Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 19.


Bầu trời trong vắt, tuyết lại trắng đến chói mắt.

Đi bộ mất mấy cây số này, hai người bọn họ đã nóng đến sắp chảy mồ hôi luôn rồi.Không dễ dàng gì mới bắt được một chiếc xe bò, có thể nghỉ ngơi được một lúc rồi, ai ngờ được nửa đường một bánh xe bị xúc ra, lật xe, may là người không bị gì.

Chỉ là hình tượng cực kỳ bê bết, tệ tới mức lúc họ vào thành phố mua vé xe buýt đến nhân viên bán vé cũng khinh bỉ: "Người nhìn thì đẹp sao lại ở dơ như vậy?

Nhìn cả người đầy sình của hai người kìa, đừng có làm dơ chỗ ngồi trên xe bọn tôi."

Vì vậy hai người họ không được cho lên xe.

Trì Uyên thở dài cười khổ, dắt Hàng Tuyên đến mấy tiệm nhỏ bên cạnh trạm xe buýt mua quần áo, ngoại trừ áo bông quân đội* thì chỉ còn áo bông quân đội.*:

Hàng Tuyên hỏi, "Anh thích màu xanh lá hay rằn ri hơn?"

Trì Uyên muốn nói "Đều không thích", chỉ chỉ cái màu xanh, "Mua nó đi."

Hai người lựa loại vạt áo dài tới chân, chẳng biết vòng quanh cổ áo là loại lông gì, trở lại đứng trước quầy mua vé.

Lần này thì thuận lợi nhanh chóng mua xong hai vé.

Ngồi xong xe buýt thì chuyển qua tàu cao tốc.

Đôi mắt của Hàng Tuyên nhìn ngó khắp nơi, không kiềm chế được hưng phấn.

Còn là trong thời gian xuân vận, biển người mênh mông.

Hàng Tuyên hận không thể mọc ra tám đôi mắt để nhìn hết mọi thứ xung quanh, Trì Uyên cũng hận không thể mọc tám đôi mắt để canh chừng người này không bị lạc mất.

Cuối cùng cũng ngồi vào đúng vị trí, từ đây đến sân bay phải mất một tiếng, bay đến Diên Lan chắc là bốn tiếng nữa.

Trì Uyên gửi tin nhắn cho Thư Ưu: bốn tiếng nữa đến sân bay rước tôi.

Hàng Tuyên thấy hắn cất điện thoại vào nói mới nói, "Bây giờ chúng ta đang ngồi trên tàu Hòa Giai*.

"*: tên một loại tàu cao tốc cũ của TQ.

Trì Uyên "Ừ."

Một tiếng.

Gương mặt nhỏ của Hàng Tuyên đang đỏ bừng, cậu cười rộ lên, "Em cảm thấy nó có chút giống anh."

Mặt Trì Uyên đầy dấu chấm hỏi.

Hàng Tuyên lại nói, "Hồi nãy em còn nhìn thấy Phục Hưng** nữa, cũng, cũng có chút giống anh, giống lúc anh đang nổi giận ấy."**: tên một loại tàu cao tốc mới của TQ.

Cả người Trì Uyên đều là dấu chấm hỏi.

Hàng Tuyên lại cười đến vui vẻ, "So với Phục Hưng thì Hòa Giai trông hiền hơn một chút."

Trì Uyên không hiểu người này đang não bổ chuyện gì, ngập ngừng một lúc lâu thật lâu cũng không nói gì, chỉ phụt cười trong lòng.

Tôi vẫn là giống Phục Hưng hơn.

Vừa to vừa dài.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 20.


Thư Ưu đúng giờ đứng đợi trước cổng đón người trong sân bay Diên Lan, trong đầu đang cố gắng nhớ lại lúc rời đi ông chủ nhà mình mặc bộ đồ nào để dễ nhận diện.

Nghĩ nhiều rồi.

Cái cục màu xanh lá cây phèn nhức mắt kia, nhìn khắp sân bay này cũng không tìm thấy người thứ hai.

Thư Ưu chẹp miệng vẫy vẫy tay với ông chủ nhà mình, sau đó tay cũng cứng đờ giữa không trung.

Vậy mà còn có người thứ hai thật!

Hàng Tuyên theo đuôi phía sau Trì Uyên, trong lòng ôn chặt lấy chiếc khăn choàng lông cừu dính lấm tấm bùn, đôi mắt bừng sáng nhìn ngó xung quanh.

Trì Uyên không thèm nhìn gương mặt ngũ vị tạp trần của Thư Ưu, nói, “Đi lấy xe trước đi.”

Chiếc xe chậm rãi chạy về hướng Sơn Hải Quan.

Trì Uyên cùng Hàng Tuyên ngồi ở hàng ghế sau, không còn chút sức lực nào, thở một hơi dài hỏi Thư Ưu, “Công ty sao rồi?”

Lúc có người khác ở đây, Thư Ưu vẫn kà rất cho Trì Uyên mặt mũi, “Vẫn hoạt động theo đúng quy định, mỗi ngày đều tiến lên.”

Trì Uyên cười phì, lại nói, “Còn chocolate không?”

Thư Ưu nghi hoặc, “Sao sếp lại biết em có chocolate?”

“Khóe miệng cậu rõ ràng dính một đống kìa.”

Trì Uyên hướng người ra phía trước, đưa tay, “Còn thì cho tôi một viên đi, đói quá.”

Mặt Thư Ưu có chút đỏ lên, lặng lẽ lấy một thanh chocolate nhập khẩu từ Anh đưa cho Trì Uyên.

Đây là do trong lúc Thư Ưu đứng đợi ông chủ mình, chuyến bay của Hoằng Khởi cũng đúng lúc đáp sân bay, không những đút một miếng chocolate cho cậu ta, còn không thèm quan tâm ánh mắt xung quanh mà hôn cậu ta một cái.

Thư Ưu liếc nhìn kính chiếu hậu, ngọt ngào lại khó xử mà chùi chùi khóe miệng mình.

“Nè.”

Trì Uyên đụng đụng Hàng Tuyên từ nãy giờ chỉ dùng một tư thế ngồi mà nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, có chút buồn cười nói, “Khi nãy chỉ biết chạy cho kịp xe kịp máy bay thôi, ăn chút gì trước đi.”

Thư Ưu đè ép sự hóng chuyện của mình xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước coi đường.

Lúc này Hàng Tuyên mới quay đầu lại, quả thật có hơi đói, cậu nhận lấy, nhìn dòng chữ tiếng Anh phức tạp trên bao bì tinh tế.

“Anh cũng đói rồi, chúng ta mỗi người một nửa nha.”

“Cho em hết đó.”

Trì Uyên lại lấy thanh chocolate về, lột bao bì ra rồi nhét trở về tay Hàng Tuyên, “Còn có nhân chocolate lỏng bên trong nữa, chắc là khá ngon đó.”

Tính hóng chuyện của Thư Ưu đã sắp không đè lại nổi nữa rồi, lén liếc nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn thấy ông chủ của mình mặt mày vui vẻ, sự phiền toái bực bội hồi đầu năm đã biến đi đâu mất rồi.

Mặt mày vui vẻ?

Đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Trong lòng Trì Uyên đang không ngừng mắng chửi bản thân khốn kiếp.

Một thanh chocolate thôi Hàng Tuyên cũng muốn chia một nửa cho hắn.

Nhưng ngày hôm đó, từ trong phòng ba mình hắn đã lục ra biết bao nhiêu bánh kẹo đồ ăn vặt, vậy mà chỉ xách đi tặng hết cho người khác.

Không hề hỏi Hàng Tuyên, em có ăn qua nó chưa?

Em muốn ăn không?

Để lại một chút cho em nha.

Đúng là khốn nạn.

Trì Uyên nghiêng đầu, nhìn khóe môi đang cong lên của Hàng Tuyên, tâm tình cũng có chút thư thả, “Đắng không?”

Hàng Tuyên lắc lắc đầu, đợi vị ngọt trong miệng tan dần mới nói, “Rất ngon, đáng lẽ em phải chia một nửa cho anh mới đúng.”

Trì Uyên cười, quả nhiên hắn chính là khốn nạn.

Xe dừng lại trước cổng Sơn Hải Quan.

Thư Ưu cũng xuống xe, cậu ta lái xe của Trì Uyên tới, bây giờ phải tự lết bộ về.

“Hình như vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau nhỉ?”

Trì Uyên lúc này mới nhớ ra.

Hắn vỗ vỗ Thư Ưu, nói với Hàng Tuyên, “Thư Ưu, cậu ta đây là trợ lý toàn năng của tôi, cánh tay thứ hai cho cái công ty nhỏ bằng hạt mè của tôi.”

Hàng Tuyên cười với cậu ta, “Chào anh, cảm ơn chocolate của anh ạ.”

Cuối cùng Thư Ưu cũng có thể danh chính ngôn thuận nhìn Hàng Tuyên rồi.

Nhìn cậu cùng ông chủ mình mặt bộ đồ đôi xanh lá phèn chết đi được kia, tâm tình bà tám lại nổi dậy, vẫn may là còn có thể giả bộ bình tĩnh, “Không cần khách sáo.”

Trì Uyên quàng lấy vai Hàng Tuyên, “Đây là Hàng Tuyên, em ấy là của tôi…*”

*: bản gốc là 他是我的…

ở đây là do cách đặt câu sở hữu trong tiếng Hoa ngược lại với tiếng Việt, thân phận sẽ đứng sau người được nhắc đến.

Ví dụ như 他是我的爱人, thì dịch tiếng Việt sẽ là “anh ấy là người yêu của tôi” nhưng dịch thẳng từ tiếng Hoa sẽ là “anh ấy là của tôi người yêu”.

Nên 他是我的 bốn chữ này đã là một câu đủ nghĩa: “em ấy là của tôi” rồi.

Đứng máy rồi.

Là gì của mình nhỉ?

Vợ?

Trì Uyên vẫn chưa thừa nhận được, hắn mới không trúng mánh của ba mình.

Người yêu?

Trì Uyên do dự, hình như là hai người họ có hơi thích nhau… nhỉ?

Em trai?

Trì Uyên trầm mặc, mặc dù là nhỉ hơn hắn 4 tuổi thật, nhưng lỡ như sau này thật sự trở thành người yêu rồi, làm sao để giải thích rõ ràng đây.

Thư Ưu vểnh tai mong đợi, nôn nóng đến hét toáng trong lòng, “Lão đại mau nói đi!

Là cái gì của anh!?”

Lúc này Hàng Tuyên lại mở miệng, còn cười tươi khoe hai lúm đồng tiền nho nhỏ, “Ừm, em là của Trì Uyên*.”

*: bản gốc là 我是池渊的.

Bé Tuyên hiểu theo nghĩa chấm hết câu chứ không phải ba chấm đang suy nghĩ thân phận gì giống anh Trì.

Trì Uyên: “…”

Thư Ưu: “…”

Thư Ưu nôn nóng đến sắp bùng nổ luôn rồi, nói hết đi chứ trời ơi, cậu là gì của Trì Uyên!

Phải đem thân phận- điểm quan trọng nhất này nói ra đi chứ!
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 21


Cuối cùng cũng về đến nhà.

Trì Uyên đến dép đi trong nhà cũng không thay, trực tiếp đi chân không nhào lên sofa, chôn đầu vào trong gối, cạ cạ.

Vẫn là nhà mình thoải mái.

Ở đâu cũng không thể so sánh với sự thoải mái này.

Hàng Tuyên đứng ở huyền quan có chút không biết phải làm sao, đầu tiên là nhìn chiếc đèn trần đang phát ra ánh sáng ấm áp kia mất một lúc, lại châm rãi quét mắt qua phòng khách, những nơi ánh mắt lướt qua đều khiến cậu thích đến không thể kiềm chế.

Sao lại có căn nhà ấm cúng như vậy chứ.

Trì Uyên ngẩng đầu ra khỏi gối, lười biếng muốn chết, chỉ còn lại đôi mắt đang cười đến cong lên.

Nhiều nhất là khóe miệng cũng có chút cong lên.

“À, cái đôi màu xám á, em mang đỡ đi, đợi một lát tắm rửa xong chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi.

Đi siêu thị luôn, có một đống đồ cần phải mua lận.”

Hàng Tuyên xoa xoa chiếc khăn choàng đang ôm trong lòng, “Em muốn giặt nó nữa.”

“Cái khăn đó thì phải giặt khô*, đợi một lát sẽ đem nó qua cho tiệm giặt ủi luôn.”

*: dùng hóa chất để giặt, không cho dính nước.

Hàng Tuyên hơi thắc mắc, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, đặt khăn choàng lên đầu tủ.

Ý cười trong mắt Trì Uyên càng nồng đậm hơn.

Hắn đang kỳ vọng.

Cuối cùng cũng có thể lột chiếc áo bông cũ cùng chiếc quần bông dài chưa đủ mắc cá chân trên người Hàng Tuyên xuống.

Cuối cùng cũng có thể đổi cho cậu ấy một đôi giày đế bằng, mua cho cậu ấy thật nhiều bộ hoodie, cùng những bộ đồ bóng rổ đầy màu sắc, đổi thành sự trẻ trung năng động mà một cậu nhóc 22 tuổi nên có.

Không cần mỗi ngày nghe thấy tiếng gà gáy là phải thức dậy, dưới bóng đèn vàng mờ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, trên mặt không dính than đen thì là bột bánh.

Không cần phải lấy nước giếng lạnh cóng, hai bàn tay ngâm ở trong đó, giặt quần áo rửa chén bát.

Chuyện không cần quá nhiều.

Chuyện kỳ vọng cũng quá nhiều.

Trì Uyên mãn nguyện mà phụt cười ra tiếng, dẫn đến ánh mắt nghi hoặc của Hàng Tuyên.

Trì Uyên nói, “Tôi cảm thấy mình đang chơi trò dưỡng thành.”

Đi tắm thôi.

Hàng Tuyên tắm trước, cậu ôm chiếc áo sơ mi cùng quần mà Trì Uyên tìm cho mình, còn có một chiếc quần lót mới, nghiêm túc lắng nghe Trì Uyên chỉ cậu bình nào là sữa tắm, bình nào là dầu gội.

Hàng Tuyên hưng phấn đến nổi da gà khắp người.

“Nhiệt độ nước cũng dễ điều chỉnh lắm.”

Trì Uyên mở vòi hoa sen, làm thử cho cậu xem, “Bên này là nóng, bên này là lạnh, biết chưa?”

Hàng Tuyên gật gật đầu.

“Em tắm trước đi, để tôi đi tìm khăn lông, nhớ là trong nhà có mấy cái mới chưa dùng.”

Hàng Tuyên hưng phấn đến mức chỉ biết gật đầu thôi.

Trì Uyên móc đồ lên cho cậu, lại chỉ chỉ rổ đồ dơ, “Đồ cởi ra thì quăng vào đây, không cần quan tâm, em đừng giặt.”

“Dạ.”

Hàng Tuyên vẫn lad gật đầu, “Đợi lát nữa anh cũng bỏ đồ vào đây rồi, em sẽ đem đi giặt chung.”

Trì Uyên vừa bước ra khỏi cửa vừa cười, nói, “Đôi tay này của em sau này không cần phải giặt đồ nữa đâu.”

Hàng Tuyên thoải mái muốn chết.

Dòng nước nóng ôm lấy cơ thể cậu cũng không thể ngăn cản sự run rẩy do quá kích động.

Hàng Tuyên xả nước lên cái đầu đầy bọt, không cẩn thận để nước chảy vào trong mắt, đột nhiên thật sự rất muốn khóc.

Cậu ngồi chồm xuống, ôm lấy cơ thể mình, lần thứ n hoan hô và chúc mừng cho bản thân.

Trì Uyên cầm khăn lông đến gõ cửa, “Khăn đã móc lên trên nắm cửa cho em rồi nha.”

“Dạ!”

Hàng Tuyên gấp gáp trả lời, cậu đang chà bùn đất ra khỏi người, chà đến da cũng đỏ bừng, bùn đất rớt đầy đất.

Hàng Tuyên thật sự khinh thường bản thân muốn chết, cậu nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa vẫn còn đó, khó xử nói, “Em, em đang chà sát hết bùn trên người, có lẽ phải tắm thêm một lúc nữa.”

Trì Uyên chỉ là đang bức tấm mác của khăn lông ra mà thôi, hắn nghe thấy vậy thì lười biếng chậm rãi trả lời, “Không có hối em đâu, em cứ từ từ tắm.

Tôi biết nhà tôi mùa đông khó lắm mới được tắm một lần, chỉ được một thùng nước một cục xà bông, vừa lại vừa tắm không sạch.”

Hàng Tuyên nghe vậy, tay càng dùng sức chà, giống như muốn lột xuống một lớp da của mình vậy.

“Tôi đã nói với ba từ trước rồi, muốn xây một nhà tắm cho ba, ông ấy lại ngoan cố, cứng đầu cứng cổ, nói gì cũng có thể dùng “không lắm chuyện như mày”để đáp lại, có lẽ là quen rồi chăng.”

Cái đầu nhỏ của Hàng Tuyên có lẽ là đã bị nước nóng hâm đến mất bình tĩnh rồi, cậu gấp gáp thể hiện bản thân, “Em, em cũng lắm chuyện như anh vậy.”

Trì Uyên đờ ra không một khoảnh khắc, lại bật cười.

Hàng Tuyên phiền muộn, “Không phải như vậy đâu, ý em là, em không ngoan cố.”

Trì Uyên “ừm ừm” đáp lại, mác cuối cùng cũng gỡ xong, đầu ngón tay hắn cho dùng lực mà đã có hơi tím lên luôn rồi, hắn thở dài một tiếng, hỏi, “Có thoải mái không?”

Đương nhiên thoải mái, sao có thể không thoải mái chứ.

Hàng Tuyên ngẩng đầu rửa mặt, xoa xoa đôi mắt chua mèm, “Rất thoải mái.”

Trì Uyên lại an ủi cậu, “Cứ từ từ tắm, thích thì cứ tiếp tục hưởng thụ một lát đi.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 22.


Quả nhiên bộ đồ hơi lớn so với cậu, đường chỉ bên vai rớt xuống dưới mấy phân, cánh tay áo cũng dài đến đầu ngón tay.

Trên đầu Hàng Tuyên đắp chiếc khăn lông, dùng đôi mắt đỏ hồng long lanh nước nhìn Trì Uyên, "Em, em bây giờ phải..."

Trì Uyên đưa máy sấy tóc cho cậu, "Sấy khô."

Hàng Tuyên đem mình thổi thành một quả cầu lông bù xù.

Trì Uyên tùy tiện tắm xong, bước ra thì thấy cậu cùng quả đầu bù xù ngồi trong chiếc ghế lười trên ban công, đôi tay ôm lấy một quyển sách đọc say mê.

Đó là quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hắn đọc trong lúc rảnh rỗi.Trì Uyên bước đến gần, nhịn không được xoa đầu cậu, "Đi thôi, về rồi đọc tiếp.

Bây giờ vừa đúng giờ ăn cơm tối, chúng ta đi ăn trước."

Hàng Tuyên đứng dậy, trên người mặc bộ quần áo Trì Uyên tìm giúp cậu, bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo len cổ tròn màu xanh dương đậm, quần jean quấn lên ba vòng, trông ngoan muốn chết.

Trì Uyên cảm thấy sự thích thú không mấy tốt của hắn với "dưỡng thành" trong khoảnh khắc đã được mãn nguyện chút xíu.

Chỉ tiếc là...

Giày thì không thể qua loa mang đại được.

Hàng Tuyên đạp trên đôi giày đã được chà sạch sẽ, miễn cưỡng có thể gọi là màu gạo, hoàn toàn không có chút xíu nào là hợp với bộ đồ trên người.

Trì Uyên đi tìm chiếc khăn choàng mới quàng vào cổ cậu, "Đầu có thấy lạnh không?

Muốn mang nón không?"

Hàng Tuyên muốn tất cả mọi thứ mà Trì Uyên cho mình.

Sau đó hai người bịt kín người, bước ra khỏi cửa.

Lúc đứng trong thang máy, Hàng Tuyên cắn cắn môi, có chút ngại ngùng.

"Trì Uyên."

Trì Uyên nhìn cậu, "Hửm?"

"Một lát em, nếu như, không tự giác mà biểu hiện ra... rất... cái đó...

Anh phải nhắc nhở em nha."

"Biểu hiện ra rất cái nào?

Thấy cái gì cũng tò mò á hả?"

Hàng Tuyên cảm thấy cách nói này so với ý nghĩ "dân quê lần đầu tiên lên thành phố thấy cái gì cũng mới mẻ" trong lòng cậu tốt hơn nhiều lắm.

"Em sợ khiến anh mất mặt."

Thang máy dừng lại ở giữa tòa nhà, có một ông cụ ôm chiếc radio ý ý ới ới bước vào.

Một mực đến khi dừng lại trước hầm để xe, bước ra khỏi thang máy Trì Uyên mới nói, "Không mất mặt.

Muốn nhìn cái gì cứ nhìn, thắc mắc thì hỏi.

Chỉ có một chuyện là em phải nghe theo anh."

Hàng Tuyên định nói "Chuyện gì em cũng nghe theo anh", lại sợ khiến hắn cảm thấy bản thân quá nịnh bợ.

Trì Uyên nói, "Anh bỏ tiền ra mua đồ, em không được phản đối."

Hàng Tuyên ngơ ngác "dạ" một tiếng, "Em sẽ không phản đối, đó là tiền do anh tự kiếm được mà."

Trì Uyên thật sự là muốn thở ngắn than dài rồi.

Sao lại dễ gạt như vậy chứ.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 23.


Hàng Tuyên ôm lấy một ly trà trái cây lớn, hút một hơi, vui vẻ sung sướng.

Trì Uyên vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy là lại nhịn không được muốn cười.

Hai người xếp hàng mua trà sữa, Hàng Tuyên đứng đằng trước Trì Uyên, ngước cổ nhìn từ đầu tới cuối menu nước của tiệm người ta, một chữ cũng không xót, lẩm nhẩm, “Có nhiều khẩu vị tới như vậy sao.”

Trì Uyên phát hiện bản thân thật sự rất thích bộ dạng cái gì cũng không biết, cái gì cũng thấy mới mẻ cùng lạ lẫm này của cậu.Hắn cười nói, “Đúng đó, đổi qua tiệm khác sẽ còn nhiều mùi khác nữa.

Vậy em chọn xong chưa đó?

Sắp đến chúng ta rồi kìa.”

Hàng Tuyên hoảng loạn “ừm ừm”, vừa nghe chị thu ngân trước mặt nói “xin chào anh chị” vừa liếc mắt nhìn xem trên menu món nào rẻ nhất, vì vậy mà mắt không nhìn đường, cả người đều đụng vào tấm kính thủy tinh ngăn cách ở phía trước.Chị thu ngân giật mình, “Cẩn thận!

Không sao chứ?”

Trì Uyên bật cười, đem người đang đỏ bừng mặt kia gần như ôm vào trong lòng, hai tay vịnh lên vai cậu nói với chị thu ngân, “Không sao đâu.

Cho cậu ấy loại được mua nhiều của tiệm đi, trà trái cây đi, cho cậu ấy tỉnh rượu.”

Lại cúi đầu hỏi Hàng Tuyên, “Hửm?

Chịu không, trà trái cây?”

Hàng Tuyên xấu hổ đến muốn lập tức biến mất, vội vàng gật gật đầu, “Nghe theo anh.”

Tâm tình của Trì Uyên đẹp tới không còn gì để diễn ta.

Hai người bước vào thang máy đi đến tầng ẩm thực, Trì Uyên hỏi, “Đã tỉnh rượu chưa?

Khi nãy có đụng đau chỗ nào không?”

Hàng Tuyên cắn ống hút, chỉ muốn giả bộ câm điếc.

Trì Uyên thấp giọng cười, tốt bụng đổi chủ đề, “Muốn ăn gì nè?”

Hàng Tuyên hút lên một mẫu tắc, nhai nhai, chua đến cậu híp mắt lại, “Em cảm thấy, em sắp no rồi.”

Trì Uyên phục luôn rồi.

Cuối cùng hai người quyết định ăn món Nhật.

Ăn xong bước ra, Hàng Tuyên mãn nguyện tới trên gương mặt nhỏ cuối cùng cũng xuất hai lúm đồng tiền nho nhỏ, “Thực ra em biết cách làm sushi nha.”

“Hửm, thật sao?”

Trì Uyên hứng thú, “Vậy khi nào tôi mới được ăn đây?”

Hàng Tuyên cười hì hì, có lẽ đã uống hơi nhiều rượu sake rồi.

“Bánh rán cuộn khoai tây xào sợi*, đổi bánh rán thành cơm, đổi khoai tây xào sợi thành dưa leo, thêm mấy cái như thịt khô đồ vào.”*: nguyên văn là 煎饼卷土豆丝

Trì Uyên nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, gỡ chiếc khăn choàng mới quấn lên cổ cậu ra, chỉ đắp lên cổ.

“Ăn no uống đủ rồi chưa?

Bây giờ đã đến lúc chúng ta đi làm việc chính rồi ha?”

Hàng Tuyên “Hửm?” một tiếng nhưng vẫn còn nắm bắt được trọng điểm, “Việc chính?”

Việc chính đầu tiên: mua điện thoại, làm thẻ ngân hàng.

Việc chính thứ hai: mua giày.

Việc chính thứ ba: mua quần áo.

Việc chính thứ tư: mua đồ dùng hằng ngày.

Hàng Tuyên thụ sủng nhược khinh, tim lại nóng ran, tay trái tay phải treo đầy bao lớn bao nhỏ.

Lúc mới bắt đầu, Hàng Tuyên còn hiểu được, mua hai bộ dễ dàng thay đổi giặt ủi.

Nhưng mà dần dần, Trì Uyên mua cho cậu rất nhiều bộ từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.Không cần biết cậu nói “em không muốn mua nữa đâu” bao nhiêu lần, thậm chí “em không thích nó”, Trì Uyên đều dùng ánh mắt “tôi chi tiền, em không được phản đối” để nhìn cậu.

Chỉ cần Trì Uyên cảm thấy đẹp, thích hợp, so sánh size xong đều sẽ bỏ vào giỏ.

Hàng Tuyên gấp đến mắt đỏ bừng, trong đầu chỉ toàn ba chữ “ĐƯỢC BAO DƯỠNG”, phiền muộn đến không biết phải làm sao.

Trì Uyên thấy vậy ngứa ngáy trong lòng, thật muốn nhéo cậu một cái, chỉ là tay nâng không nổi, hai bên đều là những túi mua sắm nặng đầy ắp.

“Tiếc ghê, đáng lẽ phải kéo tên nhóc Thư Ưu đó ở lại mới đúng, như vậy đã có thể mua thêm chút đồ nữa.”

Hàng Tuyên chỉ thiếu điều muốn kêu cha gọi mẹ, “Trì Uyên!”

Trì Uyên không nhịn được cười, “Hả?”

Hàng Tuyên chạy ra sau lưng hắn, dùng vai đẩy hắn đi, “Mau về nhà thôi!”

Trì Uyên để mặc cậu muốn làm gì làm, “Về liền về liền đây.”

Còn cố ý chọc cậu, “Mua đủ rồi chưa?”

Hàng Tuyên tức giận, lại không dám thật sự hung dữ với hắn, “Anh thật sự muốn em phải nhảy dựng lên hay dậm chân với anh sao?

Muốn em la hét lớn tiếng với anh mới chịu sao?”

Trì Uyên vui vẻ quá chừng, thật sự cảm thấy Hàng Tuyên có chút đáng yêu.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 24.


Xe chạy ra đường mới phát hiện tuyết lại rơi rồi.

Hai bên đường ánh đèn lấp lánh đầy màu sắc nhìn không thấy tận cùng.

Hàng Tuyên ngẩn ngơ, cảm thấy nhịp tim của mình còn sặc sỡ hơn tụi nó.

Trong lòng cậu là một bịch đựng bánh kem, một hộp vị phô mai, một hộp vị nam việt quốc.

Lúc đó hai người đang bước về hướng thang máy, đi ngang qua một tiệm bán đồ ngọt, cô gái quảng cáo không có chút hiểu ý nào mà chạy đến nhét tờ rơi vào tay bọn họ, “Lễ tình nhân có khuyến mãi đặc biệt, tất đều mua một tặng một, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”

À đúng rồi, hôm nay là ngày 15 tháng 2, hôm qua là ngày Valentine.

Hàng Tuyên viết đầy mặt hai chữ khó xử, Trì Uyên cười cười, “Muốn ăn không?

Nếu như muốn ăn thì chúng ta cứ chiếm chút tiện nghi đi.”

Là mình chiếm tiện nghi của Trì Uyên, chiếm tiện nghi một ngày lễ tình nhân của anh ấy.

Đầu ngón tay của Hàng Tuyên không ngừng ma sát lên túi giấy, trong lòng nhấm nháp hai chữ “tình nhân” này hết lần này tới lần khác.

Nếu như thật sự có thể trở thành người yêu của Trì Uyên, thì tốt quá rồi.

Muốn cậu làm gì cũng được.

Sinh một bầy bảo bối nhỏ đều được.

Ừm… không tốt lắm… bây giờ Trì Uyên ghét có bảo bối nhỏ muốn chết.

Vậy thì…

Nói chung là, dù sao thì, không cần biết làm gì đều chấp nhận.

Hàng Tuyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm thấy phiền muộn vì tư tâm của mình.

Bây giờ Trì Uyên đối xử tốt với mình như vậy, là vì đồng tình?

Thương hại?

Đối với sự lựa chọn “thích” này, Hàng Tuyên đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Xe dừng lại đợi đèn đỏ.

Cánh tay của Trì Uyên gác lên cạnh cửa sổ, vui vẻ nhìn bộ dạng ngẩn người của Hàng Tuyên, qua một lúc lâu mới lên tiếng chọc ghẹo, “Tiền cũng đã chi xong rồi, sao còn không lên tiếng nữa?”

Hàng Tuyên nhanh chóng liếc hắn một cái, lại thu tầm mắt lại, “Mác vẫn còn đó, đợi về tới nhà rồi phải tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền.”

Trì Uyên “Ả?” một tiếng, đáp, “Sao thế?

Muốn trả tiền lại cho tôi sao?”

Hàng Tuyên trịnh trọng gật đầu, “Bắt buộc phải trả.

Lúc trước anh đã nói rồi, anh đã phải tán gia bại sản mới mua được một căn nhà ở Sơn Hải Quan này mà.”

Trì Uyên “Ò” rồi nói, “Đúng đó, làm sao bây giờ?

Hôm này thẻ tín dụng của tôi đã quẹt hết mức luôn rồi, tháng sau là phải trả đó.”

Hàng Tuyên nghe vậy phiền muộn nhíu mày lại, “Em đi kiếm tiền trả giúp anh, ngày mai em đi kiếm việc làm ngay, Diên Lan lớn như vậy, chắc chắn phải có một công việc cho em làm.”

Đèn xanh sáng lên, xe chậm rãi lăn bánh.

Trì Uyên quét mắt nhìn Hàng Tuyên, một con người nhỉ bé vùi mình vào trong áo lông của hắn, tóc mái bị nón ép đến mi, an tĩnh lại ngoan ngoãn, không lấy chứng minh thư ra chứng minh, thật sự giống y như mới 18, 19 tuổi vậy.

Còn dễ gạt nữa.

Trì Uyên cười cười thở dài, an ủi nói, “Mấy bữa nay việc làm ăn diễn ra khá tốt, số tiền chúng ta dùng tối nay chớp mắt mấy cái là kiếm lại được rồi.”

(Editor: cứuuuuuuiiiii, một con nghèo mạt rệp như tui dịch xong câu này cảm thấy tim bị đâm mấy nhát.)

Hàng Tuyên đờ ra, hỏi, “Vậy khi công việc không diễn ra tốt thì sao?”

Trì Uyên suy nghĩ một lúc, “Đại khái khoảng, một giấc ngủ trưa?”

Hàng Tuyên vẫn cứ đờ ra, “Anh, anh không gạt em chứ?”

Trì Uyên bật cười một tiếng, “Lúc trước lừa em nói tán gia bại sản, gạt em quẹt đến hạn mức tối đa rồi, em đều tin hết mà, sao lúc nói thật em ngược lại nghi ngờ tôi thế?”

Hàng Tuyên có chút tức giận, lại có chút uất ức, lẩm bẩm, “Anh đừng gạt em mà, em… em đều sẽ xem là thật đó.”

Trì Uyên cười rộ lên, được ánh sáng nhu hòa chiếu đến càng thêm ôn nhu, trở nên cực kỳ dụ hoặc.

Trì Uyên “ừm” một tiếng, nghe giống như đang hứa với cậu vậy, “Đương nhiên.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 25.


“Có một đống đồ phải mua luôn.”

Trì Uyên thành thật không lừa gạt Hàng Tuyên nữa.

Hàng Tuyên nhìn đống chiến lợi phẩm của tối hôm nay trên giường mình là cảm thấy nhức đầu.

Còn có chút thích thú.

Từ lúc nào cậu có thể có được những thứ này vậy.

Trì Uyên đổi bộ đồ mặc trong nhà, kéo Hàng Tuyên còn đang dọn dẹp ra phòng khách, ấn cậu ngồi xuống ghế sofa.

“Để tôi dạy cậu nguyên tắc sinh tồn trong thành phố: dùng điện thoại.”

Hàng Tuyên không ngồi xếp bằng như Trì Uyên, quy quy củ củ ngồi như một cậu học trò nhỏ.

Trì Uyên nhìn bộ dạng gò bó của cậu là cả người đều cảm thấy khó chịu, “Đợi chút đã, trước tiên phải dạy em nguyên tắc sinh tồn trong nhà: lười biếng.”

Hàng Tuyên không biết thực hư ra sao.

Trì Uyên đưa tay ra kéo khăn choàng của cậu xuống, “Về đến nhà việc đầu tiên phải làm là đi thay đồ, tôi không thích ở nhà mà mặc bộ đồ đi ra ngoài lắm.”

Hàng Tuyên gấp rút gỡ khăn choàng ra, “Em đi thay ngay, sẽ quay lại ngay.”

Đáng tiếc là cũng không có lập tức xong liền, túi mua sắm quá nhiều, Hàng Tuyên loạn tay loạn chân lục lọi mất nửa ngày mới tìm được bộ đồ mặc trong nhà màu nước biển.

Mềm mại thoải mái, kích cỡ vừa đúng, lại là do Trì Uyên lựa chọn.

Hàng Tuyên yêu thích đến nỗi ôm lấy bản thân, sờ mó lung tung, ngón tay hưởng thụ xúc cảm tinh tế này.

Mặc dù động tác trông giống như một cậu nhóc biến thái quá mức tự luyến.

Trì Uyên nhìn Hàng Tuyên thêm mấy mắt, thuận mắt đến không chịu được, sở thích “dưỡng thành” không mấy tốt đẹp hắn lại được mãn nguyện thêm một chít xíu.

Trì Uyên không kêu cậu ngồi xuống mà lại chỉ chỉ vùng sofa còn trống, “Lăn qua đây đi.”

Gương mặt Hàng Tuyên đỏ bừng, không nhúc nhích.

Trong lòng Trì Uyên thở dài, thiệt là, ăn hiếp người khác sao lại vui sướng như vậy chứ.

Hàng Tuyên lắp bắp nói “Lăn qua… lăn qua đó để làm, để làm gì ạ?”

Trì Uyên ôm một cái gối dựa lưng vào lòng, “Chỉ là để em thả lỏng một chút thôi mà, nhà là nơi để em có thể lười biếng, em cứ gượng ép như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy khó xử đó.”

Hàng Tuyên có lời muốn nói nhưng vẫn im lặng không đáp.

Trì Uyên thấy đùa đủ rồi, cười cười, “Qua đây đi.”

Hàng Tuyên ngồi xuống bên cạnh Trì Uyên, lần này cố ý thả lỏng một chút, cũng học hắn ôm lấy gối.

Trì Uyên nói, “Vẫn là nên dạy em dùng điện thoại trước đã.

Thực ra cũng không có gì để dạy cả, em dùng nhiều một chút là biết thôi.

Để lưu lại số điện thoại của tôi trước đã.”

Điện thoại cũng là cùng một loại với Trì Uyên, Hàng Tuyên nhìn mấy cái app đã được cài đặt, bây giờ trong mỗi cái app đó đều chỉ có duy nhất một người liên lạc.

“Ting” một tiếng, thông báo nhảy ra, nhận được một khoảng tiền vừa mới chuyển qua.

“Cho em mượn đó.”

Trì Uyên nói, “Cả số tiền tối nay mua đồ cho em nữa, bây giờ em không có tiền chưa có thu nhập, tôi không hối em trả, không cần phải có gánh nặng.”

Hàng Tuyên trầm mặc.

“Ngày mai tôi phải đi làm rồi, không thể ở nhà với em mỗi ngày đâu.”

Hàng Tuyên gật đầu.

“Không được phép ra ngoài tìm việc làm.”

Hàng Tuyên vừa mới mở miệng liền bị Trì Uyên ngăn lại, “Mấy hôm nay cứ từ từ thích nghi trước đã, đi đâu đó một chút.

Mỗi ngày đi làm về tôi đều sẽ hỏi em hôm nay đã làm những gì, qua cửa của tôi rồi mới tính tiếp chuyện sau đó.”

Hàng Tuyên miễn cưỡng gật đầu.

Trong mắt Trì Uyên đầy ý cười, “Em ở phòng khách, tôi phải thu tiền trọ.”

Hàng Tuyên “a” một tiếng mới phản ứng lại, “Phải thu phải thu.”

“Cái này cũng là đợi sau đó hãy nói, em cứ nợ trước đi đã.”

Trì Uyên cong khóe môi, “Cho nên, bây giờ căn nhà này là em trả tiền để hưởng thụ rồi, chỉ cần em không phát nát nó, em muốn làm gì cũng được.

Ví dụ như, lăn lóc trên sofa nè.”

Thì ra là vậy.

Trải đường lâu như vậy.

Hàng Tuyên ôm chặt lấy gối, lén lút cắn chặt đầu lưỡi.

Phải làm sao bây giờ.

Hàng Tuyên nhất thời không dám nhìn Trì Uyên.

Đã thích đến mức không biết phải làm sao rồi.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 26.


“Chào buổi sáng.

Hôm qua ngủ có ngon không?”

“Vâng, ngon lắm ạ.”

Trì Uyên xoa xoa mái tóc rối, ngáp ngắn nháp dài bước vào nhà vệ sinh.

Hàng Tuyên mặc trên người chiếc tạp dề hôm qua mới mua, quay người tiếp tục nấu mì gói.

Thực ra cậu ngủ không ngon, ôm mền trằn trọc đến hơn nửa đêm.

Bao bánh kem do “chiếm tiện nghi” Trì Uyên mà có kia hôm qua bị đặt chung với đống túi mua sắm, lúc Hàng Tuyên lục đồ mặc trong nhà thì bị đè xuống đáy, đợi đến khi hai người nhớ ra lại đi tìm thì những chiếc bánh kem xinh đẹp đã trở thành một đống nát bét.

Trì Uyên đi vào nhà bếp, chỉ lấy một chiếc muỗng ra.

“Người ta là cơm trộn, còn mình là bánh kem trộn.”

Nói giỡn xong thì múc một muỗng bánh kem lên, đút cho Hàng Tuyên.

Giống như lúc Tết ở nhà cũ vậy, hai người ngồi trong nhà bếp, mỗi người một viên ăn hết chén trôi nước.

Vì vậy Hàng Tuyên mất ngủ rồi.

Bầu không khí lúc đó thật sự quá tốt rồi, ánh sáng ôn hòa ấm áp, bánh kem ngọt ngào, còn có sự ôn nhu của người trong lòng.

Thiệt là, khiến cậu xém xíu nữa đã lỡ miệng tỏ tình với anh ấy.

Nguy hiểm quá chừng.

Hàng Tuyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, thậm chí có chút sợ hãi cùng hối hận.

Trì Uyên gắp mì lên, quả nhiên nấu qua ngon hơn trực tiếp đổ nước lên.

“Cũng may trong nhà chỉ còn hai gói mì, nếu như có thêm chút những thứ khác, có phải em sẽ lại naasud một bữa sáng thật thịnh soạn cho anh không?”

“Em… em bây giờ, em trước mắt, cũng chỉ có thể nấu cơm cho anh mà thôi.”

Trong lời nói vừa cực kì bất lực, lại còn có chút xấu hổ.

Trì Uyên nhét mì đầy miệng, trong lòng nghĩ như vậy không phải rất tốt hay sao?

“Tôi đây còn cầu mà không được.”

Trì Uyên an ủi nói, “Hôm nay có kế hoạch gì đó?”

Hàng Tuyên chậm rãi trả lời, “Muốn đi làm quen khu chợ gần nhà, còn có siêu thị nữa… trưa nay anh có về không?”

Trì Uyên ăn sạch boong, đặt đũa xuống nói, “Không về đâu, cũng không về được.”

“Vậy, vậy em đem cơm lên cho anh nha?”

Trì Uyên suy nghĩ mất một lúc, hắn không đi làm hai ngày, chắc chắn lại có một đống công việc chất chồng trên bàn.

Nhưng mà… bận như thế nào đi nữa cũng không được đói bung nha.

Trì Uyên đổi giày trong huyền quan, “Đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Hàng Tuyên gật đầu, đi theo hắn nói “tạm biệt”.

Chỉ trong khoảnh khắc trong nhà chỉ còn lại mình cậu, cậu đứng đó ngơ ngác mấy một lúc.

Đợi đến khi quay người, đi được vài bước, nhìn quần áo đang phơi dưới nắng, lại ngơ ngác thêm một lúc nữa.

Tối qua Trì Uyên đã dạy cậu cách dùng máy giặt.

Thì ra câu “Đôi tay này của em sau này không cần phải giặt đồ nữa đâu” của hắn không phải là nói cho cậu vui mà thôi.

Hàng Tuyên cực kỳ muốn có một thứ gì đó có thể ôm chặt lấy để phát tiết niềm vui sướng trong lòng.

Vì vậy cậu học theo bộ dáng của Trì Uyên, nhảy thẳng lên ghế sofa, lại lăn nửa vòng, cầm lấy gối ôm chặt vào lòng.

“Trì Uyên,” Hàng Tuyên lẩm bẩm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm đèn chùm thủy tinh trên trần nhà, lén lút tỏ tình, “Em thích anh lắm.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 27


Giờ đi làm là giờ cao điểm, Trì Uyên kẹt xe giữa đường đi.

Hắn mở Wechat lên lần nữa, nhìn vị trí được chia sẻ trên bản đồ, có hai chấm màu xanh lá đang nháy sáng.

Một chấm là hắn, còn một chấm là người mà hắn dẫn về nhà.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt chút xíu là đỏ bừng lên của Hàng Tuyên, tâm trạng của Trì Uyên liền thoải mái đến không chịu được.

Ăn hiếp em ấy còn thú vị hơn cái dưỡng thành gì đó.

Trì Uyên ngâm nga một ca khúc, một đường ngâm đến thẳng công ty.

Thư Ưu liếc mắt một cái là biết ngay hôm nay tâm trạng của sếp mình rất tốt, trước khi Trì Uyên bước vào phòng làm việc của hắn đã giơ chân ngăn lại.

“Ông chủ, bữa sáng muốn ăn gì?”

Trì Uyên cong môi cười, “Cả bữa trưa hôm nay cũng không cần cậu lo nữa đâu, cậu tự mua cho mình ăn là được.”

Thư Ưu nhảy cẫng lên, đi theo Trì Uyên vào phòng làm việc.

“Có chuyện gì vậy?

Công ty của chúng ta sắp phá sản rồi sao?”

Trì Uyên bị chọc cười, “Sao lại lại lại phá sản nữa rồi?

Không phải nói là mỗi ngày đều đi lên sao?”

“Cắt bớt một phần công việc để trả bớt một phần lương.”

Thư Ưu phân tích, “Không phải sao?”

Trì Uyên đặt áo khoác lên lưng ghế, lúc này mới nhìn thấy trên chiếc bàn hình chữ L lớn chất đầy hộp quà.

“Lại nhiều như vậy nữa hả?”

Trì Uyên cười nói, “Đem đi chia cho mọi người đi.”

Thư Ưu vẫn là khá quan tâm đến vấn đề lương bổng của mình, “Ông chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Em mua cơm cho anh cũng được 1,2 năm rồi đó?”

“Tôi chỉ là ăn sáng ở nhà rồi, trưa thì Hàng Tuyên sẽ đem cơm đến.”

Trì Uyên nghiêng người cầm một hộp quà lên, nhét vào trong lòng Thư Ưu, “Suốt ngày chỉ nghĩ đến công ty phá sản, cậu có thể mong đợi chuyện gì tốt đẹp hơn chút được không?”

Thư Ưu đặt hộp quà trở lại bàn, hưng phấn trở lại, “Rốt cuộc Hàng Tuyên là gì của sếp thế!

Em nhịn cả buổi tối hôm qua rồi, mau nói cho em biết đi!”

Trì Uyên mở điện thoại lên, nhìn thấy chấm nhỏ màu xanh kia từ Sơn Hải Quan di chuyển đến trong siêu thị, mắt không nhịn được mà xuất hiện ý cười.

“Là gì của tôi…”

Trì Uyên do dự, hỏi ngược lại, “Cậu mong em ấy là gì của tôi?

Em trai của tôi?

Người yêu của tôi?”

Thư Ưu híp đôi mắt lại, “Đừng nói vừa là em trai vừa là người yêu là được.”

Trì Uyên phụt cười, lấy một điếu thuốc ra kẹp bên miệng, không đốt lên, lắc lên lắc xuống theo câu chuyện của hắn.

Thư Ưu cũng kinh ngạc đến ngơ ngác luôn rồi.

Lúc đó Hoằng Khởi bay sang Anh Quốc, Trương Tấn Viễn ở bên cạnh nên dễ dàng ra tay, nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ lôi Thư Ưu lên giường, sau này Hoàng Khởi trở về thì đã cùng với Trương Tấn Viễn đánh đến thành một đoàn, lăn trên mặt đất ngoài phòng khách, đụng đổ nước trên bàn, ướt hết cả mặt đất.

Lúc đó Thư Ưu chân không đứng ở một bên nhìn hai người đó vật lộn với nhau.

Lúc đó Thư Ưu cũng không kinh ngạc đến vậy.

Thư Ưu chớp chớp mắt, nói đến trọng tâm, “Không phải nha ông chủ, em nghe xong câu chuyện “tự vả” của anh xong, cảm thấy Hàng Tuyên người ta tuyệt đối là…”

“Đừng nói.”

Trì Uyên chặn lại, đốt thuốc lên, thở khói ra nói, “Sao cậu không nghĩ là em ấy chỉ là muốn cám ơn tôi?

Không phải là lạ nước lạ cái nên chỉ có thể dựa dẫm vào tôi?”

Thư Ưu cứng họng, một lúc sau mới nói, “Biết là anh phải vất vả cực khổ lắm mới được như bây giờ, biết là trên thương trường đầy rẫy những người sau lưng thì xỉa xói đâm dao, trước mặt thì nói bóng nói gió, khiến cho anh bây giờ trở thành một người đa nghi như vậy.”

Trì Uyên trầm mặc không phản bác.

Thư Ưu đổi đề tài, “Tấn Viễn nhà em lúc đó cũng trực tiếp hỏi em có thích anh ấy hay không đó.”

Trì Uyên liếc cậu ta một cái, “Đang nói chuyện đàng hoàng sao tự dưng muốn khoe cái gì?”

“Ý em là, anh đừng chỉ ở đó tự mình đa nghi, còn không bằng… còn không bằng trực tiếp hỏi cậu ấy?”

Thư Ưu không có chút hứng thú gì với đống quà cáp đó, trong lòng cậu ta chỉ có sự tò mò sắp khiến cậu phát điên, nhưng lời nói ra lại cực kỳ quan tâm thân thiết.

“Không phải trưa nay Hàng Tuyên sẽ đến đây sao, có cần em thăm dò giúp anh không?”

Trì Uyên dập thuốc, cười cười, “Cậu dám nói nhiều một chữ với em ấy thử xem.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 28.


Hàng Tuyên đẩy xe mua sắm, chậm rãi bước đi giữa các hàng trưng bày, trong lòng âm thầm cảm thán trước hàng ngàn hàng vạn món trước mắt.

Thông báo của điện thoại vang lên.

Hàng Tuyên gấp gáp mở khóa, trước mắt có thể khiến điện thoại vang lên, ngoại trừ báo thức thì chỉ có Trì Uyên.

Trì Uyên: Vẫn còn đi dạo trong siêu thị sao?

Hàng Tuyên thích dùng cửu cung cách: Vâng, mua những gia vị cần phải có trong nhà bếp như dầu ăn, muối, nước tương, dấm rồi ạ, còn có một hộp sữa bò nữa.

Trì Uyên cười rồi, ngón tay hắn gõ gõ lên trên một bài báo cáo, nội dung bên trong thật khiến hắn đau đầu.

Nhưng Hàng Tuyên ngoan như vậy, còn ngay lập tức trả lời nữa chứ.

Trì Uyên liếm liếm môi: Đừng mua nhiều quá, xách không nổi đâu, đợi tối tôi về rồi đi với em.

Trì Uyên cười nhẹ ra tiếng, trong tấm ảnh có chụp được giày và ống quần, là giày cao cổ và sweatpants, lòng hắn lại sinh ra chút mong đợi: Hửm?

Là không muốn đi siêu thị với tôi sao?

Hàng Tuyên phiền muộn cắn môi: Không phải đâu!

Trì Uyên vui vẻ muốn chết: Làm sao để biểu đạt thành ý đây?

Hàng Tuyên đến xe cũng không đẩy nữa, đứng tại chỗ ôm lấy điện thoại viết viết xóa xóa, vẫn không biết làm cách nào để Trì Uyên tin tưởng bản thân, môi bị cắn đến trắng bệt cả rồi: Vậy em phải biểu đạt như thế nào mới được?

Lại vội vàng bổ sung thêm một câu: Đều nghe anh hết.

Trì Uyên dựa lưng vào ghế, vui vẻ mà quay nửa vòng, nhìn ra ánh mắt trời ấm áp trong mùa đông này ngoài cửa sổ, lại trả lời: Vậy thì đừng đi chợ nữa, cứ mua đồ ăn trong siêu thị đi, đỡ phải phiền hà.

Hàng Tuyên đơ người ra.

Trì Uyên: Chợ đã xa mà còn chẳng rẻ hơn được bao nhiêu.

Hàng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dựa người vào tay cầm cảu xe đẩy.

Nửa ngày Trì Uyên cũng không nhận được câu trả lời, hắn còn có thể tưởng tượng được biểu tình của người ở bên kia điện thoại, hắn cố ý hối thúc: Là ai nói đều nghe theo tôi vậy?

Lần này Hàng Tuyên trả lời lại rồi: Anh cố ý đúng không!

Cái này có gì khác với làm nũng sao?

Trì Uyên cho rằng không có.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại qua, “Alo?”

Hàng Tuyên thấp giọng “Vâng” một tiếng, “Anh làm gì nữa đây.”

Trì Uyên nhịn cười, nói, “Trưa nay tôi muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn thịt ba chỉ của châu Âu, ngoài chợ mua không được đâu.”

Hàng Tuyên vẫn là không dám thật sự hung dữ với hắn, trong tim cũng không biết là ngọt ngào hay giận dỗi, “Mua, em mua còn không được sao.”

Lại nói thêm mấy câu nữa thì cúp máy.

Hàng Tuyên đẩy xe đến quầy thực phẩm tươi, nhìn thấy thịt nhập khẩu mắc hơn gấp đôi thịt trong nước, trong khoảnh khắc tim đau đến muốn chảy máu.

“Nấu xong rồi, để xem anh có ăn ra hay không.”

Hàng Tuyên hừ hừ, quay người đi cân một miếng thịt ba chỉ sản xuất trong nước.

Một phần đậu hủ chiên, một phần canh rong biển nấu tôm trứng, một phần thịt kho tàu, một bát cơm trắng thơm phức nóng hổi.

Hàng Tuyên cầm bộ hộp cơm giữ nhiệt mới mua dựa theo đường đi mà Trì Uyên gửi cho mình mà đi, đầu tiên là ngồi xe buýt, sau đó lại ngồi tàu điện ngầm.

Mặc dù hôm nay đã có chút ánh nắng, nhưng vẫn lạnh thấu xương.

Hàng Tuyên mở dây kéo của áo phao ra, ôm chặt hộp cơm vào người, cứ như vậy mà ôm đến công ty

Những hành động cẩn cẩn thận thận không biết như thế nào lại trông như lén lén lút lút, còn có chút dung tục.

Hàng Tuyên đi theo chấm nhỏ màu xanh đó đến tầng làm việc có ghi tên công ty của Trì Uyên.

Vào thang máy, bước ra, bốn mắt nhìn nhau với chị lễ tân.

Hàng Tuyên lại liếc mắt nhìn logo, không sai.

Chị gái lễ tân niềm nở đón khách, “Xin chào ngài.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, công ty chúng tôi hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc ạ.”

Hàng Tuyên “ưm” một tiếng, “Chào chị, em đến tìm, tìm Trì Tổng ạ.”

Kêu như vậy chắc không sai đâu nhỉ?

Chị gái lễ tân vẫn nhiệt tình như cũ, chỉ là cô thật sự không nhận được thông báo trưa nay sếp mình có lên lịch hẹn, “Xin lỗi, ngài có thể ngồi đợi trong phòng nghỉ ạ.”

Hàng Tuyên cắn môi, mình thì không sao, nhưng thịt kho tàu thì không đợi được nữa đâu.

Trì Uyên nhận được tin nhắn của Hàng Tuyên: Thịt kho tàu đang đợi anh trong phòng nghỉ nha.

Lần này, đứng trước mặt chị gái lễ tân là ông chủ của cô, và cả… ai của ông chủ nhỉ?

Trì Uyên nhận phần hộp giữ nhiệt, “

Sau này thấy em ấy thì cứ trực tiếp cho vào là được.”

Chị gái lễ tân khắc ghi trong lòng.

Chị gái lễ tân đem đoạn tình tiết cẩu huyết chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết thể loại Mary Sue này khắc ghi trong lòng.
 
Back
Top Bottom