Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Của Ngày Ấy

Em Của Ngày Ấy
Chương 30: Chị thử thích em nhé?



Chương 30. Chị thử thích em nhé?
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 31: Tuệ Tuệ s3xy, s3xy online



Chương 31. Tuệ Tuệ s3xy, s3xy online
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 32: Chị có thích em dù chỉ một chút không?



Chương 32. Chị có thích em dù chỉ một chút không?

Bằng vào sự hiểu biết của tôi về Lục Tuệ, thì tôi luôn cảm thấy hôm nay sau khi chúng tôi tương tác nhiều như vậy, ở bên cạnh lâu như vậy thì nhất định sẽ dùng phương thức nào đó để ghi lại tâm tình. Quả nhiên, khi tôi tắm rửa xong rồi vào Weibo em thì thấy mười phút trước em mới đăng một trạng thái.

"Hôm nay rất vui vẻ, tất cả đều không có phát triển theo chiều hướng xấu, đều là phát triển tốt."

Tôi nâng trán, vuốt vuốt giữa đàu lông mày, không xem bình luận nào mà trực tiếp tắt Weibo luôn.

Lại bằng vào sự hiểu biết của tôi về Hiểu Lê, quả nhiên là mấy phút sau, Wechat liền vang lên không ngừng, tất cả đều là tin nhắn của cô ấy, hỏi hôm nay chúng tôi xảy ra chuyện gì, làm chuyện gì, vì sao Tiểu Hòa Hòa lại vui vẻ?

Tôi nhớ lại những chuyện hôm nay, trả lời lại cho cô ấy một câu: Bọn tao ôm một cái

Cô ấy gõ chữ thật lâu, cuối cùng chỉ còn ba chữ: Vậy thôi hả?

Ta: Ừ

Hiểu Lê: Đến cùng vẫn là người mình thích mà, em ấy thỏa mãn dễ dàng đến vậy sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tuệ còn dậy sớm hơn cả tôi, vội vội vàng vàng ăn vài miếng điểm tâm rồi nói là có việc liền đi ra ngoài. Em đi như thế làm tôi dứt khoát nán lại nhà thêm lát nữa.

Thời gian chớp mắt một cái liền tới buổi tối, tôi theo thời gian đã hẹn, ở rạp chiếu phim thì thấy Tuyết Lê, hình như là đã rất nhiều ngày không có gặp, sao với lần trước thì có ấy có một chút thay đổi nhỏ.

"Chờ lâu không?" Tôi hỏi cô ấy

Cô ấy lắc đầu cười với tôi: "Không có, vừa tới."

Cô ấy nói xong thì giơ tay lên, dùng ngón trỏ vỗ vỗ vào tóc của mình, hỏi tôi: "Nhìn được không?"

Tầm mắt của tôi thuận theo tay của cô nhìn thêm vài lần, khó trách thấy hôm nay không giống trước, hóa ra là đã cắt tóc mái.

Tôi nhướng mày rồi tỏ vẻ khen ngợi: "Đẹp lắm."

Cô ấy nhận được lời khen ngợi của tôi thì mừng khấp khởi cười một tiếng. Tiếng cười kia thật sự rất là ngọt, nếu không phải là cô ấy không có ý định thì tôi rất sợ tôi sẽ nhất thời bị k1ch thích mà bảo cô ấy điền vào đơn xin việc ở Tây Phong Thoại.

Lúc đi tôi thấy cô ấy cũng không đi về phía rạp phim mà đi tới khu ăn vặt, đứng trước quầy bỏng ngô ở trước mặt tôi.

Tư thế chặn tôi ở phía sau này rất quen thuộc, chỉ sợ là muốn giành trả tiền đây mà.

Sau khi cô ấy gọi một ly Cocacola đá xong thì quay đầu nhìn ta: "Chị bé uống gì nè? Cocacola không?"

Tôi khoát tay đang định nói không cần thì đã thấy cô ấy nhận một ly Cocacola siêu to khổng lồ từ tay nhân viên bán hàng.

Tôi kinh ngạc: "Em uống ly lớn như vậy à?"

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, rút hai cây ống hút ở bên cạnh rồi cắ m vào: "Chúng ta có thể uống chung mà."

Tôi: "Một ống, chung?"

Thật xin lỗi, mặc dù là tôi biết tình bạn giữa gái thẳng với nhau thì uống chung Cocacola như thế thì cũng không có gì, thậm chí là một ống hút thôi cũng không có vấn đề. Nhưng mà, tôi cong mà em gái.

Cô em gái này hoàn toàn không nhìn ra sự bối rối của tôi, quay đầu lại ôm lấy một hộp bỏng ngô lớn.

Chúng tôi tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống, Tuyết Lê lại lưỡng lữ hồi lâu vì không biết có nên để Coca và bỏng ngô vào giữa khôngtôi thấy cô ấy suy nghĩ cả nữa buổi, bèn nói thẳng: "Chị không ăn, c*̃ng không uống. Em làm thế này đi, đặt bỏng ngô đặt ở trên đùi, Cocacola thì để chỗ em."

Em nhìn tôi đầy nghi ngờ, hít một hơi đầy Cocacola, sau đó lại đưa tới trước mặt tôi: "Không uống sao? Chị không khát sao?"

Tôi hơi lui về sau: "Không cần, cảm ơn."

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn khăng khăng đặt Cocacola vào giữa, cũng nói là muốn uống thì cứ uống, không cần khách sáo với cô ấy.

Bởi vì bộ phim này mới xem hôm qua, nên tôi trực tiếp dựa vào ghế xem như là nghỉ ngơi.

Thật ra hôm này tôi ra ngoài cùng Tuyết Lê, là có tư tâm muốn tâm sự cùng cô ấy, dù sao cô ấy và Lục Tuệ cũng bằng tuổi nhau, dù sao cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó có ý nghĩ tương tự như nnhau.

Rốt cuộc thì khi cảnh tình cảm duy nhất trong phim xuất hiện, tôi mở miệng hỏi Tuyết Lê một câu: "Em có bạn trai chưa?"

Cô ấy ăn bỏng ngô ra tiếng: "Không có ạ."

Tôi ồ lên, đương nhiên rồi, vấn đề này chẳng qua là để làm nền thôi, cô ấy có bạn hay không thì cũng không liên quan đến nửa phần của câu hỏi tiếp theo. Ahihi.

Tôi lại hỏi: "Nếu bây giờ có một người mà em thích thật lâu, hai người lại thường xuyên thấy nhau, thì em sẽ làm sao?"

Cô ấy nói: "Theo đuổi cô ấy nha."

Tôi lại ồ lên, lại hỏi: "Theo đuổi tới khi nào?"

Cô ấy nghĩ nghĩ: "Đuổi tới... Đuổi tới khi đuổi tới tay mới thôi, hoặc là cô ấy quen người khác." Cô ấy suy nghĩ mấy giây, còn nói: "Nhưng còn một khả năng khác, là là em quá mệt mỏi, không theo đuổi nữa."

Tôi lại ồ lần nữa.

Cô ấy đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn tôi: "Tôi có một người bạn chính là văn mẫu đó, chị bé nè, trong chuyện này chị là ai vậy?"

Tôi sửng sốt, lúng túng ha ha hai tiếng: "Tùy tiện hỏi chút thôi."

Thật ra tôi còn muốn hỏi vài vấn đề khác, nhưng thấy tình trạng trước mắt thì xem ra là không được rồi. Dù sao thì cũng do chênh lệch tuổi tác mà tôi luôn xem họ như là con nít, nhưng thật ra họ đã lớn hết rồi, cái gì cũng hiểu cả, thậm chí còn có suy nghĩ của riêng mình.

Cho nên chúng tôi yên lặng xem hết phần còn lại của bộ phim, xem chiếum xong thì tôi tiện đường đưa cô ấy về nhà, sau đó lại tự mình lái xe về nhà.

Mới đến cửa tiểu khu, trong điện thoại trong túi lại vang lên inh ỏi, tôi cúi đầu nhìn, là Hiểu Lê.

Không biết vì sao, bây giờ cái tên này đối với tôi mà nói là đặc biệt nhạy cảm, đặc biệt là Hiểu Lê và Lục Tuệ còn ở trong cùng một nhóm.

Thậm chí tôi còn nghĩ đến Lục Tuệ đã nói gì ở trong nhóm, mà Hiểu Lê lại là xem trực tiếp, kiểu gì thì cũng tìm tôi xác nhận đầu tiên.

Dù sao tôi cũng không nghĩ ra có chuyện gì khẩn cấp đến mức cô ấy phải gọi cho tôi.

Quả nhiên điện thoại vang lên tiếp, giọng nói của cô ấy vô cùng phấn khởi, nhưng trong lời nói lại không liên quan tới Lục Tuệ, mà là Tuyết Lê.

Cô ấy hỏi: "Tối nay hai đứa mày xem phim à?"

Tôi trả lời: "Đúng vậy."

Cô ấy còn hỏi: "Hai đúa mày còn uống chung một ly, ăn chung một hộp bỏng ngô?"

Tôi sững sờ: "Gì?"

Hiểu Lê kể lại cho tôi một kịch bản khó hiểu, cái kịch bản này ngọt đến mức khiến tôi rất khó tưởng tượng là tôi lại là một trong những nhân vật chính trong đó. Rõ ràng là hết đêm nay, số câu mà tôi và Tuyết Lê nói còn không đến mười câu, mà tôi mời cô ấy xem phim đơn giản chỉ là vì trả một cái nhân tình thôi.

Mập mờ như vậy, đối thoại thăm dò, cười lên giống như tia nắng trời đông, thanh âm ngọt ngào tựa như mưa nhỏ tí tách bên chuông gió cửa sổ.

Vị bạn học này hành văn có phải thơ văn quá không ta, tôi đã là một người ba mươi tuổi rồi, là một bà dì có giọng nói hơi thô thiển đấy.

Có vẻ như hiện nay rất nhiều người thích sử dụng góc nhìn thứ nhất để phóng to các chi tiết hòa hợp với đối phương, cộng thêm cách hành văn lúc ẩn lúc hiện, lại cộng thêm kỹ năng tự phóng đại của độc giả, hình tượng lúc đầu cơ hồ hoàn toàn thay đổi.

Cảm giác ba chấm rất dễ bổ não, c*̃ng dễ có có những ý nghĩ đơn phương kỳ quái, như vậy cũng không trách đối phương quay đầu lại hỏi bạn, bạn có chuyện gì sao?

Sau khi về đến nhà, tôi liền nhìn thấy Lục Tuệ chơi máy tính bảng ở ngoài phòng khách, em thấy tôi về thì lập tức đặc máy tính bảng lên ghê sô pha rồi đứng lên.

Tôi thay xong giày sau ngẩng đầu nhìn em một cái, nghĩ đến chuyện hôm nay em ra ngoài, hỏi một câu: "Về lúc nào?"

Em vòng qua ghế sô pha rồi dừng ngay chỗ tôi phải đi qua, hỏi tôi: "Tối nay chị và Tuyết Lê đi xem phim à?"

Cũng là câu đó, nhưng trong lời nói của Hiểu Lê là trêu chọc, mà Lục Tuệ lại là lo lắng.

Tôi gật đầu: "Ừ, bộ mà hôm qua bọn mình đi xem đó."

Em hơi nhíu mày, lại hỏi: "Không phải hôm qua chúng ta đã xem sao, vì sao hôm nay chị còn phải xem?"

Tôi cẩn thận giải thích: "Trước đó cô ấy có giúp chị mấy chuyện, cho nên mời cô ấy đi xem phim coi như là báo đáp, cùng một bộ phim chẳng qua là trùng hợp thôi."

Em nhìn chằm chằm tôi mấy giây sau, hỏi: "Chị biết là cô ấy thích chị không?

Tôi thấp giọng nở nụ cười: "Không có chuyện đó, cô ấy không có ý đó, fan CP thôi."

Nhưng hình như Lục Tuệ rất bướng bỉnh, sau khi tôi nói xong thì em lại lại lặp lại: "Cô ấy thích chị."

"Tối nay, cô ấy..." Lục Tuệ nói câu này, dừng mấy giây: "Em cứ nghĩ, em là đặc biệt, nên chị ta như vậy, ta không nghĩ tới các ngươi còn càng..."

Mặc dù khi em nói lời này đứt quãng, nhưng tôi vẫn nghe rõ, bây giờ có vẻ em không quan tâm là có bại lộ hay không, xem ra là rất gấp gáp.

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, tối nay bọn chị không có như thế, em biết là chị không thích uống Cocacola mà, hơn nữa c*̃ng không ăn bỏng ngô, sao chị lại làm thế với cô ấy được."

Có vẻ như cuối cùng em cũng ý thức được sự thật này nên mặt mày dịu đi một chút, nhưng không bao lâu lại tỏ ra khổ sở, hỏi: "Vậy nếu như cô ấy theo đuổi chị thì?"

Tôi bật cười: "Làm sao có thể..."

"Sao lại không có khả năng." Em tới gần tôi hơn: "Không chỉ có cô ấy, còn có Trịnh Dục Tiệp, còn có những người khác mà em không biết. Nhiều người thích chị như vậy, mà em đây, mặc dù em là người gần chị nhất, nhưng em cái gì cũng không biết. Chị sẽ đặt ems au tất cả mọi người, một khi có người tới gần chị thì em đều rất sợ hãi, trơ mắt nhìn xem nhìn chị ở bên người khác, em không muốn phải trải qua lần nữa."

Tôi nhìn em cau mày, để giọng mềm mại hơn, nhỏ giọng an ủi: "Không có nhiều người thích chị vậy đâu."

Em nói: "Có."

Trong lòng tôi rất khổ sở, thậm chí là muốn sờ sờ đầu của em, vỗ về an ủi em. Tôi chưa từng thấy Lục Tuệ khổ sợ như vậy, khi em thi đại học không thuận lợi cũng không thấy, khi em nói em quyết định học lại cũng không thấy, khi mẹ em nói sẽ về muộn thì cũng chưa từng thấy.

Nhưng mà tôi nhịn được, tôi thấy em vẫn mang bộ đồ hổi sáng, nở một nụ cười làm em yên tâm, dụ dỗ: "Đi tắm trước đi, cũng trễ rồi."

Em nghe xong thì cắn răng gọi tên tôi: "Giản Hứa Thu."

Nhìn em có vẻ như là bất chấp mọi thử, nhìn tôi hỏi: "Chị không thích em một chút nào sao?"

Tôi dừng lại.

Tôi luôn sợ em hỏi tôi vấn đề này.

Nói là không có thì thật là quá đáng, tim tôi cũng chỉ là tim của người thường, sẽ bị cảm động, cũng sẽ bị trêu chọc, có lẽ tôi không biết chừng nào thì bắt đầu, nhưng bây giờ tôi thừa nhận tâm tư của tôi đối với em đã thay đổi.

Nhưng sự khẳng định này kiểu gì tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng, vì một khi nói ra, liền không thể quay đầu lại, mối quan hệ của chúng tôi sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tôi vẫn chưa nghĩ thông, nếu như thay đổi là tốt hay xấu, tôi không biết em có thể tiếp nhận Giản Hứa Thu chân thực đằng sau tính cách bên ngoài hay không, cũng không biết tình yêu tuổi mới lớn của em sẽ kéo dài được bao lâu. Em là người mà tôi hy vọng cả đời đều tốt, tôi hi vọng cả đời của em đều nằm trong đời tôi, nếu được mẹ em đón về thì cũng sẽ nhớ thương khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau này, nhớ kỹ người chị này.

Cho nên tôi sợ hãi, thậm chí là sợ hãi sau khi mối quan hệ này thay đổi, bởi vì một ít việc nhỏ mà dẫn đến sau cùng càng lúc càng xa.

Tôi trải qua được sự giày vò của cuộc sống này, nhưng lại chịu không được sự hành hạ của em.

Cho nên vấn đề này của em, hiện tại tôi chỉ có thể....

"Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu yên lặng hít một hơi, sau đó ngẩng đầu: "Em nghỉ ngơi sớm đi."

-------

Tội bé Tuệ nhà mình ghê. Nếu các bạn muốn chị bé Thu bị ngược, thì mình thành tâm nói cho các bạn biết......... never never never. Nhưng chị bé Thu cũng rất để ý bé Tuệ luôn, đời này của em phải ở trong đời tôi ~ ở bên tôi cả đời.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 33: Chạy trốn



Chương 33. Chạy trốn

Tôi chạy trốn.

Giản Hứa Thu mười tuổi, rồi Giản Hứa Thu hai mươi tuổi, hẳn là đều sẽ không nghĩ tới, tôi, Giản Hứa Thu này năm nay đã ba mươi tuổi mà vẫn còn vì yêu mà chạy trốn.

Ngồi trên máy bay, tôi nghĩ đến đoạn văn vừa nói thầm trong đầu liền nhịn không được cúi đầu bật cười.

Mua vé máy bay lúc sáu giờ, rạng sáng bốn giờ liền rời khỏi nhà.

Hôm qua sau khi nói chuyện với Lục Tuệ xong thì kiệt sức rồi mất ngủ như trong dự đoán, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè trên Weibo, thậm chí là coi lại vài tập của bộ phim truyền hình mà lúc trước rất thích, nhưng làm thế nào cũng đều không hứng thú nổi.

Trong lòng chỉ muốn xem Lục Tuệ ở sát vách đã ngủ hay chưa, có phải c*̃ng giống như tôi thức trắng đêm chưa ngủ hay không, rồi em sẽ nghĩ gì về lời xin tôi mà tôi vừa nói.

Tôi nhớ tới bài đăng trên Weibo của em vào hai ngày trước, em nói em đã không có biểu hiện tốt. Tôi nghĩ có lẽ tôi còn hỏng bét hơn nữa, hai ngày nay quá loạn, loạn đến mức làm tôi không có cách nào an ổn yên tĩnh suy nghĩ được.

Vậy nên khi thấy một đường link giới thiệu khu du lịch ở dưới góc điện thoại thì đột nhiên tôi nảy lên một ý nghĩ, quyết định đi tới một trấn nhỏ ở phía Nam giải sầu một chút.

Nói đi là đi, mắt nhìn vé máy bay, cảm thấy cái chuyến bay lúc sáu giờ này đặc biệt thích hợp để bỏ trốn, tính toán thời gian cũng vừa đẹp. Tôi mua vé máy bay xong thì bắt đầu thu thập hành lý, chưa đến nửa tiếng liền rón rén rời nhà.

Sau khi máy bay cất cánh về, nhất thời tôi như tìm được bình yên trong chốc lát. Nhắm mắt lại, rốt cục thì cũng có chút buồn ngủ hiện lên nơi khóe mắt, nhưng rất đáng tiếc, hai mắt vừa nắm lại thì dáng vẻ Lục Tuệ tối hôm qua nhíu mày nói chuyện liền không ngừng hiện lên ở trước mắt, khung cảnh tối đen, em dùng ngữ giọng điệu thăm dò mà nhỏ giọng hỏi tôi.

"Chị không thích em một chút nào sao?"

Chị không thích em một chút nào sao?

Ngược dòng về quá khứ, tôi nhớ tới khoảng thời gian em học lớp 12 sắp thi đại học kia, so sánh lại, thì ngược lại Lục Tuệ ở bây giờ cùng đoạn thời gian kia hình như cũng giống như bây giờ, thích tủi thân thích nũng nịu.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì tất cả phụ huynh của học sinh lớp 12 đều yên lặng khẩn trương, tôi cũng không ngoại lệ. Khoảng thời gian đó tôi bàn giao hết mọi việc trong tiệm cho người ngoài, dành ra rất nhiều thời gian để trong nhà, một tháng trước kỳ thi đại học thì cũng đón Lục Tuệ về nhà.

Kỹ năng nấu nướng của tôi cũng trong đoạn thời gian đó tăng lên một cách nhanh chóng, dưới sự chỉ đạo của mẹ tôi thì tôi đã học được cách nấu các món ăn bổ dưỡng, cách bồi bổ cơ thể và cách bổ sung dưỡng chất cho não bộ.

Khoảng thời gian đó, Lục Tuệ ở trong phòng học tập, thì tôi liền ở phòng khách xem tivi, âm lượng gần như là mở mức nhỏ nhất, mua các loại hoa quả thăm dò khẩu vị của em, lại sợ bởi vì quá mức quan tâm sẽ khiến áp lực nên chỉ có thể âm thầm làm mọi thứ.

Một tháng rất nhanh thì trôi qua, hôm thi đại học, tôi tự mình đưa em đến trường thi, tìm một quán cà phê chậm rãi đợi em tươi cười phấn khởi đi ra. Nhưng không ngờ, buổi thi mới qua một nửa, thì em lại được một giáo từ trong đỡ ra ngoài, thân thể yếu ớt môi trắng bệch, nói với tôi là em đau dạ dày.

Bệnh bao tử này rất không may là lại đúng lúc làm trễ nải việc thi đại học của em, em phải làm tiểu phẫu, sau khi kết thúc thì cả người tỉnh dậy trong u uất.

Tôi biết là em có áp lực lớn, khi đó tôi ngồi bên giường chăm sóc em, em nhắm mắt lại không ngủ được c*̃ng không muốn mở ra, chúng tôi cứ như vậy yên lặng không động đậy, thẳng đến khi trời chiều mặt trời ngoài cửa sổ ngã về Tây thì em mới mở mắt ra, bình thản nói: "Giản Hứa Thu, em đói rồi."

Tôi nghe thế thì lập tức lấy lại tinh thần, nói chị ra ngoài mua đồ ăn cho em rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường trở về, thấy dưới lầu bệnh viện bán hoa tươi thì thuận tay mua cho em một bó hoa hồng, sau khi trở về lặng yên ở bên giường, quả nhiên khi em thấy thì thoải mái hơn rất nhiều.

Em ăn cháo rồi uống thuốc xong thì hỏi: "Em phải ở bệnh viện bao lâu nữa?"

Tôi trả lời: "Bác sĩ nói phải quan sát thêm hai ngày, không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Em cúi đầu vọc ngón tay của mình: "Vậy kỳ thi đại học của phải làm sao bây giờ?"

Tôi hé miệng cười với em, xích lại gần một chút rồi xoa đầu em: "Thân thể quan trọng, đợi cơ thể khỏe rồi lại suy nghĩ về việc học lại hay việc khác nha."

Em thấp giọng "Ừm" một tiếng, cau mày quay đầu nhìn tôi, hơi hơi mím môi, nhìn trông có vẻ tủi thân vô cùng, em nhìn giỏ trái cây cạnh giường, nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn táo."

Vậy nên tôi gọt táo cho em, rồi lại cắt ra cho em.

Em ở bệnh viện bốn ngày, thì tôi c*̃ng đợi trong bệnh viện đợi bốn ngày. Không biết có phải là do bị bệnh không mà bốn ngày này Lục Tuệ cứ như là một đứa bé, thậm chí buổi tối còn ríu rít thầm thì bảo tôi đọc truyện cổ tích cho em.

Em nói: Giản Hứa Thu, chị biết không, tranh minh hoạ cho hoàng tử bên trong truyện cổ tích đều giống hệt nhau.

Tôi nói, đúng vậy, chị xem tranh rồi.

Em nói, nếu để cho những công chúa kia biết chồng mình y hệt người khác thì có phải các nàng ấy sẽ buồn lắm không.

Tôi nói, không buồn đâu, kia là truyện cổ tích, các nàng đều sống trong câu chuyện của mình, không biết câu chuyện của người khác.

Em lại nói, chị cũng sống bên trong câu chuyện của mình.

Hôm xuất viện, tinh thần em đã tốt lên rất nhiều, hình như cũng buông bỏ được kỳ thi đại học, dù em có buồn đến mấy thì cũng không cứu vãn được sự thật, mấy ngày sau, em nói với tôi là em muốn học lại.

Câu nói kia em nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết em áp lực rất lớn, sau khi tôi nói được thì cũng không nói gì nữa.

Kỳ nghỉ hè lớp mười hai tôi không ép em học liên tục, thậm chí còn khuyến khích em đi ra ngoài nhiều hơn với bạn học. Thật ra nếu khi đó em ấy muốn tôi đi du lịch cùng thì có lẽ tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng hình như em không có ý tưởng đó.

Sau này khi em học lại, tôi lại bí mật tìm giáo viên để xếp cho em vào lớp tốt hơn, hi vọng em có thể học tập trong một bầu không khí tốt hơn.

Lớp Lục Tuệ học ở đây là 高四 – Cao Tứ: Hàng năm, nhiều sinh viên trượt , hoặc dù trúng tuyển nhưng không phải là trường lý tưởng, họ sẽ chọn học lại khóa học thêm một năm nữa, với hy vọng sẽ có một nền tảng mới. Loại lớp lưu ban này được gọi là trường trung học phổ thông vì nó là một năm sau khi kết thúc năm thứ ba của trường trung học. (Theo Baidu)

Lục Tuệ ở trong ấn tượng của tôi luôn là một cô bé không thích học hành, thành tích thường thường. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học có cuộc họp phụ huynh, giáo viên cũng nói với tôi là dựa vào số điểm hiện tại thì em chỉ có thể thi vào một trường đại học bình thường.

Nhưng sau này em đã học đại học tốt nhất của tỉnh, trường đại học A.

Khi em điền đơn nguyện vọng thì không nói cho tôi, điền nguyện vọng gì c*̃ng không nói cho tôi. Tôi cũng không để ý tới việc đó nên cũng không dành thời gian để hỏi em, đợi đến lúc nhớ tới thì em đã thờ ơ đưa giấy thông báo cho tôi rồi.

Vẻ mặt của tôi khi đó có thể nói là bàng hoàng, có lẽ là do quá vui qua kinh ngạc nên em cũng cười rộ như tôi.

Tôi nói: "Hóa ra em lợi hại đến vậy nha."

Em tính thoải mái cười, nhưng vẫn ra vẻ bình thản mím môi nhịn xuống: "Cũng thường thôi."

Nghĩ sâu về một chuyện cũ đúng là rất dễ chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu còn quanh quẩn câu hỏi mà Lục Tuệ hỏi tôi khi em bệnh năm đó: "Giản Hứa Thu, chị hi vọng em học đại học ở đây sao?"

Tôi trả lời: "Đương nhiên, nếu có thể ở lại thì càng tốt hơn, chị sẽ dễ chăm sóc em hơn."

Đúng là em đã làm được, nhưng đáng tiếc là tôi lại không thể chăm sóc em tốt được.

Tôi bị đánh thức bở tiếng máy bay ầm ầm, mở mắt ra mới phát hiện là tôi đang trên đường du lịch, đang ở trên máy bay, và đang hạ cánh.

Sau khi mở máy thì mới phát hiện vẫn chưa tới 8 giờ, tôi vào Wechat của Lục Tuệ, nhắn cho em vài tin nhắn.

Tôi: Trong tủ lạnh có sữa bò bánh mì, còn có cả đồ ăn

Tôi: Chị đi ra ngoài mấy ngày

Tôi: Mua chút nguyên liệu trong tiệm

Gửi xong tôi liền đi lấy hành lý, sau khi lấy xong thì màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, chưa ấn mở thì đã thấy trên màn hình hiển thị: Mua vật liệu mà phải dậy sớm vậy sao?

Tôi vô thức mím môi, mới mở khóa rồi nhìn vào thì em đã thu hồi tin nhắn vừa nãy.

Lục Tuệ: Dạ biết rồi

Lục Tuệ: Chiều nay em sẽ về trường

Lục Tuệ: Chị đi cẩn thận

Mấy ngày ngắn ngủi này, tôi đã quen rất nhiều người bạn qua đường, lại gặp mấy người bạn đi du lịch không mấy quen thuộc. Bọn họ trẻ trung đầy sức sống cũng khiến cho cả đoàn tràn sức sống theo. Tôi cũng gặp mấy cặp đôi du lịch nghèo, bởi vì đồ ăn trong khu danh lam thắng cảnh quá đắt mà cắn răng không mua, chỉ chụp ảnh rồi rời đi. c*̃ng gặp một bà cụ đã gần tám mươi, bước chân chậm rãi mà nói năng cũng chậm rãi, nhìn dòng người đi qua mà trong mắt tràn đầy từ ái.

Trên thế giới có nhiều người như vậy, mỗi người đều có mỗi người cách sống, tôi cũng là một trong số đó, là người bình thường khi nhìn thấy đồ mình thích thì cũng sẽ cười, nhìn thấy thứ mình không thích thì cũng sẽ khó chịu.

Tôi cũng đã xem các bộ phim đặc sắc ở đây, nam nữ yêu nhau nhưng bởi vì quan hệ hai bên gia đình mà bị chia rẽ, rồi khóc nguyên một trận.

Xưa nay tình yêu phải rời xa vẫn luôn được ca tụng, yêu mà không được chính là khắc cốt minh tâm.

Thật ra tôi không hề muốn nghĩ đến Lục Tuệ, nhưng thi thoảng tôi vẫn sẽ nghỉ tới em. Em thích tôi nhiều hơn tôi nhiều lắm, nhưng yêu thương tôi dành cho em lại không hề ít, giây phút mà mẹ em giao em cho tôi thì tôi đã coi em như là người thân của mình.

Một năm lại một năm nhìn cô em gái bên mình lớn dần lên, c*̃ng hi vọng tương lai của cô em gái này sẽ càng ngày càng tốt, nhưng cô em gái này lại quay đầu nói cho tôi biết là em thích tôi.

Cảm giác khó chịu này, bên cạnh tôi lại không có ai đồng cảm cùng, c*̃ng không ai có thể chia sẻ cùng tôi.

Kết quả của cảnh này chính là cuối cùng thì cặp đôi này vẫn không thể ở bên nhau, bọn họ đã kết hôn với người mà cha mẹ đã chọn, người mà mình không yêu. Sau một tiếng thở dài vì mối tình không có kết quả này, cuối cùng khắc sâu tình cảm tha thiết này thành một bài thơ, khắc ở trên tường.

Mấy ngày nay, thi thoảng tôi sẽ nhận được tin nhắn của Hiểu Lê, thi thoảng sẽ nhận được tin nhắn từ trong tiệm, thi thoảng cũng sẽ nhận được tin nhắn của Tuyết Lê. Nhưng không có một tin nhắn nào của Lục Tuệ, thậm chí em cũng không đăng một bài nào trên Wechat.

Tôi không mua vé về, chẳng có mục đích, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó. Tôi phát hiện như vậy lại rất thoải mái, khó trách rất nhiều người đều hướng loại cuộc sống này, ngoại trừ rất cần tiền, thì đúng là không có khuyết điểm gì cả.

Không biết là đã mấy ngày nữa, khi tôi đứng ở ven đường nhìn một cô gái nhỏ đang chơi ghi ta trên phố thì rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn đầu tiên của Lục Tuệ trong suốt những ngày qua.

Lục Tuệ: Đã năm ngày rồi

Lục Tuệ: Chị về là tốt hay không tốt đây

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi mà tôi xem rất lâu, bên tai truyền đến cái cô vang lên tiếng hát dịu dàng.

"Nhớ anh nhớ anh, c*̃ng có thể trở thành sở thích

Khi anh bảo hôm nay phiền não

Khi anh nói đêm dài, anh ngủ không được

Em muốn nói với anh, nhưng lại sợ nói sai

Rất thích anh, anh có biết hay không "

Bài "Nhớ Anh" của Vương Tâm Lăng, mình có đính ở trên đầu chương.

Tôi hơi kéo mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cúi đầu đánh chữ.

Tôi: Tốt

Tôi sao lại không hiểu chứ.

Tôi vẫn luôn sai, tôi không nên ôm ý nghĩ may mắn là mặc kệ để em nhiều lần tới gần tôi, đợi nếm được vị ngọt rồi lại đẩy em ra.

Tôi nên yêu thương em, sự đau lòng này giờ đã thay đổi mà tôi vẫn còn cố chấp thuyết phục bản thân.

Bạn nhìn đi, tôi chính là khó ở như vậy đó, nhất định phải đợi em tới tìm tôi.

Em vừa tìm tôi thì tôi liền về nhà.

-----

Mình đã liên tục làm để chạy đến chương này.

Cũng không nhớ ghi dòng trên khi nào nhưng giờ mình hoàn rồi, chưa đăng hết thôi. 30/7/2021
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 34: Mình yêu nhau đi



Chương 34. Mình yêu nhau đi.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 35: Mong mãi bên người



Chương 35. Mong mãi bên người

Để tránh Lục Tuệ ngã khỏi ghế sô pha nên cái tay bên ngoài của tôi cố gắng đỡ lấy em, chặn lưng em ấy.

Cái tư thế này khiến tay tôi rất đau, mà đầu em dựa vào vai tôi, còn tôi thì hơi ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, thế là dẫn đến vai tôi tê luôn.

Nhưng em có vẻ rất hưởng thụ, sau khi tôi hỏi vấn đề kia xong thì em nói liên tục ba tiếng "Tốt" xong thì nằm không dậy nổi.

Mà em giờ phút này thì đang nhàn nhã nghịch thắt lưng của tôi.

Thật lòng mà nói, mặc kệ là nói trực tiếp hay là chuẩn bị kỹ lưỡng thì sau khi tôi nói câu nói kia xong đã có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Hiện tại ngoại trừ trọng lượng của cô gái ở trên người này, thì có thể nói là cả người nhẹ nhàng.

Mấy phút sau, tôi thật sự chịu hết nổi rồi, vỗ vỗ bờ vai em, mà em nhận được tín hiệu của tôi cũng rất hiểu chuyện rồi ngồi dậy.

Hơi khát, sau khi đẩy em ra thì tôi mở tủ lạnh ra cầm chai nước, sẵn thuận đường tay mở cửa dưới tủ lạnh luôn. Cái này không mở ra thì thôi, mấy ngày nay Lục Tuệ ở nhà vậy mà mua nhiều đồ ăn đến vậy à.

Thạch, kem cây, kem ly, kem ống, rồi cả kem que.

Tôi rút một cây kem que ở giữa, xé vỏ bẻ ra rồi đi ra phòng khách, là vị Cocacola, rất có cảm giác khi còn bé. Tôi đưa cây còn lại cho Lục Tuệ, sau khi em cầm thì bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, hít một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười.

* Loại kem này nè nhưng vị Coca

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f57414142615754656e76483756513d3d2d313130363838323235392e313639373233666432633434616466663632303732303432363631392e6a7067


Tôi nhìn em khó hiểu: "Sao vậy?"

Em lắc đầu cắn một cái, tiếng que kem bị cắn vang lên: "Không có gì."

Tôi cũng học theo cắn vỡ miếng kem trong miệng, rồi ngậm đến khi nó tan ra ở trong miệng .

"Trong tủ lạnh nhiều đồ ăn quá vậy?"

Em nghe xong lại hít một hơi, trả lời tôi: "Mấy ngày nay đều ở nhà, nên mua hơi nhiều một chút."

Tôi hỏi: "Không đi ra ngoài sao?"

Em cúi đầu không nhìn tôi: "Không có, sợ chị lén về."

Tôi dừng một chút, cầm lấy gối ôm ngồi xuống cạnh em cách chừng nửa ngườ. Chúng tôi cứ mỗi người một cây kem mà gặm, TV đang chiếu phim truyền hình sau mười giờ, màu sắc mát mẻ phủ kín toàn bộ phòng khách.

Chúng tôi ăn gần như là ăn xong cùng một lúc, cùng nhau vứt vào thùng rác. Em cầm lấy gối ôm như tôi, c*̃ng đặt ở lên đùi hệt như tôi, thong thả mở miệng: "Có phải chị biết Trúc Ngôn Nhất Hòa là em không?"

Tôi: "Ừm" .

Em hỏi: "Hôm Trung thu?"

Tôi: "Ừm."

Lục Tuệ thấp giọng cười: "Hôm đó bọn họ còn nói là hát trước mắt chị thì coi chừng bị ngã ngựa, đúng là ngã thật mà."

Tôi tiếp lời em: "Cái này phải cảm ơn chị Hiểu Lê của em đó, lúc đầu chị không hề biết cái người Tiểu Hòa Hòa này nha." Tôi quay đầu nhìn em: "Đúng rồi, mấy ngày trước cô ấy nói muốn em ký tên đó."

Lục Tuệ: "Em không có kí tên, mấy năm nay chỉ tải ca khúc lên thôi, không làm gì khác."

Tôi hơi quay qua, nhìn chằm chằm gò má của em, hỏi: "Nói đi, còn có chuyện gì giấu chị nữa không." Tôi vừa nói vừa hít nhẹ một hơi, "Nhiều năm như vậy, chị rõ ràng là người thân nhất của em mà kết quả lại là người xa em nhất."

Em nhìn vào mắt tôi: "Lời này phải là em nói chứ."

Em nói xong thì dựng gối ôm lên, ôm lấy nó rồi đặt cằm lên, nghiêng nghiêng: "Không có việc gì giấu chị cả, phải nói là em đã nói nhưng chị lại không để ở trong lòng mà thôi."

Tôi nhìn hàng mi thật dài của em, hỏi: "Năm đó là do chị tặng em một đóa hoa hồng mà thích chị rồi à?"

Nếu là vậy thật thì cô bé này cũng dễ bị lừa ghê, bé gái mười ba mười bốn tuổi mà được người khác yêu mến như em thì cũng không nhiều lắm. Người ta tiện tay cho cái bao lì xì cho viên kẹo là chuyện rất hay gặp. Nếu như mà người khác sớm hơn một bước, hoặc là có người nào đó tặng cho em món quà tốt hơn, thì....

300 vạn của tôi chẳng phải là không cánh mà bay sao!

Không phải, vậy thì bây giờ chúng tôi cũng không quá thân thiết rồi.

Nếu nhiều năm sau khi gặp lại nhau thì hơn phân nửa sẽ là chào hỏi, có lẽ ngay cả chào hỏi cũng không cần, khi gặp thoáng qua rồi mới lục từ trong trí nhớ ra, cô gái này lúc trước đã từng gặp qua rồi, là con gái của một người bạn.

Cũng may mà em nói: "Không phải."

Tôi nhướng mày ra hiệu cho em tiếp tục.

Em hơi mở miệng, nhưng lại nhắm lại, đột nhiên mang tai lại đỏ lên.

Đến lúc này tôi mới phát hiện vị thế hiện giờ của chúng tôi. Tôi cứ như là kẽ lão luyện đầy kinh nghiệm nơi sa trường, đang đùa giỡn thiếu nữ mới biết yêu, dùng đủ loại câu hỏi "Em có thích chị không?" "Khi nào thì em thích chị?" "Cứ thế mà thích chị à?" để moi ra bí mật ở trong lòng của thiếu nữ.

Vậy nên thiếu nữ Tuệ cúi đầu ngượng ngùng, giận dỗi: "Thích thì thích, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ!"

Em c*̃ng ý thức được là mình đang đỏ mặt, nên lặng yên không một tiếng động giơ gối lên, che khuất một nửa khuôn mặt của mình.

Tôi cười khanh khách, xoay người lại, chỉ để lại bóng lưng cho em thôi, đợi em chậm rãi bình tĩnh lại thì tôi dùng khóe mắt liếc em một chút, tôi thấy em đã trở lại bình thường thả gối xuống rồi, vậy nên tôi dựa vào ghế sofa một cách thoải mái, thong thả mở miệng lần nữa: "Quà sinh nhật mà lần trước em tặng chị ấy, sách cùng hoa hồng đó, làm lúc nào vậy?"

Em nghĩ nghĩ: "Rất nhiều năm về trước."

Tôi gật đầu, khó trách có cảm giác xưa cũ.

Tôi hỏi: "Phía trên có hai chữ Trúc Ngôn, là em quên sao?"

Em "Ừm" một tiếng: "Lúc làm cái đó, thì em vẫn chưa hát mà." Em nói đến chỗ này, c*̃ng học tôi tựa vào ghế sofa, nghịch ngợm lấy gối gõ vào ngực, tiếp tục nói: "Là quà sinh nhật năm năm trước của chị đó, sau đó chị quen Trịnh Dục Tiệp, nên em không muốn đưa nữa, vẫn luôn cất trong ngăn tủ."

Tôi quay đầu nhìn em, hỏi: "Trúc Ngôn có ý nghĩa gì?"

"Không có nghĩa gì cả." Em nói xong thì đột nhiên bật cười, có cảm giác mặc kệ mọi chuyện, em quay người đối diện tôi: " Một nửa của Giản Hứa Thu, Trúc Ngôn Hòa, lấy tên của chị đó."

* Tên chị bé Thu là như này 简许秋, còn Trúc Ngôn Hòa là như này 竹言一禾. Trong chữ Thu thì có chữ Hòa, phần còn lại thì các bạn nhìn rồi tự hiểu nha.

Tôi dừng một chút, đúng là không nghĩ hướng này.

Em đột ngột thổ lộ khiến cho lòng tôi đột nhiên lại ngại ngùng, cũng may mặt tôi không biểu hiện ra gì cả.

Em vẫn tỏ vẻ mặc kệ như cũ, dựa vào lấy ghế sô pha, nói: "Khi đó còn nhỏ, luôn thích đặt tên người mình thích vào những thứ có liên quan. Có lẽ chị không biết, tất cả mật mã của em đều là gianxuqiu520 cơ."

Tay tôi giấu sau gối ôm hơi run run.

Có lẽ là cảm động, nhưng càng nhiều là...

Em nói xong những lời này với tôi thì bỗng nhiên cúi đầu, tay trái vẽ một vòng lên mu bàn tay phải, cuối cùng siết chặt tay, cắn răng nói đầy bất lực: "Quá buồn nôn."

Cũng không phải, quá buồn nôn.

Nhưng mà, tôi thừa nhận là tôi bị em làm cảm động rồi.

Không lâu sau, tôi tắt TV rồi đuổi em về phòng ngủ, tối nay mặc dù em không nói, nhưng vẫn không khó để nhận ra quầng thầm mờ nhạt dưới mắt em, khi em ngủ không ngon thì luôn như vậy.

Giờ mọi chuyện cũng lộ ra hết rồi, tôi cũng không cần phải che giấu nữa, rửa mặt xong tôi trèo lên giường cầm điện thoại, ấn theo dõi Weibo Trúc Ngôn Nhất Hòa, lại phát hiện dưới trang chủ em nhiều hơn một bài đăng, đăng hai phút trước.

"Trúc Ngôn Nhất Hòa: Hôm nay nếm được hương vị ngọt nhất thế giới."

Trong lòng tôi ấm áp, cẩn thận đọc kỹ dòng chữ này hai lần, cuối cùng nhấn vào mấy chục bình luận ở dưới, ấn mở khung bình luận rồi nhắn vào: Vị gì?

Rất nhanh, em đã trả lời tôi: Kem que

Tôi vào Weibo của em lần nữa, phát hiện lại có thêm vài bình luận, mà bình luận giờ phút này chia làm hai loại. Một loại là những người nhìn không ra nghĩa bóng, ngây thơ hỏi có phải Lục Tuệ mới ăn đồ ngọt xong hay không, cầu an lợi gì đó, mà một loại khác là nhìn ra sự mờ ám, trực tiếp hỏi là có liên quan tới chị bé à?

Weibo tôi là tên thật của tôi, lúc tôi theo dõi em thì em cũng theo dõi tôi lại, mà trong tất cả những bình luận đó em cũng chỉ trả lời mình tôi.

Cho nên mấy phút sau, không ít người tại bình luận trong phần bình luận của chúng tôi, phần lớn đều hỏi là hai người các người làm sao mà quen nhau vậy?

Tống Hiểu Lê, người duy nhất biết chuyện, gọi điện thoại tới trong lúc tôi đang liên tục cập nhật các bình luận mới.

Có vẻ như là do người gọi đến mà chuông điện thoại cũng trở nên dồn dập, cứ như chỉ cần tôi nghe trễ một giây thì nó sẽ tự động nổ tung.

Vậy nên tôi vuốt sang để nghe máy.

Hiểu Lê hỏi: "Mày với Tuệ Tuệ có chuyện gì vậy?"

Tôi cười: "Mày sống trên Weibo hay gì?"

Hiểu Lê: "Không, tao ở trong nhóm, bọn họ mới gửi ảnh chụp màn hình vào, xong tao thấy bình luận của mày. Tuệ Tuệ còn trả lời có mỗi mình mày, kem que là cái gì? Tối này bọn mày làm chuyện gì? Ủa rồi mày về hồi nào? Mua quà cho tao chưa đó?"

Tôi chọn một trong những câu hỏi mà cô ấy hỏi, vấn đề trọng yếu nhất: "Mua rồi, ngày mai tự mình tới lấy đi."

Hiểu Lê ồ lên, tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ hỏi tôi mua gì như trước, nhưng lại nghe cô ấy chuyển đề tài: "Đêm nay bọn mày hôn nhau rồi đúng không?"

Không chờ tôi trả lời, cô ấy còn nói: " Hương vị ngọt nhất, trời mẹ ơi."

Cô ấy nói xong thì hai đầu điện thoại liền trở nên yên tĩnh, tôi biết là cô ấy đang chờ tôi trả lời, Thế là, tôi lại ngập ngừng vài giây, sau khi tạo ra bầu không khí khẩn trương thì trầm thấp "Ừ" một tiếng.

Quả nhiên Hiểu Lê ở đầu kia liền bùng nổ, sau khi hét lên mấy tiếng thì gào vào điện thoại: "Mày thế mà hôn Tiểu Hòa Hòa!"

Tôi nhỏi: "Thì sao?"

Đột nhiên cô ấy bình tĩnh lại: "c*̃ng bình thường."

Tôi phì cười, ghét bỏ nói: "Mày xem mày bây giờ có giống là đã 31 tuổi ? Dường như mày làm tao nhớ lại Hiểu Lê theo đuổi idol thời đại học vậy."

Cô ấy hừ một tiếng: "Thì sao?"

Tôi nói: "Chẳng ra sao cả."

Cô ấy cười khúc khích hai tiếng: "Mày thì ổn rồi, mày trầm ổn nhất, mấy ngày trước có người ở trong nhóm sửa lại ca khúc mà Tiểu Hòa Hòa khích lệ chị bé của em ấy, mày muốn nghe không?"

Không đợi tôi nói là muốn hay không thì trên điện thoại đột nhiên nhảy ra tin nhắn Wechat của Hiểu Lê, cô ấy gửi cho tôi luôn rồi.

Hiểu Lê còn nói: "Tao rất khó để liên hệ mày với người được miêu tả đí, đây đúng là Giản Hứa Thu mà tao biết sao?"

Tôi trả lời nhạt nhẽo: "Không phải."

Sau khi cúp điện thoại, tôi đang định nhấn vào bức ảnh Hiểu Lê gửi cho tôi thì Lục Tuệ đột nhiên gửi cho tôi một đường liên kết.

Là một liên kết bài hát, giống đường link Hiểu Lê vừa gửi cho tôi, có tên bài hát, có ca sĩ, ca sĩ là Trúc Ngôn Nhất Hòa, bài hát tên là « Bài ca trường học nhỏ ».

* Đây nhé mọi người

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Lục Tuệ: Bài hát dành cho chị

Lục Tuệ: Em tìm người để thu âm đó

Lục Tuệ: Không nghĩ tới có thể gửi chị sớm thế

Lục Tuệ: Coi như là ca khúc giúp chị ngủ ngon

Lục Tuệ: Nghe xong liền đi ngủ

Lục Tuệ: Ngủ ngon

Tôi nhấp vào liên kết rồi nhảy qua giao diện khác, tiếng guitar vang lên từ giây đầu tiên, khi khúc nhạc dạo qua đi thì là giọng hát ngọt ngào của Lục Tuệ, rất chậm, chậm rãi mà hát lên.

Tôi nhét tai nghe rồi nhắm mắt lại, nghe nghe, lại đột nhiên nghe được trong lời ca của em có ý cười, tôi quay ngược lại để nghe lại lần nữa. Chợt phát hiện ra khi đến giữa bài hát thì âm thanh của em mới bỗng nhiên giương lên.

Chính xác là câu này.

"Tôi nguyện theo người, rong ruổi núi rừng

Tôi nguyện theo người, dắt tay thiên nhai

Mong mãi cùng người ngắm trắng đếm sao."
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 36: Hoa hồng



Chương 36. Hoa hồng

Ngày hôm sau tôi dậy từ sớm, nằm ráng trên giường thêm mấy phút vẫn không ngủ được được, nên dứt khoát rời giường làm bữa sáng. Lục Tuệ ở nhà thì thích ăn cháo, tôi ra ngoài nhiều ngày đến vậy mà lượng gạo trong thùng vẫn không thay đổi, tôi nghĩ có lẽ những ngày qua em đều gọi đồ ăn bên ngoài, có lẽ chỉ dùng bữa sáng qua loa, hoặc thậm chí là không ăn luôn.

Bình thường tôi làm xong cháo thì kiểu gì Lục Tuệ cũng sẽ canh giờ mà ra khỏi phòng, nhưng hôm nay là ngoại lệ, em vẫn chưa xuất hiện.

Thế là tôi ăn xong rồi rửa bát đĩa, đi đến phòng khách ngồi ở trên sofa chơi điện thoại.

Hôm qua Hiểu Lê gửi ảnh tôi còn chưa kịp nhìn, sau đó thì liên tục nghe lại bài hát Lục Tuệ gửi cho tôi, buồn ngủ thì tắt nhạc rồi lập tức ngủ thiếp đi.

Hiểu Lê gửi cho tôi một đoạn ảnh, siêu dài. Nhìn qua thì là ảnh cố tình ghép, nội dung được ghép bên trên đều là tin nhắn có tên Trúc Ngôn Nhất Hòa, có một số còn có cả thời gian đăng.

Sớm nhất là bốn năm trước, tin nhắn là: "Tốt hơn nhiều rồi, mọi người không cần lo lắng, mấy ngày nay chị tôi luôn chăm sóc tôi."

Tin tiếp theo: "Chị ấy lo cơm nước cho tôi suốt hai tháng, còn tự mình nấu canh cho tôi, còn kể chuyện cổ tích cho tôi nữa."

Sau đó là một tháng sau: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của chị ấy, tôi vẫn không tặng quà như cũ, mà chị vẫn không để ý như cũ, vẫn xoa đầu tôi đó."

Tin tiếp theo là một năm sau: "Chị ấy thật là tốt, chị ấy rất dịu dàng. Lần nào tôi nhìn thấy chị ấy thì chị ấy luôn mỉm cười với tôi, tôi có yêu cầu gì thì chị ấy đều đáp ứng hết. Tôi ở cạnh chị ấy nhiều năm đến vậy rồi mà chị ấy chưa từng hung dữ với tôi bao giờ, tôi nghĩ là dù cho tôi gặp rắc rỗi thì chị cũng sẽ mỉm cười rồi xoa đầu tôi, nói tôi là làm tốt lắm."

Một phút sau: "Nói thì dễ lắm, tôi cũng rất muốn ở cạnh chị ấy mà."

Lại hơn một năm sau đó: "Còn thích, rất thích."

Chưa tới mấy tháng sau: "Hôm nay có người chúc mừng tôi vì đã thích chị bé của tôi hơn hai năm rồi, cảm ơn vì tấm lòng, nhưng tôi muốn sửa lại một chỗ, tôi thích chị ấy đã năm năm rồi."

Lại là nửa năm: "Cám ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật. Có người hỏi về chị bé, chị ấy cũng tặng quà cho tôi, còn có hoa hồng mà tôi thích. Chúng tôi vẫn rất tốt, nhưng vẫn không ở bên nhau."

Tiếp theo là một năm trước: "Gần đây tương đối rảnh rỗi, cho nên đăng khá nhiều ca khúc, không có viết về chị bé đâu nha, nên không cần đoán lung tung đâu nha."

Hai phút sau: "Nếu như tôi ở bên chị ấy, thì nhất định sẽ đặc biệt ghi âm lấy một bài."

Một phút sau: "Mượn lời chúc tốt lành của mẹ."

Một phút sau: "Đừng làm rộn, mọi người tìm không ra chị ấy đâu, tôi bảo vệ kỹ lắm."

Hai phút sau: "Tốt, không nói nữa, bằng không lại có người nói là nhắc đến chuyện chị bé thì tôi lại nói nhiều."

Nói chuyện cũng không nhiều lắm, e là người có tâm đó cũng chỉ là nhất thời hứng khởi nên cuộc đối thoại mới ngắt quãng như thế.

Tôi xem ảnh thì thoát ra, đột nhiên phát hiện Hiểu Lê vừa mới nhắn tin cho tôi, ngay phía dưới bức ảnh.

Hiểu Lê: Báo cáo

Hiểu Lê: Báo cáo bí mật

Hiểu Lê: Tuệ Tuệ nhà mày hôm qua tám chuyện trong nhóm tới tận bốn giờ sáng đó

Hiểu Lê: May mà tao mở chế độ yên lặng

Hiểu Lê: Sự quan tâm của tao chiếm hết màn hình rồi đó

Hiểu Lê: Lát nữa mày có muốn dạy dỗ em ấy thì cũng đừng lôi tao ra đó

Tôi bật cười: Còn sớm

Hiểu Lê: Lại báo cáo

Hiểu Lê: Mày vào xem bình luận của ca khúc mà em ấy hát cho mày đi

Hiểu Lê: Cẩn thận, đừng khóc đó

Hiểu Lê: 【 đường liên kết 】

Liên kết này nhảy đến Weibo của Trúc Ngôn Nhất Hòa, tôi cũng bấm vào đường link mà cô ấy gửi, tối hôm qua mới đăng trên Weibo mà giờ đã hơn một ngàn bình luận, tôi nhấn vào thì thấy màn hình toàn là hoa hồng.

Bất cứ chỗ nào có thể thấy được trên màn hình, gần như mỗi bình luận sau hoa hồng đều kèm theo một câu: Chúc mừng Tiểu Hòa Hòa và chị bé của cậu!

Tôi thấp giọng bật cười, những fan hâm mộ này, cũng quá tri kỷ luôn ấy chứ.

Trừ những bình luận này ra thì còn có những bình luận khác, tôi xem hết từng cái một mà Lục Tuệ vẫn chưa tỉnh dậy, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, gần mười giờ rồi.

Vậy nên tôi đến phòng em ở cuối hành lang, gõ cửa phòng em ba cái.

Đợi trong một lát, cửa mở ra từ bên trong, tôi đang muốn nói chuyện thì lại nghe tiếng dép loẹt xoẹt nhào về phía giường của em.

Tôi thò nửa đầu vào thăm dò, nói: "Gần mười giờ rồi, ra ngoài ăn sáng nào."

Em miễn cưỡng "Ừm" một tiếng, vẫn không nhúc nhích.

Nếu là ngày trước có lẽ tôi cứ nói thế là xong, thậm chí là sợ em chê tôi phiền nên gần như kệ em luôn, nhưng bây giờ khác xưa rồi nha.

Vậy nên tôi lại gõ cửa thêm hai lần nữa, hỏi: "Chị vào nha?"

Em lại miễn cưỡng "Ừm" một tiếng như cũ.

Phòng em được trang bị rèm cửa chống nắng và cách nhiệt, nên giờ phút này ngoại trừ ánh sáng bên ngoài hành lang thì gần như là tối đen.

Phải mất một lúc tôi mới thích ứng với độ sáng này, sau đó lại mò tìm giường em rồi ngồi xuống chỗ mép giường.

Tấm nệm hơi lõm xuống, Lục Tuệ ung dung nói: "Buồn ngủ."

Tôi nhìn khuôn mắt khuất trong bóng tối của em, hỏi: "Hôm qua mấy giờ ngủ?"

"Không biết." Em trả lời tôi: "Rất trễ."

Em nói xong thì kéo chăn che mất nửa mặt. Tôi cúi đầu nhìn em, nắm một góc chăn của em rồi dùng sức kéo một phát, em không đoán được là như thế nên chăn tuột khỏi tay, bị tôi kéo đến chỗ xương quai xanh của em.

"Hôm qua nói chuyện phiếm cho tới bốn giờ hơn?" Tôi hỏi.

Em hơi ngừng một lát rồi mới có chút chột dạ mà hỏi ngược lại tôi: "Sao chị biết?"

Tôi nói: "Chị có ở trong nhóm đó."

Em lại dừng lại rồi mới nói tiếp: "Nói láo, chị Hiểu Lê nói chứ gì."

Tôi nói: "Em biết là chị ấy ở trong nhóm mà còn nói trễ đến vậy à."

Em lại nói: "Em ngủ không được."

Tôi nói: "Càng nói hưng phấn thì càng không ngủ được."

Em khịt mũi, cầm lấy cái gối trống ở phía sau rồi chống hai tay ngồi dậy dựa vào. Tôi thấy em rời giường thì đứng lên đem kéo màn cửa ra, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài lập tức chiếu vào, tôi híp mắt quay đầu tránh đi thìlại thấy em không có chút e ngại mà nhìn tôi, chỉ hơi nhíu mày lại.

Em nói: "Hôm qua em mới khen là chị dịu dàng xong, nói với bọn họ là chị chỗ này tốt chỗ kia ngoan, thì sáng nay chị liền tới dạy dỗ em rồi."

Tôi phì cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn em: "Em còn nói lý à?"

Em hơi nhướng mày, cúi đầu cầm điện thoại ở bên cạnh lên, nhìn đồng hồ xong thì lại ném sang một bên.

"Giản Hứa Thu." Em gọi tên tôi.

Tôi dừng trước mắt em rồi ra hiệu để em tiếp tục.

Em nói: "Chị nói một câu "chị thích em" thôi là em lập tức xuống giường ngay."

"Chị..."

Không phải là tôi không muốn, chỉ là từ khi có ký ức thì không còn nói những câu như vậy nữa.

Tốt thôi, chỉ là tôi không muốn lắm, quá xấu hổ.

Đây có lẽ là sự khác nhau giữa phái hành động và phái nói ngọt. Phân biệt như thế này, bạn muốn tôi chết vì em ấy thì được, nhưng bạn muốn tôi nói tôi yêu em, thì tôi tự sát.

Lục Tuệ có lẽ c*̃ng nhìn ra sự khó xử của tôi, em từ bỏ khẽ thở dài một hơi, vươn tay đến trước mặt tôi, tôi nắm lấy tay em, rồi em vén chăn lên mang dép lê rồi đứng dậy.

Tôi ngồi đợi em ăn cơm xong, lại nhìn em cầm chén bát đi rửa, cuối cùng thì cũng thấy em lấy điện thoại từ trong túi ra.

Từ lúc em dùng ngón cái để mở khóa thì tôi đã nhìn chằm chằm em rồi quả nhiên em lướt điện thoại mấy lần, nhìn thấy chữ trên màn hình liền sửng sốt nửa giây rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt này đối diện với khuôn mặt tôi, tôi nở một nụ cười cười, hơi nghiêng đầu mà ngắm em.

Em lắc lắc điện thoại: "Gửi lúc nào đây?"

Thật ra trên đó có hiển thị thời gian nhưng mà em vẫn hỏi, mà tôi cũng ăn ý phối hợp với em: "Lúc em rửa chén."

Em lại cúi đầu nhìn màn hình.

Trên đó là tin nhắn của tôi, một đóa hoa hồng kèm theo một câu "Chị thích em" .

Chuyện xảy ra giữa tôi và Lục Tuệ trong mấy ngày nay quả thật khiến tôi có cảm giác quay về quá khứ. Thậm chí khiến tôi cảm thấy mình cũng trẻ như em, đang nói về một mối quan hệ tựa như tình yêu thời thanh xuân vậy, trong đó có những tâm tư nhỏ, có bí mật nhỏ, có ám ngữ, còn những có câu tán tỉnh nhẹ nhàng như gió thoảng.

Người càng trưởng thành thì đối với chuyện tình cảm càng thờ ơ, sau khi năm tháng lắng đọng thì chỉ còn lại sự thành thục cùng ổn trọng, sẽ không quan tâm quá nhiều đến việc nhỏ nhặt.

Nhưng khoảng thời gian tiếp xúc với Lục Tuệ trong này, lại khiến cho phần tuổi trẻ trong tôi xao động lại.

Tôi nghĩ, nếu như bây giờ em ở độ tuổi của tôi, nhận được một câu như vậy thì nhất định sẽ ghét bỏ nổi hết da gà da vịt lên.

Nhưng em của hiện tại thì không, thế là cũng khiến tôi vui theo.

Không những thế, em thậm chị còn gõ chữ trước mặt tôi, sau đó điện thoại tôi lại rung lên và nhận được tin nhắn của em, trên đó viết: "Em c*̃ng thích chị", phía sau cũng có một đóa hoa hồng.

Tôi bật cười, quen thói đưa tay xoa đầu em, làm tóc em rối lên rồi lại sửa lại.

Tôi nói: "Hôm nay chị thấy bình luận trên bài đăng đầu trang Weibo của em, tất cả đều là hoa hồng đó."

Lục Tuệ vứt điện thoại: "Hôm qua nói chuyện với bọn họ có nói sơ qua, bọn họ nói nếu như sau này có hoạt động offline, thì bọn họ muốn hoa hồng để tiếp ứng [1] cho em."

[1]: Là sự ủng hộ trực tiếp nhất của người hâm mộ đến thần tượng của mình. Mỗi khi nghệ sĩ có hoạt động gì đó thì fans sẽ tổ chức các hoạt động để tuyên truyền, ủng hộ, cổ vũ cho thần tượng mình.

Tôi cười, hỏi em: "Em muốn tham gia hoạt động offline sao? Sao chị nghe nói xưa nay em không đăng ảnh, nói chuyện cũng rất ít mà."

Em thản nhiên trả lời tôi: "Sợ bị chị phát hiện."

Tôi hỏi: "Sao lại sợ chị biết chứ, việc này đáng để tự hào mà, sao lại muốn che giấu?"

"Khi em mới vừa vào giới đó, nói quá nhiều chuyện liên quan tới chị, nếu như bị chị phát hiện..." Em hơi dừng lại: "Khi đó chị vẫn còn quen Trịnh Dục Tiệp, hơn nữa em lại lớn rồi, chị còn mua nhà ở ngoài nữa, em sợ chị sẽ không quan tâm em."

Tôi bất lực: "Sao lại thế..."

Khó trách sau khi chúng tôi chia tay thì thái độ của thay đổi rất lớn, nghĩ đến chuyện tôi từng lý giải chuyện em thay đổi là do hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười.

Chậc, sao lời này có ý hơi chế giễu em không hiểu chuyện vậy nhỉ.

Không, Lục Tuệ hiểu chuyện mà.

Một buổi sáng trôi qua thật nhanh, mặc dù bình thường chúng tôi rất ít khi trò chuyện, nhưng tôi thấy rõ là tâm tình của Lục Tuệ rất tốt. Hơn nữa còn rất thoải mái mà ngâm nga giai điệu trước mặt tôi.

Trưa nay tôi làm bò bít tết cho em, em ăn xong thì nhanh cướp chén đũa từ tay tôi đem đi rửa. Rửa xong thì hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa xem TV.

Nếu không phải là chúng tôi đã quen nhau, thì tôi e rằng chiều nay sẽ cứ nhàm chán như thế này, hoặc là tôi sẽ như thường lệ để em ở nhà rồi đi tới tiệm một mình.

Vì sợ em nhàm chán nên trong thời gian quảng cáo thì trong đầu tôi đã lên nhiều kế hoạch về việc giới trẻ thích cái gì. Cuối cùng lại phát hiện, mặc dù những năm nay chúng tôi luôn ở chung, nhưng ngoại trừ việc xem phim và đi ăn khi cần thiết thì chúng tôi rất hiếm khi ra ngoài làm việc gì cùng nhau.

Vậy nên tôi đã nghĩ ra một hoạt động đơn giản, hỏi: "Lần trước có nói mua cái tủ lạnh chuyển vào nhà chị đó, chiều nay em có rảnh không?"

Em gật đầu: "Rảnh chứ."

Rõ ràng là một đề nghị rất tốt, nhưng vạn lần không nghĩ tới là thành phố lớn thế này, mua cái tủ lạnh mà cũng gặp phải Trịnh Dục Tiệp.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 37: Khi tình yêu bền chặt



Chương 37. Khi tình yêu bền chặt
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 38: Người cũ



Chương 38. Người cũ
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 39: Em làm tốt chứ?



Chương 39. Em làm tốt chứ?
 
Back
Top Bottom