Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Của Ngày Ấy

Em Của Ngày Ấy
Chương 40: Năm ngày không gặp, tôi nhớ em lắm.



Chương 40. Năm ngày không gặp, tôi nhớ em lắm.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 41: Thú nhận với mẹ



Chương 41. Thú nhận với mẹ
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 42: Đợi đến 12 giờ



Chương 42. Đợi đến 12 giờ

Tôi đoán không sai mà, quả nhiên là mẹ tôi nói chuyện ca hát với Lục Tuệ.

Hai nhà chuyên môn nói chuyện với nhau thì tôi đương nhiên là không chen vào được rồi. Chỉ có thể ôm hoa quả ngồi một bên dự thính, thi thoảng họ còn bật ra một hai từ tôi nghe mà không hiểu, cuối cùng, mẹ tôi bảo Lục Tuệ hát hai câu cho bà nghe.

Mẹ tôi ấy à, vốn là người biết ăn nói, một khi liên quan đến việc hệ ca hát thì lại càng ghê gớm, gần như là có gì trong ruột là nói hết.

Lúc tôi còn nhỏ thì mẹ tôi có đưa mấy học sinh về nhà , cảnh tượng của bọn học lúc này khiến tôi như được quay ngược thời gian.

Lục Tuệ hát xong, mẹ tôi gật gật đầu, tò mò hỏi: "Con có từng đặc biệt luyện tập qua chưa?"

Lục Tuệ lắc đầu: "Dạ không."

Mẹ tôi vô cùng tán thưởng vỗ vào vai em: "Dì rất thích giọng hát của con." Bà nói xong còn chỉ về phía tôi: "Không như Hứa Thu, không có chút thiên phú nào ở lĩnh vực này hết."

Lục Tuệ thấp giọng cười ra tiếng: "Nhưng những phương diện khác thì chị ấy rất giỏi mà."

Mẹ tôi ghét bỏ nói: "Tốt gì mà tốt, khi còn bé thì thành tích kém, lớn rồi thì vẫn ham chơi, đã 30 tuổi rồi mà hệt như con nít."

Lục Tuệ đáp lại: "Đây không phải rất tốt." Em quay đầu nhìn tôi, lời kế tiếp như là nói với tôi: "Trong mắt dì thì như con nít, nhưng trước mặt người ngoài thì rất có trách nhiệm nha."

Mẹ tôi còn muốn phê bình tôi nhưng lại bị tôi cắt ngang: "Hai người xong chưa? Xong rồi đi ăn cơm đi, con đói rồi."

Sau bữa cơm chiều thì tôi giữ mẹ tôi lại, trước khi ngủ thì tôi nhìn về phía Lục Tuệ, em vô cùng khôn khéo mà về phòng mình.

Mỗi lần mẹ tôi tới thì đều ngủ với tôi, lần này cũng không thể là ngoại lệ. Bà đi ngủ sớm, nên tối nay tối cũng tắm rửa rồi lên giường sớm, chưa được mười giờ thì bà đã tắt đèn rồi.

Điện thoại của tôi trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ, bà càm ràm tôi vài câu nói là không nên nằm chơi điện thoại, đột nhiên bà lại hỏi: "Con và Lục Tuệ ngủ riêng sao?"

Tôi nói: "Dạ đúng."

Bà ồ lên, lại hỏi: "Hai đứa có ngủ chung chưa?"

Tôi đáp: "Lúc về nhà không phải là đã ngủ chung sao."

Mẹ tôi như là nhớ lại rồi ồ lên: "Ừ ha."

Tôi chỉnh màn hình tối xuống, rồi trả lời tin nhắn Wechat của mấy người bạn, nghe mẹ tôi lại hỏi: "Mẹ ấy, trước đó mẹ có tìm hiểu về con gái, cái chuyện giữa hai đứa con gái ấy."

Tôi kinh ngạc, đặt điện thoại lên bụng, phòng ngủ lập tức tối xuống.

Tôi hỏi: Mẹ tìm hiểu ở đâu?

Bà nói: "Điện thoại, tra trên mạng."

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì mà mẹ tra vấn đề đó làm gì?"

Bà không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Hai đứa con..."

Tôi vừa nghe thì đã biết bà muốn hỏi gì, lập tức xen vào: "Hai đứa con chưa làm gì hết."

Mẹ tôi lại ồ lên, sau đó lại thở dài, tiếng thở dài này nghe như có ý yên tâm.

Bà lại hỏi: "Hai đứa quen nhau hồi nào?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Không lâu lắm, khoảng hai tuần trước."

Mẹ tôi còn nói: "Không phải trước đó con nói sang năm mẹ con bé sẽ về sao? Đến lúc đó hai đứa làm sao bây giờ?"

Tôi tắt điện thoại đặt sang một bên: "Không biết."

Mẹ tôi thở dài: "Con và mẹ thì biết rõ, con thẳng thắng với mẹ thì mẹ cũng hiểu rõ ý con, nhưng còn Tuệ Tuệ? Con và con bé ở chung lâu như vậy nhưng thật sự hiểu rõ nó sao? Ở cái tuổi của con bé thì tư tưởng thay đổi rất nhiều, khi yêu con thì sẵn sàng làm tất cả cho con, nhưng không thương không yêu thì chẳng là gì. Bây giờ hai đứa nghĩ kỹ lại xem, lỡ như sau này xảy ra chuyện gì..."

Mẹ tôi nói đến chỗ này thì dừng một chút, xoa nhẹ đầu tôi: "Con đã 30 rồi, không phải chuyện nào cũng có thể đùa giỡn. Mẹ hi vọng là con sẽ tìm được người thích hợp, có thể mãi ở cạnh con."

"Nói lời này chắc con không thích nghe." Mẹ tôi thả tay xuống rồi tiếp tục: "Đồng tính luyến ái dù sao cũng phải là chủ đạo, nó không có giấy đăng ký kết hôn để mà bảo đảm, sự thiếu chắc chắn quá lớn, tương lai cái gì cũng có thể phát sinh."

Bà cười nhạt : "Đương nhiên, mẹ không nói Tuệ Tuệ. Nhưng mà có vài chuyện tiềm ẩn thì tự con phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để đầu óc mới động mà cơ thể đã động theo."

Tôi ừ một tiếng: "Dạ rồi."

Lời của mẹ tôi như là một chậu nước lạnh trực tiếp dập tắt tình cảm mãnh liệt của tôi trong vài tuần qua.

Căn phòng yên tĩnh không lâu thì bà liền ngủ mất. Tôi vén chăn lên rón rén lấy cái ly không rồi đi ra, lúc đi tới phòng bếp thì tôi nghe có tiếng động chỗ ghế sofa trong phòng khách, mới phát hiện là Lục Tuệ đang ngồi ở bên kia.

Tôi qua qua đó, em thấy tiếng động bên tôi liền hơi nghiêng qua, trong đêm tối mở to đôi mắt to nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Em nói: "Chờ chị ra."

Tôi bật cười: "Nếu chị không ra thì sao?"

Nàng nói: "Chờ đến 12 giờ, chị mà không ra thì em lại về ngủ."

Tôi đi qua, nhẹ nhàng đặt ly nước trên bàn, xoa xoa đầu em rồi ôm em vào lòng, em rút tay khỏi người tôi rồi khoác lên vai tôi. Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, ngầm hiểu mà hôn nhau.

Hôn kịch liệt quên hết tấc cả, không biết từ lúc nào mà tôi đã cởi dép lê ra, cũng không biết từ lúc nào đã đặt em ở dưới thân tôi. Có lẽ bị mẹ tôi ảnh hưởng nên tôi đã thực hiện nụ hôn này rất rực lửa.

Mùi sữa tắm trên người Lục Tuệ rất quen thuộc, tôi thuận miệng hôn lên bờ vai của em, xúc động muốn đưa tay vào vạt áo của em, nhưng cuối cùng vẫn là cưỡng ép bản thân không làm vậy.

Tình yêu tôi dành cho em được tích lũy từng chút một, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Những lời mà mẹ tôi vừa mới nói, đoạn ám chỉ sau này Lục Tuệ sẽ rời bỏ tôi khiến tôi hoảng sợ tới mức không thể chấp nhận được.

Lục Tuệ cũng đáp lại tôi rất nồng nhiệt, lúc tôi tỉ mỉ li3m cổ em thì có thể cảm nhận hay tay em luồn vào tóc tôi, khi thì mạnh khi thì lỏng.

Tôi bắt đầu trầm mê cảm xúc của tôi, c*̃ng bắt đầu trầm mê em vì tôi mà có cảm xúc.

Lại hôn thêm một lát, tôi ôm vai em rồi dừng lại, hô hấp của em hơi gấp gáp, mà tôi c*̃ng không tốt lắm, tôi đặt cằm lên vai em rồi thở gấp.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế mà nằm một lúc, em đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Giản Hứa Thu, chị sao vậy?"

Tôi hơi quay đầu: "Sao vậy?"

Em nhỏ giọng nói: "Chị là lạ."

Tôi cười, buông lỏng nói: "Không có việc gì." Tôi dịu dàng: "Nhiều ngày không gặp, nhớ em."

Em đặt tay lên đầu tôi, sau đó lại ôm chặt tôi hơn một chút.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Lần đầu tiên chị nói thế với em, " Em ngừng lại, trong âm thanh trầm thấp mang theo ý mừng rỡ: "Nói lời yêu thương."

Tôi cười, lại ôm thêm một lát nữa. Tôi ấn vào phần ghế sofa cạnh đầu em để đứng lên, chỉnh sửa lại áo quần mình, sau đó lại chỉnh lại quần áo cho em, sau khi kiểm tra xem có dấu hôn nào không thì dùng tay chỉnh lại tóc em, nói: "Về phòng ngủ đi, mẹ chị ngủ nông, bị chúng ta đánh thức thì không tốt."

Ngày hôm sau thì Lục Tuệ về trường học, tôi chở mẹ tôi tới nhà ga, bà ấy nói đầy thâm sâu, bảo tôi là ăn ngủ thật tốt rồi mới rời đi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, một tháng sau, sinh nhật Lục Tuệ sắp tới rồi.

Tôi luôn nhớ rõ sinh nhật của em, thậm chí còn sợ đến lúc đó quên nên đặt tận ba cái báo thức đó. Trước một tuần, ba ngày trước và một ngày trước.

Đương nhiên, không cần cài báo thức, thì bên cạnh tôi cũng có người nhắc tôi chuyện này.

Lục Tuệ đúng là bé cưng của đám bạn tôi mà, báo thức tôi cài trước sinh nhật một tuần còn chưa kêu thì đã có đứa bạn ở trong nhóm nhắc tôi: Giản Hứa Thu, sinh nhật Lục Tuệ sắp đến rồi.

Nhóm bạn này chính là những người năm đó đã gióng trống khua chiêng tới làm bong bóng cho nhà tôi.

Tôi cũng không biết tại sao nữa, bọn họ không phải là con một trong gia đình thì vì sao lại nặng tình muội khống với Lục Tuệ quá vậy. Bởi vì bọn họ mà tôi từng không dám nói tôi là muội khống đó.

Chuyện tôi quen Lục Tuệ, tôi nghĩ là bọn họ đã kín đáo truyền tai nhau hết rồi. Mặc dù không trực tiếp chúc mừng tôi nhưng thi thoảng lại trêu chọc, tôi vẫn nhìn ra được nha.

Tôi nhớ ngày sinh nhật 18 tuổi của Lục Tuệ, nhận được rất nhiều quà cáp, có của bạn tôi, cũng có của bạn em. Ngày đó tôi về nhà thấy đủ loại túi trong phòng khách thì suýt chút nữa đã nghi em mua hộ cho người khác đó.

Tôi: Tao nhớ mà, nhưng sinh nhật em ấy là thứ tư tuần sau, em ấy phải lên lớp.

Đứa bạn A: Học cái gì, cúp!!!

Đứa bạn B: Cúp học, mấy chị dẫn bé cưng đi chơi

Đứa bạn C: Tao nghe Hiểu Lê nói em ấy là Trúc Ngôn Nhất Hòa, nếu không thì để em mở concert cho bọn mìnhđi.

Ta: Mày thích Trúc Ngôn Nhất Hòa hồi nào vậy?

Bằng hữu C: Hôm qua.

Nói chuyện với bạn bè thì hơn phân nữa là ồn ào đùa giỡn, lại nói thêm vài câu thì chủ đề càng đi xa.

Lục Tuệ vốn cũng không để ý tới sinh nhật của mình lắm. Mấy ngày trước em còn nói với tôi là mỗi ngày sinh nhật vui nhất là nhận được hoa và quà từ tôi, những vật khác, có thì có, không có thì em c*̃ng không chờ mong.

Em đã ám chỉ thế thì tôi đương nhiên phải chuẩn bị quà kỹ càng rồi.

Rất nhanh, thứ tư tuần sau đã đến. Tôi canh lúc em hết tiết học vào buổi tối thì đợi em ở dưới khu dạy học. Không lâu sau chuông tan học liền vang lên, mấy phút sau đã thấy em bước xuống.

Trước đó đã nói với em nên chỉ một lát thì em đã thấy xe tôi rồi đi tới, mở cửa vào rồi em thắt dây an toàn theo thói quen: "Cuối kỳ nên cần nói trọng điểm, nên giáo viên kéo dài thêm mấy phút." Em nói rồi quay đầu nhìn ta: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tôi chồm người qua, tháo dây an toàn của em, nói: "Em mở cốp sau xem thử đi."

Ban đầu em hơi sửng sốt, sau đó lại mở miệng nhìn tôi nói: "Giản Hứa Thu."

Tôi cười: "Sao nào?"

Em nói: "Chị giấu gì sau cốp xe vậy?"

Tôi nựng cằm em: "Tự mình xem đi."

Lúc em xuống xe thì tôi c*̃ng xuống theo, tôi đứng ở một bên, em mở cốp sau, sau đó liền xuất hiện một chiếc hộp đầy hoa hồng đỏ ở dưới ánh trắng.

Em quay đầu nhìn tôi không chút biểu cảm.

Tôi cười: "Chị thật sự không có thiên phú về phương diện này." Tôi nhún vai, chỉ vào hoa hồng bên trong: "Hơi quê mùa."

Em mím môi không nói gì, lại quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bên trong hoa hồng một cái hộp, em cúi người lấy ra ngoài, rồi mở hộp ra ngay trước mắt tôi.

"Nhẫn..."

Tôi "Ừm" một tiếng, nhịn không được cười lên: "Không được chê."

Vừa quê mùa vừa bình thường.

Vì để em vui mà tôi như là nhân viên bán hàng đa cấp nói thêm: "Lần đầu tiên em tặng quà như thế cho người khác đó."

Em "Ừm" một tiếng, lấy chiếc nhẫn ra rồi đeo lên, nhìn kỹ một lúc: "Em cũng không nói gì mà."

Sau đó em lại quay người rút một cành hồng trong đám hoa ra, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, ngước mắt nhìn tôi, tâm trạng rất vui vẻ: "Em đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã đợi được một cành hoa hồng có tâm từ chị rồi."

Em nói xong thì tiến lên một bước ôm tôi: "Cám ơn chị, em thích lắm."

-----

Mình có thể đăng ngày hai chương hoặc đăng hết luôn nhưng mình lười

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4c6850715a4531474c6769686a413d3d2d313131313738383736362e313639393838656235626334306232623933333830393237323438382e6a7067

 
Em Của Ngày Ấy
Chương 43: Concert của Tiểu Hòa Hoà



Chương 43. Concert của Tiểu Hòa Hòa

Tôi dẫn Lục Tuệ đi ăn bữa tối xong thì chở em về trường lại, sáng mai em còn có một môn thi nữa nên tôi cũng không giữ em ở lại quá lâu.

Sau khi em xuống xe thì lấy ba bông hồng từ trong cốp xe, nói muốn đưa cho bạn cùng phòng em.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng trôi qua rất nhanh, trong thời gian này, Lục Tuệ rất ít về nhà. Em như thế làm tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi chăm chỉ cố gắng ôn thi đại học, nhớ tới hành vi điên cuồng chen chúc để vào thư viện, còn có chuyện không coi sách được thì lét lút quay lại. Vậy nên bình thường tôi cũng không tiện quấy rầy em, em có tìm tôi thì tôi cũng trả lời một hai câu thôi, mỗi ngày đều nghe em báo cáo, môn nào thì thi xong rồi, môn nào thì mai thi.

Không lâu sau thì Lục Tuệ cũng kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ đông của em. Dưới sự ồn ào của Tống Hiểu Lê thì chúng tôi quyết định lấy lý do là để mừng em nghỉ đông mà đến KTV hát hò.

Lúc đầu chỉ hẹn có ba người chúng tôi, chỉ là nghĩ đến lúc đó chỉ có ba người thôi thì cô quạnh quá, vậy nên nhắn tin cho vài nhóm bạn ngày thường có quan hệ tốt nữa. Vốn nghĩ rằng đám cô dì chú bác này vừa bận việc vừa mệt, cộng thêm đây chỉ là một cuộc chơi nhỏ thôi nên có lẽ không được mấy người chịu đến.

Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tôi đã đánh giá cao sự phô trương của mọi người rồi. Mới nhắn chưa được nửa tiếng mà đã nhận được tin nhắn riêng của chục người rồi, nói là nhất định sẽ đến.

Kết quả là, phòng nhỏ ban đầu vì bọn họ mà đổi sang phòng hơn. Hơn nữa tối đó gần như là không ai đến trễ, đều đến theo thời gian đã hẹn, chỉ chênh nhau khoảng nửa tiếng, toàn bộ đều có mặt.

Thậm chí có người còn cầm que sáng?

Chờ Tống Hiểu Lê hát xong một bài thì mọi người cơ bản đã đến đông đủ, tôi lấy micro từ tay cô ấy, mọi người đang ngồi trên ghế sofa mà dở khóc dở cười: "Mấy người có ý gì?"

Một đứa bạn cầm micro để trên bàn, quơ quơ que sáng, nói: "Tới nghe concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa đó."

Buổi tụ tập bình thường này cứ thế mà buộc phải làm lớn lên. Tôi ngơ luôn, đúng là không hẹn không biết, hẹn một phát mới phát hiện tôi có nhiều đứa bạn rảnh rỗi lên mạng quá.

Người kia nói xong câu nói kia thì liền truyền micro trên tay cô ấy đến chỗ Lục Tuệ.

Sau khi Lục Tuệ nhận micro thì nghiêng đầu nhìn tôi một chút, mở miệng hỏi không ra tiếng: "Em nên nói gì giờ?"

Tôi nhận tín hiệu của em, chỉnh váy rồi đứng giữa phòng.

Nếu là do tôi bày ra thì việc trở thành người dẫn chương trình là không tránh khỏi.

"Hoan nghênh mọi người đến với concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa."

Tôi vừa nói dứt lời thì đám đông reo hò lên, tôi cầm micro bật cười thành tiếng, còn ho vài cái rồi mới nói: "Bây giờ, xin mời Tiểu Hòa Hòa của chúng ta hát nào."

Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ: "Em muốn hát bài gì?"

Lục Tuệ cầm microphone, mới bắt đầu suy nghĩ thì khán phòng đột nhiên ồn ào.

"Khiên ty hí."

"Điều tuyệt vời nhất."

"Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau."

"Hoa trong gương, trăng trong nước."

...

Tôi bỏ micro xuỗng, hỏi Lục Tuệ đang đứng bên cạnh: "Mấy bài họ nói bài nào em cũng biết hát sao?"

Hiểu Lê nghe thế thì vỗ một cái lên vai tôi: "Tất cả đều là mấy bài Tiểu Hòa Hòa từng hát đó!"

Tôi: "..."

Thời gian tiếp theo, theo nguyện vọng của mấy anh chị kia thì gần như Lục Tuệ hát lại những bài hát đó. Đúng là cảnh tượng của một buổi concert mà, mà tôi, một fans hâm mộ không chân chính c*̃ng vì đêm nay mà bị thu hút bởi giọng hát sâu sắc của em, bắt đầu không chỉ thích mỗi bài "Bài ca trường học nhỏ" nữa.

Khoảng chừng mười bài thì tôi giật micro của em, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi một chút."

Sau đó thì trong phòng mới có bộ dáng của một cuộc tụ tập, hát hò ầm ĩ bình thường, còn có hỏi thăm cuộc sống lẫn nhau, sau khi Lục Tuệ nghỉ ngơi thì thành công biến hiện trường theo đuổi thần tượng thành một công viên trò chuyện

Lục Tuệ vẫn ngồi chỗ cũ, tôi lấy trái cây ướp lạnh cho em, ghé sát vào lỗ tai em rồi nói: "Chị không biết là tối này có nhiều người đến như vậy."

Lục Tuệ quay đầu nhìn tôi cười, đem trái cà chua bi cắn một nửa nhét vào miệng tôi: "Không có việc gì, hát vài bài thôi mà."

Tôi hỏi: "Họng em còn ổn không?"

Em lắc đầu: "Vẫn ổn, không có việc gì đâu."

Hôm nay em vừa thi xong, cho nên tôi cũng không định để em ấy tiếp tục sau khi nghỉ ngơi xong. Thời gian kế tiếp, trong phòng thường xuyên có anh chị tới mời rượu em, một ly nước rồi lại một ly rượu, tất cả mọi người đều khách sáo vô cùng.

Chơi một hồi mà thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì ngày mai mọi người còn phải đi làm, nên tới mười một giờ thihf, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau liền muốn tan cuộc.

"Hứa Thu, trước khi tan cuộc để Tuệ Tuệ hát một bài nữa đi." Có một đứa bạn hét lên bằng micro, những người khác thay thế liền lục đục thả áo khoác trên tay xuống, giống như là gặp được "easter egg" cuối cùng trong phim vậy, lại ngồi xuống.

"Easter egg" là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game, phim, truyện để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.

Người bạn đó còn sợ tôi không đồng ý mà nói thêm: "Mọi người khó có dịp tụ lại với nhau mà."

Tôi cầm lấy một bên microphone: "Không khó nha, trưa nay mình mới gọi đại một tiếng mà mọi người đến hết kìa."

Nói xong, thì Lục Tuệ đứng cạnh tôi cầm lấy micro rồi hỏi: "Muốn nghe cái gì?"

"Bài ca trường học nhỏ." Một người bạn khác đột nhiên hô lên: "Ca khúc định tình của hai người đó."

Tôi kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng biết à?

Lục Tuệ thanh âm từ âm hưởng bên trong truyền đến: "Được."

"Bài ca trường học nhỏ" rất nhanh đã xuất hiện ở trên TV, Lục Tuệ cầm microphone nhìn tôi một chút rồi thong thả hát.

Trong tất cả các bài thì tôi vẫn thích bài này nhất, mỗi lần nghe có cám xúc khác nhau. Giọng live của em không khác với giọng thu âm lắm, mà những chi tiết tôi thích thì em đều có hết.

Lúc về thì tâm trạng mọi người rất vui vẻ, sau khi về thì em vào theo rồi nói với tôi: "Trước đó em còn sợ bạn chị sẽ ghét bỏ hai đứa mình nữa đó."

Tôi cười, thay giày rồi vào trong: "Không đâu, đều là bạn bè quen lâu rồi mà, cho dù có ghét thật thì c*̃ng sẽ không biểu hiện ra ngoài."

Có lẽ sẽ có người ghét bỏ, tôi nghĩ bạn như thế thì cậu ta cũng sẽ không xuất hiện đâu, mà đến thì cũng không sao. Mặc dù tôi không có chính thức come out nhưng bởi vì Trịnh Dục Tiệp, nên mọi người cũng biết tôi là người như thế nào. Tất cả mọi người đều là người của xã hội, xu hướng tính dục của tôi không liên quan đến bọn họ chút nào, bọn họ cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng đến chống lại tôi.

Đến kỳ nghỉ đông thì Tây Phong Thoại còn sôi nổi hơn này thường một chút, buổi sáng thì vẫn làm việc bình thường, trời vừa tối một cái thì giờ đóng cửa càng ngày càng bị lùi hơn. Những ngày gần đây, Lục Tuệ gần như đều đi theo tôi, không có em giúp thì lúc bận cũng thấy không cần nhờ đến em, nhưng một khi em đã đến giúp thì lại thấy không phải em thì không được.

Đám cưới của Trịnh Dục Tiệp và Cao Kiến Trạch trôi qua một cách vô tình. Vài ngày sau, nếu không phải Tống Hiểu Lê thuận miệng nói thì tôi suýt đã quên việc họ đã kết hôn trong Tết nguyên đán này.

Thấy tôi có vẻ không quan tâm lắm nên Hiểu Lê cầm điện thoại, vừa xem video hôn lễ của bọn họ vừa thổn thức cảm thán, Tết nguyên đán năm ngoái Trịnh Dục Tiệp còn rủ cô ấy đi ăn mà năm nay trở thành vợ người ta rồi.

Tôi để đồ uống trước mặt cô ấy, nói: "Rất tốt."

Hiểu Lê bĩu môi nhìn tôi, mới xem được một phút thì tắt video, cầm điện thoại ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc trước mặt tôi: "Tốt cái rắm, mày lãng phí năm năm thanh xuân trên người con nhỏ đó không thấy lỗ à?"

Tôi nhún vai: "Không có gì thua thiệt hay lời lỗ cả, loại chuyện này là ở cả hai bên mà. Có thể cô ta đang nghĩ là cô ta bị lỗ đấy, không có tao thì có khi bây giờ con cô ta đi mua xì dầu được rồi đó."

Hiểu Lê cắt ngang: "Do mày nghĩ thoáng thôi."

Lục Tuệ đi tới nên chúng tôi dừng ngay đề tài này lại, em ngồi xuống cạnh tôi xong thì cầm ly nước trước mặt tôi mà uống một ngụm, nói: "Weibo em được 15 vạn người theo dõi rồi, bọn họ bảo em phát phúc lợi đó."

Hiểu Lê nghe thế thì liền kích động, lập tức nhả ống hút ra: "Nhất định phải phát, lúc em được 10 vạn fans cũng không phát, trong nhóm nhắc rất lâu đó."

Lục Tuệ hỏi: "Phát gì giờ?"

Hiểu Lê hỏi thử: "Không thì, ảnh hot?"

Cô ấy nói rồi mở điện thoại, chỉ thấy màn hình khóa là ảnh chụp chung của tôi và Lục Tuệ.

Tôi "Wow" một tiếng: "Mày sao vậy? Không phải là nên để hình Thành Thành sao? Sao lại để hình của bọn tao?"

Hiểu Lê cười một tiếng, dùng vân tay mở điện thoại: "Thành Thành ở đây này, thật ra màn hình khóa cũng không phải hay thấy lắm đâu. Lúc mày cầm điện thoại lên thì phải bấm nút home, sau đó thì nó tự mở khóa, cũng không thấy gì cả."

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy: "Còn câu hỏi của tao thì mày trả lời sao?"

Hiểu Lê ha ha hai tiếng: "Tấm này của bọn mày rất có cảm giác đó, tao thích Tiểu Hòa Hòa mà, làm fans hâm mộ duy nhất có ảnh chụp của ẻm thì đương nhiên phải bày ra rồi."

Tôi không thèm nể mặt mũi: "Ai biết đâu?"

Hiểu Lê ngửa đầu: "Tao biết là được."

Hiểu Lê lại khóa điện thoại, ấn nút khóa rồi đặt trước mặt Lục Tuệ, hỏi: "Nếu không thì đăng ảnh chụp chung của hai người, chắc kèo là hot luôn."

Lục Tuệ nghe xong thì quay đầu nhìn em, có vẻ cũng đồng ý với đề nghị này, nhưng cũng muốn thăm dò ý kiến của tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Tùy ý em thôi."

Chuyện này đến đây thì kết thúc, khách vào tiệm liên tục khiến tôi không thể nói chuyện thoải mái với Lục Tuệ được. Chờ qua giờ ăn tôi thì tôi mới rảnh mà qua bàn Hiểu Lê để nói tiếp về chuyện đó.

Hiểu Lê thấy tôi ngồi xuống thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười hai tiếng, tôi rót ly nước, khó hiểu mà hỏi cô ấy: "Sao?"

"Đặc sắc." Cô ấy cười: "Tuệ Tuệ đăng tấm hình kia gần năm phút thì quả nhiên là hot. Fans Tiểu Hòa Hòa, fans của mày, fans Trịnh Dục Tiệp, có cả fans CP cũ của hai đứa mày nữa, tất cả đều tới xem." Cô ấy nhìn một vòng trong tiệm: "Tuệ Tuệ đâu?"

Tôi nói: "Tao để em qua kia lấy ít đồ rồi, lát nữa về liền."

Hiểu Lê lại hỏi: "Không biết em ấy có đọc bình luận không, mấy ngàn cmt lận."

"Mọi người nói cái gì?"

Ngoài miệng tò mò nên tôi cũng thuận tay móc điện thoại ra ấn mở Weibo Trúc Ngôn Nhất Hòa.

"Phúc lợi của việc đạt được mười lăm vạn fans, cảm ơn mọi người." Phía dưới còn kèm hai tấm hình, một tấm là ảnh chung của chúng tôi do Lâm Ninh Ninh chụp, một tấm khác thì là do Lục Tuệ tự chụp ảnh đời thường của chúng tôi.

Mà bình luận cũng hệt như lời Hiểu Lê nói, đã lên đến mấy ngàn.

Có bình luận sững sờ:

"Người này là Giản Hứa Thu đúng không? Tôi không nhận lầm người chứ?"

"Cái gì? Tiểu Hòa Hòa và Giản Hứa Thu? ? ? ? ? Cái gì? Ai nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì đi?"

"Hai người kia vì sao lại quen nhau?"

"Cho nên mấy tháng trước Tiểu Hòa Hòa thoát Fa thì đối tượng là chị bé Giản Hứa Thu sao??"

"Ồ? Trí nhớ tôi vẫn là Trịnh Dục Tiệp và Giản Hứa Thu đó, ai bổ sung cho tôi đi, đã xảy ra chuyện gì?"

...

Có bình luận khích lệ:

"A a a! Tiểu Hòa Hòa đẹp vậy luôn đó hả? ! !"

"Tiên nữ! Là tiên nữ!"

"Trời ạ, quả nhiên có được chị bé rồi thì khác hẳn mà, nhiều năm như vậy rốt cục cũng có ảnh! Khen mỹ nhan!"

"Tôi chết mất, ai đến cứu giúp đi, thật là ghen tỵ với chị bé mà."

"CP này tôi gặm nha, đây là ngọt văn 10 vạn chữ hại não đó."

...

Còn có người qua đường bình luận:

"Không phải Giản Hứa Thu mới chia tay với Trịnh Dục Tiệp sao? Nhanh có người mới quá vậy."

" Có phải là Trịnh Dục Tiệp ngoại tình không?"

"Hình như hai người bọn họ cách nhau vài tuổi đó."

"Hai cô gái à."

"Đây là có ý gì?"

"Trúc Ngôn Nhất Hòa thích con gái? Đây là bạn gái của cô ấy?"

...

Vẫn đang lướt thì đột nhiên Hiểu Lê nói: "Bài đầu trang Weibo của mày chắc cũng có nhiều bình luận lắm đó. Không biết Trịnh Dục Tiệp mở bình luận khi nào nữa, hiện tại cũng có nhiều người qua bên chỗ cô ta lắm.

Tôi thoát ra ngoài rồi vào bình luận của tôi, thầm nghĩ thảo nào lâu rồi Hiểu Lê không tìm tôi nói chuyện, hoá là đi hóng hớt nha, Nào là Weibo, nào là trong nhóm, còn cả phần mềm âm nhạc nữa chứ, chỉ sợ cô ấy còn bận hơn tôi nữa đấy.

Bình luận dưới Weibo của tôi cũng khá giống bên Lục Tuệ, phần lớn là nghi hoặc, cũng có hỏi tôi là tình huống như thế nào, có phải là đã ở bên Trúc Ngôn Nhất Hòa không.

"Ha ha." Hiểu Lê đột nhiên cười một tiếng: "Có người nói là bọn mày phá tường."

"Ha ha ha ha." Hiểu Lê lại cười: "Dưới Weibo của Tuệ Tuệ bắt đầu tìm tên mày đó, tất cả đều là hoa hồng."

"Ha ha ha." Hiểu Lê cười không ngừng: "Trong nhóm cũng nắm tin nhanh ghê, phúc lợi 15 vạn fans k1ch thích ghê."

Hiểu Lê: "Há há ha ha ha, vui ghê luôn."

Tôi: "..."
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 44: Khi nào thì nên "làm"?



Chương 44. Khi nào thì nên "làm"?
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 45: Về nhà lại tính.



Chương 45. Về nhà lại tính.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 46: Giản Hứa Thu, có thể cho em ba phần còn lại được không?



Chương 46. Giản Hứa Thu, có thể cho em ba phần còn lại được không?
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 47: Mẹ vợ về



Chương 47. Mẹ vợ về.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 48: Rời đi



Chương 48. Rời đi
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 49: Em không cảm thấy buồn nôn sao?



Chương 49. Em không cảm thấy buồn nôn sao?

Mình tôi ba cái vali, lại mượn thêm Lục Tuệ hai cái thì mới thành công đem hết toàn bộ đồ của tôi đi.

Cả gia đình họ tiễn tôi xuống nhà, cũng giúp tôi chuyển vali vào nhà tôi. Thích Hồng Vũ sau khi vào cửa thì quan sát một chút, quyết định để Lục Tuệ ở lại giúp tôi làm vệ sinh.

Cũng may nhà mới chẳng qua là bẩn với lộn xộn thôi. Lần trước cũng mới mua ga giường, hai đứa tôi bỏ miếng chống bụi qua một bên, lại quét tước sơ qua một tý là có thể ở được rồi.

Lục Tuệ đang lau nhà cho tôi, khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì em gọi tôi, nói: "Trên đường đi thì mẹ em nói là muốn tặng cho chị một chiếc xe, để báo đáp việc chị chăm sóc em trong mấy năm nay."

Tôi quay đầu nhìn em: "Em trả lời sao?"

Em hỏi: "Chị muốn không?"

Tôi lắc đầu: "Không muốn."

Em gật đầu: "Em c*̃ng nói là chị sẽ không lấy." Em nhìn tôi rồi nói: "Em nói với mẹ là, chị chăm sóc em thì em sẽ báo đáp chị, không phải là bà ấy báo đáp chị."

Tôi nhướng mày nhìn em: "Em tính báo đáp chị thế nào?"

Lục Tuệ cười: "Lấy thân báo đáp."

Nói thì nói thế thôi, nói đến báo đáp thì thật ra tôi không chịu được. Đúng là cô ấy đã ném con gái cho tôi suốt mấy năm qua, nhưng tôi cũng thu lợi từ đó không ít, ở nhà của em, mượn tiền của em thì mới có được sự nghiệp ngày hôm nay.

Sắp chín giờ rồi, tôi vội vàng chở Lục Tuệ về nhà, mai em còn phải có mặt ở công ty nữa. Trước khi xuống xe thì tôi đem toàn bộ kinh nghiệm làm trong công ty nói hết cho em nghe, cuối cùng nghĩ lại không còn gì để nói nữa thì mới chịu để em xuống xa.

Chỗ mới xa lạ, lại chăn đơn gối chiếc, thế là tối đó tôi mất ngủ.

Giữa trưa hôm sau, tôi canh giờ Lục Tuệ tan làm thì lập tức hỏi em công ty mới thế nào, thích ứng không?? Sau khi em nói được thì nói là tôi còn khẩn trương hơn mẹ em nữa.

Vị trí địa lý của công ty em rất là xấu hổ, cách hai tiệm Tây Phong Thoại của tôi không xa không gần. Đi bộ thì quá xa, mà lái xe thì lại quá gần, muốn em ghé qua uống trà chiều thì lại cảm thấy thời gian quá eo hẹp.

Tối đó đi làm về thì em được bố mẹ kéo về là ăn tiệc chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, thế là hôm nay lại không có việc gì của tôi.

Mấy ngày kế tiếp, có vẻ như bố mẹ em muốn bù đắp lại tình yêu mà họ đã thiếu sót trong những năm qua nên dính em rất chặt. Thỉnh thoảng em tới tìm tôi thì cũng có thể thấy mẹ em gửi tin nhắn liên tục, nếu không hỏi bộ đồ này có đẹp hay không, thì lại hỏi con có thích món này không, cuối cùng lại hỏi lúc nào về nhà?

Rốt cuộc thì vài ngày sau, Lục Tuệ uống đồ uống mà tôi pha cho em, nhìn xem tin nhắn của mẹ em rồi nói với tôi: "Trước khi đi em đã nói với mẹ em là muốn dọn ra ngoài ở."

Tôi cười ra tiếng, nghiêng người nhìn vào điện thoại của em: "Cô ấy nói thế nào?"

Em nói: "Hỏi em là vì sao." Rồi lại nói tiếp: "Em nói là em đã đi làm rồi, tự mình một người ở bên ngoài thì sẽ dễ chịu hơn, có thể tìm một chỗ ở gần công ty nữa."

Tôi nhìn em: "Nhà chị sao?"

Em nghiêng đầu nhìn tôi: "Đồng ý giữ em sao? Mỗi lần em tan làm đều muốn đi thẳng tới nhà chị đó."

Tôi: "Sao chị lại không đồng ý chứ."

Em nhìn vào mắt tôi, hỏi: "Em có thể thú nhận chuyện của chúng ta với mẹ không?"

Tôi dừng một chút, chậm rãi lắc đầu: "Sau này hãy nói đi."

Đối với chuyện này, thật ra thì tôi không có một bản kế hoạch nào cả. Trong mắt tôi, mẹ em luôn tồn tại như hình ảnh của một người chị cả, mà người chị cả này, tôi lại không biết một tí gì. Tôi không biết thái độ của cô ấy với chuyện này ra sao, tôi là một người lười biếng và rất dễ bằng lòng, không thích chủ động gây chuyện. Bây giờ cuộc sống rất tốt rất dễ chịu nên tôi sẽ cứ ỷ lại, không đến mấu chốt thì sẽ không thay đổi quỹ đạo cuộc đời đâu.

Mặc dù Thích Hồng Vũ dự định mang Lục Tuệ xuất ngoại, nhưng theo ý tôi chắc chắn là Lục Tuệ không muốn. Chỉ cần em không muốn thì không ai có thể mang em đi được, cuối cùng thì em vẫn sẽ ở bên tôi thôi.

Nhưng con người không có khả năng mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Những ngày thoải mái này không kéo dài được bao lâu thì mẹ em tìm tới cửa.

Đây là lần đầu tiên Thích Hồng Vũ chủ động tìm tôi sau nhiều năm, lúc trước cô ấy thích quần áo màu xanh lam, bây giờ cũng thế.

Lúc cô ấy vào cửa tiệm, thấy cô ấy mang váy xanh lam thì cảm giác quen thuộc bất giác dâng lên, còn chưa đợi tôi mở miệng thì cô ấy đã nhìn tôi cười rồi nói: "Tìm một chỗ, chúng ta tâm sự đi."

Cách mở màn này của cô ấy làm tôi rất sợ hãi, theo bản năng liền cảm giác là là chuyện của tôi và Lục Tuệ bị bại lộ.

Kết quả thì y thế luôn.

Trên đường đến văn phòng trên lầu hai của cô ấy, thì cô ấy thong thả khen ngợi cách bài trí của cửa hàng tôi rồi nhạc hay này nọ.

Khi vào văn phòng, trong lúc tôi pha trà thì cô ấy ung dung dạo một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ bức tranh do tôi và Lục Tuệ cùng vẽ.

Ở góc dưới bên phải có dấu vân tay màu xanh của tôi và Lục Tuệ, trên vân tay còn có họ của chúng tôi, cô ấy chỉ ần để ý một chút thì chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được.

Pha trà xong thì cô ấy ngồi xuống phía đối diện.

"Tiệm này là mới mở à?" Cô ấy mở miệng hỏi.

Tôi gật đầu: "Mở chừng nửa năm rồi."

Cô ấy lại hỏi: "Nơi cũ cũng đã mở được năm năm rồi sao?"

Tôi lại gật đầu: "Hơn năm năm."

Cô ấy ừ một tiếng, cầm lấy trà mà tôi pha cho cô ấy, thổi thổi rồi uống một ngụm: "Chị nhớ là lúc đó em mượn tiền của Lục Tuệ, cũng chính là số tiền chị để lại, mở cái này sao?"

Tôi li3m li3m môi, gật đầu: "Dạ, mượn một khoản tiền, sau đó trả lại rồi."

Cô ấy từ tốn gật đầu, lại uống một ngụm trà.

Sau vài ngụm, cô ấy để ly xuống: "Lúc chị đi thì chị nhớ em đang làm trong công ty nào đó."

Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Về sau cảm thấy mệt mỏi, tiền lương không cao nên từ chức."

"Sau đó thì thất nghiệp một thời gian, không có thu nhập à?" Nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Còn chuyển vào nhà mà chị để lại cho Lục Tuệ."

Cô ấy đột nhiên hùng hổ dọa người như vậy làm tôi khó mà ứng phó kịp.

Cô ấy nghiêng đầu cười một tiếng, gần năm mươi tuổi rồi, vẫn còn nắm bắt được sự quyến rũ của phụ nữ ba mươi rất tốt.

"Chị đến đây cũng không phải để thảo luận mấy chuyện này với em, những chuyện này thật ra chị cũng không thèm để ý." Cô ấy rót đầy trà để phối hợp cho mình: "Chẳng qua là hai ngày nay chị nhận được một tin." Cô ấy giương mắt nhìn tôi, rốt cuộc cũng nói ra mục đích hôm nay: "Em và Lục Tuệ, đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi dừng một chút, nhìn vào mắt cô ấy: "Làm sao chị biết..."

Cô ấy nở nụ cười vô cùng bất lực: "Hai đứa phô trương như thế, chị không biết cũng khó." Cô ấy nói xong thì chỉ vào điện thoại để ở trên bàn.

Cô ấy nhíu mày nhìn tôi: "Tuệ Tuệ còn nhỏ, con bé hồ đồ thì thôi chứ sao em lại hồ đồ theo? Hứa Thu, em cũng đã ba mươi tuổi rồi, em không cảm thấy, không cảm thấy việc này rất buồn nôn sao?" Cô ấy nói xong thì dừng một chút: "Thật xin lỗi."

Tôi bị câu nói buồn nôn của cô ấy làm cho buồn nôn.

Tôi nói: "Bọn em không có hồ đồ."

Lời nói của tôi chẳng có chút tác dụng nào trong mắt cô ấy, tôi biết thậm chí là cô ấy cảm thấy tôi rất là lố bịch. Đứng ở góc độ của một người phụ nữ đã 43 tuổi, biết được tin một người phụ nữ 30 tuổi quen một cô gái 22 tuổi thì cho dù là ai thì cũng cảm thấy hoang đường thôi.

Thích Hồng Vũ không những cảm thấy là hoang đường, thậm chí còn cảm thấy chút tình cảm này rất mong manh, cô ấy chỉ cần một đòn là đã đánh bại được nó

"Hứa Thu." Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Chị vẫn luôn rất thích em, cũng rất vui vì Lục Tuệ nghe lời em nhiều năm như thế, nhưng sao hai đứa lại có thể ở bên nhau được? Là hai người con gái đó."

"Nhiều năm qua chị cũng giúp em nhiều như vậy, nhìn lại những gì em có bây giờ đi, nếu như lúc đó em không gặp được chị thì em sẽ có những thứ này sao?" Cô ấy nói rồi thở dài một hơi: "Chị biết là hai đứa mới quen nhau chưa được bao lâu, trước khi em quen con bé thì cũng có một người bạn gái đúng không? Chị nghĩ em cũng không có tình cảm với con bé quá sâu đâu, Tuệ Tuệ bên kia, dù sao cũng còn nhỏ, tình cảm vẫn còn khá phong phú."

Cô ấy nhìn tôi, khống chế cảm xúc một chút: "Con bé mới vào xã hội, mặc dù nói là người trưởng thành thì có thể tự quyết định rồi, nhưng có một số việc vẫn cần có người nhà hỗ trợ, cho nên chuyện này tuyệt đối không được." Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Em lớn hơn con bé, lớn hơn những tám tuổi, có lẽ nửa năm qua các em rất vui vẻ, nhưng không thể bỏ qua cuộc sống tương lai của mình vì hạnh phúc giản đơn này. Con bé không hiểu nhưng chẳng lẽ em không hiểu sao? Em hẳn là hiểu, cuộc sống không chỉ được chèo chống bằng tình cảm."

"Trước kia chị không biết là em thích người đồng giới." Cô ấy thở dài, cân nhắc sắp xếp từ ngữ một chút: "Đương nhiên, chị không ghê tởm em, em có thể tìm bạn gái, em vẫn là Hứa Thu trong mắt chị, nhưng là Lục Tuệ." Cô ấy nhìn tôi lắc đầu: "Con bé thì không được."

"Chị hi vọng em có thể hiểu rõ mục đích hôm nay chị đến đây tìm em. Loại tình cảm mới lạ này sẽ không kéo dài, không thích thì đổi người khác cũng không có gì to tát." Giọng cô ấy dịu lại một chút: "Chị vẫn chưa nói chuyện này với Lục Tuệ, em cũng biết là con bé rất bướng bỉnh, chị nói thì chắc chắn con bé sẽ sẽ không nghe, nhưng em thì khác."

"Hứa Thu." Cuối cùng thì cô ấy vỗ vai tôi: "Xem giao tình nhiều năm của chúng ta, hãy chia tay với Lục Tuệ đi."

Sau khi Thích Hồng Vũ đi, tôi gục xuống bàn thật lâu không thể vui nổi. Nếu như cô ấy hung dữ một chút điểm, mắng tôi, thì tôi còn có thể nói lại được một hai câu. Nhưng cô ấy lại không nóng không lạnh, chơi bài tình cảm rồi liệt kê những gì đã từng giúp tôi. Cô ấy đứng ở trên cao chỉ trích tôi, lại lui về chỗ sau tôi rồi cầu xin tôi, tôi thật sự bất lực không thể đánh trả được.

Ở trong mắt cô ấy, tôi và Lục Tuệ chẳng qua chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi. Trò này có thể nghiện nhưng lại chẳng có tác dụng gì, sự xuất hiện của cô ấy là để gõ tỉnh chúng tôi, mà tôi là người lớn tuổi hơn thì nên chủ động lui ra ngoài.

Rõ ràng tất cả quá trình này đều là một mình cô ấy nói, nhưng cuối cùng người mệt lại là tôi.

Nửa tiếng sau khi cô ấy rời đi, trong lòng tôi buồn bực tới mức không thể ngẩng đầu lên được, c*̃ng không có cách nào khác tìm ra được đạo lý có ích nào trong lời nói của cô ấy.

Rất loạn, chỉ cảm thấy nguy rồi.

Lại qua không lâu, điện thoại vang lên, là Lục Tuệ gọi.

Tôi vuốt vuốt cổ, nghe máy.

"Giản Hứa Thu, chị ở đâu? Em đi tìm chị."

Tôi nhìn bức tranh chúng tôi cùng nhau làm ở trên tường, đè tâm tình rầu rĩ không vui xuống, nói: "Chị đang ở nhà của chị Hiểu Lê."

Lục Tuệ nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, tiếp đó mới ồ lên rồi nói: "Vậy em về nhà."

Tôi ậm ừ: "Về đi."

Mặc dù là tôi lừa em, nhưng đúng là bây giờ tôi rất cần một chiếc Tống Hiểu Lê. Tôi là người ở trong chuyện này, nên tự nhiên cũng không có cách nào suy nghĩ kỹ càng, nhưng Hiểu Lê không giống, cô ấy là người ngoài, tôi cần cô ấy lắng nghe, cũng cần cô ấy trình bày cái nhìn của cô ấy.
 
Back
Top Bottom