Xung quanh là hàng trăm học sinh đang mong chờ buổi lễ khai giảng, tiếng rì rầm nói chuyện của học sinh, tiếng loa phóng thanh đang thử mic của giáo viên vang lên từng hồi.
Không khí sôi nổi nhộn nhịp nhưng vẫn giữ được sự trang nghiêm của ngày khai giảng.Minh Đức khẽ ngửa đầu lên nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết khá là mát mẻ, nắng không quá gắt mà dịu nhẹ.
Ánh sáng buổi sớm len lõi qua từng tán lá cây trên sân trường, chiếu rọi xuống chỗ của các học sinh đang ngồi dự lễ.
Lá cờ đỏ sao vàng đang bay phấp phới theo làn gió nhẹ trên đỉnh cột trước sân khấu, phía trên bậc sân khấu, thầy cô đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ."
Ê Danh" Minh Đức nghiêng người xuống nói nhỏ với Công Danh, "Tự nhiên tao có cảm giác gì đó kì lạ lắm á."
Công Danh hơi cúi người lên Minh Đức, "Lạ là lạ sao?"
"Tao cũng không biết nữa, cứ thấy cảm giác bồi hồi với giống như ai đó đang nhìn tụi mình ấy."
Công Danh khẽ cười, tay vỗ vai Minh Đức.
"Ui trời, tại mày đói bụng lại nên mới tưởng tượng như vậy á."
"?"
Minh Đức liếc nhẹ, không đáp.
Nhưng thật sự anh không đói, mà cảm giác khó chịu ấy cứ âm ỉ, tuy không rõ ràng nhưng nó khiến anh cảm thấy bồi hồi và một chút kỳ lạ, anh không thể thả lỏng hoàn toàn.
Bất giác, mắt anh đảo một vòng xung quanh đám học sinh, khi ánh mắt chạm đến hàng ghế đối diện, anh bắt gặp một cô gái đang nhìn mình chằm chằm.
Khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, cô gái giật mình quay mặt đi ngay lập tức.Minh Đức khẽ cau mày, anh không biết cô gái đó là ai nhưng anh bắt đầu thấy cảm giác của mình đã đúng.
Anh cảm nhận được cô gái đằng kia không phải là người bình thường, linh tính của anh mách bảo như vậy.Ánh mắt của Minh Đức vẫn không rời khỏi hướng đó mà cứ nhìn chằm chằm về phía cô gái, đôi đồng tử quan sát từng cử chỉ hành động của cô."
Ê, mày nhìn cái gì nãy giờ dữ vậy hả?"
Công Danh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bằng một cái thúc nhẹ vào tay.Minh Đức hơi giật mình, "À thì không có gì đâu, đừng bận tâm."
Công Danh hơi nhíu mày lại nhìn anh, "Mày chắc chứ?
Tao thấy nãy giờ mày lạ á, có gì vậy kể tao nghe với."
"Ừm thì tao cũng không chắc nữa, thì lúc nãy tao có nói với mày là tao có cảm giác kỳ lạ á.
Xong rồi bất giác tao đảo mắt xung quanh nhìn thì tao thấy có cô gái kia ở hàng đối diện lớp mình đang nhìn chằm chằm tao luôn, nhưng sau đó lại quay đi.
Nhưng tao thấy cô gái đó kì lạ lắm, tao nghĩ là cô gái đó không phải là người bình thường mày ạ."
"Vậy hả, vậy mày nghĩ có thể là cô gái đó có năng lực giống tụi chăng?"
"Cũng có khả năng nhưng tao cũng không chắc nữa, Cảm giác của tao chưa đủ rõ để kết luận gì hết."
"Vậy ra chơi đi hỏi thẳng đi."
"Điên hả, lỡ người ta chỉ vô tình nhìn trúng tao ngay lúc tao vừa quay sang nhìn thì sao?
Tự nhiên chạy qua hỏi, người ta tưởng mình bắt chuyện tán tỉnh thì quê lắm."
"Thì chỉ còn cách như vậy thôi chứ biết sao giờ"Minh Đức gõ vào đầu của Công Danh thật mạnh.
"Thôi im đi, tạm gác lại chuyện đó.
Buổi lễ sắp bắt đầu rồi đấy."
Công Danh lấy tay ôm đầu, mặt nhăn nhó liếc sang Minh Đức.
"Đồ bạo lực đáng ghét!"
Sau đó buổi lễ cũng đã được bắt đầu, tiếng loa phát thanh vang lên cùng với giọng nói của thầy hiệu trưởng đang phát biểu trên bục giảng.
Giọng nói trang trọng vang lên khắp sân trường, nhiều tràn pháo tay hân hoan, những bài hát quốc ca nối tiếp nhau vang lên.
Minh Đức và Công Danh cùng với toàn thể học sinh tại sân trường đứng lên để hát quốc ca chào mừng lễ khai giảng năm học mới tại trườn THPT Thành Đô.
Dù giọng hát chưa thực sự đều, nhưng cả hai đều hát rất nghiêm túc.
Trong giây phút ấy, họ như cùng hoà vào dòng chảy của hàng trăm học sinh đang bắt đầu một chặng hành trình mới.Khoảng hai tiếng sau buổi lễ khai giảng kết thúc, học sinh đồng loạt đứng dậy, những tiếng ghế nhựa lạch cạch va vào nhau khắp sân trường.
Từng tốp học sinh đang trò chuyện sau buổi khai giảng , có vài học sinh đã nhanh chóng làm quen với nhau.
Một số khác đang chụp ảnh selfie để giữ làm kỉ niệm.Công Danh đứng dậy vương vai thật mạnh, miệng thì ngáp một cái thật dài quay sang Minh Đức và nói:
"Trời ơi, ngồi nãy giờ ê đít tao quá.
Rồi còn phải nghe mấy ông kia phát biểu dài như đọc diễn thuyết mãi khiến tao buồn ngủ vãi ra.
"Minh Đức đứng dậy phủi nhẹ quần đồng phục và nói: "Lúc nào mày chả như vậy, đi đâu cũng buồn ngủ được."
Công danh lấy tay vuốt tóc về ngược đằng sau, nhìn Minh Đức với vẻ mặt đầy tự hào.
"Ừm hứm, tao sẽ coi như đó là lời khen mày dành cho tao!"
Minh Đức chề môi nhìn cậu mà không đáp lại, sau đó cả hai cũng bắt đầu rời đi.Công Danh vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh sân trường, trường mới có vẻ làm cho Công Danh phải bất ngờ và choáng ngợp vì độ to lớn của nó.
Trường có thiết kế hình dạng chữ U, một khối được chia làm 17 lớp, có một căn tin khá lớn cùng với các bàn ăn dành cho học sinh, ở gần căn tin là sân cỏ lớn, còn có một nhà đa năng và sân bóng rổ.
Xung quanh sân trường có những cây lớn, còn có các chậu cây kiểng được sắp xếp có trình tự rất đẹp mắt.
Phía cổng trước có một nhà xe khá lớn dành cho học sinh, ngoài ra cũng có một nhà xe dành riêng cho giáo viên khi đi dạy.Công Danh lay nhẹ tay áo của Minh đức và chỉ tay khắp nơi.
"Ê mày có thấy cái trường này quá khủng luôn không?"
Minh Đức xoay mặt về phía Công Danh và gật đầu.
"Ừ tao thấy cũng khủng thật, nó to hơn trường cũ của mình chắc gấp ba lần lận á, cái sân trường này chắc bằng trường cũ của mình còn gì."
"Tao nghĩ có thể to hơn trường cũ nữa ý, mà tao thấy đây có phải trường chuyên đâu mà sao nó to dữ vậy nhỉ?"
Minh Đức nhún vai.
"Ai biết được, chắc tại hiệu trưởng giàu nên xây bự thêm."
Minh Đức bỗng lơ đễnh nhìn một nhóm học sinh đang chụp hình gần bồn hoa, ánh mắt xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Mày tính làm gì sau lễ khai giảng?
Về liền hay lên lớp ngồi tí?"
Công Danh đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
"Ừm thì chắc lên lớp á, chứ giờ mà chen ra cổng về chắc phải đợi tới mùa quýt năm sau mất.
Với lại tao cũng định đi tham quan trường một vòng á, tò mò không biết ở đây còn gì đặt biệt không."
"Ừ, cũng được."
Cả hai cùng hòa vào dòng học sinh đang từ từ di chuyển về dãy lớp học.
Dù là học sinh mới, nhưng có lẽ nhờ chiều cao nổi bật và thần thái "khó lẫn", Minh Đức và Công Danh vô tình lại trở thành tâm điểm chú ý.
Có vài ánh mắt từ các nhóm học sinh khác lớp lén nhìn theo họ, thì thầm gì đó, kèm theo vài tiếng cười khúc khích.Công danh khẽ thì thầm vào tai Minh Đức.
"Ê tao với mày hình như được mấy người kia để ý tới rồi kìa."
Minh Đức dùng tay đẩy nhẹ vào hông của cậu.
"Thôi đi ông tướng, bớt để ý ba cái đó lại đi."
"Tao thấy hay mà, được nổi tiếng, được nhiều người chú ý đồ cũng vui ấy chứ.
Có khi còn được tặng quà nữa đó."
"Thôi, tao không thích dính tới mấy vụ này đâu.
Phiền lắm."
"Mày đúng là một cục đá di động mà, chán mày thiệt chớ."
"Im đi, đừng để tao nóng."
Anh trừng mắt nhìn Công Danh."
Dạ."
Sau khi cả hai đã lên lớp, Công Danh liền ngồi xuống ghế của mình và nằm ườn trên mặt bàn."
Ê Đức, Mày lựa chỗ được ghê ha. vừa có gió mát rồi có thể quan sát được bên ngoài dễ dàng, lỡ có ma quỷ xuất hiện thì phát hiện kịp thời, haha."
Minh Đức ngồi xuống cạnh cậu, chân trái vắt chéo lên chân còn lại.
"Tất nhiên rồi, phải nắm bắt cơ hội tốt nhất chứ."
Sau đó mặt anh lại trầm ngâm suy nghĩ về chuyện cô gái lúc buổi khai giảng.
Anh thật sự vẫn muốn lại bắt chuyện với cô gái đó, muốn biết rõ danh tính của cô gái đó như nào."
Ê Danh."
"Hả, chuyện gì nữa?"
"Cô gái lúc sáng...tao muốn tìm gặp lại."
"Ủa, vậy là quyết định tìm rồi hả?"
"Ừ, tao thấy mình nên nói chuyện với cô ta."
"Vậy đi tìm thôi, lúc nãy tao thấy ngồi ở hàng lớp 11a4 á, qua đó kím đi."
"Ừ, qua 11a4 kím thôi."
"ok."
Nói xong Công Danh cùng với Minh Đức đeo balo lên vai và rời khỏi lớp học, cả hai đi đến lớp 11a4, đứng ngoài cửa lớp, Minh Đức thử ngó đầu vào xem coi cô gái lúc sáng có còn trong lớp không, nhưng sau khi nhìn xung quanh thì anh chả thấy cô gái đó đâu, chỉ thấy các bạn học cùng lớp khác đang ngồi ở trong.
Công Danh tò mò cũng ngó đầu vào xem coi cô gái đó là ai."
Ê ê thấy chưa?" — Công Danh hỏi.Minh Đức lắc đầu.
"Không, chỉ thấy mấy đứa khác thôi chứ không có cô gái đó."
Trong lúc cả hai đang mãi chăm chú nói chuyện thì ngoài sau lưng xuất hiện một người, người đó dùng tay vỗ nhẹ lên vai của Minh Đức và Công Danh.
Bất giác Minh Đức và Công danh quay lại xem coi đó là ai."
Hai ông kím tui hả?"
Minh Đức thoáng giật mình, trước mắt anh chính là cô gái mà anh đang tìm."
À..ừm đúng rồi.."
"Người mà sáng giờ mày nói á hả Đức?"
"Ừ.."
"May quá, tui cũng đang kím hai ông nè.
Vậy thì tụi mình đi xuống căn tin nói chuyện cho tiện ha?"
Công Danh và Minh Đức nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó cả ba cùng nhau đi xuống căn tin, lựa một chỗ ngồi để cả ba cùng nhau nói chuyện.
Sau khi lựa được chỗ ngồi, Minh Đức và Công Danh ngồi cạnh nhau.
Cô gái còn lại thì ngồi ở phía đối diện.Công Danh là người lên tiếng trước.
"Để tui giới thiệu nha, tui tên là Công Danh.
Còn ngồi kế bên tui là bạn thân chí cốt của tui — Minh Đức.
Tụi tui vừa mới chuyển đến, mong bà chỉ giáo tụi tui nha."
"Haha, được thôi nè.
Còn tui tên là Minh Châu, hân hạnh được làm quen nhé."
Ngay sau đó Minh Đức cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người kia, anh đặt tay lên cằm và nói: "Vậy bà là người lúc sáng nhìn tui chằm chằm đúng không?"
Minh Châu cười nhẹ và đáp.
"Hehe, đúng rồi...
Xin lỗi nha, chắc tui làm ông khó chịu ha..?"
"À không, không sao.
Chỉ là tui muốn xác nhận lại thôi."
Minh Châu gật đầu, rồi bỗng trở nên nghiêm túc.
Minh Đức im lặng không nói gì.
Vẻ mặt anh đang còn trầm ngâm suy nghĩ, không biết ý định của cô gái này tiếp cận anh và Công Danh với mục đích gì.
Minh Châu nhìn Minh Đức và Công Danh, hai tay đặt lên bàn, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại sắc bén."
Thật ra...
Tui biết hai ông không phải là người bình thường, và tui cũng vậy.
Cũng giống hai ông, cũng có năng lực đặt biệt."
Công Danh trợn mắt nhìn Minh Châu, Minh Đức thì vẫn im lặng, vẻ mặt không thay đổi.
Có lẽ anh đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn muốn nghe thêm câu trả lời tiếp theo từ phía Minh Châu."
Vậy làm sao bà biết?" — Minh Đức hỏi, mắt vẫn nhìn về phía Minh Châu."
Linh cảm thôi, cũng giống như ông lúc sáng vậy á.
Tui cảm nhận được một luồng khí đặt biệt khi đi ngang hai người dưới sân trường, Ông và Công Danh toả ra khí tức của những người luyện phép.
Không phải ai luyện cũng có đâu, phải có căn cơ và năng lực mới có thể toả ra rõ như vậy."
"Vậy bà cũng có căn giống tụi tui nhỉ?"— Công Danh xen vào."
Đúng rồi nè, mà theo tui cảm nhận thì năng lực của hai ông trên cơ tui, tui còn yếu lắm hí hí."
"Vậy thì tụi mình hôm nay gặp được nhau cũng gọi là một cái duyên, có gì sau này hợp tác với nhau nhé?" – Công Danh chìa tay."
Đồng ý luôn!"
Công Danh và Minh Châu cười nói và bắt tay với nhau.Minh Đức nhìn cả hai mỉm cười nhẹ và chuyển sang hỏi:
"Vậy thì mục đích chính của bà kím tụi tui là gì?"
"À tui quên mất cái đó nữa, xin lỗi nha."
"Không sao, cứ nói đi."
"Chuyện là như thế này, tui muốn cùng hai ông hợp tác...
để tiêu diệt những vong linh còn sót lại trong ngôi trường này."
"Thì ra là vậy." — Minh Đức gật đầu."
Đức, vậy là cảm giác của mình đúng rồi nhỉ?" — Công Danh hỏi."
Ừ, lần trước vào đây tao cảm nhận được âm khí tại đây rồi, nhưng nó hiện hữu không nhiều."
Minh Châu trợn tròn mắt nhìn Minh Đức và Công Danh.
"Hai ông đã cảm nhận được rồi hả..?"
Minh Đức và Công Danh gật đầu."
Đúng là có cảm nhận mà không cảm nhận được quá nhiều, chỉ số ít thôi à."— Công Danh đáp"Mấy ông giỏi thiệt đấy, đúng là âm khí ở khu này ít thật.
Nhưng thật sự có một nơi trong ngôi trường này có âm khí rất là nặng, đó chính là nhà đa năng ngoài kia."
Vừa nói xong Minh Châu chỉ tay về phía nhà đa năng ngoài xa."
Nhà đa năng?"
Minh Đức hơi bất ngờ."
Thật hả?"
Công Danh trợn mắt.Minh Châu gật đầu, ánh mắt trầm xuống:
"Đúng vậy! vào năm trước, ngày 30/11 xảy ra một sự cố lớn tại nhà đa năng đó.
Nhà đa năng đổ sập khi học sinh đang học thể dục.
60 người thiệt mạng, 50 người bị thương phải cấp cứu."
Công Danh và Minh Đức nhìn nhau sau khi nghe xong câu chuyện Minh Châu vừa kể, cả hai vẻ mặt hơi trầm xuống.
Minh Châu tiếp tục nói:
"Tớ nghe nói sau khi xử lý xong vụ việc đó thì nhà trường cũng đã bồi thường lại cho các gia đình có con bị ảnh hưởng tronh sự cố đó, xong rồi sau này ông cũng cho xây dựng lại một nhà đa năng mới."
"Ê, công nhận hiệu trưởng trường này giàu thật nha." — Công Danh cắt ngang."
Trường này nổi tiếng về độ giàu rồi ông ạ." —Minh Châu đáp.Sau đó Minh Châu quay lại với câu chuyện chính:
"Mà trong lúc thi công thì đã có những hiện tượng cùng với những sự cố kỳ lạ xảy ra, nhưng sau đó thì nhà đa năng cũng đã được xây dựng hoàn thiện lại và trong khoảng thời gian học ở đó thì có các học sinh thấy những hiện tượng siêu nhiên kì lạ.
Nhiều học sinh bị các vong linh hù doạ, thậm chí...có người mất tích nữa ấy."
Minh Đức trầm ngâm suy nghĩ sau câu chuyện mà Minh Châu kể.
Anh chống tay lên cằm, anh mắt nghiêm lại và nói: "Nếu đúng như bà nói thì tui nghĩ vụ này không đơn giản đâu, tụi mình nên cẩn thận khi xử lý vụ này."
"Ừ, tui cũng nghĩ vậy..." — Minh Châu gật đầu, nét mặt thể hiện một nỗi lo."
Vậy...trước khi vào việc thì tụi mình nên thể hiện sức mạnh một xíu đi nhỉ?
Chủ yếu để biết rõ năng lực của nhau hơn để dễ phối hợp với nhau." — Minh Đức đề nghị.
"Ý kiến hay đó!
Vậy giờ mình ra sân thử so tài sức mạnh đi, chứ vô nhà đa năng mà gặp con gì mạnh chắc chết luôn quá!"
Minh Châu bật cười sau câu nói của Công Danh.
"Ông dỡn với tui hả, pháp sư gì mà sợ ma vậy chứ, hahaha."
"Tui thân thể cũng chỉ là người phàm chân yếu tay mềm, cũng phải biết sợ chứ!
Lỡ tui bị tụi nó giết thì ai lo cho bé Minh Đức của tui?" — Công Danh làm mặt nghiêm, tay ôm lấy vai của Minh Đức về phía cậu."
Trời ơi thằng quỷ, xuýt nữa tao té ghế rồi đó!
Biến coi!"cả ba cười vang cả căn tin, khung cảnh lúc này trở nên dịu đi.
Dù mới chỉ gặp nhau chưa đầy một ngày, nhưng dường như giữa họ đã hình thành một sợi dây liên kết đặc biệt — thứ chỉ có ở những người cùng chung chí hướng."
Thôi mau đi ra sân sau nào mọi người." — Minh Đức nói.Sau đó cả ba đi tới sân sau của trường, đây là một khu đất trống thường ít khi học sinh lui tới.
Cây cối ở đây tươi tốt rợp bóng mát, yên tĩnh không bị ai quấy rối."
Vậy, ai bắt đầu trước." — Công Danh nhìn cả hai với ánh mắt hào hứng và mong chờ."
Để tui để tui."
Minh Châu giơ tay xung phong đầu tiên.Minh Đức và Công Danh nhìn Minh Châu và gật đầu.Minh Châu bước lên giữa sân.
Cả hai mắt nhắm lại, hai bàn tay chấp vào nhau như đang niệm chú, sau đó tay cô từ từ mở ra, từ trong lòng bàn tay dần xuất hiện khói xung quanh, một bông hoa sen bằng nước dưới dạng ảo ảnh xuất hiện.
Sau đó bông hoa sen bay lên, rời khỏi tay cô.
Nó đứng yên trong khoảng không vô định, bông hoa sen đó bắt đầu tạo ra một kết giới bao bọc những người đang đứng trên sân này.
"Đây là Kết Giới Tịnh Tâm, khi đứng vào trong kết giới này thì nó giúp chúng ta tăng khả năng tập trung, phục hồi năng lực và kháng lại tà khí trong phạm vi của kết giới.
Các loại tà khí không thể đi vào kết giới này." — Minh Châu giải thích.Minh Đức gật đầu.
"Khá tốt đấy, hữu dụng cho những trận chiến kéo dài."
"Bông hoa sen của bà tạo nhìn dễ thương quá, có thể tạo ra cái bự hơn được không?"
"Được chứ, nhưng mà hơi tốn thêm năng lượng tí, hì hì."
"Vậy tới mày đi Danh, tao thấy mày cũng mong chờ được thể hiện lắm rồi đấy." — Minh Đức nói, tay đẩy vai của Công Danh."
Được thôi, xem tao thể hiện đây hehe."
Công Danh bước lên giữa sân, cậu hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt cậu tập trung nhìn vào khoảng không vô định, sau đó có một cơn gió bay tới chỗ của Công Danh, nó bao bọc cả cơ thể anh.
Sau đó từ tay phải của cậu xuất hiện một lưỡi đao gió khá mảnh."
Đây là Phong Nhẫn Ảnh, nó giúp tui tạo ra lưỡi đao bằng gió vô cùng sắt bén.
Nó dùng để cắt những tà ma, quỷ khí nhưng nó còn có thể cắt được cả đá nữa đấy.
Nên là khá tiêu tốn nhiều năng lượng, không thể sử dụng bừa bãi được đâu.
Hôm nào sử dụng nó quá lâu thì tui về nhà phải ăn cỡ bốn tô cơm." — Công danh nói với giọng điệu tự hào."
Vậy cũng khoe nữa."
Minh Đức nhìn Công Danh với vẻ mặt khinh bỉ.Minh Châu vỗ tay.
"Qoaa, ngầu quá vậy! tui cũng ước có thể tạo ra được lưỡi đao siêu ngầu như vậy!"
"Vậy... cuối cùng là tới mày đó Đức, mau thể hiện đi, đừng có mà giấu nghề đó."
"Biết rồi, nhưng ít nhất cũng phải biết khiêm tốn."
Nói xong Minh Đức đi lên giữa sân, anh quay lại theo hướng đối diện với Công Danh và Minh Châu.
Tay anh chìa ra phía trước, từ lòng bàn tay xuất hiện một làn khói đen, sau đó làn khói đen đó tích tụ lại dần.
Tạo thành một con rồng đen nhỏ bay lượn trên tay của Minh Đức.Minh Châu nhìn với ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Đây...là gì vậy?"
"Là Long Ảnh - Ảo Linh.
Kỹ năng triệu hồi dạng linh thể, chỉ là kỹ năng trung cấp thôi.
Nó sẽ hấp thụ các tà khí của đối thủ và tận dụng để làm sức mạnh của nó để đánh bại đối thủ."
Con rồng hắc ám gầm nhẹ một tiếng rồi tan biến."
Vậy của ông là mạnh nhất nhỉ?
Minh Đức."
"Không, của mỗi người đều có một tác dụng riêng, chiến đấu quan trọng là sự phối hợp." — Minh Đức đáp.Sau đó cả ba im lặng vài giấy, Minh Châu lên tiếng:"Vậy là chúng ta quyết định sẽ thành lập một nhóm điều tra chính thức nhé?
Tên gì được ta?"
"Hmmm, hay đặt là tam thái tử đi!"
"Được đó!
Tui đồng ý luôn!"
"Cái tên nghe xàm vãi ra."
Minh Đức lườm Công Danh."
Vậy quyết định đặt vậy đi, không ai được phản đối hết!"
"..."
Minh Đức chỉ biết nhìn và cam chịu với cái tên mà Công Danh đặt.Ngay tối hôm đó, cả ba lén trở lại trường.
Bóng đêm bao phủ toàn bộ khuôn viên, chỉ còn vài ánh đèn le lói từ khu bảo vệ.Minh Châu thì thầm: "Mình vô bằng cửa sau.
Tui có cách mở khóa nhẹ nhàng."
"Bà... là dân chơi chuyên nghiệp rồi ha?" – Công Danh trêu."
Tui là pháp sư, chứ không phải tội phạm!" – Minh Châu phồng má, liếc nhẹ.Họ luồn qua hàng rào và tiến về phía nhà đa năng – nơi từng xảy ra thảm kịch.Không khí nơi này lạnh hơn bình thường.
Cửa nhà đa năng khép hờ, như thể đang chờ đợi ai đó bước vào...Minh Đức đứng trước ngưỡng cửa, ánh mắt kiên định:"Chuẩn bị tinh thần đi.
Tụi mình sắp bước vào nơi linh khí hỗn loạn nhất của ngôi trường này..."