Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em Yêu Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,366
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
277024584-256-k739555.jpg

Em Yêu Người
Tác giả: Quadautayvietquoc
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Tình trai Công-vương gia dịu dàng, thâm tình x thụ-hoàng đế bên ngoài cường, bên trong mít ướt dính người.

Có tình tiết sinh tử văn(Lần đầu viết stv nên nếu có tả cảnh sinh nở của thụ không vừa ý thì thông cảm và góp ý cho t nhé).

Này là huấn đó cả nhà ơi, nhưng mà hong phải lúc nào cũng đánh phạt đâu.

Lâu lâu hứng lên mình mới làm vài chương có huấn, chứ đánh hoài ai chịu nổi.

Cp chính: Ngô Ảnh Quân x Vân Du Linh.

Cp phụ: Vân Bích Ly x Tam Đại(sẽ có truyện riêng nữa, nhma chắc là tui sẽ viết ngắn thui chứ không dài đâu.

Tại tui lười).

-----//-----
Truyện của mình k độc sủng bên nào hết!

Nếu muốn tìm thụ chiều công hay công chiều thụ thì truyện mình có thể đáp ứng được.

Còn nếu muốn tìm độc sủng một bên, công/thụ quỵ luỵ nhưng "người kia không đáp lại" thì ở đây k có.

Chúc các bạn giải trí vui vẻ🌷 Tags: blhuanvanhvsinhtuvanspspanktìnhtrai​
 
Em Yêu Người
Giới thiệu.


Cảnh báo trước đây là bộ truyện đầu tay của mình, vì vậy mình không đủ chuyên nghiệp để viết một bộ truyện thật dài hay đầu tư thật hoành tráng về mặt nội dung.

Truyện của mình chỉ đọc để giải trí.

Vì đọc để giải trí là chính nên nếu mọi người không vui vẻ mà đọc thì cũng đừng vào đây chê bất kỳ nhân vật nào hay cốt truyện của mình.Nếu đọc đến đây mà mọi người vẫn muốn tiếp tục nhảy hố thì xin chào mọi người đã đến với mái nhà nhỏ của mình nơi những câu chuyện tình trai được bắt đầu.
 
Em Yêu Người
Chương 1:Vân Du Linh


Vân Du Linh-hoàng đế đời thứ 9 của triều nhà Vân.

Cậu một thân khoác long bào, trên nghìn người nhưng lại dưới một người.

Hẳn ai cũng thắc mắc?

Mẫu thân cậu mất năm cậu vừa tròn 3 tuổi, cái tuổi còn bập bẹ chưa biết gì.

Còn tiên đế-cha cậu lúc còn sống yêu thương cậu biết là bao nhiêu thì cậu dưới cơ ai chứ?

Còn ai ở chốn triều đình này ngoài Ngô Ảnh Quân-thừa tướng kiêm người tình nghiêm khắc của cậu nữa.

Hôm nay sau khi thức dậy ở phủ thừa tướng, Du Linh đã thấy dáng người quen thuộc ngồi thong thả trên ghế vừa đọc sách vừa nhấp trà.

Du Linh cứ tưởng mình đang mơ, cậu vội vàng dụi mắt để xác nhận, nhưng khi nhìn lại vẫn chính là người đó.

Người ấy đã về rồi!

Du Linh mừng huýnh cả lên, vốn muốn nhào vào lòng anh đòi hôn thì người kia đã lên tiếng trước: "A?

Hoá ra là hoàng đế bệ hạ Vân Du Linh đây sao?

Hôm nay hoàng đế sao lại đại giá ở phủ thừa tướng của ta rồi lại lén lút ngủ ở đây vào đêm khuya thế này?"

Du Linh cứ nghĩ phải mất một thời gian dài Ảnh Quân mới trở về vì tuần trước anh đã xuất cung đến nơi dịch bệnh đang bùng phát để quan sát tình hình hiện tại của người dân nơi đó, có thể sẽ tá túc ở quán trọ một thời gian.

Chả lẽ hôm qua Quân về rồi à?

Quân đã biết hết rồi sao?

"Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy hoàng thượng?

Ta nói sai gì sao?"

Ảnh Quân đặt sách xuống bàn.

Du Linh nhìn anh lắp ba lắp bắp: "Em..em."

Ảnh Quân híp mắt: "À, thế hoá ra ý người là thần có mắt như mù vu oan giá hoạ cho người đúng không?"

"Không phải mà, em...em đúng là đã ngủ ở đây.

Tuần trước người không báo với em tiếng nào đã đột ngột xuất cung, vì em nhớ người nên mới như vậy."

Du Linh mím môi bày tỏ.

Uất ức như thế nói ra tiếng lòng, mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua chín.

Ảnh Quân thích thú cái dáng vẻ này của Du Linh lắm, anh cười nhạt: "Thế bây giờ nên phạt như nào đây?

Ta có dạy em được phép ngủ ở phủ thừa tướng khi không có ta ở đây sao hửm?"

Cậu biết bây giờ Ảnh Quân đang rất tức giận...nhưng chẳng phải cậu chỉ ngủ lại một đêm thôi sao?

"Thế nào?

Oan à?

Hay nghĩ ta buộc tội em quá đáng?"

Người ngồi trên ghế vẫn tiếp tục hỏi dồn.

"Em...em không có, là vì em nhớ người mà, hức..người đi mà không nói với em tiếng nào cả, nên em mới... lỡ phạm phải luật cấm mà trộm đồ của người.

Thật sự em không cố ý đâu.

Chỉ là...em nhớ người quá thôi.

Em biết bây giờ ở Tây Bắc đang có bệnh lạ bùng phát nhưng em đã điều động một lượng thái y ở Đông Bắc lẫn triều đình tổng khoảng hơn trăm người rồi mà?

Người vì sao không nói gì đi mất một tuần như vậy, em...oa."

Anh đương nhiên biết cậu là một vị vua anh minh, hết lòng vì dân vì nước.

Nhưng thân là thừa tướng nếu anh chỉ ở mãi trong phủ không ra ngoài xem tình hình dân chúng ra sao thì cái danh thừa tướng Ngô Ảnh Quân này khác gì bình phong.

Anh biết anh đi như thế là quá đột ngột.

Nhưng nếu không nhờ vậy thì làm sao anh biết được trong đội thái y mà cậu cử đi có một số người đã nổi lòng tham, cấu kết với bọn quan lại bất chính ở Tây Bắc để đổi trắng thay đen, nói những lời mưu phạm hoàng thượng của một nước đây chứ.

Chúng đã đầu độc vào tâm trí của người dân nơi đó rằng cậu là một tên hôn quân mê tửu sắc quên dân.

Vừa hay anh đến kịp lúc, lệnh vừa ban ra, lập tức thi hành giam giữ những quan lại tham ô lẫn đám thái y đánh mất đạo đức hành nghề vào ngục giam đợi xét xử.

Sau khi mọi chuyện êm xuôi anh cũng đã tự tay đi xem những quan y còn lại chăm sóc bệnh nhân như thế nào, tiến triển đến đâu rồi mới quất ngựa trở về.

Nhưng vừa về đến nơi đã thấy cậu cuộn tròn trong tủ đồ như mèo con ngủ say.

Xung quanh là y phục của anh, thân hình lọt thỏm giữa đống y phục mềm mại như một bé cún con thiếu hơi mẹ.

Ảnh Quân cẩn thận bế Du Linh đặt xuống giường.

Anh quạt cho cậu ngủ rồi mới thay y phục, xốc chăn lên ôm Du Linh vào lòng.

Nhưng chuyện đêm qua là chuyện của đêm qua, còn bây giờ có tội thì phải chịu phạt!

Ảnh Quân đi đến bên giường xốc nách Du Linh lên, chậm rãi xoa lưng cho cậu rồi mới giải thích: "Du Linh này, không phải ta không cho em ngủ ở phủ của ta.

Nhưng đêm khuya khoắt như thế, lại không có ta ở phủ.

Em một mình lén lút chui vào tủ ta ngủ say mà chẳng có một chút đề phòng.

Nhỡ đâu nếu ai thấy thì sẽ bất lợi cho em, huống chi...em ngủ trong tủ cả đêm như vậy sẽ không tốt cho thân thể, tứ chi lại nhức mỏi.

Thử hỏi nếu ta không về kịp thì em định sẽ co người trong đó làm tổ đến trưa hay sao?"

Biết anh lo cho mình như thế Du Linh được nước khóc càng ngày càng to: "Hức, em biết người lo cho em nhưng mà xin người...lần sau nếu có đi đâu hãy nói với em một tiếng có được không?

Em sẽ lo cho người lắm hức.."

Du Linh khóc lớn đến nỗi mặt mũi đều đỏ hồng.

Dù anh có cứng rắn đến đâu, trong lòng cũng có chút xót xa: "Ta hứa, không khóc nữa.

Ngoan."

Từng chút từng chút dỗ dành người trong lòng.

Ảnh Quân hôn lên khoé mắt ướt nước, thơm lên gò má đỏ hây hây sau đó chuyển sang đôi môi đang vểnh lên kia, âu yếm đến khi nhịp thở cậu ổn định mới hỏi tội: "Bây giờ chịu phạt được chưa?

Tự tiện vào phòng của ta 20 roi, tổn thương thân thể bản thân, nếu ta không về kịp thì xương khớp của em co quắp luôn rồi.

Cái này tính 30 roi, tổng cộng là 50 roi mây.

Như nào?

Em muốn giảm hay tăng hay đổi hình phạt?"

Hỏi thế thôi chứ anh biết cậu nào dám kì kèo hay ra giá gì, bé con của anh ngoan lắm.

Biết sai thì sẽ chịu phạt: "Hức em chịu được...người cứ đánh đi ạ."

"Nằm xuống, ngực vắt ngang qua đùi ta tự ổn định tư thế.

Em biết khi đánh luật như thế nào mà đúng không?

Không né, xoa hay dùng tay che đỡ.

Đánh bao nhiêu đếm bấy nhiêu, cho đến khi đủ thì ta sẽ tự dừng.

Còn nếu sai phạm thì đánh lại từ đầu nhưng gấp đôi số roi, hiểu chưa?"

"Vâng."

Mười roi đầu vang lên Du Linh vẫn đếm đều đều, nhưng đến roi thứ ba mươi, dường như tay chân đều không tự chủ được mà run rẩy, nước mắt ứa ra thấm vào tà áo của Ảnh Quân.

Chát.

"Hức...hưm ba,ba mươi lăm,chủ nhân ơi đau quá..em đau quá."

Chát chát chát.

"Á...ba mươi, ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi...t-tám...hức."

Ảnh Quân dừng tay, nhìn cậu khóc như thế anh nào đành lòng xuống tay tiếp đây.

Không phải người của mình thì mình không biết xót, đằng này Du Linh cũng chẳng phạm lỗi gì nặng, cậu chỉ là quá nhớ anh thôi.

Ảnh Quân đặt roi sang một bên, anh xốc nách Du Linh lên ôm vào lòng.

Từng chiếc hôn nhẹ rơi trên mặt Du Linh, Ảnh Quân nâng mặt cậu trong tay: "Hứa với ta lần sau không được tuỳ tiện như thế nữa, biết chưa?"

Cảm nhận được sự tha thứ từ người yêu Du Linh cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Cậu sụt sịt trả lời: "Vâng ạ, em đáng phạt.

Người không cần..không cần phải vỗ về em đâu.

Em biết em không nên tự làm hư thân thể mình, cũng không nên tuỳ tiện trốn vào phủ của người.

Vì điều đó sẽ gây bất lợi cho em và cho cả người nữa.

Nhưng em chỉ là quá nhớ người mà thôi.

Người... hứa với em đừng bỏ đi mà chẳng nói một lời nào như thế được không?

Em nhớ người lắm, chủ nhân của em, Quân ơi, nhớ người lắm..."

Giọng cậu nhỏ dần trong vòng tay anh.

Chắc hẳn vì mệt quá nên đã thiếp đi rồi.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Du Linh, bàn tay quen thuộc bôi thuốc mỡ lên vết sưng trên mông cậu.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ, Ảnh Quân ôm cậu vào lòng: "Ta hứa với em sẽ chẳng bao giờ rời xa em như thế nữa.

Là ta sai khi khiến em lo lắng, đáng lẽ ta nên báo với em trước khi rời đi, nhưng với tình hình dịch bệnh căng thẳng như thế... ta đã không có thời gian để nói với em một tiếng.

Ta xin lỗi, ngủ ngoan."

------/////------
Lần đầu tiên tui viết theo văn phong cổ đại á.

Nên có gì sai sót mong mọi người góp ý nha, ủng hộ tui bằng 1 vote và bình luận nhiều nhiều là tui vui rồi.
 
Em Yêu Người
Chương 2:Ái dục triền miên


Trưa hôm sau Du Linh thức dậy lại chẳng thấy người đâu.

Du Linh cứ ngỡ vì nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác, nhưng cái đau ê ẩm từ hai cánh mông truyền lại đã khẳng định rằng mọi thứ là sự thật.

Du Linh ngồi thơ thẩn trên giường, miệng mũi méo xệch đi vì ấm ức: "Quân ơi, người đâu rồi?

Sao vừa đánh xong lại trốn em đi đâu mất thế?"

Đúng lúc anh bưng cháo vào thì thấy một cục bông nhỏ cả người quấn chăn tu tu khóc.

Ảnh Quân cứ tưởng cậu bị đau ở đâu nên đặt vội bát cháo xuống bàn: "Du Linh?

Ta ở đây, em sao thế?

Bị đau ở mông sao?"

Du Linh giả vờ tủi thân: "Dạ đau.

Người đánh em đau lắm, đánh đau lại còn trốn em đi đâu mất, em cứ tưởng người bỏ em đi nữa rồi."

Nghe cậu mách tội mình, Ảnh Quân chỉ biết phì cười.

Bậc đế vương như cậu mà lại sợ một tên thừa tướng nhỏ như anh biến mất sao?

"Hôm nay ta nổi hứng muốn nấu cho em bát cháo, nhưng vào lại thấy em cuộn chăn ngồi khóc.

Chắc là Du Linh không muốn nếm thử ha?"

Ảnh Quân nổi lên ý xấu, muốn trêu chọc bé rồng này một chút.Nghe anh nói vậy cậu giật mình từ trong ngực Ảnh Quân ló đầu ra, Du Linh như không tin mà đảo mắt tìm kiếm.

Khi thấy bát cháo thịt bằm được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường thì bụng cũng đúng lúc réo lên.

Ảnh Quân nấu cháo cho cậu, ngài ấy tự tay nấu cháo cho cậu kìa!Tâm trí Du Linh bây giờ lơ lửng trên như ở trên mây.

Cậu cũng chẳng buồn khóc nữa, Du Linh tự giác bê bát trong tay.

Cậu ngẩng đầu hỏi: "Quân ơi, người tự tay nấu cho em thật hả?"

Đường đường là tướng quân chinh chiến sa trường, từ bé đến lớn ngài ấy được cha mẹ yêu chiều như nào đương nhiên Du Linh biết rõ.

Nếu bàn tay không phải cầm cung thì cũng là cầm kiếm, ai lại mò xuống bếp nấu cháo bao giờ?Ảnh Quân nghe cậu hỏi thế thì phì cười, anh búng trán Du Linh: "Thế em chê ta nấu dở chả nhét kẽ răng à?"

"Không có, em không có mà.

Chỉ là em vui lắm..đây là lần đầu người nấu cháo cho em đó!

Lại còn rất ngon.

Lần sau nếu có thể..có thể ngày nào cũng nấu cho em được không?"

"Được.

Chỉ sợ cái bụng nhỏ của em ăn đến phát ngán thôi"."

Không có đâu, người nấu thì món gì cũng ngon hết"."

Ừ, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."

Dỗ cậu ăn cháo xong thì cũng đến lượt bản thân phải bồi bổ rồi.

Cả tuần nay chả ăn được bữa nào tử tế, dương vật dưới lớp áo nhịn không nổi mà cương cứng hết cả lên rồi.

Ảnh Quân cởi bỏ từng lớp y sam trên người Du Linh, để lộ ra hai đầu ti nhỏ hồng nhạt.

Anh khẽ vân vê cho đến khi nó cương cứng như hai hạt đậu đỏ, sau đó chuyển hướng hôn dọc xuống phần bụng của Du Linh."

Ưm, ngứa.

Cho em..."

"Hửm?

Cho em cái gì?

Nói rõ lên cho chủ nhân nghe nào?"

Bị trêu chọc khiến vành tai Du Linh ửng đỏ, cậu hứng tình rên rỉ: "Cho em cây gậy của người, đút vào lỗ dâm của em.

Em...em ngứa."

Du Linh đã van nài như thế thì anh phải chiều lòng cậu chứ.

Ảnh Quân ôm cậu đặt lên đùi mình, giọng nói có chút khàn đi vì ảnh hưởng từ cơn động tình: "Tự nhún đi, cho ta xem bộ dáng dâm đãng của hoàng thượng nào?"

Cậu chậm rãi lần mò xuống giữa hai chân Ảnh Quân, cầm lấy dương vật to lớn đầy gân guốc nhắm thẳng nơi kín đáo ấy đâm vào, không có bôi trơn nên cảm giác đau đớn làm cậu phải thét lên: "Xin người, Du Linh không nhún được, người giúp em với ạ."

"Không được, hôm nay em thế mà dám kháng lệnh ta?"

Ảnh Quân nhướng mày làm bộ không hài lòng."

Xin lỗi, em..em."

Vậy là ai đó đành tự lực cánh sinh ngồi lên người anh chầm chậm nhún xuống.

Cho đến khi vách thịt trơn trượt tiết ra chất nhầy thì cử động mới dễ hơn một chút.

Ảnh Quân cười: "Là em câu dẫn, bé rồng dâm."

Từng cú thúc giáng trời cứ thế đâm rút càng ngày càng sâu, tốc độ ra vào vì vậy mà tăng dần: "A bắn, em bắn!"

Anh vươn tay chặn lại lỗ niệu đạo của cậu, môi cắn nhẹ lên dái tai Du Linh: "Nô lệ được bắn trước chủ nhân sao?"

Phía dưới nghẹn đến đỏ bừng, cậu thét lớn cầu xin sự tha thứ: "A, em muốn bắn, chủ nhân ơi, xin người cho em bắn, hức...khó chịu quá."

"Được, muốn bắn thì phải chờ chủ nhân cùng bắn, quy củ có cho nô lệ bắn trước chủ nhân sao?"

Ảnh Quân chà xát qua lại trên đỉnh dương vật của Du Linh."

A ha..xin lỗi, em xin lỗi.

Là em không hiểu quy củ, thỉnh chủ nhân..mau á m..au bắn."

Ái dục triền miên, hai cơ thể cứ thế cuốn quýt lấy nhau.

Đến khi chim nhỏ của Du Linh đã nghẹn đến mức chuyển sang sắc tím, anh mới gầm nhẹ phóng thích vào trong cậu.

Du Linh mệt mỏi ngã nhào vào lòng ái nhân.

Ảnh Quân vuốt ve hai bên tóc mai cậu thì thầm: "Mệt thì ngủ đi."
 
Em Yêu Người
Chương 3:Nhịn ăn


"Tỉnh rồi sao?".

Ảnh Quân nằm nghiêng, một tay gối đầu, tay kia xoa lưng Du Linh."

Dạ".

Du Linh mắt nhắm mắt mở trả lời.Vừa tỉnh cậu liền vùi đầu vào hõm vai anh làm đà điểu: "Hôm nay em mệt, ta đã dặn Tam Đại tổng quản một hôm không thượng triều.

Vốn định cùng em xuất ngoại một hôm nhưng chắc là không được rồi".

Du Linh ngẩng mặt nhìn anh: "Tại sao lại không ạ?

Hôm nay được nghỉ một ngày, hiếm lắm mới có thể cùng người vui chơi bên ngoài, người bận việc gì sao?

Em có thể giúp người xong sớm để đi chơi mà?".Vừa hỏi xong đã thấy mặt anh âm âm u u, nháy mắt đã đen như đít nồi: "Em còn tâm trạng để đi chơi?Thế vì sao không chịu dùng bữa nghiêm túc cả một tuần liền?

Nếu không phải ta thấy em uể oải mà hỏi Tam Đại tổng quản thì em định về sau mỗi khi ta xuất cung không quản thời gian liền nhịn ăn sao?"

'Hay cho cái tên Tam Đại, ta là chủ của ngươi hay Quân là chủ của ngươi, cả gan dám bán đứng ta!

Để ta xem khi về tẩm cung ngươi còn lo chuyện bao đồng nữa hay không, hừ!'.

Du Linh âm thầm ghi nhớ mối thù này.Nghĩ thì nghĩ thế đấy, chứ bây giờ cậu biết phải chối Quân như thế nào đây?

Nhịn ăn là điều cấm kị mà cậu không nên làm nếu không muốn chọc giận anh, mặt cậu tái méc.

Chỉ biết trưng đôi mắt cún con đáng thương kể rõ sự tình.

"Em...đúng là có nhịn.

Nhưng vẫn ăn đầy đủ.

Chỉ là..."

"Chỉ là mỗi ngày một bữa, mỗi bữa ăn chưa đến một chén cơm?

Đó là ăn của em đấy à?"

Ảnh Quân nghiêm giọng chất vấn.Anh dựng cậu ngồi thẳng dậy.

Từng câu từng chữ khiến cậu không khỏi rùng mình: "Nghĩ xem em sai ở đâu.

Đi đến góc tường đằng kia, thoát y quỳ thẳng lưng.

Hai tay khoanh lại.

Đến khi nào ta xong việc quay trở lại, em phải nói cho ta nghe lí do vì sao nhịn ăn.

Nếu không chính đáng, phạt vừa hít đất vừa đánh đòn.

Hít bao nhiêu đánh bấy nhiêu."

Anh quay lưng đi thẳng về phía cửa, chưa kịp nghe cậu nói gì đã đóng sầm cửa lại.Vốn định ra ngoài hít thở không khí, đọc sách cho khuây khoả mà đã nửa canh giờ trôi qua.

Lúc mở cửa phòng thấy cậu vẫn ngoan ngoãn quỳ thẳng, anh thừa biết bé cưng của mình vâng lời thế nào.

Điều chỉnh âm điệu một chút, Ảnh Quân hắng giọng: "Đã biết mình sai ở đâu chưa, hoàng thượng?"

Cậu ỉu xìu nhìn anh, tay chân bủn rủn nhưng vẫn dựng người dậy, tỏ vẻ cam chịu nhận lỗi: "Em biết mình sai ở đâu ạ.

Em không biết quý trọng thức ăn, tuỳ ý bỏ bê thân thể, lại còn ăn không đủ bữa."

Nghe được đáp án hài lòng, Ảnh Quân cười: "Tốt.

Thế bây giờ ta hỏi em, tại sao lại nhịn ăn?"

Du Linh ngập ngừng, giọng nói có chút tủi thân: "Em không ăn nổi.

Không có người bên cạnh...em thật sự không ăn nổi.

Khi đó em chỉ mong người sẽ về sớm một chút cùng em dùng bữa, huống chi người đi cả một tuần liền lại chẳng có thư gửi về cho em.

Đây cũng là...lần đầu tiên em xa người lâu như vậy."

Nói là lần đầu tiên thì cũng không ngoa.

Vì từ lúc cả hai bắt đầu có kí ức đã xem người kia như hình với bóng.

Nghe lời giải thích từ cậu khiến tâm tình Ảnh Quân dễ chịu hơn đôi chút, giọng nói cũng dịu đi vài phần: "Lần sau nếu nhớ ta, em có thể gửi thư cho ta.

Ta cũng xin lỗi vì không gửi thư về cho em, vì lúc đó không nghĩ sẽ đi quá lâu.

Ta vừa đến đó đã trực tiếp khảo sát tình hình, thêm cả chấn chỉnh lại đội ngũ quân y nên không có thời gian báo tin cho em được.

Tuy nhiên em cũng không nên vì thế mà bỏ bữa, bỏ bê thân thể như vậy hiểu chưa?"

Du Linh mím môi: "Dạ."

"Nhưng tội đã gây thì không thể bỏ qua, ta cho em tự mình đề roi.

Muốn bao nhiêu?".

Ảnh Quân đi đến cầm lấy cây roi mây được đặt trong góc phòng.

Du Linh nuốt nước bọt, cậu sợ nhất là mỗi lần Ảnh Quân dùng roi mây đánh cậu.

Dùng tay thì còn đỡ, nếu là roi mây thì sẽ để lại vết lằn.

Nhưng thiết nghĩ đằng nào cũng bị đánh, thôi thì vẫn nên nghiêm túc nhận lỗi, vậy là có một em bé dũng cảm tự đưa mình vào hang cọp: "Thế..thế thì, hai mươi roi được không ạ?"

Anh cong khoé môi: "Được, nằm xuống.

Luật lệ như cũ".

Chát!

"Một ạ".

Vút...Chát chát chát chát chát
Năm roi liên tiếp đánh vào mông làm Du Linh không khỏi giật mình: "Hư..m hai,ba,..bốn năm sáu".

Chát chát chát chát.

"A á bảy,tám,ch...ín,mười,đa..u".

Đến roi thứ mười một, anh đánh liên tiếp đến khi đủ hai mươi roi mới đặt nó sang một bên, ôm cậu vỗ về: "Ngoan nào, giỏi lắm."

Công sức từ đầu đến giờ cậu nhẫn nhịn như đổ sông đổ biển, nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống: "Oaa hức, xoa..xoa cho em".

Ảnh Quân biết cậu làm nũng, tay lần mò xuống dưới xoa bóp cái mông hơi sưng lên: "Đây đây, cái đau bay đi hết nào."

"A..đau.

Nhẹ, Quân nhẹ."

Du Linh thút thít.

Đợi Du Linh ổn định anh mới đặt câu nằm sấp xuống, Ảnh Quân lấy lọ thuốc chậm rãi bôi lên mông Du Linh.

Nếu Du Linh đau sẽ thổi nhẹ, đợi cậu bình tĩnh lại mới tiếp tục.

Du Linh nhìn Ảnh Quân cất hũ thuốc dưới gối đầu, cậu khẽ giọng thưa: "Quân ơi, chốc nữa em phải về tẩm cung rồi.

Người không muốn thưởng cho em gì hết sao?"

"Thế muốn thưởng đòn không?"

Ảnh Quân nhịp tay trên mông cậu.

Nghe đến đòn roi, Du Linh cụp đuôi rúc vào lòng anh cọ cọ: "Đừng mà".

"Chóc" Ảnh Quân ngả môi hôn lên má cậu: "Nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ bảo Tam Đại tổng quản đưa em về tẩm cung".

"Dạ".
 
Em Yêu Người
Chương 4:Hỉ mạch


"T-A-M Đ-Ạ-I".Giọng nói uy nghiêm từ trên ngai vàng vọng xuống khiến người nào đó không khỏi rùng mình."

Có thần."

Tam Đại thầm niệm phật."

Ta là chủ của ngươi hay Quân là chủ của ngươi?

Ngươi không biết nói lấp liếm cho qua chuyện sao?

Cứ phải khai ra làm gì?

Sao ngươi khờ thế hả!"

Một bụng tức giận của Du Linh lúc này đã có người để phát tiết nên không ngừng khoa chân múa tay chửi mắng.Tam Đại thật thà đáp: "Thừa tướng uy hiếp thần ạ.

Ngài ấy nói nếu không khai thật thì con cháu cả họ nhà thần coi như xử trảm"."

Vì sao lại trảm ngươi?"

Du Linh nhướng mày hỏi."

Thú thật với người, thừa tướng nói thần tiếp tay để người làm loạn lúc thừa tướng không có ở đây.

Để người vô cớ bỏ bữa tổn hại long thể, mọi tội lỗi đều tính hết lên thần."

Tam Đại vờ như có nỗi khổ tâm không ai thấu hiểu, ủ rũ giải bày.Nói xong thì im lặng chờ Du Linh định tội.

Trầm mặc lúc lâu, trên môi Du Linh mới hiện lên ý cười, xem ra Quân vẫn là lo cho mình nhất: "Được, hôm nay tâm trạng ta tốt.

Tạm thời tha cho ngươi đó.

Lần sau nếu còn dám tự tung tự tác khai ta ra.

Xem ta có chém bỏ cái đầu heo của ngươi không!"

Tam Đại nghe lệnh tha bổng, còn chưa kịp dập đầu cảm tạ đã thấy Du Linh lên tiếng: "Trưa rồi, ta đói.

Kêu người ở ngự thiện phòng mang thức ăn đến tẩm cung rồi truyền lệnh thừa tướng đến đây."

Tam Đại đi theo Du Linh mấy năm trời, đương nhiên hiểu dụng ý của cậu.

Anh kính cẩn nghiêng mình đáp:"Thần tuân chỉ!"

Trên bàn ăn thịt cá có đủ.

Toàn là những món bổ dưỡng.

Thế nhưng khi Ảnh Quân vừa bước vào thứ anh thấy lại là sắc mặt phờ phạc cùng bãi chiến trường của ái nhân.

"Du Linh!"

Anh để Du Linh tựa vào người mình, tay xoa lưng hòng giúp cậu dễ chịu hơn đôi chút: "Quân ơi, người tới rồi.

Em khó chịu, mùi thức ăn hôm nay tanh quá, em không ăn nổi."

"Thức ăn hôm nay cũng như mọi ngày, đều đủ để bồi dưỡng cho em.

Hay là lại kén ăn nên lấy cớ gạt ta hửm?".

Ảnh Quân nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc chất vấn.

Chưa kịp hỏi rõ đã thấy Du Linh vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh, lại một trận nôn thốc nôn tháo.

"Ụa.."

Anh biết bây giờ hẳn không phải là đùa nữa.

Nhưng thức ăn không thể có độc được, trước khi Du Linh dùng bữa đã có người thử độc.

Vì sao bây giờ lại nôn nhiều như vậy?

Trong đầu hàng ngàn hàng vạn câu hỏi túa ra, nhưng anh đương nhiên đều gác qua một bên.

Anh ôm ngang cậu lên: "Du Linh, có phải em bị đau ở đâu không?

Em nói cho ta nghe nào."

Du Linh ổn định lại thân thể mới vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Ảnh Quân để trấn an: "Có thể không ăn một hôm được không ạ?

Mời Lương thái y vào bắt mạch một chút là sẽ biết mà.

Chắc là cảm mạo hoặc khó chịu chút thôi."

"Tình huống này mà em còn cười được."

Ảnh Quân không vui nhíu mày.

Dứt lời liền ra lệnh hạ nhân mau chóng truyền thái y.

Lương thái y tinh thông y thuật.

Tính đến nay đã đến tuổi về hưu, nhưng được hoàng đế trọng dụng.

Vì thế lưu lại vài năm để hầu hạ.

Thế nhưng bây giờ có lẽ ông cũng cho rằng mình tuổi già sức yếu, cần phải nghỉ ngơi rồi.

Ông run rẩy nói: "Thứ cho thần mạo phạm.

Thật sự đã bắt mạch mấy lần người cũng thấy.

Thế nhưng vì sao vẫn cứ là hỉ mạch ạ."

Chưa kịp dứt lời đã nghe tiếng Ảnh Quân gác cửa ở ngoài xông vào, trên gương mặt là sự bất ngờ không thể giấu: "Hỉ mạch?".

Lương thái y bị sự việc xảy ra đột ngột khiến hồn vía tí thì lên mây, ông vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ tội: "Xin thừa tướng tha mạng.

Thần tuổi già sức yếu, mắt cũng không tinh.

Nhưng đã bắt đến lần thứ ba, chắc chắn là hỉ mạch ạ."

Ảnh Quân có chút không kịp tiếp thu tin tức đột ngột này nên phản ứng có phần thái quá.

Bây giờ bình tĩnh lại rồi cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

Vui vì biết được mình sắp được làm cha còn buồn là vì anh không nghĩ đến Du Linh thế mà lại mang thai.

Cậu ấy đường đường là đế vương một nước, đường đường là một nam nhân chân chính.

Thắc mắc vẫn giữ trong lòng nhưng gương mặt đã lấy lại sự nghiêm nghị vốn có, Ảnh Quân lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng: "Được, việc này dù thế nào cũng đừng để lộ ra ngoài.

Lương thái y lui xuống đi, hôm nay đa tạ ông."

"Không không!

Được xem bệnh cho hoàng thượng là phước phần của thần.

Vậy thần xin phép cáo lui."

Đợi đến khi ông ra khỏi cửa, Du Linh từ nãy đến giờ một mực im lặng mới mở lời: "Quân, ng..ười có phải thấy em dị hợm lắm không?"

Sắc mặc Du Linh hết xanh rồi lại trắng, cậu giấu Ảnh Quân luyện thuốc hoài thai.

Không biết ngài ấy có ghét cậu hay không đây.

Càng nói giọng cậu càng nhỏ lại, tuy rằng Du Linh có gan trong thời gian anh vắng mặt dám đi luyện sinh dược bị thất truyền đã lâu.

Thế nhưng vì Ảnh Quân, vì huyết mạch của hai người, Du Linh cảm thấy đáng giá.

Ảnh Quân đương ngổn ngang trong mớ suy nghĩ của chính mình, nghe người kia gọi anh lập tức đáp lời: "Ta làm sao lại nghĩ người mình yêu là dị hợm?

Huống chi em còn mang giọt máu của ta.

Nhưng mà ta cần hỏi em một việc...vì sao em lại có thể hoài thai?

Em...đã làm gì?"

Du Linh chột dạ xoắn góc chăn: "Em...luyện sinh dược.

Lấy tóc và máu của em kết hợp với tinh dịch của người để luyện thành.

Thuốc này nếu nam nhân uống vào thì sau một đêm hoan ái liền có thể đậu thai."

Tuy nhiên, chỉ duy nhất một thai trong đời sẽ được hạ sinh mà thôi vì sau này khả năng sinh sản của người nam đó sẽ không còn nữa.

Những lời này đều được Du Linh giấu kín, đến tận sau này Ảnh Quân mới đau lòng biết được.

Anh kinh ngạc khi nghe cậu trả lời, anh không nghĩ cậu có thể vì mình mà làm đến mức đó.

Du Linh là hoàng thượng của một nước, là đế vương của muôn dân.

Chỉ tính đến việc cậu chịu nằm dưới thân mình nói lời yêu đã là quá giới hạn rồi.

Nhưng hôm nay chính tai Ảnh Quân nghe thấy mới nhận ra tình yêu của Du Linh đối với anh vốn đã sâu đậm và lớn lao đến mức cậu bằng lòng hi sinh thân mình để mang huyết mạch của anh.

Một cỗ xúc động dâng trào trong lồng ngực , Ảnh Quân có bao nhiêu điều muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng chẳng thốt nên lời: "Cảm ơn em, Du Linh."

Ảnh Quân tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Cảm nhận được sự đáp trả của người thương, Du Linh khẽ đưa tay vuốt ve bờ vai rộng của anh tiếp lời: "Em yêu người, vậy nên những việc này đều là bản thân em tự nguyện.

Chủ nhân của em, thừa tướng của em, người mà em yêu".

Du Linh cười bày tỏ lòng mình với Ảnh Quân.

Ảnh Quân biết tình cảm của Du Linh so với mình chỉ hơn chứ không bao giờ kém.

Chỉ là làm đến mức này thì...thôi vậy, từ giờ đến ngày sinh nở chỉ cần bản thân chăm sóc Du Linh thật tốt thì mọi chuyện sẽ lại ổn thôi.
 
Em Yêu Người
Chương 5:Vân Bích Ly


Du Linh bây giờ phải nói là cực kì hạnh phúc.

Ảnh Quân không ghét bỏ cậu, thậm chí còn muốn cùng cậu đón bé con chào đời.

Rúc trong lòng anh, Du Linh cứ cười tủm tỉm miết.Ảnh Quân miết nhẹ tóc mai của Du Linh, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ.

Nhưng cậu có chịu ngoan ngoãn mà ngủ đâu, cậu còn đang giấu đầu vào vòm ngực của anh mà cười khúc khích kia kìa.

"Du Linh, ngủ đi em.

Cả buổi trưa đã chẳng ăn gì rồi, giờ không ngủ thì dậy ăn chút gì đó nhé?".

Ảnh Quân xoa đầu Du Linh.

"Em chưa buồn ngủ lắm."

Du Linh cười tủm tỉm để lộ hai cái răng nanh trắng muốt: "Ban đầu em chẳng trông mong vào thứ thuốc ấy lắm, nên chỉ nghĩ nếu may mắn thì luyện thành công thôi.

Không nghĩ đến..thế mà em lại làm được thật."

"Ừm, vậy nên em phải chăm sóc bản thân cho tốt để còn sinh ra bé con bình an chứ".

Ảnh Quân không giấu nổi sự cưng chiều nhìn xuống Du Linh.

Vừa nghe đến bé con, Du Linh lập tức vùi đầu vào lồng ngực anh ngoan ngoãn thoả thuận: "Giờ em sẽ ngủ mà.

Người ôm em đi, hôm nay em muốn người ngủ ở đây với em."

Cứ như hổ con mới lớn vậy.

Nhưng biết sao giờ vì tháng ngày mang thai còn lại Ảnh Quân còn phải cưng chiều cậu dài dài cơ mà: "Được, ta ngủ với em."

Khi Du Linh tỉnh lại đã chẳng thấy người đâu, cứ tưởng anh về phủ nên định đến đó tìm.

Nào ngờ vừa bước xuống giường, một vị khách không mời đã mở cửa đi vào.

"Ngươi!...Vân Bích Ly?

Sao đệ về đột ngột thế?

Chuyện ở Tây Bắc sao rồi?

Đã biết là ai gây ra chưa?"

Du Linh lo lắng hỏi không ngừng.

Nam nhân bạch y này là nhị đệ của Du Linh, cậu năm nay vừa tròn 16.

Du Linh bí mật cử người đến Tây Bắc để điều tra nguồn căn bệnh dịch từ đâu mà ra.

Vân Bích Ly chỉ chờ có thế, cậu lập tức kể lể: "Hoàng huynh, ta đã cho người kiểm tra dòng sông Thuỷ Tiên lớn nhất ở đó, có vẻ người dân xung quanh đã sử dụng nước ở đây để uống và sinh hoạt hằng ngày.

Độc tố trong đó ta chưa rõ nó là gì, đến từ đâu?

Thế nhưng ta cùng Bố Lữ Thạch đã dùng hết thảy cách thức vẫn không thể tách độc dù chỉ một phần nhỏ ra khỏi nước.

Hơn nữa, màu sắc của nước ở đó khi chưa lấy về vẫn còn bình thường, để thêm vài ngày lại có hương thơm toả ra từ ly nước bọn ta chiết về.

Mùi này không nồng cũng không gắt, chỉ nhẹ nhàng như là mùi của một loài hoa.

Nếu ngửi kĩ một chút sẽ cảm nhận được, còn không thì chẳng phát giác ra được gì.

Ta thấy cái mùi này quen lắm, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nguồn gốc từ đâu."

Du Linh chau mày: "Đệ nói nó có mùi thơm ngọt sao?"

Bích Ly gật đầu: "Đúng là như thế, nhưng ta chịu thua rồi.

Mùi này nó cứ thoang thoảng đôi lúc lại chẳng ngửi được gì cứ như là ảo giác vậy!".

Vẻ mặt Du Linh dần trở nên suy tư, không khí ảm đạm cứ thế diễn ra cho đến khi Ảnh Quân bước vào.

Cậu giật cả mình vì tưởng Tam Đại lại quên gõ cửa, hại cậu tí thì chửi ầm lên.

Du Linh nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt ôn hoà như cũ: "Em tưởng người về phủ rồi nên định đến đó tìm người, nhưng mà người đang bê cái gì thế?".

Ảnh Quân vào phòng thấy không khí có hơi quái lạ cũng không để ý mấy, anh liếc mắt thấy Bích Ly nên tuỳ tiện gật đầu xem như chào hỏi.

Ảnh Quân sải chân đến bên bàn đặt bát cháo xuống rồi vòng qua người Du Linh: "Cả trưa em chưa ăn gì rồi.

Uống chút cháo chứ đừng để bụng đói, sẽ không tốt cho em và em bé."

Hai người họ âu yếm khiến Bích Ly có cảm giác như mình là không khí nơi đây vậy.

Mà khoan đã...cậu có nghe lầm không?

Cái gì mà em bé ở đây?

Nhận thấy biểu cảm phức tạp của nhị đệ, Du Linh cười ngượng: "Ta đang mang thai.

Là nhờ vào sinh dược."

Bích Ly trố mắt nhìn cặp tình nhân trước mặt, Du Linh cùng Ảnh Quân không khỏi phì cười.

Cái biểu cảm rối loạn gì đây?

Khi Bích Ly lấy lại bình tĩnh thì hai vị kia cũng chim chuột với nhau khá lâu rồi.

Thôi vậy, dù gì huynh ấy cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, tuy rằng không biết sinh dược huynh ấy luyện có tác dụng phụ gì hay không, nhưng được bước nào hay bước đấy.

Mà cũng chẳng có việc gì nghiêm trọng đâu, vì cậu tin hoàng huynh mình sẽ tìm hiểu kĩ trước khi thực hiện.

Báo cáo xong phải trở về làm nhiệm vụ thôi, cậu chắp tay đối cặp tình nhân còn đang ngọt ngào trên giường cất tiếng: "Sắc trời đã gần tối, bây giờ đệ phải trở về rồi.

Dù gì cũng chúc mừng huynh, phải bình an sinh nó ra thật là bụ bẫm, trắng trẻo đó nha."

Du Linh ngồi trong lòng Ảnh Quân khẽ gật đầu: "Ừm, đi đường cẩn thận".

Vút một tiếng, người trước mặt đã biến mất tăm.

Ảnh Quân bế Du Linh đến bên bàn đút cháo cho cậu, mỗi một muỗng là một nụ hôn *chóc chóc* được mổ trên môi Du Linh làm cậu thích chí cười đến híp cả mắt.

Ngồi trong lòng người yêu, Du Linh hạnh phúc hỏi dò: "Quân ơi, là người lại tự tay xuống bếp nấu cho em hả?"

Ảnh Quân lại đút thêm một muỗng: "Ừm, ta sợ khẩu vị em không ổn.

Tự ta nấu là tốt nhất, sau này nếu muốn ta có thể nấu cho em ăn mỗi ngày có được không?".

Du Linh chưa kịp suy nghĩ đã vội gật đầu: "Dạ được, người nấu cái gì cũng ngon hết á".

Nhưng lát sau lại lưỡng lự: "Nhưng mà tốt nhất vẫn nên để đầu bếp ở ngự thiện phòng làm thì hơn ạ.

Vì em không muốn người đường đường là một đại nam nhân lại phải xuống bếp nấu ăn chỉ vì em đâu.

Em cũng biết xót đó!"
 
Em Yêu Người
Chương 6:Mất tích


"Quân ơi".

Tiếng Du Linh ngân dài vang vọng từ đằng xa.Ảnh Quân ngẩng đầu vừa lúc ôm gọn cục bông nhỏ nhảy tọt vào lòng.

Con rồng nghịch ngợm này hôm nay muốn ăn đòn hay gì?Ấy vậy mà người nào đó được chiều sinh hư, cậu gan to gặm gặm cổ anh, ngoạm đến khi chán mới ló đầu ra trưng đôi mắt cún con nhìn anh cầu xin: "Đi dạo với em đi, người cứ bắt em ở trong cung suốt thôi.

Em đi đến thuộc đường ở trong này luôn rồi."

"Chẳng phải 1 tháng trước có người nào đó vừa mếu máo trong lòng ta vừa thút thít bảo rằng sẽ hạn chế ra ngoài vì an nguy của em bé sao?

Chẳng lẽ em không sợ mọi người nhìn thấy cái bụng nho nhỏ đang ngày một to lên của em hửm?".

Ảnh Quân mặc người kia bày trò trong lòng mình, anh vẫn mặt không cảm xúc tiếp tục đọc quyển sách còn dang dở.

Bị hỏi ngược lại khiến Du Linh nhất thời cứng đờ, nhưng rất nhanh lại dính lấy Ảnh Quân mè nheo: "Nhưng ngự y cũng đã nói rồi mang thai thì phải đi bộ nhiều hơn để khi sinh nở dễ dàng đón bé con chào đời đó ạ".

Ngập ngừng một chút Du Linh mới nhẹ giọng như thể đang làm nũng: "Cho nên là người để em ra ngoài đi mà...nha?"

Dưới sự mè nheo của Du Linh, Ảnh Quân nhà ta thế mà vẫn kiên trì giữ chủ ý của mình.

"Không là không, em mà dám bước một chân ra ngoài thành thì dù có thai ta cũng đánh đòn!".

Ảnh Quân dõng dạt tuyên bố.

Nghe được ngữ khí chắc nịch của Ảnh Quân, cậu ỉu xìu nằm nhoài trong lòng anh.

Du Linh hít một hơi thật sâu, cậu gào lên: "Người không thương em nữa rồi.

Người chỉ thương bé con thôi."

Ảnh Quân im lặng chẳng thèm đáp lời.

Không biết đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng trò con nít này để ghẹo anh.

Không biết qua bao lâu sắc mặt anh đã hoà hoãn đôi chút, đôi bàn tay đầy vết chai vì bắn cung vỗ vỗ trên lưng Du Linh, ngữ khí điềm đạm thoả thuận: "Thế bây giờ như này nhé, em chỉ được đi chơi trong vòng từ giờ đến trước giờ cơm trưa thôi đấy, đi thì phải mang theo Tam Đại.

Chỉ có hắn mới quản được em thôi, nhớ là đi đứng cẩn thận.

Về trước giờ cơm trưa có biết chưa?"

Được cho phép đi chơi cậu còn mừng không hết chứ ở đó mà dám chậm trễ, sợ anh đổi ý nên Du Linh nhanh chóng gật đầu.

Hai bàn tay thon dài vòng qua cổ anh, môi vểnh áp lên môi anh kêu một tiếng 'chóc' sau đó chạy thật nhanh về tẩm cung để lỡ Ảnh Quân nuốt lời thì chết toi.

Ảnh Quân ngồi đó cười bất lực nhìn theo bóng lưng cậu.

Kinh thành, chợ Uông Linh.

"Tam đại, ngươi nghĩ ta nên mua gì tặng cho Ảnh Quân bây giờ?"

"Thưa hoà...à không, công tử.

Ta nghĩ người nên mua từng linh kiện nhỏ về làm thủ công để tặng cho thừa tướng thì sẽ ý nghĩa hơn đó ạ".

Du Linh thấy cũng có lí.

Nếu tự mình làm thì món quà sẽ ý nghĩa hơn nhiều nhỉ?

"Được.

Ông chủ cho ta cái này, cái này, ừm.. thêm cả những hạt châu này nữa, gói hết lại đi.

Tiền đây không cần thối, cảm ơn ông chủ".

"Công tử, người chờ ta với.

Công tử à người đi từ từ thôi coi chừng té.

Công tử!!!".

Tam Đại ở sau la hét ỏm tỏi, còn kẻ được điểm tên thì nhởn nhơ đi dạo chợ, thoáng chốc đã cách một đoạn xa...

Đến được cuối chợ, Du Linh nghe giọng của chủ quầy kẹo hô to:

"Kẹo hồ lô đây, 2 xu một xiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu..."

"Ông chủ, cho ta...."

Đương lúc đặt kẹo thì bỗng trước mắt Du Linh tối sầm, có cảm giác thân thể cậu nhẹ hẳn như được ai đó bế ngang ôm vào lòng, trước khi mê man Du Linh vô thức ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lờn vờn quanh chóp mũi.

Sau đó thì cái gì cũng không rõ mà ngất đi.
 
Em Yêu Người
Chương 7:Em không nhớ ta sao?


Kinh thành, phủ thừa tướng Ngô Ảnh Quân.

"Ta muốn gặp thừa tướng, mau mở cửa ra!"

Giọng điệu gấp gáp nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hai tên thị vệ vừa thấy đã lập tức mở cổng mời người đi vào.Bước chân người đó nhanh như gió, thoắt cái đã đến trước vườn hoa nơi Ảnh Quân đang xử lí sự vụ.

Hắn dùng âm giọng chỉ hai người nghe được bẩm báo:"Thừa tướng, không may rồi.

Hoàng thượng mất tích."

Tam Đại được tiên hoàng đời trước tình cờ cứu được sau một vụ cháy lớn, rèn luyện võ thuật suốt mười mấy năm ròng cho đến khi Du Linh lên ngôi mới nhậm chức trong cung.

Tuy chỉ là một tổng quản nhỏ nhưng võ công cao cường.

Có thể nói anh là một người vừa nấp mình trong bóng tối bảo vệ hoàng thượng dưới thân phận là ảnh vệ thiếp thân, còn ngoài sáng thì chỉ là một tổng quản hèn mọn.

Thế mà hôm nay đến cả anh đuổi theo Du Linh nhưng vẫn chậm một bước.

Khi đó Tam Đại thấy người ở quầy kẹo phía trước, định bước đến gọi Du Linh thì đụng trúng một tên ăn mày.

Lúc cho tiền hắn xong quay đầu lại đã chẳng thấy người đâu.Ảnh Quân vừa định mở miệng hỏi Du Linh đâu thì nghe tin như sấm đánh ngang tai.

Khuôn mặt anh lập tức hoá đen, đôi con ngươi nhìn chòng chọc vào người dưới chân như muốn xác định lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?

Tại sao lại để chuyện này xảy ra?

Là người nào mà có thể khiến ngươi mất cảnh giác rồi cướp người ngay trước mắt như vậy?"

Tam Đại biết vì mình lơ đãng nên mới gây ra cớ sự này, anh quỳ gối nhận tội: "Bẩm thừa tướng là do thần vô dụng, không bảo vệ hoàng thượng chu toàn.

Thần không rõ hắn ta là ai nhưng khi đuổi đến nơi thì chỉ lưu lại một mùi hương ngọt nị, đáng tiếc thay thần vô năng không biết đó là mùi gì...cũng chẳng bắt được tên kia."

Ảnh Quân nghe xong thì cục tức trong lòng ngày càng lớn.

Cứ nghẹn ở lồng ngực mà không biết làm cách nào để phát tiết.

Anh đứng phắt dậy, nhìn Tam Đại dặn dò: "Đứng lên đi.

Chuyện này không thể để cho ai biết được, huống chi người tên kia bắt còn là hoàng thượng, nếu truyền ra bên ngoài là bứt dây động rừng.

Không nên hành động lỗ mãng, bây giờ ngươi đi điều bên phía Vân Ảnh Cung khoảng 2 ám vệ lanh lợi đứng đầu bảng trong danh sách ám vệ giỏi nhất 1 tháng gần đây.

Chọn càng nhanh càng tốt, nhưng phải kĩ".Tại núi Bồ Đề.Một nam nhân xiêm y màu xanh ngọc ôm một người gương mặt thanh tú trong lòng.

Đôi bàn tay mang găng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người trong ngực sau đó mỉm cười, nụ cười trông còn khó coi hơn là khóc: "Hoàng thượng, người thật sự đã quên ta rồi?

Quên lời hứa khi còn bé người đã nói với ta rồi hay sao?

Chẳng lẽ người không nhớ đã tặng cho ta một món quà sao?

Quên mất đứa nhỏ vừa tròn 5 tuổi, khuôn mặt lấm lem được người cứu ở bờ sông Đoạn Tình sao?

Hãy nói với ta là người còn nhớ ta đi!

Tỉnh lại và nói với ta rằng người còn nhớ đứa nhóc năm đó đi!"

Một lát sau, hắn lấy từ ống tay áo ra một lọ thuốc màu xanh dương.

Sau đó đổ một ít bột thuốc ra rồi cho vào miệng Du Linh, nụ cười cũng dần trở nên tràn đầy dã tâm.

"Du Linh, hoàng thượng đáng kính của ta.

Người tôn quý nhất trong lòng ta, tại sao ngài lại chọn hắn chứ?

Tại sao ngài lại mang con của hắn?

Hà cớ gì lại phải hi sinh vì một người không xứng đến vậy?

Vậy còn ta thì sao?

Tại sao cứ nhất nhất phải là tên Ảnh Quân đó chứ?

Nhưng nếu ngài chọn hắn thì chỉ được ở bên hắn đến khi thời cơ thích hợp thôi, ta sẽ đưa ngài về lại bên mình.

Còn đứa bé này...không-cần-thiết!"

Kinh thành, chợ Uông Linh.

"Thừa tướng, ở đây.

Đã tìm thấy rồi!!!"

Tiếng của Tam Đại vọng ra từ con hẻm nhỏ.

Ảnh Quân nghe thấy không khỏi thở phào trong lòng, đâu quả tim bị treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

Bước chân anh nhanh dần hướng về phía con hẻm, chỉ hận mình không có cánh để bay đến bên cậu càng sớm càng tốt.

Ảnh Quân đón lấy Du Linh từ tay Tam Đại, anh cẩn thận kiểm tra người trong lòng từ trên xuống dưới.

Ngoài mặt tuy không có trầy xước gì nhưng như thế lại càng khiến anh lo lắng, trong lòng không khỏi tự vấn là ai mà lại đến bắt cậu đi rồi mang trở về lành lặn không một vết xước như vậy?

Rốt cuộc thì hắn muốn cái gì đây?

Đầu anh bây giờ rối như tơ vò, nhưng may sao đã tìm được Du Linh.

Việc cần làm bây giờ là đưa người về tẩm cung trước đã, khi nào tỉnh lại thì điều tra sau cũng chưa muộn.

Dù gì Ảnh Quân cũng phải tìm ra tên đó cho bằng được.
 
Em Yêu Người
Chương 8: Hoài nghi


Du Linh mê man đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Vừa mở mắt cậu đã thấy Ảnh Quân ngồi trên bàn đọc sách."

Ưm."

Tiếng rên khe khẽ cất lên thu hút sự chú ý của anh, Ảnh Quân vội đến cạnh giường vén màn bước vào: "Du Linh."

Nghe tiếng có người gọi mình, Du Linh theo bản năng quay đầu liền bắt gặp Ảnh Quân ngồi bên giường.

Cậu khẽ đáp: "Quân ơi...em chóng mặt quá, là người đưa em về sao?"

Ảnh Quân thấy người đã tỉnh, cũng biết không có việc gì nguy hiểm đến tính mạng.

Anh cầm tay cậu đáp lời: "Ừ, là ta đưa về.

Nhưng em không nhớ tại sao lại ngất trong con hẻm nhỏ giữa chợ ư?"

Bàn tay to lớn đầy vết chai sạm vuốt ve khuôn mặt còn đang ngái ngủ của cậu.

Ảnh Quân bất giác nhíu mày.Du Linh nghe hỏi thì nhất thời sửng sốt, ngước đôi mắt nâu mù mịt trả lời: "Em cũng chẳng biết nữa, chỉ nhớ lúc đó đang mua quà để tặng người thì trời đất bỗng dưng tối sầm.

Khi mở mắt ra đã thấy mình nằm ở đây.

Nhưng quái lạ thật, trước khi rơi vào hôn mê em có cảm giác như được ai ôm vào lòng ấy.

Người đó toả ra một mùi ngọt dịu mà không hề nồng gắt."

Gương mặt Ảnh Quân thoáng một tia suy tư nhưng liền hồi thần ngay sau đó.

Anh nhẹ nhàng xốc nách Du Linh đặt lên đùi mình, bàn tay to lớn bao trọn người vào lòng."

Du Linh, có biết khi ta nghe tin em mất tích đã lo lắng đến mức nào hay không?"

Nghĩ đến khoảnh khắc Tam Đại thở hổn hển báo tin của cậu, Ảnh Quân không khỏi rùng mình.Giọng nói điềm đạm giống như cả hai đang tâm sự cho nhau nghe khiến Du Linh cảm thấy có lỗi.

Nhưng rồi như có dòng nước ấm rót vào lồng ngực khi anh bảo lo lắng cho cậu.

Du Linh níu lấy vạt áo trước ngực anh, khuôn mặt cún con hướng anh lấy lòng: "Em xin lỗi, lần sau sẽ không ham chơi khiến người lo lắng nữa ạ."

Ảnh Quân được Du Linh dỗ ngọt, môi khẽ cong hôn phớt lên môi cậu.

Hai người ân ái, thương yêu đến quăng cả việc mất tích lúc nãy ra sau đầu.Đặt cậu ngồi trên đùi, cánh môi anh nhẹ nhàng thổi nguội cháo rồi mới đút từng muỗng cho Du Linh.

Ăn chưa được bao nhiêu thì sắc mặt Du Linh chợt tái.

Bàn tay nắm lấy vạt áo trước ngực anh run lên kìm nén cơn đau dội ngược lên từ bụng.

Nhưng Ảnh Quân nào phải người vô tâm, anh nhạy bén nhận ra rồng nhỏ nhà mình có vấn đề.

Ảnh Quân giữ lấy eo Du Linh rồi xoa tròn quanh bụng để trấn an đứa bé: "Du Linh, làm sao vậy?

Ta đụng trúng bụng em à?"

Du Linh dần dần mới nén được cơn buồn nôn trong người bởi cơn đau quặn thắt ở bụng, cậu thở hắt: "Em không sao, hơi mệt người một tí thôi."

Ảnh Quân nghe người thương nói vậy cũng chẳng khá khẩm hơn gì.

Anh biết Du Linh đang nén đau vì sợ anh lo lắng...nhưng quái lạ?

Từ lúc mang thai đến nay, đã bao giờ anh cho Du Linh hoạt động mạnh hay chạy nhảy lung tung đâu nhỉ?Ảnh Quân mãi suy nghĩ cũng chẳng biết Du Linh vì mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào.

Anh nhẹ nhàng ôm người lên giường, bản thân cũng kéo chăn nằm nghiêng bên cạnh bọc Du Linh vào lòng.Du Linh đợi anh say ngủ mới chậm rãi mở mắt.

Trong đầu cậu ngổn ngang suy nghĩ về việc lúc chiều, xen kẽ với kí ức mơ màng lúc bị bắt đi.Hắn ta là ai?

Tại sao lại bắt cậu đi?

Cảm giác bất an len lỏi trong đầu khiến Du Linh khó lòng chợp mắt.
 
Back
Top Bottom