Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 49.


Hôm qua Diên Lan còn nắng ấm chiếu rọi, hôm nay trời lại đổ mưa.

Khi vừa xuống máy bay chỉ là mưa nhỏ lâm râm, sau khi ngồi xe buýt về đến nhà đã là cuồng phong bạo vũ.

Hàng Tuyên đã dễ chịu hơn ít nhiêu, có lẽ do cậu ngủ được một giấc trên máy bay.

Cậu lười nhác nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng là sự thoải mái không thể miêu tả bằng lời.

"Em có chút hiểu được Thần Thần rồi."

Ở nơi thuộc về bản thân, nơi bản thân quen thuộc, đại khái sẽ đột nhiên xuất hiện một tia "tự tin" không biết từ đâu ra.

Trì Uyên "Hửm?" hỏi, "Hiểu chuyện gì?"

Hàng Tuyên lại trả lời sang chuyện khác, "Hôm qua có phải em đã nói xấu Thần Thần rất nhiều không?

Còn mẹ của em nữa?"

Trì Uyên hơi kéo lên khóe miệng, "Không có, những cái đó đâu phải nói xấu."

Hàng Tuyên lại nhìn ra cửa sổ, "Chính là nói xấu, em giấu trong lòng lâu như vậy, chắc chắn sẽ ỷ vào lúc say rượu mà nói ra hết."

"Không phải mà, đó không phải là nói xấu."

Trì Uyên an ủi, "Đó đều là những ủy khuất mà em đã phải chịu."

Hàng Tuyên trầm mặc.

Trì Uyên thở dài nói, "Cũng may anh đã đến, nếu không lúc em phát tiết thì có ai nghe đây?"

Về đến nhà.

Hàng Tuyên có chút muốn dính lấy Trì Uyên.

Hôm qua đến hôm nay đã dằn vặt quá nhiều, hai người lần lượt đi tắm.

Hàng Tuyên đứng bên dưới vòi hoa sen ngơ ngác xả nước, hơi nóng hâm đến não cậu càng không vận động được, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra cái cớ nào có thể lấy để dính người ta.

Trì Uyên nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng tắm, "Tuyên ngốc."

Hàng Tuyên giật nảy mình, "Ả?

Sao thế?"

Trì Uyên nói, "Em tắm lâu quá rồi, sẽ ngất đó, nên ra rồi."

Hàng Tuyên lập tức tắt vòi hoa sen, "Ra ngay đây ạ."

Cái cớ vẫn là chưa nghĩ ra, Trì Uyên đã sắp tắm xong rồi, vậy mà một cái lý do vẫn chưa có.

Hàng Tuyên buồn bản thân muốn chết, ngồi trên một góc của sofa vò đầu bức tóc lướt điện thoại.

Đột nhiên xuất hiện thông báo có cuộc gọi đến, là Hàng Thần.

Hàng Tuyên bắt máy, mang dép đi vào phòng ngủ của mình, đứng trước bay window* nghe Hàng Thần nói. *: là cái ghế (?), giường, chỗ ngồi được dựng bên cạnh cửa sổ, ở VN hình như cũng gọi bằng bay window nhỉ?

Bay window trải một tấm chăn lông dày, còn có hai ba chiếc gối tròn, trên chăn lông là một quyển sách đang đặt úp do Hàng Tuyên chưa đọc xong.

Bên ngoài là mưa gió bão bùng, bên trong ấm áp ôn hòa.

Đại khái là Hàng Thần đang khen laptop Trì Uyên lựa cho dùng tốt như thế nào, Hàng Tuyên không nghe kỹ lắm.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần, tâm trạng thất lạc như bị nước mưa cọ rửa vậy.

Hàng Thần nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng động từ bên này, nghi ngờ hỏi, "Anh hai?

Anh đâu rồi?"

Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, ôm lấy eo Hàng Tuyên, kéo cậu vào lòng.

Trì Uyên cầm lấy điện thoại của cậu, nghe thấy Hàng Thần vẫn còn "Alo alo" hối thúc, trả lời, "Còn chuyện gì sao?"

Hàng Thần đơ ra trong khoảnh khắc mới nói, "Anh?"

Trì Uyên ôm chặt lấy Hàng Tuyên, không cho cậu nhúc nhích, cằm dựa lên mái đầu thơm ngát mềm mại mới sấy khô của cậu.

Trì Uyên còn phải ứng phó với Hàng Thần, "Là tôi đây."

Hàng Thần vội vã cám ơn, "Laptop dùng rất tốt ạ."

Trì Uyên cười nhẹ, "Dùng tốt là được, còn việc gì không?"

Cúp máy, điện thoại bị quăng lên chiếc chăn lông.

Hàng Tuyên đến thở cũng không dám thở mạnh, cả người đều đang run rẩy, những tâm trạng đang xuất thần kia trong khoảnh khắc dồn về não bộ, kẹt lại trong tim, hỗn loạn đến khiến cậu không biết phải làm sao.

Trì Uyên nghiêng đầu, hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu, "Tuyên ngốc."

Hàng Tuyên ngơ ngác lại mềm mại trả lời, "Vâng."

Trì Uyên mỉm cười, trong giọng nói còn mang theo ý cười, "Không hỏi anh tại sao lại gọi em là 'Tuyên ngốc' sao?"

Hàng Tuyên đã không còn khả năng suy nghĩ nữa rồi, cái ôm chặt chẽ và những nụ hôn kia khiến cậu như đang lâng lâng trên mây.

Trì Uyên tự hỏi tự trả lời, "Bởi vì em ngốc đó, vừa ngốc vừa đần, còn dễ ăn hiếp nữa."

Hàng Tuyên đã sắp chịu không nổi nữa rồi, đến âm thanh phát ra cũng đang phát run, "Trì Uyên, em… em…"

Cuối cùng Trì Uyên cũng thả cậu ra, xoay người cậu lại, lại ôm người lên đặt lên trên bay window.

Hai mắt Hàng Tuyên ngập nước, đôi mắt vẫn còn sưng như hai quả hạnh.

Trì Uyên sủng nịch xoa mặt cậu, hỏi, "Có phải đang chuẩn bị đi kiếm việc làm rồi không?"

Hàng Tuyên gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Sao anh biết?"

Trì Uyên cười cười, "Tìm được việc làm, cố gắng kiếm tiền, sau đó trả hết số tiền đã thiếu anh, không còn nợ nần gì nữa rồi mới tỏ tình với anh?"

Hàng Tuyên một câu cũng không nói, nước mắt liên tục rơi xuống.

Trì Uyên phục rồi.

Hắn nâng tay lên, dùng bộ đồ ngủ mềm mại lau nước mắt trên mặt cậu.

"Khóc gì vậy chứ, sao việc vui mà lại khóc, vậy nếu như anh từ chối em, không phải em càng…"

Lời còn chưa nói xong, Hàng Tuyên đã khóc đến không ngừng lại được nữa, mũi hết khịt lại khịt, cắn chặt môi nhưng vẫn không ngăn được cổ họng phát ra âm thanh.Trì Uyên mỉm cười, "

Sau này anh ăn hiếp em, em cứ khóc như vậy nè, chắc chắn anh sẽ không xuống tay được."

Hàng Tuyên ghét bỏ bản thân muốn chết, ngón tay dùng lực siết chặt chăn lông.

Trì Uyên ôm cậu vào lòng, vuốt vuốt lưng giúp cậu nhuận khí.

"Còn nhớ lần đầu tiên em đến công ty anh, hôm lễ tình nhân đó anh được tặng cả một đống quà không?"

Hàng Tuyên mang theo âm mũi đậm đặc "Vâng" một tiếng.

"Vậy còn nhớ lúc đó anh nói năm nay anh đã tặng một phần quà nhân dịp lễ tình nhân cho bản thân không?"

Hàng Tuyên lại "Vâng" một tiếng.

Trì Uyên cười nói, "Sao em lại không hỏi anh đã tặng quà gì cho mình?"

Hàng Tuyên rời khỏi cái ôm, hai tay cậu nắm lấy góc áo hắn, không muốn buông ra.

"Anh… anh tốt như vậy, tặng một món quà thưởng cho bản thân, em hỏi nhiều để làm gì chứ…"

Trì Uyên bao lấy tay Hàng Tuyên trong tay mình, xoa rồi lại xoa.

"Anh ăn Tết xong về lại đây, tâm trạng cực kì không tốt, có một người cứ khiến anh canh cánh trong lòng, sợ người đó không nấu nước nóng mà trực tiếp đút cả hai bàn tay vào trong nước giếng, đến cổ tay cũng lạnh đến đỏ bừng."

"Có lúc đến gà còn chưa gáy đã phải thức dậy rồi, mặc trên trên người chiếc quần bông cũ áo bông cũ ngắn ngủn, cực khổ nấu xong bữa sáng, lại bị ba anh xoi mói xỉa xói."

"Anh cũng là một tên khốn, tức giận với ba anh lại còn giận cá chém thớt với người đó."

"Nhưng mà người đó cũng đã lừa anh rồi, nói rằng 'mắt không thấy tâm không phiền', nhưng ngày nào anh cũng cảm thấy phiền, làm gì cũng bực dọc khó chịu, dọa đến nhân viên trong công ty không dám nhúc nhích, còn tưởng là công ty sắp phá sản tới nơi rồi nữa chứ."

Nước mắt của Hàng Tuyên ào ào chảy, đã không còn nhìn thấy rõ bộ dáng của người trước mặt nữa rồi.

Trì Uyên kiên nhẫn giúp cậu lau mặt một lần lại một lần.

"Thư Ưu đúng là vô tình trợ giúp* anh, nếu như không có cậu ta anh còn phải mơ màng không hiểu mất một đoạn thời gian nữa kìa."*: gốc là 神助攻 = thần trợ công (?), là từ trên mạng, ý nói giúp người khác làm được những việc nguyên bản rất khó có thể hoàn thành thậm chí là không thể hoàn thành."

Anh chạy đến sân bay, tàu điện ngầm sang xe buýt sang xe máy, dập đến mông cũng sắp nát luôn rồi, lúc nằm trên xe bò, anh chính là đang nghĩ xem Tuyên ngốc của anh mặc bộ nào mới đẹp, anh phải mua cho em ấy đầy một tủ đồ mới, đưa cậu ấy đến nơi anh sinh sống, sau đó tìm được cuộc sống mà cậu ấy muốn có."

"Mấy km đường núi cuối cùng kia, đi đến anh suốt đoạn đường đều đang mắng chửi, anh ngàn dặm vội vã quay về, tốn nhiều công sức như vậy, dằn mặt như vậy, làm sao cũng phải dắt cậu ấy theo."

Trì Uyên hơi dừng lại, vô cùng dịu dàng, "Có phải rất vô lý hay không?

Em chính là món quà lễ tình nhân của anh."

Hàng Tuyên khóc đến chảy nước mũi.

Trì Uyên vẫn như cũ không ghét bỏ mà dùng tay áo của mình lau đi.

"Đêm qua em mượn rượu tỏ tình, không được tính, dù sao em cũng chẳng còn nhớ nữa.

Bây giờ là anh đang tỏ tình."

Trì Uyên ôm lấy gương mặt khóc đến ướt nhẹp của Hàng Tuyên, "Bảo bối à, anh thích em, anh rất rất rất thích em, chúng ta ở bên nhau đi, có được không?"
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 50.


Ngoài kia mưa rơi chưa dứt.

Cả người Hàng Tuyên được ôm trong lòng Trì Uyên.

Hai người nằm chen chúc trên bay window, lưng Trì Uyên dựa vào một cái gốc dựng tựa lên cửa sổ, trước ngực là gương mặt lại khóc đến sưng vù của Hàng Tuyên.

Hàng Tuyên vẫn còn đang không ngăn được tiếng nấc.

"Em... em có phải, rất xấu không, bây giờ ấy?"

Trì Uyên hôn lên đỉnh đầu cậu, cười nhẹ nói, "Đúng đó, xấu lắm lắm lắm luôn, anh nhớ được cả đời luôn đó."

Hàng Tuyên "Ư" một tiếng chôn đầu vào cổ áo Trì Uyên, không cho hắn nhìn nữa.

Ngón tay Trì Uyên xuyên qua tóc cậu, xoa xoa gáy cậu, hỏi, "Có còn nghĩ đến vụ thanh thanh bạch bạch gì nữa không?"

Hàng Tuyên không lên tiếng lắc lắc đầu.

Trì Uyên lại hỏi, "Đút em ăn ba viên trôi nước là có thể thu thập em rồi?

Hửm?"

Hàng Tuyên hơi ngập ngừng, yên lặng gật gật đầu.

"Còn giấu anh chuyện gì nữa?"

Trì Uyên bật cười, "Tâm tư cũng nhiều phết nhỉ, hôm nay phải nói hết ra cho anh."

Hàng Tuyên vội vàng lắc lắc đầu.Trì Uyên xoa tóc cậu, "Đang chùi nước mũi à?"

Lúc này Hàng Tuyên mới lấy đầu ra, chất vải mềm mại cà lên mặt rất thoải mái.

Mắt cậu sưng đến mở không lên, chỉ có thể ngẩng đầu cẩn trọng nhìn Trì Uyên, lẩm bẩm, "Vẫn còn giấu một chuyện..."

Trì Uyên cười, "Hử?

Hồi nãy là ai đã lắc đầu vậy ha?"

Hàng Tuyên dỗ dành mà cọ đầu vào lòng hắn, "Em... em xót, cái thịt ba rọi nhập khẩu từ châu Âu đó mắc lắm...

Cho nên, thực ra...

Em vẫn luôn mua loại nội địa."

Trì Uyên khó có dịp cứng họng như lúc này.

Hàng Tuyên nhắm mắt lại không nhúc nhích, muốn giả chết để qua chuyện.

Một lúc sau cũng chẳng đợi được động tĩnh từ Trì Uyên.

Hàng Tuyên lại nhịn không được lén lút hí mắt ra, nhìn thấy Trì Uyên đang cười dịu dàng nhìn cậu.

Trì Uyên nhỏ giọng gọi, "Bảo bối."

Hàng Tuyên thích quá chừng, mềm mại trả lời, "Vâng."

Trì Uyên nói, "Tuyên ngốc của chúng ta chăm lo gia đình như vậy, thưởng một nụ hôn nha."

Môi lưỡi nóng bỏng chạm vào nhau.

Hàng Tuyên cảm thấy bản thân sắp chết rồi, cũng không biết phải làm sao mới tốt, để mặc môi bị người kia chà sát, đầu lưỡi bị quấn lấy liếm mút.

Cảm giác thực quá phi phàm, lại quá mức đẹp đẽ.

Hàng Tuyên không tự chủ mà nắm chặt lấy cổ áo Trì Uyên, nỗ lực ngưỡng cổ lên, muốn hưởng thụ được nhiều hơn.

Nước mắt lại lần nữa nhiễm ướt mi, từ khóe mắt một đường chảy đến tai.

Tay cũng từ cổ áo từ từ lần đến trên cổ Trì Uyên, ôm chặt lấy.

Hàng Tuyên chết chìm trong sự mãn nguyện, lại giống như đang uống say, lâng lâng bay bổng.

Đợi đến khi Trì Uyên mổ mổ lên khóe môi Hàng Tuyên để kết thúc nụ hôn triền miên này, cậu đã không còn biết hôm nay là hôm nào nữa rồi.

Trì Uyên quẹt đi nước mắt cậu, ôm người vào lòng siết thật chặt, yêu thương hết mực.

"Cục cưng, sau này vẫn muốn ngủ phòng cho khách, hay muốn ngủ với anh?"

Còn... còn phải hỏi sao?

Tối hôm đó, hai người đã cùng nhau ngủ trong một căn phòng rồi.

Trì Uyên một tay ôm lấy eo của Hàng Tuyên, một tay nắm lấy lòng bàn tay của cậu.

Hàng Tuyên mở đôi mắt sưng húp lên cười, trong lòng đang không ngừng đốt pháo, lốp ba lốp bốp.

"Nếu như em nói vẫn muốn ngủ phòng cho khách thì sao?"

Trì Uyên cười nói, "Vậy thì anh ôm gối mình theo qua đây tìm em thôi."

Đốt pháo đổi thành bắn pháo hoa, Hàng Tuyên vui vẻ ôm lấy Trì Uyên, biến thành làm nũng chơi xấu.

Cậu mang theo ngữ điệu mừng rỡ mà nói, "Trì Uyên, em thích anh lắm đó, chúng ta thân mật đi!"
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 51.


Không thân mật thành công.

Hàng Tuyên một mực tiếc nuối đến lúc đi ngủ, chìm đắm trong vòng tay ôm ấp một giấc đến sáng, vừa mở mắt ra lại tiếp tục tiếc nuối.

Trì Uyên còn đang mơ màng đánh răng.

Hàng Tuyên còn mặc tạp dề từ nhà bếp chạy đến, chen vào trước mặt Trì Uyên, tự ép mình vào giữa Trì Uyên và bồn rửa mặt.

"Mắt em hết sưng rồi."

Hàng Tuyên nhón chân để Trì Uyên nhìn rõ.Trì Uyên ngậm một miệng bọt từ kem đánh răng mùi bạc hà, cay đến đầu lưỡi cũng tê rần.

Hắn cố ý nâng cằm Hàng Tuyên lên, híp mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy bàn chải đánh răng ra, cúi đầu hôn lên gương mặt bảo bối của hắn, còn để lại một đống bọt trên đó.

Hàng Tuyên không chịu thua, đứng sang một bên truy vấn, "Bây giờ em đã đẹp chưa?"

Cơn buồn ngủ của Trì Uyên đã bị cậu mài sạch rồi.

Trì Uyên súc miệng xong thì rửa mặt, thấy cậu vẫn còn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, cười nói, "Anh sẽ thật lòng chê em xấu sao?"

Nói xong lấy khăn lông xuống lau đi đống bọt dính trên má cậu, "Có ngốc hay không?"

Hàng Tuyên dùng cặp mắt buồn bã nhìn hắn, "Tối hôm qua anh chê em xấu…"

Trì Uyên nhớ ra người này đã từng nói với mình "Anh đừng gạt em mà, em đều sẽ tưởng thật đó", quả nhiên cái gì cũng xem là thật.

Hắn ôm lấy Hàng Tuyên từ phía sau, hai người lắc lắc lư lư đi vào phòng bếp, lại nhét xẻng vào tay cậu.

"Với cái tướng của em á hả, uống say rồi ít nhất cũng phải qua hai ba ngày sau mới hết khó chịu không phải sao?"

Hàng Tuyên lật trứng lại, lòng đỏ mềm mại đàn hồi cùng viền lòng trắng được chiên vàng ươm, nhìn là chảy nước miếng.

Tiếc nuối của cậu đã bị ngọt ngào nuốt trọn, lẩm bẩm, "Vậy ra chỉ là do anh lo em khó chịu, thật không phải chê em xấu có đúng không?"

Trì Uyên nghiêng đầu, mũi cạ vào vành tai non mềm của Hàng Tuyên, lại in xuống một nụ hôn lên cổ cậu.

Hắn nỉ non, "Thật không phải mà."

Sau đó lại bật cười, "Bây giờ em nên tự cầu phúc cho mình đi, đợi anh đến lấy lãi đi."

Hàng Tuyên nghe không hiểu, đầu toàn là dấu chấm hỏi, "Hả?"

Trì Uyên đứng thẳng người dậy, xoa đầu cậu, "Có một tên nhóc thối tha, uống say rồi chỉ biết sướng một mình, sướng xong là nhắm chặt mắt lại đi ngủ không quản không lo, để anh tự sinh tự diệt, em nói xem anh có phải đi tìm cậu ấy đòi lại cả vốn lẫn lời không?"

Hàng Tuyên ngốc luôn rồi.

Một bữa cơm sáng, cáo trắng kèm dưa cải muối và hai miếng trứng khét.

Trì Uyên ngồi trước cửa nhà mang giày, do dự nói, "Hôm nay em có kế hoạch gì thế?

Phải bắt đầu đi kiếm việc làm rồi sao?"

Hàng Tuyên trốn đằng sau tủ ở huyền quan, chỉ hé một con mắt ra nhìn Trì Uyên, "Vẫn chưa biết nữa, để em xem đã, trưa nay sẽ hồi báo tình hình lại với anh."

Trì Uyên nhìn bộ dáng "không muốn bị chọc ghẹo" của cậu là muốn cười, "Hửm?

Em sao thế?

Qua đây nhanh."

Hàng Tuyên đấu tranh, mặt lại càng đỏ thêm.

Trì Uyên đi đến trước mặt cậu, "Cũng không biết là ai, tối qua còn làm nũng ôm lấy anh đòi thân mật, bây giờ biết xấu hổ rồi ha?"

Hàng Tuyên căm thù bản thân lúc say rượu!

Trì Uyên cảm thán "Ăn hiếp người khác thật quá cmn thú vị" trong lòng, khóe môi câu lên, hỏi, "Ngủ dậy thì có nụ hôn chào buổi sáng, bây giờ anh sắp ra ngoài rồi, không có cho chút gì sao?"

Hàng Tuyên bị chọc ghẹo đến xù lông, "Cho cho cho!"

Hú xong là nắm lấy cổ tay Trì Uyên dâng miệng lưỡi lên, chưa hôn được mấy cái đã bị đoạt mất quyền chủ động, bị xoa nắn trong lòng, bị hung dữ cắn xé.

Chỉ còn lại một mình Hàng Tuyên ở nhà.

Đầu nhỏ cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường rồi, nếu không lúc nào cũng giống như cái máy xông hơi vậy, ngoại trừ phát nhiệt thì là nở ra.

Cậu làm tổ trong sofa lười ngoài ban công, lướt điện thoại tìm hiểu về tình hình việc làm ở Diên Lan.

Câu nói kia của Hàng Thần cậu vẫn còn nhớ, "Bây giờ đầu bếp hình như kiếm được khá nhiều tiền đó."

Không thì đi tìm xem có nhà hàng quán ăn nào đang tuyển đầu bếp không?

Thật ra lòng Hàng Tuyên không vui chút nào, không có hứng thú được, qua loa coi mấy trang tuyển nhân viên trên mạng rồi thoát ra lại.

Cả buổi sáng, Hàng Tuyên bị đủ loại chức vụ làm việc trên mạng làm cho hoa mắt chóng mặt, một chút phương hướng cũng không có.

Vẫn là nên suy nghĩ phải nấu gì nuôi bạn trai trước đã.

Nhưng mọi việc, không có trùng hợp không thành sách.

Hàng Tuyên đi ra khỏi siêu thị, đầu còn đang nghĩ "Không thì làm nhân viên thu ngân đi" thì cánh tay lại bị nắm lấy.

Là dì cậu gặp trên xe lửa.

Người mẹ này rõ ràng rất vui mừng, hỏi thăm mấy câu thì biết được Hàng Tuyên cũng ở gần đây, mắt có thể nói là đang phát sáng, lập tức hỏi Hàng Tuyên có chịu làm gia sư cho con gái bà không.

"Không chiếm nhiều thời gian của con đâu, nó cũng đã học lớp 11 rồi, đa số đều ở trong trường thôi, mỗi tối đợi nó học xong lớp tự học về đến nhà, con tới bổ túc cho nó một hai tiếng, chủ nhật lại đến bổ túc nửa ngày, con xem được không?"

Hàng Tuyên thụ sủng nhược kinh.

Người mẹ đó tiếp tục năn nỉ, "Con gái cô khá thích con đó, đương nhiên dì cũng rất thích, hôm đó con giảng bài cho nó, dì ngồi ở bên nhìn hoài luôn đó, con nói một chút là con gái dì đã hiểu rồi, tốt biết bao.

Con bé lệch môn dữ dội lắm, môn Toán học như thế nào cũng không lên nổi, dì gấp quá chừng."

Hàng Tuyên thật sự rất rung động, cậu do dự nói, "Dì đừng gấp, con…"

Người mẹ quơ quơ tay, "Dì tìm qua nhiều gia sư rồi, dì sẽ trả tiền cho con theo mặt bằng, một tiếng ba trăm tệ*, trả theo tuần, con thấy sao?"*: 300 tệ ~ 1 triệu vnđ.

Hàng Tuyên lặng lẽ tính toán, rung động đến xém chút xíu là đã mở miệng đồng ý.

Cậu lưu lại số điện thoại của người mẹ, nói chiều nay sẽ cho bà câu trả lời.

Hàng Tuyên kích động không thôi, đi đường cũng ngâm nga, cắt rau cũng ngâm nga.

Còn có không đợi được nữa muốn đi gặp Trì Uyên, muốn hồi báo với anh ấy tình huống tốt đẹp này.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 52.


Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Thư Ưu nhận được một tin nhắn không hiểu đầu đuôi, đến từ ông chủ công ty này.

---- Chiều nay cậu được nghỉ nửa ngày, đi hẹn hò với Trương Tấn Viễn đi.

Tối qua Thư Ưu mới bị ăn hiếp xong, một chút cũng không muốn gặp tên khốn kiếp đó.

Hơn nữa, Thư Ưu tin hắn mới lạ!

Đáng tiếc có khách đến thăm, vào phòng làm việc của Trì Uyên cả buổi, tới giờ nghỉ trưa cũng chưa thấy ra.

Thư Ưu không hỏi thăm được, ngược lại xem được một cuộc tỏ tình kinh thiên động địa.

Có lẽ do chị lễ tân có lẽ quá mức căng thẳng, adrenaline tăng vọt, dẫn đến mắt hoa tay run, gửi tin tức lớn mật đó vào trong group chat của công ty.

"Chị em ới!

Cơ hội trời cho!

Bây giờ không ra tay còn đợi tới bao giờ!

Tui sắp ôm bé bảo mẫu về nhà đây!"

Lời vừa kết thúc, cả nhóm náo loạn cả lên.

Thư Ưu vui muốn chết.

Thật muốn biết rốt cuộc là thứ gì đã che đi đôi mắt của mấy bả vậy?

Cho hỏi có bé bảo mẫu nhà ai chăm sóc chủ nhà ăn uống mà chăm sóc tới hết thời gian nghỉ trưa luôn không?

Lại có chủ nhà nào sẽ đích thân tiễn bé bảo mẫu đến tận cửa thang máy không?

Hơn nữa bé bảo mẫu đó lúc ra về còn chưa từng cầm hộp giữ nhiệt theo kìa, suy nghĩ kĩ chút đi, chẳng lẽ sự thật không phải rành rành trước mặt rồi sao?

Hàng Tuyên ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng nghỉ, còn không biết mình sắp được tỏ tình.

Trong lòng cậu bây giờ là niềm vui lấp cả bầu trời, lúc ra khỏi nhà gấp đến độ hận không thể chặn chiếc taxi lại, sau đó lại bị giá tiền 10 tệ trở lên đá vào trong tàu điện ngầm.

Chị gái còn đặc biệt bưng một ly nước ép trái cây đưa cho Hàng Tuyên, "Trì Tổng có lẽ phải mất một lúc nữa mới đến được."

Hàng Tuyên gật gật đầu, "Không sao ạ, em không gấp."

Chị gái ngồi xem, không chút tự giác rằng bản thân đang như con sói đang rình mồi, hai tay cô nắm chặt, nhẹ nhàng tằng hắng, nói, "Tên cậu là Hàng Tuyên, đúng không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Cái kia, tên của cậu rất hay, chị rất thích, chị cũng…

Ngoại trừ tên, chị cũng rất thích cậu!

Chị có thể may mắn được làm bạn gái cậu không?"

May là vẫn chưa kịp uống nước ép.

Hàng Tuyên lập tức đỏ bừng cả mặt.

Chị gái chỉ xem như cậu đang xấu hổ, nhìn bộ dáng non nớt này của cậu, sự căng thẳng cũng giảm đi không ít.

"Thật ra mỗi lần cậu đến đưa cơm trưa cho Trì Tổng chị đều muốn đến nói chuyện với cậu cơ, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội."

Hàng Tuyên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, "Chị, chị đợi một chút…"

Chị gái "A" một tiếng, "Xin lỗi, chị quên mất, vẫn chưa hỏi cậu đã có người yêu chưa."

Hàng Tuyên cảm thấy khó thở, phải làm sao để nói "người yêu của em là sếp của chị" ra khỏi miệng đây, hơn nữa, nếu muốn công bố mối quan hệ cũng nên do Trì Uyên công bố vẫn tốt hơn.

Dưới ánh mắt kì vọng của chị lễ tân, Hàng Tuyên như đang ngồi bàn chông.

Trì Uyên cũng phục rồi.

Tiễn khách xong, Trì Uyên vừa xem nhóm chat sôi nổi thất thường, vừa đi về phía phòng nghỉ.

Những nhân viên đang xem kịch tiếng cũng không dám lên, điên cuồng tag tên chị lễ tân trong nhóm chat, nhắc nhở cô "BOSS GIÁ ĐÁO!!!".

Chị gái không nhìn thấy, cô vừa nghe Hàng Tuyên nói "Em đã có người yêu rồi", đang cúi đầu mặc niệm cho vết thương trên trái tim mới thất tình của mình.

Trì Uyên gõ cửa bước vào, trên mặt đều là ý cười, hoàn toàn không đặt vào mắt sự khó xử của Hàng Tuyên.

Hắn nhấc hộp giữ nhiệt lên, lại nắm lấy lòng bàn tay Hàng Tuyên, nói với chị lễ tân, "Ngày mai sẽ phát kẹo cưới cho mọi người."

Chị gái gần như sắp tắt thở.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 53.


Đợi đến khi Hàng Tuyên phản ứng lại thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Miệng nhét đầy cơm nấu lạp xưởng* cũng không thể cản được cậu cảm thán, "Có người thích em kìa!

Không ngờ lại có người thích em!

Đây là lần đầu tiên em được người ta tỏ tình đó!"*: cơm nấu lạp xưởng là một món ăn và cách nấu của người Quảng, ngoài lạp xưởng (còn có thể nấu với sườn, thịt, xúc xích…) phối hợp với những loại rau củ quả (như cà rốt, nấm, hành tây…) để cân bằng dinh dưỡng và không ngán.

Còn có thể nấu chay (như cơm với đậu que, khoai tây, bí đỏ…).

Nấu nhanh + dễ + ngon => thích hợp với những đứa lười như tui.

Trì Uyên cười, lại muốn nhéo cậu một cái, "Em nhìn anh này, em sờ lương tâm mình rồi hãy nhìn anh này."

Hàng Tuyên cười đến cong mắt nhìn hắn mấy cái, càng nhìn càng vui vẻ, cúi đầu lựa mấy miếng lạp xưởng bỏ vào chén của Trì Uyên.

Ăn cơm xong là chuẩn bị ngủ trưa.

Trì Uyên đứng trước tủ lật tư liệu, Hàng Tuyên dán người lên lưng hắn, ôm lấy eo Trì Uyên không chịu buông.

"Đã hứa rồi, em muốn báo cáo tình hình với anh."

Trì Uyên nghe ra được bên trong tiếng lầm bầm của cậu toàn là vui mừng, hiếu kỳ hỏi, "Tìm được rồi?

Nhanh thế à?"

"Vẫn chưa nè, phải hỏi anh trước cái đã."

Trì Uyên mỉm cười, "Ngoan lắm, qua đây, hôn thêm cái nào."

Hàng Tuyên nghe vậy buông tay ra, tay vẫn nắm lấy áo sơ mi nơi eo hắn.

Hai người đồng giường cộng chẩm, không biết đã hôn nhau bao nhiêu lần, hôn đến một người mới như Hàng Tuyên trở nên thành thạo, chỉ cần nhìn thấy Trì Uyên nghiêng đầu là biết phải đưa lưỡi ra, Trì Uyên liếm môi cậu là biết phải mút lấy.

Miệng thì hôn cơ thể lại không ngừng lay động, tệp văn kiện tùy tiện đặt qua một bên, ôm người vào trong lòng tùy ý hôn liếm.

Quả nhiên ăn no rồi dục vọng sẽ tăng cao, xém chút đã lỡ tay bóp còi rồi.

Trì Uyên ôm lấy Hàng Tuyên rồi lật người lại, để cậu nằm trên người mình, lại đưa tay ra xoa xoa hai má nóng bỏng của cậu.

"Nói đi, có phải đã xảy ra chuyện gì tốt rồi không?"

Hàng Tuyên "Ừm ừm" gật đầu, "Em đã nói với anh chưa?

Thành tựu huy hoàng của em?"

Câu này có hơi quen tai.

Trong mắt Trì Uyên tràn ngập ý cười, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.

Hàng Tuyên hoàn toàn không nhớ được những chuyện đã xảy ra sau khi say, kể lại toàn bộ câu chuyện cậu ở trên xe lửa dạy con gái nhà người ta làm bài tập như thế nào, sau đó lại liên kết với chuyện xảy ra trước đó, rút ra kết luận cuối cùng.

"Trì Uyên, em muốn đi, anh thấy sao?"

Trì Uyên kéo tấm chăn mỏng ra đắp cho cả hai, "Có thể thử xem sao.

Tối để anh đưa em đi."

Hàng Tuyên mãn nguyện, quyết định ngủ dậy sẽ ngay lập tức trả lời với dì ấy.

Trì Uyên lại hỏi, "Chiều nay có kế hoạch gì quan trọng không?"

Hàng Tuyên "Ưm" một tiếng, "Vẫn là muốn đến thư viện đọc sách thôi."

Trì Uyên xoa đầu cậu, "Hôm nay đừng đi nữa, được không?

Anh đã nhờ Thư Ưu dẫn em đi chơi rồi."

Hàng Tuyên truy vấn.

Trì Uyên nhịn cười lắc lắc đầu.

Hàng Tuyên không chịu, vừa mở miệng lại bị Trì Uyên dùng miệng chặn lại.

Hàng Tuyên không cam tâm, lại mở miệng, lại bị chặn lại.

Hàng Tuyên không bỏ cuộc, còn chưa kịp mở miệng đã bị Trì Uyên hung dữ hôn cắn.

Hôn xong, Trì Uyên xoa xoa đôi môi đã sưng đỏ của Hàng Tuyên, "Ngoan một chút, đi ngủ."

Lần này Hàng Tuyên không còn quậy nữa, đầu chôn trong hốc cổ Trì Uyên, hai mí mắt dính lấy nhau, tim nóng rẫy, không phải dung nham nữa, mà là một dòng ôn tuyền bằng đường, đến sự tò mò không được giải bày vì bị úp úp mở mở kia cũng chẳng còn là gì nữa.

Kết thúc nghỉ trưa.

Thư Ưu tiếp chỉ gõ cửa bước vào, nhìn thấy nam chính trong tin tức sáng nay còn đang gấp chăn.

Còn, còn khá đảm đang.

Ánh mắt của Thư Ưu tự nhiên quét qua đó lại tự nhiên thu về, đi đến trước bàn của Trì Uyên.

Trì Uyên hỏi, "Chiều nay Trương Tấn Viễn có lớp không?"

Thư Ưu khó hiểu, "Sao hôm nay anh quan tâm Trương Tấn Viễn dữ vậy?"

Trì Uyên bị chọc cười, "Cậu nghĩ xem?"

Thư Ưu nghẹn họng.

Trì Uyên đưa chìa khóa xe cho Thư Ưu, "Đưa Hàng Tuyên thăm thú đại học Diên Lan, có thể giới thiệu thì giới thiệu hết đi."

Thư Ưu nhận lệnh.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Trì Uyên, trên đoạn đường ngắn ngủi kia, Hàng Tuyên đã sắp bị những ánh mắt hiếu kỳ kia nuốt trọn rồi.

Trì Uyên lại giống như còn cảm thấy chưa đủ hay sao ấy, đợi tới lúc cửa thang máy mở ra, ôm lấy cậu rồi diễn một màn hôn tạm biệt.

Đừng nói Thư Ưu đứng kế bên, đến chị lễ tân còn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hàng Tuyên ấn cửa sổ xe xuống, từng cơn gió nhẹ mát lạnh thổi vào cũng không giảm được nhiệt độ của cậu.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 54.


Đại học Diên Lan.

Trong đầu Hàng Tuyên chỉ còn lại bốn chữ này.

Thư Ưu làm người đi cùng, Trương Tấn Viễn làm hướng dẫn viên, hai người dắt Hàng Tuyên đi tham quan hết mọi nơi trong đại học Diên Lan.

Trương Tấn Viễn vẫn còn một lớp phải dạy, Thư Ưu kéo Hàng Tuyên vào ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ, thể nghiệm lại lần nữa cảm giác làm sinh viên.

Tối đến, trên đường lái xe về nhà, Trì Uyên không hề lên tiếng, để mặc Hàng Tuyên thả hồn ra bên ngoài cửa sổ.Cơm tối cũng là Trì Uyên nấu, mì xào hải sản.

Hắn ấn Hàng Tuyên ngồi vào sofa, lại nhét một cái gối cho cậu, "Tối nay sang bển dạy lúc mấy giờ?"

Hàng Tuyên lấy điện thoại ra, lật xem lịch sử tin nhắn, "Hẹn lúc chín giờ, mười giờ rưỡi kết thúc."

Trì Uyên xoa tóc mái của cậu, "Được.

Không phải muốn ăn mì xào sao, đợi một chút."

Vốn dĩ Hàng Tuyên đã ôm lấy quyết tâm "dở cỡ nào cũng phải chừa lại mặt mũi", kết quả đợi khi Trì Uyên bưng hai dĩa mì xào sắc hương vị đầy đủ đưa cho cậu, Hàng Tuyên ăn đến một sợi cũng không còn.

Cậu xoa xoa bụng, mang dép bông bước vào nhà bếp.

Trưa nay ôm Trì Uyên như thế nào, bây giờ cũng đang dùng tư thế đó ôm hắn.

Hàng Tuyên chôn mặt vào lưng Trì Uyên, "Sao anh lại tốt như vậy?

Làm cơm cho em ăn, ăn xong lại còn rửa chén."

Trì Uyên cười nói, "Mới có nhiêu đây thôi đã là tốt rồi sao?

Vậy sau này ngoại trừ rửa chén anh phải nấu thêm nhiều bữa nữa mới được."

Hàng Tuyên hạnh phúc đến không chịu nổi, ôm lấy Trì Uyên cà rồi lại cà.

"Không phải năm nay vừa đến Tết là em đã qua nhà anh rồi sao, Thần Thần nói với em, sau khi em đi rồi, rất nhiều khách đến thăm nhà đều nói 'Tuyên Tử* nhà mấy người đi rồi còn ai chạy bàn tiệc nữa?'"*: gốc là 宣子."

Ai quan tâm họ chứ!

Em mới không thèm."

Hàng Tuyên lầm bầm, "

Sau này em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi."

Trì Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, rửa sạch tay, còn chưa lau khô, tay ướt nhẹp quay người lại ôm lấy mặt Hàng Tuyên.

"Tuyên Tử?"

Nói xong thì lắc đầu, "Không hay bằng 'Tuyên ngốc' của anh, cũng không hay bằng 'bảo bối', đúng không, bảo bối Tuyên ngốc?"

Hàng Tuyên nhón chân lên muốn hôn hắn, hai người ôm lấy nhau, quyến luyến dằn vặt.

Sắp đến chín giờ rồi, dựa vào khoảng cách trên bản đồ, tám giờ bốn mươi là phải xuất phát rồi.

Hai người nắm tay nhau đi bộ qua đó.

Hôm qua mưa một trận lớn, nhiệt độ hôm nay lại trực tiếp tăng lên năm độ, cả ngày đều nắng chói chang.

Bầu trời đêm có những ngôi sao đặc biệt chói sáng, đôi lúc còn có một chiếc máy bay rạch ngang bầu trời.

Còn có một chiếc diều được lắp đèn ngũ sắc không biết do cao thủ nào đang chơi.

Hàng Tuyên vẫn là có chút căng thẳng, đã bước vào thang máy rồi lại chạy ra tìm Trì Uyên đòi ôm.

Một tiếng rưỡi đối với học tập mà nói, có thể chỉ là trong chớp mắt.

Đối với người đi mua sắm cũng vậy.

Trì Uyên đi bộ hết một vòng quảng trường nằm ở phụ cận, mua cho mỗi người một chiếc áo sơ mi thoải mái, là đồ đôi, một chiếc màu đen, một chiếc màu lam nhạt, nơi khuỷu tay được vá bởi một miếng vải lớn theo style Trung Quốc.

Canh giờ trở lại, trên tay lại mang theo một ly latte khoai môn, lần này không đợi dưới nhà nữa mà đứng ngay trước cửa nhà người luôn.

Hàng Tuyên vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Trì Uyên.

Gia đình bước ra để tiễn cậu kia cũng nhìn thấy luôn.

Hàng Tuyên có chút xấu hổ, ngược lại Trì Uyên cực kỳ tự nhiên mà đưa ly sữa tươi cho cậu, lại nói cám ơn với gia đình kia.

"Hôm nay người yêu của tôi đã làm phiền mọi người rồi."

Trên đường về nhà, Hàng Tuyên có thể nói là dùng nhảy nhót để thay cho đi bộ.

"Em biết hết!

Trì Uyên, em còn sợ sẽ không biết làm câu nào đó, nhưng em đều biết giải hết!"

Hàng Tuyên hận không thể ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Đợi đến khi vui đủ rồi, lại hỏi, "Anh làm gì thế, sao phải cố ý làm vậy, anh không biết đỏ mặt sao?"

Trì Uyên đút cậu uống sữa, nói, "Sợ tiểu ca ca của anh đẹp như vậy, bị con gái nhà người ta mới tập tành biết yêu nhìn trúng."

Hàng Tuyên lại muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Trì Uyên thấy cậu vui vẻ đến không kiềm được, tâm trạng cũng trở nên đẹp đẽ.

"Thích đại học Diên Lan không?"

"Thích chứ, đương nhiên là thích rồi!

Lớn như vậy, đẹp như vậy, trong sân trường có có một cái hồ nhân tạo lớn thiệt lớn, bên hồ còn có một dãy cây dương liễu, đến đến mùa xuân chắc chắn sẽ rất đẹp, còn có đi đâu cũng là những mái đình nhỏ nữa."

"Bọn em còn đi nghe Trương Tấn Viễn giảng bài, những gì anh ấy dạy em đều hiểu hết đó, nhưng em vẫn cực kì kích động, ngồi trên ghế còn không ngừng run rẩy."

"Thư Ưu còn lén lút hỏi em, 'Cậu xem bộ dáng của bạn trai anh lúc đứng lớp có đẹp trai không?', em nói 'đẹp trai', rồi hỏi lại anh ấy, 'Thế bộ dáng lúc bạn trai em làm ông chủ anh có đẹp trai không?'"Trì Uyên bật cười, lại tưởng tượng đến phản ứng đặc sắc của Thư Ưu, lại càng cười không ngừng.

Đứng trên ngã tư đường đợi đèn xanh.

Trì Uyên được đút cho một miếng khoai môn, lại nhìn Hàng Tuyên đang nhai đến bên má phồng cả lên, sự yêu thích trong lòng ngày càng dâng cao, cả người đều vì cậu mà trở nên ôn hòa.

"Bảo bối."

"Vâng?"

"Đi tham gia kì thi đại học cho người lớn đi, thi đậu Diên đại*, đến Diên đại học tập."*: Diên đại = đại học Diên Lan.

Hàng Tuyên ngơ ngác, mơ màng nhìn Trì Uyên.

Hàng Tuyên gấp gáp nuốt khoai môn xuống, mới lắp bắp nói, "Em, em đã hai mươi hai tuổi rồi, còn có thể, còn có thể thi đại học sao?"

Trì Uyên lau đi bọt sữa dính bên mép cậu, cho cậu một câu trả lời khẳng định.

Mãi đến khi về đến nhà, Hàng Tuyên mới phản ứng lại được.

Lúc này cậu mới đột nhiên hiểu ra, chuyến tham quan Diên đại chiều nay, căn bản không phải như lời Trì Uyên nói "Để Thư Ưu dẫn em ra ngoài chơi", đó là Trì Uyên vốn đã lên kế hoạch từ trước.

Là để mở đường cho đoạn hội thoại này.

Hàng Tuyên ngũ vị tạp trần, chôn mình trong sofa nhìn Trì Uyên sấy tóc.

Phải làm gì đó mới được, phải phát tiết một chút, nếu không nhất định cậu sẽ chết chìm trong tình nồng mật ý che trời lấp đất này mất.

Hàng Tuyên nhảy dựng lên, đến dép cũng không thèm mang, chạy vào phòng ngủ lại chạy ra lại, nhào vào trong lòng Trì Uyên.

"Anh ôm em đi, anh ôm em đi."

Tóc Trì Uyên vẫn còn ướt, cũng không sấy nữa, ôm lấy bảo bối đặc biệt dính người sau khi yêu đương.

"Sao thế?"

Trì Uyên nhấc Hàng Tuyên lên, để cậu đứng trên mu bàn chân mình, lắc lắc lư lư đi về phía sofa, sau đó cùng nhau ngã lên ghế.

Hàng Tuyên một tay ôm lấy cổ Trì Uyên, một tay mò vào túi áo, lấy ra một cái bao.

"Trì Uyên, em muốn thân mật."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 55.1 (H)


Trì Uyên cũng không biết nên cười hay nên khóc.

"Lấy từ đâu ra thế?"

Trì Uyên lấy bao, thận tay đặt lên trên bàn trà, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hàng Tuyên.

Hàng Tuyên bị nhìn đến tim ngứa ngáy, nhưng vẫn cứng cổ, thành hay bại cũng phải tiến lên, đánh cược.

"Còn, còn có thể lấy đâu ra chứ…

Sáng nay lúc em đi siêu thị mua đấy…"

Lắp bắp nói xong, lại liếc nhìn sang cái bao bên đó, lẩm nhẩm, "Hôm nay em đã không sưng nữa, cũng… cũng đã có trang bị rồi, anh không thể từ chối em rồi đúng không?"

Trì Uyên phục rồi, cười không ngừng, sắp bị bảo bối Tuyên ngốc của hắn dễ thương chết rồi.

"Còn có thể lấy ra từ túi áo anh đấy."

Ngón tay Trì Uyên ma sát dưới cằm cậu, "Lúc đợi em dạy, anh đã đi mua một hộp cất trong túi áo rồi."

Hàng Tuyên hạnh phúc đến mức kêu ra tiếng, trong mắt đã ngập tràn hơi nước.

Tay chân cậu đều quấn lên người Trì Uyên, lại hơi hơi cúi cằm xuống, le đầu lưỡi nho nhỏ ra, bên trong sự cẩn thận còn mang theo sự lớn mật muốn thử xem, liếm lên đầu ngón tay Trì Uyên.

Đáng tiếc…

Trì Uyên không hề nhúc nhích.

Hàng Tuyên xấu hổ lại buồn bã mà đỏ bừng mặt, đả kích người ta quá mức mức rồi nha!

Cậu giống như muốn phát tiết, mở miệng cắn lấy ngón tay Trì Uyên, mí mắt vừa mới nâng lên, nhất thời bị đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dọa đến "Ư" một tiếng, mau chóng nhả ra, tỏ ra yếu thế.

Nhát muốn chết.

Vừa nhát vừa muốn trêu ghẹo người khác, chính là đang nói Hàng Tuyên.

Trì Uyên chỉ nhìn cậu chằm chằm, khi mở miệng lại, giọng cũng trầm xuống mấy độ, "Tuyên ngốc."

Hàng Tuyên không dám lên tiếng, chỉ biết chui rúc vào lòng Trì Uyên, đầu cà tới cà lui lên xương quai xanh của hắn, lại không nhúc nhích nữa.

Biết cảm thán bản thân chơi ngu rồi, nhưng một chút cũng không hối hận.

Thậm chí còn lén lút cong môi cười ngốc.

Bởi vì cách lớp vải mỏng trên người, Hàng Tuyên cảm nhận được có một vật nóng hổi cứng cáp đang dán vào đùi mình.

Hình như là, đại công cáo thành được một nửa rồi?"

Bảo bối."

Trì Uyên lại gọi.

"Vâng."

Hàng Tuyên lại tiếp tục nài nỉ, "Đừng từ chối em nữa mà, cầu xin anh đó có được không?"

"Mở miệng, ngậm lấy."

Hàng Tuyên không hiểu, ngước đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Trì Uyên đang cầm bao trên tay.

"Ngậm lấy, rồi ôm chặt anh."

Hàng Tuyên chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập, hưng phấn đến run rẩy.

Cậu mở miệng, dùng răng cắn lấy một bên góc của bao, tay chân cũng nghe lời mà quấn lấy hắn càng chặt.

Trì Uyên bị ghẹo không nhẹ, hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu cụng vào mũi Hàng Tuyên.

"Nghĩ kỹ chưa?

Anh là phải lấy lại cả gốc lẫn lời đấy."

Hàng Tuyên cầu còn không được.

Giống như một chú gấu koala, cũng giống như một bé bạch tuộc, Hàng Tuyên được đỡ lấy mông ôm vào phòng ngủ đặt lên giường.

Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, ánh đèn ôn hòa nơi đầu giường ôm lấy căn phòng ngập tràn ái muội và ấm cúng.

Thực ra Trì Uyên còn mua cả một chai gel, để đề phòng vạn nhất.

Nhưng trước mắt, hắn phát hiện bảo bối Tuyên ngốc của hắn đã động tình rồi, căn bản không cần dùng đến thứ đó.

Trì Uyên rút ngón tay đang khuếch trương ra, bên trên ướt đẫm bởi dịch thủy, nắm thấp giọng cười, chọc ghẹo, "Tuyên ngốc nhà chúng ta dâm quá nhỉ."

Hàng Tuyên ủy khuất lắm, trong đoạn mở đầu dài dằng dặc này, cậu đã xuất đến ướt đẫm cả bụng rồi.

Cậu muốn Trì Uyên cũng thoải mái.

Huyệt khẩu đã thích ứng được một chút rồi, vách thịt cũng được chăm sóc đến ngứa ngáy rồi.

Hàng Tuyên thở ra hơi nóng, nghiêng đầu nhìn thấy Trì Uyên đang mang bao vào, vật kia thô to như vậy, khiến cậu đột nhiên nhớ về đoàn tàu cao tốc hiệu Phục Hưng kia.

Hàng Tuyên không nhịn được bật cười với trí tưởng tượng của mình, tiếng cười nhỏ nhẹ, vô cùng vui vẻ.

Trì Uyên quỳ trước đôi chân đang mở rộng của Hàng Tuyên, đánh một cái, vẫn là nhẹ tay chút, lên mông cậu gọi cậu trở lại.

"Hử?

Sủng em quá rồi có phải không?

Lúc này có gan cười phải không?"

Hàng Tuyên kêu oan, "Em, em nói ra rồi anh chắc chắn cũng sẽ cười thôi."

"Em nói đi."

Trì Uyên chà sát quy đầu vào miệng huyệt, cà đến Hàng Tuyên nhăn mày thở dốc.

Hai chân cậu siết chặt lấy eo Trì Uyên, ngón chân cũng cuộn chặt lại, đưa hai tay lên tìm Trì Uyên đòi ôm.

"Anh… anh ôm lấy em ma sát trước đi em mới nói."

Trì Uyên xém chút đã cười ra tiếng, cúi người ôm lấy cậu hôn, "Được, anh chỉ ma sát không tiến vào đâu."

Hàng Tuyên không hiểu được ý câu này, chỉ biết hỏi, "Anh còn nhớ lần đầu tiên em được ngồi tàu cao tốc, em nói…

A…

A ha…"

Tâm trạng Trì Uyên đang rất vui vẻ, lại cầm lấy tính khí ma sát vào nơi mẫn cảm nhất của Hàng Tuyên, ép cậu phải phát ra một loạt tiếng rên rỉ.

"Nói đi chứ, anh còn đang đợi em nè."

Người đang chơi xấu lại cố ý hối thúc.

Hàng Tuyên ưm ưm a a, hô hấp cũng không ổn định nữa, "Em nói, anh giống hiệu Hòa Giai…

Bây giờ em, không giống nữa, giống…"

Trì Uyên nhướng mày, "Giống hiệu Phục Hưng, có đúng không?"

Hàng Tuyên gật đầu lia lịa, huyệt khẩu bị ma sát đến nóng hổi, cả người cậu cũng sắp bốc hơi luôn rồi.

"Tiến vào đi mà, Trì Uyên…

Em… em muốn anh…"

Trì Uyên an ủi hôn cậu một cái, cũng nhịn không được nữa rồi.

"Khó chịu thì cắn anh, đừng có ngốc nghếch chịu đựng một mình, có nghe thấy không?"

"Ưm…

Vâng vâng…

Trì Uyên, anh… anh thích em không?"

Trì Uyên mỉm cười, sự yêu thương trong đôi mắt đã sắp tràn ra ngoài, hắn dịu dàng nhỏ giọng trả lời, "Thích, thích nhất là em."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 55.2 (H)


Quá trình tiến nhập hình như còn dài dằng dặc hơn cả lúc chuẩn bị.

Đợi đến khi hai người đã sâu sắc kết hợp với nhau, Hàng Tuyên đã khóc ướt cả mặt.

"Bảo bối, em còn ổn không?"

Trì Uyên xoa lấy gương mặt của Hàng Tuyên, "Đau quá có phải không?"

Hàng Tuyên hơi lắc đầu, khàn giọng nói, "Em đang rất vui."

Một đôi tay chạm đến cần cổ đẹp đẽ, đến trước ngực, bắp đùi, Trì Uyên xoa nắn khắp cơ thể cậu, giúp cậu thả lỏng.

"Vui cũng khóc, khóc nhè quá chừng, trước đó là ai cười ra tiếng thế hả?

Hửm?"

"Quá…

Thích anh quá mà, kiềm chế không nổi."

Trì Uyên chậm rãi chuyển động, nhẫn nại đến tính khí mặc dù đã chôn sâu trong vách thịt cũng vẫn còn trướng đau.

Hắn lại hôn lên đôi môi đang rên rỉ của Hàng Tuyên, trên dưới đều ngọt ngào cắn xé cẩn thận ma sát, yêu thương lại trân trọng đến không biết phải làm sao mới tốt, chắc là phải làm chết cậu mới thôi.

Màn chuẩn bị kiên nhẫn và sự tiến nhập dịu dàng khiến cho Hàng Tuyên dần dần cảm nhận được sự sung sướng, vách thịt trơn trượt mềm mại lại siết chặt, ngày càng ướt át, khiến nơi hai người giao hợp nhiễm thành một vũng nước, cũng khiến cho Hàng Tuyên thoải mái đến mơ màng.

Đôi mắt ngập nước của cậu cố chấp nhìn về Trì Uyên, nhìn hắn đè lên người cậu, chiếm hữu cậu, đòi lấy cậu, lại sủng nịch cậu.

Thực sự quá hạnh phúc rồi.

Cho dù bây giờ cậu có tỉnh lại, bảo cậu toàn bộ đều là cậu si tâm vọng tưởng, là giấc mộng hoàng lương của cậu, cũng cũng cảm thấy đã đủ rồi.

Lại đối diện với giếng nước, với chiếc giường trống không, với một quyển "Liêu Trai", cậu cũng sẽ tiếp tục chờ đợi, đợi đến khu Trì Uyên quay về.

Cam tâm tình nguyện.

Hàng Tuyên lại chảy nước mắt, không cách nào khống chế tiếng rên rỉ, động tình lại êm tai.

Trong sự mãn nguyện còn sinh ra chút sợ hãi.

Cậu lần mò tìm kiếm, cuối cùng cũng ôm lấy được vai Trì Uyên, như thế nào cũng không chịu buông tay.

"Trì Uyên…

Trì Uyên…"

Trì Uyên bị gọi đến máu nóng bừng bừng, vào trong mắt là gương mặt đỏ chót bị hắn làm đến tiêu hồn dục tiên, nhưng trong màn tình dục này, người thần hồn điên đảo hơn là hắn mới đúng.

Trì Uyên nắm chặt lấy vòng eo mảnh mai kia, mãnh mẽ dữ dội và nhấp mình, dịch thủy ướt át không ngừng chảy ra, lại in lên dấu ấn của mình trên vòm ngực trắng trơn đó.

Tiếng rên rỉ của Hàng Tuyên ngày càng ngọt ngào, ngày càng tan vỡ, trên đôi mi dài thấm đẫm nước mắt.

"Em… em không phải đang ở…

Em không muốn tỉnh lại…"

"Bảo bối ngốc."

Trì Uyên thở dài, cúi đầu vô cùng dịu dàng mà hôn cậu.

Hôn xong lại càng thúc tình, đôi mi dài của Hàng Tuyên run rẩy, lại chịu thêm mấy lần nữa đã ưỡn eo lên, lại xuất ra ngực Trì Uyên.

Cơ thể trong lúc cao trào đặc biệt mỹ vị, Trì Uyên bị hút đến hơi thở nặng nề, cơ thể cũng dần dần chậm lại, vật nóng hổi nằm yên ở sâu bên trong.

Hắn ôm Hàng Tuyên dậy, để cậu mềm nhũn ngồi trên người mình, tính khí từ dưới đẩy lên trên.

Tiến vào quá sâu rồi, giống như một hung khí vậy, đâm đến Hàng Tuyên đáng thương vô lực, sau khi tỉnh táo lại cũng chỉ biết run rẩy đôi môi đỏ tươi rên rỉ, khóe mắt đuôi mày đều là thần sắc mê mẩn, toàn thân đều ửng lên màu đỏ khi say rượu.

Một tay Trì Uyên ôm lấy eo cậu, một tay vui chơi xoa nắn mông cậu, môi ngậm lấy vành tai, lẩm nhẩm nói lời yêu, "Tuyên ngốc, có thích không?"

"Thích…

Thích lắm…"

Hàng Tuyên cực kỳ ngoan ngoãn, lại đi tìm kiếm đôi môi của Trì Uyên, vừa hôn vừa nỉ non, "Anh… anh vẫn chưa xuất sao?"

Trì Uyên nhẹ giọng bật cười, cố ý hung tàn nhấp lên hai cái, "Vẫn chưa nha, em ngon miệng quá mà, muốn hưởng thụ thêm chút nữa."

Hàng Tuyên bị đâm đến ngón tay cũng tê dại, giống như bị rơi vào một dòng điện yếu, lại giống như đang lăn trên lông bò, cậu vô lực ôm lấy cổ Trì Uyên, ôm không được bao lâu lại bị nhấp đến rớt xuống lại.

Đã sớm qua mười hai giờ đêm, xuyên qua rèm cửa, có một chút ánh sáng từ ngôi sao và mặt trăng chiếu vào.

Hàng Tuyên lại sắp không suy nghĩ được gì nữa rồi, khoái cảm không ngừng sắp nhấn chìm cậu rồi, tính khí đang ngưỡng cao đầu, dựa vào bụng dưới của Trì Uyên, miệng nhỏ trên đó không ngừng rỉ nước, sắp ướt bằng nơi tiếp nhận đằng sau rồi, cả người cả tâm đều đắm say trong sự gấp gáp trước khi cao trào, tiếng rên mang theo âm khóc, còn mang theo sự run rẩy trêu chọc, khiến Trì Uyên càng muốn dằn vặt cậu hơn.

"Bảo bối ngoan, gọi ông xã."

Trì Uyên hôn lên vành tai đỏ hồng của cậu, lại mở miệng cắn ra hai dấu răng lên trên đó, lòng bàn tay cũng nắm lấy tính khí đang lắc lư kia mà xoa nắn, Hàng Tuyên tan vỡ rên rỉ.

"A…

Ư a…

Ông xã…

Hu hu…"

Hàng Tuyên từ từ căng chặt người, ngón tay đang bấu trên vai Trì Uyên cũng nắm đến xuất hiện mấy vết đỏ, cậu chịu không được lực đạo hung thần ác liệt đó, rên rỉ cầu xin, "Trì Uyên…

Trì Uyên…"

Cao trào của ái dục gần như đọa Hàng Tuyên lên chín tầng mây, trong đôi mắt thất thần của cậu chỉ còn vô tội và chìm đắm, cơ thể hưởng thụ khoái cảm cực độ, thoải mái đến mức hoàn toàn vô lực, Trì Uyên đã xuất ra trong sự cắn chặt của nội bích, sướng đến sắp xuất cả hồn ra.

Hắn ôm chặt lấy bảo bối vẫn đang cực lực hô hấp trong lòng, mất hết khí lực, cùng nhau ngã lên đệm giường mềm mại.

Nơi giao hợp đã không còn nhìn nổi nữa, ướt đẫm, nhớp nháp, Trì Uyên chậm rãi rút ra, khiến cho Hàng Tuyên lại phát ra tiếng rên rỉ, người cậu không nơi nào là không chua xót mềm nhũn, giống như đường hầm bị một đoàn Phục Hưng đâm đi đâm lại nhiều lần, mắt vừa nhắm đã chẳng còn sức để mở ra lại, có thể trực tiếp ngủ luôn trong cái ôm ấm áp, chẳng còn quan tâm Trì Uyên là ai.

Trì Uyên là đòi lại nợ tình cả vốn lẫn lời mà.

Hàng Tuyên được ôm vào phòng tắm, cảm giác nước nóng chảy qua cơ thể khiến cậu lâng lâng, mọi thứ đều ấm áp thoải mái như vậy.

Đáng tiếc không biết từ lúc nào, một vật hành hung cứng cáp, không cho cự tuyệt, đâm vào trong vách thịt, phá vỡ ảo tưởng ấm áp thoải mái kia.

Hàng Tuyên quỳ trong bồn tắm, nếu như không phải eo được nắm lấy, đã sớm ngã đến tứ chi tứ hướng rồi.

Cậu khóc hu hu, rên rỉ khó nhịn, hai viên tròn màu trắng lại không tự chủ mà phối hợp lắc lư, vừa chọc người thèm khát vừa khiến người cầm thú, Trì Uyên cúi người cắn mút mảng thịt trắng trước mặt, để lại dấu hôn đỏ đậm hồng nhạt khắp nơi.

Đến khi cuối cùng cũng kết thúc, Hàng Tuyên mới phát hiện giường nệm còn thoải hơn cái ôm rất nhiều.

Trì Uyên ôm lấy từ phía sau, Hàng Tuyên lầm bầm không chịu, vừa muốn nhích ra chỗ khác thì eo lại bị ôm lấy không cho động đậy.

"Anh tránh ra đi!"m thanh quả thật khàn đến đáng thương, còn mang theo nồng nặc cảm giác lười biếng khi được thỏa mãn.

"Hung dữ vậy sao?"m thanh quả thật xấu xa muốn chết, còn mang theo nồng nặc cảm giác đắc ý khi được thỏa mãn.Hàng Tuyên thật sự muốn tranh cãi với hắn đến khi trời sáng mới thôi, rốt cuộc là ai hung dữ hả?!

Là ai mặc cậu cầu xin tha thứ hay nói lời đường mật đều bị dằn vặt mà lại không thể phản kháng vậy chứ?!

Đáng tiếc Hàng Tuyên đã không thể thốt lên bất kỳ từ nào nữa.

Mi mắt cậu run rẩy, không cam tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Trì Uyên đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được cậu phản ứng lại, hắn nhẹ nhàng chôn đầu vào cổ cậu, ngửi lấy mùi hương mà mình yêu thích, cũng nhắm mắt lại.

"Ngủ đi."

Một nụ hôn rơi xuống vai cậu, "Trong mơ sẽ đấu miệng tiếp với em."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 56.


Hàng Tuyên bắt đầu bận rộn rồi, bận nhưng vui vẻ lắm.

Đăng ký một lớp bổ túc thi đại học cả ngày cho người lớn, mặc dù không kịp kì thi năm nay, nhưng việc muốn thành thì phải làm nhiều mà, đợi đến năm sau chắc chắn sẽ thành công.

Vì vậy, Hàng Tuyên trải qua một cuộc sống đầy màu sắc và không ngừng nối tiếp nhau, thú vị quá chừng.

Buổi sáng là một học sinh ngoan cắn bút, đến tối là một bạn trai nhỏ siêu dính người.

Lại nhìn trên cửa sổ, trên sofa, trên bàn ăn vân vân, không nơi nào không thể khiến cậu trở thành một tiểu yêu tinh câu dẫn người chìm đắm trong ái dục và tình trào.

Trì Uyên có hơi chút đau eo.

Trì Uyên bảo đảm chỉ là "có hơi chút" mà thôi, thậm chí "có hơi chút" này chỉ là một ảo giác không mấy quan trọng mà thôi.

Lớp bổ túc chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa, cắt đứt thu nhập đặt làm cơm của Hàng Tuyên, cũng khiến cho hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm mất đi một cơ hội gặp mặt.

Hàng Tuyên một tay cầm điện thoại, vừa trả lời tin nhắn cho Trì Uyên, vừa nhai nuốt bánh bao trong căn tin.

Anh bạn ngồi đối diện Hàng Tuyên là bạn cùng bàn cách một đường đi của cậu.

Cùng bàn híp mắt, "Nói chuyện với ai thế, coi cậu cười kìa, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa."

Hàng Tuyên cũng không biết đắc ý cái gì, uốn éo eo, thuận miệng trả lời, "Ông xã tui đó."

Bầu không khí nhất thời có chút không biết diễn tả.

Hàng Tuyên lúc này mới phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng, tầm mắt cuối cùng cũng dời ra khỏi điện thoại, bốn mắt nhìn nhau, khó xử.

Chỉ trách Trì Uyên suốt ngày bắt cậu kêu "ông xã".

Hắn gãi gái cổ, khó khăn nuốt bánh bao xuống, "Cái đó…

Cũng không có gì để giải thích cả, người yêu tui ấy mà."

Cùng bàn chấm hỏi đầy đầu, "Rốt cuộc là người yêu hay là chồng?

Cậu còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?"

Hàng Tuyên không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi nhịn không được kéo lên.

Cậu gật gật đầu, "Ừm, mới cưới đây thôi!"

Chiều hôm đó, sau khi tan học Hàng Tuyên liền chạy đến một tiệm bán đồ ngọt mua bánh crepe mứt hoa quả.

Tối hôm đó Trì Uyên về đến nhà, miếng bánh crepe này được bảo bối Tuyên ngốc của hắn nâng trên tay dâng đến trước mặt.

Hai người chỉ mới ăn xong bữa tối, đang ôm ôm ấp ấp chen chúc trên ghế sofa xem TV nói lời tình, Hàng Tuyên đột nhiên ngồi bật dậy, lại là không nhớ mang dép vào, nhón chân đi đến trước tủ lạnh lấy bánh kem.

Hàng Tuyên ngồi trên đùi Trì Uyên, đút một muỗng nói một câu, ý đồ dỗ ngọt quá mức rõ ràng.

"Trì Uyên, em có chuyện muốn thương lượng với anh nà."

Trì Uyên dùng đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cậu, xem xem cậu muốn giở trò gì.

"Ăn đồ của người khác thì phải chịu yếu thế, anh ăn bánh crepe của em rồi, anh phải đồng ý đó."

Hai tay Trì Uyên không ngoan ngoãn mà bắt đầu đưa vào trong áo Hàng Tuyên, sờ lên làn da ấm nóng.

Trì Uyên nghiêm túc "Ừm" một tiếng, "Em nói trước đi, không được thì anh ói ra cho em lại."

Hàng Tuyên quay người đặt đĩa bánh crepe lên bàn, hơi cúi người xuống cụng đầu vào trán Trì Uyên.

"Ông xã, anh có thích em hông?"

Hai tay Trì Uyên đặt lên hai cánh mông tròn của Hàng Tuyên, cố ý vừa xoa vừa nắn.

"Hửm?

Anh nhìn thấy cái bánh bao cũng có thể nhớ đến tụi nó, em nói xem anh có thích em không?"

Hàng Tuyên cuối cùng cũng phát hiện rồi, Trì Uyên sau khi ăn xong chính là một lão lưu manh.Lúc làm tình cũng thế, lời 18+ tới cỡ cũng có thể nói ra được, còn phải bắt cậu nói theo, nếu như không nói còn sẽ chơi thêm nhiều thể loại khác nữa.

Đúng thiệt là… thiệt là khiến cậu thích muốn chết.

Hàng Tuyên cảm thấy mình đã hết thuốc cứu chữa.

Bình tĩnh lại, trước mắt còn có truyện quan trọng, chuyện ư ư a a kia để sang một bên cái đã.

Hàng Tuyên cẩn cẩn thận thận mở miệng, "Trì Uyên, tháng sáu năm sau á, em dùng thư trúng tuyển đại học Diên Lan đổi một quyển sổ đỏ* với anh nha."*: sổ đỏ aka giấy kết hôn.

Trì Uyên nghe xong ngơ ngẩn, hai tay rút ra khỏi quần áo của Hàng Tuyên, ôm lấy eo cậu.

Hàng Tuyên dùng trán cà cà hắn, "Được không ạ?"

Trì Uyên ôm chặt cậu vào lòng, xoa xoa tóc mái của cậu, chỉ hỏi, "Sao thế?"

Hàng Tuyên kể lại chuyện xảy ra hồi trưa, lại ôm lấy Trì Uyên, phủ phục lên vai hắn.

Từng câu từng lời thật lòng cứ như vậy thỏ thẻ bên tai.

"Có phải em đã quá tham lam rồi không?

Em cảm thấy em thật sự đã trở nên tham lam rồi, anh tốt với em như vậy, lần nào em cũng cảm thấy thỏa mãn lắm ấy, nhưng chỉ chớp mắt thôi lại càng muốn nhiều hơn nữa."

"Bây giờ đã là người yêu của anh rồi, em lại muốn có sổ đỏ, nếu như thật sự có sổ đỏ rồi, em nghĩ mình lại sẽ… em lại sẽ muốn sau khi mất sẽ được hợp táng với anh."

"Trên tấm bưu thiếp được gửi kèm chiếc dù kia có viết: muốn cùng anh đi qua mỗi một ngày mưa ngày nắng, em cũng muốn, rất rất muốn, em chắc chắn còn muốn hơn cả người tặng dù cho anh nữa cơ."

"Em biết chúng ta chỉ mới ở bên nhau được mấy tháng mà thôi, bây giờ đi lãnh giấy thì có hơi nhanh, nhưng sang tháng sáu năm sau đã là một năm lẻ mấy tháng luôn rồi, có đủ thời gian để anh quyết định chưa?"

Hàng Tuyên chu mỏ, dùng một nụ hôn đáp lên vành tai để kết thúc một tràn bộc bạch.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 57.


Trì Uyên ôm người ta mất một lúc cũng không hề động đậy, hai người chỉ yên tĩnh ôm lấy nhau như vậy, nhịp đập của trái tim cũng hòa vào một chỗ.

Tâm sự vừa được tỏ bày, Hàng Tuyên đã thoải mái đến mức sắp ngủ gật luôn rồi, nếu như không phải tám giờ rưỡi phải đi dạy, chắc chắn đã gục đầu xuống ngủ đến mơ hồ rồi.

Trì Uyên đang nghĩ, có nên gọi một cuộc điện thoại cho ba mình không nhỉ.

Nhẹ nhàng nở nụ cười, Trì Uyên vỗ vỗ lưng cậu, "Bảo bối."

Hàng Tuyên ừm ừ.

Trì Uyên nói, "Em có phải ngốc hay không vậy?

Tuyên ngốc của chúng ta sao lại ngốc như vậy chứ?"

Hàng Tuyên cũng lười mở miệng, phát âm không rõ ràng mà lẩm nhẩm, "Ừ ừ, có anh là không ngốc thôi."

Trì Uyên bật cười, lật người lại áp lên người Hàng Tuyên, ôn nhu sủng nịch mà dùng môi ma sát, dùng lưỡi chơi đùa.

"Tỉnh táo hơn chút nào chưa?"

Hàng Tuyên nhắm mắt cảm thán, "Thoải mái quá mà."

Lại mềm mại nhu mì bám lấy góc áo Trì Uyên, "Muốn nữa."

Trì Uyên không cho, một tay nâng lấy mặt cậu, xoa xoa đôi môi đỏ đang chu lên.

"Muốn nhiều phết nhỉ, hửm?

Sao em không hỏi xem anh muốn gì?"

Hàng Tuyên lập tức sợ hãi, ôm lấy tim tranh đấu một lúc lại vẫn là mở mắt ra, "Anh muốn gì ạ?"

"Muốn em."

"Em, em là của anh mà."

"Sổ hộ khẩu đâu?"

"Ở nhà ạ, mẹ em đang giữ."

Trì Uyên cúi đầu cắn lên vành môi kia, cực kỳ mềm mại, cực kì đàn hồi, Trì Uyên lại cắn thêm mấy lần nữa mới chịu.

"Tết năm sau về đó lấy nó đi, hết Tết rồi chúng ta đi đăng kí sổ đỏ."

Hàng Tuyên triệt để tỉnh táo lại rồi, trong đôi mắt ngập nước đều là không tin được.

"Thật sao ạ?

Không cần đổi với thư trúng tuyển sao?

Là thật sao?"

Trì Uyên ngồi dậy, múc một muỗng bánh crepe đút cho Hàng Tuyên.

"Giả đó, giỡn cho em vui thôi.

Mau ăn đi, ăn xong phải đi dạy rồi."

Hàng Tuyên mặc kệ tất cả nắm chặt cổ áo Trì Uyên, lần đầu tiên cậu dùng lực nhiều đến như vậy, bánh kem trong lúc hoảng loạn rớt xuống nền nhà.

Thành quả sau những buổi học gia sư rất tốt, cô bé cũng rất cố gắng, môn Toán đã có thể miễn cưỡng đủ điểm rồi.

Đường về nhà thì có chút phiền muộn, phải nói tiếng Anh.

Bắt đầu từ lúc Trì Uyên đứng trước cửa đón người, đưa một ly trà trái cây vào tay cậu, lúc nào cũng nói tiếng Anh.

Mặc dù Hàng Tuyên có thể học thuộc hết tất cả các từ vựng, nhưng giao tiếp lại không thành thục lắm, còn kém rất xa Trì Uyên.

Hàng Tuyên lắp bắp mấy lần cũng không trả lời được một câu, bắt đầu thất thần, trong lòng lách cách lách cách gảy bàn tính.

Trì Uyên cảm thấy buồn cười, "Tuyên ngốc?"

Đôi mắt của Hàng Tuyên phát sáng, "Kết xong lương tuần này là em đã hết nợ nhẹ cả người rồi nữa rồi!"

Trì Uyên hoàn toàn không quan tâm, nhẹ nhàng nói, "Nói thêm một câu tiếng Hoa thử xem."

Hàng Tuyên tức giận lắm luôn, nhưng nhớ đến hình phạt nơi đó bị nắm chặt không cho xuất ra, cực kỳ tủi thân.

"Anh giỏi rồi!

Anh dịch "hết nợ nhẹ cả người" ra tiếng Anh cho em nghe xem?"

Trì Uyên cười cười, nói bậy bạ, "I love you."

Hàng Tuyên lắc hắn, "Anh thiệt sự xem em là đứa ngốc à?"

Trì Uyên còn cảm thấy chưa đủ, "I love you sooooooooo much."

Hàng Tuyên đã có chút không chịu nổi nữa, run động không thôi.

"Là ai nói đợi đến khi trả hết nợ rồi sẽ tỏ tình với anh thế nhỉ?"

Hàng Tuyên ậm ừ, cắn ống hút không lên tiếng, bị Trì Uyên ôm lấy từ phía sau.

Tắm mình dưới ánh trăng ánh sao, bóng của hai người hòa vào làm một.

Chậm rãi lắc lư bước về nhà, đi đến Sơn Hải Quan rồi, Hàng Tuyên mới nhỏ giọng nói.

"Tối nay có trừng phạt em không?"

Trì Uyên không tỏ thái độ mà hừ một cái.

Hàng Tuyên xấu hổ muốn chết, "Cho anh... cho anh trừng phạt mà...

Em sẽ không xin tha đâu..."

Trì Uyên cười ra tiếng, "Một câu tỏ tình thôi cũng đã khiến em cam tâm bị bắt nạt rồi à?"

Hàng Tuyên gật gật đầu, "Cam tâm chứ, nhưng chỉ cam tâm như vậy với mình anh thôi."

Tâm Trì Uyên mềm nhũn như độn đầy bông gòn, lại muốn gọi điện thoại cho ba rồi.

Hàng Tuyên lại đột nhiên thay đổi đề tài, "Em nhớ anh có nói Thư Ưu có hai người bạn trai?"

Trì Uyên "ừm" một tiếng, "Trương Tấn Viễn và Hoằng Khởi.

Sao thế?"

Hàng Tuyên thở ngắn than dài, liên tục lắc đầu.

"Một người em đã chịu không nổi rồi, Thư Ưu lợi hại quá đi, sao anh ấy có thể chịu được nhỉ?"

Trì Uyên bị chọc cười, xoa tóc cậu bù xù cả lên.

"Vẫn là nên nghĩ trước xem lát về nhà muốn bị trừng phạt như thế nào đi."
 
Back
Top Bottom