Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)

[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 10


- Char à, chẳng phải em nói chân em đã đỡ đau hơn rồi à?

Sao vẫn bắt chị cõng vậy?

- Engfa cõng Charlotte trên lưng, thở hồng hộc mà đi xuống lầu.Dù chuyện đã xảy ra hơn cả tuần nay, vết bầm trên chân của Charlotte đã phai mờ đi không ít, nhưng em luôn làm nũng và bắt cô phải cõng cho bằng được.

Nghĩ xem, sáng nào cũng lên tầng hai để gọi em dậy, cõng em vào phòng tắm rồi cõng em xuống dưới nhà.

Đến giờ ngủ trưa thì cõng em lên phòng, rồi lại cõng em xuống dưới nhà để xem ti-vi.

Ôi, em ở tầng hai lận đó!

Engfa chỉ vì em lỡ nghịch một chút mà lại khiến cô sống dở chết dở thế này rồi.

Có khi ông Trời cũng không biết được là sau này em sẽ còn bày thêm trò gì để "hành hạ" cô đây?- Ư ư, nó chỉ là đỡ chứ chưa hết đau!

Tại chị mà em mới bị như vậy cơ mà...

- Charlotte tỏ vẻ đáng thương, ỉu xìu nói.- Rồi rồi, là lỗi của chị, được chưa?

Đáng lẽ lúc đó chị phải giật mình, rồi ngã ra đằng sau đúng không?

- Engfa đặt em ngồi xuống sofa rồi đứng đó, nhìn em từ trên cao mà thở dài.- Oa, sao chị lại biết chứ?

- Charlotte kinh ngạc.'Em đã nói kịch bản này với chị suốt cả tuần nay rồi, não có vấn đề mới không thuộc được...' - Engfa cũng chỉ giữ cái suy nghĩ đó ở trong lòng chứ không dám nói ra.---------------------------------------

- Chị Fa ơi, ngày mai chị làm há cảo cho em nha?- Ừ, ngày mai chị làm cho.- Chị Fa ơi, một lát nữa chị đọc truyện cổ tích cho em nghe nha.- Ừ, một lát chị đọc cho nghe.- Chị Fa ơi, tối nay chị nhớ hôn chúc em ngủ ngon nha.- Ừ...

Hả?

- Engfa nãy giờ vẫn mơ màng, nghe Charlotte nói xong liền tỉnh lại.- Haha, chị đã hứa rồi đó nha!

Không được nuốt lời đó.- Haiz, được rồi.

Nhưng mà không phải em đang làm toán sao?

Sao lại nói nhiều như vậy chứ?

- Engfa biết bản thân bị gài rồi, thôi thì cãi lại chỉ tốn công mất sức.- Hm...em làm xong rồi, chán quá nên nói chuyện với chị cho đỡ chán nè.

- Charlotte đẩy quyển tập qua cho Engfa.Engfa có điểm không ngờ, cầm quyển tập lên xem.

Đúng hết nè!

Tuy là chỉ vài phép tính đơn giản, nhưng Engfa chỉ giảng qua vài lần, không ngờ Charlotte lại nhớ, thậm chí còn làm chính xác đến vậy.

Charlotte quả thật rất có tài đó!- Em đúng là tài năng tiềm ẩn đó Charlotte!- Haha, Char rất giỏi đó nha!

Mẹ Char luôn nói là nếu không có chuyện này, thì em sẽ có thể giúp mẹ được.

Nhưng em cũng không biết "chuyện này" là chuyện gì, em có hỏi mà mẹ không trả lời.

Em cũng muốn giúp mẹ mà!

Phải chi không có cái "chuyện này" thì mẹ đã đỡ cực rồi...Engfa nhìn Charlotte xoay xoay cây bút trong tay, cảm thấy thương em lẫn mẹ của em.

Phải kiên cường đến nhường nào để khiến bà có thể quán xuyến được công việc, mà vẫn có thể sắp xếp để dành thời gian cho Charlotte?- Char ngoan quá!

Biết lo lắng cho mẹ nữa.

Mẹ em mà biết thì chắc bà chủ sẽ hạnh phúc lắm.

- Engfa xoa đầu Charlotte.

Đây là hành động chỉ xuất hiện gần đây, khi Charlotte làm một điều gì đó mà động được đến cảm xúc của Engfa, vui hay tự hào gì đó, cô đều xoa đầu em, và Charlotte cũng rất thích mỗi khi Engfa làm vậy.- Em buồn ngủ rồi chị Fa ơi...

- em bắt đầu lấy tay dụi mắt, miệng còn ngáp một hơi thật dài.- Vậy thì đi ngủ nào.---------------------------------------

Cô để em lên giường nằm, giữ lời hứa là đọc truyện cổ tích cho em nghe.

Cũng may là Engfa mua hai cuốn, mỗi cuốn lại có rất nhiều mẩu truyện nhỏ nên Engfa có thể chiều theo mà đọc em nghe hằng ngày.---------------------------------------

Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, và Engfa rất muốn thời gian trôi qua thật chậm.

Vì sao ư?

Đã hứa với em là phải hôn chúc ngủ ngon rồi...

Engfa còn chưa ổn định tư tưởng của bản thân thì Charlotte đã kêu cô í ới.- Chị Fa ơi, chị Fa!

Sao dạo này chị cứ hay ngẩn người vậy?

- em còn kèm theo nắm lấy mấy ngón tay cô.- À, chị đang suy nghĩ vài thứ thôi...- Chị Fa, chị có nhớ chị đã hứa gì với em không?

- Charlotte cười cười.- Ừm...nhớ!

Em mau ngủ đi.Engfa chần chừ, lại rối rắm một phen, cuối cùng thở dài một hơi rồi cúi người xuống, hôn lên trán em.- Chúc Char ngủ ngon nha!- Dạ!

Chúc chị Fa ngủ ngon!

- Charlotte được toại nguyện rồi, cười tươi không ngớt, nhắm mắt mà nụ cười còn chưa tắt trên môi em.Engfa thấy em chìm vào giấc ngủ rồi thì nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa cũng phải thật khẽ để không thì em thức mất.Engfa cũng biết là em rất dễ thức, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm em thức được.

Hèn gì, cái ngày mà cô đột nhập đó lại khiến em thức giấc, còn bị chứng kiến hết.

Một đêm thật tai hại!

Chẳng những không lấy được gì, mà còn bị xước tay!Tối đó, trên đường về, Engfa có ghé ngang qua chợ mà mua bánh kẹo cho tụi nhóc trong xóm, sẵn mua thêm thức ăn dự trữ cho bà Hai.

Trước đó, Engfa có đi ngang qua cửa hàng sách cũ.

Không biết có điều gì thôi thúc cô, để cô đi vào tìm kiếm nó.

Engfa vô tình tìm thấy được hai cuốn sách, nội dung khá cuốn hút, một là về kinh doanh, hai là về tư tưởng giới tính từ xưa cho đến nay ( này mình bịa ra, chứ không biết có thật không nha :>>> ).

Engfa liền lấy hai cuốn đó mà đi ra quầy tính tiền, trong lòng có chút hào hứng chờ tới khi được đọc nó.---------------------------------------

Vừa về đến nhà đã gần mười giờ tối, Engfa mang hết đồ ăn vào tủ lạnh để sáng mai mới đưa được cho mọi người.

Lúc đó, Engfa lôi quyển sách về tư tưởng giới tính xưa và nay ra đọc.---------------------------------------

- Ngày xưa khắc khe việc giới tính đến vậy sao?---------------------------------------

- Oh, nam nữ ngày xưa cũng có phân biệt khu vực để ngủ sao?---------------------------------------

- Ầy, sao ngày nay còn phân biệt nam nữ nữa!?---------------------------------------

- Hồi xưa cũng có mối quan hệ đồng tính sao!?---------------------------------------

Engfa đọc một lượt hết hơn cả chục trang sách liền, chỉ mới nói về tổng quát thôi mà cô đã đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác rồi.---------------------------------------

Engfa đang nặn há cảo cho Charlotte, đột nhiên bị em hỏi một câu làm cô đứng sững cả người.- Chị Fa nè, bộ công chúa chỉ có thể đến với hoàng tử thôi sao?Chỉ là câu hỏi vô cùng bình thường, nhưng nội dung cuốn sách tối hôm qua đã làm Engfa liên tưởng đến nhiều thứ hơn trong lời em nói.'Không lẽ em ấy định hỏi công chúa có thể đến với công chúa sao?'- Sao công chúa không thể đến với người khác ngoài hoàng tử?

Công chúa chẳng hạn?Bingo!

Engfa đã đoán đúng rồi!- Ừ thì, người ta muốn công chúa có được hạnh phúc, lại có được cuộc sống viên mãn nên mới gả cho hoàng tử...- Oh...- Dù sao đó cũng chỉ là truyện cổ tích, đều là không có thật đâu em.- Dạ!---------------------------------------

Chiều đó, mẹ của em vừa tan làm thì liền gọi cô vào nói chuyện.- Dạ, bà chủ gọi con.

- Engfa sau khi cõng em lên phòng, cho em tự nằm đọc tiếp truyện cổ tích thì mới xuống phòng khách, ngồi đối diện với bà.- Engfa, cô có thể ở lại đây một thời gian không?- Dạ?- Chuyện là, tôi vừa nhận được lịch công tác sẽ sang nước ngoài một thời gian.

Vì công ty đối thủ cũng biết được thông tin đó nên tôi phải ra mặt.

Đây là hợp đồng rất lớn, rất quan trọng, tôi không thể bỏ lỡ được.

Vậy nên, cô có thể sang đây ở cùng Charlotte một thời gian được không?- Dạ, con...- Tôi sẽ trả thêm tiền, còn tăng lương cho cô!

- bà thấy Engfa do dự, liền nói thêm.- Dạ, chuyện tiền thương thì con không để tâm đâu ạ...

- Engfa biết bà hiểu lầm thì mau chóng giải thích.Cô còn chần chừ là vì cô lo lắng cho bà Hai với mấy đứa nhỏ.

Nhà cô thì không có gì quý giá cả nên cô cũng không lo lắng gì.

Còn bà Hai thì gần đây tuy ăn uống đầy đủ, nhưng tuổi già thì không thể nói trước được điều gì.

Còn bọn nhóc đó nữa, không có cô thì sợ bọn nó lại bất hoà...- Vậy là cô đồng ý?- Dạ, đây cũng là bổn phận của con mà.

- điều này đồng nghĩa với việc, cô sẽ phải ở bên Charlotte 24/24 sao?

Càng né lại càng dính!- Vậy thì tốt rồi.

Tôi cũng có một số dặn dò với cô.

Giờ cũng đã vào mùa mưa, Charlotte rất sợ trời mưa vào buổi tối, lại càng sợ tiếng sấm nên cô chú ý một chút.

Với lại, cô tuyệt đối không được dẫn nó ra khỏi khuôn viên của ngôi nhà này.

Thức ăn thì cô không cần lo, cách hai ngày là sẽ có người giao thức ăn đến...Bà còn căn dặn rất nhiều, Engfa cũng chăm chú mà lắng nghe.- Bây giờ thì cô về chuẩn bị đồ đi, ngày mai là tôi phải khởi hành rồi.- Gấp như vậy sao?- Ừ, tôi phải tận dụng thời gian.- Dạ, con biết rồi, thưa bà chủ.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 11


Engfa nặng nhọc xếp quần áo vào giỏ đồ.

Bước ra khỏi nhà, cô nhìn một chút rồi sang nhà bà Hai.- Bà Hai, con đi đến chỗ làm ở một thời gian.

Trong lúc không có con ở đây thì bà Hai phải ăn uống đầy đủ, phải biết tự chăm sóc mình, không được bỏ bữa đó nha.- Trời ơi, Engfa ơi là Engfa!

Bà Hai đã từng tuổi này rồi, đương nhiên phải tự biết lo cho mình.

Tao đâu còn trẻ nữa đâu mà cần mày dặn dò như con nít lên ba vậy.

- bà Hai cười cười nhìn Engfa.- Con cũng là lo cho bà Hai thôi mà...

- Engfa ngồi xổm xuống, tay đặt lên bàn tay của bà Hai đang để trên đùi.- Cô nói hay quá!

Bản thân mình còn lo chưa xong mà đòi lo cho ai?

Haiz, bà Hai biết là con rất mạnh mẽ, cũng rất tự lập.

Từ lúc ba mẹ con mất đến nay, hơn mười năm rồi chứ ít gì.

Ngày nào cũng thấy con đi làm từ sáng sớm đến tối mờ tối mịt mới về, không có thời gian dành cho bản thân nữa.

Muốn kiếm tiền thì cũng vừa vừa phải phải thôi, để còn đi kiếm niềm vui cho riêng mình.

Con cứ chăm sóc cho bà Hai, chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, ngày nào cũng đi làm, dạo này còn đi đến khuya nữa.

Làm cái gì thì làm, cũng phải nghĩ đến bản thân đầu tiên, nhất là sức khoẻ của con đó.Lời bà Hai nói, không phải là câu từ hoa mỹ gì, nhưng lại động được đến trái tim của Engfa và khiến cô bật khóc.- Lớn rồi mà còn khóc nhè nữa là sao?

Yếu đuối như vậy mà còn đòi bảo vệ bà già này với đám nhỏ hả?- Gì...gì chứ?

Bà Hai nói gì vậy?

Con khóc hồi nào?

Bụi...bụi bay vô mắt con làm nó xót, đau nên chảy nước mắt thôi mà...

- Engfa vội lấy tay lau nước mắt đã tèm nhem trên mặt, nở nụ cười gượng với bà Hai.- Thôi được rồi, mau đi đi, đi làm thì không được đi trễ.

Đi đi, rồi nhà cửa để bà coi cho.- Dạ, con đi nha bà Hai!

- Engfa ôm bà thật chặt, hôn lên má của bà rồi cầm giỏ mà đi.Từ khi ba mẹ mất, bà Hai đã lo cho Engfa như con của mình, và Engfa cũng xem bà là gia đình của mình.

Engfa biết là cô chỉ là hàng xóm, phần tình thương không thể bù đắp cho tên cháu ruột thịt thối nát của bà Hai, nhưng cũng là một niềm an ủi cho bà.

Cho đến tận hôm nay, Engfa mới vô tình biết được, tên đó ngoại trừ hay ỉ thân mình có sức mà hại người khác, còn thêm một việc động trời là hắn đang nghiện ngập, một con nghiện chất cấm.

Lần này đi đến nhà của Charlotte, bà chủ lại đưa ra tối hậu thư là không được quay về nhà, thế nên Engfa mới lo lắng thái quá đến như vậy.

Nhưng được cái còn đám nhóc trong xóm.

Nhìn tụi nó vậy thôi, chứ cũng suy nghĩ già dặn lắm, còn làm "quân sư" cho Engfa vài lần kia mà.

Cô bảo tụi nó trông chừng bà Hai giúp cô, có chuyện gì thì phải gọi liền.

Thằng bé mủm mĩm đó xung phong nhận nhiệm vụ sang chơi với bà Hai mỗi khi không có giờ học, phần nữa là vì nó là đứa duy nhất trong xóm đã hơn mười tuổi, cũng biết sử dụng điện thoại nên Engfa có thể yên tâm mà giao trọng trách cho nó.---------------------------------------- Nhớ kĩ, không được để Charlotte ra khỏi nhà!

- trước khi đi, mẹ của Charlotte còn hạ kính xe xuống mà dặn dò cô.- Dạ, con biết rồi, thưa bà chủ.- Mẹ ơi, lần này mẹ đi lâu, mẹ nhớ phải giữ gìn sức khoẻ để về với Char nữa nha mẹ!

- Charlotte đứng bên cạnh khóc bù lu bù loa, không nỡ xa mẹ.- Con gái ngoan!

Mẹ đi lần này là vì công việc, mẹ sẽ tranh thủ hết sức có thể để về với con.

Ở nhà, nhớ là phải ngoan, không có được quậy phá, có biết chưa?

- bà kéo Charlotte lại gần và xoa đầu em.- Char biết rồi...

Mẹ đi làm đi nha.

- Charlotte lau nước mắt.

Em đã khóc từ sáng đến giờ rồi, hai con mắt sưng đỏ đến đáng thương.Chiếc xe đã lăn bánh rồi, Charlotte lại càng khóc lớn hơn, Engfa phải ôm em vào lòng mà dỗ dành.---------------------------------------- Nè, em phải ăn một chút gì đi chứ.

Không phải lúc nãy đã hứa với mẹ là phải ngoan rồi sao?Engfa đưa em vào bếp, làm thức ăn sáng cho em.

Thức ăn đã muốn nguội rồi nhưng em vẫn không có ý định ăn, Engfa đút cũng không chịu mà chỉ ngồi đó thút thít.- Nhưng mà, đây là lần đầu tiên mẹ đi lâu như vậy.

Em nhớ mẹ lắm...

- Charlotte vừa khóc, vừa mân mê hai tay của mình.- Mẹ Char đi làm là để kiếm tiền nuôi Char, cũng là vì cuộc sống sau này của Char.

Bây giờ Char muốn mẹ vui hay muốn mẹ buồn đây?- Đương nhiên là em muốn mẹ sẽ vui rồi!

Vì mẹ vui thì Char mới vui!- Tốt!

Nếu muốn mẹ vui thì phải ngoan, phải ăn để có sức khoẻ, không để mẹ lo lắng, có biết chưa?- Em ăn là mẹ em sẽ vui sao?

- Charlotte ngừng khóc, hơi ngẩng đầu, bán tính bán nghi mà hỏi Engfa.- Đương nhiên rồi.

Chị nói dối em thì chị là người xấu mất rồi...- Không...không!

Chị Fa không phải là người xấu!

Chị Fa là người tốt.

Em nghe lời chị.

- Charlotte nói rồi kéo tô cháo lại gần mình, múc lấy múc để.- Haha, Char đúng là một đứa trẻ ngoan mà.

Nhưng bây giờ cháo đã nguội hết rồi, để chị đi hâm nóng lại rồi đút cho Char ăn nha.Nhìn thấy Charlotte ăn ngon như vậy, trong lòng Engfa không kiềm nổi mà dâng lên một chút tự hào.

Tính ra, cô nuôi em cũng tốt chứ nhỉ?---------------------------------------Buổi trưa đó, nhân lúc Charlotte đang ngủ thì Engfa lấy quyển sách dạy về kinh doanh ra, ngồi dưới đất bên cạnh giường em mà đọc.

Đáng lý ra thì cô sẽ đọc quyển sách về tư tưởng giới tính đó, nhưng lại sợ Charlotte không biết mà lấy lên đọc.

Nội dung bên trong thì đúng là không có gì nhạy cảm, nhưng mắc công em nhìn vào những ghi chép về đồng tính, rồi hỏi cô thì cô chỉ có thể đứng nhìn mà không trả lời.---------------------------------------Chiều tối đó, Engfa ăn tối cùng em luôn.- Sao em không ăn đi?

Ngồi suy nghĩ gì nữa vậy?

- Engfa đã ăn sắp xong phần của mình rồi, nhìn bên em thì vẫn nguyên vẹn như ban đầu, chưa có dấu hiệu vơi đi.- Hm...em đang suy nghĩ là mẹ đã tới nơi chưa?- Muốn biết thì em cứ gọi điện thoại cho mẹ là được.- Ờ ha!

Vậy mà em quên mất!

Hì hì, ăn cơm ăn cơm.Engfa lắc đầu mà cười trừ.

Cô nhìn em, trong lòng lại không khỏi suy ngẫm: liệu em có thể trưởng thành được không đây?

Nếu theo tình trạng của em thì vẫn có thể dạy lại từ đầu như một đứa bé lên năm, rồi đợi em bốn mươi tuổi là qua độ tuổi dậy thì?Engfa đưa em lên phòng tắm rồi cô đi xem cửa nhà có khoá kĩ chưa, lên phòng em xem cửa ban công có đóng chưa rồi mới an tâm ngồi nghỉ ngơi.- Em xong rồi, chị cũng mau đi tắm đi.

- Charlotte sơ xài lau đi bộ tóc ướt nhẹp của mình.- Haiz, ngồi xuống đây, chị lau tóc cho.

- Engfa vỗ vỗ xuống phần giường bên cạnh.

Charlotte hí hửng ôm khăn đi đến bên cạnh cô.Engfa quỳ trên giường rồi cầm cái khăn, nhẹ nhàng lau khô tóc của em.

Tóc của Charlotte rất mượt lại còn đen óng, hương thơm thì nhàn nhạt nhưng vô cùng cuốn hút, và vô tình... nó hút mất hồn Engfa rồi.Lau một chút, Engfa mới lấy tay thử chạm nhẹ vào để xem có ráo chưa.

Nhưng cảm giác mượt mà tiếp xúc với bàn tay, làm Engfa không nỡ buông ra.- Chị Fa ơi, chị lau xong chưa?- À ừ, xong rồi!

Em...em mau đi ngủ đi.Engfa thẹn quá, vơ bộ đồ đã chuẩn bị sẵn mà đi vào phòng tắm.Engfa không có thói quen ngâm mình nên cô tắm rất nhanh đã xong, còn chưa kịp mặc đồ thì Charlotte đã chạy xông vào và ôm cô, trong tình trạng Engfa "mát mẻ" toàn thân...- Áaaaaaa!

- cả hai cùng hét toáng cả lên.- Em...em vào đây làm gì?- Huhu chị ơi, con thằn lằn...con thằn lằn hôm bửa nó quay lại trả thù em!

- Charlotte ôm chặt lấy Engfa, không dám buông ra hay nới lỏng vòng tay của mình.- Con thằn lằn nào mà quay lại trả thù!?

- Engfa khó hiểu nhìn Charlotte.- Thì cái con mà hôm bữa nó phá giấc ngủ của Char, bị chị đuổi đi đó!

Hôm nay nó quay lại trả thù Char nè!

Char sợ quá, huhu...- E hèm, em...Char à, em có sợ thì cũng phải để chị mặc đồ đàng hoàng rồi em hẳn sợ tiếp, được không?

- bộ đồ đã cầm trong tay rồi mà còn không được mặc.

Engfa thầm than khổ trong lòng.- Thì chị cứ mặc đi!- Nhưng em ôm chị như vậy thì chị không thể mặc được!

- em đang đùa với cô sao?- Em...em xin lỗi.Vừa được Charlotte buông ra, Engfa nhanh tay nhanh chân mà mặc quần áo vào.

Đùa sao?

Dù cô có chút cảm tình với em, nhưng thân thể giữ kín như vàng hai mươi sáu năm nay lại bị em thấy dễ dàng như vậy!

Hỏi xem có giận với thẹn không chứ?Engfa quần áo đã chỉnh tề, ngang nhiên bước ra, cầm cây chổi mà quét "con thằn lằn báo thù" đó, mở cửa ban công rồi tiễn em về với thiên nhiên.- Xong rồi!

Đi ngủ!Charlotte như cũ nằm trên giường, còn Engfa thì trải một tấm chăn mỏng và nằm dưới đất, tuy hơi lạ chỗ nhưng được cái có điều hoà, mát mẻ dễ ngủ.

Nhưng ngay khi Engfa vừa chợp mắt không được bao lâu thì liền có tiếng sấm vang lên, kèm theo đó là một vật thể va chạm vào cô với vận tốc rất nhanh.- Char, có chuyện gì vậy?- Tiếng...tiếng sấm đó chị...

Áaaa.

- Charlotte run rẩy mà nói, vừa dứt câu thì thêm một tiếng sấm vang lên.- Hm...

Em yên tâm mà lên giường ngủ đi.

Chị sẽ nằm ở đây canh chừng cho em.- Nhưng...nhưng em sợ lắm...

- Charlotte chui rục vào trong lòng Engfa, cơ thể run rẩy không ngừng.- Em lên giường nằm đi, chứ nằm dưới đất sẽ bị cảm lạnh đó.- Hay...hay chị ngủ chung với em được không?

- Charlotte ngước mắt lên, ánh mắt long lanh mà nhìn Engfa.'Không được như vậy đâu Engfa!

Mày không thể nằm cạnh em ấy được!

Mày vẫn cần thời gian để xác định lại cảm xúc của mày!' - cô tự nhủ với lòng mình.Cũng là Engfa...Charlotte nài nỉ, nằng nặc đòi kéo cô lên giường ngủ với em cho bằng được.

Sức lực của Engfa đương nhiên là khoẻ hơn em rất nhiều, nhưng cô lại không thể cưỡng lại được gương mặt đáng yêu đó của em.

Ánh mắt của em rất mong ngóng cô, bằng không tại sao Engfa có thể dễ dàng mà nghe theo em được?

Cô nghĩ mình sắp điên đến nơi rồi!- Bây giờ ngủ được chưa?

- Engfa nằm ở mép giường, lấy gối ôm ngăn cách với em.- Nhưng...nhưng những đêm như vậy, mẹ sẽ thường ôm em ngủ...

- Charlotte lặng lẽ nói, nhưng tay thì cầm gối ôm mà quẳng đi, bay nhào vào lòng cô.- Thế nên là, tối nay chị ôm em ngủ được không?Một loạt hành động nhanh như chớp mắt ấy, khiến Engfa đơ cả người.

Muốn nói gì đó với em, nhưng nhìn xuống thì thấy em đã nhắm mắt mà ngủ rồi.'Đêm nay chỉ mới là đêm đầu tiên thôi, Engfa à...' - cô thở dài rồi cũng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 12


Engfa rất khó để chìm vào giấc ngủ, phần vì chỗ lạ, phần vì đã rất lâu rồi cô không ngủ cùng với ai, cảm giác nằm một mình đã quen, hôm nay lại nằm cạnh một người...

Aizz, nói chung là rất khổ sở!Tâm tư và cơ thể đều mệt mỏi nên Engfa mới chìm được vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô thấy mình đang vui chơi ở trên một đồi núi, với cây xanh phủ kín và nước suối mát lành.

Một nơi tựa như thiên đường, một nơi mà Engfa luôn muốn đặt chân đến và sống tận cuối đời ở đó.

Engfa đang nằm dài trên bãi cỏ, đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh cao vút kia, trong lòng không khỏi thoả mãn một phen.

Bỗng dưng, mây đen từ đâu kéo đến, kèm theo đó là từng đợt gió lạnh và khiến cô không kịp trở tay.

Từ đâu xuất hiện một lực vô cùng mạnh đè lên lồng ngực khiến Engfa không thể thở được, cơ thể cô còn như bị gọng kìm siết chặt đến nỗi không thể thở được.

Cô quơ quào mọi thứ, cố gắng vùng vẫy để bản thân được một chút tự do, nhưng làm mạnh quá nên chợt tỉnh dậy.- Phù, cái gì vậy nè!?

- Engfa trên trán lấm tấm mồ hôi, nhễ nhại đến bết cả tóc.'Chắc mệt quá nên thấy ác mộng rồi!' - Engfa còn tự nhủ thầm trong lòng, muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện, cơ thể mình y hệt như trong mơ.Engfa nhìn xuống, thấy Charlotte đang ôm cô rất chặt, ôm cả người, kiềm hai tay lẫn hai chân, đầu còn tựa vào ngực cô nên mới khiến cô khó thở.

Chưa kể, em còn giật hết cả cái chăn, tiếp xúc với máy lạnh làm Engfa rùng mình, có chút không quen.'Mình đâu phải là cái gối ôm của em ấy đâu chứ!?'Engfa nhìn ra ban công, trời đã tạnh mưa rồi, chắc ban nãy giông gió lớn đã làm Charlotte sợ nên mới khiến em ấy ôm cô sát đến vậy.Engfa nhẹ nhàng gỡ tay Charlotte ra khỏi người mình, nhưng tay em như có lò xo vậy, mở ra lại đóng vào.- A~~, mẹ à, để Char ôm mẹ ngủ một chút nha~~.

- cái giọng mơ ngủ đó của Charlotte đã khiến Engfa dừng hành động của mình.- Haiz, kiếp trước chị có mắc nợ em không vậy Charlotte?

- Engfa thở dài ngao ngán.Nằm một chút nữa, Engfa vẫn không thể nào ngủ được.

Nhưng may sao, tay Charlotte đột nhiên nới lỏng ra, rồi em quay hẳn sang bên kia mà ngủ tiếp.

Engfa nhanh chóng trèo xuống giường, cầm theo cái gối rồi rón rén đi xuống phòng khách mà ngủ.

Bảo Engfa ngủ máy lạnh ư?

Phải từ từ mới tiếp thu được nó!

Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì lo ngủ trước đã.---------------------------------------Nằm trên sofa, tuy có hơi chật hẹp một chút, nhưng vẫn còn khiến cô ngủ ngon.

Cứ đúng sáu giờ sáng là cô thức dậy, vì hôm nay ở nhà của Charlotte luôn nên cô không cần phải dậy quá sớm để chuẩn bị, dù sao thì cũng đã quen nên Engfa có muốn nằm thêm cũng không được.Engfa đi thay đồ rồi bắt tay vào làm bữa sáng cho Charlotte.

Hôm trước cô có xem trên mạng, thấy người ta làm thức ăn nhưng tạo hình đủ kiểu, nào là lấy xúc xích cắt cắt, tỉa tỉa một chút là ra hình dáng của con bạch thuộc, rồi nắn một vài viên cơm để tạo hình một con gấu...

Cũng may là còn sớm nên Engfa cặm cụi mà làm, đến giờ Charlotte thức giấc thì cô cũng đã làm xong rồi.- Dậy rồi hả?

Em rửa mặt chưa?

Tỉnh táo chưa?

- Engfa lo dọn thức ăn ra bàn nên không nhìn em.Charlotte vừa đi xuống, một tay thì ôm gấu bông, một tay thì dụi dụi đôi mắt của mình.- Ưm...chị Fa ơi, mắt em đau quá...

- Charlotte vẫn không ngừng dụi mắt của mình.Engfa nghe vậy, vội đi rửa tay rồi đi đến xem Charlotte.- Em đừng có dụi mắt nữa, để chị xem một chút!Engfa hạ tay em xuống rồi xem vấn đề ở mắt của em.

Đúng là đỏ thật, còn sưng lên nữa.

Chắc hồi tối em khóc nhiều quá mà...- Em ngồi ở đây đợi chị, chị đi lấy nước đá chườm cho em.Engfa cho vài viên nước đá vào một cái khăn rồi đi ra bàn, nơi Charlotte vẫn ngẩng ngẩng mặt lên vì đau mắt nhưng Engfa không cho em đụng vào.- Ngoan, để chị chườm một chút thì sẽ đỡ hơn.Engfa chườm nước đá cho em, còn thổi thổi để cho em đỡ đau.

Nhưng, khoảng cách lúc này của hai người thật sự rất gần, hình như chỉ cách nhau chừng 5cm thôi...Engfa đã nhìn em rất nhiều lần, cũng vì nét trưởng thành và trẻ con lẫn lộn của em mà khiến cô nhiều lần phải bối rối cùng tâm động.

Charlotte dù sao cũng là con gái hơn hai mươi, cơ thể phát triển không kém gì những cô gái đồng trang lứa khác, và Engfa cũng không ngoại lệ, chỉ là đầu óc của Charlotte dừng lại ở năm năm tuổi thôi.

Không một ai biết được cơ thể Charlotte đã phát triển đến cỡ nào, vì suốt ngày em chỉ toàn mặc đồ ngủ rộng thùng thình cho thoải mái.

Nhưng Engfa cũng có thể ước chừng được.Nhìn dáng của em với của cô chắc cũng tương đồng với nhau thôi.

Charlotte thấp hơn cô một chút, cũng đã cõng em một thời gian nên cô cũng biết được cân nặng của em, khá gầy.

Gương mặt của Charlotte thoạt nhìn rất trẻ con, vì em rất hay làm nũng, không chỉ với mẹ mà lâu lâu, Engfa cũng là "đối tượng" đó.Engfa, như đã nói, đang trong giai đoạn dễ bị rung động.

Không phải dạng rung động như lứa tuổi học trò, mà là một loại rung động của mối tình đầu.

Engfa không hiểu cảm giác đó xuất phát và đã tồn tại bao lâu, nhưng nó khiến cô hiểu được một điều là cô đang có tình cảm với em, một loại tình cảm yêu đương, muốn gần gũi và thân mật hơn.

Nhưng mà, nếu xét về tâm lý thì cô chả khác nào đang muốn rù quến một đứa trẻ đâu?

Còn nữa, ngoài chuyện là đứa trẻ ra thì Charlotte cũng như cô, cũng là con gái.

Tuy quyển sách tư tưởng đó đã khai thông cho Engfa về tình yêu đồng giới, nhưng cô vẫn không dám gán em và cô vào đó.- Sao rồi, em cảm thấy đỡ đau hơn chưa?

- Engfa thấy mắt của Charlotte đã đỡ đỏ hơn, cũng hết sưng rồi thì hỏi em.- Dạ, đỡ rồi...

- Charlotte còn định lấy tay chạm lên mắt thì đã bị Engfa ngăn lại.- Không được lấy tay không chạm lên.

Có muốn lau mắt thì phải lấy khăn, có biết chưa?

- Engfa nói xong, lấy một cái khăn cô chuẩn bị sẵn mà đưa cho em.- Hửm?

Dễ thương quá!

Chị làm hả?

- sau khi cơn đau ở mắt dịu đi thì Charlotte đã có thể mở mắt ra được, chỉ là còn hơi xót một chút.- Ừ, chị làm cho Char đó.

Thích không?- Dạ thích!---------------------------------------Engfa ngồi nhìn em ăn ngon lành mà quên mất một việc là cô chưa ăn sáng, thôi thì đợi em ăn xong thì cô ăn sau vậy...- Char nè, sao em sợ mưa vậy?- Ưm...

Em cũng không biết nữa...

Mỗi lần thấy mưa là trong đầu em lại hiện lên cái cảnh, có một người đàn ông đã đánh em, làm em rất sợ...---------------------------------------Cái đêm hôm đó, ba của Charlotte đã đánh em đến ngất xỉu, ngay khi ông vừa giáng một tiếng "bốp" vào mặt em thì cùng lúc đó, một tiếng sét đã vang lên ầm trời.

Mẹ của Charlotte phải bế con mình trong tình trạng máu từ đầu đã chảy xuống thân, gương mặt tái nhợt và thân thể lạnh buốt.

Người ta thường hay nói, cơn mưa có khả năng gây ám ảnh tâm lý rất lâu, mưa lớn lại dễ khiến trẻ nhỏ giật mình, và Charlotte cũng không ngoại lệ.Mẹ ôm Charlotte vào lòng, chạy dưới trời mưa như nước trút xuống.

Bà hy vọng xe cấp cứu có thể đến nhanh hơn, nhưng vì mưa lớn nên việc đi lại là hết sức khó khăn, và đường rất trơn trượt nên không thể chạy nhanh được.

Con của bà đã mất rất nhiều máu rồi, thấm lên quần áo và cả tim của bà.

Thân là mẹ, bà quý trọng từng giọt máu đó hơn ai hết, vì lúc này, nếu Charlotte mất quá nhiều máu, cơ thể nhỏ bé ấy có thể sẽ không chịu được.Khi xe cấp cứu tới, bà không ngừng cầu nguyện cho em.

Đến bệnh viện thì năn nỉ bác sĩ lẫn y tá, bằng mọi giá phải cứu sống được Charlotte.

Trời không phụ lòng bà nhưng lại muốn thách thức bà.

Charlotte vẫn còn giữ được mạng sống khỏi tay Thần Chết, nhưng não bộ thì không thể phát triển bình thường.

Đi gặp bác sĩ tâm lý thì vị bác sĩ già đó có nói, có cho bà hy vọng nhưng cũng rất nhanh mà dập tắt nó.- Cháu có thể hồi phục, nhưng để trải qua thì sẽ vô cùng đau đớn và cực khổ, có khi tinh thần bị tra tấn, đau đầu dồn dập làm con bé dễ bị ảnh hưởng đến thần kinh.(Mình chỉ tạo dựng tình huống + bệnh tình.

Mọi chuyện đều không có thật nha)Hai con đường, một là ngây thơ như đứa trẻ, hai là trở thành người tâm thần.

Bây giờ, Charlotte cũng lớn hơn, thể xác cũng khoẻ mạnh hơn, nhưng bà lại muốn bảo bọc, muốn bảo vệ em, không muốn em phải chịu đau đớn nên bà không cho em, và cả bản thân bà làm điều gì đó khiến em có thể khôi phục lại.---------------------------------------- Đánh em!?

Tại sao lại đánh em!?- Ưm, hình ảnh mờ nhạt, không rõ ràng...

A, đau đầu quá!

- Charlotte bỏ cái muỗng trong tay xuống, ôm cái đầu đang đau như búa bổ của mình.- Chị xin lỗi!

Chị xin lỗi!

- Engfa ôm Charlotte vào lòng.

Cô biết, cô vừa phạm phải sai lầm mà bà đã nhắc nhở, nhưng cô vẫn vì muốn em không bị ám ảnh bởi những điều bình thường đó nữa nên mới nhịn được hỏi.

Dù sao, mọi việc đều có nguyên nhân của nó.

Nếu giải quyết được việc đó, thì Charlotte có thể buông bỏ những trở ngại đó không?
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 13


Engfa chỉ mới ở nhà của em được năm ngày, nhưng thật sự rất là chán.

Bình thường cô còn được đi đây đi đó, không đi chợ thì cũng đi vòng vòng dạo chơi.

Đằng này lại phải ở nhà, mọi hoạt động đều chỉ được diễn ra trong khuôn viên của ngôi nhà này thôi.

Nếu có một điều ước thì Engfa sẽ ước cho bà chủ mau về một chút.Với một điều rất khó nhằn với Engfa, đó là lúc đi ngủ.

Ông Trời à, ông có cần hành hạ Engfa đến vậy không?

Cô biết đang là vào mùa mưa, tối trời trở giông nổi gió là chuyện thường, ngày xưa Engfa còn thích thú là vì mưa buổi tối rất mát, dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Còn đằng này, tối nào cũng là cực hình cả.Ngoài việc phải thay bà chủ làm "mẹ", thì Engfa cũng mệt mỏi cả ngày, tối chỉ muốn được an ổn mà ngủ thôi.

Nhưng Charlotte lại không cho phép cô ngủ yên một đêm nào cả!

Cái việc hôn chúc ngủ ngon ấy, Engfa đã chai rồi, hết sợ rồi.

Nhưng đang vào mùa mưa, tối nào cũng từng trận sấm đổ xuống, làm Charlotte cứ nhảy bổ vào người cô, mặc nhiên xem cô là gối ôm để tùy ý mà quấn chặt.

Engfa đêm nào cũng như thức dậy từ cơn ác mộng, lúc nào cũng phải lê cái thân mệt mỏi xuống phòng khách mà ngủ, ít ra như vậy còn khiến cô thoải mái hơn.Bây giờ đang là buổi trưa, Engfa đang lau dọn phòng khách thì có tiếng chuông kêu cửa.

Trong lòng Engfa lúc đó rất mừng, vì cô nghĩ bà chủ về, nhưng nếu là bà chủ thì cứ đi thẳng vào nhà, cần gì phải bấm chuông?

Thất thỉu với suy nghĩ đó, Engfa chầm chậm từng bước đi ra mở cửa.Bên ngoài là hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đứng bên cạnh nhau, mỗi người một vẻ nhưng lại hợp nhau đến không ngờ.- Xin chào.

Xin hỏi, hai người là ai vậy?- Oh, cô là bảo mẫu mới của Charlotte sao?

Tôi là Chompu, còn đây là Nudee.

Chúng tôi là bạn của Charlotte.

- cô gái cao hơn cười cười rồi nói với Engfa.- Hai người là bạn của em ấy sao?

- Engfa nghe xong liền mở cửa ra cho hai người vào.---------------------------------------- Để tôi đi lấy nước cho hai người.- Được, cảm ơn.

- Chompu gật đầu rồi bắt đầu hướng ánh mắt thăm dò đến Engfa.Engfa mang hai ly nước ra, bị Chompu nhìn đến khó hiểu, làm cô cũng e dè đôi chút.- Cô làm ở đây được bao lâu rồi?- Hm...gần nửa năm rồi.

- Engfa nhẩm nhẩm một hồi rồi nói.- Nửa năm!?

- Chompu và Nudee trố mắt nhìn cô, tỏ vẻ không tin, nhưng Engfa lại gật đầu chắc nịt làm họ càng bán tính bán nghi đôi chút.- Lâu đến vậy sao?

Chắc cô đã phải chịu đựng Charlotte lắm nhỉ?

- Chompu cảm thán.- Cũng không hẳn.

Charlotte rất là nghe lời.

- trừ buổi tối ra thì Charlotte thực sự là rất ngoan...- A, để tôi lên phòng kêu em ấy xuống nha...- Chị Fa ơi!

Em làm xong hết rồi nè!Engfa còn chưa kịp nói xong, Charlotte từ trên cầu thang hào hứng đi xuống, tay còn giơ quyển tập lên mà tự hào khoe.- A, Chom, Dee!

Hai người đến chơi với Char đó hả?

- Charlotte thấy được Chompu và Nudee, vui mừng mà quăng quyển tập cho Engfa, còn em thì chạy như bay đến chỗ của họ.- Ừ.

Vì Chủ tịch đi công tác xa, chị lại sợ Char chán nên cùng Nudee đi qua mà chơi với em nè.- Oa, chị Chom với Dee đúng là tốt nhất!

Mẹ đi để Char ở nhà, thật chán lắm luôn...

- Charlotte vừa nghe nhắc đến mẹ liền buồn mà xụ mặt xuống.- Haha, không có gì phải buồn cả.

Chị có mua rất nhiều bánh để em với Nudee cùng ăn nè.

Hai người đi lên phòng đi nha.- Phải đó chị Char.

Hôm nay em còn được chị Chom mua cho cái bánh kem to lắm.

Hai chị em mình cùng ăn nha!Vừa nghe tới bánh kem là hai con mắt của Charlotte sáng rỡ lên, vội nắm tay Nudee mà cùng đi lên phòng, không quên cầm theo hộp bánh kem đang đặt trên bàn.Engfa ngỡ ngàng cầm quyển tập, mặt có chút nghệch ra.

Cô...vừa rồi là bị ngó lơ sao?

Còn Charlotte nữa, quăng cho cô cuốn tập rồi chạy đi, không thèm nói một tiếng nào là sao?- Sao cô đứng đó vậy?

Ngồi xuống đây nói chuyện với tôi một chút, được không?

- Chompu thấy Engfa vẫn còn đứng đó thì cười cười nói với cô.- Cô cũng không cần bất ngờ đâu.

Hai em ấy cũng chỉ là hai đứa trẻ, không cần bận tâm.- Ừm...

- Engfa cũng gật gù.- Tôi là Chompu Athita Payak, là người làm việc cho Chủ tịch, ngoài ra thì tôi còn là bạn từ nhỏ của Charlotte.- Oh, bạn từ nhỏ luôn sao?- Ừ.

Cô làm bảo mẫu cho em ấy, tôi rất bất ngờ, không nghĩ một người ngang tuổi với tôi lại chịu gượng mình đi làm bảo mẫu cho một đứa trẻ đặc biệt như vậy.

Càng bất ngờ hơn khi cô nói đã làm được nửa năm, mà Charlotte cũng ngoan nữa chứ.- Em ấy ngoan mà...

- Engfa nói thầm.- Nửa năm qua, tôi và Nudee bận nhiều công việc nên không thể đến chơi cùng với Charlotte.

Nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, mua một ít bánh qua để hai đứa trẻ ấy ăn cùng nhau.

Mà cô tên gì nhỉ?- À, tôi tên Engfa Waraha.- Engfa sao?

Tên đẹp đó.

À mà, tôi thắc mắc một chút nha.

Cô nói Charlotte ngoan lắm sao?

Từ đó đến giờ, cô là người thứ hai, sau Chủ tịch, nói như vậy đấy.- Thì em ấy ngoan thật mà!

Chăm sóc cho em ấy cũng không tốn nhiều công sức.- Chắc cô là người đặc biệt rồi.

Chứ những bảo mẫu trước đều phải sợ em ấy hết.- Vì sao lại sợ?- Charlotte rất lười ăn, đôi khi còn muốn bỏ bữa, nhưng những bảo mẫu đó thấy em không muốn ăn thì có người nài nỉ, có người cũng mặc kệ, suy nghĩ là khi Charlotte đói cũng phải tự động ăn thôi.

Nhưng khi Chủ tịch biết, liền thẳng tay mà đuổi việc họ.- Từ lúc tôi vào làm đến nay, việc ăn uống của Charlotte rất bình thường, em ấy cũng ăn đủ bữa nữa.- Thì tôi mới nói cô là người đặc biệt đó.

Vì Charlotte, ngoại trừ thức ăn của Chủ tịch thì em ấy rất không thích ăn đồ của người khác nấu, từ nhỏ đã vậy rồi.- Khoan đã.

Cô nói cô chơi với em ấy từ nhỏ sao?

Vậy cô có biết vì sao Charlotte lại bị như vậy không?Chompu không ngờ Engfa sẽ hỏi điều này.

Cô không hiểu vì sao bản thân lại có chút hứng thú với Engfa, rất muốn được trò chuyện cùng cô.

Có lẽ vì xấp xỉ tuổi nhau, lại còn vì Engfa làm công việc này khiến niềm hứng thú trong lòng Chompu dâng lên.

Nhưng cô chỉ muốn cùng Engfa trò chuyện chứ không có ý niệm gì khác, bằng không cô bé Nudee kia mà biết được thì sẽ cho cô ra đường ngủ mất!- Điều này tôi nghĩ cô nên hỏi Chủ tịch.

Vì bản thân tôi cũng không biết rõ tường tận câu chuyện, sau khi em ấy nằm viện một tháng thì tôi mới biết được.

Mà em ấy bất tỉnh cũng khá lâu, hơn hai tháng mới tỉnh lại.- Bất tỉnh tận hai tháng sao?

- Engfa bất ngờ.- Ừ.

Khi tỉnh lại thì tôi nghĩ em ấy vẫn còn bình thường.

Nhưng nhiều năm về sau, em ấy cũng chỉ dừng lại ở một Charlotte năm tuổi.

Mỗi năm đến sinh nhật đều dùng năm cây nến thắp lên để chúc mừng em ấy.

Tôi cũng như cô, từng hỏi Chủ tịch nhưng lại không nhận được hồi đáp.-...- Nhưng tôi lại có cảm giác, cô sẽ là người khiến cho Charlotte thay đổi.- Tôi!?

- Engfa kinh ngạc.- Ừ.

Đã cùng "lớn lên", hơn hai mươi năm nay rồi, cô là người đầu tiên mà Charlotte không bài xích.

Thậm chí, tôi còn thấy em ấy rất vui khi có cô ở bên cạnh.

Ban nãy tôi thấy Charlotte có cầm quyển tập đúng không?

Tôi có thể xem một chút được chứ?Engfa còn đang ngỡ ngàng, nghe Chompu nói vậy thì chợt nhớ ra, mình đã ôm quyển tập của Charlotte nãy giờ.

Cô đưa quyển tập cho Chompu.

Chompu lật qua lật lại, xem tới xem lui thì cảm thán.- Tôi nhìn người không sai mà.

Tôi tin chắc cô sẽ thay đổi được em ấy, còn về thay đổi điều gì thì vẫn chưa thể biết trước được.Chompu nhìn từ những thay đổi nhỏ của Charlotte mà kết luận.

Tuy chỉ mới được gặp lại có vài phút, nhưng cô lại thấy em ấy có chuyển biến rõ rệt.

Cười nhiều hơn, tâm trạng tốt hơn, đã vậy còn hay tin là ăn uống rất đầy đủ, mà còn có cả tập để viết chữ và làm toán cơ.- A, để tôi lên xem em ấy như thế nào đã.

- Engfa vì ngượng ngùng mà tìm cách thoát khỏi đề tài đó.- Được, tôi đi cùng cô.---------------------------------------Đến khi hai người mở cửa phòng thì liền thấy trận chiến đã xảy ra nãy giờ.- A, Dee à!

Sao lại trét kem lên mặt chị?

- Charlotte la í ới.- Ai bảo chị ăn phần bánh của em chứ?

- Nudee vừa cười nói, vừa lấy ngón tay quẹt kem lên mũi Charlotte.- Không được!

Kem là để ăn cơ mà!

Đâu phải để đem lên mặt mà chơi đùa...

A, chị Fa!

Cứu em!Charlotte tháo chạy, thấy Engfa đứng ngay cửa phòng thì vội nhào đến ôm cô, đứng sau lưng cô để trốn Nudee.

Engfa bị em ôm lấy bất ngờ, cô cũng theo quán tính mà đưa tay ra chặn lại, không cho Nudee đến gần em.- Nudee à, sao em lại làm vậy với Charlotte?

- Chompu đi đến bên cạnh Nudee, cầm khăn định lau đi vết kem trên ngón tay nhưng bị nàng vùng ra.- Hơ, tại chị Char trước chứ bộ!

Em phải báo thù!- Không phải tại Char đâu mà!

Tại Dee nói muốn giảm cân, Char sợ Dee không ăn thì bánh sẽ hư nên Char ăn giúp thôi mà!

- Charlotte giải thích rồi rụt đầu vào sau lưng Engfa.- Em dù có muốn giảm cân cũng không phải lúc này!

Chị biết bánh kem việt quất là vị em thích nhất mà!- Nhưng chị cũng thích việt quất nữa!- Hai người ngừng cãi nhau được rồi đó!

- Chompu nhức đầu mà la lên.- Nudee, em đó, sau này không được giỡn như vậy với Charlotte nữa, có biết không?

- Chompu cầm tay Nudee, cẩn thận lau đi vết kem trên đó.- Char, chẳng phải mẹ đã không cho em ăn nhiều bánh ngọt sao?

Sao lại giành của người khác?

- Engfa cũng lấy khăn ra, lau đi vết kem trên mặt Charlotte.Charlotte thấy Engfa nói vậy thì có hơi buồn, nghĩ rằng tại sao chị ấy lại không bênh mình.

Nhưng khi Engfa ôn nhu cùng nhẹ nhàng lau sạch kem trên mặt cho em thì em lại nở nụ cười thoả mãn.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 14


Chompu và Nudee ở lại chơi với Charlotte chừng một giờ đồng hồ rồi phải luyến tiếc mà ra về vì cả hai đều còn phải làm việc của mình nữa.- Cô cho tôi số điện thoại của cô đi, sẽ có lúc chúng ta cần liên lạc đó.

- khi tiễn hai người họ ra cổng, Chompu chợt nhớ ra và quay sang nói với Engfa.Engfa qua một thời gian ngắn ngủi được tiếp xúc với Chompu, cảm thấy cô ấy rất thân thiện và cũng vui tính, không ngần ngại mà trao đổi số điện thoại với Chompu.---------------------------------------Đã gần hai tuần mà Engfa ở bên Charlotte 24/24, biết bao nhiêu cảm xúc mà cô phải trải qua, nhưng hơn hết vẫn là không biết phải làm gì.- Ơ, mưa rồi...Engfa đang chán nản ngồi trước cửa nhà, một giọt nước mưa đã đáp xuống đầu mũi của cô.

Engfa từ đó đến giờ rất thích mưa.

Khi còn nhỏ, cô thường đi tắm mưa ở bãi đất trống cùng bạn bè ở xóm bên cạnh, vì xóm cô không có ai đồng trang lứa với cô cả.

Cảm giác được đứng giữa một khu đất bao la, nước mưa cứ thế mà trút xuống như vui chơi cùng lũ trẻ, lại càng khiến họ trở nên vui vẻ và hăng say chơi đùa hơn.Nhưng từ sau khi ba mẹ mất, Engfa cũng không còn thiết tha gì chơi đùa, mà chỉ lo kiếm kế sinh nhai, lo kiếm cơm chứ còn tâm trí đâu mà chơi dưới mưa nữa.Engfa hiện giờ thấy mưa, cũng như được trở về ngày tháng đó.

Cô cứ ngồi ở thềm nhà, mặc cho nước mưa cứ dội xuống người mình, không có ý định đi vào nhà.Bị ướt mưa sao?

Mặc kệ!

Như vậy có khi lại tốt hơn!

Để cho cô được một lần sống về kí ức ngày xưa, để cô được ngồi nhớ lại một chút về một Engfa thuở nhỏ.- Chị...chị Fa à, sao chị lại ngồi ở đây vậy?

- Charlotte rón rén đi ra, dù em rất sợ trời mưa nhưng khi thấy cô ngồi ở đó mà không thèm tránh né cơn mưa, em lại muốn đi ra để khuyên cô.- Char!

Sao lại ra đây?

Đi vào trong, mau lên!

- Engfa nghe tiếng Charlotte thì giật bắn mình.

Cô quên mất là đang để Charlotte ngồi xem ti-vi một mình, mà trời lại đang mưa lớn.

Engfa chỉ đang sống cho cảm xúc của mình, mà lại quên mất là còn một đứa trẻ đang sợ sệt, bất chấp nỗi kinh hãi của mình mà đi ra đây kêu cô.- Em...em thấy chị...ngồi một mình...dưới trời mưa, em...em sợ chị...bị cảm nên...nên mới ra...kêu chị vào nhà.

- Charlotte cố nén nỗi sợ của mình, ráng nói cho tròn câu với cô.- Em ngốc quá!

Bản thân đã sợ mưa rồi mà còn ra đây nữa!Engfa hơi tức giận, nhưng lại thương em nhiều hơn.

Nếu em đã như vậy, chẳng phải là trong lòng em, cô cũng có một vị trí xác định rồi, đúng không?Engfa đứng phắt dậy, nhưng vì đứng nhanh quá, với lại nước mưa đã làm thềm nhà trơn trượt không ít, và cô đã bị ngã xuống.

Charlotte thấy vậy, liền cầm tay Engfa để giữ cô, nhưng sức của em thì được bao nhiêu, và thế là em và cô cùng ngã xuống bãi cỏ trước nhà.

Cũng may là có bãi cỏ, chứ không Engfa đã bị ảnh hưởng đến cột sống rồi.- Argh...

- không chỉ cảm giác sau lưng, mà phía trên còn có sức nặng nữa.- Char!

Char!

Em sao vậy?Engfa thấy người trong lòng mình run lẩy bẩy không ngừng, không biết là do khóc hay sợ, nhưng cô kêu mãi vẫn không thấy em hồi đáp.

Engfa vội đỡ em dậy, bế em đi vào nhà.

Bây giờ cả hai người đều ướt sũng cả rồi, phải mau chóng đi thay đồ mới được.

Cô thì không sao, nhưng Charlotte sẽ bị cảm mất.Suốt quãng đường đi lên đến phòng, Charlotte vẫn run rẩy trong lòng của Engfa.

Khi cô đưa em vào nhà tắm rồi mà em vẫn không buông cô ra.- Char à, để chị đi lấy đồ cho em thay nha?- Không...không!

Chị Fa, đừng bỏ Char một mình mà!

Char sợ lắm!

- bỗng nhiên, Charlotte kéo tay cô lại, còn không ngừng khóc cùng la toáng lên.- Char, em có sao không vậy?

Em đừng làm chị sợ mà!

- Engfa dù có hỏi đến cỡ nào thì em vẫn không trả lời, vẫn cứ khóc, miệng thì liên tục kêu "Đừng bỏ em!" làm Engfa cũng sợ theo.- Chị không có bỏ em, chị chỉ đi lấy đồ cho em thay thôi.

- bây giờ cả hai đều bị thấm nước mưa, cơn lạnh đang từ từ thấu vào cơ thể, nhưng Engfa đang lo cho Charlotte.

Em đang ở trạng thái hoảng loạn, có nói đến cỡ nào cũng không thể khiến em kiềm chế được.- Char ngoan, nghe lời chị.

Chị đi lấy đồ cho em.

- Engfa cũng muốn hết hơi, liền tiến lại gần mà thì thầm vào tai em, nhưng điều đó lại khiến em nghe được và dần lấy lại bình tĩnh.- Chị...chị Fa sẽ không...bỏ rơi Char chứ?

- đôi mắt em ngấn nước, giọng nói cũng vì lạnh mà muốn thều thào.- Ừ, chị chỉ đi lấy đồ thôi.

Em ngâm nước ấm cho đỡ lạnh.

Đợi chị một chút nha.Engfa thấy Charlotte đã nghe lời, cũng không còn nháo nữa thì từ từ gỡ tay em ra, đi đến vặn nước để vừa đủ độ ấm rồi bế em vào trong bồn.

Charlotte trong lòng còn hơi sợ, nhưng vẫn nghe lời Engfa, ngoan ngoãn đợi cô.Engfa đi ra tủ quần áo, lấy cho em một bộ quần áo, rồi bản thân cô cũng đi đến giỏ xách mà lấy một bộ.

Bây giờ cũng chỉ hơn năm giờ chiều, còn khá sớm để mặc đồ ngủ, nhưng dù gì thì cũng phải mặc thôi!Cơ mà, ban nãy Engfa bế em vào bồn tắm, nhưng vẫn chưa để em cởi đồ ra!Engfa cũng quên béng đi việc đó mà mở cửa xông vào, lại thấy Charlotte đã đứng ở bên cạnh bồn tắm mà cởi đồ ra, cũng vừa trần như nhộng thì Engfa đẩy cửa bước vào.Cả hai nhìn nhau, Charlotte thấy vậy thì không hề hấn gì, tiếp tục cởi cho xong rồi bước vào bồn tắm trở lại.

Engfa đứng sững người chứng kiến hết, mặt lại đỏ cả lên.- A!

Chị xin lỗi!

Chị để đồ ở đây cho em nha!

- Engfa lấy bộ đồ của mình che lên mặt, dù đã nhìn thấy được cơ thể của em rồi nhưng lại theo quán tính mà che mắt lại.

Cô đặt bộ đồ của em lên cạnh bồn rửa mặt rồi vụt nhanh ra ngoài.- A~, sao chị lại bỏ em?

- Charlotte nói vọng ra.- Không...không!

Chị không có bỏ em!

Chị đứng ở bên ngoài chờ em nè.Engfa ngồi thượt xuống cửa, trong đầu chỉ toàn hình ảnh ban nãy của Charlotte.

Thân thể nuột nà của em đã khiến Engfa phải đỏ mặt tía tai, dù có muốn cũng không thể xoá được.

Engfa bỗng dưng lại nổi lên cảm xúc rất lạ, khô nóng, như có ngọn lửa không ngừng cháy bỏng trong lòng cô.

Lạ thay, càng nghĩ đến hình ảnh đó, Engfa càng thấy cơ thể này khó chịu hơn, lại liên tưởng đến hình ảnh hai cỗ thân thể nữ giới quấn lấy nhau, được minh hoạ trong cuốn sách mà cô đã đọc.

Charlotte dù là đứa trẻ lên năm, nhưng thân thể đã là một nữ nhân trưởng thành, đẫy đà và vô cùng gợi cảm làm Engfa tự cảm thấy mình thật biến thái với mớ suy nghĩ đó.- Không được có suy nghĩ như vậy đâu Engfa à!

- Engfa vò đầu bứt tóc, cảm giác bứt rứt đến điên đầu.---------------------------------------Cứ vậy đến khi cả hai cùng ngồi ăn tối, Engfa vẫn lén lút nhìn em.

Bây giờ, Charlotte đã không còn đợi Engfa đút cho ăn nữa, mà bản thân đã ngoan ngoãn, tự cầm muỗng múc ăn.- Sao chị nhìn Char hoài vậy?

Sao chị còn chưa ăn nữa?

- Charlotte ngước mắt lên, có chút khó hiểu hỏi.- À...

Không có gì.

Chị thấy Char ăn ngon quá nên cũng thấy no rồi.Engfa chợt nghe thấy giọng của em hơi khàn, không chỉ gương mặt mà toàn thân còn đỏ ửng lên.

Cô thử đưa tay sờ trán em.

Nóng quá!

Hèn gì nãy giờ em không nháo, cũng không vòi vĩnh, thì ra là không có sức.- Char, em bị sốt rồi!

- Engfa đứng bật dậy, sang bên cạnh Charlotte rồi kiểm tra em.- Ưm...sốt hả?

Hình như em cũng cảm thấy hơi mệt...- Không được rồi!

Để chị đi lấy thuốc hạ sốt cho em uống.Engfa lục tìm trong hộp y tế, lấy ra viên thuốc hạ sốt cho em nhưng em lại không chịu uống.- Char, uống thuốc nha?- Không uống đâu!

Đắng lắm!- Ngoan, uống thuốc mới hết bệnh được.- Không uống là không uống mà!Engfa đưa viên thuốc đến gần thì Charlotte lại đẩy ra.

Hết cách, Engfa đành tiếp tục dụ dỗ.- Nếu em chịu uống thuốc, đợi khi hết bệnh thì chị sẽ mua kem cho em ăn.

Chịu không?- Kem hả...

- Charlotte còn phân vân.- Đúng rồi!

Chị sẽ mua kem cho Char ăn, nhưng với điều kiện là Char phải uống thuốc, khỏi bệnh rồi mới được ăn kem.- Có thật là, khi Char khỏi bệnh rồi, chị Fa sẽ mua kem cho Char không?- Chị hứa mà.Charlotte thấy Engfa khẳng định chắc nịch, liền nghe lời cô mà uống viên thuốc đó vào.

Cảm giác đắng từ từ lan ra cổ họng khiến Charlotte nhăn mặt, nhưng rồi có một vị ngọt đặt trước môi em.- Ngậm viên kẹo đi cho đỡ đắng.Không biết vô tình hay cố ý, Charlotte lại dùng môi chạm vào đầu ngón tay của Engfa làm cô hơi rụt tay lại.

Do bị sốt nên môi em hơi ấm nóng, lại tiếp xúc trực tiếp như vậy khiến Engfa càng bị cái suy nghĩ kia hại đến nhớ đi nhớ lại.---------------------------------------Chừng hai ngày sau, khi thấy Charlotte đỡ sốt rồi thì Engfa mới yên tâm.

Cô dỗ em ngủ trưa xong thì nhẹ nhàng khép cửa lại mà đi ra ngoài.Engfa như được thả về với tự do, trên đường đi không ngừng ca hát vui vẻ, lại vì phấn khích quá mà đi hơi lâu, mua cũng nhiều đồ nữa, nhưng chủ yếu là cho Charlotte thôi.Đến khi cô tay xách nách mang về nhà thì thấy Charlotte đang đứng ở cổng, gương mặt tái nhợt lại hiện lên vẻ hoang mang.- Char!

Sao em lại ra đây?

Không phải đang ngủ trưa sao?

- Engfa vội chạy đến mở cửa nhà, chưa kịp định hình thì em đã ôm lấy cô.- Em thấy chị đi lâu quá, muốn đi tìm chị...Engfa nhìn em, trên trán vẫn còn để khăn chườm, vậy mà không lo cho bản thân mà lại đi lo cho cô.

Cô bé này đúng là ngốc đến khiến người ta thương mà!- Chị xin lỗi.

Đi vào nhà trước đi, ở ngoài đây nắng lắm.Nhưng Charlotte vẫn duy trì tư thế đó, gương mặt mệt mỏi lại có vẻ buồn ngủ nữa, gục vào lòng cô rồi nhắm mắt lại.

Engfa cũng không thể làm gì được em, đành chậm rãi mà bước vào nhà.---------------------------------------- Chị đi mua kem cho em nè, còn có món quà này muốn tặng em nữa.Engfa nói rồi, lấy trong túi ra một cái chong chóng đủ màu sắc sặc sỡ.

Cái này cũng chỉ là do vô tình cô nhìn thấy, trong đầu lại nảy lên suy nghĩ là sợ em nằm ở trên giường hoài sẽ chán, nên mới mua về cho em chơi.- Oa, đẹp quá...

- Charlotte xuýt xoa, cầm lấy chong chóng trong tay mà không ngừng mỉm cười.Engfa thấy em vui như vậy, tuy em chỉ có thể nở nụ cười nhạt nhưng cũng đủ để khiến cô phải rung động.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 15


Trong lúc Engfa được đi ra ngoài thì cô có cố tình ghé sang mua hạt giống trồng hoa.

Cô muốn cùng Charlotte trồng một ít hoa cho khu vườn có thêm sức sống.

Nhìn cả khu vườn rộng lớn mà chỉ toàn là cỏ xanh, không có thêm một cây nào khác, khiến nó thật nhàm chán nên cô muốn thay đổi không khí một chút.- Char nè, em có muốn trồng hoa không?Charlotte đang ngồi cạnh cô mà cặm cụi viết chữ, bị cô hỏi bất chợt làm không kịp nghe, chỉ từ từ ngước mặt lên nhìn cô.-...- Chị hỏi là em có muốn trồng hoa không?

- Engfa thấy em ngơ ngác thì hỏi lại một lần nữa.

Cơ mà, nhìn mặt em lúc này thật đáng yêu...- Trồng hoa sao?

Nhưng Char đâu có biết trồng đâu.

- Charlotte trở nên buồn rầu, quay lại viết chữ tiếp.- Thì chị chỉ Char trồng hoa, cũng đơn giản lắm.- Thật sao!?

- Charlotte vừa nghe Engfa nói vậy thì hứng khởi không thôi.

Em vì phản ứng bất ngờ nên cây viết trong tay cũng rơi xuống.Engfa thấy em đánh rơi cây viết thì cúi xuống nhặt lên, nhưng em cũng cúi xuống nhặt.

Hai bàn tay chạm vào nhau, tựa như có một dòng điện, lại cũng như có một hơi ấm truyền vào bàn tay của Engfa làm cô hơi rụt tay lại mà nhìn em, đồng thời em cũng ngẩn mặt nhìn cô.Engfa chợt nhận ra, tần suất mà cô nhìn chằm chằm em giống như hiện tại, ngày một nhiều hơn.

Cô để ý rất nhiều hành động, cử chỉ và biểu cảm của em, một phần là vì công việc, phần còn lại là vì vô thức.

Dường như, cô đã vô tình bị "nụ hôn gửi nhờ" của em mà sinh ra cảm giác xao động.

Đối với một người trưởng thành thì một nụ hôn cũng chả có gì cả, nhưng đối với Engfa mà nói, đó vừa là nụ hôn đầu, mà còn vừa là một cảm xúc rung động đầu đời.

Engfa cũng không nghĩ đến, bản thân lại có sự lưu luyến nụ hôn đó.

Đã không biết bao nhiêu lần, Engfa tự trách bản thân mình tại sao lại đi có tình cảm với Charlotte như vậy?

Là cô có tình cảm với một đứa trẻ năm tuổi đó!

Cô chỉ biết được càng dứt sớm thì càng tốt, nhưng làm sao mà dứt, trong khi ngày nào cũng gặp nhau đây?

Đã vậy, gần đây cô càng phải ở bên cạnh em nhiều hơn, trái tim cũng không biết tiết chế mà thổn thức liên hồi.

Trừ khi nghỉ việc mới không gặp nhau, mới có thể làm đứt đoạn tình cảm trong lòng của Engfa!

Nhưng thời buổi kinh tế khó khăn, nghỉ chỗ này thì sẽ dễ dàng tìm được chỗ khác để làm sao?

Mà việc này cũng tương đối nhàn hạ, lương lại cao.

Có ngu mới nghỉ việc!*Chụt*Engfa trố mắt nhìn em, lại lấy tay sờ lên vùng má vừa được em hôn.- Em...- Hì, em thấy chị đáng yêu quá à!

- Charlotte đúng là rất thích nhìn Engfa như thế này.

Gương mặt ngơ ngác nhìn em, lại còn trông rất ngố nữa.-...

- Engfa bây giờ đã trống rỗng rồi, không thể suy nghĩ tiếp được nữa.- Mẹ cũng hay khen em đáng yêu lắm, xong còn hôn lên má em nữa đó!- À, ừm, em viết xong chưa?

Tranh thủ để mình còn đi trồng hoa nữa...

- Engfa cố tình nói sang chuyện khác để phân tán sự chú ý của em, vì gương mặt cô đã đỏ lên hết rồi.- A, xong rồi!

- Charlotte vội đưa quyển tập cho cô.- Vậy mau đi thôi.

- Engfa không thèm nhìn đến nó, chỉ đứng dậy mà đi thật nhanh.---------------------------------------Hai người đang ở dưới sân vườn, một khu vườn rộng lớn nhưng lại đơn bạc một màu xanh của cỏ.

Engfa mang túi hạt giống ra, cô mua loại hoa Hướng Dương, vừa xinh đẹp lại còn rực rỡ và mang đầy ý nghĩa, cùng với đó là mấy chậu hoa đã cũ, bị vứt trong kho mà Engfa khi dọn dẹp đã vô tình nhìn thấy nên lấy ra, rửa cho sạch sẽ rồi mang ra sân vườn.- Char, em ngồi xuống đi, để chị chỉ em cách trồng.Charlotte gật gù, ngồi xổm xuống cạnh cô.

Engfa đưa em một cái xẻng nhỏ bằng nhựa cùng một chậu hoa đã được cô bỏ đất vào sẵn.

Charlotte vừa nhìn Engfa, vừa làm theo từng động tác của cô, tay hoạt động liên tục, hết đào lên lại đấp đất xuống.- Em làm xong rồi nè!

- Charlotte hài lòng nhìn thành quả của mình, quay sang khoe với Engfa.- Ừ, Char giỏi lắm.

Còn bây giờ thì phải "đánh dấu chủ quyền" cho cây.- "Đánh dấu chủ quyền" là gì vậy chị Fa?- Là em sẽ viết tên em lên miếng gỗ này rồi cắm nó vào chậu cây, để mọi người đều biết nó là của em mà không ai lấy đi mất.- A, ra là vậy!

Chị mau đưa em miếng gỗ đó đi!Engfa lấy miếng gỗ nhỏ được đóng sẵn thêm một cây cọc mini đưa cho Charlotte, còn kèm theo cây bút lông để em viết lên.Trong khi Charlotte đang hí hoáy viết tên mình thì Engfa có một cuộc điện thoại.

Cô phủi đất trên tay xuống rồi lấy ra xem, là tên nhóc kia gọi!- Có chuyện gì vậy nhóc?- Đại Tỷ ơi, chị mau về đi!

Anh Kay cháu bà Hai về, mặt hầm hầm bước vào nhà nữa!Engfa nghe xong liền điếng người cả lên.

Cô không cần biết cái tên đó về làm gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành.

Engfa gấp rút muốn về nhưng chợt khựng lại.

Còn em thì sao đây?

Không thể bỏ em ở nhà một mình, nhưng cô cũng không yên tâm khi tên đó ở gần bà Hai.- Em cứ ở đó quan sát đi, có gì thì gọi cho chị.

Chị về liền!

- rồi cô liền cúp máy.Engfa đánh liều.

Chắc hôm nay bà chủ cũng chưa về đâu ha...- Char nè, em có muốn qua nhà chị chơi không?- Qua nhà chị?

Được hả chị?

Em muốn lắm!

- Charlotte nghe nói được đi chơi liền khoái chí, nhanh chóng gật đầu lia lịa.- Được rồi!

Vậy vào nhà để chị mặc áo khoác cho em rồi đi!Engfa trang bị cho em đủ nón, áo cẩn thận, thấy em kín đáo rồi mới chạy đi.

Trên đường về nhà, Engfa không còn cảm giác gì ngoài lo sợ.

Cô sợ, chỉ cần cô về trễ một chút là tên đó sẽ lấy hết tiền của bà Hai mất!

Ai chứ mấy tên nghiện máu liều cao lắm, chả phân biệt gia đình với xã hội!

Chúng nó chỉ cần làm đủ mọi cách để có tiền mà thoả mãn được cái thói nghiện ngập của chúng mà thôi.---------------------------------------Vừa về đến xóm đã thấy bọn nhóc vây lấy cô.

Engfa để Charlotte cho bọn nhóc giữ giúp vì cô đã nghe ồn ào từ nhà bà Hai rồi.- Nhóc, em với mấy đứa giữ Charlotte giúp chị!

Để chị đi coi bà Hai đã!

- nói rồi Engfa buông tay Charlotte ra mà chạy về phía nhà bà Hai.- Ơ, chị Fa...

- tự nhiên bị bỏ rơi nên Charlotte xị mặt xuống.- Chị tên là Charlotte hả?

Chị có muốn chơi với tụi em không?

- tên nhóc mũm mỉm đó đã được Engfa kể cho nghe về Charlotte, nếu tính ra thì nó đang lớn hơn Charlotte chứ nhỉ?- Đúng đó đúng đó!

Chị chơi trò chơi với tụi em nha!

- mấy đứa nhóc kia cũng hùa theo.- Chơi trò chơi hả?

Char thích chơi lắm á!

Mà chơi trò gì vậy?

- vừa nghe đến chơi là Charlotte liền quên mất việc mình bị "bỏ rơi".---------------------------------------- Bà nội à, con là cháu trai của bà mà, không lẽ chút tiền này bà cũng không để cho con được sao?

- tên Kay miệng gằng ra từng chữ, một tay thì giữ bà Hai lại, một tay thì cầm số tiền mà bà để dành trong hộp.- Tao có thể cho mày tiền, nhưng là tiền để mày trang trải, để mày sống cho thành người chứ không phải để mày đốt vào mấy cái chất nghiệp ngập này.

- bà Hai tuổi già sức yếu, làm sao bì nổi với một tên nghiện như Kay được.- Bây giờ tôi không có tiền mua thuốc thì tôi mới không thể sống được đó!

Bà có hiểu không?

- Kay tức giận, hất tay bà Hai ra khiến bà ngã xuống đất.- Bà Hai!

- Engfa vội chạy vào đỡ bà dậy, còn trừng mắt nhìn Kay.- Anh!

Mau trả tiền lại cho bà Hai!

Mau lên!

- Engfa vẫn cố kiềm chế cơn giận để không đánh hắn trước mặt bà Hai.- Hơ, Engfa à Engfa, cô nghĩ mình là ai mà có thể ra lệnh cho tôi?

Với lại, tôi là cháu của bả, bả phải có nghĩa vụ đưa tiền cho tôi xài chứ!- Một tên cháu vừa hèn hạ, vừa nghiện ngập như anh thì không xứng đáng!

- Engfa toang giật lại số tiền trên tay Kay.

Hai người giằng co rất lâu, thậm chí số tiền đó đã bị nhàu đến nhăn nhúm không chịu được.- Engfa!

Tao cảnh cáo mày!

Mày không là cái thá gì trong ngôi nhà này nên mày không được xen vào chuyện của gia đình này!- Gia đình!?

Anh còn biết nói cái từ đó hả?

Số tiền anh đang cầm để chuẩn bị phục vụ cho cái thú vui điên loạn của anh, anh có biết đó là tiền để bà Hai mua thuốc không hả?

Làm cháu mà không biết tình trạng của bà mình như thế nào, lại còn đi về đây nói chuyện huyết thống hả?- Còn nữa.

Anh đừng nghĩ tôi không biết anh giở trò gì với tôi khi tôi làm ở tiệm tạp hoá.

Chẳng qua là vì tôi thương bà Hai, vừa thương vừa tủi cho số của bà có một người cháu không ra gì, suốt ngày cứ tìm cách hại người khác nên tôi mới không tính sổ với anh.

Mà không những vậy, bây giờ anh còn là một tên nghiện thuốc!- Con xin lỗi bà Hai, nhưng con không thể nhịn đứa cháu bất tài này của bà được nữa!Engfa nói rồi liền xông đến đấm vào mặt Kay một cái thật mạnh, khiến máu mũi hắn từ từ chảy xuống.

Kay cảm thấy hơi choáng váng, lại thấy ấm ấm ở mũi, đưa tay lên quẹt thì một mảng đỏ tươi xuất hiện.- Con khốn!

Mày dám đánh tao!?- Cái vừa nãy là tôi thay bà Hai trị tội đứa cháu bất tài như anh.

Còn cái này là tôi trả lại cho những trò dơ bẩn của anh mà khiến tôi mất việc!

- Engfa còn tặng thêm một cú đấm vào bụng, khiến hắn phải co người ôm bụng mà gào thét.

Vì bị nghiện nên cơ thể hắn ốm tong ốm teo, chỉ có máu điên là mạnh thôi.- Tao nói cho mày biết, mày mà còn mon men về đây để lấy tiền của bà Hai thì đừng có trách tao!

Lần này tao đánh nhẹ là để cảnh cáo mày, cho mày tỉnh ngộ, cho mày không còn cái thói sống ỷ lại nữa.

Còn bây giờ, biến cho khuất mắt tao!

- Engfa trừng mắt, chỉ thẳng tay ra cửa.Kay một tay ôm bụng, một tay ôm mũi, lồm cồm bò dậy mà chạy đi, còn không quên hét: "Mày cứ chờ đó!

Tao không để mày yên đâu!"

Engfa thấy hắn chạy đi rồi, cũng không thèm đôi co làm gì.

Cô quay sang đỡ bà Hai ngồi trên ghế, còn không ngừng xem bà có bị thương ở đâu không.- Bà Hai, số tiền này bà phải giữ cho cẩn thận đó.

- Engfa dúi số tiền vừa lấy lại được vào tay bà Hai.- Engfa, cảm ơn con nhiều lắm.

Không có con, không biết bà như thế nào nữa...- Bà Hai à, con đã nói là không cần cảm ơn con mà.

Con chỉ cần bà Hai khoẻ mạnh để sống lâu với con là được rồi.- Haiz, cũng do bà đã quá dung túng cho nó từ nhỏ, nên khi lớn nó quá là hư đốn, không coi ai ra gì...- Bà đừng tự trách mình mà.

Một khi ra ngoài xã hội mà không chịu được cám dỗ thì sẽ sa vào tệ nạn thôi.- À mà chẳng phải con nói con ở chỗ làm sao?

Sao bây giờ lại về đây?- Thì con nghe "đàn em" của con báo cáo chuyện của bà nên mới chạy về nè.Engfa nói chuyện với bà Hai một chút rồi chạy ra xem Charlotte.

Cô sợ em sẽ e ngại với bọn con nít ranh xóm cô, nhưng không ngờ em lại đang chơi đùa rất vui vẻ cùng bọn chúng, lại cười nói đến không để ý tới cô.- A, Char thắng nữa rồi nè!

- Charlotte rượt theo cậu nhóc mũm mỉm, bắt được người cuối cùng rồi cười lớn lên, trên mặt đầy vẻ tự hào.- Chị Char à, tại sao chị không thắng cho được!

Chị vừa cao, chân lại dài như vậy thì tụi em trốn làm sao kịp!

- cậu nhóc thở hồng hộc, lại tiếc hận nhìn xuống đôi chân ngắn của mình.- Chị đã nói em là phải chăm vận động lên mà không chịu nghe, để thua rồi đổ lỗi cho hoàn cảnh.- A, chị Fa!

Chị Fa thấy Char giỏi không?

Một mình Char thắng hết mấy bạn luôn đó!

- Charlotte buông cậu bé đó ra mà chạy đến bên cạnh Engfa, ôm tay cô lại.- Ừ, Char giỏi lắm.

- Engfa vừa nói, tay còn lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán của em, còn không quên nháy mắt cảm ơn cậu nhóc mũm mỉm đó.---------------------------------------Xong công việc, Engfa dẫn Charlotte về nhà, nhưng chưa đến cổng cô đã thấy mẹ em đứng ở đó, mặt còn lạnh như băng nhìn hai người.- A, mẹ về rồi!

Char nhớ mẹ lắm...

- Charlotte vừa thấy mẹ đã chạy đến mà ôm bà, còn dụi vào lòng bà.- Ừ, con gái ngoan.

Mẹ cũng nhớ Char lắm - bà cũng ôm lại em.- Cô dường như quên những lời tôi đã dặn cô rồi sao, Engfa?- Dạ, con xin lỗi bà chủ, tại nhà con xảy ra một số chuyện...

- Engfa cũng không biết được bà về bất ngờ như thế này.

Dù sao mọi chuyện cũng sờ sờ ra trước mắt rồi...- A mẹ, mẹ đừng có la chị Fa mà!

Hôm nay con được chơi với mấy bạn, mấy bạn đó cũng thích chơi với Char nữa đó mẹ!Nghe con gái nói như vậy, bà có muốn khiển trách Engfa thêm một lời cũng không được.

Kể ra thì cô cũng có nhiều công lao với Charlotte, một sai lầm lần này cũng không gây ra tai hại gì cho em nên bà mới bỏ qua.- Lần sau, có cái gì cũng phải gọi điện báo tôi trước.- Dạ, con biết rồi, thưa bà chủ.Engfa được bà tha thứ thì thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ của em cũng đã về, vậy thì cô cũng có thể về nhà rồi!

Cơ mà, tại sao Engfa nửa muốn về, nửa lại không...
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 16


Sau cái lần được ra khỏi nhà đó, Charlotte luôn vòi vĩnh mẹ cho được ra ngoài chơi.

Charlotte bước đầu còn vòi vĩnh, van xin nhưng mẹ một mực không chịu.

Thua keo này lại bày keo khác mạnh hơn, Charlotte bắt đầu khóc.

Em biết mẹ rất mềm lòng mỗi khi thấy em khóc nên em thường dùng chiêu này, nhưng rồi cũng thất bại.

Hết cách rồi, Charlotte kéo theo Engfa đi xin cùng em.- Char, em kéo chị đi đâu vậy?

- Engfa còn đang làm bánh, trên tay và cả mặt dính đầy bột cả lên, còn chưa kịp lau thì bị em đẩy đi.- Đi!

Đi xin mẹ với em!

- Charlotte từ sau đẩy Engfa đi lên phòng làm việc của mẹ.

Hôm nay mẹ em nói là muốn làm việc ở nhà nên đem hết công việc trên công ty về, sẵn tiện để xem Charlotte vì sao lại muốn đi ra ngoài chơi đến như vậy, trong khi từ đó đến giờ em đều rất nghe lời bà, chỉ cần bà nói là em đều thuận theo.

Vậy mà, gần đây lại rất khó chiều, đôi khi còn không thèm nghe lời.- Khoan đã, Char!

Em muốn xin mẹ cái gì vậy?

- Engfa thắng gấp, quay lại hỏi em.- Thì xin mẹ cho em được ra ngoài chơi!

Em đã xin rồi, cũng khóc luôn rồi mà mẹ vẫn không cho em đi...

Nên em muốn chị đi xin với em!

- Charlotte bĩu môi rồi nhìn thẳng vào mắt Engfa, giọng nói trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết.- Cái gì!?

Đó là mẹ của em mà!

Em xin không được thì làm sao chị xin cho em được?

- Engfa nghe em nói thì trong lòng liền sợ hãi.

Từ sau cái ngày dẫn em "trốn" đi thì bà đã cảnh cáo cô rồi, cô rất sợ phải đối diện với bà.- Nhưng em đã xin rất nhiều lần mà mẹ vẫn không cho!

Có chị đi chung, hai người cùng xin thì chắc chắn mẹ em sẽ cho thôi!

- Charlotte xoay người Engfa lại, đẩy cô đi lên cầu thang.- Ấy ấy đợi đã!

- Engfa vịnh lại tay nắm của cầu thang.- Sao vậy chị?- Muốn gặp mẹ em thì phải chỉn chu một chút chứ.

Để chị đi rửa tay đã.---------------------------------------Đứng trước cửa phòng làm việc của mẹ em, Engfa trong lòng cứ run rẩy không yên, vẫn chưa dám gõ cửa, cũng ngăn Charlotte làm việc đó.- Sao nữa vậy chị?- Đợi chị bình tĩnh lại đã...- Đứng hơn mười phút rồi mà~, chị cũng đã nói câu này với em hai lần rồi đó...- Có gì thì cứ vào nói đi!

Đừng đứng ở trước cửa thì thầm lén lút như vậy!

- giọng của mẹ em nói vọng ra làm Engfa đứng sững người, rồi cũng thở dài mà mở cửa bước vào.Engfa thì dè dặt, còn Charlotte thì hứng khởi, kéo tay Engfa đi vào.- Hai đứa muốn nói gì?

- bà vẫn không rời mắt khỏi tập văn kiện, giọng không nóng không lạnh mà nói với họ.- Chị Fa, chị nói với mẹ em đi.

- Charlotte huých tay Engfa, nói nhỏ với cô.- Hả...hả?

Nói gì?- Thì xin mẹ em đi!- Sao em không xin mà lại kêu chị?

- Engfa cũng xoắn xuýt.- Hai đứa muốn gì thì cứ nói đi, đừng có úp úp mở mở!

Mẹ không có thời gian.- Mẹ!

Có chị Fa ở đây rồi, con chắc chắn là khi đi ra ngoài với chị ấy thì sẽ an toàn!

Mẹ cho con đi ra ngoài chơi nha~Mẹ của em nghe như vậy, hơi liếc mắt lên nhìn Engfa làm cô vô thức nuốt nước bọt.'Char à, sao em lại kéo chị vào thế bí vậy hả?' - Engfa than khóc trong lòng.- Cô đi với con bé?- Dạ...dạ đúng, thưa bà chủ.

- Engfa muốn lên tiếng chối bỏ, nhưng Charlotte đứng bên cạnh đã kéo kéo tay áo cô, ngụ ý cô phải thừa nhận.Engfa muốn khóc không ra nước mắt.

Cô đã làm gì sai với hai mẹ con nhà Charlotte sao?

Cô chỉ lỡ dẫn em ra ngoài một chút thôi, vậy mà bị cả hai người này dồn ép vào thế bị động.

Mẹ thì đã cảnh cáo cô rồi, còn em thì thúc giục cô theo phe em.

Engfa thở dài, cũng chỉ vì cô thương em nên cô phải chịu thôi...- Hai đứa muốn đi đâu?- Chị Fa muốn dẫn con qua nhà chị ấy chơi đó mẹ!

- trong lúc Engfa còn đang suy nghĩ thì Charlotte đã rất nhanh miệng mà trả lời.- Qua nhà của cô?

- bà nhướn mày.- Dạ...dạ bà chủ.

- Engfa gật gù.- Được rồi.

Hai đứa đi đi!

Nhớ về sớm là được.

- bà lật trang tài liệu, vừa xem văn kiện lại vừa đồng ý cho Charlotte đi.- Thật hả mẹ!?

- Charlotte vui mừng, có chút không tin mà hỏi lại bà.- Nếu mẹ không cho thì con sẽ khóc tiếp cho mẹ dỗ sao?

Mẹ bận lắm, không có thời gian dỗ dành đứa con gái lắm trò như con đâu.- Aaaa, con yêu mẹ nhất!

- Charlotte chạy đến ôm lấy bà, hôn lên má của bà.- Ừ, mẹ cũng yêu Char nhất.

Đi thì nhớ về sớm với mẹ nha con gái yêu.

- bà cũng buông cây viết xuống mà ôm em lại.- Dạ, con đi nha mẹ!

- Charlotte nhanh chân chạy đến bên cạnh Engfa, kéo tay cô đi.

Engfa chỉ kịp gật đầu chào bà rồi chạy theo em ra ngoài.

Mẹ chỉ lắc đầu mà cười, bà hiểu tính của con mình nên cũng không trách cứ gì Engfa, có khi chỉ sợ Engfa cũng mệt với em không kém bà.---------------------------------------- Chị Fa, đội cái nón này cho Char đi!- Chị Fa, hôm nay em muốn mặc bộ này!- Chị Fa, mặc áo khoác cho em đi!Chỉ có việc đi ra ngoài chơi thôi mà Charlotte lại sửa soạn đủ thứ cả lên, tuy vẫn là mấy bộ đồ đơn giản nhưng cũng khiến Engfa chóng cả mặt.Hai người sửa soạn xong cũng là nửa giờ sau, nói hai người chứ cũng chỉ có mỗi Charlotte thôi, còn Engfa thì chả có thì để chuẩn bị cả.

Về nhà mà, cầu kì làm gì?Charlotte đợt này được đi ngắm cảnh nhiều hơn, được thong thả hơn.

Engfa đi ngay sau em, nhìn em vui vẻ như vậy thì trong lòng cô cũng vui lây.

Không phải tự nhiên mà người ta luôn nói cảm xúc của bản thân dễ bị chi phối bởi đối tượng mà ta đang chú ý.

Engfa thiết nghĩ, nếu không có vụ tai nạn đó, khiến em trở thành một cô bé lên năm, cứ mãi bé con, ngây ngô như vậy thì có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội được gặp em.

Còn Charlotte mà phát triển bình thường thì sao đây?

Chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sẽ khiến bao chàng trai phải đổ gục, bao gồm cả Engfa.

Chắc hẳn, em vừa là ngoại lệ, vừa là điểm yếu của cô nên Engfa mới dành thời gian để nghĩ cho em hơn bản thân mình.---------------------------------------Cuối cùng thì cũng về đến nhà.

Engfa thấy nhà mình trông thật tẻ nhạt, chẳng có gì để em chơi cả, nên cô dẫn em ra bãi đất trống mà khi xưa cô hay chơi đùa cùng mấy đứa bạn xóm bên cạnh.Nghe đâu đây là vùng đất cằn cõi, chỉ có thể trồng được vài cây chịu hạn, không thể trồng cây cũng không thể xây nhà, do phong thủy không được tốt lắm, nên vẫn còn bị bỏ trống đến tận bây giờ.

Cũng tốt, ít ra thì vẫn còn có chỗ cho lũ nhóc chơi đùa.

Mà hôm nay là ngày tụi nhỏ đi học nên không ai chơi cùng em cả.- Oa, gió mát quá chị Fa ơi!

- Charlotte chạy đến phía trước, nhìn thấy cảnh sắc rộng lớn mà không khỏi ngỡ ngàng.- Đây là chỗ mà khi còn nhỏ, chị thường hay tụ tập bạn bè lại chơi.

Còn bây giờ thì...ai nấy cũng lớn cả rồi, có công ăn việc làm, thậm chí là có gia đình nữa...

- trong khi Engfa vẫn còn chưa có mối tình đầu.- Char nè, sau này em có dự tính gì không?

- một câu hỏi rất không nên hỏi những đứa trẻ, vì chúng có biết gì đâu, nhưng Engfa vẫn hỏi, vì cô muốn nghe suy nghĩ của em.- Em vẫn sẽ ăn nè, chơi nè, tập viết chữ nè, à còn đi chơi với mẹ với chị Fa nữa!

- Charlotte xoè bàn tay ra, đếm đếm rồi kể ra, trông vô cùng hào hứng.Engfa cũng chỉ biết thở dài.

Tâm hồn của một đứa trẻ chỉ nghĩ được tới như vậy thôi, cô còn mong muốn thêm gì nữa?---------------------------------------Ngồi một lúc lâu cũng thấy chán, Engfa còn chợt nhớ là có làm bánh cho em nên muốn em về mà ăn, mà hình như cô chưa làm xong thì phải...Engfa đỡ em đứng dậy, phủi đi bụi bám trên người, xem em một chút rồi dẫn em về.

Nhưng mà, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn...Đã là bãi đất trống, là nơi ít người lui tới, nên khi gặp những thành phần bất hảo cũng không phải là điều có thể lường trước được.

Engfa dẫn Charlotte đi ra, nhưng lại bị một người đàn ông chắn ngang đường, còn giở cái hành động thật thô thiển và biến thái.- ÁAAAAAAAA!!!!!

- Charlotte rất sốc và hoảng sợ, vội che mặt lại mà khóc.Engfa cũng hoảng vì hành động của ông ta, mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến cả cô cũng không thể phản ứng kịp.- Hai em...có muốn đi...

- tên đó nhìn mặt liền biết không phải người bình thường, lại còn nở cái nụ cười quái dị đó, chắc chắn là kẻ biến thái rồi.- BIẾN!

- Engfa không đợi hắn nói hết câu, liền đạp vào bụng hắn một cái khiến hắn ngã lăn quay xuống đất.- Haha, em thích mạnh bạo sao?

- hắn không kêu la, thậm chí còn cười khoái chí.- Dơ bẩn!

- Engfa không dám nhìn hắn, một tên vừa xấu lại vừa biến thái, thật hại mắt và tâm hồn mà!Engfa kéo Charlotte đi vào nhà mình, nhưng em vẫn không ngừng khóc, miệng còn liên tục ghét bỏ.- KHÔNG!

EM MUỐN VỀ NHÀ!

EM MUỐN VỀ VỚI MẸ!!!- Được được, chị sẽ dẫn em về với mẹ, em nín khóc đã nha.

- Engfa cũng không biết dỗ làm sao cho em cảm thấy đỡ hơn, trong khi bản thân cô còn thấy kinh tởm chuyện vừa nãy nữa là đằng khác.---------------------------------------Engfa vừa dẫn em về đến nhà, em liền chạy thẳng một mạch lên phòng mà vẫn không ngừng khóc.- Có chuyện gì xảy ra vậy?

- mẹ em đang mệt, bà lim dim sắp vào giấc ngủ thì nghe tiếng khóc của em khiến bà tỉnh giấc.Engfa nhìn lên cửa phòng đã đóng sầm của em, cô cũng khó khăn mà kể lại mọi chuyện cho bà nghe.

Không cần phải nói cũng biết bà đã tức giận đến cỡ nào.- Engfa, ban nãy tôi đã dặn cô như thế nào?

Phải bảo vệ an toàn cho con bé kia mà!

Tại sao cô lại để nó phải nhìn thấy cái cảnh *** đó chứ!?

Cô có biết làm như vậy sẽ khiến con bé bị tổn thương và ám ảnh không hả?-...

- Engfa ngoài việc đứng nghe bà khiển trách ra cũng không biết làm gì, bản thân cô còn đang muốn tự đánh mình vì đã không bảo vệ em tốt.- Tôi đã không muốn con bé ra đường, cũng vì sợ nó phải nhìn thấy cái cảnh tượng ghê sợ đó.

Nhưng bây giờ thì sao?

Nó không những thấy, thậm chí còn khóc lên như vậy!

Không cần giải thích gì nữa!

Từ bây giờ, cô bị đuổi việc!Tại sao bà lại không đi lên mà dỗ Charlotte, lại còn đứng chất vấn Engfa?

Vì bà biết là khi Charlotte hoảng loạn thì không kiềm chế được hành động của mình.

Em có thể đập đồ, có thể khóc la nhưng bà yên tâm là em không bao giờ làm tổn hại đến thân thể của mình.

Cô biết bản thân đã phạm lỗi nghiêm trọng như vậy thì liền xin lỗi bà.

Engfa nghe em khóc đến thương tâm, liền đi lên phòng, muốn gặp em.- Char à, chị xin lỗi em...

- Engfa gõ cửa, đứng bên ngoài mà cô còn nghe em đang không ngừng quăng đồ xuống đất, tạo ra tiếng vang đến cả Engfa còn thấy kinh sợ.- CHAR GHÉT NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ!

CHAR CŨNG GHÉT CHỊ NỮA!

- Charlotte từ trong thét vọng ra, giọng còn nức nở không ngớt.- Char à, em bình tĩnh lại đi mà!

- Engfa nghe tiếng em quăng mạnh cái gối vào cửa thì sợ hãi đến mức muốn xông vào, sợ em làm ra chuyện gì hại đến thân thể.Nhưng Engfa càng lúc càng nghe tiếng va chạm nhiều hơn làm cô vô cùng sợ hãi.

Nếu em đã ghét cô rồi, thì ghét thêm một chút cũng được.

Cô xông cửa vào, vừa hay một quyển sách bay thẳng vào mặt cô.- Ayya...

- Engfa khẽ rít lên một hơi, khom người xuống cầm quyển sách đến trước mặt em, cô còn cảm giác được cái mũi của cô đang ẩn ẩn đau đớn.- CHỊ CÒN VÀO ĐÂY LÀM GÌ?

EM GHÉT CHỊ LẮM!!!- Char à, chị xin lỗi...

Chị đến là để tạm biệt em.

- cô cúi người chào em rồi nhanh chân bước ra ngoài, vì cô sợ em nhìn thấy cô khóc.

Phần vì, cô sợ cô không kiềm được lòng mình nữa...- Char à, chị có làm bánh để sẵn dưới bếp, có gì em nói mẹ lấy cho em ăn nha.

- cô đứng đó, đối diện với cánh cửa mà nói.

Ít ra, cô cũng để lại một chút ít gì đó cho em...- EM KHÔNG CẦN ĐÂU!

EM KHÔNG ĂN!---------------------------------------Engfa thất thỉu ra về, lại còn ý thức được bản thân mình đang khóc.

Chưa bao giờ cô nghĩ, có một khoảnh khắc mà cô lại phải khóc một cách yếu đuối như thế này.

Từ khi ba mẹ mất, cô luôn dặn lòng là phải mạnh mẽ và kiên cường qua từng ngày, không được rơi bất kì một giọt nước mắt nào nữa.

Một thân một mình, nỗi đau tích tụ qua năm tháng, gặm nhấm cũng không ít, nhưng Engfa lại không cảm thấy đau đớn như lần này.Em là...đang ghét cô sao!?Phải, cô xứng đáng bị như vậy!

Nếu ngay từ đầu, cô quyết liệt từ chối, đặt mình ở vị trí của mẹ mà suy nghĩ cho em thì mọi chuyện sẽ không ra đến cớ sự này.

Cũng do cô chưa suy nghĩ thấu đáo, mà chỉ luôn quan tâm đến em thích gì, muốn làm gì mà chiều theo.

Bây giờ, cô rất ghét cái tính nhu nhược và dễ chiều lòng em của cô...- Alo?

- chợt có một cuộc điện thoại gọi đến, Engfa cũng không nhìn ai gọi mà bắt máy.- Engfa, có chuyện gì xảy ra vậy?

Sao Chủ tịch lại đuổi cô đi?

Còn bảo tôi tìm một người bảo mẫu khác cho Charlotte nữa?

- Chompu bên đầu dây kia hớt hải.Chompu đang làm việc ở công ty, còn phải kiêm luôn việc của Niall vì mẹ của anh ấy trở bệnh nặng, phải vào bệnh viện điều trị nên anh ấy xin nghỉ vài ngày, và mọi chuyện lại được dồn hết cho Chompu cùng Nudee.- ...- Engfa, cô có đang nghe máy không?

Trả lời tôi đi chứ?

- Chompu sốt ruột.- Chompu, giúp tôi một chuyện có được không?

- Engfa hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi nói với Chompu.- Cô cứ nói đi.- Giúp tôi tìm cho em ấy một người bảo mẫu thật tốt.

Cảm ơn cô!

- rồi Engfa cúp máy, nước mắt lại một lần nữa tuông ra.- Alo!

Alo!

Engfa!

- đáp lại Chompu chỉ là tiếng tút tút, chứng tỏ đầu dây bên kia đã ngắt máy.- Aizh, chuyện gì vậy nè trời!

- Chompu mệt mỏi mà để điện thoại xuống bàn.- Có biết được là xảy ra chuyện gì không chị?

- Nudee kế bên lo lắng hỏi, nhưng Chompu không đáp, chỉ lắc đầu mệt mỏi.---------------------------------------'Char à, chị xin lỗi em...'
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 17


Engfa lê bước chân mệt mỏi về đến nhà, nhưng cô lại không về nhà mình mà lại sang nhà bà Hai.

Chỉ vừa đứng trước cửa nhà của bà, Engfa đã thấy bà Hai hướng ánh mắt lo lắng về phía mình.- Hồi nãy, bà có nghe tiếng ồn bên nhà con.

Có chuyện gì vậy Engfa?

- bà Hai không ngừng hỏi han, nhưng đáp lại bà chỉ là nụ cười nhẹ của cô.Engfa chậm rãi đi đến bên cái chõng tre đã cũ, có dấu hiệu bị mục nát của bà Hai.

Cô trầm ngâm một hồi thì nằm xuống, gối đầu lên phần đùi xương xẩu, gầy yếu nhưng lại ấm áp của bà, thoải mái mà thở dài.

Engfa hơi hơi dụi đầu, tìm một tư thế thuận tiện hơn để nghỉ ngơi.

Bà Hai thấy cô im như vậy, trầm lặng như vậy thì cũng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng vuốt ve tóc cô, tay còn quạt quạt để làm cho cô mát hơn.- Bà Hai nè, ngày mai con đi mua cái nệm để lót cho bà Hai nằm nha.

À mà còn phải mua thêm thức ăn nữa, nhà bà Hai sắp hết gạo rồi đúng không?

Còn nữa, sắp hết than rồi, để chút nữa con mua về thêm cho bà.

Mà dạo này bà có khoẻ không?...

- Engfa cứ tự lẩm nhẩm cho bà Hai nghe.

Cô muốn phân tán đi sự chú ý của mình, không muốn nghĩ đến em nữa, cũng không muốn đau buồn nữa.

Xung quanh Engfa còn rất nhiều người để cô quan tâm cơ mà, đâu phải chỉ có mỗi Charlotte đâu chứ!- Bà Hai sẽ vui hơn nếu con nói ra hết cảm xúc trong lòng, không tự mình ôm hết mọi thứ.

Bà Hai cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng biết được con đang vướng phải những vấn đề gì.

Engfa à, con có gì khó chịu thì cứ nói ra hết đi, đừng giữ mãi, sẽ tổn hại đến tinh thần.

Con cứ coi bà Hai như là người bạn của con đi.

Bây giờ bà cũng đang rảnh rỗi, sẽ nghe mày lải nhải được mà.

Tuy tao già lãng tai, nhưng vẫn có thể nghe được vài chữ.Engfa nghe bà Hai nói xong thì bật cười, đồng thời cũng cảm thấy biết ơn bà Hai.

Đây có thể nói là chỗ dựa tinh thần rất lớn cho Engfa, từ lúc ba mẹ rời xa cô đến bây giờ.- Haiz, đúng là không có gì qua mắt được bà Hai mà!

Hm...con thất nghiệp rồi, cũng thất tình nữa...- Thất nghiệp sao?

Không phải mấy hôm trước còn nói đang thuận lợi à?- Dạ...mấy hôm trước thì vẫn còn tốt lắm, nhưng tiếng la hét lúc nãy cũng đã kết thúc mọi thứ rồi bà Hai à...

- Engfa uể oải trả lời.- Còn cái gì mà thất tình?

Có người yêu khi nào mà thất tình?-...- Đừng nói với bà Hai là con đang...thất tình đơn phương nha?- Haha, đúng là chỉ có bà Hai hiểu con thôi!- Chà, Engfa nay đã lớn rồi, biết yêu luôn rồi này!

Chàng trai nào tốt số lại lọt vào mắt xanh của Engfa vậy?Engfa ngẩng mặt lên nhìn bà một lúc lâu, trong lòng cảm thấy hồi hộp, nước mắt lại rưng rưng chảy ra.

Cô thật sự không muốn khóc nữa đâu, nhưng có mấy ai trải qua được đau khổ trong chuyện tình cảm.

Bệnh nào cũng có thuốc để chữa, để ngừa, thậm chí là trị dứt điểm.

Nhưng mà bệnh tương tư thì sao?

Nó là tâm bệnh, thì cũng chỉ có thể chữa bằng tâm hồn thôi...- Bà Hai à, con...con đang thích một cô gái.

Không...không phải!

Là một bé gái.

Cũng không đúng nữa!

Nói làm sao đây...- Người đó là một cô gái, nhưng vì bị bệnh nên mang tâm hồn của một cô bé năm tuổi...

Tình cảm này là sai trái đúng không bà Hai?

Vốn dĩ hai người đều là nữ, mà em ấy cũng chả khác gì con nít...

Con biết, một khi vướng vào chuyện tình cảm thì sẽ rất khó đoán, cũng sẽ mang lại đau khổ cho mình.

Nhưng bà Hai à, con đã trót lỡ thương em ấy rồi...

- Engfa chính thức bật khóc trên đùi của bà Hai.

Giờ phút nào rồi, mạnh mẽ cho ai xem đây?Bà Hai lắng nghe Engfa nói, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ.

Không nghĩ Engfa lại thích con gái.

Nhưng ngẫm lại, với tính cách của Engfa thì lại hợp với việc thích con gái hơn là con trai.

Engfa vì hoàn cảnh đẩy đưa mà lại quật cường, có sức mạnh của một nam nhân, nhưng cốt cách vẫn là nhẹ nhàng và tinh tế của một nữ nhân.

Không chỉ vậy, Engfa còn có thể tự chăm lo cho bản thân, cũng có thể chăm sóc được người khác.

Hằng ngày cứ thích trưng ra cái mặt tươi cười, lâu lâu còn ngố ngố như mấy con gấu vậy, mà hễ có chuyện, chẳng hạn như bây giờ, lại khóc nức nở.

Chỉ khi Engfa bí bách mới tìm đến bà Hai, không ngờ hôm nay lại là về vấn đề tình cảm.- Ayya, Engfa nhà ta đã biết yêu rồi...

Con muốn khóc thì cứ khóc đi.

Chuyện tình cảm, không phải nói là có thể giải quyết được liền.

Cái gì cũng cần phải có thời gian, cũng cần phải có trải qua đau thương cùng may mắn mới có thể thành.- Bà Hai, bà không bất ngờ khi con nói là con thích con gái sao?- Bất ngờ thì có đó, nhưng bà thương con nhiều hơn.

Trước giờ chỉ thấy con sống cho người khác, cũng đã đến lúc con phải vì bản thân mình rồi.

Tình yêu ấy, không cần phân biệt gì đâu.

Con yêu con gái cũng được, con quen một đại gia giàu có cũng được, kết hôn với một người lớn hơn con cả chục tuổi cũng được.

Không ai cấm con yêu, chỉ là con có thật tâm thật dạ với đối phương hay không.

Với lại, giới trẻ của tụi con bây giờ cũng có nhiều thay đổi, phương diện tình cảm cũng vậy.

Nếu con cứ che giấu đi tâm tình của mình thì người chịu thiệt thòi sẽ là con.Engfa nghe bà Hai nói xong liền như tỉnh ngộ, vội vàng chào bà Hai rồi ra về.---------------------------------------Trong khi đó, tại nhà Charlotte, Chompu và Nudee đang đau đầu vì phải dỗ cho Charlotte nín khóc.- Char à, em khóc từ nãy đến giờ mà còn chưa mệt hả?

- Chompu bất lực.

Mỗi khi cô dỗ Nudee đều cũng rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần xin lỗi thì nàng đã nín rồi.

Còn với Charlotte, một đứa trẻ đặt biệt, không biết làm cách nào mới ngừng khóc.

Em đã khóc hơn một giờ đồng hồ rồi, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.- Đúng rồi đó!

Char mà khóc nhiều là không có đẹp đâu, mắt còn bị sưng lên nữa.- Hay em có muốn ăn bánh không?

- Chompu chợt nhớ đến chiếc bánh nằm đơn độc trên bàn ăn ở nhà bếp.- Aaa, không ăn!

- vừa nghe đến cái bánh đó, Charlotte vùng vẫy không thôi, còn khóc lớn hơn.- Không phải bình thường em thích ăn bánh ngọt lắm sao?

- Chompu khó hiểu.

Đối với Charlotte, bánh ngọt là phân nửa sinh mạng của em ấy, vậy mà hôm nay khóc thật thương tâm, lại còn không muốn ăn.

Chuyện lạ thật...- Bánh đó là do chị Fa làm...

- Charlotte tức giận, đập đập vào cái chăn dày cộm trên người mình.- Chị Fa làm gì Char hả?

- Nudee bắt lấy thời cơ.- Huhu, chị ấy...Charlotte vừa khóc vừa kể ra, nhưng câu chuyện lại chấp vá, không đầu không đuôi.

Chompu và Nudee nghe xong cũng hiểu được vài phần.- Thôi được rồi, nếu Char không muốn ăn chiếc bánh đó thì để chị đi mua cái bánh khác cho em nha?

- Chompu cười cười, đỡ em nằm xuống giường.- Ưm...được!

Nhưng phải mua cái bánh thật to nha!

To như thế này này!

- Charlotte đã ngừng khóc, chỉ còn hơi thút thít, hai tay ôm lại thành một vòng to.- Haha, cô bé tham lam!

Được rồi, chị sẽ mua một cái bánh thật to cho em và Nudee cùng ăn.

Còn bây giờ thì em nghỉ ngơi đi, ngoan.

- Chompu nhẹ nhàng kéo tóc em ra để không bị vướng vào cổ, kéo chăn lên ngang ngực cho em.

Đợi một hồi, thấy em đã chịu ngủ thì ra hiệu cho Nudee cùng ra ngoài.- Bây giờ chị tính như thế nào?- Chị muốn đi gặp Engfa một chút.

Chút nữa mua bánh về, em vừa ăn với em ấy, vừa an ủi em ấy giúp chị nha.- Em biết rồi.- Ngoan.

- Chompu xoa đầu Nudee.- A, em đâu phải là con nít đâu mà chị cứ xoa đầu em hoài!

Tóc rối hết rồi nè.

- Nudee bực dọc, lấy tay chỉnh chỉnh lại mái tóc đã bị làm rối bời của mình.- Haha, đối với chị thì em mãi là đứa con nít thôi!

- Chompu hôn lên trán của Nudee.- Hừ, vậy thì chị kiếm người nào lớn tuổi hơn mà yêu đi!

Con nít thì không được phép yêu đương đâu!

- Nudee quay ngoắc người đi, để lại Chompu cười vì độ trẻ con của người yêu mình.---------------------------------------- Alo, Engfa, tối nay gặp nhau một chút được không?-...Được.Nghe được điểm hẹn, thời gian rồi thì Engfa cúp máy.

Cô đưa mắt tiếp tục nhìn vào hai gò đất được đắp cao lên ở trước mặt.

Đây là hai nấm mồ của ba mẹ cô, vì không có tiền chôn nên chỉ có thể làm tạm bợ cùng với hai tấm gỗ đề tên ba mẹ.- Ba mẹ à, con biết là ba mẹ dù ở trên trời cao sẽ rất khó chấp nhận được chuyện của con.

Nhưng mà, con không thể điều khiển được con tim của mình...

Hy vọng ba mẹ sẽ ủng hộ quyết định của con!

Con biết bản thân phải làm gì, chỉ xin ba mẹ có thương thì phù hộ cho con, cho con mau chóng tìm được việc làm, để con bận rộn túi bụi cũng được!

Con chỉ cần đi làm, làm thật nhiều việc để quên đi em ấy...Engfa nói xong câu cuối, nước mắt lại chảy.

Cô quỳ xuống trước nấm mồ của ba mẹ lạy ba lạy rồi đứng dậy mà lau nước mắt.- Ba mẹ, con hứa sẽ kiên cường hơn.

Ba mẹ hãy tin Engfa của ba mẹ nha!

- cô nở nụ cười như để trấn an ba mẹ rồi đi mất.---------------------------------------Engfa và Chompu hẹn nhau ở một quán ăn bình dân, vì Chompu nghĩ Engfa sẽ không thích những nơi sang trọng mà cô thường lui tới.- Uống trước đi rồi nói.

- Chompu giơ ly bia lên ngang tầm mắt Engfa, cô cũng giơ lên, cụng vào ly của Chompu.

Hai chiếc ly va chạm vào nhau, tạo nên một tiếng vang như để mở đầu.Chompu chỉ mới để cái ly lên miệng, còn chưa uống vì cô muốn quan sát Engfa một chút.

Có vẻ, Engfa thật sự buồn, nhìn cô ấy một hơi liền nốc cạn ly bia cũng đủ để Chompu hiểu được.- Trong lòng đầy tâm sự?

- Chompu nhướn mi hỏi.- Ừm.

- Engfa cũng gật gù, cầm lon bia mà đổ thêm vào ly.- Vì bị đuổi việc sao?

- chắc hẳn là không đơn giản như vậy đâu...- Nhìn tôi yếu đuối đến độ bị đuổi việc thì khóc lóc om sòm sao?

- Engfa nở nụ cười nhạt.- Tôi thấy cũng giống mà!

- Chompu quan sát một hồi rồi gật đầu chắc nịch, làm ly bia đang kề trên môi Engfa sựng lại, nhưng rồi cô cũng uống cạn ly đó.- Nè, uống bia mà không ăn thì sẽ bị cào ruột!

Ăn một miếng gì đó trước đi.

- Chompu thấy Engfa không ngừng tiêu thụ một lượng lớn cồn vào người thì hoảng hốt.

Chompu cũng mừng vì bản thân đã gọi bia, chứ kêu mấy chai rượu lên thì chắc người đối diện cầm cả chai mà uống quá.- Tôi đùa thôi.

Tôi đương nhiên biết cô không đơn giản là buồn về chuyện bị đuổi việc.

Không có công việc này thì làm công việc khác được mà, đúng không?- Ừm...đúng!

- thật ra thì tửu lượng của Engfa không cao, lại ít khi uống bia.

Nhưng vì lần này đang buồn, thôi thì giải sầu một chút, buông thả bản thân một chút đi...- Vậy cô buồn chuyện gì mà uống dữ vậy?- Hm...cô hỏi làm gì?- Vừa gặp thì tôi đã có cảm giác quý mến cô, cũng xem cô là bạn bè, mà đã là bạn bè thì tôi không muốn trơ mắt ra nhìn cô buồn như vậy.Engfa nhìn Chompu lại cảm thấy buồn cười.

Hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau một lần, trao đổi số điện thoại với nhau xong thì liền trở thành bạn bè!?

Kết bạn dễ vậy sao?- Cô thấy tôi có tức cười không?

Đã hai mươi sáu tuổi rồi mà còn khóc vì tình...

Thật chẳng ra làm sao!

- Engfa nở nụ cười chua chát rồi lại uống thêm một ngụm bia.- Tôi biết là cô đang buồn, nhưng cái mà cô đang uống là bia đó, không phải nước lọc đâu mà cứ vô độ như vậy!

- Chompu ngăn ly bia trên tay Engfa lại.- Chứ không phải cô hẹn tôi ra đây để uống bia sao?

Bây giờ tôi uống thì cô lại càu nhàu...

- Engfa cũng hơi ngà ngà say, khó chịu nói với Chompu.- Hẹn ra không chỉ để uống bia, mà tôi muốn tâm sự với cô.

Cô nói đang buồn về chuyện tình cảm, tên nào "cắm sừng" cô à?- Tôi có quen ai đâu mà bị "cắm sừng"!- Chứ sao lại đau khổ?- Hm...chắc cô cũng từng như tôi, sẽ hiểu rõ hơn tôi...- Như cô?

Tôi giống cô chuyện gì?

- Chompu cũng ngẫm mãi mà không hiểu được lời Engfa nói.- Chẳng phải người yêu của cô cũng là con gái sao?- Oh...

- Chompu nghi ngờ rồi, nhưng không dám khẳng định.

Thì ra người này cũng thích con gái sao?- Người đó bỏ cô hả?- Ừm...người đó đã ghét tôi rồi...

- Engfa miết ngón tay lên miệng ly, thì thào mà trong đầu vẫn nhớ lại những lời em nói.- Cô làm gì để người đó ghét cô vậy?- Ưm...không biết phải nói sao nữa...- Nhưng là con gái thì cũng sẽ dễ dỗ thôi.

Người cô thích là kiểu người như thế nào?

Nói cho tôi nghe thử xem, biết đâu tôi sẽ có cách giúp cô.- Cô không giúp được đâu, vì người đó không giống với bất kì cô gái nào khác!

Là một người rất đặc biệt!

- mỗi khi nhắc đến em, Engfa đều cảm thấy lòng mình bay bổng, nhưng bây giờ lại chua chát trong lòng.- Cô là đang khinh thường tôi sao?

Dù cho Nudee cùng tôi là mối tình đầu của nhau, nhưng gian nan tận ba năm mới được ở cùng nhau đấy.

Thế nên, Engfa à, dù cho người con gái đó có giận như thế nào thì cũng có cách để làm cho cô ấy hả giận được mà.- Tôi và em ấy chỉ mới dừng lại ở quen biết, thân thiết thôi, chưa đến độ là người yêu nên cô đừng hiểu lầm.

Là tôi đơn phương em ấy...Chompu nhìn Engfa như vậy, trong lòng cũng không kiềm nổi nhớ đến ngày tháng trước mình cũng như cô, cũng từng lụy vì tình, cũng đơn phương đến bản thân còn không biết tự lo nữa mà...

Chompu cũng nốc cạn ly bia đó, xem như vừa nuốt đi cái quá khứ đau buồn kia, vừa làm bạn nhậu cùng Engfa.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 18


Suốt một tuần trôi qua, cô luôn nhớ đến em, đã trót lỡ thương em mất rồi, bây giờ lại xa em, không được chăm sóc cho em...

Engfa chỉ nghĩ đến cảnh em không được các bảo mẫu sau chăm sóc kĩ lưỡng, nhỡ đâu họ còn hung dữ với em, nặng hơn là không cho em ăn uống đầy đủ thì cô biết tính làm sao?

Tuy biết bản thân đang lo lắng thừa thải, nhưng Engfa vẫn không kiềm lòng được mà nhớ đến Charlotte.

Hơn nửa năm bên cạnh em, bây giờ đổi lại là mới xa một tuần...

Haiz, chỉ mới một tuần thôi...Engfa thở dài, tự cười nhạo bản thân.

Cũng tại cô không bảo vệ em tốt, để em ghét cô rồi thì cô ngồi đây lo lắng cũng vô bổ.Engfa không muốn phí thời gian nữa, cô phải đi tìm việc làm, chỉ có đi làm quần quật mới khiến cô mệt mỏi mà không nhớ đến em và cũng chỉ có đi làm mới có thể duy trì cuộc sống được.

Dù rằng tiền lương mỗi tháng đều rất cao, Engfa cũng có để dành không ít, cũng đủ để trang trải tiết kiệm cho một tháng, nhưng còn cả đời thì sao?Mà chuyện xin việc lại đâu phải là chuyện dễ dàng gì, gặp cô lại là người không có bằng cấp đàng hoàng như người ta thì chỉ có làm công việc tay chân, lao động nặng thôi.

Nhưng người nào vừa nhìn thấy tướng cô cao lại gầy như vậy, sợ cô không đủ sức dù cô đã cố thuyết phục họ.

Engfa chán nản nhưng không muốn từ bỏ, vì từ bỏ là cô cũng sẽ mặc luôn cuộc đời của cô.Hôm nay cũng không ngoại lệ, Engfa lê cái xác đi kiếm việc làm, lại thất bại mà trở về.

Tại sao mọi người lại không tin cô, hay chí ít cũng nên cho cô một cơ hội để thử việc đi chứ!

Sống mà không có niềm tin với nhau gì hết!

Thời buổi kinh tế khó khăn mà con người còn làm khó nhau nữa!

Thật quá đáng mà!- AAAAA!!!

BUÔNG TAY TÔI RA!!!

CHỊ FA ƠI, CỨU EM!

- là tiếng của Charlotte!

Engfa nghe vang vảng gần nhà mình nên tức tốc chạy lại.- Em gái à, bây giờ người ở trong khu này đều đi làm hết rồi, không có ai ở nhà đâu, em kêu gào lên chỉ vô ích.

Chi bằng, vào đây với anh nè...

- tên đó cười nham nhở, cầm tay em lôi vào trong khu nhà tạm bợ của hắn.Chưa kịp đi được đến bước thứ ba, hắn đã thấy "con mồi" trên tay mình bị cướp đi, đã vậy còn bị đấm vào mặt một cú rõ đau.- Tôi không cho phép ông đụng đến em ấy!

- Engfa kéo Charlotte vào lòng mình, tay lại ôm chặt đầu em để em không nhìn thấy cảnh tượng này.- Hừ!

Cái thứ nhãi ranh như mày muốn làm gì tao?

- ông ta ôm mặt, chợt thấy có gì ấm nóng chảy ra từ mũi của mình.- Con khốn!

Mày làm tao chảy máu mũi!- Tôi chưa cho ông xuống mồ là may rồi!

Biến đi!Tên đó ôm cục tức cùng cái mũi đang không ngừng chảy máu, căm phẫn mà rời đi.Engfa dẫn em về nhà mình, kéo ghế cho em ngồi xuống, nhưng Charlotte lại ôm cô quá chặt, cũng khóc không ngừng, có kêu thế nào em cũng không nghe.- Char nè, bình tĩnh lại đi, có chị ở đây rồi...

- Engfa nhìn thấy em khóc thương tâm như vậy, bản thân cô cũng muốn an ủi nên đã đưa tay mà ôm lấy em.Cảm nhận được hơi ấm của em, mùi hương dầu gội quen thuộc quanh chóp mũi làm cô nhất thời xúc động mà nhớ lại những lúc được chạm vào mái tóc của em.

Những lúc gội đầu xong thì em rất lười việc lau cho khô, và cô sẽ là người đảm nhận công việc đó.

Cứ mỗi lần như vậy, cô sẽ được tiếp xúc gần với em hơn, và tay cô còn được chạm vào máu tóc mềm mượt của em, đó là cảm giác cô yêu thích không buông...

Và bây giờ đây, cô đang ôm em, không hề muốn buông em ra.- Huhu chị Fa ơi...

- Charlotte sụt sùi, khịt khịt cái mũi đã đỏ ửng của mình.- Char ngoan, nín khóc nè.

Ngồi xuống trước đã.Engfa dìu em ngồi xuống nệm, chỉ vừa ngồi xuống là Charlotte đã kể lễ với cô rồi.- Chị Fa...ban nãy ông ta đã cầm tay của Char như vậy nè, rồi còn lôi Char đi nữa!

Nhìn mặt ông ta thật đáng sợ...

Ông ta có phải là Ông Kẹ mà mẹ thường hay kể không vậy chị?

- Charlotte vừa nói, tay lại diễn tả theo, gương mặt còn biểu cảm đa dạng.

Nhìn cưng muốn chết!- Vậy bây giờ Char có còn sợ không?- Không sợ!

Có chị Fa ở đây với Char rồi nên Char không sợ!

- Charlotte khẳng định chắc nịch rồi cầm tay cô mà cười hề hề, mân mê chơi đùa với bàn tay cô là thú vui tiêu khiển mới của em, tại thời điểm này!Engfa nghe xong thì một cỗ tự hào dâng lên trong lòng.

Trong lúc sợ hãi, em nghĩ đến cô sao?- Tại sao Char lại đến đây?

- Engfa thấy em ngừng khóc rồi, đưa tay lên lau nước mắt, còn không quên kéo những sợi tóc đang nằm tán loạn trên mặt của em ra sau tai.- Oa oa, em nhớ đường mà đến đây kiếm chị.

Char nhớ chị Fa lắm!

- nói rồi em lại nhào vào lòng cô khóc tiếp.

Engfa nghe em nói vậy, trong lòng cũng được an ủi vài phần.'Không phải em đã nói là ghét chị sao...'- Bảo mẫu mới đâu?

Người đó không trông chừng em mà để em chạy đến đây sao?- Huhu!

Em nhân lúc người đó vừa lau dọn nhà cửa thì em mới chạy đi.

Huhu!

Người đó dữ lắm, người đó không có thương em!

Chị Fa, chị chăm sóc em được không?

Char sẽ không ghét chị Fa nữa đâu.

Char xin lỗi chị.Engfa thở dài, nâng gương mặt em lên rồi lau đi nước mắt tèm nhem trên mặt của em- Không được.

Chị đã nghỉ việc rồi...

- Engfa bất đắc dĩ mà nói, nhưng cô lại cực kì muốn được ở bên cạnh em.- Oa oa, không chịu đâu!

Người đó không xinh đẹp bằng chị, không nấu ăn ngon bằng chị!!!

- Charlotte thấy Engfa từ chối thì khóc lớn hơn.- Hic, người đó rất là hung dữ với em luôn.

Em không muốn ăn đồ của người đó thì dì ta liền mắng em, còn đánh em nữa!

Người đó cũng không đọc truyện cổ tích cho em nghe, còn tức giận vì em không chịu ngủ...- Người đó dám đánh em hả?

- Engfa tức giận cùng hoảng hốt, vội kéo tay áo của em lên xem thử, đúng là có vết đánh bằng tay không, nhưng đã mờ rồi, chắc vết thương này chỉ xuất hiện chừng một tiếng trước.- Huhu, cái này là dì đã đánh em vì em không chịu ăn đó!

- Charlotte nhìn lại dấu tay năm ngón trên bắp tay mình thì chịu không được, liền kể cho Engfa nghe.- Ngồi đây đợi chị một chút, chị đi lấy đá chườm cho em.Engfa vừa toang đứng dậy thì Charlotte đã kéo cô lại.- Chị sẽ không bỏ đi nữa chứ?

- cứ mỗi lần em nghĩ đến việc Engfa lại rời xa em làm em như vỡ đê, nước mắt lại trực trào.- Chị không có bỏ Char đi, chị chỉ muốn lấy đá để chườm cho em thôi.- Em không tin đâu!

Em muốn đi theo chị!Thật sự thì, nhà của Engfa khá là nhỏ, thuộc dạng chỉ ở được một người, chỉ cần ngồi một chỗ là có thể thấy được toàn cảnh ngôi nhà rồi ( mọi người cứ liên tưởng đến mấy căn nhà trọ hay thấy trên phim ấy ), vậy mà cô bé này lại có cái suy nghĩ xa xôi, hại Engfa dở khóc dở cười.Engfa đi trước, Charlotte làm cái đuôi mà nắm lấy áo cô đi theo sau.

Engfa lấy trong khay đá ra vài viên, thuận tay đút em hai viên rồi còn lại thì bỏ vào chiếc khăn tay.

Charlotte rất tự nhiên mà mở miệng ra ăn hai viên đá đó, còn nở nụ cười thoả mãn.- Để chị thoa cho bớt đỏ nha.

- Engfa kéo ống tay áo của em lên, cẩn thận dùng khăn chườm nhẹ lên vết thương vì sợ em đau.*Ọt ọt~*- Ưm...chị Fa ơi, Char đói~.

- Charlotte vừa mếu máo nói, tay vừa xoa vùng bụng phẳng lì của mình.- Em chưa ăn sáng nữa hả?

- Engfa nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ sáng rồi mà em chưa ăn sáng nữa sao?- Dạ...- Thôi được rồi, để chị đi nấu cháo cho em ăn.Và lẫn lặp lại hành động đó, Engfa đứng nấu cháo thì Charlotte đứng ở đằng sau mà nắm lấy áo cô, dường như không muốn rời khỏi cô dù là nửa bước.Đúng là trẻ con, cái gì cũng hỏi.- Chị Fa ơi, cái nồi này tại sao lại nhỏ như vậy?- Chị Fa ơi, nhà chị không có lầu hả?- Chị Fa ơi, nhà chị không có ti-vi hả?- Chị Fa ơi...Điệp khúc "Chị Fa ơi..." chỉ kết thúc khi Engfa nấu xong, dẫn em lên mà cho em ăn sáng.- Nè, em ăn đi.- Không...

- Charlotte lầm lủi.- Sao vậy?

Không phải em đói sao?

- Engfa khó hiểu mà hỏi em.- Không phải...

- Charlotte lắc đầu.- Hay em có khó chịu gì trong người không?

- Engfa lo lắng, vội xem ban nãy em có lỡ tay làm bản thân bị thương hay không, hoặc trong lúc cô nấu ăn có vô tình đụng trúng em không.- Em không sao hết.

Chỉ là... chị đút cho em ăn nha?Engfa dở khóc dở cười nhìn em, rồi cũng ngồi bên cạnh mà đút em ăn.

Nhìn thấy em ăn ngon lành như vậy, cô lại có cảm giác mình đang chăm sóc em, cưng chiều thổi cho bớt nóng rồi đút em ăn.Engfa đút Charlotte được phân nửa thì có điện thoại gọi đến.- Dì...

- Engfa không biết phải mở lời như thế nào.- Tôi biết nó đang ở chỗ của cô.

- bà thở dài nói qua điện thoại.

Khi nãy, đang họp nên không tiện nghe máy, đến lúc về thì nghe bảo mẫu nói là Charlotte mất tích làm bà mắng người đó một phen.Lòng bà lo sợ không thôi, nhưng một lúc sau lại nhớ ra là em đang ở đâu.

Kể từ lúc Engfa bị đuổi việc, hai ngày đầu thấy Charlotte lầm lầm lì lì không nói chuyện với ai.

Qua đến ngày thứ ba, tự nhiên em oà khóc rồi chạy qua phòng bà hỏi Engfa đâu, còn đòi Engfa thì em mới chịu đi ngủ.- Để em ấy ăn sáng xong, con đưa em ấy về nhà.

- Engfa có chút không đành lòng nhìn Charlotte, nhưng cô không có quyền mà giữ con gái người ta lại, dù cái ý tưởng đó đang sục sôi trong lòng của cô.

Nếu đã không thể quên em được, vậy chi bằng cứ nhớ đi, cứ tương tư đi!

Cần gì phải tự làm khổ bản thân như vậy!?- Được.

- bà chỉ vỏn vẹn đáp rồi ngắt máy.- Char, ăn lẹ rồi còn về.

Mẹ em đang lo cho em lắm đó.- Ư ư, em không về đâu.

- Charlotte chu miệng ra, tỏ vẻ không hài lòng.- Ừ, không về.

Ăn xong chị dẫn em đi ăn kem.

- tốt nhất là không nên nói thẳng, cứ vòng vòng là được.---------------------------------------Ăn kem xong, Engfa đã dẫn em về nhà, mẹ và bảo mẫu đã đứng đợi sẵn, vẻ mặt của mẹ bình tĩnh bao nhiêu thì bảo mẫu lại lo sợ bấy nhiêu.- Ơ, sao chị lại dẫn em về?

Em không chịu đâu!

- Charlotte thấy mẹ và người đó, liền ôm chặt Engfa không buông.- Cô chủ à, là tôi sơ xuất.

Xin lỗi cô.

- bảo mẫu vừa nói, lại vừa đến kéo tay Charlotte ra khỏi người Engfa.- Aaa, con không chịu đâu!- Char à, em nghe lời mẹ đi.

Ngoan.

- Engfa vuốt tóc em, dịu giọng mà an ủi.- Nhưng mà chị sẽ bỏ em mà đi nữa!

Char không buông đâu!

- Charlotte sống chết vẫy tay em ra khỏi người phụ nữ đó.- Cô dẫn nó lên phòng đi.

- mẹ đứng một bên chứng kiến, thở dài nói với cô.---------------------------------------Engfa sau khi kể chuyện cổ tích cho em nghe, dỗ em ngủ trưa xong thì liền chạy về, sợ lại không có can đảm mà đối mặt với em.Cô tránh được em, chứ không thể nào cấm em tìm cô.

Từ hôm đó, ngày nào Charlotte cũng lén lút lẻn ra ngoài để chạy đến nhà của Engfa.

Cô lại không nỡ đuổi em về, nhưng vẫn phải dẫn em về đến nhà.Mấy ngày liên tục như thế, mẹ cũng thay người qua từng ngày, nhưng Charlotte vẫn tìm cách để đi ra ngoài.

Thân là mẹ, bà sợ có một ngày lo lắng thái quá cho em sẽ khiến bà bị bệnh tim mà chết mất.- Cô quay lại làm việc đi.

- bà chậm rãi nói trong điện thoại với Engfa.
 
[Englot] Đứa Trẻ Của Engfa (Cover)
Chap 19


Engfa được đi làm trở lại, và phải làm nhiều thời gian hơn.

Thay vì lúc trước, cô chỉ cần làm đến khi mẹ của em đi làm về thì cô có thể ra về.

Nhưng mà, cũng từ lúc đi làm trở lại, Charlotte đã bám lấy cô hơn trước, nhiều khi còn bắt cô ngủ chung, không cho cô về nhà, điển hình như là hôm nay...- Chị Fa đừng có về mà~.

Hôm nay chị Fa ở lại ngủ với Char đi~.

- Charlotte thấy Engfa sắp ra về thì níu tay cô lại, miệng còn năn nỉ ỉ ôi.- Con phải để Engfa về đi chứ, cô ấy đã hết giờ làm việc rồi mà.

- bà thở dài nhìn con gái mình, rồi lại nhìn Engfa.- Đúng...đúng rồi Char, chị phải về...

- Engfa một bên bị bà nhìn, một bên bị em kéo tay cũng khó xử vô cùng.- Aaa, Char không chịu đâu!

Tối nay Char muốn ngủ chung với chị Fa!

- Charlotte nhảy lên người cô, vòng tay ôm hẳn Engfa, trèo lên người cô như gấu koala vậy.- Char à, mau đi xuống đi!

Em sẽ bị té đó!

- Engfa bị em kẹp cả hai tay cùng hông, không thể đỡ em mà chỉ dám đứng yên để em không bị ngã xuống.- Chuyện này hai đứa tự giải quyết đi.

Mẹ hơi mệt nên đi nghỉ ngơi trước đây.

- bà phất tay, để hai người tự quyết định rồi đi lên phòng làm việc.Engfa thấy vị cứu tinh của mình rời đi rồi thì mất hết hy vọng.

Nhiều lần cô thoát được là nhờ bà nói chuyện, khuyên nhủ và hứa hẹn là sẽ cho em ăn bánh ngọt thì Charlotte mới buông cô ra mà chạy lại chỗ của mẹ, và cô nhân lúc đó nhanh chân chạy về.

Kể ra thì Engfa ở lại cũng không có gì, do là mẹ của em sợ phiền cô, cũng là cô sợ ở quá gần em thì cô sẽ nổi lên những suy nghĩ không chính đáng...

Trên giường ngủ cơ mà, xảy ra chuyện gì thì không phải ai cũng có thể kiềm chế được bản thân mình.

Thử hỏi xem, ngủ cạnh người mình thương, mà em ấy hết ôm rồi dụi đầu vào lòng cô cứ như một con mèo nhỏ cần hơi ấm của chủ vậy.

Cơ mà, Charlotte cứ rục rịch như vậy thì làm sao Engfa ngủ cho được?Có không ít lần mẹ nhờ cô ngủ lại với em, nhưng hôm nay lại để mặc cho cô và em giải quyết, khó khăn trăm bề nhưng không thể chia sẻ cùng ai...- Thôi được rồi, chị sẽ ở lại.

Em mau xuống đi kẻo té đó!Charlotte nghe Engfa đồng ý thì vui vẻ cùng hứng khởi mà buông cô ra.

Engfa xoa hai cánh tay của mình rồi dẫn em xuống bếp.

Ban nãy thì mẹ của em đã ăn chiều với đối tác rồi nên bà không ăn cùng em nữa, thay vào đó sẽ là cô.

Hôm nay Engfa làm mì xào cho em ăn.

Sợi mì dai dai cùng với nước sốt đậm đà, màu xanh mướt của cải thìa, cộng thêm vài miếng xúc xích xông khói cùng quả trứng luộc.

Vì sợ Charlotte không ăn được trứng lòng đào nên Engfa đã luộc chín cho em ăn, nào ngờ em thấy trứng lòng đào có vẻ bắt mắt nên đã dùng nĩa để lấy từ dĩa của cô mà ăn, ăn xong còn cười hề hề cho qua chuyện nữa.Engfa còn làm cho em sữa chua ngũ cốc để hỗ trợ tiêu hoá, kèm theo đó là táo và chuối được trộn thêm vào cho đỡ ngán.Nhìn xem, Charlotte ăn ngon lành chưa kìa, vì em bắt Engfa phải đút em ăn cơ mà!

Bây giờ, Engfa không nghĩ mình chỉ đơn thuần là bảo mẫu của em đâu, mà sắp trở thành hai cánh tay của em luôn rồi.

Nhiều khi cũng tự hỏi, tại sao cô lại luôn chiều theo em như vậy?

Do tính chất của nghề là phải như vậy ư, hay là do chính bản thân cô muốn?

Cả hai đều đúng cả, cộng thêm việc em sẽ nằng nặc đòi cho bằng được nên là...---------------------------------------Đợi cho Charlotte đi tắm thì Engfa thu dọn lại chén dĩa đã rửa, úp lên kệ rồi đi lấy quyển sách về kinh doanh ra mà đọc.

Đây đã là cuốn thứ ba mà Engfa mua về kinh doanh, và chủ yếu là bàn về cách thức để quản lý thời gian và kiểm soát công việc.

Engfa lau tay cho thật khô và sạch, sau đó mới lấy quyển sách ra, cùng lúc đó...- Cô thích kinh doanh sao?

- giọng nói của mẹ em vang bên tai làm cô quýnh quáng mà đóng quyển sách lại.- À dạ, có chút chút...thưa bà chủ.- Có đam mê tại sao lại phải giấu?

- bà đi đến bên cạnh cô, cầm quyển sách lên mà xem một hồi.

Bìa sách đã hơi ngả màu, trang giấy cũng mỏng manh đến đáng thương, chỉ sợ mạnh tay là sẽ mất đi một trang tri thức.- Có đam mê là tốt, nhưng muốn bắt đầu thì phải lựa chọn từ những cái cơ bản nhất.

Quyển này cũng bổ ích lắm, nhưng cũng chưa đi sâu vào vấn đề.Bà đưa quyển sách lại cho Engfa, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước rồi nói với cô.- Đi theo tôi.Engfa lớ ngớ một chút, nhưng rồi cũng ôm quyển sách mà đi theo bà lên tầng một.

Cô chỉ dám đứng bên ngoài chứ không dám vào phòng của bà.- Cô cứ vào đi.Đây là lần thứ hai cô được đi vào phòng làm việc của bà, và cảm giác cũng không khác gì lần trước, vẫn run và hồi hộp.

Bà không nói gì, chỉ đi đến kệ sách, nhìn ngắm một hồi rồi lấy hai quyển dày cui đưa cho Engfa.

Cô vì sức nặng của hai quyển này mà mém nữa mất thăng bằng.- Đây là hai quyển mà theo tôi là quan trọng nhất đối với những ai muốn bắt đầu học về kinh doanh.Engfa nghe vậy, vội lật vài trang mà xem.

Đúng là sách của người thành đạt có khác, chất lượng từ hình thức đến chi tiết, giải thích các khái niệm và đưa ra những ví dụ vô cùng sắc bén.

Engfa hai mắt sáng rỡ hẳn lên, đầy vẻ trân trọng với hai quyển sách trên tay mình.- Cái này...- Nếu cô thật sự có niềm yêu thích với kinh doanh thì tôi sẽ cho cô mượn để đọc.

Mà...tại sao cô lại thích kinh doanh?

- bà chống tay lên bàn làm việc, ra hiệu cho Engfa ngồi đối diện mình.- Dạ, thật ra thì con thấy công việc kinh doanh rất mau để có thể làm giàu, nhưng càng tìm hiểu thì thấy nó có rất nhiều trở ngại để có thể thành công.

Từ nhỏ, con luôn muốn làm công việc nào mà kiếm thật nhiều tiền để lo cho ba mẹ, nhưng chưa kịp thì họ đã...

- Engfa bây giờ nhớ lại ba mẹ cũng không còn khóc mà chỉ nở nụ cười nhẹ.

Cô tin chắc rằng ba mẹ cũng không thích nhìn thấy mình khóc, không an lòng mà ra đi khi cô còn yếu đuối giữa cái xã hội đầy cặm bẫy này.- Cô nói đúng.

Bởi vì ai cũng nhìn vào vẻ hào nhoáng và sang trọng của doanh nhân chúng tôi mà nghĩ là chúng tôi giàu có, sẽ vung tiền rất nhiều và cũng rất thẳng tay.

Nhưng là người kinh doanh, thương trường là chiến trường, chúng tôi không hề đầu tư cho những gì vô bổ, mà biết chắc chắn đối tượng đó sẽ mang lại lợi nhuận cho công ty...Engfa chăm chú nghe bà nói đến say mê, vừa nghe vừa thử nhớ lại những gì mình đã đọc.

Đúng thật là, sách chỉ là một phần, phần lớn đều nên dựa vào người có kinh nghiệm thì sẽ dễ tiếp thu hơn.- Tôi thấy cô có nhã hứng như vậy, có muốn làm việc cho tôi không?- Con...con...

Được sao, bà chủ?

- Engfa không tin vào tai mình, tròn mắt mà hỏi lại.- Tôi thấy cô có nhiệt huyết như vậy, cũng lắng nghe rất tốt nên đề xuất.- Dạ, vậy thì tốt quá!

Con cảm ơn bà chủ!

- Engfa vui mừng, đứng dậy mà gật đầu cảm ơn bà lia lịa.- Tôi có thể sắp xếp cô vào vị trí trợ lý của tôi, nhưng cô cần phải học một thời gian đã, có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi.- Dạ!Engfa hào hứng cảm ơn bà rồi ôm sách đi ra ngoài, trả lại không gian cho bà làm việc.- Ưm...chị đi đâu mà lâu quá vậy?

- Engfa vừa mở cửa phòng của Charlotte ra thì thấy em đã ngồi trên giường, mặt còn phụng phịu mà trách móc.- Chị xin lỗi, tại chị có chút việc...

Thôi, chị đi thay đồ cái nha.

- Engfa mau chóng cất đi mấy quyển sách thật cẩn thận rồi lấy đồ chạy vào nhà tắm.---------------------------------------Cả hai đang nằm trên giường, Engfa cầm quyển truyện cổ tích mà đọc cho Charlotte nghe.

Giọng đọc của cô từ từ mà trầm ấm, lâu lâu còn nhại giọng nhân vật làm Charlotte cười khúc khích.

Xuôi theo mạch cảm xúc của truyện thì Charlotte cũng có vô vàn cảm xúc, thiên biến vạn hoá theo nó.

Engfa cũng đọc hăng say, đến khi cảm thấy trên bụng mình có sức đè lên thì mới biết em đã ngủ từ lúc nào, tay còn ôm ngang bụng cô nữa.

Engfa cũng cười cười, nhẹ nhàng đóng quyển truyện lại rồi tắt đi đèn ngủ, cẩn thận nằm xuống cạnh em.

Cô phải tập thói quen giữ bình tĩnh khi nằm cạnh em mới được, nhưng tính sau đi!

Bây giờ mệt thì ngủ trước đã!---------------------------------------Quả đúng là Engfa không hề phụ lòng bà.

Sau gần ba tháng học hỏi, đọc rất nhiều sách và kèm với đó là luôn dõi theo tin tức trên mạng nên cô tiếp thu rất nhanh, và điều đó khiến bà hài lòng.

Bà đã hứa thì đương nhiên sẽ giữ lời, cho cô làm trợ lý về mặt giấy tờ cho bà.

Công việc này thì không cần phải luôn đi bên cạnh bà, không cần đi giao tiếp và gặp đối tác, nhưng lại vô cùng quan trọng.

Vì Engfa phải xem xét tài liệu thật cẩn thận, rõ ràng và chính xác, chỉ cần sai một lỗi nhỏ cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.Và từ đó, Engfa có thêm một công việc nữa, cũng đồng nghĩa với đó là cô sẽ bận rộn hơn rất nhiều.

Ban ngày thì sẽ dành thời gian để chăm sóc em, thời gian rảnh và buổi tối thì ngồi xem tài liệu.

Phải nói, Engfa rất có thiên phú trong lĩnh vực này, không chỉ khiến bà mà còn có Chompu cùng Nudee nể phục.---------------------------------------Vì để chúc mừng Engfa, Chompu và Nudee đã hẹn cô ra quán nhậu hôm trước.- Haha, Engfa à, đúng là tôi nhìn không sai người.

Cô không chỉ làm Charlotte thay đổi, mà còn khiến Chủ tịch cũng phải có sự tín nhiệm với cô.

Nào nào, nâng ly chúc mừng đi nào!

- Chompu giơ ly bia lên cao, Nudee cùng Engfa cũng cụng ly với cô rồi uống đến tận nửa ly.- Cô quá khen rồi.

Tôi không đến mức như vậy đâu.- Chị Fa à, em thấy chị Chom nói đúng đó.

Charlotte nha, dạo gần đây không còn lầm lầm lì lì hay kén ăn nữa, thậm chí còn ăn rất nhiều.

Em thấy Chủ tịch rất vui vì điều đó!

- làm việc cho bà bao nhiêu năm, cả hai cũng biết bà khổ sở rất nhiều trong việc quản lí công ty và chăm sóc cho em.

Nhưng từ khi Engfa xuất hiện thì họ thấy tinh thần của bà dương như thoải mái hơn, ít căng thẳng và làm việc có hiệu quả hơn.

Đã vậy, hiện giờ cô còn đang làm trợ lý cho bà nữa.- Chắc cũng là do định mệnh đã sắp đặt, để cho cô đến với hai mẹ con của Chủ tịch mà khiến cả hai người họ đều có những thay đổi tích cực hơn!Engfa nghe hai người không ngừng khen mình thì lại ngại, không biết phải nói gì mới phải.

Nhưng thực ra, trong đầu cô lại nghĩ đến việc khác.

Cũng vì cô làm cho Chủ tịch, lại không tránh khỏi việc em muốn cô ngủ lại với em.

Mỗi tối như vậy, cô đều nhân lúc em ngủ say, khẽ nâng tay em ra khỏi eo cô rồi cô lại rón rén đi xuống phòng khách mà làm việc, thậm chí có nhiều khi tài liệu quá nhiều mà khiến cô phải thức đến rạng sáng mới xong, ngồi ngủ hẳn dưới đất.

Chỉ vài ngày thì không sao, cô có thể cầm cự được.

Nhưng ngày qua ngày, mọi sức lực của Engfa dường như đang cạn dần.

Bà thấy cô có vẻ mệt mỏi, có khuyên cô đi nghỉ ngơi nhưng cô lại cười xoà, bảo là không sao rồi lại cắm đầu mà làm tiếp.

Nhìn Engfa, bà lại thấy đâu đó hình ảnh của bản thân mình hồi xưa, cũng từng thức đêm thức hôm vì những bản hợp đồng, cũng vì mệt mỏi quá độ mà bị kiệt sức, tất cả cũng vì muốn lo cho Charlotte có cuộc sống đủ đầy và dư giả về sau,...

Bà lấy những thứ đó làm động lực để chiến đấu trên thương trường, và đương nhiên, mọi thứ cũng đã được đền đáp.
 
Back
Top Bottom