Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 29.


"Ngọt không?"

Hàng Tuyên hỏi.

Trì Uyên ăn đến dầu mỡ đầy miệng.

Dầu nhưng không ngấy, thực sắc dụ nhân, hắn lại gắp miếng thịt kho lên cho vào miệng, hài lòng nói, "Vừa đúng."

Thừa lúc Trì Uyên cúi đầu ăn cơm, Hàng Tuyên làm càn mà nhìn chằm chằm hắn.

Trước đây đã từng làm cơm cho rất nhiều rất nhiều người rồi.

Rửa tay, nhóm lửa, nấu nướng, xuất lò, bưng dĩa.

Cả một quá trình, hoàn thành là được rồi, có thể ăn sẽ không bao giờ hỏi đến ngon hay không.

Nhưng hôm nay đứng trong nhà bếp, mỗi một bước Hàng Tuyên đều làm đến cẩn cẩn thận thận, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ kinh nghiệm của bản thân, lấy điện thoại ra lên mạng search giáo trình.

Dù sao, hôm trước sau khi ăn xong món Nhật kia, Hàng Tuyên đã không còn tin tưởng hoàn toàn vào tay nghề của mình nữa rồi.

Cậu sợ Trì Uyên đã ăn không quen với khẩu vị ở dưới quê nữa rồi, cũng sợ Trì Uyên không coi trọng những món ăn không tinh cũng chẳng tế của cậu.

Trì Uyên đột nhiên nhấc mắt lên, Hàng Tuyên gấp gáp cuối đầu xuống.

"Em nhớ, em nhớ anh nói anh thích ăn ngọt, nên, nên đã cho thêm chút đường."

Trì Uyên cắn đầu đũa cười nhẹ.

Nhìn cậu ấy bị dọa đến mức độ này kìa, nhìn lén bị bắt được chẳng lẽ xấu hổ vậy sao?

Trì Uyên "ừm" nói, "Còn nhớ gì nữa?"

Trong lòng Hàng Tuyên kêu gào "sắp chết rồi" cùng "khó xử quá đi", giấu đi cái cằm vào khăn choàng, hận không thể giấu luôn mũi vào trong đó.

"Còn nhớ...

đều...

đều nhớ."

Một muỗng canh rong biển vào miệng, Trì Uyên lại cảm giác như uống một muỗng mật ong vậy.

"Có phiền quá không?

Từ nhà qua đây vừa ngồi xe buýt vừa ngồi tàu điện ngầm."

Hàng Tuyên lắc đầu, "Không phiền chút nào.

Đúng lúc có thể làm quen một chút, hôm nay xém chút là đã đi lạc rồi."

Trì Uyên ngậm miếng đậu hủ chiên trong mềm ngoài giòn, dùng đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn cậu.

"Rất nhiều tuyến đều ở một chỗ, trên dưới ba tầng, thì ra tàu điện ngầm còn có thể kiến tạo ra không gian lớn như vậy."

Khóe môi đang kéo lên của cậu hơi hơi hạ xuống, "Cho nên em đã, vòng hết mấy vòng mới tìm được tuyến số 6 để đến đây."

Trong đầu Trì Uyên đã có thể hình ảnh rồi.

Trong trạm tàu điện ngầm biển người mênh mông, Hàng Tuyên ôm một bộ hộp giữ nhiệt đáng thương hề hề từ bên đây chui sang bên kia, bản đồ nhìn đến mơ mơ hồ hồ, chóng mặt nhức đầu cả người ngơ ngác.

Phải nói là biết bao nhiêu biết bao nhiêu khiến người ta muốn ăn hiếp chứ.

Trì Uyên nhẫn nhịn tâm tư ác độc của mình, hỏi, "Vậy lần này đã nhớ được chưa?

Lần sau có lạc đường nữa không?"

Hàng Tuyên bảo đảm "Chắc chắn sẽ không", hơn nữa còn rất nóng lòng muốn thử xem.

Trì Uyên thấy cậu vui vẻ như vậy cũng vui vẻ theo, quét sạch bàn đồ ăn, vừa dọn dẹp vừa nói, "Trong vòng mấy km gần công ty, những tiệm nào có thể mang đi đều ăn đi ăn lại đến ngán rồi, cho nên..."

"Trưa nào em cũng sẽ đem cơm cho anh."

Hàng Tuyên giành đáp.

Trì Uyên cười nói: "Cho nên anh đặt trước ở chỗ em được không?

Cho em tiền đặt cơm, còn có tiền giao hàng, lương hàng ngày."

Hàng Tuyên ngu ngơ rồi.

"Cọc tiền đầu tiên kiếm được ở Diên Lan, không muốn?"

Sao lại không muốn?

Muốn chết đi được ấy!

Hàng Tuyên hồi thần lại, vội vã gật đầu, "Vậy bữa hôm nay là ăn thử, có hài lòng không ạ?"

Trì Uyên ở trong lòng chửi một câu "đệt cmn", niềm vui sướng chết tiệt này là xảy ra chuyện gì vậy?

Trì Uyên chống cằm suy tư, "Cũng được, nhưng có chút không tốt lắm."

Hàng Tuyên ngoan ngoãn nhìn hắn, "Mời ông chủ nói."

"Một người ăn không có thú vị gì hết, sau này đem phần của em theo luôn đi, thêm "phí cùng nhau ăn cơm trưa", được không?"

Còn gì có được hay không được chứ?

Hàng Tuyên cảm thấy thật sự là không thể tốt hơn được nữa!
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 30.


Trì Uyên còn rất nhiều việc phải làm, không thể nghỉ trưa lâu được.

Nhưng bữa trưa hôm nay đã đủ để hắn giải tỏa tâm trạng, tiếp tục chiến đấu rồi.

Còn có tác dụng hơn là ngủ một giấc nữa.

Hàng Tuyên ôm hộp giữ nhiệt vào phòng nghỉ cho nhân viên rửa sạch sẽ.

Phòng làm việc an an tĩnh tĩnh, rèm cửa sổ sát đất đã được thả xuống che đi ánh Mặt Trời, nhân viên có người thì nằm trên giường gấp, không thì nằm úp sấp trên bàn để ngủ một chút.

Hàng Tuyên thấy vậy động tác càng nhẹ nhàng, hận không thể nhón chân bước đi.

Thư Ưu chưa ngủ, từ lúc Hàng Tuyên đi theo Trì Uyên từ ngoài kia vào phòng làm việc, cậu ta đã một mực canh chừng động tĩnh của cánh cửa kia rồi.

Thư Ưu quắc quắc tay với Hàng Tuyên, quắc xong rồi có chút hối hận, trong đầu nhớ lại nụ cười hiền lành của sếp mình cùng câu “Cậu dám nói nhiều một chữ với em ấy thử xem.”

Làm một thư ký, quan trọng nhất là phải biết quan sát sắc mặt và ít nói lại.

Hàng Tuyên vui vẻ chạy đến, nhỏ giọng chào hỏi, “Thư thư ký.”

Thư Ưu cũng cười với cậu.

Hôm qua còn là một đứa nhỏ mặt đầy bụi quần áo phèn muốn chết, bây giờ lắc người một cái đã trở thành một tiểu ca ca xinh đẹp dưỡng mắt rồi.

Nếu là nói không phải do tình yêu nuôi dưỡng Thư Ưu cũng chẳng thèm tin.

Cậu ta thấy Hàng Tuyên không có mặc áo khoác cũng không quàng khăn, không giống như là đi về nhà lắm nên hỏi, “Đi làm gì đấy?

Anh làm giúp cho.”

Hàng Tuyên vẫy vẫy tay, “Không cần không cần đâu ạ, Trì Uyên nói…

Trì Tổng nói ngoài kia có phòng nghỉ cho nhân viên, em muốn rửa hộp cơm thôi ạ.”

Trong phòng nghỉ.

Thư Ưu đối với người ở mức độ nào đó đã được tính là người nhà của sếp mình đang đứng trước mặt này tò mò đến điên cuồng.

Cậu ta nhìn thấy Hàng Tuyên vừa mở vòi nước là đưa tay vào, bị dọa đến bước nhanh tới ngăn cản, “Đừng!

Cái này là nước lạnh!

Xoay qua bên trái ấy, đợi một chút nó sẽ chảy nước nóng ra thôi.”

Hàng Tuyên nghe lời làm theo, cảm thán nói, “Đúng là rất thuận tiện.”

Thư Ưu ừm một tiếng, không nói gì nữa, chỉ một câu hỏi đó thôi mà cứ mắc lại trong họng, đè nén đến cậu ta sắp tắt thở rồi.

Hàng Tuyên rửa xong, vẫy vẫy nước trên tay xuống, quay đầu lại cười với Thư Ưu, “Em xong rồi, chúng ta trở về thôi, anh cũng phải nghỉ ngơi nữa.”

Thư Ưu vẫn là không nhịn được, đi pha một ly cà phê, lại hỏi Hàng Tuyên có muốn uống không.

Hàng Tuyên hiếu kỳ mà ngửi ngửi, nói, “Vậy, một chút chút thôi.”

Cà phê cũng không tính là đắng, nhưng Hàng Tuyên vẫn nhịn không được nhăn mày lại.

Thư Ưu nghĩ trong lòng, hèn gì chỉ về nhà ăn Tết trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể khiến cho ông chủ của mình canh cánh trong lòng rồi.

“Ngửi thì thơm lắm, sao uống vào lại đắng nhỉ.”

Hàng Tuyên lầm bầm.

Thư Ưu nói, “Cái này là để giúp mình tỉnh táo, sợ đắng thì có thể cho thêm chút đường.”

“Tỉnh táo?”

“Ừm, ít nhiều cũng sẽ có chút công dụng đó.”

Hàng Tuyên có chút ngại, ngón tay ma sát với đáy ly.

“Còn ly dùng một lần không ạ?

Em, em muốn pha cho Trì Uyên…

Trì Tổng một ly, trưa nay anh ấy không có thời gian để nghỉ ngơi.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 31.


Trì Uyên không mấy thích uống cà phê, nếu uống thì cũng phải cho thêm rất nhiều đường.

Hàng Tuyên đơn giản kể lại đoạn đối thoại của mình với Thư Ưu, hỏi, “Có hiệu quả với anh không?”

Trì Uyên lại hỏi, “Thư Ưu còn nói gì không?”

Hàng Tuyên bối rối, “Đến đó là quay về lại rồi ạ, không nói thêm gì nữa.”

Trì Uyên cười trong lòng, được đó, xem như cậu ta hiểu chuyện.

Thư Ưu “hiểu chuyện” còn đang chỉnh lý văn kiện, mắt quét đến phòng làm việc của sếp, lòng nghĩa, “Đại khái đây chính là người ngoài cuộc tỉnh táo nè.”

Hai người “người trong cuộc u mê” kia đang cùng nhau gỡ quà.

Hàng Tuyên sợ mình sẽ làm phiền đến Trì Uyên nên ngồi ở trong góc chơi điện thoại, chuẩn bị đợi tới hai giờ là đứng dậy đi về.

Trì Uyên lại sợ cậu chán, kêu cậu gỡ đóng quà đặt đó chỉ để chật đất kia ra xem.

“Đây là gì vậy ạ?”

“Quà của lễ tình nhân.”

Đôi bàn tay đang gỡ nơ của Hàng Tuyên ngừng lại, ngũ vị tạp trần, chỉ là trong một khoảnh khắc lồng ngực nghẽn lại cực kỳ khó chịu.

“......

Nhiều người tặng quà cho anh vậy sao…”

Trì Uyên đặt bút máy xuống, bước qua cầm hộp quà trong tay cậu lên, tùy tiện gỡ giấy gói ra.

Là một cây dù, còn có một tấm bưu thiếp đi kèm, trên đó viết: Muốn cùng anh đi qua mỗi một ngày mưa ngày nắng.

Hàng Tuyên liếc nhìn người gửi, là một cái tên rát dễ thương.

Trì Uyên cười nói, “Là một món quà thực dụng, chia cho họ chắc sẽ nhiều người giành lắm.”

Hàng Tuyên không lên tiếng, lặng lẽ đặt bưu thiếp sang một bên.

Trì Uyên lại lấy một món quà khác lên, gỡ ra thì là một lọ mực cho bút máy.

“Cũng là một món thực dụng, đáng tiếc chia cho họ cũng không ai lấy, có lẽ cũng chỉ có mình tôi dùng.”

Cuối cùng Hàng Tuyên đã nghe ra vấn đề rồi, “Chia cho họ?”

Đáy mắt Trì Uyên chỉ còn ý cười nồng đậm, “Mấy món quà này là được đám người ngồi ngoài kia tặng, cũng có những khác tặng nữa, tặng tôi thì tôi sẽ trả trở về, hàng tặng rồi thì chính là của tôi rồi, tôi muốn xử lý như thế nào cũng được, đa số đều là trả trở về cho nhân viên tự chia.

Đồ ăn thì mọi người cùng ăn, đồ dùng thì ai thiếu gì thì lấy cái đó, cũng được tính là phúc lợi của công ty nhỏ này rồi.”

Cuối cùng Hàng Tuyên cũng thở ra được một hơi.

Nhưng cảm giác thất lạc và vô lực vẫn ôm lấy người cậu như cũ.

Trì Uyên quay trở về bàn làm việc, nhìn được hai hàng chữ lại ngẩng đầu lên.

Cách Hàng Tuyên gỡ quà không mạnh bạo và tùy tiện như hắn, cậu chậm rãi từ từ gỡ nếp dán ra, cố gắng giữ giấy gói quà được nguyên vẹn.

Trì Uyên không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cậu, cuối đầu cực kỳ nghiêm túc mà gỡ quà.

Hắn gọi, “Hàng Tuyên.”

Hàng Tuyên trả lời, “Vâng?”

Rõ ràng gỡ quà là một chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy, cậu lại gỡ đến ủy ủy khuất khuất.

Trì Uyên nói, “Lễ tình nhân năm nay tôi đã tặng một món quà cho bản thân.”

“Thật sao?

Là gì thế ạ?”

Trì Uyên không đáp lại hỏi, “Em có nhận qua quà tặng lễ tình nhân chưa?”

Hàng Tuyên cắn môi, lấy hết dũng khí nói, “Chưa từng nha, nếu như…

Nếu như hai chiếc bánh kem nhờ chiếm tiện nghi của anh cũng được tính thì là có ạ.”

Trì Uyên cười cười, “Đã nói là chiếm tiện nghi rồi, sao có thể tính được?”

Hàng Tuyên cũng không phân biệt được cảm giác này, rốt cuộc là ngọt ngào đường mật, hay trở nên càng đắng chát.

Gỡ hết quà ra, quả nhiên vẫn là chocolate được tặng nhiều nhất.

Hàng Tuyên xếp chồng hộp giấy và giấy gói ngay ngắn rồi ôm trước ngực.

“Em phải đi rồi.”

Thời gian đã đến một giờ năm mươi rồi, Hàng Tuyên nói tạm biệt với Trì Uyên.

Trì Uyên nhìn đóng chocolate kia, cảm thấy đều là dồ do người khác tặng hắn không muốn mượn hoa dâng Phật.

Vẫn là lần sau tự mình mua cho Hàng Tuyên ăn vậy.

Trì Uyên giúp cậu quàng khăn, siết chặt thiệt chặt, “Chiều nay chuẩn bị đi đâu?”

“Đi đây đi đó một chút, sẽ không chạy xa đâu ạ.”

Hàng Tuyên hưởng thụ sự thân mật của Trì Uyên cho mình, “Em đợi anh về nhà ăn tối.”

Trì Uyên nói, “Khoảng sáu giờ rưỡi sẽ về đến nhà.

Nếu như tôi nhất thời có việc đột xuất, sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Hàng Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, đi đến cửa lại quay người lại.

“Quên cầm hộp giữ nhiệt rồi.”

“Để đây đi, tối tôi lái xe sẽ lấy nó về luôn.”

Thậm chí cậu còn cố ý để quên đồ, đợi đến khi Trì Uyên sắp tan làm thì giả bộ nhớ ra, cố ý không thông báo mà chạy đến đây, cố ý tạo dựng một màn kịch “đúng lúc đến đón anh tan làm cùng nhau về nhà”.

Nhưng mà… vẫn là bỏ đi thôi.

Lỡ như có khách, như vậy chẳng phải là tự làm nhục bản thân và anh ấy sao.

Hàng Tuyên không nỡ mà đẩy cửa ra, còn chưa kịp lại quay đầu lại nói một câu “tạm biệt” đã nhìn thấy Trì Uyên đang bước theo mình.

“Tôi tiễn em.”

Trì Uyên cười nói.

Trong khoảnh khắc đó Hàng Tuyên có loại cảm giác xấu hổ như bị người ta nhìn thấy khi mình trần truồng vậy.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 32.


Gần đây trong công ty có một tin tức được truyền đi khắp nơi.

Cũng không biết là do ai truyền, chỉ biết là cuối cùng mặt của người đó bị vả đến vang ra tiếng.

---Tiểu ca ca mà mỗi ngày đều ôm hộp cơm giữ nhiệt chạy đến đây chính là bảo mẫu do sếp mới mướn được.

Lúc Thư Ưu nghe thấy tin này, cà phê trong miệng xém xíu phun ra khắp bàn.

Bảo mẫu?!

Banh mắt của mấy người ra mà nhìn, người đó là vợ nhỏ của ông chủ đó có được không!

Nhưng Thư Ưu không hề lên tiếng, có drama để hít ai mà không thích đúng không?

Hôm nay, lúc Hàng Tuyên đến, mặt đỏ đến không bình thường, đầu tóc cũng loạn xì ngầu, áo khoác không gài nút, chăn choàng chỉ quấn hờ quanh cổ, trán và cổ lộ ra bên ngoài rõ ràng có thể nhìn thấy được đang lấm tấm mồ hôi.

Trên đường từ ngoài đến trước cửa phòng làm việc của sếp đều nhận lấy ánh mắt đánh giá của mọi ngườ xung quanh.

Đến khi cánh cửa đóng lại, nhóm chat lập tức bùng nổ.

“ĐM!

Tui phải đè em ấy!

Chị em ơi tui phải đè em ấy!”

“Đã là ngày thứ mấy rồi, mấy người ra chút sức cho tui coi, mau lấy được tên của người ta đi chứ, nhanh!”

“Dễ thương quá đi, tui sắp chết rồi, em ấy đi gặp ông chủ với bộ dạng này thật sự ok hả?”

“Tui muốn đè em ấy, tui muốn đè em ấy, tui muốn đè em ấy!”

“Mấy người có chút tiết tháo có được hay không?

Nếu đã như vậy, ông chủ là của tui rồi, mấy nhf đừng hòng giành!”

Đáng tiếc Thư Ưu không ở trong nhóm chat này, nếu không chắc chắn lại phun thêm một ngụm cà phê.

Trì Uyên cũng đang thở dài.

Hàng Tuyên đặt hộp giữ nhiệt xuống, nhấc tay lập tức cởi áo khoác ra, hận không thể cởi luôn áo lông của mình.

Trì Uyên hỏi, “Sao lại nóng thành như vậy?”

“Em quét một chiếc xe đạp công cộng chạy đến đây.”

Hàng Tuyên thở gấp, “Vận động một chút, cả người đều thoải mái.”

Thì ra là đạp xe.

Trì Uyên nhịn cười nhìn cậu, càng nhìn càng thấy thích.

Mấy hôm trước Hàng Tuyên còn nói với hắn, “Em ngồi tàu điện ngầm được mấy ngày rồi, đã thuộc đường hết rồi, con em hôm nay em chỉ ngồi xe buýt thôi.”

Cho nên hôm nay xe buýt cũng thuộc rồi, cho nên đổi thành xe đạp ha?

Hàng Tuyên vừa lấy khăn giấy lau đi mồ hôi, vừa kêu Trì Uyên đến ăn cơm.

“Đạp xe không tiện mang theo hai hộp cơm, nên em đã nấu cơm với sườn non, hai phần vừa đúng có thể đựng đủ.”

Vừa mở nắp ra, hương thơm nồng nàn đã tràn ra khắp nơi.

Chân mày đuôi mắt của Hàng Tuyên đều tràn ngập đắc ý, “Em có thông minh hay không?”

Trì Uyên bước đến xoa đầu cậu, cười nói, “Tôi chưa từng gặp ai thông minh như vậy đó.”

Hàng Tuyên đã có thể get được câu này rồi, nghe vậy đôi tay đang đưa đũa hơi ngừng lại, giả bộ như muốn lấy lại, “Có phải muốn dùng tay bốc cơm ăn không?”

Sườn non đã mềm nhừ, đến sụn cũng có thể ăn, nước thịt ôm lấy từng hạt cơm, đậu Hà Lan và cà rốt vừa không ngán vừa làm màu sắc thêm phong phú.

Sắc hương vị 100%.

Trì Uyên ăn xong còn ợ một cái, “Tôi có phải nên thay đổi lịch taoaj gym từ 3 ngày/ tuần lên 5 ngày/tuần rồi không?”

Hôm nay tinh thần của Hàng Tuyên rất tốt, có thể cũng là do ảnh hưởng của mới vận động một chút chăng.

Cậu dọn dẹp hộp cơm, đưa cho Trì Uyên một ly nước ấm, “Vậy em cũng giúp anh một chút, lượng thức ăn giảm 1/3 nha, được không?”

“Không được.”

Trì Uyên không chút do dự, “Thật ra tôi còn có thể ăn được thêm chút nữa kìa.”

Hàng Tuyên mãn nguyện cực kỳ, lời nói ra lại có chút tàn nhẫn, “Nhiều nữa thì không được đâu.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 33.


Hôm nay Trì Uyên có chút thời gian để ngủ được một giấc trưa trên ghế sofa rồi.

Trông Hàng Tuyên còn vui hơn cả người được ngủ trưa kia nữa, chủ động cài báo thức, “Lát nữa em sẽ gọi anh dậy nha.”

“Em cũng qua đây ngủ chung đi.”

Trì Uyên mở cửa tủ cách ra, lấy ra một tấm thảm mỏng trong ngăn dưới cùng.

Hàng Tuyên đơ ra một lúc, nhìn sofa, “Không, không cần đâu ạ, em không buồn ngủ.”

Cái sofa đó ngủ một người thì được, hai người cùng nằm sẽ không thoải mái đâu.

Trì Uyên cong khóe môi lên cười cười, đặt thảm lông lên sofa, sau đó cong lưng xuống, không biết làm gì đó, vậy mà lưng dựa lại bị lật xuống, trong nháy mắt sofa đã biến thành giường.

Hàng Tuyên ngốc luôn rồi .

“Còn… còn có thể như vậy sao?”

Hàng Tuyên chạy đến ấn ấn mặt giường, “Còn có thể như vậy sao?”

“Ừ, còn có thể như vậy đó.”

Trì Uyên đi tắt đèn, thả rèm cửa sổ xuống, căn phòng lập tức trở nên âm u.

“Mặc dù không rộng mấy, nhưng nhồi nhét một chút cũng không có vấn đề gì lớn đâu.”

Hàng Tuyên lập tức nhớ lại buổi tối hôm Trì Uyên quay về thôn nhỏ, hai người cùng nhau ngủ dưới một tấm chăn.

Được ôm chặt lấy, cái ôm ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng, còn có tiếng tim đập trầm ổn.

Hàng Tuyên cảm thấy không tốt lắm, nhìn thấy Trì Uyên từng bước đến gần, cơ thể như bị thiêu đốt, còn nóng hơn lúc đạp xe đến đây nữa.

Cậu gấp gáp xoay người đi, nhìn thấy cửa ngăn dưới cùng của tủ sách còn chưa đóng, gần như muốn cám ơn ông trời.

Bước nhanh đến đó, lúc ngón tay chạm vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, hận không thể dán cả gương mặt nóng rẫy của mình lên để hạ nhiệt.

Trì Uyên đứng ở sau lưng hỏi, “Sao thế?

Mau qua đây.”

Hàng Tuyên lắp bắp “ừm ừm” hai tiếng, “Tủ sách vẫn chưa đóng, em…”

Cuối câu đã đứt đoạn, vì Hàng Tuyên nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, rất giống với chiếc cậu dùng thân sậy tự đan.

Trì Uyên nghi hoặc mà bước qua đây, thuận theo tầm nhìn của cậu, ngay lập tức hiểu ra.

Hàng Tuyên thật muốn hỏi cho ra lẽ, lại không biết phải mở lời như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn Trì Uyên, trong đôi mắt tràn ngập mê mang.

Tim Trì Uyên đã mềm nhũn, thậm chí còn não bổ ra được cả tình tiết “Anh có thuyền ở ngoài”.

“Ngày lễ tình nhân, Thư Ưu nhìn thấy một bà lão đội tuyết bán những món đồ thủ công này bên lề đường, một hơi mua hết rồi đem tặng cho mọi người.”

Trì Uyên mở cửa kính ra, lấy chiếc thuyền nhỏ ra đặt vào lòng bàn tay Hàng Tuyên.

“Cậu ta nói giữ chiếc thuyền nhỏ đẹp nhất lại cho tôi đó, chính là chiếc này.”

Hàng Tuyên bắt đầu phiền não bản thân, nhiệt độ cơ thể bởi vì cảm giác thất lạc đã hạ xuống hoàn toàn nay lại dâng lên lần nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, trong lòng cậu đã xuất hiện rất nhiều suy đoán.

Thậm chí còn đoán là có phải Trì Uyên đã phát hiện cậu đã giấy thuyền nhỏ vào trong ngăn kéo, lúc rời khỏi đã lén lút lấy theo.

Nhưng chiếc thuyền này căn bản không phải do cậu đan mà.

Hàng Tuyên giả bộ bình tĩnh mà xem xét nó một vòng, nhỏ giọng nói, “Đẹp thật nha, đầu thuyền còn tô chút đỏ làm điểm nhấn nữa.”

Trì Uyên đặt thuyền nhỏ về lại tủ, nắm tay Hàng Tuyên dắt về phía sofa.

Thực ra nó căn bản không phải là màu sơn, là do lần hắn một tay nắm lấy nó gọi điện thoại về nhà kia, đâm vào thịt nhiễm phải máu.

Dùng gối lưng làm gối đầu, tấm thảm mỏng phủ lên hai người.

Trì Uyên vẫn như cũ, lồng ngực ép vào lưng ôm người vào lòng.

Hắn nhẹ giọng nói, “Thuyền nhỏ của em đan đâu rồi?”

Hàng Tuyên đã sắp nóng đến bốc hơi rồi, không dám nhúc nhích đến cổ cũng cứng ngắc, nhất là vành tai của cậu, dùng khoảng cách gần như vậy nghe Trì Uyên nói, nóng đến giống như có thể hòa tan luôn rồi.

Hàng Tuyên nỗ lực mở to mắt, không để não mình vì nóng quá mà phát hư, lẩm nhẩm trả lời, “Trong phòng ngủ của anh, trong ngăn kéo đầu giường.”

Nghe qua Trì Uyên còn tưởng cậu đang nói ở Sơn Hải Quan, nhưng nhớ lại Hàng Tuyên chỉ vào phòng mình khi hai người cùng nhau dọn vệ sinh nhà cửa mà thôi.

“Đợi sang năm mới chúng ta về đó, tôi sẽ móc nó vào chìa khóa luôn.”

Trì Uyên xoa xoa canh tay mảnh khảnh của Hàng Tuyên, “Hy vọng ba tôi không quăng bậy bỏ bậy.”

Hàng Tuyên đã sắp không chịu đựng nổi niềm vui sướng này rồi, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước.

“Em…

Nếu như bỏ rồi, em đan lại một chiếc cho anh, có được không?”

Trì Uyên nhịn không được mà cười một tiếng, “Đương nhiên là được rồi.”

Người nói không buồn ngủ ngược lại ngủ trước rồi.

Trì Uyên nhắm mắt lại thả hồn đi một lúc, bên mũi là mùi hương dầu gội đầu giống với mình, môi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của người trong lòng.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 34.


Hàng Tuyên vẫn đang ngơ ngác.

Cậu ôm sách ngồi trước chiếc bàn dài trong thư viện, một câu dãy số cũng giải không ra.

Đừng nói là giải ra hay không, đến đề là gì còn đọc không hiểu.

Trong đầu chỉ toàn là Trì Uyên.

Báo thức hoàn toàn không kêu, cậu tỉnh dậy còn là do Thư Ưu đến kêu cửa.

Giọng nói trầm thấp của Trì Uyên vang lên bên tai, “Vào đi.”

Hàng Tuyên nghĩ tới đây là ngậm miệng lại “à ú” một tiếng ở trong lòng, chôn gương mặt lại nóng trở lại của mình vào trong sách.

Cảnh tượng lúc đó, trách không được Thư Ưu kinh hoảng như vậy.

Cậu mở mắt ra là nhìn thấy cằm của Trì Uyên, đến mình lật người lại từ lúc nào cậu cũng không nhớ được nữa.

Đầu cũng từ gối mà đặt lên bắp tay của Trì Uyên, cả người đều nằm trong cái ôm ấm áp và thoải mái.

Hèn gì ngủ sâu như vậy!

Ngón tay Hàng Tuyên bấu lấy mặt bàn, không biết phải ghét bỏ bản thân như thế thế nào mới đủ.

“Trời ơi…

Mình thật là…”

Hàng Tuyên thấp giọng than thở, xấu hổ đến hận không thể cầm viết máy đâm luôn vào thái dương của mình.

Nhưng ngoại trừ xấu hổ, cả cơ thể cả con tim đều thấm đẫm mật ngọt và hưng phấn đến mức có thể khiến cậu sung sướng đến…

Ít nhất có thể sung sướng đến năm sau luôn đó!

Điện thoại run lên cắt đứt quá trình than thở của cậu.

Trì Uyên: Ở thư viện đợi tôi, tối nay cùng đi coi phim.

Hàng Tuyên cắn môi trả lời: Vâng.

Trì Uyên: Ngoan như vậy sao?

Không hỏi thêm gì à?

Hàng Tuyên nhấc chân gác lên cạnh ngang dưới bàn, cuộn mình lại thành một viên tròn.

Hàng Tuyên: Đều nghe theo anh hết.

Trì Uyên cười cười rồi lại thở dài, nói với Thư Ưu, “Cậu nói xem em ấy có thể nhận ra đây là hẹn hò không?”

Thư Ưu vốn không phải là cẩu độc thân đều chịu không được mùi chua này.

“Khuyên anh tém tém lại chút đi.

Em hỏi anh nha lão đại, lỡ như hồi chiều không phải em tới gõ cửa thì sao?”

Trì Uyên cười nói, “Ai cũng vậy thôi, tôi không thể ngủ trưa trong phòng mình hay sao?”

Thư Ưu nghẹn họng, “Cái này là trọng điểm sao?

Hả?

Hơn nữa hồi nãy đã sắp ba giờ luôn rồi!”

Một tiếng đồng hồ ngủ nhiều thêm đó, không biết đã hôn lén được bao nhiêu cái rồi.

Trán, chân mày, mũi, hai má.

Vì vậy mà hi sinh đi một tiếng làm việc, chẳng lẽ không đáng sao?

Trì Uyên thở dài, kí tên vào văn kiện xong quăng cho Thư Ưu, đuổi người nói, “Đi làm việc của cậu đi.”

Dãy số đã không còn làm được nữa.

Hàng Tuyên trả sách về chỗ cũ, đi đến khu tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tìm một quyển đọc.

Chính là quyển vào ngày đầu tiên cậu đến đây, tắm xong ngồi đọc ngoài ban công.

Hàng Tuyên tìm một vị trí cạnh cửa sổ, ánh Mặt Trời mấy hôm nay đã ngày càng mạnh, tắm nắng một lát là ấm áp cả người.

Đáng tiếc đến tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng không cứu được cậu nữa rồi.

Trong, đầu, chỉ, toàn, là, Trì Uyên.

Hàng Tuyên bỏ cuộc luôn, nằm trên bàn nhìn dòng người qua lại trên phố Lâm Âm.

Không ít đôi tình nhân tay nắm tay nhau đi ngang qua.

Hàng Tuyên ngưỡng mộ đến muốn khóc.

Nhưng mà, Hàng Tuyên nắm lấy cổ tay trái của mình, nơi này cũng được Trì Uyên dắt qua rất nhiều rất nhiều lần rồi đó.

Hàng Tuyên mở mắt thả hồn đi.

Bầu trời xanh lam, mây trắng như bông.

Cậu biết phía trên tầng mây, những sợi mây mỏng sẽ biến thành những đám mây trắng lớn, đẹp đẽ lại chấn động.

Cho dù cậu chỉ từ chiếc cửa sổ nho nhỏ nhìn ra, cũng bị kinh động đến nói không ra lời.

Khóe môi Hàng Tuyên không kiềm chế được mà cong lên.

Lúc đó cậu còn quá mức phấn khích nên có chút khoa trương, trước mắt chỉ có trời xanh mây biển, nhưng cậu vẫn có thể ngắm đến nhập thần.

Đột ngột xuất hiện một chiếc máy bay, xuyên qua tầng mây kéo ra một cái đuôi màu trắng dài thiệt dài.

Cậu “A!” một tiếng, tay nhanh hơn não kéo lấy cổ tay áo của Trì Uyên, “Nhìn kìa, đường máy báy*!”

*tiếng Hoa là 飞机线, tiếng Anh là Contrail, tiếng Việt không biết là gì ಥ‿ಥ.

Sau đó mới nhận ra sự mới mẻ của bản thân đối với Trì Uyên mà nói chỉ là làm quá mà thôi, cậu vội vã buông tay ra, mặt cũng đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói, “Em nhìn thấy đường máy bay rồi.”

Trì Uyên “ừm” một tiếng, ôn nhu cười với cậu, “Có thích không?”

Hàng Tuyên gật gật đầu, “Thích ạ.”

Trì Uyên nói, “

Sau này còn rất nhiều cơ hội để em thích đó.”

Hàng Tuyên chìm đắm trong kí ức, xém xíu nữa lại khiến bản thân bật khóc.

Ánh dương dần dần tan rã, thời gian cũng chậm rãi đến gần.

Hàng Tuyên chỉnh lý xong quần áo, bước ra khỏi thư viện.

Lấy ra một ngàn hai trăm phần trăm dũng khí.

Cậu quyết định, phải theo đuổi Trì Uyên.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 35.


Thư viện cách không xa quảng trường thành phố cho lắm, nhưng buổi tối là giờ cao điểm, kẹt xe kẹt đến muốn nhích cũng khó khăn.

Hai người lên thang máy từ hầm gửi xe đi lên tầng 6.

Nhưng ông trời chính là không muốn để bọn họ được thuận lợi, mỗi tầng đều có người đi ra đi vào.

Mắt thấy phim đã sắp bắt đầu chiếu rồi, Trì Uyên không có phản ứng gì, ngược lại Hàng Tuyên gấp thành cá nóc, hai bên má bị thổi phồng cả lên, tay nhét trong túi quần mới có thể kiềm chế được không đi ấn nút đóng cửa thang máy lại.

Cuối cùng cũng đến được rạp chiếu phim, hai người chia ra hành động.

Hàng Tuyên đi lấy vé, Trì Uyên đi mua đồ ăn mà nước uống.

Vội vàng gấp gáp, mông vừa đặt xuống ghế, đèn trong rạp phim liền tắt, âm thanh vang lên.

Đây là lần đầu tiên Hàng Tuyên được xem phim 3D, theo bản năng mà dựa ra sau, cái ót ép chặt vào ghế.

Trì Uyên hơi nghiêng người qua, đặt ống hút của ly coca cạnh bên môi cậu, nói nhỏ tiếng, “Thả lỏng đi, một lát sau sẽ quen thôi.”

Hàng Tuyên dựa vào ánh sáng của màn ảnh rộng có thể nhìn thấy được khóe môi đang kéo lên của Trì Uyên.

Vẫn cứ luôn ôn nhu như vậy.

Hàng Tuyên cắn ống hút, hút mấy hơi mới nhận ra, chỉ… chỉ có một ly thôi sao?

Trì Uyên dùng hành động để trả lời cậu, đúng vậy, chỉ có một ly thôi.

Hàng Tuyên nhả ống hút ra, mắt nhìn chằm chằm loạt động tác không hề ngắt quãng của Trì Uyên, cứ như vậy mà ngậm lấy ống hút của cậu, có thể nói là tỉnh như ruồi.

Đột nhiên lại cho cậu rất nhiều niềm tin và dũng khí.

Tiếp theo đó là phải dựa vào mày rồi đó!

Hàng Tuyên!

Hàng Tuyên nhớ lại hồi nãy mới đọc cuốn “100 cách hay để yêu đương ngọt ngào”, trong đó có một câu: Nắm tay cùng nhau xem phim tình cảm lãng mạn.

Hàng Tuyên tự động lượt đi tám chữ đằng sau, có thể nắm được tay là đã đủ khiến cậu phấn khởi hò reo rồi.

Đáng tiếc qua hơn nửa bộ phim cũng không cho Hàng Tuyên tìm được cơ hội, tay Trì Uyên đang nâng lấy bịch bắp rang không có rảnh.

Trong lúc đang phiền não không biết phải làm sao thì điện thoại rung lên, dọa cậu rùng mình cả người.

Trì Uyên dựa đến gần, dùng giọng gió hỏi: “Hửm?”

Hàng Tuyên vừa gấp gáp ấn phím tắt vừa trả lời, “Không có gì ạ.”

Ngừng rung, hơn nữa còn đem lại thời cơ tốt, tay của Trì Uyên đã để trên cạnh để tay ở giữa hai người.

Hàng Tuyên kích động lại căng thẳng, cắn chặt môi, máu khắp người xông thẳng lên não.

Mắt thấy sắp chạm tới rồi, điện thoại lại run lên.

Dọa đến Hàng Tuyên xém chút nữa là đứt hơi.

Rốt cuộc là người xấu xa nào đã phá hoại việc tốt của cậu vậy?!

Là em trai cậu, Hàng Thần.

Hàng Tuyên hận không thể ngồi xuống khoảng trống phía dưới ghế, cậu nhận điện thoại xong chỉ kịp nghe thấy một tiếng “Anh” đã vội vã nói, “Thần Thần, anh đang ở trong rạp chiếu phim, lát nữa gọi lại cho em sau.”

Trì Uyên thấy cậu ngôi nghiêm chỉnh lại, hơi người người dựa qua, “Có chuyện gì sao?”

Hàng Tuyên cảm thấy mình đã không còn chút dũng khí nào nữa, cái gì mà nắm tay hay không, ít nhất…

ít nhất cũng đã cùng nhau coi đi phim rồi không phải sao?

“Không có gì đâu ạ.”

Hàng Tuyên lầm bầm.

Trì Uyên cười cười, nắm lấy tay Hàng Tuyên ủ trong lòng bàn tay mình, “Tay có lạnh hay không?”

Đây, đây chẳng lẽ là “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*” mà Đào Uyển Minh nói sao?

*: trích Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, giống như sau cơn mưa trời lại sáng nhưng đẹp và sâu sắc hơn, nếu muốn biết thêm có thể lên gg search.

A, không, là Lục Du nói mới đúng.

Hàng Tuyên không thèm quan tâm Đào Tiềm* hay Lục Du, cơ thể nhích nhích qua bên Trì Uyên, để vai hai người chạm vào nhau, cậu nhịn niềm hạnh phúc vui vẻ ngập trời xuống “ừm” một tiếng, “Có hơi lạnh nha.”

*: tên thật của Đào Uyển Minh.

Trì Uyên cũng dùng tay xoa xoa mu bàn tay cậu, không trả lời.

Phim họ đang coi được chuyển thể từ một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, là loại lãng mạn khác.

Nắm tay cùng nhau xem phim tình cảm lãng mạn.

---Vốn dĩ là thất vọng cho rằng một cái cũng không thể thành công, nháy mắt lại đạt được tất cả.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 36.


Hành lý của Hàng Thần bị mất rồi.

Hàng Tuyên ôm lấy điện thoại, càng nghe em trai nói, chân mày càng nhăn chặt lại, lời trách móc cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Trì Uyên ngồi đối diện cậu đang gọi món, sợ cậu không quen ăn beefsteak nên gọi thêm một đĩa mì Ý, lại thêm mấy món điểm tâm ngọt.

Hàng Tuyên không thể nghe em trai mình khóc, buồn lo đến mặt cũng xịu xuống, ngón tay móc móc khăn giấy của quán người ta đến nát cả ra.

“Đừng lo quá, anh sẽ không nói với mẹ đâu.

Em đừng khóc, khóc cũng vô dụng thôi.”

Hàng Tuyên an ủi, “Bây giờ đã sắp 8h30 rồi, em đang ở đâu đấy?”

Hàng Thần khóc thút thít, “Trong kí túc xá.

Bóp tiền em luôn để trong người, thẻ căn cước và thẻ học sinh đều vẫn còn.”

Hàng Tuyên nói, “Xem như là chút may mắn trong bất hạnh đi.”

Đột nhiên Hàng Thần lớn tiếng nói, “Anh hai, từ năm mới anh qua nhà họ Trì đến giờ em đã không còn gặp được anh nữa.”

“Em học đại học nửa năm cũng đâu gặp được anh đâu, còn dài hơn một tháng từ đầu năm tới bây giờ sao?”

Ngữ điệu không rõ ràng này trong nháy mắt khiến hai anh em trầm mặc.

Hàng Tuyên thở dài, có chút hối hận, “Sao thế, em muốn nói gì?”

Hàng Thần lẩm nhẩm, “Em muốn anh đến gặp em, lại sợ bây giờ anh ở Diên Lan bận việc, không rảnh.”

Không phải là một chuyện vui, điện thoại vừa cúp tâm trạng của Hàng Tuyên cũng cực kỳ sa sút.

Cậu cúi đầu chuyển một ngàn tệ (~3 triệu rưỡi vnđ) qua cho Hàng Thần, lại nhắn tin: Để anh kiểm tra vé xe, em gửi định vị của trường em cho anh đi.

Trì Uyên đẩy ly nước ép nhiệt đới* đến trước mặt Hàng Tuyên, “Ngọt đó, uống thử một chút đi.”

*: ảnh mình họa


Lúc này Hàng Tuyên mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy ly nước màu xanh biển, nghi ngờ nói, “Sao màu lại giống nước tẩy bồn cầu thế?”

Nói xong mới nhận ra miệng nhanh hơn não, xấu hổ nhấp một miếng trong tiếng cười nhẹ của Trì Uyên, “Lại khá ngon nha.”

“Em trai em sao rồi?”

Trì Uyên hỏi.

Đôi mày mới tách ra của Hàng Tuyên lại nhíu chặt.

“Đến ngày nhập học nên em ấy ngồi xe lửa trở về trường, phải ngồi bốn ngày, có lẽ là toa xanh lá* quá nhiều người, vào ngày cuối cùng em ấy nhịn không nổi nữa ngủ một giấc, hành lý thế mà mất rồi.”

*: nguyên văn “绿皮车”, tiếng Anh là Green-skinned train, là toa tàu dành để chở người của xe lửa bình thường, hình như chỉ có ghế ngồi.

“Năm mới lúc em ấy về nhà là nói muốn mua laptop, dùng cho chuyên ngành, em ấy học kỹ sư dự toán*, phải dùng cái C… gì đó, em không nhớ nữa, là một phần mềm để vẽ hình, phải mua một chiếc laptop.”

*: thường gọi là QS (Quantity Surveyor).

Trì Uyên là ngành kinh tế, nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua một chút, “Có lẽ là CAD.”

Hàng Tuyên chẹp miệng, tiếp tục nói, “Trước khi em đến nhà anh, mẹ em đã lấy hết tiền của em rồi, lại mượn thêm một chút, gom góp được đủ tám ngàn (~28 triệu vnđ) cho em ấy, một xấp một trăm, may vào trong túi của quần bông, đặt ở dưới cuối của vali, đợi đến khi em ấy về đến trường rồi mới lấy ra lại.”

Trì Uyên cũng không biết phải nói gì.

Hàng Tuyên gắp mì Ý lên, không vui vẻ mấy mà hút mì, giây tiếp theo lại khen ngợi, “Ưm ưm!

Món này cũng ngon!”

Trì Uyên nhìn bộ dạng vui buồn thất thường của cậu, vừa đau lòng vừa thích đến không được, cắt thịt bò ra đặt lên đĩa mì.

“Ngày mai tôi không thể vắng được, ngày mốt rồi đi được không?”

“Ả?

Không cần không cần!”

Hàng Tuyên còn đang nghĩ phải làm sao xin phép với Trì Uyên cho mình đi hai ngày đây, nếu như cậu đi gặp Hàng Thần thì phải ủy khuất Trì Uyên ăn cơm ngoài rồi.

“Một mình em đi là được, ngày mai đi, em đã xem vé xe hết rồi, trưa ngày mốt là em về lại rồi.”

Trì Uyên ngừng lại hoạt động của mình trong chốc lát, hắn nhớ Hàng Tuyên đã từng nhắc tới, đại học của Hàng Thần ở phía Bắc, cách Diên Lan hơi xa.

“Cũng có thể kiểm tra vé máy bay thử xem, có đôi khi vé máy bay còn tiết kiệm hơn vé xe đó.”

Hàng Tuyên có chút hổ thẹn, cúi đầu ăn mì không trả lời.

Trì Uyên cười nhìn cậu, “Hửm?

Vậy tôi mua cho em luôn nha?”

Hàng Tuyên đang nhai một miếng thịt bò bự, không rõ ràng mà vội vã ngăn cản, “Đừng!”

Trì Uyên cố ý chọc ghẹo, “Không phải rất thích ngồi máy bay sao?”

Hàng Tuyên thẹn thùng đến không biết phải làm sao, nhìn thấy Trì Uyên lấy điện thoại ra, gấp gáp vừa giơ tay ngăn cản vừa mở miệng nói ra lời thật lòng.

“Em muốn… em muốn để dành để ngồi cùng với anh.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 37.


Một đường về đến nhà, Hàng Tuyên vẫn đắm mình trong bầu không khí vừa ngượng ngùng vừa khó xử đến không biết phải làm sao.

Tắm cũng cực kỳ lâu, đứng dưới vòi hoa sen úp mặt vào tường.

"A~~~...

Mình thật là..."

Hàng Tuyên không còn lời nào để nói, khí lực cũng chẳng còn đủ, trán cũng úp hẳn lên tường.

"Đủ rồi đủ rồi, đừng xấu hổ nữa, cũng đã nắm tay nhau coi phim rồi, nói câu thật lòng thì càng không có chuyện gì chứ, anh ấy sẽ không thật sự cười mày đâu..."

Hàng Tuyên không ngừng an ủi bản thân, hiệu quả không tốt lắm.

Đây là bộ dáng của người theo đuổi nên có sao?

Đã hạ quyết tâm là mặt dày rồi mà?

Hàng Tuyên đắp khăn lông lên đâu bước ra ngoài, qua một lúc lại thổi tóc mình thành quả cầu lông bù xù, cũng khá phù hợp với tâm tư loạn xì ngầu này của cậu.

Trì Uyên thích ngâm mình.

Hàng Tuyên vừa bước ra là hắn đã đi vào ngay, đôi mắt liếc nhìn cặp ly xúc miệng màu xanh dương trên bàn, hưng phấn đến huýt sáo.

Hàng Tuyên ôm gối ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi điện thoại, tàu cao tốc vào 7h sáng ngày mai, ngồi bốn tiếng, đến lúc đó hai chấm nhỏ định vị bây giờ đang trùng với nhau sẽ phải tách ra ngày càng xa.

Nói đến đây, Hàng Tuyên đã làm theo yêu cầu của Trì Uyên, dùng gần hai tuần để thích ứng với nơi này rồi, đã đến lúc kết thúc quá trình ăn không ngồi rồi, bắt đầu đi tìm việc làm thôi.

Hàng Tuyên đang nghĩ ngợi, "ting" một tiếng, thông báo đã nhận tiền.

Là tiền đặt cơm của Trì Uyên, một trăm tệ (~350k vnđ), chú thích: 5 sao rất hài lòng

Lại "ting" thêm một tiếng nữa, Trì Uyên chuyển cho cậu tám ngàn tệ, chú thích: Cho em mượn đấy.

Hàng Tuyên ngơ ngác.

Chậm rãi cắn môi, tim nghẹn muốn chết.

Khoảng thời gian này, nếu như Trì Uyên có tiệc xã giao, Hàng Tuyên sẽ tự nấu những món đơn giản một mình ăn, ra ngoài dạo vòng vòng hoặc ngồi trong nhà đọc sách, đợi Trì Uyên trở về.

Nếu như Trì Uyên ở nhà ăn cơm tối, hai người ăn xong sẽ cuộn người trên ghế sofa, vừa coi TV vừa nói chuyện, thiên nam địa bắc đến ngoài hành tinh, cái gì cũng có thể nói đến vui vẻ, đến khoảng mười giờ, có khi sẽ cùng nhau xem phim, có khi ai làm việc nấy.

Vốn dĩ Hàng Tuyên muốn đợi Trì Uyên ngâm người xong, với quyết tâm không quản không lo ôm lấy "dù cho có bị cuốn gói đuổi về nhà cũ" cũng phải tỏ tình với anh ấy.

Nhưng bây giờ lại mạnh mẽ thức tỉnh.

Không nói Trì Uyên đối xử với cậu tốt đến mức nào, chỉ tính số tiền mà Trì Uyên cho cậu mượn thôi, thậm chí cái gọi là cọc tiền đầu tiên kiếm được từ Trì Uyên.

Mối quan hệ của bọn họ là "tôi cho em mượn tiền, em nợ thì phải trả".

Bây giờ tỏ tình thì tính là gì?

Nghĩ thế nào cũng có chút ý đồ xấu xa như vì muốn không cần trả tiền mà vọng tưởng thành người yêu nhỉ?

Mượn nợ thì trả tiền bây giờ trở thành coi như chưa từng xảy ra?

Có lẽ Trì Uyên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Hàng Tuyên không thể không nghĩ như vậy.

Hàng Tuyên khó chịu mà ôm chặt lấy gối, chôn mặt hẳn vào trong.

Phải đi tìm việc làm thôi, phải mau lên.

Đợi đi thăm Hàng Thần về là tìm ngay.

Sau đó trả hết nợ, mới có thể thanh thanh bạch bạch đi tỏ tình với Trì Uyên được.

Hàng Tuyên nín thở để đỏ cả cổ, trong lòng lại nhẹ nhõm không ít.

Trì Uyên vừa bước ra là nhìn thấy Hàng Tuyên dựa cả người lên trên lưng ghế như bé mèo nhìn mình chằm chằm, hắn cười nói, "Đã mười giờ rồi, ngày mai tàu bảy giờ xuất phát phải không?

Còn chưa đi ngủ?"

Hàng Tuyên ứng phó gật gật đầu, "Đi ngay."

Sau đó lại không chút nhúc nhích mà dựa trên ghế sofa, nhìn Trì Uyên đứng bên cạnh ban công sấy tóc.

"Trì Uyên."

Hàng Tuyên gọi một tiếng nho nhỏ.

Đương nhiên Trì Uyên không thể nghe thấy.

"Em thích anh, anh phải đợi em chút xíu nha."

Hàng Tuyên nhỏ giọng tỏ tình.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 38.


Tháng ba khai xuân, đến xuân hàn, phương Bắc càng lạnh hơn Diên Lan.

Hàng Tuyên nghĩ muốn mang hai bộ áo lông vũ cho Hàng Thần, kết quả vừa mở cửa tủ quần áo ra là bỏ qua luôn suy nghĩ này.

Mỗi một kiện áo bông đang được treo hay được xếp lại ngay ngắn trong tủ, toàn bộ đều là Trì Uyên lựa chọn và mua cho cậu.

Thật sự một chút xíu xiu cũng không nỡ tặng cho người khác, cho dù là em trai ruột cũng không được.

Cuối tuần trước, Trì Uyên bận việc không có thời gian rảnh nên đã lên mạng mua cho cậu rất nhiều quần áo mặc vào mùa xuân.

Khi Hàng Tuyên ngồi dưới đất mở hộp lớn bao nhỏ ra, Trì Uyên ngồi trên sofa hối cậu mau đi mặc thử.

"Lựa còn lâu hơn lúc mua đồ cho bản thân tôi nữa đó, mau mặc thử xem có hợp không?"

Không ai biết rõ size của cậu hơn hắn được, có thể không hợp sao?

Hàng Tuyên thử một kiện, Trì Uyên sẽ khen tấm tắc một lần.

Đợi đến khi từ trên xuống dưới đều thay xong, cái người mà niềm vui dưỡng thành đã được mãn nguyện càng khen không tiếc lời, thuận tiện còn khen bản thân một câu, "Mắt nhìn hàng của tôi quả thật là ngày càng tốt rồi."

Vậy thôi đành đến trường Đại học rồi mới đi mua đồ với Hàng Thần thôi.

Cho dù Hàng Tuyên không muốn thừa nhận như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn là đã phối một bộ mà mình thích nhất nhất nhất để mặc.

Hoodie giả hai lớp, quần jeans đen, giày da lộn cổ cao, áo lông vũ màu xanh mint dài đến đầu gối.

Còn có chiếc khăn choàng lông dê mới lấy từ tiệm giặt ủi về.

Hàng Tuyên nhìn người trong gương, không còn là bộ dáng đứng bên cạnh giếng để kéo nước nữa.

Cậu muốn khoe khoang, giống như bây giờ, không lên tiếng mà khoe mẽ đã rất tốt rồi.

Cho dù bây giờ chỉ là dựa dẫm vào Trì Uyên, nhưng rất nhanh thôi, cậu sẽ có thể cố gắng thoát khỏi sự ỷ lại này rồi.

Độc lập, còn cầu tiến.

Trì Uyên bước ra từ phòng vệ sinh, lúc nhìn thấy Hàng Tuyên thì đứng đực ra, cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất không chút tăm hơi.

Mặc đẹp như vậy là muốn làm gì?

Bị người khác nhìn thấy cướp mất thì phải làm sao?

Cậu nhóc này không có chút phòng bị nào sao?

Trì Uyên cào cào tóc, "Tôi thay đồ xong thì chúng ta xuất phát ngay."

Hàng Tuyên "ừm" một tiếng, cậu đang đặt sữa tươi và bánh chiên trứng hành đã được cắt sẵn vào hộp, đợi lát ăn trên đường đi đến trạm cao tốc.

Trì Uyên lại nghiêng nửa người ra khỏi phòng ngủ, "Cái kia...

Bộ áo bông quân đội chúng ta mặc từ nhà cũ về đây có còn không?"

Hàng Tuyên hoài nghi ngẩng đầu, "Vẫn còn, móc trong tủ khóa ngoài ban công đấy ạ."

"Ồ...

Thế, không thì em, mặc cái đó đi?"

Hàng Tuyên càng nghi hoặc, "Ả?"

Trì Uyên khó mà mở lời.

Hàng Tuyên hỏi, "Là do em mặc như vậy không đẹp sao?"

Không, là quá đẹp ấy chứ.

Cũng có thể là do người yêu trong mắt hóa Tây Thi chăng.

Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, trên đường trống trải khác hẳn lúc cao điểm.

Hàng Tuyên ngồi nghiêng người trên ghế phó lái, nâng bình sữa tươi đã được hâm nóng cho Trì Uyên uống trước, lại gắp một cuộn bánh chiên qua cho hắn ăn.

"Có ngon không?"

"Ngon lắm.

Em cũng ăn đi."

Hàng Tuyên vui muốn chết, lúc ăn hai bên má cũng phồng lên, "Em định đặt vé trưa mai để về, nhưng em vẫn chưa dám mua, sợ bên Thần Thần có chuyện khác."

Trì Uyên hỏi, "Thật sự không cần Thư Ưu đi cùng sao?"

"Thật mà!

Em đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải mười hai đâu."

Hàng Tuyên hưởng thụ sự quan tâm của Trì Uyên, "Hơn nữa anh cũng bận quá chừng, anh mới là người cần Thư Ưu giúp đỡ mới đúng."

Trì Uyên gõ ngón tay lên vô lăng.

Đến trạm xe nhận vé xong, thông báo soát vé vừa đúng vang lên.

Hàng Tuyên quay người lại nói "bái bái*" với Trì Uyên, "Em đã làm sẵn nước sốt thịt bằm để trong tủ lạnh rồi đó, tối anh về đến nhà luộc chút mì là có thể ăn ngay."

*: ở đây bé Tuyên muốn nói bye bye, nhưng ẻm phát âm không đúng nên tui dịch như vậy.

Trì Uyên cột chặt khăn choàng giúp cậu, trong lòng hối hận đáng lẽ phải bắt cậu mang khẩu trang vào mới đúng.

Hắn gỡ đồng hồ ra đeo cho Hàng Tuyên, "Đồng hồ này có chức năng định vị."

Hàng Tuyên không hiểu, "Ửm?"

"Không cần lo, tôi sẽ luôn canh chừng em cho."

Hàng Tuyên cười, lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền, "Là do anh một mực lo lắng có được hay không?

Em đâu phải là lên chiến trường đâu mà."

Trì Uyên cũng cảm thấy bản thân nhiều chuyện quá, da mặt có chút không chống chọi được nữa.

Hắn đặt hai tay lên vai Hàng Tuyên, đẩy người đến cổng soát vé, "Đi vào đi."

Giây tiếp theo Hàng Tuyên quay người lại nhào vào lòng Trì Uyên, ôm lấy hắn.

"Cho dù là lạc mất rồi, cho dù có lết em cũng sẽ lết về với anh mà."

Trì Uyên vỗ lên gáy cậu một cái.

"Nói bậy cái gì đó, nhổ nước miếng nói lại."
 
Back
Top Bottom