Tâm Linh Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401443755-256-k481511.jpg

Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Tác giả: uebinwha
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cô sinh viên mới ra trường chỉ muốn một công việc ổn định, nhưng lại bị hồn ma cô gái tên Nguyệt Hoa bí ẩn lôi vào những mảnh ký ức lạnh lẽo của án mạng đã chìm. mong muốn giải oan, nhưng càng dấn sâu vào bóng tối, cô càng cảm thấy một mối liên kết kỳ lạ và cảm xúc lạ lùng với kẻ đã chết.

Liệu đây là tình yêu vượt giới hạn, hay chỉ là sự thao túng?

Và người bí ẩn luôn dõi theo là đồng minh, hay là chìa khóa mở ra sự thật đáng sợ hơn cả ma quỷ?"​
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 1


Tôi là Hà Diệu Linh, là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học hai tháng trước.

Công việc chưa ổn định.

Cần cù từ lúc còn đi học đến lúc ra trường cuối cùng vẫn phải sống cảnh đầu đường xó chợ, cho đến một ngày.Hôm đó trời vừa hửng sáng, tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa.

Vừa bước ra đập vào mắt tôi là chủ trọ.Khỏi nói cũng biết, đã đến tiền trọ tháng này.

Tôi thở dài vừa định lên tiếng thì cô chủ trọ đã giành nói trước."

Linh, cô có cách khiến con giàu lên nè làm hong?"

Cô chủ trọ nói, giọng cực kì háo hức."

Cô đừng nói là cô định môi giới con qua Campuchia nha?"

Tôi nghi ngờ hỏi lại, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy đột nhiên dâng đến cho tôi được.Cô chủ trọ bĩu môi, đánh vào vai tôi mấy phát.

"Nghĩ làm sao mà nói vậy?

"Trong lúc tôi còn đang suy diễn thì cô chủ trọ đã kéo tôi ngồi xuống, căn trọ này cũng không phải mới mẻ gì trước cửa là sàn đất vậy mà cô ấy kéo tôi ngồi xuống.

Tôi xót cái quần mới mua năm ngoái của mình nhưng cũng không dám hó hé gì."

Hồi đó cô có nói với con là ở thành phố cô có quen một nhà giàu lắm con nhớ hong?

Con không biết đâu nay người ta điện cho cô, kết kèo làm ăn."

Tôi nhìn cô chủ trọ cứ nói không ngừng mà ngán ngẫm, cô ấy lớn vậy rồi mà còn bị lừa bằng trò con nít này.Suy nghĩ vừa kịp thoáng qua thì đã bị một cọc tiền cô chủ trọ đập tan, điều là tiền chắc chắn không dưới năm mươi triệu.

Mắt tôi sáng lên, vụ lần này chắc chắn tôi phải nhận chết cũng được nữa.Tôi nở một nụ cười tươi rói vuốt vuốt vai cô chủ trọ, khung cảnh lúc này không khác gì con chó nịnh chủ.Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày rang, không ai nói công việc mà tôi nhận được là giúp việc...cho ma?Tôi ngước mắt nhìn căn hộ rộng lớn kia, đèn sáng bưng nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Tôi khẽ rùng mình."

Rõ ràng lúc nãy người ta cũng có nói với mình là làm việc cho ma, sao vẫn cứ chui đầu vào chi không biết nữa... chưa kịp làm đã ớn tận xương làm xong về đắp mộ cho rồi..."

Nói gì thì tôi cũng đã nhận tiền, tôi chân trước chân sau bước vào nhà.

Kì lạ sau khi vào trong nhà tôi lại cảm thấy có chút ấm áp, tôi liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh."

Không có ai?"

Tôi tự hỏi lại, đột nhiên nhớ ra gì đó liền cười khổ."

Làm việc cho ma thì lấy đâu ra người cho mình nhìn."

Tôi rón rén bước vào, lúc nãy chủ thuê có nói phòng tôi ở trên tầng hai.

Đi được vài bước tôi lại ngó nghiêng xung quanh.

Tôi sợ đột nhiên có một con ma tóc trắng- vàng- hay đen gì đó xuất hiện hù tôi.Tôi đặt cái túi trên vai lên bàn.

Thở một hơi dài.Bỗng nhiên tôi cảm giác như ai đó đang chạm vào, rồi bất chợt ôm chặt.

Tôi hoảng hồn, quay phắc ra sau."

Chuyện– chuyện gì vậy?"

Tôi kêu lên.

Không có ai... một khoảng không trống trơn, tôi của lúc này hồn vía như sắp lên mây tay chân cũng bất giác bủn rủn theo."

Lạy ông, lạy bà lạy gia chủ đất này con làm thuê làm mướn không có cố ý quấy rối có lỡ mạo phạm gì ông bà tha cho con với đừng có hù con!"

Vừa nói tôi vừa chấp tay vái lạy khắp nơi, bốn phương tám hướng lạy hết chỉ sợ động chạm tới ông to bà lớn ở đây."

Con xin lỗi...!"

Lạy được mấy vòng tôi ngừng lại liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên tiếng cười của một người phụ nữ vang lên.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 2


Tiếng cười vừa vang lên, tôi khựng người lại.

Lạnh cả sống lưng, nụ cười đó nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tôi rợn tới tận chân tóc.“Cô chủ ơi, cô đừng có giỡn nhây kiểu này nha, con yếu tim á…!”

Tôi vừa lắp bắp vừa lùi dần, định bụng chuồn lẹ trước khi có thứ gì đó… nổi hứng hiện nguyên hình.

Nhưng vừa quay lại, trước mặt tôi là một cô gái.Một người phụ nữ, hoặc một cô gái trẻ, tôi không rõ.

Mắt cô ta rất đen, sâu thẳm như hồ nước lúc nửa đêm.

Da trắng nhợt như thể mấy năm rồi chưa từng thấy ánh mặt trời.Mái tóc dài xõa xuống, không bù xù như trong phim kinh dị, rất mượt, đen.

Nếu tôi chưa nghe tiếng cười khi nãy, có khi tôi tưởng đây là người mẫu đang cosplay "Cô gái chết chóc.

""Chị… là…?"

Tôi nuốt khan.

Tay tự động chấp lại lần nữa.

“Xin lỗi nếu em vào nhầm nhà…”

“Nhà này là của tôi.”

Giọng nói của cô ta vang lên."

Không đúng... cô chết rồi mà?"

Tôi vô thức hỏi.Cô gái nghiêng đầu, nửa cười nửa không.

“Chết rồi thì không được ở nhà của mình à?”

Tôi im bặt."

Cô là người mới?" cô ta lại hỏi.

"Giúp việc?"

“Ờ…

Dạ.

Phải…

À không, dạ đúng.

Mới đến.”

“Vậy thì từ giờ, cô lo quét dọn, nấu ăn, tưới hoa, giặt rèm cửa, lau sàn, và… mỗi tối lên phòng đọc sách với tôi.”

"Ủa?

Sao có vụ đọc sách nữa?"

Cô ta quay đi, bước lên cầu thang, bóng váy mờ dần.

Nhưng câu nói kế tiếp như thì thầm ngay sau tai tôi:"Kiếp trước cô đã hứa sẽ đọc hết 'Xuân Hoa Thu Nguyệt' cho tôi mà..."

Tôi chết lặng.

“Ơ... cái tên truyện đó nghe lạ vậy?

Chị là ai vậy?

Chị nói kiếp trước…?”

Cô gái biến mất sau khúc rẽ cầu thang.Tôi nuốt nước miếng.

Đột nhiên nhớ tới lời cô chủ trọ khi sáng: "Cô chủ nhà là gái, mà chết trẻ lắm, chết lãng xẹt lắm…

Mà con bé đẹp cực, nhìn giống ma, ai dè là ma thiệt…"

Tôi phải mất gần một phút mới hoàn hồn về ngồi khụy xuống.

"Mình... mình vừa thấy ma, bà nội ơi..

"Tôi bò lết ra khỏi phòng, nước mắt nhém chút đã rơi.Tôi vẫn còn cảm nhận được cô ta đang ở gần đây, xung quanh đây thôi nhưng tôi không thấy chỉ thấy rất lạnh.

Cổ tay cổ chân tôi lúc này đều toát mồ hôi, thiếu đều xỉu giữa nhà.

Cảm giác hoảng loạn trong lòng vừa hay khiến tôi có thêm sức mạnh, tôi bò được ra ngoài.Chỉ là vừa ra đến bên ngoài đã cảm thấy như có ai đó nắm lấy cổ áo mình kéo ngược lại, cảm giác nghẹt thở không khí dường như bị hút cạn cộng thêm cảm giác sợ hãi khiến tôi xỉu tại chỗ.Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi khác, không phải trong nhà kia cũng không phải phòng trọ...Một giọng nữ trẻ vang lên,giọng quan tâm.

"Cô tỉnh rồi à?

đừng vội, nghỉ ngơi thêm lát nhé có người đưa cô vào đây lúc vào cô có ngất để lát tôi kiểm tra thêm lần nữa cho cô.

"Tôi theo phản xạ quay lại, là một cô gái mặc đồ y tá."

Cảm ơn cô nhiều!

" Tôi nhìn quanh.

"Mà ai đưa tôi vào đây vậy?

""À, có cái cô đó cổ bảo là bạn cô, cổ đưa cô vào chắc tầm một mét bảy cao lắm.

"Nghe cô y tá diễn tả làm tôi không thể không suy nghĩ tới người đó, cô ta cũng rất cao.

Tôi thở dài, cảm xúc lúc này vẫn còn loạn lục túi quần tìm điện thoại muốn tìm cô chủ trọ để liên hệ cho người quen kia.

Vì lúc nhận việc tôi vẫn chưa có số của bọn họ.Tôi bấm gọi vào số của cô chủ trọ.Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới kết nối.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 3


Tôi áp máy vào tai, tiếng tút kéo dài như thể cả thế kỷ đang trôi qua.“Alo, ai đó?”

Giọng cô chủ trọ vang lên, mệt mỏi và lạ lắm.“Con nè cô, Linh nè.

Cô ơi con gặp chuyện rồi, con... bị ma nhát gần chết luôn á!”

Đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi vang lên tiếng thở dài.“Thì cô có nói là làm việc cho ma mà con.

Còn sống là hên lắm rồi.”

“Cô thiệt là...

Cô biết con yếu tim mà cô còn dắt con vô ổ như vầy?!”

“Không phải ổ đâu con, là biệt thự đó, con coi như đang ở resort có chủ ma.

Với lại… con là người thứ bảy nhận việc đó rồi.”

Tôi chết sững.“Cái gì?

Thứ… bảy?!

Rồi mấy người kia đâu?!”

Cô chủ trọ lặng thinh.“…Ủa?

Cô?

Cô ơi??”

Tiếng đầu dây bên kia ngắt cụt.

Điện thoại tắt luôn.

Tôi nhìn màn hình mà tay run.Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó… không ổn.Tôi quay đầu định hỏi y tá xin thêm nước, nhưng phòng giờ đã trống trơn.

Cửa đóng kín.

Không có tiếng bước chân.

Không ai cả.Lại nữa rồi.Tôi không muốn tin, nhưng đây không phải bệnh viện bình thường.Có lẽ chưa hề rời khỏi căn nhà đó."

Có... có ai không?

" Tôi liếc nhìn quanh.Đột nhiên tôi cảm thấy trên tay mình như đang cầm một vật gì đó, khá nặng.

Vừa nhìn xuống thì là một cuốn sách, trên đó ghi đó mấy chữ Xuân Hoa Thu Nguyệt.Là cuốn sách người kia nhắc đến.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn cuốn sách.

Lặng lẽ kéo chăn đắp kín người rồi mới dám mở ra đọc.…Tôi kéo chăn lên sát cổ, chỉ còn chừa đúng một khe nhỏ để nhìn dòng chữ lượn lờ như rắn trườn trên mặt giấy.

Ánh đèn ngủ màu vàng mờ như sắp tắt, chớp chớp vài cái, rồi ổn định lại.

Trong khoảnh khắc đó, tôi tưởng như cuốn sách thở nhẹ trên tay.“Nguyệt Hoa, năm mười tám tuổi, gả vào họ Đinh một trong ba họ lớn vùng hạ.

Họ Đinh có ba người vợ, nàng là người thứ ba.”

Chữ viết đẹp, thẳng hàng, nét mực nâu đậm như vừa viết hôm qua.

Tôi lần từng dòng.

Càng đọc, cổ tôi càng lạnh, như thể ai đó đang ngồi sau lưng, cúi sát xuống mà đọc cùng.“Tân nương về nhà chồng chưa đầy một tháng, thì phòng cưới đã trở thành linh đường.

Họ Đinh khóa cửa ba hôm, không ai vào, cũng không ai ra.”

Tôi ngẩng lên, liếc quanh căn phòng.

Tường cũ, trần gỗ, rèm cửa hơi phập phồng theo gió.Không có ai.Nhưng một mùi hương lạ bắt đầu lan trong phòng.

Không phải mùi ẩm, không phải mùi gỗ, mà là một thứ hương nhẹ, mát, giống như mùi hoa sen ngâm lạnh.

Mùi đó từng thoảng qua trong bếp.Tôi hít vào một hơi, rồi đọc tiếp.“Khánh Chi, con hầu theo hầu từ nhỏ, nghe tin chủ treo cổ trong phòng thì hét lên một tiếng, lao đầu vào bếp than.

Cả hai chôn cùng mộ, không bia, không bảng.

Dân vùng hạ vẫn kể: đêm rằm có thể nghe tiếng cười và tiếng khóc lẫn lộn từ căn nhà cũ bỏ hoang nơi chân núi.”

Tôi dừng lại.

Trái tim như bị ai bóp chặt.Phía dưới, có một ghi chú viết bằng mực đỏ."

Nếu đã đọc đến đây thì đừng gấp sách lại."

Tôi chết đứng.Tay đang chuẩn bị gập sách lại thì dừng giữa không trung.

Không biết là do lời cảnh báo, hay do bản năng.

Tôi nhìn xuống dòng chữ đỏ ấy một lần nữa."

Họ không thích bị ngắt lời."

Một tiếng "cộp" khẽ vang lên sau lưng.Tôi quay đầu, không có gì.

Chỉ là cái gối vừa rơi xuống sàn.Hoặc không chỉ là cái gối.Tôi vội nhìn trở lại sách.

Trang kế tiếp trống trơn, chỉ có nét bút nguệch ngoạc như chữ trẻ con:“Chị ơi, chị đừng đọc nữa…

để họ ngủ đi…”
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 4


Tay tôi run run, đồng tử co rút.

Chữ trên sách như đọc được suy nghĩ của tôi."

Xin chị..."

"Xin chị..."

Những con chữ trên sách bắt đầu méo mó, khung cảnh quanh dần biến đổi.Giọng nữ nứt nỡ vang lên khắp tứ phía.

"Tôi ở đây...K...h...

Khánh Chi chết rồi..."

Giọng nữ đang nứt nỡ bỗng chốc méo mó.Tôi giật nảy người, ôm chặt cuốn sách vào ngực.

Giọng khóc ấy vừa xa xăm lại như kề sát bên tai.

Trang giấy run bần bật, mực chữ loang ra như máu thấm.“Khánh Chi chết rồi…”

Âm thanh méo mó ấy lặp lại, nhưng lần này đổi giọng, khàn khàn, nửa như cười, nửa như than:“Còn tôi… tôi vẫn ở đây…”

Tôi siết chăn, hít mạnh mà không thấy chút khí nào vào phổi.

Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến đổi bức tường bệnh viện nứt toác, rơi từng mảng vữa, để lộ gỗ mục và rèm đỏ sẫm như máu khô.

Nơi tôi nằm không còn là giường bệnh, mà là chiếc giường tân hôn phủ kín hoa văn loan phượng.Một bóng trắng đứng lặng ở cuối giường.

Tóc dài rũ xuống, ướt nhẹp.

Cổ nàng nghiêng bất thường, vết bầm tím siết ngang như sợi dây thừng còn treo lửng.“Nguyệt…

Hoa…”

Tôi gần như thốt ra.Bóng trắng ngẩng lên, đôi mắt đen ngòm, ngấn lệ.

Nàng nhìn tôi, môi run rẩy như muốn gọi, lại nghẹn.“Cô…

đừng để tôi… biến mất thêm lần nữa…”

Tôi run rẩy, nhẹ giọng lên tiếng hỏi.

"Cô.. tôi... tôi phải làm sao?"

Bóng trắng kia gần như ngẫn ra, có vẻ như không ngờ cô sẽ nói như vậy."

Cô...?"

"H...hả?"

Tôi lặp lại.Bóng trắng kia hơi nghiêng đầu, ánh mắt mờ đục thoáng lay động như có sóng nước.

Nàng chớp mắt mấy lần, như không tin nổi mình vừa được gọi.“Đã lâu…”

Giọng nàng run run.

“Đã lâu rồi không ai gọi ta.”

Tôi nuốt nước bọt, tay siết chăn đến trắng bệch.

“Cô… muốn tôi làm gì?

Tôi không biết gì hết, tôi… tôi chỉ là người dọn trọ thôi…”

Bóng trắng khẽ bước một bước.

Làn váy lướt qua nền gạch phát ra tiếng sột soạt khẽ khàng, không hẳn đáng sợ, mà giống tiếng vải cũ cọ vào nhau.

Nàng cúi xuống, mái tóc rũ theo, nhỏ giọt nước lạnh buốt lên mu bàn tay tôi.“Nhớ nó… viết lại.”

Tôi sững người.

“Viết… lại?”

Đôi mắt nàng tối om, nhưng môi lại hé ra, nở một nụ cười thoáng buồn.

“Người ta muốn chúng tôi ngủ.”

Tôi dè dặt đưa tay ra."

Cô có oan tình gì không thể nói thẳng với tôi sao cứ... cứ thế này tim tôi hơi không chịu nỗi."

Cái bóng trắng kia khua tay múa chân.

"Tôi.. tôi."

"Ý cô là cô không nói được...?"

Cái bóng trắng kia gật đầu liên tục, vô thức muốn nắm lấy tay tôi.

Nhưng tay vừa đưa ra đã rụt lại.Trên sách rần hiện ra một dòng chữ.

“Hãy tìm Khánh Chi.”

Tôi nghẹn họng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Ai là Khánh Chi?

Người… hay ma?

Hay là bọn chúng đang bày trò dẫn dụ mình?

Hình như là trong sách...Tôi hít mạnh một hơi, cố cười gượng:

“Cô… cô định lừa tôi hả?

Tôi đâu có ngu mà đi tìm thêm người chết…”

Bóng trắng kia giật mình, đôi mắt tối om chớp khẽ.

Nàng há miệng như muốn kêu, nhưng chỉ phát ra tiếng gió rít.Đúng lúc ấy, cạch! gương trong phòng rung nhẹ, lóe lên bóng dáng thấp nhỏ.

Chỉ một thoáng thôi, nhưng tôi thấy rõ: đôi mắt thiếu nữ trừng trừng nhìn tôi, miệng mấp máy một cái tên.“Nguyệt…

Hoa…”

Tôi chết sững.Chữ viết trên trang sách run rẩy, rồi từng dòng mực nhòe dần, loang ra thành vệt đen như nước.

Tôi hoảng hốt muốn khép lại, nhưng cuốn sách trên tay bỗng nóng rực, rồi hút tôi vào.Trước mắt tối sầm.…Khi mở mắt, tôi đã đứng giữa một căn phòng đèn lồng đỏ rực, mùi trầm hương nồng nặc.

Giữa phòng, thiếu nữ mặc áo tân nương đỏ thẫm đang quỳ gối trước bàn thờ, tóc xõa rối tung, khuôn mặt đầy nước mắt.“Tại sao lại là ta…”

Nàng nức nở, giọng nghẹn ngào.Sau lưng nàng, một bóng dáng nhỏ bé chạy tới, chính là con bé hầu tôi vừa thoáng thấy trong gương.

Nó nắm lấy tay tân nương, đôi mắt hoảng loạn:

“Tiểu thư, đừng!

Người không thể… nếu người đi, tôi cũng đi theo…”

Tôi chết lặng.

Đây không còn là hiện tại nữa.

Tôi đang nhìn thấy… ký ức của họ.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 5


Ánh mắt tôi dừng lại ở cửa sổ, một người đàn ông kì quái cười ngờ ngệch nhìn hai người đang khóc lóc giữa nền phòng cưới.

Ánh mắt như thể đang thưởng thức bi kịch trước mắt.Khung cảnh trước mắt vặn xoắn, như thể có bàn tay vô hình xé nát màn sương.

Tiếng quát vang lên chói tai.

“Con chó này còn dám đánh ông, mày là cái gì hả?”

Một giọng khác gào lên, nghẹn ngào.

“Ngươi thả con bé ra!

Thằng khốn, người ép buộc ta còn chưa đủ sao!”

Từ làn sương, cái bóng trắng dần hiện rõ.

Khuôn mặt xinh đẹp nổi bật ra, đôi mắt chứa đầy oán hận, như dồn nén biết bao năm tháng uất ức.“Ôi vãi…”

Tôi đảo mắt qua lại giữa hai cảnh tượng chập chờn trước mặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Sống lưng lạnh toát, tim đập như trống trận, nhưng bao năm học kĩ thuật hình sự đâu phải để vứt qua cửa sổ.

Cảnh này… người mù cũng thấy là có oan khuất.Khóe môi tôi giật giật, nửa muốn bỏ chạy, nửa lại thấy trách nhiệm trói chân.

Nếu đã chọn ngay mình, thì coi như không thể làm ngơ được nữa.Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi cái bóng bên cạnh bỗng ổn định trở lại, chỉ vào khung cảnh đang thay đổi trước mặt.Trước mắt xuất hiện một chiếc gương đồng, rồi dần nứt ra.

Tiếng niệm chú, tiếng mõ rồi lại kèn sona.Một giọng nói già nua vang lên khắp tứ phía, rồi đột ngột ngắt quãng.

"Muốn....đ..ư..ợ...c.p...hú quý —" Trước mắt xuất hiện một bát hương."

Con gái à, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng.

Con nói xem cố chấp làm gì?"

Người phụ nữ vừa nói vừa châm lửa thắp hương, vái lạy mấy cái rồi quay sang cô gái bên cạnh thở dài.Người con gái bị gọi tên chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, ngón tay run rẩy đến trắng bệch.

Ánh lửa hương phản chiếu trên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt rưng rưng như muốn bật khóc.“Con không muốn… con không muốn lấy hắn…”

Giọng nàng nghẹn lại.Người phụ nữ kia chau mày, lại vái thêm một cái trước bát hương, rồi ghé sát tai con gái.

“Chuyện của nhà này không phải do con quyết.

Yên phận một chút.”

Ngay lúc ấy, ngọn nến trên bàn thờ chập chờn, bóng ai đó thoáng qua sau cánh cửa.

Một tràng tiếng mõ gấp gáp hơn, như thôi thúc, như thúc ép.

Không khí trong căn phòng bỗng trở nên đặc quánh, từng tiếng thở như bị kìm chặt.Rồi trước mắt bỗng tối sầm, chưa kịp mất ý thức thì đã bừng tỉnh."

Cô là tôi, hiện tại cô như tôi."

Những tiếng ngắt quãng bên tai, cảm giác bị một vòng tay ôm chặt rồi dần buông lỏng."

Cơ thể này...?"

Trước mắt là chiếc gương đồng ban nãy, khuôn mặt trước gương chính là Nguyệt Hoa."

Cái này là nhập xác hay là kí nhập...chậc...rối..."

"Nguyệt Hoa thật xinh đẹp."

Một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ phía sau.

"Đẹp thì có tác dụng gì."

Tôi tiện miệng nói không để ý khuôn mặt của sắc mặt người phía sau "Vậy sao...?"

Tôi không trả lời chỉ lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người phía sau.

Người phía sau giật mình."

Nguyệt Hoa, kiệu hoa của thằng nhỏ Văn Cường đến trước cửa rồi đi thôi."

Người sau nở nụ cười gượng gạo, máy móc đưa tay ra đỡ lấy tôi.

Phản ứng này có lẽ nếu nói không đúng với kí ức của chủ nhân kí ức này, không biết nếu lại nói sai sẽ xảy ra chuyện gì.Tôi hơi khựng lại, chân chưa kịp bước ra ngoài thì bàn tay kia đã siết chặt hơn, như sợ tôi chống cự.“Đi thôi, đừng làm khó nhau nữa.”

Giọng người kia vang lên, dù cố che giấu nhưng vẫn lộ rõ run rẩy.Tim tôi nhói một cái.

Cảm giác không phải là của tôi, mà là của Nguyệt Hoa.

Một nỗi sợ hãi, kháng cự, lại bị đè ép đến nghẹt thở.Âm thanh ngoài cửa vang lên dồn dập: tiếng kèn, tiếng trống, tiếng reo hò náo nhiệt.

Tất cả hòa lẫn, nhưng với tôi chỉ như tiếng gọi đẩy vào vực sâu.Tôi nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh:“...Nếu tôi không đi thì sao?”

Người phụ nữ bên cạnh thoáng chột dạ, gương mặt tái đi, rồi lại cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

“Nguyệt Hoa, đừng dại dột.

Cả nhà này…

đều đặt hi vọng vào con.

Đừng khiến tổ tiên nổi giận.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ trong mắt người phụ nữ kia lóe lên một tia gì đó không hẳn thương xót, càng giống sợ hãi.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 6


"Tôi không còn đủ sức, cô...ra ngoài."

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai."

Đừng bỏ tôi..."

Cô ấy vừa nói xong khung cảnh trước mắt tôi liền vỡ vụn.

Trước mắt tôi lại là căn biệt thự quen thuộc.

"Chậc, cô cứ chập chờn như vậy tôi có thể hiểu gì điều tra được gì chứ.

Thôi vậy, ghi thì ghi.

"Trong phòng bỗng chốc im lặng,tiếng xoẹt xoẹt của bút khi ma xát với giấy đã trở thành âm thanh duy nhất."

Chu đáo quá nhỉ chuẩn bị sẵn bút luôn."

Tôi cười nhạt."

Đám cưới, ép hôn...hm người phụ nữ kia có lẽ là người thân chậc."

Tôi lẩm bẩm, một lúc đã viết xong.

Nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã lên cao lúc này tôi mới cảm thấy có chút đói.Tôi đứng dậy vừa định ra ngoài đã bị một lực lượng nào đó kéo lại."

Này này này, tôi cũng phải ăn cơm chứ?

Tôi đã nghèo không được đi làm thì thôi còn phải giúp cô thế mà cô còn định để tôi chết đói à?"

Cám giác tay bị kéo đã dần buông lỏng, không khí trong phòng cũng từ từ ấm lên.

Cuốn sách trên tay bắt đầu tư lật mấy trang rồi dừng lại ở một dòng."

Tôi sợ cô sẽ rời đi, xin lỗi tôi không muốn làm vậy!"

"Được được, nhưng tôi đói chẳng phải cô bảo cô hết sức mới thả tôi ra à vậy thì dưỡng sức đi."

Tôi vừa nói vừa ôm cuốn sách vào lòng, bước ra ngoài.Vì không quen đường nên tôi phải lay hoay mất gần chục phút mới tìm được một quán ăn nhỏ gần ngã tư đường, vừa bước chân vào cửa tôi đã cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên.Trên màn hình hiển thị tên: HoàngTôi khẽ cau mày, đưa tay ra nhận vào túi bấm nghe.

"Alo sao đấy?"

"Ê này, chỗ mày vừa đến làm việc ngay cái ngã tư mới vừa xảy ra tai nạn đấy mày biết không?"

Giọng nói bên kia đầy vẻ hóng hớt, tôi càng nhíu mày chặt hơn."

Chuyện khi nào?"

Tôi hỏi."

Vài bữa trước, tầm thứ hai đấy mày không biết à.

Mà sao mấy ngày trước tao gọi mày không nghe máy, tao lo chết đấy."

Giọng thanh niên bên kia đầy trách móc."

Thứ hai?"

Tôi nghi hoặc hỏi lại."

Vậy hôm nay là thứ mấy?"

Nghe tôi hỏi xong, đầu dây bên kia như thể ngây ra mấy giây sau mới trả lời."

Mày giỡn à?

Nay thứ tư, đừng có giỡn kiểu này tao sợ ma."

Đầu óc tôi như bay lên mấy tần mây, thứ hai thứ tư?

Mấy ngày này đầu óc tôi như bị trộn lẫn lúc thì, bệnh viện lúc thì phòng cưới.

Sắc mặt tôi đen như đít nồi, vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ.Đến khi chủ quán lên tiếng gọi tôi mới chợt bừng tỉnh.

"Hả?"

"Không có gì tôi thấy cô đứng đờ một chỗ nên định hỏi, nếu cô không có tiền thì mua thiếu cũng không sao đâu."

Người phụ nữ nhẹ giọng nói vào tai tôi, có lẽ sợ tôi tự ti."

À không phải đâu cô, không cần cháu đột nhiên nhớ vài chuyện thôi ạ."

Tôi gượng cười.Cô chủ quán gật gù, đưa tay kéo cô vào.

"Vào đi nắng lắm."

Tôi gật đầu chậm rãi bước đến cái bàn bên cạnh, ngồi xuống mới nhớ ra mình vẫn chưa tắt điện thoại của Hoàng."

Hoàng."

Tôi khẽ gọi."

Hả nghe nè, xong rồi à vậy tao tắt nha đi làm chút việc."

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ tắt điện thoại.

Vô tình liếc mắt qua bàn bên cạnh, bất ngờ người bàn bên cùng đang nhìn tôi.Ánh mắt tôi khẽ động nhanh chóng quay đi.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn còn đó, tôi không nhịn được, quay đầu."

Có chuyện gì không bà?"

"Bà thấy con quen quá nên nhìn hơi lâu."

Bà lão có khuôn mặt phúc hậu, cười lên càng thân thiện.

Khiến những bối rối vừa vụt qua của tôi, gần như biến mất.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 7


"Con giống ai thế ạ?"

Tôi bất giác hỏi."

Giống cháu gái của bà, nhìn cái mũi này này giống lắm.

Con bé chắc cũng gần tuổi con."

"Con bé tên Hoàng Chi Khánh, thế con ở gần đây đúng không bữa qua nhà bà chơi nhé?"

Bà lão vẫn cười hiền từ, nhưng tôi vẫn nhíu mày.

Bao chuyện kì quái xảy ra lại đột ngột xuất hiện một người nhiệt tình như vậy thật khó lòng tin tưởng.Bỗng nhớ ra gì đó tôi liền đứng phắt dậy."

Khoan đã cháu bà tên gì?"

"Hả...?

Con bé tên Chi Khánh."

Bà lão ngơ ngác."

Tên đẹp mà...sao thế con?"

Bà lão mơ màng hỏi lại.Lúc này tôi mới nhận ra mình quá khích, cười gượng gãi gãi đầu."

Không... không có gì chỉ là con thấy tên bạn ấy đẹp thật."

Buổi tối, sau buổi gặp mặt với bà lão tôi đã liên tục rặn hỏi Nguyệt Hoa.

Mọi khi cô ta, rõ ràng rất nhiệt tình kiếm chuyện nhưng sau chuyện đó bỗng im lìm."

Này này, cô đâu rồi?"

Tôi nhìn cuốn sách bắt đầu tự cuộn mình lại mà cạn lời."

Rốt cuộc–" Chưa nói hết câu một bóng trắng đã hiện ra."

Người kia không có gì lạ, nhưng tôi cảm thấy người tên Chi Khánh đó..."

Nguyệt Hoa ngập ngừng."

Ừ, lạ nhỉ.

Nhưng cô im ru là ý gì, ít nhất cũng nói chuyện đúng không?

" Tôi hơi nhíu mày, cái kiểu không muốn là biến mất này thật khó coi.Tôi tặc lưỡi mấy cái, muốn đảo trắng mắt.

"Hơ hơ."

Tôi đưa tay đến gần cuốn sách, dùng sức đóng mở lạch cạch đến khi bóng trắng kia lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ biến mất mới thôi.Lúc này tôi mới cảm thấy hơi kì lạ, đột nhiên sao lại trẻ con như vậy.

Gãi gãi mũi, cất sách vào áo.

Bên ngoài trời bắt đầu chuyển hồng, bầu trời hôm nay rất đẹp nhưng lại mang đến một cảm giác ảm đạm khó tả.Căn nhà này phong thủy cảm giác rất tốt, sau lưng cả đồi hoa sim tím nở rộ.

Từng bông hoa rực rỡ sắc tím.Căn nhà này tựa lưng vào triền đồi hoa sim tím, sắc hoa rực rỡ tưởng như trấn an lòng người.

Ấy vậy mà chưa đến sáu giờ, cả khu vực đã chìm trong một màu hồng mờ mịt, lạ lẫm đến gai người.Tôi nheo mắt, cảm xúc có chút khó tả.

"Ha..."

Ánh mắt dần mờ đi, như có một lớp sương phủ kín.

Giọt lệ lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống bàn tay lạnh buốt.

Không tiếng nấc, cũng chẳng có bất kỳ động tác nào, chỉ là nước mắt lặng thầm tuôn chảy, càng lau càng ướt.

Trong lồng ngực nặng trĩu một nỗi bi thương khó gọi thành tên."

Cô sao lại khóc?"

Giọng ngờ vực của Nguyệt Hoa khẽ khàng vang lên."

À tôi quên rồi."

Tôi nhìn cuốn sách trong áo, cười cười.Nguyệt Hoa:"...?"

Trên đầu Nguyệt Hoa xuất hiện một dấu hỏi lớn.

"Hay là tôi để cô nghĩ ngơi vài ngày, sẽ không bị doạ ngốc đâu đúng không?"

Cô ta nói xong lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.Tôi đưa mắt đảo một vòng, lâu đến mức như sắp lạc cả con ngươi, rồi thở dài ngao ngán.Nhìn người trước mặt từ đầu đến chân, khinh bỉ.

"Coi cô kìa, vẫn là thôi đi làm nhanh xong nhanh."

Không gian trước mắt bắt đầu nứt toát lộ ra một khung cảnh khác.Một hành lang thẳng tắp, ánh nắng trải vàng như phủ một lớp bụi mỏng, vắng bóng người qua lại, chỉ còn lại hàng cây lặng lẽ đứng nhìn.

Trái ngược hẳn, nơi hành lang phủ đầy dây leo phía dưới, nắng lọc qua tầng lá, rơi thành từng vệt sáng mảnh mai trên nền gạch ướt bóng.

Không gian dịu lại, lặng lẽ mà thanh khiết, như một khoảng dừng an yên giữa cuộc đời ồn ã.Tôi nheo mắt.

"Cô có đưa tôi đến lộn nơi không?"
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 8


"Không đâu, cô xem!"

Nguyệt Hoa chỉ tay về phía trước.Tôi đưa mắt nhìn theo tay cô, trước mặt là một đứa trẻ.

Con bé có đôi má phúng phính, chạy một chút là đỏ bừng như hai trái đào non.

Mái tóc mềm xoã xuống, lúc cười lộ hai cái răng sún, ngây thơ đến mức ai nhìn cũng muốn cưng nựng."

Con bé, là tôi.

" Tôi cảm nhận được Nguyệt Hoa ghé sát lại, cô lên tiếng.Tôi gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Nguyệt Hoa nhỏ trước mắt.

Đứa bé như cảm nhận được gì đó, bỗng thôi nghịch ngợm, đôi mắt chợt sáng rực lên.“Anh hai!”

Nguyệt Hoa nhỏ reo lên, tiếng gọi trong trẻo vang lên như xé tan khoảng lặng.

Nó cười híp mắt, đôi chân nhỏ xíu lon ton chạy xuyên qua tôi, hướng về một đứa bé khác, trông chỉ chừng mười tuổi."

Ai là anh cô, đừng gọi nữa."

Đứa bé kia nhíu mày, tránh đi.Tôi hơi khó chịu, mím môi.

Nguyệt Hoa bên cạnh đột nhiên kéo tay tôi, lắc đầu.

Tôi không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục mím môi."

Cô đi đi, hôm nay có khách quý cô không có tư cách đi càng xa càng tốt."

Giọng đứa trẻ kia non nớt, nhưng lời nói lại gay gắt.Nguyệt Hoa nhỏ mím môi, mắt long lanh nước.

Nhưng vẫn nghe lời, quay người chạy nhanh về phía cuối hành lang.Khung cảnh trước mắt dần lay động, rồi biến thành góc nhìn của cô bé.Tôi hơi ngơ ra, trước mặt là một con rắn đang trườn chậm trên nền gạch.

Chỉ chút nữa là tôi đã ngửa đầu ngất đi.“Cô… cô cô!

Tôi… tôi tôi nó!”

Tôi hít sâu mấy hơi, cảm giác lạnh toát sống lưng.Cái bóng của Nguyệt Hoa bên cạnh cũng giật lùi, khuôn mặt bắt đầu méo mó.“Nó… nó chỉ là ảo giác thôi!

Cô đừng sợ!”

“Vậy cô chạy cái gì!?”

Tôi hừ hừ mấy tiếng, quay đầu lại.Trước mắt, bóng dáng một bà lão xuất hiện, miệng cong lên cười nham nhở.

Bên cạnh bà, vài con rắn trườn ra từ trong bóng tối tiếng xì xè cứ vang bên tai. từng con, từng con một, bò đến gần Nguyệt Hoa nhỏ.“Không… không cần…”

Giọng đứa bé run rẩy, rồi nó lùi từng bước.Nhưng vô ích.

Những con rắn cứ thế quấn lấy chân, siết lại rồi ngoạm xuống.Tiếng la hét non nớt vang lên, rát buốt.“Các người sao lại làm vậy với con…

đau quá… con đau lắm!”

Tiếng kêu ấy như cứa thẳng vào màng nhĩ âm thanh của nỗi sợ hãi nguyên thủy, vang vọng trong không gian đã vỡ vụn.“Con bé này thật chẳng nghe lời.

Được dâng cho thần rắn là phúc phận lớn nhất đời, vậy mà còn khóc lóc.”

Giọng bà lão run run, nhưng trong ánh mắt lại rực lên thứ ánh sáng cuồng tín.

“Haiz, sau này được thần thương, lấy chồng cũng đỡ khổ hơn người ta.”

Tôi chết lặng, miệng há ra không nói nổi lời nào.

“Ê, cái gì vậy?

Vừa tròn một trăm năm rồi mà?

Tập tục này chẳng phải bị xóa sổ từ lâu rồi sao?”

Tôi đẩy đẩy tay Nguyệt Hoa, tim đập thình thịch.Chưa kịp nói thêm thì tiếng hét xé lòng vang lên “Aaaa!”

Nguyệt Hoa nhỏ gục xuống, thân thể co giật.“Nhanh!

Cắn đủ chín lần, không được sai một!”

Bà lão gào lên, giọng khàn đặc.Một người đàn ông trung niên bước ra từ sau tấm rèm cũ.

“Bà đa, con bé này yếu quá.

Mấy đứa khác còn chịu được đến lần thứ mười.

Tôi đúng là xui xẻo mới sinh ra nó…”

Ông ta thở dài, nhưng ánh mắt lại lạnh ngắt."

Ông đừng có làm ra vẻ nữa, đứa nào chịu nổi đến mười lần hả?

Ây, thật là... thôi, đưa nó vào phòng tổ đi!"

Bà lão phất tay, giọng vừa miễn cưỡng.Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc tràn ra nặng nề.

Tiếng xích sắt va nhau lẻng xẻng, hòa cùng hơi thở yếu ớt của Nguyệt Hoa nhỏ.

Tôi nhìn mà chỉ muốn chạy, nhưng chân như dính chặt xuống nền.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 9


"Đúng là:được chim bẻ ná, được cá quên nơm.

Dùng chính con mình kiếm tiền còn bày đặt than thở chán ghét, nghe mà buồn nôn."

Tôi hừ mũi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Dù chỉ là ký ức, vẫn thấy tức đến mức muốn phun thẳng vào mặt họ.Khung cảnh trước mắt lại thay đổi."

Đã bảo mày đừng đi ra rồi mà, bị cắn rồi còn bị nhốt đồ ngốc không nghe lời."

Đứa bé trai lúc trước lại xuất hiện, giọng nói non nớt có chút khó chịu."

Anh ơi... em đau..."

Giọng Nguyệt Hoa nhỏ yếu ớt, từng hơi thở đứt quãng."

A— tao... tao biết làm sao chứ!

Tao đâu có thuốc..."

Đứa bé kia bực bội vò đầu, giọng run run hơn là tức giận."

Tôi lại ngơ ngác rồi, cô nói xem sao lúc này lúc kia vậy.

Lúc nãy-" Tôi nói được nửa thì ngừng lại, có vài chuyện vẫn là không nói vậy.Nguyệt Hoa bên cạnh tôi cười nhẹ."

Tôi cũng từng thắc mắc, liệu anh ấy thật sự đối với tôi là tốt hay xấu."

"Con nít mà chưa hiểu nhiều.

" Tôi nói, cong khóe môi."

Vậy cái chết của cô có dính líu gì đến chuyện này?"

Tôi đặt tay lên vai Nguyệt Hoa, nhẹ giọng hỏi."

Không hẳn, chỉ là một phần.

Tôi bị phong ấn ở đây không thể nói thẳng ra được...ha thật buồn cười."

Khung cảnh trước mắt lại một lại nữa rung động, nhưng lần này Nguyệt Hoa cũng biến mất theo.Linh: "?"

Giọng nói quen thuộc của Nguyệt Hoa lại vang lên.

"Sao cô lại khóc?"

Tôi chớp chớp mắt, há hốc mồm.

"Tôi tôi không sao..."

Tôi bất giác trả lời."

Hay là - " Nguyệt Hoa nói được nửa, tôi liền ngăn lại."

Không không cần, tôi không mệt!"

Tôi lắc đầu liên tục, nói thật tôi cũng không hiểu gì nhưng cứ ứng phó trước đã."

Cô thật kì lạ...?"

Nguyệt Hoa nghiên đầu ghé sát vào tôi."

Haha..."

Tôi đẩy cô ấy ra.

Thôi quay đầu nhắm nghiền mắt, đau khổ không muốn nhìn tiếp, sao những chuyện này lại đến với tôi."

Vậy tôi đưa cô vào tiếp nhé?"

Nguyệt Hoa lùi ra sau nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không thể nào giả điếc."

Được..."

Khung cảnh trước mắt lại lần nữa thay đổi, vẫn là khung cảnh quen thuộc.

Nguyệt Hoa nhỏ chạy vài bước, lại gặp đứa bé trai.Đây có phải là tình tiết trong truyện cảm xúc của vật chủ quá rung động sẽ quay lại, nghĩ vậy tôi liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Nguyệt Hoa.Tôi cảm nhận được cơ thể Nguyệt Hoa cứng đờ ngay lúc tôi chạm vào."

Cô không được buồn đâu đấy!"

Tôi vỗ vỗ mấy cái lên tay Nguyệt Hoa mới chịu buông ra."

Cô sao vậy?"

Nguyệt Hoa ghé sát lại gần tôi, cứ chăm chăm nhìn vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy như bị xuyên thấu.Tôi đẩy cô ấy ra, hiện tại tôi không muốn tiếp xúc với cô ta chút nào.

Chỉ vừa nãy sinh chút thiện cảm giờ lại thấy không ổn, thật muốn đè cô ta xuống đánh.

Tôi bất đắc dĩ, lại chuyển sự chú ý lại khung cảnh trước mặt.Những cảnh tượng quen thuộc lại lướt qua, rồi một ông già mặc đạo bào bay qua bay lại trên bàn xuất hiện.

Trong miệng ông ta lẩm nhẩm gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.Tôi lùi lại, khi đến cạnh Nguyệt Hoa thì dừng lại nắm chặt lấy tay cô ta không thể để cô ta dao động cảm xúc.

Tôi cắn chặt răng, vô cùng bực mình.

Đúng là xui tám kiếp.Trên tay tôi đột nhiên bị một vật nặng rơi vào, Tôi cúi mắt.

"Sách?"

"Ghi vào đi, đến đây rồi tôi không muốn cô chết!"

Nguyệt Hoa nói, giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi ớn lạnh.

"C-chết... chết?"

Tôi lặp lại."

Nhanh lên.

" Giọng cô ta bắt đầu gấp gáp cứ như nhịp tim tôi lúc này vậy.

Tôi nhanh chóng lật sách.
 
Đêm Nào Cô Ấy Cũng Gọi Tên Tôi
Chương 10


Vừa mở trang đầu, trên tay tôi xuất hiện một cây bút màu vàng.

Tôi xoẹt xoẹt mấy đường trên giấy, mắt vẫn liếc đến khung cảnh trước mặt.Không liếc thì thôi vừa liếc tôi đã giật mình, đạo sĩ kia không biết lúc nào đã đến xát mặt tôi."

Đệt!

" Tôi giật mình, không lẽ chết là chết thật à?Tôi lùi vài bước, núp sau lưng Nguyệt Hoa ôm cuốn sách biến thành con ong chăm chỉ viết vào sách.

"Này, nếu tôi chết tôi sẽ vô đây ở với cô hay sẽ được âm sai đem đi thế?"

"Cô không sợ à?"

Nghe Nguyệt Hoa lên tiếng hỏi, tôi gật gù rồi lại lắc đầu."

Quen rồi."

"Vậy sao cô chạy?"

Nguyệt Hoa lại hỏi, tôi suy tư một chút liền trả lời."

An ủi tâm lý!"

Nguyệt Hoa cười nhẹ, xoa đầu tôi.

"Cô nói xem, tin mà không hiểu là mê hiểu mà không tin là ngu...

Vậy báo ứng của bọn họ có được vị thần bọn họ tôn kính nhất trừng phạt không?"

Tôi vừa ghi xong thở phào, xua tay."

Tất nhiên rồi, nếu không thì thiên đạo thật không có mắt!"

Nguyệt Hoa lại xoa đầu tôi, cô ta cười hì hì.

Tôi ngước mắt nhìn.

"Tôi cảm thấy nếu cô cứ cười như vậy..."

"Hửm."

Cô Ta nghiêng đầu lại cười tươi hơn.

"Sẽ?

Vậy ở lại đây với tôi nhé...?"

Tôi giật mình, lùi ra sau.

"Vẫn là thôi đi!"

"Nhưng tôi thấy việc ghi chép này cũng đâu khó đến vậy, sao lại c-chết người?"

Tôi nghi hoặc hỏi."

À, tôi không nhắc nên chết hết rồi!"

Nghe cô ta bình tĩnh nói, tôi há miệng không biết nói gì.

Cười gượng, lại lùi thêm vài bước.Thiện cảm vừa sinh ra nhờ nụ cười của cô ta lần lượt bị bào mòn."

Vậy... vậy tôi cũng đặc biệt quá ha?"

Bắt chợt tôi để ý sau lưng Nguyệt Hoa, Hoàng?Tôi nheo mắt, bước đến gần khung cảnh sau lưng Nguyệt Hoa.Càng đến gần mắt tôi càng mở to."

Người người này...?"

Tôi kéo cổ tay Nguyệt Hoa, lôi cô ta đến gần chỉ vào người quen thuộc kia.

"Đây...đây là?"

Nguyệt Hoa nheo mắt nhìn tôi.

Lúc này tôi bỗng có cảm giác nghẹt thở."

Bạn cô đến tìm cô, tôi đưa cô ra ngoài."

Sau một lúc, Nguyệt Hoa lên tiếng nắm tay tôi kéo đến một góc.Chỉ vài giây sau, tôi lại xuất hiện ở căn biệt thự quen thuộc.

Lúc này tôi mới thở ra một hơi dài, mím môi nhìn Nguyệt Hoa.

"Cô định đi theo tôi à?"

"Ừm, đừng để ý tôi cứ tự nhiên."

Nguyệt Hoa nói một cách tự nhiên, tôi ngơ ra.Tôi rất muốn hỏi cô ta có thấy mình nói vậy rất kì lạ không.

Không biết có phải suy nghĩ của tôi viết trẽn mặt không, Nguyệt Hoa cô ta cứ nhìn chằm chằm tôi mắt cong cong.Tôi hơi ngại, gãi đầu lại nghe cô ta nói tiếp.

"Sau lưng cô!"

Tôi nheo mắt quay đầu lại.

Thấy một thanh niên tóc vàng đang cười toe toét với mình, tôi nheo mắt."

Hoàng?"

Tôi đánh giá cậu ta từ đâu đến chân, một thân áo hoa hòe một cái quần jean đỏ.

"Tắc kè hoa?"

Tôi vô tình nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

Nét cười trẽn mặt Hoàng cứng đờ lại, gượng gạo nhìn tôi."

Haha..ai cơ có a– à cô kia đó hả?"

Cậu ta đưa tay chỉ vào Nguyệt Hoa.Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Nguyệt Hoa đã cười haha vài tiếng sau lưng tôi.

"Ồ là anh đấy!"

"Cô này là ai thế?

" Hoàng bước đến gần, chỉ chỉ tay vào tôi rồi lại đến Nguyệt Hoa ánh mắt nghi hoặc."

Tao đến thăm mày, sợ mày ở một mình không nỗi qua xem thử.

Tao tưởng mày ở một mình, hóa ra không phải...?"

Cậu ta gật gù, ngồi thẳng xuống ghế sofa bên cạnh."

Ồ ồ...?!"

Tôi không quan tâm lắm, gượng gạo trả lời vài câu.

Nhìn Nguyệt Hoa.
 
Back
Top Bottom