Lãng Mạn Đêm ngày sủng nịnh (H+) - Tình văn

Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 56


"Tôi đề nghị nước ta nên có một đợt kiểm tra gắt gao các hàng hóa nhập khẩu nếu phát hiện vấn đề thì cấm hoàn toàn doanh nghiệp đó vào nước ta.

Thứ nhất là để kiểm tra chất lượng cũng như là bảo vệ người tiêu dùng, thứ hai là để phát hiện hàng cấm của bọn buôn lậu.

Thà chịu tốn kém một lần để phát hiện và răn đe, chuyện này tuyệt đối có lợi!"

Ông Vincent dõng dạc nêu lên kiến nghị của mình.

Theo lý mà nói không phải cứ là người hoàng tộc thì sẽ được quản lý đất nước, nhưng ông ta là một người có tài thật sự, từ khi còn trẻ đã đưa ra những chiến lược hiệu quả giúp cho nước D phát triển vững mạnh.

Hiện tại tiếng nói của ông vô cùng có trọng lượng ở chính phủ nước này, cả người dân cũng tin tưởng và thường bỏ phiếu bầu ông ta lên những chức vụ lớn.

Mọi người trong hội nghị bắt đầu thảo luận không ngớt về vấn đề này: "Chuyện này sẽ rất khó để tiến hành triệt để, hàng hóa tồn trữ ứ động, cung không đủ cho cầu, chưa kể sẽ ảnh hưởng đến những quyền lợi mà nhà nước cam kết với những doanh nghiệp."

Một người đã phản đối kiến nghị này.

"Nhưng nếu thực hiện nó sẽ giúp ích rất nhiều cho an ninh quốc gia, quyền lợi người dân cũng được nâng cao.

Hiện tại hàng cấm hàng buôn lậu tràn lan khắp nơi, cục hải quan cũng chỉ kiểm tra những đối tượng bị tình nghi, bởi vì những doanh nghiệp kia được sự bảo hộ của nước họ và những chính sách kinh tế ở nước ta.

Nếu chúng ta ban hành chính sách mới, khẳng định sẽ chỉ có lợi chứ không có hại!"

Những người thuộc cục an ninh quốc gia thì cảm thấy việc này rất có lợi, thật ra cũng có lúc họ nghĩ về vấn đề này.

Nếu được thông qua, cục của họ ban đầu tuy có chút khó khăn trong việc kiểm hàng và ổn định tinh thần người dân, nhưng về sau sẽ vô cùng thoải mái, công việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều!

Hội nghị này kéo dài đến tận chiều tối, vốn không cần kéo dài hội nghị làm gì, hoặc có thể dời lại hôm sau tiếp tục, nhưng khi hai phe: Phe đồng ý thông qua và phe không đồng ý thông qua chuẩn bị đi đến thỏa hiệp thì ông Vincent lại phát biểu vài câu then chốt, càng thảo luận thì càng sôi nổi.

Kết quả, kiến nghị này của Vincent nhiều người cho rằng quá đột ngột cho nên dời đến tháng sau mới biểu quyết lại lần nữa, như thế thì hai phe càng có nhiều thời gian cân nhắc, cũng như có thêm thời gian 'gia tăng tài sản cá nhân', gọi tắt là ăn hối lộ!

Chịu thôi, tệ nạn này nước nào lại chẳng có, tuy nhiên đây cũng là điều mà Vincent mong muốn bởi vì ông ta cần thêm thời gian để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

Ông ta đã phải đắn đo rất nhiều mới có thể đi đến quyết định này, lúc thỏa thuận với con mình, ông ta vẫn không có ý định sẽ đâm sau lưng Cố Hạo Khương.

Ông ta còn nghĩ đến khả năng sẽ nhờ Cố Hạo Khương giúp đỡ, lập nên một màn kịch để con mình tin tưởng, sau đó...

Sau đó thì ông ta cũng chẳng biết nên làm cái gì tiếp theo nữa!

Phẫu thuật thẩm mỹ một người giống y hệt Vân Nghê đưa đến trước mặt nó sao?

Con ông từ nhỏ đã nhạy cảm với người khác, nó có thể thân cận với cô gái kia thì chắc chắn cô ta có gì đó đặc biệt.

Nên nhớ linh cảm của con người là một thứ rất lợi hại!

Vả lại đã chắc gì Cố Hạo Khương sẽ chịu giúp ông ta, chuyện này chả có lợi gì cho hắn, thậm chí nếu sai sót sẽ gây tổn thất rất lớn cho Cố Xuyên, một thương nhân không bao giờ chịu lỗ.

Đó là quy tắc!

Cho nên ông ta mới phải đi đến bước này.

Mục đích của ông ta là cấm hàng hóa dịch vụ của Cố Xuyên du nhâp vào nước D bằng cách tạo một tin trí mạng cho nó!

Không ai lại muốn dùng hàng hóa gây hại cho mình cả.

Một khi tin tức được xác thực và lan truyền, cộng với thế lực lớn mạnh của mình ông ta sẽ khiến Cố Xuyên không ngóc đầu lên nổi.

Từ nước D cho đến các nước khác cũng sẽ không còn tin tưởng Cố Xuyên nữa!

Và để làm được điều đó, ông ta đã cài người vào Cố Xuyên và cả người kiểm soát, bọn họ sẽ bỏ chất độc vào kho hàng kim loại và dụng cụ của Cố Xuyên ở nước D, đến vài ngày sau khi hàng hóa được bán ra thị trường, người dùng sẽ bị nhiễm độc.

Loại độc của ông ta không nặng, dẫu sao cũng là con dân của mình, ông ta sẽ không gây tổn hại nhiều đến họ.

Nhưng đến hiện tại, tâm ông ta vẫn không kiên định, ông ta thật sự muốn làm đến mức này sao?
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 57


Đêm nay chính là lúc người của Vincent hành động, bọn họ sẽ đến kho chứa hàng cực lớn của Cố Hạo Khương ở nước D.

Ông ta vẫn còn cảm giác lo lắng thấp thỏm, dẫu sao đây cũng gần như được coi là lần đầu ông ta làm việc xấu, lương tâm cùng tinh thần ông ta vẫn không cho phép, vì vậy để mọi chuyện diễn ra được suôn sẻ, ông ta cũng đi đến đây.

"Các cậu làm nhanh lên!"

"Vâng!"

Người của Vincent nhanh chóng tiến hành công việc, nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa vốn phải được đóng chặt kia lại từ từ mở ra...

Tất cả những người ở đây đều bị dọa cho đứng tim, đến cả Vincent cũng như ngừng thở, ông ta đã bố trí vệ sĩ tinh nhuệ canh gác bên ngoài rồi kia mà!

"Chà chà...

Nãy giờ uổng công tôi đợi, vậy mà các người vẫn chưa làm được gì hết!"

Cố Hạo Khương cười mỉa nói to, hôm nay hắn không mặc âu phục mà mặc quần và áo thun đen, trên đầu còn đội nón lưỡi trai, gương mặt tinh tế, khóe miệng luôn nhếch lên cười, nhìn giống như đang làm việc xấu nhưng cũng toát lên sự cường tráng khỏe mạnh vốn có.

Dù là Cố Hạo Khương đang cười như thế, nhưng bọn người ở đây còn thấy hoảng sợ hơn là với vẻ mặt trầm tĩnh thường ngày!

Bọn họ lắp bắp kinh hãi, cả những chất độc gây án cũng làm rơi đầy trên mặt đất...

"Cố...

Cố Hạo Khương, làm sao cậu... cậu..."

Cả ông Vincent cũng nói không nên lời, hắn nhìn vô cùng thong dong, cứ như là đã chờ sẵn từ lâu, chỉ chực chờ vồ bắt con mồi!

"Tôi nói này Vincent, không ngờ đến từng tuổi này rồi mà ông còn không có đầu óc như thế!"

Ông ta thông minh lại có quyền lực, nhưng không nghĩ tới hắn cũng như thế sao?

Ông ta nghĩ được cách cài người của mình vào Cố Xuyên, không lẽ hắn không làm ngược lại được sao?

Huống hồ so về tài lực cùng quyền lực, Cố Hạo Khương hắn đều hơn hẳn ông ta một bậc!

Vincent thở dài, đã đến mức này, ông còn có thể nói gì chứ?

"Bị cậu bắt được rồi, tôi cũng không thể làm gì hơn, chỉ là...

Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi!"

Cố Hạo Khương vẫn nhìn ông ta không nói gì, hắn biết Vincent là một người biết phân biệt phải trái, là một người lỗi lạc, nếu không ông ta đã không được người dân nước D kính trọng như thế!

Chỉ là lần này, ông ta lại có một đứa con không bình thường, nếu không vì thương con, chắc chắn ông ta sẽ không đi làm chuyện bỉ ổi này.

Cố Hạo Khương phất tay ra hiệu, lập tức người của hắn đưa hết những tên tay sai ra ngoài, trong nhà xưởng vô cùng lớn, hiện chỉ còn mình Cố Hạo Khương và Vincent ở lại.

Ông ta không hiểu Cố Hạo Khương định làm gì, chiếu theo lẽ thường tình thì hắn sẽ lập tức bắt ông ta lại, sau đó khỏi nói cũng biết, ông ta nhất định sẽ nếm trải mùi vị đau khổ nhất thế gian.

"Chắc ông thấy rất lạ?"

Cố Hạo Khương vừa chỉnh lại nón lưỡi trai của mình vừa nói, thú thật hắn rất thích đội nón lưỡi trai, bởi vì như thế hắn không cần phải trầm mặc như thường ngày, khoác lên bộ âu phục, khí chất hắn cũng thay đổi, làm gì cũng phải theo một lối cường hãn trưởng thành, nhưng lúc này hắn có thể hành động theo cách mà hắn muốn.

"Tôi không muốn vì chuyện này mà khiến ông thân bại danh liệt, bởi vì ông không đáng nhận điều đó!"

Vincent nghe Cố Hạo Khương nói, lại nhìn sâu vào trong mắt hắn, cảm thấy hắn không hề có sự khinh miệt mỉa mai gì thì mới vô cùng bất ngờ.

"Cậu..."

"Thú thật từ trước tới nay tôi luôn coi trọng tài năng cùng nhân cách của ông, những gì mà ông đã làm đều vì con dân của mình, một người như vậy tôi không có lý do gì để khiến ông mất tất cả hết!"

"Cám...

Cám ơn cậu!"

"Nhưng mà đụng tới con mình thì ông thật quá nhu nhược!"

"Tôi biết, nhưng tôi có lỗi với nó, tôi...

Ngoại trừ cách này không còn nghĩ được cách nào khác cả!"

Cố Hạo Khương nghe Vincent nói như thế thì cười lớn một tiếng: "Bởi vậy tôi mới nói ông quá nhu nhược, cũng quá mềm yếu đi!

Tôi nhớ mình đã đưa hồ sơ bệnh án của Ngọc Cẩm Lăng cho ông rồi, ông còn không tin sao?"

Vincent không che giấu nổi sự đau đớn trong mắt, giọng nói cũng đã có phần run run: "Có lẽ hiện tại cậu chưa có con nên không hiểu nỗi lòng kẻ làm cha làm mẹ, làm sao tôi có thể coi con mình thật sự có vấn đề về tâm lý, tự tay đưa nó đi điều trị, trong khi nó chẳng khác gì người bình thường, chỉ có mỗi suy nghĩ lệch lạc về vợ cậu?"

"Vincent, tôi muốn ông biết rằng tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào có nguy cơ làm hại vợ tôi!"

"Điều này tôi biết rất rõ!"

Từ khi biết tin Cố Hạo Khương kết hôn, ông ta luôn nghe được những tin tức của hai vợ chồng hắn, lại còn vì vụ bắt cóc Vân Nghê của Ngọc Cẩm Lăng mà điều tra tường tận về họ.

Có thể nói đời này Cố Hạo Khương không thể đối tốt với ai được như thế nữa!

"Cho nên ông không làm được, thì để tôi giúp ông!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 58


Ông Vincent dù không muốn con mình bị đưa đi điều trị nhưng cuối cùng vẫn phải để Cố Hạo Khương muốn làm gì thì làm.

Chỉ mong hắn ta không làm quá tay, tên này là một người âm hiểm, con ông rơi vào tay hắn sẽ thật sự được chữa khỏi sao?

Lời này có nói ra cũng không thể xoay chuyển được tình thế, dẫu sao thiên hạ này gần như là của Cố Hạo Khương rồi, Johan cùng những tập đoàn khác đều dần bị đánh bại, ông ta bây giờ không thể so với Cố Hạo Khương được.

Ngay trong đêm hôm đó, Ngọc Cẩm Lăng vốn thức đêm vì bồn chồn lo lắng cho kế hoạch của Vincent.

Hắn không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhưng không hiểu sao qua một lúc, đôi mắt lại không thể mở nổi, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Khi hắn tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng màu vàng nhạt, thiết kế giản đơn nhưng nhìn qua rất ấm áp.

Trong căn phòng không lớn không nhỏ này còn có lò sưởi vẫn đang cháy lửa và một cửa sổ với rèm che màu cam nhạt.

Lúc này Ngọc cẩm Lăng mới cảm thấy cả người hơi lạnh, không phải ờ nước D đang là mùa hè sao?

Làm thế nào lại....

Hắn đã bị bắt đi một nơi xa rồi, là ai dám cả gan làm vậy?

Cố Hạo Khương?

Hay là Vincent?

Mặc dù bức bối với mớ câu hỏi trong đầu nhưng hắn lại không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, có lẽ là căn phòng này quá mức ấm áp...

Khiến hắn như đang trở về tuổi thơ lúc ở bên mẹ, lúc ba hắn chưa đến.

Cảm giác này đã rất lâu hắn không tìm lại được.

Cửa sổ vẫn mở, cửa lại không khóa, dường như người ở đây không nghĩ hắn sẽ trốn đi.

Ngọc Cẩm Lăng tiến đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đối diện với hắn chính là dãy đồi lớn, hắn còn nghe rõ cả tiếng chim đang hót, tiếng gió thổi lá cây xào xạt.

Sát bên ngôi nhà này là một ao hồ lớn, hắn còn thấy lấp ló vài đứa trẻ đang dạo chơi quanh hồ.

'Cạch' một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Ngọc Cẩm Lăng cũng hoàn hồn mà xoay người lại nhìn, chỉ thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn, nhìn cứ như một bé gái xinh xắn, nhưng biểu cảm trên gương mặt nói cho Ngọc Cẩm Lăng biết cô gái này là người đã trưởng thành.

Mái tóc cô ta có màu cam cháy, là loại màu tóc tự nhiên rất ít người có, đôi mắt cô ta lại màu xanh, nhưng trên khuôn mặt lại mang đường nét của người phương đông.

Ngọc Cẩm Lăng nhìn cô ấy rất lâu, nhìn đến thất thần, bản thân hắn cũng không rõ tại sao cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhưng có một loại dự báo vang lên trong đầu hắn: Nguy hiểm!-------------------------- "Khương!

Anh đã đi đâu?"

Cố Hạo Khương nửa đêm ra ngoài hành động, diệt sạch sẽ con sâu bệnh Ngọc Cẩm Lăng.

Hăng hái trở về muốn ôm vợ nhỏ vào lòng nào ngờ cô đã tỉnh dậy từ khi nào, đang ngồi trên giường nhăn mặt nhìn hắn!

"Anh...

Anh chỉ đi hóng mát một chút!"

Cố Hạo Khương chột dạ, lý do này cũng quá mức bất bình thường đi.

Vân Nghê nhíu chặt mày lại mà nói: "Bây giờ mà đi dạo?"

Mấy hôm trước tự nhiên Cố Hạo Khương lại muốn mang cô đến nước D du lịch, ừ thì đi du lịch mà, cô cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng mà đã đến đây hai ngày rồi, có nơi nào chơi chứ?

Hắn cứ lăn giường với cô mãi, vả lại nơi này cũng có phải là địa điểm du lịch của nước D đâu, đây là một thành phố sầm uất mà!

"Haizzz....

Vợ à đừng nóng!"

Vân Nghê to gan nhéo lỗ tai Cố Hạo Khương một cái, làm mặt hung dữ dọa nạt: "Nói mau!

Anh đi đâu hả?"

Cố Hạo Khương cười hề hề nắm tay cô, giọng nói vẫn là dịu dàng như nước: "Anh đi xử lý công việc mà!"

"Nếu vậy cần gì giấu em?"

"Công việc này không phải công việc bình thường nên mới không nói em biết."

Vân Nghê nghe thấy là công việc không bình thường thì ngay lập tức lo lắng không thôi: "Là công việc gì?

Anh đừng có làm gì nguy hiểm đó!"

Cố Hạo Khương yêu chiều hôn cô một cái sau đó mới nhẹ nhàng an ủi: "Anh biết rồi, còn có em sao có thể làm việc nguy hiểm được chứ!"

"Vậy bây giờ đã xong chưa?"

"Xong rồi!"

"Vậy bây giờ chúng ta về nước sao?"

Cố Hạo Khương cười nói: "Em muốn về nước à?

Không đến địa điểm du lịch sao?"

Vân Nghê nghe vậy, hai mắt liền sáng rực nhìn hắn, Cố Hạo Khương biết vợ mình ham chơi, xử lý xong vụ Ngọc Cẩm Lăng hắn đã có kế hoạch cùng cô đi đây đó.

Hiện tại mọi chuyện đều đã đi vào trật tự, từ nay sẽ không ai gây cản trở họ nữa...---------------- Sorry mọi người vì dạo này cả tuần mới có chương mới
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 59


Lại qua một đoạn thời gian nữa, Vân Nghê cùng Cố Hạo Khương sống bên nhau rất vui vẻ, hơn nữa một tuần còn có vài ngày hai người sẽ ở lại Vân gia, cùng cha mẹ hàn huyên tâm sự.

Tập đoàn Ngọc Thị phá sản khi không có người đứng đầu, Ngọc Cẩm Lăng không rõ tung tích, các thư ký bên cạnh hắn dù có tận tâm và trung thành đến đâu cũng không đủ năng lực để điều hành một tập đoàn lớn như thế.

Vincent ban đầu cũng muốn giúp con mình giữ vững Ngọc Thị, nhưng nghĩ lại nếu không có Ngọc Thị thì Ngọc Cẩm Lăng mới toàn tâm toàn ý mà kế nghiệp ông được.

Ông Vincent cũng đón mẹ của Ngọc Cẩm Lăng về sống cùng mình, cũng phải trải qua rất nhiều kế mới dụ được bà về.

Dẫu sao lúc trước là ông có lỗi, hiện tại dù thế nào ông cũng chấp nhận.

Có điều lúc nói cho bà biết tình hình của Ngọc Cẩm Lăng hiện tại, bà ấy vẫn rất đau lòng.

Mặc dù biết là lần trị liệu này chắc chắn sẽ thành công, nhưng mà đã lâu lắm rồi bà không gặp mặt con mình, nỗi nhớ chuyển thành nổi lo lắng cũng là đương nhiên.

Nhưng ông Vincent luôn dỗ dành bà, chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa, gia đình ông ta sẽ đoàn tụ, đến lúc đó họ sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.

Tập đoàn Johan thì phá sản trước cả Ngọc Thị, nguyên nhân đương nhiên không thể không dính líu đến Cố Hạo Khương.

Jonathan làm mất chữ tín, đối đầu công khai với Cố Xuyên, không thể nào mà hắn để ông ta yên được.

Vài ngày sau khi Johan tuyên bố phá sản, thiệp cưới đỏ rực của Jasper cùng Tuân Dương cũng được chuyển đến trước mặt Cố Hạo Khương.

Hắn thấy thế cũng không tỏ ra thái độ bất ngờ nào, ngược lại còn tặng quà cưới lớn cho bọn họ.

Vân Nghê lúc ấy thì phải để Cố Hạo Khương nâng cằm mình lên, thú thật cô có nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể đi dự lễ cưới của hai chàng trai...

Jasper cùng Tuân Dương đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, tuy vậy bạn bè của họ cũng không ngại tốn kém mà có mặt đầy đủ, không khí hài hòa ấm áp vô cùng, không có đấu đá cạnh khóe, không có những câu nói mỉa mai, mọi người đều là những người thân thiết, ai cũng vui mừng cho bọn họ.

Cố Hạo Khương giải quyết xong một số chuyện râu ria như thế thì cũng tròn một năm ngày cưới của hắn và Vân Nghê.

Một ngày trọng đại như thế Cố Hạo Khương không thể quên được, có quên thì chỉ có Vân Nghê vô tư vô lo mà quên mất thôi.

Vì Cố Hạo Khương biết rõ tính vợ mình nên cũng không cảm thấy mất mát lắm.

Kỷ niệm ngày cưới của họ được tổ chức tại một resort nổi tiếng trong nước.

Khách khứa lúc dự đám cưới của họ thì vẫn như cũ được mời, nhưng năm nay còn có thêm hai vợ chồng ông Vincent.

Quan khách được hưởng những đãi ngộ tốt nhất của resort và còn được bị ép nghẹn đến sắp chết bởi sự yêu thương mặn nồng của hai vợ chồng Cố Hạo Khương.

Đến khi bữa tiệc sắp tàn, cũng không ai nghĩ hôm nay sẽ là ngày mà Cố Hạo Khương cùng Vân gia sẽ nhớ mãi không quên, ngày khiến bọn họ đau đớn nhất...

Không ai nghĩ lực lượng vệ sĩ đông đảo như thế có thể xảy ra một chuyện đáng tiếc như vậy.

Không ai nghĩ trong số các quan khách đã được kiểm tra lý lịch nghiêm ngặt đó, lại có người mang hận ý vô cùng sâu đậm.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc cũng là lúc mọi người đã mệt mỏi cùng lơ là cảnh giác, cô gái xinh đẹp mặc chiếc đầm dạ hội màu trắng tinh khiết bước chầm chậm đến gần hai vợ chồng họ, nhanh như chớp rút súng ra bắn chuẩn xác vào người Vân Nghê...

Vân Nghê ngã quỵ ra sau, sau đó lại được một vòng tay cùng hơi thở quen thuộc vây lấy.

Tiếng súng, tiếng thét, cả tiếng cười ác ý Vân Nghê đều không nghe được nữa, lúc ấy cô chỉ nghe tiếng Cố Hạo Khương gào lên đau đớn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của chồng mình...

Vân Nghê hai mắt mơ hồ, ngón tay đang cố gắng muốn chạm lên mặt của Cố Hạo Khương nhưng cũng không thể nữa....

Trước mắt tối lại, cứ như đã rơi vào khoảng không vô tận, không thể gào thét cũng không thể thoát ra...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 60 - End


Cố Hạo Khương cảm thấy toàn thân đều lạnh đi khi nghe được tiếng súng rất gần mình, chưa bao giờ hắn hoảng sợ như lúc này!

Người con gái hắn yêu đến sức hét lên cũng không có, đang mềm yếu mà ngã ra sau.

Cố Hạo Khương đau đớn ôm cô vào lòng, gào thét gọi tên cô nhưng đáp lại cũng chỉ là ánh mắt đang dần khép lại.

Vợ hắn khuôn mặt tái xanh, hắn cảm thấy bản thân cũng dần chết lặng...

Ngón tay cô muốn chạm vào mặt hắn cũng không kịp, khi cả cánh tay vô lực rơi xuống, Cố Hạo Khương cũng tưởng như mình rơi xuống vực sâu không đáy.

Hắn điên cuồng ôm cô lao ra ngoài, bỏ qua cả Vân Khê cùng ba mẹ Vân đang đau đớn muốn ôm lấy Vân Nghê của hắn!

Hắn không biết mình đưa cô đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết nước mắt của hắn đã rơi nhòe hết cả trên mặt cô.

Đèn phòng cấp cứu vẫn không thôi sáng, hết vị bác sĩ này ra, lại đến vị bác sĩ khác vào, Tần Khiêm dùng phi cơ đem bác sĩ giỏi nhất trong nước đến hắn cũng không biết, tiếng ba mẹ Vân an ủi, hắn cũng không nghe được.

Hắn chỉ biết vợ mình đang đau đớn nằm đó, chỉ biết hơi thở của mình cũng dần trút đi sau mỗi giờ mỗi khắc.

Đôi tay hắn vẫn nắm chặt thành quyền, bên tai vẫn nghe văng vẳng những tiếng cười nói hạnh phúc của cô trước đó...

Ngay lúc đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Hạo Khương đã quyết định, một điều: Cô ở đâu, hắn sẽ ở đó!

"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"

Những vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, họ thực sự đã làm hết sức mình, họ hướng đến Cố Hạo Khương mà nói: "Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy quá yếu, hiện có tỉnh lại hay không thì chỉ có thể trông chờ vào ý chí của cô ấy!"

Tất cả mọi người nghe xong đều như ngã quỵ xuống đất, chờ vào ý chí là ý gì?

Có phải Vân Nghê sẽ rơi vào trạng thái người thực vật?

Vân Khê cùng ba mẹ mình đều không khống chế được nước mắt, chỉ có Cố Hạo Khương vẻ mặt không cảm xúc mà bước vào phòng bệnh của cô.

Cô gái mới trước đó còn cười nói vui vẻ nhưng giờ đã không còn khí sắc mà nằm đó, bình thường đã nhỏ bé, nay lại càng mỏng manh đến đau đớn.

Cố Hạo Khương đã không còn khóc nữa, chỉ yên lặng mà nắm lấy tay vợ mình, hôn nhẹ lên tay cô, đôi tay thật lạnh lẽo không còn hơi ấm, lạnh đến nỗi như đóng băng cả trái tim của hắn...------------------- Vân nghê nằm bất động trong không gian hư vô màu trắng, cô cố gắng thét lên nhưng vẫn không nghe thấy được giọng nói của mình.

Không gian lạnh lẽo không một âm thanh, cứ như không có sự sống.

Không biết qua bao lâu nằm đó, cô mới nghe được âm thanh đầu tiên...

'Tiểu Nghê...

Tiểu Nghê của anh...' Là giọng nói của chồng cô!

Khương!

Không thể, cô không thể trả lời, cô không thể ngồi dậy, tại sao?

Khương!

'Đừng nằm đó mà!' Lại một giọng nói vang lên, nhưng giọng nói này lại trong trẻo như tiếng trẻ con vậy...

'Xin đừng bỏ con...' Giọng nói đầy sự run rẩy, Vân Nghê cảm thấy bản thân mình cũng đau đớn theo, tại sao giọng nói này ấm áp như thế?

'Xin đừng mà, đừng nằm đó nữa, xin đừng bỏ rơi con...' Vân Nghê muốn đáp lại, nhưng vẫn không thể phát thành tiếng.

Dù cố gắng cách mấy vẫn không thể phát ra dù chỉ một hơi!

Không gian lại tiếp tục yên tĩnh đến đáng sợ...

Cô buồn ngủ quá...

Thật mệt mỏi, cô muốn chợp mắt một lúc..

Ngay lúc cô chuẩn bị buông bỏ thì cô lại nghe được giọng nói của anh...

'Bảo bối, khi nào em mới tỉnh lại...' Giọng nói của Cố Hạo Khương vang lên khiến Vân Nghê bừng tỉnh, mong muốn đáp lại nhưng vẫn không thể, giọng nói bắt đầu nhỏ dần, xa dần, Vân Nghê có cảm giác như đây là lần cuối mình nghe được giọng nói ấm áp ấy...

Không được!

Cô không muốn!

Cô muốn giữ anh lại!

"Khương!

Đừng đi mà!"

Cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói của mình.

Trước mắt cô chói loà, là thứ ánh sáng đã lâu không thấy.

Còn chưa nhận thức được điều gì xảy ra, cơ thể lạnh lẽo bao ngày liền trở nên ấm áp, bên tai đều là tiếng thì thầm hạnh phúc anh: "Anh ở đây, bảo bối!

Cám ơn em!

Cám ơn em đã tỉnh lại..."

Vân Nghê trào nước mắt, cánh tay dù không nhấc lên nổi nhưng vẫn muốn ôm lấy người đàn ông này, giọng nói dù yếu ớt vẫn cố biểu đạt thành lời: "Em... nhớ anh..."

---------------------------- "Em không sao mà!"

Vân Nghê dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang lo lắng theo sau mình.

Cố Hạo Khương ngay lập tức bác bỏ lời nói của cô: "Anh phải bế em!

Hiện tại em đi đứng không tiện!"

"Cái gì mà không tiện chứ?

Bụng em còn chưa lớn mà!"

Vân Nghê vô thức xoa xoa bụng mình.

Đúng vậy, cô đã có thai!

Tỉnh dậy sau một tháng hôn mê, thoát khỏi cơn ác mộng kia cô mới biết được tin vui này, hiện tại đã được hơn hai tháng rồi, dù con còn rất bé, nhưng cô vẫn cảm nhận được con mình đang phát triển trong bụng.

Có điều từ khi cô tỉnh lại Cố Hạo Khương vẫn không ngừng lo sợ cô xảy ra chuyện không ổn, lúc nào cũng đi theo cô, không rời cô nửa bước!

Nghĩ lại càng thương chồng mình hơn.

Nghe mẹ cô nói nếu không phải lúc ấy biết được cô mang thai đứa bé, có lẽ hắn đã sụp đổ hoàn toàn, không còn nhất thiết quan tâm thế giới xung quanh nữa.

Nghĩ mà đau lòng...

Qua lời chị mình, cô mới biết kẻ muốn cô chết chính là Lưu Khả Như!

Cô ta đã trở thành một trong số bạn nhảy của quan khách, nhằm nhân cơ hội này ám sát cô.

Cô ta căm thù cô vì đã đẩy mình vào hoàn cảnh khốn khó, gia đình cô ta phá sản, cô ta đành phải đi làm những công việc dơ bẩn.

Lúc được một đại gia bao nuôi, ý đồ muốn trả thù của cô ta càng thêm mãnh liệt!

Có lần Vân Nghê hỏi Cố Hạo Khương Lưu Khả Như hiện ra sao, hắn lại không chịu nói, chỉ trấn an cô lo nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Vân Nghê lại phát hiện trong đáy mắt chồng mình đều là tia âm lãnh!

Có lẽ cả đời này cũng không còn ai nhớ đến một người tên Lưu Khả Như...

Mùa xuân năm đó, khí trời ấm áp đến lạ, trong sự mong chờ của tất cả mọi người, Cố Hạo Tư - Tiểu thái tử của Cố gia, cuối cùng cũng chào đón ánh mặt trời đầu tiên của mình!

Khi thằng bé lớn hơn một chút, đã biết nói chuyện, Vân Nghê mới bất ngờ phát hiện ra: Giọng nói của bé y hệt giọng nói của đứa trẻ trong không gian kia!

Cuộc sống này thật kỳ diệu, mà điều kỳ diệu nhất chính là ông trời đã ban cho cô hạnh phúc vô tận này! _Chính Văn Hoàn_----------------------- Mọi người đã chuẩn bị để đọc phiên ngoại của gia đình nhỏ này chưa?

Thật cám ơn mọi người đã đọc và yêu thích truyện 'Đêm ngày sủng nịnh' của Văn, cám ơn đã ủng hộ Văn đến tận giây phút này!

Love~
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Thông báo một tý....


Do bộ truyện 'Đêm ngày sủng nịnh' đã kết thúc, chỉ còn viết phiên ngoại thôi cho nên Văn không gấp gáp viết, nhưng lúc đăng lên Văn sẽ đăng nhiều chương cho kết thúc một phần phiên ngoại luôn.

VD: Văn khi viết về Ngọc Cẩm Lăng là định viết tầm hai hay ba phiên ngoại gì đó, thì Văn sẽ up một lượt ba chương đó luôn nha, để người khỏi chờ!

Và còn điều này nữa:

Văn lười quá nên chụp màn hình lại luôn =))

Cám ơn mọi người!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 1: Avis (1)


Ngọc Cẩm Lăng ngay khi chắc chắn mình bị bắt đến một nơi xa lạ, lại còn phải chịu sự giám sát của một cô gái thần bí thì hắn liền rời khỏi ngôi biệt thự lớn.

Thật kỳ lạ là cô ta lại không đuổi theo, từ đầu tới cuối chỉ đứng đó nhìn hắn.

Đôi mắt lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, Ngọc Cẩm Lăng chán ghét không muốn gặp lại.

Xung quanh nơi này chẳng có gì kỳ lạ cả, cũng chẳng có người canh gác, hắn liền tìm cách rời khỏi nơi này nhưng chỉ có thể lẩn quẩn trong đám cây rừng và thú hoang.

Một bóng người cũng chẳng thấy, rõ ràng khi đó hắn có nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi đùa xung quanh hồ nước lớn, vậy mà khi hắn đến nơi đã không thấy nữa.

Hắn bị lạc trong rừng, bụng đói, cổ họng lại khô khốc.

Cứ như thế đến ngày thứ ba hắn đã ngất đi.

Khi tỉnh lại vẫn là căn phòng ấy, bên cạnh là mâm thức ăn nóng hổi.

Ngọc Cẩm Lăng thở dài, trong đầu đấu tranh một lúc mới quyết định ăn nó.

Bây giờ trong hắn thật thảm hại, quần áo thì bẩn, bả vai còn bị rách một mảng lớn vì lúc ở trong rừng đã sơ sẩy làm áo vướng vào cành cây.

Khi Ngọc Cẩm Lăng sắp không thể khống chế tâm trạng của mình nữa, thì cánh cửa được mở ra.

Là cô gái đó!

"Thật thảm hại!"

Cô gái nhìn thẳng vào mắt Ngọc Cẩm Lăng rồi cất giọng lạnh lùng, nói đúng hơn là mỉa mai, nhưng do chất giọng cô ta quá trầm lạnh, khiến lời nói chẳng có gì hơn ngoài sự lạnh lùng.

Ngọc Cẩm Lăng gân xanh trên trán đã nổi lên hết, hắn hất mạnh mâm cơm, trừng mắt gầm lên: "Còn không phải do cô?"

"Do tôi?

Tôi có bảo anh đi vào rừng sao?"

Ngọc Cẩm Lăng cứng họng, không biết cách nói tiếp.

Đúng là chính hắn tự đi vào rừng, cũng là hắn không chịu nghe cô ta mở lời đã đi một mạch!

"Cô...

Cô là ai?

Tôi đang ở đâu?"

Cô gái kia nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên đang rất chán ghét hắn!

"Trước khi hỏi người khác chẳng phải anh nên giới thiệu mình trước sao?"

Ngọc Cẩm Lăng lại cứng họng, cô ta chẳng phải đã biết trước rồi sao?

Nhưng đúng là lần này hắn đã thất lễ: "Xin lỗi...

Tôi là Ngọc Cẩm Lăng."

"Ngọc Cẩm Lăng...

Thảo nào..."

Cô gái nói được một nửa thì ngừng lại, Ngọc Cẩm Lăng chắc chắn cô ta chẳng có ý gì tốt!

"Tên và người đều như nhau!

Như một đứa con gái!"

"Cô!...

Còn cô tên gì?"

Ngọc Cẩm Lăng nghiến răng ken két, lần đầu tiên có người dám nói với hắn như thế!

Đây đúng là một sự sỉ nhục!

"Avis " "Avis...

Tôi đang ở đâu?"

Cái tên này thật lạ....

"Anh không cần biết!

Ở đây anh phải làm việc, sống theo quy tắc của tôi."

"Cô không có quyền làm điều đó!"

Ngọc Cảm Lăng khó chịu đến tột cùng, bản thân cũng đang kìm chế để mà không làm tổn thuonge Avis "Vậy còn Vân Nghê gì đó?"

"Cô biết Tiểu Nghê?

Cô đã làm gì cô ấy!"

Ngọc Cẩm Lăng vô cùng kích động, hắn sợ Avis sẽ làm tổn thương cô gái mà hắn yêu!

Bàn tay vừa mới đưa đến gần cổ Avis liền bị một lực mạnh đá văng lên giường!

Ngọc Cẩm Lăng đau đến không thể kêu thành tiếng, ngực đau như có chùy sắt đập vào!

"Ý tôi là cô ta đã có chồng hợp pháp, nói theo pháp luật thì anh đang phá luật đấy, anh bạn của tôi."

Avis chậm rãi đi đến cạnh giường, nét mặt vẫn không một biểu cảm, nếu không muốn nói là có phần lãnh khốc.

Ngọc Cẩm Lăng cắn chặt răng, nghĩ đến Vân Nghê là lòng hắn lại đau, đau khó tả...

Avis nhanh như cắt dùng hai tay ném Ngọc Cẩm Lăng lần nữa, lần này lưng hắn đâp mạnh vào tường, bên tai lại nghe giọng trầm thấp của Avis: "Tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không tôi sẽ giết anh!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 1: Avis (2)


"Anh hãy làm một ngôi nhà gỗ nhỏ để trang trí đi!"

Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức nhíu mày nhìn cô ta, hắn ghét cái biểu cảm lạnh lùng máu lạnh của Avis, ghét sự thờ ơ vô cảm của cô ta.

Mặc dù cô ta có xinh đẹp, nhìn cũng dịu dàng yếu đuối, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, vẻ ngoài này không thể khiến hắn có cảm tình được!

Avis đứng bên ngoài, ánh nắng rọi vào càng nổi bật được màu tóc đặc biệt của cô, nhưng đôi mắt xanh vẫn lạnh lẽo như thế, làn da trắng cũng không hồng hào lên chút nào.

Biểu cảm lạnh nhạt ra lệnh cho Ngọc Cẩm Lăng, từ hôm cô ta động thủ thô bạo, đến nay hắn mới gặp lại cô ta, thức ăn của hắn là do người dân ở đây nhiệt tình cho.

"Tôi không biết làm!"

"Tôi không cần biết!"

Ngọc Cẩm Lăng thở hắt ra một tiếng, lại là cái biểu cảm quen thuộc đó!

Vết thương mấy hôm trước vẫn còn đau...

"Nguyên liệu?"

"Tôi chỉ cung cấp cho anh keo dán, và dao, còn lại tự tìm!"

"Cô thật vô lý!"

Hắn nghĩ hắn sẽ điên mất!

Cô ta nghĩ mình là ai chứ?

"Đừng nói tôi không cảnh cáo trước: Phải do chính tay anh làm!"

----------------------------- Ngọc Cẩm Lăng không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì, là đày đọa hắn theo cách đơn giản này sao?

Là Cố Hạo Khương sai khiến?

Ngọc Cẩm Lăng lại thở dài, hắn không muốn làm những công việc này, và...

Hắn cũng không biết làm, nhưng nếu không làm theo lời cô ta thì không thể thoát khỏi đây được thậm chí...

Còn không giữ được mạng!

Lời nói lạnh lùng của cô ta ngày hôm đó hắn vẫn còn nhớ như in, nỗi sợ chạy dọc theo sống lưng hắn khiến cả người hắn căng cứng, không động đậy nổi!

Quay trở lại với công việc quái gở của mình, Ngọc Cẩm Lăng ban đầu còn định nhờ vài người dân ở đây tìm phụ mình nguyên liệu, nhưng nhớ lại lời cảnh cáo kia liền bỏ ngay ý định đó đi.

Hắn không còn cách nào khác đành phải tự kiếm những khúc cây nhỏ rơi sát bìa rừng.

Những khúc cây nhỏ này đương nhiên không cùng kích thước, Ngọc Cẩm Lăng lại phải gọt giũa nó kỹ lưỡng thì mới mong đúng ý cô ta.

Đợi đến khi cũng đươc kha kha khúc cây phù hợp thì tay hắn cũng bắt đầu sưng rộp lên rồi.

Việc gọt giũa này khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều.

Phải có sự khéo léo, nhưng hắn từ nhỏ đã không phải làm việc gì liên quan đến dao kéo, thái được rau củ đã tốt lắm rồi!

Cho nên hắn phí rất nhiều khúc cây, cho nên lại mất một thời gian tiếp tục lượm nhặt.

Tiếp theo hắn lại phải dán chúng lại với nhau, chắc chắn là không thể làm qua loa được rồi, cô ta chỉ hận không tìm ra vô số điều để bắt lỗi hắn mà thôi!

Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy mình thật thảm hại, lại hèn yếu mà tuân theo lời của một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình!

Từ trước đến nay hắn luôn đứng trên đỉnh cao, người người tôn kính, còn bây giờ thì...

Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ không còn là hắn nữa!

Lạnh quá...

Ra là tuyết rơi.

Ngọc Cẩm Lăng ngước nhìn bầu trời, nhìn thấy những bông tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống, hắn đưa tay lên chạm vào, bông tuyết đáp trên tay hắn sau đó chậm rãi tan đi...

Thật yếu ớt, như Tiểu Nghê vậy...

Nhớ quá...

Hắn nhớ cô.

Hiện tại cô như thế nào rồi, có phải đang hạnh phúc bên Cố Hạo Khương?

Hắn không thích điều đó.

Hắn ích kỷ, hắn biết, nhưng hắn không muốn thay đổi, hắn muốn giữ Vân Khê cho riêng mình...

"Vào nhà đi!"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Ngọc Cẩm Lăng thở dài quay qua nhìn Avis.

Cô ta vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, trời rất lạnh khiến cô ta trông càng nhợt nhạt hơn.

Ngọc Cẩm Lăng bỗng muốn bảo cô ta mặc thêm áo, nhưng nghĩ lại vẫn thôi.

Tại sao hắn phải lo cho cô ta làm gì?

Ngọc Cẩm Lăng đi vào nhà, sau đó như sực nhớ cái gì, liền trở ra.

Sao không thấy?

Những khúc cây nhỏ hắn chuẩn bị dán lại không thấy đâu hết!

Đang loay hoay tìm kiếm thì trông thấy Avis đang dựa cột nhìn mình, trong lòng hắn liền dâng lên điềm xấu...

"Avis, cô có thấy những khúc cây nhỏ của tôi không?"

Avis làm vẻ mặt bất ngờ, nhưng mà hiển nhiên không quen giả vờ, nhìn là biết ngay đang gạt người!

"A...

Những cái đó là của anh sao?

Lúc nãy trời lạnh quá, đốt lò sưởi lên xong đi ra ngoài liền thấy chúng, xấu như vậy tôi nghĩ là anh sẽ không dùng nó đâu, cho nên tôi ném vào đống lửa luôn rồi!"

"Cô...

Cô cố ý!"

Ngọc Cẩm Lăng chưa bao giờ bị trêu chọc như thế, cảm thấy bản thân đúng là món đồ chơi của cô ta, hai tay đã nắm lại thành quyền, hiển nhiên rất tức giận Cũng may hắn còn biết khống chế, là người khác chắc đã đánh cô ta rồi!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 1: Avis (3)


"Lỡ rồi... mai làm tiếp vậy!"

Avis nói xong liền đi luôn, để lại Ngọc Cẩm Lăng vẫn đang muốn trút giận mà không biết trút vào đâu!

Ngọc Cẩm Lăng nhìn trời, lại nhìn về phía cánh rừng, hắn muốn tìm thêm vài khúc cây nữa.

Không biết từ lúc nào mà hắn lại chú tâm vào cái việc nhảm nhí này đến vậy!

Đợi đến khi hắn trở về thì tuyết đã rơi ngày một nhiều hơn, Ngọc Cẩm Lăng toàn thân lạnh cóng.

Khi đi ngang qua phòng khách thì thấy một thân ảnh nhỏ đang ngồi cuộn tròn trên sofa.

Avis ngồi đó, mắt hướng về lò sưởi, vẻ mặt lúc này đã không còn sự lạnh nhạt vốn có, chỉ là không có biểu cảm đặc biệt khác mà thôi.

Nhưng chính vì vậy mới khiến Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy cô gái này đang rất cô đơn.

Nghĩ lại thì căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có mình cô ta ở đây.

Cũng chẳng tiếp xúc nhiều với người dân.

Đây không biết là nơi nào, không có tivi, không có internet, họ sống ở đây cứ như thời trung cổ, chả có gì cả.

Làm sao cô ta sống nổi ở một nơi buồn tẻ như thế này?

Bỏ đi, cũng không phải chuyện của hắn, tại sao hắn phải lo cho một kẻ đã giam cầm mình chứ?

Ngày hôm sau Ngọc Cẩm Lăng lại tiếp tục gọt giũa, nhưng khác là lần này còn có Avis ngồi kế bên!

Ngọc Cẩm Lăng căng thẳng, tại sao hắn phải căng thẳng nhỉ?

Hắn không biết.

Nhưng hiện tại căng thẳng là căng thẳng thôi.

Vì hắn căng thẳng cho nên việc gọt giũa khó khăn vô cùng, cơ hồ còn tệ hơn ngày hôm qua nữa!

Hắn khổ sở như vậy, thế mà khi nhìn qua Avis thì bắt gặp khóe miệng cô ta lấp lánh ý cười.

Ngọc Cẩm Lăng tim đập 'thịch' một cái, lần đầu tiên thấy cô ta có dáng vẻ này, cũng không tệ...

Nhưng mà sao cô ta lại cười?

Là cười hắn sao?

Ngọc Cẩm Lăng nhíu mày không vui: "Này!"

Avis ngay lập tức trở về dáng vẻ cũ, giọng nói còn lạnh hơn núi tuyết: "Có phải muốn tôi ấn định thời gian hoàn thành không hả?"

Ngọc Cẩm Lăng phát run, cô ta là loại người gì vậy?

"Không...

Ý tôi là...

Ý tôi là...

Cô có muốn giúp một tay không?"

Trời ạ...

Mày điên rồi Ngọc Cẩm Lăng!

"Anh ấm đầu à?"

Ngọc Cẩm Lăng: "..."

Tôi biết ngay mà...------------------------------- Ngọc Cẩm Lăng cuối cùng cũng đã hoàn thành xong cái vật trang trí này.

Mặc dù không đẹp nhưng hắn tốn rất nhiều công sức để hoàn thành.

Lúc dán những khúc gỗ lại với nhau, Ngọc Cẩm Lăng vẫn phải gọt giũa nhiều lần cho cân đối với tổng thể.

Ngọc Cẩm Lăng chỉ vừa định đem về cho Avis xem thì lại có một cậu thanh niên chạy đến, trong lúc Ngọc Cẩm Lăng sơ ý liền cướp lấy ngôi nhà gỗ!

"Cậu...

Mau trả lại đây!"

"Tại sao tôi phải trả?"

Cậu thanh niên cười đắc chí, trong khi Ngọc Cẩm Lăng lại không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cậu ta là muốn quậy phá sao?

Cậu thanh niên nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu cùng thiếu nhẫn nại của Ngọc Cẩm Lăng cười khẩy một cái rồi nói: "Tôi là thích cái nhà gỗ này, thích thì cứ giành lấy thôi!"

Cậu ta xoay người chạy đi, Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức đuổi theo.

Thể lực của hắn mặc dù không tệ nhưng đối với một người từ nhỏ đã quen thuộc như cậu trai kia thì làm sao có thể so kịp.

Được một lúc thì đã hoàn toàn mất dấu!

Ngọc Cẩm Lăng tức người, chỉ còn biết trút giận lên thân cây.

Mang một tâm trạng vừa buồn bực vừa khó hiểu trở về.

Cứ nghĩ Avis sẽ cho qua chuyện này, không ngờ cô ta bắt buộc hắn làm lại cái mới, lần này làm theo vẻ ngoài của tòa biệt thự này!

Ngọc Cẩm Lăng có lý cũng không thể nói lý với Avis, đành buồn bực đi làm lại cái mới.

Vả lại Avis bảo chỉ cần làm được, cô ta sẽ thả hắn ra, không cần hắn phải tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa!

Lần này mặc dù đã có kinh nghiệm từ lần trước nhưng vẫn không khiến Ngọc Cẩm Lăng bớt chật vật hơn.

Tốn bao thời gian và công sức để hoàn thành theo yêu cầu của Avis, vậy mà cậu thanh niên kia lại xuất hiện thêm lần nữa!

Lần này không tốn thời gian vòng vo lâu, cậu ta lấy được ngôi nhà gỗ trang tay thì chạy một mạch đi.------------------------- Mai văn sẽ đăng tiếp phần còn lại nhé.

Nhưng mà có bạn nào biết lý do tại sao cậu thanh niên lại cướp ngôi nhà gỗ nhỏ ko?
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 1: Avis (4)


Lần này Ngọc Cẩm Lăng như bị mất khống chế, hai mắt hắn đục ngầu, răng nghiến ken két.

Hắn không thể tưởng tưởng nếu gặp lại cậu thanh niên đó thì sẽ xử lý cậu ta ra sao!

Đúng ra có kinh nghiệm của lần trước rồi thì nên ngồi trong biệt thự mới đúng!

Nhưng Ngọc Cẩm Lăng vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại làm như thế, đó vốn là của hắn, không liên quan gì đến cậu ta, vậy tại sao lúc nào cũng đến cướp đồ của hắn?

Ngọc Cẩm Lăng tức giận vô cùng, hắn đấm đá liên tục lên các thân cây gần đó, tuy nhiên điều này vẫn chưa khiến hắn nguôi giận!

Vốn sau lần này nếu Avis chấp nhận là có thể rời khỏi đây, được tự do rồi.

Vậy mà...

Trong đầu Ngọc Cẩm Lăng không biết chửi rủa, căm phẫn cậu thanh niên kia bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, Avis xuất hiện, bình thản nói chuyện với hắn: "Anh đã hiểu được cảm giác đó chưa?"

"Cô nói cái gì?"

Giọng điệu thật gắt gỏng, nhưng hiện tại Ngọc Cẩm Lăng cũng không quan tâm chuyện đó.

"Đột nhiên từ đâu có kẻ đến cướp thứ vốn thuộc về mình, tâm trạng vô cùng bực tức nhỉ?"

Ngọc Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh để suy nghĩ thật rõ những lời Avis nói, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì.

"Tôi biết hiện tại anh vẫn chẳng nhận ra đâu, hãy theo tôi vào trong, tôi sẽ từ từ khiến anh thông suốt!"

Avis nói xong liền xoay người đi vào biệt thự, Ngọc Cẩm Lăng do dự một lúc cũng đi theo vào.

Avis đưa hắn đến một căn phòng có nhiệt độ cao hơn bên ngoài, tông màu chủ đạo vẫn là tông ấm, một thứ màu sắc khiến tâm tình hắn như bình ổn lại.

Avis đưa hắn một tách trà nóng, Ngọc Cẩm Lăng nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm trên tay để giữ ấm.

Hắn đang gấp gáp, hắn muốn nghe cô gái trước mặt nói những gì cần nói.

Avis quan sát hắn một lúc, cảm thấy hắn đã thực sự bình tĩnh mới mở lời: "Anh nghĩ như thế nào về hành động của cậu thanh niên kia?"

Nhắc tới người này, Ngọc Cẩm Lăng hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt: "Cậu ta như một người điên vậy!

Rõ ràng cả hai không quen biết, thậm chí cả hai món đồ đều là của tôi, tự tay tôi làm ra vậy mà cậu ta lại ở đâu xuất hiện cướp mất.

Còn làm ra vẻ mình chẳng có gì sai, thích thì giành lấy.

Ai cho cậu ta cái quyền đó, thật trơ trẽn.

Tôi không nghĩ đầu óc cậu ta bình thường, càng nghĩ đến là càng thấy chán ghét!"

Tâm trạng bực tức bắt đầu trở lại với Ngọc Cẩm Lăng, hắn dường như là kinh tởm hành động đó của cậu ta.

"Thế anh thấy giống ai?"

Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức trả lời: "Trước giờ tôi chưa gặp ai như thế cả?' Avis lắc đầu, đôi mắt lạnh chiếu thẳng vào người Ngọc Cẩm Lăng: "Anh sai rồi."

Ngọc Cẩm Lăng ngẩng đầu lên, dường như hắn đã bỏ sót điều gì đó.

Trong lòng hắn cũng đang run sợ, tại sao, tại sao nhỉ?

"Anh chính là một kẻ giống cậu ta!

Thậm chí, anh còn điên cuồng hơn rất nhiều lần!"

Ngọc Cẩm Lăng né tránh ánh mắt sắc lạnh đó của Avis, Tách trà cũng rơi bể trên sàn nhà do hắn đang hoảng loạn.

Hắn thở gấp nhưng cũng không làm dịu đi cảm giác ngạt thở như có ai đó siết chặt cổ hắn.

Hắn đang tự trấn an mình, hắn chối bỏ cảm giác mặc cảm và tội lỗi này, cố gắng khiến tâm mình bình ổn lại nhưng vô ích.

Đúng vậy, chính hắn...

Hắn giống cậu ta!

Vân Nghê mà hắn yêu thương thật chất không phải của hắn, nhưng hắn đã làm gì?

Hắn căm tức, hắn ghen tỵ, hắn tìm mọi cách giành lấy Vân Nghê - Người vốn không phải của hắn!

"Anh đã hiểu rồi chứ?

Bản chất của anh không xấu, làm việc đó cũng là do anh yêu cô ta, một tình yêu mù quáng.

Nhưng anh không ý thức được mình làm sai, bởi vì từ trước đến nay anh chưa bị ai vạch trần hay chỉ trích về việc này!"

Avis nhìn người đàn ông đang ôm đầu mình khổ sở, không nhân nhượng nói tiếp: "Anh có nghĩ đến một khi người thân của mình - Mẹ anh biết được chuyện này bà ấy sẽ đau đớn khổ sở thế nào không?

Anh có nghĩ đến Vân Nghê nếu biết có một kẻ lạ mặt lại luôn muốn phá hoại hạnh phúc của mình thì cô ấy sẽ ra sao không?

Để tôi nói cho anh biết, cô ấy sẽ rất kinh sợ anh, kinh sợ cách suy nghĩ khiếm khuyết của anh!"

"Đủ rồi!

Đừng nói nữa!"

Ngọc Cẩm Lăng gầm lên, trên mặt đều là sự ăn năn khó sử, đây không phải là kết cục mà hắn muốn!

"Vẫn chưa đủ!

Anh có nghĩ đến Cô Hạo Khương không?

Tâm trạng của anh khi bị cướp mất ngôi nhà gỗ cũng chính là tâm trạng của anh ta nếu bị một người vô duyên vô cớ bắt vợ mình đi!

Cơn thịnh nộ của anh khi bị mất đi món đồ kia chả là gì so với Cố Hạo Khương nếu mất đi Vân Nghê cả!"

Có lẽ lúc này mới là lúc Avis để lộ nhiều cảm xúc của mình nhất, cô ấy nói với tất cả suy nghĩ và sự chân thành của mình.

Ngọc Cẩm Lăng vẫn ngồi đó, bất động.

Có điều trên gương mặt đã không còn sự thống khổ nữa.

Hắn chỉ như đang suy nghĩ.

Chỉ như đang nhìn lại nhưng sự việc đã qua, những việc hắn đã làm, những tình cảm mà hắn đã dành cho Vân Nghê.

Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, ánh sáng mặt trời cũng tắt hẳn, thay vào đó là ánh trăng, mặc dù không sáng và ấm áp như mặt trời, nhưng nó khiến tâm hồn ta bình thản lại.

Avis đã rời khỏi căn phòng từ lúc nào, chỉ còn Ngọc Cẩm Lăng ngồi đó.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy tâm mình bình ổn như thế, cứ như bản thân được tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

Hình bóng người còn gái hắn yêu vẫn còn đó, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.

Ngọc Cẩm Lăng của hiện tại có lẽ chỉ nên như thế...

Hắn đưa mắt nhìn trăng, rồi lại nhìn căn phòng ấm áp này, hắn nhận ra bản thân thật thích không khí nơi đây, nó khiến người ta không vướng bận, không lưu luyến, chỉ có bình yên.

'Cạch' Cánh cửa phòng từ nãy vẫn đóng, nhưng hiện tại đã xuất hiện một cô gái, cô gái có mái tóc màu cam cháy nổi bật, gương mặt lạnh nhạt quen thuộc, nhưng hình như Ngọc Cẩm Lăng phát hiện nó sống động hơn thường ngày.

Avis đứng ngoài cửa phòng, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngọc Cẩm Lăng, tâm trạng thật sự rất tốt: "Người dân đang tổ chức lửa trại."

Ngọc Cẩm Lăng cho hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Avis một lúc rồi nở một nụ cười: "Tôi tham gia cùng được chứ?"

Avis cũng nở một nụ cười với hắn, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên mà Ngọc Cẩm Lăng thấy ở Avis.

Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những con người lương thiện đang vui vẻ cùng nhau chuẩn bị cho lửa trại.

Có một cái gì đó đang từ từ nhen nhóm trong lòng hắn, Ngọc Cẩm Lăng biết nó là gì, nó...

Chính là sự phấn khởi!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Jasper - Tuân Dương (1)


Phiên ngoại này bắt đầu kể tiếp chương 51, lúc Tuân Dương đang nói chuyện vui vẻ với Vân Nghê thì bị Jasper cắt ngang....

Tuân Dương sau một ngày làm việc mệt mỏi thì trở về căn hộ mà công ty đã sắp xếp cho mình.

Bởi vì cường độ làm việc của Cố Xuyên thật cao, có những lúc làm đến tối mịt rồi sáng lại đến công ty làm việc sớm nên Cố Hạo Khương liền cấp cho những nhân viên chủ chốt của công ty mỗi người một căn hộ ở chung cư gần công ty.

Chỉ cần còn là nhân viên của công ty và làm việc hết mình vì công việc, căn hộ này sẽ luôn thuộc quyền sở hữu của họ.

Vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp bật đèn lên thì đã nghe một giọng lạnh lùng cất lên sau lưng: "Sao lại về trễ?"

Tuân Dương giật mình, đến xấp hồ sơ đang cầm trên tay cũng rớt xuống.

Đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng lên, Tuân Dương theo bản năng nhìn lại thì thấy Jasper đang nhăn nhó đứng phía sau.

Tuân Dương khó tin nói: "Sao đột nhiên anh lại ở đây?

Làm tôi giật mình!"

Thiệt là... tên này ngày thường đã đáng sợ lắm rồi, hôm nay còn đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn với vẻ mặt này.

Mà khoan!

Sao hắn vào đây được?

Jasper không trả lời, chỉ im lặng cúi xuống nhặt giúp cho Tuân Dương những tờ giấy bị rớt, sau đó vào phòng bếp rót một cốc nước ấm cho Tuân Dương.

"Sao anh vào đây được?"

Tuân Dương thất thần nhận lấy cốc nước, động tác của Jasper quen thuộc như thể đây là nhà của hắn vậy!

Không lẽ..

Hắn đã đến đây nhiều lần rồi?

"Đến nhiều lần thì dễ dàng theo lối cũ mà vào!"

Tuân Dương cảm thấy như có ai đó lấy đậu hũ đập vào đầu mình.

Hắn còn dám nói một cách thoải mái như vậy sao?

"Anh còn dám nói, đây là chỗ của tôi!

Anh đến làm gì?

Còn là nhiều lần!

Sao tôi lại không biết?"

"Bởi vì em ngủ quá say, không nên tiếp tục gắng sức làm việc nhiều như vậy!"

"Ý tôi không phải như vậy!

Anh...

Anh..."

Chắc tôi chết quá!

Jasper thở dài, đi đến bên cạnh Tuân Dương, đôi mắt sắc lạnh mà mỗi ngày hắn bày ra không còn nữa, thay vào đó là sự nhu tình khiến cho Tuân Dương không khỏi hoảng hốt.

Hắn đi một tay lên sờ má của Tuân Dương, cảm nhận hơi ấm của hắn, sau đó cất giọng trầm thấp: "Em còn có thể ngốc hơn nữa đi."

Nhìn đôi mắt rõ ràng vẫn còn nghi hoặc không hiểu gì của Tuân Dương, hắn lại phải nói tiếp: "Tôi tại sao luôn làm mặt lạnh, xa cách mọi người vậy mà với em tôi lại luôn tìm cớ nói chuyện, tìm cớ khiến em phải làm việc với tôi nhiều hơn?

Tại sao mỗi khi em nói chuyện với những nữ nhân viên kia tôi luôn thình lình xuất hiện lôi em đi?

Tại sao tôi mỗi tối lại đến phòng em ngắm em ngủ?

Em thử nghĩ đi!"

Nói xong Jasper xoay người rời đi, hắn mở toang cửa sổ phòng của Tuân Dương, một thân đen tuyền lạnh lùng nhảy xuống.

Tuân Dương định thần lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy hắn đang thong dong đút tay vào túi quần mà đi trên đường.

Tuân Dương há hốc mồm một hồi lâu cũng không sao ngậm mồm lại được.

Hắn vẫn nhớ rõ căn hộ này là ở tầng 5, mà cho dù là ở tầng 1 thì hắn cũng không dám tin là một người có thể nhảy xuống mà không sao hết!

Đột nhiên Tuân Dương cảm thán, không biết có phải Jasper là siêu nhân hay không?

Khi còn nhỏ Tuân Dương thật thích xem phim hoạt hình siêu nhân, nhìn lại dáng vẻ anh tuấn cao lớn của Jasper khi nãy, thật sự là giống với hình tượng mình thường mơ ước, có chút không thể quên được.

Tuân Dương ngây người một hồi lâu nữa mới vệ sinh cá nhân rồi mệt mỏi nằm nhoài ra giường.

Tại sao?

Những câu nói cùng thái độ khi nãy của Jasper luôn quanh quẩn trong đầu hắn.

Hình như hắn đã biết tại sao rồi, nhưng thật lòng hắn không dám tin.

Jasper soái khí một thân cao lớn, đáng lý ra không nên như thế!

Không lẽ hắn định cho mình nằm dưới sao?

Tuân Dương hắn bản thân cũng có chút cường tráng kia mà, hắn là thẳng a, dù có là cái kiểu kia thì cũng phải nằm trên mới đúng chứ?

Trời ạ, hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy, vốn hắn không có bị lệch lạc thì tại sao lại so đo chuyện nằm trên hay nằm dưới chứ??? (Lời của Văn: Tuân Dương ca, anh muốn nằm trên thì Văn sẽ cho anh nằm trên, nhưng nằm trên theo một kiểu khác à nha~)
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Jasper - Tuân Dương (2)


Tuân Dương lần đầu tiên từ khi lên làm thư ký của Cố Hạo Khương lại có suy nghĩ là không muốn đi làm!

Chỉ tại Jasper khiến hắn cảm thấy muốn tránh mặt.

Suy nghĩ lại mà nói thì đúng là dạo này Jasper có nhiều hành động lạ thật.

Tuân Dương uể oải suy nghĩ thì có một bàn tay to lớn đặt lên vai mình, khỏi nói cũng biết đây là ai: "Jasper..."

"Ừ!"

"Tôi đã suy nghĩ và hiểu rồi."

Jasper gật đầu: "Tiếp đi."

Tiếp cái đầu anh, đừng có biểu hiện như một cái máy nữa có được không?

"Tôi...

Tôi cảm thấy hai ta không thể đâu."

Mặc dù đã biết trước câu trả lời nhưng mà Jasper vẫn không thể nhịn được, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: "Lý do!"

Tuân Dương cảm thấy vạch đen đầy đầu, còn hỏi lý do nữa!

Hắn là thẳng nam, thẳng nam đó!

Làm sao lại cùng một nam nhân yêu nhau được?

Mặc dù hắn không bài xích quan hệ đồng tính, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn muốn có một cuộc sống bình thường, có một người vợ hiền cùng hắn quán xuyến gia đình, cùng chăm sóc những đứa con của họ, thử hỏi làm sao hắn có thể cùng Jasper được?

"Tôi thật sự không có... không có tình cảm với anh, vả lại... vả lại..."

Vả lại anh là nam đó!

Nháy mắt sắc mặt của Jasper càng lạnh hơn, hắn nắm lấy cổ tay của Tuân Dương, gằn lên từng chữ: "Không có tình cảm thì dần dần sẽ có, em cứ từ từ mà thích ứng đi!"

Thích ứng?

Thích ứng là sao?

Ban đầu hắn còn không biết ý của Tuân Dương là gì, nhưng tối đó rốt cuộc hắn đã hiểu rồi...

"Jasper!

Anh đang làm cái quái gì vậy hả?"

Vốn hôm nay Cố Hạo Khương cho hắn nghỉ sớm một hôm, hắn còn định tối nay sẽ đi dạo phố mua ít đồ cá nhân, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy hai cái vali đen lạ hoắc trước mặt.

"Từ hôm nay anh sẽ ở đây."

Jasper hai tay xách hai cái vali lên, tiến thẳng vào phòng của Tuân Dương.

Tuân Dương chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm, một chữ cũng không thốt lên nổi!

Đợi đến khi Jasper bày biện đồ ăn ra trước mặt, hắn mới hoàn hồn nói: "Anh như vậy là đột nhập bất hợp pháp!"

"Từ này dĩ nhiên không đúng.

Nào, nếm thử thức ăn xem có vừa miệng không!"

Không đợi Tuân Dương tiếp tục phản bác, Jasper đã đút thức ăn vào miệng của Tuân Dương.

Tuân Dương theo bản năng liền nhai lấy, nào ngờ vị cũng không tệ tý nào!

Thật đói...

Tuân Dương nhìn mỹ thực trước mặt, vẫn là ăn xong mới tính đi...

Cũng vì vậy mà hắn không để ý thấy khóe miệng Jasper nhếch lên thành một đường cong mờ ám.------------------------ "Anh không được phép ở đây!

Nè nè...

Có nghe tôi nói không đó!"

Jasper khoác chiếc áo khoác dày lên người, sau đó cũng tiện tay khoái lên cho Tuân Dương: "Đi thôi!

Không phải em muốn đi mua ít đồ sao?"

Tuân Dương á khẩu, đến việc này mà hắn cũng biết sao?

Tuân Dương bất đắc dĩ phải đi theo hắn, hai người tiến vào siêu thị gần nhà, dọc đường cũng chả nói chuyện nhiều, chỉ là có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm bọn hắn.

Nói đúng hơn là nhìn Jasper.

Các cô gái trẻ đi ngang qua đều nhịn không được phải ngoái lại nhìn hắn một cái.

Tuân Dương có phần ghen tỵ, cũng không kiềm được mà đánh giá Jasper lại một lần.

Jasper thú thật là người vô cùng ưu tú, tuy nước da hắn có hơi ngăm đen, nhưng như thế càng khiến hắn trông nam tính hơn hẳn, khuôn mặt lạnh lùng, đường nét lại nam tính vô cùng.

Thân hình thì càng khỏi nói, hắn là tiêu chuẩn cơ bắp!

Dạng người như hắn bất kể cô gái nào gặp qua cũng phải e lệ ngưỡng mộ, rất tạo cho người ta cảm giác an toàn, đáng để dựa dẫm.

"Có phải thấy anh rất đẹp trai?"

Jasper giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt làm cho Tuân Dương có chút xấu hổ.

Hắn vội vàng chối bỏ, nhưng trong lòng lại đang so sánh bản thân với Jasper.

So ra thì Tuân Dương nhìn như một tiểu thụ không hơn không kém!

Nghĩ như vậy khiến Tuân Dương rùng mình một trận.

Siêu thị cuối tuần tương đối đông người, nhưng bọn hắn là hai người đàn ông, vẫn không cảm thấy có chút trở ngại nào.

Hai người ghé vào quầy thực phẩm trước, Tuân Dương nhớ lại tủ lạnh nhà mình chắc không còn bao nhiêu thức ăn, nên mua cũng tương đối nhiều.

Sau đó Jasper đột nhiên đẩy xe về phía vật dụng cá nhân.

Nhìn hắn lấy bàn chải, khăn lông mà không biết để làm gì.

"Vali của anh chỉ chứa quần áo và một ít đồ lặt vặt khác, những thứ này là nên mua."

Tuân Dương: "..."

Tôi có nói để anh sống ở nhà tôi hay sao?
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 2: Jasper - Tuân Dương (3) - End


"Anh ngủ ở phòng khác đi!"

"Tại sao?"

Trời ạ, còn hỏi tại sao nữa kia đấy...

"Tôi bất đắc dĩ mới cho anh ở đây vài hôm.

Không lẽ còn phải cho anh ngủ phòng mình sao?

Trong nhà còn một phòng khác kia mà."

Jasper tỏ vẻ mặt dửng dưng: "Chúng ta là hai nam nhân, ngủ cùng cũng chẳng hề hấn gì!"

Anh cũng biết nói là hai nam nhân à?

Jasper trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt, từ tràn đầy sức sống chuyển sang mệt mỏi uể oải, đi nhanh đến giường của Tuân Dương mà nằm xuống.

Tuân Dương tức hộc máu, nhưng mà dù có lôi kéo la hét thế nào tên này cũng không nhúc nhích.

Hết cách, Tuân Dương nghiến răng, lôi gối của mình sang phòng kế bên ngủ.

Cánh cửa phòng vừa đóng thì Jasper cũng mở mắt.

Đợi một lúc, nhắm chừng Tuân Dương đã say ngủ rồi hắn liền mở cửa đi vào phòng bên đó.

Rất tự nhiên mà nằm xuống....--------------------------- Sáng sớm....

"JASPER!!!"

"Hôm nay chẳng phải được nghỉ sao?

Ngủ thêm lát đi!"

Jasper hơi cười, khuôn mặt có chút uể oải nói.

"Anh tại sao... tại sao lại ngủ ở đây hả?"

"Bởi vì anh muốn ngủ cùng em, nên đương nhiên phải ở đây."

Tuân Dương muốn phản bác lại nhưng không nói được lời nào vì cục tức đang nghẹn ứ lại nơi cổ họng.

Thêm nữa ngày hôm qua hắn cũng đã lĩnh hội được trình độ mặt dày của Jasper, tự thấy bản thân miệng lưỡi đơn giản không thể nào đấu lại hắn thì liền ỉu xìu, dậm chân đi ra khỏi phòng, răng nghiến đến phát đau!----------------------------- Suốt một tháng trời, Tuân Dương bị Jasper đào hố hết lần này đến lần khác, mặc dù biết Jasper là đang muốn khiến hắn động tâm nhưng là...

Tuân Dương thẳng nam hai mươi mấy năm trời, trong tiềm thức cũng luôn cho là nam nữ mới có mối quan hệ sâu đậm cho nên cũng không đề phòng Jasper nhiều lắm, mặc hắn muốn làm gì thì làm, Tuân Dương cũng không động lòng.

Thẳng đến khi bị Jasper đè dưới thân, kêu trời trời không thấu, kêu má má không trả lời, Tuân Dương mới nhận ra Jasper là đang nghiêm túc!

Vả lại hắn còn là một con sói nham hiểm độc ác!

Sáng hôm sau đó cổ họng của Tuân Dương đau rát, nhưng cũng không bằng cái chỗ mà ai cũng biết kia...

Hắn cảm thấy thật thương cho hoa cúc của mình...

Nhưng cũng nhờ chuyện này mà Tuân Dương mới phát hiện, bản thân thật ra đối với loại hình nam nam giao hợp này cũng không quá bài xích, hơn nữa hiện tại hắn trong đầu đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh vạm vỡ của Jasper tối qua, nhất thời mặt đỏ lên như thiếu nữ.

Nhìn đến cái tên hỗn đản đang nằm bên cạnh, vẻ mặt còn thỏa mãn hết sức, Tuân Dương cũng không còn tức giận như tối hôm qua bắt đầu 'vào trận' nữa...

Tuân Dương trốn ở phòng làm việc, nhưng hắn lại không có đang làm việc, hắn là đang suy nghĩ nghiêm túc chuyện của hắn và cái tên Jasper kia.

Nghĩ lại từng chi tiết, từng biểu hiện của hắn và Jasper một tháng vừa qua....

Hình như hắn phát hiện ra bản thân cũng bị bẻ cong luôn rồi...

Vẫn như cũ, hắn không cảm thấy tức giận hay kinh tởm tý nào, có lẽ hắn thật sự muốn tiếp tục mối quan hệ này.

Cái khung cảnh lấy vợ mà hắn luôn nghĩ bây giờ xem ra đã nhạt nhòa đi rất nhiều...----------------------- Tối đó Tuân Dương nói thật lòng mình với Jasper, tên đó mừng đến mức lên mạng đặt vé máy bay đi mỹ ngay lập tức.

Hỏi ra mới biết là tên này định đi lĩnh chứng...

Đột nhiên Tuân Dương cảm thấy ấm lòng, xem ra hắn thật sự có tình cảm sâu nặng...

Cũng tối hôm đó, Tuân Dương bày tỏ rằng mình muốn nằm trên.

Nằm trên theo nghĩa đen, nhưng mà Jasper lại cho Tuân Dương theo nghĩa bóng...

Tuân Dương rốt cuộc cũng biết bạo hoa cúc nghĩa là gì rồi.

Xem ra ngày tháng sau này rất dài đây...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại 3: Cậu nhóc nghịch ngợm


Cố Hạo Tư từ lúc mới sinh đến khi một tuổi đều không nhìn ra là một cậu nhóc nghịch ngợm, bởi vì thời gian này bé hầu như chỉ ăn rồi ngủ, lúc thức dậy cũng chỉ ê a bò tới bò lui.

Người lớn trông nom cũng không thấy cực nhọc gì, nhìn hai cái bắp tay mập mạp lại trắng mịn, chỉ thấy dành cả ngày để chơi với bé cũng không mệt.

Cậu nhóc đặc biệt rất hay cười, mỗi khi cười lên hai mắt đều sáng ngời, cái miệng nhỏ do chưa mọc cái răng nào nên nhìn đặc biệt đáng yêu, khi cười cơ hồ đều có lấp lánh nước chảy ra.

Cố Hạo Khương lúc này chỉ cần về đến nhà là sẽ ôm bé, để cho mẹ bé nghỉ ngơi, việc còn lại của hắn là pha nước tắm cho con, hay là pha sữa...

Những việc tưởng như một người đàn ông như hắn sẽ không bao giờ làm thì đều được hắn làm thuần thục.

Bản thân Cố Hạo Khương cũng không nề hà gì, hắn cảm thấy đây là việc một ông bố nên làm.

Hơn nữa con hắn đáng yêu hiểu chuyện như thế, người làm ba như hắn cũng rất tự hào.

Vả lại Vân Nghê lại không chịu thuê bảo mẫu, cô muốn một mình chăm sóc Hạo Tư, cũng may là còn có mẹ vợ và Vân Khê đến phụ giúp nên Cố Hạo Khương cũng yên tâm hơn khi đến công ty.

Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai.

Từ khi Vân Nghê sinh con xong dáng người nảy nở không ít, làn da lại còn mịn màng.

Ở cữ trong nhà không ra ngoài càng khiến nước da trắng hơn.

Chăm sóc con dường như khiến Vân Nghê dịu dàng thành thục hơn, nếu nói trước đây cô là một thiếu nữ tinh nghịch, thì bây giờ cô là người con gái dịu dàng thùy mị.

Nét đáng yêu vẫn còn đó, chỉ là khi cố tình tranh luận với Cố Hạo Khương mới khiến cô bộc phát ra.

Cho nên Cố Hạo Khương càng muốn chọc ghẹo vợ mình hơn!

"Tròn Tròn à, mau lớn để bảo vệ mẹ nhé, ba con cứ ăn hiếp mẹ mãi!"

Vân Nghê chu môi nói với cậu con mới một tuổi của mình.

Tuy nhiên, Tròn Tròn lớn lên được một chút lại không ngoan ngoãn như vậy nữa.

Khi cậu bé biết đi biết nói, mọi chuyện cũng khác rồi, bắt đầu biết khiến người lớn trong nhà đau đầu...

Rõ ràng Cố Hạo Khương là một nhà tư bản, không có hứng thú với súng lục cùng thuốc nổ, vậy mà cậu con lại một khắc cũng không rời được.

Chuyện này phải kể đến việc Tròn Tròn được Tần Khiêm bế lên, cùng chơi trò máy bay lượn.

Cậu nhóc tinh mắt phát hiện bên người của Tần Khiêm có mang theo một khẩu súng lục!

Cậu cũng có xem phim siêu nhân rồi nha, có thể biết đây là gì, chẳng phải là súng sao?

Súng đồ chơi mà ba ba đưa cho bé nhìn như dành cho mấy đứa con nít ấy!

Của dượng nhìn ngầu hơn này!

Tần Khiêm thấy Tròn Tròn nhanh tay muốn chộp lấy khẩu súng của mình liền đưa nhóc ra xa một chút, thấy cháu mình sắp khóc đến nơi thì bắt đầu thấy hoảng.

Đùa...

Hắn làm gì biết dỗ con nít?

Con của hắn còn chưa có ra đời đâu!

Vân Khê đứng một bên nhìn, có lẽ do đi theo Tần Khiêm quá lâu nên cũng không còn giống một người bình thường nữa.

Nếu là trước đây cô sẽ tìm cách khiến Cố Hạo Tư quên đi chuyện này, nhưng giờ: "Anh tháo đạn ra đi, để nhóc con này chơi súng không đạn không sao đâu."

Tần Khiêm vạch đen đầy đầu, còn nhóc con kia thì cười khoái trá, nụ cười thật khó tin khi là của một đứa nhóc hai tuổi.

Cố Hạo Khương ban đầu thấy con thích súng như thế cũng không ngăn cản, dẫu sao cũng không có đạn, chỉ có Vân Nghê là lo sốt vó lên.

Nhưng trẻ con mau chán, lúc 3 tuổi cậu nhóc chán súng liền í ới đòi ba bế đến chỗ Tần Khiêm chơi.

Cố Hạo Khương hí hửng đồng ý, còn hắn thì cùng Vân Nghê ra ngoại thành chơi!

Tần Khiêm càng lúc càng thích cậu nhóc, còn nhỏ mà đã biết theo dượng học tập, cho nên cũng không màng bản thân bị Cố Hạo Khương lợi dụng, đưa Cố Hạo Tư tham quan một vòng trụ sở.

Ở đây Cố Hạo Tư còn được thấy những nhà nghiên cứu đang chế tạo vũ khí mới.

Cậu nhóc thích thú cũng đòi học theo.

Tần Khiêm nhếch mép cười: "Nhóc con mới mấy tuổi?

Còn đòi chế thuốc nổ."

Cố Hạo Tư bị khinh thường cũng không thèm để ý, tiếp tục nũng nịu: "Đi mà...

Đi mà dượng, con thật sự muốn học á!

Loại thuốc nổ thường thôi cũng được!"

"Không thể!"

"Dượng ơi, dượng không thương con sao?

Dượng có bé con rồi liền không thương con nữa."

Bé con trong lời cậu nhóc chính là chị họ mình - Tần Hinh Dư.

Tần Khiêm bỗng đau đầu, sao thằng bé này lại nhiều lời như thế?

Cố Hạo Khương...

Gien của cậu biến đi đâu mất rồi?

Đây rõ ràng là gien của Vân Nghê!

Tần Khiêm hết cách, đành đưa cho Cố Hạo Tư bảng công thức chế tạo thuốc nổ đơn giản.

Chỉ đơn giản là đưa cho thằng bé một tờ giấy, chẳng giải thích gì thêm nữa.

Với một đứa bé ba tuổi mà nói thì làm sao hiểu được, cũng làm sao mà tìm ra được nguyên liệu chứ?

Tần Khiêm yên tâm, cũng thành công khiến một tháng Cố Hạo Tư không đến nhõng nhẽo nữa.

Đến khi buổi tối của một hôm nào đó, hai vợ chồng Cố Hạo Khương đang đi tản bộ ngoài vườn, đột nhiên đứa con 'ngoan' của họ chạy vội tới dùng bàn tay nhỏ của mình nắm tay họ kéo đi.

Đi được vài bước bỗng nghe 'Bùm' một tiếng nổ lớn.

Cố Hạo Khương nhanh ôm lấy con trai và vợ, chạy vào trong nhà, vệ sĩ từ khắp nơi trong biệt thự chạy đến nơi phát ra tiếng nổ - Hồ cá cảnh của Cố Hạo Khương, thì thấy cá trong hồ còn vài con vẫn có thể yếu ớt bơi, còn lại nổi trên mặt nước.

Trên bờ còn vài mảnh vụn của thuốc nổ...

Cố Hạo Khương nghe xong liền đen mặt, hèn gì dạo này con hắn tương đối ngoan, không bám mẹ mà trốn trong phòng hí hoáy cái gì đó.

"Cố Hạo Tư!!!"

Gọi mãi vẫn không có trả lời.

Trốn cũng thật nhanh!

Tối đó hai vợ chồng đau đầu một trận, Vân Nghê thì sợ thằng bé bị thương mà giấu, còn Cố Hạo Khương thì nghĩ cách trừng trị thằng nhóc mà khiến vợ yêu không giận!

Kẻ nào đó là nguồn cơn của tội lỗi - Tần Khiêm nghe được thì vui vẻ vô cùng, xem ra có thể thâu nhận nhóc con này làm đồ đệ!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại: Câu chuyện lúc nhỏ (1)


Cố Hạo Khương thật sự cảm thấy con mình chỉ thừa kế được nhan sắc của ba nó, còn về tính cách thì...

Ví như lúc cậu nhóc vào mẫu giáo, tương đối là nhiều 'bạn'.

"Hạo Tư, hôm nay đến phiên mình làm bạn gái cậu nha!"

Một cô bé con trắng nõn chạy đến, vừa thấy Vân Nghê dắt tay cậu nhóc xuống xe là cô bé liền chạy đến, giống như là sợ có người đến trước vậy!

Vân Nghê gương mặt vẫn mỉm cười, nhưng nội tâm lại đang gào thét!

Tại sao nhóc con nhà cô lại thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt thế này!

Chưa cảm thán xong, theo sau cô bé khi nãy lại có thêm hai bé gái nữa, so ra cũng đáng yêu không kém.

"Cậu đừng có mà xạo, hôm nay là đến phiên mình mới đúng!"

Một trong hai cô bé nói.

Cô bé còn lại không chịu thua: "Không đúng!

Là đến phiên tớ!"

Cô bé ban đầu giậm chân không chịu: "Các cậu thật xấu, hôm nay Hạo Tư là của mình!"

Hạo Tư làm vẻ mặt như người lớn, thở dài nói: "Hình như hôm nay là đến bạn học Tuệ Nhi, các bạn đừng có mà hâm mộ mình như thế, cứ chờ xếp hàng đi, rồi sẽ lại đến lượt thôi!"

Vân Nghê lảo đảo xém té, cũng may có Cố Hạo Khương đỡ lấy: "Anh đã nói phải cẩn thân rồi mà, đây là khung cảnh quen thuộc..."

Vân Nghê lắc đầu, vẻ mặt vẫn là chưa tin nổi: "Em chỉ là không thể tin mà thôi.

Em hỏi anh, khi còn nhỏ có phải anh cũng như thế không hả?"

Cố Hạo Khương không thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói: "Làm gì có."

"Có thật không?"

Hai người tiếp tục thảo luận vấn đề này cho đến khi về đến nhà.

Thú thật mà nói Cố Hạo Khương ưu tú như thế làm sao không có người theo đuổi chứ?

Chỉ là hắn trước sau như một, không cho người ta cơ hội đã nghiêm khắc cảnh cáo trước rồi...

Thật ra cũng oan ức cho cậu bé nhà chúng ta, nhóc chỉ là cảm thấy bạn nữ nào cũng tranh giành mình hết, mắc công có đổ máu cho nên mới bảo mỗi ngày một cô mà...

Có ý tốt chứ bộ!

Vốn Hạo Tư cảm thấy như thế này rất tốt, vì mình đẹp trai nên mới có nhiều bạn nữ ủng hộ!

Nhưng mà sau này chính cậu lại hối hận, bởi vì con đường chinh phục nửa kia của mình gặp không ít gian truân trắc trở đâu...

Một câu chuyện mới bắt đầu khi Cố Hạo Tư vào lớp 3...

"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới.

Bạn ấy là con lai đó nha, các em nhớ giúp đỡ bạn thật nhiều nhé!"

Cô giáo trẻ vừa nói với cả lớp xong liền ngoắc tay về phía cửa lớp, sau đó có một thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào, khiến cả lớp trầm trồ ồ lên: "Woa...

Bạn mới thật xinh đẹp!"

"Bạn ấy có tóc màu cam kìa..."

"Cô ơi, con muốn ngồi với bạn ấy!"

Cả lớp nhao nhao lên, nhưng mà cô bé này trên mặt vẫn không có biểu tình gì ngạc nhiên, đôi mắt sáng vẫn nhìn bao quát cả lớp.

"Em hãy tự giới thiệu về mình đi nào."

Cô bé gật đầu, giọng nói cất lên vô cùng trong trẻo, khác hẳn với vẻ mặt cố tình ra dáng người lớn nãy giờ.

"Xin chào, mình tên là Ngọc Á Vi."

"Hết rồi sao?"

Cô giáo ngạc nhiên hỏi.

Á Vi gật đầu.

Cô giáo cười nhẹ, bổ sung thêm: "Á Vi vừa từ nước D trở về, em ấy còn nhỏ hơn các em một tuổi cho nên các em là em bé ngoan, phải nhớ giúp đỡ Á Vi nhé!"

"Vâng ạ!"

Cả lớp đồng thanh khiến đồng tử Á Vi hơi giãn ra, cái miệng chúm chím nãy giờ mới hé lên một nụ cười mỉm.

Trong khi cô giáo đang tự hỏi nên cho Á Vi ngồi ở đâu thì một cánh tay đưa lên rất cao, không chờ cô giáo gọi tên, Cố Hạo Tư đã nhanh chóng nói: "Cô ơi, cho bạn mới ngồi kế con này!"

Cô giáo thấy bên cạnh Cố Hạo Tư còn một chỗ trống thì gật đầu đồng ý, nhưng mà...

"Thưa cô, em... muốn ngồi với một bạn nữ ạ."

Cô giáo suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, rồi cho cô bé ngồi cạnh một bạn nữ kính cận bàn trên.

Cố Hạo Tư lần đầu tiên bị một bạn nữ xa cách, trái tim nhỏ bé bắt đầu rỉ máu.

Tại sao bạn ấy không chịu ngồi với cậu?

Đây là bạn nữ dễ thương nhất mà Hạo Tư gặp nha, thật sự cậu bé chưa gặp bạn nữ nào mà khiến tim mình đập lên liên hồi như Ngọc Á Vi đâu!

Trong lớp, cả mấy bạn khác lớp nữa, có bạn nữ nào mà không muốn gần gũi Cố Hạo Tư này chứ?

Á Vi đúng là đặc biệt mà...---------------------------- "Tại sao em không chịu ngồi với anh?"

Cố Hạo Tư bực bội không chịu được, tại sao lại không muốn ngồi gần mình chứ?

Vả lại mình cũng thích bạn nữ này a...

Ngọc Á Vi trợn mắt, sau đó mi tâm nhíu lại, dáng vẻ này thật giống một bà cụ non.

"Tại sao tôi lại phải ngồi chung với cậu chứ?

Vả lại cậu không thấy khi cậu ra lời đề nghị đó thì có cả mười mấy tia lửa điện chiếu thẳng vào tôi sao?

Tôi mà đồng ý lũ con gái kia mà chịu để tôi yên mới lạ!"

Nói xong liền ban cho Cố Hạo Tư một ánh mắt khinh bỉ.

Cố Hạo Tư lại bị đả thương, nhưng mà lần này cũng không tệ như khi nãy.

Cậu nhóc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Ngọc Á Vi dần đi xa, bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại: Câu chuyện lúc nhỏ (2)


Ngọc Á Vi đi gần đến cổng trường thì thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt nhỏ cũng không cố giữ nét lạnh lùng nữa mà hai chân đi nhanh hơn, gọi một tiếng: "Daddy!"

Cố Hạo Tư đang đi theo sau rất gần cô bé, bị giọng nói trong trẻo của Ngọc Á Vi một lần nữa hấp dẫn.

Cậu thấy một người đàn ông cao lớn đeo kính râm, nhưng mà như thế cũng không che lấp được khuôn mặt điển trai của hắn.

Cố Hạo Tư thấy bạn Á Vi của mình cười thật tươi nhảy vào lòng ba mình, trong lòng không khỏi ghen tỵ, bạn ấy cười như vậy càng dễ thương hơn a~ "Hôm nay thế nào hả, con gái?"

Ngọc Cẩm Lăng cười cười bế con gái mình lên, trên gương mặt toàn là sủng nịnh.

"Dạ ổn ạ, tuy có nhiều bạn dở hơi nhưng mà không sao hết!"

Cố Hạo Tư nghe như thế thì làm sao nhịn nổi nữa: "Anh không có dở hơi!

Chỉ là muốn ngồi cùng em thôi, vậy mà gọi là dở hơi sao?"

Ngọc Á Vi quay đầu không thèm nói chuyện, chỉ có Ngọc Cẩm Lăng là nhìn chằm chằm cậu, trong mắt lóe lên một tia khó tin.

"Bác trai, bác thấy cháu quen mắt sao?"

Cố Hạo Tư tuy tuổi còn nhỏ nhưng thật không thể xem thường, nhìn cậu như thế thôi chứ thật ra rất thông minh.

Cố Hạo Khương thường đưa cậu đến công ty làm quen, cũng cho cậu tiếp xúc sớm với kiến thức kinh tế.

Gặp qua nhiều đối tác của ba mình khiến cậu có khả năng nhìn thấu tâm trạng của người khác.

Tuy nhiên Ngọc Cẩm Lăng lại không để ý chuyện này, cái mà hắn để ý là hai từ 'bác trai' giòn tan kia.

Một cậu nhóc lại gọi mình là bác trai - ý nói là ba ba của bạn gái...

Ngọc Cẩm Lăng theo bản năng ôm chặt con gái hơn, trừng mắt nhìn Cố Hạo Tư: "Nhóc con học lớp mấy?"

"Con học lớp 3 rồi!

Bác đừng gọi con là nhóc con nữa có được không?"

Cố Hạo Tư rất không thích người khác gọi mình là nhóc con, cũng may đây là bố vợ tương lai, bằng không đừng hòng cậu ăn nói nhỏ nhẹ như vậy!

Ngọc Cẩm Lăng thật sự rất muốn cười, nhưng còn chưa kịp cười đã thấy Cố Hạo Khương đang đi đến đây, sắc mặt hắn dần lạnh đi.

"Sao ba lại ở đây?"

Cố Hạo Tư rất không vui, nhìn bác trai như thế chắc chắn là không thích ba của mình, haizzz cứ thế này làm sao mà bắt Á Vi về nhà được chứ?

"Thái độ của con là sao?

Ba là rước con đấy!"

Thấy Ngọc Cẩm Lăng ở đây hắn cũng rất bất ngờ, hai người mặt lạnh gật đầu chào nhau, cũng không có xem như người quen.

Cố Hạo Khương từ lâu đã biết Ngọc Cẩm Lăng không còn mong nhớ vợ mình, hiện tại là cực kỳ yêu thương cô bác sĩ tâm lý mà hắn lúc trước đã mời về - Avis, cho nên cũng không quan tâm về Ngọc Cẩm Lăng nữa.

Ngọc Cẩm Lăng vốn ưa không nổi Cố Hạo Khương, nhưng mà hai người gặp lại cũng như là đối thủ cũ, hiện tại hắn đã có gia đình hạnh phúc, có con gái ngoan sinh đẹp như thiên sứ.

Nghĩ lại cũng nhờ Cố Hạo Khương mà hắn mới gặp được vợ yêu của mình, cho nên miễn cưỡng gật đầu chào nhau.

Ngọc Á Vi cùng Cố Hạo Tư đều cảm thấy không khí như bị nghẹn lại, cho nên đều muốn hai người này cách xa một chút: "Daddy, con đói quá!"

"Được, ba dẫn con đến chỗ mẹ."

Ngọc Cẩm Lăng cười, xoa đầu con gái.

"Ba không phải đón con về sao, đi thôi."

Trước khi đi Cố Hạo Tư còn cố tình nói với Á Vi: "Ngày mai anh chờ em ngoài cổng trường nhé!"

Ngọc Á Vi chu môi, đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cậu, Ngọc Cẩm Lăng cũng nhịn không được mà nhìn về phía hai cha con kia, ánh mắt phức tạp.

Cố Hạo Khương lại nở một nụ cười xảo trá, khiến sống lưng Ngọc Cẩm Lăng bỗng cứng lại.

Hai cha con này, vẫn là nên cách xa một chút.

Về nhà phải nói với bé con nhà mình mới được!------------------------- "Ba và bác trai quen nhau từ trước?"

"Ừ...

Nhưng mà bác trai là sao hả?"

Cố Hạo Khương nhíu mày.

"Thì là bác trai đó!

Mà quan hệ của ba với bác ấy rất tệ sao?"

"Lúc trước thì là như vậy, hiện tại thì nước sông không phạm nước giếng."

Cố Hạo Tư lắc đầu cảm thán: "Haizz...

Vậy lỡ như bác ấy không cho Á Vi lại gần con thì sao đây?

Không biết đâu, ba phải dạy con cách tán gái thôi!"

Cố Hạo Khương tay lái xém lệch, méo mặt nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình: "Hiện tại kinh nghiệm của con còn nhiều hơn ba đấy!"

"...."

Đúng là sóng sau xô sóng trước mà...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Phiên ngoại: Câu chuyện lúc nhỏ (3)


"Mami con mới về!"

Ngọc Á Vi trượt khỏi cánh tay rắn rỏi của ba mình, nhào tới ôm chầm lấy Avis.

Avis giờ phút này làm gì còn giữ được vẻ lạnh lùng vốn có, cô mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình, ôn nhu hỏi: "Hôm nay quen được nhiều bạn chứ?"

"Dạ cũng bình thường."

Bình thường sao?

Đoán chắc là con bé lại học vẻ mặt của cô, làm bộ như người lớn ở trong lớp rồi đây.

Cái tên Á Vi là do chính Ngọc Cẩm Lăng đặt, khỏi nghĩ cũng biết đây là cái tên lấy từ tên cô - Avis.

Năm đó sau khi hắn thấu hiểu mọi điều thì liền đi, chỉ đơn giản là nói một câu cảm ơn với cô, không còn gì khác nữa.

Avis từ nhỏ bản tính đã lạnh lùng vô cảm, nhưng thời khắc này lại có một tia mất mát.

Nhưng rất nhanh cô cũng không để ý nữa, quen rồi, cô đã quen với việc cô độc một mình.

Vậy mà một tháng sau, hắn lại đứng trước nhà cô, gõ cửa, còn mang theo kiện lớn kiện nhỏ quần áo cùng vật dụng, kèm theo một câu: "Em có hoan nghênh anh đến đây sống cùng em không?"

Avis kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt hắn chân thành không giả dối, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng, gương mặt lại đỏ lên, cả hai lỗ tai cũng đỏ theo...

Avis như thế này mà còn không nhìn ra hắn có ý gì thì đúng là hữu danh vô thực trong giới tâm lý học rồi.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tuy nhiên, tay lại không chần chừ mà đóng cửa lại.

'Rầm' Ngọc Cẩm Lăng há hốc mồm, không ngờ cô gái nhỏ lại tuyệt tình như vậy.

Nhưng không sao, không vào được cửa chính thì vào bằng cửa sổ vậy!

Suốt mấy tháng trời chai mặt ở lỳ trong nhà Avis, Ngọc Cẩm Lăng hành động và lời nói luôn song hành với nhau.

Hắn nói chuyện tương đối nhiều hơn một chút, không cần Avis hỏi, hắn đã tự nói thao thao bất tuyệt.

Cuối cùng vào một hôm đầy nắng, hai người rốt cuộc cũng cầm trên tay cuốn sổ đỏ nhỏ.

Avis tính tình lạnh nhạt nhưng giờ phút này cũng cười thật tươi, Ngọc Cẩm Lăng nhìn đến thất thần, ngẫm nghĩ sau này sẽ cố tạo ra nhiều điều vui vẻ cho cô, chọc cô cười, bởi vì vợ hắn cười lên thật sự rất đẹp!

Đến khi Avis mang thai hắn mới đưa cô đến nước D để cho mẹ hắn cùng chăm sóc.

Mặc dù hắn vẫn chưa cho thân vương Vincent sắc mặc tốt nhưng mà đã chấp nhận làm người thừa kế của ông ta, bị mẹ hắn thuyết phục nên cũng đã đổi lại họ.

Dù là vậy, hắn vẫn thích dùng danh xưng Ngọc Cẩm Lăng hơn, công ty hiện tại hắn điều hành người ta vẫn quen gọi hắn là Ngọc tổng.

Từ lúc đó đến nay hắn chưa một lần mong nhớ về Vân Nghê, mỗi lúc nhớ đến cũng là cảm thấy mình bị quỷ ám, thật sự không muốn nhớ lại đoạn quá khứ đó nữa.----------------------- "Á Vi, em thấy anh có đẹp trai không?"

Cố Hạo Tư dạo này chuyện vui vẻ nhất chính là mỗi khi ra chơi sẽ đến bắt chuyện với Ngọc Á Vi, dường như không biết chán là gì.

Ngọc Á Vi ban đầu còn bài xích, nhưng mà nói mãi Cố Hạo Tư không chịu nghe nên cũng lười quản.

Dẫu sao cũng là con nít với nhau, Ngọc Á Vi ban đầu có không thích Cố Hạo Tư nhưng mà dần dần thấy cậu cứ lẽo đẻo theo mình thì cũng coi Cố Hạo Tư là bạn, nói chuyện liền thân thiết hơn hẳn.

Hai đứa trẻ ngày càng thân, cũng bắt đầu bày nhiều trò xấu trong trường.

Ví như có nhiều bạn thích kiếm chuyện với Ngọc Á Vi quá đi, rõ ràng là Cố Hạo Tư bám lấy bé, tại sao mấy bạn nữ kia cứ...

Thôi thì người nào gây chuyện người đó chịu trách nhiệm vậy: "Cố Hạo Tư, anh đi mà giải quyết đám con gái kia đi!"

"Thế anh có được quà không?"

"Em không cần biết, anh làm cái gì đó đi!"

"Vậy anh sẽ bỏ sâu vào cặp họ."

"Có được không đó?

Sâu đâu có đáng sợ!"

Cố Hạo Tư cảm thán: "Trong đám con gái chỉ có mình em là không sợ thôi đấy!"

Ngọc Á Vi suy nghĩ một lúc liền gật đầu thích thú: "Cái này được a.

Em và anh cùng bỏ sâu vào cặp họ đi!"

---------------------- "Cái tên heo mập lớp bên cạnh vậy mà còn dám viết thư tình cho em sao, Á Vi?

Đúng là con nít bây giờ lớn sớm thật!"

Ngọc Á Vi khinh bỉ: "Anh cũng lớn sớm thật!"

Cố Hạo Tư: "..."

"Anh sẽ trừng trị nó!"

"Vậy... em nghĩ đánh cắp bài tập về nhà của cậu ta đi, chắc chắn là cô giáo sẽ phạt nặng đó!"

"Anh nghĩ là mình lấy nguyên cái cặp luôn cho lành." ......

Và còn rất nhiều rất nhiều ký ức trẻ thơ tươi đẹp nữa, nhưng mà tình bạn dù có đẹp cách mấy cũng sẽ có lúc chia tay.

Ngọc Á Vi không hiểu vì nguyên nhân học hết tiểu học liền chuyển đi.

Cố Hạo Tư vì vậy mà cũng thay đổi tính cách, không còn nghịch ngợm hoạt bát như trước nữa.

Để lại trong tim một nút thắt chưa gỡ.

Nút thắt này đi theo cậu đến tận khi trưởng thành, đến tận khi tìm ra được Ngọc Á Vi, chính tay Cố Hạo Tư bắt cô tháo gỡ nó.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom