Lãng Mạn Đêm ngày sủng nịnh (H+) - Tình văn

Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 19


"Cố Hạo Khương...."

Vân Nghê bất mãn đánh nhẹ vào ngực Cố Hạo Khương hòng khiến hắn tỉnh dậy.

Sau một đêm bị giày vò lên xuống không biết bao nhiêu lần, cô ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy.

Thật sự là đau nhức quá, nhưng nhớ tới hôm nay được đi chơi thì vui vẻ không thôi!

Cố gắng muốn ngồi dậy thì mới biết là không thể, bởi vì Cố Hạo Khương đang ôm chặt cô vào ngực hắn!

Tuy không làm cô đau nhưng mà nhúc nhích cũng khó khăn, tay hắn làm bằng gì mà nặng vậy chứ?

"Cố Hạo Khương!

Anh mau dậy đi!"

Lần này không còn là nhỏ giọng kêu như lúc nãy mà là la hét, tên nam nhân xấu xa này!

Cô không tin là lúc nãy mình đánh hắn như thế mà hắn vẫn chưa tỉnh đâu!

Thấy con mèo nhỏ hết nhịn nổi rồi, Cố Hạo Khương mới nhẹ giọng: "Ngủ thêm chút nữa!"

Coi cái giọng hắn kìa, tỉnh như sáo!

"Không ngủ nữa!

Muốn đi chơi!"

Vân Nghê lại tiếp tục đánh lên ngực hắn, nhưng sức lực cô chỉ khiến Cố Hạo Khương càng thêm thoải mái, như có người đang đấm bóp vậy.

"Anh đừng quên đã hứa gì tối qua!"

"Em còn sức đi chơi?"

Cố Hạo Khương nhếch miệng cười tà.

Vân Nghê mặt đỏ tía tai, cảm thấy tay hắn không ghì chặt mình nữa, mới ngồi nhanh dậy, ra lệnh: "Đều tại anh cả!

Nhanh chuẩn bị đi!

Em muốn đi tắm biển!"

"Nhưng anh muốn ngủ, em cũng ngủ cùng!"

"Anh muốn thì ngủ một mình á!"

----------------- Rốt cuộc Cố Hạo Khương vẫn phải chịu thua sự mè nheo siêu cấp đáng yêu của vợ nhỏ, hai người cùng dắt tay ra bờ biển đẹp như mơ.

Chỉ là Cố Hạo Khương tình nguyện trở thành một stylist cho Vân Nghê, vốn đồ bơi một mảnh cũng tương đối kín đáo, bị Cố Hạo Khương thêm áo này, khăn nọ, rốt cuộc đồ bơi của Vân Nghê hoàn toàn trở thành một bộ trang phục bình thường không hơn không kém!

Chỗ hở duy nhất chắc chỉ có từ giữa đùi trở xuống!

"Khương....

Ăn mặc thế này...

Làm sao mà bơi??"

Vân Nghê mặt ủ dột, liếc nhìn hắn.

Cố Hạo Khương ngắm từ trên xuống dưới của cô một lượt rồi mới cười nhẹ: "Không gì là không thể!

Còn mè nheo anh sẽ cho em ở nhà!"

'Xì....

Mà anh có thấy bãi biển hơi vắng người không?"

Vắng thật đấy!

Cố hạo Khương chột dạ, nhưng vẫn làm lơ: "Bình thường mà! tại em ít đến đây nên không biết."

"Vậy sao?

Thôi kệ!"

Nói rồi Vân Nghê nắm tay Cố Hạo Khương đi xuống biển, chỉ ham chơi cũng không màng ông xã của mình đang rất thu hút ánh nhìn của phái nữ nơi đây, trên người chỉ độc nhất một chiếc quần dài đến đầu gối, phần trên lộ toàn bộ cơ thịt rắn chắc cùng làn da màu đồng cuốn hút.

Chưa kể đến khuôn mặt muốn bao nhiêu nam tính là có bấy nhiêu nam tính, lại thêm hắn luôn nhìn Vân Nghê với ánh mắt dịu dàng, càng khiến cho bọn họ chắc mẩm rằng hắn ta vừa đẹp vừa galant!

Do Vân Nghê ăn mặc kín đáo, lại có mũ to che lại nên nét kiều diễm của cô không thu hút mọi người.

Vả lại gần nơi đây chủ yếu là nữ vì hắn đã cho người giới hạn nam giới tiến đến đây, bảo vệ vợ yêu mà!

Đến khi đám phụ nữ kia muốn đến gần để bắt chuyện vị nam thần galant này thì hắn mới bắt đầu lộ bộ mặt lãnh khốc, không ngại ném cái nhìn sắc bén về phía họ, bọn họ ngay lập tức bị dọa, cũng không dám đến gần nữa!

Quay lại nhìn Vân Nghê, hắn mới bắt đầu cảm thấy kì lạ, nhếch miệng cười: "Bảo bối!

Em đây là không biết bơi?"

Chắc chắn là thế rồi, vợ hắn nãy giờ chỉ ngồi đó mà nghịch nước!

"Cười cái gì?

Bộ lạ lắm sao?"

Vân Nghê thẹn quá hóa giận, không biết bơi thì tức cười lắm à?

"Ha ha...

Anh không cười nữa!

Để anh dạy em bơi!"

"Không cần đâu!

Khi khác đi, bây giờ em muốn nghịch nước như vậy thôi!"

Đùa?

Cô học nhiều năm rồi vẫn không bơi được!

Để hắn dạy nữa chỉ tốn thời gian!

"Thật?"

Cố Hạo Khương hỏi lại mà mặt không giấu nét cười, qua con mắt Vân Nghê thì biến thành chế nhạo, trực tiếp đánh lên người hắn cho hả giận.------------------------ Chơi với cô được một lúc thì bị cô xua đuổi, hắn đành ngồi lên bờ mà quan sát cô, dẫu sao ở đây cũng không có nam nhân, cô có thể tha hồ quậy.

Ngay lúc này hắn có điện thoại, lập tức nghe máy.

Vân Nghê ở ngoài đó lại nghe mùi thức ăn siêu thơm, nhìn qua nhìn lại mới thấy xa xa đằng kia có một quán nướng nhỏ, vui vẻ chạy ngay đến đó...

Quán nướng đó không nằm trong khu vực giới hạn của Cố Hạo Khương, có rất nhiều người, cô hiện tại cũng không đội cái mũ to lúc nãy, nên toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều phơi bày ra không che giấu.

Đám nữ nhân thấy toàn bộ ánh mắt của cánh đàn ông nơi đây đều hướng về cô nên đâm ra ghen ghét, một người trong số họ còn cố ý chen lấn, xô đẩy, Vân Nghê bất ngờ, loạng choạng ngã về phía trước...

"Á..."

Cứ tưởng kì này ngã là cái chắc, ai ngờ hai vai cô đã được người đối diện bắt lấy.

Chưa hết sợ hãi, cô lại phát hiện người này gia tăng lực đạo, hai bàn tay siết chặt lấy bả vai cô...

Vân Nghê nhăn mặt ngước lên mới biết người đó là một nam nhân, khuôn mặt tuy đẹp nhưng vô cùng nghiêm nghị!

Còn nữa, đôi mắt đó như rất chán ghét cô!

Cô sợ hãi: "Đau quá!

Anh bỏ tay ra!"

Người này không những không buông tay, mà còn tiếp tục siết chặt vai cô, hiện tại đã đỏ thành một mảng!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 20


Người kia vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt hằn đỏ cả lên, có một chút bất ngờ, lại có một chút tức giận.

Vân Nghê không biết nên làm gì lúc này, thật muốn có Cố Hạo Khương ở bên!

Bây giờ mới biết ra ngoài thế giới chỉ có hắn luôn quan tâm cô, người kia vốn không quen biết vậy mà vẫn hành xử thô lỗ với cô như vậy.

Nghĩ đến đó, bất giác muốn khóc, người này nhìn thật đáng sợ!

"Hức..."

Nghe tiếng nấc nhỏ của cô, Ngọc Cẩm Lăng mới cố lấy lại một chút bình tĩnh, chậm rãi buông cô ra...

Trước khi đi còn quay lại nhìn Vân Nghê một cái, cô vẫn y như cũ đứng đó, không nháo nhào lên mà chỉ cô giương mắt ra nhìn hắn.

Ngọc Cẩm Lăng thử trừng mắt, cô gái nhỏ liền sợ hãi cụp đầu xuống rồi chạy đi mất....------------------ "Tiểu Nghê!

Em đã ở đâu hả?"

Cố Hạo Khương nhìn người vợ nhỏ trước mặt, vẻ mặt biết lỗi của cô khiến hắn đã vơi bớt cơn tức giận, nhưng vẫn không quên gặng hỏi.

Khi nãy nghe điện thoại xong, không thấy cô đâu, nhìn xung quanh vẫn không thấy, lo lắng một trận muốn đi tìm mới thấy cô lót tót từ xa chạy tới.

Vẻ mặt như mừng rỡ khi nhìn thấy hắn.

"Em xin lỗi, em đi ra kia chơi một lúc á!"

Vân Nghê đâu dám nói thật, không biết chừng còn đi tìm người kia kiếm chuyện mất!

"Hai vai làm sao bị đỏ?"

Cố Hạo Khương cất giọng trầm thấp, là ai dám làm cô ra nông nổi này?

Vân Nghê giật mình, nhất thời không biết làm sao, lắp bắp bịa chuyện: "Em...

Em cũng không biết nữa!

Có lẽ lúc nãy đứng chờ... chờ thịt nướng... nên... nên bị người ta xô đẩy..."

Cố Hạo Khương đương nhiên không tin, nhưng cũng không muốn hỏi tiếp nữa, vẫn là hắn cho người điều tra thì tốt hơn!

"Chờ thịt nướng?

Em có tiền sao?"

Cố Hạo Khương nhếch miệng cười.

A!

Sao cô có thể quên là mình không mang tiền theo chứ?

Cũng may là đi về, nếu không chẳng phải khi người ta đưa thịt tới sẽ rất mất mặt sao?

"Thì...

Thì tại không có tiền nên mới về đây nè!"

Vân Nghê thật chỉ muốn tìm cái hố chui xuống để tránh ánh mắt cười cợt của hắn mà thôi!

------------------------- "Oa...

Thật đẹp nha~!"

Vân Nghê vui vẻ ngó nghiêng xung quanh khu chợ đêm.

Không biết có sự kiện gì mà chợ đêm hôm nay được trang trí đẹp mắt quá!

Khu mà Vân Nghê và Cố Hạo Khương đang đứng thì được treo rất nhiều lồng đèn đỏ, ở phía xa kia thì có đủ loại bong bóng nhiều màu sắc, với đủ hình dạng luôn!

"Khương!

Chụp cho em một tấm!"

Vân Nghê ngoắc ngoắc Cố Hạo Khương, cô đang đứng ở cây lồng đèn đỏ rất bắt mắt.

Có điều trong mắt Cố Hạo Khương cô vẫn là nổi bật nhất!

Đôi mắt cô như biết cười, mỗi khi cười lên làm bừng sáng cả khuôn mặt.

Cách tạo dáng gì đây?

Không khéo người ta nghĩ em còn là học sinh mất!

Cố Hạo Khương thầm than, đối diện với cô lúc nào hắn cũng cảm thấy mình như một ông chú già vậy!

Tuy bất mãn là thế, nhưng Cố Hạo Khương vẫn đưa máy lên chụp liên hồi những cử chỉ đáng yêu của cô.

Phải lựa vài tấm bỏ vào trong ví mới được!

Mải mê chụp ảnh, bọn họ lại không biết trên đường đang có cuộc diễu hành bằng những điệu múa dân tộc.

Vân Nghê và Cố Hạo Khương đang đứng ở hai bên đường khác nhau, nay đoàn diễu hành đi ngang qua, Vân Nghê có muốn tới chỗ Cố Hạo Khương cũng không được.

Nhưng những cô gái này nhảy múa thật đẹp!

Điệu múa dân tộc này đúng là độc đáo mà!

"Ứm.."

Đột nhiên từ đâu Vân Nghê lại bị người ta ôm chặt, miệng lại bị hắn bịt kín bằng khăn ẩm!

Sao...

Sao mà buồn ngủ quá....

Khương...

"Tiểu Nghê!"

Cố Hạo Khương khó chịu muốn băng qua đoàn diễu hành mà đến với cô, ai ngờ vào lúc này, tên vệ sĩ hắn phái đến bảo vệ Vân Nghê lại đánh thuốc mê cô!

Chết tiệt thật!

Cố Hạo Khương băng qua đoàn người chạy đến đó, cả đám người nháo nhào lên, Cố Hạo Khương gần như đuổi kịp tên vệ sĩ đó, nhưng lại bị hai tên to con khác từ đâu xuất hiện ngăn lại, tung chiêu hiểm độc!

Thân thủ Cố Hạo Khương luôn rất tốt, những người đánh qua với hắn đều thua hắn, chỉ có Tần Khiêm là có thể thắng hắn, hai tên này dù là người bản địa, to con thì cũng chẳng ăn thua gì với Cố Hạo Khương.

Hai con dao muốn đâm vào Cố hạo Khương liền bị hắn dội ngược lại, trúng bụng hai tên đó!

Chỉ là diệt xong hai tên này, hắn cũng mất dấu Vân Nghê!

Một trận sợ hãi nổi lên, tại sao hắn bất cẩn như thế?

Tại sao không mang theo nhiều người hơn?

"Mau lập tức phái người lật tung cái vùng đất này lên cho tôi!

Nhất định phải tìm ra phu nhân!"

Cố Hạo Khương mất kiểm soát, gầm lên ra lệnh cho thuộc hạ của mình qua điện thoại.

Là hắn sơ suất...

Chết tiệt!

Vân Nghê...

Vân Nghê của anh...

Em đừng có chuyện gì!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 21


"Tại sao vẫn chưa tìm ra?

Tôi nuôi các người để làm gì hả?"

Cố Hạo Khương rống giận.

Hắn chắc chắn Vân Nghê vẫn còn ở trong thành phố này.

Hắn cũng đã cho người kiểm soát sân bay, và hải cảng, dù có muốn bọn chúng cũng không thể thoát được!

Vậy mà đã nhiều giờ trôi qua rồi, vẫn không tìm ra tăm hơi bọn chúng!

"Bọn thuộc hạ thật sự đã lục tung hết mọi ngỏ ngách trong thành phố này rồi, nhưng vẫn không tìm ra được!"

Tên thuộc hạ báo cáo.

"Bọn cảnh sát nơi đây có làm khó dễ gì không?"

Cố Hạo Khương vẫn giữ một giọng trầm thấp đến đáng sợ, có điều đã không nghe ra sự tức giận như khi nãy nữa.

"Bọn họ không gây khó dễ, nhưng thái độ vẫn là không chịu phối hợp cho lắm!"

"Nối máy cho thị trưởng thành phố!"

"Vâng!"

Thư kí đứng bên cạnh lập tức bấm số máy, rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người nghe máy.

"Cố...

Cố tổng.

Có chuyện gì không ạ?"

Tên thị trưởng rất bất ngờ với cuộc gọi này.

Ông ta đã được biết Cố Hạo Khương đến nơi đây hưởng tuần trăng mật, nhưng không ngờ còn gọi điện cho ông ta.

"Tin tức của ông tốt quá nhỉ?

Người của tôi gây náo loạn thành phố mà ông cũng không biết?"

"Náo...Náo loạn?

Tôi thật xin lỗi, là sơ suất của tôi!"

Thị trưởng ngay lập tức xanh mặt.

Chắc chắn hắn ta gọi là vì ông không phối hợp với hắn.

Khoan nói tới việc giúp hắn, thân là thị trưởng mà thành phố của mình bị xáo trộn vẫn không hay tin gì thì đúng là thất trách!

"Lệnh cho người của ông phối hợp với tôi!

Ban lệnh cho lục soát nhà dân!"

Cố Hạo Khương thấp giọng ra lệnh.

"Vâng vâng...

Tôi sẽ làm ngay đây!"

"Các người đi tìm một lần nữa, bất cứ nhà nào cũng không được bỏ qua!"

"Rõ!"

Không phải dễ dàng mà lão thị trưởng chịu giúp đỡ, bọn người này phải được lợi thì mới mau tay mau chân.

Thành phố này được Cố Xuyên đầu tư không ít, nó có thể trở thành một khu du lịch bậc nhất như thế này đều là do được hắn để mắt tới!

Ông ta là thị trưởng, lấy một chút lợi nhuận làm của riêng cũng không có gì lạ, là hắn ta cho phép!

Tên chủ mưu vụ việc lần này không phải người bình thường, thân phận chắc cũng không thua hắn, nếu vậy có thể là đối thủ làm ăn.

Lúc sáng hắn đã cho người điều tra vụ việc của Vân Nghê ở bãi biển, nhưng hoàn toàn vẫn chưa có tin tức gì thì Vân Nghê xảy ra chuyện, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau.

Không thể nào là trùng hợp được!

"Đưa máy cho tôi!"

Cố Hạo Khương bỗng quay sang nói với thư kí.

Sau đó lại bấm nhanh một dãy số.

"Khiêm!

Gửi vài người đáng tin cậy cùng vũ khí qua đây!"

Tần Khiêm lúc này đang trong phòng làm việc của Vân Khê, Cố Hạo Khương luôn làm việc cẩn trọng và có quy tắc, lần này phải là chuyện gấp rút hắn mới nhờ vả như thế: "Được!"

Đôi mắt Cố Hạo Khương hiện ra tia khát máu, sau đó lại chuyển thành ôn nhu....

Vân Nghê...

Vân Nghê...

Anh nhất định không để em xảy ra chuyện gì!---------------------- Đây là đâu?

Tối quá!

Cô là bị bịt mắt lại?

Muốn ngay lập tức ngồi dậy nhưng lại phát hiện mình đang bị trói, miệng cũng bị bịt kín, không thể kêu cứu được!

Sợ quá!

Làm sao đây?

Không nhìn thấy gì hết, lại không nhúc nhích được.

Khương!

Anh đang ở đâu?

Vân Nghê hoảng sợ, sống mũi cay cay, nước mắt cứ vậy mà chảy ra..

"Tỉnh rồi à?

Khóc cái gì?"

Một giọng đàn ông khàn khàn cất lên khiến Vân Nghê giật thót, tuy nhiên cũng không còn khóc nữa, đang cố nghe xem nơi đây là đâu.

"Con nhỏ này nhìn ngon quá mày!"

Hắn lại nói tiếp, theo sau đó còn có tiếng cười nham nhở.

Vân Nghê cả kinh, cô biết hắn nói thế là có ý gì, thật kinh tởm!

Cô hoảng loạn muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng dây trói siết chặt, cô không thể thoát được.

Hai tên này lại nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát, lúc nãy tên kia đưa cô ta đến đây họ đã biết cô ta là một đại mỹ nhân rồi, thân hình cũng rất tuyệt!

"Sờ vài cái chắc không sao đâu!

He he..."

"Tao cũng muốn sờ thử!

Lão đại hình như muốn bắt cô ta để trả thù mà, cho nên nhiều khi còn cám ơn chúng ta đấy chứ!"

----------------------- Cám ơn các bạn đã ủng hộ Văn, yêu thích bộ truyện này của Văn.

Do Văn vừa đi học vừa đi làm á, nên không thể up chương mới đều đều được, các bạn thông cảm 😊 Hiện tại mình đang viết thêm một bộ H+ nữa, tên là 'Hợp đồng bạn giường (H+) - Tình Văn', bộ này sắc + sủng, bạn nào có hứng thú thì nhớ xem nha!

P/s: Không có thời gian mà bon chen ghê =))
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 22


"Đừng sợ!

Rất nhanh em sẽ được thoải mái..."

Tiếng nói ngày càng gần hơn, Vân Nghê dường như sắp ngạt thở vì sợ hãi, cả người liền run rẩy như con thú nhỏ.

'Đoàng' "Á...

Đừng...

Đừng giết chúng tôi!"

Bọn họ hoảng loạn la lên, run như cầy sấy, viên đạn bắn rất chuẩn, sượt qua ngang tai, là cố ý muốn bọn họ sợ hãi.

Người nam nhân vẻ mặt vô cùng tức giận, cơ hồ khẩu súng trên tay cũng sắp bị bóp nát: "Muốn phát dục?

Hửm?"

Ngọc Cẩm Lăng cất giọng trầm thấp, thật sự hiện giờ trong mắt hai người kia hắn như một con quỷ dữ, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào!

"Không...

Không... lão đại tha mạng!"

"Ai cho phép các người gọi tôi là lão đại?

Các người chưa đủ tư cách để dưới trướng tôi đâu!"

"Vâng vâng, ngài tha mạng, chúng tôi không cố ý!"

Ngọc Cẩm Lăng nhìn hai người trước mặt, không kiềm chế được mà đưa súng lên.

"Đừng...

Đừng..."

Bọn họ sợ hãi muốn chạy trốn, lại bị vệ sĩ của hắn giữ chặt lại.

Ngọc Cẩm Lăng chuẩn bị bóp cò, nhưng nghĩ gì đó liền ra lệnh: "Đem bọn chúng ra ngoài giải quyết đi!"

Nếu xử tại chỗ này, cô gái nhỏ kia sẽ sợ đến phát ngất mất!

Sau khi nơi này lại trở về một mảng yên tỉnh, hắn mới quay người về phía Vân Nghê nói nhỏ nhẹ: "Không sao rồi!"

Ngọc Cẩm Lăng tiến đến chỗ Vân Nghê, lại nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt có phần ôn nhu.

"Ưm...Ưm" Vân Nghê kích động muốn nói chuyện, anh ta có vẻ là người tốt, lúc nãy còn cứu cô!

"Muốn nói chuyện?"

Hỏi thừa!

Ngọc Cẩm Lăng giữ nhẹ cằm cô, đưa tay xé miếng băng keo trên miệng...

"Anh đến cứu tôi sao?"

Vân Nghê vội vàng hỏi.

Câu hỏi ngây thơ đến mức khiến người trầm ổn như hắn cũng phải bật cười thành tiếng.

"Haa ha...

Cứu em?

Em không nghe bọn kia nói gì sao?

Chúng coi tôi là lão đại!"

Tim Vân Nghê đập liên hồi gấp gáp, nguy rồi, ai có thể cứu cô đây?

Cố Hạo Khương...

"Tại sao... anh lại bắt tôi?

Anh muốn gì?

Gia đình tôi...

đều có thể đáp ứng anh!"

Vân Nghê e dè mở miệng hỏi.

Ngọc Cẩm Lăng đưa ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Vân Nghê, ánh mắt lại hiện lên tia kì lạ.

Cô là người đầu tiên mà hắn muốn gần gũi như thế.

Từ nhỏ hắn đã sống khép kín, không muốn thân cận quá với người khác, luôn giữ một vẻ lạnh lùng.

Đặc biệt hắn rất ghét chạm vào người khác, lại càng ghét người khác chạm vào mình, có thể nói là chứng bệnh ở sạch quá mức!

Cứ chạm vào ai là hắn lại ghê tởm, có lúc phải nôn ra.

Mấy năm trước, hắn đã gặp một biến cố, và người giúp hắn thoát khỏi biến cố đó lại lại Lưu Khả Như!

Đó chỉ là một lần tình cờ, cô ta còn không nghĩ là mình giúp được hắn, nhưng có ơn phải nhớ, đó là cách sống của hắn.

Tuy nhiên, khi hắn muốn trả ơn, Lưu Khả Như lại tỏ ý khinh thường, không muốn nhận bởi vì ả ta chưa biết thân phận thật sự của hắn, dính líu nhiều cũng chả cho cô ta lợi ích gì.

Ngọc Cẩm lăng cũng không có thiện cảm với cô ta, biết rõ cô ta là người có tâm cơ, nhưng cái ơn này hắn vẫn muốn trả!

Nào ngờ, hôm đó lại thấy được đoạn clip kia, thật sự rất tức giận!

Dù là cô ta không có ơn với hắn đi nữa thì làm vậy cũng là quá tàn ác!

Cho người bí mật điều tra mới biết đó điều là do Cố Hạo Khương gây nên, là vì Vân Nghê nên mới thế!

Lúc đó, hắn ngay lập tức muốn họ trả giá, đương nhiên không phải bằng cách ác độc như Cố Hạo Khương!

Tuần trăng mật này đúng là cơ hội tốt!

Nào ngờ khi Vân Nghê ngã vào người hắn, hắn lại không có bài xích!

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn lại nhớ đến chuyện của Lưu Khả Như, có chút tức giận.

Nhưng kì lạ, hắn không thể ngăn mình chạm vào cô được, chạm vào cô ấy cơ hồ còn có cảm giác ấm áp lạ thường, điều này quá kì lạ, hắn còn không tin nổi nên lực đạo có chút mạnh, làm cô đau.

Lại thấy cô đúng là một người nhút nhát quá, bộ dáng chạy đi như một con thú nhỏ, thật sự rất đáng yêu!

Cảm xúc lại có một tia dao động rồi....

Với cô, hắn không muốn che giấu điều gì cả: "Ban đầu, Tôi theo dõi em, bắt em, là vì muốn hãm hại em, khiến Cố Hạo Khương đau khổ.

Nhưng bây giờ tôi phát hiện, làm vậy tôi cũng đau khổ!"

Chuyện gì vậy?

Cô không hiểu lắm!

Dường như biết rằng Vân Nghê vẫn chưa hiểu ý mình, Ngọc Cẩm Lăng lắc đầu cười nhẹ, trong mắt chỉ toàn ôn nhu: "Hiện tại tôi đã đổi ý rồi!

Tôi muốn em là của riêng tôi!"

Vân Nghê sợ hãi, vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không được đâu!

Tôi đã có chồng rồi!"

"Tôi không quan tâm!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 23


"Khương sẽ không tha cho anh!"

Vân Nghê thật sự tức giận, cũng không hiểu tại sao mình lại như thế nữa, hắn nói gì thì kệ hắn chứ!

Ngọc Cẩm Lăng thấy Vân Nghê lại dựa dẫm Cố Hạo Khương như thế, trong lòng có một trận khó chịu.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy ganh tỵ với một người như thế!

Tập đoàn Cố Xuyên luôn là một trong những đối thủ hàng đầu của Ngọc Thị.

Mặc dù Ngọc Thị luôn nằm trong top doanh nghiệp lớn trên thế giới, nhưng lúc nào cũng thua kém Cố Xuyên.

Tuy nhiên điều đó chẳng làm hắn bận tâm, có đối thủ càng có động lực để vươn lên.

Nhưng lần này, hắn thật sự ghen tỵ, tại sao hắn không phải là người gặp cô trước?

Biết đâu chừng mọi chuyện sẽ khác!

"Em không cần phải dựa dẫm hắn như thế!

Em đâu có yêu hắn!"

Ngọc Cẩm Lăng trầm giọng, cũng không màng đến Vân Nghê đang sợ hãi hắn vì sự thay đổi quá đột ngột.

Cô vừa sợ hãi, vừa tức giận bởi những lời hắn nói.

Hắn thì biết cái gì chứ?

Tại sao lại nói cô như thế!

Cố Hạo Khương....

Cố Hạo Khương...

Anh ấy thật sự rất bá đạo, cũng rất đáng ghét, lâu lâu còn hung dữ với cô nữa!

Nhưng mà hắn cũng rất thương cô, rất chiều chuộng cô.

Từ khi gặp được hắn, cô đã được nhiều phen bất ngờ, là bất ngờ về sự sủng nịnh của hắn đối với cô, từng cử chỉ, hành động của hắn đều thể hiện sự mạnh mẽ độc đoán, nhưng cũng là thể hiện sự quan tâm tới cô.

Cô tuy hơi khờ khạo một chút, nhưng đủ tỉnh táo để cảm nhận được tình cảm của người khác, cảm nhận được tình cảm của chính bản thân cô.

Lúc bị người ta bịt miệng, người đầu tiên cô nghĩ đến là hắn.

Tỉnh dậy cũng là nhớ tới hắn đầu tiên!

Cô yêu hắn mất tiêu rồi...

"Anh thì biết gì chứ?

Ai cho phép anh nói như thế!

Sao anh biết tôi không yêu anh ấy?

Yôi rất yêu anh ấy!"

Đến chính cô còn không biết mình lấy can đảm ở đâu ra mà nói với hắn như thế nữa.

Nhưng mà cô không hối hận!

Ngọc Cẩm Lăng đến lúc này thật không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, hắn nắm chặt hai bả vai cô, kích động cùng giận dữ: "Hắn chỉ là một kẻ lừa dối thôi!

Có điều này em không biết, cái gì mà Cố Gia có ơn với Vân Gia?

Điều là do hắn bịa đặt mà thôi!

Em biết chưa hả?"

"Không!

Anh nói dối!

Anh là đồ đáng ghét!"

Nếu lúc này, hai tay cô không bị trói, mắt cô cũng khôg bị che lại, chắc chắn Vân Nghê sẽ kích động mà đẩy hắn ra, hướng tới người hắn mà đánh không thương tiếc!

Tên này thật đáng ghét!

Tại sao lại muốn bài xích cô và Khương?

"Đừng mù quáng nữa!

Hắn chỉ lừa em thôi!"

Lừa sao?

"Hức...

Anh buông tôi ra!

Hức hức... huhu Khương....."

Vân Nghê khóc lớn, là khóc như đứa trẻ, không kiêng nể mà gọi tên Cô Hạo Khương trước mặt Ngọc Cẩm Lăng.

Chỉ là bây giờ hắn ta cũng không màng đến nữa!

Thấy cô khóc, hắn khó chịu chết được!

"Vân Nghê đừng khóc!

Đừng khóc nữa!"

Vân Nghê một khi đã khóc thì khó ai dỗ dành được, có lẽ chỉ có Cố Hạo Khương mới có thế nhanh chóng dụ dỗ cô nín khóc: "Khương...

Anh thả tôi ra đi!"

"Hừ...

Em thật cứng đầu!"

Hắn chưa bao giờ nhẫn nại với ai thế đâu!

Đúng lúc này, thuộc hạ bên ngoài gấp rút báo cáo: "Sếp!

Bên...

Bên ngoài...

Cố Hạo Khương đã cho người đến đây rồi, còn mang theo rất nhiều vũ khí!"

"Khương!"

Vân Nghê vui mừng, tiếng khóc cũng ngừng hẳn.

"Chết tiệt!

Bên ta không có vũ khí sao?

Mau đánh trả bọn họ!"

"Boss!

E là không nên!

Nơi đây là dưới lòng đất, rất không thích hợp để dùng vũ khí hạng nặng, lại nói, chúng ta không đủ lực lượng như bên hắn!"

Thuộc hạ thân cận nhất của Ngọc Cẩm Lăng đi vào báo cáo, hắn là lần đầu tiên thấy anh ta thiếu suy nghĩ như vậy!

Ngọc Cẩm Lăng vẫn giữ chặt Vân Nghê, trong lòng thầm suy tính, nhìn cô một cái rồi nói: "Chúng ta đi thôi!

Vân Nghê!"

"Không!

Anh đừng đem tôi theo!"

Vân Nghê giãy dụa kịch liệt, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình, chỉ mong thoát khỏi hắn.

Tên thuộc hạ kia thấy thế không khỏi lo lắng, có cô ta bên cạnh, xác suất bị bắt là rất lớn!

"Boss!

Anh nghĩ lại đi!

Ngày tháng sau này còn dài, hiện tại Cố Hạo Khương đến mà không thấy cô ta, chỉ e sẽ tìm đến mật đạo - Con đường chúng ta rút lui, không sớm thì muộn, nơi này sẽ sập mất!"

Ngọc Cẩm Lăng nhíu mày, hắn biết chứ, làm sao không biết!

Nhưng mà hắn không muốn bỏ cô lại đây!

"Boss!"

Tên thuộc hạ vô cùng sốt ruột.

Ngọc Cẩm Lăng bế Vân Nghê ngồi ngay ngắn trên ghế, lại vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của cô: "Sẽ còn gặp lại đấy!"

Vân Nghê dường như nín thở khi nghe hắn nói, lát sau nơi đây liền trở thành một không gian yên tĩnh.

"Tiểu Nghê!"

Giọng nói của Cố Hạo Khương vang lên từ xa, Vân Nghê mừng rỡ, cũng gọi tên hắn: "Khương!

Khương!

Em ở đây!

Hu Hu Khương!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 24


"Tiểu Nghê!"

Cố Hạo Khương vừa tiến vào đã thấy thân ảnh bé nhỏ mà mình thương nhớ, ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy cô.

"Khương!

Hức.... anh tới rồi...

Hức..."

Cố Hạo Khương đau lòng, vừa cởi dây trói vừa lau nước mắt cho cô: "Đừng sợ!

Anh tới rồi!

Đừng sợ!"

Miếng vải che mắt cũng rơi xuống, Vân Nghê nhìn thấy hắn, không giấu vẻ mừng rỡ, ôm chặt lấy hắn mà khóc.

Cố Hạo Khương trước giờ ít nói, cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào, đành dùng hành động để cho cô thấy sự quan tâm của hắn.

Cố Hạo Khương hôn vào mi mắt cô, lại hôn lên trán, lên chóp mũi, cuối cùng là đặt bờ môi của mình lên môi cô.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, rất quyến luyến, không phải là nụ hôn bá đạo như thường ngày, nụ hôn này khiến cho Vân Nghê bình tâm hơn rất nhiều.

Hắn nhìn khắp người cô một lượt, xem cô có bị thương hay không, lại thấy dấu dây trói in hằn lên da thịt trắng nõn, nhịn không được mà chửi rủa: "Tên khốn kiếp, anh nhất định sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh!"

Vân Nghê thấy Cố Hạo Khương kích động như thế, cứ nghĩ hắn đi bắt Ngọc Cẩm Lăng, liền sợ hãi giữ chặt tay hắn: "Khương!

Đừng đi!

Nguy hiểm lắm!"

Cô nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người kia, lỡ nơi này bị sập thì sao giờ.

Cố Hạo Khương nhìn Vân Nghê bằng ánh mắt dịu dàng, cô là đang lo cho hắn sao?

Dường như có một cỗ ấm áp quanh đây thì phải: "Tiểu Nghê!

Anh không đi, đừng lo lắng!"

Vân Nghê nhìn hắn, rồi gật đầu một cái, tùy ý để hắn ôm mình ra ngoài.

Người của Cố Hạo Khương vẫn ở lại để điều tra cho ra ngọn ngành vụ bắt cóc này.--------------- "Không có chuyện gì chứ?"

Cố Hạo Khương khẩn trương hỏi bác sĩ.

Lúc đưa Vân Nghê lên xe thì cô cũng ngất lịm đi, thật khiến hắn lo lắng.

Ông bác sĩ cung kính báo với Cố Hạo Khương: "Cố Tổng!

Cố phu nhân không sao hết, là do bị hoảng sợ cùng mệt mỏi nên mới bị ngất đi!

Cứ để phu nhân nghỉ ngơi một lát!"

Cố Hạo Khương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa tiền thưởng cho ông ta.

Còn mình thì ở lại nhìn tiểu nữ nhân đang say ngủ, nhịn không được mà hôn nhẹ lên đôi môi có phần tái nhợt của cô.

Thật may!

Thật may là em không sao!

Nếu em có chuyện gì, bảo tôi sống sao đây?

Đắp chăn cẩn thận cho cô, lại nhìn một lượt trong phòng, hắn mới yên tâm mà ra ngoài.

Bên ngoài, thuộc hạ đã sãn lệnh báo cáo: "Cố Tổng!"

"Tra ra chưa?"

Thuộc hạ e dè, chậm chạp mở miệng: "Bọn thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa điều tra được tin tức của bọn họ!"

Cố Hạo Khương sắc mặt không thể khó coi hơn nữa, trên thế giới, ngang hàng với Cố Xuyên chỉ có vài tập đoàn....

Nhưng mà với thế lực của hắn, tra xem là ai vốn không khó, vậy mà...

Nếu thế, có thể là hắn ta liên kết với một kẻ khác, thế giới ngầm chẳng hạn.

Lúc đó, chắc chắn tên đầu xỏ có xuất hiện, là muốn nói chuyện với cô ấy cho nên mới cần bịt mắt cô.

Bây giờ hắn không thể hỏi Vân Nghê được, hắn không muốn cô nhớ lại chuyện này.----------------------- "Ưm..."

Vân Nghê sau một giấc ngủ dài, mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Cố Hạo Khương kế bên, trong lòng vô cùng ấm áp.

"Ngủ thêm chút nữa!"

Cố Hạo Khương yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc cô.

Vân Nghê lắc đầu, vùi đầu vào ngực hắn.

"Không muốn ngủ nữa!"

"Vậy ăn cái gì đó đi!"

Cố Hạo Khương vừa nói, vừa bế Vân Nghê xuống giường, cưng chiều vô hạn.

Vân Nghê phì cười: "Anh giống mẹ em ghê!"

Cố Hạo Khương liền tối mặt, hắn là người đàn ông khỏe mạnh, nam tính, lại bảo là giống mẹ?

"Mẹ?"

Cố Hạo Khương nhìn cô, trừng mắt một cái, nhưng Vân Nghê cảm thấy cái trừng mắt này chả có lực sát thương nào hết: "Anh quan tâm em như mẹ em vậy á!"

Cố Hạo Khương thật bó tay với cô vợ nhỏ, hắn là chồng cô kia mà, là chồng quan tâm vợ lại thành ra mẹ sao?----------- "Khương!

Không ăn mấy cái này đâu!"

Vân Nghê nhìn một bàn toàn những món ăn nhạt, khẩu vị liền đi xuống.

Cố Hạo Khương không chiều vợ nữa, nhẹ giọng dụ dỗ: "Em trong người không khỏe, ăn mấy món này tốt hơn!"

Vân Nghê vẫn không thèm động đũa, chu môi bất mãn, Cố Hạo Khương thấy vậy liền xìu lòng: "Ăn kèm món này với món khác vậy!"

Vân Nghê nghe vậy liền mọc tai mèo, vui vẻ đưa ra món ăn mình thích: "Em muốn ăn bạch tuộc nướng!"

"Được, liền chiều em!

Ăn cháo tổ yến kia trước đi!"

----------- "Khương!

Anh thật tốt!"

Vân Nghê sau khi no nê, lại bị Cố Hạo Khương bắt trở về giường nghỉ ngơi, không nhịn được mà khen hắn.

"Giờ em mới biết sao?

Ban đầu có phải không thích lấy anh?"

Vân Nghê cười hề hề lấy lòng, lại chợt nhớ tới lời kia của Ngọc Cẩm Lăng, tâm trạng liền chùn xuống.

Cố Hạo Khương thấy cô hơi lạ, liền ôm cô hỏi han: "Khó chịu chỗ nào sao?"

Vân Nghê nhìn hắn, lát sau mới e dè mở miệng: "Hắn ta nói anh lừa em, Cố Gia thật chất chẳng có ân tình gì với Vân Gia hết!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 25


Cố Hạo Khương liền nhăn mày, tên khốn đó đúng là đáng giết!"

Khương!

Anh nói gì đi!"

Vân Nghê sốt ruột, nắm tay hắn lay lay, hòng khiến hắn chú ý.

Cố Hạo Khương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của vợ nhỏ, thích thú đưa tay bẹo má cô mấy cái liền, vẫn là không chịu mở miệng nói gì.

Vân Nghê tức tối, nhéo nhẹ bàn tay không yên phận của hắn.

Cố Hạo Khương vẫn không thấy đau mà rút lui, bàn tay vẫn nghịch khuôn mặt cô.

"Khương!"

Cố Hạo Khương vòng tay bế Vân Nghê nằm lên người mình, cánh tay rắn chắc giữ chặt cô, không cho cô làm loạn.

Vân Nghê không hiểu hắn định làm gì, ngước nhìn hắn, lại bắt gặp đôi mắt thâm tình của Cố Hạo Khương, nhất thời im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn...

"Em nghĩ sao?"

Sau một hồi nhìn nhau say mê, Cố Hạo Khương mới chịu mở miệng.

Vân Nghê liền nhanh nhảu trả lời: "Ngay từ đầu nhìn anh em sợ lắm, vả lại càng ngày càng thấy anh gian gian sao ấy!"

"Hả?"

Cố Hạo Khương trợn mắt nhìn cô, to gan thật!

Gian?

Mà...

Hắn cũng nghĩ như vậy!

"Em....

Em muốn chúng ta sống chân thành với nhau, em không muốn có bất cứ hiểu lầm gì hết...

Em muốn nghe chính miệng anh nói sự thật."

Vân Nghê cụp mắt xuống, cô sẽ không tin lời người khác nói, cô muốn nghe sự thật từ miệng anh, dù là anh có thừa nhận đi nữa.... cũng không sao...

Cố Hạo Khương hơi bất ngờ, không ngờ vợ nhỏ lại nói thật lòng mình với anh như thế, cô tin anh, cô phó mặc cho anh!

Cố Hạo Khương mỉm cười, lại nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mình....

"Tiểu Nghê!

Anh yêu em!

Đó là sự thật, một sự thật khiến anh cũng suy nghĩ rất nhiều.

Anh từ nhỏ đã lạnh lùng, đối với phụ nữ anh không có hứng thú.

Đến khi gặp em, em mang cho anh cảm giác khác lạ, anh không biết đó là gì, nhưng mà anh thích cảm giác đó!

Anh thích tim anh đập lên mỗi khi thấy em, cảm giác đó rất tuyệt, nó khiến anh ấm áp...."

Vân Nghê bất giác đỏ mặt, hai tay không nhịn được mà ôm chặt lấy hắn.

Cố Hạo Khương cũng ôm lấy cô, tiếp tục nói: "Anh biết em nhát gan, lại sợ anh, rõ ràng anh không làm gì, vậy mà em lại sợ, thiết nghĩ phải làm cái gì đó, khiến em là của anh, giữ chặt em bên mình, từng ngày từng ngày cho em thấy tình cảm của anh...

Cho nên...

Anh mới hợp tác với ba em...."

Vân Nghê hốc mắt đỏ lên, úp mặt vào ngực hắn mà khóc, lại đánh hắn.

Cố Hạo Khương cứ nghĩ cô là đang giận mình, cũng không ngăn cô phát tiết, để cô đánh mình cho hả giận, nào ngờ, bờ môi lại có cái gì đó mềm mềm áp lên.

Cố Hạo Khương bất động, là Vân Nghê đang hôn hắn.

Cô hôn rất chuyên tâm, tuy có hơi vụng về, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được tình cảm của cô, sự an ủi của cô.

Cố Hạo Khương nhếch mép cười, giữ chặt cằm cô, đưa lưỡi vào sâu hơn, quấn quanh lưỡi cô, cho cô biết thế nào mới là hôn thật sự!

Sau một lúc, cả hai mới chịu chấm dứt nụ hôn này, Vân Nghê sau khi lấy lại hơi, cười như chế giễu hắn: "Anh thật ngốc!

Ngốc quá đi!"

Cố Hạo Khương lắc đầu, nhìn cô cười vui vẻ.

Vân Nghê lại ôm chặt hắn một lần nữa: "Anh không thấy chỉ sau mấy lần gặp anh, em đã thôi không sợ anh nữa sao?"

"..."

"Em yêu anh!"

"Em mới nói gì?"

Cô...

đang nói gì?

"Ngốc!

Em yêu anh!

Cho nên em sẽ tha thứ cho anh lần này!

Sau này không được gạt em bất cứ cái gì nữa!"

Cố Hạo Khương vui vẻ hôn cô thêm lần nữa, sau đó mới cười tà: "Nếu vậy em phải cám ơn anh chứ, sao lại giận?"

Vân Nghê chả hiểu mô tê gì, nghiêng đầu qua một bên tỏ ý không hiểu.

Cố Hạo Khương thấy hành động này của cô rất dễ thương, lại hôn lên má cô một cái, nhéo nhéo cái mũi đã hơi hồng hồng vì khi nãy khóc: "Nếu anh không làm vậy thì em làm sao yêu anh được?

Phải cám ơn anh chứ sao?"

Vân Nghê tỏ ý bất mãn ngay: "Không yêu anh em vẫn sống tốt mà!

Có sao đâu!

Cho nên đâu cần cám ơn anh!"

Nói xong câu này, cô cảm nhận rõ nơi này ngay lập tức lạnh lẽo, nhìn đến Cố Hạo Khương thì mới biết hắn đang trừng mắt nhìn cô.

Vân Nghê nhát gan như rùa rụt cổ: "Hì...

Em đùa mà!"

Còn lấy tay xoa xoa mặt hắn nữa chứ.

Cố Hạo Khương thấy hành động của cô, rốt cuộc cũng hạ hỏa, không muốn đe dọa cô nữa.

Sau đó xoay người, ôm cô đi ngủ.

Vân Nghê thầm khen hắn dễ dụ, tâm trạng thật sự đang rất hạnh phúc, ở cạnh hắn, ngày nào cũng thật ấm áp.

Nghĩ nghĩ, chắc là hắn vất vả lắm mới tìm thấy cô, có nên thưởng gì không?

Lại nhéo nhéo mặt Cố Hạo Khương, đợi hắn chú ý đến mình, cô mới e dè mở mở miệng: "Anh....

Em...

Em muốn!"

---------------- Khỏi nói thì mọi người cũng biết chương sau có H nhỉ =)).

Cho một Vote ik 👿👿👿
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 26


Cố Hạo Khương mở mắt nhìn vợ nhỏ, vẻ mặt như không tin tưởng lắm những gì mình nghe, nhưng nhìn lại khuôn mặt đã đỏ như quả gấc của cô, hắn biết là mình không nghe lầm!

Vân Nghê khó khăn lắm mới nói ra được câu này, vậy mà mãi chẳng nghe hắn trả lời, càng xấu hổ hơn nữa, quay mặt đi chỗ khác.

Cố Hạo Khương liền ôm cô xoay người lại đối diện với hắn, nhéo nhéo cái mũi cô chọc ghẹo: "Xem ra anh 'huấn luyện' em rất tốt!"

"Làm...

Làm gì có!"

Cô muốn lấy hai tay che mặt lại nhưng không thành, vừa định đưa tay lên đã bị bàn tay to lớn của Cố Hạo Khương nắm lấy, giữ chặt trong chăn.

"Vậy sao em lại....

Ha ha..."

"Đồ vô ơn này!

Em là nghĩ chắc anh vất vả lắm mới tìm thấy em, cho nên em chỉ muốn cám ơn anh thôi mà....

Không chịu thì thôi!"

Xấu hổ chết đi được!

Cố Hạo Khương hơi bất ngờ, cũng thấy thật ấm áp, cô còn nghĩ cho hắn như vậy?

"Đúng đấy!

Anh thật vất vả mới tìm được em, tâm tư cùng trí lực đều dành hết cho em rồi, cho nên anh cần em thưởng một cách xứng đáng!"

Cố Hạo Khương sau khi định thần lại thì trở về bản tính xấu xa vốn có của rồi...

Nhưng tiểu bạch thỏ vẫn là tiểu bạch thỏ thôi, làm sao nhận ra tia ranh ma trong mắt của xói xám được?

Vẫn vô tư tích cực: "Được!

Anh muốn em làm gì?"

"Anh muốn em chủ động!"

Nói xong câu này, nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn.

Vân Nghê nghe vậy thì định rút lui, cô không biết làm đâu: "Thôi...

Thôi đi!

Kì lắm!"

"Có gì đâu mà kì?

Đây là việc có thể giúp gia tăng tình cảm vợ chồng!"

Cố Hạo Khương bắt đầu giở giọng dụ dỗ.

"Nhưng em không biết!"

"Không sao!

Anh dạy em!"

Cố Hạo Khương ngay lập tức ngồi dậy, cũng kéo Vân Nghê ngồi với mình, vẻ mặt hăng hái đến lạ, ngồi dựa lưng vào thành giường, tư thế có phần quyến rũ...

Hắn hiện đang mặc chiếc áo sơ mi màu đen, hơi xộc xệch, cúc áo phía trên không gài lại, nửa kín nửa hở cơ ngực săn chắc, làn da màu đồng đầy nam tính.

Vân Nghê từ trước đến giờ làm gì có xem mấy tạp chí của người mẫu nam, hay đam mê nam thần gì đó, cho nên lúc này bắt gặp hình ảnh này của hắn, bất giác đỏ mặt, đôi mắt vẫn nhìn vào cơ thể hắn, không rời mắt nổi!

Cố Hạo Khương thích thú nhìn dáng vẻ say mê của vợ mình, rốt cuộc cũng có ngày cô bị anh quyến rũ, đó giờ toàn hắn bị cô mê hoặc thôi, có đôi chút cảm giác thành tựu...

"Tiểu Nghê, em nhìn đi đâu đấy?"

Vân Nghê liền che mặt quay đi chỗ khác, trong lòng thầm mắng mình quá dễ dụ đi~ "Bảo bối tới đây cởi áo anh đi!"

Cố Hạo Khương!

Anh còn gì để nói nữa không hả?

"Anh tự cởi được mà!"

Bình thường cởi còn nhanh hơn gió nữa á!

"Chủ động, chủ động... haha..."

Vân Nghê cắn chặt môi, bàn tay từ từ cởi áo sơ mi của hắn, trong lòng thì tiếp tục mắng mình ngốc, tự nhiên chui đầu vào rọ.

Ngón tay Vân Nghê chốc chốc lại đụng vào da thịt hắn, ngón tay thon dài mềm mại, chỉ như thế đã khiến hắn có phản ứng rồi!

Vân Nghê xong việc liền nhìn hắn, Cố Hạo Khương lại tà ác chỉ đến phần dưới của mình, ý muốn cô cởi nốt phần còn lại...

Vân Nghê lắc đầu nguầy nguậy: "Chịu thôi!

Anh tự đi mà cởi á!"

Thiệt tình, bên dưới của hắn đã nhô cao như thế rồi, làm sao cô có thể tiếp tục chứ, xấu hổ quá đi mất!

Cố Hạo Khương cũng không ép cô nữa, tự thân thoát y của mình, nếu cứ để cô chần chừ, hắn sẽ nghẹn chết mất!

"Áaaa!"

Vân Nghê hét đến chói tai, hai tay che mắt mình lại.

"Sao vậy?"

Cố Hạo Khương không hiểu nổi có chuyện gì.

"Anh cứ như vậy mà để em thấy hết đó hả?"

Cố Hạo Khương bó tay, thật không biết nói gì nữa, chẳng phải cô đã thấy qua rất nhiều lần rồi sao?

"Đến lượt em thoát y đi, bảo bối."

"Anh...

Anh xoay mặt đi chỗ khác đi!"

"Ha ha...

Được..."

Cố Hạo Khương cười đến vui vẻ, thật đáng yêu quá đi.

"Cấm cười!

Cấm nhìn lén!"

Vân Nghê vừa ra lệnh vừa quay lưng đối diện với hắn, cho dù hắn có quay đi hướng khác đi nữa cô vẫn rất ngại...

Mà Vân Nghê lại không nghĩ tới việc: Nếu cô quay lưng về phía hắn cũng đồng nghĩa với việc bản thân không biết hắn đang làm gì...

Thế là trong khi cô trút bỏ gần hết, chỉ còn sót lại chiếc quần lót ren mỏng manh, Cố Hạo Khương từ phía sau đã không nhịn được mà ôm cô vào lòng, hôn lên gáy cô.

"Khương?"

Vân Nghê đỏ mặt, nói nhỏ trong miệng.

Đôi tay của Cố Hạo Khương đã nhanh chóng di động đến nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Từ nãy nhìn cô uốn thân mình mà cởi đồ, hắn đã không nhịn được, đường cong của cô cứ thế mà phô ra trước mặt hắn, khiến cổ họng hắn khô ran!

"Khương!

Nhẹ...

Nhẹ một chút!"

Cố Hạo Khương cứ tìm đến đỉnh nhọn trước ngực mà vân vê, cảm giác kích thích liền chóng tới, cô không chịu nổi mà ngửa cổ lên, khiến hai ngọn núi càng thêm nhô ra...

Cố Hạo Khương say mê hít hà mùi hương thoang thoảng dễ chịu ở cổ cô, chốc chốc lại mút nhẹ, nơi đó liền xuất hiện dấu hôn đỏ.

Hai tay hắn không rảnh rỗi, một bên vẫn lưu luyến ở trước ngực cô, một bên chậm rãi cởi bỏ chiếc nội y cuối cùng, quăng nó ra thật xa...

Tiếp tục đưa ngón tay vuốt ve tới nơi nhạy cảm nhất của cô, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Bảo bối, anh chưa làm gì hết mà nó ướt rồi nè..."
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 27


"Anh..

Aaa" Vân Nghê chưa kịp nói gì, ngón tay thô ráp của Cố Hạo Khương đã tiến sâu vào bên trong hang động ẩm ướt của cô, thong dong trêu đùa.

Bàn tay phía trên vẫn không buông tha cho cô, hết nắn nhẹ đầu ti, lại bóp mạnh vùng thịt đẫy đà...

"Aaaa..."

Vân Nghê bị kích thích dữ dội, cả người như muốn nẩy lên. thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng mà hai cánh tay của Cố Hạo Khương cứng như gọng thép, căn bản chỉ làm tăng thêm khoái cảm cho hắn mà thôi, không thể thoát ra được...

"Ư...

Khương.... aa...

ưm..."

Vân Nghê khó khăn rên rĩ, đôi môi tham lam của Cố Hạo Khương bắt đầu chiếm đóng môi cô, đầu lưỡi di chuyển dọc đầu lưỡi cô, lại dùng nó để liếm vòng quanh cánh môi anh đào...

"Uwmmm..."

Chỉ sau vài lần được ngón tay của Cố Hạo Khương ra vào, Vân Nghê liền không chịu được mà lên đỉnh, thủy dịch tuôn ra dào dạt, dính đầy cả bàn tay lêu lỏng của hắn...

"Tiểu Nghê... nơi này thật ướt át..."

Cố Hạo Khương rốt cuộc cũng ngừng những động tác tà ác của mình lại, buông môi cô ra mà thì thầm vào đôi tai đã đỏ lên của cô những lời ám muội.

Vân Nghê dựa vào người hắn mà thở dốc, khuôn mặt đỏ hồng cả lên do vừa đạt cao triều, cũng không thèm để ý lời hắn nói, cái miệng nhỏ lâu lâu lại ngâm nga kêu lên...

Cố Hạo Khương xoay người cô lại, nắm lấy bàn tay cô đặt lên bộ phận nam tính của mình, cất giọng dụ dỗ: "Đến lượt em rồi..."

Vân Nghê đỏ mặt lắc đầu, muốn rụt tay lại nhưng không thể, Cố Hạo Khương vẫn nắm chặt tay cô đặt ở nơi đó, từ từ đưa tay cô lên xuống theo ý mình.

"Đừng quên em phải là người chủ động!"

Vân Nghê ngượng ngùng úp mặt vào ngực hắn, sau vài lần cùng bàn tay hắn di chuyển, Cố Hạo Khương chậm rãi buông tay cô ra để cô tự làm lấy, lâu lâu còn ghé vào tai cô nói nhỏ: "Giỏi lắm.

Vân Nghê thật giỏi...

Nhanh hơn chút nữa...."

Vân Nghê dần dần cảm nhận được vật nóng của hắn ngày càng cứng, hạ thân bên dưới của cô cũng đột nhiên có cảm giác kì lạ khó tả, lại nghe hắn trêu chọc như thế làm sao chịu nổi?

"Anh im miệng..."

"Anh đang dạy em.."

"Hức...

Không cần!"

"Em sờ nhẹ hai viên bên dưới xem..."

Cố Hạo Khương lại nắm tay cô, đưa đến theo ý hắn, bàn tay mềm mịn nhanh chóng có thể khiến hắn bị kích thích, thấp giọng rên nhẹ...

"Anh xấu xa!"

Vân Nghê cắn nhẹ cổ hắn như muốn hắn im miệng, nào ngờ tên nam nhân tà ác này vẫn không chừa: "Anh còn có thể xấu xa hơn nữa!"

Nói rồi, Cố Hạo Khương dừng động tác ở tay cô lại, không nói không rằng cầm cự long của mình ấn mạnh vào bên trong cô...

"A...

Đừng...

Trướng quá..." hai người đang ở tư thế ngồi, bộ vị của hắn cứ thế mà chiếm cứ sâu tận bên trong, Vân Nghê liền cảm thấy hạ thân khó chịu.

"Hừ...

Thật thoải mái, di chuyển mông em xem nào nào.."

Cố Hạo Khương rên nhẹ, còn đưa tay đánh một cái vào bờ mông cô như ra hiệu.

Vân Nghê nhăn mặt lắc đầu, thật sự là làm khó cô rồi: "Không được, Khương!

Rất...

Rất khó chịu...Hức..."

"Nghe anh, di chuyển sẽ không khó chịu!"

Cố Hạo Khương vuốt ve tấm lưng trần của cô như cổ vũ, sau đó lại đặt một tay lên ngực cô, cúi đầu xuống cắn nhẹ...

Vân Nghê bất ngờ bị hắn kích thích liền ưỡn người lên cao, cứ như là đang di chuyển thân dưới của mình.

Cố Hạo Khương thuận đà, nâng mông cô lên xuống vài cái nhịp nhàng rồi từ từ buông tay để cô tự di chuyển...

Vân Nghê bản thân cũng không biết là mình đang nhấp nhô trên người hắn, chỉ biết rằng bên trong của mình rất thoải mái...

Cự long của hắn cứ thế mà ma sát bên trong, cảm giác trướng đau cũng dần đỡ hơn...

Cố Hạo Khương say mê mùi hương từ cô, hết hôn đôi ngực, lại di chuyển lên cái cổ trắng nõn.

Vân Nghê hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng rên kiều mị.

"Nhanh hơn một chút...

Em thật tuyệt...."

Cố Hạo Khương không chịu được tốc độ chậm chạp của cô, liền muốn cô làm nhanh hơn.

Vân Nghê cũng rất cố gắng làm theo ý hắn, bây giờ cô đã hoàn toàn chìm vào dục vọng, hắn nói gì cũng ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng dẫu sao cô cũng chỉ mới có kinh nghiệm lần đầu, làm sao có thể khiến hắn thỏa mãn?

Tốc độ lên xuống có nhanh hơn đôi chút, nhưng như thế vẫn là chưa đủ...

Cố Hạo Khương cả người nóng ran, cô cứ như đang trêu chọc hắn, khiến hắn muốn phát điên, liền ôm chặt cả người cô, tự thân hắn luật động.

"A..

Aahh..."

Mỗi cú ra vào của hắn lúc nào cũng ở nơi sâu nhất, tốc độ lại nhanh như thế, không giống như lúc cô luật động, cái miệng nhỏ xinh liền rên lên to hơn...

Cố Hạo Khương như một con thú dữ hung hãn, bên dưới di chuyển rất nhanh, cơ bắp cũng nổi lên đầy mạnh mẽ, vừa gầm gừ vừa ôm lấy cả thân hình nhỏ bé của cô mà nhào nặn.

"A...

Khương... mạnh quá!

Em chịu.... chịu không nổi...

Hức hưc..."

Vân Nghê lắc đầu khó khăn, cả người đỏ bừng do bị ai đó giày vò, hai tay cùng hai chân đều vòng qua ôm chặt lấy hắn trong vô thức...

Cả người bị thân thể mềm mại quấn chặt lấy, xúc cảm hạnh phúc không nói nên lời...

"Hừ...

Tiểu Nghê...Aa..."

Cố Hạo Khương gầm lên một tiếng, ôm chặt lấy cô mà phóng thích tận sâu bên trong nơi ấm áp ấy....

Có lẽ do đây là Vân Nghê chủ động, hắn bị kích thích hơn bình thường, nam căn cũng ra nhanh hơn, lại vui vẻ nhìn tiểu nữ nhân vô lực đang được mình ôm chặt... hôn nhẹ lên cánh môi của cô, lại bắt đầu luật động một lần nữa...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 29


Ngọc Cẩm Lăng từ khi trở về từ nơi đó vẫn một tâm trạng khiến người ta sợ hãi.

Hắn cảm thấy bản thân mình đã không khống chế được nữa!

Lúc nào trong đầu hắn cũng có hình bóng của Vân Nghê, Vân Nghê đáng yêu, Vân Nghê khiến hắn thổn thức....

Nhưng mà không phải chỉ những hình ảnh đáng yêu đó, hắn còn nhớ về những lời nói của cô, cô yêu Cố Hạo Khương!

Cô không thích ở cạnh hắn!

Những hành động đáng yêu đó cũng là lúc cô ở bên Cố Hạo Khương mà có, không phải là đối với hắn!

Tính cách của Ngọc Cẩm Lăng vốn lạnh lùng khép kín, hắn rất kĩ lưỡng trong mọi việc, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng những kẻ ở gần hắn luôn có một cỗ áp lực không nói nên lời!

Bọn họ phải cô gắng làm tốt hết mức có thể để Ngọc Cẩm Lăng hài lòng!

Trải qua chuyện lần này, để Vân Nghê lại rơi vào tay Cố Hạo Khương đã gây cho hắn một sự phẫn nộ không hề nhỏ, lúc nào vẻ mặt hắn cũng âm trầm đến đáng sợ, đặc biệt là khi ở công ty Ngọc Thị!

Ngọc Cẩm Lắng đưa ra những chiến lược, cũng như đề ra các biện pháp cải thiện tình hình của công ty vốn đã tốt đến không thể tốt hơn nữa!

Những người dưới quyền hắn lại phải chịu thêm sự nản chí do mọi dự án, phương án họ thực hiện đều bị Ngọc Cẩm Lăng bác bỏ bởi chỉ một lỗi nhỏ!

Ngọc Cẩm Lăng là muốn tranh đoạt quyền lực của Cố Hạo Khương trên thương trường, trước đây hắn không để tâm đến điều đó, nhưng hiện tại, để có được Vân Nghê, hắn phải đạp đổ được Cố Hạo Khương!

Nhưng...

Sau mấy tháng, tất cả mọi chiến lược của hắn đều không ảnh hưởng nhiều đến Cố Xuyên!

Một là do Cố Xuyên quá lớn mạnh và vững chắc, hắn không thể ngày một ngày hai mà vượt qua được.

Hai là do hắn đã quá khắt khe với nhân viên của mình, khiến họ không còn động lực mà tận tụy với công ty nữa!

Hắn sẽ thay đổi cách làm của mình và...

Cần một sự trợ giúp!

Hắn sẽ nhờ ông ta..

Không!

Sẽ không là lão ta!

Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy trong đầu mình, lại nghĩ về một người khác có thể giúp hắn.

Cố Hạo Khương có Tần Khiêm là người trong hắc đạo, kẻ giúp hắn chuẩn vũ khí hạng nặng cho Cố Hạo Khương...

Nếu vậy, hắn đã tìm ra người có thể hợp tác rồi!

Sau những tháng ngày yên bình của Vân Nghê và Cố Hạo Khương, sẽ có một trận sóng gió nổi lên!

Nhưng mà đó là việc của mấy tháng sau, hiện tại hai người họ đang ở một địa điểm trăng mật khác...---------- "Khương....

Anh mau lấy tay ra..."

Vân Nghê hất đôi tay đang không ngừng làm loạn của Cố Hạo Khương ra, xoay qua hướng khác tiếp tục ngủ.

Cố Hạo Khương vẫn còn luyến tiếc làn da mềm mại nhẵn mịn, ấm áp của cô, tiếp tục đưa tay sờ loạn, bàn tay di chuyển từ cánh tay mảnh khảnh, xuống đôi chân thon dài, xúc cảm từ bàn tay truyền đến khiến nơi nào đó của hắn lại có phản ứng...

Vân Nghê hơi cựa quậy, mơ mơ màng màng cảm nhận được Cố Hạo Khương xoay người cô lại, len lỏi ôm cô vào ngực.

Lòng ngực của Cố Hạo Khương luôn ấm áp và rộng lớn, Vân Nghê luôn rất thích vùi đầu vào đó, liền thuận thế để Cố Hạo Khương ôm lấy.

Cố Hạo Khương nhìn vợ nhỏ ngủ ngon lành trong khi mặt trời đã lên cao lắm rồi, bản thân không ngủ nổi nữa, liền nổi lên ý xấu.

Cố Hạo Khương nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó lại đến má, di chuyển tiếp đến cái cổ trắng ngần, đôi tay vẫn vuốt ve thân thể trơn láng.

"Khương!

Em muốn ngủ!"

Vân Nghê đánh nhẹ một cái vào ngực hắn, đêm qua hắn mạnh bạo như vậy, cô mệt mỏi vô cùng nha, không thích hắn lại phá cô đâu!

"Bảo bối, chúng ta vận động một chút đi!"

Cố Hạo Khương cười tà, nói nhỏ bên tai cô.

Vân Nghê giật mình mở mắt, đôi tay nhỏ nhéo nhẹ vào ngực hắn: "Anh thôi đi, hôm qua chẳng phải..."

"Anh vẫn chưa no!"

Cố Hạo Khương rất vui vẻ mà ngắt ngang lời cô.

Vân Nghê nghĩ nghĩ gì đó một hồi lại cười tươi một cái: "Anh!

Để em làm đồ ăn sáng cho anh nha!"

Cố Hạo Khương nhướng mày không tin: "Em làm?"

"Ừm!

Cho nên em đi rửa mặt đây!"

Nói rồi cô nhanh nhẹn nhảy xuống giường, ai ngờ lại bị Cố Hạo Khương kéo tuột trở lại: "Lát nữa đi!

Giờ anh muốn ăn em!

Anh nhịn nãy giờ rồi!"

------------ Mọi người nghĩ ai sẽ hợp tác với Ngọc Cẩm Lăng đây? =))
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 30


"Anh...

Sao anh có thể khỏe như vậy?

Ngày nào cũng...."

Vân Nghê nhăn mặt, nói lên thắc mắc của mình.

Thiệt tình!

Rõ ràng tối hôm qua đã cho hắn 'tung hoành' rồi kia mà, tại sao nhìn dáng vẻ của hắn như sói bị bỏ đói quá vậy?

Cố Hạo Khương cười cười chứ không nói gì, rất say mê mà hưởng thụ cơ thể bên dưới.

Hắn nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn rất dịu dàng, không có sự mạnh mẽ như bình thường mà ôn nhu thâm tình, lưỡi hắn chậm rãi quấn quýt tìm kiếm vị ngọt trong cô.

Vân Nghê bị hắn làm cho mơ màng, hiếm khi nào Cố Hạo Khương ôn nhu như vậy, cô cũng bị rung động, có chút vui vẻ mà hưởng thụ cảm giác ấm áp này.

Tuy nhiên...

"Umm....

ưm.."

Vân Nghê ngay lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.

Cố Hạo Khương hôn cô dịu dàng thế nào thì những ngón tay bên dưới của hắn lại càn quấy bấy nhiêu.

Hết ra lại vào, nhẹ nhàng xoay nhẹ ngón tay bên trong cô, tốc độ nhanh như muốn tuyên bố chủ quyền!

Vân Nghê nhất thời không bắt kịp nhịp độ không đồng đều của hắn, cảm thấy đầu óc quay cuồng, mềm nhũn mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cố Hạo Khương nhẹ nhàng xoay người cô lại, hôn lên tấm lưng trần của cô, bàn tay bên dưới không ngừng khiến cho Vân Nghê thở dốc, bàn tay còn lại hết vuốt ve đôi chân ngọc ngà, lại vuốt ve bờ lưng mịn màng...

"Ah...Khương...

Khương... tay anh đừng nhanh như vậy...aaa..."

Vân Nghê nằm dưới thân hắn không ngừng rên rĩ, cầu xin hắn nhân từ, nhưng mà Cố Hạo Khương luôn cường hãn, nghe vậy càng tà ác mà di chuyển ngón tay nhanh hơn, còn mình thì lại ôm chặt thân thể cô, để cơ thể hắn là điểm tựa cho cô.

Đôi mắt đang đỏ lên vì dục vọng của hắn hết nhìn ngón tay đang ra vào nơi tư mật, lại nhìn gương mặt ửng hồng non nớt của cô....

Vân Nghê của hắn dù là lúc bình thường hay cùng hắn lăn lộn thì đều khiến Cố Hạo Khương yêu càng thêm yêu...

"Aaaa....

Aaa... hức hức..."

Cả người Vân Nghê hiện đã mềm nhũn trong lòng hắn, nơi tư mật bên dưới vì vừa đạt cao trào mà không ngừng có chất dịch ngọt ngào tràn ra.

Cố Hạo Khương lúc này mới nâng mông cô lên, để hai chân cô quỳ xuống giường, Vân Nghê theo phản xạ liền run rẩy chống hai tay lên...

"Aa....

Khương...

đừng đi vào nữa...

Em chỉ vừa mới... hức..."

Cố Hạo Khương bây giờ mới được giải tỏa, làm sao có thể nghe cô, huống hồ...

Hắn rất thích nghe tiếng cầu xin của cô!

Vật căng cứng bên dưới của hắn từ từ đi vào tiểu huyệt đã vô cùng ẩm ướt của cô, nhanh chóng tìm được cảm giác thoải mái, bên trong cô luôn rất khít chặt, lại ấm áp như thế, Cố Hạo Khương mỗi khi trầm luân đều hết sức thỏa mãn, thân dưới bắt đầu chuyển động...

"Hức...

Aaa... anh thật đáng ghét!"

Vật thô to của hắn ma sát bên trong của cô, cảm giác vừa căng cứng vừa thoải mái này khiến Vân Nghê đầu óc mơ hồ, hai tay trụ trên giường liền không chống đỡ nổi mà khụy xuống...

Cố Hạo Khương hạ thân vẫn không chút chậm lại, tiếp tục càn quấy bên trong Vân Nghê, lát sau hắn mới ôm lấy thân thể của cô, để lưng cô hơi tựa vào ngực mình, đôi tay thuận thế bắt lấy hai bên non mềm của cô, tà ác trêu chọc.

Hắn còn cảm nhận rõ ràng, mỗi khi bàn tay hắn xoa nắn ngực cô, tiểu huyệt bên trong càng co rút, ép lấy cự long hắn khít chặt vô cùng khiến hắn không nhịn được mà rên nhẹ, lực đạo ra vào càng cường hãn hơn nữa!

"Aaa....

Khương...

Khương..."

"Bảo bối...

Anh đây....

Bên trong em thật thoải mái..."

"Aa..

Ahh....aa'' Cố Hạo Khương nhắm chặt hai mắt hưởng thụ, môi hắn lần tìm đến cái cổ cô mà hôn, lát sau lại mút nhẹ, Vân Nghê bất giác đưa tay lên sờ mặt hắn, Cố Hạo Khương liền nắm lấy tay cô, đưa lưỡi liếm nhẹ các đầu ngón tay thon dài...

Dường như biết cô lại sắp đạt đến cao trào, Cố Hạo Khương cũng không nhịn nữa, muốn cùng cô phóng thích, hai bàn tay to lớn đặt tại hông cô, điều khiển thân thể cô chuyển động cùng hạ thân hắn....

"Aaa...

Em lại... lại...

Aaaa... hức..."

Vân Nghê căng cứng, ưỡn người lên cao, cả người bị hai tay rắn chắc của Cố Hạo Khương ôm chặt, cho dù muốn ỉu xìu mà nằm xuống giường cũng không thể, Cố Hạo Khương đang ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, thật sự coi cô là vật báu quý giá trên đời...

"Vân Nghê...

Vân Nghê...."

Hắn nhu tình gọi nhỏ tên cô, lòng Vân Nghê liền chảy ra thành nước, hơi nghiêng đầu qua muốn hôn hắn.

Cố Hạo Khương hài lòng hưởng thụ sự ngọt ngào vợ nhỏ dành cho mình, cảm giác ấm áp đến tận xương tủy...-------------------------------- Văn đang thi kết thúc học phần, nghĩa là sẽ không thể nhanh up chương mới được...

Thời gian thi kéo dài lắm... nhưng lúc rãnh rỗi, ôn tập xong sẽ liền viết cho mọi người!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Đố


📣📣📣📣 Đố xả stress những ngày thi =)).

Ai rảnh thì vô đoán ik.🤓 Đố mọi người, ghèn mắt giống cái gì nhất? 🎉🎉🎉Phần thưởng: Bạn nào đoán đúng và nhanh nhất, Văn sẽ chủ động inbox và bạn ấy sẽ được hỏi một câu hỏi liên quan đến bộ truyện này, hỏi gì cũng được!Có thể mai Văn mới inbox dc nha, nhưng mọi người cứ đoán xem nào!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 31


Đã có rất nhiều người đoán trúng!

Mình cũng đã inbox người nhanh nhất rồi.

Đáp án có hơi thô =)): Gỉ mũi là giống ghèn mắt nhất!!!----------------- "Tiểu Nghê, không làm đồ ăn sáng cho anh nữa sao?"

Cố Hạo Khương đã thay một bộ đồ thoải mái, vợ nhỏ thì vẫn ủ dột nằm trên giường, không nhịn được lại nằm xuống ôm cô vào lòng.

Vân Nghê chu môi, muốn hất cánh tay hắn ra, ai ngờ còn bị hắn ôm chặt hơn, bên tai lại nghe giọng nói trầm ấm của hắn: "Anh đói!"

Vân Nghê trừng mắt nhìn hắn, có chút hung dữ, nhưng mà trong mắt của Cố Hạo Khương thì Vân Nghê vẫn chỉ như đang làm nũng với hắn mà thôi: "Ngoan, có gì thì nói!"

Vân Nghê nổi đóa, thật muốn đánh hắn: "Anh còn than đói?

Em đã cho anh ăn no rồi!"

Cố Hạo Khương vui vẻ cười lên, trong mắt chỉ toàn sủng nịnh: "Đói này, với đói 'kia' khác!"

"Hứ..

Em không cần biết!

Anh tự bảo người làm ấy!"

Vân Nghê muốn quay đi hướng khác, không thèm nhìn mặt hắn nữa, nào ngờ Cố Hạo Khương đã giữ chặt eo cô, không cho cô nhúc nhích: "Tiểu Nghê...

Anh thật đói.."

Vân Nghê phì cười, muốn giận nữa cũng không được, vẻ mặt này của hắn đúng là thấy thương mà: "Anh muốn ăn gì nào?"

"Em làm gì anh ăn đó!"

"Hứ!

Anh biết điều đó, nếu dám đòi hỏi thì tự lăn đi!"

--------------- Cố Hạo Khương nhìn dầu đang sôi trong chảo, còn Vân Nghê thì đang lấy trứng chuẩn bị đập vào, trên mặt liền nổi lên ba vạch đen thui, thuận tay tắt bếp, lôi Vân Nghê ra ngoài.

"Anh làm gì vậy?"

Mới nãy còn than đói mà, tự nhiên lôi cô ra đây?

"Anh đổi ý rồi, để người hầu làm đi!"

Cố Hạo Khương trầm giọng, cước bộ vẫn không giảm đi.

"Tại sao?"

Đến khi hai người đã yên vị ngồi trên ghế sofa, hắn mới chịu nói: "Dầu sôi lỡ bắn trúng tay em thì sao hả?

Dẹp đi!"

Vân Nghê trợn to mắt, sau đó lại cười rộ lên: "Khương~ Anh thật đáng yêu!

Chắc là chưa từng vào bếp luôn chứ gì?"

"Nào có!"

Cố Hạo Khương khăng khăng chối, còn không dám nhìn vào mắt cô.

Vân Nghê cười tủm tỉm, vuốt vuốt cánh tay hắn: "Em đâu bao giờ hậu đậu để bị bắn dầu vào tay như thế chứ!

Để em làm đi, anh không muốn ăn đồ ăn em làm sao?"

"Tiểu Nghê, ngoan đi, hôm nay anh chưa chuẩn bị kĩ tâm lý nhìn em nấu ăn!

Nếu em có chuyện gì anh biết tính sao?

Hôm nay cứ để người làm nấu!"

"...."

Cố Tổng à...

Chỉ là nhìn em nấu ăn mà cũng cần chuẩn bị tâm lý sao?

Em đã nói là quen làm nhiều lần rồi mà....------------------- "Bảo bối, lựa đồ cho anh!"

Cố Hạo Khương cùng Vân Nghê đi ngang qua một hiệu nam nổi tiếng trong trung tâm thương mại, hắn không thèm hỏi ý cô, liền dắt cô vào đó.

Mấy nữ nhân viên hai mắt lóe sáng, thấy người đàn ông này vừa đẹp trai, lại còn giàu có, liền ríu rít kéo đến hỏi han: "Xin hỏi ngài muốn loại trang phục nào, chúng tôi sẽ giúp ngài."

Cô nhân viên cười đến không thấy tổ quốc, nhưng chung quy thì vẫn xinh đẹp động lòng người, vậy mà Cố Hạo Khương nhìn cũng không thèm nhìn một cái, quay sang vợ yêu dụ dỗ: "Tiểu Nghê, em lựa giúp anh!"

Vân Nghê vui vẻ gật đầu, lựa đồ thôi mà, huống hồ Cố Hạo Khương có dáng người đẹp như vậy, không khó chọn cho hắn.

Thế là Vân Nghê đi vài vòng trong cửa hiệu, tìm ra được vài bộ ưng ý nhất, liền đưa cho Cố Hạo Khương.

Hắn không nói gì, trực tiếp cầm lấy, khóe miệng hơi nhếch lên đầy ý đồ xấu xa.

Cố Hạo Khương rất nhanh đã thay xong bộ thứ nhất, vén màn đi ra, mấy cô nhân viên thì khỏi nói rồi, thiếu điều muốn gào thét vì vẻ lịch lãm của hắn, còn Vân Nghê hai mắt cũng hơi lấp lánh, có chút không rời mắt được.

"Thế nào?"

"Đẹp, rất đẹp..."

Vân Nghê khuôn mặt hơi đỏ lên, nghe hắn hỏi thì vô thức trả lời.

Cố Hạo Khương gật đầu một cái, lại quay vào phòng thay đồ, vẻ mặt đắc ý dào dạt.

Từ cái hôm mà Vân Nghê chủ động, bị hấp dẫn bởi hình thể của hắn, trong đầu Cố hạo Khương lúc nào cũng muốn phô diễn cho cô xem tiếp, tiếc là chưa có nhiều cơ hội nên bây giờ liền tranh thủ...

Cố Hạo Khương một lần nữa vén màn, lần này còn cuốn hút hơn lần trước vì trên mặt thoáng hiện nét cười tự đắc, khiến đám con gái ở đây điêu đứng không thôi, bên ngoài đã có rất nhiều người nhìn vào trong cửa tiệm rồi!

Hắn vẫn không quan tâm, đôi mắt vẫn hướng về Vân Nghê chờ phản ứng của cô, ai ngờ nhìn mặt cô có chút phụng phịu, không nhịn được liền véo mặt cô mà hỏi han: "Sao vậy?"

Vân Nghê trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt còn hung hăng hơn lúc ở trên giường khi sáng, nhanh nhẹn khoác tay hắn rồi nhìn lần lượt từng người tò mò ở đây, có chút đắc ý, sau đó mới nói với Cố Hạo Khương, âm lượng tương đối lớn:

"Ông xã!

Chúng ta thanh toán rồi đi chơi tiếp đi!"

Mấy cô gái nghe vậy thở dài thườn thượt, ra là vợ chồng, cô vợ còn xinh như thế...

Họ không muốn ở đây nhìn cảnh người ta ân ái nữa, liền tản đi..

Cố Hạo Khương tâm trạng vui vẻ cực kì, chưa kịp trêu chọc cô câu nào đã nghe cô nói nhỏ bên tai: "Dám trêu hoa ghẹo nguyệt hả?

Tối nay cấm đụng vào em!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 32


Mấy chương này sẽ toàn những tình tiết ngọt ngào thôi!

Mọi người chịu khó đợi tới khúc gay cấn nha!-------------------------- Cố Hạo Khương nhếch mép cười thích thú.

Hừ!

Sợ quá nhỉ?

Vân Nghê nói xong liền nhìn lên hắn, liền thấy đáy mắt hắn cùng khóe miệng đều tràn ngập ý cười, cơn tức nghẹn lại trong họng: "Anh còn dám cười sao?"

"Anh cười khi nào chứ?"

Cố Hạo Khương cố trở lại vẻ đứng đắn nghiêm túc của mình.

Nếu là lúc trước, lúc mới gặp hắn có lẽ Vân Nghê sẽ bị dọa sợ, còn bây giờ thì khác rồi, cô không dễ bị lừa đâu!

"Đừng có chối, em thấy rõ khóe miệng anh nhếch lên như vậy nè!"

Vừa nói cô còn vừa lấy tay điều chỉnh miệng mình sao cho giống người nào đó.

Hai ngón tay được cắt ngắn sạch sẽ, lại không sơn móng, ngón tay nhìn có vẻ giống một cô học sinh nhỏ, hai ngón đặt nơi khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, đôi mắt mở to như muốn đe dọa Cố Hạo Khương.

Cố Hạo Khương nhìn vợ nhỏ, dáng vẻ này đáng yêu đến nỗi, Cố Hạo Khương không kìm được mà đưa môi xuống hôn cô một cái thật sâu, không màng đến vị trí mình đang đứng là ngay giữa chốn đông người!

Vài người đang bị ngây ngất với nụ hôn lãng mạn của cặp đôi đẹp xuất sắc này, đôi chân đang đi cũng đứng lại mà chiêm ngưỡng!

Vân Nghê không phòng bị, liền bị hắn kéo sát vào người mà hôn ngấu nghiến, còn nghe rõ ràng những tiếng xì xào bàn tán ở đây, khuôn mặt liền nóng bừng!

Đưa tay nhéo nhẹ người Cố Hạo Khương...

Biết cô hay thẹn thùng, hắn cũng không kéo dài nụ hôn, ngay khi bị cô cảnh cáo, liền lưu luyến thả ra.

Vân Nghê hai tay ôm mặt, vành tai đỏ lên trông thấy, không thèm để ý đến Cố Hạo KHương nữa, vội vàng chạy thục mạng vào một nhà vệ sinh.

Cố Hạo Khương tâm trạng tốt cực kì, vui vẻ ngồi chờ cô gái nhỏ đi ra.---------------------- "Anh đúng là đáng ghét đấy, Cố Hạo Khương!"

Vân Nghê hai má phụng phịu, vừa nhìn thấy hắn liền buông lời tức giận.

Cố Hạo Khương cười cười, kéo vợ nhỏ lại hôn một cái lên trán, nhẹ giọng dụ dỗ: "Không muốn đi chơi nữa sao?"

Vân Nghê 'hừ' nhỏ một tiếng trong miệng, bị Cố Hạo Khương nghe được, lại bị chọc ghẹo: "Không đi thì chúng ta về nhà chơi vậy."

"Ở nhà có gì mà chơi chứ?"

Cố Hạo Khương ghé sát tai Vân Nghê, không biết nói nhỏ gì đó mà mặt cô lại đỏ lên, hết trừng mắt nhìn hắn, lại cắn môi ra vẻ hung dữ: "Đừng quên tối nay em ban cho anh lệnh cấm rồi!"

"Em cấm không nổi!"

Trán Vân Nghê liền xuất hiện ba vạch đen, hậm hực dậm chân đi ra ngoài.------------------------ "Em muốn vào đây?"

Cố Hạo Khương nhíu mày nhìn cửa hiệu đồ nữ trước mặt, rất dễ nhận thấy hắn đang khó chịu.

Vân Nghê lại chẳng thèm để ý đến hắn, cất bước đi vào thì bị Cố Hạo Khương giữ lại: "Không cần vào đó, tối nay anh liền cho người đem những mẫu mới nhất trên thế giới đến!"

"Tại sao?

Ở đây có mẫu em thích, em muốn vào mua!"

Vân Nghê khó hiểu nhìn hắn, không phải mới lúc nãy rất vui vẻ sao?

"Vậy lát anh sẽ cho người gói lại, chúng ta đi nơi khác!"

Nói rồi Cố Hạo Khương ra hiệu cho trợ lý của mình, lúc này Vân Nghê lại được một phen bất ngờ: "Anh....

Sao có người đi theo chúng ta vậy?"

Cô cứ tưởng chỉ có hai người bọn cô đi chơi thôi, không ngờ còn có người khác bí mật đi theo cơ đấy!

Vậy là lúc nãy bị Khương hôn... người này cũng thấy?

Cố Hạo Khương quên mất chuyện này, bị lộ rồi....

Thật ra không phải một người mà là rất nhiều người, bọn họ đi theo để bảo vệ an toàn cho Vân Nghê.

"Cậu ta là trợ lý của anh, đi theo để có gì giúp đỡ chúng ta!

Nếu em bận tâm, anh để cậu ta ở đây, chúng ta đi nơi khác!"

Vân Nghê trề môi, mặc cho Cố Hạo Khương kéo đi, lát sau mới nhớ đến chuyện chính: "Sao không cho em vào thử đồ?"

Cố Hạo Khương chột dạ: "Tại anh hơi đói!"

Vân Nghê nghe vậy liền đưa tay xoa xoa vùng bụng săn chắc của hắn, đau lòng nói: "Vậy sao không nói sớm?

Chúng ta đi ăn thôi!"

Cố Hạo Khương vui vẻ để cho vợ nhỏ kéo đi, trong bụng đều chứa đầy mưu mô: Hắn không ngốc mà nói thật rằng bản thân không thích để người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô!

Nhiều khi vào thay đồ xong, cô nhớ lại sự kiện khi nãy nữa thì khổ!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 33


"Tiểu Nghê!

Dậy đi em, sắp trưa rồi đấy!"

Cố Hạo Khương hôn nhẹ lên trán vợ yêu, vẻ mặt yêu chiều không tả siết.

Vân Nghê chu môi bất mãn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, hai cái tay nhỏ quơ quàng muốn đẩy hắn ra.

Cố Hạo Khương bắt hai tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, sau đó lại cất giọng ôn nhu: "Dậy ăn sáng đi, ăn trễ quá không tốt cho sức khỏe đâu!"

Vân Nghê nghe hắn nói vậy, hai mắt mới chịu mở ra, nhưng ngay lập tức trừng mắt tỏ vẻ hung dữ với hắn: "Điều do anh cả đấy!

Lúc trước có bao giờ em như thế đâu!

Đều tại anh..."

Đều tại hắn cứ bắt cô lăn lộn!

"Ừ...

Tại anh!

Vợ yêu ngoan ngoãn dậy đi!"

Trên mặt Cố Hạo Khương không có vẻ gì là tức giận cả, một tia lạnh băng cũng chẳng có.

Thành thói quen, Vân Nghê gần đây đã không còn một chút gì gọi là sợ hãi hắn như lúc ban đầu nữa!

Nghe một tiếng 'vợ yêu' phát ra từ miệng hắn, Vân Nghê 'hừ' nhẹ một tiếng sau đó mới chậm chạp ngồi dậy.

Cố Hạo Khương ngay lập tức hôn phớt lên trán cô một cái, sau đó đi lấy đôi dép đã bị cô hất văng tứ tung tối qua, đặt ngay ngắn dưới giường.

Vân Nghê cứ thế mà xỏ vào, không thèm để ý đến ai đó đang chờ được vợ mình khen thưởng...------------------------------ "Muốn dạy bơi cho em?"

Vân Nghê vừa cầm miếng bánh bơ ngọt ăn, vừa chu môi hỏi lại.

Cố Hạo Khương đưa ngón tay lên chùi đi một ít sữa tươi dính trên khóe miệng cô, sau đó cười cười gật đầu: "Ừ, học bơi vui lắm đấy!"

Vân Nghê đâu có dễ bị lừa, nghe hắn nói vậy ngay lập tức nhíu mày hỏi lại: "Vui hả?

Em cũng có học qua rồi, có vui đâu!"

Thật sự vừa mệt lại vừa chán!

Cố Hạo Khương nghe vậy thì tối sầm mặt, đanh giọng nói: "Là ai dạy em?

Nam hay nữ?"

Cô nghe vậy thì hơi giật mình, sao tự nhiên làm mặt hung dữ quá à!

"Nam hay nữ?"

Cố Hạo Khương không có kiên nhẫn, cứ nghĩ tới có tên nào thừa cơ dạy bơi cô sau đó động tay động chân, chạm vào da thịt của vợ mình là hắn lại tức điên lên.

"Là... là Khê ca dạy!"

Cố Hạo Khương nghe như vậy mới chịu thôi, cô ta mà dạy được gì chứ?

Hèn gì vợ yêu của hắn đến bây giờ vẫn không biết bơi là đúng rồi!

"Sao đột nhiên lại muốn dạy bơi cho em?"

Vân Nghê đối với việc học bơi từ lâu đã biết mình không có năng khiếu, dù được Khê ca chỉ dẫn vô cùng nhiệt tình nhưng vẫn chẳng tiến bộ một chút nào!

"Biết bơi là một điều tốt, tuy anh sẽ luôn ở bên cạnh em nhưng đây là đề phòng bất trắc hiểu không?"

Vân Nghê ỉu xìu gật đầu, dồn toàn lực chú ý lên bữa sáng của mình cho nên không chú ý đến khóe miệng của Cố Hạo Khương từ nãy đến giờ vẫn luôn là một đường cong...------------------------ "Wow..

Đẹp quá nha~" Vân Nghê cùng Cố Hạo Khương đang đứng trước bể bơi xa hoa lộng lẫy của khách sạn, nơi này là một khu riêng biệt chỉ có những người có thẻ vip mới được đặt chân tới.

Bể bơi xanh trong vô cùng, xung quanh là những nhà chồi nhỏ để nghỉ ngơi, tắm nắng, có rất nhiều hoa được trồng ở đây nha, thơm ngào ngạt, chưa hết chưa hết, giữa hồ còn có đài phun nước siêu đẹp nữa~ "Sao không có ai ở đây hết vậy?"

Vân Nghê ngó nghiêng xung quanh, thật sự rất vắng vẻ, không một tiếng động luôn!

"Anh đã bao trọn khu này rồi!"

Cố Hạo Khương cất giọng dửng dưng, làm như vậy mới không có ai quấy rầy hắn và Tiểu Nghê.

Vân Nghê thầm bĩu môi, vì vậy cho nên mới cho phép cô mặc đồ bơi chứ gì!

Hôm nay Vân Nghê được phép mặc bộ đồ bơi hai mảnh màu đỏ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của mình, người nào đó lúc nãy khi thấy Vân Nghê thay đồ xong liền không thể rời mắt, mém chút nữa thì...

"Xuống thôi bảo bối!"

Cố Hạo Khương cười tà, vừa dứt lời liền ôm lấy Vân Nghê nhảy 'ùm' xuống hồ...

Vân Nghê hoảng sợ bám chặt lên người Cố Hạo Khương, cả người căng cứng lại.

Vừa cảm nhận được mình đã trồi lên mặt nước, liền thở hồng hộc, hai chân vẫn quàng lên bám chặt Cố Hạo Khương, một tay vòng qua ôm cổ hắn, một tay thì đánh lên người hắn không thương tiếc!

"Anh đúng là tên đáng ghét!

Làm em sợ hết hồn à!"

Cố Hạo Khương mặc cho vợ nhỏ đánh, hai tay vẫn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của vợ mình, tâm trạng ngược lại rất vui vẻ: "Có anh ở đây mà, sợ gì chứ?"

"Hừ!

Không học nữa!

Thả em xuống!"

Vân Nghê bị trêu liền trở mặt.

Cố Hạo Khương cười tà, vẻ mặt gian tà vô cùng: "Em chắc không?"

Vân Nghê nghe hắn nói vậy thì lấy làm lạ, đưa mắt nhìn xung quanh mình một lượt, sau đó hai tay càng ôm chặt Cố Hạo Khương hơn nữa: "Đừng...

Đừng thả em ra!"

Bây giờ cả hai là đang ở gần giữa hồ, cô còn thấy tấm bảng ghi độ sâu lúc này là 1,8m...

Nếu Cố Hạo Khương bỏ tay ra, thì cô chắc chắn sẽ thành cá trôi trên bể bơi mất!

"Nói vài câu lấy lòng anh xem nào!"
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 34


"Cố Hạo Khương!

Anh thật đáng ghét!"

Vân Nghê thật muốn cắn người, sao có thể đối với cô như vậy?

"Đó không phải là một câu lấy lòng!"

Cố Hạo Khương lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Vân Nghê ngửa mặt lên trời, sau đó lại cúi xuống nở ra một nụ cười gượng: "Khương...

Anh thật đẹp trai!"

Cố Hạo Khương đương nhiên trong lòng nở hoa, nhưng lại ấu trĩ giả bộ: "Anh tự biết điều đó, từ nhỏ đến lớn đều nghe nói thế nhiều lần rồi!"

"Khương, anh đúng là người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới!"

Cố Hạo Khương làm vẻ mặt đương nhiên: "Đều này đã được cả thế giới công nhận rồi!

Không tính!"

"...."

Cố Hạo Khương, anh đúng hơn phải tên là 'cố ảo tưởng' mới đúng!

"Khương... anh là một người chồng tốt!"

"Tốt thế nào?"

"Tốt nhất trên đời luôn!"

Vân Nghê không do dự mà nói lời trái với lương tâm...

"Thêm vài câu nữa xem!"

"Hừ!

Đồ đáng ghét!

Nói nãy giờ mà anh còn muốn lật lọng sao?

Em thách anh dám thả em xuống đấy!"

Đúng là tên không ra gì mà!

Cô đã cố hết sức lấy lòng hắn rồi đấy có được không!

Vừa dứt lời, Vân Nghê có cảm giác như hai tay Cố Hạo Khương thả lỏng ra, không còn ôm chặt lấy cô nữa, ngay cả cơ thể cô đang bám dính lấy người hắn cũng dần trơn tuột xuống nước.

"Áa...

Khương!"

Vân Nghê hoảng sợ ôm chặt lấy người hắn, sau đó hai tay Cố Hạo Khương mới từ từ ôm cô lên cao như khi nãy, không để cô tuột xuống nữa.

"Em đúng là nhát gan mà!"

Cố Hạo Khương cười đến sảng khoái, ở bên Vân Nghê, hắn đã không còn là Cố Hạo Khương với khuôn mặt không cảm xúc nữa, hoặc...

Chính là ở bên cô hắn mới là chính hắn!

"Anh thật muốn thả em ra sao?"

Nói xong Vân Nghê liền cắn mạnh lên bả vai hắn.

Cố Hạo Khương hôn nhẹ lên má cô, hoàn toàn coi cô chỉ như đang cắn yêu hắn, làm Vân Nghê tức muốn chết!

"Làm sao có thể thả em ra?

Nếu em chìm xuống, anh sẽ lặn xuống theo em, cùng em ở một chỗ, mãi không xa rời!"

Vân Nghê không thể tin nổi vào tai mình, đôi mắt trong veo hướng đến nhìn chằm chằm Cố Hạo Khương...

Trong đôi mắt của Cố Hạo Khương chỉ có gương mặt ngơ ngác của cô, hắn nhìn cô thập phần ôn nhu, thập phần cưng chiều...

"Khương, em yêu anh!"

Đột nhiên Vân Nghê rất muốn nói ra điều này, cô yêu hắn, rất yêu, nhưng cô lại rất ít khi bày tỏ điều đó với hắn, nó như là một thứ tình cảm mà cả hai đã tự hiểu.

"Nói lại lần nữa xem!"

Cố Hạo Khương hôn lên hõm cổ cô, cất giọng trầm thấp.

"Em yêu anh!"

"Thêm lần nữa!"

"Em yêu anh!"

"Một lần nữa!"

"Em yêu anh, Cố Hạo Khương!

Yêu, rất yêu..."

Cố Hạo Khương nhanh chóng giữ chặt gáy cô, phủ lên môi cô một nụ hôn ấm áp.

Lưỡi hắn di chuyển khắp khoang miệng cô, cùng cô say đắm, Vân Nghê bất giác bị hắn hôn, ban đầu có chút luống cuống, một lúc sau mới có thể đuổi kịp nhịp độ của hắn, hai tay nhẹ nhàng di chuyển, vòng qua cổ Cố Hạo Khương, cùng hắn cuồng nhiệt...

Không biết đã qua bao lâu Cố Hạo Khương mới nhẹ nhàng thả môi cô ra, đôi mắt hắn có chút mờ ảo, bàn tay bắt đầu không yên phận...

"Khương!

Anh đàng hoàng một chút cho em!"

Vân Nghê trừng mắt với hắn, giây phút lãng mạn khi nãy cũng bị hắn làm hỏng hết rồi!

Thấy Cố Hạo Khương vẫn không thèm nghe mình nói, Vân Nghê hơi giãy dụa: "Khương! mau đưa em đến chỗ nước thấp đi!

Em sợ!"

----------------------- "Đừng có đụng vào em!"

Vân Nghê bực dọc, hất cánh tay đang ôm eo mình của Cố Hạo Khương ra.

Thiệt là!

Sao cô cứ có cảm giác hắn thừa cơ dạy bơi mà táy máy tay chân với cô vậy nhỉ?

Làm cô không thể nào tập trung được!

Cố Hạo Khương bị ghét bỏ cũng không biết rút lui, cánh tay vừa bị đẩy ra liền trở lại chỗ cũ đặt trên eo cô.

Vẻ mặt vô tội vô cùng: "Anh dạy bơi cho em, không đụng vào em thì dạy kiểu gì?"

"Nhưng mà....

Nhưng mà...

Thôi bỏ đi!

Để em tự tập, anh đứng sang một bên nhìn đi!"

Cố Hạo Khương nhướng mày đồng ý, đứng bên cạnh nhìn cô.

Vân Nghê hít một hơi sâu, sau đó chậm rãi cúi đầu úp xuống mặt nước để tập nổi.

Cố gắng nhớ lại lời của Cố Hạo Khương, phải thả lỏng toàn thân, thả lỏng...

1 2 3 4 giây sau...

Sao vẫn không nổi lên được?????

Vừa lúc cô muốn bỏ cuộc ngoi lên, vùng bụng và chân lại có cảm giác như ai đó chạm vào, từ từ nâng cả cơ thể cô lên...

Nhờ vậy Vân Nghê có cảm giác cả cơ thể mình nổi trên mặt nước, đang vui mừng tận hưởng, đôi tay đặt ngay chân cô lại bắt đầu di chuyển, từ đầu gối rồi lên đến đùi, còn bóp nhẹ một cái...

Vân Nghê giãy dụa, không nổi nữa mà thả hai chân xuống nước, thở hồng hộc chất vấn hắn: "Cố Hạo Khương!

Anh quá đáng!"

"Anh đã làm gì đâu?"

Vân Nghê thật muốn cào rách vẻ mặt vô tội của hắn, nhưng nghĩ lại thì không nên, cào rách rồi thì người chịu thiệt chỉ có cô!

Hai tay Vân Nghê gom nước lại, thừa lúc Cố Hạo Khương vẫn đang đắc ý, hất thẳng vào mặt hắn....
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Hỏi ý


Tình hình là hè rồi mà Văn còn bận hơn là lúc đi học nữa nên thời gian up chương mới lúc nào cũng trễ hết, sorry mọi người nhiều nha =(( Nhân đây mình muốn hỏi ý mọi người một chút: Mọi người muốn Văn viết xong chương nào là up chương đó luôn hay là đợi Văn viết ít nhất ba chương mới up một lần?

Tại vì nếu lâu quá mới up mà up có một chương thì cũng hơi kì, nhiều khi còn bị quên chương trước viết gì nữa chứ =)) nên định up ba chương luôn cho nó ngầu!

Tùy mọi người thôi à, cứ cmt bên dưới đi rồi Văn sẽ tổng hợp lại xem số đông chọn cái gì.

Đến tối thứ bảy, ngày 16/6/2018 mình sẽ chốt và đăng thông báo sẽ áp dụng loại nào luôn nha!

Cám ơn tất cả!
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Thông báo


Sô phiếu quá áp đảo: 3 CHƯƠNG 1 LẦN NHA MỌI NGƯỜI!

Và tôi có một lời nhắn nhủ đến những ai không ưa tôi: Tôi viết truyện là cho những đọc giả yêu mến tôi đọc, cho nên tôi sẽ không cmt trả lời lại với những người đang muốn gây sự với tôi.

Mấy hôm nay và cả lâu lâu về trước nữa, có một chuyện đã xảy ra, đúng là tôi sai trước, nhưng tôi sẽ không xin lỗi, tôi không muốn giải thích nhiều cho hành động của mình, vì dẫu sao người muốn gây war sẽ không bao giờ cho rằng lời giải thích của tôi là hợp lý cả.

Viết lời này có thể bạn sẽ không thấy vì tôi chặn rồi mà =)) nhưng nhỡ đâu bạn đã tạo thêm nick khác thì sao, ai biết được =)) Tôi là người nóng tính mà, nên từ nay về sau hễ thấy cmt của ai đó có tính gây war (bộ truyện này và cả những bộ khác nữa) tôi sẽ không cmt trả lời nữa, hãy nhớ nhé!

Lời cuối, cám ơn các bạn đã đọc hết lời nhắn nhủ này, ai hiểu tôi thì hiểu, không hiểu cũng chẳng sao, tôi vẫn sẽ dốc hết sức mình vì đam mê này của tôi.
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Đợi Văn đến 15/7.


Dạo này có chuyện quan trọng cần xử lý nên mình không up chương mới được.

15/7 mình sẽ up 3 chương mới, mong mọi người thông cảm cho Văn...
 
Đêm Ngày Sủng Nịnh (H+) - Tình Văn
Chương 35


Đăng sớm một ngày =)) Xin lỗi đã để đợi lâu...---------------------------- Cố Hạo Khương bị tạt nước có chút bất ngờ, nước từ trên người hắn vừa trút xuống hết, lại có một đợt nước khác đón tiếp hắn.

Vân Nghê vui vẻ vô cùng, khí thế bừng bừng mà tạt nước hắn không ngừng.

Không ngờ ngày thường dù làm thế nào cũng không chọc được hắn, ai ngờ hôm nay cô có thể thấy hắn bất lực đứng đó cho cô tạt nước nha~ Vân Nghê vui mừng chưa được bao lâu đã bị người ta phản kích, vì quá phấn khích tạt nước mà không để ý khoảng cách giữa cô và hắn ngày càng gần, trong nháy mắt Vân Nghê đã bị Cố Hạo Khương túm chặt từ bao giờ.

"Á!"

Vân Nghê hốt hoảng, căng cứng người chờ hắn trả thù, nào ngờ chờ mãi cũng không thấy hắn động đậy gì, đành he hé mở mắt nhìn thử.

Cố Hạo Khương trầm tĩnh nhìn cô, trên tóc vẫn còn nước chảy xuống từng giọt, khuôn mặt nam tính góc cạnh, những giọt nước chảy xuống càng làm tăng thêm sự quyến rũ cho hắn!

Vân Nghê nhìn đến thất thần, biết hắn đẹp trai rồi, người cũng đã là của cô, tại sao đến giờ vẫn chưa bị miễn dịch vậy?

Khỏi nói cũng biết mặt cô đã đỏ lên hết cả rồi!

"Tiểu Nghê!

Em dám tạt nước vào người anh sao?"

Cố Hạo Khương trầm giọng, khuôn mặt có chút nghiêm túc không giống thường ngày.

Vân Nghê hơi hoảng, cô làm hơi quá rồi sao?

Hắn nhìn như đang tức giận lắm.

Tội nghiệp Vân Nghê bị lừa mà không biết, nhanh chóng ôm choàng lấy cổ hắn, nhỏ giọng xin lỗi: "Khương...

Em xin lỗi, em chỉ đùa chút thôi mà...Đừng giận."

Vẻ mặt Cố Hạo Khương cũng không dịu lại, Vân Nghê đang không biết phải làm sao thì Cố Hạo Khương đã ghé sát vào tai cô: "Phải phạt!"

Nói xong, đôi tay hắn liền giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ hôn xuống, vị ngọt trong khoang miệng cô không lúc nào khiến hắn thấy chán, ngược lại còn ngày càng lún sâu, thật sự không cách nào rũ bỏ được.

Vân Nghê bị hắn hôn đến loạn tình ý mê, cả người lại đang ở trong nước, không cách nào thoát ra được, bàn chân phải nhón lên mới có thể theo kịp hắn, nếu không phải Cố Hạo Khương đang gắt gao ôm chặt cô, có lẽ cô đã ngã từ bao giờ.

Cố Hạo Khương vẫn mút mát đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng bàn tay lại bắt đầu di chuyển xuống cặp mông căng tròn, cơ thể to lớn nhẹ nhàng ép sát Vân Nghê vào thành hồ bơi để cô có thêm điểm tựa.

Vân Nghê có chút khó thở, nhưng Cố Hạo Khương vẫn không tha, bàn tay hết xoa nắn cặp mông, lại vuốt ve tấm lưng gợi cảm của cô.

Sợi dây đỏ mỏng manh được buộc cố định sau lưng cũng bị hắn tà ác tháo ra...

"Ưm..."

Vân Nghê hoảng sợ, cảm nhận được mảnh vải nơi ngực mình bị lỏng, như sắp rơi xuống đến nơi, cánh tay bắt đầu giãy dụa, đánh vào người Cố Hạo Khương để hắn dừng lại.

Hắn lúc này mới chịu ngừng hôn, đưa lưỡi liếm láp môi cô, sau đó trượt dần đến cái cổ trắng ngần, tiếp tục mút mát.

"Hộc...

Khương... anh đừng như vậy... làm sao có thể ở đây?...

Aaa..."

Làm sao có thể cùng hắn ngay lúc này, tại đây được chứ?

Đáp lại chính là hành động tháo nút thắt áo bơi trên cổ cô, chiếc áo bơi màu đỏ bắt mắt liền trôi nổi trên mặt nước xanh.

Vân Nghê vội vàng lấy tay che ngực mình lại, nhưng Cố Hạo Khương trực tiếp bắt lấy hai tay cô đưa lên cao, vùi đầu vào khuôn ngực đầy đặn trắng mịn, mút mạnh một cái vào đỉnh nhọn nhô lên...

"Aa...

Đừng...

Ahh..."

Vân Nghê mặc dù muốn chống lại hắn, nhưng hắn thật quá điêu luyện, chỉ một chốc đã làm toàn thân cô mềm nhũn, bắt đầu có cảm giác nơi giữa chân.

"Tiểu Nghê, anh muốn lúc này yêu em, được không?"

Vừa nói, Cố Hạo Khương vừa dùng một tay cởi một bên nút thắt của mảnh đồ bơi còn lại, nhanh chóng kéo nó xuống dưới...

"Á...

Anh đừng như vậy, sao có thể ở đây được!"

Vân Khê hiện tại đã hoàn toàn không một mảnh vải, muốn đẩy hắn ra lại sợ có người vào đây thì sẽ thấy hết của cô mất!

Cố Hạo Khương liếm nhẹ lên vành tai cô, nói nhỏ: "Sẽ không ai cả gan dám vào đây...

Hôm nay chúng ta sẽ càng hưng phấn."

Vân Nghê lắc đầu lia lịa.

định nói gì đó nhưng bên dưới cảm nhận được có cái gì đó đang tiến vào bên trong cô, chậm rãi chơi đùa...
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom