Cái hôn chóng vánh kia bị bỏ qua một bên, Hoàng lại lần nữa lon ton theo Hải Duy về nhà anh cùng làm lân.
Cậu với 'Di nhỏ' vẫn đang dang dở, còn anh thì bắt đầu gắn những chi tiết rời vào cái khung giấy bồi chắc chắn.Hoàng nhìn say sưa đến nỗi quên cả đầu mèo trên tay, từ trên ghế phóng xuống ngồi sát rạt Duy để xem cho rõ.
Khung giấy bồi hoàn chỉnh, những vị trí hở ra cũng đã được tính toán cẩn thận để luồn dây vào mà không bị lộ quá nhiều.
"Đưa anh cái khung tre trên bàn với nào."
Duy lên tiếng, mắt vẫn chăm chú vào cái đầu lân.
"Nếu không thấy thì em nhìn vào bàn trong nhà giúp anh nhá, chẳng biết con bé kia có đem cất đi không nữa."
"Đây, em thấy rồi nè anh."
Cậu trai nhỏ tuổi hí hứng đưa thứ Hải Duy cần cho anh, rồi lại ngồi xổm xuống như ban đầu.
Hoàng không rõ cái khung vừa nãy là gì nhưng ngay sau khi anh lắp vào thì cậu liền hiểu ngay.
Mắt lân, mí mắt lân, hay là cái gì nhỉ?
Cậu biết công dụng của nó, còn tên gọi thì chịu."
Nè em nhìn đi."
Theo sau lời anh, khung tre tưởng như chẳng có xíu ích lợi nào lại nhúc nhích mấy cái.
Hoàng biết rồi, đó là lân đang chớp mắt, cái mà cậu hình dung ra được nhưng chẳng thể diễn tả.
Bởi vì chưa phủ vải lên mọi cử động vẫn còn rất thô sơ, nếu không phải từng xem múa lân thì cậu cũng khó mà hiểu nổi.Hải Duy cười tít cả mắt, hỏi: "Thấy hay không?"
"Dạ."
Hoàng gật đầu lia lịa, "Sao làm được vậy anh?"
"Chỗ này có dây nè, khi mà mình múa lân ấy thì phải chú ý linh hoạt cả việc lân chớp mắt hay vẫy vẫy cái tai nữa.
Nào Hoàng học tới đây thì tự dưng biết liền thôi."
Duy vừa nói vừa chỉ cho cậu xem: "Chưa gắn tai vào nên hơi khó để diễn tả cho em hiểu ha, chiều ra chỗ tập rồi anh chỉ cho."
"Cái đầu lân của đội mình cũng do anh làm hả?"
Vũ Hoàng tò mò hỏi."
Ừm, làm hồi lâu rồi nên không được đẹp mấy."
Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Nói là anh làm cũng không đúng, anh sửa lại từ cái cũ của chú Quy làm cho á.
Đội mình có hai con lân đúng không, đều sửa lại hết đó."
"Anh làm thêm để mở rộng quy mô hả anh?"
Hải Duy lắc đầu rồi lại gật đầu: "Ừm, kiếm thêm việc làm cho mấy đứa nhỏ nữa."
"Ai á anh?"
Cậu hỏi tiếp."
Thì tụi thằng Quang thằng Huy đó em bé."
Duy chép miệng: "Thêm mấy đứa nhỏ nhỏ khác nữa, em chưa gặp nên không biết thôi chứ đội lân tụi mình đông lắm đó."
"Em cứ tưởng có mấy anh thôi chứ..."
"Hè nên tụi nó về quê chơi hết rồi, chừng tuần sau là em thấy đủ mặt hết thôi."
"Dạ."
Vũ Hoàng lại tiếp tục chăm chú xem Hải Duy làm mà không hỏi thêm gì nữa.
Cậu cứ có cảm giác còn rất nhiều thứ anh chưa kể, nhất là khi nhắc đến 'tụi nhỏ' mà cậu còn chưa được gặp.
Hoàng hiểu vì sao anh không nói cho mình nghe, chính vì thế mà cậu cũng không tò mò những chuyện riêng của anh làm gì.
Cậu luôn là bé ngoan, người ta không nói thì chắc chắn không hỏi.Có lẽ bởi quá tập trung vào công việc nên hai anh em lỡ mất giờ hẹn đi tập, đến khi hớt hải chạy ra nhà văn hóa thì đã trễ hơn một tiếng rồi.
Vũ Hoàng nhìn quanh thì phát hiện có vài gương mặt mới lần đầu gặp gỡ, cậu ngoan ngoãn gật đầu chào các anh rồi lon ton nhích tới gần Hải Duy – người đang cười nói rôm rả với các đồng đội."
Nè mấy đứa, anh giới thiệu xíu."
Hải Duy tóm lấy nhóc lùn đang đứng sau lưng mình, hớn hở kéo ra khoe với các anh em mới đi du lịch về: "Cục cưng mới của anh, Hoàng – con trai chú Tinh đó."
"Ùi ui, nhỏ này mới thấy đợt trước mà đúng không?"
"Má, dòm y chang chú Tinh hồi trẻ luôn bây."
"Cha con người ta mà, nói cái gì ngộ."
"Rồi nhỏ này vô đây làm gì, gấu bông hả anh?"
Tiếng cười đùa chưa từng ngớt đi kể từ khi Hải Duy dứt lời.
Hoàng bị vây quanh bởi các anh lớn cũng hơi sợ, vô thức nép vào người anh hàng xóm thân quen nhất để lí nhí trả lời: "Dạ, em chào mọi người ạ.
Em tên Hoàng, 18 tuổi, mới chuyển tới hồi tháng trước ạ."
Lời giới thiệu quá mức 'sách giáo khoa' khiến cả đám thanh niên cười ầm lên.
Cuối cùng vẫn là Hải Duy ra tay giải vây cho Hoàng.
Anh xoa đầu cậu, vò rối mái tóc suôn mượt rồi cười nói: "Đừng ghẹo em nó, con nít dễ ngại lắm."
Quang cũng nhanh miệng chen vào: "Mấy cha nội này lớn tướng mà cứ thích ăn hiếp con nít quá, nó theo tập mấy nay rồi chứ bông biếc cái gì."
"Đâu?
Nhỏ này tập được cái gì rồi em?"
Vũ Hoàng lúng ta lúng túng trả lời: "Dạ... em đang tập trống."
Ông anh vừa hỏi lại cười khà khà, vỗ vai Hoàng một cái 'bộp' rõ đau: "Giỏi, còn lân thì sao?"
"Dạ..."
Hoàng ngập ngừng mãi không thành lời, vội vàng quay sang cầu cứu Hải Duy.Anh thấy thế cũng buồn cười, bước lên che chắn cho em bé của mình: "Thôi, em nó chưa học được bao nhiêu mà.
Giải tán chia nhóm ra tập trước đi, đừng có làm biếng."
Đại ca đã lên tiếng, đàn em không thể không nghe lời.
Đám thanh niên cợt nhả lại tản ra, ai làm việc nấy, thi thoảng vẫn liếc sang chỗ hai người kia rồi chụm đầu vào xì xào.
Có vẻ như chẳng ai có ý kiến gì với sự xuất hiện của Hoàng, cái làm họ chú ý chỉ là sự sự thiên vị quá rõ ràng từ Hải Duy.Còn Hoàng lúc này vẫn đứng sát bên cạnh anh hàng xóm, không dám rời đi xíu nào hết.
Không phải bởi những ánh mắt hình viên đạn đang hướng vào mình, mà bởi cậu có chuyện muốn xin xỏ anh.
Bàn tay trắng trẻo chọt nhẹ nơi eo Hải Duy, kèm theo giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Anh, để em thử bế anh được không?"
"Hả?"
Tưởng mình nghe nhầm, Duy bèn hỏi lại: "Giỡn hả bé?"
Hoàng lắc đầu: "Đâu, em nói thật mà.
Cho em thử nha?"
"Àaaa."
Hải Duy cố ý kéo dài, giọng cũng mang theo chút trêu chọc khó giấu.
Anh hất cằm, nhếch môi cười: "Năn nỉ anh đi."
"Dạ, năn nỉ anh."
Cún con ngoan ngoãn làm theo."
Nữa."
"Em năn nỉ anh Duy ạ."
"Tiếp."
"Em năn nỉ anh, rất rất rất năn nỉ anh!!"
Thiên Quang đứng một bên nhìn cả hai, chép miệng nói: "Em nhắm làm nổi không nhóc?
Ổng nặng lắm đó."
Minh Huy cũng được dịp hùa theo ngay: "Đúng đúng, không nổi đâu em ơi."
"Phải đó, cứ tập cái khác trước đi nhóc."
"Ừa ừa, đừng có mong phá đảo thế giới ảo nữa em."
"Em vẫn chưa làm chủ được sức mạnh của mình đâu nhóc."
Vũ Hoàng nghe hết đấy, nhưng cậu vẫn dõi mắt nhìn về phía Hải Duy, chờ anh đưa ra quyết định.
Cậu muốn thử, muốn xem sức mình đến đâu rồi tiếp tục phấn đấu.
Kể cả lát nữa có quê một cục đi chăng nữa thì cậu vẫn muốn thử!Trước đôi mắt cún con long lanh thì có là ai đi nữa cũng đều sẽ xiêu lòng thôi, huống chi là một kẻ đã thầm thương trộm nhớ cún biết bao ngày.
Hải Duy cũng chỉ ỡm ờ một lúc rồi cũng gật đầu, sẵn lòng cho Hoàng trải nghiệm một khóa khuân vác.
Anh hơi căng thẳng, hít thở sâu một lúc mới ra hiệu mình đã sẵn sàng."
Cẩn thận nha, anh sợ đau."
Anh làm ra vẻ sợ sệt.Hoàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Anh yên tâm, đảm bảo không đau chút nào."
Lời nghe thì bình thường nhưng với tư cách là những người đã lớn lên cùng Hải Duy, đội lân đều hiểu anh đang nói đến mấy thứ chẳng mấy trong sáng gì cho cam và họ thì đã quá quen với điều này rồi.
Thứ khiến họ bất ngờ là thằng nhóc công tử bột kia đối đáp trôi chảy đến khó tin, nếu không phải ở nhà văn hóa có khi họ đã cho rằng chúng nó sắp đưa nhau lên giường tới nơi.
Người nói chẳng rõ có ẩn ý gì không, còn người nghe thì... mắc cỡ gần chết!Trong lúc họ còn bận ngại dùm cặp đôi kia thì hai người đã đến bước bế bồng rồi.
Không hề bất ngờ, Hoàng chỉ vừa nhấc được người lên chứ không thể nào đi nổi dù chỉ một bước.
Nói là bế cho sang mồm, thực chất cậu chàng chỉ ôm chân anh rồi xốc lên.
Mà người được cậu "bế" lên cũng không dám nhúc nhích, bởi chỉ mới thở mạnh có một cái mà đã khiến cả hai cùng liêu xiêu suýt thì ngã chổng vó."
Đấy, bảo rồi."
Minh Huy khịt mũi: "Lì lợm."
"Ê ê ê coi chừng té kìa!"
"Trời ơi đại ca!"
Đám người vốn chỉ định ngồi ngoài xem trò vui giờ phải nhanh chân chạy tới ngăn chặn thảm họa.
Kẻ đỡ Hoàng, người thì dìu Duy đứng lên, dĩ nhiên cũng không quên cười cợt hai anh em này một trận ra trò.
Hải Duy còn đỡ, chứ Hoàng đã xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
Cậu liếc nhìn sang anh rồi lại cúi đầu, lí nhí nói gì đó mà anh cũng không nghe rõ.
"Không sao đâu, sang tập ở chành thấp trước đi nha em.
Nè, để ý xíu coi chừng bước hụt."
Thiên Quang vỗ vỗ vai cậu chàng: "Nhớ chú ý chút, té đau khóc không ai dỗ đâu nha."
"Dạ anh..."
Vũ Hoàng ngước lên nhìn theo Quang đang đỡ Duy cách đó không xa, chẳng hiểu thế nào mà cứ thấy khó chịu sao sao ấy.
Cậu không thể nói rõ được, cũng không thể tự giải thích được vì sao mình thấy bực.
Cậu chỉ biết mình không vui, rất là ghen tị với người có thể tay trong tay cùng anh.
Nhìn mà xem, người ta bế anh lên nhẹ tênh, bước đi từng bước vững chãi vô cùng.
Nào có giống như cậu...
Đáng ra mình nên ở nhà móc len tiếp mới đúng, sao cứ phải đua đòi ra đây nhỉ?
Hoàng thầm nghĩ.
"Ấu!"
Vì mải nhìn người khác nên Hoàng bước hụt, trở thành người đầu tiên tập một mình ở chành thấp mà vẫn ngã nhào.
Ngay từ giây phút hụt chân, cậu đã tưởng tượng được cơn đau khi tiếp đất sẽ như thế nào.
Nhưng may thay Hải Duy đã kịp chạy tới, anh đỡ lấy Hoàng, ôm cậu lăn kềnh ra tấm đệm ngay dưới chân chành cao chưa tới ba tấc.Anh em đội lân lần nữa cuống cuồng tụm lại, vẫn là để đỡ cả hai đứa vừa nãy mới ngã lăn quay.
Sau khi đã ổn định lại, họ không nhiều lời nữa làm gì, thống nhất đuổi thẳng hai người về.
"Biến về nhà dùm."
Mặt Thiên Quang đằng đằng sát khí, chỉ vào cái chân mới vừa gây họa: "Chân cẳng thế ai dám cho tập nữa, con nít con nôi."
Vũ Hoàng khúm núm thấy tội, luôn miệng xin lỗi: "Mọi người đừng nóng, đừng nóng mà.
Tại em, tại em chứ không phải anh Duy làm gì sai hết."
"Về đi em, bọn anh không còn sức chăm tụi bây nữa."
Minh Huy nhún vai: "Về ăn cơm đi là vừa, tối rồi."
"Ừa về nghỉ đi em."
"Anh Duy đem nó về đi anh."
"Rồi rồi..."
Vì không cãi lại được với cả chân cũng hơi đau nên Hải Duy đồng ý luôn.
Một tay anh túm lấy cổ áo Hoàng, kéo lê người đi trong ánh mắt đầu tán dương của anh em đội lân.
Cả hai dắt díu nhau ra về hệt như cách mới vừa nãy cả hai tới.
Vừa bước ra đến cổng, cậu chàng nhanh chóng nhận ra Duy có gì đó lạ lắm.
Mọi lần anh toàn chạy nhảy tí tởn như đứa con nít, hết trêu rồi trốn, ấy thế mà lúc này lại thì chỉ im lặng đi sau lưng cậu.
Hoàng ngoái đầu lại nhìn anh, nụ cười vẫn nguyên trên đôi môi đó, chỉ là không còn ồn ào nữa."
Anh sao vậy anh?"
Hoàng dừng lại chờ anh: "Chân đau hả?"
Hải Duy nhíu nhíu mày, với tay ôm eo cậu: "Anh đau."
"Xin lỗi anh, tại em lì quá thành ra—" Hoàng vỗ vỗ vai anh, cậu lo quá nên thành ra không để ý đến cái tay hư đang ôm mỗi lúc một chặt thêm: "Hay là em cõng anh về nha?"
Anh lắc đầu, từ chối ngay: "Em cõng gì nổi."
"Được mà, để em cõng nha."
Hoàng dùng chiêu cũ, sử dụng đôi mắt chó con đáng thương để anh mềm lòng: "Năn nỉ anh."
"Được rồi..."
Cuối cùng Hải Duy vẫn chiều theo ý của crush.
Anh lo lắng vô cùng nhưng nhìn đến người đã vào thế sẵn sàng thì không biết nên nói sao mới phải.
Anh chần chừ hồi lâu rồi cũng trèo lên lưng cậu, để Hoàng cõng về.Bế thì không nổi nhưng chẳng hiểu sao cõng lại trơn tru đến khó hiểu.
Hai tay Hoàng đỡ ngay mông Hải Duy, xốc nhẹ một cái để anh không trượt thẳng xuống đất.
Cậu lại lí nhí lên tiếng: "Đó anh coi đi, em cõng được mà."
"Ừ ừ, Hoàng giỏi quá chừng."
Anh cười khẽ, tay đặt trên vai cậu xoa xoa mấy cái: "Siêu giỏi luôn."
"Xin lỗi anh nha, tại em không để ý gì hết rồi còn làm anh đau chân nữa."
Bé ngoan lại buồn thiu, mặt mày cũng ủ rủ theo.Hải Duy bật cười thành tiếng, tay chuyển sang xoa má cậu: "Úi xời, có sao đâu em.
Chân đau xíu thôi chứ không ảnh hưởng gì hết, em bé đừng lo nha."
Dù anh nói vậy nhưng Hoàng vẫn thấy tội lỗi lắm.
Cậu chàng nói một hồi tự dưng thành sụt sịt sắp khóc tới nơi, thành ra người bị thương phải lên tiếng dỗ dành lần nữa."
Thôi mà, đừng khóc chứ em."
Hải Duy vừa nói nhéo má Hoàng, anh nhéo đến nghiện, mãi không chịu buông tay.
"Khóc là anh hun cho một phát đó."
"Xùy, anh cứ chọc em hoài đi nha."
Hoàng cho rằng anh lại bắt đầu đùa dai, bỏ ngoài tai lời 'đe dọa' kia để tiếp tục tự trách: "Tại em thiệt mà, nếu em chú ý hơn xíu đã không té rồi.
Mà vậy thì sao trúng anh được, anh cũng sẽ không bị đau chân luôn."
Bất chấp những tiếng lải nhải kéo dài không dứt từ miệng Hoàng, Duy chỉ nghiêng đầu hôn lên gò má cậu.
Giống như lúc trưa, chạm môi một cái rồi thôi, vừa đủ lưu lại cảm giác mềm mại cũng như thành công thắp lửa đốt nóng đầu óc cậu trai trẻ.Hoàng im thật, im thin thít không dám thở mạnh.
Mặt cậu nóng bừng, vành tai cũng đỏ như gấc.
Cậu không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm con đường đi phía trước.
Ngay cả bàn tay đang đỡ nơi mềm mại nào đó cũng như nóng lên, vô cùng ngượng ngùng nhưng tuyệt nhiên không dám lơ là, chỉ sợ lại lơi lỏng rồi làm anh té ngã lần nữa.Cậu im lặng thì thôi chứ Hải Duy không có chuyện ngoan ngoãn bỏ qua đâu.
Được nước lấn tới, anh hết xoa rồi lại nắn đôi gò má tròn tròn của Hoàng, chán chê rồi thì tới vò tóc cậu, không rảnh rỗi bất kỳ giây nào.May cho Hoàng là đoạn đường này không dài, đi một lát là về tới nhà.
Cậu cẩn thận thả Hải Duy xuống ngay trước cổng nhà anh, chẳng kịp nói gì mà vội vội vàng vàng muốn bỏ chạy.
Nhưng kế không thành, bởi anh đã nhanh tay tóm cậu lại.Anh nắm cổ tay Hoàng, bắt cậu phải quay lại nhìn mình.
Đối diện nhau một cách vô cùng bối rối, không chỉ mặt mà ngay cả nơi tiếp xúc cùng anh cũng dần nóng lên."
Sao, sao vậy anh?"
Vũ Hoàng lắp bắp hỏi, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Hải Duy.Anh hơi khuỵu chân, nghiêng đầu cố bắt cho bằng được ánh mắt dáo dác nhìn loạn xung quanh của cậu: "Nhìn em."
"Nhìn em làm gì?"
Hoàng dẫu môi, hỏi: "Em có gì lạ hả?"
"Có đó em."
Hải Duy cười cười, hai tay áp lên má cậu, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, anh chậm rãi hỏi ra điều bản thân thắc mắc từ trưa đến giờ: "Anh hôn vậy em thấy khó chịu hả?"
Hoàng sững sờ, bắt đầu lý giải ẩn ý trong lời nói của anh.
Tệ quá, cậu hoàn toàn không nghĩ được bất cứ gì.
Vậy nên cậu lắc đầu thay cho lời đáp, mi mắt cũng cụp xuống như chú chó vừa phạm lỗi sai."
Vậy em có thích không?"
Anh lại hỏi."
Em, em không biết."
Hoàng lí nhí trả lời.Đây là đáp án mà Hải Duy sớm đã dự đoán được.
Anh lỡ phóng lao thì chỉ có thể theo lao, không thể nào từ bỏ khi mới vừa bắt đầu được.
Anh kéo Vũ Hoàng lại, giảm bớt khoảng cách vốn chỉ chừng một cách tay giữa hai người.
Trong ánh mắt ngạc nhiên cũng như bối rối của cậu, anh cẩn thận vén tóc mái lòa xòa ra hai bên rồi lại đặt thêm một cái hôn nữa lên mặt cậu.
Lần này là ở trán, cũng hôn lâu hơn trước đây.
Hoàng lại cảm nhận được cảm giác mềm mại trên da mình, mềm, cực kỳ mềm.
Không vội vàng rời đi như trước, môi chạm vào da, thắp lên tia lửa nho nhỏ ở sâu thẳm trong lòng cậu.Hải Duy nhân lúc cậu còn ngơ ngác mà lại bồi thêm hai ba cái thơm má rõ kiêu, hôn chùn chụt như thể hít mèo vậy.
Anh cười tít cả mắt, buông tay giải thoát cho em trai hàng xóm rồi nhanh chóng bước vào cổng nhà.Trước khi cánh cổng đóng lại, anh vẫn kịp ló đầu ra lần nữa.
Nháy mắt đầy quyến rũ rồi lại nói bằng khẩu hình miệng: "Em bé ngủ ngon nha, moah~"