Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]

[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
45


Sự việc ở La Haye làm Mireille suy nghĩ rất nhiều.

Vài tuần sau khi cô từ chối Jamie thì cũng tại đó xảy ra bê bối tình dục lớn liên quan đến một Bộ trưởng khiến cô này phải từ chức.

Đó là lần đầu tiên cô thấy Bella trên các tờ báo.

Nhan sắc của những cô gái dưới trướng của Armida thật sự đều xuất sắc.

Mireille chỉ thấy kỳ lạ ở việc sự kiện xảy ra trơn tru quá, như thể nó đã được sắp xếp từ trước.

Không một lời biện hộ nào, Ana từ bỏ ghế Bộ trưởng nhẹ như lông hồng.

Cô tự hỏi nếu điều tương tự xảy đến với mình thì cô nên làm gì, ai mà biết được khi nào Armida sẽ dùng Jamie gây sức ép lên cô, buộc cô phải hành động trái nguyên tắc.

Tại sao Ana từ bỏ dễ dàng đến vậy?

Vì tình yêu dành cho cô gái đó quá lớn?Không hẳn, Mireile làm phép so sánh với chính mình, vì Ana chưa có con.

Nếu cô ấy có con, như cô có Reine và Ryan, cô ấy sẽ không dám hành động khinh suất và có khi sẽ không chọn Bella, bởi điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới những đứa trẻ và tương lai của chúng.

Có ai muốn hậu duệ của mình phải gánh chịu hậu quả từ quyết định ích kỷ của mình, như là chọn tình yêu thay vì đất nước.

Đặt so sánh giữa cô và Armida, lợi thế nghiêng về ả hoàn toàn.

Tiếc cho vụ nổ kia không giết được ả.

Đến giờ cô vẫn chưa đoán được Armida cần gì ở mình, điều đó làm cô bất an, cô không thể chuẩn bị phương án nào để đáp trả ả.

Cô muốn cứu Jamie nhưng cô phải giữ danh tiếng an sự an toàn của mình, phải đảm bảo tương lai cho Reine và Ryan.

Lý do cô được chọn Ngoại trưởng vì cô giỏi đàm phán và hòa hợp các ý kiến xung đột.

Mireille nhận ra tài năng đàm phán của cô hầu như vô dụng trong những vấn đề cá nhân của cô khi cô ly dị Jodoc và không giữ được Reine ở lại Paris với mình, bây giờ là Jamie....Chuyện vui vẻ gần được một tháng.

Một hôm khi Mireille đứng ở hành lang tạm biệt Jamie thì bà chủ nhà không biết từ đâu ra xuất hiện và thốt lên: "Mireille?

Ngoại trưởng Mireille Heather phải không?"

Jamie không nghĩ bà chủ sẽ xuất hiện lúc sáng sớm này.

Em từng báo với bà thi thoảng sẽ có một người bạn nữ của em ghé thăm, bà đã đồng ý.

Đây là lần đầu tiên bà gặp người bạn nữ của em."

Vâng?

Bà là..." một cách vô thức, Mireille liền phòng thủ khi nghe người lạ gọi tên mình."

Cô Heather, tôi là Penny," bà chủ nhà chìa tay cho Mirelle bắt, "Ngay từ khi thấy cô trên tv tôi đã dự cảm được tương lai cô sẽ thay đổi cả thế giới.

Tôi theo dõi cô từ đó đến nay.

Nhưng cô đang làm gì ở đây vào sáng sớm thế này?"

À may quá, ra là người ủng hộ.

Mireille nhanh trí chỉ vào Jamie:"Tôi tới thăm... cháu tôi.

Nó là con của một người bạn Mỹ của tôi mới tới Paris để học đại học và họ muốn tôi ghé qua xem cháu thế nào."

"Ôi cô quả là một người bạn có trách nhiệm!

Cô đã ở qua đêm sao?"

"Vâng, tối qua chúng tôi trò chuyện hơi lâu.

Khi nhận ra thì đã muộn nên tôi đành ở lại ngủ qua đêm.

Hi vọng bà không phiền."

"Vâng tối qua chúng tôi làm tình hơi lâu.

Khi nhận ra thì đã muộn nên tôi đành ở lại ngủ qua đêm và tiếp tục làm tình đến 2 giờ sáng." giấu vết hằn ở hai cổ tay bởi dây trói ra sau lưng, Jamie chế lại câu của Mireille trong đầu như một bài tập tiếng Pháp cá nhân và tự mỉm cười.

Thấy nụ cười của Jamie, Mireille đoán ra ngay em lại nghĩ linh tinh gì rồi bèn ném cho em cái nheo mắt "coi chừng"."

Ồ không, không.

Tôi chỉ phiền nếu khách trọ của tôi dẫn trai về thôi.

Những người phụ nữ lịch thiệp như cô thì sao tôi lại phiền, rất quý là đằng khác."

"Cám ơn cô Penny."

"Mireille, đợt này cô có tính ra tranh cử tổng thống không?"

Thật ra Mireille đang nghĩ tới việc rời xa chính trường một thời gian đi Thụy Điển nghỉ ngơi, có thể sẽ mang Jamie đi cùng mình, cô là nhiệm vụ của em mà, nhưng trước sự hăm hở của người ủng hộ mình, cô không nỡ làm bà mất hứng, "Chắc phải mùa nữa, nhưng để xem tình hình thế nào."

Mireille rất được người lớn tuổi ưa thích vì ở cô vẫn giữ được nhiều nét thanh lịch, kín đáo và mềm mại của những người phụ nữ xưa.

Họ xem cô như người kế thừa những giá trị truyền thống của thế hệ họ.

Để được như bây giờ, Mireille đã xả hết sự nổi loạn của mình vào tuổi thiếu niên để bước vào tuổi trưởng thành với phong cách của người phụ nữ truyền thống và rũ bỏ hết những dấu vết nổi loạn xưa."

Cô có thể làm tốt hơn bà Le Pen.

Ở cô có sự kết tinh hoàn hảo của chủ nghĩa thủ cựu, lại không quá hữu, tín đồ Công giáo, chưa kể sự xinh đẹp này,...

Nước Pháp cần phải bảo vệ những giá trị truyền thống của nó trước sự ăn mòn của bọn ăn mày từ thập phương đổ về..."

Tiếp theo, cô Penny say sưa ca ngợi Paris xưa chỉ toàn những người Pháp da trắng đã tuyệt vời và êm đềm thế nào.

Mireille không quan tâm những gì bà nói nhưng vì lịch sự nên cô vẫn phải đứng yên giả đò như đang nghe."

Cánh tả, cánh hữu là gì thế?"

Jamie giật giật tay áo cô hỏi nhỏ."

Là cộng sản và phát xít."

Cô đáp.

Jamie cười mím môi trước ví von của Mireille và hỏi đùa lại:"Thế chị cộng sản hay phát xít?"

"Phát xít."

Mireille nhớ lại những bài báo phân tích về quan điểm chính trị của cô trên các báo cánh tả.

Vụ điển hình là có con mẹ nhà báo kia hỏi cô về phá thai, Mireille bày tỏ rằng cô không ủng hộ việc Nhà nước cứ đổ tiền vào việc phá thai, tại sao phải trả tiền cho những phút bất cẩn của bọn thanh thiếu niên nhỉ?

Đúng phí tiền.

Thay vào đó Nhà nước nên dùng số tiền đó chi cho các khoản giáo dục giới tính và các phương thức tránh thai sẽ tốt hơn.

Nhà nước chỉ nên trả tiền cho các trường hợp đặc biệt như mang thai do bị cưỡng hiếp, do đứa bé bị dị tật hoặc do loạn luân.

Luận điểm của cô được báo rút rất gọn thành một dòng: "Mireille Heather ủng hộ luật cấm phá thai."

Người ta gán cô là phát xít, chống lại quyền phụ nữ kể từ đó.

Chỉ với bài báo đó thôi đã khiến họ quên rằng chính cô là một trong những người ủng hộ dự thảo luật trả lương bình đẳng không phân biệt giới.

Đối với con mẹ nhà báo kia, Mireille ra luật bất thành văn: cấm cô ta phỏng vấn cô, không phải bằng cách cho vệ sỹ chặn sẵn ở ngoài, thế là thô thiển và đụng chạm đến quyền tự do báo chí (Mireille và nhiều chính khách khác từng đôi ba lần ước trên đời không có thứ quyền này).

Khi con mẹ đó tới phỏng vấn, cô sẽ giữ im lặng và làm như cô ta không đang ở đó.

Một, hai lần sau cô ta biết ý, không dám đến bất cứ sự kiện nào có mặt cô nữa."

Chị là phát xít thật á?"

Em giả vờ tỏ ra bất ngờ."

Chỉ trên giường của em thôi."

Đùa qua đùa lại vài câu nhưng bà Penny vẫn chưa ca ngợi Paris xưa xong, Mireille đành tìm đường chuồn sớm.

Cô lấy điện thoại ra và "Tôi phải đi đây, hẹn gặp cô sau.

À Jamie, hình như cô để quên bao thuốc trên bàn.

Cháu vào tìm giúp cô với."

Đợi Jamie vào trong phòng, Mireille nói nhỏ với bà chủ nhà:"Cô Penny, nhờ cô trông hộ con bé, đặc biệt để ý những ai tới tìm nó.

Những người bạn Mỹ của tôi dặn tôi phải chú ý những mối quan hệ của nó."

"Ừ, tất nhiên."

Penny gật đầu, là một người mẹ, một người bà, bà ấy hiểu sự giám sát của Mireille và bố mẹ em đối với em là cần thiết."

Cám ơn cô." ...........

Trời sắp sửa sang đông.

Reine bận bịu với trường lớp nên không qua Pháp thăm mẹ nó được nhưng Mireille nghĩ nó chỉ lấy cớ để né mình.

Lần này cô không làm căng ép nó như trước nữa, kệ nó, muốn làm gì thì làm, cô mệt mỏi vì phải quản nó rồi, hoặc cô đang trở nên dễ tính với nó hơn.

Một buổi trong những ngày cuối tuần cô dành cho Jamie khi Reine không đến.

Thường thì họ sẽ đi ăn uống với nhau, thời gian một buổi quá ngắn để đi đâu xa hơn Paris.

Vì tôn trọng Jamie nên cô không thích mối quan hệ này bị gói gọn trong phạm vi phòng ngủ của em."

Làm sao lúc đó em biết tôi buồn?"

Bỗng dưng Mireille hỏi em về những ngày đầu gặp gỡ.

Họ ngồi cùng nhau ở một quán café nhỏ bên sông Seine.

Tin tốt là Jamie đã được nhận và sẽ nhập học vào mùa xuân.

Em kể người ta nhìn thấy lá thư của cô, hỏi em vài câu rồi một tuần sau gửi thư nhập học cho em.

Điều đó khiến Mireille an tâm hơn về tương lai của em."

Em cảm thấy thế."

Jamie nhún vai."

Như thế nào?"

"Như là...

Thật khó diễn đạt bằng tiếng Pháp."

Jamie than.

Họ đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp như một cách Mireille giúp em học ngôn ngữ này, em cần phải sử dụng được tiếng Pháp trước khi nhập học."

Thử đi.

Tiếng Pháp màu sắc hơn tiếng Anh," cô khích lệ."

Kể cả bằng tiếng Anh vẫn khó.

Như là ánh mắt chị, cử chỉ của chị, mọi thứ về chị, kể cả hơi thở của chị lúc đó.

Em vẫn nhớ vị miếng bánh sốt mật ong chị đút cho em hôm đó.

Em nghĩ bản chất của người này giống như miếng bánh trong miệng mình, mình chỉ biết nó ngọt ngào như thế nào khi ăn nó, chứ nhìn thì không đoán được."

"Ý em là em đã muốn ăn tôi từ lúc đó sao?"

Mireille đưa tách cà phê lên môi nhấp một ngụm.

Jamie bật cười:"Không.

Trước đó nữa cơ, lúc chị hôn em ở cửa.

Em đoán nếu chúng ta không trong tình cảnh phức tạp ấy thì em đã cảm nắng chị ngay rồi, kể cả khi chị thẳng, em vẫn sẽ tìm cách ngủ với chị."

Mireille nhìn lên bầu trời trắng xóa.

Cô vẫn cảm thấy ân hận vì đã đối xử Jamie tệ lúc đầu.

Nếu thời gian quay trở lại, cô sẽ làm theo lời em, bảo những cô bạn kia về nhà, để mình cô và em."

Thế... bây giờ chị còn buồn không?"

Jamie ấp úng hỏi cô."

Bây giờ mình còn buồn không?"

Câu hỏi này khó trả lời.

Sau khi li dị với Jodoc, Mireille thường thức dậy với những buổi sáng tràn ngập nỗi buồn trong tâm trí và không ai bên cạnh.

Cô nhớ những cái ôm dịu dàng của Jodoc, những buổi sáng ngày trước ồn ào với tiếng cười nói, tiếng bước chân chạy trên sàn gỗ của Reine và Ryan,...

Cô không biết làm cách nào để ngăn cản nỗi buồn xâm chiếm mình dù đã thử mọi thứ, kể cả sống buông thả, thế mà tất cả chỉ như dùng tay chắn dòng nước.

Khi ra ngoài cô phải giữ vẻ nghiêm trang của một Ngoại trưởng vì cô là bộ mặt quốc gia, không được thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào.

Cô đã ngạc nhiên khi Jamie nói "Em chỉ biết là cô đang buồn."

Cô nghĩ mình đã giấu rất kỹ..."

Em đoán đi?"

Jamie cúi mặt xuống nhìn ly nước trái cây của mình:"Em đoán là còn."

"Không nhiều như ngày xưa nữa," Mireille đặt tay lên tay em trên bàn, bày tỏ sự trân trọng của mình dành cho em, Jamie nhận ra cô đã tháo chiếc nhẫn rồi, "Dù tôi không yêu em nhưng tôi mừng vì được gặp em và được em yêu."

"Em làm chị vui chứ?"

Cô gật đầu, "Tất nhiên."

Chẳng thế mà cô vẫn quay lại gặp em.Sự khẳng định của Mireille là Jamie vui hơn, "Làm sao để có được tình yêu của chị?"

Jamie tự biết câu này ngớ ngẩn, người ta không yêu mình vì người ta không yêu mình thôi, không cần lý do nào hết."

Jamie, thú thực là tôi cũng không biết."

"Tại sao chị yêu Jodoc?"

"Chị gặp Jodoc hồi đại học.

Chúng tôi có cùng tư tưởng, hợp nhau nên hẹn hò rồi cưới nhau.

Chuyện với Jodoc đơn giản cực kỳ." không phức tạp và nhiều cảm xúc như với em."

Em đoán mình phải cố rất nhiều."

Jamie ghen tị với Jodoc, dù anh ta đã là quá khứ, nhưng anh ta đã có được tình yêu của Mireille."

Em không cần phải cố, cứ thế này thôi, vậy là đủ khiến tôi vui rồi."

Cô đan các ngón tay của mình vào tay em và hôn má em.

Cô hiểu em chỉ cần tình yêu của mình và không màng đến điều gì khác nhưng sự đời đâu được đơn giản vậy.

"Cuối cùng tôi và Jodoc vẫn li dị sau 13 năm chung sống."

"Thế tại sao hai người chia tay?"

"Jodoc đổ tại tôi không quan tâm gia đình, quá áp đặt, tôi đoán là để bao biện cho lý do anh ta ngoại tình với con bé thư ký tòa án gốc Mỹ."

Dù rất thương Mireille, nhưng Jamie vẫn trộm nghĩ lỗi một phần cũng do cô.

Nhìn cách Reine tức giận và tìm cách tránh Mireille, và nghe câu chuyện cô đã cấm nó theo đuổi ước mơ diễn viên, Jamie dần hiểu vì sao.

Jamie muốn giúp cô nhìn thấy vấn đề của mình nhưng hiện tại em chưa đủ thân với cô để bàn về những chuyện quá riêng tư này.Jamie định bắt đầu từ chuyện của Reine nhưng Mireille đã chuyển chủ đề về kỳ nghỉ Giáng Sinh sắp tới.

Cô định đi du lịch ở một đất nước ở bán cầu Nam ấm áp sau khi về thăm gia đình vài ngày.

Có khi đợt nghỉ này cô không thể gặp hai đứa con.

Cô hỏi Jamie có muốn đi với mình.

Tất nhiên Jamie rất thích nhưng em phải hỏi ý kiến của Armida.

----May là Jamie và Mireille ở Pháp.

Chứ ở Việt Nam chắc ra ngoài đường toàn phải "cô-cháu".Hãy ủng hộ cho chúng mình tại: https://www.patreon.com/masochisbianThanks, xoxo
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
46


Trước khi về nhà bố mẹ để đón lễ, Mireille ghé qua thăm Jamie.

Vài câu chuyện, vài cử chỉ lả lơi và lên giường.

Họ ngồi trần truồng ngồi đối diện nhau, nhìn ngắm nhau trong im lặng.

Cô ngồi giữa hai chân Jamie, nơi nữ tính của em đang ửng đỏ như phần ngực và bụng em sau cuộc làm tình nay được che lại bằng tấm chăn.

Tay cô lướt từ bàn chân lên đầu gối rồi lại xuống bàn chân Jamie, nhâm nhi Jamie qua các đầu ngón tay của mình.

Cứ mỗi lần gặp, Jamie đều có chút thay đổi.

Chỉ có lý giải duy nhất là con bé đang lớn dần, từng chút từng chút một, bớt xốc xáo, trẻ con, cả trong tính cách lẫn vẻ đẹp.

Jamie trước mặt cô chưa đạt đến độ rực rỡ nhất, mỗi cô gái có thời của mình, thời của Jamie sẽ là năm em 21 tuổi, chậm hơn Bella vài năm, sẽ đạt đến độ đằm của một người phụ nữ thực thụ, sau đó vẻ đẹp sẽ duy trì khoảng 5 năm.

Nhan sắc giống như một loại trái cây, sau thời kỳ chín ngon nhất, nó sẽ thối rữa, hoặc trở thành rượu.

5 năm tiếp theo đó sẽ quyết định.Mireille đoán có lẽ vì Jamie chưa đạt tới độ chín cần thiết nên Armida mới bảo em tiếp cận cô như một bài học thực tế, cô không phải là kế hoạch của ả, điều đó khiến cô yên tâm hơn nhưng sau này thì chưa biết được.

"Đến đâu hay đến đó," cô tự nhủ.

Bà chủ nhà Penny bảo bà không thấy ai đến thăm em, ngoài cô.

"À trước đó lúc Jamie mới dọn đến có một cô bé tóc vàng khoảng 15-16 cũng đến đây ở lại vài hôm."

"Chắc là Reine."

Mireille thầm nghĩ, trong lòng hơi bực vì Jamie chưa bao giờ kể việc này.Đài radio đang phát một bản nhạc của Plain White T's, một bài đã rất lâu, "1, 2, 3, 4".

Jamie mua nó ở phiên chợ đồ cũ với giá 4 EUR.

Tối nào em cũng bật nó lên để căn hộ có tiếng người cho đỡ cô đơn, nhất là những hôm Mireille ghé qua, có cái để đổ lên nếu họ lỡ làm gì ồn ào.Cô cúi xuống đặt môi lên đầu gối em, bàn tay lần theo đùi em xuống dưới lớp chăn.

Nó vẫn nóng.

Cô chỉ cho một đốt ngón tay vào thử.

Jamie rên nhẹ trong cổ họng, chống khuỷu tay nằm ngả ra sau.

Tấm chăn giờ chỉ còn chen phần bụng, lộ hết nơi kín đáo ra."

Mấy lần rồi mà vẫn không bớt dâm đãng à?"

Mireille đút sâu thêm một đốt ngón tay.

Jamie nhắm nghiền mắt, ngửa cổ ra sau như đang hưởng thụ."

Em chỉ bớt dâm đãng nếu chị làm em có thai."

Em đáp giữa những tiếng rên."

Hài hước đấy."

Mireille rút tay ra làm Jamie chưng hửng, cô chỉ muốn trêu Jamie.

Cô định tìm quần áo mặc và chuẩn bị về, không nên ở lại đây qua đêm quá thường xuyên, thì Jamie bất ngờ lao vào đè cô xuống, hôn mút cổ cô nhè nhẹ vì cô không muốn để lại dấu."

Tôi vẫn nhớ lần đầu em rất ngại ngùng, sao bây giờ em cứ như muốn hiếp dâm tôi vậy?"

Mireille nhắm mắt trong những nụ hôn của em.

"Vì lúc đó em chưa thấy ngực chị đẹp." rồi như để diễn tả câu nói của mình, Jamie mút ngực cô.

Em không muốn cô lại đi nữa.

Họ chỉ được gặp nhau vài lần trong tuần, trừ những lần Mireille phải đi công tác.

Với cô, em không bao giờ cảm thấy đủ.

Em không thể ngừng yêu cô, dù em hiểu rõ mối quan hệ này chênh vênh trên sự lựa chọn của Armida.

Em yêu cô nhiều đến độ còn từng ước gì lần đầu tiên của em là dành cho cô, cảm thấy có lỗi khi mình đến với cô không còn vẹn nguyên.

Em muốn dành cho cô điều quý nhất.

Jamie trở lên hôn môi cô, "Em chưa bao giờ hôn người phụ nữ em yêu cho đến khi em gặp chị."

Nhưng người phụ nữ đó không thể yêu em, chỉ đến với em để tìm niềm vui, như bao người khác đến với em trước đó.

Mireille lấy một lọn tóc em đưa lên môi hôn.

Thật buồn khi không thể yêu em...."

Chị có đi đâu vào lễ không?"

Reine hỏi qua điện thoại.

Jamie đang nấu pasta cho bữa tối Giáng Sinh, ở bên kia Reine có thể nghe thấy tiếng lạch cạch nồi chảo đang nấu và tiếng nhạc Giáng Sinh phát ra từ radio."

Không.

Vẫn ở Paris."

Từ hồi bố mất đến nay, Jamie chưa lần nào hưởng Giáng Sinh đúng nghĩa, kiểu có cây, đèn lấp lánh, gà tây quay,...

Những ngày tháng quẩn quanh khu biệt thự của nàng trôi đi vô nghĩa nhạt nhòa, ngày thường, cuối tuần nghỉ lễ giống nhau đến nỗi em nghĩ thời gian đã ngừng chuyển động, phân tách chúng ra phỏng có ích gì, chỉ khi em thuyết phục nàng cho em đến trường, cảm thức về thời gian khi ấy mới trở lại với em.Năm nay em tiếp tục đón Giáng Sinh một mình.

Mireille đã về nhà cô ấy cách Paris khoảng 1 giờ lái xe để đón năm mới cùng gia đình.

Jamie nhắn cô hãy chụp nhà mình gửi cho em khi đến nơi, "Em muốn nhìn thấy nơi chị đã lớn lên."

Khi mở ảnh Mireille gửi về, Jamie sửng sốt khi nhận ra nơi gia đình Mireille ở là một lâu đài nằm giữa đồng cỏ rộng lớn.

Nó hẳn phải được xây cách đây 300 năm với những kiến trúc cổ điển còn giữ lại và hàng tường đá đen rêu phong.

Mireille hẳn đã sống như một công chúa trong lâu đài này.

Tim em hụt một nhịp vì cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết khoảng cách giữa em và Mireille, không đơn thuần là khoảng cách tuổi 18 và 36, khoảng cách giữa một con đĩ với với Bộ trưởng, mà còn là khoảng cách giai cấp quá lớn.Em không thể bước vào gia đình này như Jodoc đã từng.Bức ảnh tiếp theo là quang cảnh qua khung cửa sổ phòng cô, "Vào mùa thu em sẽ thấy hoa thạch thảo nở tím cả khu vườn."

Nhưng bây giờ là mùa đông, khoảng sân vườn phủ tuyết trắng xóa."

Em chờ ngày đó," em nhắn lại....."

Vậy là chị đang ở Paris một mình hả?"

Reine hỏi.

"Chị đang ở nhà à?"

"Ừa."

"Chị nhìn qua cửa sổ đi."

Trời đất ơi, Đ.M....Jamie lôi con bé vào phòng mình, người nó đầy tuyết.

Nó vác theo một cái balo và một túi xách to.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Jamie nhớ ra chưa tắt bếp, lại vội chạy đi tắt, nãy em quên béng mất vì mải lo cho Reine.

May mà đồ ăn chưa bị cháy."

Em bị điên à?

Em nên ở nhà đón lễ với gia đình chứ?

Sao em được phép ra ngoài vài giờ này?"

Jamie vừa đổ đồ ăn ra đĩa vừa mắng nó.Reine phủi tuyết khỏi áo và tóc mình, "Em nói với bố em sẽ về quê ngoại với mẹ."

Jamie ngừng tay lại, quay ra sau lưng trân trân nhìn nó."

Chị yên tâm, bố không gọi mẹ để kiểm tra em đâu.

Họ ghét nhau đủ đế không nhận điện thoại từ nhau."

Con bé nhe răng cười phẩy tay, tìm chỗ treo áo."

Đ.M."

Jamie nhấn mạnh từng chữ.

Con bé cười phá lên.

"Em đến đón Giáng Sinh với chị, chị không vui sao?"

Nó lại ôm em từ đằng sau.

Jamie quay người lại, gỡ tay nó ra khỏi mình."

Không chút nào cả!

Em có biết là Giáng Sinh trời thì lạnh, đường phố vắng bóng người và không dịch vụ nào hoạt động không?

Lỡ em có chuyện gì thì sao?"

"Em tới đây từ tuần trước để chuẩn bị rồi.

Em sinh ra ở đây mà, có phải mới đến đâu."

"Ôi, Reine, nghe này."

Reine đặt hai tay lên vai em, con bé cao hơn mình từ lúc nào nhỉ?

"Shh, em biết chị định nói gì.

Chúng ta là bạn, nhưng bạn bè vẫn đón lễ cùng nhau được mà.

Chị đừng lăn tăn.

Vui vẻ lên"Điều Jamie lo lắng không phải là việc Reine có tình ý với mình, mà là nếu con bé ở với em suốt Giáng Sinh thì em sẽ video call cho Mireille thế nào, và làm sao em giấu Mireille chuyện nó đến nhà em lúc này.

Em sợ lại có mấy hiểu nhầm lôi thôi, à mà Mireille có biết chuyện Reine thích mình chưa nhỉ?

Mà em cũng không biết phải giải thích thế nào với cô.

Càng nghĩ Jamie càng cảm thấy nhức đầu.

Đến cả ngày Giáng Sinh Chúa vẫn tìm được cách hành hạ em.

Cả hai mẹ con nhà này đều có bí mật riêng của họ, thật trớ trêu khi chúng đều liên quan đến em.

Tóm lại, làm sao để hai mẹ con họ không nhìn thấy nhau ở trong nhà em bây giờ?Reine lôi ra từ túi xách hai chai vang đặt lên bàn ăn, một bọc giấy 3 cây nến thơm, 2 ổ bánh mì dài và 3 hộp đồ ăn.

Nó lần lượt mở từng hộp ra, một hộp là salad trộn, một hộp là gà nướng đã chặt ra, hộp còn lại là khoai tây nghiền.

"Chỉ cần hâm lại chúng ta sẽ có bữa tiệc Giáng Sinh."

"Em nên báo trước để chị còn nấu pasta thêm cho em."

Jamie cằn nhằn đặt đĩa pasta nóng hổi lên bàn, bê mấy đồ hộp cho vào lò vi sóng để hâm lại.

Khi quay lại thì thấy Reine lấy một sợi mỳ trong đĩa cho vào mồm, "Chị Jamie nấu ăn ngon đấy," nó khen, "Em ăn một nửa đĩa pasta cũng được, chúng ta có nhiều đồ ăn mà."

"Giáng Sinh vui vẻ!"

Nó dang hai tay ra ôm Jamie.

Cùng lúc đó, radio phát một bản nhạc không lời chậm rãi, Reine đưa người theo điệu nhạc.

Jamie tựa cằm lên vai nó.

Cả hai ôm nhau và cùng khiêu vũ, ước gì em là Mireille, thì đêm Giáng Sinh này quá hoàn hảo.Tách!Cái gì vậy?

Jamie mở mắt ra đã thấy Reine rút tay về bấm bấm điện thoại.

"Em đang làm gì vậy?"

"Chỉ một tấm hình đăng Instagram."

"Bộ em không sợ bố em phát hiện ra em đang ở đâu à?"

"Em ghi check-in ở Fontainebleau, quê ngoại em.

Viết cap sao nhỉ?"

Trước khi đăng nó giơ điện thoại cho em xem, nó chụp từ phía sau lưng em, chỉ lộ đôi mắt xanh giống y chang mẹ nó và cái tay đặt sau gáy em.

Dance me to the end of love Đó là caption của tấm hình.

"Em không được đăng!"

Jamie giữ tay nó.

"Chị có lộ mặt đâu?"

"Không đăng!"

Jamie lặp lại, vấn đề là mẹ em mà nhìn thấy thì chúng ta toi đấy, thêm quả caption đó nữa thì em thà giết chị cho xong, Reine!

"Em không được đăng bất cứ thứ gì về chị.

Chị không thích!"

"Rồi, geeze, chị như bà già ấy."

Con bé giơ hai tay hàng.

"Chúng ta ăn chứ?"

------------Hãy ủng hộ cho chúng mình qua patreon: patreon.com/masochisbianXin cám ơn.
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
47


Jamie không dám gọi cho Mireille trong khi Reine đang ở đây.

Mireille chỉ hỏi sao em không gọi cho cô, em đáp em không muốn làm phiền thời gian cô dành cho gia đình.

Cô hỏi ở Paris một mình buồn lắm không?

Một chút, nhưng còn tốt hơn là cùng với những kẻ như Armida hay Larissa.

Em nên ra ngoại thành Paris chơi, có rất nhiều nơi đẹp."

Jamie!"

Reine nhảy phóc lên giường em đang nằm, em phải tắt màn hình điện thoại, "Ngày mai đi chơi không?"

Sao mẹ con nhà này..."

Đi đâu?"

"Nhà bạn em, cách Paris 2 giờ lái xe.."

"Ai cơ?"

"Bạn em, Leona.

Tức là nó sẽ đi cùng với chúng mình, à và thằng bồ của nó và vài đứa bạn của tụi em nữa."

Reine đảo mắt, "Nhưng kệ chúng nó đi, quan trọng là nó có xe và cho chúng ta đi chơi cùng.

Nó có căn nhà gỗ cách đây 2 tiếng đi xe, không có phụ huynh, tha hồ quậy."

"Có bao nhiêu người đi?"

"Tính cả chúng ta là 8.

Bạn em hết."

"Tức là chị sẽ là đứa già đầu nhất trong nhóm ấy à?" nghe thấy việc mình sẽ đi chơi cùng một đám nhóc 15-16 tuổi Jamie không khoái lắm."

Không, bạn trai của Leona 20 rồi, có hai cậu trai và một chị bằng tuổi chị.

Bọn em biết nhau qua mấy buổi hoạt động cộng đồng.

Đi đi mà, Jamie.

Sẽ vui lắm!"

Reine nài quá khiến em suy nghĩ lại.

Nghĩ ngày lễ cứ ở nhà hoài thì phí, trong khi tháng 1 đã nhập học, hơn nữa em chưa bao giờ trải nghiệm đi chơi nhóm xa nên đồng ý đi.

Reine kêu ré lên ôm chầm em vui sướng, "Chuẩn bị đồ đi!"

Đợi Reine ra khỏi giường, Jamie nhắn tin cho Mireille mình sẽ đi chơi xa với Reine và đám bạn của nó.

Đi chơi với Reine nghe đỡ rắc rối hơn là Reine đang ở nhà mình.

Thế là khỏi phải nghĩ tới việc giữ hai mẹ con nhà này không thấy nhau ở nhà em.Sáng hôm sau, một chiếc xe thể thao đỏ chói đỗ trước cổng nhà, Reine dắt tay Jamie đi xuống.

Nó tranh thủ mọi cơ hội để nắm tay Jamie.

Jamie biết Reine cố gắng tiếp cận mình, vì nó là con gái nhà danh giá nên cách tiếp cận của nó khéo léo và tinh tế hơn, không khiến em bị khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thinh thích.

Là con gái, ai cũng thích được theo đuổi, tán tỉnh, bởi điều đó chứng tỏ họ có sức hấp dẫn, miễn là sự theo đuổi đó không khiến họ cảm thấy mất an toàn.

Nếu cuộc đời em không gặp những Larissa, Armida và cả Mireille, thì hẳn em đã đồng ý hẹn hò với Reine.Cô gái tóc nâu bước ra khỏi xe và ôm Reine, "Chị hẳn là Jamie, em là Leona, anh tài xế này là bạn trai em, Arthur."

"Chào, rất vui được gặp em."

"Chúng ta đi thôi chứ?

Tớ đang giữ chìa khóa nhà nên tớ cần phải tới trước bọn nó."

"Ừa, đi thôi."

Nơi tổ chức tiệc là một căn nhà gỗ giữa rừng.

Jamie rùng mình nhớ lại căn nhà gỗ của nàng năm nào, "Chị không sao chứ?"

Reine đặt tay lên vai em, "Không, chỉ là hơi lạnh thôi."

"Tiệc tùng thôi!"

Leona hét lên khi cánh cửa bật mở.

Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa, vui lên nào, Jamie.....Tối khuya, cả nhóm ngồi quây quần bên những chai rượu chơi trò "truth or dare" quen thuộc, đến lượt Jamie, em chọn "dare" cho nhanh, tránh bị hỏi những chuyện em không muốn kể.

Không ngờ Leona nhanh nhảu bảo em hôn môi Reine.

Jamie sượng một chút.

Reine lừ mắt nhìn con bé, nó đáp lại bằng cái nhún vai kiểu "thế thì sao?"

Nhìn thái độ của hai đứa, Jamie nghĩ không lẽ Leona biết Reine thích mình?

Jamie chỉ đoán đúng một phần, chính xác hơn là tất cả những người tham gia bữa tiệc này đều biết chuyện Reine thích Jamie, thế nên Leona mới bảo Reine hãy mời Jamie tới bữa tiệc ở nhà nó mấy ngày, nó hứa sẽ tạo mọi cơ hội cho nó tán Jamie, a friend indeed is a friend in need, "Mày chỉ cần mời được Jamie tham gia, mọi chuyện sau đó cứ để bọn tao."

Khi Reine mời được rồi, các bạn nó đều tỏ ra vô tình tạo cớ để xếp nó ngồi cạnh Jamie, từ lúc ngồi ở phòng khách nói chuyện, cho tới bữa ăn trưa, hay chơi gameboard.Không muốn làm bữa tiệc mất vui, em rướn người qua chạm môi Reine thật nhanh.

Bọn xung quanh hò reo ầm lên.

Leona ghé qua nói gì đó với Reine và bị nó nhăn mặt đẩy đi.

Jamie uống một ngụm rượu, giả vờ như không nghi ngờ gì.Lúc đi ngủ đã gần 3 giờ sáng, nằm trên giường thấy đầu óc lâng lâng, Jamie đã chếnh choáng bởi men rượu.

Reine nằm cạnh quan sát em một lúc, chờ hơi thở em đều đặn mới đưa mặt sát gần đến chạm môi, mút môi dưới Jamie nhè nhẹ.

Có hơi ấm kích thích, Jamie tự động hôn lại.

Reine khấp khởi mừng thầm.

Đó là một tín hiệu tốt.Khi nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, Reine luồn được tay vào trong áo Jamie thì nghe tiếng Jamie rên khẽ, "Mireille..."

Reine lập tức dừng lại, ngỡ ngàng tưởng mình nghe nhầm cho đến khi Jamie hôn má mình và vẫn gọi cái tên đó.

Nó nổi giận đẩy Jamie xuống giường và bỏ ra ngoài đốt một điếu thuốc.

Cơn giận bò lan từ dạ dày ra khắp người nó.

Thì ra đó là lý do Jamie từ chối mình!

Đáng lẽ mình phải nhận ra sớm chứ!

Có ai mới 18 tuổi, người nước ngoài, không biết tiếng Pháp, lại được làm trợ lý cho Ngoại trưởng không?

Thậm chí mình còn không rõ công việc của chị ta là gì!

Hóa ra là tình nhân của bà ấy.

Mọi chuyện trở nên thật hợp lý và rõ ràng.

Chỉ có điều mẹ mình ghét người đồng tính mà?

Tại sao...Càng nghĩ càng điên.

Jamie chọn mẹ nó, một người phụ nữ độc đoán, ích kỷ đã làm tuổi thơ nó khốn khổ, và chắc chắn đã ngủ với bà ta qua cái kiểu mời gọi khi nãy.

Lạy Chúa, Jamie có thể yêu bất kỳ ai khác, nhưng sao lại là mẹ mình?

Trong cơn bực bội, Reine rút điện thoại nhắn tin cho bố Jodoc: "Bố ơi, con muốn ở với bố, con không muốn gặp mẹ nữa!"

Mấy phút sau có tin nhắn lại, Reine tưởng giờ này ông đã ngủ."

Được rồi, con yêu.

Bố đang cố gắng."

Vài tiếng sau Jamie hơi hơi tỉnh, hoàn toàn không ý thức được chuyện mới xảy ra.

Em ngửi thấy mùi khói thuốc đầy phòng và thấy Reine đang ở hiên đốt thuốc, "Chào buổi sáng, Reine."

Reine quay lại nhìn em, ánh mắt của nó lạ hơn mọi khi, lạnh và sắc hơn, không hề thân thiện, như thể đang phải kìm cơn tức giận, khiến em hơi chùn, "Có chuyện gì sao?"

Nó nhìn em lặng một lúc mới đáp, "Không." và dập điếu thuốc, bỏ vào trong nhà.

Trong gạt tàn có 3 đầu lọc.Có bị làm sao mới không cảm thấy Reine đang cáu, mọi người đoán chắc cơn cáu kỉnh có liên quan đến Jamie vì tối qua nó còn vui vẻ, chỉ có trưa nay sau đêm ở cùng với Jamie mới khó ở vậy, nên họ lờ đi để tiếp tục vui.

Leona hỏi nhỏ, "Thế tối qua chưa dụ được à?"

"Cứ cho là thế đi" nó đáp.

Leona huých nhẹ nó, "Còn 2 đêm nữa".

"Tao muốn đi về."

Reine đứng dậy bỏ lên phòng dọn đồ.

Leona chạy theo nó, "Nè, không làm tình được thì có gì phải gắt gỏng vậy?"

"Nghe này, tao đéo biết nói sao hay nghĩ sao nữa.

Mày để tao yên, được chứ?"

Nó đóng sầm cửa."

Ơ,...

được."

Leona vừa quay lại thì đụng ngay Jamie."

Reine bị làm sao thế?"

Jamie hỏi, Leona nhún vai, "Em không biết.

Chị hỏi nó xem." rồi đi xuống.

Jamie gõ cửa gọi Reine đến 3 lần nó mới chịu mở, "Em sao thế?"

Reine tựa đầu vào cửa mắt nhìn xuống dưới, có vẻ đã bình tĩnh hơn, sau cơn giận dữ là sự mệt mỏi, "Em xin lỗi.

Chỉ là... lại mẹ em thôi."

"Có vấn đề gì với bà ấy?"

"Mẹ con em cãi nhau suốt ấy mà, em quen rồi.

Chúng ta không chọn được cha mẹ cho mình."

"Nghe này, Reine."

Jamie bước vào phòng, đóng của lại, quyết định phải nói chuyện với Reine, "Về mẹ em, có điều này em cần biết."

"Chuyện bà ấy ngủ với chị chứ gì?"

Reine thầm nghĩ.

"Mẹ em rất thương em."

Jamie bắt đầu."

Chị đã nói điều đó rồi."

"Bà ấy có những vấn đề trong quá khứ, em có biết không?

Như là mối quan hệ giữa mẹ em và bà ngoại em."

Reine nhíu mày, mẹ và bà ngoại ư?

"Có chuyện gì với giữa họ?"

"Họ có mối hiềm khích rất lớn, đến nỗi mẹ em không thể làm hòa với bà ngoại em cả khi bà ngoại em đã qua đời."

"Mẹ và bà ngoại em không hòa thuận sao?"

đến lúc này Reine mới bối rối và tò mò, "Không, chưa ai đề cập đến điều đó.

Bà ngoại mất trước khi em ra đời."

"Lại đây ngồi với chị."

Cả hai cùng ngồi xuống giường, "Chắc mẹ Mireille không kể gì với em nên chị đoán mình sẽ làm điều đó."

Jamie bắt đầu, "Mẹ em hồi trẻ là một cô gái nổi loạn, giống như em, họ vốn có mâu thuẫn từ lâu rồi, đỉnh điểm là khi mẹ em muốn học luật để làm chính trị, nhưng bà ngoại em không đồng ý, bà ngoại em muốn mẹ em lấy chồng và sớm ổn định cuộc sống, bà ngoại em cho rằng phụ nữ không nên làm những công việc dành cho đàn ông.

Nhìn vị trí hiện nay của mẹ Mireille, em biết mẹ em đã không nghe lời bà ngoại.

Kết cục là họ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.

Nghe có quen không?"

"Như em và mẹ em, việc em muốn làm diễn viên nhưng mẹ em không đồng ý."

Reine trầm ngâm, "Nhưng Jamie, sao chị biết những điều này?

Sao mẹ em chỉ kể với chị?"

"Lúc đó mẹ Mireille hơi say."

Jamie nói dối, em biết ơn việc Mireille đã kể bí mật sâu kín nhất cho em, bí mật cô không muốn ai biết, chỉ để giúp em thoát khỏi nỗi ám ảnh về Larissa.

"Bà ấy vốn không có mối quan hệ tốt với mẹ nên có thể vì thế bà ấy không biết cách đối xử với em, bà ấy không có hình mẫu hay ý tưởng về việc làm mẹ đúng đắn nên bà ấy đã vô tình lặp sai lầm của mẹ mình."

Jamie cảm thấy mình như chuyên gia tư vấn tâm lý, "Chị chưa bao giờ nói những điều này với mẹ em, vì dù sao giữa chị và mẹ em vẫn có khoảng cách tuổi tác, nhưng với em thì dễ dàng hơn vì chúng ta cùng thế hệ."

"Khoảng cách tuổi tác?" nó nhìn Jamie một cách kỳ lạ làm Jamie chột dạ.

Mối quan hệ của hai người còn tồn tại khoảng cách nữa à?

Dù đang nói về mẹ Mireille nhưng đầu nó không thể ngừng việc tự nghĩ ra mấy câu móc mỉa, cay cú mối quan hệ của mẹ nó và Jamie.

Cầm tay Reine, Jamie nói tiếp, lơ đi cái nhìn của nó, "Nên là em cần phải giúp mẹ em.

Mẹ em cũng rất đáng thương.

Chị không muốn mối quan hệ của hai người ngày càng tệ đi vì không ai chịu hiểu ai.

Chị mến cả Mireille và Reine."

"Và chị yêu bà ấy."

Reine cắn môi dưới suy nghĩ một lúc.

Có rất nhiều ý tưởng mâu thuẫn bên trong nó, "Em cũng muốn gặp lại mẹ Mireille để hiểu thêm về mẹ, nhưng em vẫn uất lắm, sống với mẹ Mireille như bị tra tấn ấy, không ngày nào ở với mẹ mà em không bị căng thẳng, mẹ luôn tìm cách áp đặt em trước khi em mở lời, kể cả trước khi li dị với bố.

Hồi bé em đã bảo em ghét màu hồng, thế mà mẹ vẫn sơn hồng cả phòng em, còn bảo phòng con gái phải màu hồng mới nữ tính!

Mẹ lúc nào cũng bảo: tất cả vì mẹ muốn tốt cho con.

Vì thế em mới leo vượt tường rào trốn về nhà bố ở London chứ nhất quyết không muốn ở với mẹ, ở với mẹ thêm ngày nào chắc em phát điên mất!"

"Em nên sớm nói chuyện với bà ấy."

Nghe Reine kể chính em cũng ngạc nhiên, cứ như đang nghe kể về một Mireille khác.

Mireille chưa bao giờ thể hiện khía cạnh thích kiểm soát, chiếm hữu trong mối quan hệ với em.

Cô luôn để em thoải mái lựa chọn, không bao giờ ép em làm điều em không muốn.

Càng gần gũi với cô, em càng cảm thấy cô không hề bảo thủ như những gì báo chí khắc họa, tư tưởng khá mở, giống một người theo cánh tả hơn là cánh hữu.

Hay con khác, bồ khác?"

Nếu mẹ không nghe em?

Bà ấy độc đoán lắm."

Nó lắc đầu, kinh nghiệm qua những trận cãi vã với Mireille giúp nó hiểu là đừng cố thuyết phục mẹ."

Bà ấy sẽ nghe em.

Chị có thể giúp được."

Jamie đảm bảo với nó, dù chưa biết mình sẽ mở lời thế nào với Mireille.

Reine xụi lơ dựa đầu vào vai em, "Em cảm thấy trống rỗng.

Em không nghĩ mối quan hệ của mẹ con em có thể bình thường trở lại." nhất là sau khi em biết chị là gì đối với mẹ Mireille.

"Mẹ em đối xử với chị thế nào?"

Nó bất giác hỏi."

Rất tốt.

Mẹ em là người tốt nhất chị từng gặp.

Chưa ai đối xử với chị dịu dàng hơn mẹ em."

Reine để ý ánh mắt của Jamie sáng lên niềm vui khi nhắc tới Mireille, chị ấy thật sự yêu mẹ mình.

Nó không giận em nữa, chỉ thấy buồn.

Tại sao thế nhỉ?

Tại sao Jamie yêu mẹ mình?----------Hãy ủng hộ cho chúng mình qua patreon: patreon.com/masochisbianXin cám ơn.Và chúc các bạn ăn Tết vui nhé
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
48


Jamie đóng cửa lại, nhảy cẫng lên quàng tay qua cổ hôn miết Mireille sau kỳ nghỉ lễ dài, "Em nhớ chị quá."

Cô gỡ tay em ra, nắm lấy chúng, "Em khỏe không?"

"Không khỏe lắm," em bĩu môi, nói vào tai cô, "Em nhớ người em yêu quá..."

Cảm thấy Jamie định tiến xa hơn qua hơi thở ấm nóng của em phả lên làn da mình, Mireille khẽ đẩy em ra, "Bình tĩnh nào, hổ con.

Tôi chỉ ghé thăm em một lát thôi."

Hôm nay cô không có hứng, nhất là sau cuộc điện thoại bất thường và đáng ghét từ ông chồng cũ ngay hôm giao thừa.

Jamie hơi hụt hẫng nhưng rồi vui lại ngay vì gặp được Mireille đã quá tốt rồi.

Em phải trân trọng từng giây cô ở bên em, vì rất có thể ngày mai cô sẽ lên đường đi công tác một chuyến dài đằng đẵng mà không báo trước.

Công việc của cô là vậy, luôn luôn di chuyển, không ở lại quá 2 tuần và không thể lường trước.

Cô định đưa em đi du lịch sau kỳ nghỉ lễ nhưng phải hủy vì có thể cô sắp đi Mỹ tuần tới.

Có khi đây là một lí do nữa khiến cuộc hôn nhân trước đây của cô tan vỡ.

Người phụ nữ có thể chịu đựng được việc người đàn ông của họ đi biền biệt, nhưng không có chiều ngược lại, người đàn ông không thể chịu được nếu người phụ nữ của họ cứ đi xa hoài."

Em mua à?"

Mireille cầm chai rượu vang mà Reine mang hồi Giáng Sinh đặt trên bàn ăn lên."

Vâng."

Jamie nói dối.

Reine mang đến 2 chai.

Em và Reine đã uống hết một chai hôm Giáng Sinh, chai còn lại Mireille đang cầm, nhớ vị chát tê tê, nồng nàn, đằm mùi nho và gỗ.

Đêm đó cứ uống vào em lại nhớ Mireille, càng uống càng nhớ, nhớ đến ấn tượng và cảm nhận đầu tiên của em về cô như một loại rượu vang đỏ thuần túy, dù lúc đó em hầu như không có hiểu biết gì về rượu, vậy mà hôn Mireille lại mường tượng được việc uống vang đỏ nó như thế nào, còn rõ ràng hơn cả khi thực sự đang uống.

Càng uống càng nhớ Mireille đến nỗi một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt, em vội lau nó đi không để Reine thấy."

Chai này uống ngon, một trong những loại tôi thích.

Em biết chọn rượu đấy."

"Em chọn đại thôi."

Cô đan tay mình vào tay em, "Thế thì em sở hữu những ngón tay vàng."

đưa tay em lên hôn làm Jamie cười khúc khích."

Chị có uống không để em lấy ly?"

Cô gật đầu, Jamie vào bếp tìm ly và đồ khui, hàng đi kèm theo chai rượu, đặt chúng lên bàn và bắt đầu xoay mũi khui vào nắp.

Trong các công đoạn thưởng rượu thì em thích nhất là phần khui chai.

Em rót vào hai ly, đưa cô một ly.

Họ cạn ly."

Em bắt đầu uống rượu rồi sao?"

Mireille hỏi sau khi nhấp một ngụm, cô nhớ em chưa bao giờ thích uống những đồ có cồn, kể cả khi chỉ là sâm panh."

Không thích lắm, em uống vẫn thấy nó đắng và nghẹn lại ở cổ họng," nói xong Jamie nuốt vang, vị chát và nồng làm em nhăn mặt như để minh họa cho lời của mình.Mireille đứng cạnh cúi xuống hôn cổ em, men rượu làm cô hưng phấn hơn khi nhìn vào cơ thể đầy đặn trưởng thành nhờ khí trời Paris của Jamie sau lớp áo thun mỏng, "Nghẹn lại ở chỗ này à?" mút mạnh chỗ đó khiến nó lên dấu hôn đo đỏ."

Bây giờ đến lượt đầu ngực em bị nghẹn."

Jamie cười đáp.

Mireille cầm ly của em và đặt cả 2 ly xuống bàn.

Cô dẫn em lên giường, nằm lại với em một chút.

Họ thi thoảng hôn nhau, vuốt ve, đụng chạm nhau, cố gắng giữ quần áo còn trên người nhau, kể cho nhau nghe vài chuyện cũ vui vui, những chuyện đã xảy ra trước khi họ biết tới nhau.

Chủ yếu Jamie nghe cô kể trong lúc cô đang mút ngực mình, nhận ra cuộc đời mình có mấy chuyện vui.Rồi bỗng dưng cô hỏi em liệu có tốt hơn không nếu để Reine ở với bố nó.

Cuộc chiến con cái kéo dài quá lâu, Jodoc giành quyền nuôi Ryan, cô giành quyền nuôi Reine.

Reine không thích ở với cô, còn cô không thích nó và Ryan ở với đôi gian phu gian phụ kia.

Bố mẹ tồi sẽ dạy hư những đứa con.

Jodoc không chỉ không thích cô, mà anh ta đã bắt đầu căm ghét cô khi sự nghiệp chính trị của cô thăng tiến vượt hẳn anh.

Cô lo Jodoc và con đàn bà kia sẽ gieo rắc vào đầu hai đứa trẻ những ý niệm xấu xa về mình khiến chúng sẽ ghét cô giống như anh, để chia cắt chúng khỏi cô hoàn toàn.

Jodoc biết đó là đòn trừng phạt kinh khủng nhất đối với cô và anh ta có đầy lý do để làm vậy.

"Sao tự dưng chị nghĩ vậy?

Chị luôn cố gắng giành quyền nuôi cả 2 đứa suốt bấy lâu mà?"

"Là một người mẹ, tôi nên ưu tiên điều gì tốt cho con hơn.

Tôi không thể nào khiến chúng yêu thương mình, không thể ép chúng ở với tôi.

Chúng nó đã lớn, có thể tự chọn ở với ai.

Lúc tôi tới London thăm con gần đây, tôi cảm thấy cả hai đứa đều không muốn gặp tôi."

Reine đã bất hòa với cô từ trước thì không nói, nhưng đến Ryan cũng có vẻ lảng tránh cô.

"Jodoc là một lão chồng tồi nhưng tôi không phủ nhận anh ta chăm con rất tốt.

Có lẽ đến lúc đình chiến và sống cuộc đời mới...

Tôi sắp 40 rồi, tôi gấp đôi tuổi em."

"Khi vài tháng nữa em 19 tuổi, chị không còn gấp đôi tuổi em nữa đâu."

Jamie ngồi lên người cô, đan tay vào tay cô đẩy chúng qua đầu, "Mình làm chút đi, lâu lắm mới gặp.

Em sẽ giúp chị cảm thấy trẻ lại."

Lời mời thật hấp dẫn nhưng cô không có hứng chiếm đoạt em bây giờ, "Nhưng hôm nay tôi hơi lười nên chắc tôi sẽ nằm ra đây, em thích làm gì tôi thì làm, nhé?"

Em rúc vào cổ cô, tay sờ soạng những chỗ nhạy cảm, thì thầm bằng tiếng Pháp bên tai cô, "Chị muốn thế nào thì cứ nói.

Đêm nay là của chị và em là của chị, hãy để em phục vụ chị, bà chủ của em."

Khởi đầu nghe hay đấy, cô thầm nghĩ, tiếng Pháp của Jamie đã tốt hơn.Jamie cởi hết quần áo mình ra trước.

Mireille hít một hơi sâu trước vẻ đẹp hình thể của Jamie hiện rõ ra mồn một, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, dù người con gái này là của cô, mãi mãi.

Em cúi người xuống chậm rãi cởi từng cúc áo của cô.

Da trần hở đến đâu, môi em đi theo đó."

Ngực của chị vẫn đẹp lắm."

Mireille nhắm mắt, ngửa cổ ra sau hưởng thụ, không có gì đáng chê.

Môi và lưỡi Jamie sau một hồi dạo chơi trên người cô cuối cùng đã đến và ở lại đúng nơi.

Mireille nắm chặt tấm trải giường cơn cực khoái dần tới và chiếm trọn lấy cô rồi để lại cảm giác thư thái và nhẹ nhàng.

Dùng miệng là trò Jamie giỏi nhất.

Tình dục khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trò giải trí ưa thích của cô.

Jamie trườn người lên hôn cằm cô.

Cô ngửi thấy mùi ái ân trong hơi thở của em, "Em yêu chị," cô không đáp, nghi lễ sau mỗi lần làm tình của họ.Cô ôm hôn em thêm một chút, tiện thể luồn tay xuống dưới và nhận ra em đang ướt nên dễ dàng cho cô đút hai ngón vào trong để làm dịu ham muốn của em.

Ngón cái của cô xoa âm vật khiến Jamie rên rỉ vì khoái cảm.

Cô nhẹ nhàng đặt Jamie nằm xuống, lúc đó em nhận ra thì em đã nằm dưới cô."

Chị bảo chị lười mà... ah... và để em làm gì chị tùy thích mà."

"Em tin người thế?"

Trong ánh đèn ngủ Jamie thấy cô đang cười.

Em không nói được nữa vì phải rên và hôn cô.

Bỗng cô nhắc đến ngày đầu tiên họ gặp nhau, và cô xin lỗi."

Chị đã xin lỗi rồi."

Jamie, dù còn đang mụ mị trong hưng phấn, ngạc nhiên vì cô còn day dứt chuyện cũ, em đã quên sao cô còn nhớ?

Em đã quên rồi nên mới yêu cô."

Lần này khác."

Lần đó cô xin lỗi chỉ vì cô hành xử giận cá chém thớt làm mất đi phẩm chất quý tộc của mình, lần này cô xin lỗi vì em đã bị cô đẩy vào nghịch cảnh và bị tổn thương.

Sự hối hận càng lúc càng lớn theo thời gian cô dành cho em."

Khác như thế nào chứ?

Em không để bụng đâu, thật đấy.

Chị đừng lăn tăn nữa."

"Em thật sự tha thứ?" cô ngạc nhiên, nếu là cô cô sẽ không bao giờ tha thứ."

Ở vị trí của em, em không có quyền oán hận."

Jamie giải thích với giọng đều đều xen lẫn những tiếng rên, "Chị thì có thể, chị có quyền lực, chị có vị trí, chị có quyền oán hận những kẻ gây đau khổ cho chị, nhưng em thì không thể, ở vị trí của em, tốt nhất là nên làm quen nó.

Chị nên nói trước em sẽ làm tình với họ để em biết mà chuẩn bị tốt hơn...

Suy cho cùng, em là ai chứ?

Dù sao chuyện ấy đã qua rồi."

Chuyện ngày đó qua chưa được một năm, vậy mà giờ đây nhớ lại cứ như là câu chuyện của một người khác chứ không phải là em.

Không quên, cũng không oán, điều em học được là chấp nhận không ai giúp em và chờ cơn bĩ cực này qua mau.

Armida đã hứa rồi, chỉ 5 năm thôi, còn khoảng 4 năm rưỡi nữa.Mireille bị bất ngờ trước những gì em vừa nói.

Đó không phải là quan điểm cô nghĩ Jamie nên có.

Đó là sự đầu hàng.

Cô định nói em có quyền căm ghét những kẻ gây họa cho em và bắt chúng phải trả giá, em không được đầu hàng, rồi chợt nghĩ sau đó sẽ thế nào, chẳng thà đầu hàng để không bị dằn vặt hơn là cứ mong mỏi sự giải thoát vô vọng.Jamie ra ướt hết bàn tay cô, đợi em lấy lại nhịp thở bình thường, Mireille lại hỏi:"Thế... em có oán hận cô ấy không?"

Jamie hiểu cô đang nhắc tới ai, cô tránh đề cập với em, tên họ của người ấy là cấm kỵ."

Có, mãi mãi."

"Thế sao em tha thứ cho tôi, còn cô ấy thì không, trong khi cả hai chúng tôi đều làm em đau khổ?"

Jamie hôn môi cô một lúc lâu, "Vì em yêu chị nên em bỏ quá được hết.

Mà mình đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không, mon amour?"

Nàng đã hủy hoại cả cuộc đời em rồi.

Em không bao giờ có thể lấy lại cuộc sống ngày xưa.

Nhưng em vẫn đứng được, thời gian của em còn nhiều và chừng nào em còn đứng được, chừng đó em vẫn hi vọng về một cuộc sống tốt hơn.

Đổ vỡ ở tuổi đôi mươi vẫn còn cơ hội làm lại.

---------Các bạn hãy ủng hộ cho chúng mình qua patreon: patreon.com/masochisbianhoặc qua paypal: [email protected]Thanks
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
Hãy đặt câu hỏi cho chúng mình


Chào các bạn,Dù chúng mình để rating là 18+ cơ mà thấy có vẻ nhiều bạn còn trẻ quá, hoặc ít kinh nghiệm trải qua mối quan hệ nào đó.

Chúng mình cũng biết các bạn đọc sẽ sốt ruột vì lúc Lar lúc Mil, và lòng vòng và lằng nhằng không điểm dừng.

Vì chúng mình viết để cả chúng mình và các bạn enjoy mối quan yêu đương (và sex life) của Jamie chứ không phải để đọc mỗi cái kết của nó.

Mà bạn nào đã yêu thì biết nó loằng ngoằng thế nào rồi đấy.

Tuy nhiên để các bạn đỡ sốt ruột và tạo điều kiện cho chúng mình trò chuyện với nhau nhiều hơn, các bạn có thể đặt câu hỏi những gì các bạn thắc mắc liên quan đến Citadel bằng cách cmt dưới chap này.Sau đó, chúng mình sẽ tổng hợp lại và giải đáp bằng một chap khác sau 48g (nên là chỉ được đặt câu hỏi trong vòng 48g thôi nhé).

Có thể chúng mình sẽ tiết lộ cái gì đó hay hay :))Cám ơn các bạn đã theo đến giờ.
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
Chúng mình trả lời


Chào các bạn,Chúng mình bất ngờ vì nhận được nhiều câu hỏi đến vậy, chứng tỏ các bạn đã rất quan tâm và yêu thích Citadel, chúng mình rất vui.

Chap này chúng mình sẽ giải đáp các thắc mắc của các bạn.

Vì Harley viết nhiều hơn mình nên mình, Marley, gõ câu trả lời.1.Kết cục LarJa có hạnh phúc không ạ?

Hay Ja bên Mir?

Truyện là HE hay SE ạ?

Ai là couple chính vậy ạ?Kết cục nói ra hết thì hết vui, nó sẽ là HE đối với một số bạn, và SE đối với một số bạn khác.Truyện không có couple chính.2.Có nhân vật nào khác xuất hiện nữa không ạ?Có lẽ là không, cùng lắm sẽ có vài nhân vật phụ nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến câu chuyện.3.Larissa yêu Jamie là thật?

Hoàn toàn không phải vì lợi ích cá nhân hay dục vọng?Ban đầu là hoàn toàn vì dục vọng và lợi ích cá nhân.4.Không biết em có bỏ lỡ khúc nào không, nhưng em muốn hiểu hơn về cái tên Citadel của truyện, nó có ẩn ý gì đặc biệt không ạ?

Em cảm ơn.Tên truyện "Citadel" tiết lộ rất nhiều về cái kết của truyện nên bọn chị chỉ tiết lộ ở chương cuối thôi em nhé.5.Đừng để Bella phải chịu khổ.

Plz.

Tác giả có ngược thì đừng chọn Bella nữa.

Số ẻm khổ sẵn rồi, và ẻm k có tội.

Chỉ mong tác giả viết thêm vài chương chính truyện hoặc ngoại truyện về cặp Bella và Ana.

Ngoài ra mình rất thích đọc về Armida.

Thật k biết ả này khi yêu sẽ ra bộ dạng gì, và phản ứng gì?

Có khi nào như đứa trẻ lần đầu biết yêu sau nhiều năm chai sạm không nữa.

Rất mong chờ.

Và chúc tác giả sk để viết tiếp những chương truyện tuyệt vời và chất lượng như thế này.Tin mừng là Bella hết khổ rồi nhé, cô ấy đi Pháp sống với tình yêu của cô ấy rồi.

Câu chuyện về cặp đôi này coi như tạm chấm dứt với HE.Cách Armida yêu lại trưởng thành và chín chắn hơn cô bạn thân Larissa rất nhiều, sẽ không giống như một đứa trẻ biết yêu lần đầu, mà sẽ gần giống Mireille hơn.Cám ơn bạn nhé.6.Hai chị lấy cảm hứng từ đâu để tạo ra các nhân vật này ạ?

Nhân vật hai chị thích viết nhất là ai?

Và nhân vật hai chị không thích viết nhất?

Độc giả có thể mong chờ những điều gì ở các chương tiếp theo ạ?

Có những bình luận nào các chị thích đọc hay không thích đọc không ạ?Cảm hứng cũng ngẫu nhiên lắm.

Kiểu một ngày Harley muốn đọc và viết truyện rape nên mình gợi ý tình tiết truyện cho nó viết (mình chỉ giỏi làm ý tưởng thôi).Nhân vật cả hai chúng mình đều thích viết là Armida, nhân vật không thích viết nhất là Ana.Ngoài lề: Harley thích Mireille còn mình thích Larissa.Độc giả có thể mong chờ thêm vài cú twist nữa, mình đã nói 30 chưa là tết rồi nhỉ?Bình luận thì cái nào mình cũng thích đọc hết, nó thể hiện sự quan tâm của các bạn đối với câu chuyện này nên chúng mình đọc hết, không bỏ sót cái nào đâu.

Chúng mình cũng rất thích các bạn bàn luận về diễn biến, nhân vật trong chuyện, rất thú vị.7.Ngoài sự căm ghét thì Jamie còn tình cảm khác với Larissa không ạ? (vì trong truyện Jamie vẫn còn rất nhiều ấn tượng với Larissa ạ)
Và Jamie sẽ ở lại với Armida, hay đặt quan hệ với Mireille lên trên, hay sẽ phải quay về với Larissa ạ?

Và tình yêu của Mireille có đủ lớn để cô thực sự giữ Jamie lại trong 5 năm không?

Còn tình yêu và sự chiếm hữu của Larissa, nó có đủ lớn để đòi lại Jamie về bên mình không, hay cô coi trọng quyết định của Jamie hơn ạ?Có lẽ là ám ảnh.Trước mắt Jamie vẫn bị mắc kẹt với Armida, deal is deal, vẫn đặt mối quan hệ với Mireille lên trên vì cô ấy yêu Mireille mà.Tình yêu của Mireille đủ lớn để theo Jamie suốt kiếp này.Còn sự chiếm hữu của Larissa có lớn đến đâu cũng phải qua được ải Armida trước.

8.Hỏi bên lề được không nhỉ?

Hai bạn tác giả có phải người yêu của nhau không vậy?:))))))))Chúng mình là bạn thân.9.Em thắc mắc tí là hai chị có dự định phát triển thêm về hai nhân vật Nữ hoàng Hà Lan của chị Mai và Armida kh và có thể tiết lộ thêm về quan hệ yêu đương của Reine đc kh ạ?Ban đầu mình có bàn với bạn tác giả chính nhưng cả hai không thống nhất được hướng xây dựng nhân vật nên quyết định dừng nhân vật ở đó, các tình tiết Citadel sau này dựa trên nv đó cũng bị lược đi, may mà không ảnh hưởng tới nội dung, dù sao thì chúng mình cũng lười viết quá nên không lấy làm khó chịu và thấy thế là may (nhưng mình vẫn thích nhân vật này quá và không cam tâm, huhu).10.Au dự kiến fic này sẽ dài bao nhiêu chap ạ?Chắc tầm 70...11.Tui tò mò về quá khứ của Lar lắm 😭 vì qua lời úp mở của Armida thì có vẻ Lar đã trải qua chuyện gì sốc lắm ý.

Xin đừng ém Lar nữa hãy cho Lar xuất đầu lộ diện thêm đi mà!Bingo.12.Câu hỏi của e hk liên quan tới truyện nhưng e thực sự rất muốn biết hai chị tác giả có phải là lesbian hk ạ?Có nha em.13.Em muốn hỏi là Armida sẽ như thế nào ạ?

Dù sao Armida cũng yêu Bella mà, nên đọc tới đoạn Bella từ biệt Armida cứ thấy buồn sao đó :'(Armida đang buồn nên bọn chị cho ả nghỉ ngơi chút.Ừ viết xong đoạn đó con Harley cũng rầu.14.Hi các bạn, mình muốn hỏi là: các bạn có bí ý tưởng không?

Cũng can y Xây dựng nữ bộ trưởng không?

Mạch truyện càng ngày càng dễ đoán, xây dựng mối quan hệ giữ em-với nữ bộ trưởng cũng hơi dễ dãi luôn.À không, tại truyện này bọn mình draft từ đầu tới cuối xong hết rồi.

Mối quan hệ đó dễ dãi cũng đúng tại Jamie nó dễ dãi mà, kiểu bị hành hạ suốt mấy năm trời tự dưng có chị đẹp như Eva Green nói sẽ tôn trọng rồi ngọt ngào này nọ thì tất nhiên sẽ đổ thôi, Jamie còn trẻ mà.

Ở độ tuổi và hoàn cảnh của Jamie thì Jamie có quyền được dễ dãi chứ nhỉ?15.Em muốn biết sau này Jamie có biết lí do mà Larissa mua cô ấy không a.

Dù Jamie nói cô ấy căm ghét Larissa nhưng vẫn cảm thấy Jamie vẫn còn vươn vấn một chút gì đó.

Những gì Larissa làm là sai mà cũng đúng, nếu Larissa không mua nàng thì đã sớm bị một tên 60 tuổi mần rồi, nhưng dù Jamie yêu ai đi nữa thì mong cô ấy cũng đừng nói lời cay nghiệt với Larissa nữa dù yêu dù hận cũng đã là quá khứ, đâu cần cố chấp thế đâu, thà quên hết còn hơn sống trong quá khứ màChắc không đâu, mà cũng không cần thiết, bởi cái gì sai là sai.

16.Thực ra thì, em theo dõi truyện vì muốn biết rốt cuộc Jam về với ai, nhưng chờ chap lâu quá nên đọc cảm thấy hơi rời rạc, và quá nhiều cảnh sex (nhiều quá thấy hơi ngán ấy ạ).

Nhân vật thổi vào truyện làn gió mới và là một trong những lý do khiến em tiếp tục chờ đợi là Reine.

Nhưng JamRei có vẻ bất khả thi rồi nhỉ =)) Mong 2 chị sẽ viết nhiều hơn về Reine và những mối quan hệ sau này của bạn ấy^^Ừa chị cũng thích Reine, Reine là ý tưởng của chị nhưng con Harley thích mấy cô U40 nên là khộ lắm.

Cám ơn góp ý của em, để chị nhắc Harley viết gọn lại, chị cũng thấy dạo này nó viết hơn lê thê, chắc nó còn khoái Mireille quá.17.2 chị tác giả từng nói tới chap về Larissa sẽ tiết lộ về tựa truyện Citadel, nên em muốn hỏi là khi nào mới tới chap đó ạ? (Vì em hỏi câu này hình như là từ những chương đầu truyện tới giờ vẫn chưa tới chap về L ;~;) Điều thứ hai em xin mạn phép hỏi là về năm sinh của hai chị ạ (Nếu hai chị cảm thấy không thoải mái hay muốn giữ kín thì không trả lời phần này của em nhen).

Điều thứ ba em muốn hỏi là công việc hiện tại của hai chị có liên quan đến viết lách không, em thấy những mạch truyện hai chị viết rất mượt và hợp lý.

Câu từ mềm mại, nghệ nghệ nữa, em rất thích.

Điều cuối cùng em muốn hỏi là cả hai chị đã viết xong đến phần kết truyện chưa, và khi hoàn tất Citadel trên Wattpad rồi hai chị có ý định viết tiếp truyện mới chứ?Chắc sắp tới rồi đó.Bọn chị đều sinh năm 93 (gmail ghi 95 là vì 9/5 là ngày bọn chị nghĩ ra cái tên Masochisbian).Chị thì không nhưng Harley thì có, nó làm trong cơ quan nhà nước nên soạn văn bản chắc phải nhiều hơn chị rồi.Bọn chị chưa viết xong cái kết nhưng em yên tâm, đã draft hết ra rồi nha.

Cám ơn em đã yêu thích.Sau Citadel bọn chị chưa có ý tưởng nào mới, nếu có thì chắc toàn về sex thôi.18.Ở Jamie có điều gì mà cả 3 người kia đều yêu thích?Xinh và có cái vibe làm người khác muốn chiếm hữu, nói thô thiển là "nhìn là muốn phạm tội".Nhớ Harley có viết "Cả cô và Larissa đều có thể không yêu em nhưng đều muốn có được em".

Đó là lí do.

Nó vừa là phúc vừa là họa của Jamie.19.Truyện ban đầu hay, càng về sau đoạn Jamie vs Mirelle càng nhạt, mình ko cảm thấy giữa 2 người họ có tình yêu.

Đây là cặp đôi đáng chán nhất trong truyện, chán từ tình cảm cho tới sex, mình nói thế bởi vì tác giả dường như ko thích họ, mình ko thích họ, chính họ cũng ko thích nhau.

Thiết nghĩ nếu đã là truyện thì ko cần quá bó buộc, quá quy tắc làm gì.

Jamie có nhất thiết phải ngoan ngoãn, an phận, bình thường vậy ko?

Jamie có nhất thiết phải dựa dẫm vào ai đó?

Nội tâm nv này có nhất thiết phải quá bình thường làm cho nta phát chán như vây?Jamie không dựa dẫm vào ai, tại Armida ép thôi, vẫn còn tinh thần tự do kiểu Mỹ lắm.

Nói chứ khó mà cho Jamie nội tâm sâu sắc, con bé mới 18 tuổi, những trải nghiệm với Larissa chưa đủ để tạo nên một nội tâm sắc sảo như Larissa, Mireille hay Armida.Thật ra thì có Harley thích JaMi lắm.20.Tại sao tác giả đặt truyện là citadel?Đoạn cuối hạ hồi phân giải nha.

21.

Mối quan hệ giữa Lar và Armida là liên kết như thế nào?Tình bạn của Larissa và Armida không giống bình thường, bởi tình bạn này không được xây dựng trên sở thích chung mà là tội lỗi chung (chúng mình đã đề cập trong fic).

Thế nên Larissa không dám qua mặt ả.

22.

Tác giả đang sống ở Châu Âu?Chúng mình đều ở Việt Nam thôi.

23.

Lar có vẻ như biết đếb Ja trước cả khi nàng có dc Ja; làm thế nào nàng biết Ja?

Tại sao nàng cứ khăn khăn Ja là của nàng?Vì Lar tìm thấy Ja trước nên Ja là của nàng.

La biết tới Ja cũng rất tình cờ, chúng mình sẽ đề cập sau nha.

24.

Bella có dc cho là tạm kết thúc với happy ending của mình?Có nha.25.

Cảm hứng của hai bạn viết Citadel là gì?

Làm thế nào hai bạn biết nhau?

Ngoài donation support, hai bạn mong muốn điều gì từ độc giả?Thì như mình đã nói là tại Harley muốn viết và đọc truyện rape nên mình và bạn ấy cùng draft ý tưởng.

Mình có viết một chút, khoảng 30%, còn lại là Harley.

Harley viết tốt hơn mình nên mình đẩy cho nó viết hết.Chúng mình biết nhau qua facebook do cùng thích Britney Spears.Chúng mình chỉ mong muốn các bạn cứ kiên nhẫn đọc đến cái kết thôi.26.

- Hai bạn có dựa trên câu chuyện có thật để viết k?

Hay là hoàn toàn là tưởng tượng?

- Tại sao hai bạn chọn viết theo ngôi thứ 3?

Các bạn nghĩ sao nếu kể theo ngôi thứ 1 cho nv Jamie?

- Có gì khác biệt giữa việc đặt Jamie ở Mỹ và châu âu?

Vì mình nghĩ Jamie bị ảnh hưởng là do con người chứ k do yếu tố địa lý hay đặc trưng luật pháp nơi đó.-Chúng mình không dựa trên câu chuyện có thật nào cả.

Tưởng tượng hết ra thôi.-Vì sẽ có những chuyện mà Jamie không thể biết được, như AnaBella.

Nếu để ngôi thứ nhất thì truyện đọc nhạt lắm vì quả thực Jamie không hề sâu sắc.- Có chứ, ở châu Âu thì Jamie được gặp Mireille và trải nghiệm cảm giác bị kỳ thị vì là người Mỹ.27.

Trước mắt thì mình thấy truyện rất hay, dù kể ở ngôi thứ 3 nhưng cốt truyện và nội tâm nhân vật cùng cách kể rất hấp dẫn.

Tuy nhiên mình vẫn thích Lar và Jamie hơn Mir...

Có lẽ vì Lar bạo hơn :))) Tóm lại mình chỉ muốn hỏi là kết thúc truyện này các bạn có chuẩn bị ra thêm truyện mới hay không?

Và có thể giải thích thêm về ý nghĩa của tên truyện được không?Tùy xem cảm hứng sẽ thế nào, khó nói trước được gì.Ý nghĩa tên truyện thì bạn chịu khó chờ nhé :))28.

Hai bạn có nghỉ ngơi đủ và cân bằng được việc làm với việc sáng tác không ạ?

Mình từng viết, nhưng giờ đã ngưng vì không kiểm soát được thời gian.

Mong các bạn sẽ hợp tác thật tốt và hoàn thành tác phẩm theo một kết thúc mà các bạn cảm thấy đúng đắn nhất.

Mình cảm ơn và cảm phục các bạn rất nhiều khi đã nuôi được đứa con tinh thần của các bạn đến ngày hôm nay.Thật ra sáng tác và viết là cách để chúng mình xả stress, như thú vui giải trí.

Nhưng cũng tùy, nếu công việc chúng mình bận quá thì chúng mình vẫn tạm hoãn thôi.Cám ơn lời chúc của bạn, chúng mình cũng chúc bạn sớm viết lại nhé.29.

-Các bạn đã có những dự án gì cho tương lai sau Citadel?-Các bạn còn có muốn thử sức mình với những thể loại khác không?-Liệu các bạn có đang xây dựng mẫu người của mình cho nhân vật nào trong truyện?-các bạn có cảm nhận đc thành công của citadel?-Các bạn đã từng suy nghĩ nghiêm túc cho việc viết sách xuất bản chưa?Đối với Citadel chúng mình đang có ý định dịch sang tiếng Anh để các bạn nước ngoài đọc được, đồng thời mình cũng rèn thêm tiếng Anh.Các thể loại khác chúng mình cũng muốn thử, tuy nhiên cũng ngại vì sợ mất nhiều công sức tìm tòi nghiên cứu, bởi cho tới giờ chúng mình vẫn coi viết để giải trí.Mẫu người của Harley là Mireille, còn mình là Armida, Larissa thì bạo quá nên chúng mình không dám.Chúng mình cũng cảm nhận được thành công của Citadel qua những bình luận của các bạn, thật sự rất vui.Chúng mình chưa có ý nghiêm túc xuất bản sách, tại chúng mình chỉ viết để giải trí thôi, với lại chủ đề của chúng mình mà được xuất bản chắc hôm sau lên Chuyển động 24h mất.30.

Hi team, mình hiện đang bị Citadel ám ảnh.

Mình hy vọng sau này có thể sx 1 bộ phim dựa trên truyện này, mình đang sống và học làm film tại Mỹ.

Anw mình vẫn thích Lar và Jas vì mình thích tính cách của cô này hơn, rất táo bạo và quyết liệt ;) Chúc team thành công và hy vọng có thể giữ liên lạc tới ngày mình sx dc film hahaỒ thú vị quá, không ngờ có một bạn học làm phim ở đây và yêu thích Citadel, chúng mình bất ngờ quá.

Chúng mình cũng hi vọng vậy, mời được Eva Green thì càng tốt nhé.Những câu hỏi về cast nhân vật thì chúng mình xin không trả lời nhé, chúng mình cast cho vui thôi chứ các bạn thích cast ai cũng được, mỗi người một gu mà.Thanks xoxo.---------Mình là Harley, có ý này mình muốn nói thêm: Qua nhiều cmt gần đây chúng mình nhận thấy có nhiều bạn độc giả vốn đã quen đọc bách hợp, quen lối nghĩ Á Đông rằng phụ nữ chỉ được ngủ với một người duy nhất suốt cuộc đời.

Tuy nhiên, Citadel được viết ở bối cảnh phương Tây, nên chúng mình mong các bạn đừng mang tư tưởng ấy áp vào truyện này.Jamie cũng chỉ là một cô bé bình thường, có quyền rung động trước những người em ấy thích, ngủ với ai em ấy muốn mà không bị mất phẩm giá.

Bắt một cô bé xinh xắn, dễ thương như Jamie cả đời chỉ được ngủ với Larissa không chỉ tội cho em ấy mà còn bất hợp lý đối với bối cảnh truyện.

Chúng mình hi vọng các bạn hiểu.

Nếu bạn nào ngay từ đầu chỉ muốn đọc 1x1 thì chúng mình nghĩ các bạn không nên đọc truyện này.
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
49


Wattpad bị lỗi noti nên mình phải up lại qua đây, chap kia vì có mấy bạn cmt rồi mình chỉ unpublish.
.........Dạo gần đây, Jamie cảm thấy Mireille như đang dần xa cách khỏi mình, không còn tỏ ra hứng thú trong những cuộc trò chuyện hay chăn gối.

Một làn khói vô hình của sự đơn độc đang dần bao lấy cô, tách cô và che giấu cô khỏi thực tại.

Jamie hôn trán cô đang ngủ trước khi khoác ba lô lên vai rời khỏi phòng khách sạn để đón chuyến tàu kịp giờ học.

Không phải cô ấy chán mình, vì một cái gì đó khác, giống như điều mình đã thấy ở lần đầu gặp cô, nó là nỗi buồn nhưng còn sâu hơn thế.

Jamie không có từ nào khác để gọi đúng tên nó.

Nó đã quay trở lại, và đang tệ dần hơn.Mối quan hệ này đang nhạt nhẽo dần.

Đứng trong khoang tàu chật ních người đi làm buổi sáng, Jamie lạc trong suy nghĩ và những lo lắng về cô đến nỗi suýt đi lố trạm.

Cô ngày càng ít nói, ít chia sẻ với em, không còn như trước, cô nghĩ gì, cô đều chia sẻ với em, như là cô ghét nhà báo, ghét tự do ngôn luận và thậm chí ghét cả bọn công nhân thích đình công.

Sự im lặng làm chủ những cuộc hội thoại đầy lúng túng rồi tạm thời được khỏa lấp bằng những nụ hôn và tình dục.Nhưng điều đó không khiến Jamie sợ bằng việc cô đang dần tuột khỏi vòng tay mình.

Em bộc bạch nỗi sợ cô đang dựng lên bức tường lạnh lẽo và đay nghiến để ngăn cách em như ngày đầu gặp gỡ, em yêu Mireille của bây giờ, Mireille đằng sau bức tường đó, em không muốn bị ngăn cách khỏi Mireille này.

Đáp lại, cô hôn má em, "Em là người gần gũi nhất với tôi."

Lời khẳng định của cô làm Jamie yên tâm hơn.Thế mà nó vẫn không ngăn điều đó trở thành sự thật vào một ngày tháng Năm, sau sinh nhật của Jamie một tháng, sau những lần toan nói ra nhưng bất thành, tại căn phòng nhỏ bé của Jamie, cô cầm tay em, từng chữ ngập ngừng thoát ra khỏi môi, "Đã đến lúc chúng ta nên dừng lại."

"Chị đã hết..."

Jamie định nói "yêu" nhưng nhớ ra Mireille không yêu mình, "...hứng thú với em rồi sao?"

Mireille ngước lên nhìn thẳng vào mắt em làm tim em thắt lại, nước mắt ứa thành dòng.

Đôi mắt xanh của cô tràn ngập yêu thương và tiếc hận.

Jamie không hiểu, sao chị muốn kết thúc?

Thà rằng ánh nhìn của cô trống rỗng đến lạnh lùng, em đã không đau đến thế, bởi nếu cô vì chán ghét em nên ra đi thì em chấp nhận.

Nhưng cô không thế, cô hẳn còn hứng thú với em, và có khi... có khi còn hơn cả thế, nên Jamie ngoài cảm giác chơi vơi, còn cảm giác không cam tâm.Cô buông tay em ra, tay em rơi thõng xuống khoảng không vô vọng cùng tim em.Không còn gì để bấu víu, không còn gì để hi vọng, hết thật rồi.Rất lâu rồi Jamie mới lại nếm trải sự trơ trọi tăm tối.

Hai đầu gối em run run, tưởng như sắp ngã thì vòng tay cô ôm lấy em.

Mireille gục đầu xuống vai em.

Jamie nhìn trân trân vào bức tường trắng toát kì dị sau lưng cô.

Cô hít thật sâu mùi hương em lần cuối:"Em hãy hạnh phúc nhé."

Jamie chỉ nghe được vậy, những gì sau đó ù đi.Mireille ra đi, cánh cửa căn hộ đóng lại, không một lý do.Sáng hôm sau, Jamie gượng dậy mãi mới đi học được với đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm.

Cả ngày hôm ấy, và những ngay sau đó như một thước phim tua nhanh trước mắt Jamie.

Các ý niệm nhạt nhòa và vô vị.

Jamie không gọi cho Armida để báo rằng nhiệm vụ với Mireille đã thất bại, dễ nửa năm nay ả không liên lạc gì với em, không biết có liên quan gì đến Bella, nhưng đầy tớ của ả vẫn ở đây, em thỉnh thoảng thấy bóng dáng của chúng lướt qua nhanh, quẩn quanh em như bầy chó săn vây quanh con mồi.Em cũng chẳng gọi lại cho Mireille, nếu cô đã quyết thế, em phải tôn trọng, em không có quyền níu kéo hay thắc mắc, vì trong mối quan hệ này mặc nhiên vị trí của em thấp hơn cô, và cũng vì em có tự tôn của riêng mình.

Quên một người mình đã rất yêu là khó, đối với Jamie còn khó khăn hơn bởi em vẫn thấy hình ảnh cô ở một bản tin, giọng cô lướt qua âm thanh của đài radio phát ra khi em đang cắt cà chua làm em bị đứt tay, cứ như cô không chịu rời xa em.

Cô chính là nước Pháp này.

Để quên được cô thì phải rời khỏi đây.

Có điều em vẫn phải học, và em vẫn muốn nán lại hình ảnh của cô, gặm nhấm nỗi đau khổ đơn phương.Những tháng nhớ ngày buồn sững lại khi một lần nữa, trước sự bất ngờ của Jamie, em thấy cô đang đứng dựa tường trước cánh cửa nhà em, ánh nhìn xa xăm mơ hồ.

Ba tháng rồi cô mới quay lại, khi em bắt đầu quen với sự vắng mặt của cô.

Em đứng thẳng người, làm bộ không quan tâm đi ngang qua cô.

Khi quay người lại để tra chìa khóa, tay em run đến nỗi mãi mới nhét được vào ổ và em muốn phát khóc đi được.

Thật may cô đã không thấy."

Chị tới tìm em làm gì?"

Mãi em mới nói được một câu mà không bật khóc."

Tôi nhớ em, rất nhiều."

Giọng cô hết sức bình thường, như thể cô chỉ mới đi công tác về và đến gặp em.Đợi cảm xúc ổn định hơn, Jamie mới quay người lại đối diện với cô.

Nhìn cô hoàn toàn yếu đuối, sự kiêu hãnh ngầm của gái Paris, phong thái quý phái và uy quyền của một người đàn bà quyền lực,...

đã biến đi đâu hết.

Đây là lúc Mireillle trở nên trần trụi và chân thật hơn bao giờ hết, như ngọn đèn treo trước gió.

Jamie thấy xót cho cô mà không biết rằng chính em là gió."

Có chuyện gì vậy?"

Em hỏi.Cô tiến đến, đặt hai tay lên vai em, nhẹ như không.

Thật khác.

Cô nghiêng đầu sang một bên, Jamie né ngay, "Chị đang làm gì vậy?

Lỡ có ai nhìn thấy..."

Bà chủ biết Mireille, lỡ bà ấy thấy rồi làm um lên."

Chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Bây giờ chỉ có em quan trọng thôi."

Cô hôn em, rất nhẹ, chỉ chạm môi, không dùng lưỡi.

Đến lúc này Jamie mới khóc, điều đó không làm đứt quãng nụ hôn."

Em là người tốt, bên em rất hạnh phúc.

Chỉ tiếc là..." cô ngập ngừng rồi thôi."

Chị đừng đi."

Em cầm bàn tay cô đang lau nước mắt cho mình, đôi mắt cô màu xanh dương, mùi nước hoa Houbigant, áo khoác đen, mái tóc búi, khăn quàng đỏ thẫm.

Trong vô thức em ghi nhớ từng chi tiết ở khoảnh khắc này, để rồi sống mãi với nó."

Ước gì..."

"Tại sao chị phải đi?"

Mireille không thể nói được, cô sợ em sẽ tự dày vò mình trong tội lỗi và mặc cảm, nỗi buồn đau này nên để mình cô chịu.

Những gì cô đang giữ trong lòng nên để mình cô biết.

"Tôi đến để nói lời cám ơn.

Hãy tin rằng em không có lỗi nào trong chuyện này, chỉ là... cuộc đời không thể như ta mong đợi.

Tạm biệt em."

"Không, đừng.

Em không cần mối quan hệ này chính thức hay gì hết, em chỉ cần chị thôi.

Làm ơn ngày mai hãy quay trở lại.

Em có thể nấu bữa tối cho chị."

Jamie khóc rấm rứt nắm tay áo cô, tìm mọi lý do cho cô quay lại nhưng vô dụng trước sự dứt khoát của cô."

Cho tôi xin lỗi nếu tôi có làm em buồn."

Cô vẫn phải đi.

Cô buông em ra.

Jamie đứng nhìn theo cô kể cả khi bóng cô đã khuất sau bức tường một lúc lâu.

Có gì đó trong em mách bảo rằng, em không còn cơ hội gặp cô nữa, rồi em lập tức phủ định, biết đâu ngày mai cô sẽ tới, cô còn gì đó với em nên cô sẽ quay lại.

Ngày hôm sau em trốn học ở nhà cả ngày, giật thót mỗi khi nghe có tiếng chân người ngoài hành lang, mong đợi đó là Mireille, nhưng rồi lại thất vọng, cứ thế chờ đến hết ngày mà người mong vẫn không thấy đâu.

Bữa tối em nấu cho cả hai người nguội ngắt, em ngủ quên đến sáng nên món salad bị hỏng, em đành mang đổ đi.

Ba ngày liên tiếp đều vậy, em mới chấp nhận bỏ cuộc, cô sẽ không quay lại.Nhưng tại sao?...Mireille ngồi ở phòng khách chờ Reine dọn đồ về Anh.

Cô đã ký vào bản thỏa thuận, Jodoc sẽ nuôi cả hai đứa, không yêu cầu cô trợ cấp.

Cô có hơi buồn vì từ giờ gặp hai con sẽ khó khăn hơn nhưng cô biết mình đang làm đúng.

Khi Reine kéo va li xuống nhà, cô bảo nó ngồi xuống, "Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?"

"Dạ được.

Nhưng chỉ 10' thôi vì con có hẹn với bạn rồi ra ga tàu luôn."

Thấy thái độ của mẹ kỳ lạ nên Reine dè chừng hơn, nó hẵng còn ghen cô vì Jamie."

10' cũng được.

Chắc phải lâu lắm hai mẹ con mình mới nói chuyện với nhau.

Con thế nào rồi, có yêu ai chưa?"

"Dạ có, mà chẳng đến đâu cả.

Mẹ thì sao, mẹ có đang yêu ai không?"

Câu hỏi khiến Mireille chững lại, mất một lúc mới đáp, "Có." như phải thừa nhận một điều hết sức khó khăn."

Ông ấy là ai?

Con có biết không?"

Reine vờ hỏi, lòng như có ngàn mũi kim châm.

Em đã hi vọng giữa mẹ em và Jamie chỉ là mối quan hệ thể xác vui vẻ, không phải là tình yêu."

Con có biết cô ấy."

"Từ từ đã, "cô ấy"?

Nhưng mẹ..."

"Mẹ là bisexual." cô thừa nhận."

Và mẹ kì thị đồng tính?" nó không ngờ câu tweet nó viết láo lếu năm ngoái lại hóa ra là thật."

Mẹ cần sự ủng hộ của nhà thờ, nghe dối trá nhỉ, nhưng đó là công việc của mẹ."

"Mẹ... yêu cô ấy nhiều không?"

Nó để ý ánh mắt cô sáng lên khi nghe nó hỏi về em."

Có.

Lâu lắm rồi mẹ mới trải nghiệm lại cảm giác yêu một ai đó.

Thật bình yên và hạnh phúc.

Mẹ không cần phải gồng lên là ai cả."

Nói đến đây bỗng cô bật khóc nức nở làm Riene sửng sốt, kể cả khi ly hôn với bố nó còn chưa thấy mẹ khóc nhiều như vậy."

Reine này," Cô lau nước mắt đổi chủ đề, không muốn phí 10' của con mình vào chuyện tình cảm của mình, cô cầm tay nó, "Con đã đủ lớn để quyết định cuộc đời mình.

Về chuyện con muốn làm diễn viên, lẽ ra mẹ không nên quá gay gắt, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người khác nhau.

Mẹ nên ủng hộ mọi sự lựa chọn của con, miễn là điều đó làm con hạnh phúc."

"Vậy... mẹ không giận nữa ạ?"

Nó rụt rè hỏi lại, chưa bao giờ mẹ nó tỏ ra dịu dàng và ấm áp thế này, khiến nó vừa lạ vừa thương.Cô lắc đầu, vuốt tóc con bé, "Không, mẹ xin lỗi con.

Lẽ ra mẹ không nên đi theo vết xe đổ của bà ngoại, vậy mà...

Con có giận mẹ không?"

"Không ạ..."

"Thế chúng ta hòa chứ?"

Cô giơ ngón út lên."

Dạ, hòa!"

Reine ngoắc tay với cô, chấm dứt hơn 15 năm xung đột với mẹ đẻ.Họ ôn chuyện quá khứ, những câu chuyện vui vẻ từ lâu chưa được nhắc đến.

Reine cảm thấy thoải mái với cô hơn rất nhiều.

Chưa bao giờ hai mẹ con nói chuyện với nhau được lâu đến thế mà không ai phải bực.

10' ở với mẹ cũng chưa bao giờ trôi nhanh hơn thế, Reine hủy cuộc hẹn với bạn để hai mẹ con được nói chuyện lâu hơn.Trước khi Reine đi, Mireille đặt vào lòng bàn tay nó chìa khóa nhà, "Con giữ lấy, con muốn về bất cứ lúc nào cũng được.

Ngôi nhà này là của con."

Cô giúp nó xách đồ ra taxi.

Trước khi vào trong xe, Reine quay lại ôm chặt cô thêm cái nữa, "Mẹ giữ gìn sức khỏe, con sẽ cố gắng về thăm mẹ nhiều nhất có thể."

Mireille ôm lại nó, cũng rất chặt, nó thấy hai vai cô hơi run, nghĩ là vì cô buồn do sắp xa nó, bèn hứa "Con sẽ về sớm, nhất định".

"Mẹ yêu con, về Anh nhớ nói với Ryan mẹ cũng yêu nó nhé." giọng cô nghe xúc động tới độ làm nó cũng rưng rưng.

"Con cũng yêu mẹ."

Ngồi vào xe rồi nó vẫn quay lại nhìn cô đang mỉm cười vẫy tay tạm biệt nó.

Tới ga tàu, lúc sắp vào làm thủ tục thì nó nhận ra nó để quên hộ chiếu ở nhà Mireille, bèn tức tốc đón taxi về nhà.

Thế nhưng giao thông kẹt cứng làm nó điên lên được, "Thôi trễ mẹ nó rồi!" nó rủa.

Về tới nhà, nó lục tìm chìa khóa nhà để mở cửa vào, chạy một lúc mấy bậc cầu thang lên phòng nó, thấy cái hộ chiếu chết tiệt nằm trên tủ đầu giường.

Nó nhìn đồng hồ, bây giờ quay lại cũng trễ, đành bỏ tiền mua vé khác vậy, phí toi mấy chục EUR.Nó thả mình nằm xuống giường lấy hơi sau cuộc chạy thục mạng, vỗ bốp vào đầu, "Lạy Chúa, mình có thể nhờ mẹ mang hộ chiếu tới, mắc gì phải quay về nhà???"

Nó đột nhiên ngồi dậy, tự dưng cảm thấy căn nhà khang khác.

Mẹ Mireille hôm nay có đi làm không nhỉ?

Bụng nó bỗng cồn cào, chân tay nó lạnh dần khi nó đi tới phòng cô.

Nó không biết tại sao nó lại đi đến đây, cứ như có ai đang dẫn lối.

Sao căn nhà im lặng vậy?

Tim nó đập thình thịch đến nỗi nghe rõ từng nhịp trong nỗi sợ hãi đặc quánh.Reine nhìn vào phòng tắm và lặng người đi.

Sau khoảng lặng là tiếng gào xé không gian ra thành nghìn mảnh vụn bi thương.

Máu nhuốm đỏ bồn tắm.

Mặc cho nó gào khản cổ, Mireille không mở mắt được nữa, không bao giờ.--- Tất cả đều đã được chúng mình thảo sẵn từ trước hết rồi nhé.Hãy ủng hộ cho chúng mình qua: patreon.com/masochisbianXin cám ơn xoxo
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
50


Sau cảnh sát, Jamie là người thứ hai được Reine gọi điện để báo tin sự việc đã xảy ra.

"Mẹ em đi rồi!" nó khóc qua điện thoại, "Chị đến bệnh viện Saint-Louis đi, chị là người thân đầu tiên em báo tin".

Lúc ấy Jamie đang ở thư viện, nhanh chóng dọn dẹp sách vở với đôi bàn tay run rẩy lao ra ngoài gọi taxi.

Bản tin từ radio trên taxi phát ra tiếng rè rè vội vã, "Bộ trưởng Mireille Heather tự sát tại nhà riêng, hiện đang được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Chúng tôi sẽ thông tin đến quý vị khi có tin tức mới."

Nỗi buồn chưa nguôi, nỗi đau ập đến.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Jamie, em không định che chúng đi, nhìn chằm chằm vô hồn vào đài radio.

Sao em không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Reine báo tin cô đã tự sát?

Em có đau lòng, có hoảng hốt, có trống rỗng, nhưng không hề ngạc nhiên.

Phải chăng em đã dự cảm được điều đó ở cái buổi tối cuối cùng họ gặp nhau khi cô đến nói cám ơn em, những câu nói nghe như lời trăn trối?

Lòng em tràn ngập hối hận vì đã không giữ cô lại.

Cô đã quyết định từ giã cõi đời này từ rất lâu, mọi thứ sau đó chỉ là sự chuẩn bị cho người sống.Taxi dừng bên đường, cách bệnh viện khoảng 100m, không thể tiến gần hơn bởi cảnh sát và phóng viên đã tụ tập đông đảo ở trước cửa bệnh viện, một số người ủng hộ chắp tay cầu nguyện.

Reine lách người qua đám đông đến chỗ Jamie dễ dàng, không ai dám chụp ảnh hay chặn nó lại để phỏng vấn như một cách để tôn trọng người đã khuất, chia sẻ nỗi lo lắng và đau buồn cùng thân nhân.

Nó dẫn em vào trong, tới trước cửa phòng cấp cứu, cả hai ngồi xuống băng ghế chờ.

Im lặng.

Jamie nhìn cánh cửa phòng, mong đợi bác sĩ bước ra với giọng vui mừng, "Bà ấy vẫn sống, vẫn sống." dù tự trong lòng biết đó là điều không thể.Mãi một lúc sau Reine mới cất tiếng: "Mẹ đã mất trên đường cấp cứu.

Em đã báo tin cho bố và họ hàng bên ngoại, phải hơn tiếng nữa họ mới tới nơi.

Nếu họ hỏi gì chị, chị nhớ nói chị là bạn em, đừng nói mình là trợ lý hay người yêu của mẹ em."

"Sao em biết?"

Jamie ngạc nhiên."

Trước khi mất em và mẹ có làm hòa.

Mẹ Mireille nói về chị."

Thực ra Mireille không hề nói thẳng tên Jamie, nhưng Reine thừa biết người con gái ấy là ai nhờ đêm Jamie say rượu gọi nhầm tên, "Bà ấy nói bà ấy yêu chị, chị làm bà ấy hạnh phúc."

"Thật sao?"

Jamie tựa đầu vào tường, ngẩng mặt nhìn trần nhà."

Em đỡ áy náy hơn khi biết những tháng ngày cuối cùng của mẹ đã hạnh phúc, bên chị."

Không ai bảo ai, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.

"Để em dẫn chị vào gặp mẹ Mireille."

Thật ra trước khi qua đời Mireille không có ý định cho em biết tình cảm của mình để em không phải vấn vương và nhanh chóng vượt qua, cũng như không hề nghĩ người đầu tiên tìm thấy xác mình lại chính là con gái mình.

Cô đã nghĩ thứ tình cảm này sẽ theo mình sang thế giới bên kia câm lặng mãi mãi, cô cũng hi vọng người tìm ra xác mình, có thể khi ấy đã thối rữa khủng khiếp, là hàng xóm và cảnh sát.

May hay không may, những dự định tốt lành của cô dành cho những người cô thương mến để giúp họ sớm vượt qua nỗi đau khi cô đi xa đều tan tành.

Người em yêu mắt nhắm nghiền trên giường bệnh, bên cạnh là y tá đang hoàn tất thủ tục cuối cùng.

Em nghĩ mình sẽ không thể khóc thêm nữa vì đã khóc cạn nước mắt trên chuyến xe đến đây, nhưng nhìn thấy cô tự dưng nước mắt lại tuôn trào.

Reine bảo người y tá ra ngoài để họ có không gian riêng tư với Mireille, y tá nhắc lại lời dặn của bác sĩ là họ sẽ không công bố cái chết của Mireille Heather cho đến khi nào được gia đình đồng ý.Họ đến đến bên gần giường cô.

Reine quỳ xuống cầm tay cô khóc thút thít: "Lẽ ra em nên gọi cho mẹ mang hộ chiếu của em tới thay vì quay về nhà, lúc ấy có khi mẹ chưa chết, biết đâu ngăn được mẹ tự sát.

Em không hiểu, mẹ đã làm hòa với em, đang hạnh phúc với chị, cớ sao mẹ phải tìm tới cái chết?"

Dường như trước khi chết, Mireille đã sống những giây phút hoàn hảo nhất của cuộc đời mình.

Tại sao chị chọn cách này?

Jamie đặt tay lên gò má lạnh toát của cô.

Linh hồn cô đã rời bỏ thể xác đẹp đẽ này để về vòng tay của Chúa.

Vòng tay của Ngài có cái gì để chị từ bỏ tất cả?

Jamie cúi xuống hôn trán cô.

Bỗng dưng em hiểu ra lý do cô nói lời chia tay là để chuẩn bị cho kết cục này.

Nhưng tại sao?Khi những người thân khác của Mireille tới, Reine nhanh chóng giới thiệu đây là Jamie bạn nó.

Jamie lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, nhường lại cô cho họ.

Xuống tới sảnh thì nghe tiếng Reine gọi từ đằng sau, "Jamie, khoan đã.

Chị về nhà em để giúp dọn đồ của mẹ nhé?"

Jamie đồng ý.

Dù không nói ra, nhưng cả hai có chung suy nghĩ mong rằng trong lúc dọn đồ của cô, họ sẽ phát hiện ra manh mối nào đó giải thích cho quyết định bất ngờ của cô.Cả nước Pháp ngày hôm đó đều hướng về bệnh viện Saint-Louis.----"Cảnh sát vẫn chưa lục soát nhà ư?"

"Không đâu, tại bác em yêu cầu cảnh sát đợi khi tang lễ kết thúc.

Nhà Heather yêu cầu được tôn trọng sự riêng tư trong thời khắc này."

Hai đứa lục từng ngăn tủ, ngóc ngách trong phòng ngủ của Mireille.

Họ làm việc đó một cách từ tốn.

Những lọ nước hoa, những thỏi son còn dùng dở, những bộ quần áo treo gọn gàng bị tháo xuống xếp lại vào trong hộp các tông, những giấy tờ tùy thân bỏ vào hồ sơ cho lúc cần sau này.

Reine thậm chí còn tìm được bằng đại học và bằng thạc sĩ của mẹ mình.

Nó ôm chúng vào lòng.

Đến đang dọn ngăn tủ thì Reine phát hiện một hồ sơ bệnh án.

Nó gọi Jamie lại, vội vàng mở ra xem trong đó có những gì.

Lướt qua những tên thuốc dài dòng khó đọc và những triệu chứng, Reine cố gắng tìm kết luận của bác sĩ, tay nó run run vì bị xúc động mạnh, rồi lần giở lại các trang nó đã lướt qua để đọc kỹ hơn.

"Gì vậy, Reine?

Trong đó ghi gì?"

Jamie sốt ruột hỏi."

Bác sĩ ghi mẹ em bị trầm cảm.

Mẹ bị trầm cảm từ hồi...

20 tuổi."

Nó sửng sốt."

Trầm cảm?"

Jamie giật mình.

Đúng rồi, đó là điều em đã thấy ở cô, là thứ đã vây lấy cô, là một thứ còn sâu sắc và tệ hơn nỗi buồn đã ngăn cách cô ra khỏi em và thế giới này, thứ em đã không tìm được từ để gán vào, thứ mà nếu có ngày cô chọn cách ra đi vì nó em sẽ không ngạc nhiên.

Phải, giờ em đã biết nó là cái gì, là trầm cảm.

Chỉ có trầm cảm mới giết con người ta nhanh đến thế, từ thẳm sâu bên trong."

Tệ nhất là cái năm này, đây là năm bố mẹ em li dị.

Có vài giai đoạn mẹ đã khá hơn, không phải dùng thuốc điều trị nữa, lần gần đây nhất là cách đây gần một năm, sau đó càng gần đây mẹ càng bị nặng hơn.

Chỗ này, bác sĩ khuyến cáo mẹ nên xin nghỉ việc để điều trị, nên gặp người thân, đi du lịch."

Nó lần giở những trang sau xong mới kết luận, "Mẹ em không tái khám trong 3 tháng trở lại đây."

"Mẹ và chị... quen nhau được bao lâu rồi?"

Nó hỏi Jamie."

Chắc được 9 tháng, nhưng mẹ em chia tay chị từ 4-5 tháng trước rồi."

Reine nhẩm tính: "Cách đây khoảng một năm rưỡi là thời điểm mẹ em hẹn hò với chị.

Thời điểm bệnh trở nên nặng hơn là khi mẹ chia tay chị."

Jamie hiểu điều Reine vừa nói, có một chút vui vì đã giúp cô hạnh phúc, nhưng lại buồn ngay vì em không thể cứu được cô.

Em nằm xuống sàn gỗ nghỉ lưng sau một ngày đau thương, nhắm mắt lại tưởng tượng khi mở mắt ra em sẽ thấy Mireille đang đứng nhìn em ngạc nhiên và hỏi sao em lại nằm ngủ dưới sàn, em sẽ ngồi bật dậy và ôm hôn cô, khóc với cô rằng em vừa gặp ác mộng.

Mở mắt ra em chỉ thấy trần nhà vô hồn và giọng Reine nghe xa vời, "Mẹ em có nói, khi ở bên chị mẹ không phải gồng mình lên là ai cả.

Em cám ơn chị nhiều lắm, Jamie."

Jamie nghe tiếng chân nó vào phòng tắm.

Hiện trường vụ tự sát đã được cảnh sát dọn dẹp lau rửa sạch sẽ, đầy mùi chất tẩy rửa.

Reine bước vào trong bồn tắm, ngồi thu lu ôm đầu gối tại chính nơi mẹ nó mất, nước mắt không ngừng trào ra.

Càng nghĩ nó càng thương mẹ nhiều hơn, không ngờ mẹ nó phải trải qua nhiều khó khăn đến vậy, lại không có ai chia sẻ.

Nó không nghĩ khi mẹ đặt chùm chìa khóa nhà vào tay nó là những lời di chúc.

Mẹ chịu đựng chứng trầm cảm gần nửa cuộc đời, vậy mà cả gia đình không ai biết...

Mẹ đã giấu bệnh với tất cả.

Sao mẹ lại giấu?

Mẹ đâu cần phải lúc nào cũng kiên cường.

Nó ước gì thời gian quay trở lại để mang mẹ nó về, nó sẽ cố gắng gần gũi, chia sẻ và thương yêu Mireille hơn.

Trước giờ nó nghĩ chỉ mình nó đau khổ, chịu đựng, không ngờ so với điều mẹ nó đã trải qua thật nhỏ bé chừng nào.Sao nó có thể đã ích kỷ đến thế?Hơn hết, nó cảm thấy mình lạc lõng.

Mireille mang nó đến thế giới này, cô ra đi, phần liên hệ nó với thế giới theo đó nhạt nhòa đi.

Những mối quan hệ bạn bè, xã hội,...

đều hết sức tạm thời, một vài năm sẽ tan biến.

Chỉ có những mối quan hệ huyết thống này là mãi mãi và không thể chối bỏ.

Chưa bao giờ nó thấy cô độc như giây phút này, biết rằng không còn ai chờ mình ở ngôi nhà này nữa.Một lát sau nó thấy Jamie cũng bước vào bồn tắm và ngồi cạnh nó, tay cầm theo bao thuốc của Mireille còn khoảng 4 điếu và một lọ nước hoa cô dùng dở.

Xịt một ít nước hoa vào không khí để xua đi mùi hăng của chất tẩy và cái chết nghiệt ngã, Jamie đưa một điếu lên miệng và châm lửa hút, ban đầu chưa quen nên bị sặc vì đã lâu em chưa hút, ho sù sụ, sau vài hơi đã quen."

Thuốc lá của mẹ Mireille đúng không?

Cho em hút với."

Jamie đưa bao thuốc để Reine lấy một điếu, xong đưa đầu thuốc đang cháy của mình châm cho nó.

Hai đứa ngồi im lặng rít thuốc trong bồn tắm.

Tàn thuốc nhảy múa trong ánh đỏ thẫm như máu của hoàng hôn chiếu chếch qua ô cửa sổ, rồi đáp xuống sàn bồn tắm, li ti những chấm xám đen.

Khói thuốc làm tan bớt mùi chất tẩy rửa, hòa với mùi nước hoa đã trả lại thứ mùi quen thuộc, chúng là một phần trong mùi hương của Mireille.

Sự quen thuộc chắp vá làm họ nguôi ngoai."

Họ đang đưa mẹ Mireille về quê Fountainebleau.

Lễ tang cử hành lúc 9 giờ sáng mai.

Rất nhiều quan chức sẽ đến viếng, sẽ đông lắm.

Lát nữa chúng ta có thể đi tàu xuống đó, hay để sáng sớm mai nhỉ, em muốn ở lại đây lâu hơn.

Em sợ nếu hôm sau trở lại mẹ Mireille sẽ hoàn toàn biến mất.

Em không sẵn sàng cho sự ra đi của mẹ."

Nó bắt đầu kể lể những kỉ niệm về mẹ mình, những câu chuyện không theo một mạch trình tự, đứt đoạn và hơi luyên thuyên, nhớ cái gì kể cái đó, rồi lúc cười lúc khóc với em, như một người say rượu.

Jamie chỉ ngồi im, có khi nghe, có khi lơ là bởi nhớ về thời chưa xa lắm nhưng đã rất hạnh phúc và sẽ không lặp lại trong tương lai với bất kỳ ai.------------Hãy ủng hộ cho chúng mình qua: patreon.com/masochisbianXin cám ơn xoxo
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
51


Jamie và Reine đến Fontainebleau lúc trời vừa hửng nắng.

Tối qua họ ngủ quên trong bồn tắm, vừa mở mắt dậy bèn lập tức chuẩn bị đi.

Lâu đài nhà Heather vẫn vắng lặng như mọi khi.

Khách đến viếng và vài người trong gia đình Heather đã tề tựu ở nhà thờ.

Reine dẫn Jamie lên phòng Mireille, "Chúng ta được ở trong phòng này."

Jamie nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bấy giờ trời đã sang thu, đúng như Mireille từng nói, hoa thạch thảo nhuộm tím cả khu vườn.

Loài hoa này chỉ nở vào mùa thu, thời điểm những loài hoa khác đã tàn úa trước gió thu.

Mireille cũng nói nếu em đến đây...

Em đã đến đây thật.

Đứng trong căn phòng nơi Mireille đã sống từ bé thơ, nơi đã tạo ra một phần Mireille, nơi đã chứng kiến sự lớn lên và trưởng thành của cô, cảm xúc của em lẫn lộn khó tả."

Chuẩn bị nhanh đi,chúng ta sẽ đi xe cùng với các chú của em."

Vì đi vội thẳng từ nhà riêng của Mireille đến đây nên Jamie không kịp mang trang phục đen để đưa tang.

Reine tìm thấy trong tủ quần áo của mẹ nó vài áo khoác trench coat, lựa cái màu đen đưa cho Jamie, "Là Burberry, hợp mọi người, mọi lúc, mọi nơi."

Jamie đưa áo lên hít một hơi sâu rồi mới khoác lên người thử.

Nó từng là của Mireille.

Vừa vặn và ấm áp.Họ xuống sảnh tầng trệt nơi hai người chú và những người anh em họ của Reine đang xếp những bó hoa thạch thảo tím lên xe.

Reine cầm lên một bó hoa đưa cho Jamie, "Truyền thống nhà Heather là tặng hoa thạch thảo trắng cho đứa bé mới chào đời và gửi hoa thạch thảo tím cho người đã khuất."

Jamie ôm lấy bó hoa vào người.

"Heather" có nghĩa là "hoa thạch thảo".

Màu trắng tượng trưng cho sự chở che, màu tím là tỏ lòng ngưỡng mộ.

Jamie nhìn bó hoa nghĩ đến Mireille, không để ý những người nhà Heather khác đang nhìn mình tò mò."

Reine," chú Arthur hỏi nhỏ nó, "cháu có biết truyền thống chỉ cho phép người nhà mình mới được đến viếng bằng hoa thạch thảo tím không?"

"Có ạ, chú hãy tin cháu, chị ấy xứng đáng ôm bó hoa kia, cho tất cả những gì chị đã làm cho mẹ Mireille."...."

Hồi bé cháu từng hỏi mẹ, "Chết nghĩa là gì?" khi cháu xem một bộ phim có nhân vật nữ khóc nói một người bạn của cô ấy qua đời.

Mẹ cháu trả lời, chết có nghĩa là ngủ một giấc rất dài và không bao giờ tỉnh lại.

Thật trùng hợp khi người định nghĩa cái chết cho cháu lại là người khiến cháu hiểu thấu nỗi mất mát mà nó đem lại."

"Cháu và mẹ vốn xung khắc từ hồi cháu còn nhỏ.

Cháu luôn nghĩ mẹ thật nghiêm khắc, thật áp đặt, thật... phát xít."

Mọi người ồ lên, "Tệ nhất là đôi lúc cháu đã ghét mẹ.

Mọi chuyện tưởng như không thể cứu vãn được nữa thì mẹ bất ngờ xin lỗi cháu và mong muốn cả hai làm lành.

Đó là lần cuối cùng cháu nói chuyện với mẹ.

Chỉ vừa sáng hôm qua cháu đã ôm mẹ...

"Cháu cám ơn mọi người đã đến đây, đặc biệt là Jamie.

Jamie, em thật sự cám ơn chị đã giúp chúng em, em còn muốn cám ơn chị vì nhiều điều nữa nhưng nếu em không nói ra chắc chị cũng hiểu và chỉ mình chị hiểu.

Chị như một người m... chị gái của em.

Cám ơn chị đã bên chúng em lúc khó khăn nhất."

Mình Jamie hiểu "chúng em" Reine nhắc đến chỉ có nó và Mireille, tức "hai mẹ con em".Một vài người quay đầu tìm xem ai là Jamie.

Em vẫn nhìn xuống sàn nhà.

Đột nhiên em cảm thấy cơn bất an đổ ập xuống khiến em phải ngẩng đầu tìm nguồn gốc của nó và phát hiện một người đàn ông râu quai nón, tóc muối tiêu, đang nhìn mình.

Anh ta vội ngoảnh mặt lên khi bị phát hiện.

Kết thúc bài phát biểu, Reine bước tới chỗ anh, anh đứng dậy dang tay ôm nó và để nó khóc ngon lành trên bờ vai của mình."

Bố..."

Nó thổn thức gọi anh ta.Vậy ra đó là Jodoc, chồng cũ của Mireille.

Jamie lập tức thấy khó chịu.

Ánh mắt của anh nhìn mình thật kì lạ và khiến mình không thoải mái.

Lẽ nào... anh ta biết mình là ai?Quan tài được hạ huyệt, giọng đọc lời cầu nguyện ảo não của đức cha đều đều vang lên.

Những người đến viếng lần lượt thả xuống nhành hoa hồng trắng.

Lớp đất đen đầy dần.

Đến khi huyệt được lấp, lần lượt những người nhà Heather đặt bó hoa thạch thảo tím lên.

Bố của Mireille, với sự giúp đỡ của anh con cả Marc, rồi Frances, Arthur.

Mireille là đứa thứ hai trong nhà.

Tới lượt các cháu họ, chồng cũ Jodoc, Ryan, Reine.

Sau Reine là Jamie, Jamie là người cuối cùng.

Lễ tang kết thúc, mọi người dần đi về hết, chỉ còn Reine và Jamie ở lại.

Em nghe tiếng Reine hòa với gió bên tai, về việc gia đình quyết định công bố cái chết của Mireille là do trầm cảm.

Nó ước đoán mẹ không thể chịu nổi nỗi đau dày vò nên chọn cách chấm dứt.

Mẹ tìm đến cái chết không phải vì hèn nhát trốn tránh cuộc đời, mà vì đó là sự ban ân, sự thanh thản cuối cùng mẹ tìm được.

"Gần 20 năm chịu chứng trầm cảm...

Mẹ thật mạnh mẽ.

Hôm qua mẹ nói yêu chị nhiều lắm.

Thật ra mẹ không nói thẳng tên chị đâu, nhưng em đoán được."

"Chị ước gì được nghe điều đó từ chính Mireille."

Jamie xót xa nói, không quan tâm vì sao Reine đoán được, "Chị từng nói chị yêu Mireille ở Hà Lan và cô ấy đáp trả lại bằng thái độ rất lạnh lùng.

Mireille chưa bao giờ thừa nhận yêu chị khi còn sống."

Và chắc chị cũng không muốn em biết.

Chị hẳn muốn em ghét chị lắm để quên chị đi, nhưng chị không làm được đâu vì em yêu chị quá nhiều.

Dù sao em cám ơn chị cho những gì chị đã dành cho em, mối tình đầu của em.

Không có chị, em sẽ không hiểu tình yêu là gì."

Chúng ta về chứ?"

"Ừ, về thôi."

Jamie nhìn ngôi mộ mới đắp lần nữa rồi rảo bước quay đi.

Hóa ra đây là cách chúng ta kết thúc.

Vĩnh biệt, người em yêu với tất cả nồng nàn tuổi hoa.

Xin hãy ra đi thanh thản, cuối cùng đau đớn của chị đã chấm dứt, chỉ còn em sẽ nhớ và yêu chị mãi.

Hẹn ngày chúng mình tái ngộ.Sau đó họ tản bộ về lâu đài nhà Heather.

Không ai nói lời nào nhưng đều có chung suy tư về người thân yêu, về cái chết và sự chia lìa vĩnh viễn.

Lần đầu tiên cả hai chia sẻ với nhau một cảm xúc sâu sắc, thiêng liêng và cô đơn hơn tất thảy.

Nó đưa tâm hồn họ gần gũi nhau hơn, hiểu nhau hơn, đồng thời kẻ ra một lằn ranh mới nơi Reine coi Jamie như đã kết hôn với mẹ nó và tôn trọng em như một người mẹ kế.Về tới nhà, Reine rót nước cho cả hai uống.

Những vị khách đã về hết.

Thật may không ai hỏi gì về Jamie.

Những ngày này đang rất buồn.Ông ngoại của Reine đang ngồi gần đó, trước cửa sổ hướng ra khu vườn hoa thạch thảo, tận hưởng những hạt nắng thu dịu dàng.

Reine đi tới và quỳ xuống bên ông."

Mireille, nếu con định nịnh bố để đi chơi với cậu tóc đỏ trông như David Bowie kia thì con cứ đi, miễn đừng để mẹ biết."

Ông bất chợt nói.Ký ức của ông bị kẹt lại ở đâu đó khoảng 20 năm trước, lúc vợ ông còn sống và Mireille còn là một thiếu nữ nổi loạn tóc vàng.

Chứng bệnh mất trí của tuổi già bào mòn ký ức của ông.

Mới đầu những người trong nhà còn cố gắng giải thích cho ông hiểu bây giờ là năm nào, những đứa con của ông đã lập gia đình hết và ông đã có cháu, nhưng sau một buổi ông lại quên.

Cứ vậy.

Sau nhiều lần giải thích rồi ông lại quên, mọi người đành đầu hàng và kệ ông tự chọn giai đoạn ông muốn nhớ và muốn sống.

Điều đó có khi lại hay.

Mấy tiếng trước ông thẫn thờ thấy con gái duy nhất của mình nằm trong quan tài thì bây giờ ông đã hoàn toàn quên.

Kí ức gắn liền với nỗi đau, khi kí ức biến mất thì nỗi buồn cũng theo đó tan đi."

Vâng, thưa bố."

Reine đáp mà chảy nước mắt.

Ông ngoại hay nhầm Reine với Mireille, lần này nó không chữa lại rằng cháu là Reine, Mireille là mẹ cháu như mọi lần, và chắc nó sẽ không làm điều đó nữa.

Việc ông nhầm nó với Mireille khiến nó tự hào vì điều đó chứng tỏ nó rất giống mẹ."

Trước khi đi con bật đĩa bài "Time in the bottle" của Jim Croce giúp bố.

Bài hát yêu thích của bố mẹ khi còn trẻ, nhanh quá, nhoằng cái chúng ta đã có 4 đứa con lớn thế này rồi.

" Ông quên rằng giờ ông chỉ còn 3 đứa."

Vâng."

Reine đứng dạy tìm trong tủ đĩa than của bài hát rồi đặt lên máy hát.

Kim chạm vào đĩa, căn phòng tràn ngập âm thanh đến từ những năm 70."

If I could save time in a bottle
The first thing that I'd like to do
Is to save every day till eternity passes away
Just to spend them with you

If I could make days last forever
If words could make wishes come true
I'd save every day like a treasure and then
Again, I would spend them with you"("Nếu giữ được thời gianTrong một cái chai nhỏTôi sẽ bỏ từng ngàyTừng ngày rồi mãi mãiVào trong cái chai kiaĐể dành riêng cho người
Nếu ngày dài ra mãiNếu chỉ cần ngôn từƯớc nguyện liền thành toạiTôi sẽ giữ từng ngàyNhư một kho báu nhỏVà lại thêm lần nữaĐể dành riêng cho người.")Jamie đứng gần đó nhắm mắt nghe từng nốt nhạc, từng lời ca.

Sau một khúc em đã có thể nhẩm theo bài hát.

Hình như đã đôi lần em nghe thấy cô hát bài này.

Reine đi ngang qua chỗ Jamie, nhẹ nhàng thốt, "Ồ nhìn kìa, tóc chị cũng đỏ."

Cả hai cùng phì cười.

"Chắc chắn chị vẫn xinh hơn cậu David Bowie kia." nó thêm vào.

"Reine ơi, cháu mang album ảnh gia đình xuống giúp chú nhé?"

Chú Francis gọi nó."

Vâng."

Reine chạy hai bậc cùng lúc phóng lên lầu, lát sau nó đã quay lại với ba cuốn album trên tay, "Theo em."

Reine đặt chúng lên bàn, ngồi xuống ghế sofa, kéo Jamie ngồi cạnh mình.

Những người khác cũng tới quanh nó.

Arthur đẩy xe đưa ông vào tham gia cùng mọi người.

Họ ngầm thống nhất với nhau không nhắc gì về cái chết của Mireille để ông không đau lòng thêm lần nữa.Họ ngồi kể nhau nghe những câu chuyện Họ cố lựa những câu chuyện vui nhất, để gợi nhớ lại niềm vui đã có khi Mireille còn sống.

Jamie cũng có rất nhiều câu chuyện về cô nhưng em không thể chia sẻ với ai.

Bàn tay em vẫn nhớ hơi ấm của cô, môi em còn lưu vị son của cô..."

Cô ấy là người phụ nữ tốt."

Bất chợt giọng Jodoc vang lên, ai cũng nhìn anh.

Jamie để ý hầu hết họ khó chịu với anh ta."

Vì hôm nay là tang lễ của nó, không thì tao đã đấm mày rồi!"

Marc thình lình nói rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.

Marc là anh trai của Mireille, là người duy nhất trong gia đình phản đối Mireille cưới Jodoc.

Khi biết chuyện em gái mình bị lừa dối, anh đã thật sự đấm gãy một cái răng của Jodoc."

Em nghe kể sau khi biết bố ngoại tình, bác Marc giận lắm, thề là nếu bố xuất hiện trước mặt bác thì bác sẽ đấm bố."

Reine khẽ kể lại.Hắn xứng đáng bị vậy, Jamie thầm nghĩ, vì đã khiến Mireille đau khổ.

Dù mới gặp, nhưng Jamie lập tức không có thiện cảm với người đàn ông này.Sau bữa trưa, Jamie về Paris trước.

Em không muốn ở lại lâu để bị hỏi han thêm về mình và Mireille, hay phải nhìn thấy Jodoc.

Reine đưa em ra nhà ga và hẹn hai ngày nữa sẽ gặp em ở Paris.

Nó cần phải tìm hiểu chuyện gì khiến bệnh của Mireille trở nặng hơn.

Em về tới nhà và khi mở cửa phòng bước vào trong, chưa bao giờ em cảm thấy cô đơn hơn thế.

Khi cô nói lời chia tay, căn phòng chỉ đơn giản là rỗng không, nhưng cô đã ra đi thì nó bỗng trở nên nặng nề và ngột ngạt bởi kỉ niệm.Bây giờ chỉ có mình em, đối diện với nỗi mất mát chia lìa.

Đây không phải là lần đầu em mất đi ai đó, em đã mất bố, mất mẹ và mất cuộc đời mình vào tay một ả lắm tiền, nhưng khi ấy em chưa đặt quá nhiều hi vọng, ước mơ về một cuộc sống tự do và tốt đẹp, về tình yêu vô vọng và hạnh phúc.

Khi cô đi, mọi thứ theo đó cũng tan nát theo.

Bất chợt em nhận ra, giờ chẳng còn gì trên đời đáng để mình sống vì nó, em rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng.

Em mới 19 tuổi, em còn rất trẻ, em sẽ tìm lại cân bằng sau cơn khủng hoảng này, Jamie phải tự nhủ mình điều đó liên tục để không lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ kia.

Em không thể chết.

Em còn việc học mà nhờ Mireille em mới có, em còn cuộc đời trước mắt rất dài.

Mireille của em, chị đã tự nhủ chị phải sống tiếp bao nhiêu lần suốt gần 20 năm qua?Chợt thấy bao thuốc lá cô đã để quên trên bàn đầu giường.

Em đã không dám động đến nó, để nó y nguyên như lúc nó bị bỏ lại khi hai người chia tay.

Em mở bao thuốc thấy còn bốn điếu.

Ngồi trên giường nơi em trải qua bao lần hoan ái và hạnh phúc với cô, trên người em còn khoác áo của cô, em lấy một điếu ra hút, bất chấp quy định cấm hút thuốc của chủ nhà.

Vừa hút vừa khóc.

Em ngửi thấy cô đang ở đây, nhưng chỉ là những gì còn sót lại.Ngay từ đầu em biết mối quan hệ này sẽ kết thúc rất đau đớn, nhưng không phải đau đớn theo cách này.--------Các bạn hãy ủng hộ chúng mình qua: https://www.patreon.com/masochisbianThanks xoxo
 
[End][Fiction] Citadel [18+, Lesbian]
52


Reine báo nó sẽ chỉ tới Paris một lát để đưa chìa khóa nhà cho Jamie, "Em sắp phải thi cuối kỳ nên không ở lại lâu được.

Chị cầm lấy chìa khóa và trông nhà giúp em nhé.

Thi xong em về Paris ngay."

Nó đưa chùm chìa khóa cho em và ôm em một cái thật vội.

Nó định đi thì Jamie giữ tay nó lại, em đưa nó một phong bì trắng.

Reine ngơ ngác nhìn từ phong bì đến Jamie ngượng ngùng giải thích: "Đây là số tiền Mireille đã trả cho chị lúc đầu khi bọn chị quen nhau."

"Sao ạ?"

"Mối quan hệ này thực chất lúc đầu chỉ là tình-tiền, và chị cũng cần tiền để đóng học phí, sau chị lỡ yêu Mireille nên chị từ chối nhận tiền của cô ấy.

Tất cả là 20,000, nhưng hiện chỉ còn 10,000, chị gửi lại hết cho em.

Số còn lại chị sẽ tìm cách trả lại đủ cho em sau."

Jamie vốn chưa từng coi số tiền này là của mình, định chờ bao giờ kiếm đủ sẽ trả lại Mireille một lượt nhưng giờ cô đi rồi.20,000 EUR không phải là số tiền lớn chi cho một gái gọi cao cấp trong mấy tháng, thật ra là còn thấp.

Nếu là các cô gái gọi khác, họ sẽ biết cách vòi khách chi thêm cho mình, nhưng gái của Armida như Bella và Jamie thì khác, ả cấm tiệt chuyện đòi tiền: "Mục đích của em không phải kiếm tiền và em không phải là ăn xin."

"Ý chị là chị là sugarbaby của mẹ em đó hả?"

Reine nhìn em hoang mang.

Lúc đầu Jamie kể rằng Mireille thương hại em nên mới nhận em vào làm trợ lý riêng cho mình, sau đêm Noel thì Reine khá chắc chắn trợ lý chỉ là vỏ bọc cho mối quan hệ đầy tranh cãi của hai người, nhưng mà giờ chuyện nghiêm trọng hơn nó nghĩ rất nhiều, không chỉ là một chính trị gia bảo thủ căm ghét người đồng tính yêu một cô gái đáng tuổi con mình, bây giờ nó thành chuyện mua bán dâm."

Thì chị không thể kể hết với em được vì chị không thấy có gì đáng tự hào."

Jamie cúi mặt lảng tránh cái nhìn dò xét kinh ngạc của nó, dù rất xấu hổ nhưng em vẫn quyết định thành thật, "Thật ra chị tới Paris này để làm gái gọi cao cấp.

Đó là cách chị gặp được mẹ em."

"Vậy là cái mụ tóc đen bữa nọ, chị nói chị phải làm vài thứ để trả nợ cho cô ta.

Đó là ma cô của chị?"

Reine liên kết sự việc với nhau khi chợt nhớ đến người đàn bà đáng ghét cứ gạ Jamie ngủ với ả, "Mà sao mẹ em lại gọi cho chị?

Điều ấy quá... liều lĩnh."

"Cô ta bắt chị phải tiếp cận được Mireille."

"Mụ ta cần gì ở mẹ em?"

"Chị không biết."

Đến giờ em vẫn không biết ả cần gì ở Mireille.

Ả không liên lạc gì với em gần năm nay, kể cả sau khi Mireille mất, ả cũng không gọi lại.

Tháng rồi ả cũng không chuyển tiền cho em, không biết có chuyện gì.

Jamie đang lo nếu đúng là có chuyện thật và ả không thể tiếp tục chu cấp cho em ở Paris thì sẽ rất khó khăn cho em trong thời gian tới.Đổi lại, điều đó có nghĩa em được tự do sớm hơn dự định.

Mắt Reine nheo lại khiến em sợ nó bắt đầu có cái nhìn khác về em.

Nó ngần ngừ nhìn chiếc phong bì một lúc rồi đưa lại cho em, "Chị cứ giữ lấy đi, của mẹ em cho chị mà.

Muộn rồi, em phải ra ga tàu đây.

Thi xong em sẽ về Paris ngay, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện được nhiều hơn.

Em đi đây, bye Jame."

Reine vội vàng chạy đi trước khi Jamie kịp giữ lại.Cầm phong bì, Jamie lúng túng không biết nên làm gì.

Reine có nghĩ khác về mình không, có còn tôn trọng mình như trước nữa không?

Thái độ vội vàng ấy chỉ đơn giản vì sợ trễ tàu hay để che giấu sự khinh miệt đang hình thành?

Thế rồi Reine không liên hệ lại với em kể từ lần ấy.

Sự im lặng của nó đẩy em vào trạng thái tồi tệ hơn vì em không tìm được ai chia sẻ cảm giác chênh vênh và để nó tàn phá giấc ngủ của mình từ từ.

Em không dám gọi hay nhắn tin cho nó vì sợ sẽ nhận sự từ chối lạnh lùng.

Những ngày ấy Jamie đều mơ độc nhất một giấc mơ, khoảnh khắc cuối cùng em gặp Mireille.

Các giấc mơ diễn tiến cùng một kiểu: em đang tra chìa khóa và ổ, bỗng quay người lại thì thấy Mireille, trong áo khoác đen, mái tóc búi cao, mùi hương Houbigant, khăn quàng đỏ thẫm,... y như lần cuối cùng em gặp cô.

Cô tiến lại gần vuốt tóc em, âu yếm và dịu dàng, "Je t'aime" rất khẽ và hôn em.

Mọi thứ gần giống với phút cuối ám ảnh ấy, chỉ trừ việc cô không nói gì về việc sẽ ra đi, thay vào đó cô nói yêu em.Em mở mặt tỉnh dậy, thấy gối mình ướt đẫm.

Lần nào cũng vậy.

Em ngồi dậy với toàn thân đau nhức.

Càng ngẫm lại phút cuối em gặp cô, em càng tự trách mình đã không ngăn cô, em đã linh cảm những lời nói ấy, những cử chỉ ấy rất có thể là biểu hiện cho sự xa cách mãi mãi, thế mà em đã không làm gì.

Em chỉ chờ đợi, ngu ngốc làm sao.

Mireille của em, nếu hôm ấy em kiên quyết giữ chị lại, có lẽ giờ này chị vẫn còn bên em.Ngày nào em cũng ghé qua nhà của Mireille.

Mở khóa vào nhà và đi lại vài vòng quanh nó như đang tìm kiếm điều gì đó mà không biết nó là gì.

Em tưới những chậu cây bên bệ cửa sổ và nhìn xuống dưới phố phường vắng lặng bất kể đang là giờ cao điểm.

Jamie nhớ hồi bé cạnh nhà em có một gia đình gốc Á, họ theo Đạo Phật và tin rằng con người có nhiều kiếp sống.

Có những cuộc gặp gỡ, những mối lương duyên từ kiếp trước có thể kéo dài đến kiếp sau.

Jamie thấy câu chuyện đó thật thú vị, không ai cô đơn hoàn toàn.

Em nghĩ nếu điều đó có thật, và em tin mối duyên này chưa hết, em sẽ gặp lại cô ở kiếp sau để tiếp tục.Jamie đặt bàn chân lên lan can nhìn xoáy xuống mặt đất, nhắm mắt lại ngả người về đằng trước.

Em ngửi thấy mùi Paris cũ kỹ.

Paris đang ngày càng xấu xí hơn.

Cơn gió bất chợt thổi qua làm tóc em bay.

Nghĩ một hồi em mở mắt và bước xuống.Trùng hợp thay, trên đường về em đi ngang thấy cái biển "Xem tương lai.

Nói sai, hoàn tiền" treo trước nhà một bà đồng.

Em quyết định đi vào dù không biết mình muốn hỏi gì.

Bà đồng mới thấy em đã đon đả mời vào bằng một tràng liến thoắng tiếng Tây Ban Nha làm em bối rối, "Xin lỗi nhưng bà nói được tiếng Anh không?

Tiếng Pháp cũng được dù tôi chưa rành lắm."

Bà đồng chuyển sang thứ tiếng nửa Anh nửa Pháp nhưng Jamie hiểu được.

Bà ta bảo em ngồi xuống đối diện bà, giữa họ là một quả cầu thủy tinh trong không gian thoảng mùi trầm.Bà đồng nhìn em một lúc rồi chép miệng: "Nhiều oan hồn bám theo cô quá!" làm Jamie giật mình ngoái nhìn ra sau, bà ta cười khanh khách, "Đùa thôi, đùa thôi.

Không ai theo cô đâu.

Chỉ có cô theo người ta thôi."

"Lạy Chúa bà đừng đùa thế!

Nhưng câu cuối ý bà là sao?"

"Cô mới mất người cô rất yêu nên cô muốn tìm lại cô ấy."

Bà ấy biết người mình yêu là phụ nữ.

Jamie dần cảm thấy tin bà đồng.

Em gật đầu.

Bà bảo em đặt hai tay lên bàn, em làm theo.

Bà nắm hai tay em, nhắm mắt lầm rầm đọc gì đó, một lát rồi rú lên làm em thót tim, rồi lại lầm rầm,...

Khoảng 10' sau bà mới buông tay em ra, hơi thở dồn dập, trán ướt mồ hôi.

Bà lấy khăn lau trán và chạy đi uống loại thảo dược nào đó rồi quay về chỗ cũ.

Bà đồng kể lại rằng bà mới du hành ngược thời gian về kiếp trước của em, nơi bắt đầu của mọi chuyện."

Mình mới nghĩ về nó khi nãy."

Jamie thầm nghĩ, tiếp tục chăm chú nghe câu chuyện của bà đồng.

Bà đồng kể rằng người yêu cô kiếp trước là đàn ông.

Mà người yêu cô có xinh đẹp không bởi tôi thấy kiếp trước anh ta cực kỳ anh tuấn với mái tóc nâu và cặp mắt xanh thẳm.

Anh ta là một lãnh chúa giàu có và quyền uy, kết hôn với cô và hai người có với nhau ba người con.

Anh ta yêu cô vô cùng.

Nhưng sau đó cô đã phải lòng một người đàn ông khác nên phản bội chồng cô và đẩy anh ta vào chỗ chết.

Trước khi chết, chồng cô dù biết cô là thủ phạm nhưng vẫn yêu cô.

Anh ta yêu cô đến tận kiếp này dù bây giờ anh ta là phụ nữ.

Chính vì tình yêu của người ấy dành cho cô quá lớn nên một kiếp là không đủ, còn kéo dài qua kiếp này.

Khi duyên của cả hai đã hết, người ấy mới có thể ra đi."

Làm sao duyên của chúng tôi hết khi tôi còn yêu cô ấy, hay vì tôi yêu cô ấy chưa đủ?"

"Duyên hết khi cô còn yêu người ta là nghiệp cô phải trả cho lỗi lầm phản trắc từ kiếp trước của cô."

Bà đồng ôn tồn giải thích.

Jamie cúi đầu, cảm thấy trong lòng vơi đi chút khổ đau vì tìm được lý giải, dù nó mang màu sắc mê tín, "Có lẽ.

Chí ít tôi được biết kiếp trước chúng tôi là vợ chồng và sống cùng nhau, điều đó thật an ủi.

Thảo nào lúc cô ấy còn sống đôi lần tôi trộm nghĩ nếu tôi và cô ấy kết hôn sẽ thế nào."

"Dù thế nào cô nên sống thật tốt, không nên vướng bận quá khứ nữa.

Biết đâu kiếp sau hai người sẽ lại thành đôi."

"Vâng, cám ơn bà."

"Của cô hết 50 EUR.

Cô trả bằng tiền mặt hay cà thẻ?"....Cuộc nói chuyện với bà đồng giúp Jamie nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn phải cố gắng lắm mới tập trung vào việc học với khối óc nặng nề bởi cảm giác tội lỗi và mất mát.

Em luôn phải ngồi ở thư viện hoặc quán cà phê để ngồi học bài, vì nếu về nhà em sẽ nhớ tới Mireille và lại để bản thân chìm trong day dứt.

Em chưa muốn chuyển nhà vì chưa hoàn toàn chấp nhận cuộc sống mới không tồn tại Mireille.

Giữa lúc chới với ấy, nàng quay lại.Lúc đấy Jamie đang ngồi ở quán cafe quen thuộc để học bài.

Nàng đi tới chỗ em với lời hỏi thăm rụt rè, "Chào em, Jamie.

Dạo này em thế nào?"

Jamie vẫn nhìn xuống trang giấy và cây viết.

Sao nàng lại ở đây?

Nàng là người em không muốn gặp nhất trong thời điểm tang thương này."

Tôi ngồi xuống được chứ?"

Giọng nàng nhỏ nhẹ, như sợ làm em phật ý."

Không."

Nàng đứng yên."

Cô đã hứa sẽ không tìm đến tôi!"

Jamie vẫn không ngẩng lên nhìn nàng."

Đúng, nhưng tôi vô tình đi ngang qua thấy em nên muốn ghé qua hỏi thăm.

Tôi... quan tâm đến em."

"Cám ơn điều đó, nhưng cô đi đi.

Tôi không cần sự thăm hỏi của cô."

"Chỉ là tôi lo lắng cho em, nhất là sau khi đọc được tin đó.

Em hẳn phải buồn lắm..."

Tim em thắt lại bởi nỗi đau nàng vô tình gợi lại."

Còn cô thì rất vui chứ gì?"

"Em buồn thì sao tôi vui được?"

"Đừng nói điêu!

Trước đây cô khoái nhìn tôi khổ sở lắm mà.

Tôi chưa bao giờ quên và tha thứ cho cô!"

Em nghe tiếng nàng thở dài, "Tôi không biết phải bù đắp thế nào cho em mới đủ." rồi tiếng nàng kéo ghế và ngồi đối diện em.

Em khẽ cười, nàng vẫn không quan tâm đến ý muốn của em."

Hi vọng em vẫn ổn sau sự ra đi của cô ấy.

Dù gì tôi vẫn dành cho cô ấy sự tôn trọng nhất định nên rất lấy làm tiếc khi cô ấy phải chọn cách cùng đường.

Jamie, làm ơn ngẩng lên, tôi sẽ không hại em." nhưng em vẫn không chịu.

Em sợ nếu để nàng nhìn vào mắt mình, nàng sẽ thuyết phục được em bằng lời dối trá khôn ngoan của nàng.

Em biết mình chưa đủ mạnh mẽ để chống lại nàng."

Tôi hiểu vì sao em chọn yêu Mireille mà không phải là tôi."

Bỗng dưng nàng nói ra điều đó và khiến em chú ý phải ngẩng lên nhìn nàng.

Hình ảnh của nàng bây giờ khiến em ngạc nhiên và tò mò nhiều hơn là ác cảm.

Cứ như... không phải là nàng.Em nhìn thấy ở nàng sự điềm tĩnh có phần lơ là.

Nàng đã từng rất sắc sảo và luôn khiến người đối diện cảm thấy bị áp chế.

Nhưng nàng bây giờ...

Nàng như chìm vào một thế giới vô hình không màng tới xung quanh, một điều gì đó bất cần nhưng vẫn kiêu hãnh, điều giống như là em đã thấy ở...

Mireille.Không, nàng không hề giống Mireille từ ngoại hình đến bản chất."

Nói thử xem?"

Xem cô hiểu gì.Larissa đổi tư thế ngồi dựa lưng sang đặt khuỷu tay lên bàn, hướng người về phía Jamie, "Nếu tôi là em tôi cũng sẽ chọn cô ấy." rồi nàng lại thở dài, "Tôi đã làm em khổ nhiều."

"Giờ cô muốn gì?"

Nàng nhún vai, "Chẳng gì hết.

Tôi đi ngang qua thấy em nên ghé qua hỏi thăm.

Tôi cũng đi ngay giờ." nàng đưa tay nhìn đồng hồ để áng chứng thời gian đi.

Giờ này chắc đường không quá kẹt.

Nàng thoáng buồn vì Jamie còn ác cảm với mình, trách làm sao được, do nàng cả thôi."

Tạm biệt em.

À dạo gần đây Armida có gọi cho em không?"

Nàng hỏi khi đứng dậy chuẩn bị đi.

Nàng biết nàng sẽ gặp lại em."

Không."

Nàng nhíu mày, "Khỉ thật, có chuyện gì với nó vậy nhỉ?"

Thấy sự lo lắng của nàng, Jamie đoán chắc chắn Armida đã xảy ra chuyện, trong lòng khấp khởi vui mừng.

Khi về nhà, em quan sát kỹ xem có ai theo dõi mình.

Hoàn toàn không.

Những con chó săn đã đi mất.

Nghĩa là em được tự do?--------Mọi người hãy ủng hộ cho chúng mình qua: patreon.com/masochisbianThanks xoxo
 
Back
Top Bottom