nhưng bà Hai yên tâm đi, lần tới nhất định con sẽ ăn mà.- Nói phải giữ lời đó nha.

- bà Hai thật sự rất cảm kích Engfa, không phải ruột thịt nhưng lại luôn quan tâm đến bà, cũng an ủi phần nào cho bà.- Mà con nói nha bà Hai.

Bà Hai có tuổi rồi, đừng có đi lụm ve chai nữa, gọi điện kêu con cháu về nuôi bà.- Thôi, con đừng có nhắc tới thằng trời đánh đó nữa.

Bà Hai thà rằng không có nó, chứ có rồi lại mệt thêm thôi.Engfa biết cháu của bà Hai là ai, thậm chí còn có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với hắn.

Đúng!

Không ai xa lạ, chính là cái người đã hại cô mất việc ở tiệm tạp hoá, hại luôn cả việc cô bỏ mất nửa tô hủ tíu thơm ngon giữa chừng!

Cái tên đó không mấy tốt đẹp gì, chỉ toàn đi ăn bám người khác, ỷ bản thân có chút sức lực liền ăn hiếp người ta, để người ta làm thay mình.

Chưa kể, có mấy hôm không có tiền, hắn liền chạy về mà lấy hết tiền của bà Hai dành dụm.

Bà cầu xin hắn đừng có lấy đi hết vì đó là tiền mà bà mua thuốc, nhưng vì túng quá nên hắn đẩy bà ra.

May sao, lúc đó Engfa vừa về, liền nghe lớn tiếng mà chạy vào giật lại, còn kèm thêm một lời cảnh cáo rồi đuổi hắn ta ra ngoài.Cũng vì việc đó mà hắn ôm mối thù với Engfa.

Cô cũng không quan tâm đến cái gọi là thù hằn gì, nhưng chí ít đã là con cháu thì phải nên chăm sóc cho bà, chứ hở một chút là tiền, hở một tiếng cũng là tiền.

Bà Hai đã già đến đầu bạc trắng rồi, làm gì có tiền mà cung phụng cho hắn?- Để mai mốt con gặp anh ta mà nói chuyện!

Không thể để bà sống một mình như vậy được!- Không cần đâu, Engfa à.

Bà cũng sắp gần đất xa trời rồi, không có nó, có khi tuổi thọ bà còn kéo dài hơn.

Có con bên cạnh bà là bà đủ mãn nguyện rồi.Engfa cũng không dám hứa hẹn nữa, vâng lời rồi trò chuyện cùng bà Hai một lúc mới ra về.Engfa khi về nhà, lại lên mạng xem công thức nấu ăn.

Cô dám cam đoan mình sắp thành đầu bếp mất rồi!

Từ khi làm bảo mẫu cho Charlotte, ngày nào Engfa cũng xem hướng dẫn nấu ăn, rồi hướng dẫn làm nước ép hoa quả.

Và hôm nay, Engfa đang xem công thức làm trân châu!
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 6


- Char à, ngoài việc xem hoạt hình, bình thường em còn làm gì không?- Ưm...chị đợi em một chút.

- Charlotte nuốt miếng bánh rồi ngồi nghĩ ngợi rất lâu.- Không làm gì cả!

A!

- Charlotte hào hứng trả lời, còn chỉ tay vào miệng mình để Engfa đút bánh vào.Kể từ khi làm ở đây thì Engfa đã theo Charlotte được hơn hai tháng rồi, ngoại trừ ngày đầu không biết gì thì những ngày sau, em đều ngồi bên cạnh cô.

Có hôm thì Charlotte cùng cô làm bánh, có hôm thì làm thức ăn, có khi còn bảo cô phải ngồi xem hoạt hình với em đến tận nửa ngày.

Nhiều lúc, Engfa rất cảm phục Charlotte, có thể dành ra một ngày mấy tiếng liền để xem hai con thú hoạt hình rượt nhau chạy vòng vòng.

Ngẫm một hồi, tư tưởng của một đứa trẻ lên năm, cũng chỉ đơn thuần đến vậy mà thôi.

Cũng tốt, cứ mãi là một đứa trẻ như thế lại không phải là chuyện tồi gì.

Trẻ con thì không cần phải đi ra ngoài kiếm tiền, không cần phải lo toang những bộn bề ngoài xã hội, hơn nữa chúng lại yêu ghét rạch ròi và không biết nói dối.Cơ mà, tuổi thơ của cô, lúc năm tuổi thì như thế nào nhỉ?

Một cô bé luôn được mẹ chải chuốt, chăm sóc chu toàn mọi thứ, dù rằng lúc đó nhà không khá giả gì.

Ba thì rất hăng say làm việc, dù có mệt cũng không than vãn trước mặt cô.

Buổi tối, ba người cùng nằm trên một chiếc nệm cũ, tuy chật nhưng lại ấm cúng vô cùng.

Rồi ba sẽ hào hứng mà hô to "Không ngừng phấn đấu!

Không ngừng phấn đấu!".

Ba hứa sẽ xây cho mẹ một gian bếp thật đẹp, hứa mua cho cô một chiếc xe đạp để đi học.Cuộc sống vốn trêu người, chưa kịp xây bếp thì mẹ đã bị một cơn bạo bệnh làm cho cơ chân bị teo lại, ba vì chăm sóc mẹ, lẫn kiếm tiền cho Engfa đi học, lao lực mà mất trước cả mẹ.

Mẹ cũng không nỡ để Engfa ở lại một mình, nhưng bà đã không thể nào gắng gượng được thêm nên cũng đành bỏ lại cô giữa cuộc đời này.Một Engfa mười tuổi, một tuổi đời còn quá nhỏ để có thể tự sinh sống, tự phát huy khả năng sinh tồn của bản thân...- Chị Fa!

Chị Fa!

Chị Fa!- À, ừ.

Hả?

Chị nghe nè?

- Engfa bị Charlotte lay mà choàng tỉnh.

Cứ hễ nhắc đến tuổi thơ thì cô lại nhớ đến những ngày tháng đó.

Phải chi, cô cũng như Charlotte, chỉ nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc vào lúc năm tuổi thì hay biết mấy...- Đút bánh cho em đi!- Ừ.

Mà Char nè, em có muốn học không?- Học?

Học cái gì vậy chị?- Ừm, thì học chữ nè, học cách để đọc nè...Engfa cũng chỉ bất chợt mà suy nghĩ đến.

Cô muốn hỏi như vậy là vì sau này, lỡ như có ra đời thì em còn có hiểu biết với người ta, biết được mặt chữ cũng có thể sinh tồn.- Ưm, mẹ của Char đã dạy cho Char biết chữ rồi nha!

Mẹ còn nói là Char học rất nhanh luôn đó!

- Charlotte tự hào mà khoe khoang với Engfa.- Vậy Char có biết viết chữ không?- Biết chứ!

- chỉ là chữ không quá đẹp...- Char có biết đọc không?- Char biết đọc mà!

- chỉ là đọc hơi chậm thôi...- Vậy một lát nữa, Char đọc truyện cổ tích cho chị Fa nghe nha?- Hửm?

Truyện cổ tích?- Ừ, truyện cổ tích!

Chị có mua hai quyển sách, một lát nữa Char đọc cho chị nghe nha?- Dạ được!Nhưng mà...---------------------------------------- Ngày xửa...ngày xưa, tại...một...toà lâu đài...có một bà...phù thủy...Engfa đã ngồi nghe và đợi em đánh vần từng chữ liền hiểu được.

Tại sao cô lại tin lời một đứa trẻ năm tuổi vậy chứ?- Thôi, không cần đọc nữa đâu.

- Engfa đi đến, đóng cuốn sách trong tay Charlotte lại.- Ơ, Char đang đọc mà?- Trước khi Char đọc truyện cổ tích cho chị Fa nghe thì chị sẽ dạy chữ lại cho Char.Engfa lấy ra một quyển tập và một cây bút chì để xuống trước mặt Charlotte.

Em rất khó hiểu mà nhìn cô, rồi cô lại mang một chiếc bàn nhỏ đặt trước mặt em, còn ngồi bên cạnh em.- Bây giờ, chị sẽ dạy Char viết chữ nha.

Char thử viết chữ a, chữ b, chữ c cho chị xem nào.Charlotte nghe xong liền gật gù, nghĩ ngợi một lúc rồi cầm cây viết chì lên mà viết, nét chữ nguệch ngoạc nhưng vẫn có thể nhìn ra được.- Khi viết, em phải cầm viết cho chắc tay, tay còn lại thì giữ quyển tập để khi viết, quyển tập sẽ không bị dịch chuyển...Engfa vòng ra đằng sau, một tay thì cầm lên tay cầm bút của em, một tay thì để tay lên cùng một chỗ của em trên quyển tập, cứ thế mà viết hết bảng chữ cái.

Và sau đó, Engfa để Charlotte tự viết lại bảng chữ cái một mình, còn cô bên cạnh quan sát em.- Ừm, như vậy là tốt lắm rồi đó!

- Engfa cầm quyển tập lên, nét chữ vẫn còn chưa rõ lắm nhưng đã có tiến bộ hơn so với ban đầu rồi.- Hì hì, nhưng mà, đau tay...

- Charlotte được khen thì vô cùng thích thú, nhưng dùng sức để đè tay mà viết như vậy làm em có chút khó chịu.- Để chị xoa tay cho Char nha.Engfa không đợi em đồng ý, liền cầm hai bàn tay em đặt lên tay mình mà xoa.

Tay của em mịn màng, toả ra độ ấm, lại còn thoảng hương sữa tắm nhẹ nhàng, làm nhất thời Engfa không muốn buông ra.

So với em, bàn tay cô đã chai sần đi, không nhiều nhưng khi sờ vào lại cảm giác được độ nhám của nó.Những ngày sau đó, chữ của Charlotte đã tiến bộ hơn rất nhiều, còn được Engfa dạy cho viết chữ kiểu, chữ hoa.- Thật sự cảm ơn cô, Engfa!

- mẹ cầm quyển tập mà Charlotte mang tới để khoe khoang với bà, nhất thời bà không kiềm nổi xúc động.- Dạ, không có gì đâu, thưa bà chủ.

Tại con thấy chỉ để em ấy xem ti-vi hoài thì không tốt cho mắt, nên con dạy em ấy viết chữ thôi ạ.- Mẹ ơi, mẹ thấy chữ của Char viết có đẹp không?- Đẹp, đẹp lắm con gái!

- bà hạnh phúc mà hôn lên trán của em như tán thưởng.- Mẹ ơi, ngày mai chị Fa còn dạy con đọc truyện cổ tích nữa đó mẹ.

Để chị Fa dạy xong, mỗi tối con sẽ đọc truyện cho mẹ nghe, để mẹ dễ ngủ nha!Bà ngậm ngùi, không biết nói gì, chỉ gật đầu thôi, nhưng nội tâm bà đang rất muốn khóc, chỉ là trước mặt đang là Engfa, bà không thể khóc được...Tối đó, bà có mời Engfa ở lại ăn tối nhưng cô lại từ chối, bảo là hôm nay có việc bận.- Chị Fa không ở lại ăn tối với mẹ và em sao?

- đi ra đến cổng rồi mà Charlotte còn chưa chịu buông tay Engfa ra.- Char ngoan nè, vào nhà với mẹ, ăn cơm với mẹ cho mẹ vui.

Hôm nay chị có hẹn mất rồi, nên là hẹn Char với mẹ dịp khác nha.Charlotte nghe vậy thì bĩu môi, luyến tiếc buông Engfa ra.- Chào bà chủ, con về.- Ừ, cô về đi.- Ngày mai gặp lại em nha, Char!- Char chào chị!Engfa mau chóng đi về nhà, còn ghé sang khu chợ chiều để mua một ít thức ăn.

Hôm nay, Engfa có hẹn ăn cơm với bà Hai nên không ở lại với mẹ con Charlotte được, phần nữa là vì cô ngại nên tốt nhất là đi về cho lành.- Trời ơi, bà nói là để bà làm cho.

Con mới đi làm về mệt mà còn nấu đồ ăn như vậy, cực lắm.

- bà Hai giật đôi đũa trên tay Engfa.- Có gì đâu bà Hai.

Con là Engfa Waraha mà, sức khoẻ con còn ghì nổi con trâu nước nữa!

- Engfa lấy lại đôi đũa, tiếp tục xào rau củ.- Nhưng mà bà nói để bà mời, rốt cuộc con lại mua đồ về hết, còn đi nấu nữa...- Thì con qua nhà của bà Hai, ngồi tại nhà bà Hai, vậy là bà đang mời con ăn rồi đó.

Với lại, bà đi lên nhà đi, ở dưới bếp khói lắm.- Engfa à, có con thật sự tốt biết mấy.

Phải chi con là cháu của bà thì bà đỡ khổ rồi.- Thì bây giờ con vẫn là cháu của bà mà.

Bà đừng suy nghĩ nhiều nữa.

- Engfa còn lu bu với nồi cơm bên cạnh, lửa cứ tắt làm cô phải thổi đi thổi lại không biết bao nhiêu lần.- Haiz, phải chi, con là cháu dâu của bà thì hay biết mấy!*Khụ khụ* - Engfa đột nhiên ho sặc lên vài tiếng.'Lấy cháu của bà, con thà ở giá đến già còn sướng hơn' - tay cô còn không ngừng lau mồ hôi trên trán, mệt cho cái suy nghĩ "táo bạo" của bà Hai.---------------------------------------- Bà Hai ăn cá đi, xem có ngon không?- Ừ ừ để bà ăn.- Bà ăn thử món này đi, xem có vừa miệng không?Mỗi một câu, Engfa lại gắp vào chén của bà Hai một ít thức ăn.- Engfa à, con cứ việc ăn đi, để bà tự ăn được rồi mà.Bà Hai nhìn đứa trẻ trước mặt, thấy nó cứ cười cười nhưng bà biết nó cũng buồn lắm.

Già thì có cái buồn của già, tuổi trẻ cũng có cái buồn của tuổi trẻ.

Bà dù sao cũng lớn tuổi, nhưng ít ra thì quãng thời gian trước còn được sống với con, với cháu.

Còn Engfa, một đứa trẻ ngây ngô lại phải bươn chải cho cuộc sống, làm nhiều thứ, làm đến đầu tắt mặt tối, có một chút tiền lại mua cái này cái kia rồi chia cho người dân ở cái xóm nghèo này, tầm hai mươi hộ thôi, nhưng ai nấy cũng từng được Engfa mua đồ ăn cho, rồi còn chơi với lũ trẻ nữa.

Càng nghĩ, bà càng thương Engfa...
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 7


Kể từ ngày hôm đó, Charlotte bắt đầu thích thú với việc viết chữ.

Em có thể ngồi luyện viết chữ cả tiếng đồng hồ, còn rất thích khoe cho mẹ và Engfa xem, thậm chí, em còn viết cả tên hai người ra.- Oa, Char giỏi quá nè.

Hôm nay tạm ngưng viết chữ nha.

Chị sẽ dạy cho em cách đọc.- Dạ!

- Charlotte rất vui.

Em đem quyển tập cất lên kệ, rồi mang quyển truyện cổ tích mà Engfa mua cho, đưa xuống chỗ cô.- Ngoan lắm.

Bây giờ Char ngồi kế bên chị nè.Hai người mày mò, đọc xong một câu chuyện cũng đã là một tiếng sau.- Hôm nay Char giỏi lắm.

Em có muốn được thưởng gì không?- Hm...Char muốn xem ti-vi!- Xem ti-vi sao?

Được rồi.Engfa dẫn Charlotte xuống phòng khách, để em tự bật ti-vi, còn cô thì vào bếp để làm nước ép cho em uống.

Hôm nay là ngày em được phép ăn bánh kem, vì để thưởng nên cô làm thêm nước ép.

Dù sao, em cũng đã học rất chăm chỉ rồi.Cô bưng phần bánh kem và ly nước trái cây lên cho Charlotte, thấy em rất chăm chú vào ti-vi.

Cô cũng nhìn lên, thấy trên màn hình đang chiếu mấy bộ phim tình cảm.

Thời đại nào cũng vậy, con người luôn muốn đi tìm cho mình một tình yêu đích thực, một hạnh phúc đời thường và một cái kết viên mãn.

Phim ảnh nói riêng hay nghệ thuật nói chung, đều là lấy từ hiện thực mà cấu thành nên tác phẩm.

Mỗi thời mỗi thế mỗi đổi thay!

Ngày xưa chưa có thịnh hành thiết bị công nghệ thì dùng văn học để biểu đạt tình yêu.

Ngày nay hiện đại hơn, mang lên phim ảnh cho sống động và sắc nét.

Nhưng đối với Engfa, cô không hay xem thể loại tình cảm này, cũng rất ít khi xem phim.

Cả ngày đi làm về, mệt đến muốn thở không thông, Engfa chỉ muốn nằm vật ra mà ngủ ngay, thời gian đâu nữa mà xem phim?Thế mà, Charlotte lại vô tình bấm vào kênh phim truyền hình.

Vẫn là những tình tiết đó, vẫn là những câu thoại quen thuộc, nhưng đối với một đứa trẻ mãi không thể trưởng thành như Charlotte, thì đây lại là một điều vô cùng thú vị và mới lạ!

Con nít mà, luôn muốn tò mò về thế giới xung quanh chúng, luôn muốn tự khám phá ra những gì trong tầm ngắm của chúng.

Và đương nhiên, Charlotte là không ngoại lệ.- Em đang xem gì vậy Char?-...Charlotte vẫn dán mắt vào ti-vi.

Engfa không thấy em trả lời thì đặt thức ăn xuống bàn rồi ngồi cạnh em.- Em thích xem những phim này sao?-...- Nhưng mà em còn nhỏ, không nên xem phim tình cảm đâu.Charlotte nghe vậy, từ từ chuyển lại kênh mình thường hay xem.

Vẫn là phim hoạt hình đó, chỉ là có thêm một nhân vật tham gia vào cuộc rượt đuổi chung mà thôi.Charlotte thì xem ti-vi, Engfa thì đút bánh kem cho em ăn.

Cơ mà, cách ăn bánh kem của Charlotte hơi lạ, em sẽ ăn phần bánh trước, rồi tiếp đến là phần nhân và ăn phần kem sau cùng.

Đến khi ăn hết đĩa bánh kem đó rồi, Charlotte bỗng nhiên tắt ti-vi, xoay mặt qua nhìn cô.

Engfa cũng nhìn em, không hiểu vì sao em lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy.- Sao vậy?

Em xem em không cẩn thận, làm kem dính hết lên miệng rồi nè.

Muốn chị lau...Engfa còn chưa kịp nói hết câu đã bị Charlotte chặn lại.

Cô mở to đôi mắt của mình, rất bất ngờ với hành động của em.Charlotte, em ấy...đang hôn cô!?Đúng, Engfa không hề lầm!

Charlotte chính xác là đang hôn cô đó.

Cô cứ tưởng bản thân bị mệt nên hoa mắt, nhưng nhìn gương mặt của em đang đối diện, gần sát với cô như vậy, Engfa muốn phủ nhận cũng không thể.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được độ mềm của môi em, vị ngọt của kem còn vương trên đôi môi ấy cũng dính lên môi cô.

Nhưng là do phần kem, vì nó mà môi Engfa trơn hơn, nên cô vô tình hơi mở miệng ra mà khiến nụ hôn vào sâu hơn.

Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ Engfa đang cưỡng ép trẻ nhỏ mất!Nhưng mà, nụ hôn này là nụ hôn đầu đời của cô, cảm giác rất mới lạ, cũng rất thấp thỏm trong lòng.

Cô cảm nhận được vị ngọt, từ kem và cả từ môi của em nữa.

Nhưng Charlotte lại dứt ra trước, để lại Engfa vẫn còn sững sờ.

Cô sờ lên môi mình, ú ớ không thành tiếng.- Chị Fa, ban nãy em xem trên ti-vi, người ta nói nụ hôn đầu rất quan trọng.

Vậy nên là em nhờ chị giữ nó giúp em, khi nào có người yêu thì em sẽ tìm chị mà đòi lại.Oh, có việc này nữa hả?

Hôn rồi mà còn đòi lại?

Cơ mà, em cũng giữ nụ hôn đầu của cô, vậy sau này cô có được đòi lại hay không?- Tại sao em lại...- Ngoài mẹ ra thì chị là người mà em tin tưởng nhất!

Em nhờ chị giữ cũng không sợ bị mất nữa, haha!Charlotte thì cười vui vẻ, còn Engfa chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Nụ hôn đầu của cô, cư nhiên lại trao phải cho đứa bé này!

Ông Trời à, ông đang trêu con phải không?Engfa vì phần kem dính lên trên vành môi, đưa lưỡi lên liếm luôn cho tiện, nhưng chợt nhớ đến cảm giác hôn môi lúc nãy mà cô dừng lại.

Tốt nhất là nên lấy khăn giấy lau cho khỏi nghĩ bậy nữa!-

Sau này em không được xem phim tình cảm nữa đâu đó!- Ơ, tại sao vậy chị?

Em thấy nó hay mà?

- vô duyên vô cớ bị cấm đoán, Charlotte tỏ vẻ không hài lòng.- Lứa tuổi của em không phù hợp để xem!

- Engfa không để ý chứ, bây giờ mặt cô đã đỏ lên hết rồi kìa.- Hưm, nhưng em thấy nó hay mà~~.- Mai mốt chị sẽ tìm phim khác cho em xem, nhưng không được xem phim tình cảm nữa...- Í, chị Fa!

Sao mặt chị lại đỏ như vậy?

Ưm, còn hơi nóng nữa!

Chị có bị bệnh không vậy?Charlotte trong lúc Engfa đang nói, chồm người đến gần cô, tay lại chọt chọt hai má đỏ ửng của Engfa, giọng nói không thể che giấu được sự lo lắng.

Em còn bắt chước mẹ, đưa trán của mình đụng vào trán của cô, hại Engfa mặt đã đỏ, tim lại còn đập nhanh!- Hưm...trán của chị không có nóng!

Ơ, cả gương mặt của chị đều bị đỏ luôn này!- Không...không có gì.

Do trời nóng quá thôi, chị đi rửa mặt là sẽ hết ngay.Engfa vội đứng dậy, cầm lấy dĩa bánh đi xuống bếp mà rửa, sẵn làm hạ nhiệt gương mặt của mình.- Engfa à, mày đang suy nghĩ điều gì?

- cô tự hỏi trong lòng.---------------------------------------Tối đó, Charlotte cầm quyển truyện cổ tích xuống phòng của mẹ, nằm cạnh mẹ mà đọc cho mẹ nghe.

Tuy em không đọc được trôi chảy, nhưng ít ra cũng có thể đọc một câu hoàn chỉnh được.

Mẹ nằm bên cạnh, nghe em ngây ngô mà kể lại những câu chuyện cổ tích đó, bà không cần nghe nhiều vẫn cảm thấy được sẽ có kết viên mãn, và hơn hết là trong lòng bà đang vô cùng hạnh phúc.---------------------------------------Engfa sau khi về đến xóm thì tụ tập đám trẻ con ra.- Mấy đứa!

Lại đây chị hỏi chuyện một chút nào!Tụi nhỏ đang chơi với nhau, nghe Engfa kêu liền nhanh chân xúm lại, không lâu sau thì như một cuộc họp chợ.

Engfa ngồi trên bãi rơm, còn đám trẻ thì ngồi thành hàng bên dưới, đợi cô hỏi chuyện.- Trong mấy đứa em, có đứa nào từng hôn chưa?

- Engfa không biết tại sao cô lại hỏi vấn đề này.

Nhưng nhớ lại cái cách mà tụi nhỏ làm quân sư tình yêu cho Niall thành công đến thế, cô đã có cái nhìn khác về tụi nhóc trong xóm này.Càng không ngờ hơn là, hai phần ba trong số đó ban đầu còn cười cười, lộ vẻ bẽn lẽn e ngại, lúc sau lại giơ tay lên hết.Engfa nhất thời câm nín!Tụi nhỏ mới chừng mười tuổi thôi mà đã biết hôn rồi sao?

Engfa dù sao cũng hai mươi lăm hai mươi sáu, hơn tụi nó cả mười mấy năm, mà đến tận ngày hôm nay, vì cái suy nghĩ trẻ con của Charlotte, mới biết được hôn là như thế nào.- Mấy đứa...mới là học sinh tiểu học thôi đó!- Chị Fa à, tuổi tác đâu có quan trọng đâu!

Hôn là hôn thôi!

- một cậu bé dõng dạc nói.- Đúng rồi đó Đại Tỷ!

Hôn thì hôn thôi, có ai cấm học sinh tiểu học không được hôn đâu!

- một cậu bé khác, thân hình mũm mỉm đi đến bên cạnh Engfa và nói với cô.

Thằng bé đó sau khi bị Engfa "xử" một trận vì tội ăn hiếp bạn bè thì luôn miệng gọi cô là "Đại Tỷ".- Ý của chị là hôn theo kiểu...nam nữ đó!

Chứ không phải là hôn những người trong gia đình của mấy đứa.- Ôi Đại Tỷ ơi, hôn thôi đã là gì?

Có đứa còn có cả người yêu rồi đó!

- cậu bé mập mạp đó tiếp lời.- Còn có cả người yêu cơ á?

- Engfa trố mắt.- Hừ, em thấy chỉ có Đại Tỷ là còn ế thôi!

Đến giờ vẫn chưa nghe Đại Tỷ nói tương tư anh nào.- Chị không có tương tư ai thì làm sao mà nói!

Ê mà, chuyện đó cũng là chuyện riêng của chị!

Không cần đến em lo!Engfa đuổi tụi nhỏ về nhà ăn cơm.

Thật hối hận khi cô lại đi hỏi trẻ con vấn đề đó!

Engfa về nhà cũng chán, cô tiếp tục qua nhà bà Hai mà thực hiện công cuộc "ăn chực".- Ừm, bà Hai ơi...

- Engfa gắp một ít cơm đưa lên miệng, có phần ấp úng gọi bà.- Hửm?

Sao vậy Engfa?- Con có một số chuyện muốn hỏi, bà Hai giải đáp cho con nha?- Trời ơi, muốn gì thì cứ hỏi đi, bày đặt ấp a ấp úng làm gì?

- bà Hai cười cười nhìn Engfa.

Lần đầu bà thấy được vẻ e thẹn đó của cô, trong lòng không khỏi tò mò.- Bà Hai, con nghe nói hồi đó bà là cao thủ tình trường đúng không?- Haha, ai nói vậy chứ?- Thì, mấy bác nói cho con nghe.- Con hơi đâu lại tin lời mấy ông già lẩm cẩm, lộn gạo với nếp như vậy chứ!

Nhưng mà, mấy ổng nói cũng không sai gì mấy...haha!- Thật vậy hả bà?- Cứ coi như là vậy đi.

Mà sao lại hỏi bà như vậy?

Đang thích ai hả?- Dạ, không có.

Chỉ là, con muốn biết, nụ hôn đầu tiên của bà có cảm giác như thế nào thôi.- Nụ hôn đầu hả?

Để bà nhớ lại đã...

Nụ hôn đầu của bà là được trao cho mối tình đầu của bà.

Mối tình đó kéo dài đến tận năm năm.- Năm năm lận hả bà?

- Engfa kinh ngạc.- Ừ.

Người ta nói, tình đầu là tình khó phai.

Lúc hôn người đó, bà vẫn còn nhớ như in cái cảm giác môi bà chạm môi người đó, giống như mình vừa chạm đến đỉnh điểm của hạnh phúc vậy.

Còn nhớ lúc đó, người đó chủ động hôn bà, còn làm cho bà mặt đỏ tim đập nhanh.

Nhưng mà đâu thể nào biết được, tình đầu đó lại không phải mối tình đẹp nhất.

Thế nên là, Engfa, bà dặn nè.

Nụ hôn đầu là quan trọng lắm đó, nhất là con gái nữa.

Nó tuy không quan trọng bằng "lần đầu", nhưng nó sẽ lưu giữ rất nhiều trong tâm trí của con.

Để sau này khi nhớ lại, điều con nhớ đầu tiên sẽ là nụ hôn đầu.

Tin bà đi!Engfa gật đầu, khó khăn nuốt cục cơm vào miệng.---------------------------------------Tối đó, cô nằm trên nệm, trằn trọc mãi cũng không thể ngủ được.

Cứ mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh em hôn cô lại hiện lên, rồi lời nói của bà Hai cùng lũ trẻ cứ văng vẳng trong đầu cô.- Haiz, Engfa à, mày đang làm sao vậy nè?Nhưng cứ suy nghĩ mãi làm cô mệt mỏi mà ngủ lúc nào không hay.

Ngay cả trong mơ, cô còn thấy được cô đang cưỡng hôn em đến giật mình mà thức dậy.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 8


Engfa từ sau khi bị "tập kích" thì cô bỗng dưng muốn giữ một khoảng cách với Charlotte hơn.

Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao cô lại muốn tránh xa em ra.

Chỉ là, mỗi khi đứng cạnh em, cô không thể tập trung làm việc gì cả, trong đầu chỉ toàn nhớ lại cái cảnh mà cả hai đã "thân mật" ở phòng khách khi đó.Ban ngày thì còn có việc mà làm để đầu óc không rảnh rỗi, nhưng còn ban đêm thì sao?

Engfa cũng không còn nhỏ, thậm chí đã hai mươi sáu tuổi mà chưa một lần yêu đương với ai.

Nếu bây giờ hỏi cô, cô đã từng thương thầm ai chưa, có lẽ Engfa cũng không thể trả lời được.

Lúc nào cô cũng chỉ nghĩ là phải đi kiếm tiền để lo cho bản thân, giúp đỡ hàng xóm và dành dụm cho tương lai sau này.Không phải là Engfa không nghĩ đến chuyện cô sẽ tìm một người đàn ông rồi gả cho anh ta, cả hai sẽ cùng sinh con rồi sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc như mọi người con gái khác.

Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy cảnh đàn ông vũ phu với vợ, có gia đình sinh con ra thì bỏ mặc đứa trẻ, tan vỡ đôi đường.

Nên cô chỉ nghĩ, nếu biết trước sẽ có kết thúc, vậy chi bằng đừng nên bắt đầu.

Đừng nói Engfa nghĩ sâu xa, cô chỉ cần lên mạng, đọc tin thời báo hằng ngày, cũng đủ để dẹp cái tư tưởng tìm cho bản thân một tấm chồng.Ngay cả bây giờ đây, Engfa cũng có một chút suy nghĩ đến giới tính của bản thân mình.

Nếu cô thích đàn ông, cô sẽ không có quá nhiều định kiến trong đầu về đàn ông như vậy.

Cứ nhìn gia đình của Charlotte xem, một người mẹ lại mang nặng trọng trách vừa giữ tổ ấm, lại vừa giữ vai trò quan trọng ở một tổ chức.

Chưa kể, nếu cô thích nam nhân, thì nụ hôn của Charlotte có thể xem là nụ hôn thân thiết giữa hai chị em gái, chứ đâu để cô phải suy nghĩ và nhớ về nó hoài như vậy đâu...- Chị Fa!

Chị Fa!

Nước sôi rồi kìa!Engfa đang suy nghĩ thì bị Charlotte vỗ vai liên tục, miệng còn không ngừng nhắc nhở cô làm cô choàng tỉnh giấc.- Cảm ơn em nha.

- Engfa thở phào một hơi, không có Charlotte thì nồi cháo đã bị tràn ra ngoài rồi.- Mà sao em không xem ti-vi đi, xuống bếp làm gì?

- Engfa vừa lấy khăn lau bếp, vừa hỏi em.

Engfa dù có suy nghĩ đến cỡ nào cũng muốn cách xa Charlotte một khoảng nhất định.- Hừm, xem ti-vi hoài chán quá à!

Mà lâu rồi em cũng chưa được làm bánh với chị nữa...

- Charlotte thất thỉu, tay ôm gấu bông nhưng mắt vẫn nhìn cô.- Dạo này chị không có thời gian để xem công thức làm bánh.

Với lại, em cũng không nên ăn bánh ngọt nhiều.

- ừ thì gần đây cô cũng có đi tìm việc làm cho buổi tối đỡ nhàn rỗi, cũng có thể kiếm thêm chút đỉnh.Từ ngày Engfa làm bảo mẫu cho Charlotte, ít khi thấy em có cảm giác kén ăn.

Đã vậy, cô còn hay làm đồ ngọt cho em, nên bây giờ nhìn em có da có thịt hơn xưa rồi.

Engfa cũng sợ Charlotte sẽ bị thừa cân, tốt nhất là nên hạn chế việc ăn bánh ngọt lại.- Nhưng mà bây giờ em chán quá à!- Chị nấu cháo sắp xong rồi.

Ăn xong thì đi ngủ trưa nha.- Dạ...---------------------------------------Sau khi Charlotte ăn xong, Engfa liền đưa em lên phòng ngủ.- Chị không ngủ với em nữa hả?

- Charlotte níu tay cô lại.- Char ngủ ngoan nè.

Chị còn việc phải làm nên không thể ngủ chung với Char được.- Dạ...

- Charlotte mặt xụ xuống thấy rõ.

Engfa vuốt lại tóc em một chút, xác định em đã ngủ rồi thì mới mở cửa đi ra.Engfa cảm thấy làm bảo mẫu thật nhàn rỗi, mà bà chủ lại luôn hào phóng, tiền lương tháng nào cũng có một khoảng "không xác định" được bà cho thêm.

Thế nên, ngoài việc là làm bảo mẫu, thì Engfa còn "tự kiêm" luôn cả quét và lau dọn nhà cửa.Engfa cũng có chút niềm yêu thích với kinh doanh.

Cô thường hay xem trên mạng, thấy doanh nhân họ thật sự rất tài giỏi, cô rất ngưỡng mộ.

Nói đâu xa, mẹ của Charlotte chẳng phải là một nữ doanh nhân thành đạt hay sao?

Engfa rất nể phục bà, có thể khiến người khác tôn trọng và trung thành với bà, quả thật là tài năng!Cũng vì quét dọn nhà cửa nên Engfa đã vô tình thấy được mấy cuốn sách về kinh doanh.

Bà không cho Engfa vào phòng ngủ và phòng làm việc, chỉ là Engfa thấy mấy cuốn sách này được để ở bên ngoài, tò mò nên đọc thử.

Ban đầu đọc đúng là không hiểu được nhiều, nhưng càng đọc lại càng bị cuốn vào.Engfa mang cuốn sách xuống dưới phòng khách, cầm đọc hăng say, đến nỗi Charlotte đứng sau lưng mà cô còn không hay biết.Đọc được một lúc lâu, Engfa cảm thấy đằng sau dường như có người.

Cô quay đầu lại, thấy Charlotte cũng đang nhìn vào trang sách mà cô đọc.- Sao em thức dậy rồi?

- cô vội đóng cuốn sách lại.- Hưm, em đã ngủ một tiếng rồi đó.Một tiếng rồi sao?

Cô chỉ mới đọc được có vài trang thôi mà.- Chị đọc cái gì mà chăm chú quá vậy?

Đến nỗi em đứng sau lưng chị nãy giờ mà chị cũng không biết.- À, ừm, chị đọc sách thôi.

Không có gì, không có gì.- À mà, em ngồi lên sofa đợi chị một chút nha.

Chị lau nhà xong thì pha sữa cho em uống.- Dạ!Khánh Vân mang cuốn sách về vị trí cũ rồi mới đi lau nhà.Charlotte ngồi trên sofa, cảm thấy chán vô cùng.

Bỗng nhiên, em nảy ra một ý định muốn hù cô một chút.

Charlotte từ trên sofa đứng dậy, muốn đi ra phía cô đang đứng gần đó mà doạ.

Nhưng lại không ngờ sàn nhà lại trơn đến vậy, và Charlotte đã bị té.Engfa vừa định quay sang để vắt cây lau nhà thì thấy em sắp bị "chụp ếch" đến nơi, liền dang tay ra mà đỡ, nhưng cô cũng vì sàn nhà trơn mà té cùng với em.

Engfa vì sự an toàn của em mà kéo em té về phía mình, để có gì cô nằm phía dưới thì em sẽ không bị thương tổn.Lại nữa rồi...Môi của em và môi của cô lại chạm nhau rồi...Điều Engfa không muốn gặp phải lại xuất hiện rồi...Nhưng mà, hôm nay cô đã có ý thức nhanh hơn, vội đỡ em dậy mà xem.- Em có sao không Char?

- Engfa nhìn Charlotte một hồi, thấy em không có bị vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng có vẻ em đứng không vững.- Đau chân...

- do là Charlotte gấp quá, mà theo bản năng con người thì em lại dùng đầu gối để đỡ mình trước, nên bây giờ bị đau ở đầu gối rồi.Engfa nghe vậy, liền hỏi em đau ở đâu.

Charlotte mới thút thít, chỉ vào đầu gối của mình, còn loạng choạng sắp té thêm lần nữa.

Engfa đỡ em lên ghế sofa ngồi, do em mặc quần áo phủ kín toàn thân nên cô cũng không để ý đến phần đầu gối của em.

Nhẹ tay vén ống quần lên, đúng là có một vết bầm đang tụ máu.- Em ngồi yên ở đây nha.

Để chị đi luộc trứng rồi lăn cho tan máu bầm.Rút kinh nghiệm đợt vừa rồi, Engfa lần này đi rất chậm, nhưng cô tính thì đương nhiên không bằng Trời tính rồi, té thêm một lần nữa, nhưng lần này là bị ụp mặt ra đằng trước.- Hôm nay xui thế không biết!Nhưng là do Engfa tay chân linh hoạt, hai tay chống xuống sàn nên cơ thể vẫn lành lặn, còn không thì cô phải đi luộc thêm một quả trứng nữa rồi.---------------------------------------- Có đau thì nói với chị nha.Engfa vừa lăn trứng lên trên vết bầm, vừa thổi thổi vết thương trên đó.

Cô cũng không biết vì sao cần phải thổi, vì cô thấy mấy đứa nhóc trong xóm làm như vậy nên cô cũng làm theo thôi.

Hayya, từ khi nào mà Engfa lại học theo mấy đứa nhóc tì đó vậy chứ?- Ưm, chị Fa ơi!- Chị nghe nè?- Trứng đó lăn xong thì có ăn được không chị?-...Engfa cũng tạm thời không biết phải nói gì.

Lúc nhỏ, cô cũng từng bị bầm, mẹ cũng lăn trứng cho cô.

Khi cô thấy mẹ lăn xong liền quăng đi thì tiếc lắm, hỏi mẹ tại sao không ăn luôn thì mẹ mắng cô "Ăn xong thì con ôm bụng mà khóc!" nên cô cũng không dám hỏi lại.- À, khi mình lăn trứng vào vết thương như vầy thì trứng nó sẽ "lấy" đi vết thương trên chân của Char, và trên trứng sẽ có một vết thương như trên chân em vậy đó.

Nên là ăn vào sẽ bị đau bụng.

- một lý do đúng là bịa cho mấy đứa trẻ nghe mà...Charlotte cũng chỉ ồ lên một tiếng, trong lòng vẫn còn tiếc vì phải bỏ đi một quả trứng như vậy.Chân Charlotte bị đau nên em không thể đi được, Engfa đỡ em thì em lại nhõng nhẽo mà bắt cô phải cõng.- Huhu, chị phải cõng em!- Tại sao chị lại phải cõng em?- Tại chị mà em mới bị bầm nè!- Ơ, chị làm gì em?- Tại em muốn hù chị nên mới bị như vậy.

Không biết đâu!

Chị phải cõng em!Engfa lắc đầu trước sự vô lý nhưng cũng có lý này.

Cô từ một người làm việc nhà vô tội, lại trở thành một kẻ bị doạ mà mang đầy tội danh.

Chiều hôm đó, cô phải cõng em ra đón mẹ, rồi bị mẹ tra hỏi tại sao lại xảy ra cớ sự như vậy.

Engfa giải bày xong, bỗng dưng mẹ của em bảo cô ở lại ăn cơm chung.

Ban đầu cô còn không hiểu, con gái của bà bị thành ra như vậy mà còn mời cô ở lại ăn cơm?

Engfa đã từ chối một lần, ngại từ chối lần hai, mà mặt mũi doanh nhân lớn đến nhường nào chứ, người ta mà bị "quê độ" là cô mất việc như chơi.Engfa cũng ở lại ăn.

Và điều khiến bà kêu cô ở lại là vì bà không thể đỡ Charlotte lên đến lầu hai được.

Gần đây bà bận rộn nhiều việc, sức khoẻ có chút bất ổn, mà Charlotte còn bị thương thì trọng lượng của em sẽ dồn hết vào bà.

Engfa ở lại cũng chỉ là để cõng em lên đến trên phòng, thay bà dỗ em ngủ rồi mới xem là hoàn thành công việc của ngày hôm đó.- Chị Fa ơi, trễ rồi, hay chị cũng ngủ ở đây đi?- Không cần đâu.

Chị còn phải về để trông coi nhà cửa nữa.

Char nghe chị, ngủ ngoan nha.---------------------------------------Tối đó, Engfa lại vì sự cố lúc chiều mà thêm một lần hai người môi chạm môi với nhau.

Charlotte có lẽ không để ý đến việc này đâu, nhưng nó lại khiến Engfa càng thêm trằn trọc.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 9


Và kể từ ngày hôm đó, Engfa phải ở lại cho đến khi Charlotte ngủ.

Lý do vì sao ư?

Vì mẹ em không đủ khoẻ để đỡ em lên, phần nữa là vì em không thích đàn ông chạm vào người, nên Niall cũng không thể giúp được.

Và người còn lại có thể làm điều đó, chỉ có Engfa mà thôi.- Char à, em đã đỡ đau chân chưa?

- Engfa đang vắt khăn ấm để chườm lên vết thương cho em.- Ưm, em đỡ đau nhiều rồi...

- Charlotte có vẻ buồn rầu.- Sao tự nhiên lại buồn rồi?

Ban nãy được ăn bánh kem tận hai miếng cơ, mà cũng buồn hả cô bé?

- Engfa cười hề hề, tay vẫn nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau vết thương cho em.- Khi em hết đau chân rồi, có phải chị sẽ về sớm nữa không?

- con nít thì đương nhiên sẽ không giữ bí mật, và Charlotte cũng vậy.Charlotte nói thế, làm Engfa hơi khựng lại.

Vốn dĩ, cô đang rất ngại phải tiếp xúc với em trong khoảng thời gian này.

Tính ra, hai người đã hôn nhau hai lần rồi nhỉ...

Charlotte có thể sẽ không để ý đâu, nhưng Engfa muốn làm lơ thì vô cùng khó!Engfa đã suy nghĩ rất kĩ rồi.

Hình như, cô đúng là không hề thích đàn ông...

Nếu thích, thì những người đã từng để ý cô, tại sao cô lại không có chút cảm giác với họ như vậy?- Chị Fa, chị trả lời cho em biết đi~~- À ừ, đúng rồi!- Tại sao vậy chứ?

- Charlotte bĩu môi nhìn cô.- Ừ thì, ừm, mẹ em chỉ thuê chị trong thời gian mẹ em đi làm thôi, khi nào mẹ em tan làm thì chị cũng hết giờ làm rồi.- Vậy chỉ khi em đau chân thì chị mới ở lại đến tối sao?- Ừ!- Vậy thì em thà làm chân em đau thêm một lần nữa chứ không để chị về sớm đâu!

- Charlotte hất tay Engfa ra, không cho cô lau vết thương của em nữa.

Thậm chí, còn định đi xuống giường nhưng Engfa đã kịp thời ngăn em lại.- Char à, em làm gì vậy?- Em muốn làm chân em bị đau!Engfa nghe một lý do hết sức là vô lý như vậy, chỉ lắc đầu cười trừ, còn xoa đầu em.- Ngốc quá!

Tại sao lại vì chuyện chị ở lại mà muốn hành hạ bản thân như vậy hả?- Hừ, dạo này mẹ em bận lắm, không có thời gian để chơi với em nữa.

Tối nào em cũng nằm có một mình nên chán lắm!

- Charlotte vùng vằng, thể hiện rõ sự chán nản của mình.Engfa nghĩ một chút thì thấy đúng thật.

Cô chỉ mới ở lại với em tầm năm ngày thôi, vậy mà bà cũng để cô kiêm luôn nhiệm vụ là dỗ em ngủ.

Cơ mà, không biết là do sự thật từ bấy lâu nay hay là do Engfa nhạy cảm, nhưng mà, trước khi em ngủ thì mẹ luôn chúc em ngủ ngon, còn hôn lên trán của em thì em mới ngoan ngoãn mà đi ngủ.

Engfa biết được như vậy, lúc nào cũng chúc em ngủ ngon rồi cô ra về.

Như vậy thì Charlotte rất khó vào giấc ngủ, vì một hành động và cảm giác quen thuộc đột nhiên biến mất làm em thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng dù có bị em nói hay than vãn thì cô vẫn không hôn trán em.- Mẹ em đang làm việc để kiếm tiền nuôi em mà, em phải biết cảm thông cho mẹ chứ.Engfa thấy Charlotte gật gù rồi cũng ngưng, nhưng một lúc sau thì cô lại hỏi tiếp.- Char nè, chị nghe mẹ em nói, em không thích bị đàn ông chạm vào người em hả?- Rất là không thích luôn!

- gương mặt em đang nhăn nhó, muốn nói em có hảo cảm cũng không ai tin.- Tại sao lại như vậy?- Em cũng không biết nữa.

Với lại, ngoại trừ anh Niall ra thì em chưa gặp bất kì người đàn ông nào khác...- Nhưng mà, nhưng mà, em thấy có mấy đêm mẹ ôm em khóc, còn nói cái gì rất khó hiểu, như là "Ông ấy không cần chúng ta nữa", rồi "Ông ấy đã khiến mẹ con chúng ta thành ra như thế này".

Em không hiểu người mẹ nói là ai, chỉ biết người đó làm mẹ em buồn, mà làm mẹ em buồn thì em không thích.Engfa cũng không biết người đàn ông đó là ai, nhưng theo suy đoán của cô thì chắc là ba của em rồi...- Vậy...em có từng thấy qua ba của em chưa?

- Engfa hơi ngập ngừng.- Ba?

Ba là ai?

- Charlotte tỏ vẻ không biết, tay vẫn chơi đùa với con gấu bông.- Ba là người đã cùng mẹ kết hôn với nhau, kết tinh của hai người là em.- Là sao?Engfa quên mất cô bé này, cô lại sử dụng từ ngữ khó hiểu rồi.- Đại khái thì ba là người có vai trò giống mẹ của em vậy, cùng nuôi em khôn lớn, chỉ khác một điều người đó là nam.- Ò, vậy hả...

- Charlotte vẫn trầm ngâm.- Thôi, em đi ngủ đi, trễ rồi.

- Engfa mang thau nước đã nguội vào phòng tắm mà đổ.Charlotte chỉ ậm ừ một tiếng rồi nằm xuống, lấy chăn trùm kín cả thân thể.

Engfa đi ra, kéo chăn xuống ngang ngực cho em.- Đắp như vậy sẽ bị khó thở đó.- Ưm, chị không chúc em ngủ ngon hả?- Chúc tiểu Char ngủ ngon nha.

- Engfa muốn đi nhưng lại bị em kéo tay.- Còn hôn chúc ngủ ngon thì sao?Engfa đứng đờ ra, không phản ứng lại em.

Charlotte thở dài, kéo cô lại gần mình.- Chị Fa, lại đây em nói nhỏ cái này cho chị nghe nè!- Hả?Engfa còn đang ngớ người thì Charlotte đã chồm người lên mà hôn vào má cô một cái chốc, còn cười hì hì.- Chị không hôn em thì em hôn chị.

Hì, chị Fa ngủ ngon nha!

- rồi ôm chăn mà ngủ, miệng lại còn cười thoả mãn.Engfa sờ vào má của mình, cảm giác bất ngờ cùng rung động ấy vẫn còn trên má của cô.

Engfa đứng ngây người ra đó một hồi rồi chậm rãi đi về, vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ.---------------------------------------Sáng hôm sau, vừa đến nhà của em thì đã bị mẹ em chặn lại.-

Sau này đừng bao giờ nhắc đến "ba" trước mặt con bé, nó sẽ bị đau đầu.- Dạ, con biết rồi.

Xin lỗi bà chủ.

- Engfa nghe em bị đau đầu liền hối hận, biết vậy cô đã không tò mò rồi.- Không có gì, cũng may là mọi chuyện không đến nỗi nào.

Chỉ cần cô rút kinh nghiệm là được.- Dạ, con biết rồi...Engfa ngồi nhìn Charlotte ăn sáng.

Cô bỗng dưng cảm thấy Charlotte vừa đáng yêu, lại vừa đáng thương.

Người mà gọi là "ba" của Kim Duyên rốt cuộc là người như thế nào mà lại khiến cho em mỗi khi nhắc đến thì đau đầu.

Vả lại, liệu ông ấy có biết em đang "phát triển không bình thường" không?- Chị không ăn sáng hả?

- Charlotte còn ngậm cả cái muỗng ở trong miệng, nói được chữ có chữ không, nhưng lại dễ thương chết đi được.- Em cứ ăn đi, chị đã ăn rồi.- Ò...tiếc vậy!

Hôm nay mẹ em làm thức ăn sáng cho em đó nha!

Ngon lắm luôn á!

- Charlotte nói rồi liền xắn một miếng trứng cho vào miệng.Engfa nhìn vào phần thức ăn, chỉ là trứng ốp la, vài lát bánh mì và xúc xích chiên thôi, nhưng mẹ làm thì đương nhiên nó sẽ có thêm một hương vị đặc biệt, chính là tình cảm mà không ai có thể nấu ra mùi vị như vậy được.

Engfa không muốn phủ nhận, là bản thân cô đang rất ghen tị với em.

Dù gì thì em vẫn còn có mẹ bên cạnh, còn cô thì...

Nghĩ đến đây, Engfa không kiềm được mà chảy nước mắt.- Hửm?

Sao chị lại khóc vậy?

Có phải là chị còn đói không?

Chị ăn chung với Char nha?

- Charlotte đột nhiên thấy cô khóc, liền nghĩ cô còn đói, vì khi đói quá thì em cũng hay như vậy lắm.

Em hơi đẩy đĩa đồ ăn của mình sang phía cô.Engfa lấy tay lau đi nước mắt, còn mỉm cười như để an ủi em, lại đẩy đĩa đồ ăn về trước mặt em.- Haha, Char ngoan quá.

Chị cảm ơn Char nha!

Chỉ là...bụi bay vào mắt làm mắt chị khó chịu, chảy nước mắt một chút là hết.

Không sao đâu.- Mà Char nè, chị xin lỗi em nha...- Hửm, xin lỗi em?

- Charlotte cầm lát bánh mì lên miệng mà ngậm.- Chị nghe mẹ em nói là em bị đau đầu, đúng không?

- Engfa cảm giác áy náy.- Ưm, đúng rồi.

Đột nhiên sáng nay em hơi đau đầu một chút.

Nhưng mà, được ăn nên hết rồi!

- Charlotte cười rộ lên, trong lúc đó cũng đã ăn hết lát bánh mì rồi.- Char thật là giỏi!

Trưa nay có muốn làm gì không?- Em muốn chị Fa đọc truyện cổ tích cho em nghe!

Được không chị?- Đương nhiên là được.

Trưa nay chị sẽ đọc truyện cổ tích cho Char nghe.
 
Back
Top Bottom