"Không đâu, cô xem!"
Nguyệt Hoa chỉ tay về phía trước.Tôi đưa mắt nhìn theo tay cô, trước mặt là một đứa trẻ.
Con bé có đôi má phúng phính, chạy một chút là đỏ bừng như hai trái đào non.
Mái tóc mềm xoã xuống, lúc cười lộ hai cái răng sún, ngây thơ đến mức ai nhìn cũng muốn cưng nựng."
Con bé, là tôi.
" Tôi cảm nhận được Nguyệt Hoa ghé sát lại, cô lên tiếng.Tôi gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Nguyệt Hoa nhỏ trước mắt.
Đứa bé như cảm nhận được gì đó, bỗng thôi nghịch ngợm, đôi mắt chợt sáng rực lên.“Anh hai!”
Nguyệt Hoa nhỏ reo lên, tiếng gọi trong trẻo vang lên như xé tan khoảng lặng.
Nó cười híp mắt, đôi chân nhỏ xíu lon ton chạy xuyên qua tôi, hướng về một đứa bé khác, trông chỉ chừng mười tuổi."
Ai là anh cô, đừng gọi nữa."
Đứa bé kia nhíu mày, tránh đi.Tôi hơi khó chịu, mím môi.
Nguyệt Hoa bên cạnh đột nhiên kéo tay tôi, lắc đầu.
Tôi không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục mím môi."
Cô đi đi, hôm nay có khách quý cô không có tư cách đi càng xa càng tốt."
Giọng đứa trẻ kia non nớt, nhưng lời nói lại gay gắt.Nguyệt Hoa nhỏ mím môi, mắt long lanh nước.
Nhưng vẫn nghe lời, quay người chạy nhanh về phía cuối hành lang.Khung cảnh trước mắt dần lay động, rồi biến thành góc nhìn của cô bé.Tôi hơi ngơ ra, trước mặt là một con rắn đang trườn chậm trên nền gạch.
Chỉ chút nữa là tôi đã ngửa đầu ngất đi.“Cô… cô cô!
Tôi… tôi tôi nó!”
Tôi hít sâu mấy hơi, cảm giác lạnh toát sống lưng.Cái bóng của Nguyệt Hoa bên cạnh cũng giật lùi, khuôn mặt bắt đầu méo mó.“Nó… nó chỉ là ảo giác thôi!
Cô đừng sợ!”
“Vậy cô chạy cái gì!?”
Tôi hừ hừ mấy tiếng, quay đầu lại.Trước mắt, bóng dáng một bà lão xuất hiện, miệng cong lên cười nham nhở.
Bên cạnh bà, vài con rắn trườn ra từ trong bóng tối tiếng xì xè cứ vang bên tai. từng con, từng con một, bò đến gần Nguyệt Hoa nhỏ.“Không… không cần…”
Giọng đứa bé run rẩy, rồi nó lùi từng bước.Nhưng vô ích.
Những con rắn cứ thế quấn lấy chân, siết lại rồi ngoạm xuống.Tiếng la hét non nớt vang lên, rát buốt.“Các người sao lại làm vậy với con…
đau quá… con đau lắm!”
Tiếng kêu ấy như cứa thẳng vào màng nhĩ âm thanh của nỗi sợ hãi nguyên thủy, vang vọng trong không gian đã vỡ vụn.“Con bé này thật chẳng nghe lời.
Được dâng cho thần rắn là phúc phận lớn nhất đời, vậy mà còn khóc lóc.”
Giọng bà lão run run, nhưng trong ánh mắt lại rực lên thứ ánh sáng cuồng tín.
“Haiz, sau này được thần thương, lấy chồng cũng đỡ khổ hơn người ta.”
Tôi chết lặng, miệng há ra không nói nổi lời nào.
“Ê, cái gì vậy?
Vừa tròn một trăm năm rồi mà?
Tập tục này chẳng phải bị xóa sổ từ lâu rồi sao?”
Tôi đẩy đẩy tay Nguyệt Hoa, tim đập thình thịch.Chưa kịp nói thêm thì tiếng hét xé lòng vang lên “Aaaa!”
Nguyệt Hoa nhỏ gục xuống, thân thể co giật.“Nhanh!
Cắn đủ chín lần, không được sai một!”
Bà lão gào lên, giọng khàn đặc.Một người đàn ông trung niên bước ra từ sau tấm rèm cũ.
“Bà đa, con bé này yếu quá.
Mấy đứa khác còn chịu được đến lần thứ mười.
Tôi đúng là xui xẻo mới sinh ra nó…”
Ông ta thở dài, nhưng ánh mắt lại lạnh ngắt."
Ông đừng có làm ra vẻ nữa, đứa nào chịu nổi đến mười lần hả?
Ây, thật là... thôi, đưa nó vào phòng tổ đi!"
Bà lão phất tay, giọng vừa miễn cưỡng.Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc tràn ra nặng nề.
Tiếng xích sắt va nhau lẻng xẻng, hòa cùng hơi thở yếu ớt của Nguyệt Hoa nhỏ.
Tôi nhìn mà chỉ muốn chạy, nhưng chân như dính chặt xuống nền.