[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,629
- 0
- 0
[End] Cung Hỷ Phát Tài [Tình Trai]
Chương 20: Rối như tơ vò
Chương 20: Rối như tơ vò
Hải Duy ngáp ngắn ngáp dài.
Anh nằm ườn ra cái ghế dựa mềm mại màu hường mình vừa mua rồi lại ngẩn ngơ nhìn trời, không buồn để ý đến cái đầu lân đang dần thành hình được đặt chễm chệ trên bàn đá.Tin nhắn đêm qua anh gửi vẫn không có lời hồi đáp nào, chỉ đơn giản một dòng 'đã xem lúc 23:56' hiện lên ngay bên dưới.
Lúc sáng anh qua tìm cũng chẳng thấy người đâu, hỏi thì chú Tinh bảo Hoàng đi học từ sớm rồi.
Tính đến giờ là đã hơn mười tiếng anh chưa được nhìn thấy người thương, bao nhiêu năng lượng hừng hực của tuổi trẻ cũng bị rút sạch hết rồi.Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào mắt thanh niên sắp sửa chìm vào giấc ngủ, gọi anh tỉnh dậy khỏi những giấc mơ vừa chớm.
Rốt cuộc Hải Duy vẫn phải ngồi thẳng lưng tiếp tục tô lên từng lớp màu lên cái đầu lân mình nâng niu như con đẻ.
Màu sắc anh vẫn chưa chọn xong nhưng bồi trước một lớp nền nhạt màu thì vẫn ổn.
Hải Duy có thể suy vì tình thật đấy nhưng việc đã quyết thì phải vẫn phải làm, tiền mà, sao chê cho được với cả không có tiền thì làm sao đưa đón em yêu đi chơi được chứ.
Duy tự cổ vũ chính mình như thế rồi lại chìm đắm trong niềm hân hoan tiền về tay, hí hoáy làm việc hăng say.
Lao động là vinh quang, anh tận hưởng hào quang của công dân tốt đến tận khi trời đã về chiều mà cũng không hề hay biết.
Hôm nay Hải Duy ở nhà một mình nên lại hiện nguyên hình thành đứa kén ăn đúng như lời ba Hoàng từng kể.
Cơm nước chẳng buồn nấu (vì không biết) mà cũng không chịu động tay gọi đồ ăn về, chẳng phải anh không đói mà là quên mất và với cũng không có ai để nhắc nhở.
Hít sâu một hơi, anh chầm chậm đứng dậy vươn vai, uốn éo như con mèo lười vừa tỉnh dậy.
Còn chưa giãn gân cốt xong thì Hải Duy đã phải khựng lại, ngó nghiêng xung quanh đầy cảnh giác.
Trực giác của người học võ hơn chục năm nói cho anh biết hình như có ai đó đang nhìn mình, cảm giác rờn rợn cứ quanh quẩn mãi ngay sau lưng.Đúng thật như thế, quả nhiên bên kia hàng rào có một ánh nhìn chăm chú đang dán vào người Hải Duy.
Không ai khác mà lại chính là chú Tinh.
"Sao vậy chú?"
Hải Duy gãi gãi đầu, lúng ta lúng túng hỏi dò.Lúc này chú Tinh lại hắng giọng, khóe môi hơi nhếch lên: "Con hay đi chơi với thằng Hoàng mà đúng không?"
"Dạ, có sao không chú?"
Ngoài mặt bình tĩnh như trong lòng anh boy phố đã sớm nổi bão, không lẽ chú phát hiện ra gì rồi sao..."
Thằng Hoàng hình như có ghệ rồi Duy ơi."
Đoàng!
Sét đánh giữa trời quang trong tâm trí boy phố còn đang trong giai đoạn đơn phương.
"Chú thấy nghi nghi bữa giờ rồi, mà hôm qua nó còn tâm sự với chú nữa nên chắc cú luôn con ơi."
Chú Tinh cười tươi rói cứ hệt như mặt trời ban trưa, khiến da Hải Duy dường như sạm đi nhiều chút: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, mới lớn tí mà đã biết yêu đương rồi chẳng như chú với ba mày hồi xưa mãi mới cua được vợ."
Đoàng!
Đoàng!
Liên tiếp cả chục tia sét giáng vào trái tim đơn phương của Duy như thể anh đang 'độ kiếp' chuẩn bị 'phi thăng'.
Vị lão bằng hữu trước mặt nói gì thế này, dường như anh không đủ đạo hạnh để thấu hiểu hết được thâm ý trong đó.Hải Duy đứng chết trân nghe chú Tinh kể linh ta linh tinh mãi mà không vào đầu chữ nào.
Tai ù đi, ngay cả tầm nhìn trước mắt cũng như tối sầm lại, còn bụng thì quặn thắt từng hồi.
Bấy giờ Duy mới nhớ ra mình chưa ăn gì.
Vậy nên anh tiện thể đổ lỗi cho việc tay chân lạnh run là bởi vì đói, hoàn toàn không có tí tẹo liên quan nào đến việc tình còn chưa tỏ đã tan."
Con không biết."
Hải Duy ỉu xìu như cọng bún thiu, dẫu môi đáp lời: "Ẻm không kể gì với con hết."
"Ủa nó không kể hả con?"
"Dạ không."
Duy lắc lắc đầu, nhìn sang cái điện thoại với không một tin nhắn nào từ Hoàng Hớn Hở rồi nói tiếp: "Con vô tắm rồi ra tiệm nha chú, có gì chú ngó qua nhà giúp con, xíu nữa nhỏ An về liền hà."
Chú Tinh xua tay: "Rồi rồi, để chú coi chừng dùm cho.
Chạy xe cẩn thận nghen con, mấy nay báo đài hay đưa tin kẹt xe đồ đó."
"Dạ, con lớn rồi mà, không có bốc đầu nữa đâu."
"Ừa đấy, phải chững chạc mới nhanh kiếm vợ được chứ."
"Thôi chú ơi, con còn nhỏ xíu mà."
"Nhỏ nhắn gì đâu bây, lớn tướng hết rồi còn gì.
Nói chứ tranh thủ đi sớm cho kịp giờ đi con."
"Dạ."
Sự thật là anh boy phố chẳng đi đâu ra tiệm hàng cả, anh chỉ suy quá không muốn nói chuyện với ai nữa thôi.
Hải Duy lại mở messenger ra ngắm nghía, người ta online ba tiếng trước thế mà cũng không có lấy một tin nhắn cho anh.Hổng lẽ...
Hoàng có người ẻm thích thật rồi sao?Hải Duy không muốn viễn cảnh đó xảy ra chút nào.
Nếu như Hoàng vẫn đang độc thân thì anh vẫn có thể mặt dày mày dạn sấn đến tán tỉnh, nhưng nếu cậu chàng có người yêu thì sao đây?
Đừng nói mấy chuyện ôm hôn xa vời, ngay cả nắm tay cũng không thể làm được.
Hơn nữa nếu người ta thẳng tưng rồi thì liệu có kỳ thị gì anh không ha...Anh càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt.
Mọi giả thuyết anh đặt ra đều kéo mối tình đơn phương về kết cục bi thảm, không có lấy một con đường viên mãn cho anh và Hoàng.
Cơn đau quặn bụng kéo Hải Duy về thực tại, nơi mà anh vẫn chưa có bất kỳ lời tỏ tình nào dành cho người mình thầm thương.
"Hai đâu rồi, đang làm gì zọ?
Em đem bánh về nà!"
Tiếng đứa em gái vang bên tai khiến Duy giật thót người.
Anh bịt tai lại, nhíu mày vô cùng khó chịu: "Anh không ăn bánh đâu, con gái con đứa gì mà ồn còn hơn cái chợ."
"Vậy hai ăn gì?"
Hải An tròn mắt hỏi, thừa biết anh hai chắc chắn không thể tự thân nấu nướng gì ra trò.Hải Duy không thèm suy nghĩ, nói luôn đáp án: "Cháo nấm."
"Không!"
Hải An từ chối vô cùng dứt khoát, không cố gắng làm thứ mà mình không biết: "Em bó tay rồi đấy, thà luộc rau luộc trứng em còn làm được chứ khó vậy sao nấu."
"Anh muốn ăn cháo nấm."
Duy vẫn kiên quyết với lựa chọn ban đầu: "Nhiều nấm, cháo nấu loãng, thêm xíu ruốc nấm nữa."
"Giỏi thì kêu anh Hoàng nấu đi chứ ở đó mà sai sử em."
Hải An dậm chân hờn dỗi: "Em nấu cơm còn không xong sao hai cứ làm khó em miết."
Đúng rồi, cậu hàng xóm của anh lúc nào cũng giỏi giang hết.
Đừng nói mấy việc nữ công gia chánh như may vá hay làm đồ thủ công, Hoàng nấu cơm cũng ngon hết sảy con bà bảy luôn.
Hải Duy vẫn nhớ mấy lần mình sang nhà cậu ăn chực, một hơi hốc liền ba chén đầy, cái tật kén ăn cũng được chữa khỏi luôn rồi còn đâu.
Nhưng ăn chực là một chuyện, còn đòi người ta nấu cho mình lại là chuyện khác.
Mấy lời chú Tinh nói vẫn văng vẳng bên tai anh, vọng qua vọng lại như thể đang nghe đài hát vậy.
Người ta có ghệ rồi thì nấu cho ghệ ăn chứ mắc gì cơm bưng nước rót cho người dưng như mình ha...
Hải Duy tự nghĩ rồi tự suy sụp, dọn dẹp xong đồ nghề trên bàn thì cũng không nói gì nữa mà ôm đồ đi tắm luôn.
Buổi hòa nhạc trong nhà tắm kéo dài hơn nửa tiếng với đầy những siêu phẩm thất tình đã kết thúc, anh mang cái đầu rũ rượi ướt nước ra ngồi trước quạt chờ nó khô thay vì hỏi mượn máy sấy của nhỏ em.
Anh ngồi cũng không yên, cứ tắt rồi lại mở màn hình điện thoại mong chờ phép màu xảy ra.
Chẳng cần cháo nấm hồi sức gì hết, giờ Hoàng mà nhắn cho anh một tin thôi là anh có thể lộn nhào mười vòng quanh nhà ngay, thật đấy.Trùng hợp làm sao khi lần thứ 32 anh mở điện thoại ra xem, một tin nhắn mới từ lũ bạn cũ hiện ra.
Nội dung đơn giản chỉ có địa điểm và giờ hẹn, vừa đủ để boy phố buồn tình như Hải Duy hiểu ngay mục đích của cuộc hẹn này.
Anh lau vội tóc để không còn giọt nước nào nhỏ xuống nữa, nhanh chóng khoác lên mình bộ đồ chất chơi nhất rồi dắt con chiến mã ra sân."
Hai đi chơi qua đêm luôn hay sao?"
Hải An hỏi với theo: "Nhớ nói với má đó, coi chừng má la chết."
Anh xua xua tay: "Lát anh về, còn trẻ trung gì đâu mà quẩy xuyên đêm."
Hải Duy vừa chọc nhỏ em gái vừa đóng cổng lại, lúc ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc xe lù lù chạy tới.
Xe dừng ngay trước cổng nhà Vũ Hoàng và cậu cũng vừa hay bước xuống xe trong sự ngạc nhiên của anh, còn người cầm lái thì là một cô gái tầm tuổi cậu chàng.
Sáu mắt nhìn nhau, cuối cùng là cô gái nhỏ kia khẽ gật đầu chào Hải Duy rồi phóng xe đi mất để lại hiện trường khó xử với hai thanh niên im lìm như thóc."
Anh đi đ—" Hoàng còn chưa hỏi xong thì con xe ngầu lòi của anh đã rồ ga đi mất.
Hải Duy đi quá vội nên không nghe thấy tiếng Hoàng hỏi mình, bên tai anh ngoài tiếng gió đêm thì chẳng còn gì khác nữa.
Chút buồn rầu từ chiều giờ đã biến thành tức giận, được một lúc lại chuyển sang ấm ức.
Anh chẳng kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân, nhất là khi nhìn thấy bóng dáng người con gái khác đi bên cạnh crush của mình.
Từ ngày tên trai quê đó lên Sài Gòn đến nay thì người đưa đón cậu luôn là anh, luôn luôn là thằng Duy này.
Thế mà Hoàng vẫn nhìn đến người khác, còn hẹn hò với người nào đó không phải là anh.
Hải Duy ghen tị lắm, ghen đến mức mà nước mắt sắp trào ra luôn rồi này.Chẳng lẽ anh chỉ thua vì cái giới tính thôi sao, thua từ lúc bắt đầu cơ à?
Không chấp nhận được!Gạt bớt đi nỗi niềm đau đớn như thất tình sang một bên, boy phố nhanh chóng sa vào tiệc tùng cùng bạn bè.
Hồi còn đi học, Duy đã sớm tham gia mấy nhóm nhảy đường phố trong khu vực này rồi.
Anh sống lành mạnh không rượu bia, bạn bè anh cũng thế, tụ tập mà chỉ mang mỗi nước ngọt với sữa tươi cùng ít bánh ăn kiêng.
Cả đám đầu xanh đầu đỏ trông vô cùng tệ nạn tụ tập ở một góc nhỏ nơi công viên, đứa mang đàn đứa mang loa, hết ca hát rồi bật nhạc xập xình nhảy nhót cùng nhau.
Ồn ào nhưng lại vui vẻ.
Có lẽ chỉ trong thời khắc này anh mới không nghĩ đến Hoàng, ngừng nghĩ về những tình cảm đang lớn dần trong tim mình."
Uầy, bọn em về nha."
"Anh Duy nhớ đi cẩn thận đó, đừng có phóng nhanh nha anh."
"Bye bye anh Duy ạ!"
Hải Duy cười cười, xua tay: "Mấy đứa cũng đi cẩn thận đó."
Gặp nhau rồi thật khó lìa xa nhưng cuối cùng nhóm nhảy vẫn phải giải tán sau những tràn dài góp ý của bác bảo vệ.
Anh em bịn rịn chia xa, món quà kỉ niệm lại là những hộp sữa tươi còn chưa uống hết.
Tiễn từng đứa em ra về xong xuôi, Hải Duy cũng ngả lưng ra ghế đá nhìn đèn đường chớp tắt.
Anh chưa muốn về, cực kỳ không muốn về.
Cứ nghĩ tới cái cảnh Hoàng lại đang đò đưa cùng cô gái nào đó là anh lại suy ơi là suy.
Gói thuốc lá được đứa bạn dúi cho vẫn đang nằm trong túi áo Hải Duy.
Anh chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định rút ra một điếu.
Đứa bạn kia còn tâm lý đến mức đưa kèm cả bật lửa bởi nó thừa biết anh chẳng khi nào mang theo mấy thứ này.
Tạch, tiếng bật lửa vang lên kèm theo ánh sáng vàng cam nóng rực nơi đầu ngón tay.
Nó cứ cháy rực ở đó rồi tắt ngúm bởi cơn gió đêm muộn, hoàn toàn chẳng có cơ hội chạm vào đầu thuốc.
Điếu thuốc trên môi đã bị cắn đến bẹp dí, lại một tiếng thở dài thườn thượt, Hải Duy vẫn ngồi yên đó, thả hồn thơ thẩn nhìn trời đêm đầy sao lấp lánh.Leng keng, leng keng.
Âm thanh của chuông xe đạp kêu lên phá tan không gian yên tĩnh nơi công viên không một bóng người.
Dù đã cau mày khó chịu nhưng Hải Duy vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một lần.Leng keng.
Leng keng, leng keng.Leng keng, leng keng, leng keng.Anh càng cố làm lơ thì nó lại càng ồn ào thêm.
Rốt cuộc thì Hải Duy vẫn phải đứng dậy xem thử đứa láo toét nào đang cố kiếm chuyện với mình.
Ấy thế mà trước mặt anh không phải ai khác mà chính là Vũ Hoàng, người đang khiến anh phiền lòng vô cùng.
Cậu đang ngồi chễm chệ trên con xe đạp nữ đằm thắm mà anh chắc chắn là mượn từ nhỏ em mình.
"Giờ anh mới chịu nhìn đó hả?"
Hoàng nhìn anh chằm chằm, tầm mắt vừa hay dừng lại nơi điếu thuốc lá anh đang cố giấu đi.
Đôi mày nhíu chặt, sự bực bội hiện rõ đến mức chẳng thể nào giấu được.
Cậu mím môi chờ đợi anh lên tiếng trước nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió đêm xào xạc trên những tán lá.
"Anh hút thuốc à?"